-
Chương 26-30
Chương 26: Qua ngày hôm nay, thành phố Giang không còn nhà họ Tôn!
Nhà họ Tôn, thành phố Giang!
Nhà họ Tôn là gia tộc lớn nhất thành phố Giang, nằm ở một trạch viện lớn chiếm mấy trăm mẫu của trung tâm thành phố Giang, cổng nhà họ Tôn còn có hai sư tử đá cao to, thể hiện khí thế của nhà họ Tôn!
Hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của ông cụ nhà họ Tôn, bọn họ mời nhân sĩ quyền quý thành phố Giang đến chúc mừng, ngay cả Tổng đốc và các quan chức của thành phố Giang cũng đích thân đến chúc thọ, có thể thấy địa vị của nhà họ Tôn ở thành phố Giang!
Lúc này, trong nhà họ Tôn tràn đầy vui vẻ, khách ngồi chật kín!
Còn trong đại sảnh nhà họ Tôn, ông cụ Tôn mặc một bộ đồ nhà Đường màu đỏ ngồi ở đó, cả đám quyền quý đứng đầu thành phố Giang nhao nhao chúc thọ lão ta.
Đám con cháu dòng chính của nhà họ Tôn đứng ở bên cạnh, nhìn các quyền quý có mặt ở đây đều chúc thọ ông cụ, vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo.
“Tôn lão, chúc mừng, chúc mừng!”
Sau đó, Tổng đốc thành phố Giang Giang Tuyền cũng chúc mừng ông cụ Tôn.
“Tổng đốc khách sáo quá rồi, mời ngồi!”
Ông cụ Tôn nhìn Giang Tuyền, mỉm cười nói.
Thấy Tổng đốc thành phố Giang cũng đích thân đến chúc thọ, các quyền quý có mặt đều tỏ ra ngưỡng mộ.
“Nếu không phải năm đó nhà họ Diệp bị tiêu diệt, thì sao có thể tới lượt nhà họ Tôn thượng vị!”
Lúc này, một quyền quý không nhịn được nói.
“Suỵt, lời này không thể nói lung tung!”
Lập tức, một người đàn ông bên cạnh quyền quý này vội vàng nhắc nhở.
Có điều ông cụ Tôn đã nghe thấy lời của quyền quý này, ánh mắt lão ta liếc về phía đối phương, lạnh giọng nói: “Ông là cảm thấy nhà họ Tôn ta không bằng nhà họ Diệp năm đó sao?”
“Tôn lão, xin lỗi, tôi là nói lung tung!”
Cơ thể quyền quý này run lên, vội vàng nói.
“Kéo ra ngoài, giết đi!”
Vẻ mặt ông cụ Tôn cố chấp, lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Ngay lập tức, con trai cả nhà họ Tôn nói.
“Tôn lão, đừng mà!”
Sắc mặt quyền quý này thay đổi, vội vàng quỳ xuống xin tha.
“Hy vọng mọi người nhớ kỹ, tôi không muốn nghe thấy ba chữ nhà họ Diệp nữa!”
“Nhà họ Diệp đã không còn, bây giờ thành phố Giang này là thiên hạ của nhà họ Tôn!”
Ông cụ Tôn mạnh mẽ quát lên.
“Ai nói nhà họ Diệp đã không còn?”
Bỗng nhiên, một tiếng nói lạnh băng nổ vang ở nhà họ Tôn.
Uỳnh!!!
Một giây sau, cổng lớn làm bằng đồng cổ của nhà họ Tôn bị nổ tan nát, mảnh vụn bắn tung tóe, bụi bặm càn quét!
Một bóng dáng từ bên ngoài nhà họ Tôn bước vào, chính là Diệp Phàm!
Hắn còn chưa bước vào nhà họ Tôn, đã nghe thấy câu này của ông cụ Tôn, lửa giận trong lòng lại đốt cháy lần nữa!
Sau khi Diệp Phàm đánh nát cổng lớn nhà họ Tôn bước vào, làm tất cả người có mặt đều giật mình!
Ánh mắt tất cả mọi người liếc nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện ra vẻ nghi ngờ, thầm nói tên này là ai, lại dám gây sự vào ngày đại thọ của ông cụ nhà họ Tôn, đây là chán sống rồi sao?
Sắc mặt mọi người nhà họ Tôn và những quyền quý trong đại sảnh kia cũng đều thay đổi.
“Vậy mà dám đến nhà họ Tôn gây sự, muốn chết!”
Con trai cả nhà họ Tôn lạnh lùng quát, gã ta trực tiếp bước ra ngoài, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Nhóc con, mày to gan lắm, dám gây sự ở nhà họ Tôn tao à?”
“Qua ngày hôm nay, thành phố Giang không còn nhà họ Tôn!”
Diệp Phàm giống như một Diêm Vương, đưa ra phán xét đối với nhà họ Tôn!
Nghe lời nói của Diệp Phàm, mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt, lao nhao cảm thấy có phải thằng nhóc này điên rồi không, vậy mà dám nói ra lời này!
“Dám nguyền rủa nhà họ Tôn, muốn chết!”
“Bắt lấy cho tao!”
Con trai cả nhà họ Tôn trực tiếp quát lên.
Gã ta vừa ra lệnh, một đám hộ vệ nhà họ Tôn đã xông ra, nhào về phía Diệp Phàm!
Vèo vèo vèo!!!
Nháy mắt tay Diệp Phàm vung lên, vô số châm bạc phóng nhanh ra, giống như mưa châm xối xả, đâm vào người những hộ vệ của nhà họ Tôn.
Tất cả hộ vệ này ngã xuống đất ngay tại chỗ, mắt trợn rất to, tất cả đều chết thảm!
Ui!!!
Cảnh này khiến người của nhà họ Tôn và khách quý có mặt đều bị dọa hú hồn!
“Mày…”
Con trai cả nhà họ Tôn khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
Ngay sau đó, ông cụ nhà họ Tôn và người khác trong đại sảnh cũng đi ra ngoài, lúc bọn họ thấy thi thể đầy đất này, ai nấy đều cả kinh!
“Người trẻ tuổi, rốt cuộc cậu là ai? Không biết nhà họ Tôn đã có chỗ nào đắc tội với cậu?”
Ông cụ Tôn nhìn Diệp Phàm, hỏi.
“Các ông nhốt dì Thẩm trong chuồng chó, ngược đãi sỉ nhục bà ấy mười tám năm, tội đáng muôn chết!”
Diệp Phàm quát từng từ từng chữ.
“Dì Thẩm?”
“Cậu là nói a hoàn kia của nhà họ Diệp?”
Nghe thấy câu này của Diệp Phàm, ông cụ Tôn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Lẽ nào cậu là… dư nghiệt kia của nhà họ Diệp!”
“Dư nghiệt nhà họ Diệp?”
Nghe thấy lời này, người khác của nhà họ Tôn và quyền quý thành phố Giang có mặt ở đây đều sửng sốt, ngay sau đó bọn họ kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, thầm nói tên này là người của nhà họ Diệp sao?
Nhà họ Diệp vẫn còn người sống?
“Người không liên quan tới nhà họ Tôn lập tức biến đi, nếu không tất cả đều giết không tha!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Không ngờ nhà họ Diệp vẫn còn dư nghiệt sống sót thật!”
“Mười tám năm rồi, cuối cùng mày cũng xuất hiện!”
“Người đâu, bắt lấy cho tao!”
Ông cụ Tôn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt lấp lóe ánh sáng, quát lên.
Trong chớp mắt, nhà họ Tôn lại có một đám người xông ra, đủ đến mấy trăm người, từng người đều tản ra hơi thở dũng mãnh, giống như một đám tội phạm!
Bọn họ múa may các loại vũ khí, xông về phía Diệp Phàm.
Những người này là do binh vương giải ngũ hoặc một số cuồng đồ tàn bạo hung ác tạo thành, là át chủ bài mạnh nhất của nhà họ Tôn!
Răng rắc!
Diệp Phàm bước ra một bước, đánh ra một quyền, trực tiếp xông tới đánh nổ đầu một người ở trên cùng.
Tiếp theo, Diệp Phàm hóa thân thành Sát Thần, một bước giết một người, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội ra tay lần thứ hai!
Cho dù mấy trăm người này vô cùng hung hãn, tất cả đều là cuồng đồ không cần mạng, nhưng ở trước mặt Diệp Phàm, lại chẳng khác gì giun dế.
Rắc rắc rắc!!!
Từng tiếng xương gãy truyền ra, máu tươi phun tứ tung!
Trong nháy mắt, dưới chân Diệp Phàm đã có cả đống thi thể.
Một giây sau, tất cả mọi người có mặt đều sợ đến ngây người.
Sắc mặt ông cụ Tôn cũng vô cùng khó coi, lão ta không ngờ thực lực của Diệp Phàm lại mạnh như vậy!
“Tổng đốc Giang, sợ rằng hôm nay còn cần sự giúp đỡ của ông!”
Lúc này, ánh mắt ông cụ Tôn nhìn về phía Tổng đốc thành phố Giang Giang Tuyền.
“Tôi đã thông báo xuống, quân canh phòng thành phố Giang sẽ đến ngay!”
Giang Tuyền nói.
“Cảm ơn Tổng đốc!”
Ông cụ Tôn cảm ơn nói.
Uỳnh!!!
Người cuối cùng trong đám người này bị một quyền của Diệp Phàm đánh nổ đầu, một trăm tinh nhuệ nhà họ Tôn dày công chiêu mộ đào tạo tất cả đều đã chết thảm trong tay của Diệp Phàm!
Giờ phút này, trong nhà họ Tôn xác chết ngổn ngang, trong không khí cũng tràn đầy mùi máu tanh nồng nặc!
Những khách quý có mặt bị dọa tới mức nhao nhao rời khỏi nơi này.
“Nhóc con, tao đánh giá thấp mày rồi, có điều thành phố Giang này là địa bàn của nhà họ Tôn tao, hôm nay mày chắc chắn phải chết!”
Ông cụ Tôn nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt u ám quát.
Bộp bộp bộp!!!
Lúc này, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Bên ngoài nhà họ Tôn có một đám chiến sĩ quân canh phòng thành phố Giang trang bị đầy đủ vũ trang xông thẳng vào.
Quân canh phòng này là lực lượng phòng ngự mạnh nhất của mỗi một thành phố, xếp thứ ba trong hệ thống chiến đấu của Trung Quốc, bên trên nó chính là quân quận vệ của chín quận Trung Quốc và chín quân đoàn lớn tinh nhuệ nhất Trung Quốc!
Lúc này, hơn nghìn chiến sĩ quân canh phòng của thành phố Giang trực tiếp xông vào nhà họ Tôn, tay cầm vũ khí, bao vây lấy Diệp Phàm!
Chương 27: Không báo thù này, trời tru đất diệt!
“Người trẻ tuổi, chịu trói đi!”
Lúc này, Giang Tuyền tổng đốc thành phố Giang nhìn Diệp Phàm, nói.
“Ông là tổng đốc thành phố Giang?”
Diệp Phàm nhìn Giang Tuyền, lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy!”
Giang Tuyền gật đầu nói.
“Ông muốn nhúng tay chuyện giữa tôi và nhà họ Giang?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Hiện tại cậu giết chóc khắp nơi như vậy, thân là tổng đốc thành phố Giang, sao có thể ngồi yên mặc kệ?”
“Bắt lấy!”
Giang Tuyền kêu lên.
Ngay lập tức hơn một ngàn chiến sĩ quân canh phòng xông lên đến chỗ Diệp Phàm.
“Cút!!!”
Diệp Phàm lạnh nhạt quát.
Ầm!!!
Đột nhiên, trên người Diệp Phàm phát ra hơi thở khủng bố, dòng khí vô hình lan ra, đập vào trên người hơn ngàn vị chiến sĩ quân canh phòng.
Hơn một ngàn chiến sĩ bị đánh bay ra ngoài, nện trên mặt đất, liên tục phun máu!
Những người khác có mặt tại hiện trường ngây ra như phỗng.
Giang Tuyền và ông lão nhà họ Tôn kinh ngạc ngây người!
Giây tiếp theo, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt Giang Tuyền, hắn dùng một tay bóp chặt cổ ông ta: “Không muốn chết, dẫn theo người của ông cút đi!”
Diệp Phàm nói xong, vứt Giang Tuyền ra ngoài.
Thân thể của vị tổng đốc này nện xuống đất, kêu thảm thiết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, hiện lên sự chấn động.
“Rút!”
Giang Tuyền kêu lên.
Những chiến sĩ canh phòng lập tức đỡ nhau đứng lên, rời khỏi nhà họ Tôn.
“Tổng đốc Giang!”
Ông lão Tôn rời đi, sắc mặt biến đổi, kêu lên.
“Đừng kêu, hôm nay không ai có thể cứu được mấy người!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Nhóc con, đừng quá kiêu ngạo!”
“Cho dù võ công của mày tốt đến mấy, nhưng có thể so được với súng trong tay tao hả?”
Con cả nhà họ Tôn cầm một khẩu súng chỉ vào Diệp Phàm.
“Mày có thể thử!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Chết đi!”
Đoàng!!!
Con cả nhà họ Tôn lạnh lùng quát to, bóp cò súng.
Một viên đạn màu vàng bay đến chỗ Diệp Phàm.
Trong lúc người nhà họ Tôn cho rằng Diệp Phàm chết chắc rồi, đối phương vung tay lên, viên đạn kia kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của hắn!
Tay không đỡ đạn?
Sao có thể?
Tất cả mọi người nhà họ Tôn ngạc nhiên đến ngây người!
Vụt!
Diệp Phàm vung tay lên, viên đạn kia bay về theo đường cũ, trực tiếp xuyên qua đầu của con cả nhà họ Tôn.
Con cả nhà họ Tôn trừng to mắt, ngã xuống mặt đất.
“Thần Nhi!!!”
Ông lão nhà họ Tôn thấy con trai chết thảm, bi thống kêu lên.
“Đồng nát sắt vụn, vô dụng!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn bắt đầu điên cuồng chém giết nhà họ Tôn.
Lúc này Diệp Phàm giống như Tu La, sát khí ngập trời!
