-
Chương 21-25
Chương 21: Cắt đứt quan hệ!
Ở Thiên Hải, trong căn biệt thự số 3 của khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm đang nấu bữa sáng, hai cô gái Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở rửa mặt xong thì đi xuống lầu.
“Tới đây, bà xã, ăn sáng thôi!”
Diệp Phàm bưng một chén cháo gà và một đĩa trứng ốp la cùng với một ly sữa đặt ở trước mặt Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, cám ơn!”
Đường Sở Sở nói.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cả người Đường Sở Sở rõ ràng được đi ra khỏi bóng tối hôm qua, trạng thái đã hồi phục hơn rất nhiều.
“Không được nói cảm ơn với anh!”
Diệp Phàm lên tiếng.
“Anh này, anh không chỉ biết nấu cơm mà còn có thể bảo về chị họ, ngoại trừ không có chuyện gì đứng đắn ra thì trông cũng tạm được!”
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm, bình luận.
“Ô hay cô nhóc này, ăn phần của em đi, nói nhảm nhiều thế!”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh, người đứng sau kiêu ngạo hậm hực, cầm lấy một ly sữa rồi uống ừng ực.
“Đúng là ăn gì bổ đấy nha!”
Diệp Phàm trêu ghẹo nói.
“Chị họ, chồng của chị lại trêu em kìa!”
Lúc này, Trần Tiểu Manh nũng nịu nói với Đường Sở Sở.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên một hồi.
Đường Sở Sở trực tiếp đứng dậy đi mở cửa.
“Ba mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Sau khi mở cửa, Đường Sở Sở lên tiếng, người đứng ngoài cửa chính là mẹ cô và bố cô đang ngồi trên xe lắm.
“Nếu chúng tôi còn không tới thì sẽ bị trục xuất khỏi nhà mất!”
Vẻ mặt Dương Ngọc Lan lạnh lùng kêu lên, bà ta trực tiếp đẩy Đường Chính Nhân vào biệt thự.
“Chú, dì!”
Trần Tiểu Manh chạy tới kêu lên.
Mà Diệp Phàm chỉ nhìn lướt qua hai người Dương Ngọc Lan, sau đó vẫn say sưa ngồi ăn sáng.
“Thằng nhóc khốn khiếp này, hại cả nhà chúng tôi đến nông nỗi này mà vẫn còn tâm trạng ăn sáng ư!”
Dương Ngọc Lan thấy Diệp Phàm liền tức giận không biết trút giận đi đâu.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, chuyện ngày hôm qua không thể trách anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở vội vàng nói.
“Không trách cậu ta thì trách ai? Trách mẹ sao?”
“Vốn dĩ tối hôm qua chính là một ngày tốt đẹp của nhà họ Đường chúng ta, kết quả đã bị thằng nhóc này phá hỏng hết rồi, cậu ta còn cả gan làm bậy sát hại cậu Bạch, gây ra tai hoạ lớn.”
“Bây giờ bà nội rất tức giận, bà nói muốn cách chức Chủ tịch Đường Thị của con, còn muốn đuổi cả mẹ và ba con ra khỏi nhà họ Đường, bây giờ các con hài lòng chưa?”
Dương Ngọc Lan hét lớn.
“Được rồi, Ngọc Lan!”
Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn khuyên can.
“Ông chỉ biết nói tôi thôi, ông làm ba mà chẳng biết giáo dục con gái ông gì cả.”
“Nhìn xem con gái của ông tìm được một thằng chồng kiểu gì kìa, bây giờ toàn bộ nhà họ Đường đều bị cậu ta hại chết rồi, đến lúc đó xuống dưới suối vàng, ông biết ăn nói thế nào với ba đây?”
Cơn tức giận của Dương Ngọc Lan chuyển hướng sang mắng Đường Chính Nhân, mà người ngồi trên xe lăn bị mắng chỉ biết cúi đầu, không có cách nào.
“Được rồi, mới sáng sớm mà không để cho người ta ăn sáng hay sao!”
Lúc này, cuối cùng Diệp Phàm cũng lên tiếng.
“Cậu còn dám nói những lời này sao, nói mà không biết xấu hổ à, chúng tôi rơi vào kết cục như bây giờ đều là do cậu hại đấy!”
Dương Ngọc Lan chỉ tay vào Diệp Phàm mắng, ngay sau đó nhìn về phía Đường Sở Sở: “Đường Sở Sở, nếu con còn nhận người ba người mẹ này thì lập tức tuyên bố một câu, nói là con và thằng nhóc này không có bất kỳ quan hệ gì hết.”
“Đến lúc đó, bà nội con sẽ dẫn cả nhà chúng ta tự mình đến nhà họ Bạch xin lỗi, cầu xin nhà họ Bạch tha thứ, nếu con không đồng ý, vậy hôm nay chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ, từ nay về sau cô không còn là con gái của chúng tôi nữa!”
“Mẹ...”
Sắc mặt Đường Sở Sở vô cùng khó coi, trong mắt tràn ngập sự bối rối và đau khổ.
Cô không thể nào từ bỏ Diệp Phàm, nhưng muốn cô cắt đứt quan hệ với ba mẹ mình cũng khó mà làm được!
“Bảo vợ tôi đến tận cửa nhà họ Bạch xin lỗi ư, nhà họ Bạch gã có xứng không?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Này thằng kia, cậu đừng quá tự cho mình là đúng, cậu nghĩ là cậu có chút công phu thì giỏi lắm sao? Trên thế giới này, quyền thế, thân phận, bối cảnh mới là quan trọng nhất!”
“Nhà họ Bạch chính là gia đình quyền thế đứng đầu quận Giang Nam, bọn họ chỉ cần động ngón tay là có thể có vô số biện pháp bóp chết thằng ranh con quê mùa không có bất kỳ bối cảnh nào như cậu đấy!”
Dương Ngọc Lan tỏ vẻ khinh bỉ, sỉ nhục nhìn Diệp Phàm.
Ở trong mắt bà ta, Diệp Phàm chỉ là một con nhà võ không hơn gì, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với nhà họ Bạch chút nào!
“Hai người yêu tâm đi, tôi sẽ xử lý nhà họ Bạch, sẽ không vạ lây đến nhà họ Đường!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Cậu xử lý ư? Cậu lấy cái gì để xử lý? Cậu cho rằng cậu là ai chứ?”
“Bây giờ cậu mau đi đến nhà họ Bạch tự thú đi, sau đó nói cho người của nhà họ Bạch biết là cậu không có bất kỳ quan hệ nào với Sở Sở và nhà họ Đường chúng tôi mới đúng nhất!”
Dương Ngọc Lan chỉ tay vào Diệp Phàm, quát lên.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
“Nếu nhà họ Bạch thật sự truy cứu xuống, con sẽ gánh vác một mình, tuyệt đối sẽ không để nhà họ Đường bị liên lụy!”
Đường Sở Sở nói.
“Một cô gái như con thì lấy cái gì để gánh vác chứ?”
“Đường Chính Nhân, ông còn không mau khuyên nhủ con gái ông đừng u mê không chịu tỉnh ngộ nữa, đi theo một thằng chồng thô bạo như vậy có ích lợi gì chứ?”
Dương Ngọc Lan nói xong, ánh mắt trừng lớn nhìn Đường Chính Nhân.
“Ngọc Lan, Sở Sở đã trưởng thành, con bé có suy nghĩ của mình, chúng ta đừng áp đặt hay can thiệp nữa!”
Đường Chính Nhân bất lực nói.
“Ông... Các người đúng là muốn chọc tôi tức chết mà!”
Vẻ mặt Dương Ngọc Lan tức giận không thôi nói, bà ta dứt khoát xoay người chạy ra ngoài.
“Ba, mẹ con...”
Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.
“Yên tâm, mẹ con sẽ ổn thôi!”
“Sở Sở, xin lỗi con, là ba vô dụng, bây giờ ba đã thành thế này, không giúp được con gì cả!”
“Haizz...”
Đường Chính Nhân vỗ vỗ hai chân mình, thở dài nói.
“Chân chú tại sao lại bị vậy?”
Lúc này, Diệp Phàm hỏi.
“Lúc trước ba em bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói kinh mạch ở hai chân của ông ấy đã bị đứt hoàn toàn, cộng thêm thần kinh bị hoại tử nên không thể đứng lên được nữa!”
Đường Sở Sở nói xong, đột nhiên nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, có phải anh có cách điều trị chân cho ba em không?”
“Kinh mạch bị đứt, thần kinh hoại tử, đối với anh, vấn đề này căn bản không tính là gì!”
Diệp Phàm đi tới, tự tin nói.
“Anh Tiểu Phàm, anh thật sự có thể làm cho ba em đứng lên sao?”
Tâm trạng Đường Sở Sở kích động nhìn Diệp Phàm.
“Đương nhiên!”
Diệp Phàm đi tới trước mặt Đường Chính Nhân, nói: “Không biết chú có bằng lòng để cháu chữa trị không?”
“Cậu thực sự có thể làm cho hai chân của tôi trở lại bình thường sao? Trước đây tôi đã tìm rất nhiều bậc thầy y học nhưng bọn họ đều nói là chân của tôi không thể chữa khỏi!”
Đường Chính Nhân khó tin nói.
“Những người đó chẳng qua chỉ là một đám mua danh trục lợi, căn bản không hiểu cái gì gọi là y thuật thật sự!”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Ba, ba phải tin tưởng anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở nói với Đường Chính Nhân.
“Vậy thì thử xem đi, dù sao không được cũng không sao!”
Đường Chính Nhân nói.
Sau đó, Diệp Phàm sắn ống quần ở hai chân Đường Chính Nhân lên, bởi vì thần kinh của hai chân bị hoại tử, đã bắt đầu dần dần khô queo.
Phập!!
Diệp Phàm vung tay lên, lần lượt đâm hai cây châm bạc vào một huyệt vị ở chân trái và chân phải của Đường Chính Nhân.
Ngay sau đó, hai tay Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt ve hai cây châm bạc này.
Hai cây châm bạc này rung động với một tần suất đặc biệt, trên châm bạc lại phát ra ánh sáng lờ mờ, có vẻ kỳ diệu tột cùng!
Chương 22: Tôi chỉ là một người xem kịch!
Mười phút sau.
Diệp Phàm nhổ hai cây châm bạc này ra, nhìn Đường Chính Nhân: “Chú, bây giờ chú có cảm giác gì không?”
“Tôi cảm thấy hình như hai chân của tôi đang nóng lên!”
Đường Chính Nhân nói.
“Ba, chân của ba có cảm giác rồi sao?”
Đường Sở Sở kinh ngạc nói.
Lúc này, Diệp Phàm cầm kim đâm nhẹ vào chân Đường Chính Nhân, nói: “Chú, thế nào rồi?”
“Đau!”
Đường Chính Nhân nói thẳng.
“Tốt quá đi, ba, hai chân của ba thật sự khôi phục rồi!”
Đường Sở Sở vui mừng nói.
“Chân chú vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, bây giờ mới chỉ là dần dần hồi phục cảm giác, nhưng nếu muốn đứng lên đi lại được thì vẫn còn châm cứu thêm một lần nữa, bây giờ cháu sẽ kê đơn thuốc cho chú.”
“Chú, chú chuẩn bị đầy đủ những dược liệu này rồi nấu thành nước thuốc, mỗi ngày ngâm ba tiếng, ba ngày sau cháu sẽ tiếp tục châm cứu cho chú.”
“Đến lúc đó, chú sẽ có thể đứng lên giống như người bình thường vậy!”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Phàm, thật sự là cảm ơn cậu, không ngờ Đường Chính Nhân tôi còn có thể đứng lên được, thật sự rất cảm ơn cậu!”
Đường Chính Nhân nhìn Diệp Phàm, kích động nói:
“Chú đừng khách sáo quá, chú là ba của Sở Sở, chính là ba vợ của cháu, cháu làm thế cũng là chuyện nên làm!”
Diệp Phàm cười nói.
“Tốt, Đường Chính Nhân tôi nhận người con rể như cậu!”
Đường Chính Nhân thoải mái cười to.
“Ba, ba tốt quá!”
Đường Sở Sở cũng nở nụ cười.
“Sở Sở, con không cần lo lắng, về mẹ con, để ba cố gắng khuyên nhủ bà ấy!”
Đường Chính Nhân nói.
Sau đó, Đường Chính Nhân ở lại đây thêm một lát rồi trở về.
Mà Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh thì một người đến công ty, một người đi học.
Chỉ còn lại Diệp Phàm không có việc gì làm.
Ở trong biệt thự mấy tiếng đồng hồ, Diệp Phàm hơi buồn chán, hắn định ra ngoài đi dạo một lát.
Nhưng hắn vừa ra khỏi cửa biệt thự, trong sân biệt thự nhà bên cạnh lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo.
“Mộ Dung Vân Thiên, tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Trong sân nhà bên cạnh có một cô gái mặc váy tím, vẻ mặt lạnh lùng nhìn một người đàn ông mặc đồ trắng trước mặt.
Mà người đàn ông này lại có gương mặt rất đẹp trai, cả người toát lên khí chất phóng khoáng, nhưng cặp mắt lại lộ ra vài phần không đứng đắn!
“Lưu Ly, em thật sự ghét anh đến thế sao? Chỉ vì trốn tránh anh mà lại rời khỏi gia tộc, chạy đến một chỗ thế này!”
Người đàn ông mặc đồ trắng nói với cô gái mặc váy tím.
“Đúng vậy, tôi đã nói tôi không thích anh!”
“Mời anh lập tức rời khỏi đây ngay!”
Cô gái mặc váy tím lạnh lùng nói.
“Mộ Dung Vân Thiên, cô chủ nhà tôi đã nói là không thích anh rồi, anh còn quấn lấy cô chủ nhà chúng tôi làm gì?”
Cô gái mặc đồ xanh đứng bên cạnh cô gái mặc váy tím nới với người đàn ông mặc đồ trắng.
“Tôi đang nói chuyện với cô chủ nhà cô, một người giúp việc như cô có chỗ để chen miệng vào à?”
“Vả miệng!”
Người đàn ông mặc đồ trắng hừ lạnh.
Ngay sau đó, phía sau anh ta có một người đàn ông trung niên lập tức đi lên tát vào mặt cô gái mặc đồ xanh.
Bốp!
Vẻ mặt cô gái mặc váy tím lạnh lùng, bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của cô ta vung lên, một luồng sức lực bắn ra ngăn cản người đàn ông này.
“Mộ Dung Vân Thiên, người hầu của tôi là người anh nói đánh là đánh sao?”
Cô gái mặc váy tím nhìn người đàn ông mặc đồ trắng, lạnh lùng nói.
“Lưu Ly, anh chỉ thay em dạy dỗ lại người hầu không biết chừng mực thôi!”
Người đàn ông mặc đồ trắng khinh thường nói, tiếp tục nói: “Nhưng Lưu Ly à, em yên tâm, chỉ cần em không thích những người khác, anh vẫn sẽ theo đuổi em, anh tin là em nhất định sẽ thích anh!”
“Có phải chỉ cần tôi có người mình thích, anh sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa không?”
Cô gái mặc váy tím nói.
