Chương 261: Mời thì thần dễ, tiễn thần mới khó
Lúc này sắc mặt Xuyên Vương biến đổi, trong lòng có dự cảm không ổn, ông ta đang muốn nói cái gì, đột nhiên nhìn thấy một cây châm bạc bắn nhanh đến, trực tiếp xuyên qua mi tâm con gái ông ta!
Trong nháy mắt, con mắt vị quận chúa này trừng thật to, trực tiếp ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Cô ta không nghĩ tới Diệp Phàm lại thật sự dám giết mình!
Cô ta còn tưởng rằng vừa rồi Diệp Phàm buông tha hai cha con bọn họ, chính là bởi vì sợ hãi thân phận của bọn họ, lại không biết rằng Diệp Phàm chỉ là để cho Đoạn Thiên Bằng an tâm nên mới không giết hai cha con bọn họ, kết quả cô ta hết lần này tới lần khác lại muốn tìm đường chết.
“Khiết Nhi!!!”
Xuyên Vương nhìn con gái chết thảm, vẻ mặt bi thống hô lên: “Mày…”
Theo đó, hai tròng mắt Xuyên Vương như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập sát ý.
Mà Lý Nguyên nhìn thấy quận chúa bị giết cũng biến sắc.
“Nếu cô ta đã muốn tìm đường chết, tôi đây sẽ thành toàn cho cô ta!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói một câu rồi đi ra ngoài.
Đoạn Thiên Bằng và Hồng Hoa Hồng nhìn lướt qua thi thể quận chúa cũng đi ra ngoài.
Chẳng qua lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi vương phủ, bên ngoài xuất hiện rất nhiều quân quận vệ, trong đó còn có thành viên đóng giữ quận Thiên Thục, Tuần Thiên Ti.
“Cút!!!”
Khuôn mặt Diệp Phàm tràn ngập sát khí nhìn đám người này, trên người một cỗ uy áp vô hình giáng lâm, trực tiếp đánh vào trên người đám người này, trấn áp toàn bộ bọn họ quỳ trên mặt đất.
Mà Diệp Phàm trực tiếp công khai rời khỏi phủ Xuyên Vương!
“A!!!”
Trơ mắt nhìn hung thủ sát hại con gái mình rời đi, vẻ mặt Xuyên Vương dữ tợn rống lên.
Phốc xuy!!!
Một giây sau, thân thể Xuyên Vương run lên, một ngụm máu tươi phun ra.
“Vương gia!”
Lý Nguyên nhìn Xuyên Vương hộc máu, vội vàng tiến lên.
“Lập tức giúp ta liên lạc với Nội Các Đế Đô!”
“Xong đi liên lạc với Thiên Quỷ Phái!”
“Hôm nay cho dù bổn vương phải trả giá lớn, cũng phải bắt hắn đền mạng cho con gái của ta!!!”
Xuyên Vương vẻ mặt dữ tợn, vẻ mặt sát khí giận dữ hét lên.
“Vâng!”
Lý Nguyên nhìn sát khí trên người Xuyên Vương Tán phát ra, thân thể run lên, vội vàng gật đầu rồi rời đi.
Kế tiếp, tin tức quận chúa phủ Xuyên Vương bị giết được lan truyền nhanh chóng, truyền khắp Thục Châu thậm chí là quận Thiên Thục, đưa tới oanh động thật lớn!
Xuyên Vương là hoàng đế quận Thiên Thục không người nào dám chọc, tuy con gái của ông ta chỉ là quận chúa, nhưng lại giống như công chúa bình thường, không có người nào dám đắc tội!
Vậy mà hôm nay vị quận chúa này bị giết, hơn nữa còn bị giết ở trong phủ Xuyên Vương, chuyện này đương nhiên khiến cho người ta khó có thể tin!
Rất nhanh tin tức này liền truyền đến Đế Đô, khiến cho Đế Đô chấn động.
Mặc dù Xuyên Vương không chờ ở Đế Đô, nhưng dù sao ông ta cũng là một trong tám đại vương gia của Long quốc, thân phận tôn quý, cho dù ở Đế Đô cũng có thanh danh cực cao, hôm nay con gái ông ta lại bị người ta nhìn thấy giết chết trong vương phủ, hành động này chẳng khác nào đánh vào mặt toàn bộ quý tộc và triều đình Long quốc!
Trong lúc nhất thời, thế lực khắp Đế Đô nghị luận.
Triều đình nội các liên tiếp phát ra mấy đạo mệnh lệnh.
Tuần Thiên Ti, Giám Sát Ti, Hộ Long Ti, toàn bộ người của tổng bộ Long Quốc Tam Ti chạy tới Tây Nam.
Ngay cả Ngự Lâm Quân Đế Đô cũng bị điều động một chi đi về hướng tây nam.
Mà lúc này ở trong căn cứ chiến bộ, Long Chiến Thiên nhận xong một cú điện thoại, cau mày.
“Long Soái, làm sao vậy?”
Một nam nhân trường sam màu đen đứng trước mặt Long Chiến Thiên dò hỏi.
Anh ta chính là Hắc Uyên, một trong Long Hồn Cửu Đại Long Vệ.
“Nội các phát mệnh lệnh tới, để cho tôi triệu tập cường giả Long Hồn tiến đến Tây Nam, trợ giúp Xuyên Vương bắt hung thủ sát hại quận chúa!”
Long Chiến Thiên trầm giọng nói.
“Long Soái, nhân viên tình báo Tây Nam bên kia truyền đến tin tức, người sát hại con gái Xuyên Vương chính là Diệp Phàm, chẳng lẽ chúng ta xuống tay với hắn sao?”
Hắc Uyên nhướng mày.
“Thằng nhóc này thật đúng là luôn tạo phiền phức cho tôi mà!”
Long Chiến Thiên xoa xoa đầu.
Lúc này, điện thoại Hắc Uyên đột nhiên vang lên, anh ta vừa tiếp sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Long Chiến Thiên quét về phía đối phương.
“Tiểu đội tình báo Long Hồn truyền đến tin tức, đoàn người Mã Tấu ở Tây Nam gặp phải một nhóm cường giả ngoại quốc cực kỳ đáng sợ, bọn họ tổn thất thảm trọng, bây giờ Mã Tấu bị bắt, thành viên Long Hồn còn lại bị vây ở bên trong một tòa sơn mạch Tây Nam!”
Khuôn mặt Hắc Uyên nghiêm túc nói.
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?”
“Mã Tấu mang theo bốn người tiểu đội Long Hồn đến đó, tại sao lại xuất hiện tình huống này?”
Nghe được tin tức này, khuôn mặt Long Chiến Thiên cực kỳ khiếp sợ xen lẫn khó coi.
“Chuyện xảy ra đột ngột, tình huống cụ thể vẫn đang điều tra!”
“Nhưng hiện giờ chúng ta nhất định phải mau chóng cứu Mã Tấu cùng những thành viên Long Hồn còn lại ra!”
Hắc Uyên trầm giọng nói.
“Xem ra thằng nhóc kia còn phải được bảo vệ!”
Sắc mặt Long Chiến Thiên ngưng tụ, mở miệng nói.
“Chẳng lẽ Long Soái định cãi lệnh nội các?”
Mà ánh mắt Hắc Uyên quét về phía Long Chiến Thiên.
“Không…”
“Cậu và người của Thiết Thủ mang theo Long Hồn dựa theo mệnh lệnh của nội các đi Tây Nam.”
“Tuy nhiên khi đến Tây Nam cậu lập tức mang theo Diệp Phàm đi cứu viện đám người Mã Tấu, nếu như lần này hắn có thể lập được đại công, tôi ở trước mặt đám lão già nội các kia cũng có chuyện để nói!”
Long Chiến Thiên mở miệng nói.
“Vâng!”
Hắc Uyên gật đầu.
“Vì bảo đảm vạn nhất, tôi sẽ lập tức liên hệ người chiến khu Tây Bộ, để cho hắn triệu tập nhân thủ hành động cùng các người, cần phải lưu lại hết đám người ngoại quốc kia lại cho tôi!”
“Dám phạm vào Long Quốc, giết người Long Hồn chúng ta nhất định phải cho bọn họ một chút giáo huấn!”
Vẻ mặt Long Chiến Thiên lạnh như băng quát.
“Tôi cam đoan một tên trong bọn họ đều chạy không thoát!”
Trong mắt Hắc Uyên lóe ra sát khí lạnh như băng, lạnh lùng như Uyên phun ra.
Ngay khi Đế Đô và Tây Nam bởi vì chuyện quận chúa phủ Xuyên Vương bị giết mà cực kỳ chấn động, lúc này Diệp Phàm cùng Đoạn Thiên Bằng còn có Hoa Hồng Đỏ tìm một quán nướng ngồi xuống, gọi một đống rượu cùng thịt xiên, bắt đầu ăn uống.
Diệp Phàm vừa mới giết nhiều người như vậy, cũng đang định mượn cơ hội này thư giãn tâm trạng một chút.
“Thiếu chủ, lão Đoạn tôi kính cậu một chén, hôm nay nếu không có thiếu chủ, cái mạng này của tôi có lẽ không còn rồi!”
Đoạn Thiên Bằng giơ ly rượu lên nói với Diệp Phàm.
“Đoàn trưởng quân Đoàn, ông sở dĩ bị bắt bị thương đều là bởi vì tôi, đúng ra tôi phải nhận lỗi với ông mới đúng!”
Diệp Phàm giơ ly rượu lên nói.
Hai người chạm nhau một cái, một ngụm uống cạn.
“Thiếu chủ, quân chủ đại nhân hắn có khỏe không?”
Đoạn Thiên Bằng dò hỏi.
“Lục sư phụ rất tốt!”
Diệp Phàm vừa ăn xiên thịt vừa nói.
Mà đôi mắt Hoa Hồng Đỏ hiện lên vẻ kinh dị nhìn Diệp Phàm.
Cô ta không nghĩ tới Diệp Phàm không chỉ là đệ tử của lâu chủ Bách Hoa, mà còn là đệ tử của Thiên Sách Chiến Thần, hơn nữa Thiên Sách Chiến Thần mới chỉ là lục sư phụ của hắn, vậy năm vị sư phụ phía trước hắn có bao nhiêu ngưu bức?
“Đoàn trưởng quân Đoàn, đợi lát nữa ăn xong ông có thể trở về quân Thiên Sách, về phần điều lệnh tôi sẽ giúp ông giải quyết!"
Diệp Phàm nhìn Đoạn Thiên Bằng nói.
“Được!”
Đoạn Thiên Bằng gật gật đầu.
Đát đát đát!!!
Lúc này, xa xa truyền ra từng đợt tiếng bước chân trầm trọng như sấm, toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Dân chúng bốn phía đều bị dọa nhảy dựng, ánh mắt bọn họ nhao nhao nhìn về phía xa xa, toàn bộ sợ ngây người.
Chỉ thấy ở phía xa, ngàn vạn chiến sĩ võ trang đầy đủ, cầm trong tay vũ khí xuất hiện ở đây, bọn họ tạo thành từng phương trận đi về phía đám người Diệp Phàm.
Giờ phút này toàn bộ dân chúng đều bị trận chiến này dọa cho trợn tròn mắt.
Đoạn Thiên Bằng và Hồng Hoa nhìn thấy những chiến sĩ này,
Hai người biến sắc, vẻ mặt ngưng trọng.
Ngược lại, Diệp Phàm lẳng lặng ăn thịt xiên, không có bất cứ lo lắng gì.
Rất nhanh, hơn vạn chiến sĩ tụ tập ở đây, vây xung quanh chật như nêm cối.
“Phủ Xuyên Vương trả thù nhanh như vậy sao?”
Diệp Phàm uống xong một ngụm rượu, ánh mắt quét về phía đám người này.
“Tôi chính là phó chỉ huy sứ chiến khu Tây Bộ Nghiêm Chấn, phụng quân lệnh trưởng quan chiến khu Tây Bộ, mang anh về chiến khu, nếu có phản kháng, trực tiếp giết chết!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc chiến phục nhìn Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Chiến khu Tây Bộ? Thì ra là người của Mục Thiên Lăng!
Diệp Phàm cười lạnh.
“Mời anh lập tức cùng chúng tôi tiến về chiến khu!”
Nghiêm Chấn nhìn Diệp Phàm quát.
“Nếu tôi không đi thì sao?”
Diệp Phàm quét mắt nhìn đối phương.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Lúc này, hơn vạn chiến sĩ trực tiếp giơ vũ khí trong tay lên về phía Diệp Phàm, tùy thời chuẩn bị bóp cò súng.
Một màn này khiến cho sắc mặt những người ăn thịt nướng xung quanh Diệp Phàm trắng bệch, thân thể run rẩy.
Mà Diệp Phàm nhìn những người bình thường xung quanh, nhướng mày.
Hắn đương nhiên không sợ đám chiến sĩ này nhưng giờ phút này bên cạnh hắn còn có một đám người vô tội.
Một khi đánh nhau tất nhiên sẽ tai bay vạ gió!
Diệp Phàm cũng không muốn bởi vì hắn mà liên lụy đến người vô tội!
“Tôi đi theo các người!”
Sau đó Diệp Phàm nói thẳng.
“Thiếu chủ!”
Đoạn Thiên Bằng và Hoa Hồng Đỏ nghe Diệp Phàm nói, khuôn mặt biến đổi.
“Không có việc gì, hai người trở về trước đi, rất nhanh tôi sẽ trở về!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Hắn đứng dậy nhìn Nghiêm Chấn, nói: “Đi thôi!”
“Đưa đi!”
Nghiêm Chấn kêu lên.
Hai vị chiến sĩ lập tức tiến lên muốn áp giải Diệp Phàm.
“Tôi không thích ai chạm vào mình!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nghiêm Chấn nhìn lướt qua Diệp Phàm một cái, ý bảo chiến sĩ chuẩn bị áp giải Diệp Phàm lui ra.
“Anh tốt nhất không nên giở trò gì!”
Nghiêm Chấn cảnh cáo Diệp Phàm.
“Tôi cũng phải nhắc nhở ông một câu, mời thần dễ tiễn thần khó!”
