-
Chương 241-242
Chươg 241: Cháu trai làm mất mặt
Trong hai nhóm người này có một nhóm ăn mặc sang trọng, người đàn ông dẫn đầu không ai khác chính là quân chủ quân Thiên Lang, Mạc Lâm.
Nhóm người trước mặt Mạc Lâm đều mặc vest đen, do một ông lão có râu dê.
"Quân đoàn trưởng Mạc, cậu cảm thấy đề nghị hợp tác với gia tộc Ito lần này thế nào?"
"Gia chủ của chúng tôi rất có thành ý với lần hợp tác này."
"Chỉ cần chúng ta hợp tác, tôi bảo đảm quân Thiên Lang của các người sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
Ông lão râu dê vuốt râu cười nói.
"Hợp tác không thành vấn đề, nhưng nếu chúng tôi muốn các người đi giết người các người có giết không?"
Mạc Lâm lạnh nhạt nói.
"Tên tiểu tử kia sẽ chết sớm thôi!"
Ông lão râu dê tự tin cười nói.
Lúc này, một người đàn ông phía sau ông lão râu dê nhận được điện thoại liền biến sắc.
"Quản gia, không hay rồi!"
Người đàn ông mặc vest thì thầm vào tai ông lão râu dê, ông lão lập tức cau mày.
"Thấy vẻ mặt này của ông, chẳng lẽ nhiệm vụ đối phó với hắn đã thất bại rồi sao?"
Mạc Lâm liếc nhìn ông lão râu dê một cái.
"Quân đoàn trưởng Mạc, người này quả thực có chút khó giải quyết, nhưng mà cậu yên tâm, gia tộc Ito nhất định sẽ làm được như đã hứa. Lần này chúng tôi đã dẫn kiếm sĩ mạnh nhất trong gia tộc theo, nhất định có thể giết hắn!"
"Ichiken, ngươi đích thân đi một chuyến đi!"
Ông lão râu dê nói.
Ông lão vừa dứt lời, một người mặc đồ đen cầm kiếm đột nhiên xuất hiện đáp lại: "Vâng!"
Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này khiến Mạc Lâm kinh ngạc, với thực lực của hắn ta vậy mà lại không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
"Người này là ai?"
Mạc Lâm nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hắn chính là Ito Ichiken, kiếm sĩ mạnh nhất mà gia tộc Ito bồi dưỡng. Hắn đã từng tiêu diệt năm tổ chức cấp A và hai tổ chức cấp S chỉ với một thanh kiếm!"
Ông lão râu dê cười nói.
"Mạnh vậy sao?"
Mạc Lâm kinh ngạc nói.
Hắn ta đương nhiên biết sự phân chia của các thế lực trong thế giới ngầm, đương nhiên cũng biết sức mạnh của tổ chức cấp A và tổ chức cấp S.
Có thể tiêu diệt được năm tổ chức cấp A, hai tổ chức cấp S chứng tỏ thực lực của người này đã đạt tới trình độ vô cùng đáng sợ rồi!
"Không ngờ gia tộc Ito của các người còn có cao thủ như vậy!"
"Quân đoàn trưởng Mạc khách sáo rồi!"
"Có Ichiken ra tay, Diệp Phàm nhất định phải chết, quân đoàn trưởng Mạc và quân chủ quân Thiên Lang cứ yên tâm đi!"
Ông lão râu dê tự tin nói.
"Nếu đã vậy thì tôi sẽ về bẩm báo với quân chủ một tiếng, có thể bắt đầu hợp tác rồi, trước mắt chúc chúng ta hợp tác thuận lợi!"
Mạc Lâm cười nói.
Chớp mắt đã đến buổi trưa.
Diệp Phàm chạy tới Đường Thị ăn cơm cùng Đường Sở Sở.
"Sở Sở, ba tên kia không đi tố cáo với cậu dì của em chứ?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở.
"Không có, hôm nay ba người họ còn thành thật đến làm việc, có lẽ là bị anh dọa sợ rồi."
Đường Sở Sở mỉm cười.
Diệp Phàm cười lạnh nói: "Tốt nhất là vậy!"
"Đúng rồi anh Tiểu Phàm, em định đi Tây Nam một chuyến!"
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm nói.
"Đi Tây Nam? Đúng vậy, em định công bố sản phẩm kem trị sẹo mà anh cho em, nhưng dược liệu trong sản phẩm này rất hiếm, chỉ ở vùng Tây Nam mới có."
"Em đã liên lạc với công ty dược liệu lớn ở quận Thiên Thục rồi, dự định ngày mai sẽ trực tiếp ký hợp đồng hợp tác lâu dài với đối phương, đảm bảo công ty được cung cấp dược liệu thuận lợi!"
Đường Sở Sở nói.
"Tây Nam cũng không gần chúng ta, anh đi với em!"
Diệp Phàm nói.
Hắn đương nhiên lo lắng cho Đường Sở Sở đi xa một mình.
Với thực lực của Đường Sở Sở bây giờ, ngoại trừ cường giả Thiên Cảnh ra, những người còn lại cũng không thể làm tổn thương cô.
Nhưng Diệp Phàm vẫn không thể yên tâm được, đi theo vẫn hơn, dù sao hắn cũng không bận gì!
"Được!"
Mà Đường Sở Sở cũng không từ chối Diệp Phàm, cô chỉ hy vọng được ở bên Diệp Phàm nhiều một chút.
Ăn trưa xong, Diệp Phàm rời khỏi Đường Thị.
Lúc này có ba người đàn ông sắc mặt lạnh lùng đi tới trước mặt hắn, người dẫn đầu nhìn Diệp Phàm: "Chủ nhân của tôi muốn gặp anh, theo chúng tôi một chuyến đi!"
"Chủ nhân các người muốn gặp tôi thì tôi phải đi gặp sao?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Anh biết chủ nhân tôi là ai không?"
Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng quát.
"Tôi mặc kệ hắn ta là ai, muốn gặp tôi, bảo hắn ta lăn qua đây!"
Diệp Phàm hừ lạnh.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Lên!"
Người đàn ông lập tức quát lên.
Hai người kia tức khắc xông về phía Diệp Phàm.
Kết quả họ còn chưa kịp đến gần Diệp Phàm đã bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất hộc máu.
Người đàn ông dẫn đầu biến sắc, một tay biến thành móng vuốt xông về phía Diệp Phàm.
Khoảnh khắc móng vuốt của đối phương sắp chạm tới Diệp Phàm, đã bị hắn chặn lại, trực tiếp cắt đứt cổ họng.
Mấy người đàn ông ngã xuống đất, hai mắt trừng to.
"Mặc kệ chủ của các người là ai, về nói với hắn ta, muốn gặp tôi thì lăn đến đây!"
Diệp Phàm nhìn hai người còn lại, không chút khách khí nói.
