Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42-45
Chương 42: Kẻ này, không thể trêu chọc!
Nhìn thấy mấy người tín tâm tràn đầy, khóe miệng của Lăng Việt giương nhẹ lên một đường cong quỷ dị.
Sau một khắc, quyền phong của hắn trực tiếp nổ tung.
"Oanh — —!"
Tại chỗ có một làn mây hình nấm xuất hiện, sóng xung kích kịch kiệt bạo phát.
"Oanh!"
Lại là một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên, năm người Thiết Quyền Môn đồng thời bị chấn bay ra ngoài.
"Phốc phốc!"
Năm người đồng thời phun máu, thân hình va chạm với mặt đất tạo thành năm cái hố sâu.
"Thực lực thật đáng sợ, nhanh, rút lui!"
Dứt lời, năm người này không dám tiếp tục ở lại, dưới chân giẫm nhẹ một cái đồng thời hóa thành 5 đạo tàn ảnh biến mất trong đêm tối.
Thời điểm bọn họ chạy trốn thì một tên ở bên trong năm người kia quay đầu nhìn lướt qua.
Tên đó thấy Lăng Việt vẫn đứng tại chỗ không khỏi mừng thầm thở dài một hơi.
Lăng Việt không có đuổi theo, xem ra tính mạng của mấy người bọn họ đã được an toàn!
Nhưng ngay tại lúc này, Lăng Việt lại hướng về phía tên đó lộ ra nụ mỉm cười.
"Hã?"
Vẽ mặt của tên đó nghi hoặc, đang ở trong tình trạng không hiểu được nụ cười ấy là như thế nào thì đã nhìn thấy Lăng Việt nâng tay phải lên, hắn nhẹ nhàng ở trong hư không trảm ra một trảm. Trong không khí lập tức hình thành năm đạo ngân sắc hình lưỡi đao lấy tốc độ như tia chớp đánh tới.
Năm đạo ngân sắc càng ngày càng lớn làm cho tên đó tê cả da đầu.
"Không!"
Một tiếng kinh hô lên, thân thể của bốn người đó lập tức tách rời.
Tên tiểu sư đệ nuốt nước miếng một cái, đao quang kia xẹt qua phá vỡ đũng quần va vào da thịt của tên đó!
Tên đó không tin đây là sự trùng hợp, quay đầu nhìn lướt qua thì nhìn thấy Lăng Việt hướng hắn ngoắc ngón tay.
Tiểu sư đệ hung hăng run rẩy một chút, giờ khắc này hắn không có vui mừng vì sống sót sau tai nạn mà là hối hận, vì cái gì người chết không phải là hắn.
Đối mặt với Lăng Việt, làm tên đó có một loại áp lực quả thực khiến người ta không thể thở nổi.
Run rẩy hai chân, tiểu sư đệ lại từ từ trở về bên người Lăng Việt.
Mỗi một bước tới gần Lăng Việt, nhịp tim của tên đó đều đập nhanh hơn!
Đối với tên đó mà nói, ngắn ngủi mấy cây số thật giống như là một con đường đầy chong gai.
Đi đến trước mặt Lăng Việt, tên đó phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Vãn... Vãn bối có mắt không tròng, không biết Thái Sơn, tiền bối... Ngài... Ngài tha cho tôi đi."
Tiểu sư đệ cơ hồ là cắn răng, run rẩy nói xong câu đó.
Lăng Việt vỗ vỗ đầu của tên đó, giống như là đang sờ thú cưng.
"Đừng sợ, ta muốn giết ngươi thì đã sớm giết rồi."
"Đúng đúng."
Tiểu sư đệ liền vội vàng gật đầu, đối với lời nói của Lăng Việt không có chút nào hoài nghi.
Lăng Việt thu tay lại, sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Trở về Thiết Quyền Môn truyền lời, nói là Lăng Việt ta bảo Thiết Quyền Môn môn chủ đến đây yết kiến."
"Mặt khác, Hổ Môn cũng không cần tồn tại trên đời này nữa."
"Đúng đúng."
"Cút đi."
"Tuân... Tuân mệnh!"
Dứt lời tên đó cũng không quay đầu lại, vội vàng nhanh chóng biến mất.
Minh Thừa đã xử lý hoàn tất mấy tên đệ tử Hổ Môn, sau đó đi về hướng về Lăng Việt.
"Thiếu chủ, lần trước ngài hạ lệnh cho người Hổ Môn đến trình diện mà bọn chúng không nghe lời. Vậy thì đám Thiết Quyền Môn này cũng không nhất định sẽ nghe lời ?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
"Lần này không giống như lần trước. Thiết Quyền Môn chỉ cần không ngốc, cũng không dám không nghe lời."
...
Trong núi lớn, một đạo hắc ảnh nhanh chóng di chuyển mà không dám dừng lại. Dường như sợ nếu như mình chậm một bước thì giống như sẽ bị thứ gì đó đuổi kịp và lấy mạng.
Đi vào thâm cốc, tên đó không chút do dự nhảy xuống.
Đáy cốc lại là có một vùng trời đất đặc biệt.
Đèn đuốc rã rời, giống như một mảnh đô thị sơn dã.
"A, Triệu sư huynh trở về rồi sao? Các ngươi nhanh như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ? Sao lại không ở lại Giang Châu, vui chơi một chút?"
"Cút đi!"
Triệu sư huynh đẩy một tên giữ cửa xong liền không nói hai lời, liền vọt vào trong môn.
Mấy tên đệ tử giữ cửa không khỏi gắt một cái.
"Vênh váo cái quái gì?"
"Đúng đấy, chúng ta sớm muộn cũng có một ngày trở thành đệ tử nội môn!"
Những lời mắng mõ của đám người này thì Triệu sư huynh cũng nghe không được. Tên này đã như bị điên, vội vàng vọt vào bên trong Thiết Quyền Môn đại điện.
Môn chủ cùng chư vị trưởng lão đang nhắm mắt minh tưởng tu luyện, thấy tên đó đột nhiên xông tới thì không khỏi giật nảy cả mình.
"Triệu Lực, ngươi không phải đi Giang Châu sao? Làm sao nhanh như vậy liền trở lại rồi?"
"Những sư huynh sư tỷ của người đâu rồi?"
"Xong! Toàn xong đời rồi!"
Triệu Lực rốt cục chịu đựng không nổi, áp lực nội tâm của hắn quá lớn, hắn gào khóc lên.
"Môn chủ, trưởng lão, tên Quỷ Cốc thiếu chủ kia là một kẻ khó chơi. Mấy ngươi chúng con ở trong tay hắn đến một chiêu cũng chịu không nổi! Sư huynh sư tỷ bọn họ hiện tại tất cả đều bị giết!"
"Cái gì?"
Thiết Quyền Môn môn chủ nhất thời vỗ bàn đứng dậy.
"Tên chết tiệt này, thiếu chủ Quỷ Cốc quả thực là khinh người quá đáng! Đầu tiên là đại náo Hổ Môn, hiện tại lại giết đệ tử Thiết Quyền Môn ta. Chẳng lẽ hắn là thật không đem Thiết Quyền Môn chúng ta để vào mắt!"
"Môn chủ, ngài nên sai mấy vị trưởng lão đi bắt sống cái tên Lăng Việt đó, đem hắn mang về Thiết Quyền Môn, ngàn đao băm vằm!"
"Ta muốn rút gân của hắn, lột da hắn! Đem hắn nghiền xương thành tro!"
Mọi người cực kỳ tức giận, trong đó có một vị trưởng lão lại là không nhịn được nhíu mày nói:
"Nếu như hắn lợi hại như vậy thì ngươi làm sao trốn được?"
Triệu Lực khóc nói:
"Hắn... Hắn là cố ý thả cho con trở về! Hắn để cho con gửi đến một lời nhắn cho môn chủ."
"Hắn nói cái gì?"
"Hắn nói... Hắn muốn Môn Chủ đi yết kiến hắn, còn nói Hổ Môn không cần thiết tồn tại ở trên đời này!"
"Cái gì? Cái tên nhãi con Lăng Việt tính là thứ gì? Cũng dám để bản Môn Chủ đi yết kiến hắn sao? Hắn coi bản Môn Chủ là thành cái gì rồi?"
Thiết Quyền Môn môn chủ tức giận cùng cực, một quyền đánh nát cái bàn dài trước mặt.
Một đám trưởng lão cũng là lòng đầy căm phẫn!
"Thiếu chủ Quỷ Cốc Lăng Việt, khinh người quá đáng! Môn chủ, chúng ta nguyện ý chờ lệnh giết Lăng Việt, để chấn hưng vinh quang Thiết Quyền Môn chúng ta!"
"Môn chủ, hạ lệnh đi! Lăng Việt không chết, Thiết Quyền Môn chúng ta vô cùng nhục nhã, cả đời khó có thể xóa bỏ!"
Thiết Quyền Môn môn chủ vung tay lên.
"Không sai! Thiết Quyền Môn hùng cứ Giang Châu mấy trăm năm. Tại trên đất Giang Châu này còn chưa có người có can đảm dám chống đối với Thiết Quyền Môn chúng ta. Việc vô lý như thế là không thể nào bỏ qua! Nếu không giết Lăng Việt, vậy thì thể diện của Thiết Quyền Môn chúng ta phải để ở đâu?"
"Đúng! Giết Lăng Việt! Chấn hưng uy phong Thiết Quyền Môn!"
Lời còn chưa dứt thì Triệu Lực bỗng nhiên nổ thành một mảnh sương máu!
Toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh đến lạ thường!
Tất cả mọi người mở to hai mắt mà nhìn, liền nửa phần lời nói cũng không dám nói ra.
Sương máu vẫn chưa tán đi, lại chậm rãi ngưng tụ hình thành một đạo bóng người tuấn lãng, đạo bóng người này với Lăng Việt không khác nhau chút nào.
Hai tay của hắn đặt sau lưng, nhàn nhạt quét qua mọi người, nói khẽ:
"Muốn giết ta, có thể tới. Cơ nghiệp mấy trăm năm của Thiết Quyền Môn cũng từ đó biến mất, các ngươi từ từ cảm nhận đi.."
Dứt lời, trong nháy mắt hắn vung tay lên, một đạo Huyết Kiếm bắn ra ép thẳng tới trước mặt của Thiết Quyền Môn môn chủ.
Huyết Kiếm chém qua, Lăng Việt nhẹ hừ một tiếng sương máu dần dần tiêu tán.
Thiết Quyền Môn môn chủ sờ lên mặt mình, ở chỗ đó đã nhiều them một đạo kiếm ngân, huyết dịch từ từ chảy ra, băng lãnh đáng sợ.