“Hiện tại các người đưa tôi đi chiến khu, đến lúc đó muốn cho tôi đi có thể sẽ không dễ dàng như vậy!”
Diệp Phàm nhìn Nghiêm Chấn nói.
“Hừ!”
Mà Nghiêm Chấn hừ, căn bản không đặt lời Diệp Phàm ở trong lòng.
Đắc tội với con trai tướng quân Mục, còn hy vọng sống sót rời khỏi chiến khu phía Tây?
Quả thực là si tâm vọng tưởng!
Kế tiếp, Diệp Phàm bị đám người này mang đi đến căn cứ chiến khu Tây Bộ!
Chương 262: Đánh chết anh ta, tôi có phải chịu trách nhiệm không?
Chiến khu Tây Bộ, một trong năm chiến khu của Long Quốc, là chiến khu cực kỳ quan trọng ở Long Quốc.
Bởi vì chiến khu Tây Bộ nằm sát biên giới nên, từ xưa đã là pháo đài quân sự!
Vì vậy, chiến khu Tây Bộ cực kỳ quan trọng đối với Long Quốc!
Căn cứ chiến khu Tây Bộ có diện tích hàng chục nghìn mẫu, với một trăm nghìn chiến sĩ đóng quân ở đây.
Vào lúc này, ở trung tâm của căn cứ chiến khu Tây Bộ, Mục Thiên Lăng đứng đó, vẻ mặt thay đổi liên tục, thỉnh thoảng nhìn về phía bên ngoài căn cứ.
"Yên tâm, Nghiêm Chấn nhất định sẽ mang thằng nhóc đó trở về!"
Lúc này, đứng cạnh Mục Thiên Lăng là một người đàn ông trung niên mặc chiến phục, huy hiệu trên vai có ba ngôi sao vàng.
Ông ta là một trong ba chỉ huy của chiến khu Tây Bộ, Mục Chiến, người giữ cấp bậc tướng quân ba sao!
Chiến khu Tây Bộ có ba vị chỉ huy, theo thứ tự là tổng chỉ huy chiến khu Tây Bộ và hai phó chỉ huy.
Mục Chiến là một trong hai người phó chỉ huy, địa vị và quyền lực rất cao, thậm chí có thể điều động quân Thiên Lang đóng quân ở phía Tây Nam!
"Cha, thực lực của thằng nhóc kia không đơn giản, nhỡ đâu Nghiêm Chấn không bắt được cậu ta thì sao?"
Mục Thiên Lăng lo lắng hỏi.
"Yên tâm, chỉ cần hắn còn ở phía Tây Nam, hắn sẽ không thể thoát khỏi vòng tay của cha!"
Mục Chiến lạnh lùng hét lên.
Vài phút sau, đoàn người của Nghiêm Chấn quay về căn cứ chiến khu.
Hắn ta trực tiếp dẫn theo Diệp Phàm đến.
"Là hắn!"
Mục Thiên Lăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Mục Chiến cũng nhìn về phía Dương Phàm.
"Tướng quân, thuộc hạ của tôi đã mang mục tiêu đến!"
Nghiêm Chấn chào Mục Chiến rồi nói.
"Làm tốt lắm!"
Mục Chiến bình tĩnh nói.
"Thằng nhóc, cuối cùng cậu cũng rơi vào tay tôi!"
"Trước đây không phải cậu rất ngông cuồng sao? Còn dám cướp đồ của tôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi!"
Mục Thiên Lăng nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh một tiếng.
"Cậu là đồ vô dụng, không phải chỉ dựa vào cha của anh à?"
Diệp Phàm không e dè mà mĩa mai.
Sau đó hắn nhìn Mục Chiến: "Ông chắc chắn là cha của cậu ta, cấp bậc tướng quân ba sao, thân phận khá cao."
"Nhưng ông là một tướng quân, vì con trai của mình, tự điều động quân đội, không màng đến sự an toàn của người dân, ông làm tướng quân như thế nào vậy?"
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
Khi Diệp Phàm vừa nói xong, tất cả các quan chức cấp cao của chiến khu Tây Bộ đều kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ cậu nhóc này lại dám khiển trách Mục tướng quân, lá gan cũng lớn quá đi!
"Cậu đang dạy tôi cách làm việc?"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt uy nghiêm, lạnh lùng nói.
"Tôi đang nhắc nhở ông!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Tốt lắm, tuổi còn trẻ, lá gan cũng lớn, dám dạy bảo trên đầu bản tướng quân!"
"Tôi nghe nói cậu rất giỏi võ , hôm nay bản tướng quân sẽ cho cậu một cơ hội!"
"Chỉ cần cậu có thể đánh thắng một người, tôi sẽ tha cho cậu một mạng!"
Mục Chiến nói với Diệp Phàm.
"Đánh ai?"
Diệp Phàm nhếch môi.
Mục Chiến chỉ thẳng vào một người đàn ông ở đằng xa.
Người đàn ông này có thân hình vạm vỡ, cao 1m90, mặc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp cực kỳ rắn chắc, cộng với làn da màu đồng, giống như tạo thành từ từng khối nham thạch, chứa đầy sức mạnh bùng nổ!
Người đàn ông này đang huấn luyện một nhóm chiến sĩ, giọng nói to rõ, khí thế như muốn xé tan cầu vồng!
"Hồng Thiên, đến đây!"
Mục Chiến kêu người này đến.
Ông ta ra lệnh một tiếng,
Người đàn ông lập tức ngừng huấn luyện, đi về phía Mục Chiến.
"Tướng quân!"
Người đàn ông đi đến trước mặt Mục Chiến, cúi chào.
"Chỉ cần hôm nay cậu có thể đánh bại anh ta, tôi sẽ tha mạng cho cậu!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng hét lên.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
Mục Chiến nói xong, tất cả lãnh đạo cấp cao của chiến khu Tây Bộ có mặt ở đây đều rất ngạc nhiên.
Ngay cả những chiến sĩ đang huấn luyện ở đằng xa nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
"Tướng quân muốn tên này thi đấu với huấn luyện viên Hồng? Ông đang nói đùa sao?"
"Thằng nhóc này gầy đến mức sợ là không chịu được một cú đấm của huấn luyện viên Hồng, còn muốn thắng nữa thì đúng là mơ mộng hão huyền!"
"Tôi thấy thằng nhóc này không dám đấu với huấn luyện viên Hồng đâu!"
"Có lẽ cậu ta đã sợ đến mức tè ra quần!"
Những người lính ở Tây Sân khu nhìn Diệp Phàm nói nhiều, lời nói đầy giễu cợt và khinh thường.
Hồng Thiên này là huấn luyện viên số một của chiến khu Tây Bộ, chiến sĩ của toàn bộ chiến khu Tây Bộ phần lớn đều do anh ta huấn luyện và dạy dỗ, thực lực của anh rất mạnh.
Ở chiến khu Tây Bộ, Hồng Thiên được xưng là huấn luyện viên ma quỷ, anh ta căn bản không phải người, thực lực cường đại đến mức kinh người!
Mà Diệp Phàm còn trẻ, nhìn rất gầy, hắn không có khả năng là đối thủ của Hồng Thiên!
Vì vậy đối với người của toàn bộ chiến khu Tây Bộ thì Mục Chiến đang nói đùa!
Đánh bại huấn luyện viên số một của chiến khu Tây Bộ?
Đây đơn giản là một điều không thể!
Ngay cả bản thân Hồng Thiên cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nghe Mục Chiến nói, anh ta nhìn Diệp Phàm, nói thẳng: "Tướng quân, cậu ta không phải là đối thủ của tôi!"
"Thế nào? Dám không?"
Mục Chiến nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Đánh chết anh ta, tôi có phải chịu trách nhiệm không?"
Diệp Phàm nhìn thoáng qua Hồng Thiên nói.
"Thằng nhóc, nếu cậu có thể đánh chết tôi, đó là bản lĩnh của cậu!"
Hồng Thiên nghe Diệp Phàm hỏi vậy, trong mắt anh hiện lên vẻ khinh thường, lạnh lùng hét lên, thậm chí còn có chút giận dữ.
Lời nói vừa rồi của Diệp Phàm khiến anh ta cảm thấy như bị khiêu khích!
"Vậy thì đến đi!"
Diệp Phàm không nói nhảm nữa, trực tiếp đi tới.
"Vậy mà cậu ta thật sự dám đấu với huấn luyện viên Hồng? Thằng nhóc này điên à?"
"Tên này sắp tự rước lấy nhục rồi!"
"Mọi người đoán xem cậu ta có thể chịu được bao nhiêu cú đấm với huấn luyện viên Hồng?"
"Nhiều nhất là một cú đấm!"
"Tôi e rằng một cú đấm cậu ta cũng chịu không nổi!"
"Thằng nhóc này đúng là không biết tự lượng sức mình."
Những chiến sĩ ở chiến khu Tây Bắc vừa nhìn Diệp Phàm vừa nghị luận sôi nổi.
Vào lúc này, khi Diệp Phàm chuẩn bị đấu với huấn luyện viên ma quỷ của chiến khu Tây Bộ, đã hấp dẫn một lượng lớn chiến sĩ, cùng với tất cả các quan chức cấp cao của chiến khu và người phụ trách đều tập trung ở đây.
Bọn họ đều muốn xem ai chán sống muốn đấu với Hồng Thiên, đây không phải là muốn bị ngược đãi sao?
"Hồng Thiên, chút nữa đừng nương tay, giúp tôi dạy cho cậu ta một bài học, tốt nhất là trực tiếp đánh chết cậu ta!"
Lúc này, Mục Thiên Lăng dặn dò Hồng Thiên.
Khi Hồng Thiên nghe Mục Thiên Lăng nói vậy, đôi mắt anh ta nheo lại, nhìn về phía Mục Chiến, rõ ràng là đang xin chỉ thị.
Mục Chiến khẽ gật đầu.
"Rõ!"
Hồng Thiên lập tức hét lên.
"Thủ đoạn này của cha thật là hay, dùng cách này để đối phó với thằng nhóc này, cho dù hắn có chết cũng không phải lỗi của chúng ta!"
Mục Thiên Lăng nhìn Mục Chiến, cười nói.
"Tên này có mối quan hệ không đơn giản với thương hội Thiên Long, cũng có mối quan hệ sâu sắc với Hoa Hồng Đỏ của Bách Hoa Lâu, không có lý do gì để giữ cậu ta lại!"
"Nếu cuối cùng bọn họ thật sự truy cứu thì chỉ cần giao Hồng Thiên ra là xong!"
Ánh mắt Mục Chiến lóe lên một tia sáng, lạnh lùng nói.
Nghe Mục Chiến nói vậy, Mục Thiên Lăng giơ ngón tay cái lên với cha mình.
Lúc này, Diệp Phàm và Hồng Thiên đang giằng co ở trung tâm căn cứ.
Được bao quanh bởi hàng chục ngàn chiến sĩ và một đám sĩ quan lãnh đạo của chiến khu.
"Thằng nhóc, có di ngôn gì thì mau nói đi!"
Hồng Thiên nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Anh không có tư cách để tôi nói di ngôn!"
Diệp Phàm nhìn Hồng Thiên, thờ ơ nói.
Ồ!
Lời nói của Diệp Phàm trực tiếp khiến chiến sĩ xung quanh giật mình, thầm nghĩ tên này ngông cuồng quá rồi phải không?
Sắc mặt Hồng Thiên càng thêm lạnh lẽo, nắm chặt nắm đấm, cơ bắp cuồn cuộn, tản ra khí tức cực kỳ hung hãn và áp bức.
Lên! ! !
Hồng Thiên hét lên như ra lệnh, trực tiếp đánh một cú đấm về phía Diệp Phàm.
Xoẹt xoẹt!
Cú đấm của anh ta cực kỳ nhanh, xé rách không gian, phát ra âm thanh răng rắc chói tai.
Khi cú đấm của anh ta sắp giáng xuống,
Một cơn gió dữ dội vọt về phía Diệp Phàm, khiến mọi người có cảm giác bị áp đảo!
"Thằng nhóc này xong đời rồi!"
Người ở chiến khu Tây Bộ nhìn thấy cú đấm này của Hồng Thiên, đều cảm thấy Diệp Phàm coi như xong.
Hồng Thiên không hề nương tay đánh ra cú đấm này.
Toàn bộ chiến khu Tây Bộ này, người duy nhất có thể đỡ được cú đấm này của anh ta chắc chỉ có người đó!
Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng xảy ra khiến tất cả mọi người ở chiến khu Tây Bộ đều phải kinh ngạc!
Chỉ thấy cú đấm áp đảo nặng như núi của Hồng Thiên, chỉ cách Diệp Phàm ba tấc đột ngột dừng lại, không thể tiến thêm được nữa.
Sở dĩ cú đấm của anh ta dừng lại là do Diệp Phàm dùng một tay nhẹ nhàng bắt lấy cú đấm của anh ta.
Ngay cả bản thân Hồng Thiên cũng không nhìn rõ, làm sao Diệp Phàm lại bắt được nắm đấm của anh ta với tốc độ nhanh như vậy?
Với tốc độ và lực lượng cú đấm này của anh ta, cho dù Diệp Phạm có bắt được thì cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng Diệp Phàm không chỉ bắt được mà còn khiến nắm đấm của anh ta không thể tiến thêm nữa, điều này làm cho Hồng Thiên kinh ngạc đến ngơ ngác!
"Cậu..."
Sắc mặt Hồng Thiên thay đổi, ánh mắt dán chặt vào Diệp Phàm.
"Anh không thể làm được!"
Diệp Phàm nhìn Hồng Thiên lắc đầu.
Nói xong, hắn thả nắm đấm của đối phương ra và đồng thời đấm ra một cú đấm.
Cú đấm của hắn cực kỳ nhanh, chỉ để lại một dư ảnh trước khi đánh vào cơ thể Hồng Thiên.
Bang! ! !
Ngay lập tức, một tiếng sấm rền vang lên.
Hồng Thiên bị nắm đấm của Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất mấy cái rồi nôn ra máu.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, không nói được câu nào đã tắt thở.