“Đúng vậy!”
Người đàn ông mặc đồ trắng gật đầu.
“Người tôi thích chính là anh ấy!”
Cô gái mặc váy tím chỉ tay thẳng về phía Diệp Phàm trong sân biệt thự bên cạnh.
Hả?
Lúc này, Diệp Phàm đang xem kịch lại ngây ngẩn cả người.
Hắn chẳng qua chỉ là đang xem kịch thôi mà, sao tự nhiên lại kéo theo hắn vào rồi?
Này!
Lúc này, ánh mắt người đàn ông mặc đồ trắng quét về phía Diệp Phàm, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc lạnh.
Mà cô gái mặc đồ xanh kia nghe được cô chủ nói vậy, cũng lập tức ngạc nhiên.
“Tôi chỉ là một người xem kịch, tôi không biết cô ấy!”
Diệp Phàm giải thích.
Hắn đã làm lá chắn cho cô nhóc Trần Tiểu Manh một lần rồi, cũng không muốn làm thêm một lần nữa, hơn nữa hắn lại không biết đối phương!
“Em thích anh ta ư? Lưu Ly, em đừng lừa gạt anh, hai người hoàn toàn không quen biết nhau!”
Người đàn ông mặc đồ trắng cười lạnh.
“Mặc kệ chúng tôi có quen biết nhau hay không, người tôi thích chính là anh ấy, cho nên bây giờ anh có thể đi được rồi!”
Cô gái mặc váy tím lạnh lùng nói.
“Nếu đã như vậy, anh sẽ lập tức đi giết anh ta!”
Vẻ mặt người đàn ông mặc đồ trắng lạnh lùng, nói.
Bộp bộp!
Người đàn ông này vừa nói vậy, người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta đã xông về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông trung niên này nhảy vọt qua hàng rào trong sân, đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.
Một chưởng này đánh ra, kình phong gào thét, có mười phần sức mạnh!
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là người xem kịch!”
Diệp Phàm bất lực nói.
Xem một vở kịch cũng có thể gặp họa chết người, hắn đang gặp xui xẻo gì đây!
Ầm!!
Mà Diệp Phàm vừa chửi bới, đồng thời cũng bắn ra một luồng ngân quang, đâm thẳng vào trong cơ thể người đàn ông trung niên này.
Trong nháy mắt, người đàn ông trung niên này lập tức ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa, chỉ có thể mở to hai mắt.
Ôi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt người đàn ông mặc đồ trắng thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Còn về cô gái mặc váy tím kia lại có vẻ rất bình tĩnh.
“Anh đã làm gì ông ấy rồi?”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Không có gì, ta chỉ là cho ông ta một kim châm thôi!”
Diệp Phàm nói xong, lại phất tay lần nữa, người đàn ông trung niên kia lập tức đứng lên, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi nhìn hắn.
“Anh vẫn không chịu đi sao?”
Cô gái mặc tím gằn giọng nói với người đàn ông mặc đồ trắng.
“Ranh con, tao nhớ mặt mày rồi!”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn Diệp Phàm hừ lạnh, lập tức rời đi.
“Ôi, xem náo nhiệt cũng có thể đắc tội với người khác ư, xem ra hôm nay vận may của mình không tốt lắm?”
Diệp Phàm cảm thán nói.
“Cho tôi xin lỗi chuyện vừa rồi nhé!”
Lúc này, ánh mắt của cô gái mặc váy tím quét về phía Diệp Phàm.
“Người đẹp, chúng ta đều không quen biết nhau, cô lại lấy tôi ra làm lá chắn, hại tôi suýt chút nữa đã chết, chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao?”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn đối phương.
“Tôi tên là Thượng Quan Lưu Ly, sau này anh có cần gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!”
Cô gái mặc váy tím nói với Diệp Phàm một câu rồi xoay người đi vào biệt thự.
“Thượng Quan Lưu Ly? Tên nghe cũng hay đấy, đáng tiếc là lạnh như băng, không đáng yêu như vợ tôi!”
Diệp Phàm lắc đầu.
Đúng lúc này, một nhân viên quản lý khu biệt thự đi tới, nói với Diệp Phàm: “Anh có phải là chủ sở hữu căn biệt thự số 3 không?”
“Có việc gì không?”
Diệp Phàm hỏi.
“Bên ngoài khu biệt thự có một nữ sinh, cô ấy nói cô ấy tên là Vương Băng Thanh, muốn tìm chủ sở hữu căn biệt thự số 3, nói có chuyện khẩn cấp!”
Nhân viên quản lý nói.
“Vương Băng Thanh?”
“Đó không phải là bạn thân của cô nhóc Trần Tiểu Manh sao?”
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở ngay trước cửa khu biệt thự!”
Đột nhiên, Diệp Phàm lập tức đi về phía cửa lớn khu biệt thự.
Mà ở cửa lớn này, Vương Băng Thanh đeo một cặp kính, vẻ mặt sốt ruột đi tới đi lui!
“Sao em lại ở đây?”
Diệp Phàm đi ra, hỏi Vương Băng Thanh.
“Anh Diệp, Tiểu Manh bị Đỗ Vũ đưa đi rồi!”
“Anh mau đi cứu Tiểu Manh đi!”
Vương Băng Thanh vội vàng nói với Diệp Phàm.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Phàm nhướng mày.
“Trưa nay lúc tan học, em và Tiểu Manh chuẩn bị đi ra ngoài ăn gì đó, kết quả là Đỗ Vũ lại dẫn người tới bắt Tiểu Manh đi, còn nói nếu muốn cứu Tiểu Manh thì phải bảo anh đến câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng!”
“Em không có phương thức liên lạc của anh, chỉ có thể chạy tới đây tìm anh thôi!”
Vẻ mặt Vương Băng Thanh sốt ruột nói.
“Được, anh biết rồi, em trở về trước đi!”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Manh kia...”
“Yên tâm, anh sẽ đi cứu cô nhóc kia ra!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Hắn nói xong thì lập tức bắt xe đến câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng.
Mà trong biệt thự, cô gái mặc đồ xanh nhìn Thượng Quan Lưu Ly: “Cô chủ, không ngờ tới thằng nhóc kia lại lợi hại như vậy, chỉ cần một cây châm bạc đã có thể áp chế hộ vệ của Mộ Dung Vân Thiên rồi!”
“Tôi đã nói rồi, thực lực của anh ta không đơn giản!”
Thượng Quan Lưu Ly nhẹ giọng nói.
“Cô chủ, lúc cô vừa nói thích anh ta, tôi cũng hoảng sợ, may mà tôi biết đây không phải là thật!”
Cô gái mặc đồ xanh vỗ vỗ ngực.
“Tại sao lại không thể là sự thật?”
Thượng Quan Lưu Ly nói.
“Cô chủ, chẳng lẽ cô thật sự thích anh ta?
Sắc mặt của cô gái mặc đồ xanh biến đổi, khiếp sợ nhìn Thượng Quan Lưu Ly.
“Ít nhất là anh ta nhìn thuận mắt hơn Mộ Dung Vân Thiên kia nhiều, về phần thích, vậy phải xem anh ta có bao nhiêu bản lĩnh!”
Thượng Quan Lưu Ly nhẹ nhàng nói, đôi mắt đẹp phiếm hào quang!
Chương 23: Cứu người ở câu lạc bộ!
Câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng là một trong những câu lạc bộ nổi tiếng nhất Thiên Hải!
Đây là nơi những cậu ấm Thiên Hải thường đến chơi.
Cho dù là ban ngày vẫn vô cùng náo nhiệt!
Hiện tại Diệp Phàm đã xuất hiện ở đây.
Hắn đang định đi vào thì bị ngăn cản.
"Thưa anh, câu lạc bộ chúng tôi là chế độ hội viên, xin vui lòng trình thẻ hội viên của anh!"
Hai người đàn ông ở cửa câu lạc bộ ngăn cản Diệp Phàm.
Ầm! Ầm!
Diệp Phàm không nhiều lời, vung hai tay, tức thì hai người này bị đập vào cửa kính của câu lạc bộ, cửa kính vỡ toang.
Mọi người bên trong câu lạc bộ giật mình.
Diệp Phàm đi vào, lạnh lùng hỏi: "Đỗ Vũ đang ở đâu?"
"Thằng ranh, không ngờ mày dám đến thật!"
"Đỗ thiếu đang chơi cô em kia ở trên tầng, mà mày..."
Lúc này, mấy cậu ấm đi cùng Đỗ Vũ lần trước nhìn Diệp Phàm và nói.
Tuy nhiên, gã còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm đâm một kim vào giữa trán, chết ngay tại chỗ.
Hắn hoàn toàn không nương tay với hạng người cặn bã này!
"Xông lên, bắt lấy nó!"
Một cậu ấm khác hét lên.
Đám bảo vệ và vệ sĩ xung quanh cầm vũ khí chĩa vào Diệp Phàm. Có khoảng bốn năm chục người.
Vèo vèo vèo!
Diệp Phàm vung tay, kim bạc bắn ra tứ tán.
Đám bảo vệ, vệ sĩ còn chưa đến gần hắn đã nằm lăn ra đất toàn bộ.
Mà Diệp Phàm thì thẳng tay túm lấy tên cậu ấm kia: "Đỗ Vũ đang ở đâu?"
"Ở... phòng vip 302 tầng 3."
Tên cậu ấm này trả lời với gương mặt sợ hãi.
Rầm!
Sau đó, gã bị ném đi, cơ thể đập vào tường, hộc máu tại chỗ, không rõ sống chết!
Mà lúc này, trong phòng vip 302 trên tầng 3.
Trần Tiểu Manh bị trói cả hai tay, ngồi trong phòng. Đỗ Vũ ngồi ở một bên uống rượu.
"Đỗ Vũ, anh dám bắt cóc tôi, anh có biết tôi là ai không?"
Trần Tiểu Manh nói với Đỗ Vũ.
"Tôi không quan tâm cô là ai."
"Trần Tiểu Manh, bản thiếu gia theo đuổi cô nhiều lần như vậy, chẳng những cô từ chối hết lần này đến lần khác mà còn tìm bạn trai khiến bản thiếu gia mất mặt trước mọi người. Hôm nay bản thiếu gia phải cho cô biết sự lợi hại của tôi. Không biết thằng bạn trai kia của cô có dám đến đây không. Nếu thằng đó dám đến, vừa hay có thể xem một vở kịch lớn.".
Đỗ Vũ nở nụ cười u ám.
"Anh dám?"
Trần Tiểu Manh hét lên.
"Có gì mà tôi không dám?"
Đỗ Vũ đi tới cạnh Trần Tiểu Manh, xé rách một mảnh áo trên người cô ấy, làm lộ ra một vùng da trắng như tuyết!
"Anh... đồ khốn nạn! Anh sẽ không được chết tử tế!"
Trần Tiểu Manh sợ đến nỗi mặt mày tái mét, lập tức hét to.
Rầm!
Đột nhiên cửa phòng vip bị mở ra, Diệp Phàm đi vào.
"Anh rể cứu tôi với!"
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm, ra sức gọi.
"Anh rể? Anh ta không phải là..."
Đỗ Vũ sửng sốt nhìn Diệp Phàm.
Cậu ta còn chưa nói hết câu, Diệp Phàm đã túm áo cậu ta ném ra ngoài. Sau đó, hắn cởi trói cho Trần Tiểu Manh rồi cởi áo ngoài của mình ra phủ lên người đối phương.
"Cuối cùng anh cũng tới rồi! Nếu anh đến chậm một bước thì sự trong sạch của bản mỹ nữ đã bị hủy rồi!"
Trần Tiểu Manh vẫn còn sợ hãi.
"Anh có lòng đến cứu em, chẳng phải em nên cảm ơn anh sao?"
Diệp Phàm hừ mũi.
"Cảm ơn anh!"
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
"Thằng nhãi chết đi!"
Lúc này Đỗ Vũ đã đứng dậy, cầm một khẩu súng chĩa vào Diệp Phàm, định nổ súng. Diệp Phàm phóng ra một cây kim bạc đâm trúng giữa trán đối phương, giết chết đại thiếu gia nhà họ Đỗ.
"Không ngờ kim bạc của anh còn đỉnh hơn cả súng."
Trần Tiểu Manh thốt lên đầy kinh ngạc.
"Nhị sư phụ của anh nói chỉ có kẻ yếu mới dùng súng!"
Diệp Phàm trả lời.
Hai người đi thẳng ra ngoài.
Nhưng Diệp Phàm và Trần Tiểu Manh vừa mới đi xuống tầng một thì thấy một đám đàn ông mặc đồ đen, xách trường đao đứng đó. Ngoài ra còn có một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu trắng, mặt như hoa đào ngồi trên sofa.
"Đập phá câu lạc bộ của tôi mà còn muốn rời đi hả?"
Cô gái mặc sườn xám nhấp một ngụm rượu vang, bờ môi đỏ hé mở!
"Cô muốn thế nào?"
Diệp Phàm hỏi.
"Dám giết người ở câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng của tôi, anh bạn to gan đấy. Nhưng cậu đã phá vỡ quy tắc ở đây, vậy thì phải bị trừng phạt!"
Cô gái mặc sườn xám nhìn Diệp Phàm, gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
"Trừng phạt thế nào?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Cậu thì bị chặt hai tay hai chân, móc mắt, cắt lưỡi. Còn người bên cạnh khá xinh đẹp, thế thì ở lại câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng của tôi làm gái đi!"
Cô gái mặc sườn xám nhẹ nhàng nói.
"Cô mới làm gái ấy!"
Trần Tiểu Manh hậm hực hừ mũi.
"Cô nhóc độc miệng thật đấy. Không sao, tôi sẽ từ từ dạy dỗ cô!"
Cô gái mặc sườn xám khẽ mỉm cười, búng ngón tay!
Đám đàn ông mặc đồ đen lập tức vung đao chém Diệp Phàm. Bọn họ không giống bảo vệ bình thường, trên người tỏa ra khí thế thiết huyết sát phạt giống người lính!
Ầm ầm ầm!
Diệp Phàm cho mỗi người một chưởng, đánh bay cả đám.
Mặc dù bọn họ có sức chiến đấu phi thường, nhưng đối mặt với Diệp Phàm lại không đỡ nổi một đòn.
Nháy mắt đám người này đã bị Diệp Phàm đánh gục toàn bộ, nằm lăn trên đất kêu la thảm thiết!
Cô gái mặc sườn xám thấy vậy, sắc mặt chợt thay đổi!
Cô ta bất chợt nhảy vọt lên, vung ra một con dao găm đâm về phía Diệp Phàm với tốc độ cực nhanh!
Rắc!
Tuy nhiên, cô gái vừa mới đến trước mặt Diệp Phàm, dao găm còn chưa đâm vào cơ thể đã bị hắn nhanh như chớp bóp cổ rồi vặn gãy.
Sau đó, người đẹp mặc sườn xám này nằm trên đất, hai mắt trợn to.
"Anh ác thật, một cô gái xinh đẹp thế này mà cũng giết!"
Trần Tiểu Manh nuốt nước bọt.
"Nếu cô ta không chết thì em phải làm gái đó!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vậy cứ để cô ta chết đi thì hơn!"