Đối mặt với Diệp Phàm, người nhà họ Tôn giống như dê béo đợi làm thịt, chỉ có thể chờ chết!
Chưa đến ba phút, cả nhà họ Tôn máu chảy thành sông, vô số người nhà họ Tôn ngã xuống vũng máu!
Diệp Phàm lạnh nhạt đi đến trước mặt ông lão nhà họ Tôn.
“Mày…… Mày không chết tử tế được!”
Ông lão nhà họ Tôn chỉ vào Diệp Phàm, tức giận hét lên.
“Nói cho tôi tin tức về hung thủ giết nhà họ Diệp, tôi có thể cho ông chết thoải mái!”
Diệp Phàm nhìn ông lão nhà họ Tôn, lạnh nhạt nói.
Nếu nhà họ Tôn vâng theo lệnh đám người kia nhốt dì Thẩm lại dụ dỗ hắn, vậy chắc chắn nhà họ Tôn từng tiếp xúc với đám hung thủ kia, có lẽ biết được tin tức gì đó!
“Mày muốn biết ai diệt nhà họ Diệp bọn mày?”
“Ha ha ha, đời này mày cũng đừng mong biết được!”
“Mày còn diệt nhà họ Tôn tao, rất nhanh bọn họ sẽ biết được, đến lúc đó mày phải chết!”
“Tao ở địa ngục chờ mày!”
Ông lão nhà họ Tôn điên cuồng cười to.
Nói xong trực tiếp cầm lấy súng trong tay con cả, tự sát tại chỗ!
“Phải không? Vậy tôi chờ bọn họ đến!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn không sợ đám người kia đến, chỉ sợ bọn họ không đến!
Chỉ cần đám người này dám xuất hiện, hắn có thể tìm được nguồn gốc tra ra hung thủ thực sự đã diệt nhà họ Diệp!
Ngay sau đó, Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Tôn.
Hắn đi rồi, nhà họ Tôn nổ tung.
Ngọn lửa ngập trời cắn nuốt toàn bộ nhà họ Tôn.
Nhà họ Tôn rơi vào kết cục như nhà họ Diệp!
Tất cả nhân vật quyền quý nổi tiếng ở thành phố Giang đều sợ ngây người!
Giang Tuyền biết được nhà họ Tôn bị diệt, sắc mặt thay đổi.
“Tổng đốc, bây giờ nhà họ Tôn bị diệt, chúng ta dễ dàng buông tha cho tên nhóc nhà họ Diệp như vậy sao?”
Đô đốc thành phố Giang nhìn Giang Tuyền nói.
“Thực lực của người này rất mạnh, chúng ta không thể đối phó được, cậu liên hệ với người tuần tra, giao cho bọn họ xử lý!”
Giang Tuyền nói.
“Vâng!”
Vị đô đốc này gật đầu.
Diệp Phàm tiêu diệt nhà họ Tôn, trở về nhà họ Diệp.
“Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở đỡ Thẩm Nhân đi đến.
“Dì Thẩm!”
Diệp Phàm nhìn Thẩm Nhan, gọi.
“Tiểu Phàm, cậu tiêu diệt nhà họ Tôn?”
Thẩm Nhan hỏi.
“Vâng!”
Diệp Phàm gật đầu.
Thẩm Nhan nghe thấy Diệp Phàm nói, trong lòng kinh sợ, bà không ngờ thiếu gia nhỏ bé năm đó đã trở nên lợi hại như vậy!
“Xem ra là ông trời phù hộ nhà họ Diệp!”
“Ông chủ, bà chủ, hai người trên trời có linh thiêng có thể an giấc ngàn thu!”
Thẩm Nhan kích động nói.
Sau đó, Diệp Phàm đứng trong di chỉ nhà họ Diệp, quỳ xuống dập đầu ba cái.
“Ba mẹ, Tiểu Phàm bất hiếu, lâu như vậy mới đến thăm hai người!”
“Hai người yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra hung thủ diệt nhà họ Diệp chúng ta, làm cho bọn họ trả lại gấp mười lần trăm lần!”
“Diệp Phàm thề, không báo thù này, trời tru đất diệt!”
Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ, trong mắt tràn đầy sự kiên định và sát khí lạnh lẽo.
“Chú, dì!”
“Con là Sở Sở, sau này con vẫn luôn ở bên cạnh anh Tiểu Phàm, chăm sóc anh ấy, hai người yên tâm đi!”
Đường Sở Sở cũng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái!
Reng reng reng!
Đột nhiên điện thoại của Đường Sở Sở vang lên, cô bắt máy, sắc mặt thay đổi!
“Anh Tiểu Phàm, Thiên Hải đã xảy ra chuyện!”
Đường Sở Sở cúp máy, sốt ruột nhìn Diệp Phàm.
“Thiên Hải làm sao vậy?”
Diệp Phàm hỏi.
“Nhà họ Bạch phong tỏa toàn bộ Thiên Hải, ông lão nhà họ Bạch truyền lệnh, muốn tất cả những người tham gia buổi tiệc đêm đó chôn cùng Bạch Cảnh Thiên, bây giờ nhà họ Bạch đã cho một số lượng người ngựa rất lớn đi vào Thiên Hải, bắt đầu giết chóc!”
“Bà nội biết được tin này đã ngất xỉu, hiện tại nhà họ Đường loạn thành một nồi cháo!”
Đường Sở Sở nói.
“Nhà họ Bạch đủ tàn nhẫn!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn gọi điện thoại, truyền vài mệnh lệnh, sau đó nói với Đường Sở Sở: “Em yên tâm, nhà họ Đường sẽ không sao, chúng ta trở về!”
Sau đó bọn họ chạy về Thiên Hải.
Diệp Phàm rời đi không lâu.
Một thân hình mặc quần áo đen xuất hiện ngoài nhà họ Tôn, sau đó hắn đi đến di chỉ nhà họ Diệp, gọi điện thoại.
“Đại nhân, nghiệt chủng nhà họ Diệp đã trở lại, còn tiêu diệt nhà họ Tôn!”
Người đàn ông mặc quần áo màu đen nói.
Chương 28: Đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương!
Long quốc, bên trong phủ đệ thần bí nào đó, chỗ này có một hồ nước rất lớn, chính giữa hồ có một cái đình.
Lúc này, trong đình có một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu tím đang đánh cờ với một ông lão mặc thường phục.
Người đàn ông mặc trường bào hạ cờ, ngay lập tức sát khí nở rộ trên bàn cờ, hình thành cục diện khốn long!
“Chiêu cờ khốn long này của chủ công rất lợi hại, lão phu nhận thua!”
Ông lão mặc thường phục vuốt râu nói.
“Ninh lão khách khí!
“Sao tay nghề chơi cờ của tôi có thể so được với ông chứ!”
Người đàn ông mặc trường bào mỉm cười.
Lúc này, một người đàn ông mặc quần áo đen đi đến trước mặt người đàn ông mặc trường bào, nói: “Chủ nhân, vừa rồi bên thành phố Giang truyền đến tin tức.”
“Thành phố Giang?”
Nghe mấy chữ này, ánh mắt của người đàn ông trung niên mặc trường bào tối lại, nói: “Tin gì?”
“Nghiệt chủng năm đó đã xuất hiện, còn tiêu diệt nhà họ Tôn!”
Người đàn ông này khom người nói.
Trong nháy mắt, sắc mặt của người đàn ông mặc trường bào biến đổi, một uy áp vô hình hiện ra, không khí bốn phía đọng lại, thậm chí ngay cả hồ nước kia cũng bị uy áp trấn áp giảm xuống vài cm.
“Quả nhiên nó còn sống!
Người đàn ông mặc trường bào nói.
“Nếu xuất hiện, vậy giải quyết là được!”
“Chủ công không cần phí sức vì điều này!”
Ông lão mặc thường phục cầm lấy cốc trà bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói.
“Đúng vậy, mười tám năm, chuyện này cũng nên hạ một dấu chấm câu hoàn mỹ!”
“Cho người đi tìm nó, xử lý đi!”
Người đàn ông mặc trường bào nhìn người đàn ông mặc quần áo đen, nói.
“Vâng!”
Người đàn ông này gật đầu rời đi.
“Chỉ cần giải quyết tên nghiệt chủng còn sót lại kia, chủ công có thể bắt đầu bước tiếp theo!”
Ông lão mặc thường phục lạnh nhạt nói.
“Mười tám năm, cuối cùng ngày này cũng đến!”
Trong mắt người đàn ông mặc trường bào lập lòe ánh sáng, dã tâm hiện ra, cực kỳ khí phách!
Diệp Phàm không biết, hắn đã bị người theo dõi.
Lúc này hắn và Đường Sở Sở đang lái xe với tốc độ hai trăm km chạy về Thiên Hải.
“Chiếc xe phía trước lập tức giảm tốc độ dừng xe, cậu đã vượt tốc độ nghiêm trọng, hãy tiếp thu kiểm tra!”
Đột nhiên một âm thanh truyền đến phía sau xe Diệp Phàm.
Một nữ cảnh sát đang đi xe máy đuổi theo xe của Diệp Phàm, kết quả Diệp Phàm không để ý đến lời nói của đối phương, dẫm chân ga, trực tiếp biến mất trong tầm mắt của nữ cảnh sát.
“Khốn nạn!”
Chị gái cảnh sát này dừng xe lại, cực kỳ tức giận.
“Nhãi ranh, chờ đấy, tôi sẽ bắt được cậu!”
Triệu Dung cởi mũ xuống, tức giận nói.
Diệp Phàm dùng tốc độ cao nhất chạy về Thiên Hải.
Hộ vệ của nhà họ Bạch đã đi đến Thiên Hảu, chuẩn bị mở ra giết chóc.
Nhưng bọn họ vừa mới hành động, Thiên Hải xuất hiện một đám người khác, trực tiếp đánh nhau với hộ vệ nhà họ Bạch.
Nhóm người này chính là chi nhánh của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ở Thiên Hải.
Bốn người Xuân Lan và Từ Thiên tự mình ra tay!
Sau khi biết được tình hình Thiên Hải, Diệp Phàm lập tức liên hệ với Xuân Lan và Từ Thiên, làm hai người bọn họ điều động lực lượng của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương đến ngăn cản người nhà họ Bạch!
Người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ra tay ngăn chặn người của nhà họ Bạch.
“Chị cả, thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch mang theo một nhóm người ngựa đi về hướng nhà họ Đường!”
Sau một trận chém giết, Hạ Trúc đi đến trước mặt Xuân Lan, nói.
“Thiến chủ nói, nhà họ Đường tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”
“Đông Mai, đi theo tôi đến nhà họ Đường!”
“Những người khác tiếp tục đối phó với nhà họ Bạch!”
Xuân Lan nói.
Sau đó, Xuân Lan và Đông Mai mang theo một bộ phận người chạy đến nhà họ Đường.
Bên trong nhà họ Đường.
Thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch mang theo người giết đến nhà họ Đường.
“Gia chủ có lệnh, bắt hết dòng chính nhà họ Đường lại, còn những người khác, giết không tha!”
Đám người Đường Chính Nhân, Đường Chính Nghĩa, Đường Phong, Dương Ngọc Lan nhìn đám người nhà họ Bạch giết đến, tất cả trắng bệch mặt, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng.
“Đều tại mấy người, nếu không phải mấy người nuôi ra một đứa con gái tốt, nhà họ Đường chúng ta cũng sẽ không rơi vào kết cục này!”
Đường Phong tức giận chỉ vào vợ chồng Đường Chính Nhân, Dương Ngọc Lan,
Lúc này, hộ vệ nhà họ Bạch và nhà họ Đường đang chém giết.
Nhưng đứng trước mặt hộ vệ nhà họ Bạch, đám hộ vệ nhà Đường không chịu nổi một đòn.
Trong nháy mắt, tất cả hộ vệ nhà họ Đường chết thảm.
đúng lúc hộ vệ nhà họ bạch chuẩn bị ra tay với nhà họ Đường, một âm thanh lạnh băng vang lên.
“Mấy người thật to gan, dám ra tay với nhà họ Đường!”
Một đoàn người vọt vào.
Cầm đầu là một người đàn ông hơn 30 tuổi, cả người tản ra khí thế thiết huyết, sắc mặt lạnh băng.
“Chính Đạo!”
“Chú ba!”
Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa nhìn người đàn ông này, gọi, Đường Phong cũng gọi theo.
Người đàn ông này chính là Đường Chính Đạo, tam gia nhà họ Đường.
Thời trẻ Đường Chính Đạo nhập ngũ mấy chục năm, rất ít trở về nhà họ Đường, bởi vậy bên trong nhà họ Đường rất ít khi nhắc đến vị tam gia này!
“Anh cả, anh hai!”
Đường Chính Đạo đi đến trước mặt Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa.
“Em ba, sao lại trở về vào lúc này, em không nên trở về!”
Đường Chính Nhân nhìn Đường Chính Đạo, thở dài nói.
“Anh cả, em đã biết chuyện nhà họ Đường, yên tâm, em sẽ không để nhà họ Đường xảy ra chuyện!”
Đường Chính Đạo nói, nhìn về phía thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch: “Tao biết bọn mày là người nhà họ Bạch, nhưng hôm nay có tao ở đây, mấy người đừng mơ động vào nhà họ Đường!”
“Mày cho rằng mày là ai?”
Thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch khinh thường, lạnh nhạt nói.
“Tao là quân đoàn trưởng quân đoàn 4 quân Thiên Lang, Đường Chính Đạo!”
Đường Chính Đạo nhìn thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch, lạnh lùng quát.
“Quân Thiên Lang?”
Nghe ba chữ này, sắc mặt của thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch thay đổi.
Quân Thiên Lang chính là một trong chín quân đoàn lớn của Long quốc.
Đối phương còn là một quân đoàn trưởng quân Thiên Lang, thân phận địa vị rất khác!
Mặc dù nhà họ Bạch không sợ một quân đoàn trưởng, nhưng sau lưng đối phương là quân Thiên Lang, không phải thế lực nhà họ Bạch có thể tùy tiện đắc tội.
“Mày là quân đoàn trưởng quân đoàn 4 quân Thiên Lang? Bằng chứng đâu?”
Thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch nhìn Đường Chính Đạo, nói.