Mọi người cùng nhau nuốt nước miếng một cái.
Chương 43: Trưởng bối ngu ngốc cũng đáng bị đánh
"Kẻ này, không thể tuỳ tiện trêu chọc!"
Còn về phía Lăng Việt, sau đó hắn trở lại đại khách sạn Giang Châu nghỉ qua một đêm. Sáng ngày hôm sau, như thường lệ rời giường đi ăn điểm tâm.
Tú Nhi cất bước đi tới, trên đôi chân dài của cô mặc một đôi tất màu da, đưa cho Lăng Việt một phần tư liệu.
"Thiếu chủ, đây là danh sách những người hôm qua ở buổi đấu giá quyên tặng."
Lăng Việt nhấp một ngụm nước trà súc miệng, nhận lấy bảng danh sách rồi nhìn lướt qua.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào một cái tên, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Trong bầu không khí có chút tĩnh lặng làm cho Tú Nhi cảm giác trong ngực có chút khó chịu.
"Thiếu chủ... Ngài...?"
Lăng Việt đem bảng danh sách để xuống bàn, lạnh nhạt hỏi:
"Bác hai của tôi, bây giờ đang ở nơi nào?"
"Hồi bẩm Thiếu chủ, ba năm trước đây bác hai của ngài bị điều đến Yến Kinh làm việc, hiện tại cả gia đình của ông ấy đều định cư tại Yến Kinh!"
Lăng Việt nheo mắt lại, quang mang trong mắt chớp động.
"Tôi thật sự hiếu kỳ, năm năm trước đây, làm sao Hoa gia lại có thể biết sự tình trong nhà chúng ta. Nếu như chỉ dựa vào Trần Bá Thiên, khẳng định là không có khả năng biết được. Dù sao Trần Bá Thiên cũng không biết thân phận của mẹ tôi. Cho dù là biết, ông ta cũng không biết chuyện Thiếu gia Hoa gia theo đuổi mẹ của tôi!"
Tú Nhi trợn tròn đôi mắt xinh đẹp của mình:
"Thiếu chủ! Chẳng lẽ ngài đang hoài nghi bác hai của ngài? Thế nhưng dù sao ông ta cũng là huynh đệ của cha ngài, làm sao có thể làm chuyện như thế được?"
Lăng Việt cười lạnh.
"Quyền lợi có thể làm con người mờ mắt. Đừng nói là huynh đệ, dù có là máu mủ của mình, cũng không đáng giá nhắc tới! Bây giờ bác hai và chú ba, ai là không có cuộc sống xa xỉ? Còn ông nội của tôi thì sao? Là phải ở trong thôn dùng tiền trợ cấp của dân nghèo mà sống qua ngày, cô không thấy nực cười sao?"
Tú Nhi thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thương hại đối với Lăng Việt.
Cô không có được tình thương gia đình, nhưng đem so sánh với loại tình cảm gia đình này của Lăng Việt, so với không có như cô thì thật là đáng buồn.
"Thiếu chủ, ngài có muốn phái người đem ông ta bắt tới? Tỉ mỉ thẩm vấn một phen?"
"Không cần vội.Hai ngày nữa, là ngày đại thọ 70 tuổi của ông nội! Cô lấy danh nghĩa của tôi, gửi hai tấm thiệp mời bọn họ đến."
"Vâng! Thiếu chủ!"
"Sau khi ăn xong, cô bảo Minh Thừa đi theo tôi một chuyến tới ngân hàng Giang Châu, đem những vật phẩm hôm qua trong buổi đấu giá về."
"Thiếu chủ, Minh gia sáng sớm đã đi ra ngoài, nói là đi chỉ dạy cho Trương Văn Hách, nói sau này làm việc không để Thiếu chủ mất mặt."
Lăng Việt khẽ cười một tiếng
"Cái tên này thông minh ra không ít. Nếu như thế, cô hãy cùng ta đi một chuyến đi!"
"Vâng, thưa Thiếu chủ."
Lăng Việt ăn hết điểm tâm, đổi một bộ quần áo khác đi xuống lầu. Tú Nhi vẫn còn ở trên lầu thu xếp một ít đồ gì đó.
Không khéo, Lăng Việt mới vừa tới đến lầu một, vừa vặn gặp phải chú ba đang đi tới.
Ông ta dường như đi cùng với ông chủ của mấy cửa hàng đến khách sạn ăn cơm. Nhìn thấy Lăng Việt, có chút giật mình.
"Lăng Việt, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lăng Việt sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Thì tôi vốn ở chỗ này mà."
"Chi phí khách sạn lớn ở Giang Châu đắt như vậy, mày... A đúng, tao nhớ ra rồi, hôm qua, Tiểu Tuyết nói với tao, mày với Mục gia tiểu thư Mục Y Nhân đang hẹn hò với nhau."
"Có liên quan gì với chú sao?"
"...."
Chú ba nhíu mày, hai tay đặt sau lưng, bày làm ra tư thái của bậc trưởng bối, nói:
"Lăng Việt, Dù sao tao cũng là chú ba của mày, mày nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng bậc trưởng bối! Nên nhớ việc này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ đâu!"
"Làm sao nào? Bây giờ ông mới nhớ ra ông là chú của tôi rồi? Là bởi vì tôi là cháu của ông? Hay là bởi vì, tôi là bạn trai của Mục Y Nhân?"
"Mày — —!"
Sắc mặt chú ba liền lúc xanh lúc trắng.
"Lăng Việt, mày thật không biết tốt xấu! Đừng tưởng rằng có Mục Y Nhân làm chỗ dựa thì có thể tùy ý làm bậy! Tao đã nói với mày, là cho người cha đã mất của mày một chút mặt mũi, nếu như không nể mặt của nó thì cho dù mày có là ông chủ tập đoàn cũng không xứng nói chuyện trước mặt tao!"
Lăng Việt gật gật đầu.
"Lời này tôi tin. Dù sao bây giờ ông cũng là trưởng bối!"
"Hừ!!"
Chú ba nhẹ hừ một tiếng, chỉnh sửa lại quần áo, một mặt ngạo nghễ nói tiếp.
"Mày biết là tốt!"
Nhưng ngay sau khi ông ta vừa dứt lời tron, Lăng Việt trực tiếp vung bàn tay của mình đánh tới.
"Phành"!
Nương theo âm thanh vang lên, chú ba liền ngã xuống đất.
"Mày — —! Cái đồ mất dạy này, mày dám đánh tao?"
Chú ba ôm lấy mặt biểu hiện không thể tin.
Lăng Việt từ trong túi móc ra một trương khăn ướt, một bên xoa tay, một bên cười lạnh.
"Đánh ông là nhẹ, lần sau còn dám ở trước mặt tôi lên mặt ngông cuồng, tôi sẽ còn đánh ông. Đánh cho đến khi gặp tôi không dám nói gì mới thôi!"
"Lăng Việt, xem như mày lợi hại! Mày nhớ kỹ cho tao, sự việc hôm nay không kết thúc dễ dàng như vậy đâu! Tao sớm muộn sẽ cho mày biết, kết quả của việc dám đánh tao ngày hôm nay!"
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta.
"Tôi luôn sẵn lòng chờ ! Nhưng mà có chuyện khác nhắc nhở ông, bảy ngày sau là đại thọ 70 của ông nội, ông và bác hai tốt nhất ngoan ngoãn trở về, chúc thọ ông nội. Nếu như không đến, hậu quả... ông tự biết!"
Đang khi nói chuyện, Tú Nhi đã đi xuống lầu, đi đến bên cạnh Lăng Việt.
"Thiếu chủ, đồ vật chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi!"
Lăng Việt gật gật đầu.
"Chúng ta đi!"
Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, chú ba ở sau lưng, nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta nắm chặt ngón tay, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt, chửi bới nói:
"Tiểu Tạp chủng! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tao cho mày mặt mũi, mày ngược lại không biết tốt xấu, lại còn dám đánh tao! Mày chờ đó cho tao, sớm muộn cũng có một ngày, tao sẽ để mày muốn sống không được, muốn chết không xong!"
...
Lúc này bên trong ngân hàng tình hình vô cùng căng thẳng!
Mấy chục chiếc xe cảnh sát, đem ngân hàng Giang Châu bao vây thành mấy vòng, mấy con đường xunh quanh cũng đã được căng dây cảnh báo, cấm dân thường tiến vào trong.
"Những người ở trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, tranh thủ thời gian hai tay ốm ôm đầu, cút ra đây cho tôi. Nếu còn không ra, thì các ngươi ở trong đó chờ chết đi!"
Đang la lối om sòm chính là một cô gái tóc ngắn mặc trên mình trang phục cảnh sát, tư thế hiên ngang.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng quyến rũ khiến cho không ít người thèm thuồng.
Nhưng mấy gã cảnh sát xung quanh, lại không có một cáidám nhìn lén cô .Hiển nhiên, thân phận của cô không tầm thường, mấy tên cảnh sát quèn làm sao có thể với tới.
Không bao lâu sau, một chiếc Audi A6 tiến tới, từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc vest Tây, Trên mình toát ra vài phần uy nghiêm.
"Quách Tử Di, chuyện gì xảy ra? Làm ra động tĩnh lớn như vậy? Ngươi có phải muốn ta bị Thị trưởng mắng chết?"
Quách Tử Di nhún nhún vai.
"Cục trưởng, không trách tôi được ! Ai biết được tại Giang Châu của chúng ta sẽ xuất hiện một đám cướp? Bọn chúng giả dạng thành người hôm qua tham dự đấu giá từ thiện, cầm công chứng giả đến nhận lấy vật phẩm đấu giá, sau khi bị phát hiện lại tóm lấy mấy người làm con tin! Với lại trong tay bọn chúng còn có vũ khí nóng, tôi không điều người tới thì còn có cách nào khác sao?"
"Bọn đáng chết khốn kiếp này! đồ vật của Buổi đấu giá từ thiện cũng dám động! Quách Tử Di, cô thân là đội trưởng. Tôi mặc kệ cô dùng phương pháp gì, những con tin bên trong và vật phẩm của buổi đấu giá từ thiện một người cũng không được chết một cái cũng không được thiếu! Thiếu một thứ, hoặc là chết một người, ta lấy cô ra hỏi tội!"
Chương 44: Cao thủ thật sự!
Trên mặt Quách Tử Di đầy oan ức.