Trần Tiểu Manh bĩu môi.
Hai người lập tức rời khỏi câu lạc bộ, trở về biệt thự.
Khi Đường Sở Sở về nhà, biết chuyện Trần Tiểu Manh bị bắt cóc, cô cũng sợ hết hồn!
"Chị họ, em không sao."
Trần Tiểu Manh cười hì hì đáp lời.
"Con nhóc này lúc nào cũng làm người khác lo lắng!"
Nói xong Đường Sở Sở nhìn sang Diệp Phàm: "Anh Tiểu Phàm, hôm nay cảm ơn anh nhé!"
"Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà."
Diệp Phàm thuận miệng nói, sau đó nhìn Đường Sở Sở: "Sở Sở à, ngày mai anh phải đến thành phố Giang một chuyến."
"Thành phố Giang chẳng phải là..."
Đường Sở Sở kinh ngạc nói.
Trên núi Cửu Long, Diệp Phàm đã nói cho cô biết thân thế của hắn.
Vì vậy, Đường Sở Sở biết trước kia nhà của Diệp Phàm ở thành phố Giang!
"Mai là ngày giỗ của ba mẹ anh, anh quyết định trở về cúng bái."
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Anh Tiểu Phàm, em đi cùng anh."
Đường Sở Sở lập tức lên tiếng.
"Được."
Diệp Phàm gật đầu.
Trong khi đó, ở một nơi nào đó của Trung Quốc.
"Gì cơ? Tiểu Manh bị bắt cóc?"
Một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, cực kỳ uy nghiêm sầm mặt quát.
"Xin lỗi gia chủ, là do tôi tắc trách. Người của chúng ta vốn định cứu người nhưng đã có người ra tay trước, hiện tại tiểu thư đã an toàn."
Một chàng trai quỳ gối đáp lời.
"Ai đã cứu Tiểu Manh?"
Người đàn ông kia lạnh lùng hỏi.
"Là chồng của Đường tiểu thư, hình như cậu ta tên là Diệp Phàm!"
Chàng trai trả lời.
"Diệp Phàm? Cậu hãy điều tra xem người này có thân phận gì. Còn nhà họ Đỗ kia nữa, dám động đến con gái tôi thì cứ thẳng tay tiêu diệt đi, không để lại một ai hết!"
Người đàn ông trung niên nghiêm mặt nói.
"Vâng, thưa gia chủ."
Chàng trai gật đầu.
Chương 24: Phong tỏa Thiên Hải, mọi người tuyệt vọng!
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Phàm vừa mới thức dậy, đi xuống dưới lầu đã nghe thấy giọng nói của Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm, nhà họ Đỗ bị tiêu diệt rồi!"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm và nói.
"Nhà họ Đỗ bị tiêu diệt rồi á?"
Trong mắt Diệp Phàm lộ vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, đêm qua nhà họ Đỗ bị một nhóm người thần bí diệt môn, cả gia tộc hơn trăm người đều bị giết sạch, ngay cả một số tộc nhân bên ngoài cũng không thoát chết. Hiện tại cả Thiên Hải đều đang bàn tán chuyện này!"
Đường Sở Sở kể tường tận.
"Ai làm?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Vẫn chưa biết anh ạ. Có điều nhà họ Đỗ bị tiêu diệt vào lúc này liệu có liên quan đến chuyện Tiểu Manh bị bắt cóc không anh? Ban đầu em còn tưởng là anh làm."
Đường Sở Sở nói.
"Nếu người bị bọn họ bắt cóc là em thì chắc chắn là anh làm."
Diệp Phàm cười khẽ.
"Ơ này, anh nói như vậy tôi rất buồn đó. Lẽ nào trong lòng anh, tôi không quan trọng bằng chị họ sao?"
Lúc này Trần Tiểu Manh đi xuống, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt u oán.
"Câu này chẳng phải hỏi thừa sao?"
Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, làm cho đối phương hầm hừ tức giận.
"Tiểu Manh, lẽ nào là người của gia tộc em làm?"
Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh.
"Em không biết."
Trần Tiểu Manh lắc đầu.
"Gia tộc của cô nàng này lợi hại thế cơ à?"
Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh.
"Hừ, tất nhiên rồi. Sau này nếu anh dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bảo ba tôi xử anh!"
Trần Tiểu Manh giơ hai tay chống nạnh, hừ mũi đầy kiêu ngạo.
"Cô nhóc xấu tính, không nói chuyện với em nữa!"
"Sở Sở đừng quan tâm chuyện này nữa, chúng ta thu xếp đồ đạc, chuẩn bị xuất phát thôi."
Diệp Phàm nói.
"Ừm!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Sau đó, hai người dọn đồ một lúc rồi đi ra ngoài biệt thự.
Họ vừa ra đến cổng thì gặp Thượng Quan Lưu Ly ở biệt thự bên cạnh đi ra ngoài.
"Ơ, biệt thự bên cạnh có người vào ở rồi sao? Còn là một cô gái xinh đẹp!"
Đường Sở Sở nhìn Thượng Quan Lưu Ly với vẻ kinh ngạc.
"Chào cô, tôi là Thượng Quan Lưu Ly, hàng xóm mới của cô!"
Thượng Quan Lưu Ly chào Đường Sở Sở.
"Chào cô, tôi là Đường Sở Sở, hoan nghênh cô chuyển đến đây. Thượng Quan tiểu thư thật xinh đẹp!"
Đường Sở Sở mỉm cười đáp lại Thượng Quan Lưu Ly.
"Cô cũng rất xinh đẹp!"
"Cảm ơn anh hôm qua đã giúp tôi."
Thượng Quan Lưu Ly nhìn sang Diệp Phàm.
"Thượng Quan Lưu Ly? Không ngờ cô lại chuyển đến đây."
Lúc này Trần Tiểu Manh đi ra. Cô ấy nhìn Thượng Quan Lưu Ly, kinh ngạc nói.
"Tiểu Manh, hai người quen nhau à?"
Đường Sở Sở hỏi.
"Cô ấy là Thượng Quan Lưu Ly, một trong bốn hoa khôi của đại học Thiên Hải. Trong trường cô ấy rất thần bí."
Trần Tiểu Manh trả lời.
"Chào cô!"
Thượng Quan Lưu Ly chào Trần Tiểu Manh, sau đó rời đi.
"Lúc nãy tôi nghe cô ta nói hôm qua anh đã giúp đỡ cô ta. Sao hai người lại quen nhau? Hai người sẽ không làm gì lén lút sau lưng chị họ tôi đấy chứ?"
Trần Tiểu Manh liếc Diệp Phàm, tròng mắt đảo lia lịa.
"Em lại nói hươu nói vượn rồi, coi chừng anh dùng kim khâu miệng em lại đó!"
Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, sau đó dắt Đường Sở Sở rời đi!
"Trước giờ ở trường học Thượng Quan Lưu Ly chưa từng nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào. Sao cô ta vừa mới chuyển đến đây đã tìm tên này nhờ giúp đỡ nhỉ? Chắc chắn hai người này có vấn đề!"
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
Mà trong biệt thự kia, Thượng Quan Lưu Ly thong dong uống trà, cô gái mặc đồ xanh đứng bên cạnh: "Tiểu thư, người đàn ông kia sống cùng hai cô gái, lại còn mập mờ không rõ, chắc chắn là trai đểu, chẳng khác gì Mộ Dung Vân Thiên. Tiểu thư đừng thích anh ta!"
"Tôi chỉ tò mò về anh ta thôi. Còn thích ấy à, còn kém xa!"
Thượng Quan Lưu Ly lắc đầu.
"Tò mò? Tò mò cái gì?"
Cô gái mặc đồ xanh thắc mắc.
"Tò mò rốt cuộc anh ta là ai."
Thượng Quan Lưu Ly nói.
Trên con đường dẫn ra ngoài thành phố.
Đường Sở Sở lái một chiếc xe BMW, chở Diệp Phàm đi thành phố Giang.
Bởi vì Diệp Phàm chưa từng lái xe, cho nên đành phải để Đường Sở Sở lái.
Nhưng may là thành phố Giang cách Thiên Hải không xa lắm, chỉ mất hơn hai tiếng là tới.
"Bà xã ơi, anh và Thượng Quan Lưu Ly không có quan hệ gì hết. Hôm qua cô ta bị người ta quấn lấy, thế là anh bị coi là bia đỡ đạn!"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở giải thích.
"Anh Tiểu Phàm không cần giải thích, em tin anh mà! Cho dù sau này anh Tiểu Phàm thích người khác, chỉ cần trong lòng anh có Sở Sở là được!"
Đường Sở Sở dịu dàng nói.
"Bà xã rộng lượng như vậy sao?"
Diệp Phàm kinh ngạc.
"Bởi vì trước đây thất sư phụ của anh từng nói với em anh có số mệnh đặc biệt, không phải người bình thường, tương lai không chỉ có một người phụ nữ, vì vậy nếu em muốn ở bên anh thì phải chấp nhận điều này."
Đường Sở Sở nói.
"Thất sư phụ nói hươu nói vượn đấy!"
Diệp Phàm vội vàng lên tiếng.
Đường Sở Sở chỉ cười chứ không nói tiếp đề tài này. Cô nói: "Anh Tiểu Phàm có muốn học lái xe không?"
"Lái xe dễ ợt, không cần học!"
Diệp Phàm xem thường.
Tuy hắn chưa từng lái xe, nhưng với năng lực học tập của hắn thì chỉ cần nhìn người khác lái một lần là biết.
"Vậy sau khi trở về em sẽ mua cho anh một chiếc xe, sau này anh đi đâu cũng tiện."
Đường Sở Sở nói.
"Bà xã thật tuyệt! Xem ra anh sắp thành tên ăn bám thật rồi!"
Diệp Phàm hôn lên má Đường Sở Sở.
Chẳng mấy chốc hai người đã ra khỏi khu vực thành phố Thiên Hải, đi về phía thành phố Giang.
Trong khi Diệp Phàm và Đường Sở Sở rời khỏi Thiên Hải, nhà họ Bạch sử dụng thế lực hùng mạnh phong tỏa toàn Thiên Hải, không cho bất cứ ai ra khỏi Thiên Khải!
Sau đó, nhà họ Bạch thông báo bất cứ ai tham dự bữa tiệc đêm đó đều phải chôn cùng đại thiếu gia nhà họ Bạch!
Tin tức này làm chấn động cả Thiên Hải!
Nhất thời các gia tộc lớn, các nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều sợ bay màu!
Bọn họ không ngờ nhà họ Bạch lại điên cuồng như vậy, muốn giết hết tất cả những người dự tiệc đêm ấy, như vậy chẳng phải là muốn tắm máu cả Thiên Hải sao?
Các gia tộc lớn nhanh chóng nghĩ mọi cách liên lạc với nhà họ Bạch với hy vọng nhận được sự tha thứ của nhà họ Bạch. Thậm chí bọn họ có thể bỏ ra tất cả mọi thứ để bồi thường!
Nhưng tiếc là bọn họ chỉ nhận được một câu: đại thiếu gia nhà họ Bạch bị giết, nhất định phải có người chôn cùng!
Câu nói này đã dập tắt toàn bộ hy vọng của mọi người!
Tức thì các thế lực gia tộc lớn, các nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều rối rít chuẩn bị rời trốn khỏi Thiên Hải.
Nếu không chạy mà tiếp tục ở lại đây thì chỉ có thể chờ chết!
Tuy nhiên, hiện tại toàn Thiên Hải đã bị người nhà họ Bạch phong tỏa hoàn toàn, bọn họ không trốn ra ngoài được!
Mà ở nhà họ Đường, sau khi bà cụ Đường biết tin, bà ta tuyệt vọng nói ra một câu: "Xong rồi, tất cả đều xong rồi!"
Sau đó bà ta ngất xỉu.
Nhà họ Đường lập tức rối loạn.
Cùng lúc đó, tại phủ tổng đốc ở Thiên Hải.
Sài Quyền và một đám quan chức Thiên Hải tập trung ở đây, ai nấy đều mang vẻ mặt sốt ruột.
Không lâu sau, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, mặc vest xuất hiện.
Ông ta là Hầu Hải - tổng đốc Thiên Hải.
"Sao rồi tổng đốc? Có phải nhà họ Bạch thật sự muốn tiêu diệt các gia tộc lớn Thiên Hải không?"
Sài Quyền vội vàng hỏi.
"Tôi đã liên lạc với chủ nhà họ Bạch, câu trả lời nhận được là ông cụ nhà họ Bạch đích thân ra lệnh muốn bắt những người dự tiệc đêm đó chôn cùng cháu trai của mình. Không ai có thể thay đổi kết quả này!"
Hầu Hải trầm giọng nói.
Sắc mặt của những người ở đây lập tức thay đổi.
"Nhà họ Bạch quá đáng thế? Một đứa cháu trai chết lại muốn bắt nhiều người như vậy chôn cùng. Một khi nhà họ Bạch làm vậy, cả Thiên Hải sẽ đại loạn, bọn họ không sợ bên trên truy cứu sao?"
Một cán bộ lên tiếng.
"Thế lực của nhà họ Bạch trải rộng khắp quận Giang Nam, thâm căn cố đế, ngay cả chủ tịch quận Giang Nam cũng không dám đắc tội bọn họ. Hơn nữa, nhà họ Bạch còn có chỗ dựa là thế lực ở thủ đô, nào quan tâm đến chuyện bên trên truy cứu?"
Sài Quyền thở dài.
"Hiện tại biện pháp duy nhất là lập tức bắt được hung thủ đã giết đại thiếu gia nhà họ Bạch, sau đó đưa tới nhà họ Bạch để xoa dịu cơn giận của nhà họ Bạch, nói không chừng bọn họ sẽ tha cho Thiên Hải!"
Hầu Hải trầm giọng nói.
"Tổng đốc, không thể!"
Sài Quyền phản đối mãnh liệt.
"Hử? Sao vậy?"
Hầu Hải nhìn Sài Quyền với vẻ khó hiểu.
Sài Quyền ghé vào tai Hầu Hải nói thầm.
"Cậu ta còn có lai lịch này?"
Mặt Hầu Hải biến sắc.
"Đúng vậy."
Sài Quyền gật đầu.
Trong mắt lóe lên tia sáng, Hầu Hải nói: "Chúng ta không nhúng tay vào chuyện này nữa, mọi người lẳng lặng theo dõi diễn biến đi!"
Nghe Hầu Hải nói vậy, mọi người đều kinh ngạc, không hiểu ra sao. Nhưng cũng không có ai dám hỏi thêm!
Trên một con đường dẫn tới thành phố Thiên Hải, mấy chục chiếc xe hơi chạy tới.
Người ngồi trong xe đều là vệ sĩ tinh nhuệ được nhà họ Bạch bồi dưỡng!
"Nửa tiếng sau chính thức hành động. Những người trong danh sách này, một người cũng không để lại."
Trong chiếc xe đi đầu, đội trưởng đội vệ sĩ lấy ra một tờ danh sách giao cho cấp dưới, lạnh lùng ra lệnh.