Lúc này, mọi người đều im lặng!
Toàn bộ chiến khu Tây Bộ lặng ngắt như tờ!
Tất cả chiến sĩ, các tướng lĩnh đều ngơ ngác, bị sốc nặng!
Vẻ mặt Mục Thiên Lăng thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Về phần Mục Chiến, ông ta cau mày, vẻ mặt có chút khó coi!
"Cậu... cậu ta thực sự đã giết huấn luyện viên Hồng ngay lập tức?"
"Sao có thể được?"
Khi mọi người phản ứng lại, nhìn thấy thi thể của Hồng Thiên, tất cả đều há hốc mồm không tin nổi.
Là huấn luyện viên ma quỷ số một trong chiến khu Tây Bộ, vậy mà lại bị giết ngay lập tức.
Mà người giết anh ta ngay lập tức chỉ là một thằng nhóc gầy gò khoảng hai mươi tuổi?
Nếu không tận mắt chứng kiến thì sẽ không tin được!
"Huấn luyện viên, huấn luyện viên, huấn luyện viên!!!"
Lúc này, một nhóm chiến sĩ xung quanh nhìn vào thi thể Hồng Thiên hét lên, bọn họ phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Mặc dù Hồng Thiên bị chiến sĩ chiến khu Tây Bộ gọi là huấn luyện viên ma quỷ nhưng dù sao anh ta dạy bọn họ đã lâu đương nhiên là có tình cảm.
Bây giờ Hồng Thiên bị giết, trong lòng bọn họ cũng tràn đầy phẫn nộ và sát ý đối với Diệp Phàm!
Vào lúc này, trên sân có hàng ngàn chiến sĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lùng, giống như một đàn hổ dữ, sẵn sàng xé nát Diệp Phàm bất cứ lúc nào.
"Tôi đã bảo anh chuẩn bị di ngôn, anh lại không nghe!"
Nhìn thi thể Hồng Thiên, Diệp Phàm lại nói thêm một câu nữa, suýt chút nữa khiến cho hàng vạn chiến sĩ của chiến khu Tây Bộ nổi điên!
"Tại sao lại như vậy?"
"Tại sao thực lực của hắn lại mạnh như vậy?"
Giờ phút này, vẻ mặt Mục Thiên Lăng cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Vốn dĩ ông ta cho rằng để Hồng Thiên ra trận, Diệp Phạm chết chắc, nhưng kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán của ông ta!
"Cha!"
Mục Thiên Lăng nhìn về phía cha mình.
"Chàng trai trẻ, tôi thực sự đã xem thường cậu rồi!"
Lúc này, Mục Chiến nhìn Diệp Phàm nói.
"Cảm ơn đã khen ngợi!"
Diệp Phàm vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt Mục Chiến trở nên lạnh lẽo, trực tiếp ra lệnh.
Chương 263: Quân Ngự Lâm xuất hiện
Mục Chiến quát Diệp Phàm: "Hồng Thiên là huấn luyện viên của chiến khu Tây Bộ chúng tôi, có hiệu hàm năm sao, vậy mà cậu lại giết chết cậu ấy. Cậu đã phạm phải tội chết."
"Người đâu, bắt cậu ta lại ngay, nếu chống cự thì giải quyết tại chỗ!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm chằm chằm, vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy uy nghiêm.
Ông ta vừa ra lệnh, lập tức có hai chiến sĩ đi về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm liếc mắt, hai chiến sĩ kia thầm sợ hãi.
Tức thì hơn vạn chiến sĩ xung quanh trực tiếp giơ súng trong tay lên, chĩa thẳng vào Diệp Phàm, chuẩn bị nổ súng!
"Ông giỏi tính kế đấy!"
"Nếu tôi bị anh ta giết tức là thực lực yếu kém, nếu tôi giết anh ta tức là giết chết sĩ quan chiến khu, ông có lý do chính đáng để xử lý tôi!"
"Một chiêu này hay lắm!"
Diệp Phàm nhìn Mục Chiến cười gằn.
"Cậu đã phạm phải tội chết, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi. Nếu không, đến lúc đó bị bắn thành cái sàng thì rất khó coi!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm. lạnh lùng cất lời.
"Chỉ dựa vào bọn họ mà cũng muốn bảo tôi bó tay chịu trói?"
Diệp Phàm khinh khỉnh nói.
"Bắn!"
Mục Chiến quyết đoán ra lệnh.
Hơn vạn chiến sĩ Tây Bộ định bóp cò giết chết Diệp Phàm.
"Dừng tay!"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên.
Một nhóm người mặc chiến phục xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khí thế mạnh mẽ, vai có năm sao, là một vị tướng quân tướng hàm năm sao.
Ông ta chính là Nguyên Hạo, thống soái của chiến khu Tây Bộ.
Sau khi Nguyên Hạo xuất hiện, những chiến sĩ kia rối rít hạ vũ khí, giơ tay chào ông ta.
"Tổng chỉ huy, sao ông lại ở đây?"
Mục Chiến thấy Nguyên Hạo xuất hiện, trong mắt lộ vẻ khác thường, lên tiếng hỏi.
Nguyên Hạo có tướng hàm và chức vị cao hơn Mục Chiến, nhưng Mục Chiến không khiêm nhường và cung kính với đối phương cho lắm.
"Phó thống soái Mục, chuyện gì thế này?"
Nguyên Hạo nghiêm nghị hỏi.
"Thưa thống soái, tên này đã sát hại huấn luyện viên Hồng Thiên mà còn muốn chống cự, tôi đang định ra lệnh xử lý cậu ta!"
Mục Chiến nói.
"Sao cậu ta lại ở đây? Sao cậu ta lại Hồng Thiên? Có phải ông nên cho tôi một lời giải thích không?"
Đôi mắt cực kỳ có sức uy hiếp của Nguyên Hạo nhìn chòng chọc Mục Chiến.
"Sau này tôi sẽ viết báo cáo nộp cho thống soái, còn bây giờ, tên này cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải xử lý ngay lập tức!"
"Chuẩn bị, bắn!"
Mục Chiến lập tức hô.
"Tôi xem ai dám nổ súng?"
Đám chiến sĩ kia đang định giơ vũ khí lên lần nữa thì câu nói của Nguyên Hạo vang lên khiến động tác của bọn họ khựng lại.
"Thống soái, ông có ý gì?"
Mục Chiến nhíu mày nhìn Nguyên Hạo đăm đăm.
"Tôi muốn mang người này đi. Còn chuyện Hồng Thiên, tôi sẽ điều tra rõ ràng!"
Nguyên Hạo lạnh lùng nói.
Sắc mặt Mục Chiến tối sầm: "Thống soái, thực lực của tên này rất mạnh, tôi sợ cậu ta sẽ làm thống soái bị thương, vẫn nên lập tức xử lý thì hơn!"
"Người đâu..."
"Mục Chiến, hiện tại tôi lấy thân phận thống soái chiến khu Tây Bộ nói cho ông biết, ông không được giết cậu ấy!"
"Ai dám động đến cậu ấy thì xử theo quân pháp!"
Mục Chiến còn chưa nói xong, Nguyên Hạo đã cứng rắn quát.
Nhất thời bầu không khí chợt đóng băng, cực kỳ áp lực.
Hai sĩ quan chỉ huy của chiến khu Tây Bộ là Mục Chiến và Nguyên Hạo đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
"Nếu bản vương muốn động đến cậu ta thì sao?"
"Nguyên Hạo, ông sẽ làm thế nào?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sát ý vô tình vang lên.
Trong căn cứ chiến khu Tây Bộ, một đám người xuất hiện.
Người dẫn đầu là Xuyên Vương!
Phía sau Xuyên Vương không chỉ có Lý Nguyên mà còn có một đám cường giả.
Sở tuần tra, sở giám sát, sở Hộ Long, tất cả cường giả của ba sở đều xuất hiện, thậm chí phía sau còn có ba trăm người mặc chiến giáp có hoa văn hình rồng màu vàng, khí thế sắc bén, tay cầm súng trường Hồng Anh. Bọn họ là người của quân Ngự Lâm Đế Đô.
Quân Ngự Lâm là quân đoàn mạnh nhất của chủ Long Quốc, chỉ có thiên tử đương triều và mấy các lão Nội Các mới có tư cách điều động!
Lần này bởi vì con gái của Xuyên Vương bị giết, không chỉ người của ba sở đến, mà ngay cả quân Ngự Lâm cũng được điều tới ba trăm người.
"Xuyên Vương!"
Nguyên Hạo nhìn Xuyên Vương, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Khi nhìn thấy người của ba sở và quân Ngự Lâm phía sau Xuyên Vương, ông ta khẽ nhíu mày.
Những người khác có mặt ở đây cũng nhìn đám người Xuyên Vương.
"Xuyên Vương, sao ngài lại đến đây?"
Nguyên Hạo bước tới hỏi Xuyên Vương.
"Hôm nay tôi tới để giết cậu ta!"
"Chẳng hay thống soái Nguyên có cho phép không?"
Xuyên Vương chỉ vào Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
Mặt Nguyên Hạo lập tức biến sắc.
"Xuyên Vương, nghe nói quận chúa bị giết, lẽ nào là cậu ta làm?"
Lúc này, Mục Chiến đảo tròng mắt, bước tới hỏi Xuyên Vương.
"Đúng vậy, là cậu ta đã giết con gái của bản vương, bản vương phải bắt cậu ta nợ máu trả máu!"
"Lần này Nội Các cố ý phái cường giả của ba sở và quân Ngự Lâm đến đây để giúp bản vương giết tên này, chắc là các ông sẽ không ngăn cản đâu nhỉ?"
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
"Tất nhiên là không!"
"Tên này to gan lớn mật dám giết quận chúa, tội của cậu ta đáng chết vạn lần!"
"Tôi tin rằng thống soái cũng sẽ không bỏ qua cho hung thủ sát hại quận chúa!"
Mục Chiến vội vàng lên tiếng, nói xong còn cố ý liếc nhìn Nguyên Hạo. Mà câu cuối cùng của ông ta cũng phá hỏng con đường Nguyên Hạo giải vây cho Diệp Phàm.
Ánh mắt Nguyên Hạo không ngừng lấp lóe, hai hàng mày nhíu lại.
"Nhãi ranh, hôm nay tao phải phanh thây xé xác mày, cho mày xuống địa ngục chôn cùng con gái tao!"
Xuyên Vương nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, quát.
"Chôn cùng con gái ông, cô ta xứng sao?"
Diệp Phàm khinh thường.
Tức thì hai mắt Xuyên Vương như sắp nứt ra, lửa giận ngút trời.
"To gan, đã sát hại quận chúa mà còn dám ăn nói ngông cuồng!"
"Người đâu, bắt cậu ta lại!"
Trong đội ngũ sở giám sát có một giám sát sứ nhìn Diệp Phàm quát, hiển nhiên ông ta chưa hỏi thăm những vị giám sát sứ khác về Diệp Phàm, nếu không thì ông ta sẽ không dám nói câu này.
Ông ta vừa dứt lời, một đám cường giả sở giám sát lập tức xông về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lạnh mặt bước ra một bước, mặt đất lập tức nứt toác, từng viên đá vụn văng ra, bắn trúng đám cường giả này của sở giám sát.
Phụt phụt phụt!
Đám cường giả sở giám sát này hộc máu tại chỗ, tất cả đều văng ra ngoài, nện xuống đất chết luôn!
Lúc này, sắc mặt của vị giám sát sứ kia hết sức khó coi.
Tiếp đó, cường giả của sở Hộ Long xông ra, ai nấy đều mặc đồng phục thống nhất, xông về phía Diệp Phàm.
Sở Hộ Long là một trong ba sở, địa vị và thực lực tổng thể của bọn họ cao hơn hai sở khác.
Mà nhiệm vụ của sở Hộ Long là bảo vệ Đế Đô, duy trì sự ổn định của Đế Đô. Một khi có bất kỳ người hoặc chuyện gì gây bất lợi cho Đế Đô, sở Hộ Long sẽ xuất hiện!
Hơn nữa, bọn họ có thể ra tay với bất cứ ai, tiền trảm hậu tấu, quyền lực cực lớn!
Có tổng cộng năm cường giả sở Hộ Long, tất cả đều là cường giả Địa Cảnh tầng năm trở lên.
Năm người này ra tay, khí thế hừng hực, khí cơ đáng sợ khóa chặt Diệp Phàm khiến hắn không thể tránh né!
Nhưng Diệp Phàm hoàn toàn không cần tránh né!
Hắn vung tay lên, năm cường giả của sở Hộ Long đều bị đánh bay, đập xuống đất hộc máu.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây hoảng sợ.
"Quân Ngự Lâm đâu?"
Sắc mặt Xuyên Vương tối sầm, dứt khoát hô.
Ba trăm quân Ngự Lâm lập tức xông tới.
Người đàn ông dẫn đầu mặc chiến giáp kia có thực lực cực kỳ hùng hậu, thậm chí đã vượt qua phạm trù Địa Cảnh, cực kỳ đáng sợ!
Ba trăm quân Ngự Lâm lập tức bao vây Diệp Phàm, súng trường trong tay chĩa vào hắn.
Trên người bọn họ phát ra khí tức cực mạnh.
Đám người này thấp nhất cũng đạt đến cấp bậc Nhân Cảnh tầng bảy.
Trong đó có không ít cao thủ Huyền Cảnh và Địa Cảnh.
Toàn bộ ba trăm quân Ngự Lâm đều là võ giả.
Thực lực này e là còn mạnh hơn chín quân đoàn lớn kia.
Vù vù vù!
Ngay khi quân Ngự Lâm sắp đánh với Diệp Phàm, đột nhiên trên không trung vang lên từng hồi tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng quay vù vù.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mấy chục máy bay trực thăng vũ trang có logo của Chiến Bộ xuất hiện trên bầu trời căn cứ chiến khu Tây Bộ.
Lúc này, một bóng người mặc đồ đen trực tiếp nhảy từ trong khoang máy bay xuống ở độ cao một nghìn mét cách mặt đất.
Cơ thể lộn nhào giữa không trung, vững vàng đáp xuống mặt đất.
