Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66-70
Chương 66: Tôi sẽ giết ông
“Mày!”
Bác cả tức tới mức hộc máu còn thím ba ngơ ngác.
“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Chú ba vội tiến lên rồi bịt miệng bà ta lại!
“Câm miệng lại! Không nói không ai bảo bà câm đâu!”
Lăng Tuyết ngồi trên ghế nhếch miệng cười.
Tuy rằng cô ta không biết vì sao đột nhiên Lăng Việt lại mạnh như vậy nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc.
Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ như Lăng Việt thật sự trở nên rất xuất sắc!
Xuất sắc tới mức vượt qua bác cả!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi dậy sóng!
“Lăng Việt, rốt cuộc có chuyện đã xảy ra với mày vậy?”
Bác gái vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên vội mắng:
“Lăng Đại, ông bị điên hay sao? Vợ con ông bị người ta đánh chết tới nơi rồi, vậy mà ông còn không đánh Lăng Việt sao?”
Lăng Đại trừng mắt nhìn bà ta.
“Bà không thể yên tĩnh một lúc được hay sao?”
“Ông…ông là đồ vô lương tâm, ông lại dám nói với tôi như vậy! Tôi nhất định phải ly hôn với ông!”
Trương Đạo Sơ đứng ở một bên cười lạnh nói:
“Ly hôn? Xuống địa phủ mà ly hôn!”
Bác gái giật mình.
“Ông…Ông có ý gì?”
Trương Đạo Sơ hừ nhẹ một tiếng, ông ta lười trả lời lại!
Không khí xung quanh vô cùng quỷ dị.
Đợi một lúc cho yên tĩnh lại, Lăng Việt mới từ từ lên tiếng.
“Những có mặt ở đây ngày hôm nay đều là người có uy tín. Hôm nay tôi mời mọi người tới đây để làm nhân chứng.”
Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào Lăng đại.
“Lăng Đại, tôi có chuyện muốn hỏi ông!”
Lăng Đại chột dạ trong lòng nhưng trên mặt không có chút sợ hãi nào.
“Hừ! Lại dám gọi cả tên họ của người lớn, mày đúng là đồ hỗn láo!”
Lăng Việt không hề phản ứng với ông ta mà nói tiếp:
“Ba năm trước, có phải ông đã dụ Hoa gia tới Giang thành, hại chết cha mẹ của tôi còn khiến cho tôi bị gãy chân đúng không?”
Lời vừa nói ra khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi.
Từ xưa đến nay, vì vinh hoa phú quý mà có rất nhiều người lòng lang dạ sói!
Thế nhưng người như Lăng Đại lại rất hiếm.Vì vinh hoa phú quý mà lại hại chết cả nhà em trai ruột thịt, đây thật đúng là súc sinh mà!
Không, làm như vậy ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Sau khi nghe Lăng Việt nói, nhất thời sắc mặt của Lăng Đại tái nhợt nhưng sau đó, ông ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng Lăng Việt.
“Lời này của mày là sao? Sao tao nghe không hiểu?”
“Ông đúng là mạnh miệng thật!”
Lăng Việt hừ nhẹ một tiếng.
“Hiện tại, ai chẳng biết ông đi theo Hoa gia ở Yến Kinh, ông định giải thích chuyện này thế nào?”
“Tao…Tao với Hoa gia thì có chuyện gì được? Chuyện giữa tao với Hoa gia cũng chỉ là trùng hợp thôi! Tao muốn mời cơm! Chuyện này cũng đâu có nghĩa là tao dụ Hoa gia tới Giang Châu!”
Lăng Việt cười lạnh lùng.
“Ông nói tiếp đi!”
Hắn duỗi tay ra, Tú Nhi đã mang một chồng tài liệu tới. Lăng Việt ném thẳng vào mặt ông ta.
“Đây là tất cả tin tức giữa ông và Hoa gia, thậm chí còn có một số lời nói của ông. Ông có muốn tôi đọc cho mọi người nghe không?”
Lăng Đại cười.
“Thật nực cười, mày tùy tiện lấy mấy tờ giấy ra để lừa tao mà còn muốn tao thừa nhận ư? Đúng là nực cười!”
“Không sao cả, ông có thể nhìn qua trước.”
“Xem thì xem, tao còn sợ mày sao?”
Trong khi nói chuyện, ông ta cầm lấy tập tài liệu. Sau khi nhìn lướt qua, chỉ liếc nhìn qua thôi cũng khiến cho ông ta run rẩy.
Sự run rẩy đó không tránh được ánh mắt của người khác!
Tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Ông nội Lăng tức tới mức ho khan.
“Khụ khụ…Mày! Mày là cái đồ súc sinh! Sao tao lại có đứa con như mày chứ?”
Lăng Đại càng ngày càng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Mày…Sao mày lại có tư liệu này? Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Mày cho người theo dõi tao?”
Vẻ mặt của Lăng Việt lạnh lùng.
“Cho dù tôi có theo dõi hay là điều tra ông thì cũng không quan trọng. Quan trọng là ông làm!”
Ông nội Lăng khóc lóc thảm thiết.
“Mày là đồ súc sinh! Sao mày còn mặt mũi mà sống đến giờ chứ?”
“Năm đó khi nhà chúng ta còn nghèo, chính em trai mày đã tự nghỉ học để cho mày đi học đại học.”
“Nó học y vô cùng vất vả nhưng mỗi khi kiếm được chút tiền liền gửi cho mày làm tiền học phí!”
“Mày tốt nghiệp đi tìm việc làm, là em trai của mày dùng tiền để móc nối quan hệ cho mày!”
“Ngay cả con chó cũng cảm thấy cảm động, vậy mà mày lại dám làm ra chuyện không bằng súc sinh như thế ư?”
Ông nội Lăng chỉ trích khiến cho sắc mặt của Lăng Đại ngày càng khó coi.
Ngay cả bác gái cũng không dám hó hé câu nào.
Lăng Việt lạnh lùng nói:
“Ông còn gì muốn nói? Mau nói đi!”
“Tao…Tao…”
Bác cả nói.
“Tao không ngờ ông ta lại giết em trai với em dâu. Ông ta nói rằng chỉ muốn gặp em trai với em dâu để nói rõ mọi chuyện!”
Mọi người không khỏi thở dài một tiếng.
Giờ phút này, lời giải thích của Lăng Đại yếu ớt và vô dụng tới nhường nào.
Lăng Việt lắc đầu.
“Chuyện tới mức này, ông không cần biện hộ cho bản thân nữa.”
Lăng Đại nuốt nước miệng, nói với vẻ hoảng sợ:
“Mày…Mày định làm gì?”
“Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả!”
Tám chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho Lăng Đại như ngã vào địa ngục!
Ông ta vội vàng nói:
“Mày không thể giết tao được! Mày không thể giết tao! Hiện tại tao là người của Hoa gia! Nếu như mày dám động vào tao thì Hoa gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Gương mặt của Lăng Đại đầy hung dữ giống như một con chó vội vàng nhe nanh múa vuốt, trông vô cùng đáng thương nhưng sẽ không có một ai cảm thấy đáng thương thay cho ông ta.
Bởi vì bất kể là ai cũng sẽ làm như Lăng Việt.
Thù giết cha mẹ, không độ trời chung!
Nhìn thấy vẻ hung dữ của Lăng đại, Lăng Việt cười khinh thường.
“Ông cho rằng tôi sẽ buông tha cho Hoa gia sao? Mạng của ông chỉ giống như món khai vị mà thôi!”
“Mày!”
Lăng Đại hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng vậy, thù giết cha mẹ, không độ trời chung.
Hoa gia sẽ không tha cho Lăng Việt nhưng Lăng Việt sẽ bỏ qua cho Hoa gia hay sao?
Điều quan trọng nhất chính là hiện tại Hoa gia không ở Giang Châu!
Giờ phút này, không một ai có thể cứu ông ta!
Sự tuyệt vọng đến đỉnh điểm khiến cho Lăng Đại ngồi thẫn thờ trên mặt đất!
Còn bác gái ngồi một bên đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Ngay cả thím ba không liên quan, giờ phút này cũng vô cùng kinh ngạc!
Đây chính là người thiếu niên bị mất hai chân, cha mẹ bị giết hay sao?
Người kia chính là bác cả!
Là tâm phúc của Hoa gia!
Là người có chỗ đứng ở Yến Kinh, chứ không chỉ là một nhà giàu mới nổi ở Giang Châu!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi gợn sóng.
Rốt cuộc Lăng Việt đã giở thủ đoạn gì? Sao lại có thể bức ép cả nhà bác cả tới mức đường này?
Ba năm! Mới chỉ ba năm trôi qua thôi mà!
Rốt cuộc vì sao một tên phế vật lại có thể trở nên mạnh mẽ như thế?
Rốt cuộc là hắn dựa vào cái gì?
('Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất')
Chương 67: Dáng vẻ của Võ Thánh
Trong đại sảnh, sau một hồi yên lặng, Lăng Việt thản nhiên nói: "Ông còn có gì muốn nói không?"
Lăng Đại run lên, miệng cũng giật giật.
"Tôi... Tôi... ."
Nói đến đó, ông ta đột nhiên nhào về phía ông nội Lăng.
"Ba, ba mau cứu con, mau cứu con! Con không muốn chết! Không muốn chết!"
Ông nội Lăng giơ một chân đạp ông ta ngã xuống đất!
"Thứ khốn nạn này! Thế thằng hai nó đáng chết à? Thằng hai hành y tế thế, là người lương thiện tiếng thơm xa gần của Giang Thành! Nếu mày không chết thì tao cũng không có mặt mũi nào đi gặp ông trời!"
Lăng Đại triệt để tuyệt vọng, bác gái vội vàng tiến lên, bắt lấy ống quần của Lăng Việt, lên tiếng cầu khẩn: "Lăng Việt, con đừng giận bác cả, ông ấy chỉ nhất thời hồ đồ! Con có nhớ không? Khi còn bé ông ấy thường xuyên ôm con mà!"
Lăng Việt cười lạnh.
"Đúng vậy, ôm tôi mấy lần rồi hại chết cha mẹ tôi để đổi lấy vinh hoa phú quý, vụ làm ăn này thật sự có lời!"
Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một người chạy vào.
"Thiếu chủ! Bên ngoài có người tên là Tô Hoành! Nói là đại đệ tử của Tô Yên Nam Giang Nam muốn tới tìm ngài, báo thù cho sư đệ của hắn!"
Nghe xong lời ấy, Lăng Đại lập tức cười ha hả.
"Ha ha ha... Tô Hoành! Thì ra là Tô Hoành! Anh ta là huynh đệ kết bái của tao! Lăng Việt, lần này mày nhất định phải chết! Mày còn muốn giết tao? Mày lo cho bản thân trước đi, ha ha ha... ."
Nói xong, ông ta đứng lên chạy ra ngoài cửa, vẻ mặt suy sụp của bác gái cũng biến mất, lập tức đắc ý nói: "Lăng Việt, lần này mày nhất định phải chết! Tô Hoành là huynh đệ kết bái của chồng tao! Anh ta còn là đệ tử của Tô Yên Nam! Công phu thâm sâu khó dò! Mày vừa muốn giết chồng tao, thật không ngờ trong nháy mắt kẻ phải chết lại là mày! Ha ha ha... ."
Mục Y Nhân và ông nội Lăng không khỏi có chút lo lắng.
"Lăng Việt, anh...."
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn bác gái một cái, sờ lên cái đầu nhỏ của Mục Y Nhân.
"Chớ sợ, chỉ là một con kiến hôi thôi, anh đi một lát sẽ trở lại."
Nói xong, hắn đặt hai tay sau lưng rồi đi ra bên ngoài.
Bác gái cũng vội vàng đuổi theo: "Tôi muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị giết chết!"
Ông nội Lăng lộ ra vẻ mặt nặng nề: "Y Nhân, đi, chúng ta cũng đi qua."
Tất cả mọi người trong phòng đều vội vàng cùng ra ngoài, chỉ có Tôn Cao Quan là vẫn lạnh nhạt.
cục trưởng Tào nhịn không được nghi ngờ mà hỏi: "Thầy Tôn, chẳng lẽ ngài không lo cho Lăng Việt?"
Tôn Cao Quan cười ha ha: "Một người là thiếu tướng Long Tổ, một tên côn đồ có khả năng sánh bằng sao?"
"Nhưng dù sao đối phương cũng là đồ đệ của Tô Yên Nam! Tô Yên Nam là nhân vật nào? Võ Thánh Giang Nam, một đời thiên kiêu thế tục Võ Giới!"