Trên danh sách là tên của những người tham dự bữa tiệc của Bạch Cảnh Thiên đêm ấy, trong đó bao gồm năm gia tộc lớn Thiên Hải.
"Đội trưởng, nhà họ Đường thì sao?"
"Nhà họ Đường do tôi đích thân giải quyết!"
Đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Bạch hờ hững trả lời.
"Rõ!"
Những người khác dồn dập gật đầu.
Chương 25: Người thân chịu nhục, Diệp Phàm tức giận!
Lúc nhà họ Bạch phong tỏa Thiên Hải khiến cho các gia tộc lớn của Thiên Hải tuyệt vọng, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đã đến thành phố Giang, thành phố Giang không lớn như Thiên Hải, cũng không có tiếng tăm gì trong số các thành phố lớn của quận Giang Nam!
Mười mấy năm trước, nhà họ Diệp ở thành phố Giang cũng coi như là một gia tộc lớn, nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua, thành phố Giang đã không còn nghe thấy ba chữ nhà họ Diệp từ lâu rồi.
Diệp Phàm dẫn Đường Sở Sở đến nhà cũ của nhà họ Diệp.
Ở phía Đông của thành phố Giang có một căn nhà tan hoang sau khi bị lửa lớn thiêu đốt, đổ nát thê lương, tràn đầy dấu vết bị lửa lớn đốt cháy, thậm chí trên một số đá vụn còn sót lại vết máu loang lổ, rõ ràng ở đây từng xảy ra một cuộc giết chóc.
Nơi này, chính là di chỉ cũ của nhà họ Diệp!
Căn nhà từng náo nhiệt ngày xưa của nhà họ Diệp đã biến thành đống đổ nát từ lâu, cảnh còn người mất!
Có điều trong đống đổ nát này lại có một chuồng chó, trong chuồng chó này có nhốt một người.
Người này còn là một người phụ nữ, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc trắng bù xù, ăn mặc rách rưới, trên dưới khắp người đầy vết thương, nhiều chỗ đều bị mưng mủ lở loét, thậm chí trên mặt còn có một vết thương do bị cắn, thê thảm không nỡ nhìn!
Lúc này, một người đàn bà mập cầm một bát cơm ôi thiu ném vào trong chuồng chó, vẻ mặt chán ghét nói: “Ăn cơm đi!”
Người phụ nữ bị nhốt trong chuồng chó kia ngẩng đầu lên nhìn người đàn bà mập, giọng nói khàn khàn, bể dâu: “Các người giết tôi đi, giết tôi đi!”
“Muốn chết à? Không dễ dàng như vậy đâu. Ăn nhanh lên cho tao, không ăn, tao sẽ thả Tiểu Hắc ra!”
Người đàn bà mập này hung ác kêu lên.
Bên cạnh bà ta còn có một con chó đen to đang lớn tiếng sủa với người phụ nữ trong chuồng chó, dáng vẻ muốn xông vào bất cứ lúc nào, dọa đối phương run rẩy, chỉ có thể giơ cái tay run lẩy bẩy ra cầm lấy bát cơm đã ôi thiu kia!
“Dì Thẩm?”
Đột nhiên, một tiếng nói kinh ngạc vang lên, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đã bước tới nơi này.
Lúc Diệp Phàm nhìn thấy người phụ nữ trong chuồng chó kia, con ngươi chợt phóng to, vẻ mặt không thể tin nổi kêu lên.
“Cậu… Cậu là Tiểu Phàm?”
Người phụ nữ trong chuồng chó kia ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, biểu cảm của bà ấy đầu tiên là ngẩn người, sau đó kích động kêu lên, cả người rõ ràng vô cùng hưng phấn, thân thể không ngừng run rẩy.
“Dì Thẩm, là dì thật à!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của đối phương, Diệp Phàm lập tức chắc chắn người phụ nữ bị nhốt trong chuồng chó chính là hầu gái theo sát bên cạnh mẹ của hắn Thẩm Nhan!
Thẩm Nhan là hầu gái theo bên cạnh mẹ Diệp Phàm, năm đó cũng là bà ấy luôn chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Diệp Phàm, vậy nên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Diệp Phàm.
Dù đã qua mười tám năm, nhưng khi Diệp Phàm gặp lại đối phương, cảm giác quen thuộc lúc nhỏ kia nháy mắt đã dâng lên trong lòng!
Cho nên hắn mới không kiềm chế được gọi ra dì Thẩm, lúc nhỏ hắn vẫn luôn gọi đối phương là dì Thẩm!
Chỉ là Diệp Phàm không ngờ, đây thật sự là dì Thẩm.
Nhà họ Diệp ngoài hắn ra vậy mà vẫn còn người sống, điều này khiến nội tâm Diệp Phàm vô cùng kích động, có thể nói là vui mừng khôn xiết!
Có điều lúc thấy dáng vẻ thê thảm tới cực điểm của Thẩm Nhan hiện giờ, nhất là thấy dì Thẩm thân nhất với hắn hồi nhỏ bị nhốt trong chuồng chó, bị ép ăn cơm thiu bốc mùi hôi ngút trời, đôi mắt Diệp Phàm nháy mắt đỏ lên, lửa giận khó nói thành lời phun ra từ trong lòng hắn!
Trong phút chốc, một sát khí vô cùng khủng bố bùng lên từ trên người Diệp Phàm, càn quét khắp nơi!
Giờ phút này, đôi mắt của Diệp Phàm đỏ như máu, giống như Sát Thần sống!
Không gian xung quanh nháy mắt đã ngưng đọng lại, khiến người ta có một cảm giác nghẹn thở!
“Cậu… Cậu là ai? Ai cho cậu tới đây, mau chóng rời đi!”
Thấy dáng vẻ như vậy của Diệp Phàm, lúc này trong lòng người đàn bà mập kia chợt run lên, cố nhịn sợ hãi trong lòng kêu lên.
Soạt!
“Là bà hại dì Thẩm thảnh như vậy, còn nhốt bà ấy vào trong chuồng chó này, cho bà ấy ăn cơm thiu sao?”
Diệp Phàm chợt nhìn chằm chằm người đàn bà mập, quát lên từng câu từng chữ.
Lời nói của hắn truyền vào trong tai của người đàn bà mập giống như thiên lôi cuồn cuộn, dọa bà ta run cả hai chân.
“Cậu muốn làm cái gì?”
“Tôi nói cho cậu biết, tôi là người của nhà họ Tôn, cậu…”
Sắc mặt người đàn bà mập chợt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn Diệp Phàm.
“Bà đáng chết!”
Diệp Phàm giận đùng đùng nói.
Hắn đi thẳng về phía đối phương.
“Cậu… Cậu đừng qua đây!”
“Tiểu Hắc mau xông lên!”
Thấy Diệp Phàm bước tới, người đàn bà mập kia cảm nhận được cảm giác áp bức cực lớn, vội vàng gọi con chó đen to ở bên cạnh.
Chỉ là con chó đen to vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, sủa không ngừng, đối mặt với Diệp Phàm lúc này lại cũng bị dọa tới mức không dám kêu ra tiếng, không ngừng lùi về phía sau, cả người đều run rẩy.
Người đàn bà mập này quay người muốn bỏ chạy, chỉ là bà ta vừa quay người, thì đã bị Diệp Phàm tóm lấy,
A!!!
Diệp Phàm bắt lấy cơ thể của người đàn bà mập trực tiếp đập mạnh xuống đất, đối phương phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người lập tức máu me be bét, không biết xương khắp người đã bị gãy bao nhiêu cái.
Bịch bịch bịch!!!
Sau đó, Diệp Phàm tóm lấy đối phương nện xuống đất không ngừng, cưỡng chế đập cơ thể của người đàn bà mập một trăm kilogam này thành một đống bùn nhão, cái chết vô cùng thê thảm!
Con chó đen to kia bị dọa tới mức vắt chân lên cổ mà chạy.
“Mày cũng đáng chết!”
Con ngươi đỏ máu của Diệp Phàm nhìn chằm chằm con chó đen to kia, hắn nhặt một tảng đá lên ném ra ngoài, rơi trúng người con chó đen to này!
Bùm một tiếng, cơ thể con chó đen to đã nổ tung, chết không toàn thây!
Sau khi giải quyết xong một người một chó, lửa giận trên người Diệp Phàm dần dần áp chế xuống, hắn đến cạnh chuồng chó kia, phá nó ra.
“Dì Thẩm!”
“Xin lỗi, Tiểu Phàm đến muộn rồi!”
Nhìn trên người dì Thẩm chồng chất vết thương, Diệp Phàm áy náy đau lòng nói.
Khắp người Thẩm Nhan bây giờ không có một chỗ lành lặn, hơn nữa một số vết thương đã trải qua mấy chục năm rồi, rõ ràng mười tám năm này đối phương vẫn luôn phải chịu giày vò vô tận.
Diệp Phàm không thể tưởng tượng một người phụ nữ yếu đuối như đối phương làm sao trải qua mười tám năm này!
“Tiểu Phàm, tôi biết ngay cậu chắc chắn sẽ không sao!”
“Còn có thể sống mà gặp lại cậu, tôi chết không nuối tiếc!”
Thẩm Nhan giơ bàn tay khô vàng phủ kín vết thương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Phàm, trên mặt nở nụ cười đã lâu không thấy.
“Dì Thẩm, dì yên tâm, cháu sẽ không để dì chết!”
Diệp Phàm kiên định nói, ánh mắt hắn liếc về phía Đường Sở Sở: “Sở Sở, em tới đây đỡ dì Thẩm!”
Đường Sở Sở vội vàng bước lên đỡ lấy Thẩm Nhan.
Còn Diệp Phàm trực tiếp vung ra một châm bạc đâm vào trong người Thẩm Nhan, ngón tay hắn bóp châm bạc, từng năng lượng trào ra từ trong người Diệp Phàm, tiến vào trong người Thẩm Nhan thông qua châm bạc.
Theo góc độ của y sư bình thường, thân thể Thẩm Nhan về cơ bản đã là bệnh tình nguy kịch, hết thuốc cứu chữa rồi.
Nhưng đối với Diệp Phàm nắm giữ y thuật mạnh nhất Quỷ Cốc Cửu Châm Quỷ Cốc, chỉ cần đối phương chưa chết, thì vẫn cứu được!
Y thuật Quỷ Cốc, cao sâu khó dò!
Nhất là Cửu Châm Quỷ Cốc, mỗi một châm đều có hiệu quả kỳ diệu long trời lở đất, thi triển đến châm thứ chín, thậm chí có thể xương trắng mọc thịt, người chết sống lại!
Bây giờ Diệp Phàm chính là sử dụng Cửu Châm Quỷ Cốc để chữa trị cho Thẩm Nhan!
Rất nhanh, Diệp Phàm đã lại vung ra một châm bạc đâm vào huyệt Thiên Tuyền của Thẩm Nhan, đây chính là châm thứ hai trong Cửu Châm Quỷ Cốc!
Sau khi Diệp Phàm thi triển ra Cửu Châm Quỷ Cốc, vết thương ngầm tích tụ đã lâu trong người Thẩm Nhan đang nhanh chóng khôi phục, sức sống vốn suy yếu của bà ấy đã ổn định lại rồi.
Soạt!
Diệp Phàm lại thi triển châm thứ ba trong Cửu Châm Quỷ Cốc.
Lúc châm này đặt xuống, những vết thương mưng mủ nổi mụn trên người Thẩm Nhan ào ào chảy ra máu đen, ngay sau đó vết thương này đã nhanh chóng lành lại, thậm chí cả vết thương to bị cắn ở trên mặt kia cũng nhanh chóng lành lại, mọc ra da thịt mới!
Nếu y sư khác nhìn thấy cảnh này, thì chắc chắn sẽ bị dọa ngốc, cho là thần tiên hạ phàm rồi!
Mà đây chính là chỗ thần kỳ của Cửu Châm Quỷ Cốc!
Sau hai mươi phút, vết thương ngầm và những vết thương kia trên người Thẩm Nhan đã khôi phục lại toàn bộ, ngoài hơi suy yếu ra, cả người bà ấy đã không còn bất cứ vấn đề gì khác!
Sau đó Diệp Phàm rút châm bạc ra, nhìn Thẩm Nhan nói: “Dì Thẩm, dì cảm thấy thế nào rồi?”
“Vết thương trên người tôi vậy mà đều khỏi cả rồi?”
“Đây…”
Lúc này nhìn cơ thể hoàn hảo như lúc ban đầu của bà ấy, Thẩm Nhan kinh ngạc tới ngây người.
Bà ấy chưa từng thấy y thuật thần kỳ như vậy, đúng là có thể sánh ngang tiên thuật!
“Dì Thẩm, cơ thể dì đã không còn đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thêm vài ngày là khỏe rồi!”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Phàm, không ngờ nhiều năm trôi qua, cậu lại học được y thuật thần kỳ như vậy, không hổ là con của nhà họ Diệp!”
“Nếu như bà chủ còn sống, nhìn thấy bây giờ cậu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ!”
Thẩm Nhan nói, vẻ mặt hơi cô đơn và bi thương.
“Dì Thẩm, đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao dì lại bị nhốt ở đây?”
“Còn cả tiện nhân kia là ai? Mười tám năm nay rốt cuộc dì đã trải qua điều gì?”
Lúc này, Diệp Phàm hỏi.
“Năm đó những người kia không tìm được cậu, đã giữ lại một mạng cho tôi, muốn hỏi ra một số tin tức có tác dụng, đáng tiếc là không có.”
“Cuối cùng bọn họ đã hành hạ tôi, giao cho nhà họ Tôn, để nhà họ Tôn nhốt tôi ở nơi này, sau đó phái người trông chừng, chắc là muốn dùng làm mồi nhử Tiểu Phàm cậu ra, chỉ là không ngờ vừa nhốt đã là mười tám năm!”
Thẩm Nhan cảm thán nói.
“Nhà họ Tôn?”
Diệp Phàm sửng sốt.
“Nhà họ Tôn là gia tộc chỉ xếp sau nhà họ Diệp ở thành phố Giang lúc ban đầu, bây giờ đã là gia tộc lớn nhất thành phố Giang rồi!”
Thẩm Nhan nói.
“Nhà họ Tôn!”
Ngay lập tức, trong mắt Diệp Phàm hiện ra sát ý nồng đậm.
“Sở Sở, em dẫn dì Thẩm về xe nghỉ ngơi trước đi!”
Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.
“Được!”
Đường Sở Sở gật đầu.
“Tiểu Phàm, cậu muốn làm gì? Không lẽ cậu muốn đi tìm nhà họ Tôn kia sao? Tuyệt đối đừng đi, thế lực nhà họ Tôn kia rất lớn, một mình cậu không phải đối thủ của bọn họ!”
Thẩm Nhan kéo lấy Diệp Phàm, nói.
“Dì Thẩm, dì yên tâm, cháu sẽ không sao đâu!”
“Nhà họ Tôn đối xử với dì như vậy, bọn họ nhất định phải chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt quát.
Ở Thiên Hải, trong căn biệt thự số 3 của khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm đang nấu bữa sáng, hai cô gái Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở rửa mặt xong thì đi xuống lầu.
“Tới đây, bà xã, ăn sáng thôi!”