“Đây là lệnh Thiên Lang, nhìn cho rõ!”
Đường Chính Đạo lấy ra một khối ngọc bài màu trắng, bên trên điêu khắc một con sói ngửa mặt lên trời thét dài, hung ác thô bạo!
Đó là lệnh Thiên Lang của quân Thiên Lang!
Nhìn thấy đối phương lấy ra lệnh Thiên Lang, thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch không thể không tin tưởng thân phận này.
“Rút!”
Ánh mắt của thống lĩnh hộ vệ lóe lên, nói.
Bây giờ quân Thiên Lang trộn lẫn vào, bước tiếp theo nên hành động như thế nào, cần thiết xin mệnh lệnh của gia chủ mới được, chỉ có thể rút trước!
Người nhà họ Bạch rời khỏi nơi này.
“Em ba, không ngờ em lại là quân đoàn trưởng quân Thiên Lang!”
Lúc này, Đường Chính Nghĩa kinh ngạc nhìn Đường Chính Đạo, nói.
“Chú ba, chú quá lợi hại, nếu hôm nay không có chút, cả nhà chúng ta xong rồi!”
Đường Phong hưng phấn nói.
Người của nhà họ Đường đều hiện lên bộ dáng sống sót sau tai nạn, bọn họ nhìn Đường Chính Đạo, liên tục cảm ơn.
“Là một phần của nhà họ Đường, bây giờ nhà họ Đường gặp nạn, nên ra tay!”
“Đúng rồi, mẹ đâu?”
Đường Chính Đạo nói.
“Mẹ nghe thấy nhà họ Bạch ra tay với nhà họ Đường, tức giận ngất xỉu!”
Đường Chính Nghĩa lắc đầu.
“Cái gì?”
“Dẫn em đi xem!”
Sắc mặt Đường Chính Đạo thay đổi, trực tiếp kêu lên.
Hai mươi phút sau.
Diệp Phàm lái xe đi đến nhà họ Đường.
Hắn và Đường Sở Sở bay thẳng vào trong nhà họ Đường.
Khi nhìn thấy người nhà họ Đường còn sống, đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ba mẹ!”
Đường Sở Sở chạy vào, kêu lên.
“Con nhóc này con biết trở về, tao còn tưởng mày đi theo thằng chó này bỏ lại chúng tao cơ!”
Dương Ngọc Lan nhìn thấy Đường Sở Sở xuất hiện, liên tục mắng chửi.
“Lúc nhà họ Đường gặp nạn không thấy mày đâu, hiện tại nhà họ Đường không sao lại trở về, Đường Sở Sở, mày thật lợi hại!”
Đường Phong nhìn Đường Sở Sở, châm chọc nói.
“Ba mẹ, lúc trước con cùng anh Tiểu Phàm……”
Bốp!!!
“Không cần nói, tao không có đứa con gái như mày!”
Đường Sở Sở vừa mới mở miệng, Dương Ngọc Lan giơ tay tát một cái lên mặt cô.
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh như băng, đang định đi lên, nhưng lại bị Đường Sở Sở ngăn lại.
“Nhớ kỹ, Sở Sở là vợ tôi, mặc dù bà là mẹ của cô ấy, nhưng không có tư cách đánh cô ấy, còn có lần sau đừng trách tôi không khách khí!”
Diệp Phàm nhìn Dương Ngọc Lan, lạnh lùng quát.
“Mày……”
Dương Ngọc Lan tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Cậu chính là tên nhóc đã giết Bạch Cảnh Thiên?”
Lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên.
Đường Chính Đạo đi ra, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Chú ba!”
“Chú đã về rồi!”
Đường Sở Sở nhìn thấy Đường Chính Đạo, nói.
“Con nhóc này, nếu chú trở về muộn một bước, nhà họ Đường đã không còn!”
Đường Chính Đạo nghiêm túc nói.
“Chú ba, xin lỗi, con……”
“Chuyện này không liên quan đến con!”
Đường Sở Sở đang định mở miệng, Đường Chính Đạo ngắt lời, nhìn về phía Diệp Phàm: “Người trẻ tuổi, lá gan rất lớn, ngay cả cậu cả nhà họ Bạch cũng dám giết!”
“Nhưng cậu giết người lại làm người nhà họ Đường chịu trận cho hành vi của cậu, chuyện này lại rất không ổn!”
“Chuyện này dựng lên vì tôi, tôi sẽ đi giải quyết!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Giải quyết? Cậu dùng gì để giải quyết?”
“Mặc dù bây giờ nhà họ Bạch không xuống tay với nhà họ Đường vì mặt mũi của tôi, nhưng thù này khẳng định sẽ không yên như vậy!”
“Nếu là một thằng đàn ông, vậy đi đến nhà họ Bạch lấy cái chết tạ tội đi, dùng cái chết dẹp yên lửa giận nhà họ Bạch!”
Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, mày đi ngay đến nhà họ Bạch lấy chết tạ tội đi, đừng kéo chúng tao chôn cùng mày!”
Đường Phong vội vàng hét lên.
“Chú ba, anh Tiểu Phàm……”
Đường Sở Sở vừa định mở miệng lại bị ngắt lời.
“Sở Sở, cháu có biết bà nội đã ngất xỉu vì chuyện này hay không, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, không lẽ cháu thật sự muốn nhìn thấy nhà họ Đường cửa nát nhà tan?”
Đường Chính Đạo nhìn Đường Sở Sở, quát to.
“Cái gì? Bà nội ngất xỉu?”
“Bây giờ bà sao rồi?”
Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.
“Con ranh mày còn biết quan tâm đến bà nội của mày!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ đi đến nhà họ Bạch, nhưng không phải lấy chết tạ tội, mà đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương!”
Diệp Phàm nói.
“Giọng điệu rất lớn?”
“Chỉ bằng cậu cũng muốn chống lại toàn bộ nhà họ Bạch? Cậu cho rằng cậu là ai?”
Đường Chính Đạo khinh thường, nói.
“Sở Sở, chờ anh trở về!”
Diệp Phàm không để ý đến sự khinh thường của Đường Chính Đạo, nói với Đường Sở Sở một câu, sau đó xoay người rời đi.
Chương 29: Tới nhà họ Bạch
“Anh Tiểu Phàm, cẩn thận!”
Đường Sở Sở nhắc nhở Diệp Phàm.
“Mấy người đi theo trông chừng cậu ta, nếu như cậu ta không tới nhà họ Bạch thì bắt lại rồi đưa tới đó!”
Lúc này, Đường Chính Đạo nói với mấy người đàn ông đi theo mình tới nhà họ Đường.
Bọn họ đều là thuộc hạ của hắn ta ở quân Thiên Lang, sức chiến đấu không hề tầm thường!
“Vâng thưa Quân đoàn trưởng!”
Đám người gật đầu rồi đi ra ngoài.
“Chú ba, anh Tiểu Phàm đã nói tới nhà họ Bạch thì nhất định sẽ đi!”
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
“Nếu dám đi thật thì chú còn xem cậu ta là đàn ông, tới khi đó sẽ lập cho cậu ta một tấm bia!”
Đường Chính Đạo nói.
“Anh Tiểu Phàm sẽ không sao đâu!”
“Sở Sở, mặc dù người này có chút bản lĩnh, nhưng cậu ta không quyền không thế cũng không có bối cảnh, đứng trước mặt nhà họ Bạch giàu có trăm năm, căn bản là không chịu nổi. Lần này tới nhà họ Bạch thì chết là cái chắc, cho nên cháu cũng đừng nghĩ tới cậu ta nữa!”
Đường Chính Đạo lạnh lùng nói.
“Em ba, bây giờ mẹ đã hôn mê bất tỉnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Đường Chính Nhân nhìn sang Đường Chính Đạo, gương mặt lộ ra vẻ lo âu.
“Anh cả không cần lo lắng, em đã mời một vị y sư tới đây, sư phụ của ông ấy chính là ngự y đương triều, chắc hẳn sẽ chữa được bệnh của mẹ!”
“Đệ tử của ngự y đương triều? Giỏi như vậy sao?”
“Em ba quả nhiên lợi hại, không hổ là quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang!”
Đường Chính Nhân ngạc nhiên nói.
Bên kia, Diệp Phàm vừa rời khỏi nhà họ Đường, Xuân Lan và Đông Mai đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Sao các người lại ở đây?”
Diệp Phàm nhìn hai người phụ nữ nói.
“Thiếu chủ, chúng tôi nhận được tin tức của người, liền chặn người nhà họ Bạch, biết người của bọn họ đã tới nhà họ Đường thì chạy vội tới đây.”
“Không ngờ tam gia nhà họ Đường đã trở về, hơn nữa còn trở thành Quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang, đuổi hết người nhà họ Bạch đi, thế nên chúng tôi mới không ra tay!”
Xuân Lan nói.
“Quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang? Chẳng trách người đầy sát khí!”
Diệp Phàm khẽ cười rồi nói: “Nói cho tôi địa chỉ nhà họ Bạch!”
“Thiếu chủ muốn tới nhà họ Bạch? Có cần điều động lực lượng của Bạch Hoa Lâu không?”
Xuân Lan nói.
“Không cần, một mình tôi là đủ rồi, mấy người chăm sóc dì Thẩm giúp tôi!”
Diệp Phàm đỡ Thẩm Nhan từ trên xe xuống, giao lại cho Xuân Lan.
“Tiểu Phàm, cậu...”
Thẩm Nhan lo lắng nhìn Diệp Phàm.
“Dì Thẩm yên tâm, tôi không sao!”
Diệp Phàm cười đáp, rồi một mình đi về phía nhà họ Bạch!
Rất nhanh, các đại gia tộc ở Thiên Hải đã nhận được tin tức, có một nhóm người thần bí giao đấu với nhà họ Bạch, người nhà họ Bạch phái tới Thiên Hải đã bị giết hơn một nửa, những người còn lại thì chạy trốn ra khỏi Thiên Hải!
Tin tức này vừa được truyền ra khiến cho những gia tộc quyền quý ở Thiên Hải đều trầm trồ khen ngợi.
Nhưng bọn họ vui mừng xong thì lại tò mò, rốt cuộc là ai có sức mạnh lớn như vậy đi chống lại nhà họ Bạch!
Chỉ là, không một ai biết được đáp án này!
Nhà họ Bạch.
Lúc này, nhà họ Bạch đã lập linh đường, Bạch Cảnh Thiên nằm trong cỗ quan tài bằng gỗ lim.
Bạch Trần đang mặc đồ tang, sau khi nghe được tin thuộc hạ báo cáo thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Sao vậy?”
Bạch Khôn Sơn ngồi cạnh hỏi.
“Ba, vừa có tin tức truyền tới, sau khi người của chúng ta tới Thiên Hải, thì gặp phải nhóm người thần bí tập kích bất ngờ, thực lực của đối phương rất mạnh, người của chúng ta tổn thất rất nghiêm trọng!”
Bạch Trần nhìn ba mình nói.
Bộp!
Vẻ mặt của Bạch Khôn Sơn trầm xuống: “Thiên Hải còn có thế lực chống lại được chúng ta? Điều tra rõ, rốt cuộc là ai? Bây giờ ngay cả thứ mèo mả gà đồng cũng dám đối đầu với nhà họ Bạch!”
“Ba, còn có một chuyện nữa, Lãnh thống lĩnh truyền tin tới, ông ấy vốn dĩ muốn bắt người nhà họ Đường, kết quả tam gia nhà họ trở về, hơn nữa đối phương còn trở thành Quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang, Lãnh thống lĩnh sợ sẽ phát sinh mâu thuẫn với quân Thiên Lang nên đã rút về rồi!”
Bạch Trần nói.
“Quân Thiên Lang?”
Lúc này, Bạch Khôn Sơn nhíu mày.
“Quân Thiên Lang thì làm sao, hại chết cháu trai ta, cho dù là quân chủ của quân Thiên Lang thì cũng phải trả giá đắt!”
Giọng nói lạnh như băng bên ngoài từ đường truyền tới.
Một vị mặc chiến phục, gương mặt thô kệch đầy sát khí bước vào.
“Lão nhị, em về rồi!”
Bạch Trần nhìn thấy người đàn ông thì ngạc nhiên nói.
Người đàn ông này chính là nhị gia của nhà họ Bạch – Bạch Phong.
“Cảnh Thiên, xin lỗi, chú tới muộn!”
Bạch Phong tới trước linh đường của Bạch Cảnh Thiên, thắp cho hắn ta một nén nhang, lễ bái nói.
Hàm vị ở chiến bộ Long Quốc chia làm: Binh, Giáo, Tương, ba hàm vị khác nhau, mỗi một hàm vị lại chia làm chín sao!
Ở trong đại quân đoàn, hiệu hàm tám sao đã thuộc hàm vị cấp cao, chức vị lớn hơn, ngoại trừ hàm vị chín sao thì chính là đại lão.
Những vị đại lão kia không phải là quân chủ một phương thì cũng là nhân vật chiến thần lập được chiến công hiển hách, hoặc là chiến bộ cao tầng, những người như vậy thì chỉ có thể ngửa mặt mà nhìn!
Thế nên có được hiệu hàm tám sao đã là một vinh dự, biểu tượng cho địa vị rất cao!
Cho dù là quân đoàn trưởng của một quân đoàn, muốn đạt được hiệu hàm tám sao cũng là điều rất khó!
Bạch Phong thân là kiện tướng đắc lực cho quân chủ của một trong chín quân đoàn lớn nhất ở Long Quốc, hơn nữa lại có hiệu hàm tám sao, đương nhiên không xem vị quân đoàn trưởng Đường Chính Đạo ra gì, dù sao thì quân Bạch Hổ cũng mạnh hơn quân Thiên Lang!
“Phong Nhi, lần này con đạt được hiệu hàm tám sai, địa vị nhà họ Bạch chúng ta lại cao hơn một bậc, nếu như Cảnh Thiên không chết thảm thì hôm nay nhà chúng ta sẽ rất vui mừng!”
Bạch Khôn Sơn thở dài nói.
“Ba, Cảnh Thiên là cháu của con, con nhất định sẽ không để cho nó chết một cách vô ích như vậy, lần này con dẫn tới ba nghìn chiến sĩ của quân Bạch Hổ, con sẽ khiến cho những người đã hại chết Cảnh Thiên phải trả giá thật đắt!”
