-
Chương 187-188
Chương 187: Cậu rất mạnh!
Nhóm người này là người đến từ Thanh Phong Môn.
Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn xuất hiện cùng với ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn.
"Quân Thiên Sách đang ở đâu?"
Ngay lúc này Đại hộ pháp của Thanh Phong Môn trực tiếp hét lên.
"Mấy người tìm quân Thiên Sách để làm gì?"
Diệp Phàm quét mắt nhìn về phía đối phương.
"Quân Thiên Sách đã tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ của tôi còn giết chết cháu trai của tôi, với tư cách là người đứng đầu Thanh Phong Môn, đương nhiên tôi đến đây để trả thù cho gia tộc Hoàng Bộ rồi!"
Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn lạnh lùng nói.
"Trả thù sao?"
"Kiếp sau đi!"
Diệp Phàm thờ ơ nói.
Phì!
Nói xong, đột nhiên thân hình của hắn xuất hiện trước mặt Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn, trên tay hắn cầm một con dao găm màu đen rồi đâm thẳng vào tim người đàn ông, một nhát giết chết ông ta!
Hai mắt của Đại Hộ Pháp Thanh Phong Môn trừng lớn, ông ta còn chưa có cơ hội ra tay thì đã ngã vật ra đất.
Xoạt!
Ngay sau đó Diệp Phàm lao về phía ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn, hắn giơ kiếm lên rồi vung xuống liên tục. Chưa đầy một phút sau hắn đã giết chết toàn bộ ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng gọn gàng sạch sẽ!
Khiến cho những người có mặt ở đó đều sửng sốt.
Giờ phút này, trong mắt bọn họ, mức độ nguy hiểm của Diệp Phàm đã đạt đến trình độ cực kỳ cao.
“Ông có còn muốn ra tay với tôi nữa không?”
Ánh mắt của Diệp Phàm quét qua người Phong Thiên Long Thủ khiến ông ta biến sắc.
"Cáo từ!"
Phong Thiên Long Thủ vội nói sau đó rút lui cùng mọi người.
Sau khi tận mắt chứng kiến Diệp Phàm hạ gục sở trưởng Thiên Viêm Tuân trong chớp nhoáng, Phong Thiên Long Thủ đã ngay lập tức từ bỏ ý định ra tay với Diệp Phàm.
Chàng trai này quá mạnh, không thể gây thù được!
Sở trưởng Thiên Viêm Tuân cũng ôm ngực đứng dậy liếc nhìn Diệp Phàm rồi cũng nhanh chóng bỏ đi cùng với những người của Phong Thiên Long Thủ.
Mà Dương Mạc cũng đưa người của mình rút lui, trong mắt của anh ta lộ ra vẻ không cam tâm.
Giờ phút này ở chỗ này chỉ còn lại Triệu Thiên Lâm, Long Hồn và mấy người Diệp Phàm.
"Vừa rồi cảm ơn mọi người đã giúp tôi!"
Diệp Phàm nhìn Triệu Thiên Lâm, Hứa Can và đám người Thiết Thủ rồi nói.
"Diệp thiếu gia đừng khách sáo, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh!"
Triệu Thiên Lâm, Long Hồn và Hứa Can là tiểu đội trưởng đội Long Hồn số bảy lên tiếng.
"Cậu rất mạnh!"
Thiết Thủ nhìn Diệp Phàm nói ra ba chữ.
"Cảm ơn lời khen của ông!"
Diệp Phàm khẽ mỉm cười.
"Diệp thiếu gia, hiện tại trong gia tộc Hoàng Bộ có người giữ chức quan nhị phẩm trong triều, đó là chức vụ rất quan trọng và địa vị cũng rất cao."
"Lần này sở tuần tra và quân đoàn Bạo Hùng đến là do nghe theo mệnh lệnh của hắn, lần này bọn chúng ra tay nhưng không thành công, sau này chắc chắn sẽ không buông tha đâu, anh phải cẩn thận đấy!"
Triệu Thiên Lâm cẩn thận nhắc nhở Diệp Phàm.
"Cảm ơn!"
Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Sau đó Diệp Phàm và mấy người họ cũng vội rời khỏi chỗ đó.
"Chàng trai này quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở!"