Diệp Phàm bưng một chén cháo gà và một đĩa trứng ốp la cùng với một ly sữa đặt ở trước mặt Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, cám ơn!”
Đường Sở Sở nói.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cả người Đường Sở Sở rõ ràng được đi ra khỏi bóng tối hôm qua, trạng thái đã hồi phục hơn rất nhiều.
“Không được nói cảm ơn với anh!”
Diệp Phàm lên tiếng.
“Anh này, anh không chỉ biết nấu cơm mà còn có thể bảo về chị họ, ngoại trừ không có chuyện gì đứng đắn ra thì trông cũng tạm được!”
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm, bình luận.
“Ô hay cô nhóc này, ăn phần của em đi, nói nhảm nhiều thế!”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh, người đứng sau kiêu ngạo hậm hực, cầm lấy một ly sữa rồi uống ừng ực.
“Đúng là ăn gì bổ đấy nha!”
Diệp Phàm trêu ghẹo nói.
“Chị họ, chồng của chị lại trêu em kìa!”
Lúc này, Trần Tiểu Manh nũng nịu nói với Đường Sở Sở.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên một hồi.
Đường Sở Sở trực tiếp đứng dậy đi mở cửa.
“Ba mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Sau khi mở cửa, Đường Sở Sở lên tiếng, người đứng ngoài cửa chính là mẹ cô và bố cô đang ngồi trên xe lắm.
“Nếu chúng tôi còn không tới thì sẽ bị trục xuất khỏi nhà mất!”
Vẻ mặt Dương Ngọc Lan lạnh lùng kêu lên, bà ta trực tiếp đẩy Đường Chính Nhân vào biệt thự.
“Chú, dì!”
Trần Tiểu Manh chạy tới kêu lên.
Mà Diệp Phàm chỉ nhìn lướt qua hai người Dương Ngọc Lan, sau đó vẫn say sưa ngồi ăn sáng.
“Thằng nhóc khốn khiếp này, hại cả nhà chúng tôi đến nông nỗi này mà vẫn còn tâm trạng ăn sáng ư!”
Dương Ngọc Lan thấy Diệp Phàm liền tức giận không biết trút giận đi đâu.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, chuyện ngày hôm qua không thể trách anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở vội vàng nói.
“Không trách cậu ta thì trách ai? Trách mẹ sao?”
“Vốn dĩ tối hôm qua chính là một ngày tốt đẹp của nhà họ Đường chúng ta, kết quả đã bị thằng nhóc này phá hỏng hết rồi, cậu ta còn cả gan làm bậy sát hại cậu Bạch, gây ra tai hoạ lớn.”
“Bây giờ bà nội rất tức giận, bà nói muốn cách chức Chủ tịch Đường Thị của con, còn muốn đuổi cả mẹ và ba con ra khỏi nhà họ Đường, bây giờ các con hài lòng chưa?”
Dương Ngọc Lan hét lớn.
“Được rồi, Ngọc Lan!”
Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn khuyên can.
“Ông chỉ biết nói tôi thôi, ông làm ba mà chẳng biết giáo dục con gái ông gì cả.”
“Nhìn xem con gái của ông tìm được một thằng chồng kiểu gì kìa, bây giờ toàn bộ nhà họ Đường đều bị cậu ta hại chết rồi, đến lúc đó xuống dưới suối vàng, ông biết ăn nói thế nào với ba đây?”
Cơn tức giận của Dương Ngọc Lan chuyển hướng sang mắng Đường Chính Nhân, mà người ngồi trên xe lăn bị mắng chỉ biết cúi đầu, không có cách nào.
“Được rồi, mới sáng sớm mà không để cho người ta ăn sáng hay sao!”
Lúc này, cuối cùng Diệp Phàm cũng lên tiếng.
“Cậu còn dám nói những lời này sao, nói mà không biết xấu hổ à, chúng tôi rơi vào kết cục như bây giờ đều là do cậu hại đấy!”
Dương Ngọc Lan chỉ tay vào Diệp Phàm mắng, ngay sau đó nhìn về phía Đường Sở Sở: “Đường Sở Sở, nếu con còn nhận người ba người mẹ này thì lập tức tuyên bố một câu, nói là con và thằng nhóc này không có bất kỳ quan hệ gì hết.”
“Đến lúc đó, bà nội con sẽ dẫn cả nhà chúng ta tự mình đến nhà họ Bạch xin lỗi, cầu xin nhà họ Bạch tha thứ, nếu con không đồng ý, vậy hôm nay chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ, từ nay về sau cô không còn là con gái của chúng tôi nữa!”
“Mẹ...”
Sắc mặt Đường Sở Sở vô cùng khó coi, trong mắt tràn ngập sự bối rối và đau khổ.
Cô không thể nào từ bỏ Diệp Phàm, nhưng muốn cô cắt đứt quan hệ với ba mẹ mình cũng khó mà làm được!
“Bảo vợ tôi đến tận cửa nhà họ Bạch xin lỗi ư, nhà họ Bạch gã có xứng không?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Này thằng kia, cậu đừng quá tự cho mình là đúng, cậu nghĩ là cậu có chút công phu thì giỏi lắm sao? Trên thế giới này, quyền thế, thân phận, bối cảnh mới là quan trọng nhất!”
“Nhà họ Bạch chính là gia đình quyền thế đứng đầu quận Giang Nam, bọn họ chỉ cần động ngón tay là có thể có vô số biện pháp bóp chết thằng ranh con quê mùa không có bất kỳ bối cảnh nào như cậu đấy!”
Dương Ngọc Lan tỏ vẻ khinh bỉ, sỉ nhục nhìn Diệp Phàm.
Ở trong mắt bà ta, Diệp Phàm chỉ là một con nhà võ không hơn gì, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với nhà họ Bạch chút nào!
“Hai người yêu tâm đi, tôi sẽ xử lý nhà họ Bạch, sẽ không vạ lây đến nhà họ Đường!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Cậu xử lý ư? Cậu lấy cái gì để xử lý? Cậu cho rằng cậu là ai chứ?”
“Bây giờ cậu mau đi đến nhà họ Bạch tự thú đi, sau đó nói cho người của nhà họ Bạch biết là cậu không có bất kỳ quan hệ nào với Sở Sở và nhà họ Đường chúng tôi mới đúng nhất!”
Dương Ngọc Lan chỉ tay vào Diệp Phàm, quát lên.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
“Nếu nhà họ Bạch thật sự truy cứu xuống, con sẽ gánh vác một mình, tuyệt đối sẽ không để nhà họ Đường bị liên lụy!”
Đường Sở Sở nói.
“Một cô gái như con thì lấy cái gì để gánh vác chứ?”
“Đường Chính Nhân, ông còn không mau khuyên nhủ con gái ông đừng u mê không chịu tỉnh ngộ nữa, đi theo một thằng chồng thô bạo như vậy có ích lợi gì chứ?”
Dương Ngọc Lan nói xong, ánh mắt trừng lớn nhìn Đường Chính Nhân.
“Ngọc Lan, Sở Sở đã trưởng thành, con bé có suy nghĩ của mình, chúng ta đừng áp đặt hay can thiệp nữa!”
Đường Chính Nhân bất lực nói.
“Ông... Các người đúng là muốn chọc tôi tức chết mà!”
Vẻ mặt Dương Ngọc Lan tức giận không thôi nói, bà ta dứt khoát xoay người chạy ra ngoài.
“Ba, mẹ con...”
Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.
“Yên tâm, mẹ con sẽ ổn thôi!”
“Sở Sở, xin lỗi con, là ba vô dụng, bây giờ ba đã thành thế này, không giúp được con gì cả!”
“Haizz...”
Đường Chính Nhân vỗ vỗ hai chân mình, thở dài nói.
“Chân chú tại sao lại bị vậy?”
Lúc này, Diệp Phàm hỏi.
“Lúc trước ba em bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói kinh mạch ở hai chân của ông ấy đã bị đứt hoàn toàn, cộng thêm thần kinh bị hoại tử nên không thể đứng lên được nữa!”
Đường Sở Sở nói xong, đột nhiên nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, có phải anh có cách điều trị chân cho ba em không?”
“Kinh mạch bị đứt, thần kinh hoại tử, đối với anh, vấn đề này căn bản không tính là gì!”
Diệp Phàm đi tới, tự tin nói.
“Anh Tiểu Phàm, anh thật sự có thể làm cho ba em đứng lên sao?”
Tâm trạng Đường Sở Sở kích động nhìn Diệp Phàm.
“Đương nhiên!”
Diệp Phàm đi tới trước mặt Đường Chính Nhân, nói: “Không biết chú có bằng lòng để cháu chữa trị không?”
“Cậu thực sự có thể làm cho hai chân của tôi trở lại bình thường sao? Trước đây tôi đã tìm rất nhiều bậc thầy y học nhưng bọn họ đều nói là chân của tôi không thể chữa khỏi!”
Đường Chính Nhân khó tin nói.
“Những người đó chẳng qua chỉ là một đám mua danh trục lợi, căn bản không hiểu cái gì gọi là y thuật thật sự!”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Ba, ba phải tin tưởng anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở nói với Đường Chính Nhân.
“Vậy thì thử xem đi, dù sao không được cũng không sao!”
Đường Chính Nhân nói.
Sau đó, Diệp Phàm sắn ống quần ở hai chân Đường Chính Nhân lên, bởi vì thần kinh của hai chân bị hoại tử, đã bắt đầu dần dần khô queo.
Phập!!
Diệp Phàm vung tay lên, lần lượt đâm hai cây châm bạc vào một huyệt vị ở chân trái và chân phải của Đường Chính Nhân.
Ngay sau đó, hai tay Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt ve hai cây châm bạc này.
Hai cây châm bạc này rung động với một tần suất đặc biệt, trên châm bạc lại phát ra ánh sáng lờ mờ, có vẻ kỳ diệu tột cùng!
Chương 22: Tôi chỉ là một người xem kịch!
Mười phút sau.
Diệp Phàm nhổ hai cây châm bạc này ra, nhìn Đường Chính Nhân: “Chú, bây giờ chú có cảm giác gì không?”
“Tôi cảm thấy hình như hai chân của tôi đang nóng lên!”
Đường Chính Nhân nói.
“Ba, chân của ba có cảm giác rồi sao?”
Đường Sở Sở kinh ngạc nói.
Lúc này, Diệp Phàm cầm kim đâm nhẹ vào chân Đường Chính Nhân, nói: “Chú, thế nào rồi?”
“Đau!”
Đường Chính Nhân nói thẳng.
“Tốt quá đi, ba, hai chân của ba thật sự khôi phục rồi!”
Đường Sở Sở vui mừng nói.
“Chân chú vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, bây giờ mới chỉ là dần dần hồi phục cảm giác, nhưng nếu muốn đứng lên đi lại được thì vẫn còn châm cứu thêm một lần nữa, bây giờ cháu sẽ kê đơn thuốc cho chú.”
“Chú, chú chuẩn bị đầy đủ những dược liệu này rồi nấu thành nước thuốc, mỗi ngày ngâm ba tiếng, ba ngày sau cháu sẽ tiếp tục châm cứu cho chú.”
“Đến lúc đó, chú sẽ có thể đứng lên giống như người bình thường vậy!”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Phàm, thật sự là cảm ơn cậu, không ngờ Đường Chính Nhân tôi còn có thể đứng lên được, thật sự rất cảm ơn cậu!”
Đường Chính Nhân nhìn Diệp Phàm, kích động nói:
“Chú đừng khách sáo quá, chú là ba của Sở Sở, chính là ba vợ của cháu, cháu làm thế cũng là chuyện nên làm!”
Diệp Phàm cười nói.
“Tốt, Đường Chính Nhân tôi nhận người con rể như cậu!”
Đường Chính Nhân thoải mái cười to.
“Ba, ba tốt quá!”
Đường Sở Sở cũng nở nụ cười.
“Sở Sở, con không cần lo lắng, về mẹ con, để ba cố gắng khuyên nhủ bà ấy!”
Đường Chính Nhân nói.
Sau đó, Đường Chính Nhân ở lại đây thêm một lát rồi trở về.
Mà Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh thì một người đến công ty, một người đi học.
Chỉ còn lại Diệp Phàm không có việc gì làm.
Ở trong biệt thự mấy tiếng đồng hồ, Diệp Phàm hơi buồn chán, hắn định ra ngoài đi dạo một lát.
Nhưng hắn vừa ra khỏi cửa biệt thự, trong sân biệt thự nhà bên cạnh lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo.
“Mộ Dung Vân Thiên, tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Trong sân nhà bên cạnh có một cô gái mặc váy tím, vẻ mặt lạnh lùng nhìn một người đàn ông mặc đồ trắng trước mặt.
Mà người đàn ông này lại có gương mặt rất đẹp trai, cả người toát lên khí chất phóng khoáng, nhưng cặp mắt lại lộ ra vài phần không đứng đắn!
“Lưu Ly, em thật sự ghét anh đến thế sao? Chỉ vì trốn tránh anh mà lại rời khỏi gia tộc, chạy đến một chỗ thế này!”
Người đàn ông mặc đồ trắng nói với cô gái mặc váy tím.
“Đúng vậy, tôi đã nói tôi không thích anh!”
“Mời anh lập tức rời khỏi đây ngay!”
Cô gái mặc váy tím lạnh lùng nói.
“Mộ Dung Vân Thiên, cô chủ nhà tôi đã nói là không thích anh rồi, anh còn quấn lấy cô chủ nhà chúng tôi làm gì?”
Cô gái mặc đồ xanh đứng bên cạnh cô gái mặc váy tím nới với người đàn ông mặc đồ trắng.
“Tôi đang nói chuyện với cô chủ nhà cô, một người giúp việc như cô có chỗ để chen miệng vào à?”
“Vả miệng!”
Người đàn ông mặc đồ trắng hừ lạnh.
Ngay sau đó, phía sau anh ta có một người đàn ông trung niên lập tức đi lên tát vào mặt cô gái mặc đồ xanh.
Bốp!
Vẻ mặt cô gái mặc váy tím lạnh lùng, bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của cô ta vung lên, một luồng sức lực bắn ra ngăn cản người đàn ông này.
“Mộ Dung Vân Thiên, người hầu của tôi là người anh nói đánh là đánh sao?”
Cô gái mặc váy tím nhìn người đàn ông mặc đồ trắng, lạnh lùng nói.
“Lưu Ly, anh chỉ thay em dạy dỗ lại người hầu không biết chừng mực thôi!”
Người đàn ông mặc đồ trắng khinh thường nói, tiếp tục nói: “Nhưng Lưu Ly à, em yên tâm, chỉ cần em không thích những người khác, anh vẫn sẽ theo đuổi em, anh tin là em nhất định sẽ thích anh!”
“Có phải chỉ cần tôi có người mình thích, anh sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa không?”
Cô gái mặc váy tím nói.
“Đúng vậy!”
Người đàn ông mặc đồ trắng gật đầu.
“Người tôi thích chính là anh ấy!”
Cô gái mặc váy tím chỉ tay thẳng về phía Diệp Phàm trong sân biệt thự bên cạnh.
Hả?