Bạch Phong hung ác nói.
“Bẩm gia chủ, quận trưởng đại nhân và Khương tiên sinh, còn cả mấy người của gia tộc quyền thế tới đây để phúng viếng cho thiếu gia!”
Lúc này, quản gia nhà họ Bạch chạy tới bẩm báo.
“Cho bọn họ tiến vào đi!”
Bạch Trần lên tiếng.
Ngay sau đó, quận trưởng Giang Nam – Tô Lâm đi vào, bên cạnh còn có một vị khoác trường bào màu trắng, người đàn ông trung niên mặc phục cổ.
Phía sau là người của tam đại gia tộc và những thế lực khác, bọn họ đều tới đây để phúng viếng thiếu gia nhà họ Bạch!
“Quận trưởng đại nhân, Khương tiên sinh!”
Bạch Trần vội vàng tiến lên, bước về phía Tô Lâm và người đàn ông mặc áo khoác dài trắng chào hỏi.
“Bạch gia chủ, Bạch lão gia, xin hãy nén bi thương!”
Vẻ mặt Tô Lâm thương xót nói.
“Bạch gia chủ, Bạch lão gia, nén bi thương!”
Người đàn ông khoác trường bào trắng kia cũng lên tiếng.
“Không ngờ Khương tiên sinh lại đích thân tới chia buồn, con trai tôi ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt xuôi tay!”
Bạch Trần nhìn người đàn ông, vẻ mặt cung kính nói.
Bạch lão gia cũng chủ động nói chuyện với người đàn ông trung niên kia: “Cảm tạ Khương tiên sinh đã tới phúng viếng cháu trai tôi!”
Hai cha con nhà họ Bạch khi đối mặt với vị khoác trường bào trắng này còn cung kính hơn cả với Tô Lâm, có thể thấy thân phận địa vị của người nàu rất cao!
“Bạch lão khách khí rồi!”
Người đàn ông kia nói.
Theo sau họ cũng tiến lên phúng viếng.
Phúng viếng xong, ánh mắt Tô Lâm chú ý tới Bạch Phong: “Vị này hẳn là nhị gia nhỉ!”
“Tô đại nhân, đây là nhị đệ của tôi, trước giờ vẫn luôn nhậm chức ở quân Bạch Hổ, hiện tại đã đạt hiệu hàm tám sao rồi!”
Bạch Trần giới thiệu.
“Hiệu hàm tám sao!”
Ánh mắt Tô Lâm lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hiệu hàm tám sao, thân phận địa vị này cũng không thua kém gì với chức quận chủ của ông ta!
Không ngờ nhà họ Bạch lại có người đạt hiệu hàm tám sao, xem ra địa vị nhà họ Bạch lại cao lên một bậc rồi!
Trong lòng Tô Lâm thầm cảm thán.
“Không biết đã bắt được hung thủ sát hại Bạch thiếu gia chưa, có cần tại hạ hỗ trợ không?”
Lúc này, người đàn ông khoác trường bào lên tiếng.
“Đa tạ ý tốt của Khương tiên sinh, nếu như ngay cả hung thủ cũng không bắt được thì nhà họ Bạch ta còn mặt mũi nào ở quận Giang Nam nữa!
Bạch Khôn Sơn trầm giọng nói.
“Ba, bây giờ con sẽ dẫn người đi bắt hung thủ sát hại Cảnh Thiên về!”
Bạch Phong nói.
“Không cần đâu, tôi đã tới đây rồi!”
Giây sau, bên trong nhà họ Bạch vang lên giọng nói lạnh như băng.
Diệp Phàm bước thẳng vào!
Chương 30: Lấy một địch ba nghìn!
Bên trong nhà họ Bạch, Diệp Phàm lạnh lùng tiến vào.
Ngay khi Diệp Phàm xuất hiện ở nhà họ Bạch, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người hắn.
“Mày là ai?”
Bạch Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
“Tôi chính là hung thủ mà các ông muốn bắt!”
“Bạch Cảnh Thiên là do tôi giết!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Bộp Bộp Bộp!!!
Diệp Phàm vừa dứt lời, người nhà họ Bạch nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt ngập tràn sát khí.
Hiện trường lập tức thay đổi, trở nên vô cùng ngột ngạt và nặng nề.
Bầu không khí tràn đầy một cỗ sát khí!
Ba cha con Bạch Khôn Sơn, Bạch Trần, Bạch Phong nhìn chăm chú Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt bọn họ giống như chỉ muốn giết chết hắn ta.
“Mày chính là hung thủ giết chết con trai tao?”
Bạch Trần quát lên về phía Diệp Phàm.
“Không sai!”
“Không phải các người muốn báo thù hay sao? Tôi tới rồi đây!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
“Ranh con, lá gan mày cũng lớn đấy, còn dám đưa tới tận cửa.”
“Xem ra mày cũng biết không sống được, thế nên chuẩn bị lấy cái chết đền tội đúng không?”
Bạch Phong nhìn Diệp Phàm quát.
“Lấy cái chết nhận tội?”
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.
“Mày cười cái gì?”
Bạch Phong hỏi.
“Tôi cười các người quá tự cao rồi!”
“Hôm nay tôi tới đây không phải để lấy cái chết đền tội, tôi tới để chuẩn bị tiễn cả nhà các người đi đoàn tụ với Bạch Cảnh Thiên!”
“Hắn ở địa phủ một mình cô đơn, tôi tiễn cả nhà các người tới cạnh hắn ta, cũng xem như làm một chuyện tốt!”
“Các người không cần phải cảm ơn tôi, tôi đây là người làm việc tốt mà không cần báo đáp!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói từng câu từng chữ.
“Cậu tới để diệt nhà họ Bạch?”
Diệp Trần nhìn Diệp Phàm nói.
“Không sai!”
Diệp Phàm thẳng thừng đáp.
Bộp!
Tất cả đệ tử nhà họ Bạch và những người của các gia tộc tới phúng viếng đều giật mình.
Cậu ta muốn diệt nhà họ Bạch?
Cậu ta điên rồi sao?
Lẽ nào không biết thế lực của nhà họ Bạch sao?
Nhà họ Bạch là một trong bốn gia tộc quyền thế nhất của quận Giang Nam, gia tộc truyền thừa trăm năm, căn cơ gốc rễ sâu không tưởng, ngay cả quận trưởng cũng không dám làm càn trước mặt nhà họ Bạch.
Nhưng cậu nhóc trước mặt này lại nói muốn diệt nhà họ Bạch, đúng là điên rồ!
“Nhóc con, chỉ dựa vào một mình mày mà muốn diệt nhà họ Bạch, tao thấy não mày bị cửa kẹp rồi phải không?”
Bạch Phong nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khinh thường.
“Hôm nay phải lấy đầu của hắn để tế linh hồn trên trời của cháu trai ta!”
Lúc này, Bạch Khôn Sơn lên tiếng.
Ông ta vừa dứt lời thì Bạch Trần đã phất tay.
Ngay lập tức thống lĩnh thị vệ nhà họ Bạch đã dẫn một đám tinh nhuệ xông tới, trực tiếp bao vây Diệp Phàm.
“Người trẻ tuổi, cậu quá coi thường nhà họ Bạch!”
“Hôm nay sẽ cho cậu ta mở mang tri thức thực lực chân chính của nhà họ Bạch!”
“Bắt lấy!”
Bạch Trần lạnh giọng quát.
Dứt lời, đám thị vệ đã xông về phía Diệp Phàm.
Đám thị vệ này đều là chiến sĩ xuất ngũ từng trải qua rèn luyện nghiêm khắc, lực chiến đấu vô cùng mạnh.
Nhưng trong mắt của Diệp Phàm thì bọn họ cũng chẳng khác gì so với người thường.
Bộp!
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên sát ý, hắn trực tiếp ra tay.
Keng keng keng!!!
Diêp Phàm vừa ra tay thì giống như biến thành sát thần, không hề có chút lưu tình, ững thị vệ này hoặc là bị nổ nát đầu, hoặc là xương ức vỡ vụn, không thì trái tim cũng vỡ nát!
Đám thị vệ của nhà họ Bạch đối mặt với Diệp Phàm thì giống như dê con nằm trên thớt chờ bị làm thịt, từng người từng người bị giết chết.
Sau khi nhìn thấy thủ đoạn giết người đáng sợ của Diệp Phàm, vẻ mặt của những người đang có mặt ở đó đều thay đổi.
“Không ngờ thực lực của người này lại mạnh như vậy!”
Diệp Trần nghiêm túc nói.
“Chẳng trách dám lớn tiếng nói muốn diệt nhà họ Bạch, xem ra cũng có chút bản lĩnh!”
“Đáng tiếc, cậu ta đã chọn sai đối tượng!”
Bạch Phong lạnh giọng, ông ta gọi một cuộc điện thoại.
Răng rắc!
Lúc này, thống lĩnh thị vệ của nhà họ Bạch cũng bị Diệp Phàm bẻ gãy cổ.
Toàn bộ đội quân tinh nhuệ của nhà họ Bạch toàn bộ chết thảm trong tay Diệp Phàm, từng người từng người đều chết thảm, chết không nhắm mắt.
Vẻ mặt của người họ Bạch đều thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi!
“Ranh con, tuổi trẻ cũng có chút công phu, đáng tiếc là ở cái xã hội này, có đánh được tới đâu thì liệu ngươi có địch được một trăm người, một nghìn người hay ba nghìn người không?”
Bạch Phong kinh thường nhìn Diệp Phàm.
Lạch cạch!
Bạch Phong vừa dứt lời, một đám người mặc chiến phục màu trắng, cầm trong tay binh khí, trên người tỏa ra sát khí trực tiếp xông vào nhà họ Bạch.
Từng chiến sĩ đều mang theo tràn đầy hơi thở giết chóc, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, giống như một đám mãnh hổ xuống núi mang lại cho người ta một loại tư thế không thể địch lại!
Bọn họ chính là chiến sĩ quân Bạch Hổ, một trong chín quân đoàn lớn mạnh nhất của Long Quốc, có chừng ba nghìn người, tất cả đều do Bạch Phong mang tới!
Ở trong chín quân đoàn, quân Bạch Phong không tính là đứng đầu, nhưng tuyệt đối có thể đứng trong top năm, binh lính của bọn họ vô cùng hung mãnh, như hổ!
Ba nghìn chiến binh Bạch Hổ này có thể đánh bại một đội quân nhỏ mười nghìn người!
“Đây là chiến sĩ quân Bạch Hổ!”
Quận trưởng quận Giang Nam nhìn một nhóm binh lính mặc quân phục Bạch Hổ, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tất cả những người tới từ dòng họ thế gia nhìn thấy ba nghìn quân Bạch Hổ thì vẻ mặt cũng rất chấn động.
“Ranh con, hôm nay tao cũng muốn xem mày mạnh tới đâu, mạnh hơn được ba nghìn quân Bạch Hổ của tao không!”
Bạch Phong lạnh lùng quát về phía Diệp Phàm.
“Quân Bạch Hổ chính là quân đoàn của Long Quốc, bọn họ đều là chiến sĩ, ông vụng trộm điều động nhiều chiến sĩ quân đoàn làm tay chân của mình, ông có biết đây là tội lớn không?”
Diệp Phàm quét mắt về phía đoàn chiến sĩ quân Bạch Hổ, hắn nhìn Bạch Phong nói.
“Hừ, bọn họ đều là thuộc hạ của tao, để họ làm chút chuyện thì đã sao!”
“Thế nào, mày sợ rồi?”
Bạch Phong nhìn Diệp Phàm cười lạnh.
“Tôi không muốn làm hại người vô tội.”
“Các người không muốn chết thì lập tức biến đi!”
Diệp Phàm nhìn đám quân Bạch Hổ, lạnh nhạt nói.
“Lên cho tôi, cho dù là sống hay chết thì cũng phải bắt lấy hắn ta cho tôi!”
Bạch Phong trực tiếp quát lớn.
Ông ta vừa ra lệnh thì đoàn quân Bạch Phong đã xông về phía Diệp Phàm, hiển nhiên là không nghe lời của hắn.
“Nếu đã như vậy thì không thể trách tôi được rồi!”
Diệp Phàm khẽ lắc đầu.
Lập tức, trong mắt Diệp Phàm hiện lên một tia tơ máu, từ trên người hắn bộc phát ra một cỗ sát khí đáng sợ, giống như hóa thành Tu La Địa Ngục.
Phụt phụt phụt!!!
Hắn trực tiếp xông ra ngoài, vung nắm đấm giết về phía quân Bạch Hổ.
Trong lúc nhất thời, máu me bắn tung tóe.
Từng người từng người trong đoàn quân Bạch Hổ nằm rạp trên mặt đất.
Ngay cả khi đối mặt với đoàn quân hung ác như Bạch Hổ thì Diệp Phàm cũng không hề sợ hãi, thậm chí có thể nói là như một cái cối xay.
Đám quân Bạch Hổ dũng mãnh khi đứng trước mặt Diệp Phàm thì đều trở nên vô cùng yếu ớt, ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ được.
Chưa tới ba phút, trong ba nghìn quân đã có hơn một nghìn chiến sĩ nằm xuống.
Lúc này, người của nhà họ Bạch và những thế lực khác mới ngẩn cả người, bọn họ trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trong đó, người có gương mặt khó coi nhất là Bạch Phong.
Nhìn thấy từng thuộc hạ của mình chết thảm trong tay Diệp Phong, vẻ mặt ông ta âm trầm, trong mắt tràn đầy sát khí.
Lúc này, ngay cả quận trưởng Tô Lâm cũng kinh hoàng trước thủ đoạn đáng sợ của Diệp Phàm.
Về phần người đàn ông mặc áo khoác trắng được xưng là Khương tiên sinh, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Phàm cũng lộ ra vẻ khác thường.
Nhà họ Tôn, thành phố Giang!
Nhà họ Tôn là gia tộc lớn nhất thành phố Giang, nằm ở một trạch viện lớn chiếm mấy trăm mẫu của trung tâm thành phố Giang, cổng nhà họ Tôn còn có hai sư tử đá cao to, thể hiện khí thế của nhà họ Tôn!