"Cục trưởng, tôi cũng không phải là thần tiên! Nếu là trong tay bọn họ không có súng, một mình ta đánh với toàn bộ bọn họ cũng không sợ, nhưng trong tay bọn họ có súng, ta cũng không có cách nào !"
"Được rồi được rồi, cô là điển hình của loại người chỉ biết động thủ mà không biết dùng não, trông cậy vào cô, còn không bằng trông cậy vào chính mình! Lập tức phái ra chuyên gia đàm phán tiến hành đàm phán, mặt khác huy động đội bắn tỉa vào vị trí. Đầu tiên để xem bọn chúng muốn cái gì, hết sức bảo đảm an toàn mạng sống của con tin!"
"Vâng!"
Quách Tử Di vội vàng phân phó, để mọi người tiến hành làm việc.
Sau đó chiếc Rolls-Royce của Lăng Việt cũng đi đã tới cửa ngân hàng.
Tú Nhi hơi kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên nói:
"Thiếu gia, đây là có chuyện gì?"
Lăng Việt nhíu mày.
"Đại khái là mấy món vật phẩm đấu giá bị người khác để mắt tới. Dù sao, giá trị của bọn nó cũng không nhỏ."
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Lấy thực lực của những cảnh sát này cũng không thểgiải quyết vấn đề. Ở trong đó còn có bức họa Giao Long Xuất Hải là di vật của mẹ tôi, huống chi, còn có nhiều vật phẩm do tôi bỏ tiền ra mua. Thôi, thì đi xuống một chuyến xem sao."
"Vâng, Thiếu chủ!"
Hai người vừa xuống xe, đi vào bên trong, Quách Tử Di liếc qua, lập tức chỉ hai người nói:
" A! Hai người các ngươi, tới nơi này làm gì? Ai bảo các ngươi tới? Không có nhìn thấy nơi này rất nguy hiểm sao? Mau rời đi nhanh lên!"
Lăng Việt chưa từng để ý tới cô, mà trực tiếp đi vào phía trong ngân hàng.
"Uy! Ta đã nói rồi, ngươi nghe không hiểu đúng không?"
Quách Tử Di duỗi bàn tay nhỏ ra, muốn bắt lấy bả vai Lăng Việt, nhưng tốc độ của Lăng Việt Nam huyền diệu vô song, chỉ cần hơi hơi chếch một bước làm cho cô bắt hụt.
Tú Nhi tiến lại gần, hướng về phía cục trưởng, ôn nhu cười một tiếng.
Combo đồ ăn vặt tổng hợp, thử là mê, món nào cũng mới lạ - Sale sập trên Shopee chỉ từ 3K - 12K
"Ông chắc hẳn là cục trưởng cục cảnh sát đúng không?"
Cục trưởng nhíu mày, hơi có chút không vui, nhưng sau khi Tú Nhi đưa ra tới một cái sách nhỏ màu đen, trong nháy mắt sắc mặt cục trưởng liền biến đổi.
Ông ta vội vàng lấy hai tay tiếp nhận giấy chứng nhận, nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận, lại lấy hai tay đưa trả lại cho Tú Nhi.
"Quách Tử Di, lại đây!"
Quách Tử Di đang tức giận vì mình ra tay bắt hụt,lại bị cục trưởng kêu trở về, không khỏi có chút ấm ức.
"Cục trưởng, cái tên này dám đi vào trong ngân hàng, nếu như chọc giận những kẻ cướp kia, hậu quả khó mà lường được!"
Cục trưởng cười ha ha.
"Cô cứ yên tâm đi, vị này là cao thủ! Là một cao thủ chân chính!"
Nhìn thấy dáng vẻ cực kì tự tin của cục trưởng, Quách Tử Di bỗng nhiên im lặng.
Hắn làm sao có thể là cao thủ, lại có thể địch nổi súng đạn?
Lúc này, Lăng Việt đã tiến vào trong ngân hàng, rất nhanh, bên trong truyền tới một tràng âm thanh náo động.
"Uy! Tiểu tử,ngươi muốn làm cái gì?"
"Cho ta ngồi xổm xuống, nếu không cho ta giết chết ngươi!"
"Ha ha Được lắm, đúng là muốn chết!"
Sau đó, Liền nổ ra mấy tiếng súng vang lên...
Sau khi tiếng súng vang lên, không có được sự yên tĩnh mà ngược lại còn truyền tới mấy tiếng kêu la thảm thiết.
"Quỷ — —!!"
Sau đó, mấy tên kẻ cướp đang đeo khăn trùm đầu màu đen, liền bị người ta ném ra. Súng ống rơi vãi đầy đất.
Quách Tử Di liếc qua, trong nháy mắt đồng tử co rụt lại.
Những khẩu súng ống kia, đều là bị người sống sờ sờ bẻ gãy, mà lại có hai khẩu phía trên còn in dấu ngón tay thật sâu,giống như hai khối bùn vậy.
Khó trách, cục trưởng nói hắn là cao thủ, nhưng mà hắn có lực tay cường đại đến mức nào, mới có thể đạt tới loại trình độ này?
Quách Tử Di còn đang nghi hoặc thì Lăng Việt đã ra khỏi cửa lớn của ngân hàng.
Cục trưởng vội vàng đi lên nghênh đón.
"Lăng thiếu...."
Ông ta vốn định nói một tiếng Thiếu tướng, nhưng bị một ánh mắt Lăng Việt đảo qua, ông ta là người từng trải quan trường đã lâu, lập tức hiểu ra, vội vàng cười nói:
"Lăng thiếu, lần này may mắn mà có ngài xuất thủ tương trợ! Bằng không còn không biết có bao nhiêu người bị thương!"
Lăng Việt đạm mạc nói:
"Việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Việc còn lại, ông xử lý đi, ta còn có việc đi trước."
"Vâng! Cung tiễn Lăng thiếu, ngài đi thong thả, ngày khác ta nhất định đến nhà bái phỏng!"
Lăng Việt trở lại trên xe, Tú Nhi nghi ngờ nói:
"Thiếu chủ, chúng ta không phải tới lấy đồ vật sao sao lại vội rời đi rồi?"
"Đồ vật ta đã cầm đi rồi."
"Đã cầm đi? Thiếu chủ, tại sao tôi không có thấy đồ vật ở đâu?"
Tú Nhi nghi ngờ ngó nhìn hai bên, cũng không có trông thấy trên người Lăng Việt có bất kỳ vật gì, mà vật kia cũng không nhỏ túi của Lăng Việt Nam sao chứa cho nổi.
Lăng Việt cười cười, vung tay lên bỗng cái nhẫn trên ngón tay nhúc nhích.
Sau đó, the một đạo ánh sáng sáu màu lóe qua, trong tay Lăng Việt bỗng có xuất ra thêm bức họa Giao Long Xuất Hải.
"Tê ~!"
Tú Nhi mắt trừng to,trên mặt giống như là gặp quỷ vậy.
"Thiếu chủ... Cái này... Đây là cái gì ?"
"Vật này, gọi là Không Gian giới chỉ, là đồ vật đến từ thượng giới vị diện! Cô còn nhớ trước đây trong sòng bạc Hoa Hồng Đen, cái tên thiếu niên Tần Lãng phách lối không? "
"A tôi nhớ ra rồi, tên đó còn đánh Minh gi bị thương!"
"Khi đó, cậu ta cũng là mượn nhờ cái giới chỉ này, mới có thể làm được."
"Tê ~! Giới chỉ vậy mà cầm giữ uy lực mạnh như thế."
"Giới chỉ kia không có uy lực gì, chẳng qua là lúc đó bên trong phong ấn một tàn hồn Tiên Vương. Đêm hôm đó sau khi trở về, ta đem tàn hồn Tiên Vương tiêu diệt, sau đó thì giữ lại chiếc nhẫn này.”
"Ông trời ơi..!"
Tú Nhi lại một lần nữa bị chấn kinh thật lớn, triệt để mở rộng chiếc miệng nhỏ ra.
"Thiếu chủ, ngài rốt cục có bao nhiêu lợi hại?"
"Không rõ lắm, chưa thử qua. Khả năng nếu như ta mà làm ra việc hung ác, ngay cả chính ta cũng sợ hãi."
"Quả nhiên không hổ là Thiếu chủ, thuộc hạ tâm phục khẩu phục."
"Bớt nịnh hót đi. Cái kia Từ gia, hắn có tới không?"
"Hồi Thiếu chủ, buổi tối ngày mai Từ gia sẽ trở về."
"Tin tức tình báo chuẩn xác không?"
"Chuẩn xác. Ám Ảnh tin tức tới báo, Từ gia thuần phục Không Động, thuộc hạ Không Động là Tây Bắc Vương Trầm Vạn Thông đã cùng hắn đang hướng về Giang Châu. Hình như là muốn đến giúp đỡ Từ gia xưng bá Giang Châu.”
"Lại là Không Động sao?"
Lăng Việt mí mắt khẽ nhúc nhích.
"Có chút thú vị. Xem ra, khoảng cách càng gần hội tranh bá Bách Gia dã tâm Không Động cũng đã lộ ra rồi."
"Có Thiếu chủ ở nơi này, Không Động không là cái gì. Thiếu chủ,bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi tập đoàn Y Nhân, đem Giao Long Xuất Hải đồ đưa cho Y Nhân."
"Vâng!"
...
Tại Trần gia Giang Châu, toàn thân Trần Lễ Thạch bị băng bó thạch cao, vô lực nằm ở trên giường bệnh, trên đôi mắt đã sớm khóc tới sưng đỏ cả lên!
Hôm nay cậu ta tràn đầy hối hận, oán hận, cùng phẫn nộ!
Lăng Việt, dám hủy đi cuộc đời của cậu ta!
"Lăng Việt! Ngươi khinh người quá đáng,Trần Lễ Thạch ta nếu là không giết ngươi, thề không làm người!"
Bên giường, Trần phu nhân cũng là bi thương vạn phần.
"Đến cả Diệp Thành là đệ tử Tô Yên Nam, đều không phải là đối thủ của tiểu tử đó, chúng ta lại là người bình thường, làm sao có thể đánh thắng được hắn?"
"Ta tuyệt sẽ không từ bỏ như vậy! Ta đánh không lại Lăng Việt, nhưng Tô Yên Nam có thể! Mẹ, ngươi nhanh phái người đi Giang Nam, thông báo cho Tô Yên Nam, Tô Võ Thánh! Mặt khác, ta còn muốn tiện nhân Mục Y Nhân kia, sống không bằng chết!"