Hầu Tử của tiểu đội Long Hồn số bảy thở dài.
Vẻ mặt của các thành viên khác trong đội cũng trở nên nghiêm túc.
Là thành viên của đội Long Hồn tức là họ được chọn ra từ hàng ngàn chiến binh của Long Quốc, bọn họ đều là những người đứng đầu về mọi phương diện.
Vốn dĩ bọn họ cảm thấy bản thân họ đã đủ mạnh rồi, thậm chí bọn họ còn có lòng kiêu hãnh rất mãnh liệt nên không coi trọng những người trẻ khác trong Long Quốc.
Nhưng hôm nay khi gặp được Diệp Phàm, bọn họ đã bị dọa cho hoảng sợ đến mức đánh mất bình tĩnh.
Khi ở trước mặt Diệp Phàm, sức mạnh mà bọn họ luôn tự hào chẳng khác nào trò đùa của mấy đứa trẻ con!
"Xem ra Long Soái không cần thiết phải phái chúng ta đến đây làm gì!"
Thiết Thủ cũng tự cười chế giễu chính mình.
Sau khi thăm dò được động tĩnh của Phòng giám sát và Sở tuần tra thì Long Chiến Thiên đã đặc biệt phát Thiết Thủ đến đây để bảo vệ chu toàn cho Diệp Phàm, nhưng xem ra bây giờ Diệp Phàm còn mạnh hơn bất kỳ ai trong số họ nữa, hắn hoàn toàn không cần người khác bảo vệ.
Sau đó Triệu Thiên Lâm đã báo cho cảnh sát trưởng huyện Giang Bắc đến để dọn dẹp các thi thể ở hiện trường.
Khi cảnh sát trưởng huyện Giang Bắc đến hiện trường, ông ta đã chết lặng khi nhìn thấy những thi thể chất đồng thành núi.
Không bao lâu sau tin tức hơn hai phần ba số đệ tử trong trăm nghìn đệ tử của Thanh Phong Môn bị thảm sát, tất cả các trưởng lão và Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn đều bị giết đã lan truyền khắp nơi và gây chấn động Giang Bắc.
Chương 188: Người đứng đầu Giang Bắc
Mọi người từ mọi tầng lớp xã hội ở Giang Bắc đều sốc trước tin tức này.
Tất cả các lực lượng đều đang bàn tán về việc Thanh Phong Môn bị tiêu diệt.
Đầu tiên phải kể đến là gia tộc Hoàng Bộ, một gia tộc lớn ở huyện Giang Bắc bị xóa sổ, bây giờ đến cả Thanh Phong Môn có trăm ngàn đệ tử cũng bị tiêu diệt. Đây là một chuyện khó tin đối với mọi người ở mọi thế lực trong huyện Giang Bắc.
Tuy nhiên điều mà các thế lực ở Giang Bắc muốn biết nhất chính là ai có thể tiêu diệt được một Thanh Phong Môn khổng lồ đó.
Chẳng mấy chốc đã có tin tức nổ ra.
Người tiêu diệt Thanh Phong Môn và tàn sát hàng chục ngàn đệ tử của Thanh Phong Môn là đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách, ông là cựu chiến thần số một của Long Quốc.
Mà tin tức này do chính miệng của những đệ tử của Thanh Phong Môn đã trốn thoát khỏi chỗ chết truyền ra.
Bởi vì khi đó Diệp Phàm đã nói trước mặt các đệ tử Thanh Phong Môn rằng hắn chính là đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách, vì vậy tất nhiên những đệ tử của Thanh Phong Môn đều biết.
Bây giờ họ đã trốn thoát được nên mới kể lại câu chuyện đó.
Đột nhiên đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách xuất hiện. Tin tức một người có thể tiêu diệt hàng vạn đệ tử của Thanh Phong Môn lan nhanh như đám cháy rừng, bắt đầu lan ra khắp Kim Lăng và thậm chí là khắp huyện Giang Bắc.
Tin tức này lan ra khiến nhiều người cảm thấy bất ngờ.
Chiến thần Tiêu Thiên Sách là chiến thần số một ở Long Quốc nhưng ông ta đã biến mất hơn mười năm rồi.