Hôm nay là ngày đại thọ sáu mươi của ông cụ nhà họ Tôn, bọn họ mời nhân sĩ quyền quý thành phố Giang đến chúc mừng, ngay cả Tổng đốc và các quan chức của thành phố Giang cũng đích thân đến chúc thọ, có thể thấy địa vị của nhà họ Tôn ở thành phố Giang!
Lúc này, trong nhà họ Tôn tràn đầy vui vẻ, khách ngồi chật kín!
Còn trong đại sảnh nhà họ Tôn, ông cụ Tôn mặc một bộ đồ nhà Đường màu đỏ ngồi ở đó, cả đám quyền quý đứng đầu thành phố Giang nhao nhao chúc thọ lão ta.
Đám con cháu dòng chính của nhà họ Tôn đứng ở bên cạnh, nhìn các quyền quý có mặt ở đây đều chúc thọ ông cụ, vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo.
“Tôn lão, chúc mừng, chúc mừng!”
Sau đó, Tổng đốc thành phố Giang Giang Tuyền cũng chúc mừng ông cụ Tôn.
“Tổng đốc khách sáo quá rồi, mời ngồi!”
Ông cụ Tôn nhìn Giang Tuyền, mỉm cười nói.
Thấy Tổng đốc thành phố Giang cũng đích thân đến chúc thọ, các quyền quý có mặt đều tỏ ra ngưỡng mộ.
“Nếu không phải năm đó nhà họ Diệp bị tiêu diệt, thì sao có thể tới lượt nhà họ Tôn thượng vị!”
Lúc này, một quyền quý không nhịn được nói.
“Suỵt, lời này không thể nói lung tung!”
Lập tức, một người đàn ông bên cạnh quyền quý này vội vàng nhắc nhở.
Có điều ông cụ Tôn đã nghe thấy lời của quyền quý này, ánh mắt lão ta liếc về phía đối phương, lạnh giọng nói: “Ông là cảm thấy nhà họ Tôn ta không bằng nhà họ Diệp năm đó sao?”
“Tôn lão, xin lỗi, tôi là nói lung tung!”
Cơ thể quyền quý này run lên, vội vàng nói.
“Kéo ra ngoài, giết đi!”
Vẻ mặt ông cụ Tôn cố chấp, lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Ngay lập tức, con trai cả nhà họ Tôn nói.
“Tôn lão, đừng mà!”
Sắc mặt quyền quý này thay đổi, vội vàng quỳ xuống xin tha.
“Hy vọng mọi người nhớ kỹ, tôi không muốn nghe thấy ba chữ nhà họ Diệp nữa!”
“Nhà họ Diệp đã không còn, bây giờ thành phố Giang này là thiên hạ của nhà họ Tôn!”
Ông cụ Tôn mạnh mẽ quát lên.
“Ai nói nhà họ Diệp đã không còn?”
Bỗng nhiên, một tiếng nói lạnh băng nổ vang ở nhà họ Tôn.
Uỳnh!!!
Một giây sau, cổng lớn làm bằng đồng cổ của nhà họ Tôn bị nổ tan nát, mảnh vụn bắn tung tóe, bụi bặm càn quét!
Một bóng dáng từ bên ngoài nhà họ Tôn bước vào, chính là Diệp Phàm!
Hắn còn chưa bước vào nhà họ Tôn, đã nghe thấy câu này của ông cụ Tôn, lửa giận trong lòng lại đốt cháy lần nữa!
Sau khi Diệp Phàm đánh nát cổng lớn nhà họ Tôn bước vào, làm tất cả người có mặt đều giật mình!
Ánh mắt tất cả mọi người liếc nhìn Diệp Phàm, trong mắt hiện ra vẻ nghi ngờ, thầm nói tên này là ai, lại dám gây sự vào ngày đại thọ của ông cụ nhà họ Tôn, đây là chán sống rồi sao?
Sắc mặt mọi người nhà họ Tôn và những quyền quý trong đại sảnh kia cũng đều thay đổi.
“Vậy mà dám đến nhà họ Tôn gây sự, muốn chết!”
Con trai cả nhà họ Tôn lạnh lùng quát, gã ta trực tiếp bước ra ngoài, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Nhóc con, mày to gan lắm, dám gây sự ở nhà họ Tôn tao à?”
“Qua ngày hôm nay, thành phố Giang không còn nhà họ Tôn!”
Diệp Phàm giống như một Diêm Vương, đưa ra phán xét đối với nhà họ Tôn!
Nghe lời nói của Diệp Phàm, mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt, lao nhao cảm thấy có phải thằng nhóc này điên rồi không, vậy mà dám nói ra lời này!
“Dám nguyền rủa nhà họ Tôn, muốn chết!”
“Bắt lấy cho tao!”
Con trai cả nhà họ Tôn trực tiếp quát lên.
Gã ta vừa ra lệnh, một đám hộ vệ nhà họ Tôn đã xông ra, nhào về phía Diệp Phàm!
Vèo vèo vèo!!!
Nháy mắt tay Diệp Phàm vung lên, vô số châm bạc phóng nhanh ra, giống như mưa châm xối xả, đâm vào người những hộ vệ của nhà họ Tôn.
Tất cả hộ vệ này ngã xuống đất ngay tại chỗ, mắt trợn rất to, tất cả đều chết thảm!
Ui!!!
Cảnh này khiến người của nhà họ Tôn và khách quý có mặt đều bị dọa hú hồn!
“Mày…”
Con trai cả nhà họ Tôn khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
Ngay sau đó, ông cụ nhà họ Tôn và người khác trong đại sảnh cũng đi ra ngoài, lúc bọn họ thấy thi thể đầy đất này, ai nấy đều cả kinh!
“Người trẻ tuổi, rốt cuộc cậu là ai? Không biết nhà họ Tôn đã có chỗ nào đắc tội với cậu?”
Ông cụ Tôn nhìn Diệp Phàm, hỏi.
“Các ông nhốt dì Thẩm trong chuồng chó, ngược đãi sỉ nhục bà ấy mười tám năm, tội đáng muôn chết!”
Diệp Phàm quát từng từ từng chữ.
“Dì Thẩm?”
“Cậu là nói a hoàn kia của nhà họ Diệp?”
Nghe thấy câu này của Diệp Phàm, ông cụ Tôn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Lẽ nào cậu là… dư nghiệt kia của nhà họ Diệp!”
“Dư nghiệt nhà họ Diệp?”
Nghe thấy lời này, người khác của nhà họ Tôn và quyền quý thành phố Giang có mặt ở đây đều sửng sốt, ngay sau đó bọn họ kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, thầm nói tên này là người của nhà họ Diệp sao?
Nhà họ Diệp vẫn còn người sống?
“Người không liên quan tới nhà họ Tôn lập tức biến đi, nếu không tất cả đều giết không tha!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Không ngờ nhà họ Diệp vẫn còn dư nghiệt sống sót thật!”
“Mười tám năm rồi, cuối cùng mày cũng xuất hiện!”
“Người đâu, bắt lấy cho tao!”
Ông cụ Tôn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt lấp lóe ánh sáng, quát lên.
Trong chớp mắt, nhà họ Tôn lại có một đám người xông ra, đủ đến mấy trăm người, từng người đều tản ra hơi thở dũng mãnh, giống như một đám tội phạm!
Bọn họ múa may các loại vũ khí, xông về phía Diệp Phàm.
Những người này là do binh vương giải ngũ hoặc một số cuồng đồ tàn bạo hung ác tạo thành, là át chủ bài mạnh nhất của nhà họ Tôn!
Răng rắc!
Diệp Phàm bước ra một bước, đánh ra một quyền, trực tiếp xông tới đánh nổ đầu một người ở trên cùng.
Tiếp theo, Diệp Phàm hóa thân thành Sát Thần, một bước giết một người, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội ra tay lần thứ hai!
Cho dù mấy trăm người này vô cùng hung hãn, tất cả đều là cuồng đồ không cần mạng, nhưng ở trước mặt Diệp Phàm, lại chẳng khác gì giun dế.
Rắc rắc rắc!!!
Từng tiếng xương gãy truyền ra, máu tươi phun tứ tung!
Trong nháy mắt, dưới chân Diệp Phàm đã có cả đống thi thể.
Một giây sau, tất cả mọi người có mặt đều sợ đến ngây người.
Sắc mặt ông cụ Tôn cũng vô cùng khó coi, lão ta không ngờ thực lực của Diệp Phàm lại mạnh như vậy!
“Tổng đốc Giang, sợ rằng hôm nay còn cần sự giúp đỡ của ông!”
Lúc này, ánh mắt ông cụ Tôn nhìn về phía Tổng đốc thành phố Giang Giang Tuyền.
“Tôi đã thông báo xuống, quân canh phòng thành phố Giang sẽ đến ngay!”
Giang Tuyền nói.
“Cảm ơn Tổng đốc!”
Ông cụ Tôn cảm ơn nói.
Uỳnh!!!
Người cuối cùng trong đám người này bị một quyền của Diệp Phàm đánh nổ đầu, một trăm tinh nhuệ nhà họ Tôn dày công chiêu mộ đào tạo tất cả đều đã chết thảm trong tay của Diệp Phàm!
Giờ phút này, trong nhà họ Tôn xác chết ngổn ngang, trong không khí cũng tràn đầy mùi máu tanh nồng nặc!
Những khách quý có mặt bị dọa tới mức nhao nhao rời khỏi nơi này.
“Nhóc con, tao đánh giá thấp mày rồi, có điều thành phố Giang này là địa bàn của nhà họ Tôn tao, hôm nay mày chắc chắn phải chết!”
Ông cụ Tôn nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt u ám quát.
Bộp bộp bộp!!!
Lúc này, tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Bên ngoài nhà họ Tôn có một đám chiến sĩ quân canh phòng thành phố Giang trang bị đầy đủ vũ trang xông thẳng vào.
Quân canh phòng này là lực lượng phòng ngự mạnh nhất của mỗi một thành phố, xếp thứ ba trong hệ thống chiến đấu của Trung Quốc, bên trên nó chính là quân quận vệ của chín quận Trung Quốc và chín quân đoàn lớn tinh nhuệ nhất Trung Quốc!
Lúc này, hơn nghìn chiến sĩ quân canh phòng của thành phố Giang trực tiếp xông vào nhà họ Tôn, tay cầm vũ khí, bao vây lấy Diệp Phàm!
Chương 27: Không báo thù này, trời tru đất diệt!
“Người trẻ tuổi, chịu trói đi!”
Lúc này, Giang Tuyền tổng đốc thành phố Giang nhìn Diệp Phàm, nói.
“Ông là tổng đốc thành phố Giang?”
Diệp Phàm nhìn Giang Tuyền, lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy!”
Giang Tuyền gật đầu nói.
“Ông muốn nhúng tay chuyện giữa tôi và nhà họ Giang?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Hiện tại cậu giết chóc khắp nơi như vậy, thân là tổng đốc thành phố Giang, sao có thể ngồi yên mặc kệ?”
“Bắt lấy!”
Giang Tuyền kêu lên.
Ngay lập tức hơn một ngàn chiến sĩ quân canh phòng xông lên đến chỗ Diệp Phàm.
“Cút!!!”
Diệp Phàm lạnh nhạt quát.
Ầm!!!
Đột nhiên, trên người Diệp Phàm phát ra hơi thở khủng bố, dòng khí vô hình lan ra, đập vào trên người hơn ngàn vị chiến sĩ quân canh phòng.
Hơn một ngàn chiến sĩ bị đánh bay ra ngoài, nện trên mặt đất, liên tục phun máu!
Những người khác có mặt tại hiện trường ngây ra như phỗng.
Giang Tuyền và ông lão nhà họ Tôn kinh ngạc ngây người!
Giây tiếp theo, Diệp Phàm xuất hiện trước mặt Giang Tuyền, hắn dùng một tay bóp chặt cổ ông ta: “Không muốn chết, dẫn theo người của ông cút đi!”
Diệp Phàm nói xong, vứt Giang Tuyền ra ngoài.
Thân thể của vị tổng đốc này nện xuống đất, kêu thảm thiết, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, hiện lên sự chấn động.
“Rút!”
Giang Tuyền kêu lên.
Những chiến sĩ canh phòng lập tức đỡ nhau đứng lên, rời khỏi nhà họ Tôn.
“Tổng đốc Giang!”
Ông lão Tôn rời đi, sắc mặt biến đổi, kêu lên.
“Đừng kêu, hôm nay không ai có thể cứu được mấy người!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Nhóc con, đừng quá kiêu ngạo!”
“Cho dù võ công của mày tốt đến mấy, nhưng có thể so được với súng trong tay tao hả?”
Con cả nhà họ Tôn cầm một khẩu súng chỉ vào Diệp Phàm.
“Mày có thể thử!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Chết đi!”
Đoàng!!!
Con cả nhà họ Tôn lạnh lùng quát to, bóp cò súng.
Một viên đạn màu vàng bay đến chỗ Diệp Phàm.
Trong lúc người nhà họ Tôn cho rằng Diệp Phàm chết chắc rồi, đối phương vung tay lên, viên đạn kia kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa của hắn!
Tay không đỡ đạn?
Sao có thể?
Tất cả mọi người nhà họ Tôn ngạc nhiên đến ngây người!
Vụt!
Diệp Phàm vung tay lên, viên đạn kia bay về theo đường cũ, trực tiếp xuyên qua đầu của con cả nhà họ Tôn.
Con cả nhà họ Tôn trừng to mắt, ngã xuống mặt đất.
“Thần Nhi!!!”
Ông lão nhà họ Tôn thấy con trai chết thảm, bi thống kêu lên.
“Đồng nát sắt vụn, vô dụng!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn bắt đầu điên cuồng chém giết nhà họ Tôn.
Lúc này Diệp Phàm giống như Tu La, sát khí ngập trời!
Đối mặt với Diệp Phàm, người nhà họ Tôn giống như dê béo đợi làm thịt, chỉ có thể chờ chết!
Chưa đến ba phút, cả nhà họ Tôn máu chảy thành sông, vô số người nhà họ Tôn ngã xuống vũng máu!
Diệp Phàm lạnh nhạt đi đến trước mặt ông lão nhà họ Tôn.