Tôn Cao Quan cười nhạt một tiếng: "Đi thôi, đi ra xem một chút thì anh sẽ biết! Cái gì là thiếu tướng Long Tổ!"
Nói xong, ông đặt hai tay sau lưng rồi đi ra bên ngoài. Cục trưởng Tào nửa tin nửa ngờ đuổi theo.
Tất cả mọi người vây xem ở bên ngoài, cách Lăng gia không xa có một người trung niên hơn ba mươi tuổi đang đứng, ông ta mặc một bộ Đường trang, nhìn rất có cảm giác như người cổ đại!
Nếu là ở đô thị lớn, còn tưởng rằng ông ta đi ra từ khu vực điện ảnh và truyền hình nào đó!
Những người trong thôn Lăng gia và phú hào đến hôm nay đều tò mò nhìn ông ta!
Đồ đệ của Võ Thánh Tô Yên Nam Giang Nam!
Chỉ danh hào này thôi cũng đủ để mọi người nhìn mà phát khiếp!
Ông ta chỉ đứng ở chỗ đó, lại giống như một thanh chiến thương, ngạo nghễ đứng sừng sững trong thiên địa!
Lúc này, bác cả đang bày ra vẻ mặt nịnh nọt với đối phương.
"Anh Tô! Hôm nay anh tới thật quá kịp thời!"
Tô Hoành lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Tại sao anh Lăng lại ở chỗ này?"
"Anh Tô, đây là nhà tôi, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ba tôi! Đứa cháu ác nghiệt Lăng Việt muốn giết tôi, may mà anh tới kịp thời! Bằng không hiện tại chỉ sợ tôi đã bị nó hại chết!"
"Ồ? Có chuyện này nữa sao?" Tô Hoành lạnh lùng liếc nhìn Lăng Việt một cái: "Ngươi chính là Lăng Việt? Giết sư đệ ta, bây giờ còn muốn giết bác cả của mình, quả nhiên là vô pháp vô thiên!"
Lăng Việt đặt hai tay sau lưng, lạnh nhạt liếc nhìn, chỉ phun ra hai chữ!
"Ngu ngốc!"
Tô Hoành hơi híp mắt lại sát ý bắn tung tóe.
"Hạng người cuồng vọng, ngươi, tự tìm cái chết!"
Tô Hoành tiến lên trước một bước, cuồng phong cũng theo đó nổi lên xung quanh ông ta, cấp tốc lan tràn, bùn đất tro bụi trên mặt đất đều xoay tròn, giống như tạo ra một cơn gió lốc!
"Trời ơi, thật mạnh!"
"Đây là... Thần tiên hạ phàm sao?"
Mọi người chung quanh không nhịn được hít sâu một hơi.
Một số phú hào có chút kiến thức cũng cảm thấy rung động không thôi, chứ đừng nói chi là những thôn dân chưa bao giờ tiếp xúc qua người tu luyện Võ đạo, họ càng bị dọa đến há to miệng, vẻ mặt như gặp quỷ!
Mọi người trong Lăng gia đều đã hoá đá!
Lăng Tuyết còn trợn đôi mắt lên thật lớn, có thủ đoạn như thế còn là người không?
Trong những người ở đây, chỉ có Lăng Việt vẫn không có chút rung động nào.
Khi một đợt tro bụi thổi đến, hắn khẽ hừ một tiếng, lớp tro bụi cao hơn hai mét, như sóng biển lại biến mất trong nháy mắt, đã phân tán ra hai bên.
Chiêu này lại khiến tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi.
Tô Hoành cũng không nhịn được hơi nheo mắt lại.
"Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh, khó trách có thể giết chết sư đệ Diệp Thành! Nhưng đáng tiếc, chung quy ngươi vẫn còn quá trẻ! Lấy thiên phú của ngươi, nếu may mắn bái vào môn hạ sư phụ ta thì ngày sau nhất định có tương lai rộng mở! Nếu ngươi như chấp nhận, ta có thể làm người dẫn đường cho ngươi! Đồng thời chuyện ngươi giết chết Diệp Thành coi như bỏ qua!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lời nói này cực kỳ ngạo mạn, cứ như trong mắt ông ta, Lăng Việt chỉ là một con kiến có thể tùy ý bóp chết.
Lăng Việt vẫn rất lạnh nhạt, không vui không giận.
"Ta cũng muốn tìm một sư phụ, chỉ tiếc... Dù sư phụ ngươi rửa chân cho ta, ta còn lười muốn."
Ánh mắt Tô Hoành trầm xuống, lại trừng lớn đôi mắt, ánh mắt đanh như kiếm, ép thẳng về hướng Lăng Việt!
"Nếu đã như vậy, thế thì không cần nhiều lời! Chuẩn bị xong chưa? Đường Hoàng Tuyền đã mở ra cho ngươi!"
Vừa dứt lời, chân ông ta điểm nhẹ một bước, thân thể chậm rãi bay lên không, đứng ngạo nghễ giữa không trung hơn mười mét cao.
Chiêu này đáng kinh ngạc đến cỡ nào? Đã dọa ngất mấy thôn dân ở đây,
Mà ngài Tôn đứng sau đám người lại nhịn không được nheo mắt lại, cười nhạt và nói: "Đứng lơ lửng trên không? Võ Thánh? Không hổ là đồ đệ của Tô Yên Nam, cũng có mấy phần thực lực!"
Cục trưởng Tào nghe thấy hai chữ 'Võ Thánh' thì không nhịn được run lên một cái. Ông cũng có nghe loáng thoáng về cách phân chia cảnh giới võ giả!
Võ Thánh không phải cảnh giới mà người bình thường có thể đạt tới!
Võ Thánh nào mà không phải được trời ưu ái? Dựa vào thiên phú không gì sánh kịp, lại thêm sự chăm chỉ ngày ngày đêm đêm thì mới có thể đạt tới.
"Thầy Tôn, Tô Hoành này là Võ Thánh sao! Vậy chẳng phải lần này Lăng Việt gặp phiền phức rồi?"
Tôn Cao Quan cười ha ha.
"Tào, đừng hiểu lầm. Mặc dù Võ Thánh trâu bò, nhưng cũng không sánh bằng Lăng Việt!"
"Cái gì? Võ Thánh cũng không đánh lại Lăng Việt? Rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?"
"Anh hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của thiếu tướng Long Tổ!"
Chương 68: Một kiếm phong thái xa hoa
Cục trưởng Tào nghe ngài Tôn nói xong thì vô cùng chấn động, nhìn thoáng qua người thanh niên đang đứng đứng ở nơi đó.
Trong mắt hắn không có chút rung động nào, cũng không trở nên e sợ vì đối phương là Võ Thánh.
Nhưng sự bình tĩnh này lại càng đáng sợ.
Cục trưởng Tào nuốt nước miếng 'Ừng ực' một cái, cảm thấy thật hoảng sợ sửng sốt trước Lăng Việt.
Lúc này, Tô Hoành giữa không trung đã thành thần tượng đáng sùng bái cuồng nhiệt trong mắt mọi người.
Một người có thể tự mình phi hành, đứng ngạo nghễ hơn cao mười mét, sự thần kỳ này đã vượt qua phạm trù của nhân loại!
Tô Hoành đứng ngạo nghễ giữa không trung, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt ngông cuồng.
"Tuổi của ngươi nhỏ hơn ta rất nhiều, nếu như ta ra tay trước thì sợ người ta sẽ nói lấy lớn hiếp nhỏ. Ngươi xuất chiêu trước đi, ta nhường ngươi ba chiêu!"
Lời ấy rất kiêu ngạo, nhưng ông ta lại có năng lực để kiêu ngạo như vậy!
Hai chữ 'Võ Thánh' đủ để chứng minh hết thảy!
Lăng Đại cười lên ha hả.
"Lăng Việt, trước mặt anh Tô, mày chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ mà thôi! Bây giờ anh Tô nhường mày ba chiêu, mày còn ba chiêu để sống sót! Sau ba chiêu, mày sẽ không còn cơ hội hít thở bầu không khí trên thế giới này!"
Bác gái cũng mặt đầy oán hận mà nói: "Đáng đời, ai bảo mày đánh tao? Lần này nhà tụi mày không phải chết sạch luôn sao?"
Lăng Việt không phản ứng hai tên ngu xuẩn này, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Hoành trên không trung.
"Ngươi thật sự xác định để ta xuất chiêu trước?"
Tô Hoành hất cằm lên, liếc qua Lăng Việt, sắc mặt ngạo nghễ đến cùng cực!
"Tô Hoành này một chữ đáng ngàn vàng! Đã nói để ngươi ra chiêu thì để ngươi xuất chiêu trước, không cần dông dài!"
Lăng Việt thở dài thường thượt: "Xem ra không chơi được!"
Vừa dứt lời, hắn khẽ nâng tay phải lên!
Một động tác rất nhẹ, bình thường cùng cực, như không có bất kỳ đặc thù gì!
Nhìn thấy động tác này, sắc mặt mọi ngườ, cũng không khỏi có chút quái dị.
Gì thế này?
Người ta đã bay lên trời rồi mà hắn chỉ giơ một tay lên, là muốn cúi chào sao?
Lăng Đại không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo. Liếc một cái đã nhìn ra thủ đoạn của Lăng Việt và Tô Hoành bên nào cao bên nào thấp!
Quả nhiên, Lăng Việt vẫn là một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch, dù hắn thật sự trở thành Thiếu tướng Long Tổ gì đó, vậy thì tính sao? Đối mặt với Tô Hoành, hắn vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi!
Nhưng khi suy nghĩ này vừa sinh ra thì Lăng Việt bỗng nhiên hạ tay xuống!
Trong chốc lát, gió giục mây vần, tầng mây che đậy ánh mặt trời!
Trong bóng tối, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một ánh kiếm xanh thẳm, phóng lên mấy vạn mét tận trời!
Một kiếm rơi xuống, gió ngừng, tản ra, tất cả... Lại bình tĩnh trở lại!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tất cả mọi người choáng váng, nhìn Tô Hoành không hề động một chút nào, lại nhìn Lăng Việt, ai cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Cục trưởng Tào nhịn không được nghi ngờ hỏi: "Cái này là xong rồi? Lăng Việt dùng chiêu số gì vậy? Vung tay một cái? Sao còn tùy ý hơn cả ăn cơm vậy?"
Ngài Tôn híp mắt lại: "Có lẽ hắn đã thắng!"
"Cái gì? Sao có khả năng?"
"Anh nhìn Tô Hoành đi, có phát hiện thiếu đi cái gì không?"
Cục trưởng Tào nghe lời ngài Tôn mà nhìn sang, gắt gao nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu, ông không khỏi hơi nghi hoặc mà nói: "Hình như Tô Hoành đi một tia sinh cơ?"
Vừa mới nói xong, Tô Hoành trực tiếp nứt ra hai mảnh ngay trên không, 'Lạch cạch' một tiếng, rơi xg mặt đất!
"Sao có thể?" Cục trưởng Tào bị dọa đến mắt kính rơi mất, toàn trường lại trở nên yên tĩnh im ắng.
Cao thủ!
Đây mới thật sự là cao thủ!
Trong lúc vô hình, một chiêu chém chết!
Dù Tô Hoành mạnh đến cỡ nào? Ngạo đến cỡ nào? Ra vẻ tới cỡ nào! Lăng Việt chỉ vẻn vẹn nhúc nhích bàn tay thì ông ta đã bị chém thành hai mảnh trong nháy mắt!
Lăng Việt này yêu nghiệt tới cực điểm!
Lúc này đôi mắt xinh đẹp của Lăng Tuyết cũng trợn lên thật lớn, dán mắt nhìn chằm chằm Lăng Việt, không thể tin được tất cả những chuyện trước mắt!
Lăng Việt, đây chính là bản lĩnh của anh sao? Khó trách anh lại ngông cuồng như thế!
Cao thủ có thể bay trên trời mà cũng chỉ là con kiến trong tay anh, tùy tiện dùng một chiêu là có thể tiêu diệt!
Người nào có thể sánh bằng thủ đoạn đoạt tạo hóa thiên địa này?
Lăng Đại triệt để tuyệt vọng, bất lực co quắp trên mặt đất, mặt xám như tro.
"Điều đó không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng!"
Ông ta như hóa điên, không ngừng nỉ non, nhưng Lăng Việt căn bản lười quan tâm.
"Trương Đạo Sơ, ra tay đi!"
"Vâng!"
Trương Đạo Sơ vung tay một cái, lập tức có mấy tên thủ hạ bắt cả nhà Lăng Đại lại.
Bác gái như hóa điên, gào khóc lên.