Lúc này đột nhiên đệ tử của ông xuất hiện, lại một mình giết chết hàng vạn đệ tử của Thanh Phong Môn, đương nhiên sẽ gây chấn động khắp nơi.
Thậm chí đã có tin cho rằng đệ tử này của chiến thần Tiêu Thiên Sách cũng là người đã xóa sổ gia tộc Hoàng Bộ.
Chính chuyện này càng khiến cho người ta bàn tán dữ dội hơn về người đệ tử này.
Một khi tin tức này truyền khắp Long Quốc, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến các thế lực bên trong Long Quốc.
Trong Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.
Diệp Phàm đã quay lại đây, hắn nhìn người phụ trách Bách Hoa Lâu rồi nói. “Anh đã tìm thấy dược liệu mà tôi cần chưa?”
“Thiếu chủ, ngoại trừ hà thủ ô đen ra thì những dược liệu mà ngài cần đều đã được chuẩn bị xong!”
Người phụ trách nói.
“Không tìm được hà thủ ô đen sao?”
Diệp Phàm nhăn mặt hỏi.
Hà thủ ô đen này là dược liệu quan trọng nhất dùng để chữa trị cánh tay bị thương của Mục Kinh Thiên, không có nó thì không được.
“Thiếu chủ, hà thủ ô đen này rất quý hiếm nên các hiệu thuốc lớn không có sẵn đâu.”
“Tuy nhiên theo điều tra của Bách Hoa Lâu, có một nơi đang có một cây hà thủ ô đen.”
Người phụ trách nói tiếp.
“Là ở đây?”
Diệp Phàm trực tiếp hỏi.
“Là chi nhánh của Thương hội Thiên Long ở Giang Bắc.”
Người phụ trách nói.
“Thương hội Thiên Long?”
“Ở Thương hội Thiên Long, vậy sao anh không mua về đi?”
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Bẩm báo thiếu chủ, tôi đã đến Thương hội Thiên Long rồi và cũng đã đề nghị mua cây hà thủ ô đen này với giá cao nhưng đối phương lại không đồng ý, bọn họ nói nhà họ Ngụy đã đặt trước cây hà thủ ô đen này rồi nên không thể bán nó cho tôi.”
Người phụ trách giải thích.
“Nhà họ Ngụy?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Nhà họ Ngụy là một trong ba gia tộc lớn ở Giang Bắc và có tên tuổi ngang với gia tộc Hoàng Bộ, nhưng thực lực của nhà họ Ngụy thì không bằng gia tộc Hoàng Bộ vì thời gian truyền thừa cũng chỉ có bảy mươi tám mươi năm!”
Người phụ trách lại nói.
“Nếu đã như vậy thì tại sao bọn họ có thể nổi danh như gia tộc Hoàng Bộ, lại còn có thể khiến cho Thương hội từ chối Bách Hoa Lâu?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Bởi vì người đứng sau nhà họ Ngụy chính là Trần đại sư, ông ta là nhân vật đứng đầu Giang Bắc.”
Người phụ trách nói.
“Trần đại sư, nhân vật đứng đầu ở Giang Bắc sao?”
“Ông ta là ai?”
Diệp Phàm hỏi.
“Trần đại sư này là người có quyền lực nhất ở huyện Giang Bắc.”
“Mười năm trước không biết ông ta từ đâu lại xuất hiện rồi một mình ông ta càn quét khắp võ lâm Giang Bắc. Ông ta gây áp lực cho tất cả những người có quyền lực ở Giang Bắc khiến bọn họ đều phải cúi đầu, cuối cùng ông ta trở thành người đứng đầu Giang Bắc và được mọi người xưng tụng là đại sư.”
“Cũng chính vì có vị Trần đại sư này đứng sau nên nhà họ Ngụy mới trở thành một trong tam đại gia tộc ở huyện Giang Bắc, không ai dám khiêu khích bọn họ!”
Người phụ trách lại nói tiếp.
“Đi, đến chi nhánh của Thương hội Thiên Long!”
Diệp Phàm cười nhạo rồi nói.
Ngay sau đó người phụ trách của Bách Hoa Lâu ở Giang Bắc dẫn hắn đến chi nhánh Thương hội Thiên Long.