Chương 45: Mấy lão già đê tiện
Thời điểm Lăng Việt đi vào tập đoàn Y Nhân được nhân viên cho biết Mục Y Nhân đã cùng thư ký đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, trước mắt đang ở khách sạn mời người dung cơm.
Sau khi hỏi rõ ràng tên khách sạn, Lăng Việt cùng Tú Nhi lập tức đi tới.
Một bên khác, tại khách sạn lớn của Từ thị Giang Châu, Mục Y Nhân đang cùng mấy người đàn ông trong phòng sảnh khách dùng cơm.
Trong đó một người đàn ông trung niên bị hói đầu đang ngồi gần nhất Mục Y Nhân, một mặt bỉ ổi cười nói:
"Hôm nay lại được tổng giám đốc Mục xinh đẹp mời chúng ta cùng ăn cơm, thật là có phúc!"
Mục Y Nhân cười ôn nhu một tiếng.
"Ngưu tổng quá khách khí. Mấy vị lão tổng cực khổ. Tôi cố ý bao hết sảnh tiệc này, mặt khác còn đặt thêm mấy chai rượu Lafite 1982, hi vọng có thể làm mấy vị lão tổng hài lòng."
"Hài lòng! Rất hài lòng! Có thể cùng đại mỹ nữ như tổng giám đốc Mục cùng nhau ăn cơm, cho dù là ăn ở quán cơm ven đường, chúng ta cũng vui vẻ !"
"Tề tổng, ngài và Ngưu tổng cũng đừng khen tôi nữa."
"Cái này có gì mà ngượng ngùng? Chúng ta đang nói đúng sự thật."
Trên mặt mấy ông già này hiện lên nét bỉ ổi đâm dê, Ánh mắt đê tiện lướt nhìn, hận không thể lập tức đem y phục Mục Y Nhân xé nát ngay tại chỗ.
Mục Y Nhân ăn mặc, từ trước đến nay đều là tương đối bảo thủ.
Nhưng là do cô có vẻ đẹp kinh người, quần áo cũng không có khả năng che đậy được hết nét quyến rũ của cô.
Mà lại những gã lão già này, đều là đã trải qua tình trường lão luyện, đối với Mục Y Nhân là cô gái thanh thuần đoan trang, ngược lại là càng thêm ưa thích!
"Cảm ơn các vị đã khích lệ, về việc hàng hoá của tập đoàn Y Nhân chúng tôi muốn tiến vào kinh doanh ở trung tâm mua sắm của các ngài..."
"Dễ nói! Có thể cùng người trẻ tuổi nhiệt tình như tổng giám đốc Mục hợp tác, là vinh hạnh của chúng tôi."
"Chuyện hợp tác dễ nói thôi, tổng giám đốc Mục không cần phải lo lắng. Ăn hết bữa cơm này, chúng ta sẽ cùng nhau ký kết!"
Mục Y Nhân thở dài một hơi, nhoẻn miệng cười, nâng chén nói:
"Vậy tôi đa tạ mấy vị lão tổng đã hết sức ủng hộ!"
Áo thun nữ siêu rẻ đẹp cho Hè 2022 - Phong cách Hàn siêu xịn - Duy nhất trên Shopee!
"Không có gì, nào cụm ly!"
Mọi người liền vội vàng đứng lên chạm cốc.
Sau khi uống hết chén rượu, mọi người nháy mắt nhau một cái, một người nữa bưng chén rượu lên, đứng lên nói:
"Tổng giám đốc Mục, chúng ta là trung tâm mua sắm Giang Thành, ở lầu một có một cái vị trí bắt mắt nhất, vừa mới có một cái nhãn hiệu hết hợp đồng, không bằng tập đoàn Y Nhân tiếp nhận luôn nhé."
Mục Y Nhân ánh mắt sáng lên.
Vị trí ở Trung tâm mua sắm, đối với một cái nhãn hiệu mà nói, rất là trọng yếu. Nếu là quả thật như thế,nhãn hiệu tập đoàn Y Nhân sẽ có thể bán rất chạy.
Nàng lập tức đứng dậy, lại rót một chén rượu, cười chạm cốc nói:
"Nếu là như vậy, vậy tập đoàn Y Nhân chúng tôi cũng sẽ mang đến thật nhiều lợi nhuận cho trung tâm mua sắm của ngài."
"Tổng giám đốc Mục quả nhiên sảng khoái, nào nào tôi cũng mời cô một chén. Đến lúc đó, cô cũng đưa đến cho trung tâm mua sắm của chúng tôi nhiều lợi nhuận hơn nhé.
Ba chén rượu vào trong bụng, Mục Y Nhân cảm giác khuôn mặt của mình đã hơi có chút phát đỏ.
"Mấy vị lão tổng, thành thật xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt, không thể cùng các vị uống quá nhiều, mong các vị thứ lỗi."
Mấy già này nghe xong ánh mắt càng là thêm sáng lên.
"Tổng giám đốc Mục yên tâm, mọi người chúng ta đều không phải là loại bợm rượu, mọi người uống một vài chén, tận hứng là được. Dù sao, buổi chiều còn ký kết hợp đồng, uống say sao được?"
"Tổng giám đốc Mục, đến, tôi bên này mời cô một chén."
"Cái này... được được!"
Một đám đàn ông liên tục lừa gạt để cho Mục Y Nhân rót ba bốn ly rượu đỏ vào trong bụng.
Lúc này Mục Y Nhân đã mặt đỏ bừng, đôi mắt mở to có chút mông lung.
"Mấy vị lão tổng, không thể uống nữa, nếu mà uống vào, xế chiều hôm nay tôi không thể đi làm."
"Được, không uống, tổng giám đốc Mục, rượu của khách sạn Từ thị không tệ, cô nếm thử vài miếng đồ ăn ở đây đi."
"Đúng đúng, ăn nhiều đồ ăn, thì dễ chịu một chút."
Mục Y Nhân kiên trì, ăn vài miếng, trong dạ dày ngày càng khó chịu cồn cào.
Cô che miệng.
"Có cái gì khác uống không, tôi muốn uống chút."
"Uống đồ uống khác? Nào, tổng giám đốc Mục uống hai ngụm rượu, sẽ dễ chịu hơn đấy."
Ở ngoài cửa thư ký liếc nhìn vào, đau lòng cùng cực, vội vàng gõ cửa đi tới.
"Mấy vị lão tổng, Tổng giám đốc của chúng tôi tửu lượng không được rồi, hay là để cho cô ấy đi nghỉ ngơi một chút đi. Hoặc là tôi tới phụng bồi các vị thay cô ấy vài ly. "
Mấy lão già một mặt không vui liếc nhìn nàng một cái.
"Cô thì tính là cái gì? Một thư ký nhỏ nhoi, cũng xứng cùng uống rượu với chúng tôi sao?"
"Cút sang một bên! Chúng tôi cùng tổng giám đốc Mục uống rượu, cô vào đây làm cái gì?"
Mục Y Nhân khoát khoát tay.
"Không sao đâu, cô ra ngoài đi, tôi không sao."
"Thế nhưng Tổng giám đốc, cô uống say như thế này rất có hại cho thân thể."
"Không có việc gì, cô mau đi ra đi. Đừng để người ta chê cười."
Thư ký cắn môi, hai mắn đỏ hồng không đành lòng đi ra ngoài.
Mấy cái lão già này liếc nhìn nhau một chút,bên trong ánh mắt tràn đầy giảo hoạt.
"Tổng giám đốc Mục, cô phải bồi thường cho chúng tôi đó, thư ký của nhà cô cũng quá không hiểu chuyện!"
"Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Mục phải từ phạt một chén, nếu không phải vậy thì đem những người chúng tôi thành cái gì rồi?"
Mục Y trong đầu choáng váng.
"Tôi... Tôi là thật không thể uống nữa. Nếu tôi còn tiếp tục uống sẽ say đến ngã mất!"
"Tổng giám đốc Mục, Cô sợ cái gì? Chúng tôi nhiều người như vậy, còn có thể làm gì cô được chứ? Lại nói, thư ký của cô không phải còn ở bên ngoài trông coi đó sao?"
"Cái này.... được ."
Mục Y Nhân không cách nào từ chối, đành phải lại tiếp tục uống rượu.
...
Lúc này, Lăng Việt mang theo Tú Nhi đã đi tới bên trong khách sạn.
"Xin chào, giúp tôi tra một chút, tập đoàn Y Nhân đặt phòng ở đâu?"
Tiếp tân nữ phục vụ viên tiếp đãi, nhìn thoáng qua Lăng Việt, cười nhạt nói:
"Xin lỗi quý khách, khách sạn chúng tôi đối với thông tin khách hàng cực kì bảo mật."
Lăng Việt liền tháo chiếc đồng hồ trên tay ra, ném đến trước bàn của hai nhân viên tiếp tân.
"Nói cho tôi biết phòng ở đâu, cái đồng hồ này, chính là của các ngươi!"
Hai nữ tiếp tân không khỏi hé miệng cười một tiếng.
"Vị tiên sinh này, ngài thật biết nói đùa."
"Đúng đấy, một cái đồng hồ có thể đáng bao nhiêu tiền? Nếu chúng tôi nói cho anh biết, nói không chừng sẽ bị sa thải! Anh cho chúng tôi bị ngu à?"
Tú Nhi không khỏi trợn trắng mắt.
"Không biết nhìn đồ vật, Chiếc đồng hồ này đồng hồ được đặt trước biệt chế tạo ở Thụy Sĩ, cái này ít nhất cũng giá trị 130 triệu!"
"Cô nói cái gì?"
Hai nữ tiếp tân trong nháy mắt sững sờ, chợt vội vàng mở máy vi tính lên màn hình.
Hai giây về sau, hai người cùng nhau ngẩng đầu lên đồng thanh cùng nói:
"Tập đoàn Y Nhân đặt phòng 706."
"Đi!"
Lăng Việt quay đầu rời đi, Tú Nhi vội vàng đuổi theo.
"Thiếu chủ, ngài cũng không cần gấp gáp như vậy !"
"Không biết, ta cảm giác tim đập có chút nhanh, có chút bất an."
"Không thể nào? Giữa ban ngày, chị Y Nhân chỉ là đến nói chuyện ý làm ăn, có phải dự cảm củaThiếu chủ ngài sai rồi?"
"Lục đạo luân hồi không cách nào ảnh hưởng đến tôi. Nếu tôi có cảm giác bất an, tất nhiên là phải có chuyện!"
Nhìn thấy mấy người tín tâm tràn đầy, khóe miệng của Lăng Việt giương nhẹ lên một đường cong quỷ dị.