"Tha mạng a!! Lăng Việt, cậu tha cho chúng tôi đi! Là vợ chồng chúng tôi không tốt! Là chúng tôi thấy tiền sáng mắt, vì vinh hoa phú quý mà bán rẻ cha cậu! Tôi van xin cậu nể mặt chúng ta là người một nhà, tha cho chúng tôi một mạng đi! Chúng tôi đưa tất cả tài sản cho cậu! Có được không? Hu hu hu... ."
"Nếu như có thể, tôi thà rằng các người chỉ tham tài sản nhà tôi!"
Trong lời nói của Lăng Việt lộ ra bi ai và thất vọng vô tận, bị thân nhân của mình phản bội, đây là trải nghiệm đau đớn đến cỡ nào?
Nhất là cha, cho đến lúc chết, sợ rằng cha cũng không biết người anh trai chí thân mới là một trong những thủ phạm hại chết mình?
Những thôn dân ở đây thấy cảnh này cũng không khỏi bừng tỉnh, lập tức chỉ trỏ cả gia đình Lăng Đại.
Nhưng chuyện tới bây giờ, Lăng Việt cũng không vì một lời giải thích mà tha cho cả gia đình Lăng Đại!
Thủ hạ của Trương Đạo Sơ trực tiếp tung một chiêu, đánh chết bác gái.
Nhìn thấy xác vợ mình ngã xuống, Lăng Đại triệt để tỉnh ngộ!
Ông ta tự giễu mà thê lương cười một tiếng: "Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể tồn tại!"
Trương Đạo Sơ cười lạnh: "Sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm vậy?"
Lăng Đại lắc đầu: "Nếu như biết rõ hôm nay thì sao lại có lúc trước?"
Ông ta quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Việt.
"Lăng Việt, tôi cầu xin cậu! Tất cả mọi chuyện đều là tôi không đúng, cậu muốn giết tôi thì giết đi! Tôi đáng chết! Tôi nghiệp chướng nặng nề! Nhưng Lăng Nhiên và Lăng Tâm còn nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến tụi nó, tôi xin cậu, cậu tha cho tụi nó có được không?"
Lăng Việt bình tĩnh châm một điếu thuốc.
"Mỗi một tờ tiền, mỗi một món hàng hiệu của nhà ông đều nhiễm máu của cha mẹ tôi. Tụi nó hưởng thụ ba năm, sao lại nói vô tội?"
Đồng tử của Lăng Đại co rụt lại.
"Cậu... Cậu không được! Cậu không thể giết tụi nó! Lăng Việt, tôi xin cậu! Cậu tha cho tụi nó! Không thì tôi làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Lăng Việt không nhìn ông ta, chỉ lạnh nhạt phun ra một chữ.
"Giết — —!"
"Không — —!"
Lăng Đại kêu thảm một tiếng, đôi trai gái cũng ngã vào vũng máu.
"Lăng Việt! Mày không phải là người! Mày là súc sinh!"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
Ba năm trước, là ai đau khổ quỳ xuống đất cầu khẩn? Đầu đập đến vỡ ra, máu tươi chảy ròng!
Khi đó, Lăng Đại có từng cứu cha mẹ của hắn?
Mạng của Lăng Nhiên Lăng Tâm là mạng, cha mẹ của hắn không phải là mạng sao?
Thiên Đạo luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho người nào?
Nếu không muốn quả báo thì đừng làm việc trái với lương tâm!
Chương 69: Bách gia tranh bá
"Lăng Việt! Tao nguyền rủa mày sẽ không được chết một cách đàng hoàng! Dù tao có biến thành lệ quỷ, cũng nhất định sẽ quay lại tìm mày!"
Hai mắt Lăng Đại đỏ chót, ông ta nhìn chằm chằm Lăng Việt, chỉ hận không thể lọc da rút gân hắn.
Nhưng Lăng Việt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không biến sắc, bởi vì hắn cũng đã từng trải qua loại cảm giác tuyệt vọng này, cho nên hắn không cảm thấy có chút áy náy hay đồng cảm gì.
"Yên tâm đi, ông không thể hóa thành lệ quỷ trong một chốc một lát ngay được đâu!”
Lời này của Lăng Việt khiến bụng dạ Lăng Đại cũng thấp thỏm lo lắng.
"Lăng Việt, ý mày là gì?"
“Trương Đạo Sơ, mau kéo ông ta đi đi, sau đó chặt đứt tứ chi của ông ta, rồi điều người canh giữ cẩn thận! Đợi đến ngày tôi đi Yến Kinh sẽ lấy xác của ông ta ra lót đường!”
"Vâng!”
Trương Đạo Sơ khẽ vung tay lên, thuộc hạ lập tức kéo Lăng Đại xuống.
Lăng Đại giận dữ gầm lên.
"Lăng Việt! Có gan thì giết tao đi! Mày giết tao đi!"
m thanh cứ thế dần dần biến mất, mọi người không khỏi rùng mình run rẩy, lúc họ nhìn người thiếu niên này thêm lần nữa thì đầu đã hơi cúi gằm xuống.
Bởi vì ai chưa từng trải qua cảnh tượng hôm nay thì sẽ không hiểu nổi cái khí tức của Lăng Việt đáng sợ như nào!
Giờ khắc này, Lăng Việt chỉ đứng yên nơi đó nhưng mọi người lại mơ hồ cảm thấy hơi thở mình như nghẹn lại và vô cùng khó chịu, họ cảm thấy mình thở dốc.
Lần này, Lăng Việt chỉ đứng đó, nhưng tất cả mọi người, nhưng thở hổn hển và khó chịu.
Quả nhiên thiếu tướng của Long Tổ thật không hề tầm thường!
Tôn Cao Quan cười khúc khích rồi bước lên phía trước và nói: "Lăng thiếu gia à, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội Lăng, rác rưởi hiện giờ đã được dọn sạch sẽ cả rồi, lát nữa chẳng hay Lăng thiếu gia có thể nể mặt mà cùng uống một ly với thư sinh tôi không?”
Lăng Việt gật đầu.
"Hôm nay mọi người có thể đến tiệc mừng thọ của ông nội tôi, tôi xin ghi lòng tạc dạ. Tôi đã mời tất cả đầu bếp của các khách sạn năm sao lớn ở Giang Châu đến đây để nấu một bữa tiệc thịnh soạn cho tất cả mọi người. Mọi người hãy ăn no uống say, cứ coi chuyện vừa nãy không liên quan gì đến các bạn, cứ yên lòng đi!"
"Cám ơn thiếu chủ."
"Cám ơn Lăng thiếu gia!"
Mọi người đều hưởng ứng đáp lại, không lâu sau, mấy chục chiếc xe tải lớn từ ngoài thôn chạy tới, kéo theo những bàn gỗ, số lượng khủng như chiếm được mấy mẫu ruộng lúa mì.
Sau đó, hàng trăm đầu bếp cùng nhau nấu một bữa trưa thịnh soạn.
Trận vung tay này không ít hơn hai nghìn vạn!
Nhưng tiền không phải là vấn đề, vấn đề là chỉ có Lăng Việt mới có thực lực để làm một bữa tiệc ở quy mô như thế này.
Ông nội Lăng vui mừng đến phát khóc, đứa cháu trai mà ông ngày đêm nghĩ đến giờ đây đã rất có triển vọng, làm rạng ranh tổ tông, điều đó khiến ông vô cùng tự hào và kiêu ngạo.
Về phần cả nhà chú ba Lăng, họ không giành được bất kỳ cái gì/
Cuối cùng ông ta bị sa thải một cách trực tiếp và trở thành một kẻ không nghề nghiệp.
Thím ba thì khóc đến bù lu bù loa, buồn đến thối ruột!
Còn Lăng Tuyết thì ngược lại, khuôn mặt của cô ta luôn rất bình tĩnh, như thể cô ta đã nhìn thấu tất cả những điều này.
Bởi vì trên thực tế, giây phút cô ta nhìn thấy Lăng Việt giết Tô Hoàn chỉ bằng một thanh kiếm, cô ta đã đoán được kết quả cuối cùng rồi.
Vào lúc đó, đôi mắt đẹp của cô ta tràn đầy sự kinh ngạc: "Lăng Việt, đây có phải là bản lĩnh của anh không?”
Người nhà của chú ba buồn bã rời đi, nhưng nó không có ảnh hưởng đến buổi mừng thọ của ông nội.
Ông nội Lăng sớm đã thất vọng ê chề đối với hai thằng con này rồi.
Khi buổi tiệc mừng thọ kết thúc, vào đầu chiều, tất cả những người giàu có ở Giang Châu dần trở về, Tôn Cao Quan và những người khác cũng lần lượt rời đi.
Nhưng Lăng Việt và Mộ Y Nhân vẫn không rời đi, hai người ở lại dìu ông lão đã say rượu về phòng nghỉ ngơi, Lăng Việt còn kéo Mộ Y Nhân lên xe đi vòng quanh tìm phần mộ.
"Thiếu chủ, lần này các phú ông ở Giang Châu, tặng quà mừng thọ đạt tới con số hơn 40 tỷ, ngài xem qua mấy đi ạ!”
Tú nhi ở trong xe báo cáo với Lăng Việt về quả khách tặng trong tiệc hôm nay.
Lăng Việt nhàn nhạt nói: "Để ra khoảng 1 tỷ để sửa sang lại Lăng gia thôn. Ông không muốn rời khỏi Lăng gia thôn, nên ta chỉ đành giúp ông cải thiện môi trường sống tốt hơn!"
"Vâng!"
"Còn lại vài tỷ kia cứ giao cho Y Nhân đi.”
Nghe vậy, Mục Y Nhân lập tức xua tay từ chối. "Lăng Việt à, em không cần đâu, nhiều tiền như vậy em biết phải làm gì chứ?!"
Lăng Việt hẩy nhẹ sống mũi cô rồi nói. "Đồ ngốc."
"Em là người phụ nữ của anh, số tiền này em muốn tiêu thế nào cũng được! Cho dù em đi chơi mạt chược và thua trắng tất cả thế thì đã sao chứ? Anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn em thì phụ trách xinh đẹp như hoa, cộng với phá nhà là được!”
Trong lòng Mục Y Nhân như có dòng nước ấm chảy qua, ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Nếu như không phải vì trên xe còn có Tú Nhi và tài xế, thì nói không chừng cô đã không thể nhịn nổi mà quay sang vòng tay qua cổ Lăng Việt và hôn một cái rồi.
"Lăng Việt à, anh không cần phải lo đâu, em sẽ không tiêu tiền một cách thiếu thận trọng. Em sẽ đầu tư tốt và giúp anh kiếm được nhiều tiền hơn!"
Mục Y Nhân thầm thề trong lòng.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Bên này Tú Nhi lại nói: "Thiếu chủ, người của Thiết Quyền Môn đã đánh tiếng nói rằng họ muốn làm hòa với ngài ạ!”
“Làm hòa ư?”
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
"Lời của ta rất rõ ràng! Đầu hàng hoặc là chết! Hòa giải là chuyện không tồn tại!"
“Thưa thiếu chủ, bách gia tranh bá sắp tới, nói không chừng Thiết Quyền Môn đang muốn có sự giúp đỡ từ ta, tôi kiến nghị, chúng ta nên cho bọn họ cơ hội.”
“Cho bọn họ một cơ hay không là việc của Diêm Vương, nhiệm vụ của ta chỉ là tiễn bọn họ đi gặp Diêm Vương mà thôi!"
Tú Nhi không khỏi vỗ đầu một cái, lý luận cùng với Lăng Việt thật sự là không có tác dụng gì.
Ngược lại Mục Y Nhân bên này đã xoắn tít cả lông mày lại như vòng xoắn.
“Bách môn tranh bá là gì chứ?”
Tú Nhi giải thích:
“Bách môn tranh bá, bắt đầu từ thời chiến quốc, là quy định được thiết lập bởi một trăm trường phái khác nhau trong thời kỳ Xuân Thu!
“Hoa Hạ lớn như vậy, trời nam đất bắc, các môn phái vô số, nhưng chung quy mà nói đều thuộc về bầy đàn bách gia.”
"Môn phái nào cũng có ý đồ làm minh chủ võ lâm của Hoa Hạ, muốn được hưởng sự vinh quang chí cao vô thượng!”
“Nhưng mấy trăm năm sau thời kỳ xuân thu đó, khi những cuộc tranh bá giữa các trường phái khác nhau nổ ra liên tục, bọn họ không những tách ra phân tranh ông tôi mà ngược lại còn khiến cho sinh linh đồ thán, bách tính tha hương hành khất không nơi trốn.”