Lúc này, Diệp Phàm đang xem kịch lại ngây ngẩn cả người.
Hắn chẳng qua chỉ là đang xem kịch thôi mà, sao tự nhiên lại kéo theo hắn vào rồi?
Này!
Lúc này, ánh mắt người đàn ông mặc đồ trắng quét về phía Diệp Phàm, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc lạnh.
Mà cô gái mặc đồ xanh kia nghe được cô chủ nói vậy, cũng lập tức ngạc nhiên.
“Tôi chỉ là một người xem kịch, tôi không biết cô ấy!”
Diệp Phàm giải thích.
Hắn đã làm lá chắn cho cô nhóc Trần Tiểu Manh một lần rồi, cũng không muốn làm thêm một lần nữa, hơn nữa hắn lại không biết đối phương!
“Em thích anh ta ư? Lưu Ly, em đừng lừa gạt anh, hai người hoàn toàn không quen biết nhau!”
Người đàn ông mặc đồ trắng cười lạnh.
“Mặc kệ chúng tôi có quen biết nhau hay không, người tôi thích chính là anh ấy, cho nên bây giờ anh có thể đi được rồi!”
Cô gái mặc váy tím lạnh lùng nói.
“Nếu đã như vậy, anh sẽ lập tức đi giết anh ta!”
Vẻ mặt người đàn ông mặc đồ trắng lạnh lùng, nói.
Bộp bộp!
Người đàn ông này vừa nói vậy, người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta đã xông về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông trung niên này nhảy vọt qua hàng rào trong sân, đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.
Một chưởng này đánh ra, kình phong gào thét, có mười phần sức mạnh!
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là người xem kịch!”
Diệp Phàm bất lực nói.
Xem một vở kịch cũng có thể gặp họa chết người, hắn đang gặp xui xẻo gì đây!
Ầm!!
Mà Diệp Phàm vừa chửi bới, đồng thời cũng bắn ra một luồng ngân quang, đâm thẳng vào trong cơ thể người đàn ông trung niên này.
Trong nháy mắt, người đàn ông trung niên này lập tức ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa, chỉ có thể mở to hai mắt.
Ôi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt người đàn ông mặc đồ trắng thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Còn về cô gái mặc váy tím kia lại có vẻ rất bình tĩnh.
“Anh đã làm gì ông ấy rồi?”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Không có gì, ta chỉ là cho ông ta một kim châm thôi!”
Diệp Phàm nói xong, lại phất tay lần nữa, người đàn ông trung niên kia lập tức đứng lên, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi nhìn hắn.
“Anh vẫn không chịu đi sao?”
Cô gái mặc tím gằn giọng nói với người đàn ông mặc đồ trắng.
“Ranh con, tao nhớ mặt mày rồi!”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn Diệp Phàm hừ lạnh, lập tức rời đi.
“Ôi, xem náo nhiệt cũng có thể đắc tội với người khác ư, xem ra hôm nay vận may của mình không tốt lắm?”
Diệp Phàm cảm thán nói.
“Cho tôi xin lỗi chuyện vừa rồi nhé!”
Lúc này, ánh mắt của cô gái mặc váy tím quét về phía Diệp Phàm.
“Người đẹp, chúng ta đều không quen biết nhau, cô lại lấy tôi ra làm lá chắn, hại tôi suýt chút nữa đã chết, chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao?”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn đối phương.
“Tôi tên là Thượng Quan Lưu Ly, sau này anh có cần gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!”
Cô gái mặc váy tím nói với Diệp Phàm một câu rồi xoay người đi vào biệt thự.
“Thượng Quan Lưu Ly? Tên nghe cũng hay đấy, đáng tiếc là lạnh như băng, không đáng yêu như vợ tôi!”
Diệp Phàm lắc đầu.
Đúng lúc này, một nhân viên quản lý khu biệt thự đi tới, nói với Diệp Phàm: “Anh có phải là chủ sở hữu căn biệt thự số 3 không?”
“Có việc gì không?”
Diệp Phàm hỏi.
“Bên ngoài khu biệt thự có một nữ sinh, cô ấy nói cô ấy tên là Vương Băng Thanh, muốn tìm chủ sở hữu căn biệt thự số 3, nói có chuyện khẩn cấp!”
Nhân viên quản lý nói.
“Vương Băng Thanh?”
“Đó không phải là bạn thân của cô nhóc Trần Tiểu Manh sao?”
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở ngay trước cửa khu biệt thự!”
Đột nhiên, Diệp Phàm lập tức đi về phía cửa lớn khu biệt thự.
Mà ở cửa lớn này, Vương Băng Thanh đeo một cặp kính, vẻ mặt sốt ruột đi tới đi lui!
“Sao em lại ở đây?”
Diệp Phàm đi ra, hỏi Vương Băng Thanh.
“Anh Diệp, Tiểu Manh bị Đỗ Vũ đưa đi rồi!”
“Anh mau đi cứu Tiểu Manh đi!”
Vương Băng Thanh vội vàng nói với Diệp Phàm.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Phàm nhướng mày.
“Trưa nay lúc tan học, em và Tiểu Manh chuẩn bị đi ra ngoài ăn gì đó, kết quả là Đỗ Vũ lại dẫn người tới bắt Tiểu Manh đi, còn nói nếu muốn cứu Tiểu Manh thì phải bảo anh đến câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng!”
“Em không có phương thức liên lạc của anh, chỉ có thể chạy tới đây tìm anh thôi!”
Vẻ mặt Vương Băng Thanh sốt ruột nói.
“Được, anh biết rồi, em trở về trước đi!”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Manh kia...”
“Yên tâm, anh sẽ đi cứu cô nhóc kia ra!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Hắn nói xong thì lập tức bắt xe đến câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng.
Mà trong biệt thự, cô gái mặc đồ xanh nhìn Thượng Quan Lưu Ly: “Cô chủ, không ngờ tới thằng nhóc kia lại lợi hại như vậy, chỉ cần một cây châm bạc đã có thể áp chế hộ vệ của Mộ Dung Vân Thiên rồi!”
“Tôi đã nói rồi, thực lực của anh ta không đơn giản!”
Thượng Quan Lưu Ly nhẹ giọng nói.
“Cô chủ, lúc cô vừa nói thích anh ta, tôi cũng hoảng sợ, may mà tôi biết đây không phải là thật!”
Cô gái mặc đồ xanh vỗ vỗ ngực.
“Tại sao lại không thể là sự thật?”
Thượng Quan Lưu Ly nói.
“Cô chủ, chẳng lẽ cô thật sự thích anh ta?
Sắc mặt của cô gái mặc đồ xanh biến đổi, khiếp sợ nhìn Thượng Quan Lưu Ly.
“Ít nhất là anh ta nhìn thuận mắt hơn Mộ Dung Vân Thiên kia nhiều, về phần thích, vậy phải xem anh ta có bao nhiêu bản lĩnh!”
Thượng Quan Lưu Ly nhẹ nhàng nói, đôi mắt đẹp phiếm hào quang!
Chương 23: Cứu người ở câu lạc bộ!
Câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng là một trong những câu lạc bộ nổi tiếng nhất Thiên Hải!
Đây là nơi những cậu ấm Thiên Hải thường đến chơi.
Cho dù là ban ngày vẫn vô cùng náo nhiệt!
Hiện tại Diệp Phàm đã xuất hiện ở đây.
Hắn đang định đi vào thì bị ngăn cản.
"Thưa anh, câu lạc bộ chúng tôi là chế độ hội viên, xin vui lòng trình thẻ hội viên của anh!"
Hai người đàn ông ở cửa câu lạc bộ ngăn cản Diệp Phàm.
Ầm! Ầm!
Diệp Phàm không nhiều lời, vung hai tay, tức thì hai người này bị đập vào cửa kính của câu lạc bộ, cửa kính vỡ toang.
Mọi người bên trong câu lạc bộ giật mình.
Diệp Phàm đi vào, lạnh lùng hỏi: "Đỗ Vũ đang ở đâu?"
"Thằng ranh, không ngờ mày dám đến thật!"
"Đỗ thiếu đang chơi cô em kia ở trên tầng, mà mày..."
Lúc này, mấy cậu ấm đi cùng Đỗ Vũ lần trước nhìn Diệp Phàm và nói.
Tuy nhiên, gã còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm đâm một kim vào giữa trán, chết ngay tại chỗ.
Hắn hoàn toàn không nương tay với hạng người cặn bã này!
"Xông lên, bắt lấy nó!"
Một cậu ấm khác hét lên.
Đám bảo vệ và vệ sĩ xung quanh cầm vũ khí chĩa vào Diệp Phàm. Có khoảng bốn năm chục người.
Vèo vèo vèo!
Diệp Phàm vung tay, kim bạc bắn ra tứ tán.
Đám bảo vệ, vệ sĩ còn chưa đến gần hắn đã nằm lăn ra đất toàn bộ.
Mà Diệp Phàm thì thẳng tay túm lấy tên cậu ấm kia: "Đỗ Vũ đang ở đâu?"
"Ở... phòng vip 302 tầng 3."
Tên cậu ấm này trả lời với gương mặt sợ hãi.
Rầm!
Sau đó, gã bị ném đi, cơ thể đập vào tường, hộc máu tại chỗ, không rõ sống chết!
Mà lúc này, trong phòng vip 302 trên tầng 3.
Trần Tiểu Manh bị trói cả hai tay, ngồi trong phòng. Đỗ Vũ ngồi ở một bên uống rượu.
"Đỗ Vũ, anh dám bắt cóc tôi, anh có biết tôi là ai không?"
Trần Tiểu Manh nói với Đỗ Vũ.
"Tôi không quan tâm cô là ai."
"Trần Tiểu Manh, bản thiếu gia theo đuổi cô nhiều lần như vậy, chẳng những cô từ chối hết lần này đến lần khác mà còn tìm bạn trai khiến bản thiếu gia mất mặt trước mọi người. Hôm nay bản thiếu gia phải cho cô biết sự lợi hại của tôi. Không biết thằng bạn trai kia của cô có dám đến đây không. Nếu thằng đó dám đến, vừa hay có thể xem một vở kịch lớn.".
Đỗ Vũ nở nụ cười u ám.
"Anh dám?"
Trần Tiểu Manh hét lên.
"Có gì mà tôi không dám?"
Đỗ Vũ đi tới cạnh Trần Tiểu Manh, xé rách một mảnh áo trên người cô ấy, làm lộ ra một vùng da trắng như tuyết!
"Anh... đồ khốn nạn! Anh sẽ không được chết tử tế!"
Trần Tiểu Manh sợ đến nỗi mặt mày tái mét, lập tức hét to.
Rầm!
Đột nhiên cửa phòng vip bị mở ra, Diệp Phàm đi vào.
"Anh rể cứu tôi với!"
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm, ra sức gọi.
"Anh rể? Anh ta không phải là..."
Đỗ Vũ sửng sốt nhìn Diệp Phàm.
Cậu ta còn chưa nói hết câu, Diệp Phàm đã túm áo cậu ta ném ra ngoài. Sau đó, hắn cởi trói cho Trần Tiểu Manh rồi cởi áo ngoài của mình ra phủ lên người đối phương.
"Cuối cùng anh cũng tới rồi! Nếu anh đến chậm một bước thì sự trong sạch của bản mỹ nữ đã bị hủy rồi!"
Trần Tiểu Manh vẫn còn sợ hãi.
"Anh có lòng đến cứu em, chẳng phải em nên cảm ơn anh sao?"
Diệp Phàm hừ mũi.
"Cảm ơn anh!"
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
"Thằng nhãi chết đi!"
Lúc này Đỗ Vũ đã đứng dậy, cầm một khẩu súng chĩa vào Diệp Phàm, định nổ súng. Diệp Phàm phóng ra một cây kim bạc đâm trúng giữa trán đối phương, giết chết đại thiếu gia nhà họ Đỗ.
"Không ngờ kim bạc của anh còn đỉnh hơn cả súng."
Trần Tiểu Manh thốt lên đầy kinh ngạc.
"Nhị sư phụ của anh nói chỉ có kẻ yếu mới dùng súng!"
Diệp Phàm trả lời.
Hai người đi thẳng ra ngoài.
Nhưng Diệp Phàm và Trần Tiểu Manh vừa mới đi xuống tầng một thì thấy một đám đàn ông mặc đồ đen, xách trường đao đứng đó. Ngoài ra còn có một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu trắng, mặt như hoa đào ngồi trên sofa.
"Đập phá câu lạc bộ của tôi mà còn muốn rời đi hả?"
Cô gái mặc sườn xám nhấp một ngụm rượu vang, bờ môi đỏ hé mở!
"Cô muốn thế nào?"
Diệp Phàm hỏi.
"Dám giết người ở câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng của tôi, anh bạn to gan đấy. Nhưng cậu đã phá vỡ quy tắc ở đây, vậy thì phải bị trừng phạt!"
Cô gái mặc sườn xám nhìn Diệp Phàm, gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
"Trừng phạt thế nào?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Cậu thì bị chặt hai tay hai chân, móc mắt, cắt lưỡi. Còn người bên cạnh khá xinh đẹp, thế thì ở lại câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng của tôi làm gái đi!"
Cô gái mặc sườn xám nhẹ nhàng nói.
"Cô mới làm gái ấy!"
Trần Tiểu Manh hậm hực hừ mũi.
"Cô nhóc độc miệng thật đấy. Không sao, tôi sẽ từ từ dạy dỗ cô!"
Cô gái mặc sườn xám khẽ mỉm cười, búng ngón tay!
Đám đàn ông mặc đồ đen lập tức vung đao chém Diệp Phàm. Bọn họ không giống bảo vệ bình thường, trên người tỏa ra khí thế thiết huyết sát phạt giống người lính!
Ầm ầm ầm!
Diệp Phàm cho mỗi người một chưởng, đánh bay cả đám.
Mặc dù bọn họ có sức chiến đấu phi thường, nhưng đối mặt với Diệp Phàm lại không đỡ nổi một đòn.
Nháy mắt đám người này đã bị Diệp Phàm đánh gục toàn bộ, nằm lăn trên đất kêu la thảm thiết!
Cô gái mặc sườn xám thấy vậy, sắc mặt chợt thay đổi!
Cô ta bất chợt nhảy vọt lên, vung ra một con dao găm đâm về phía Diệp Phàm với tốc độ cực nhanh!
Rắc!
Tuy nhiên, cô gái vừa mới đến trước mặt Diệp Phàm, dao găm còn chưa đâm vào cơ thể đã bị hắn nhanh như chớp bóp cổ rồi vặn gãy.
Sau đó, người đẹp mặc sườn xám này nằm trên đất, hai mắt trợn to.
"Anh ác thật, một cô gái xinh đẹp thế này mà cũng giết!"
Trần Tiểu Manh nuốt nước bọt.
"Nếu cô ta không chết thì em phải làm gái đó!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vậy cứ để cô ta chết đi thì hơn!"
Trần Tiểu Manh bĩu môi.
Hai người lập tức rời khỏi câu lạc bộ, trở về biệt thự.
Khi Đường Sở Sở về nhà, biết chuyện Trần Tiểu Manh bị bắt cóc, cô cũng sợ hết hồn!