Sau một khắc, quyền phong của hắn trực tiếp nổ tung.
"Oanh — —!"
Tại chỗ có một làn mây hình nấm xuất hiện, sóng xung kích kịch kiệt bạo phát.
"Oanh!"
Lại là một tiếng nổ lớn kịch liệt vang lên, năm người Thiết Quyền Môn đồng thời bị chấn bay ra ngoài.
"Phốc phốc!"
Năm người đồng thời phun máu, thân hình va chạm với mặt đất tạo thành năm cái hố sâu.
"Thực lực thật đáng sợ, nhanh, rút lui!"
Dứt lời, năm người này không dám tiếp tục ở lại, dưới chân giẫm nhẹ một cái đồng thời hóa thành 5 đạo tàn ảnh biến mất trong đêm tối.
Thời điểm bọn họ chạy trốn thì một tên ở bên trong năm người kia quay đầu nhìn lướt qua.
Tên đó thấy Lăng Việt vẫn đứng tại chỗ không khỏi mừng thầm thở dài một hơi.
Lăng Việt không có đuổi theo, xem ra tính mạng của mấy người bọn họ đã được an toàn!
Nhưng ngay tại lúc này, Lăng Việt lại hướng về phía tên đó lộ ra nụ mỉm cười.
"Hã?"
Vẽ mặt của tên đó nghi hoặc, đang ở trong tình trạng không hiểu được nụ cười ấy là như thế nào thì đã nhìn thấy Lăng Việt nâng tay phải lên, hắn nhẹ nhàng ở trong hư không trảm ra một trảm. Trong không khí lập tức hình thành năm đạo ngân sắc hình lưỡi đao lấy tốc độ như tia chớp đánh tới.
Năm đạo ngân sắc càng ngày càng lớn làm cho tên đó tê cả da đầu.
"Không!"
Một tiếng kinh hô lên, thân thể của bốn người đó lập tức tách rời.
Tên tiểu sư đệ nuốt nước miếng một cái, đao quang kia xẹt qua phá vỡ đũng quần va vào da thịt của tên đó!
Tên đó không tin đây là sự trùng hợp, quay đầu nhìn lướt qua thì nhìn thấy Lăng Việt hướng hắn ngoắc ngón tay.
Tiểu sư đệ hung hăng run rẩy một chút, giờ khắc này hắn không có vui mừng vì sống sót sau tai nạn mà là hối hận, vì cái gì người chết không phải là hắn.
Đối mặt với Lăng Việt, làm tên đó có một loại áp lực quả thực khiến người ta không thể thở nổi.
Run rẩy hai chân, tiểu sư đệ lại từ từ trở về bên người Lăng Việt.
Mỗi một bước tới gần Lăng Việt, nhịp tim của tên đó đều đập nhanh hơn!
Đối với tên đó mà nói, ngắn ngủi mấy cây số thật giống như là một con đường đầy chong gai.
Đi đến trước mặt Lăng Việt, tên đó phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Vãn... Vãn bối có mắt không tròng, không biết Thái Sơn, tiền bối... Ngài... Ngài tha cho tôi đi."
Tiểu sư đệ cơ hồ là cắn răng, run rẩy nói xong câu đó.
Lăng Việt vỗ vỗ đầu của tên đó, giống như là đang sờ thú cưng.
"Đừng sợ, ta muốn giết ngươi thì đã sớm giết rồi."
"Đúng đúng."
Tiểu sư đệ liền vội vàng gật đầu, đối với lời nói của Lăng Việt không có chút nào hoài nghi.
Lăng Việt thu tay lại, sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Trở về Thiết Quyền Môn truyền lời, nói là Lăng Việt ta bảo Thiết Quyền Môn môn chủ đến đây yết kiến."
"Mặt khác, Hổ Môn cũng không cần tồn tại trên đời này nữa."
"Đúng đúng."
"Cút đi."
"Tuân... Tuân mệnh!"
Dứt lời tên đó cũng không quay đầu lại, vội vàng nhanh chóng biến mất.
Minh Thừa đã xử lý hoàn tất mấy tên đệ tử Hổ Môn, sau đó đi về hướng về Lăng Việt.
"Thiếu chủ, lần trước ngài hạ lệnh cho người Hổ Môn đến trình diện mà bọn chúng không nghe lời. Vậy thì đám Thiết Quyền Môn này cũng không nhất định sẽ nghe lời ?"
Lăng Việt cười nhạt một tiếng.
"Lần này không giống như lần trước. Thiết Quyền Môn chỉ cần không ngốc, cũng không dám không nghe lời."
...
Trong núi lớn, một đạo hắc ảnh nhanh chóng di chuyển mà không dám dừng lại. Dường như sợ nếu như mình chậm một bước thì giống như sẽ bị thứ gì đó đuổi kịp và lấy mạng.
Đi vào thâm cốc, tên đó không chút do dự nhảy xuống.
Đáy cốc lại là có một vùng trời đất đặc biệt.
Đèn đuốc rã rời, giống như một mảnh đô thị sơn dã.
"A, Triệu sư huynh trở về rồi sao? Các ngươi nhanh như vậy đã hoàn thành nhiệm vụ? Sao lại không ở lại Giang Châu, vui chơi một chút?"
"Cút đi!"
Triệu sư huynh đẩy một tên giữ cửa xong liền không nói hai lời, liền vọt vào trong môn.
Mấy tên đệ tử giữ cửa không khỏi gắt một cái.
"Vênh váo cái quái gì?"
"Đúng đấy, chúng ta sớm muộn cũng có một ngày trở thành đệ tử nội môn!"
Những lời mắng mõ của đám người này thì Triệu sư huynh cũng nghe không được. Tên này đã như bị điên, vội vàng vọt vào bên trong Thiết Quyền Môn đại điện.
Môn chủ cùng chư vị trưởng lão đang nhắm mắt minh tưởng tu luyện, thấy tên đó đột nhiên xông tới thì không khỏi giật nảy cả mình.
"Triệu Lực, ngươi không phải đi Giang Châu sao? Làm sao nhanh như vậy liền trở lại rồi?"
"Những sư huynh sư tỷ của người đâu rồi?"
"Xong! Toàn xong đời rồi!"
Triệu Lực rốt cục chịu đựng không nổi, áp lực nội tâm của hắn quá lớn, hắn gào khóc lên.
"Môn chủ, trưởng lão, tên Quỷ Cốc thiếu chủ kia là một kẻ khó chơi. Mấy ngươi chúng con ở trong tay hắn đến một chiêu cũng chịu không nổi! Sư huynh sư tỷ bọn họ hiện tại tất cả đều bị giết!"
"Cái gì?"
Thiết Quyền Môn môn chủ nhất thời vỗ bàn đứng dậy.
"Tên chết tiệt này, thiếu chủ Quỷ Cốc quả thực là khinh người quá đáng! Đầu tiên là đại náo Hổ Môn, hiện tại lại giết đệ tử Thiết Quyền Môn ta. Chẳng lẽ hắn là thật không đem Thiết Quyền Môn chúng ta để vào mắt!"
"Môn chủ, ngài nên sai mấy vị trưởng lão đi bắt sống cái tên Lăng Việt đó, đem hắn mang về Thiết Quyền Môn, ngàn đao băm vằm!"
"Ta muốn rút gân của hắn, lột da hắn! Đem hắn nghiền xương thành tro!"
Mọi người cực kỳ tức giận, trong đó có một vị trưởng lão lại là không nhịn được nhíu mày nói:
"Nếu như hắn lợi hại như vậy thì ngươi làm sao trốn được?"
Triệu Lực khóc nói:
"Hắn... Hắn là cố ý thả cho con trở về! Hắn để cho con gửi đến một lời nhắn cho môn chủ."
"Hắn nói cái gì?"
"Hắn nói... Hắn muốn Môn Chủ đi yết kiến hắn, còn nói Hổ Môn không cần thiết tồn tại ở trên đời này!"
"Cái gì? Cái tên nhãi con Lăng Việt tính là thứ gì? Cũng dám để bản Môn Chủ đi yết kiến hắn sao? Hắn coi bản Môn Chủ là thành cái gì rồi?"
Thiết Quyền Môn môn chủ tức giận cùng cực, một quyền đánh nát cái bàn dài trước mặt.
Một đám trưởng lão cũng là lòng đầy căm phẫn!
"Thiếu chủ Quỷ Cốc Lăng Việt, khinh người quá đáng! Môn chủ, chúng ta nguyện ý chờ lệnh giết Lăng Việt, để chấn hưng vinh quang Thiết Quyền Môn chúng ta!"
"Môn chủ, hạ lệnh đi! Lăng Việt không chết, Thiết Quyền Môn chúng ta vô cùng nhục nhã, cả đời khó có thể xóa bỏ!"
Thiết Quyền Môn môn chủ vung tay lên.
"Không sai! Thiết Quyền Môn hùng cứ Giang Châu mấy trăm năm. Tại trên đất Giang Châu này còn chưa có người có can đảm dám chống đối với Thiết Quyền Môn chúng ta. Việc vô lý như thế là không thể nào bỏ qua! Nếu không giết Lăng Việt, vậy thì thể diện của Thiết Quyền Môn chúng ta phải để ở đâu?"
"Đúng! Giết Lăng Việt! Chấn hưng uy phong Thiết Quyền Môn!"
Lời còn chưa dứt thì Triệu Lực bỗng nhiên nổ thành một mảnh sương máu!
Toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh đến lạ thường!
Tất cả mọi người mở to hai mắt mà nhìn, liền nửa phần lời nói cũng không dám nói ra.
Sương máu vẫn chưa tán đi, lại chậm rãi ngưng tụ hình thành một đạo bóng người tuấn lãng, đạo bóng người này với Lăng Việt không khác nhau chút nào.
Hai tay của hắn đặt sau lưng, nhàn nhạt quét qua mọi người, nói khẽ:
"Muốn giết ta, có thể tới. Cơ nghiệp mấy trăm năm của Thiết Quyền Môn cũng từ đó biến mất, các ngươi từ từ cảm nhận đi.."
Dứt lời, trong nháy mắt hắn vung tay lên, một đạo Huyết Kiếm bắn ra ép thẳng tới trước mặt của Thiết Quyền Môn môn chủ.
Huyết Kiếm chém qua, Lăng Việt nhẹ hừ một tiếng sương máu dần dần tiêu tán.
Thiết Quyền Môn môn chủ sờ lên mặt mình, ở chỗ đó đã nhiều them một đạo kiếm ngân, huyết dịch từ từ chảy ra, băng lãnh đáng sợ.