"Sau này, Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, đã quy định những tín đồ của một trăm trường phái khác nhau mỗi một trăm năm sẽ tiến hành một trận ác chiến, dùng nó để quy định xem trong vòng một trăm năm tiếp theo, ai sẽ là người có tư cách thống nhất giang hồ!”
“Chỉ cần có thể lấy được vị trí đứng đầu trong cuộc bách môn tranh bá thì sẽ có tư cách mệnh lệnh lần cho các môn phái võ lâm trong Hoa Hạ! Mà môn phái khác kia nhất định phải tuân thủ theo!"
Miệng Mục Y Nhân hơi hé mở nói: "Nghe qua có vẻ rất lợi hại! Có giống như kiểu Minh Chủ Võ Lâm trong truyện võ đạo không?"
Tú Nhi chau mày cười.
“Cái này còn lợi hại hơn ấy, bách môn tranh bá sẽ mang lực sát thương, chuyện này là không thể tránh, mỗi lần tranh bá sẽ có vô số người bị thương vong, tính đến con số trăm vạn là ít! Không nói đến cái khác làm gì, lúc một trăm năm trước nếu không phải vì chuyện trăm môn phái tranh bá chủ chủ đó khiến mất đi một lượng lớn cao thủ võ lâm của Hoa Hạ thì sao đám man di kia có thể kiêu ngạo như vậy được?"
"His ~! Chúa ơi! Vậy không phải rất nguy hiểm sao?"
“Nguy hiểm là tất nhiên rồi, đao kiếm nhuốm máu chính là chuyện không thể không xảy ra, quỷ cốc chúng ta trước nay đều thờ ơ với việc thế gian. Nhưng lần này, thiếu chủ quyết tâm tham gia cuộc bách môn tranh bá này, và cũng là lần đầu tiên quỷ cốc của chúng ta tham gia! Nhưng thiếu chủ phu nhân có thể yên tâm, với sức mạnh của thiếu chủ chúng ta thì việc tham gia bách môn tranh bá này cũng chưa hẳn là chuyện xấu!"
“Lăng Việt.”
Mục Y Nhân nắm chặt bàn tay to của Lăng Việt, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
“Yên tâm đi, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khi mình chưa thực sự nắm chắc được nó đâu! Được rồi, đến nơi rồi, chúng ta xuống xe đi.”
Chương 70: Đúc thành Thanh Long Bạch Hổ mạch
Mấy người xuống xe, Mục Y Nhân nhìn địa thế trước mắt, không khỏi hơi nghi hoặc: "Lăng Việt, xem ra nơi này không có khác biệt gì với chỗ bình thường? Sao anh thấy được nơi này là một bảo địa phong thủy?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng, chỉ phía xa và nói: "Lấy tầm nhìn của em, nhìn từ nơi này tất nhiên không nhìn ra cái gì, nhưng đến phía trên thì không giống đâu!"
"Phía trên?" Mục Y Nhân nhíu chặt lông mày xinh đẹp, nghi hoặc khó hiểu.
Lăng Việt ôm bờ eo của cô, mũi chân nhấn nhẹ một cái, thân thể nháy mắt bay lên không trung!
"A — —! Bay... Bay lên! Thật cao!"
Mục Y Nhân không ngừng hét rầm lên, hai tay ôm lấy cổ Lăng Việt, khẩn trương đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Lăng Việt đưa vào cho cô một luồng chân khí, rất nhanh, nhịp tim của Mục Y Nhân đã bình ổn lại.
"En nhìn phía dưới một chút!" Mục Y Nhân thận trọng nhìn lướt qua phía dưới, không khỏi kinh hô một tiếng: "Trời ơi, thật đẹp!"
Dãy núi phía dưới vờn quanh dính liền, giống như một hàng dài uốn lượn quanh co. Phía trên dãy núi hiện đầy rừng cây, xem ra thật giống như một con rồng xanh!
Trong dãy núi vờn quanh đó còn có một ngọn núi càng to lớn, giống như thế hổ nằm, trông cực kỳ khí phách!
"Em nhìn phía dưới đi, Bạch Hổ tọa trấn, Thanh Long vờn quanh, hai mảnh đất phong thủy hội tụ một chỗ, tạo thành Thanh Long Bạch Hổ huyệt tuyệt hảo! Chôn cất bốn người họ ở chỗ này có thể rút đi oán khí, gia tăng khí vận của họ. Để kiếp sau họ có được vận mệnh tốt đẹp hơn!"
"Vậy thì tốt quá! Lăng Việt, chúng ta chôn cha mẹ ở chỗ này được không?"
Lăng Việt cười ấm áp một tiếng.
"Đừng có gấp, Thanh Long Bạch Hổ huyệt này còn chưa mở ra, là dạng mảnh đất phong ấn thiên nhiên! Không mở ra thì linh khí của nơi này không cách nào lưu chuyển phong thủy. An táng cha mẹ ở chỗ này ngược lại sẽ gia tăng sát khí, làm hại bọn họ!"
"Cái gì? Vậy làm sao mở ra?"
Lăng Việt ngạo nghễ ngước mắt nhìn bầu trời: "Tá Thiên Tinh lệch vị trí, lấy sức mạnh sao trời, phá vỡ đại địa chi thế!"
Dứt lời, trong nháy mắt hắn vung lên một tia sáng sắc nhọn, kéo dài tới chân trời!
Trong chớp mắt, mây đen dày đặc, tiếng sấm rền rĩ!
Thân ở giữa không trung, cách lôi đình hủy thiên diệt địa rất gần khiến thân thể Mục Y Nhân không nhịn được mà run rẩy.
Không ngờ Lăng Việt có thể tạo ra loại dị tượng thiên địa này trong nháy mắt!
Rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?
Cô tràn đầy hoảng sợ nhìn người đàn ông ôm lấy mình, giờ phút này, vẻ mặt Lăng Việt vẫn rất lạnh nhạt, không có chút hoảng sợ nào! Cứ như làm ra chuyện này không đáng để hắn kiêu ngạo, cũng không đáng để sợ hãi!
Trên trời tụ tập càng ngày càng nhiều mây đen!
Dị tượng thiên địa dữ dội dẫn tới mưa gió phun trào, cuồng phong gió lốc xé rách tất cả!
Đôi mắt Lăng Việt sáng như sao, lộ ra hai tia sắc lạnh, kéo dài tới chân trời, như có thể xuyên thấu tầng mây, đâm thẳng tới nốc trời, nhìn thấy trời sao dưới lớp mây đen.
Tiếng sấm rền rĩ, từng lôi đình điện quang lượn quanh đỉnh đầu Lăng Việt mà gầm thét, cứ như đang chất vấn Lăng Việt!
Lăng Việt khẽ hừ một tiếng: "Thứ mà Lăng Việt này muốn thì không ai cản được! Trời cũng không được!"
Dứt lời, hắn vươn tay nắm vào hư không một cái, dòng điện lên đến 100 tỷ Volt cứ như bị một bàn tay vô hình bắt lại, ngưng tụ thành một thanh kiếm lôi đình khổng lồ dài đến 9999 mét, rộng 99m!
Thân kiếm đều là màu xanh thẳm, điện quang quấn quanh, như rồng bay phượng múa, tiếng nổ tung không dứt bên tai!
Thanh kiếm khổng lồ này vừa xuất hiện thì Thanh Long Bạch Hổ trên mặt đất cũng mơ hồ phát ra một tiếng rít gào!
Cứ như đang mong đợi thứ gì từ nơi xa xăm!
Lúc này, lôi vân trên trời nhấp nhô càng kịch liệt, vô số sức mạnh lôi điện như muốn phá hủy thanh kiếm kia, không muốn giao nó cho Lăng Việt.
Lăng Việt lại gầm lên một tiếng: "Tự tìm đường chết!"
Dứt lời, hắn đưa tay trực tiếp đấm ra một quyền!
Một quyền trôi ra, kim quang bắn ra bốn phía, tiếng rồng gầm vang lên không dứt, sức mạnh mãnh liệ trực tiếp đánh thủng một cái lỗ lớn trên tầng mây đen, để lộ ra bầu trời xanh thẳm phía sau.
Thanh Long Bạch Hổ mạch trên mặt đất càng kích động, thậm chí trong dãy núi cũng bắt đầu truyền tới từng đợt tiếng hổ gầm rồng ngâm!
Mây đen trên trời càng thêm lo lắng, ý đồ tụ lại lần nữa.
Nhưng lúc này, Lăng Việt căn bản mặc kệ nó, trực tiếp ép ra một giọt máu từ ngón tay rồi bắn vào thanh kiếm lôi điện kia.
Trong khoảnh khắc, thanh kiếm lôi điện rơi xuống mặt đất, bắn ra theo một vệt vàng, trên bầu trời tản mát ra tiếng hổ gầm rồng ngâm rõ ràng!
Mây đen trên bầu trời như không cam lòng, giáng xuống mấy tiếng sấm, dọa cho Mục Y Nhân run lên, sắc mặt trắng bệch, trốn vào trong ngực Lăng Việt không dám ngẩng đầu.
Lăng Việt hung hăng liếc qua: "Ngươi đã vô dụng, lại không cút thì ta diệt ngươi!"
Dứt lời, mây đen nhanh chóng tản ra, không dám nán lại nữa.
Trên bầu trời xuất hiện một ánh cầu vồng, Lăng Việt vỗ vỗ lưng Mục Y Nhân.
"Nhóc, đừng sợ, có anh rồi."
Sáu chữ đơn giản lại làm Mục Y Nhân thở phào một hơi, cảm thấy hết sức an lòng.
Cô nhìn lướt qua mặt đất, đôi mắt không khỏi sáng lên: "Thật đẹp quá! Nơi này còn đẹp hơn vừa rồi nữa, giống như vừa được rửa sạch một lần! Cả ngọn núi đều giống như ngọc lục bảo, trời ạ, Lăng Việt, sao anh làm được vậy?"
Lăng Việt cười cười: "Tuy ngọn núi này ẩn chứa số lượng lớn linh khí, nhưng chưa triệt để mở ra Thanh Long Bạch Hổ mạch! Vùng đất linh khí như thế này thì bình thường phải độ kiếp mới hình thành Linh Địa trong truyền thuyết! Chờ nó độ kiếp thì con cháu của hai ta đã đầy cả sảnh! Mà anh giúp nó độ kiếp sớm, mở ra linh khí cho nó!"
Mục Y Nhân đỏ mặt, vùi đầu vào ngực Lăng Việt.
Chuyện này cô chỉ nghe cái hiểu cái không, chỉ có câu kia là nghe rõ ràng.
"Ai muốn con cháu đầy đàn với anh chứ?"
Giọng nói này rất nhỏ, nhưng tu vi của Lăng Việt cực mạnh, tất nhiên có thể nghe thấy dễ như trở bàn tay.
Hắn chỉ cười một tiếng, cũng không mở miệng nói ra.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, ngày mai chuyển hài cốt của cha mẹ và chú Mục thím Mục tới, để họ có thể an tâm an nghỉ. Chỉ mong kiếp sau bọn họ có thể tìm được một gia đình tốt!"
Nói xong, hắn dẫn Mục Y Nhân đáp xuống mặt đất, rất nhanh đã ngồi xe rời đi.
Nhưng ngay khi đoàn người vừa rời đi không bao lâu, đã có mấy bóng người nhanh chóng bay tới!
Tuổi của mỗi một người đều không phải nhỏ, già nhất thì râu tóc bạc trắng, trẻ nhất cũng đầu tóc hoa râm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng người nào cũng tóc bạc mà sắc mặt hồng hào, đôi mắt đều sắc bén đáng sợ!
"Vừa rồi nơi này phun trào lôi kiếp, chẳng lẽ là vị cao thủ Hoa Hạ nào độ kiếp ở chỗ này?"
"Độ kiếp thì không có khả năng! Kiếp vân kia quá nhỏ, có thể đạt tới thực lực độ kiếp thì nhất định đã là đỉnh cao Võ Tôn, sao có thể độ kiếp xong nhanh như vậy được?"
"Vậy mới lạ, vừa rồi rõ ràng cảm giác được phía dưới kiếp vân có một khí tức rất mạnh! Có phải là người không?"
“Mày!”
Bác cả tức tới mức hộc máu còn thím ba ngơ ngác.
“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Chú ba vội tiến lên rồi bịt miệng bà ta lại!
“Câm miệng lại! Không nói không ai bảo bà câm đâu!”
Lăng Tuyết ngồi trên ghế nhếch miệng cười.
Tuy rằng cô ta không biết vì sao đột nhiên Lăng Việt lại mạnh như vậy nhưng cô ta cũng không phải kẻ ngốc.
Nhìn tình hình trước mắt, có vẻ như Lăng Việt thật sự trở nên rất xuất sắc!