Có điều trên mặt đất hai dấu chân sâu do người này giẫm chân tạo thành, cả mặt đất đều rung chuyển.
Tiếp đó lại có một bóng người nhảy xuống, tiếp đất an toàn.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây sững sờ vì kinh ngạc.
Chương 263: Cậu đang uy hiếp bản vương đấy à
Hai người nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống là Hắc Uyên và Thiết Thủ, một trong chín long vệ của Long Hồn.
Tiếp theo, một máy bay trực thăng khác thả xuống một sợi dây, một đám thành viên Long Hồn túm lấy sợi dây nhanh chóng rơi xuống.
Chỉ trong thời gian nháy mắt đã có hơn trăm thành viên Long Hồn đáp xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng.
"Các người là ai?"
Xuyên Vương nhíu mày nhìn đám người này.
"Thưa Xuyên Vương, tại hạ là Hắc Uyên, một trong chín long vệ của Long Hồn. Vị này là Thiết Thủ, cũng là một trong chín long vệ."
Hắc Uyên đi tới trước mặt Xuyên Vương, lên tiếng giới thiệu.
"Long Hồn?"
"Các người do Nội Các phái tới hỗ trợ bản vương bắt hung thủ sát hại quận chúa?"
Xuyên Vương lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy!"
Hắc Uyên gật đầu.
"Vậy thì tốt, các người ra tay đi, bắt tên kia lại, nhân tiện cho bản vương xem sự lợi hại của Long Hồn - lực lượng mạnh nhất Chiến Bộ!"
Xuyên Vương lập tức nói.
"Thưa vương gia, không để động vào cậu ấy."
Hắc Uyên nói thẳng.
Sắc mặt Xuyên Vương trở nên lạnh lùng, mắt nhìn Hắc Uyên đăm đăm: "Cậu có ý gì?"
"Trước đây Chiến Bộ đã phái một đội ngũ tới Tây Nam chấp hành nhiệm vụ, kết quả là bị một nhóm cường giả nước ngoài vây giết, tổn thất nặng nề. Hiện tại bọn họ đang ngàn cân treo sợi tóc, tôi theo lệnh Long Soái đi cứu bọn họ!"
Hắc Uyên nói.
"Vậy thì có liên quan gì đến thằng nhãi này?"
Xuyên Vương lạnh lùng chất vấn.
"Chỉ có cậu ấy mới có thể đối phó với nhóm cường giả nước ngoài kia, tôi theo lệnh Long Soái tới đưa cậu ấy đi cứu viện!"
"Mong Xuyên Vương đừng gây trở ngại cho nhiệm vụ của tôi, nếu chậm trễ việc cứu viện thì không chỉ khiến Long Quốc uổng mất một đội lính tinh nhuệ, mà còn ảnh hưởng đến uy danh của Long Quốc!"
Hắc Uyên hờ hững nói.
Nghe vậy, đám người Xuyên Vương, Mục Chiến đều biến sắc.
"Cậu đang uy hiếp bản vương đấy à?"
Xuyên Vương lạnh lùng nhìn Hắc Uyên.
"Không dám!"
Hắc Uyên cúi đầu.
"Nếu bản vương không thả cậu ta đi thì sao?"
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
"Thống soái chiến khu Tây Bộ Nguyên Hạo nghe lệnh!"
Hắc Uyên lập tức hô.
"Có Nguyên Hạo!"
Nguyên Hạo bước lên, đáp.
"Long Soái có lệnh, lệnh cho ông đảm bảo hành động cứu viện lần này tiến hành thuận lợi, nếu ai dám làm chậm trễ việc cứu viện thì bắt hết!"
Hắc Uyên dứt khoát lấy lệnh bài Long Soái ra, ra lệnh cho Nguyên Hạo.
"Rõ!"
Nguyên Hạo gật đầu, sau đó nhìn đám người Xuyên Vương: "Xuyên Vương, mời vị xin vui lòng lùi lại!"
"Ông dám ra lệnh cho bản vương?"
Xuyên Vương sầm mặt nhìn Nguyên Hạo.
"Nếu Xuyên Vương không lùi lại, vậy thì thứ lỗi cho chúng tôi vô lễ."
"Người đâu, bắt hết toàn bộ!"
Nguyên Hạo ra lệnh, một đám chiến sĩ của chiến khu Tây Bộ lập tức xông tới chỗ Xuyên Vương và người của ba sở cùng quân Ngự Lâm.
"Các... các người muốn tạo phản sao?"
Sắc mặt Xuyên Vương tối sầm, lạnh lùng quát.
"Chúng tôi chỉ đang thi hành mệnh lệnh của Long Soái, xin thứ lỗi!"
Nguyên Hạo nói thẳng.
Người của ba sở và quân Ngự Lâm đều biến sắc, nhưng không phản kháng.
Một khi bọn họ nảy sinh xung đột với chiến khu Tây Bộ, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Thống soái, ông làm gì thế? Ông muốn làm trái ý chỉ của Nội Các và triều đình sao?"
Mục Chiến trầm giọng hỏi Nguyên Hạo.
"Vậy ông muốn làm trái mệnh lệnh của Long Soái sao?"
"Mục Chiến, ông phải nhớ kỹ mình là lính của ai!"
"Nếu ông không rõ, vậy thì đừng làm phó thống soái nữa!"
Nguyên Hạo khiển trách Mục Chiến. Sắc mặt Mục Chiến thay đổi, hết sức khó coi.
"Chúng ta đi thôi!"
Hắc Uyên đi tới trước mặt Diệp Phàm rồi nói.
"Không được!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Vì sao?"
Hắc Uyên thắc mắc.
"Lúc trước tới đây tôi đã nói mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó."
"Đã đưa tôi tới đây, muốn bảo tôi đi thì không dễ như vậy đâu."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vậy cậu muốn sao?"
Hắc Uyên dò hỏi.
"Tôi muốn ba con bọn họ quỳ xuống xin lỗi tôi!"
Diệp Phàm đưa mắt nhìn cha con Mục Chiến và Mục Thiên Lăng.
Hắn nói xong, mọi người giật mình.
Tên này muốn bắt phó thống soái của chiến khu Tây Bộ, tướng quân ba sao Mục Chiến quỳ xuống xin lỗi hắn?
Hắn bị điên à?
Ngay cả Hắc Uyên cũng thay đổi sắc mặt: "Chuyện này..."
"Nếu ông ta không chịu xin lỗi, thì hôm nay tôi không đi!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Nhãi ranh, cậu đừng ngông quá mức!"
Mục Chiến chỉ vào Diệp Phàm quát.
"Hai người quỳ xuống xin lỗi cậu ấy đi!"
Hắc Uyên chỉ vào Mục Chiến và Mục Thiên Lăng và ra lệnh.
"Gì cơ?"
"Cậu bắt bản tướng quân quỳ xuống xin lỗi cậu ta á/'
"Cậu đang đùa đấy à?"
Mục Chiến sầm mặt nhìn Hắc Uyên.
Tức thì trên người Hắc Uyên phát ra một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ, đè ép ba con Mục Chiến.
Hai ba con nhà này bị đè xuống đất, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Nếu hai người không làm theo thì xử theo quân pháp!"
Hắc Uyên lập tức quát.
Anh ta nói xong, uy áp trên người càng lúc càng mạnh, đè ép hai ba con này không thở nổi, Mục Thiên Lăng có cảm giác ngạt thở.
Mục Chiến nhìn tình trạng của con trai, đành phải cắn răng nói với Diệp Phàm: "Xin... xin lỗi!"
Mục Chiến đã xin lỗi, dưới áp lực đáng sợ này, Mục Thiên Lăng cũng buộc phải xin lỗi Diệp Phàm.
Lúc này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai ba con nhà này, biểu cảm khác nhau.
"Được chưa?"
Hắc Uyên liếc Diệp Phàm.
"Nhớ cho kỹ, tốt nhất là sau này đừng chọc vào tôi. Nếu không, không chỉ quỳ xuống xin lỗi đơn giản như vậy đôi, mà là chết đấy."
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hai ba con nhà này, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Diệp Phàm rời đi.
Sắc mặt Mục Chiến cực kỳ khó coi, hai tay siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay chảy máu.
Lúc này trong lòng ông ta ngùn ngụt lửa giận, muốn cắn nuốt tất cả!
Ông ta đường đường là phó thống soái chiến khu Tây Bộ, tướng quân có tướng hàm ba sao, vậy mà lại bị ép quỳ xuống xin lỗi một thanh niên trước mặt mọi người. Đối với ông ta mà nói, chuyện này vô cùng nhục nhã.
Hiện tại tôn nghiêm và thể diện của ông ta đã mất sạch rồi!
Mà nỗi hận Diệp Phàm cũng lên đến tột đỉnh!
Mục Chiến thề nhất định phải khiến Diệp Phàm trả giá đắt!
"Nguyên Hạo, bản vương nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay!"
Xuyên Vương trơ mắt nhìn Diệp Phàm một lần nữa rời đi trước mặt mình, trong lòng cũng bừng bừng lửa giận. Ông ta lạnh lùng lườm Nguyên Hạo, sau đó dẫn người bỏ đi.
"Cung tiễn Vương gia!"
Nguyên Hạo chắp tay nói, liếc Mục Chiến một cái rồi rời đi.
"Thống soái, tên Mục Chiến kia mất hết mặt mũi rồi, e là sau này ông ta không thể đặt chân ở chiến khu Tây Bộ nữa!"
Lúc này, sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo kích động nói.
Cấp cao của chiến khu Tây Bộ đều biết Mục Chiến vẫn luôn không phục Nguyên Hạo, ỷ mình có người ở Đế Đô nên không coi thống soái Nguyên Hạo ra gì.
Hai người cũng đấu đá trong sáng ngoài tối từ rất lâu rồi, lần này Mục Chiến bị mất mặt như vậy, sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo vui như mở cờ trong bụng.
"Mục Chiến cực kỳ mưu mô, không dễ bị đánh gục như vậy đâu. Cậu phái người theo dõi ông ta, quan sát xem tiếp theo ông ta muốn làm gì."
Mục Chiến nhíu mày nói.
"Rõ!"
Sĩ quan phụ tá gật đầu.
"Còn nữa, bây giờ cậu lập tức đi điều tra rõ nhóm cường giả nước ngoài kia chui ra từ đâu."
"Ở khu vực trực thuộc chiến khu Tây Bộ lại xuất hiện một nhóm cường giả nước ngoài như thế, còn giết người của Chiến Bộ, đây là đang đánh vào mặt chiến khu Tây Bộ chúng ta!"
"Lập tức truyền lệnh của tôi, phong tỏa Tây Nam, thông báo cho Chiến Lang lập tức ra tay cho đám người nước ngoài kia biết chiến khu Tây Bộ chúng ta không dễ chọc!"
Nguyên Hạo đưa ra từng mệnh lệnh.
"Rõ!"
Sĩ quan phụ tá gật đầu.
Mà lúc này, Diệp Phàm đã theo đám Hắc Uyên ngồi xe quân đội lao như bay đến nơi nào đó.
"Các anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Diệp Phàm ngồi trên xe, thờ ơ hỏi.
"Trước đó Quân Đao và người của tiểu đội Long Hồn bị cường giả nước ngoài vây giết, Quân Đao bị bắt, các thành viên khác của Long Hồn bị bao vây trong một ngọn núi. Bây giờ chúng ta đi cứu viện."
Hắc Uyên trả lời.
"Chuyện này các anh làm là được rồi mà, không cần dẫn theo tôi."
Diệp Phàm bĩu môi.
"Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa xác định rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người, thực lực mạnh cỡ nào. Hơn nữa, đối phương đã dám quang minh chính đại ra tay với Long Hồn thì ắt nắm chắc trăm phần trăm. Lần này bọn họ đến, khí thế nhất định không nhỏ."
"Để bảo đảm không xảy ra sơ sót, Long Soái dặn chúng tôi nhất định phải dẫn theo cậu, không thì chúng tôi đã chẳng cố ý chạy tới cứu cậu!"
Hắc Uyên nói.
"Các anh không đến thì bọn họ cũng chẳng làm gì được tôi."
Diệp Phàm phản bác.
"Tất nhiên là tôi biết, nhưng cậu sẽ vì chuyện này mà mang tội phản quốc, đến lúc đó cậu định đối địch với cả Long Quốc à?"
"Cậu thì không sao, nhưng những người bên cạnh cậu có thể bình yên không?"
Hắc Uyên nói.
Diệp Phàm nhíu mày. Hắn không nghĩ nhiều như vậy!
Trước đó hắn chỉ nghĩ cùng lắm thì trở về núi Cửu Long.
Ở đó có Đại sư phụ và sáu vị sư phụ khác, không ai có thể làm gì hắn.
Nhưng hắn chưa từng suy xét đến những người bên cạnh hắn, ví dụ như Sở Sở hay Bách Hoa Lâu, điện Long Vương và quân Thiên Sách phải làm sao?
Hắn chưa từng nghĩ cho họ!
"Lần này, chỉ cần cậu giúp chúng tôi cứu nhóm Quân Đao ra ngoài, một lưới bắt hết đám người nước ngoài kia, thì cậu sẽ lập được công lớn. Đến lúc đó, Long Soái sẽ nói giúp cậu, phía Xuyên Vương và Mục Chiến cậu cũng không cần lo."
Hắc Uyên trầm giọng nói.
"Thôi được, tôi sẽ giúp các anh một lần."
Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó, bọn họ đi đến một ngọn núi lớn nào đó ở Tây Nam.
Cùng lúc đó, ở Tây Nam xuất hiện nhiều thế lực thần bí!
Một tràng sát cơ càng lớn hơn đang ấp ủ!
Lúc này sắc mặt Xuyên Vương biến đổi, trong lòng có dự cảm không ổn, ông ta đang muốn nói cái gì, đột nhiên nhìn thấy một cây châm bạc bắn nhanh đến, trực tiếp xuyên qua mi tâm con gái ông ta!
Trong nháy mắt, con mắt vị quận chúa này trừng thật to, trực tiếp ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt!