Mọi người cùng nhau nuốt nước miếng một cái.
Chương 43: Trưởng bối ngu ngốc cũng đáng bị đánh
"Kẻ này, không thể tuỳ tiện trêu chọc!"
Còn về phía Lăng Việt, sau đó hắn trở lại đại khách sạn Giang Châu nghỉ qua một đêm. Sáng ngày hôm sau, như thường lệ rời giường đi ăn điểm tâm.
Tú Nhi cất bước đi tới, trên đôi chân dài của cô mặc một đôi tất màu da, đưa cho Lăng Việt một phần tư liệu.
"Thiếu chủ, đây là danh sách những người hôm qua ở buổi đấu giá quyên tặng."
Lăng Việt nhấp một ngụm nước trà súc miệng, nhận lấy bảng danh sách rồi nhìn lướt qua.
Khi ánh mắt của hắn rơi vào một cái tên, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Trong bầu không khí có chút tĩnh lặng làm cho Tú Nhi cảm giác trong ngực có chút khó chịu.
"Thiếu chủ... Ngài...?"
Lăng Việt đem bảng danh sách để xuống bàn, lạnh nhạt hỏi:
"Bác hai của tôi, bây giờ đang ở nơi nào?"
"Hồi bẩm Thiếu chủ, ba năm trước đây bác hai của ngài bị điều đến Yến Kinh làm việc, hiện tại cả gia đình của ông ấy đều định cư tại Yến Kinh!"
Lăng Việt nheo mắt lại, quang mang trong mắt chớp động.
"Tôi thật sự hiếu kỳ, năm năm trước đây, làm sao Hoa gia lại có thể biết sự tình trong nhà chúng ta. Nếu như chỉ dựa vào Trần Bá Thiên, khẳng định là không có khả năng biết được. Dù sao Trần Bá Thiên cũng không biết thân phận của mẹ tôi. Cho dù là biết, ông ta cũng không biết chuyện Thiếu gia Hoa gia theo đuổi mẹ của tôi!"
Tú Nhi trợn tròn đôi mắt xinh đẹp của mình:
"Thiếu chủ! Chẳng lẽ ngài đang hoài nghi bác hai của ngài? Thế nhưng dù sao ông ta cũng là huynh đệ của cha ngài, làm sao có thể làm chuyện như thế được?"
Lăng Việt cười lạnh.
"Quyền lợi có thể làm con người mờ mắt. Đừng nói là huynh đệ, dù có là máu mủ của mình, cũng không đáng giá nhắc tới! Bây giờ bác hai và chú ba, ai là không có cuộc sống xa xỉ? Còn ông nội của tôi thì sao? Là phải ở trong thôn dùng tiền trợ cấp của dân nghèo mà sống qua ngày, cô không thấy nực cười sao?"
Tú Nhi thở dài, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thương hại đối với Lăng Việt.
Cô không có được tình thương gia đình, nhưng đem so sánh với loại tình cảm gia đình này của Lăng Việt, so với không có như cô thì thật là đáng buồn.
"Thiếu chủ, ngài có muốn phái người đem ông ta bắt tới? Tỉ mỉ thẩm vấn một phen?"
"Không cần vội.Hai ngày nữa, là ngày đại thọ 70 tuổi của ông nội! Cô lấy danh nghĩa của tôi, gửi hai tấm thiệp mời bọn họ đến."
"Vâng! Thiếu chủ!"
"Sau khi ăn xong, cô bảo Minh Thừa đi theo tôi một chuyến tới ngân hàng Giang Châu, đem những vật phẩm hôm qua trong buổi đấu giá về."
"Thiếu chủ, Minh gia sáng sớm đã đi ra ngoài, nói là đi chỉ dạy cho Trương Văn Hách, nói sau này làm việc không để Thiếu chủ mất mặt."
Lăng Việt khẽ cười một tiếng
"Cái tên này thông minh ra không ít. Nếu như thế, cô hãy cùng ta đi một chuyến đi!"
"Vâng, thưa Thiếu chủ."
Lăng Việt ăn hết điểm tâm, đổi một bộ quần áo khác đi xuống lầu. Tú Nhi vẫn còn ở trên lầu thu xếp một ít đồ gì đó.
Không khéo, Lăng Việt mới vừa tới đến lầu một, vừa vặn gặp phải chú ba đang đi tới.
Ông ta dường như đi cùng với ông chủ của mấy cửa hàng đến khách sạn ăn cơm. Nhìn thấy Lăng Việt, có chút giật mình.
"Lăng Việt, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Lăng Việt sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Thì tôi vốn ở chỗ này mà."
"Chi phí khách sạn lớn ở Giang Châu đắt như vậy, mày... A đúng, tao nhớ ra rồi, hôm qua, Tiểu Tuyết nói với tao, mày với Mục gia tiểu thư Mục Y Nhân đang hẹn hò với nhau."
"Có liên quan gì với chú sao?"
"...."
Chú ba nhíu mày, hai tay đặt sau lưng, bày làm ra tư thái của bậc trưởng bối, nói:
"Lăng Việt, Dù sao tao cũng là chú ba của mày, mày nói chuyện tốt nhất nên tôn trọng bậc trưởng bối! Nên nhớ việc này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ đâu!"
"Làm sao nào? Bây giờ ông mới nhớ ra ông là chú của tôi rồi? Là bởi vì tôi là cháu của ông? Hay là bởi vì, tôi là bạn trai của Mục Y Nhân?"
"Mày — —!"
Sắc mặt chú ba liền lúc xanh lúc trắng.
"Lăng Việt, mày thật không biết tốt xấu! Đừng tưởng rằng có Mục Y Nhân làm chỗ dựa thì có thể tùy ý làm bậy! Tao đã nói với mày, là cho người cha đã mất của mày một chút mặt mũi, nếu như không nể mặt của nó thì cho dù mày có là ông chủ tập đoàn cũng không xứng nói chuyện trước mặt tao!"
Lăng Việt gật gật đầu.
"Lời này tôi tin. Dù sao bây giờ ông cũng là trưởng bối!"
"Hừ!!"
Chú ba nhẹ hừ một tiếng, chỉnh sửa lại quần áo, một mặt ngạo nghễ nói tiếp.
"Mày biết là tốt!"
Nhưng ngay sau khi ông ta vừa dứt lời tron, Lăng Việt trực tiếp vung bàn tay của mình đánh tới.
"Phành"!
Nương theo âm thanh vang lên, chú ba liền ngã xuống đất.
"Mày — —! Cái đồ mất dạy này, mày dám đánh tao?"
Chú ba ôm lấy mặt biểu hiện không thể tin.
Lăng Việt từ trong túi móc ra một trương khăn ướt, một bên xoa tay, một bên cười lạnh.
"Đánh ông là nhẹ, lần sau còn dám ở trước mặt tôi lên mặt ngông cuồng, tôi sẽ còn đánh ông. Đánh cho đến khi gặp tôi không dám nói gì mới thôi!"
"Lăng Việt, xem như mày lợi hại! Mày nhớ kỹ cho tao, sự việc hôm nay không kết thúc dễ dàng như vậy đâu! Tao sớm muộn sẽ cho mày biết, kết quả của việc dám đánh tao ngày hôm nay!"
Lăng Việt nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta.
"Tôi luôn sẵn lòng chờ ! Nhưng mà có chuyện khác nhắc nhở ông, bảy ngày sau là đại thọ 70 của ông nội, ông và bác hai tốt nhất ngoan ngoãn trở về, chúc thọ ông nội. Nếu như không đến, hậu quả... ông tự biết!"
Đang khi nói chuyện, Tú Nhi đã đi xuống lầu, đi đến bên cạnh Lăng Việt.
"Thiếu chủ, đồ vật chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi!"
Lăng Việt gật gật đầu.
"Chúng ta đi!"
Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, chú ba ở sau lưng, nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta nắm chặt ngón tay, gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Việt, chửi bới nói:
"Tiểu Tạp chủng! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Tao cho mày mặt mũi, mày ngược lại không biết tốt xấu, lại còn dám đánh tao! Mày chờ đó cho tao, sớm muộn cũng có một ngày, tao sẽ để mày muốn sống không được, muốn chết không xong!"
...
Lúc này bên trong ngân hàng tình hình vô cùng căng thẳng!
Mấy chục chiếc xe cảnh sát, đem ngân hàng Giang Châu bao vây thành mấy vòng, mấy con đường xunh quanh cũng đã được căng dây cảnh báo, cấm dân thường tiến vào trong.
"Những người ở trong nghe đây, các ngươi đã bị bao vây, tranh thủ thời gian hai tay ốm ôm đầu, cút ra đây cho tôi. Nếu còn không ra, thì các ngươi ở trong đó chờ chết đi!"
Đang la lối om sòm chính là một cô gái tóc ngắn mặc trên mình trang phục cảnh sát, tư thế hiên ngang.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng quyến rũ khiến cho không ít người thèm thuồng.
Nhưng mấy gã cảnh sát xung quanh, lại không có một cáidám nhìn lén cô .Hiển nhiên, thân phận của cô không tầm thường, mấy tên cảnh sát quèn làm sao có thể với tới.
Không bao lâu sau, một chiếc Audi A6 tiến tới, từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc vest Tây, Trên mình toát ra vài phần uy nghiêm.
"Quách Tử Di, chuyện gì xảy ra? Làm ra động tĩnh lớn như vậy? Ngươi có phải muốn ta bị Thị trưởng mắng chết?"
Quách Tử Di nhún nhún vai.
"Cục trưởng, không trách tôi được ! Ai biết được tại Giang Châu của chúng ta sẽ xuất hiện một đám cướp? Bọn chúng giả dạng thành người hôm qua tham dự đấu giá từ thiện, cầm công chứng giả đến nhận lấy vật phẩm đấu giá, sau khi bị phát hiện lại tóm lấy mấy người làm con tin! Với lại trong tay bọn chúng còn có vũ khí nóng, tôi không điều người tới thì còn có cách nào khác sao?"
"Bọn đáng chết khốn kiếp này! đồ vật của Buổi đấu giá từ thiện cũng dám động! Quách Tử Di, cô thân là đội trưởng. Tôi mặc kệ cô dùng phương pháp gì, những con tin bên trong và vật phẩm của buổi đấu giá từ thiện một người cũng không được chết một cái cũng không được thiếu! Thiếu một thứ, hoặc là chết một người, ta lấy cô ra hỏi tội!"
Chương 44: Cao thủ thật sự!
Trên mặt Quách Tử Di đầy oan ức.