Xuất sắc tới mức vượt qua bác cả!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi dậy sóng!
“Lăng Việt, rốt cuộc có chuyện đã xảy ra với mày vậy?”
Bác gái vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên vội mắng:
“Lăng Đại, ông bị điên hay sao? Vợ con ông bị người ta đánh chết tới nơi rồi, vậy mà ông còn không đánh Lăng Việt sao?”
Lăng Đại trừng mắt nhìn bà ta.
“Bà không thể yên tĩnh một lúc được hay sao?”
“Ông…ông là đồ vô lương tâm, ông lại dám nói với tôi như vậy! Tôi nhất định phải ly hôn với ông!”
Trương Đạo Sơ đứng ở một bên cười lạnh nói:
“Ly hôn? Xuống địa phủ mà ly hôn!”
Bác gái giật mình.
“Ông…Ông có ý gì?”
Trương Đạo Sơ hừ nhẹ một tiếng, ông ta lười trả lời lại!
Không khí xung quanh vô cùng quỷ dị.
Đợi một lúc cho yên tĩnh lại, Lăng Việt mới từ từ lên tiếng.
“Những có mặt ở đây ngày hôm nay đều là người có uy tín. Hôm nay tôi mời mọi người tới đây để làm nhân chứng.”
Dứt lời, hắn nhìn thẳng vào Lăng đại.
“Lăng Đại, tôi có chuyện muốn hỏi ông!”
Lăng Đại chột dạ trong lòng nhưng trên mặt không có chút sợ hãi nào.
“Hừ! Lại dám gọi cả tên họ của người lớn, mày đúng là đồ hỗn láo!”
Lăng Việt không hề phản ứng với ông ta mà nói tiếp:
“Ba năm trước, có phải ông đã dụ Hoa gia tới Giang thành, hại chết cha mẹ của tôi còn khiến cho tôi bị gãy chân đúng không?”
Lời vừa nói ra khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi.
Từ xưa đến nay, vì vinh hoa phú quý mà có rất nhiều người lòng lang dạ sói!
Thế nhưng người như Lăng Đại lại rất hiếm.Vì vinh hoa phú quý mà lại hại chết cả nhà em trai ruột thịt, đây thật đúng là súc sinh mà!
Không, làm như vậy ngay cả súc sinh cũng không bằng!
Sau khi nghe Lăng Việt nói, nhất thời sắc mặt của Lăng Đại tái nhợt nhưng sau đó, ông ta nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh. Ông ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng Lăng Việt.
“Lời này của mày là sao? Sao tao nghe không hiểu?”
“Ông đúng là mạnh miệng thật!”
Lăng Việt hừ nhẹ một tiếng.
“Hiện tại, ai chẳng biết ông đi theo Hoa gia ở Yến Kinh, ông định giải thích chuyện này thế nào?”
“Tao…Tao với Hoa gia thì có chuyện gì được? Chuyện giữa tao với Hoa gia cũng chỉ là trùng hợp thôi! Tao muốn mời cơm! Chuyện này cũng đâu có nghĩa là tao dụ Hoa gia tới Giang Châu!”
Lăng Việt cười lạnh lùng.
“Ông nói tiếp đi!”
Hắn duỗi tay ra, Tú Nhi đã mang một chồng tài liệu tới. Lăng Việt ném thẳng vào mặt ông ta.
“Đây là tất cả tin tức giữa ông và Hoa gia, thậm chí còn có một số lời nói của ông. Ông có muốn tôi đọc cho mọi người nghe không?”
Lăng Đại cười.
“Thật nực cười, mày tùy tiện lấy mấy tờ giấy ra để lừa tao mà còn muốn tao thừa nhận ư? Đúng là nực cười!”
“Không sao cả, ông có thể nhìn qua trước.”
“Xem thì xem, tao còn sợ mày sao?”
Trong khi nói chuyện, ông ta cầm lấy tập tài liệu. Sau khi nhìn lướt qua, chỉ liếc nhìn qua thôi cũng khiến cho ông ta run rẩy.
Sự run rẩy đó không tránh được ánh mắt của người khác!
Tất cả mọi người không khỏi hít sâu một hơi.
Ông nội Lăng tức tới mức ho khan.
“Khụ khụ…Mày! Mày là cái đồ súc sinh! Sao tao lại có đứa con như mày chứ?”
Lăng Đại càng ngày càng run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
“Mày…Sao mày lại có tư liệu này? Không thể nào! Chuyện này không thể nào! Mày cho người theo dõi tao?”
Vẻ mặt của Lăng Việt lạnh lùng.
“Cho dù tôi có theo dõi hay là điều tra ông thì cũng không quan trọng. Quan trọng là ông làm!”
Ông nội Lăng khóc lóc thảm thiết.
“Mày là đồ súc sinh! Sao mày còn mặt mũi mà sống đến giờ chứ?”
“Năm đó khi nhà chúng ta còn nghèo, chính em trai mày đã tự nghỉ học để cho mày đi học đại học.”
“Nó học y vô cùng vất vả nhưng mỗi khi kiếm được chút tiền liền gửi cho mày làm tiền học phí!”
“Mày tốt nghiệp đi tìm việc làm, là em trai của mày dùng tiền để móc nối quan hệ cho mày!”
“Ngay cả con chó cũng cảm thấy cảm động, vậy mà mày lại dám làm ra chuyện không bằng súc sinh như thế ư?”
Ông nội Lăng chỉ trích khiến cho sắc mặt của Lăng Đại ngày càng khó coi.
Ngay cả bác gái cũng không dám hó hé câu nào.
Lăng Việt lạnh lùng nói:
“Ông còn gì muốn nói? Mau nói đi!”
“Tao…Tao…”
Bác cả nói.
“Tao không ngờ ông ta lại giết em trai với em dâu. Ông ta nói rằng chỉ muốn gặp em trai với em dâu để nói rõ mọi chuyện!”
Mọi người không khỏi thở dài một tiếng.
Giờ phút này, lời giải thích của Lăng Đại yếu ớt và vô dụng tới nhường nào.
Lăng Việt lắc đầu.
“Chuyện tới mức này, ông không cần biện hộ cho bản thân nữa.”
Lăng Đại nuốt nước miệng, nói với vẻ hoảng sợ:
“Mày…Mày định làm gì?”
“Giết người đền mạng, thiếu nợ phải trả!”
Tám chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến cho Lăng Đại như ngã vào địa ngục!
Ông ta vội vàng nói:
“Mày không thể giết tao được! Mày không thể giết tao! Hiện tại tao là người của Hoa gia! Nếu như mày dám động vào tao thì Hoa gia nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Gương mặt của Lăng Đại đầy hung dữ giống như một con chó vội vàng nhe nanh múa vuốt, trông vô cùng đáng thương nhưng sẽ không có một ai cảm thấy đáng thương thay cho ông ta.
Bởi vì bất kể là ai cũng sẽ làm như Lăng Việt.
Thù giết cha mẹ, không độ trời chung!
Nhìn thấy vẻ hung dữ của Lăng đại, Lăng Việt cười khinh thường.
“Ông cho rằng tôi sẽ buông tha cho Hoa gia sao? Mạng của ông chỉ giống như món khai vị mà thôi!”
“Mày!”
Lăng Đại hoàn toàn tuyệt vọng.
Đúng vậy, thù giết cha mẹ, không độ trời chung.
Hoa gia sẽ không tha cho Lăng Việt nhưng Lăng Việt sẽ bỏ qua cho Hoa gia hay sao?
Điều quan trọng nhất chính là hiện tại Hoa gia không ở Giang Châu!
Giờ phút này, không một ai có thể cứu ông ta!
Sự tuyệt vọng đến đỉnh điểm khiến cho Lăng Đại ngồi thẫn thờ trên mặt đất!
Còn bác gái ngồi một bên đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Ngay cả thím ba không liên quan, giờ phút này cũng vô cùng kinh ngạc!
Đây chính là người thiếu niên bị mất hai chân, cha mẹ bị giết hay sao?
Người kia chính là bác cả!
Là tâm phúc của Hoa gia!
Là người có chỗ đứng ở Yến Kinh, chứ không chỉ là một nhà giàu mới nổi ở Giang Châu!
Trong lòng Lăng Tuyết không khỏi gợn sóng.
Rốt cuộc Lăng Việt đã giở thủ đoạn gì? Sao lại có thể bức ép cả nhà bác cả tới mức đường này?
Ba năm! Mới chỉ ba năm trôi qua thôi mà!
Rốt cuộc vì sao một tên phế vật lại có thể trở nên mạnh mẽ như thế?
Rốt cuộc là hắn dựa vào cái gì?
('Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất')
Chương 67: Dáng vẻ của Võ Thánh
Trong đại sảnh, sau một hồi yên lặng, Lăng Việt thản nhiên nói: "Ông còn có gì muốn nói không?"
Lăng Đại run lên, miệng cũng giật giật.
"Tôi... Tôi... ."
Nói đến đó, ông ta đột nhiên nhào về phía ông nội Lăng.
"Ba, ba mau cứu con, mau cứu con! Con không muốn chết! Không muốn chết!"
Ông nội Lăng giơ một chân đạp ông ta ngã xuống đất!
"Thứ khốn nạn này! Thế thằng hai nó đáng chết à? Thằng hai hành y tế thế, là người lương thiện tiếng thơm xa gần của Giang Thành! Nếu mày không chết thì tao cũng không có mặt mũi nào đi gặp ông trời!"
Lăng Đại triệt để tuyệt vọng, bác gái vội vàng tiến lên, bắt lấy ống quần của Lăng Việt, lên tiếng cầu khẩn: "Lăng Việt, con đừng giận bác cả, ông ấy chỉ nhất thời hồ đồ! Con có nhớ không? Khi còn bé ông ấy thường xuyên ôm con mà!"
Lăng Việt cười lạnh.
"Đúng vậy, ôm tôi mấy lần rồi hại chết cha mẹ tôi để đổi lấy vinh hoa phú quý, vụ làm ăn này thật sự có lời!"
Nhưng ngay lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một người chạy vào.
"Thiếu chủ! Bên ngoài có người tên là Tô Hoành! Nói là đại đệ tử của Tô Yên Nam Giang Nam muốn tới tìm ngài, báo thù cho sư đệ của hắn!"
Nghe xong lời ấy, Lăng Đại lập tức cười ha hả.
"Ha ha ha... Tô Hoành! Thì ra là Tô Hoành! Anh ta là huynh đệ kết bái của tao! Lăng Việt, lần này mày nhất định phải chết! Mày còn muốn giết tao? Mày lo cho bản thân trước đi, ha ha ha... ."
Nói xong, ông ta đứng lên chạy ra ngoài cửa, vẻ mặt suy sụp của bác gái cũng biến mất, lập tức đắc ý nói: "Lăng Việt, lần này mày nhất định phải chết! Tô Hoành là huynh đệ kết bái của chồng tao! Anh ta còn là đệ tử của Tô Yên Nam! Công phu thâm sâu khó dò! Mày vừa muốn giết chồng tao, thật không ngờ trong nháy mắt kẻ phải chết lại là mày! Ha ha ha... ."
Mục Y Nhân và ông nội Lăng không khỏi có chút lo lắng.
"Lăng Việt, anh...."
Lăng Việt lạnh nhạt liếc nhìn bác gái một cái, sờ lên cái đầu nhỏ của Mục Y Nhân.
"Chớ sợ, chỉ là một con kiến hôi thôi, anh đi một lát sẽ trở lại."
Nói xong, hắn đặt hai tay sau lưng rồi đi ra bên ngoài.
Bác gái cũng vội vàng đuổi theo: "Tôi muốn tận mắt nhìn thấy hắn bị giết chết!"
Ông nội Lăng lộ ra vẻ mặt nặng nề: "Y Nhân, đi, chúng ta cũng đi qua."
Tất cả mọi người trong phòng đều vội vàng cùng ra ngoài, chỉ có Tôn Cao Quan là vẫn lạnh nhạt.
cục trưởng Tào nhịn không được nghi ngờ mà hỏi: "Thầy Tôn, chẳng lẽ ngài không lo cho Lăng Việt?"
Tôn Cao Quan cười ha ha: "Một người là thiếu tướng Long Tổ, một tên côn đồ có khả năng sánh bằng sao?"
"Nhưng dù sao đối phương cũng là đồ đệ của Tô Yên Nam! Tô Yên Nam là nhân vật nào? Võ Thánh Giang Nam, một đời thiên kiêu thế tục Võ Giới!"
Tôn Cao Quan cười nhạt một tiếng: "Đi thôi, đi ra xem một chút thì anh sẽ biết! Cái gì là thiếu tướng Long Tổ!"