“Mày…… Mày không chết tử tế được!”
Ông lão nhà họ Tôn chỉ vào Diệp Phàm, tức giận hét lên.
“Nói cho tôi tin tức về hung thủ giết nhà họ Diệp, tôi có thể cho ông chết thoải mái!”
Diệp Phàm nhìn ông lão nhà họ Tôn, lạnh nhạt nói.
Nếu nhà họ Tôn vâng theo lệnh đám người kia nhốt dì Thẩm lại dụ dỗ hắn, vậy chắc chắn nhà họ Tôn từng tiếp xúc với đám hung thủ kia, có lẽ biết được tin tức gì đó!
“Mày muốn biết ai diệt nhà họ Diệp bọn mày?”
“Ha ha ha, đời này mày cũng đừng mong biết được!”
“Mày còn diệt nhà họ Tôn tao, rất nhanh bọn họ sẽ biết được, đến lúc đó mày phải chết!”
“Tao ở địa ngục chờ mày!”
Ông lão nhà họ Tôn điên cuồng cười to.
Nói xong trực tiếp cầm lấy súng trong tay con cả, tự sát tại chỗ!
“Phải không? Vậy tôi chờ bọn họ đến!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn không sợ đám người kia đến, chỉ sợ bọn họ không đến!
Chỉ cần đám người này dám xuất hiện, hắn có thể tìm được nguồn gốc tra ra hung thủ thực sự đã diệt nhà họ Diệp!
Ngay sau đó, Diệp Phàm rời khỏi nhà họ Tôn.
Hắn đi rồi, nhà họ Tôn nổ tung.
Ngọn lửa ngập trời cắn nuốt toàn bộ nhà họ Tôn.
Nhà họ Tôn rơi vào kết cục như nhà họ Diệp!
Tất cả nhân vật quyền quý nổi tiếng ở thành phố Giang đều sợ ngây người!
Giang Tuyền biết được nhà họ Tôn bị diệt, sắc mặt thay đổi.
“Tổng đốc, bây giờ nhà họ Tôn bị diệt, chúng ta dễ dàng buông tha cho tên nhóc nhà họ Diệp như vậy sao?”
Đô đốc thành phố Giang nhìn Giang Tuyền nói.
“Thực lực của người này rất mạnh, chúng ta không thể đối phó được, cậu liên hệ với người tuần tra, giao cho bọn họ xử lý!”
Giang Tuyền nói.
“Vâng!”
Vị đô đốc này gật đầu.
Diệp Phàm tiêu diệt nhà họ Tôn, trở về nhà họ Diệp.
“Anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở đỡ Thẩm Nhân đi đến.
“Dì Thẩm!”
Diệp Phàm nhìn Thẩm Nhan, gọi.
“Tiểu Phàm, cậu tiêu diệt nhà họ Tôn?”
Thẩm Nhan hỏi.
“Vâng!”
Diệp Phàm gật đầu.
Thẩm Nhan nghe thấy Diệp Phàm nói, trong lòng kinh sợ, bà không ngờ thiếu gia nhỏ bé năm đó đã trở nên lợi hại như vậy!
“Xem ra là ông trời phù hộ nhà họ Diệp!”
“Ông chủ, bà chủ, hai người trên trời có linh thiêng có thể an giấc ngàn thu!”
Thẩm Nhan kích động nói.
Sau đó, Diệp Phàm đứng trong di chỉ nhà họ Diệp, quỳ xuống dập đầu ba cái.
“Ba mẹ, Tiểu Phàm bất hiếu, lâu như vậy mới đến thăm hai người!”
“Hai người yên tâm, con nhất định sẽ tìm ra hung thủ diệt nhà họ Diệp chúng ta, làm cho bọn họ trả lại gấp mười lần trăm lần!”
“Diệp Phàm thề, không báo thù này, trời tru đất diệt!”
Diệp Phàm gằn từng câu từng chữ, trong mắt tràn đầy sự kiên định và sát khí lạnh lẽo.
“Chú, dì!”
“Con là Sở Sở, sau này con vẫn luôn ở bên cạnh anh Tiểu Phàm, chăm sóc anh ấy, hai người yên tâm đi!”
Đường Sở Sở cũng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái!
Reng reng reng!
Đột nhiên điện thoại của Đường Sở Sở vang lên, cô bắt máy, sắc mặt thay đổi!
“Anh Tiểu Phàm, Thiên Hải đã xảy ra chuyện!”
Đường Sở Sở cúp máy, sốt ruột nhìn Diệp Phàm.
“Thiên Hải làm sao vậy?”
Diệp Phàm hỏi.
“Nhà họ Bạch phong tỏa toàn bộ Thiên Hải, ông lão nhà họ Bạch truyền lệnh, muốn tất cả những người tham gia buổi tiệc đêm đó chôn cùng Bạch Cảnh Thiên, bây giờ nhà họ Bạch đã cho một số lượng người ngựa rất lớn đi vào Thiên Hải, bắt đầu giết chóc!”
“Bà nội biết được tin này đã ngất xỉu, hiện tại nhà họ Đường loạn thành một nồi cháo!”
Đường Sở Sở nói.
“Nhà họ Bạch đủ tàn nhẫn!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn gọi điện thoại, truyền vài mệnh lệnh, sau đó nói với Đường Sở Sở: “Em yên tâm, nhà họ Đường sẽ không sao, chúng ta trở về!”
Sau đó bọn họ chạy về Thiên Hải.
Diệp Phàm rời đi không lâu.
Một thân hình mặc quần áo đen xuất hiện ngoài nhà họ Tôn, sau đó hắn đi đến di chỉ nhà họ Diệp, gọi điện thoại.
“Đại nhân, nghiệt chủng nhà họ Diệp đã trở lại, còn tiêu diệt nhà họ Tôn!”
Người đàn ông mặc quần áo màu đen nói.
Chương 28: Đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương!
Long quốc, bên trong phủ đệ thần bí nào đó, chỗ này có một hồ nước rất lớn, chính giữa hồ có một cái đình.
Lúc này, trong đình có một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu tím đang đánh cờ với một ông lão mặc thường phục.
Người đàn ông mặc trường bào hạ cờ, ngay lập tức sát khí nở rộ trên bàn cờ, hình thành cục diện khốn long!
“Chiêu cờ khốn long này của chủ công rất lợi hại, lão phu nhận thua!”
Ông lão mặc thường phục vuốt râu nói.
“Ninh lão khách khí!
“Sao tay nghề chơi cờ của tôi có thể so được với ông chứ!”
Người đàn ông mặc trường bào mỉm cười.
Lúc này, một người đàn ông mặc quần áo đen đi đến trước mặt người đàn ông mặc trường bào, nói: “Chủ nhân, vừa rồi bên thành phố Giang truyền đến tin tức.”
“Thành phố Giang?”
Nghe mấy chữ này, ánh mắt của người đàn ông trung niên mặc trường bào tối lại, nói: “Tin gì?”
“Nghiệt chủng năm đó đã xuất hiện, còn tiêu diệt nhà họ Tôn!”
Người đàn ông này khom người nói.
Trong nháy mắt, sắc mặt của người đàn ông mặc trường bào biến đổi, một uy áp vô hình hiện ra, không khí bốn phía đọng lại, thậm chí ngay cả hồ nước kia cũng bị uy áp trấn áp giảm xuống vài cm.
“Quả nhiên nó còn sống!
Người đàn ông mặc trường bào nói.
“Nếu xuất hiện, vậy giải quyết là được!”
“Chủ công không cần phí sức vì điều này!”
Ông lão mặc thường phục cầm lấy cốc trà bên cạnh, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói.
“Đúng vậy, mười tám năm, chuyện này cũng nên hạ một dấu chấm câu hoàn mỹ!”
“Cho người đi tìm nó, xử lý đi!”
Người đàn ông mặc trường bào nhìn người đàn ông mặc quần áo đen, nói.
“Vâng!”
Người đàn ông này gật đầu rời đi.
“Chỉ cần giải quyết tên nghiệt chủng còn sót lại kia, chủ công có thể bắt đầu bước tiếp theo!”
Ông lão mặc thường phục lạnh nhạt nói.
“Mười tám năm, cuối cùng ngày này cũng đến!”
Trong mắt người đàn ông mặc trường bào lập lòe ánh sáng, dã tâm hiện ra, cực kỳ khí phách!
Diệp Phàm không biết, hắn đã bị người theo dõi.
Lúc này hắn và Đường Sở Sở đang lái xe với tốc độ hai trăm km chạy về Thiên Hải.
“Chiếc xe phía trước lập tức giảm tốc độ dừng xe, cậu đã vượt tốc độ nghiêm trọng, hãy tiếp thu kiểm tra!”
Đột nhiên một âm thanh truyền đến phía sau xe Diệp Phàm.
Một nữ cảnh sát đang đi xe máy đuổi theo xe của Diệp Phàm, kết quả Diệp Phàm không để ý đến lời nói của đối phương, dẫm chân ga, trực tiếp biến mất trong tầm mắt của nữ cảnh sát.
“Khốn nạn!”
Chị gái cảnh sát này dừng xe lại, cực kỳ tức giận.
“Nhãi ranh, chờ đấy, tôi sẽ bắt được cậu!”
Triệu Dung cởi mũ xuống, tức giận nói.
Diệp Phàm dùng tốc độ cao nhất chạy về Thiên Hải.
Hộ vệ của nhà họ Bạch đã đi đến Thiên Hảu, chuẩn bị mở ra giết chóc.
Nhưng bọn họ vừa mới hành động, Thiên Hải xuất hiện một đám người khác, trực tiếp đánh nhau với hộ vệ nhà họ Bạch.
Nhóm người này chính là chi nhánh của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ở Thiên Hải.
Bốn người Xuân Lan và Từ Thiên tự mình ra tay!
Sau khi biết được tình hình Thiên Hải, Diệp Phàm lập tức liên hệ với Xuân Lan và Từ Thiên, làm hai người bọn họ điều động lực lượng của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương đến ngăn cản người nhà họ Bạch!
Người của Bách Hoa Lâu và điện Long Vương ra tay ngăn chặn người của nhà họ Bạch.
“Chị cả, thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch mang theo một nhóm người ngựa đi về hướng nhà họ Đường!”
Sau một trận chém giết, Hạ Trúc đi đến trước mặt Xuân Lan, nói.
“Thiến chủ nói, nhà họ Đường tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!”
“Đông Mai, đi theo tôi đến nhà họ Đường!”
“Những người khác tiếp tục đối phó với nhà họ Bạch!”
Xuân Lan nói.
Sau đó, Xuân Lan và Đông Mai mang theo một bộ phận người chạy đến nhà họ Đường.
Bên trong nhà họ Đường.
Thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch mang theo người giết đến nhà họ Đường.
“Gia chủ có lệnh, bắt hết dòng chính nhà họ Đường lại, còn những người khác, giết không tha!”
Đám người Đường Chính Nhân, Đường Chính Nghĩa, Đường Phong, Dương Ngọc Lan nhìn đám người nhà họ Bạch giết đến, tất cả trắng bệch mặt, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng.
“Đều tại mấy người, nếu không phải mấy người nuôi ra một đứa con gái tốt, nhà họ Đường chúng ta cũng sẽ không rơi vào kết cục này!”
Đường Phong tức giận chỉ vào vợ chồng Đường Chính Nhân, Dương Ngọc Lan,
Lúc này, hộ vệ nhà họ Bạch và nhà họ Đường đang chém giết.
Nhưng đứng trước mặt hộ vệ nhà họ Bạch, đám hộ vệ nhà Đường không chịu nổi một đòn.
Trong nháy mắt, tất cả hộ vệ nhà họ Đường chết thảm.
đúng lúc hộ vệ nhà họ bạch chuẩn bị ra tay với nhà họ Đường, một âm thanh lạnh băng vang lên.
“Mấy người thật to gan, dám ra tay với nhà họ Đường!”
Một đoàn người vọt vào.
Cầm đầu là một người đàn ông hơn 30 tuổi, cả người tản ra khí thế thiết huyết, sắc mặt lạnh băng.
“Chính Đạo!”
“Chú ba!”
Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa nhìn người đàn ông này, gọi, Đường Phong cũng gọi theo.
Người đàn ông này chính là Đường Chính Đạo, tam gia nhà họ Đường.
Thời trẻ Đường Chính Đạo nhập ngũ mấy chục năm, rất ít trở về nhà họ Đường, bởi vậy bên trong nhà họ Đường rất ít khi nhắc đến vị tam gia này!
“Anh cả, anh hai!”
Đường Chính Đạo đi đến trước mặt Đường Chính Nhân và Đường Chính Nghĩa.
“Em ba, sao lại trở về vào lúc này, em không nên trở về!”
Đường Chính Nhân nhìn Đường Chính Đạo, thở dài nói.
“Anh cả, em đã biết chuyện nhà họ Đường, yên tâm, em sẽ không để nhà họ Đường xảy ra chuyện!”
Đường Chính Đạo nói, nhìn về phía thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch: “Tao biết bọn mày là người nhà họ Bạch, nhưng hôm nay có tao ở đây, mấy người đừng mơ động vào nhà họ Đường!”
“Mày cho rằng mày là ai?”
Thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch khinh thường, lạnh nhạt nói.
“Tao là quân đoàn trưởng quân đoàn 4 quân Thiên Lang, Đường Chính Đạo!”
Đường Chính Đạo nhìn thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch, lạnh lùng quát.
“Quân Thiên Lang?”
Nghe ba chữ này, sắc mặt của thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch thay đổi.
Quân Thiên Lang chính là một trong chín quân đoàn lớn của Long quốc.
Đối phương còn là một quân đoàn trưởng quân Thiên Lang, thân phận địa vị rất khác!
Mặc dù nhà họ Bạch không sợ một quân đoàn trưởng, nhưng sau lưng đối phương là quân Thiên Lang, không phải thế lực nhà họ Bạch có thể tùy tiện đắc tội.
“Mày là quân đoàn trưởng quân đoàn 4 quân Thiên Lang? Bằng chứng đâu?”
Thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch nhìn Đường Chính Đạo, nói.
“Đây là lệnh Thiên Lang, nhìn cho rõ!”