"Cục trưởng, tôi cũng không phải là thần tiên! Nếu là trong tay bọn họ không có súng, một mình ta đánh với toàn bộ bọn họ cũng không sợ, nhưng trong tay bọn họ có súng, ta cũng không có cách nào !"
"Được rồi được rồi, cô là điển hình của loại người chỉ biết động thủ mà không biết dùng não, trông cậy vào cô, còn không bằng trông cậy vào chính mình! Lập tức phái ra chuyên gia đàm phán tiến hành đàm phán, mặt khác huy động đội bắn tỉa vào vị trí. Đầu tiên để xem bọn chúng muốn cái gì, hết sức bảo đảm an toàn mạng sống của con tin!"
"Vâng!"
Quách Tử Di vội vàng phân phó, để mọi người tiến hành làm việc.
Sau đó chiếc Rolls-Royce của Lăng Việt cũng đi đã tới cửa ngân hàng.
Tú Nhi hơi kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên nói:
"Thiếu gia, đây là có chuyện gì?"
Lăng Việt nhíu mày.
"Đại khái là mấy món vật phẩm đấu giá bị người khác để mắt tới. Dù sao, giá trị của bọn nó cũng không nhỏ."
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
"Lấy thực lực của những cảnh sát này cũng không thểgiải quyết vấn đề. Ở trong đó còn có bức họa Giao Long Xuất Hải là di vật của mẹ tôi, huống chi, còn có nhiều vật phẩm do tôi bỏ tiền ra mua. Thôi, thì đi xuống một chuyến xem sao."
"Vâng, Thiếu chủ!"
Hai người vừa xuống xe, đi vào bên trong, Quách Tử Di liếc qua, lập tức chỉ hai người nói:
" A! Hai người các ngươi, tới nơi này làm gì? Ai bảo các ngươi tới? Không có nhìn thấy nơi này rất nguy hiểm sao? Mau rời đi nhanh lên!"
Lăng Việt chưa từng để ý tới cô, mà trực tiếp đi vào phía trong ngân hàng.
"Uy! Ta đã nói rồi, ngươi nghe không hiểu đúng không?"
Quách Tử Di duỗi bàn tay nhỏ ra, muốn bắt lấy bả vai Lăng Việt, nhưng tốc độ của Lăng Việt Nam huyền diệu vô song, chỉ cần hơi hơi chếch một bước làm cho cô bắt hụt.
Tú Nhi tiến lại gần, hướng về phía cục trưởng, ôn nhu cười một tiếng.
Combo đồ ăn vặt tổng hợp, thử là mê, món nào cũng mới lạ - Sale sập trên Shopee chỉ từ 3K - 12K
"Ông chắc hẳn là cục trưởng cục cảnh sát đúng không?"
Cục trưởng nhíu mày, hơi có chút không vui, nhưng sau khi Tú Nhi đưa ra tới một cái sách nhỏ màu đen, trong nháy mắt sắc mặt cục trưởng liền biến đổi.
Ông ta vội vàng lấy hai tay tiếp nhận giấy chứng nhận, nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận, lại lấy hai tay đưa trả lại cho Tú Nhi.
"Quách Tử Di, lại đây!"
Quách Tử Di đang tức giận vì mình ra tay bắt hụt,lại bị cục trưởng kêu trở về, không khỏi có chút ấm ức.
"Cục trưởng, cái tên này dám đi vào trong ngân hàng, nếu như chọc giận những kẻ cướp kia, hậu quả khó mà lường được!"
Cục trưởng cười ha ha.
"Cô cứ yên tâm đi, vị này là cao thủ! Là một cao thủ chân chính!"
Nhìn thấy dáng vẻ cực kì tự tin của cục trưởng, Quách Tử Di bỗng nhiên im lặng.
Hắn làm sao có thể là cao thủ, lại có thể địch nổi súng đạn?
Lúc này, Lăng Việt đã tiến vào trong ngân hàng, rất nhanh, bên trong truyền tới một tràng âm thanh náo động.
"Uy! Tiểu tử,ngươi muốn làm cái gì?"
"Cho ta ngồi xổm xuống, nếu không cho ta giết chết ngươi!"
"Ha ha Được lắm, đúng là muốn chết!"
Sau đó, Liền nổ ra mấy tiếng súng vang lên...
Sau khi tiếng súng vang lên, không có được sự yên tĩnh mà ngược lại còn truyền tới mấy tiếng kêu la thảm thiết.
"Quỷ — —!!"
Sau đó, mấy tên kẻ cướp đang đeo khăn trùm đầu màu đen, liền bị người ta ném ra. Súng ống rơi vãi đầy đất.
Quách Tử Di liếc qua, trong nháy mắt đồng tử co rụt lại.
Những khẩu súng ống kia, đều là bị người sống sờ sờ bẻ gãy, mà lại có hai khẩu phía trên còn in dấu ngón tay thật sâu,giống như hai khối bùn vậy.
Khó trách, cục trưởng nói hắn là cao thủ, nhưng mà hắn có lực tay cường đại đến mức nào, mới có thể đạt tới loại trình độ này?
Quách Tử Di còn đang nghi hoặc thì Lăng Việt đã ra khỏi cửa lớn của ngân hàng.
Cục trưởng vội vàng đi lên nghênh đón.
"Lăng thiếu...."
Ông ta vốn định nói một tiếng Thiếu tướng, nhưng bị một ánh mắt Lăng Việt đảo qua, ông ta là người từng trải quan trường đã lâu, lập tức hiểu ra, vội vàng cười nói:
"Lăng thiếu, lần này may mắn mà có ngài xuất thủ tương trợ! Bằng không còn không biết có bao nhiêu người bị thương!"
Lăng Việt đạm mạc nói:
"Việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Việc còn lại, ông xử lý đi, ta còn có việc đi trước."
"Vâng! Cung tiễn Lăng thiếu, ngài đi thong thả, ngày khác ta nhất định đến nhà bái phỏng!"
Lăng Việt trở lại trên xe, Tú Nhi nghi ngờ nói:
"Thiếu chủ, chúng ta không phải tới lấy đồ vật sao sao lại vội rời đi rồi?"
"Đồ vật ta đã cầm đi rồi."
"Đã cầm đi? Thiếu chủ, tại sao tôi không có thấy đồ vật ở đâu?"
Tú Nhi nghi ngờ ngó nhìn hai bên, cũng không có trông thấy trên người Lăng Việt có bất kỳ vật gì, mà vật kia cũng không nhỏ túi của Lăng Việt Nam sao chứa cho nổi.
Lăng Việt cười cười, vung tay lên bỗng cái nhẫn trên ngón tay nhúc nhích.
Sau đó, the một đạo ánh sáng sáu màu lóe qua, trong tay Lăng Việt bỗng có xuất ra thêm bức họa Giao Long Xuất Hải.
"Tê ~!"
Tú Nhi mắt trừng to,trên mặt giống như là gặp quỷ vậy.
"Thiếu chủ... Cái này... Đây là cái gì ?"
"Vật này, gọi là Không Gian giới chỉ, là đồ vật đến từ thượng giới vị diện! Cô còn nhớ trước đây trong sòng bạc Hoa Hồng Đen, cái tên thiếu niên Tần Lãng phách lối không? "
"A tôi nhớ ra rồi, tên đó còn đánh Minh gi bị thương!"
"Khi đó, cậu ta cũng là mượn nhờ cái giới chỉ này, mới có thể làm được."
"Tê ~! Giới chỉ vậy mà cầm giữ uy lực mạnh như thế."
"Giới chỉ kia không có uy lực gì, chẳng qua là lúc đó bên trong phong ấn một tàn hồn Tiên Vương. Đêm hôm đó sau khi trở về, ta đem tàn hồn Tiên Vương tiêu diệt, sau đó thì giữ lại chiếc nhẫn này.”
"Ông trời ơi..!"
Tú Nhi lại một lần nữa bị chấn kinh thật lớn, triệt để mở rộng chiếc miệng nhỏ ra.
"Thiếu chủ, ngài rốt cục có bao nhiêu lợi hại?"
"Không rõ lắm, chưa thử qua. Khả năng nếu như ta mà làm ra việc hung ác, ngay cả chính ta cũng sợ hãi."
"Quả nhiên không hổ là Thiếu chủ, thuộc hạ tâm phục khẩu phục."
"Bớt nịnh hót đi. Cái kia Từ gia, hắn có tới không?"
"Hồi Thiếu chủ, buổi tối ngày mai Từ gia sẽ trở về."
"Tin tức tình báo chuẩn xác không?"
"Chuẩn xác. Ám Ảnh tin tức tới báo, Từ gia thuần phục Không Động, thuộc hạ Không Động là Tây Bắc Vương Trầm Vạn Thông đã cùng hắn đang hướng về Giang Châu. Hình như là muốn đến giúp đỡ Từ gia xưng bá Giang Châu.”
"Lại là Không Động sao?"
Lăng Việt mí mắt khẽ nhúc nhích.
"Có chút thú vị. Xem ra, khoảng cách càng gần hội tranh bá Bách Gia dã tâm Không Động cũng đã lộ ra rồi."
"Có Thiếu chủ ở nơi này, Không Động không là cái gì. Thiếu chủ,bây giờ chúng ta đi đâu?"
"Đi tập đoàn Y Nhân, đem Giao Long Xuất Hải đồ đưa cho Y Nhân."
"Vâng!"
...
Tại Trần gia Giang Châu, toàn thân Trần Lễ Thạch bị băng bó thạch cao, vô lực nằm ở trên giường bệnh, trên đôi mắt đã sớm khóc tới sưng đỏ cả lên!
Hôm nay cậu ta tràn đầy hối hận, oán hận, cùng phẫn nộ!
Lăng Việt, dám hủy đi cuộc đời của cậu ta!
"Lăng Việt! Ngươi khinh người quá đáng,Trần Lễ Thạch ta nếu là không giết ngươi, thề không làm người!"
Bên giường, Trần phu nhân cũng là bi thương vạn phần.
"Đến cả Diệp Thành là đệ tử Tô Yên Nam, đều không phải là đối thủ của tiểu tử đó, chúng ta lại là người bình thường, làm sao có thể đánh thắng được hắn?"
"Ta tuyệt sẽ không từ bỏ như vậy! Ta đánh không lại Lăng Việt, nhưng Tô Yên Nam có thể! Mẹ, ngươi nhanh phái người đi Giang Nam, thông báo cho Tô Yên Nam, Tô Võ Thánh! Mặt khác, ta còn muốn tiện nhân Mục Y Nhân kia, sống không bằng chết!"