Nói xong, ông đặt hai tay sau lưng rồi đi ra bên ngoài. Cục trưởng Tào nửa tin nửa ngờ đuổi theo.
Tất cả mọi người vây xem ở bên ngoài, cách Lăng gia không xa có một người trung niên hơn ba mươi tuổi đang đứng, ông ta mặc một bộ Đường trang, nhìn rất có cảm giác như người cổ đại!
Nếu là ở đô thị lớn, còn tưởng rằng ông ta đi ra từ khu vực điện ảnh và truyền hình nào đó!
Những người trong thôn Lăng gia và phú hào đến hôm nay đều tò mò nhìn ông ta!
Đồ đệ của Võ Thánh Tô Yên Nam Giang Nam!
Chỉ danh hào này thôi cũng đủ để mọi người nhìn mà phát khiếp!
Ông ta chỉ đứng ở chỗ đó, lại giống như một thanh chiến thương, ngạo nghễ đứng sừng sững trong thiên địa!
Lúc này, bác cả đang bày ra vẻ mặt nịnh nọt với đối phương.
"Anh Tô! Hôm nay anh tới thật quá kịp thời!"
Tô Hoành lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Tại sao anh Lăng lại ở chỗ này?"
"Anh Tô, đây là nhà tôi, hôm nay là đại thọ bảy mươi của ba tôi! Đứa cháu ác nghiệt Lăng Việt muốn giết tôi, may mà anh tới kịp thời! Bằng không hiện tại chỉ sợ tôi đã bị nó hại chết!"
"Ồ? Có chuyện này nữa sao?" Tô Hoành lạnh lùng liếc nhìn Lăng Việt một cái: "Ngươi chính là Lăng Việt? Giết sư đệ ta, bây giờ còn muốn giết bác cả của mình, quả nhiên là vô pháp vô thiên!"
Lăng Việt đặt hai tay sau lưng, lạnh nhạt liếc nhìn, chỉ phun ra hai chữ!
"Ngu ngốc!"
Tô Hoành hơi híp mắt lại sát ý bắn tung tóe.
"Hạng người cuồng vọng, ngươi, tự tìm cái chết!"
Tô Hoành tiến lên trước một bước, cuồng phong cũng theo đó nổi lên xung quanh ông ta, cấp tốc lan tràn, bùn đất tro bụi trên mặt đất đều xoay tròn, giống như tạo ra một cơn gió lốc!
"Trời ơi, thật mạnh!"
"Đây là... Thần tiên hạ phàm sao?"
Mọi người chung quanh không nhịn được hít sâu một hơi.
Một số phú hào có chút kiến thức cũng cảm thấy rung động không thôi, chứ đừng nói chi là những thôn dân chưa bao giờ tiếp xúc qua người tu luyện Võ đạo, họ càng bị dọa đến há to miệng, vẻ mặt như gặp quỷ!
Mọi người trong Lăng gia đều đã hoá đá!
Lăng Tuyết còn trợn đôi mắt lên thật lớn, có thủ đoạn như thế còn là người không?
Trong những người ở đây, chỉ có Lăng Việt vẫn không có chút rung động nào.
Khi một đợt tro bụi thổi đến, hắn khẽ hừ một tiếng, lớp tro bụi cao hơn hai mét, như sóng biển lại biến mất trong nháy mắt, đã phân tán ra hai bên.
Chiêu này lại khiến tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi.
Tô Hoành cũng không nhịn được hơi nheo mắt lại.
"Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh, khó trách có thể giết chết sư đệ Diệp Thành! Nhưng đáng tiếc, chung quy ngươi vẫn còn quá trẻ! Lấy thiên phú của ngươi, nếu may mắn bái vào môn hạ sư phụ ta thì ngày sau nhất định có tương lai rộng mở! Nếu ngươi như chấp nhận, ta có thể làm người dẫn đường cho ngươi! Đồng thời chuyện ngươi giết chết Diệp Thành coi như bỏ qua!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lời nói này cực kỳ ngạo mạn, cứ như trong mắt ông ta, Lăng Việt chỉ là một con kiến có thể tùy ý bóp chết.
Lăng Việt vẫn rất lạnh nhạt, không vui không giận.
"Ta cũng muốn tìm một sư phụ, chỉ tiếc... Dù sư phụ ngươi rửa chân cho ta, ta còn lười muốn."
Ánh mắt Tô Hoành trầm xuống, lại trừng lớn đôi mắt, ánh mắt đanh như kiếm, ép thẳng về hướng Lăng Việt!
"Nếu đã như vậy, thế thì không cần nhiều lời! Chuẩn bị xong chưa? Đường Hoàng Tuyền đã mở ra cho ngươi!"
Vừa dứt lời, chân ông ta điểm nhẹ một bước, thân thể chậm rãi bay lên không, đứng ngạo nghễ giữa không trung hơn mười mét cao.
Chiêu này đáng kinh ngạc đến cỡ nào? Đã dọa ngất mấy thôn dân ở đây,
Mà ngài Tôn đứng sau đám người lại nhịn không được nheo mắt lại, cười nhạt và nói: "Đứng lơ lửng trên không? Võ Thánh? Không hổ là đồ đệ của Tô Yên Nam, cũng có mấy phần thực lực!"
Cục trưởng Tào nghe thấy hai chữ 'Võ Thánh' thì không nhịn được run lên một cái. Ông cũng có nghe loáng thoáng về cách phân chia cảnh giới võ giả!
Võ Thánh không phải cảnh giới mà người bình thường có thể đạt tới!
Võ Thánh nào mà không phải được trời ưu ái? Dựa vào thiên phú không gì sánh kịp, lại thêm sự chăm chỉ ngày ngày đêm đêm thì mới có thể đạt tới.
"Thầy Tôn, Tô Hoành này là Võ Thánh sao! Vậy chẳng phải lần này Lăng Việt gặp phiền phức rồi?"
Tôn Cao Quan cười ha ha.
"Tào, đừng hiểu lầm. Mặc dù Võ Thánh trâu bò, nhưng cũng không sánh bằng Lăng Việt!"
"Cái gì? Võ Thánh cũng không đánh lại Lăng Việt? Rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?"
"Anh hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của thiếu tướng Long Tổ!"
Chương 68: Một kiếm phong thái xa hoa
Cục trưởng Tào nghe ngài Tôn nói xong thì vô cùng chấn động, nhìn thoáng qua người thanh niên đang đứng đứng ở nơi đó.
Trong mắt hắn không có chút rung động nào, cũng không trở nên e sợ vì đối phương là Võ Thánh.
Nhưng sự bình tĩnh này lại càng đáng sợ.
Cục trưởng Tào nuốt nước miếng 'Ừng ực' một cái, cảm thấy thật hoảng sợ sửng sốt trước Lăng Việt.
Lúc này, Tô Hoành giữa không trung đã thành thần tượng đáng sùng bái cuồng nhiệt trong mắt mọi người.
Một người có thể tự mình phi hành, đứng ngạo nghễ hơn cao mười mét, sự thần kỳ này đã vượt qua phạm trù của nhân loại!
Tô Hoành đứng ngạo nghễ giữa không trung, hai tay đặt sau lưng, vẻ mặt ngông cuồng.
"Tuổi của ngươi nhỏ hơn ta rất nhiều, nếu như ta ra tay trước thì sợ người ta sẽ nói lấy lớn hiếp nhỏ. Ngươi xuất chiêu trước đi, ta nhường ngươi ba chiêu!"
Lời ấy rất kiêu ngạo, nhưng ông ta lại có năng lực để kiêu ngạo như vậy!
Hai chữ 'Võ Thánh' đủ để chứng minh hết thảy!
Lăng Đại cười lên ha hả.
"Lăng Việt, trước mặt anh Tô, mày chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ mà thôi! Bây giờ anh Tô nhường mày ba chiêu, mày còn ba chiêu để sống sót! Sau ba chiêu, mày sẽ không còn cơ hội hít thở bầu không khí trên thế giới này!"
Bác gái cũng mặt đầy oán hận mà nói: "Đáng đời, ai bảo mày đánh tao? Lần này nhà tụi mày không phải chết sạch luôn sao?"
Lăng Việt không phản ứng hai tên ngu xuẩn này, chỉ lạnh nhạt nhìn Tô Hoành trên không trung.
"Ngươi thật sự xác định để ta xuất chiêu trước?"
Tô Hoành hất cằm lên, liếc qua Lăng Việt, sắc mặt ngạo nghễ đến cùng cực!
"Tô Hoành này một chữ đáng ngàn vàng! Đã nói để ngươi ra chiêu thì để ngươi xuất chiêu trước, không cần dông dài!"
Lăng Việt thở dài thường thượt: "Xem ra không chơi được!"
Vừa dứt lời, hắn khẽ nâng tay phải lên!
Một động tác rất nhẹ, bình thường cùng cực, như không có bất kỳ đặc thù gì!
Nhìn thấy động tác này, sắc mặt mọi ngườ, cũng không khỏi có chút quái dị.
Gì thế này?
Người ta đã bay lên trời rồi mà hắn chỉ giơ một tay lên, là muốn cúi chào sao?
Lăng Đại không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo. Liếc một cái đã nhìn ra thủ đoạn của Lăng Việt và Tô Hoành bên nào cao bên nào thấp!
Quả nhiên, Lăng Việt vẫn là một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch, dù hắn thật sự trở thành Thiếu tướng Long Tổ gì đó, vậy thì tính sao? Đối mặt với Tô Hoành, hắn vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi!
Nhưng khi suy nghĩ này vừa sinh ra thì Lăng Việt bỗng nhiên hạ tay xuống!
Trong chốc lát, gió giục mây vần, tầng mây che đậy ánh mặt trời!
Trong bóng tối, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một ánh kiếm xanh thẳm, phóng lên mấy vạn mét tận trời!
Một kiếm rơi xuống, gió ngừng, tản ra, tất cả... Lại bình tĩnh trở lại!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tất cả mọi người choáng váng, nhìn Tô Hoành không hề động một chút nào, lại nhìn Lăng Việt, ai cũng bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
Cục trưởng Tào nhịn không được nghi ngờ hỏi: "Cái này là xong rồi? Lăng Việt dùng chiêu số gì vậy? Vung tay một cái? Sao còn tùy ý hơn cả ăn cơm vậy?"
Ngài Tôn híp mắt lại: "Có lẽ hắn đã thắng!"
"Cái gì? Sao có khả năng?"
"Anh nhìn Tô Hoành đi, có phát hiện thiếu đi cái gì không?"
Cục trưởng Tào nghe lời ngài Tôn mà nhìn sang, gắt gao nhìn chằm chằm, sau một lúc lâu, ông không khỏi hơi nghi hoặc mà nói: "Hình như Tô Hoành đi một tia sinh cơ?"
Vừa mới nói xong, Tô Hoành trực tiếp nứt ra hai mảnh ngay trên không, 'Lạch cạch' một tiếng, rơi xg mặt đất!
"Sao có thể?" Cục trưởng Tào bị dọa đến mắt kính rơi mất, toàn trường lại trở nên yên tĩnh im ắng.
Cao thủ!
Đây mới thật sự là cao thủ!
Trong lúc vô hình, một chiêu chém chết!
Dù Tô Hoành mạnh đến cỡ nào? Ngạo đến cỡ nào? Ra vẻ tới cỡ nào! Lăng Việt chỉ vẻn vẹn nhúc nhích bàn tay thì ông ta đã bị chém thành hai mảnh trong nháy mắt!
Lăng Việt này yêu nghiệt tới cực điểm!
Lúc này đôi mắt xinh đẹp của Lăng Tuyết cũng trợn lên thật lớn, dán mắt nhìn chằm chằm Lăng Việt, không thể tin được tất cả những chuyện trước mắt!
Lăng Việt, đây chính là bản lĩnh của anh sao? Khó trách anh lại ngông cuồng như thế!
Cao thủ có thể bay trên trời mà cũng chỉ là con kiến trong tay anh, tùy tiện dùng một chiêu là có thể tiêu diệt!
Người nào có thể sánh bằng thủ đoạn đoạt tạo hóa thiên địa này?
Lăng Đại triệt để tuyệt vọng, bất lực co quắp trên mặt đất, mặt xám như tro.
"Điều đó không có khả năng! Không có khả năng! Không có khả năng!"
Ông ta như hóa điên, không ngừng nỉ non, nhưng Lăng Việt căn bản lười quan tâm.
"Trương Đạo Sơ, ra tay đi!"
"Vâng!"
Trương Đạo Sơ vung tay một cái, lập tức có mấy tên thủ hạ bắt cả nhà Lăng Đại lại.