Nhóm người này là người đến từ Thanh Phong Môn.
Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn xuất hiện cùng với ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn.
"Quân Thiên Sách đang ở đâu?"
Ngay lúc này Đại hộ pháp của Thanh Phong Môn trực tiếp hét lên.
"Mấy người tìm quân Thiên Sách để làm gì?"
Diệp Phàm quét mắt nhìn về phía đối phương.
"Quân Thiên Sách đã tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ của tôi còn giết chết cháu trai của tôi, với tư cách là người đứng đầu Thanh Phong Môn, đương nhiên tôi đến đây để trả thù cho gia tộc Hoàng Bộ rồi!"
Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn lạnh lùng nói.
"Trả thù sao?"
"Kiếp sau đi!"
Diệp Phàm thờ ơ nói.
Phì!
Nói xong, đột nhiên thân hình của hắn xuất hiện trước mặt Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn, trên tay hắn cầm một con dao găm màu đen rồi đâm thẳng vào tim người đàn ông, một nhát giết chết ông ta!
Hai mắt của Đại Hộ Pháp Thanh Phong Môn trừng lớn, ông ta còn chưa có cơ hội ra tay thì đã ngã vật ra đất.
Xoạt!
Ngay sau đó Diệp Phàm lao về phía ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn, hắn giơ kiếm lên rồi vung xuống liên tục. Chưa đầy một phút sau hắn đã giết chết toàn bộ ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn.
Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng gọn gàng sạch sẽ!
Khiến cho những người có mặt ở đó đều sửng sốt.
Giờ phút này, trong mắt bọn họ, mức độ nguy hiểm của Diệp Phàm đã đạt đến trình độ cực kỳ cao.
“Ông có còn muốn ra tay với tôi nữa không?”
Ánh mắt của Diệp Phàm quét qua người Phong Thiên Long Thủ khiến ông ta biến sắc.
"Cáo từ!"
Phong Thiên Long Thủ vội nói sau đó rút lui cùng mọi người.
Sau khi tận mắt chứng kiến Diệp Phàm hạ gục sở trưởng Thiên Viêm Tuân trong chớp nhoáng, Phong Thiên Long Thủ đã ngay lập tức từ bỏ ý định ra tay với Diệp Phàm.
Chàng trai này quá mạnh, không thể gây thù được!
Sở trưởng Thiên Viêm Tuân cũng ôm ngực đứng dậy liếc nhìn Diệp Phàm rồi cũng nhanh chóng bỏ đi cùng với những người của Phong Thiên Long Thủ.
Mà Dương Mạc cũng đưa người của mình rút lui, trong mắt của anh ta lộ ra vẻ không cam tâm.
Giờ phút này ở chỗ này chỉ còn lại Triệu Thiên Lâm, Long Hồn và mấy người Diệp Phàm.
"Vừa rồi cảm ơn mọi người đã giúp tôi!"
Diệp Phàm nhìn Triệu Thiên Lâm, Hứa Can và đám người Thiết Thủ rồi nói.
"Diệp thiếu gia đừng khách sáo, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh!"
Triệu Thiên Lâm, Long Hồn và Hứa Can là tiểu đội trưởng đội Long Hồn số bảy lên tiếng.
"Cậu rất mạnh!"
Thiết Thủ nhìn Diệp Phàm nói ra ba chữ.
"Cảm ơn lời khen của ông!"
Diệp Phàm khẽ mỉm cười.
"Diệp thiếu gia, hiện tại trong gia tộc Hoàng Bộ có người giữ chức quan nhị phẩm trong triều, đó là chức vụ rất quan trọng và địa vị cũng rất cao."
"Lần này sở tuần tra và quân đoàn Bạo Hùng đến là do nghe theo mệnh lệnh của hắn, lần này bọn chúng ra tay nhưng không thành công, sau này chắc chắn sẽ không buông tha đâu, anh phải cẩn thận đấy!"
Triệu Thiên Lâm cẩn thận nhắc nhở Diệp Phàm.
"Cảm ơn!"
Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Sau đó Diệp Phàm và mấy người họ cũng vội rời khỏi chỗ đó.
"Chàng trai này quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở!"
Hầu Tử của tiểu đội Long Hồn số bảy thở dài.