Mà ở trong biệt thự sang trong tại Then Hải, một người đàn ông mặc trường bào để râu đang ngồi uống tra.
"Chủ nhân, không hay rồi, Thương Ưng Long chết rồi!"
Lúc này một người đàn ông chạy tới trước mặt hắn ta, nói.
"Chết rồi?"
"Bị Diệp Phàm giết?"
Người đàn ông này trầm giọng nói.
"Đúng vậy, đối phương còn nói..."
Chàng trai lắp bắp không nói nên lời.
"Còn nói gì?"
Người đàn ông quát.
"Hắn còn nói, nếu muốn gặp hắn, thì bảo chủ nhân tự lăn qua đó!"
Người đàn ông toát đầy mô hôi trên trán, lo lắng nói.
Rắc rắc!
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đã biến tách trà trong tay thành bột mịn, nước trà văng khắp nơi, văng xuống đất tạo thành những lỗ thủng trên sàn đá cẩm thạch.
Chàng trai kia sợ tới mức quỳ xuống đất.
"Tốt, rất tốt!"
"Không hổ là đệ tử của Long Vương, quả thực có phong thái của Long Vương!"
Người đàn ông cười lạnh lùng.
"Chủ nhân, tôi sẽ đích thân đưa hắn đến!"
Một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện trước mặt người đàn ông.
"Nếu vị thiếu chủ này muốn tôi đích thân đi gặp hắn, vậy tôi sẽ đi thử xem sai!"
"Chuyện tôi bảo cậu sắp xếp thế nào rồi?"
Người đàn ông nói.
"Đã sắp xếp xong, có thể hành động!"
Người đàn ông mặc đồ đen nói.
"Được, vậy hành động đi, chúng ta đi!"
Người đàn ông nói, đứng dậy đi ra goài.
Cùng lúc đó, trong khu biệt thử Tử Kinh.
DIệp Phàm vừa quay lại liền thấy năm bóng người, trong đó có một người là Hoa Thừa trước đây đến gặp Tô Nhược Tuyết, bên cạnh anh ta còn có bốn người đàn ông cường tráng.
"Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"
Hoa Thừa nhìn Diệp Phàm, cười lạnh.
"Lại là anh? Sao đây? Muốn đi theo Âu Dương Mục à?"
Diệp Phàm cười lạnh nói.
"Tiểu tử này, dám động vào người phụ nữ của Vân thiếu gia, hôm nay không ai có thể cứu nổi mày!"
"Hắn chính là Diệp Phàm!"
Hoa Thừa nhìn Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức nói với bốn người kia.
Bốn người kia lập tức xông về phía Diệp Phàm, ra tay đều là sát chiêu, không có ý định buông tha cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng yên bất động, hắn vung tay lên, một con dao găm màu đen xẹt qua trước mặt bốn người.
Cổ họng họ lần lượt bắn ra máu tung tóe, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ!
Mà Hoa Thừa thấy cảnh tượng này thì biến sắc, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bốn người này đều là cao thủ mà Vân thiếu gia tìm được từ Hộ Long Ti, sao có thể chết nhanh như vậy?
Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hoa Thừa, bay thẳng về phía đối phương.
"Mày... Mày đừng đến đây!"
Hoa Thừa thấy Diệp Phàm tới gần, cảm nhận được sát ý của hắn, trong lòng run lên, sợ hãi lùi về sau.
"Hoa Thừa!"
Đột nhiên một iếng hét nghiêm khắc truyền đến, Hoa Ân, viện trưởng Ngự Y Viện xuất hiện.
"Ông nội!"
Hoa Thừa nhìn thấy Hoa Ân kích động kêu lên.
"Tiểu tử, ông nội của tao đến rồi, mày chết chắc rồi!"
Hoa Thừa như tìm được chỗ dựa vững chắc, bình tĩnh lại, chỉ vào Diệp Phàm hét lớn.
Hoa Thừa chính là cháu trai của Hoa Ân.
"Vô sỉ!!!"
Nhưng Hoa Thừa còn chưa ui mừng được bao lâu thì Hoa Ân đã tiến tới tát vào mặt anh ta khiến hắn ngã xuống đất, nửa mặt đỏ bừng và sưng tấy.
Hoa Thừa bị đánh đến choáng váng, ôm mặt nhìn Hoa Ân: "Sao ông lại đánh con? Ông nên dạy cho tên tiểu tử này một bài học mới đúng chứ, vừa rồi hắn muốn giết con!"
"Câm miệng!"
"Con dám đắc tội Diệp công tử, còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp công tử, xin Diệp công tử tha thứ!"
Hoa Ân mắng cháu trai mình.
Ông ấy biết rõ Diệp Phàm đáng sợ đến mức nào, nếu đối phương thật sự ra tay vậy thì cháu tai ông ấy sẽ chết chắc.
"Diệp công tử, là tôi không dạy được nó, mới để tên nghiệt tử này đến gây sự với Diệp công tử, mong Diệp công tử tha tội!"
Lúc này, Hoa Ân cúi người trước Diệp Phàm.
Hoa Thừa thấy ông nội mình lại cúi đầu trước Diệp Phàm, vô cùng kinh ngạc.
Ở Long Quốc này, cho dù là thế gia quyền quý, hay vương hầu quý tộc cũng không có tư cách bảo ông nội hắn cúi đầu hành lễ.
Dù sao ông nội hắn cũng là viện trưởng Ngự Y Viện, phụ trách chăm sóc sức khỏe cho người đứng đầu của quốc gia, ai dám đắc tội chứ?
Nhưng hiện giờ, ông nội hắn lại cung kính cúi đầu với Diệp Phàm, điều này khiến Hoa Thừa sợ hãi.
"Còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp công tử đi, muốn bị trục xuất khỏi nhà họ Hoa sao?"
Mà Hoa Ân thấy đứa cháu trai này đứng yên bất động lại nói.
"Xin... Xin lỗi!"
Nghe Hoa Ân nói muốn trục xuất mình khỏi gia tộc, Hoa Thừa biến sắc, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Diệp Phàm.
"Hóa ra là cháu trai của ông!"
"Năng lực dạy dỗ cháu trai của ông quả thực không tốt lắm!"
Diệp Phàm hừ lạnh nhìn Hoa Ân.
"Diệp công tử nói phải!"
"Mong Diệp công tử cho cháu trai tôi một cơ hội nữa, về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!"
Hoa Ân chắp tay nói với Diệp Phàm.
"Nể mặt ông, hôm nay tôi tha cho hắn ta một mạng!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
"Đa tạ Diệp công tử!"
Lúc này Hoa Ân mới thở phào một hơi, cung kính nói, quét mắt về phía Hoa Thừa: "Còn không mau cảm ơn Diệp công tử!"
"Cảm ơn Diệp công tử!"
Hoa Thừa quỳ trên đất nói.
"Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, về nói với Vân thiếu nhà anh, đừng có chọc tôi, nếu không thì chuẩn bị sẵn quan tài đi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Được, được!"
Hoa Thừa vội vàng gật đầu rồi đứng dậy rời di.
"Diệp..."
Hoa Ân còn muốn nói gì đó với Diệp Phàm, đột nhiên một nhóm người xuất hiện.
Chương 242: Long thủ Huyền Ưng!
Người qua đường này chính là đại trưởng lão và một nhóm cường giả của Độc Tông.
"Các người là người của Độc Tông?"
Diệp Phàm quan sát đám người này, nhìn thấy khí độc tỏa ra trên người bọn họ, lập tức quát.
"Xem ra mày chính là thằng nhãi đã sát hại thiếu chủ Độc Tông chúng tao!"
Ánh mắt của đại trưởng lão Độc Tông như đóng băng, ông ta nhìn Diệp Phàm, trên người tỏa ra một luồng khí độc đáng sợ.
Theo luồng khí độc này lan ra, hoa cỏ cây cối trong sân biệt thự lập tức khô héo.
Thấy vậy, Hoa Ân thốt lên đầy kinh hãi: "Khí độc rất mạnh!"
"Xem ra người Độc Tông các ông vẫn còn không ít người kéo dài hơi tàn."
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Hôm nay, tao tuân theo mệnh lệnh của tông chủ đến giết mày. Nhãi ranh, bó tay chịu trói đi!"
Đại trưởng lão Độc Tông thẳng thừng quát, trên người phát ra khí tức cực kỳ đáng sợ.
Với thực lực của đại trưởng lão này Độc Tông cộng thêm độc công của ông ta, ngay cả cường giả nửa bước vào Thiên Cảnh cũng không đỡ nổi một chiêu của ông ta.
"Tông chủ Độc Tông? Ông ta vẫn chưa chết à?"
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
"Hừ, tông chủ Độc Tông nhà chúng tao có thần công cái thế, làm sao dễ chết như vậy được?"
Đại trưởng lão Độc Tông cất giọng khinh thường nói.
Vèo!
Một giây sau, Diệp Phàm bước ra một bước đi tới trước mặt đại trưởng lão Độc Tông, tay nhanh như chớp bóp cổ ông ta.
Sắc mặt đại trưởng lão Độc Tông chợt thay đổi, toàn bộ khí độc trong cơ thể phóng về phía Diệp Phàm.
Khí độc này rất mạnh, đủ khiến một cường giả Địa Cảnh tầng chín xuống địa ngục chỉ trong nháy mắt.
Nhưng khi khí độc này chui vào trong cơ thể Diệp Phàm, hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào.
"Sao có thể chứ?"
Đại trưởng lão Độc Tông thấy vậy thì mặt biến sắc, thét to.
"Thả đại trưởng lão ra!"
Các cường giả khác của Độc Tông hét lên với Diệp Phàm, lập tức thi triển các loại độc tấn công hắn.
Ầm!
Trên người Diệp Phàm bộc phát ra một luồng kình khí đáng sợ, đánh thẳng lên người đám người này.
Phụt phụt phụt!
Các cường giả Độc Tông còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, từng người ngã xuống đất hộc máu, chết ngay tại chỗ!
Lúc này, đại trưởng lão Độc Tông thay đổi sắc mặt.
Ông ta dốc toàn sức lực muốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Phàm, nhưng bàn tay này đối phương tựa như gọng kìm siết chặt cổ khiến ông ta không giãy ra được. Khí độc toàn thân mà ông ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng không có bất kỳ hiệu quả gì với người này!
"Mày... rốt cuộc mày là ai?"
Đại trưởng lão Độc Tông nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt sợ hãi.
Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa còn không bị ảnh hưởng bởi khí độc mà ông ta tu luyện ra, điều này thật khó tin!
"Tông chủ của các người hiện đang ở đâu?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi.
"Tao... tao sẽ không nói đâu!"
Đại trưởng lão Độc Tông gào lên.
Phụt!
Đối phương vừa mới dứt lời, Diệp Phàm đã xé đứt một cánh tay của ông ta.
Á!
Đại trưởng lão Độc Tông không nhịn được kêu gào thảm thiết.
"Có nói không?"
Diệp Phàm lạnh lùng vô tình hỏi lại một lần nữa.
Đại trưởng lão Độc Tông vẫn không có ý định trả lời.
Phụt!
Diệp Phàm lại xé đứt cánh tay còn lại của đối phương.
Cảm giác đau đớn dữ dội do xương cốt đứt lìa khiến đại trưởng lão Độc Tông không chịu nổi, trán túa mồ hôi lạnh, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Hoa Ân ở bên cạnh sợ sởn da gà trước thủ đoạn của Diệp Phàm.
Lúc này, ông ấy cảm thấy cực kỳ may mắn vì lúc nãy mình đã đến kịp, nếu không thì e là cháu trai cũng rơi vào kết cục này!
"Vẫn không định nói à?"
Nói xong Diệp Phàm vươn một tay túm lấy chân phải của đại trưởng lão Độc Tông, rõ ràng là tiếp theo hắn định xé đứt nó.
"Tao nói, tao nói!"
Đại trưởng lão Độc Tông vội vàng lên tiếng.
Cuối cùng vị đại trưởng lão này cũng khuất phục, nói: "Tông chủ đi quận Thiên Thục rồi!"
"Đi quận Thiên Thục ư?"
"Ông ta đi quận Thiên Thục làm gì?"
Diệp Phàm nhíu mày.
"Tông chủ biết tin đệ tử Quỷ Cốc sẽ tham dự cuộc so tài Y đạo, vì vậy ngài ấy định tới đó giết sạch toàn bộ đệ tử Quỷ Cốc!"
Đại trưởng lão Độc Tông trả lời.
Diệp Phàm nghe thấy câu này, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. Hắn liếc nhìn Hoa Ân: "Cuộc so tài Y đạo được tổ chức ở quận Thiên Thục sao?"
"Đúng vậy. Lần này tôi đến là để báo cho Diệp công tử biết cuộc so tài Y đạo lần này sẽ được tổ chức ở châu Thành Thục, quận Thiên Thục!"
Hoa Ân trả lời.
"Tao đã trả lời rồi, mày thả tao ra được chưa?"
Đại trưởng lão Độc Tông mặt mày tái nhợt nhìn Diệp Phàm. Vì hai cánh tay chảy quá nhiều máu, ông ta sắp không chống đỡ nổi nữa.
"Người của Độc Tông đều đáng chết!"
Diệp Phàm liếc đối phương một cái rồi thẳng tay bẻ gãy cổ.
Bộp!
Sau đó, hắn tiện tay ném thi thể của đại trưởng lão Độc Tông xuống đất.