Bác gái như hóa điên, gào khóc lên.
"Tha mạng a!! Lăng Việt, cậu tha cho chúng tôi đi! Là vợ chồng chúng tôi không tốt! Là chúng tôi thấy tiền sáng mắt, vì vinh hoa phú quý mà bán rẻ cha cậu! Tôi van xin cậu nể mặt chúng ta là người một nhà, tha cho chúng tôi một mạng đi! Chúng tôi đưa tất cả tài sản cho cậu! Có được không? Hu hu hu... ."
"Nếu như có thể, tôi thà rằng các người chỉ tham tài sản nhà tôi!"
Trong lời nói của Lăng Việt lộ ra bi ai và thất vọng vô tận, bị thân nhân của mình phản bội, đây là trải nghiệm đau đớn đến cỡ nào?
Nhất là cha, cho đến lúc chết, sợ rằng cha cũng không biết người anh trai chí thân mới là một trong những thủ phạm hại chết mình?
Những thôn dân ở đây thấy cảnh này cũng không khỏi bừng tỉnh, lập tức chỉ trỏ cả gia đình Lăng Đại.
Nhưng chuyện tới bây giờ, Lăng Việt cũng không vì một lời giải thích mà tha cho cả gia đình Lăng Đại!
Thủ hạ của Trương Đạo Sơ trực tiếp tung một chiêu, đánh chết bác gái.
Nhìn thấy xác vợ mình ngã xuống, Lăng Đại triệt để tỉnh ngộ!
Ông ta tự giễu mà thê lương cười một tiếng: "Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể tồn tại!"
Trương Đạo Sơ cười lạnh: "Sớm biết như thế thì sao lúc trước còn làm vậy?"
Lăng Đại lắc đầu: "Nếu như biết rõ hôm nay thì sao lại có lúc trước?"
Ông ta quỳ rạp xuống trước mặt Lăng Việt.
"Lăng Việt, tôi cầu xin cậu! Tất cả mọi chuyện đều là tôi không đúng, cậu muốn giết tôi thì giết đi! Tôi đáng chết! Tôi nghiệp chướng nặng nề! Nhưng Lăng Nhiên và Lăng Tâm còn nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến tụi nó, tôi xin cậu, cậu tha cho tụi nó có được không?"
Lăng Việt bình tĩnh châm một điếu thuốc.
"Mỗi một tờ tiền, mỗi một món hàng hiệu của nhà ông đều nhiễm máu của cha mẹ tôi. Tụi nó hưởng thụ ba năm, sao lại nói vô tội?"
Đồng tử của Lăng Đại co rụt lại.
"Cậu... Cậu không được! Cậu không thể giết tụi nó! Lăng Việt, tôi xin cậu! Cậu tha cho tụi nó! Không thì tôi làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!"
Lăng Việt không nhìn ông ta, chỉ lạnh nhạt phun ra một chữ.
"Giết — —!"
"Không — —!"
Lăng Đại kêu thảm một tiếng, đôi trai gái cũng ngã vào vũng máu.
"Lăng Việt! Mày không phải là người! Mày là súc sinh!"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
Ba năm trước, là ai đau khổ quỳ xuống đất cầu khẩn? Đầu đập đến vỡ ra, máu tươi chảy ròng!
Khi đó, Lăng Đại có từng cứu cha mẹ của hắn?
Mạng của Lăng Nhiên Lăng Tâm là mạng, cha mẹ của hắn không phải là mạng sao?
Thiên Đạo luân hồi, trời xanh có bỏ qua cho người nào?
Nếu không muốn quả báo thì đừng làm việc trái với lương tâm!
Chương 69: Bách gia tranh bá
"Lăng Việt! Tao nguyền rủa mày sẽ không được chết một cách đàng hoàng! Dù tao có biến thành lệ quỷ, cũng nhất định sẽ quay lại tìm mày!"
Hai mắt Lăng Đại đỏ chót, ông ta nhìn chằm chằm Lăng Việt, chỉ hận không thể lọc da rút gân hắn.
Nhưng Lăng Việt vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng không biến sắc, bởi vì hắn cũng đã từng trải qua loại cảm giác tuyệt vọng này, cho nên hắn không cảm thấy có chút áy náy hay đồng cảm gì.
"Yên tâm đi, ông không thể hóa thành lệ quỷ trong một chốc một lát ngay được đâu!”
Lời này của Lăng Việt khiến bụng dạ Lăng Đại cũng thấp thỏm lo lắng.
"Lăng Việt, ý mày là gì?"
“Trương Đạo Sơ, mau kéo ông ta đi đi, sau đó chặt đứt tứ chi của ông ta, rồi điều người canh giữ cẩn thận! Đợi đến ngày tôi đi Yến Kinh sẽ lấy xác của ông ta ra lót đường!”
"Vâng!”
Trương Đạo Sơ khẽ vung tay lên, thuộc hạ lập tức kéo Lăng Đại xuống.
Lăng Đại giận dữ gầm lên.
"Lăng Việt! Có gan thì giết tao đi! Mày giết tao đi!"
m thanh cứ thế dần dần biến mất, mọi người không khỏi rùng mình run rẩy, lúc họ nhìn người thiếu niên này thêm lần nữa thì đầu đã hơi cúi gằm xuống.
Bởi vì ai chưa từng trải qua cảnh tượng hôm nay thì sẽ không hiểu nổi cái khí tức của Lăng Việt đáng sợ như nào!
Giờ khắc này, Lăng Việt chỉ đứng yên nơi đó nhưng mọi người lại mơ hồ cảm thấy hơi thở mình như nghẹn lại và vô cùng khó chịu, họ cảm thấy mình thở dốc.
Lần này, Lăng Việt chỉ đứng đó, nhưng tất cả mọi người, nhưng thở hổn hển và khó chịu.
Quả nhiên thiếu tướng của Long Tổ thật không hề tầm thường!
Tôn Cao Quan cười khúc khích rồi bước lên phía trước và nói: "Lăng thiếu gia à, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội Lăng, rác rưởi hiện giờ đã được dọn sạch sẽ cả rồi, lát nữa chẳng hay Lăng thiếu gia có thể nể mặt mà cùng uống một ly với thư sinh tôi không?”
Lăng Việt gật đầu.
"Hôm nay mọi người có thể đến tiệc mừng thọ của ông nội tôi, tôi xin ghi lòng tạc dạ. Tôi đã mời tất cả đầu bếp của các khách sạn năm sao lớn ở Giang Châu đến đây để nấu một bữa tiệc thịnh soạn cho tất cả mọi người. Mọi người hãy ăn no uống say, cứ coi chuyện vừa nãy không liên quan gì đến các bạn, cứ yên lòng đi!"
"Cám ơn thiếu chủ."
"Cám ơn Lăng thiếu gia!"
Mọi người đều hưởng ứng đáp lại, không lâu sau, mấy chục chiếc xe tải lớn từ ngoài thôn chạy tới, kéo theo những bàn gỗ, số lượng khủng như chiếm được mấy mẫu ruộng lúa mì.
Sau đó, hàng trăm đầu bếp cùng nhau nấu một bữa trưa thịnh soạn.
Trận vung tay này không ít hơn hai nghìn vạn!
Nhưng tiền không phải là vấn đề, vấn đề là chỉ có Lăng Việt mới có thực lực để làm một bữa tiệc ở quy mô như thế này.
Ông nội Lăng vui mừng đến phát khóc, đứa cháu trai mà ông ngày đêm nghĩ đến giờ đây đã rất có triển vọng, làm rạng ranh tổ tông, điều đó khiến ông vô cùng tự hào và kiêu ngạo.
Về phần cả nhà chú ba Lăng, họ không giành được bất kỳ cái gì/
Cuối cùng ông ta bị sa thải một cách trực tiếp và trở thành một kẻ không nghề nghiệp.
Thím ba thì khóc đến bù lu bù loa, buồn đến thối ruột!
Còn Lăng Tuyết thì ngược lại, khuôn mặt của cô ta luôn rất bình tĩnh, như thể cô ta đã nhìn thấu tất cả những điều này.
Bởi vì trên thực tế, giây phút cô ta nhìn thấy Lăng Việt giết Tô Hoàn chỉ bằng một thanh kiếm, cô ta đã đoán được kết quả cuối cùng rồi.
Vào lúc đó, đôi mắt đẹp của cô ta tràn đầy sự kinh ngạc: "Lăng Việt, đây có phải là bản lĩnh của anh không?”
Người nhà của chú ba buồn bã rời đi, nhưng nó không có ảnh hưởng đến buổi mừng thọ của ông nội.
Ông nội Lăng sớm đã thất vọng ê chề đối với hai thằng con này rồi.
Khi buổi tiệc mừng thọ kết thúc, vào đầu chiều, tất cả những người giàu có ở Giang Châu dần trở về, Tôn Cao Quan và những người khác cũng lần lượt rời đi.
Nhưng Lăng Việt và Mộ Y Nhân vẫn không rời đi, hai người ở lại dìu ông lão đã say rượu về phòng nghỉ ngơi, Lăng Việt còn kéo Mộ Y Nhân lên xe đi vòng quanh tìm phần mộ.
"Thiếu chủ, lần này các phú ông ở Giang Châu, tặng quà mừng thọ đạt tới con số hơn 40 tỷ, ngài xem qua mấy đi ạ!”
Tú nhi ở trong xe báo cáo với Lăng Việt về quả khách tặng trong tiệc hôm nay.
Lăng Việt nhàn nhạt nói: "Để ra khoảng 1 tỷ để sửa sang lại Lăng gia thôn. Ông không muốn rời khỏi Lăng gia thôn, nên ta chỉ đành giúp ông cải thiện môi trường sống tốt hơn!"
"Vâng!"
"Còn lại vài tỷ kia cứ giao cho Y Nhân đi.”
Nghe vậy, Mục Y Nhân lập tức xua tay từ chối. "Lăng Việt à, em không cần đâu, nhiều tiền như vậy em biết phải làm gì chứ?!"
Lăng Việt hẩy nhẹ sống mũi cô rồi nói. "Đồ ngốc."
"Em là người phụ nữ của anh, số tiền này em muốn tiêu thế nào cũng được! Cho dù em đi chơi mạt chược và thua trắng tất cả thế thì đã sao chứ? Anh sẽ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn em thì phụ trách xinh đẹp như hoa, cộng với phá nhà là được!”
Trong lòng Mục Y Nhân như có dòng nước ấm chảy qua, ngọt ngào đến tận đáy lòng.
Nếu như không phải vì trên xe còn có Tú Nhi và tài xế, thì nói không chừng cô đã không thể nhịn nổi mà quay sang vòng tay qua cổ Lăng Việt và hôn một cái rồi.
"Lăng Việt à, anh không cần phải lo đâu, em sẽ không tiêu tiền một cách thiếu thận trọng. Em sẽ đầu tư tốt và giúp anh kiếm được nhiều tiền hơn!"
Mục Y Nhân thầm thề trong lòng.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Bên này Tú Nhi lại nói: "Thiếu chủ, người của Thiết Quyền Môn đã đánh tiếng nói rằng họ muốn làm hòa với ngài ạ!”
“Làm hòa ư?”
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
"Lời của ta rất rõ ràng! Đầu hàng hoặc là chết! Hòa giải là chuyện không tồn tại!"
“Thưa thiếu chủ, bách gia tranh bá sắp tới, nói không chừng Thiết Quyền Môn đang muốn có sự giúp đỡ từ ta, tôi kiến nghị, chúng ta nên cho bọn họ cơ hội.”
“Cho bọn họ một cơ hay không là việc của Diêm Vương, nhiệm vụ của ta chỉ là tiễn bọn họ đi gặp Diêm Vương mà thôi!"
Tú Nhi không khỏi vỗ đầu một cái, lý luận cùng với Lăng Việt thật sự là không có tác dụng gì.
Ngược lại Mục Y Nhân bên này đã xoắn tít cả lông mày lại như vòng xoắn.
“Bách môn tranh bá là gì chứ?”
Tú Nhi giải thích:
“Bách môn tranh bá, bắt đầu từ thời chiến quốc, là quy định được thiết lập bởi một trăm trường phái khác nhau trong thời kỳ Xuân Thu!
“Hoa Hạ lớn như vậy, trời nam đất bắc, các môn phái vô số, nhưng chung quy mà nói đều thuộc về bầy đàn bách gia.”
"Môn phái nào cũng có ý đồ làm minh chủ võ lâm của Hoa Hạ, muốn được hưởng sự vinh quang chí cao vô thượng!”