"Chị họ, em không sao."
Trần Tiểu Manh cười hì hì đáp lời.
"Con nhóc này lúc nào cũng làm người khác lo lắng!"
Nói xong Đường Sở Sở nhìn sang Diệp Phàm: "Anh Tiểu Phàm, hôm nay cảm ơn anh nhé!"
"Không có gì, chuyện nhỏ ấy mà."
Diệp Phàm thuận miệng nói, sau đó nhìn Đường Sở Sở: "Sở Sở à, ngày mai anh phải đến thành phố Giang một chuyến."
"Thành phố Giang chẳng phải là..."
Đường Sở Sở kinh ngạc nói.
Trên núi Cửu Long, Diệp Phàm đã nói cho cô biết thân thế của hắn.
Vì vậy, Đường Sở Sở biết trước kia nhà của Diệp Phàm ở thành phố Giang!
"Mai là ngày giỗ của ba mẹ anh, anh quyết định trở về cúng bái."
Diệp Phàm trầm giọng nói.
"Anh Tiểu Phàm, em đi cùng anh."
Đường Sở Sở lập tức lên tiếng.
"Được."
Diệp Phàm gật đầu.
Trong khi đó, ở một nơi nào đó của Trung Quốc.
"Gì cơ? Tiểu Manh bị bắt cóc?"
Một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, cực kỳ uy nghiêm sầm mặt quát.
"Xin lỗi gia chủ, là do tôi tắc trách. Người của chúng ta vốn định cứu người nhưng đã có người ra tay trước, hiện tại tiểu thư đã an toàn."
Một chàng trai quỳ gối đáp lời.
"Ai đã cứu Tiểu Manh?"
Người đàn ông kia lạnh lùng hỏi.
"Là chồng của Đường tiểu thư, hình như cậu ta tên là Diệp Phàm!"
Chàng trai trả lời.
"Diệp Phàm? Cậu hãy điều tra xem người này có thân phận gì. Còn nhà họ Đỗ kia nữa, dám động đến con gái tôi thì cứ thẳng tay tiêu diệt đi, không để lại một ai hết!"
Người đàn ông trung niên nghiêm mặt nói.
"Vâng, thưa gia chủ."
Chàng trai gật đầu.
Chương 24: Phong tỏa Thiên Hải, mọi người tuyệt vọng!
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Phàm vừa mới thức dậy, đi xuống dưới lầu đã nghe thấy giọng nói của Đường Sở Sở.
"Anh Tiểu Phàm, nhà họ Đỗ bị tiêu diệt rồi!"
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm và nói.
"Nhà họ Đỗ bị tiêu diệt rồi á?"
Trong mắt Diệp Phàm lộ vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, đêm qua nhà họ Đỗ bị một nhóm người thần bí diệt môn, cả gia tộc hơn trăm người đều bị giết sạch, ngay cả một số tộc nhân bên ngoài cũng không thoát chết. Hiện tại cả Thiên Hải đều đang bàn tán chuyện này!"
Đường Sở Sở kể tường tận.
"Ai làm?"
Diệp Phàm tò mò hỏi.
"Vẫn chưa biết anh ạ. Có điều nhà họ Đỗ bị tiêu diệt vào lúc này liệu có liên quan đến chuyện Tiểu Manh bị bắt cóc không anh? Ban đầu em còn tưởng là anh làm."
Đường Sở Sở nói.
"Nếu người bị bọn họ bắt cóc là em thì chắc chắn là anh làm."
Diệp Phàm cười khẽ.
"Ơ này, anh nói như vậy tôi rất buồn đó. Lẽ nào trong lòng anh, tôi không quan trọng bằng chị họ sao?"
Lúc này Trần Tiểu Manh đi xuống, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt u oán.
"Câu này chẳng phải hỏi thừa sao?"
Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, làm cho đối phương hầm hừ tức giận.
"Tiểu Manh, lẽ nào là người của gia tộc em làm?"
Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh.
"Em không biết."
Trần Tiểu Manh lắc đầu.
"Gia tộc của cô nàng này lợi hại thế cơ à?"
Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh.
"Hừ, tất nhiên rồi. Sau này nếu anh dám bắt nạt tôi, tôi sẽ bảo ba tôi xử anh!"
Trần Tiểu Manh giơ hai tay chống nạnh, hừ mũi đầy kiêu ngạo.
"Cô nhóc xấu tính, không nói chuyện với em nữa!"
"Sở Sở đừng quan tâm chuyện này nữa, chúng ta thu xếp đồ đạc, chuẩn bị xuất phát thôi."
Diệp Phàm nói.
"Ừm!"
Đường Sở Sở gật đầu.
Sau đó, hai người dọn đồ một lúc rồi đi ra ngoài biệt thự.
Họ vừa ra đến cổng thì gặp Thượng Quan Lưu Ly ở biệt thự bên cạnh đi ra ngoài.
"Ơ, biệt thự bên cạnh có người vào ở rồi sao? Còn là một cô gái xinh đẹp!"
Đường Sở Sở nhìn Thượng Quan Lưu Ly với vẻ kinh ngạc.
"Chào cô, tôi là Thượng Quan Lưu Ly, hàng xóm mới của cô!"
Thượng Quan Lưu Ly chào Đường Sở Sở.
"Chào cô, tôi là Đường Sở Sở, hoan nghênh cô chuyển đến đây. Thượng Quan tiểu thư thật xinh đẹp!"
Đường Sở Sở mỉm cười đáp lại Thượng Quan Lưu Ly.
"Cô cũng rất xinh đẹp!"
"Cảm ơn anh hôm qua đã giúp tôi."
Thượng Quan Lưu Ly nhìn sang Diệp Phàm.
"Thượng Quan Lưu Ly? Không ngờ cô lại chuyển đến đây."
Lúc này Trần Tiểu Manh đi ra. Cô ấy nhìn Thượng Quan Lưu Ly, kinh ngạc nói.
"Tiểu Manh, hai người quen nhau à?"
Đường Sở Sở hỏi.
"Cô ấy là Thượng Quan Lưu Ly, một trong bốn hoa khôi của đại học Thiên Hải. Trong trường cô ấy rất thần bí."
Trần Tiểu Manh trả lời.
"Chào cô!"
Thượng Quan Lưu Ly chào Trần Tiểu Manh, sau đó rời đi.
"Lúc nãy tôi nghe cô ta nói hôm qua anh đã giúp đỡ cô ta. Sao hai người lại quen nhau? Hai người sẽ không làm gì lén lút sau lưng chị họ tôi đấy chứ?"
Trần Tiểu Manh liếc Diệp Phàm, tròng mắt đảo lia lịa.
"Em lại nói hươu nói vượn rồi, coi chừng anh dùng kim khâu miệng em lại đó!"
Diệp Phàm lườm Trần Tiểu Manh, sau đó dắt Đường Sở Sở rời đi!
"Trước giờ ở trường học Thượng Quan Lưu Ly chưa từng nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào. Sao cô ta vừa mới chuyển đến đây đã tìm tên này nhờ giúp đỡ nhỉ? Chắc chắn hai người này có vấn đề!"
Trần Tiểu Manh lẩm bẩm.
Mà trong biệt thự kia, Thượng Quan Lưu Ly thong dong uống trà, cô gái mặc đồ xanh đứng bên cạnh: "Tiểu thư, người đàn ông kia sống cùng hai cô gái, lại còn mập mờ không rõ, chắc chắn là trai đểu, chẳng khác gì Mộ Dung Vân Thiên. Tiểu thư đừng thích anh ta!"
"Tôi chỉ tò mò về anh ta thôi. Còn thích ấy à, còn kém xa!"
Thượng Quan Lưu Ly lắc đầu.
"Tò mò? Tò mò cái gì?"
Cô gái mặc đồ xanh thắc mắc.
"Tò mò rốt cuộc anh ta là ai."
Thượng Quan Lưu Ly nói.
Trên con đường dẫn ra ngoài thành phố.
Đường Sở Sở lái một chiếc xe BMW, chở Diệp Phàm đi thành phố Giang.
Bởi vì Diệp Phàm chưa từng lái xe, cho nên đành phải để Đường Sở Sở lái.
Nhưng may là thành phố Giang cách Thiên Hải không xa lắm, chỉ mất hơn hai tiếng là tới.
"Bà xã ơi, anh và Thượng Quan Lưu Ly không có quan hệ gì hết. Hôm qua cô ta bị người ta quấn lấy, thế là anh bị coi là bia đỡ đạn!"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở giải thích.
"Anh Tiểu Phàm không cần giải thích, em tin anh mà! Cho dù sau này anh Tiểu Phàm thích người khác, chỉ cần trong lòng anh có Sở Sở là được!"
Đường Sở Sở dịu dàng nói.
"Bà xã rộng lượng như vậy sao?"
Diệp Phàm kinh ngạc.
"Bởi vì trước đây thất sư phụ của anh từng nói với em anh có số mệnh đặc biệt, không phải người bình thường, tương lai không chỉ có một người phụ nữ, vì vậy nếu em muốn ở bên anh thì phải chấp nhận điều này."
Đường Sở Sở nói.
"Thất sư phụ nói hươu nói vượn đấy!"
Diệp Phàm vội vàng lên tiếng.
Đường Sở Sở chỉ cười chứ không nói tiếp đề tài này. Cô nói: "Anh Tiểu Phàm có muốn học lái xe không?"
"Lái xe dễ ợt, không cần học!"
Diệp Phàm xem thường.
Tuy hắn chưa từng lái xe, nhưng với năng lực học tập của hắn thì chỉ cần nhìn người khác lái một lần là biết.
"Vậy sau khi trở về em sẽ mua cho anh một chiếc xe, sau này anh đi đâu cũng tiện."
Đường Sở Sở nói.
"Bà xã thật tuyệt! Xem ra anh sắp thành tên ăn bám thật rồi!"
Diệp Phàm hôn lên má Đường Sở Sở.
Chẳng mấy chốc hai người đã ra khỏi khu vực thành phố Thiên Hải, đi về phía thành phố Giang.
Trong khi Diệp Phàm và Đường Sở Sở rời khỏi Thiên Hải, nhà họ Bạch sử dụng thế lực hùng mạnh phong tỏa toàn Thiên Hải, không cho bất cứ ai ra khỏi Thiên Khải!
Sau đó, nhà họ Bạch thông báo bất cứ ai tham dự bữa tiệc đêm đó đều phải chôn cùng đại thiếu gia nhà họ Bạch!
Tin tức này làm chấn động cả Thiên Hải!
Nhất thời các gia tộc lớn, các nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều sợ bay màu!
Bọn họ không ngờ nhà họ Bạch lại điên cuồng như vậy, muốn giết hết tất cả những người dự tiệc đêm ấy, như vậy chẳng phải là muốn tắm máu cả Thiên Hải sao?
Các gia tộc lớn nhanh chóng nghĩ mọi cách liên lạc với nhà họ Bạch với hy vọng nhận được sự tha thứ của nhà họ Bạch. Thậm chí bọn họ có thể bỏ ra tất cả mọi thứ để bồi thường!
Nhưng tiếc là bọn họ chỉ nhận được một câu: đại thiếu gia nhà họ Bạch bị giết, nhất định phải có người chôn cùng!
Câu nói này đã dập tắt toàn bộ hy vọng của mọi người!
Tức thì các thế lực gia tộc lớn, các nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều rối rít chuẩn bị rời trốn khỏi Thiên Hải.
Nếu không chạy mà tiếp tục ở lại đây thì chỉ có thể chờ chết!
Tuy nhiên, hiện tại toàn Thiên Hải đã bị người nhà họ Bạch phong tỏa hoàn toàn, bọn họ không trốn ra ngoài được!
Mà ở nhà họ Đường, sau khi bà cụ Đường biết tin, bà ta tuyệt vọng nói ra một câu: "Xong rồi, tất cả đều xong rồi!"
Sau đó bà ta ngất xỉu.
Nhà họ Đường lập tức rối loạn.
Cùng lúc đó, tại phủ tổng đốc ở Thiên Hải.
Sài Quyền và một đám quan chức Thiên Hải tập trung ở đây, ai nấy đều mang vẻ mặt sốt ruột.
Không lâu sau, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, tóc muối tiêu, mặc vest xuất hiện.
Ông ta là Hầu Hải - tổng đốc Thiên Hải.
"Sao rồi tổng đốc? Có phải nhà họ Bạch thật sự muốn tiêu diệt các gia tộc lớn Thiên Hải không?"
Sài Quyền vội vàng hỏi.
"Tôi đã liên lạc với chủ nhà họ Bạch, câu trả lời nhận được là ông cụ nhà họ Bạch đích thân ra lệnh muốn bắt những người dự tiệc đêm đó chôn cùng cháu trai của mình. Không ai có thể thay đổi kết quả này!"
Hầu Hải trầm giọng nói.
Sắc mặt của những người ở đây lập tức thay đổi.
"Nhà họ Bạch quá đáng thế? Một đứa cháu trai chết lại muốn bắt nhiều người như vậy chôn cùng. Một khi nhà họ Bạch làm vậy, cả Thiên Hải sẽ đại loạn, bọn họ không sợ bên trên truy cứu sao?"
Một cán bộ lên tiếng.
"Thế lực của nhà họ Bạch trải rộng khắp quận Giang Nam, thâm căn cố đế, ngay cả chủ tịch quận Giang Nam cũng không dám đắc tội bọn họ. Hơn nữa, nhà họ Bạch còn có chỗ dựa là thế lực ở thủ đô, nào quan tâm đến chuyện bên trên truy cứu?"
Sài Quyền thở dài.
"Hiện tại biện pháp duy nhất là lập tức bắt được hung thủ đã giết đại thiếu gia nhà họ Bạch, sau đó đưa tới nhà họ Bạch để xoa dịu cơn giận của nhà họ Bạch, nói không chừng bọn họ sẽ tha cho Thiên Hải!"
Hầu Hải trầm giọng nói.
"Tổng đốc, không thể!"
Sài Quyền phản đối mãnh liệt.
"Hử? Sao vậy?"
Hầu Hải nhìn Sài Quyền với vẻ khó hiểu.
Sài Quyền ghé vào tai Hầu Hải nói thầm.
"Cậu ta còn có lai lịch này?"
Mặt Hầu Hải biến sắc.
"Đúng vậy."
Sài Quyền gật đầu.
Trong mắt lóe lên tia sáng, Hầu Hải nói: "Chúng ta không nhúng tay vào chuyện này nữa, mọi người lẳng lặng theo dõi diễn biến đi!"
Nghe Hầu Hải nói vậy, mọi người đều kinh ngạc, không hiểu ra sao. Nhưng cũng không có ai dám hỏi thêm!
Trên một con đường dẫn tới thành phố Thiên Hải, mấy chục chiếc xe hơi chạy tới.
Người ngồi trong xe đều là vệ sĩ tinh nhuệ được nhà họ Bạch bồi dưỡng!
"Nửa tiếng sau chính thức hành động. Những người trong danh sách này, một người cũng không để lại."
Trong chiếc xe đi đầu, đội trưởng đội vệ sĩ lấy ra một tờ danh sách giao cho cấp dưới, lạnh lùng ra lệnh.