"Diệp công tử, tông chủ Độc Tông đi quận Thiên Thục, vậy lần này cậu..."
"Ông lo tôi gặp nguy hiểm sao?"
Hoa Ân vừa nói nói xong, Diệp Phàm liền nở nụ cười khẽ.
"Là tôi cả nghĩ, với thực lực của công tử sao có thể gặp nguy hiểm được!"
"Nhưng cuộc so tài Y đạo sắp diễn ra rồi, Diệp công tử định khi nào lên đường để tôi dễ sắp xếp."
Hoa Ân dò hỏi.
"Không cần sắp xếp nữa, ông cứ nói cho tôi thời gian địa điểm thi đấu là được, tôi sẽ tự đi."
Diệp Phàm nói thẳng.
"Được!"
Hoa Ân lập tức gật đầu.
Đúng lúc này, lại có thêm một nhóm người xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một người đàn ông để râu, mặc trường bào.
Khi nhìn thấy thi thể đầy đất, ông ta khẽ nhíu mày.
"Long thủ Huyền Ưng!"
Hoa Ân nhìn người đàn ông này, kinh ngạc nói.
"Viện trưởng Hoa, ông cũng ở đây à?"
Người đàn ông nhìn Hoa Ân, khẽ mỉm cười.
"Long thủ Huyền Ưng, sao ông lại ở đây? Lẽ nào..."
Hoa Ân kinh ngạc nhìn đối phương, rồi lại nhìn sang Diệp Phàm.
Người đàn ông kia đưa mắt nhìn Diệp Phàm, sau đó nói với Hoa Ân: "Viện trưởng Hoa, tôi và vị công tử này có một số chuyện cần bàn bạc, ông vui lòng tránh đi một lát!"
"Được!"
Hoa Ân lập tức rời khỏi đây.
"Cậu là đồ đệ của điện chủ ư? Thiếu chủ rất tuấn tú lịch sự, nhưng hơi nóng tính. Tôi sai thuộc hạ long tướng đi mời thiếu chủ, không ngờ lại bị thiếu chủ giết!"
Người đàn ông kia nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
Ông ta chính là long thủ Huyền Ưng, một trong tám long thủ của điện Long Vương.
"Thì ra là ông muốn gặp tôi. Sao ông lại biết thân phận của tôi? Ai nói cho ông?"
Diệp Phàm nhìn long thủ Huyền Ưng, lạnh lùng chất vấn.
"Thiếu chủ giấu mình rất kỹ, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cậu gây ra nhiều động tĩnh như vậy, muốn người ta không chú ý cũng không được!"
Long thủ Huyền Ưng cười khẽ.
"Vậy hôm nay ông đến tìm tôi làm chi?"
Diệp Phàm liếc đối phương.
"Thiếu chủ là đệ tử của điện chủ tức là người thừa kế của điện Long Vương. Hiện giờ điện chủ không còn, tất nhiên thiếu chủ hẳn là điện chủ mới của điện Long Vương. Vì vậy, thuộc hạ muốn trợ giúp thiếu chủ ngồi lên vị trí long vương, trở thành điện chủ điện Long Vương!"
Huyền Ưng nhìn Diệp Phàm và nói.
"Cho tôi lên làm điện chủ? Sau đó thì sao?"
Diệp Phàm khoanh tay, nhìn Huyền Ưng với vẻ nghiền ngẫm.
"Sau đó, tôi chỉ cần thiếu chủ ngoan ngoãn nghe lời tôi. Đến lúc đó, cậu có thể vô tư ngồi lên vị trí điện chủ của mình, hưởng lạc thỏa thích!"
Diệp Phàm hỏi, Huyền Ưng không giấu giếm.
"Ông muốn tôi làm con rối cho ông hả?"
Diệp Phàm cười gằn.
"Thiếu chủ nói sai rồi, sao lại gọi là con rối chứ? Phải là hỗ trợ lẫn nhau!"
"Tôi hỗ trợ thiếu chủ ngồi lê vị trí long vương, cho cậu nắm giữ địa vị cao, quyền lợi và tiền bạc. Mà chuyện thiếu chủ phải làm là nghe theo mệnh lệnh của tôi. Vụ giao dịch này rất có lời phải không?"
Long thủ Huyền Ưng mỉm cười nhìn Diệp Phàm.
"Tôi là thiếu chủ của điện Long Vương, vị trí điện chủ điện Long Vương vốn thuộc về tôi mà, sao tôi phải nghe theo mệnh lệnh của ông chứ?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Thiếu chủ thật sự cho rằng cậu dựa vào một chiếc nhẫn nhẫn Long Vương là có thể ngồi lên vị trí kia sao?"
"Điện chủ đã mất tích mấy chục năm, hiện giờ điện Long Vương đã không còn là điện Long Vương ngày xưa."
"Hiện giờ ai ai trong điện Long Vương cũng muốn ngồi lên vị trí điện chủ. Một khi cậu xuất hiện ở điện Long Vương, chào đón cậu không phải sự thần phục của bọn họ, mà là vô số lần sát hại!"
"Nếu không có trợ giúp của tôi, thiếu chủ hoàn toàn không có khả năng ngồi lên vị trí kia!"
Long thủ Huyền Ưng lạnh lùng nói.
"Thế á?"
"Nhưng tôi không nghĩ vậy. Ai dám cản tôi, cứ giết là xong."
Diệp Phàm tùy ý nói.
"Xem ra thiếu chủ không định hợp tác với tôi."
Lúc này, long thủ Huyền Ưng lạnh mặt nhìn Diệp Phàm đăm đăm.
"Bây giờ ông nên nghĩ xem hôm nay mình có thể sống sót rời khỏi đây hay không!"
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Tức thì người mặc đồ đen bên cạnh long thủ Huyền Ưng và một đám cường giả dưới trướng đều lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!
"Không hổ là đệ tử của long vương, quả nhiên rất ngông cuồng."
"Nhưng tôi nghe nói cậu có một cô bạn gái là chủ tịch Đường Thị, lẽ nào cậu không lo lắng cho bạn gái của mình?"
Long thủ Huyền Ưng lạnh nhạt nói.
"Ông đã ra tay với Sở Sở ư?"
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
"Tôi đã phái người đi tìm cô bạn gái kia của thiếu chủ, chắc là cô ta sắp đến rồi đấy."
"Thiếu chủ vẫn nên cân nhắc thật kỹ đề nghị vừa rồi của tôi thì hơn, nếu không tôi không thể đảm bảo cho sự an toàn của cô bạn gái kia của cậu đâu!"
Long thủ Huyền Ưng nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo.
"Ông đang tìm tôi à?"
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Trong hai nhóm người này có một nhóm ăn mặc sang trọng, người đàn ông dẫn đầu không ai khác chính là quân chủ quân Thiên Lang, Mạc Lâm.