“Nhưng mấy trăm năm sau thời kỳ xuân thu đó, khi những cuộc tranh bá giữa các trường phái khác nhau nổ ra liên tục, bọn họ không những tách ra phân tranh ông tôi mà ngược lại còn khiến cho sinh linh đồ thán, bách tính tha hương hành khất không nơi trốn.”
"Sau này, Thủy Hoàng thống nhất thiên hạ, đã quy định những tín đồ của một trăm trường phái khác nhau mỗi một trăm năm sẽ tiến hành một trận ác chiến, dùng nó để quy định xem trong vòng một trăm năm tiếp theo, ai sẽ là người có tư cách thống nhất giang hồ!”
“Chỉ cần có thể lấy được vị trí đứng đầu trong cuộc bách môn tranh bá thì sẽ có tư cách mệnh lệnh lần cho các môn phái võ lâm trong Hoa Hạ! Mà môn phái khác kia nhất định phải tuân thủ theo!"
Miệng Mục Y Nhân hơi hé mở nói: "Nghe qua có vẻ rất lợi hại! Có giống như kiểu Minh Chủ Võ Lâm trong truyện võ đạo không?"
Tú Nhi chau mày cười.
“Cái này còn lợi hại hơn ấy, bách môn tranh bá sẽ mang lực sát thương, chuyện này là không thể tránh, mỗi lần tranh bá sẽ có vô số người bị thương vong, tính đến con số trăm vạn là ít! Không nói đến cái khác làm gì, lúc một trăm năm trước nếu không phải vì chuyện trăm môn phái tranh bá chủ chủ đó khiến mất đi một lượng lớn cao thủ võ lâm của Hoa Hạ thì sao đám man di kia có thể kiêu ngạo như vậy được?"
"His ~! Chúa ơi! Vậy không phải rất nguy hiểm sao?"
“Nguy hiểm là tất nhiên rồi, đao kiếm nhuốm máu chính là chuyện không thể không xảy ra, quỷ cốc chúng ta trước nay đều thờ ơ với việc thế gian. Nhưng lần này, thiếu chủ quyết tâm tham gia cuộc bách môn tranh bá này, và cũng là lần đầu tiên quỷ cốc của chúng ta tham gia! Nhưng thiếu chủ phu nhân có thể yên tâm, với sức mạnh của thiếu chủ chúng ta thì việc tham gia bách môn tranh bá này cũng chưa hẳn là chuyện xấu!"
“Lăng Việt.”
Mục Y Nhân nắm chặt bàn tay to của Lăng Việt, trong ánh mắt tràn đầy sự lo lắng.
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
“Yên tâm đi, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khi mình chưa thực sự nắm chắc được nó đâu! Được rồi, đến nơi rồi, chúng ta xuống xe đi.”
Chương 70: Đúc thành Thanh Long Bạch Hổ mạch
Mấy người xuống xe, Mục Y Nhân nhìn địa thế trước mắt, không khỏi hơi nghi hoặc: "Lăng Việt, xem ra nơi này không có khác biệt gì với chỗ bình thường? Sao anh thấy được nơi này là một bảo địa phong thủy?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng, chỉ phía xa và nói: "Lấy tầm nhìn của em, nhìn từ nơi này tất nhiên không nhìn ra cái gì, nhưng đến phía trên thì không giống đâu!"
"Phía trên?" Mục Y Nhân nhíu chặt lông mày xinh đẹp, nghi hoặc khó hiểu.
Lăng Việt ôm bờ eo của cô, mũi chân nhấn nhẹ một cái, thân thể nháy mắt bay lên không trung!
"A — —! Bay... Bay lên! Thật cao!"
Mục Y Nhân không ngừng hét rầm lên, hai tay ôm lấy cổ Lăng Việt, khẩn trương đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Lăng Việt đưa vào cho cô một luồng chân khí, rất nhanh, nhịp tim của Mục Y Nhân đã bình ổn lại.
"En nhìn phía dưới một chút!" Mục Y Nhân thận trọng nhìn lướt qua phía dưới, không khỏi kinh hô một tiếng: "Trời ơi, thật đẹp!"
Dãy núi phía dưới vờn quanh dính liền, giống như một hàng dài uốn lượn quanh co. Phía trên dãy núi hiện đầy rừng cây, xem ra thật giống như một con rồng xanh!
Trong dãy núi vờn quanh đó còn có một ngọn núi càng to lớn, giống như thế hổ nằm, trông cực kỳ khí phách!
"Em nhìn phía dưới đi, Bạch Hổ tọa trấn, Thanh Long vờn quanh, hai mảnh đất phong thủy hội tụ một chỗ, tạo thành Thanh Long Bạch Hổ huyệt tuyệt hảo! Chôn cất bốn người họ ở chỗ này có thể rút đi oán khí, gia tăng khí vận của họ. Để kiếp sau họ có được vận mệnh tốt đẹp hơn!"
"Vậy thì tốt quá! Lăng Việt, chúng ta chôn cha mẹ ở chỗ này được không?"
Lăng Việt cười ấm áp một tiếng.
"Đừng có gấp, Thanh Long Bạch Hổ huyệt này còn chưa mở ra, là dạng mảnh đất phong ấn thiên nhiên! Không mở ra thì linh khí của nơi này không cách nào lưu chuyển phong thủy. An táng cha mẹ ở chỗ này ngược lại sẽ gia tăng sát khí, làm hại bọn họ!"
"Cái gì? Vậy làm sao mở ra?"
Lăng Việt ngạo nghễ ngước mắt nhìn bầu trời: "Tá Thiên Tinh lệch vị trí, lấy sức mạnh sao trời, phá vỡ đại địa chi thế!"
Dứt lời, trong nháy mắt hắn vung lên một tia sáng sắc nhọn, kéo dài tới chân trời!
Trong chớp mắt, mây đen dày đặc, tiếng sấm rền rĩ!
Thân ở giữa không trung, cách lôi đình hủy thiên diệt địa rất gần khiến thân thể Mục Y Nhân không nhịn được mà run rẩy.
Không ngờ Lăng Việt có thể tạo ra loại dị tượng thiên địa này trong nháy mắt!
Rốt cuộc hắn mạnh đến cỡ nào?
Cô tràn đầy hoảng sợ nhìn người đàn ông ôm lấy mình, giờ phút này, vẻ mặt Lăng Việt vẫn rất lạnh nhạt, không có chút hoảng sợ nào! Cứ như làm ra chuyện này không đáng để hắn kiêu ngạo, cũng không đáng để sợ hãi!
Trên trời tụ tập càng ngày càng nhiều mây đen!
Dị tượng thiên địa dữ dội dẫn tới mưa gió phun trào, cuồng phong gió lốc xé rách tất cả!
Đôi mắt Lăng Việt sáng như sao, lộ ra hai tia sắc lạnh, kéo dài tới chân trời, như có thể xuyên thấu tầng mây, đâm thẳng tới nốc trời, nhìn thấy trời sao dưới lớp mây đen.
Tiếng sấm rền rĩ, từng lôi đình điện quang lượn quanh đỉnh đầu Lăng Việt mà gầm thét, cứ như đang chất vấn Lăng Việt!
Lăng Việt khẽ hừ một tiếng: "Thứ mà Lăng Việt này muốn thì không ai cản được! Trời cũng không được!"
Dứt lời, hắn vươn tay nắm vào hư không một cái, dòng điện lên đến 100 tỷ Volt cứ như bị một bàn tay vô hình bắt lại, ngưng tụ thành một thanh kiếm lôi đình khổng lồ dài đến 9999 mét, rộng 99m!
Thân kiếm đều là màu xanh thẳm, điện quang quấn quanh, như rồng bay phượng múa, tiếng nổ tung không dứt bên tai!
Thanh kiếm khổng lồ này vừa xuất hiện thì Thanh Long Bạch Hổ trên mặt đất cũng mơ hồ phát ra một tiếng rít gào!
Cứ như đang mong đợi thứ gì từ nơi xa xăm!
Lúc này, lôi vân trên trời nhấp nhô càng kịch liệt, vô số sức mạnh lôi điện như muốn phá hủy thanh kiếm kia, không muốn giao nó cho Lăng Việt.
Lăng Việt lại gầm lên một tiếng: "Tự tìm đường chết!"
Dứt lời, hắn đưa tay trực tiếp đấm ra một quyền!
Một quyền trôi ra, kim quang bắn ra bốn phía, tiếng rồng gầm vang lên không dứt, sức mạnh mãnh liệ trực tiếp đánh thủng một cái lỗ lớn trên tầng mây đen, để lộ ra bầu trời xanh thẳm phía sau.
Thanh Long Bạch Hổ mạch trên mặt đất càng kích động, thậm chí trong dãy núi cũng bắt đầu truyền tới từng đợt tiếng hổ gầm rồng ngâm!
Mây đen trên trời càng thêm lo lắng, ý đồ tụ lại lần nữa.
Nhưng lúc này, Lăng Việt căn bản mặc kệ nó, trực tiếp ép ra một giọt máu từ ngón tay rồi bắn vào thanh kiếm lôi điện kia.
Trong khoảnh khắc, thanh kiếm lôi điện rơi xuống mặt đất, bắn ra theo một vệt vàng, trên bầu trời tản mát ra tiếng hổ gầm rồng ngâm rõ ràng!
Mây đen trên bầu trời như không cam lòng, giáng xuống mấy tiếng sấm, dọa cho Mục Y Nhân run lên, sắc mặt trắng bệch, trốn vào trong ngực Lăng Việt không dám ngẩng đầu.
Lăng Việt hung hăng liếc qua: "Ngươi đã vô dụng, lại không cút thì ta diệt ngươi!"
Dứt lời, mây đen nhanh chóng tản ra, không dám nán lại nữa.
Trên bầu trời xuất hiện một ánh cầu vồng, Lăng Việt vỗ vỗ lưng Mục Y Nhân.
"Nhóc, đừng sợ, có anh rồi."
Sáu chữ đơn giản lại làm Mục Y Nhân thở phào một hơi, cảm thấy hết sức an lòng.
Cô nhìn lướt qua mặt đất, đôi mắt không khỏi sáng lên: "Thật đẹp quá! Nơi này còn đẹp hơn vừa rồi nữa, giống như vừa được rửa sạch một lần! Cả ngọn núi đều giống như ngọc lục bảo, trời ạ, Lăng Việt, sao anh làm được vậy?"
Lăng Việt cười cười: "Tuy ngọn núi này ẩn chứa số lượng lớn linh khí, nhưng chưa triệt để mở ra Thanh Long Bạch Hổ mạch! Vùng đất linh khí như thế này thì bình thường phải độ kiếp mới hình thành Linh Địa trong truyền thuyết! Chờ nó độ kiếp thì con cháu của hai ta đã đầy cả sảnh! Mà anh giúp nó độ kiếp sớm, mở ra linh khí cho nó!"
Mục Y Nhân đỏ mặt, vùi đầu vào ngực Lăng Việt.
Chuyện này cô chỉ nghe cái hiểu cái không, chỉ có câu kia là nghe rõ ràng.
"Ai muốn con cháu đầy đàn với anh chứ?"
Giọng nói này rất nhỏ, nhưng tu vi của Lăng Việt cực mạnh, tất nhiên có thể nghe thấy dễ như trở bàn tay.
Hắn chỉ cười một tiếng, cũng không mở miệng nói ra.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, ngày mai chuyển hài cốt của cha mẹ và chú Mục thím Mục tới, để họ có thể an tâm an nghỉ. Chỉ mong kiếp sau bọn họ có thể tìm được một gia đình tốt!"
Nói xong, hắn dẫn Mục Y Nhân đáp xuống mặt đất, rất nhanh đã ngồi xe rời đi.
Nhưng ngay khi đoàn người vừa rời đi không bao lâu, đã có mấy bóng người nhanh chóng bay tới!
Tuổi của mỗi một người đều không phải nhỏ, già nhất thì râu tóc bạc trắng, trẻ nhất cũng đầu tóc hoa râm.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nhưng người nào cũng tóc bạc mà sắc mặt hồng hào, đôi mắt đều sắc bén đáng sợ!
"Vừa rồi nơi này phun trào lôi kiếp, chẳng lẽ là vị cao thủ Hoa Hạ nào độ kiếp ở chỗ này?"
"Độ kiếp thì không có khả năng! Kiếp vân kia quá nhỏ, có thể đạt tới thực lực độ kiếp thì nhất định đã là đỉnh cao Võ Tôn, sao có thể độ kiếp xong nhanh như vậy được?"
"Vậy mới lạ, vừa rồi rõ ràng cảm giác được phía dưới kiếp vân có một khí tức rất mạnh! Có phải là người không?"