Đường Chính Đạo lấy ra một khối ngọc bài màu trắng, bên trên điêu khắc một con sói ngửa mặt lên trời thét dài, hung ác thô bạo!
Đó là lệnh Thiên Lang của quân Thiên Lang!
Nhìn thấy đối phương lấy ra lệnh Thiên Lang, thống lĩnh hộ vệ nhà họ Bạch không thể không tin tưởng thân phận này.
“Rút!”
Ánh mắt của thống lĩnh hộ vệ lóe lên, nói.
Bây giờ quân Thiên Lang trộn lẫn vào, bước tiếp theo nên hành động như thế nào, cần thiết xin mệnh lệnh của gia chủ mới được, chỉ có thể rút trước!
Người nhà họ Bạch rời khỏi nơi này.
“Em ba, không ngờ em lại là quân đoàn trưởng quân Thiên Lang!”
Lúc này, Đường Chính Nghĩa kinh ngạc nhìn Đường Chính Đạo, nói.
“Chú ba, chú quá lợi hại, nếu hôm nay không có chút, cả nhà chúng ta xong rồi!”
Đường Phong hưng phấn nói.
Người của nhà họ Đường đều hiện lên bộ dáng sống sót sau tai nạn, bọn họ nhìn Đường Chính Đạo, liên tục cảm ơn.
“Là một phần của nhà họ Đường, bây giờ nhà họ Đường gặp nạn, nên ra tay!”
“Đúng rồi, mẹ đâu?”
Đường Chính Đạo nói.
“Mẹ nghe thấy nhà họ Bạch ra tay với nhà họ Đường, tức giận ngất xỉu!”
Đường Chính Nghĩa lắc đầu.
“Cái gì?”
“Dẫn em đi xem!”
Sắc mặt Đường Chính Đạo thay đổi, trực tiếp kêu lên.
Hai mươi phút sau.
Diệp Phàm lái xe đi đến nhà họ Đường.
Hắn và Đường Sở Sở bay thẳng vào trong nhà họ Đường.
Khi nhìn thấy người nhà họ Đường còn sống, đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ba mẹ!”
Đường Sở Sở chạy vào, kêu lên.
“Con nhóc này con biết trở về, tao còn tưởng mày đi theo thằng chó này bỏ lại chúng tao cơ!”
Dương Ngọc Lan nhìn thấy Đường Sở Sở xuất hiện, liên tục mắng chửi.
“Lúc nhà họ Đường gặp nạn không thấy mày đâu, hiện tại nhà họ Đường không sao lại trở về, Đường Sở Sở, mày thật lợi hại!”
Đường Phong nhìn Đường Sở Sở, châm chọc nói.
“Ba mẹ, lúc trước con cùng anh Tiểu Phàm……”
Bốp!!!
“Không cần nói, tao không có đứa con gái như mày!”
Đường Sở Sở vừa mới mở miệng, Dương Ngọc Lan giơ tay tát một cái lên mặt cô.
Sắc mặt Diệp Phàm lạnh như băng, đang định đi lên, nhưng lại bị Đường Sở Sở ngăn lại.
“Nhớ kỹ, Sở Sở là vợ tôi, mặc dù bà là mẹ của cô ấy, nhưng không có tư cách đánh cô ấy, còn có lần sau đừng trách tôi không khách khí!”
Diệp Phàm nhìn Dương Ngọc Lan, lạnh lùng quát.
“Mày……”
Dương Ngọc Lan tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Cậu chính là tên nhóc đã giết Bạch Cảnh Thiên?”
Lúc này, một âm thanh trầm thấp vang lên.
Đường Chính Đạo đi ra, đôi mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Chú ba!”
“Chú đã về rồi!”
Đường Sở Sở nhìn thấy Đường Chính Đạo, nói.
“Con nhóc này, nếu chú trở về muộn một bước, nhà họ Đường đã không còn!”
Đường Chính Đạo nghiêm túc nói.
“Chú ba, xin lỗi, con……”
“Chuyện này không liên quan đến con!”
Đường Sở Sở đang định mở miệng, Đường Chính Đạo ngắt lời, nhìn về phía Diệp Phàm: “Người trẻ tuổi, lá gan rất lớn, ngay cả cậu cả nhà họ Bạch cũng dám giết!”
“Nhưng cậu giết người lại làm người nhà họ Đường chịu trận cho hành vi của cậu, chuyện này lại rất không ổn!”
“Chuyện này dựng lên vì tôi, tôi sẽ đi giải quyết!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Giải quyết? Cậu dùng gì để giải quyết?”
“Mặc dù bây giờ nhà họ Bạch không xuống tay với nhà họ Đường vì mặt mũi của tôi, nhưng thù này khẳng định sẽ không yên như vậy!”
“Nếu là một thằng đàn ông, vậy đi đến nhà họ Bạch lấy cái chết tạ tội đi, dùng cái chết dẹp yên lửa giận nhà họ Bạch!”
Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, mày đi ngay đến nhà họ Bạch lấy chết tạ tội đi, đừng kéo chúng tao chôn cùng mày!”
Đường Phong vội vàng hét lên.
“Chú ba, anh Tiểu Phàm……”
Đường Sở Sở vừa định mở miệng lại bị ngắt lời.
“Sở Sở, cháu có biết bà nội đã ngất xỉu vì chuyện này hay không, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, không lẽ cháu thật sự muốn nhìn thấy nhà họ Đường cửa nát nhà tan?”
Đường Chính Đạo nhìn Đường Sở Sở, quát to.
“Cái gì? Bà nội ngất xỉu?”
“Bây giờ bà sao rồi?”
Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.
“Con ranh mày còn biết quan tâm đến bà nội của mày!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Tôi sẽ đi đến nhà họ Bạch, nhưng không phải lấy chết tạ tội, mà đưa bọn họ đi gặp Diêm Vương!”
Diệp Phàm nói.
“Giọng điệu rất lớn?”
“Chỉ bằng cậu cũng muốn chống lại toàn bộ nhà họ Bạch? Cậu cho rằng cậu là ai?”
Đường Chính Đạo khinh thường, nói.
“Sở Sở, chờ anh trở về!”
Diệp Phàm không để ý đến sự khinh thường của Đường Chính Đạo, nói với Đường Sở Sở một câu, sau đó xoay người rời đi.
Chương 29: Tới nhà họ Bạch
“Anh Tiểu Phàm, cẩn thận!”
Đường Sở Sở nhắc nhở Diệp Phàm.
“Mấy người đi theo trông chừng cậu ta, nếu như cậu ta không tới nhà họ Bạch thì bắt lại rồi đưa tới đó!”
Lúc này, Đường Chính Đạo nói với mấy người đàn ông đi theo mình tới nhà họ Đường.
Bọn họ đều là thuộc hạ của hắn ta ở quân Thiên Lang, sức chiến đấu không hề tầm thường!
“Vâng thưa Quân đoàn trưởng!”
Đám người gật đầu rồi đi ra ngoài.
“Chú ba, anh Tiểu Phàm đã nói tới nhà họ Bạch thì nhất định sẽ đi!”
Đường Sở Sở trầm giọng nói.
“Nếu dám đi thật thì chú còn xem cậu ta là đàn ông, tới khi đó sẽ lập cho cậu ta một tấm bia!”
Đường Chính Đạo nói.
“Anh Tiểu Phàm sẽ không sao đâu!”
“Sở Sở, mặc dù người này có chút bản lĩnh, nhưng cậu ta không quyền không thế cũng không có bối cảnh, đứng trước mặt nhà họ Bạch giàu có trăm năm, căn bản là không chịu nổi. Lần này tới nhà họ Bạch thì chết là cái chắc, cho nên cháu cũng đừng nghĩ tới cậu ta nữa!”
Đường Chính Đạo lạnh lùng nói.
“Em ba, bây giờ mẹ đã hôn mê bất tỉnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Đường Chính Nhân nhìn sang Đường Chính Đạo, gương mặt lộ ra vẻ lo âu.
“Anh cả không cần lo lắng, em đã mời một vị y sư tới đây, sư phụ của ông ấy chính là ngự y đương triều, chắc hẳn sẽ chữa được bệnh của mẹ!”
“Đệ tử của ngự y đương triều? Giỏi như vậy sao?”
“Em ba quả nhiên lợi hại, không hổ là quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang!”
Đường Chính Nhân ngạc nhiên nói.
Bên kia, Diệp Phàm vừa rời khỏi nhà họ Đường, Xuân Lan và Đông Mai đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Sao các người lại ở đây?”
Diệp Phàm nhìn hai người phụ nữ nói.
“Thiếu chủ, chúng tôi nhận được tin tức của người, liền chặn người nhà họ Bạch, biết người của bọn họ đã tới nhà họ Đường thì chạy vội tới đây.”
“Không ngờ tam gia nhà họ Đường đã trở về, hơn nữa còn trở thành Quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang, đuổi hết người nhà họ Bạch đi, thế nên chúng tôi mới không ra tay!”
Xuân Lan nói.
“Quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang? Chẳng trách người đầy sát khí!”
Diệp Phàm khẽ cười rồi nói: “Nói cho tôi địa chỉ nhà họ Bạch!”
“Thiếu chủ muốn tới nhà họ Bạch? Có cần điều động lực lượng của Bạch Hoa Lâu không?”
Xuân Lan nói.
“Không cần, một mình tôi là đủ rồi, mấy người chăm sóc dì Thẩm giúp tôi!”
Diệp Phàm đỡ Thẩm Nhan từ trên xe xuống, giao lại cho Xuân Lan.
“Tiểu Phàm, cậu...”
Thẩm Nhan lo lắng nhìn Diệp Phàm.
“Dì Thẩm yên tâm, tôi không sao!”
Diệp Phàm cười đáp, rồi một mình đi về phía nhà họ Bạch!
Rất nhanh, các đại gia tộc ở Thiên Hải đã nhận được tin tức, có một nhóm người thần bí giao đấu với nhà họ Bạch, người nhà họ Bạch phái tới Thiên Hải đã bị giết hơn một nửa, những người còn lại thì chạy trốn ra khỏi Thiên Hải!
Tin tức này vừa được truyền ra khiến cho những gia tộc quyền quý ở Thiên Hải đều trầm trồ khen ngợi.
Nhưng bọn họ vui mừng xong thì lại tò mò, rốt cuộc là ai có sức mạnh lớn như vậy đi chống lại nhà họ Bạch!
Chỉ là, không một ai biết được đáp án này!
Nhà họ Bạch.
Lúc này, nhà họ Bạch đã lập linh đường, Bạch Cảnh Thiên nằm trong cỗ quan tài bằng gỗ lim.
Bạch Trần đang mặc đồ tang, sau khi nghe được tin thuộc hạ báo cáo thì sắc mặt lập tức thay đổi.
“Sao vậy?”
Bạch Khôn Sơn ngồi cạnh hỏi.
“Ba, vừa có tin tức truyền tới, sau khi người của chúng ta tới Thiên Hải, thì gặp phải nhóm người thần bí tập kích bất ngờ, thực lực của đối phương rất mạnh, người của chúng ta tổn thất rất nghiêm trọng!”
Bạch Trần nhìn ba mình nói.
Bộp!
Vẻ mặt của Bạch Khôn Sơn trầm xuống: “Thiên Hải còn có thế lực chống lại được chúng ta? Điều tra rõ, rốt cuộc là ai? Bây giờ ngay cả thứ mèo mả gà đồng cũng dám đối đầu với nhà họ Bạch!”
“Ba, còn có một chuyện nữa, Lãnh thống lĩnh truyền tin tới, ông ấy vốn dĩ muốn bắt người nhà họ Đường, kết quả tam gia nhà họ trở về, hơn nữa đối phương còn trở thành Quân đoàn trưởng của quân Thiên Lang, Lãnh thống lĩnh sợ sẽ phát sinh mâu thuẫn với quân Thiên Lang nên đã rút về rồi!”
Bạch Trần nói.
“Quân Thiên Lang?”
Lúc này, Bạch Khôn Sơn nhíu mày.
“Quân Thiên Lang thì làm sao, hại chết cháu trai ta, cho dù là quân chủ của quân Thiên Lang thì cũng phải trả giá đắt!”
Giọng nói lạnh như băng bên ngoài từ đường truyền tới.
Một vị mặc chiến phục, gương mặt thô kệch đầy sát khí bước vào.
“Lão nhị, em về rồi!”
Bạch Trần nhìn thấy người đàn ông thì ngạc nhiên nói.
Người đàn ông này chính là nhị gia của nhà họ Bạch – Bạch Phong.
“Cảnh Thiên, xin lỗi, chú tới muộn!”
Bạch Phong tới trước linh đường của Bạch Cảnh Thiên, thắp cho hắn ta một nén nhang, lễ bái nói.
Hàm vị ở chiến bộ Long Quốc chia làm: Binh, Giáo, Tương, ba hàm vị khác nhau, mỗi một hàm vị lại chia làm chín sao!
Ở trong đại quân đoàn, hiệu hàm tám sao đã thuộc hàm vị cấp cao, chức vị lớn hơn, ngoại trừ hàm vị chín sao thì chính là đại lão.
Những vị đại lão kia không phải là quân chủ một phương thì cũng là nhân vật chiến thần lập được chiến công hiển hách, hoặc là chiến bộ cao tầng, những người như vậy thì chỉ có thể ngửa mặt mà nhìn!
Thế nên có được hiệu hàm tám sao đã là một vinh dự, biểu tượng cho địa vị rất cao!
Cho dù là quân đoàn trưởng của một quân đoàn, muốn đạt được hiệu hàm tám sao cũng là điều rất khó!
Bạch Phong thân là kiện tướng đắc lực cho quân chủ của một trong chín quân đoàn lớn nhất ở Long Quốc, hơn nữa lại có hiệu hàm tám sao, đương nhiên không xem vị quân đoàn trưởng Đường Chính Đạo ra gì, dù sao thì quân Bạch Hổ cũng mạnh hơn quân Thiên Lang!
“Phong Nhi, lần này con đạt được hiệu hàm tám sai, địa vị nhà họ Bạch chúng ta lại cao hơn một bậc, nếu như Cảnh Thiên không chết thảm thì hôm nay nhà chúng ta sẽ rất vui mừng!”