Cô ta không nghĩ tới Diệp Phàm lại thật sự dám giết mình!
Cô ta còn tưởng rằng vừa rồi Diệp Phàm buông tha hai cha con bọn họ, chính là bởi vì sợ hãi thân phận của bọn họ, lại không biết rằng Diệp Phàm chỉ là để cho Đoạn Thiên Bằng an tâm nên mới không giết hai cha con bọn họ, kết quả cô ta hết lần này tới lần khác lại muốn tìm đường chết.
“Khiết Nhi!!!”
Xuyên Vương nhìn con gái chết thảm, vẻ mặt bi thống hô lên: “Mày…”
Theo đó, hai tròng mắt Xuyên Vương như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trong mắt tràn ngập sát ý.
Mà Lý Nguyên nhìn thấy quận chúa bị giết cũng biến sắc.
“Nếu cô ta đã muốn tìm đường chết, tôi đây sẽ thành toàn cho cô ta!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói một câu rồi đi ra ngoài.
Đoạn Thiên Bằng và Hồng Hoa Hồng nhìn lướt qua thi thể quận chúa cũng đi ra ngoài.
Chẳng qua lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi vương phủ, bên ngoài xuất hiện rất nhiều quân quận vệ, trong đó còn có thành viên đóng giữ quận Thiên Thục, Tuần Thiên Ti.
“Cút!!!”
Khuôn mặt Diệp Phàm tràn ngập sát khí nhìn đám người này, trên người một cỗ uy áp vô hình giáng lâm, trực tiếp đánh vào trên người đám người này, trấn áp toàn bộ bọn họ quỳ trên mặt đất.
Mà Diệp Phàm trực tiếp công khai rời khỏi phủ Xuyên Vương!
“A!!!”
Trơ mắt nhìn hung thủ sát hại con gái mình rời đi, vẻ mặt Xuyên Vương dữ tợn rống lên.
Phốc xuy!!!
Một giây sau, thân thể Xuyên Vương run lên, một ngụm máu tươi phun ra.
“Vương gia!”
Lý Nguyên nhìn Xuyên Vương hộc máu, vội vàng tiến lên.
“Lập tức giúp ta liên lạc với Nội Các Đế Đô!”
“Xong đi liên lạc với Thiên Quỷ Phái!”
“Hôm nay cho dù bổn vương phải trả giá lớn, cũng phải bắt hắn đền mạng cho con gái của ta!!!”
Xuyên Vương vẻ mặt dữ tợn, vẻ mặt sát khí giận dữ hét lên.
“Vâng!”
Lý Nguyên nhìn sát khí trên người Xuyên Vương Tán phát ra, thân thể run lên, vội vàng gật đầu rồi rời đi.
Kế tiếp, tin tức quận chúa phủ Xuyên Vương bị giết được lan truyền nhanh chóng, truyền khắp Thục Châu thậm chí là quận Thiên Thục, đưa tới oanh động thật lớn!
Xuyên Vương là hoàng đế quận Thiên Thục không người nào dám chọc, tuy con gái của ông ta chỉ là quận chúa, nhưng lại giống như công chúa bình thường, không có người nào dám đắc tội!
Vậy mà hôm nay vị quận chúa này bị giết, hơn nữa còn bị giết ở trong phủ Xuyên Vương, chuyện này đương nhiên khiến cho người ta khó có thể tin!
Rất nhanh tin tức này liền truyền đến Đế Đô, khiến cho Đế Đô chấn động.
Mặc dù Xuyên Vương không chờ ở Đế Đô, nhưng dù sao ông ta cũng là một trong tám đại vương gia của Long quốc, thân phận tôn quý, cho dù ở Đế Đô cũng có thanh danh cực cao, hôm nay con gái ông ta lại bị người ta nhìn thấy giết chết trong vương phủ, hành động này chẳng khác nào đánh vào mặt toàn bộ quý tộc và triều đình Long quốc!
Trong lúc nhất thời, thế lực khắp Đế Đô nghị luận.
Triều đình nội các liên tiếp phát ra mấy đạo mệnh lệnh.
Tuần Thiên Ti, Giám Sát Ti, Hộ Long Ti, toàn bộ người của tổng bộ Long Quốc Tam Ti chạy tới Tây Nam.
Ngay cả Ngự Lâm Quân Đế Đô cũng bị điều động một chi đi về hướng tây nam.
Mà lúc này ở trong căn cứ chiến bộ, Long Chiến Thiên nhận xong một cú điện thoại, cau mày.
“Long Soái, làm sao vậy?”
Một nam nhân trường sam màu đen đứng trước mặt Long Chiến Thiên dò hỏi.
Anh ta chính là Hắc Uyên, một trong Long Hồn Cửu Đại Long Vệ.
“Nội các phát mệnh lệnh tới, để cho tôi triệu tập cường giả Long Hồn tiến đến Tây Nam, trợ giúp Xuyên Vương bắt hung thủ sát hại quận chúa!”
Long Chiến Thiên trầm giọng nói.
“Long Soái, nhân viên tình báo Tây Nam bên kia truyền đến tin tức, người sát hại con gái Xuyên Vương chính là Diệp Phàm, chẳng lẽ chúng ta xuống tay với hắn sao?”
Hắc Uyên nhướng mày.
“Thằng nhóc này thật đúng là luôn tạo phiền phức cho tôi mà!”
Long Chiến Thiên xoa xoa đầu.
Lúc này, điện thoại Hắc Uyên đột nhiên vang lên, anh ta vừa tiếp sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt Long Chiến Thiên quét về phía đối phương.
“Tiểu đội tình báo Long Hồn truyền đến tin tức, đoàn người Mã Tấu ở Tây Nam gặp phải một nhóm cường giả ngoại quốc cực kỳ đáng sợ, bọn họ tổn thất thảm trọng, bây giờ Mã Tấu bị bắt, thành viên Long Hồn còn lại bị vây ở bên trong một tòa sơn mạch Tây Nam!”
Khuôn mặt Hắc Uyên nghiêm túc nói.
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy?”
“Mã Tấu mang theo bốn người tiểu đội Long Hồn đến đó, tại sao lại xuất hiện tình huống này?”
Nghe được tin tức này, khuôn mặt Long Chiến Thiên cực kỳ khiếp sợ xen lẫn khó coi.
“Chuyện xảy ra đột ngột, tình huống cụ thể vẫn đang điều tra!”
“Nhưng hiện giờ chúng ta nhất định phải mau chóng cứu Mã Tấu cùng những thành viên Long Hồn còn lại ra!”
Hắc Uyên trầm giọng nói.
“Xem ra thằng nhóc kia còn phải được bảo vệ!”
Sắc mặt Long Chiến Thiên ngưng tụ, mở miệng nói.
“Chẳng lẽ Long Soái định cãi lệnh nội các?”
Mà ánh mắt Hắc Uyên quét về phía Long Chiến Thiên.
“Không…”
“Cậu và người của Thiết Thủ mang theo Long Hồn dựa theo mệnh lệnh của nội các đi Tây Nam.”
“Tuy nhiên khi đến Tây Nam cậu lập tức mang theo Diệp Phàm đi cứu viện đám người Mã Tấu, nếu như lần này hắn có thể lập được đại công, tôi ở trước mặt đám lão già nội các kia cũng có chuyện để nói!”
Long Chiến Thiên mở miệng nói.
“Vâng!”
Hắc Uyên gật đầu.
“Vì bảo đảm vạn nhất, tôi sẽ lập tức liên hệ người chiến khu Tây Bộ, để cho hắn triệu tập nhân thủ hành động cùng các người, cần phải lưu lại hết đám người ngoại quốc kia lại cho tôi!”
“Dám phạm vào Long Quốc, giết người Long Hồn chúng ta nhất định phải cho bọn họ một chút giáo huấn!”
Vẻ mặt Long Chiến Thiên lạnh như băng quát.
“Tôi cam đoan một tên trong bọn họ đều chạy không thoát!”
Trong mắt Hắc Uyên lóe ra sát khí lạnh như băng, lạnh lùng như Uyên phun ra.
Ngay khi Đế Đô và Tây Nam bởi vì chuyện quận chúa phủ Xuyên Vương bị giết mà cực kỳ chấn động, lúc này Diệp Phàm cùng Đoạn Thiên Bằng còn có Hoa Hồng Đỏ tìm một quán nướng ngồi xuống, gọi một đống rượu cùng thịt xiên, bắt đầu ăn uống.
Diệp Phàm vừa mới giết nhiều người như vậy, cũng đang định mượn cơ hội này thư giãn tâm trạng một chút.
“Thiếu chủ, lão Đoạn tôi kính cậu một chén, hôm nay nếu không có thiếu chủ, cái mạng này của tôi có lẽ không còn rồi!”
Đoạn Thiên Bằng giơ ly rượu lên nói với Diệp Phàm.
“Đoàn trưởng quân Đoàn, ông sở dĩ bị bắt bị thương đều là bởi vì tôi, đúng ra tôi phải nhận lỗi với ông mới đúng!”
Diệp Phàm giơ ly rượu lên nói.
Hai người chạm nhau một cái, một ngụm uống cạn.
“Thiếu chủ, quân chủ đại nhân hắn có khỏe không?”
Đoạn Thiên Bằng dò hỏi.
“Lục sư phụ rất tốt!”
Diệp Phàm vừa ăn xiên thịt vừa nói.
Mà đôi mắt Hoa Hồng Đỏ hiện lên vẻ kinh dị nhìn Diệp Phàm.
Cô ta không nghĩ tới Diệp Phàm không chỉ là đệ tử của lâu chủ Bách Hoa, mà còn là đệ tử của Thiên Sách Chiến Thần, hơn nữa Thiên Sách Chiến Thần mới chỉ là lục sư phụ của hắn, vậy năm vị sư phụ phía trước hắn có bao nhiêu ngưu bức?
“Đoàn trưởng quân Đoàn, đợi lát nữa ăn xong ông có thể trở về quân Thiên Sách, về phần điều lệnh tôi sẽ giúp ông giải quyết!"
Diệp Phàm nhìn Đoạn Thiên Bằng nói.
“Được!”
Đoạn Thiên Bằng gật gật đầu.
Đát đát đát!!!
Lúc này, xa xa truyền ra từng đợt tiếng bước chân trầm trọng như sấm, toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Dân chúng bốn phía đều bị dọa nhảy dựng, ánh mắt bọn họ nhao nhao nhìn về phía xa xa, toàn bộ sợ ngây người.
Chỉ thấy ở phía xa, ngàn vạn chiến sĩ võ trang đầy đủ, cầm trong tay vũ khí xuất hiện ở đây, bọn họ tạo thành từng phương trận đi về phía đám người Diệp Phàm.
Giờ phút này toàn bộ dân chúng đều bị trận chiến này dọa cho trợn tròn mắt.
Đoạn Thiên Bằng và Hồng Hoa nhìn thấy những chiến sĩ này,
Hai người biến sắc, vẻ mặt ngưng trọng.
Ngược lại, Diệp Phàm lẳng lặng ăn thịt xiên, không có bất cứ lo lắng gì.
Rất nhanh, hơn vạn chiến sĩ tụ tập ở đây, vây xung quanh chật như nêm cối.
“Phủ Xuyên Vương trả thù nhanh như vậy sao?”
Diệp Phàm uống xong một ngụm rượu, ánh mắt quét về phía đám người này.
“Tôi chính là phó chỉ huy sứ chiến khu Tây Bộ Nghiêm Chấn, phụng quân lệnh trưởng quan chiến khu Tây Bộ, mang anh về chiến khu, nếu có phản kháng, trực tiếp giết chết!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc chiến phục nhìn Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Chiến khu Tây Bộ? Thì ra là người của Mục Thiên Lăng!
Diệp Phàm cười lạnh.
“Mời anh lập tức cùng chúng tôi tiến về chiến khu!”
Nghiêm Chấn nhìn Diệp Phàm quát.
“Nếu tôi không đi thì sao?”
Diệp Phàm quét mắt nhìn đối phương.
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Lúc này, hơn vạn chiến sĩ trực tiếp giơ vũ khí trong tay lên về phía Diệp Phàm, tùy thời chuẩn bị bóp cò súng.
Một màn này khiến cho sắc mặt những người ăn thịt nướng xung quanh Diệp Phàm trắng bệch, thân thể run rẩy.
Mà Diệp Phàm nhìn những người bình thường xung quanh, nhướng mày.
Hắn đương nhiên không sợ đám chiến sĩ này nhưng giờ phút này bên cạnh hắn còn có một đám người vô tội.
Một khi đánh nhau tất nhiên sẽ tai bay vạ gió!
Diệp Phàm cũng không muốn bởi vì hắn mà liên lụy đến người vô tội!
“Tôi đi theo các người!”
Sau đó Diệp Phàm nói thẳng.
“Thiếu chủ!”
Đoạn Thiên Bằng và Hoa Hồng Đỏ nghe Diệp Phàm nói, khuôn mặt biến đổi.
“Không có việc gì, hai người trở về trước đi, rất nhanh tôi sẽ trở về!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Hắn đứng dậy nhìn Nghiêm Chấn, nói: “Đi thôi!”
“Đưa đi!”
Nghiêm Chấn kêu lên.
Hai vị chiến sĩ lập tức tiến lên muốn áp giải Diệp Phàm.
“Tôi không thích ai chạm vào mình!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nghiêm Chấn nhìn lướt qua Diệp Phàm một cái, ý bảo chiến sĩ chuẩn bị áp giải Diệp Phàm lui ra.
“Anh tốt nhất không nên giở trò gì!”
Nghiêm Chấn cảnh cáo Diệp Phàm.
“Tôi cũng phải nhắc nhở ông một câu, mời thần dễ tiễn thần khó!”
“Hiện tại các người đưa tôi đi chiến khu, đến lúc đó muốn cho tôi đi có thể sẽ không dễ dàng như vậy!”
Diệp Phàm nhìn Nghiêm Chấn nói.
“Hừ!”
Mà Nghiêm Chấn hừ, căn bản không đặt lời Diệp Phàm ở trong lòng.
Đắc tội với con trai tướng quân Mục, còn hy vọng sống sót rời khỏi chiến khu phía Tây?