Nhóm người trước mặt Mạc Lâm đều mặc vest đen, do một ông lão có râu dê.
"Quân đoàn trưởng Mạc, cậu cảm thấy đề nghị hợp tác với gia tộc Ito lần này thế nào?"
"Gia chủ của chúng tôi rất có thành ý với lần hợp tác này."
"Chỉ cần chúng ta hợp tác, tôi bảo đảm quân Thiên Lang của các người sẽ kiếm được rất nhiều tiền!"
Ông lão râu dê vuốt râu cười nói.
"Hợp tác không thành vấn đề, nhưng nếu chúng tôi muốn các người đi giết người các người có giết không?"
Mạc Lâm lạnh nhạt nói.
"Tên tiểu tử kia sẽ chết sớm thôi!"
Ông lão râu dê tự tin cười nói.
Lúc này, một người đàn ông phía sau ông lão râu dê nhận được điện thoại liền biến sắc.
"Quản gia, không hay rồi!"
Người đàn ông mặc vest thì thầm vào tai ông lão râu dê, ông lão lập tức cau mày.
"Thấy vẻ mặt này của ông, chẳng lẽ nhiệm vụ đối phó với hắn đã thất bại rồi sao?"
Mạc Lâm liếc nhìn ông lão râu dê một cái.
"Quân đoàn trưởng Mạc, người này quả thực có chút khó giải quyết, nhưng mà cậu yên tâm, gia tộc Ito nhất định sẽ làm được như đã hứa. Lần này chúng tôi đã dẫn kiếm sĩ mạnh nhất trong gia tộc theo, nhất định có thể giết hắn!"
"Ichiken, ngươi đích thân đi một chuyến đi!"
Ông lão râu dê nói.
Ông lão vừa dứt lời, một người mặc đồ đen cầm kiếm đột nhiên xuất hiện đáp lại: "Vâng!"
Sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông này khiến Mạc Lâm kinh ngạc, với thực lực của hắn ta vậy mà lại không cảm nhận được sự tồn tại của người này.
"Người này là ai?"
Mạc Lâm nhìn chằm chằm người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hắn chính là Ito Ichiken, kiếm sĩ mạnh nhất mà gia tộc Ito bồi dưỡng. Hắn đã từng tiêu diệt năm tổ chức cấp A và hai tổ chức cấp S chỉ với một thanh kiếm!"
Ông lão râu dê cười nói.
"Mạnh vậy sao?"
Mạc Lâm kinh ngạc nói.
Hắn ta đương nhiên biết sự phân chia của các thế lực trong thế giới ngầm, đương nhiên cũng biết sức mạnh của tổ chức cấp A và tổ chức cấp S.
Có thể tiêu diệt được năm tổ chức cấp A, hai tổ chức cấp S chứng tỏ thực lực của người này đã đạt tới trình độ vô cùng đáng sợ rồi!
"Không ngờ gia tộc Ito của các người còn có cao thủ như vậy!"
"Quân đoàn trưởng Mạc khách sáo rồi!"
"Có Ichiken ra tay, Diệp Phàm nhất định phải chết, quân đoàn trưởng Mạc và quân chủ quân Thiên Lang cứ yên tâm đi!"
Ông lão râu dê tự tin nói.
"Nếu đã vậy thì tôi sẽ về bẩm báo với quân chủ một tiếng, có thể bắt đầu hợp tác rồi, trước mắt chúc chúng ta hợp tác thuận lợi!"
Mạc Lâm cười nói.
Chớp mắt đã đến buổi trưa.
Diệp Phàm chạy tới Đường Thị ăn cơm cùng Đường Sở Sở.
"Sở Sở, ba tên kia không đi tố cáo với cậu dì của em chứ?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở.
"Không có, hôm nay ba người họ còn thành thật đến làm việc, có lẽ là bị anh dọa sợ rồi."
Đường Sở Sở mỉm cười.
Diệp Phàm cười lạnh nói: "Tốt nhất là vậy!"
"Đúng rồi anh Tiểu Phàm, em định đi Tây Nam một chuyến!"
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm nói.
"Đi Tây Nam? Đúng vậy, em định công bố sản phẩm kem trị sẹo mà anh cho em, nhưng dược liệu trong sản phẩm này rất hiếm, chỉ ở vùng Tây Nam mới có."
"Em đã liên lạc với công ty dược liệu lớn ở quận Thiên Thục rồi, dự định ngày mai sẽ trực tiếp ký hợp đồng hợp tác lâu dài với đối phương, đảm bảo công ty được cung cấp dược liệu thuận lợi!"
Đường Sở Sở nói.
"Tây Nam cũng không gần chúng ta, anh đi với em!"
Diệp Phàm nói.
Hắn đương nhiên lo lắng cho Đường Sở Sở đi xa một mình.
Với thực lực của Đường Sở Sở bây giờ, ngoại trừ cường giả Thiên Cảnh ra, những người còn lại cũng không thể làm tổn thương cô.
Nhưng Diệp Phàm vẫn không thể yên tâm được, đi theo vẫn hơn, dù sao hắn cũng không bận gì!
"Được!"
Mà Đường Sở Sở cũng không từ chối Diệp Phàm, cô chỉ hy vọng được ở bên Diệp Phàm nhiều một chút.
Ăn trưa xong, Diệp Phàm rời khỏi Đường Thị.
Lúc này có ba người đàn ông sắc mặt lạnh lùng đi tới trước mặt hắn, người dẫn đầu nhìn Diệp Phàm: "Chủ nhân của tôi muốn gặp anh, theo chúng tôi một chuyến đi!"
"Chủ nhân các người muốn gặp tôi thì tôi phải đi gặp sao?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Anh biết chủ nhân tôi là ai không?"
Người đàn ông dẫn đầu lạnh lùng quát.
"Tôi mặc kệ hắn ta là ai, muốn gặp tôi, bảo hắn ta lăn qua đây!"
Diệp Phàm hừ lạnh.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
"Lên!"
Người đàn ông lập tức quát lên.
Hai người kia tức khắc xông về phía Diệp Phàm.
Kết quả họ còn chưa kịp đến gần Diệp Phàm đã bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất hộc máu.
Người đàn ông dẫn đầu biến sắc, một tay biến thành móng vuốt xông về phía Diệp Phàm.
Khoảnh khắc móng vuốt của đối phương sắp chạm tới Diệp Phàm, đã bị hắn chặn lại, trực tiếp cắt đứt cổ họng.
Mấy người đàn ông ngã xuống đất, hai mắt trừng to.
"Mặc kệ chủ của các người là ai, về nói với hắn ta, muốn gặp tôi thì lăn đến đây!"
Diệp Phàm nhìn hai người còn lại, không chút khách khí nói.
Mà ở trong biệt thự sang trong tại Then Hải, một người đàn ông mặc trường bào để râu đang ngồi uống tra.