Vẻ mặt của các thành viên khác trong đội cũng trở nên nghiêm túc.
Là thành viên của đội Long Hồn tức là họ được chọn ra từ hàng ngàn chiến binh của Long Quốc, bọn họ đều là những người đứng đầu về mọi phương diện.
Vốn dĩ bọn họ cảm thấy bản thân họ đã đủ mạnh rồi, thậm chí bọn họ còn có lòng kiêu hãnh rất mãnh liệt nên không coi trọng những người trẻ khác trong Long Quốc.
Nhưng hôm nay khi gặp được Diệp Phàm, bọn họ đã bị dọa cho hoảng sợ đến mức đánh mất bình tĩnh.
Khi ở trước mặt Diệp Phàm, sức mạnh mà bọn họ luôn tự hào chẳng khác nào trò đùa của mấy đứa trẻ con!
"Xem ra Long Soái không cần thiết phải phái chúng ta đến đây làm gì!"
Thiết Thủ cũng tự cười chế giễu chính mình.
Sau khi thăm dò được động tĩnh của Phòng giám sát và Sở tuần tra thì Long Chiến Thiên đã đặc biệt phát Thiết Thủ đến đây để bảo vệ chu toàn cho Diệp Phàm, nhưng xem ra bây giờ Diệp Phàm còn mạnh hơn bất kỳ ai trong số họ nữa, hắn hoàn toàn không cần người khác bảo vệ.
Sau đó Triệu Thiên Lâm đã báo cho cảnh sát trưởng huyện Giang Bắc đến để dọn dẹp các thi thể ở hiện trường.
Khi cảnh sát trưởng huyện Giang Bắc đến hiện trường, ông ta đã chết lặng khi nhìn thấy những thi thể chất đồng thành núi.
Không bao lâu sau tin tức hơn hai phần ba số đệ tử trong trăm nghìn đệ tử của Thanh Phong Môn bị thảm sát, tất cả các trưởng lão và Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn đều bị giết đã lan truyền khắp nơi và gây chấn động Giang Bắc.
Chương 188: Người đứng đầu Giang Bắc
Mọi người từ mọi tầng lớp xã hội ở Giang Bắc đều sốc trước tin tức này.
Tất cả các lực lượng đều đang bàn tán về việc Thanh Phong Môn bị tiêu diệt.
Đầu tiên phải kể đến là gia tộc Hoàng Bộ, một gia tộc lớn ở huyện Giang Bắc bị xóa sổ, bây giờ đến cả Thanh Phong Môn có trăm ngàn đệ tử cũng bị tiêu diệt. Đây là một chuyện khó tin đối với mọi người ở mọi thế lực trong huyện Giang Bắc.
Tuy nhiên điều mà các thế lực ở Giang Bắc muốn biết nhất chính là ai có thể tiêu diệt được một Thanh Phong Môn khổng lồ đó.
Chẳng mấy chốc đã có tin tức nổ ra.
Người tiêu diệt Thanh Phong Môn và tàn sát hàng chục ngàn đệ tử của Thanh Phong Môn là đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách, ông là cựu chiến thần số một của Long Quốc.
Mà tin tức này do chính miệng của những đệ tử của Thanh Phong Môn đã trốn thoát khỏi chỗ chết truyền ra.
Bởi vì khi đó Diệp Phàm đã nói trước mặt các đệ tử Thanh Phong Môn rằng hắn chính là đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách, vì vậy tất nhiên những đệ tử của Thanh Phong Môn đều biết.
Bây giờ họ đã trốn thoát được nên mới kể lại câu chuyện đó.
Đột nhiên đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách xuất hiện. Tin tức một người có thể tiêu diệt hàng vạn đệ tử của Thanh Phong Môn lan nhanh như đám cháy rừng, bắt đầu lan ra khắp Kim Lăng và thậm chí là khắp huyện Giang Bắc.
Tin tức này lan ra khiến nhiều người cảm thấy bất ngờ.
Chiến thần Tiêu Thiên Sách là chiến thần số một ở Long Quốc nhưng ông ta đã biến mất hơn mười năm rồi.
Lúc này đột nhiên đệ tử của ông xuất hiện, lại một mình giết chết hàng vạn đệ tử của Thanh Phong Môn, đương nhiên sẽ gây chấn động khắp nơi.