Bạch Khôn Sơn thở dài nói.
“Ba, Cảnh Thiên là cháu của con, con nhất định sẽ không để cho nó chết một cách vô ích như vậy, lần này con dẫn tới ba nghìn chiến sĩ của quân Bạch Hổ, con sẽ khiến cho những người đã hại chết Cảnh Thiên phải trả giá thật đắt!”
Bạch Phong hung ác nói.
“Bẩm gia chủ, quận trưởng đại nhân và Khương tiên sinh, còn cả mấy người của gia tộc quyền thế tới đây để phúng viếng cho thiếu gia!”
Lúc này, quản gia nhà họ Bạch chạy tới bẩm báo.
“Cho bọn họ tiến vào đi!”
Bạch Trần lên tiếng.
Ngay sau đó, quận trưởng Giang Nam – Tô Lâm đi vào, bên cạnh còn có một vị khoác trường bào màu trắng, người đàn ông trung niên mặc phục cổ.
Phía sau là người của tam đại gia tộc và những thế lực khác, bọn họ đều tới đây để phúng viếng thiếu gia nhà họ Bạch!
“Quận trưởng đại nhân, Khương tiên sinh!”
Bạch Trần vội vàng tiến lên, bước về phía Tô Lâm và người đàn ông mặc áo khoác dài trắng chào hỏi.
“Bạch gia chủ, Bạch lão gia, xin hãy nén bi thương!”
Vẻ mặt Tô Lâm thương xót nói.
“Bạch gia chủ, Bạch lão gia, nén bi thương!”
Người đàn ông khoác trường bào trắng kia cũng lên tiếng.
“Không ngờ Khương tiên sinh lại đích thân tới chia buồn, con trai tôi ở dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt xuôi tay!”
Bạch Trần nhìn người đàn ông, vẻ mặt cung kính nói.
Bạch lão gia cũng chủ động nói chuyện với người đàn ông trung niên kia: “Cảm tạ Khương tiên sinh đã tới phúng viếng cháu trai tôi!”
Hai cha con nhà họ Bạch khi đối mặt với vị khoác trường bào trắng này còn cung kính hơn cả với Tô Lâm, có thể thấy thân phận địa vị của người nàu rất cao!
“Bạch lão khách khí rồi!”
Người đàn ông kia nói.
Theo sau họ cũng tiến lên phúng viếng.
Phúng viếng xong, ánh mắt Tô Lâm chú ý tới Bạch Phong: “Vị này hẳn là nhị gia nhỉ!”
“Tô đại nhân, đây là nhị đệ của tôi, trước giờ vẫn luôn nhậm chức ở quân Bạch Hổ, hiện tại đã đạt hiệu hàm tám sao rồi!”
Bạch Trần giới thiệu.
“Hiệu hàm tám sao!”
Ánh mắt Tô Lâm lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hiệu hàm tám sao, thân phận địa vị này cũng không thua kém gì với chức quận chủ của ông ta!
Không ngờ nhà họ Bạch lại có người đạt hiệu hàm tám sao, xem ra địa vị nhà họ Bạch lại cao lên một bậc rồi!
Trong lòng Tô Lâm thầm cảm thán.
“Không biết đã bắt được hung thủ sát hại Bạch thiếu gia chưa, có cần tại hạ hỗ trợ không?”
Lúc này, người đàn ông khoác trường bào lên tiếng.
“Đa tạ ý tốt của Khương tiên sinh, nếu như ngay cả hung thủ cũng không bắt được thì nhà họ Bạch ta còn mặt mũi nào ở quận Giang Nam nữa!
Bạch Khôn Sơn trầm giọng nói.
“Ba, bây giờ con sẽ dẫn người đi bắt hung thủ sát hại Cảnh Thiên về!”
Bạch Phong nói.
“Không cần đâu, tôi đã tới đây rồi!”
Giây sau, bên trong nhà họ Bạch vang lên giọng nói lạnh như băng.
Diệp Phàm bước thẳng vào!
Chương 30: Lấy một địch ba nghìn!
Bên trong nhà họ Bạch, Diệp Phàm lạnh lùng tiến vào.
Ngay khi Diệp Phàm xuất hiện ở nhà họ Bạch, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người hắn.
“Mày là ai?”
Bạch Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
“Tôi chính là hung thủ mà các ông muốn bắt!”
“Bạch Cảnh Thiên là do tôi giết!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Bộp Bộp Bộp!!!
Diệp Phàm vừa dứt lời, người nhà họ Bạch nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt ngập tràn sát khí.
Hiện trường lập tức thay đổi, trở nên vô cùng ngột ngạt và nặng nề.
Bầu không khí tràn đầy một cỗ sát khí!
Ba cha con Bạch Khôn Sơn, Bạch Trần, Bạch Phong nhìn chăm chú Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt bọn họ giống như chỉ muốn giết chết hắn ta.
“Mày chính là hung thủ giết chết con trai tao?”
Bạch Trần quát lên về phía Diệp Phàm.
“Không sai!”
“Không phải các người muốn báo thù hay sao? Tôi tới rồi đây!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
“Ranh con, lá gan mày cũng lớn đấy, còn dám đưa tới tận cửa.”
“Xem ra mày cũng biết không sống được, thế nên chuẩn bị lấy cái chết đền tội đúng không?”
Bạch Phong nhìn Diệp Phàm quát.
“Lấy cái chết nhận tội?”
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.
“Mày cười cái gì?”
Bạch Phong hỏi.
“Tôi cười các người quá tự cao rồi!”
“Hôm nay tôi tới đây không phải để lấy cái chết đền tội, tôi tới để chuẩn bị tiễn cả nhà các người đi đoàn tụ với Bạch Cảnh Thiên!”
“Hắn ở địa phủ một mình cô đơn, tôi tiễn cả nhà các người tới cạnh hắn ta, cũng xem như làm một chuyện tốt!”
“Các người không cần phải cảm ơn tôi, tôi đây là người làm việc tốt mà không cần báo đáp!”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói từng câu từng chữ.
“Cậu tới để diệt nhà họ Bạch?”
Diệp Trần nhìn Diệp Phàm nói.
“Không sai!”
Diệp Phàm thẳng thừng đáp.
Bộp!
Tất cả đệ tử nhà họ Bạch và những người của các gia tộc tới phúng viếng đều giật mình.
Cậu ta muốn diệt nhà họ Bạch?
Cậu ta điên rồi sao?
Lẽ nào không biết thế lực của nhà họ Bạch sao?
Nhà họ Bạch là một trong bốn gia tộc quyền thế nhất của quận Giang Nam, gia tộc truyền thừa trăm năm, căn cơ gốc rễ sâu không tưởng, ngay cả quận trưởng cũng không dám làm càn trước mặt nhà họ Bạch.
Nhưng cậu nhóc trước mặt này lại nói muốn diệt nhà họ Bạch, đúng là điên rồ!
“Nhóc con, chỉ dựa vào một mình mày mà muốn diệt nhà họ Bạch, tao thấy não mày bị cửa kẹp rồi phải không?”
Bạch Phong nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khinh thường.
“Hôm nay phải lấy đầu của hắn để tế linh hồn trên trời của cháu trai ta!”
Lúc này, Bạch Khôn Sơn lên tiếng.
Ông ta vừa dứt lời thì Bạch Trần đã phất tay.
Ngay lập tức thống lĩnh thị vệ nhà họ Bạch đã dẫn một đám tinh nhuệ xông tới, trực tiếp bao vây Diệp Phàm.
“Người trẻ tuổi, cậu quá coi thường nhà họ Bạch!”
“Hôm nay sẽ cho cậu ta mở mang tri thức thực lực chân chính của nhà họ Bạch!”
“Bắt lấy!”
Bạch Trần lạnh giọng quát.
Dứt lời, đám thị vệ đã xông về phía Diệp Phàm.
Đám thị vệ này đều là chiến sĩ xuất ngũ từng trải qua rèn luyện nghiêm khắc, lực chiến đấu vô cùng mạnh.
Nhưng trong mắt của Diệp Phàm thì bọn họ cũng chẳng khác gì so với người thường.
Bộp!
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên sát ý, hắn trực tiếp ra tay.
Keng keng keng!!!
Diêp Phàm vừa ra tay thì giống như biến thành sát thần, không hề có chút lưu tình, ững thị vệ này hoặc là bị nổ nát đầu, hoặc là xương ức vỡ vụn, không thì trái tim cũng vỡ nát!
Đám thị vệ của nhà họ Bạch đối mặt với Diệp Phàm thì giống như dê con nằm trên thớt chờ bị làm thịt, từng người từng người bị giết chết.
Sau khi nhìn thấy thủ đoạn giết người đáng sợ của Diệp Phàm, vẻ mặt của những người đang có mặt ở đó đều thay đổi.
“Không ngờ thực lực của người này lại mạnh như vậy!”
Diệp Trần nghiêm túc nói.
“Chẳng trách dám lớn tiếng nói muốn diệt nhà họ Bạch, xem ra cũng có chút bản lĩnh!”
“Đáng tiếc, cậu ta đã chọn sai đối tượng!”
Bạch Phong lạnh giọng, ông ta gọi một cuộc điện thoại.
Răng rắc!
Lúc này, thống lĩnh thị vệ của nhà họ Bạch cũng bị Diệp Phàm bẻ gãy cổ.
Toàn bộ đội quân tinh nhuệ của nhà họ Bạch toàn bộ chết thảm trong tay Diệp Phàm, từng người từng người đều chết thảm, chết không nhắm mắt.
Vẻ mặt của người họ Bạch đều thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi!
“Ranh con, tuổi trẻ cũng có chút công phu, đáng tiếc là ở cái xã hội này, có đánh được tới đâu thì liệu ngươi có địch được một trăm người, một nghìn người hay ba nghìn người không?”
Bạch Phong kinh thường nhìn Diệp Phàm.
Lạch cạch!
Bạch Phong vừa dứt lời, một đám người mặc chiến phục màu trắng, cầm trong tay binh khí, trên người tỏa ra sát khí trực tiếp xông vào nhà họ Bạch.
Từng chiến sĩ đều mang theo tràn đầy hơi thở giết chóc, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, giống như một đám mãnh hổ xuống núi mang lại cho người ta một loại tư thế không thể địch lại!
Bọn họ chính là chiến sĩ quân Bạch Hổ, một trong chín quân đoàn lớn mạnh nhất của Long Quốc, có chừng ba nghìn người, tất cả đều do Bạch Phong mang tới!
Ở trong chín quân đoàn, quân Bạch Phong không tính là đứng đầu, nhưng tuyệt đối có thể đứng trong top năm, binh lính của bọn họ vô cùng hung mãnh, như hổ!
Ba nghìn chiến binh Bạch Hổ này có thể đánh bại một đội quân nhỏ mười nghìn người!
“Đây là chiến sĩ quân Bạch Hổ!”
Quận trưởng quận Giang Nam nhìn một nhóm binh lính mặc quân phục Bạch Hổ, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Tất cả những người tới từ dòng họ thế gia nhìn thấy ba nghìn quân Bạch Hổ thì vẻ mặt cũng rất chấn động.
“Ranh con, hôm nay tao cũng muốn xem mày mạnh tới đâu, mạnh hơn được ba nghìn quân Bạch Hổ của tao không!”
Bạch Phong lạnh lùng quát về phía Diệp Phàm.
“Quân Bạch Hổ chính là quân đoàn của Long Quốc, bọn họ đều là chiến sĩ, ông vụng trộm điều động nhiều chiến sĩ quân đoàn làm tay chân của mình, ông có biết đây là tội lớn không?”
Diệp Phàm quét mắt về phía đoàn chiến sĩ quân Bạch Hổ, hắn nhìn Bạch Phong nói.
“Hừ, bọn họ đều là thuộc hạ của tao, để họ làm chút chuyện thì đã sao!”
“Thế nào, mày sợ rồi?”
Bạch Phong nhìn Diệp Phàm cười lạnh.
“Tôi không muốn làm hại người vô tội.”
“Các người không muốn chết thì lập tức biến đi!”
Diệp Phàm nhìn đám quân Bạch Hổ, lạnh nhạt nói.
“Lên cho tôi, cho dù là sống hay chết thì cũng phải bắt lấy hắn ta cho tôi!”
Bạch Phong trực tiếp quát lớn.
Ông ta vừa ra lệnh thì đoàn quân Bạch Phong đã xông về phía Diệp Phàm, hiển nhiên là không nghe lời của hắn.
“Nếu đã như vậy thì không thể trách tôi được rồi!”
Diệp Phàm khẽ lắc đầu.
Lập tức, trong mắt Diệp Phàm hiện lên một tia tơ máu, từ trên người hắn bộc phát ra một cỗ sát khí đáng sợ, giống như hóa thành Tu La Địa Ngục.
Phụt phụt phụt!!!
Hắn trực tiếp xông ra ngoài, vung nắm đấm giết về phía quân Bạch Hổ.
Trong lúc nhất thời, máu me bắn tung tóe.
Từng người từng người trong đoàn quân Bạch Hổ nằm rạp trên mặt đất.
Ngay cả khi đối mặt với đoàn quân hung ác như Bạch Hổ thì Diệp Phàm cũng không hề sợ hãi, thậm chí có thể nói là như một cái cối xay.
Đám quân Bạch Hổ dũng mãnh khi đứng trước mặt Diệp Phàm thì đều trở nên vô cùng yếu ớt, ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ được.
Chưa tới ba phút, trong ba nghìn quân đã có hơn một nghìn chiến sĩ nằm xuống.
Lúc này, người của nhà họ Bạch và những thế lực khác mới ngẩn cả người, bọn họ trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Trong đó, người có gương mặt khó coi nhất là Bạch Phong.
Nhìn thấy từng thuộc hạ của mình chết thảm trong tay Diệp Phong, vẻ mặt ông ta âm trầm, trong mắt tràn đầy sát khí.
Lúc này, ngay cả quận trưởng Tô Lâm cũng kinh hoàng trước thủ đoạn đáng sợ của Diệp Phàm.
Về phần người đàn ông mặc áo khoác trắng được xưng là Khương tiên sinh, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Phàm cũng lộ ra vẻ khác thường.