Trên danh sách là tên của những người tham dự bữa tiệc của Bạch Cảnh Thiên đêm ấy, trong đó bao gồm năm gia tộc lớn Thiên Hải.
"Đội trưởng, nhà họ Đường thì sao?"
"Nhà họ Đường do tôi đích thân giải quyết!"
Đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Bạch hờ hững trả lời.
"Rõ!"
Những người khác dồn dập gật đầu.
Chương 25: Người thân chịu nhục, Diệp Phàm tức giận!
Lúc nhà họ Bạch phong tỏa Thiên Hải khiến cho các gia tộc lớn của Thiên Hải tuyệt vọng, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đã đến thành phố Giang, thành phố Giang không lớn như Thiên Hải, cũng không có tiếng tăm gì trong số các thành phố lớn của quận Giang Nam!
Mười mấy năm trước, nhà họ Diệp ở thành phố Giang cũng coi như là một gia tộc lớn, nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua, thành phố Giang đã không còn nghe thấy ba chữ nhà họ Diệp từ lâu rồi.
Diệp Phàm dẫn Đường Sở Sở đến nhà cũ của nhà họ Diệp.
Ở phía Đông của thành phố Giang có một căn nhà tan hoang sau khi bị lửa lớn thiêu đốt, đổ nát thê lương, tràn đầy dấu vết bị lửa lớn đốt cháy, thậm chí trên một số đá vụn còn sót lại vết máu loang lổ, rõ ràng ở đây từng xảy ra một cuộc giết chóc.
Nơi này, chính là di chỉ cũ của nhà họ Diệp!
Căn nhà từng náo nhiệt ngày xưa của nhà họ Diệp đã biến thành đống đổ nát từ lâu, cảnh còn người mất!
Có điều trong đống đổ nát này lại có một chuồng chó, trong chuồng chó này có nhốt một người.
Người này còn là một người phụ nữ, trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, đầu tóc trắng bù xù, ăn mặc rách rưới, trên dưới khắp người đầy vết thương, nhiều chỗ đều bị mưng mủ lở loét, thậm chí trên mặt còn có một vết thương do bị cắn, thê thảm không nỡ nhìn!
Lúc này, một người đàn bà mập cầm một bát cơm ôi thiu ném vào trong chuồng chó, vẻ mặt chán ghét nói: “Ăn cơm đi!”
Người phụ nữ bị nhốt trong chuồng chó kia ngẩng đầu lên nhìn người đàn bà mập, giọng nói khàn khàn, bể dâu: “Các người giết tôi đi, giết tôi đi!”
“Muốn chết à? Không dễ dàng như vậy đâu. Ăn nhanh lên cho tao, không ăn, tao sẽ thả Tiểu Hắc ra!”
Người đàn bà mập này hung ác kêu lên.
Bên cạnh bà ta còn có một con chó đen to đang lớn tiếng sủa với người phụ nữ trong chuồng chó, dáng vẻ muốn xông vào bất cứ lúc nào, dọa đối phương run rẩy, chỉ có thể giơ cái tay run lẩy bẩy ra cầm lấy bát cơm đã ôi thiu kia!
“Dì Thẩm?”
Đột nhiên, một tiếng nói kinh ngạc vang lên, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đã bước tới nơi này.
Lúc Diệp Phàm nhìn thấy người phụ nữ trong chuồng chó kia, con ngươi chợt phóng to, vẻ mặt không thể tin nổi kêu lên.
“Cậu… Cậu là Tiểu Phàm?”
Người phụ nữ trong chuồng chó kia ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, biểu cảm của bà ấy đầu tiên là ngẩn người, sau đó kích động kêu lên, cả người rõ ràng vô cùng hưng phấn, thân thể không ngừng run rẩy.
“Dì Thẩm, là dì thật à!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của đối phương, Diệp Phàm lập tức chắc chắn người phụ nữ bị nhốt trong chuồng chó chính là hầu gái theo sát bên cạnh mẹ của hắn Thẩm Nhan!
Thẩm Nhan là hầu gái theo bên cạnh mẹ Diệp Phàm, năm đó cũng là bà ấy luôn chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của Diệp Phàm, vậy nên đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Diệp Phàm.
Dù đã qua mười tám năm, nhưng khi Diệp Phàm gặp lại đối phương, cảm giác quen thuộc lúc nhỏ kia nháy mắt đã dâng lên trong lòng!
Cho nên hắn mới không kiềm chế được gọi ra dì Thẩm, lúc nhỏ hắn vẫn luôn gọi đối phương là dì Thẩm!
Chỉ là Diệp Phàm không ngờ, đây thật sự là dì Thẩm.
Nhà họ Diệp ngoài hắn ra vậy mà vẫn còn người sống, điều này khiến nội tâm Diệp Phàm vô cùng kích động, có thể nói là vui mừng khôn xiết!
Có điều lúc thấy dáng vẻ thê thảm tới cực điểm của Thẩm Nhan hiện giờ, nhất là thấy dì Thẩm thân nhất với hắn hồi nhỏ bị nhốt trong chuồng chó, bị ép ăn cơm thiu bốc mùi hôi ngút trời, đôi mắt Diệp Phàm nháy mắt đỏ lên, lửa giận khó nói thành lời phun ra từ trong lòng hắn!
Trong phút chốc, một sát khí vô cùng khủng bố bùng lên từ trên người Diệp Phàm, càn quét khắp nơi!
Giờ phút này, đôi mắt của Diệp Phàm đỏ như máu, giống như Sát Thần sống!
Không gian xung quanh nháy mắt đã ngưng đọng lại, khiến người ta có một cảm giác nghẹn thở!
“Cậu… Cậu là ai? Ai cho cậu tới đây, mau chóng rời đi!”
Thấy dáng vẻ như vậy của Diệp Phàm, lúc này trong lòng người đàn bà mập kia chợt run lên, cố nhịn sợ hãi trong lòng kêu lên.
Soạt!
“Là bà hại dì Thẩm thảnh như vậy, còn nhốt bà ấy vào trong chuồng chó này, cho bà ấy ăn cơm thiu sao?”
Diệp Phàm chợt nhìn chằm chằm người đàn bà mập, quát lên từng câu từng chữ.
Lời nói của hắn truyền vào trong tai của người đàn bà mập giống như thiên lôi cuồn cuộn, dọa bà ta run cả hai chân.
“Cậu muốn làm cái gì?”
“Tôi nói cho cậu biết, tôi là người của nhà họ Tôn, cậu…”
Sắc mặt người đàn bà mập chợt trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn Diệp Phàm.
“Bà đáng chết!”
Diệp Phàm giận đùng đùng nói.
Hắn đi thẳng về phía đối phương.
“Cậu… Cậu đừng qua đây!”
“Tiểu Hắc mau xông lên!”
Thấy Diệp Phàm bước tới, người đàn bà mập kia cảm nhận được cảm giác áp bức cực lớn, vội vàng gọi con chó đen to ở bên cạnh.
Chỉ là con chó đen to vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, sủa không ngừng, đối mặt với Diệp Phàm lúc này lại cũng bị dọa tới mức không dám kêu ra tiếng, không ngừng lùi về phía sau, cả người đều run rẩy.
Người đàn bà mập này quay người muốn bỏ chạy, chỉ là bà ta vừa quay người, thì đã bị Diệp Phàm tóm lấy,
A!!!
Diệp Phàm bắt lấy cơ thể của người đàn bà mập trực tiếp đập mạnh xuống đất, đối phương phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả người lập tức máu me be bét, không biết xương khắp người đã bị gãy bao nhiêu cái.
Bịch bịch bịch!!!
Sau đó, Diệp Phàm tóm lấy đối phương nện xuống đất không ngừng, cưỡng chế đập cơ thể của người đàn bà mập một trăm kilogam này thành một đống bùn nhão, cái chết vô cùng thê thảm!
Con chó đen to kia bị dọa tới mức vắt chân lên cổ mà chạy.
“Mày cũng đáng chết!”
Con ngươi đỏ máu của Diệp Phàm nhìn chằm chằm con chó đen to kia, hắn nhặt một tảng đá lên ném ra ngoài, rơi trúng người con chó đen to này!
Bùm một tiếng, cơ thể con chó đen to đã nổ tung, chết không toàn thây!
Sau khi giải quyết xong một người một chó, lửa giận trên người Diệp Phàm dần dần áp chế xuống, hắn đến cạnh chuồng chó kia, phá nó ra.
“Dì Thẩm!”
“Xin lỗi, Tiểu Phàm đến muộn rồi!”
Nhìn trên người dì Thẩm chồng chất vết thương, Diệp Phàm áy náy đau lòng nói.
Khắp người Thẩm Nhan bây giờ không có một chỗ lành lặn, hơn nữa một số vết thương đã trải qua mấy chục năm rồi, rõ ràng mười tám năm này đối phương vẫn luôn phải chịu giày vò vô tận.
Diệp Phàm không thể tưởng tượng một người phụ nữ yếu đuối như đối phương làm sao trải qua mười tám năm này!
“Tiểu Phàm, tôi biết ngay cậu chắc chắn sẽ không sao!”
“Còn có thể sống mà gặp lại cậu, tôi chết không nuối tiếc!”
Thẩm Nhan giơ bàn tay khô vàng phủ kín vết thương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Phàm, trên mặt nở nụ cười đã lâu không thấy.
“Dì Thẩm, dì yên tâm, cháu sẽ không để dì chết!”
Diệp Phàm kiên định nói, ánh mắt hắn liếc về phía Đường Sở Sở: “Sở Sở, em tới đây đỡ dì Thẩm!”
Đường Sở Sở vội vàng bước lên đỡ lấy Thẩm Nhan.
Còn Diệp Phàm trực tiếp vung ra một châm bạc đâm vào trong người Thẩm Nhan, ngón tay hắn bóp châm bạc, từng năng lượng trào ra từ trong người Diệp Phàm, tiến vào trong người Thẩm Nhan thông qua châm bạc.
Theo góc độ của y sư bình thường, thân thể Thẩm Nhan về cơ bản đã là bệnh tình nguy kịch, hết thuốc cứu chữa rồi.
Nhưng đối với Diệp Phàm nắm giữ y thuật mạnh nhất Quỷ Cốc Cửu Châm Quỷ Cốc, chỉ cần đối phương chưa chết, thì vẫn cứu được!
Y thuật Quỷ Cốc, cao sâu khó dò!
Nhất là Cửu Châm Quỷ Cốc, mỗi một châm đều có hiệu quả kỳ diệu long trời lở đất, thi triển đến châm thứ chín, thậm chí có thể xương trắng mọc thịt, người chết sống lại!
Bây giờ Diệp Phàm chính là sử dụng Cửu Châm Quỷ Cốc để chữa trị cho Thẩm Nhan!
Rất nhanh, Diệp Phàm đã lại vung ra một châm bạc đâm vào huyệt Thiên Tuyền của Thẩm Nhan, đây chính là châm thứ hai trong Cửu Châm Quỷ Cốc!
Sau khi Diệp Phàm thi triển ra Cửu Châm Quỷ Cốc, vết thương ngầm tích tụ đã lâu trong người Thẩm Nhan đang nhanh chóng khôi phục, sức sống vốn suy yếu của bà ấy đã ổn định lại rồi.
Soạt!
Diệp Phàm lại thi triển châm thứ ba trong Cửu Châm Quỷ Cốc.
Lúc châm này đặt xuống, những vết thương mưng mủ nổi mụn trên người Thẩm Nhan ào ào chảy ra máu đen, ngay sau đó vết thương này đã nhanh chóng lành lại, thậm chí cả vết thương to bị cắn ở trên mặt kia cũng nhanh chóng lành lại, mọc ra da thịt mới!
Nếu y sư khác nhìn thấy cảnh này, thì chắc chắn sẽ bị dọa ngốc, cho là thần tiên hạ phàm rồi!
Mà đây chính là chỗ thần kỳ của Cửu Châm Quỷ Cốc!
Sau hai mươi phút, vết thương ngầm và những vết thương kia trên người Thẩm Nhan đã khôi phục lại toàn bộ, ngoài hơi suy yếu ra, cả người bà ấy đã không còn bất cứ vấn đề gì khác!
Sau đó Diệp Phàm rút châm bạc ra, nhìn Thẩm Nhan nói: “Dì Thẩm, dì cảm thấy thế nào rồi?”
“Vết thương trên người tôi vậy mà đều khỏi cả rồi?”
“Đây…”
Lúc này nhìn cơ thể hoàn hảo như lúc ban đầu của bà ấy, Thẩm Nhan kinh ngạc tới ngây người.
Bà ấy chưa từng thấy y thuật thần kỳ như vậy, đúng là có thể sánh ngang tiên thuật!
“Dì Thẩm, cơ thể dì đã không còn đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thêm vài ngày là khỏe rồi!”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Phàm, không ngờ nhiều năm trôi qua, cậu lại học được y thuật thần kỳ như vậy, không hổ là con của nhà họ Diệp!”
“Nếu như bà chủ còn sống, nhìn thấy bây giờ cậu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ!”
Thẩm Nhan nói, vẻ mặt hơi cô đơn và bi thương.
“Dì Thẩm, đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao dì lại bị nhốt ở đây?”
“Còn cả tiện nhân kia là ai? Mười tám năm nay rốt cuộc dì đã trải qua điều gì?”
Lúc này, Diệp Phàm hỏi.
“Năm đó những người kia không tìm được cậu, đã giữ lại một mạng cho tôi, muốn hỏi ra một số tin tức có tác dụng, đáng tiếc là không có.”
“Cuối cùng bọn họ đã hành hạ tôi, giao cho nhà họ Tôn, để nhà họ Tôn nhốt tôi ở nơi này, sau đó phái người trông chừng, chắc là muốn dùng làm mồi nhử Tiểu Phàm cậu ra, chỉ là không ngờ vừa nhốt đã là mười tám năm!”
Thẩm Nhan cảm thán nói.
“Nhà họ Tôn?”
Diệp Phàm sửng sốt.
“Nhà họ Tôn là gia tộc chỉ xếp sau nhà họ Diệp ở thành phố Giang lúc ban đầu, bây giờ đã là gia tộc lớn nhất thành phố Giang rồi!”
Thẩm Nhan nói.
“Nhà họ Tôn!”
Ngay lập tức, trong mắt Diệp Phàm hiện ra sát ý nồng đậm.
“Sở Sở, em dẫn dì Thẩm về xe nghỉ ngơi trước đi!”
Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở.
“Được!”
Đường Sở Sở gật đầu.
“Tiểu Phàm, cậu muốn làm gì? Không lẽ cậu muốn đi tìm nhà họ Tôn kia sao? Tuyệt đối đừng đi, thế lực nhà họ Tôn kia rất lớn, một mình cậu không phải đối thủ của bọn họ!”
Thẩm Nhan kéo lấy Diệp Phàm, nói.
“Dì Thẩm, dì yên tâm, cháu sẽ không sao đâu!”
“Nhà họ Tôn đối xử với dì như vậy, bọn họ nhất định phải chết!”
Diệp Phàm lạnh nhạt quát.
Bình luận facebook