Thậm chí đã có tin cho rằng đệ tử này của chiến thần Tiêu Thiên Sách cũng là người đã xóa sổ gia tộc Hoàng Bộ.
Chính chuyện này càng khiến cho người ta bàn tán dữ dội hơn về người đệ tử này.
Một khi tin tức này truyền khắp Long Quốc, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến các thế lực bên trong Long Quốc.
Trong Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.
Diệp Phàm đã quay lại đây, hắn nhìn người phụ trách Bách Hoa Lâu rồi nói. “Anh đã tìm thấy dược liệu mà tôi cần chưa?”
“Thiếu chủ, ngoại trừ hà thủ ô đen ra thì những dược liệu mà ngài cần đều đã được chuẩn bị xong!”
Người phụ trách nói.
“Không tìm được hà thủ ô đen sao?”
Diệp Phàm nhăn mặt hỏi.
Hà thủ ô đen này là dược liệu quan trọng nhất dùng để chữa trị cánh tay bị thương của Mục Kinh Thiên, không có nó thì không được.
“Thiếu chủ, hà thủ ô đen này rất quý hiếm nên các hiệu thuốc lớn không có sẵn đâu.”
“Tuy nhiên theo điều tra của Bách Hoa Lâu, có một nơi đang có một cây hà thủ ô đen.”
Người phụ trách nói tiếp.
“Là ở đây?”
Diệp Phàm trực tiếp hỏi.
“Là chi nhánh của Thương hội Thiên Long ở Giang Bắc.”
Người phụ trách nói.
“Thương hội Thiên Long?”
“Ở Thương hội Thiên Long, vậy sao anh không mua về đi?”
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Bẩm báo thiếu chủ, tôi đã đến Thương hội Thiên Long rồi và cũng đã đề nghị mua cây hà thủ ô đen này với giá cao nhưng đối phương lại không đồng ý, bọn họ nói nhà họ Ngụy đã đặt trước cây hà thủ ô đen này rồi nên không thể bán nó cho tôi.”
Người phụ trách giải thích.
“Nhà họ Ngụy?”
Diệp Phàm nhíu mày.
“Nhà họ Ngụy là một trong ba gia tộc lớn ở Giang Bắc và có tên tuổi ngang với gia tộc Hoàng Bộ, nhưng thực lực của nhà họ Ngụy thì không bằng gia tộc Hoàng Bộ vì thời gian truyền thừa cũng chỉ có bảy mươi tám mươi năm!”
Người phụ trách lại nói.
“Nếu đã như vậy thì tại sao bọn họ có thể nổi danh như gia tộc Hoàng Bộ, lại còn có thể khiến cho Thương hội từ chối Bách Hoa Lâu?”
Diệp Phàm tò mò hỏi.
“Bởi vì người đứng sau nhà họ Ngụy chính là Trần đại sư, ông ta là nhân vật đứng đầu Giang Bắc.”
Người phụ trách nói.
“Trần đại sư, nhân vật đứng đầu ở Giang Bắc sao?”
“Ông ta là ai?”
Diệp Phàm hỏi.
“Trần đại sư này là người có quyền lực nhất ở huyện Giang Bắc.”
“Mười năm trước không biết ông ta từ đâu lại xuất hiện rồi một mình ông ta càn quét khắp võ lâm Giang Bắc. Ông ta gây áp lực cho tất cả những người có quyền lực ở Giang Bắc khiến bọn họ đều phải cúi đầu, cuối cùng ông ta trở thành người đứng đầu Giang Bắc và được mọi người xưng tụng là đại sư.”
“Cũng chính vì có vị Trần đại sư này đứng sau nên nhà họ Ngụy mới trở thành một trong tam đại gia tộc ở huyện Giang Bắc, không ai dám khiêu khích bọn họ!”
Người phụ trách lại nói tiếp.
“Đi, đến chi nhánh của Thương hội Thiên Long!”
Diệp Phàm cười nhạo rồi nói.
Ngay sau đó người phụ trách của Bách Hoa Lâu ở Giang Bắc dẫn hắn đến chi nhánh Thương hội Thiên Long.
Bình luận facebook