"Chủ nhân, không hay rồi, Thương Ưng Long chết rồi!"
Lúc này một người đàn ông chạy tới trước mặt hắn ta, nói.
"Chết rồi?"
"Bị Diệp Phàm giết?"
Người đàn ông này trầm giọng nói.
"Đúng vậy, đối phương còn nói..."
Chàng trai lắp bắp không nói nên lời.
"Còn nói gì?"
Người đàn ông quát.
"Hắn còn nói, nếu muốn gặp hắn, thì bảo chủ nhân tự lăn qua đó!"
Người đàn ông toát đầy mô hôi trên trán, lo lắng nói.
Rắc rắc!
Chỉ trong chớp mắt, người đàn ông đã biến tách trà trong tay thành bột mịn, nước trà văng khắp nơi, văng xuống đất tạo thành những lỗ thủng trên sàn đá cẩm thạch.
Chàng trai kia sợ tới mức quỳ xuống đất.
"Tốt, rất tốt!"
"Không hổ là đệ tử của Long Vương, quả thực có phong thái của Long Vương!"
Người đàn ông cười lạnh lùng.
"Chủ nhân, tôi sẽ đích thân đưa hắn đến!"
Một người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện trước mặt người đàn ông.
"Nếu vị thiếu chủ này muốn tôi đích thân đi gặp hắn, vậy tôi sẽ đi thử xem sai!"
"Chuyện tôi bảo cậu sắp xếp thế nào rồi?"
Người đàn ông nói.
"Đã sắp xếp xong, có thể hành động!"
Người đàn ông mặc đồ đen nói.
"Được, vậy hành động đi, chúng ta đi!"
Người đàn ông nói, đứng dậy đi ra goài.
Cùng lúc đó, trong khu biệt thử Tử Kinh.
DIệp Phàm vừa quay lại liền thấy năm bóng người, trong đó có một người là Hoa Thừa trước đây đến gặp Tô Nhược Tuyết, bên cạnh anh ta còn có bốn người đàn ông cường tráng.
"Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!"
Hoa Thừa nhìn Diệp Phàm, cười lạnh.
"Lại là anh? Sao đây? Muốn đi theo Âu Dương Mục à?"
Diệp Phàm cười lạnh nói.
"Tiểu tử này, dám động vào người phụ nữ của Vân thiếu gia, hôm nay không ai có thể cứu nổi mày!"
"Hắn chính là Diệp Phàm!"
Hoa Thừa nhìn Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, lập tức nói với bốn người kia.
Bốn người kia lập tức xông về phía Diệp Phàm, ra tay đều là sát chiêu, không có ý định buông tha cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm đứng yên bất động, hắn vung tay lên, một con dao găm màu đen xẹt qua trước mặt bốn người.
Cổ họng họ lần lượt bắn ra máu tung tóe, ngã xuống đất chết ngay tại chỗ!
Mà Hoa Thừa thấy cảnh tượng này thì biến sắc, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Bốn người này đều là cao thủ mà Vân thiếu gia tìm được từ Hộ Long Ti, sao có thể chết nhanh như vậy?
Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Hoa Thừa, bay thẳng về phía đối phương.
"Mày... Mày đừng đến đây!"
Hoa Thừa thấy Diệp Phàm tới gần, cảm nhận được sát ý của hắn, trong lòng run lên, sợ hãi lùi về sau.
"Hoa Thừa!"
Đột nhiên một iếng hét nghiêm khắc truyền đến, Hoa Ân, viện trưởng Ngự Y Viện xuất hiện.
"Ông nội!"
Hoa Thừa nhìn thấy Hoa Ân kích động kêu lên.
"Tiểu tử, ông nội của tao đến rồi, mày chết chắc rồi!"
Hoa Thừa như tìm được chỗ dựa vững chắc, bình tĩnh lại, chỉ vào Diệp Phàm hét lớn.
Hoa Thừa chính là cháu trai của Hoa Ân.
"Vô sỉ!!!"
Nhưng Hoa Thừa còn chưa ui mừng được bao lâu thì Hoa Ân đã tiến tới tát vào mặt anh ta khiến hắn ngã xuống đất, nửa mặt đỏ bừng và sưng tấy.
Hoa Thừa bị đánh đến choáng váng, ôm mặt nhìn Hoa Ân: "Sao ông lại đánh con? Ông nên dạy cho tên tiểu tử này một bài học mới đúng chứ, vừa rồi hắn muốn giết con!"
"Câm miệng!"
"Con dám đắc tội Diệp công tử, còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp công tử, xin Diệp công tử tha thứ!"
Hoa Ân mắng cháu trai mình.
Ông ấy biết rõ Diệp Phàm đáng sợ đến mức nào, nếu đối phương thật sự ra tay vậy thì cháu tai ông ấy sẽ chết chắc.
"Diệp công tử, là tôi không dạy được nó, mới để tên nghiệt tử này đến gây sự với Diệp công tử, mong Diệp công tử tha tội!"
Lúc này, Hoa Ân cúi người trước Diệp Phàm.
Hoa Thừa thấy ông nội mình lại cúi đầu trước Diệp Phàm, vô cùng kinh ngạc.
Ở Long Quốc này, cho dù là thế gia quyền quý, hay vương hầu quý tộc cũng không có tư cách bảo ông nội hắn cúi đầu hành lễ.
Dù sao ông nội hắn cũng là viện trưởng Ngự Y Viện, phụ trách chăm sóc sức khỏe cho người đứng đầu của quốc gia, ai dám đắc tội chứ?
Nhưng hiện giờ, ông nội hắn lại cung kính cúi đầu với Diệp Phàm, điều này khiến Hoa Thừa sợ hãi.
"Còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp công tử đi, muốn bị trục xuất khỏi nhà họ Hoa sao?"
Mà Hoa Ân thấy đứa cháu trai này đứng yên bất động lại nói.
"Xin... Xin lỗi!"
Nghe Hoa Ân nói muốn trục xuất mình khỏi gia tộc, Hoa Thừa biến sắc, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Diệp Phàm.
"Hóa ra là cháu trai của ông!"
"Năng lực dạy dỗ cháu trai của ông quả thực không tốt lắm!"
Diệp Phàm hừ lạnh nhìn Hoa Ân.
"Diệp công tử nói phải!"
"Mong Diệp công tử cho cháu trai tôi một cơ hội nữa, về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!"
Hoa Ân chắp tay nói với Diệp Phàm.
"Nể mặt ông, hôm nay tôi tha cho hắn ta một mạng!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
"Đa tạ Diệp công tử!"
Lúc này Hoa Ân mới thở phào một hơi, cung kính nói, quét mắt về phía Hoa Thừa: "Còn không mau cảm ơn Diệp công tử!"
"Cảm ơn Diệp công tử!"
Hoa Thừa quỳ trên đất nói.
"Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, về nói với Vân thiếu nhà anh, đừng có chọc tôi, nếu không thì chuẩn bị sẵn quan tài đi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Được, được!"
Hoa Thừa vội vàng gật đầu rồi đứng dậy rời di.
"Diệp..."
Hoa Ân còn muốn nói gì đó với Diệp Phàm, đột nhiên một nhóm người xuất hiện.
Chương 242: Long thủ Huyền Ưng!
Người qua đường này chính là đại trưởng lão và một nhóm cường giả của Độc Tông.
"Các người là người của Độc Tông?"
Diệp Phàm quan sát đám người này, nhìn thấy khí độc tỏa ra trên người bọn họ, lập tức quát.
"Xem ra mày chính là thằng nhãi đã sát hại thiếu chủ Độc Tông chúng tao!"
Ánh mắt của đại trưởng lão Độc Tông như đóng băng, ông ta nhìn Diệp Phàm, trên người tỏa ra một luồng khí độc đáng sợ.
Theo luồng khí độc này lan ra, hoa cỏ cây cối trong sân biệt thự lập tức khô héo.
Thấy vậy, Hoa Ân thốt lên đầy kinh hãi: "Khí độc rất mạnh!"
"Xem ra người Độc Tông các ông vẫn còn không ít người kéo dài hơi tàn."
Diệp Phàm lạnh lùng hừ mũi.
"Hôm nay, tao tuân theo mệnh lệnh của tông chủ đến giết mày. Nhãi ranh, bó tay chịu trói đi!"
Đại trưởng lão Độc Tông thẳng thừng quát, trên người phát ra khí tức cực kỳ đáng sợ.
Với thực lực của đại trưởng lão này Độc Tông cộng thêm độc công của ông ta, ngay cả cường giả nửa bước vào Thiên Cảnh cũng không đỡ nổi một chiêu của ông ta.
"Tông chủ Độc Tông? Ông ta vẫn chưa chết à?"
Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.
"Hừ, tông chủ Độc Tông nhà chúng tao có thần công cái thế, làm sao dễ chết như vậy được?"
Đại trưởng lão Độc Tông cất giọng khinh thường nói.
Vèo!
Một giây sau, Diệp Phàm bước ra một bước đi tới trước mặt đại trưởng lão Độc Tông, tay nhanh như chớp bóp cổ ông ta.
Sắc mặt đại trưởng lão Độc Tông chợt thay đổi, toàn bộ khí độc trong cơ thể phóng về phía Diệp Phàm.
Khí độc này rất mạnh, đủ khiến một cường giả Địa Cảnh tầng chín xuống địa ngục chỉ trong nháy mắt.
Nhưng khi khí độc này chui vào trong cơ thể Diệp Phàm, hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào.
"Sao có thể chứ?"
Đại trưởng lão Độc Tông thấy vậy thì mặt biến sắc, thét to.
"Thả đại trưởng lão ra!"
Các cường giả khác của Độc Tông hét lên với Diệp Phàm, lập tức thi triển các loại độc tấn công hắn.
Ầm!
Trên người Diệp Phàm bộc phát ra một luồng kình khí đáng sợ, đánh thẳng lên người đám người này.
Phụt phụt phụt!
Các cường giả Độc Tông còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay, từng người ngã xuống đất hộc máu, chết ngay tại chỗ!
Lúc này, đại trưởng lão Độc Tông thay đổi sắc mặt.
Ông ta dốc toàn sức lực muốn thoát khỏi bàn tay của Diệp Phàm, nhưng bàn tay này đối phương tựa như gọng kìm siết chặt cổ khiến ông ta không giãy ra được. Khí độc toàn thân mà ông ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng không có bất kỳ hiệu quả gì với người này!
"Mày... rốt cuộc mày là ai?"
Đại trưởng lão Độc Tông nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt sợ hãi.
Tuổi còn trẻ mà đã có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa còn không bị ảnh hưởng bởi khí độc mà ông ta tu luyện ra, điều này thật khó tin!
"Tông chủ của các người hiện đang ở đâu?"
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi.
"Tao... tao sẽ không nói đâu!"
Đại trưởng lão Độc Tông gào lên.
Phụt!
Đối phương vừa mới dứt lời, Diệp Phàm đã xé đứt một cánh tay của ông ta.
Á!
Đại trưởng lão Độc Tông không nhịn được kêu gào thảm thiết.
"Có nói không?"
Diệp Phàm lạnh lùng vô tình hỏi lại một lần nữa.
Đại trưởng lão Độc Tông vẫn không có ý định trả lời.
Phụt!
Diệp Phàm lại xé đứt cánh tay còn lại của đối phương.
Cảm giác đau đớn dữ dội do xương cốt đứt lìa khiến đại trưởng lão Độc Tông không chịu nổi, trán túa mồ hôi lạnh, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Hoa Ân ở bên cạnh sợ sởn da gà trước thủ đoạn của Diệp Phàm.
Lúc này, ông ấy cảm thấy cực kỳ may mắn vì lúc nãy mình đã đến kịp, nếu không thì e là cháu trai cũng rơi vào kết cục này!
"Vẫn không định nói à?"
Nói xong Diệp Phàm vươn một tay túm lấy chân phải của đại trưởng lão Độc Tông, rõ ràng là tiếp theo hắn định xé đứt nó.
"Tao nói, tao nói!"
Đại trưởng lão Độc Tông vội vàng lên tiếng.
Cuối cùng vị đại trưởng lão này cũng khuất phục, nói: "Tông chủ đi quận Thiên Thục rồi!"
"Đi quận Thiên Thục ư?"
"Ông ta đi quận Thiên Thục làm gì?"
Diệp Phàm nhíu mày.
"Tông chủ biết tin đệ tử Quỷ Cốc sẽ tham dự cuộc so tài Y đạo, vì vậy ngài ấy định tới đó giết sạch toàn bộ đệ tử Quỷ Cốc!"
Đại trưởng lão Độc Tông trả lời.
Diệp Phàm nghe thấy câu này, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo. Hắn liếc nhìn Hoa Ân: "Cuộc so tài Y đạo được tổ chức ở quận Thiên Thục sao?"
"Đúng vậy. Lần này tôi đến là để báo cho Diệp công tử biết cuộc so tài Y đạo lần này sẽ được tổ chức ở châu Thành Thục, quận Thiên Thục!"
Hoa Ân trả lời.
"Tao đã trả lời rồi, mày thả tao ra được chưa?"
Đại trưởng lão Độc Tông mặt mày tái nhợt nhìn Diệp Phàm. Vì hai cánh tay chảy quá nhiều máu, ông ta sắp không chống đỡ nổi nữa.
"Người của Độc Tông đều đáng chết!"
Diệp Phàm liếc đối phương một cái rồi thẳng tay bẻ gãy cổ.
Bộp!