Chương 45: Mấy lão già đê tiện
Thời điểm Lăng Việt đi vào tập đoàn Y Nhân được nhân viên cho biết Mục Y Nhân đã cùng thư ký đi ra ngoài nói chuyện làm ăn, trước mắt đang ở khách sạn mời người dung cơm.
Sau khi hỏi rõ ràng tên khách sạn, Lăng Việt cùng Tú Nhi lập tức đi tới.
Một bên khác, tại khách sạn lớn của Từ thị Giang Châu, Mục Y Nhân đang cùng mấy người đàn ông trong phòng sảnh khách dùng cơm.
Trong đó một người đàn ông trung niên bị hói đầu đang ngồi gần nhất Mục Y Nhân, một mặt bỉ ổi cười nói:
"Hôm nay lại được tổng giám đốc Mục xinh đẹp mời chúng ta cùng ăn cơm, thật là có phúc!"
Mục Y Nhân cười ôn nhu một tiếng.
"Ngưu tổng quá khách khí. Mấy vị lão tổng cực khổ. Tôi cố ý bao hết sảnh tiệc này, mặt khác còn đặt thêm mấy chai rượu Lafite 1982, hi vọng có thể làm mấy vị lão tổng hài lòng."
"Hài lòng! Rất hài lòng! Có thể cùng đại mỹ nữ như tổng giám đốc Mục cùng nhau ăn cơm, cho dù là ăn ở quán cơm ven đường, chúng ta cũng vui vẻ !"
"Tề tổng, ngài và Ngưu tổng cũng đừng khen tôi nữa."
"Cái này có gì mà ngượng ngùng? Chúng ta đang nói đúng sự thật."
Trên mặt mấy ông già này hiện lên nét bỉ ổi đâm dê, Ánh mắt đê tiện lướt nhìn, hận không thể lập tức đem y phục Mục Y Nhân xé nát ngay tại chỗ.
Mục Y Nhân ăn mặc, từ trước đến nay đều là tương đối bảo thủ.
Nhưng là do cô có vẻ đẹp kinh người, quần áo cũng không có khả năng che đậy được hết nét quyến rũ của cô.
Mà lại những gã lão già này, đều là đã trải qua tình trường lão luyện, đối với Mục Y Nhân là cô gái thanh thuần đoan trang, ngược lại là càng thêm ưa thích!
"Cảm ơn các vị đã khích lệ, về việc hàng hoá của tập đoàn Y Nhân chúng tôi muốn tiến vào kinh doanh ở trung tâm mua sắm của các ngài..."
"Dễ nói! Có thể cùng người trẻ tuổi nhiệt tình như tổng giám đốc Mục hợp tác, là vinh hạnh của chúng tôi."
"Chuyện hợp tác dễ nói thôi, tổng giám đốc Mục không cần phải lo lắng. Ăn hết bữa cơm này, chúng ta sẽ cùng nhau ký kết!"
Mục Y Nhân thở dài một hơi, nhoẻn miệng cười, nâng chén nói:
"Vậy tôi đa tạ mấy vị lão tổng đã hết sức ủng hộ!"
Áo thun nữ siêu rẻ đẹp cho Hè 2022 - Phong cách Hàn siêu xịn - Duy nhất trên Shopee!
"Không có gì, nào cụm ly!"
Mọi người liền vội vàng đứng lên chạm cốc.
Sau khi uống hết chén rượu, mọi người nháy mắt nhau một cái, một người nữa bưng chén rượu lên, đứng lên nói:
"Tổng giám đốc Mục, chúng ta là trung tâm mua sắm Giang Thành, ở lầu một có một cái vị trí bắt mắt nhất, vừa mới có một cái nhãn hiệu hết hợp đồng, không bằng tập đoàn Y Nhân tiếp nhận luôn nhé."
Mục Y Nhân ánh mắt sáng lên.
Vị trí ở Trung tâm mua sắm, đối với một cái nhãn hiệu mà nói, rất là trọng yếu. Nếu là quả thật như thế,nhãn hiệu tập đoàn Y Nhân sẽ có thể bán rất chạy.
Nàng lập tức đứng dậy, lại rót một chén rượu, cười chạm cốc nói:
"Nếu là như vậy, vậy tập đoàn Y Nhân chúng tôi cũng sẽ mang đến thật nhiều lợi nhuận cho trung tâm mua sắm của ngài."
"Tổng giám đốc Mục quả nhiên sảng khoái, nào nào tôi cũng mời cô một chén. Đến lúc đó, cô cũng đưa đến cho trung tâm mua sắm của chúng tôi nhiều lợi nhuận hơn nhé.
Ba chén rượu vào trong bụng, Mục Y Nhân cảm giác khuôn mặt của mình đã hơi có chút phát đỏ.
"Mấy vị lão tổng, thành thật xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt, không thể cùng các vị uống quá nhiều, mong các vị thứ lỗi."
Mấy già này nghe xong ánh mắt càng là thêm sáng lên.
"Tổng giám đốc Mục yên tâm, mọi người chúng ta đều không phải là loại bợm rượu, mọi người uống một vài chén, tận hứng là được. Dù sao, buổi chiều còn ký kết hợp đồng, uống say sao được?"
"Tổng giám đốc Mục, đến, tôi bên này mời cô một chén."
"Cái này... được được!"
Một đám đàn ông liên tục lừa gạt để cho Mục Y Nhân rót ba bốn ly rượu đỏ vào trong bụng.
Lúc này Mục Y Nhân đã mặt đỏ bừng, đôi mắt mở to có chút mông lung.
"Mấy vị lão tổng, không thể uống nữa, nếu mà uống vào, xế chiều hôm nay tôi không thể đi làm."
"Được, không uống, tổng giám đốc Mục, rượu của khách sạn Từ thị không tệ, cô nếm thử vài miếng đồ ăn ở đây đi."
"Đúng đúng, ăn nhiều đồ ăn, thì dễ chịu một chút."
Mục Y Nhân kiên trì, ăn vài miếng, trong dạ dày ngày càng khó chịu cồn cào.
Cô che miệng.
"Có cái gì khác uống không, tôi muốn uống chút."
"Uống đồ uống khác? Nào, tổng giám đốc Mục uống hai ngụm rượu, sẽ dễ chịu hơn đấy."
Ở ngoài cửa thư ký liếc nhìn vào, đau lòng cùng cực, vội vàng gõ cửa đi tới.
"Mấy vị lão tổng, Tổng giám đốc của chúng tôi tửu lượng không được rồi, hay là để cho cô ấy đi nghỉ ngơi một chút đi. Hoặc là tôi tới phụng bồi các vị thay cô ấy vài ly. "
Mấy lão già một mặt không vui liếc nhìn nàng một cái.
"Cô thì tính là cái gì? Một thư ký nhỏ nhoi, cũng xứng cùng uống rượu với chúng tôi sao?"
"Cút sang một bên! Chúng tôi cùng tổng giám đốc Mục uống rượu, cô vào đây làm cái gì?"
Mục Y Nhân khoát khoát tay.
"Không sao đâu, cô ra ngoài đi, tôi không sao."
"Thế nhưng Tổng giám đốc, cô uống say như thế này rất có hại cho thân thể."
"Không có việc gì, cô mau đi ra đi. Đừng để người ta chê cười."
Thư ký cắn môi, hai mắn đỏ hồng không đành lòng đi ra ngoài.
Mấy cái lão già này liếc nhìn nhau một chút,bên trong ánh mắt tràn đầy giảo hoạt.
"Tổng giám đốc Mục, cô phải bồi thường cho chúng tôi đó, thư ký của nhà cô cũng quá không hiểu chuyện!"
"Đúng đúng đúng, tổng giám đốc Mục phải từ phạt một chén, nếu không phải vậy thì đem những người chúng tôi thành cái gì rồi?"
Mục Y trong đầu choáng váng.
"Tôi... Tôi là thật không thể uống nữa. Nếu tôi còn tiếp tục uống sẽ say đến ngã mất!"
"Tổng giám đốc Mục, Cô sợ cái gì? Chúng tôi nhiều người như vậy, còn có thể làm gì cô được chứ? Lại nói, thư ký của cô không phải còn ở bên ngoài trông coi đó sao?"
"Cái này.... được ."
Mục Y Nhân không cách nào từ chối, đành phải lại tiếp tục uống rượu.
...
Lúc này, Lăng Việt mang theo Tú Nhi đã đi tới bên trong khách sạn.
"Xin chào, giúp tôi tra một chút, tập đoàn Y Nhân đặt phòng ở đâu?"
Tiếp tân nữ phục vụ viên tiếp đãi, nhìn thoáng qua Lăng Việt, cười nhạt nói:
"Xin lỗi quý khách, khách sạn chúng tôi đối với thông tin khách hàng cực kì bảo mật."
Lăng Việt liền tháo chiếc đồng hồ trên tay ra, ném đến trước bàn của hai nhân viên tiếp tân.
"Nói cho tôi biết phòng ở đâu, cái đồng hồ này, chính là của các ngươi!"
Hai nữ tiếp tân không khỏi hé miệng cười một tiếng.
"Vị tiên sinh này, ngài thật biết nói đùa."
"Đúng đấy, một cái đồng hồ có thể đáng bao nhiêu tiền? Nếu chúng tôi nói cho anh biết, nói không chừng sẽ bị sa thải! Anh cho chúng tôi bị ngu à?"
Tú Nhi không khỏi trợn trắng mắt.
"Không biết nhìn đồ vật, Chiếc đồng hồ này đồng hồ được đặt trước biệt chế tạo ở Thụy Sĩ, cái này ít nhất cũng giá trị 130 triệu!"
"Cô nói cái gì?"
Hai nữ tiếp tân trong nháy mắt sững sờ, chợt vội vàng mở máy vi tính lên màn hình.
Hai giây về sau, hai người cùng nhau ngẩng đầu lên đồng thanh cùng nói:
"Tập đoàn Y Nhân đặt phòng 706."
"Đi!"
Lăng Việt quay đầu rời đi, Tú Nhi vội vàng đuổi theo.
"Thiếu chủ, ngài cũng không cần gấp gáp như vậy !"
"Không biết, ta cảm giác tim đập có chút nhanh, có chút bất an."
"Không thể nào? Giữa ban ngày, chị Y Nhân chỉ là đến nói chuyện ý làm ăn, có phải dự cảm củaThiếu chủ ngài sai rồi?"
"Lục đạo luân hồi không cách nào ảnh hưởng đến tôi. Nếu tôi có cảm giác bất an, tất nhiên là phải có chuyện!"