Quả thực là si tâm vọng tưởng!
Kế tiếp, Diệp Phàm bị đám người này mang đi đến căn cứ chiến khu Tây Bộ!
Chương 262: Đánh chết anh ta, tôi có phải chịu trách nhiệm không?
Chiến khu Tây Bộ, một trong năm chiến khu của Long Quốc, là chiến khu cực kỳ quan trọng ở Long Quốc.
Bởi vì chiến khu Tây Bộ nằm sát biên giới nên, từ xưa đã là pháo đài quân sự!
Vì vậy, chiến khu Tây Bộ cực kỳ quan trọng đối với Long Quốc!
Căn cứ chiến khu Tây Bộ có diện tích hàng chục nghìn mẫu, với một trăm nghìn chiến sĩ đóng quân ở đây.
Vào lúc này, ở trung tâm của căn cứ chiến khu Tây Bộ, Mục Thiên Lăng đứng đó, vẻ mặt thay đổi liên tục, thỉnh thoảng nhìn về phía bên ngoài căn cứ.
"Yên tâm, Nghiêm Chấn nhất định sẽ mang thằng nhóc đó trở về!"
Lúc này, đứng cạnh Mục Thiên Lăng là một người đàn ông trung niên mặc chiến phục, huy hiệu trên vai có ba ngôi sao vàng.
Ông ta là một trong ba chỉ huy của chiến khu Tây Bộ, Mục Chiến, người giữ cấp bậc tướng quân ba sao!
Chiến khu Tây Bộ có ba vị chỉ huy, theo thứ tự là tổng chỉ huy chiến khu Tây Bộ và hai phó chỉ huy.
Mục Chiến là một trong hai người phó chỉ huy, địa vị và quyền lực rất cao, thậm chí có thể điều động quân Thiên Lang đóng quân ở phía Tây Nam!
"Cha, thực lực của thằng nhóc kia không đơn giản, nhỡ đâu Nghiêm Chấn không bắt được cậu ta thì sao?"
Mục Thiên Lăng lo lắng hỏi.
"Yên tâm, chỉ cần hắn còn ở phía Tây Nam, hắn sẽ không thể thoát khỏi vòng tay của cha!"
Mục Chiến lạnh lùng hét lên.
Vài phút sau, đoàn người của Nghiêm Chấn quay về căn cứ chiến khu.
Hắn ta trực tiếp dẫn theo Diệp Phàm đến.
"Là hắn!"
Mục Thiên Lăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Mục Chiến cũng nhìn về phía Dương Phàm.
"Tướng quân, thuộc hạ của tôi đã mang mục tiêu đến!"
Nghiêm Chấn chào Mục Chiến rồi nói.
"Làm tốt lắm!"
Mục Chiến bình tĩnh nói.
"Thằng nhóc, cuối cùng cậu cũng rơi vào tay tôi!"
"Trước đây không phải cậu rất ngông cuồng sao? Còn dám cướp đồ của tôi, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết sự lợi hại của tôi!"
Mục Thiên Lăng nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh một tiếng.
"Cậu là đồ vô dụng, không phải chỉ dựa vào cha của anh à?"
Diệp Phàm không e dè mà mĩa mai.
Sau đó hắn nhìn Mục Chiến: "Ông chắc chắn là cha của cậu ta, cấp bậc tướng quân ba sao, thân phận khá cao."
"Nhưng ông là một tướng quân, vì con trai của mình, tự điều động quân đội, không màng đến sự an toàn của người dân, ông làm tướng quân như thế nào vậy?"
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
Khi Diệp Phàm vừa nói xong, tất cả các quan chức cấp cao của chiến khu Tây Bộ đều kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ cậu nhóc này lại dám khiển trách Mục tướng quân, lá gan cũng lớn quá đi!
"Cậu đang dạy tôi cách làm việc?"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt uy nghiêm, lạnh lùng nói.
"Tôi đang nhắc nhở ông!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Tốt lắm, tuổi còn trẻ, lá gan cũng lớn, dám dạy bảo trên đầu bản tướng quân!"
"Tôi nghe nói cậu rất giỏi võ , hôm nay bản tướng quân sẽ cho cậu một cơ hội!"
"Chỉ cần cậu có thể đánh thắng một người, tôi sẽ tha cho cậu một mạng!"
Mục Chiến nói với Diệp Phàm.
"Đánh ai?"
Diệp Phàm nhếch môi.
Mục Chiến chỉ thẳng vào một người đàn ông ở đằng xa.
Người đàn ông này có thân hình vạm vỡ, cao 1m90, mặc áo ba lỗ màu đen, cơ bắp cực kỳ rắn chắc, cộng với làn da màu đồng, giống như tạo thành từ từng khối nham thạch, chứa đầy sức mạnh bùng nổ!
Người đàn ông này đang huấn luyện một nhóm chiến sĩ, giọng nói to rõ, khí thế như muốn xé tan cầu vồng!
"Hồng Thiên, đến đây!"
Mục Chiến kêu người này đến.
Ông ta ra lệnh một tiếng,
Người đàn ông lập tức ngừng huấn luyện, đi về phía Mục Chiến.
"Tướng quân!"
Người đàn ông đi đến trước mặt Mục Chiến, cúi chào.
"Chỉ cần hôm nay cậu có thể đánh bại anh ta, tôi sẽ tha mạng cho cậu!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng hét lên.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt! ! !
Mục Chiến nói xong, tất cả lãnh đạo cấp cao của chiến khu Tây Bộ có mặt ở đây đều rất ngạc nhiên.
Ngay cả những chiến sĩ đang huấn luyện ở đằng xa nghe vậy cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
"Tướng quân muốn tên này thi đấu với huấn luyện viên Hồng? Ông đang nói đùa sao?"
"Thằng nhóc này gầy đến mức sợ là không chịu được một cú đấm của huấn luyện viên Hồng, còn muốn thắng nữa thì đúng là mơ mộng hão huyền!"
"Tôi thấy thằng nhóc này không dám đấu với huấn luyện viên Hồng đâu!"
"Có lẽ cậu ta đã sợ đến mức tè ra quần!"
Những người lính ở Tây Sân khu nhìn Diệp Phàm nói nhiều, lời nói đầy giễu cợt và khinh thường.
Hồng Thiên này là huấn luyện viên số một của chiến khu Tây Bộ, chiến sĩ của toàn bộ chiến khu Tây Bộ phần lớn đều do anh ta huấn luyện và dạy dỗ, thực lực của anh rất mạnh.
Ở chiến khu Tây Bộ, Hồng Thiên được xưng là huấn luyện viên ma quỷ, anh ta căn bản không phải người, thực lực cường đại đến mức kinh người!
Mà Diệp Phàm còn trẻ, nhìn rất gầy, hắn không có khả năng là đối thủ của Hồng Thiên!
Vì vậy đối với người của toàn bộ chiến khu Tây Bộ thì Mục Chiến đang nói đùa!
Đánh bại huấn luyện viên số một của chiến khu Tây Bộ?
Đây đơn giản là một điều không thể!
Ngay cả bản thân Hồng Thiên cũng tỏ ra ngạc nhiên khi nghe Mục Chiến nói, anh ta nhìn Diệp Phàm, nói thẳng: "Tướng quân, cậu ta không phải là đối thủ của tôi!"
"Thế nào? Dám không?"
Mục Chiến nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
"Đánh chết anh ta, tôi có phải chịu trách nhiệm không?"
Diệp Phàm nhìn thoáng qua Hồng Thiên nói.
"Thằng nhóc, nếu cậu có thể đánh chết tôi, đó là bản lĩnh của cậu!"
Hồng Thiên nghe Diệp Phàm hỏi vậy, trong mắt anh hiện lên vẻ khinh thường, lạnh lùng hét lên, thậm chí còn có chút giận dữ.
Lời nói vừa rồi của Diệp Phàm khiến anh ta cảm thấy như bị khiêu khích!
"Vậy thì đến đi!"
Diệp Phàm không nói nhảm nữa, trực tiếp đi tới.
"Vậy mà cậu ta thật sự dám đấu với huấn luyện viên Hồng? Thằng nhóc này điên à?"
"Tên này sắp tự rước lấy nhục rồi!"
"Mọi người đoán xem cậu ta có thể chịu được bao nhiêu cú đấm với huấn luyện viên Hồng?"
"Nhiều nhất là một cú đấm!"
"Tôi e rằng một cú đấm cậu ta cũng chịu không nổi!"
"Thằng nhóc này đúng là không biết tự lượng sức mình."
Những chiến sĩ ở chiến khu Tây Bắc vừa nhìn Diệp Phàm vừa nghị luận sôi nổi.
Vào lúc này, khi Diệp Phàm chuẩn bị đấu với huấn luyện viên ma quỷ của chiến khu Tây Bộ, đã hấp dẫn một lượng lớn chiến sĩ, cùng với tất cả các quan chức cấp cao của chiến khu và người phụ trách đều tập trung ở đây.
Bọn họ đều muốn xem ai chán sống muốn đấu với Hồng Thiên, đây không phải là muốn bị ngược đãi sao?
"Hồng Thiên, chút nữa đừng nương tay, giúp tôi dạy cho cậu ta một bài học, tốt nhất là trực tiếp đánh chết cậu ta!"
Lúc này, Mục Thiên Lăng dặn dò Hồng Thiên.
Khi Hồng Thiên nghe Mục Thiên Lăng nói vậy, đôi mắt anh ta nheo lại, nhìn về phía Mục Chiến, rõ ràng là đang xin chỉ thị.
Mục Chiến khẽ gật đầu.
"Rõ!"
Hồng Thiên lập tức hét lên.
"Thủ đoạn này của cha thật là hay, dùng cách này để đối phó với thằng nhóc này, cho dù hắn có chết cũng không phải lỗi của chúng ta!"
Mục Thiên Lăng nhìn Mục Chiến, cười nói.
"Tên này có mối quan hệ không đơn giản với thương hội Thiên Long, cũng có mối quan hệ sâu sắc với Hoa Hồng Đỏ của Bách Hoa Lâu, không có lý do gì để giữ cậu ta lại!"
"Nếu cuối cùng bọn họ thật sự truy cứu thì chỉ cần giao Hồng Thiên ra là xong!"
Ánh mắt Mục Chiến lóe lên một tia sáng, lạnh lùng nói.
Nghe Mục Chiến nói vậy, Mục Thiên Lăng giơ ngón tay cái lên với cha mình.
Lúc này, Diệp Phàm và Hồng Thiên đang giằng co ở trung tâm căn cứ.
Được bao quanh bởi hàng chục ngàn chiến sĩ và một đám sĩ quan lãnh đạo của chiến khu.
"Thằng nhóc, có di ngôn gì thì mau nói đi!"
Hồng Thiên nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
"Anh không có tư cách để tôi nói di ngôn!"
Diệp Phàm nhìn Hồng Thiên, thờ ơ nói.
Ồ!
Lời nói của Diệp Phàm trực tiếp khiến chiến sĩ xung quanh giật mình, thầm nghĩ tên này ngông cuồng quá rồi phải không?
Sắc mặt Hồng Thiên càng thêm lạnh lẽo, nắm chặt nắm đấm, cơ bắp cuồn cuộn, tản ra khí tức cực kỳ hung hãn và áp bức.
Lên! ! !
Hồng Thiên hét lên như ra lệnh, trực tiếp đánh một cú đấm về phía Diệp Phàm.
Xoẹt xoẹt!
Cú đấm của anh ta cực kỳ nhanh, xé rách không gian, phát ra âm thanh răng rắc chói tai.
Khi cú đấm của anh ta sắp giáng xuống,
Một cơn gió dữ dội vọt về phía Diệp Phàm, khiến mọi người có cảm giác bị áp đảo!
"Thằng nhóc này xong đời rồi!"
Người ở chiến khu Tây Bộ nhìn thấy cú đấm này của Hồng Thiên, đều cảm thấy Diệp Phàm coi như xong.
Hồng Thiên không hề nương tay đánh ra cú đấm này.
Toàn bộ chiến khu Tây Bộ này, người duy nhất có thể đỡ được cú đấm này của anh ta chắc chỉ có người đó!
Nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng xảy ra khiến tất cả mọi người ở chiến khu Tây Bộ đều phải kinh ngạc!
Chỉ thấy cú đấm áp đảo nặng như núi của Hồng Thiên, chỉ cách Diệp Phàm ba tấc đột ngột dừng lại, không thể tiến thêm được nữa.
Sở dĩ cú đấm của anh ta dừng lại là do Diệp Phàm dùng một tay nhẹ nhàng bắt lấy cú đấm của anh ta.
Ngay cả bản thân Hồng Thiên cũng không nhìn rõ, làm sao Diệp Phàm lại bắt được nắm đấm của anh ta với tốc độ nhanh như vậy?
Với tốc độ và lực lượng cú đấm này của anh ta, cho dù Diệp Phạm có bắt được thì cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng Diệp Phàm không chỉ bắt được mà còn khiến nắm đấm của anh ta không thể tiến thêm nữa, điều này làm cho Hồng Thiên kinh ngạc đến ngơ ngác!
"Cậu..."
Sắc mặt Hồng Thiên thay đổi, ánh mắt dán chặt vào Diệp Phàm.
"Anh không thể làm được!"
Diệp Phàm nhìn Hồng Thiên lắc đầu.
Nói xong, hắn thả nắm đấm của đối phương ra và đồng thời đấm ra một cú đấm.
Cú đấm của hắn cực kỳ nhanh, chỉ để lại một dư ảnh trước khi đánh vào cơ thể Hồng Thiên.
Bang! ! !
Ngay lập tức, một tiếng sấm rền vang lên.
Hồng Thiên bị nắm đấm của Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất mấy cái rồi nôn ra máu.
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, không nói được câu nào đã tắt thở.
Lúc này, mọi người đều im lặng!
Toàn bộ chiến khu Tây Bộ lặng ngắt như tờ!
Tất cả chiến sĩ, các tướng lĩnh đều ngơ ngác, bị sốc nặng!
Vẻ mặt Mục Thiên Lăng thay đổi, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được.
Về phần Mục Chiến, ông ta cau mày, vẻ mặt có chút khó coi!
"Cậu... cậu ta thực sự đã giết huấn luyện viên Hồng ngay lập tức?"
"Sao có thể được?"
Khi mọi người phản ứng lại, nhìn thấy thi thể của Hồng Thiên, tất cả đều há hốc mồm không tin nổi.
Là huấn luyện viên ma quỷ số một trong chiến khu Tây Bộ, vậy mà lại bị giết ngay lập tức.
Mà người giết anh ta ngay lập tức chỉ là một thằng nhóc gầy gò khoảng hai mươi tuổi?
Nếu không tận mắt chứng kiến thì sẽ không tin được!
"Huấn luyện viên, huấn luyện viên, huấn luyện viên!!!"
Lúc này, một nhóm chiến sĩ xung quanh nhìn vào thi thể Hồng Thiên hét lên, bọn họ phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Mặc dù Hồng Thiên bị chiến sĩ chiến khu Tây Bộ gọi là huấn luyện viên ma quỷ nhưng dù sao anh ta dạy bọn họ đã lâu đương nhiên là có tình cảm.
Bây giờ Hồng Thiên bị giết, trong lòng bọn họ cũng tràn đầy phẫn nộ và sát ý đối với Diệp Phàm!
Vào lúc này, trên sân có hàng ngàn chiến sĩ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm với ánh mắt lạnh lùng, giống như một đàn hổ dữ, sẵn sàng xé nát Diệp Phàm bất cứ lúc nào.
"Tôi đã bảo anh chuẩn bị di ngôn, anh lại không nghe!"
Nhìn thi thể Hồng Thiên, Diệp Phàm lại nói thêm một câu nữa, suýt chút nữa khiến cho hàng vạn chiến sĩ của chiến khu Tây Bộ nổi điên!
"Tại sao lại như vậy?"
"Tại sao thực lực của hắn lại mạnh như vậy?"
Giờ phút này, vẻ mặt Mục Thiên Lăng cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Vốn dĩ ông ta cho rằng để Hồng Thiên ra trận, Diệp Phạm chết chắc, nhưng kết quả hoàn toàn ngoài dự đoán của ông ta!
"Cha!"
Mục Thiên Lăng nhìn về phía cha mình.
"Chàng trai trẻ, tôi thực sự đã xem thường cậu rồi!"
Lúc này, Mục Chiến nhìn Diệp Phàm nói.
"Cảm ơn đã khen ngợi!"
Diệp Phàm vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng giây tiếp theo, vẻ mặt Mục Chiến trở nên lạnh lẽo, trực tiếp ra lệnh.
Chương 263: Quân Ngự Lâm xuất hiện
Mục Chiến quát Diệp Phàm: "Hồng Thiên là huấn luyện viên của chiến khu Tây Bộ chúng tôi, có hiệu hàm năm sao, vậy mà cậu lại giết chết cậu ấy. Cậu đã phạm phải tội chết."
"Người đâu, bắt cậu ta lại ngay, nếu chống cự thì giải quyết tại chỗ!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm chằm chằm, vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy uy nghiêm.
Ông ta vừa ra lệnh, lập tức có hai chiến sĩ đi về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm liếc mắt, hai chiến sĩ kia thầm sợ hãi.
Tức thì hơn vạn chiến sĩ xung quanh trực tiếp giơ súng trong tay lên, chĩa thẳng vào Diệp Phàm, chuẩn bị nổ súng!
"Ông giỏi tính kế đấy!"
"Nếu tôi bị anh ta giết tức là thực lực yếu kém, nếu tôi giết anh ta tức là giết chết sĩ quan chiến khu, ông có lý do chính đáng để xử lý tôi!"
"Một chiêu này hay lắm!"
Diệp Phàm nhìn Mục Chiến cười gằn.
"Cậu đã phạm phải tội chết, ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi. Nếu không, đến lúc đó bị bắn thành cái sàng thì rất khó coi!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm. lạnh lùng cất lời.
"Chỉ dựa vào bọn họ mà cũng muốn bảo tôi bó tay chịu trói?"
Diệp Phàm khinh khỉnh nói.
"Bắn!"
Mục Chiến quyết đoán ra lệnh.
Hơn vạn chiến sĩ Tây Bộ định bóp cò giết chết Diệp Phàm.
"Dừng tay!"
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên.
Một nhóm người mặc chiến phục xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khí thế mạnh mẽ, vai có năm sao, là một vị tướng quân tướng hàm năm sao.
Ông ta chính là Nguyên Hạo, thống soái của chiến khu Tây Bộ.
Sau khi Nguyên Hạo xuất hiện, những chiến sĩ kia rối rít hạ vũ khí, giơ tay chào ông ta.
"Tổng chỉ huy, sao ông lại ở đây?"
Mục Chiến thấy Nguyên Hạo xuất hiện, trong mắt lộ vẻ khác thường, lên tiếng hỏi.
Nguyên Hạo có tướng hàm và chức vị cao hơn Mục Chiến, nhưng Mục Chiến không khiêm nhường và cung kính với đối phương cho lắm.
"Phó thống soái Mục, chuyện gì thế này?"
Nguyên Hạo nghiêm nghị hỏi.
"Thưa thống soái, tên này đã sát hại huấn luyện viên Hồng Thiên mà còn muốn chống cự, tôi đang định ra lệnh xử lý cậu ta!"
Mục Chiến nói.
"Sao cậu ta lại ở đây? Sao cậu ta lại Hồng Thiên? Có phải ông nên cho tôi một lời giải thích không?"
Đôi mắt cực kỳ có sức uy hiếp của Nguyên Hạo nhìn chòng chọc Mục Chiến.
"Sau này tôi sẽ viết báo cáo nộp cho thống soái, còn bây giờ, tên này cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải xử lý ngay lập tức!"
"Chuẩn bị, bắn!"
Mục Chiến lập tức hô.
"Tôi xem ai dám nổ súng?"
Đám chiến sĩ kia đang định giơ vũ khí lên lần nữa thì câu nói của Nguyên Hạo vang lên khiến động tác của bọn họ khựng lại.
"Thống soái, ông có ý gì?"
Mục Chiến nhíu mày nhìn Nguyên Hạo đăm đăm.
"Tôi muốn mang người này đi. Còn chuyện Hồng Thiên, tôi sẽ điều tra rõ ràng!"
Nguyên Hạo lạnh lùng nói.
Sắc mặt Mục Chiến tối sầm: "Thống soái, thực lực của tên này rất mạnh, tôi sợ cậu ta sẽ làm thống soái bị thương, vẫn nên lập tức xử lý thì hơn!"
"Người đâu..."
"Mục Chiến, hiện tại tôi lấy thân phận thống soái chiến khu Tây Bộ nói cho ông biết, ông không được giết cậu ấy!"
"Ai dám động đến cậu ấy thì xử theo quân pháp!"
Mục Chiến còn chưa nói xong, Nguyên Hạo đã cứng rắn quát.
Nhất thời bầu không khí chợt đóng băng, cực kỳ áp lực.
Hai sĩ quan chỉ huy của chiến khu Tây Bộ là Mục Chiến và Nguyên Hạo đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
"Nếu bản vương muốn động đến cậu ta thì sao?"
"Nguyên Hạo, ông sẽ làm thế nào?"
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sát ý vô tình vang lên.
Trong căn cứ chiến khu Tây Bộ, một đám người xuất hiện.
Người dẫn đầu là Xuyên Vương!
Phía sau Xuyên Vương không chỉ có Lý Nguyên mà còn có một đám cường giả.
Sở tuần tra, sở giám sát, sở Hộ Long, tất cả cường giả của ba sở đều xuất hiện, thậm chí phía sau còn có ba trăm người mặc chiến giáp có hoa văn hình rồng màu vàng, khí thế sắc bén, tay cầm súng trường Hồng Anh. Bọn họ là người của quân Ngự Lâm Đế Đô.
Quân Ngự Lâm là quân đoàn mạnh nhất của chủ Long Quốc, chỉ có thiên tử đương triều và mấy các lão Nội Các mới có tư cách điều động!
Lần này bởi vì con gái của Xuyên Vương bị giết, không chỉ người của ba sở đến, mà ngay cả quân Ngự Lâm cũng được điều tới ba trăm người.
"Xuyên Vương!"
Nguyên Hạo nhìn Xuyên Vương, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Khi nhìn thấy người của ba sở và quân Ngự Lâm phía sau Xuyên Vương, ông ta khẽ nhíu mày.
Những người khác có mặt ở đây cũng nhìn đám người Xuyên Vương.
"Xuyên Vương, sao ngài lại đến đây?"
Nguyên Hạo bước tới hỏi Xuyên Vương.
"Hôm nay tôi tới để giết cậu ta!"
"Chẳng hay thống soái Nguyên có cho phép không?"
Xuyên Vương chỉ vào Diệp Phàm, lạnh lùng nói.
Mặt Nguyên Hạo lập tức biến sắc.
"Xuyên Vương, nghe nói quận chúa bị giết, lẽ nào là cậu ta làm?"
Lúc này, Mục Chiến đảo tròng mắt, bước tới hỏi Xuyên Vương.
"Đúng vậy, là cậu ta đã giết con gái của bản vương, bản vương phải bắt cậu ta nợ máu trả máu!"
"Lần này Nội Các cố ý phái cường giả của ba sở và quân Ngự Lâm đến đây để giúp bản vương giết tên này, chắc là các ông sẽ không ngăn cản đâu nhỉ?"
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
"Tất nhiên là không!"
"Tên này to gan lớn mật dám giết quận chúa, tội của cậu ta đáng chết vạn lần!"
"Tôi tin rằng thống soái cũng sẽ không bỏ qua cho hung thủ sát hại quận chúa!"
Mục Chiến vội vàng lên tiếng, nói xong còn cố ý liếc nhìn Nguyên Hạo. Mà câu cuối cùng của ông ta cũng phá hỏng con đường Nguyên Hạo giải vây cho Diệp Phàm.
Ánh mắt Nguyên Hạo không ngừng lấp lóe, hai hàng mày nhíu lại.
"Nhãi ranh, hôm nay tao phải phanh thây xé xác mày, cho mày xuống địa ngục chôn cùng con gái tao!"
Xuyên Vương nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo tràn đầy sát khí, quát.
"Chôn cùng con gái ông, cô ta xứng sao?"
Diệp Phàm khinh thường.
Tức thì hai mắt Xuyên Vương như sắp nứt ra, lửa giận ngút trời.
"To gan, đã sát hại quận chúa mà còn dám ăn nói ngông cuồng!"
"Người đâu, bắt cậu ta lại!"
Trong đội ngũ sở giám sát có một giám sát sứ nhìn Diệp Phàm quát, hiển nhiên ông ta chưa hỏi thăm những vị giám sát sứ khác về Diệp Phàm, nếu không thì ông ta sẽ không dám nói câu này.
Ông ta vừa dứt lời, một đám cường giả sở giám sát lập tức xông về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm lạnh mặt bước ra một bước, mặt đất lập tức nứt toác, từng viên đá vụn văng ra, bắn trúng đám cường giả này của sở giám sát.
Phụt phụt phụt!
Đám cường giả sở giám sát này hộc máu tại chỗ, tất cả đều văng ra ngoài, nện xuống đất chết luôn!
Lúc này, sắc mặt của vị giám sát sứ kia hết sức khó coi.
Tiếp đó, cường giả của sở Hộ Long xông ra, ai nấy đều mặc đồng phục thống nhất, xông về phía Diệp Phàm.
Sở Hộ Long là một trong ba sở, địa vị và thực lực tổng thể của bọn họ cao hơn hai sở khác.
Mà nhiệm vụ của sở Hộ Long là bảo vệ Đế Đô, duy trì sự ổn định của Đế Đô. Một khi có bất kỳ người hoặc chuyện gì gây bất lợi cho Đế Đô, sở Hộ Long sẽ xuất hiện!
Hơn nữa, bọn họ có thể ra tay với bất cứ ai, tiền trảm hậu tấu, quyền lực cực lớn!
Có tổng cộng năm cường giả sở Hộ Long, tất cả đều là cường giả Địa Cảnh tầng năm trở lên.
Năm người này ra tay, khí thế hừng hực, khí cơ đáng sợ khóa chặt Diệp Phàm khiến hắn không thể tránh né!
Nhưng Diệp Phàm hoàn toàn không cần tránh né!
Hắn vung tay lên, năm cường giả của sở Hộ Long đều bị đánh bay, đập xuống đất hộc máu.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt ở đây hoảng sợ.
"Quân Ngự Lâm đâu?"
Sắc mặt Xuyên Vương tối sầm, dứt khoát hô.
Ba trăm quân Ngự Lâm lập tức xông tới.
Người đàn ông dẫn đầu mặc chiến giáp kia có thực lực cực kỳ hùng hậu, thậm chí đã vượt qua phạm trù Địa Cảnh, cực kỳ đáng sợ!
Ba trăm quân Ngự Lâm lập tức bao vây Diệp Phàm, súng trường trong tay chĩa vào hắn.
Trên người bọn họ phát ra khí tức cực mạnh.
Đám người này thấp nhất cũng đạt đến cấp bậc Nhân Cảnh tầng bảy.
Trong đó có không ít cao thủ Huyền Cảnh và Địa Cảnh.
Toàn bộ ba trăm quân Ngự Lâm đều là võ giả.
Thực lực này e là còn mạnh hơn chín quân đoàn lớn kia.
Vù vù vù!
Ngay khi quân Ngự Lâm sắp đánh với Diệp Phàm, đột nhiên trên không trung vang lên từng hồi tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng quay vù vù.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mấy chục máy bay trực thăng vũ trang có logo của Chiến Bộ xuất hiện trên bầu trời căn cứ chiến khu Tây Bộ.
Lúc này, một bóng người mặc đồ đen trực tiếp nhảy từ trong khoang máy bay xuống ở độ cao một nghìn mét cách mặt đất.
Cơ thể lộn nhào giữa không trung, vững vàng đáp xuống mặt đất.
Có điều trên mặt đất hai dấu chân sâu do người này giẫm chân tạo thành, cả mặt đất đều rung chuyển.
Tiếp đó lại có một bóng người nhảy xuống, tiếp đất an toàn.
Cảnh tượng này khiến mọi người ở đây sững sờ vì kinh ngạc.
Chương 263: Cậu đang uy hiếp bản vương đấy à
Hai người nhảy từ trên máy bay trực thăng xuống là Hắc Uyên và Thiết Thủ, một trong chín long vệ của Long Hồn.
Tiếp theo, một máy bay trực thăng khác thả xuống một sợi dây, một đám thành viên Long Hồn túm lấy sợi dây nhanh chóng rơi xuống.
Chỉ trong thời gian nháy mắt đã có hơn trăm thành viên Long Hồn đáp xuống đất, vẻ mặt lạnh lùng.
"Các người là ai?"
Xuyên Vương nhíu mày nhìn đám người này.
"Thưa Xuyên Vương, tại hạ là Hắc Uyên, một trong chín long vệ của Long Hồn. Vị này là Thiết Thủ, cũng là một trong chín long vệ."
Hắc Uyên đi tới trước mặt Xuyên Vương, lên tiếng giới thiệu.
"Long Hồn?"
"Các người do Nội Các phái tới hỗ trợ bản vương bắt hung thủ sát hại quận chúa?"
Xuyên Vương lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy!"
Hắc Uyên gật đầu.
"Vậy thì tốt, các người ra tay đi, bắt tên kia lại, nhân tiện cho bản vương xem sự lợi hại của Long Hồn - lực lượng mạnh nhất Chiến Bộ!"
Xuyên Vương lập tức nói.
"Thưa vương gia, không để động vào cậu ấy."
Hắc Uyên nói thẳng.
Sắc mặt Xuyên Vương trở nên lạnh lùng, mắt nhìn Hắc Uyên đăm đăm: "Cậu có ý gì?"
"Trước đây Chiến Bộ đã phái một đội ngũ tới Tây Nam chấp hành nhiệm vụ, kết quả là bị một nhóm cường giả nước ngoài vây giết, tổn thất nặng nề. Hiện tại bọn họ đang ngàn cân treo sợi tóc, tôi theo lệnh Long Soái đi cứu bọn họ!"
Hắc Uyên nói.
"Vậy thì có liên quan gì đến thằng nhãi này?"
Xuyên Vương lạnh lùng chất vấn.
"Chỉ có cậu ấy mới có thể đối phó với nhóm cường giả nước ngoài kia, tôi theo lệnh Long Soái tới đưa cậu ấy đi cứu viện!"
"Mong Xuyên Vương đừng gây trở ngại cho nhiệm vụ của tôi, nếu chậm trễ việc cứu viện thì không chỉ khiến Long Quốc uổng mất một đội lính tinh nhuệ, mà còn ảnh hưởng đến uy danh của Long Quốc!"
Hắc Uyên hờ hững nói.
Nghe vậy, đám người Xuyên Vương, Mục Chiến đều biến sắc.
"Cậu đang uy hiếp bản vương đấy à?"
Xuyên Vương lạnh lùng nhìn Hắc Uyên.
"Không dám!"
Hắc Uyên cúi đầu.
"Nếu bản vương không thả cậu ta đi thì sao?"
Xuyên Vương lạnh lùng nói.
"Thống soái chiến khu Tây Bộ Nguyên Hạo nghe lệnh!"
Hắc Uyên lập tức hô.
"Có Nguyên Hạo!"
Nguyên Hạo bước lên, đáp.
"Long Soái có lệnh, lệnh cho ông đảm bảo hành động cứu viện lần này tiến hành thuận lợi, nếu ai dám làm chậm trễ việc cứu viện thì bắt hết!"
Hắc Uyên dứt khoát lấy lệnh bài Long Soái ra, ra lệnh cho Nguyên Hạo.
"Rõ!"
Nguyên Hạo gật đầu, sau đó nhìn đám người Xuyên Vương: "Xuyên Vương, mời vị xin vui lòng lùi lại!"
"Ông dám ra lệnh cho bản vương?"
Xuyên Vương sầm mặt nhìn Nguyên Hạo.
"Nếu Xuyên Vương không lùi lại, vậy thì thứ lỗi cho chúng tôi vô lễ."
"Người đâu, bắt hết toàn bộ!"
Nguyên Hạo ra lệnh, một đám chiến sĩ của chiến khu Tây Bộ lập tức xông tới chỗ Xuyên Vương và người của ba sở cùng quân Ngự Lâm.
"Các... các người muốn tạo phản sao?"
Sắc mặt Xuyên Vương tối sầm, lạnh lùng quát.
"Chúng tôi chỉ đang thi hành mệnh lệnh của Long Soái, xin thứ lỗi!"
Nguyên Hạo nói thẳng.
Người của ba sở và quân Ngự Lâm đều biến sắc, nhưng không phản kháng.
Một khi bọn họ nảy sinh xung đột với chiến khu Tây Bộ, hậu quả rất nghiêm trọng.
"Thống soái, ông làm gì thế? Ông muốn làm trái ý chỉ của Nội Các và triều đình sao?"
Mục Chiến trầm giọng hỏi Nguyên Hạo.
"Vậy ông muốn làm trái mệnh lệnh của Long Soái sao?"
"Mục Chiến, ông phải nhớ kỹ mình là lính của ai!"
"Nếu ông không rõ, vậy thì đừng làm phó thống soái nữa!"
Nguyên Hạo khiển trách Mục Chiến. Sắc mặt Mục Chiến thay đổi, hết sức khó coi.
"Chúng ta đi thôi!"
Hắc Uyên đi tới trước mặt Diệp Phàm rồi nói.
"Không được!"
Diệp Phàm lắc đầu.
"Vì sao?"
Hắc Uyên thắc mắc.
"Lúc trước tới đây tôi đã nói mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó."
"Đã đưa tôi tới đây, muốn bảo tôi đi thì không dễ như vậy đâu."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vậy cậu muốn sao?"
Hắc Uyên dò hỏi.
"Tôi muốn ba con bọn họ quỳ xuống xin lỗi tôi!"
Diệp Phàm đưa mắt nhìn cha con Mục Chiến và Mục Thiên Lăng.
Hắn nói xong, mọi người giật mình.
Tên này muốn bắt phó thống soái của chiến khu Tây Bộ, tướng quân ba sao Mục Chiến quỳ xuống xin lỗi hắn?
Hắn bị điên à?
Ngay cả Hắc Uyên cũng thay đổi sắc mặt: "Chuyện này..."
"Nếu ông ta không chịu xin lỗi, thì hôm nay tôi không đi!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Nhãi ranh, cậu đừng ngông quá mức!"
Mục Chiến chỉ vào Diệp Phàm quát.
"Hai người quỳ xuống xin lỗi cậu ấy đi!"
Hắc Uyên chỉ vào Mục Chiến và Mục Thiên Lăng và ra lệnh.
"Gì cơ?"
"Cậu bắt bản tướng quân quỳ xuống xin lỗi cậu ta á/'
"Cậu đang đùa đấy à?"
Mục Chiến sầm mặt nhìn Hắc Uyên.
Tức thì trên người Hắc Uyên phát ra một luồng uy áp cực kỳ đáng sợ, đè ép ba con Mục Chiến.
Hai ba con nhà này bị đè xuống đất, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Nếu hai người không làm theo thì xử theo quân pháp!"
Hắc Uyên lập tức quát.
Anh ta nói xong, uy áp trên người càng lúc càng mạnh, đè ép hai ba con này không thở nổi, Mục Thiên Lăng có cảm giác ngạt thở.
Mục Chiến nhìn tình trạng của con trai, đành phải cắn răng nói với Diệp Phàm: "Xin... xin lỗi!"
Mục Chiến đã xin lỗi, dưới áp lực đáng sợ này, Mục Thiên Lăng cũng buộc phải xin lỗi Diệp Phàm.
Lúc này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào hai ba con nhà này, biểu cảm khác nhau.
"Được chưa?"
Hắc Uyên liếc Diệp Phàm.
"Nhớ cho kỹ, tốt nhất là sau này đừng chọc vào tôi. Nếu không, không chỉ quỳ xuống xin lỗi đơn giản như vậy đôi, mà là chết đấy."
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hai ba con nhà này, sau đó đi thẳng ra ngoài.
Sau khi Diệp Phàm rời đi.
Sắc mặt Mục Chiến cực kỳ khó coi, hai tay siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay chảy máu.
Lúc này trong lòng ông ta ngùn ngụt lửa giận, muốn cắn nuốt tất cả!
Ông ta đường đường là phó thống soái chiến khu Tây Bộ, tướng quân có tướng hàm ba sao, vậy mà lại bị ép quỳ xuống xin lỗi một thanh niên trước mặt mọi người. Đối với ông ta mà nói, chuyện này vô cùng nhục nhã.
Hiện tại tôn nghiêm và thể diện của ông ta đã mất sạch rồi!
Mà nỗi hận Diệp Phàm cũng lên đến tột đỉnh!
Mục Chiến thề nhất định phải khiến Diệp Phàm trả giá đắt!
"Nguyên Hạo, bản vương nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay!"
Xuyên Vương trơ mắt nhìn Diệp Phàm một lần nữa rời đi trước mặt mình, trong lòng cũng bừng bừng lửa giận. Ông ta lạnh lùng lườm Nguyên Hạo, sau đó dẫn người bỏ đi.
"Cung tiễn Vương gia!"
Nguyên Hạo chắp tay nói, liếc Mục Chiến một cái rồi rời đi.
"Thống soái, tên Mục Chiến kia mất hết mặt mũi rồi, e là sau này ông ta không thể đặt chân ở chiến khu Tây Bộ nữa!"
Lúc này, sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo kích động nói.
Cấp cao của chiến khu Tây Bộ đều biết Mục Chiến vẫn luôn không phục Nguyên Hạo, ỷ mình có người ở Đế Đô nên không coi thống soái Nguyên Hạo ra gì.
Hai người cũng đấu đá trong sáng ngoài tối từ rất lâu rồi, lần này Mục Chiến bị mất mặt như vậy, sĩ quan phụ tá của Nguyên Hạo vui như mở cờ trong bụng.
"Mục Chiến cực kỳ mưu mô, không dễ bị đánh gục như vậy đâu. Cậu phái người theo dõi ông ta, quan sát xem tiếp theo ông ta muốn làm gì."
Mục Chiến nhíu mày nói.
"Rõ!"
Sĩ quan phụ tá gật đầu.
"Còn nữa, bây giờ cậu lập tức đi điều tra rõ nhóm cường giả nước ngoài kia chui ra từ đâu."
"Ở khu vực trực thuộc chiến khu Tây Bộ lại xuất hiện một nhóm cường giả nước ngoài như thế, còn giết người của Chiến Bộ, đây là đang đánh vào mặt chiến khu Tây Bộ chúng ta!"
"Lập tức truyền lệnh của tôi, phong tỏa Tây Nam, thông báo cho Chiến Lang lập tức ra tay cho đám người nước ngoài kia biết chiến khu Tây Bộ chúng ta không dễ chọc!"
Nguyên Hạo đưa ra từng mệnh lệnh.
"Rõ!"
Sĩ quan phụ tá gật đầu.
Mà lúc này, Diệp Phàm đã theo đám Hắc Uyên ngồi xe quân đội lao như bay đến nơi nào đó.
"Các anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Diệp Phàm ngồi trên xe, thờ ơ hỏi.
"Trước đó Quân Đao và người của tiểu đội Long Hồn bị cường giả nước ngoài vây giết, Quân Đao bị bắt, các thành viên khác của Long Hồn bị bao vây trong một ngọn núi. Bây giờ chúng ta đi cứu viện."
Hắc Uyên trả lời.
"Chuyện này các anh làm là được rồi mà, không cần dẫn theo tôi."
Diệp Phàm bĩu môi.
"Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa xác định rốt cuộc đối phương có bao nhiêu người, thực lực mạnh cỡ nào. Hơn nữa, đối phương đã dám quang minh chính đại ra tay với Long Hồn thì ắt nắm chắc trăm phần trăm. Lần này bọn họ đến, khí thế nhất định không nhỏ."
"Để bảo đảm không xảy ra sơ sót, Long Soái dặn chúng tôi nhất định phải dẫn theo cậu, không thì chúng tôi đã chẳng cố ý chạy tới cứu cậu!"
Hắc Uyên nói.
"Các anh không đến thì bọn họ cũng chẳng làm gì được tôi."
Diệp Phàm phản bác.
"Tất nhiên là tôi biết, nhưng cậu sẽ vì chuyện này mà mang tội phản quốc, đến lúc đó cậu định đối địch với cả Long Quốc à?"
"Cậu thì không sao, nhưng những người bên cạnh cậu có thể bình yên không?"
Hắc Uyên nói.
Diệp Phàm nhíu mày. Hắn không nghĩ nhiều như vậy!
Trước đó hắn chỉ nghĩ cùng lắm thì trở về núi Cửu Long.
Ở đó có Đại sư phụ và sáu vị sư phụ khác, không ai có thể làm gì hắn.
Nhưng hắn chưa từng suy xét đến những người bên cạnh hắn, ví dụ như Sở Sở hay Bách Hoa Lâu, điện Long Vương và quân Thiên Sách phải làm sao?
Hắn chưa từng nghĩ cho họ!
"Lần này, chỉ cần cậu giúp chúng tôi cứu nhóm Quân Đao ra ngoài, một lưới bắt hết đám người nước ngoài kia, thì cậu sẽ lập được công lớn. Đến lúc đó, Long Soái sẽ nói giúp cậu, phía Xuyên Vương và Mục Chiến cậu cũng không cần lo."
Hắc Uyên trầm giọng nói.
"Thôi được, tôi sẽ giúp các anh một lần."
Diệp Phàm gật đầu.
Sau đó, bọn họ đi đến một ngọn núi lớn nào đó ở Tây Nam.
Cùng lúc đó, ở Tây Nam xuất hiện nhiều thế lực thần bí!
Một tràng sát cơ càng lớn hơn đang ấp ủ!