Sau đó, hắn tiện tay ném thi thể của đại trưởng lão Độc Tông xuống đất.
"Diệp công tử, tông chủ Độc Tông đi quận Thiên Thục, vậy lần này cậu..."
"Ông lo tôi gặp nguy hiểm sao?"
Hoa Ân vừa nói nói xong, Diệp Phàm liền nở nụ cười khẽ.
"Là tôi cả nghĩ, với thực lực của công tử sao có thể gặp nguy hiểm được!"
"Nhưng cuộc so tài Y đạo sắp diễn ra rồi, Diệp công tử định khi nào lên đường để tôi dễ sắp xếp."
Hoa Ân dò hỏi.
"Không cần sắp xếp nữa, ông cứ nói cho tôi thời gian địa điểm thi đấu là được, tôi sẽ tự đi."
Diệp Phàm nói thẳng.
"Được!"
Hoa Ân lập tức gật đầu.
Đúng lúc này, lại có thêm một nhóm người xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một người đàn ông để râu, mặc trường bào.
Khi nhìn thấy thi thể đầy đất, ông ta khẽ nhíu mày.
"Long thủ Huyền Ưng!"
Hoa Ân nhìn người đàn ông này, kinh ngạc nói.
"Viện trưởng Hoa, ông cũng ở đây à?"
Người đàn ông nhìn Hoa Ân, khẽ mỉm cười.
"Long thủ Huyền Ưng, sao ông lại ở đây? Lẽ nào..."
Hoa Ân kinh ngạc nhìn đối phương, rồi lại nhìn sang Diệp Phàm.
Người đàn ông kia đưa mắt nhìn Diệp Phàm, sau đó nói với Hoa Ân: "Viện trưởng Hoa, tôi và vị công tử này có một số chuyện cần bàn bạc, ông vui lòng tránh đi một lát!"
"Được!"
Hoa Ân lập tức rời khỏi đây.
"Cậu là đồ đệ của điện chủ ư? Thiếu chủ rất tuấn tú lịch sự, nhưng hơi nóng tính. Tôi sai thuộc hạ long tướng đi mời thiếu chủ, không ngờ lại bị thiếu chủ giết!"
Người đàn ông kia nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.
Ông ta chính là long thủ Huyền Ưng, một trong tám long thủ của điện Long Vương.
"Thì ra là ông muốn gặp tôi. Sao ông lại biết thân phận của tôi? Ai nói cho ông?"
Diệp Phàm nhìn long thủ Huyền Ưng, lạnh lùng chất vấn.
"Thiếu chủ giấu mình rất kỹ, nhưng trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, cậu gây ra nhiều động tĩnh như vậy, muốn người ta không chú ý cũng không được!"
Long thủ Huyền Ưng cười khẽ.
"Vậy hôm nay ông đến tìm tôi làm chi?"
Diệp Phàm liếc đối phương.
"Thiếu chủ là đệ tử của điện chủ tức là người thừa kế của điện Long Vương. Hiện giờ điện chủ không còn, tất nhiên thiếu chủ hẳn là điện chủ mới của điện Long Vương. Vì vậy, thuộc hạ muốn trợ giúp thiếu chủ ngồi lên vị trí long vương, trở thành điện chủ điện Long Vương!"
Huyền Ưng nhìn Diệp Phàm và nói.
"Cho tôi lên làm điện chủ? Sau đó thì sao?"
Diệp Phàm khoanh tay, nhìn Huyền Ưng với vẻ nghiền ngẫm.
"Sau đó, tôi chỉ cần thiếu chủ ngoan ngoãn nghe lời tôi. Đến lúc đó, cậu có thể vô tư ngồi lên vị trí điện chủ của mình, hưởng lạc thỏa thích!"
Diệp Phàm hỏi, Huyền Ưng không giấu giếm.
"Ông muốn tôi làm con rối cho ông hả?"
Diệp Phàm cười gằn.
"Thiếu chủ nói sai rồi, sao lại gọi là con rối chứ? Phải là hỗ trợ lẫn nhau!"
"Tôi hỗ trợ thiếu chủ ngồi lê vị trí long vương, cho cậu nắm giữ địa vị cao, quyền lợi và tiền bạc. Mà chuyện thiếu chủ phải làm là nghe theo mệnh lệnh của tôi. Vụ giao dịch này rất có lời phải không?"
Long thủ Huyền Ưng mỉm cười nhìn Diệp Phàm.
"Tôi là thiếu chủ của điện Long Vương, vị trí điện chủ điện Long Vương vốn thuộc về tôi mà, sao tôi phải nghe theo mệnh lệnh của ông chứ?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Thiếu chủ thật sự cho rằng cậu dựa vào một chiếc nhẫn nhẫn Long Vương là có thể ngồi lên vị trí kia sao?"
"Điện chủ đã mất tích mấy chục năm, hiện giờ điện Long Vương đã không còn là điện Long Vương ngày xưa."
"Hiện giờ ai ai trong điện Long Vương cũng muốn ngồi lên vị trí điện chủ. Một khi cậu xuất hiện ở điện Long Vương, chào đón cậu không phải sự thần phục của bọn họ, mà là vô số lần sát hại!"
"Nếu không có trợ giúp của tôi, thiếu chủ hoàn toàn không có khả năng ngồi lên vị trí kia!"
Long thủ Huyền Ưng lạnh lùng nói.
"Thế á?"
"Nhưng tôi không nghĩ vậy. Ai dám cản tôi, cứ giết là xong."
Diệp Phàm tùy ý nói.
"Xem ra thiếu chủ không định hợp tác với tôi."
Lúc này, long thủ Huyền Ưng lạnh mặt nhìn Diệp Phàm đăm đăm.
"Bây giờ ông nên nghĩ xem hôm nay mình có thể sống sót rời khỏi đây hay không!"
Diệp Phàm hờ hững cất lời.
Tức thì người mặc đồ đen bên cạnh long thủ Huyền Ưng và một đám cường giả dưới trướng đều lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào!
"Không hổ là đệ tử của long vương, quả nhiên rất ngông cuồng."
"Nhưng tôi nghe nói cậu có một cô bạn gái là chủ tịch Đường Thị, lẽ nào cậu không lo lắng cho bạn gái của mình?"
Long thủ Huyền Ưng lạnh nhạt nói.
"Ông đã ra tay với Sở Sở ư?"
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
"Tôi đã phái người đi tìm cô bạn gái kia của thiếu chủ, chắc là cô ta sắp đến rồi đấy."
"Thiếu chủ vẫn nên cân nhắc thật kỹ đề nghị vừa rồi của tôi thì hơn, nếu không tôi không thể đảm bảo cho sự an toàn của cô bạn gái kia của cậu đâu!"
Long thủ Huyền Ưng nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo.
"Ông đang tìm tôi à?"
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên.