-
Chương 229: Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao?
Trong phòng bao tại một khách sạn lớn ở Thiên Hải.
Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan ngồi trước một bàn ăn.
Đám người ngồi bên cạnh bọn họ chính là anh cả và anh hai, cả nhà cô em gái của Dương Ngọc Lan.
Trong đó còn có hai thanh niên mang dáng vẻ cà lơ phất phơ và một cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc đầy khêu gợi, đó là hai người anh họ và chị họ của của Đường Sở Sở.
Lúc này, cửa phòng bao bị mở ra, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi vào.
“Sở Sở, Tiểu Phàm tới rồi, mau ngồi đi!”
Đường Chính Nhân trực tiếp chào hỏi.
“Cả nhà chúng ta ăn cơm, con mang cậu ta tới đây làm gì?”
Dương Ngọc Lan vừa nhìn thấy Diệp Phàm liền bày ra vẻ mặt không vừa mắt.
“Là tôi bảo Tiểu Phàm tới, Tiểu Phàm là bạn trai Sở Sở, vừa dịp gặp hai bác và dì, đây cũng là việc nên làm!”
Đường Chính Nhân nói.
“Tôi không thừa nhận cậu ta là bạn trai Sở Sở!”
Dương Ngọc Lan lẩm bẩm.
“Chính Nhân à, cậu ta là bạn trai của Sở Sở à? Sao trông quen thế nhỉ?”
Lúc này, dì Dương Ngọc Quyên của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, lên tiếng hỏi.
“Dì, dì từng gặp anh Tiểu Phàm ạ?”
Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Quyên nói.
“A, dì nhớ tới, ngày hôm nay lúc dì đi ngang qua Bách Hoa Lâu, nhìn thấy có một thanh niên đi vào, hình như chính là cậu ấy!”
Dương Ngọc Quyên chỉ vào Diệp Phàm nói.
“Bách Hoa lâu, đó chẳng phải địa điểm ăn chơi nổi tiếng ở Long Quốc sao, không phải người nào cũng vào được đâu!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt hâm mộ.
Bộp!
Nghe như vậy, vẻ mặt của Dương Ngọc Lan trở nên vô cùng khó coi, bà ta đập mạnh xuống bàn, chỉ vào Diệp Phàm quát lớn:
“Thứ khốn nạn nhà cậu, lại còn dám đến những nơi như vậy, đúng là mất mặt!”
“Sở Sở con thấy chưa, người này căn bản không phải là người tốt.”
“Cậu ta ở cạnh con, đoán chừng chính là vì lừa gạt tiền, sau đó đi ra ngoài chơi đùa người phụ nữ khác.”
“Loại cặn bã vô dụng, còn làm loạn như vậy, con mau chia tay với cậu ta đi, mẹ không muốn nhìn thấy người này nữa!”
Lúc này, Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận tức giận, sự chán ghét đối với Diệp Phàm lại tăng thêm.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, anh Tiểu Phàm không phải loại người đó!”
Đường Sở Sở vội vàng giải thích.
“Vậy con để cho cậu ta trả lời, có phải cậu ta tới nơi đó không!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi đã tới Bách Hoa Lâu!”
Diệp Phàm trực tiếp trả lời.
“Con xem, chính cậu ta cũng thừa nhận!”
Dương Ngọc Lan nói lớn.
“Nhưng mà chỉ là có việc đi xử lý, không làm chuyện khác, hơn nữa Bách Hoa Lâu cũng không phải nơi hưởng lạc gì, con gái ở đó đều bán nghệ không bán thân, các người suy nghĩ nhiều rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Tên khốn khiếp nhà cậu còn không biết vô liêm sỉ mà nói ra những lời này, cậu đúng là cặn bã từ đầu đến đuôi!”
“Mau cút đi!”
Dương Ngọc Lan quát lớn.
“Mẹ, nếu mẹ bắt anh Tiểu Phàm đi, vậy con cũng đi!”
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
“Mọi người đừng nóng giận đừng nóng giận, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới cùng nhau ăn một bữa cơm, đừng làm cho không vui như vậy, việc này để sau hãy nói, ngồi xuống ăn cơm cái đã!”
“Đúng vậy, em ba, đừng nóng giận, khả năng đúng là hiểu lầm, ngồi xuống ăn cơm!”
Hai bác của Đường Sở Sở vội vàng đứng dậy nói.
Hừ!
Dương Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, ngồi nghiêng mặt sang một bên.
“Sở Sở, Tiểu Phàm kia, hai đứa cũng ngồi đi!”
“Hai người bác nhìn Đường Sở Sở và Diệp Phàm nói.”
Đường Sở Sở và Diệp Phàm trực tiếp ngồi xuống.
“Sở Sở à, cũng lâu rồi chúng ta không gặp, hôm nay bác cả mời cháu một ly!”
Bác cả Dương Thiên Sơn của Đường Sở Sở giơ chén rượu lên nói.
“Sở Sở, bác hai cũng mời cháu một chén!”
Bác hai Dương Thiên Phong cũng vội vàng giơ chén lên.
“Hai đứa, mau mời em họ một chén!”
Hai người bác mắng con trai mình.
“Sở Sở à, lâu rồi không gặp, dì nhớ con chết đi được, nào, để chị họ con mời con một ly!”
Dương Ngọc Quyên cũng nhiệt tình với Đường Sở Sở.
Lúc này, ba nhà thân thích có thể nói là rất nhiệt tình với Đường Sở Sở.
“Bác cả, bác hai, dì út, mọi người khách khí quá!”
“Người nên kính rượu là Sở Sở mới đúng!”
Đường Sở Sở cầm chén rượu đứng dậy nói.
Mỗi người đều uống một chén rồi lần lượt ngồi xuống.
“Sở Sở, bây giờ con chính là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở Long Quốc, tập đoàn Đường thị cứu ra đan Trú Nhan, hiện tại đã trở thành bảo bối mà vô số người vung số tiền lớn cũng muốn có được, không biết con có thể cho chúng ta một viên hay không?”
Dương Thiên Sơn nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói.
“Đương nhiên có thể, cũng chỉ là mấy viên đan Trú Nhan mà thôi, mọi người muốn bao nhiêu cũng được!”
“Không đợi Đường Sở Sở trả lời, Dương Ngọc Lan đã trực tiếp đồng ý.”
“Ngọc Lan, vẫn là chị giỏi, sinh ra một đứa con gái lợi hại như Sở Sở, giành vinh quang cho nhà họ Dương chúng ta, không giống đứa con trai nhà em, hơn hai mươi tuổi rồi cũng không có lấy công việc đàng hoàng!”
“Sở Sở, công ty cháu còn thiếu người không? Tìm cho anh họ một công việc ở Đường thị, không cần phải tốt quá, bình thường thôi là được!”
Bác hai Dương Thiên Phong của Đường Sở Sở khen Dương Ngọc Lan, sau đó nhìn Đường Sở Sở hỏi.
“Không sai, Sở Sở, nếu công ty cháu có chức vị gì thì cũng sắp xếp cho anh họ đi, hiện tại nó làm việc ở công ty kia bán sống bán chết, một tháng chỉ kiếm được mấy nghìn, chút tiền đó chẳng làm được gì!”
Dương Thiên Sơn cũng lên tiếng.
“Đúng, còn có chị họ cháu, bây giờ con bé cũng chưa tìm được công việc phù hợp, chi bằng tới công ty cháu làm đi đi, dù sao chúng ta đều là người một nhà, dùng người nhà cũng yên tâm!”
Dương Ngọc Quyên lập tức nói.
“Con người của chị không thích ở công ty cả ngày, còn phải ra ngoài hẹn hò, sắp xếp cho chị công việc mỗi ngày chỉ cần làm mấy tiếng là được, nhưng mà tiền lương mười vạn trở lên, nếu không thì quá thấp, ngay cả túi xách hàng hiệu chị cũng không mua nổi!”
Chị họ ngạo nghễ nhìn Đường Sở Sở, giống như không phải đang xin người ta công việc mà là đang chỉ đạo cho người khác!
“Yêu cầu của anh cũng không cao, làm giám đốc hay quản lý cũng được!”
“Có bộ phận nào nhiều gái xinh không, để anh trông coi bọn họ!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhao nhao nói.
Đường Sở Sở nghe mấy người anh họ nói xong, vẻ mặt cô không tốt lắm.
“Chi bằng tặng luôn Đường thị cho mấy người đi, như vậy không phải là tốt hơn sao!”
Diệp Phàm khẽ cười.
“Nếu em họ đồng ý, tôi đây cũng không ngại!”
Người anh họ nhà bác cả không chút khách khí nói.
“Nói bậy bạ gì đó?”
Dương Ngọc Sơn trừng mắt nhìn con trai một cái, ông ta quay sang Đường Sở Sở ngượng ngùng cười: “Sở Sở đừng để ý, với cái đức hạnh này của anh họ cháu, cứ tùy tiện sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng, kiếm nhiều tiền là được!”
“Đúng vậy!”
“Sở Sở, chúng ta đều là người một nhà, cháu sẽ giúp đỡ chuyện này đúng không!”
Dương Thiên Phong mỉm cười nhìn Đường Sở Sở.
“Vừa muốn thoải mái lại muốn kiếm nhiều tiền, tôi đề nghị mấy người nên đi cướp ngân hàng!”
Diệp Phàm không hề khách khí.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về người chị họ của Đường Sở Sở: “Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao? Muốn nằm không kiếm tiền, chi bằng tới hộp đêm làm gái thử xem!”
“Anh nói cái gì vậy?”
Lúc này người chị họ tức giận chỉ vào Diệp Phàm quát lên.
“Ranh con, mày có biết nói chuyện hay không?”
“Bọn tao đang nói chuyện với Sở Sở, mày là cái thá gì?”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở khinh thường, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Vẻ mặt của hai bác và dì Đường Sở Sở cũng không tốt lắm.
“Ngọc Lan, xem ra nhà chị giàu rồi, xem thường họ hàng thân thích đúng không!”
Dương Thiên Sơn nhìn Dương Ngọc Lan hừ lạnh nói.
“Ngọc Lan, lúc trước chị chưa không gả vào nhà họ Đường, anh em chúng tôi đối xử với chị cũng không tệ.”
“Hôm nay, chẳng qua là để con gái chị tìm công việc giúp, lại bị con rể châm chọc như vậy, chẳng lẽ chị không định nói chút gì sao?”
Dương Thiên Phong cũng không vừa ý nói.
“Chị cả, em vẫn luôn rất kính trọng chị và anh rể, kết quả con rể của chị lại sỉ nhục con gái em như vậy, nếu hôm nay chị không cho em một câu trả lời, chị em chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Dương Ngọc Quyên trực tiếp hô lên.
“Anh cả, anh hai, em gái, mọi người bớt giận!”
Dương Ngọc Lan vội vàng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm: “Lập tức xin lỗi anh họ , chị họ Sở Sở!
“Tôi không nói sai, xin lỗi cái gì?”
Diệp Phàm không cho là đúng.
Cậu...
Lúc này Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vô cùng tức giận!
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
“Bác cả, bác hai, dì út, vừa rồi anh Tiểu Phàm nói năng hơi xúc động, mọi người đừng để ý!”
“Cháu sẽ cho người đi sắp xếp công việc của hai anh họ và chị họ, ngày mai có thể tới Đường thị làm việc!”
Đường Sở Sở trực tiếp nói.
“Hừ, thế còn được!”
Dương Ngọc Quyên hừ lạnh.
Cứ như vậy, cả nhà Dương Ngọc Lan vừa ăn vừa trò chuyện, ngó lơ luôn Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không để ý, tự mình dùng bữa.
Đường Sở Sở cũng nhìn ra không khí xấu hổ, ăn một lúc rồi dẫn Diệp Phàm đi trước.
“Ngọc Lan, thằng ranh này không xứng với Sở Sở, em nhất định không thể để bọn họ ở bên nhau!”
Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa rời đi, Dương Thiên Sơn đã quay sang nói với Dương Ngọc Lan.
“Đúng vậy, cậu ta không chỉ chơi gái ở bên ngoài, còn không xem chúng ta ra gì, người này không xứng!”
Dương Thiên Phong và Dương Ngọc Quyên đều nói xấu Diệp Phàm
“Em vốn không đồng ý để cậu ta ở cạnh Sở Sở, nếu không phải do con bé vẫn kiên trì, em đã đuổi cậu ta từ lâu rồi!”
“Ngay cả công việc đàng hoàng cậu ta cũng không có, phải dựa vào Sở Sở nhà chúng ta nuôi, giờ còn dám làm xằng bậy ở bên ngoài, đúng là thứ cặn bã vô dụng, em nhất định sẽ khiến cho người họ chia tay!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Ngọc Lan, thật ra Tiểu Phàm vẫn rất tốt, bà cũng không nên đi quấy rầy!”
Đường Chính Nhân khuyên nhủ.
“Tôi đang suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của con gái chúng ta, ông cảm thấy cậu ta có tư cách làm con rể chúng ta sao?”
“Tôi thấy Sở Hà kia thích hợp hơn, vừa có tiền, dáng dấp cũng không tệ, ngày mai tôi đi tìm lão phu nhân xin số điện thoại của cậu ấy, liên hệ thử xem!”
Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Đường Chính Nhân quát.
Bên ngoài.
Diệp Phàm lái xe đưa Đường Sở Sở về nhà.
“Anh Tiểu Phàm, ngại quá, đêm nay để anh phải oan ức rồi!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt áy náy nói.
“Chuyện này thì có gì mà oan ức!”
Diệp Phàm mỉm cười, nói: “Nhưng mà em thật sự muốn tuyển ba cái thức vô dụng kia vào công ty sao?”
“Em biết, nhưng dù sao cũng là anh họ, chị họ của em, hơn nữa hôm nay cả cậu và dì đều ở đây, em cũng không tiện từ chối, nếu không thì bọn họ sẽ nói em không có tình nghĩa, ngay cả mẹ em cũng sẽ bị tức chết!”
“Em bảo Tiểu Tiểu sắp xếp cho bọn họ một vị trí không quan trọng, coi như là nể mặt mẹ em đi!”
Đường Sở Sở thản nhiên nói.
“Em lương thiện quá đấy!”
Diệp Phàm đưa tay xoa đầu Đường Sở Sở, cưng chiều nói.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên Đường Sở Sở thấy phía trước xe xuất hiện một bóng người, cô vội vàng hô lên.
Diệp Phàm đạp mạnh phanh xe, tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan ngồi trước một bàn ăn.
Đám người ngồi bên cạnh bọn họ chính là anh cả và anh hai, cả nhà cô em gái của Dương Ngọc Lan.
Trong đó còn có hai thanh niên mang dáng vẻ cà lơ phất phơ và một cô gái trang điểm xinh đẹp, ăn mặc đầy khêu gợi, đó là hai người anh họ và chị họ của của Đường Sở Sở.
Lúc này, cửa phòng bao bị mở ra, Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi vào.
“Sở Sở, Tiểu Phàm tới rồi, mau ngồi đi!”
Đường Chính Nhân trực tiếp chào hỏi.
“Cả nhà chúng ta ăn cơm, con mang cậu ta tới đây làm gì?”
Dương Ngọc Lan vừa nhìn thấy Diệp Phàm liền bày ra vẻ mặt không vừa mắt.
“Là tôi bảo Tiểu Phàm tới, Tiểu Phàm là bạn trai Sở Sở, vừa dịp gặp hai bác và dì, đây cũng là việc nên làm!”
Đường Chính Nhân nói.
“Tôi không thừa nhận cậu ta là bạn trai Sở Sở!”
Dương Ngọc Lan lẩm bẩm.
“Chính Nhân à, cậu ta là bạn trai của Sở Sở à? Sao trông quen thế nhỉ?”
Lúc này, dì Dương Ngọc Quyên của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, lên tiếng hỏi.
“Dì, dì từng gặp anh Tiểu Phàm ạ?”
Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Quyên nói.
“A, dì nhớ tới, ngày hôm nay lúc dì đi ngang qua Bách Hoa Lâu, nhìn thấy có một thanh niên đi vào, hình như chính là cậu ấy!”
Dương Ngọc Quyên chỉ vào Diệp Phàm nói.
“Bách Hoa lâu, đó chẳng phải địa điểm ăn chơi nổi tiếng ở Long Quốc sao, không phải người nào cũng vào được đâu!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt hâm mộ.
Bộp!
Nghe như vậy, vẻ mặt của Dương Ngọc Lan trở nên vô cùng khó coi, bà ta đập mạnh xuống bàn, chỉ vào Diệp Phàm quát lớn:
“Thứ khốn nạn nhà cậu, lại còn dám đến những nơi như vậy, đúng là mất mặt!”
“Sở Sở con thấy chưa, người này căn bản không phải là người tốt.”
“Cậu ta ở cạnh con, đoán chừng chính là vì lừa gạt tiền, sau đó đi ra ngoài chơi đùa người phụ nữ khác.”
“Loại cặn bã vô dụng, còn làm loạn như vậy, con mau chia tay với cậu ta đi, mẹ không muốn nhìn thấy người này nữa!”
Lúc này, Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận tức giận, sự chán ghét đối với Diệp Phàm lại tăng thêm.
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, anh Tiểu Phàm không phải loại người đó!”
Đường Sở Sở vội vàng giải thích.
“Vậy con để cho cậu ta trả lời, có phải cậu ta tới nơi đó không!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tôi đã tới Bách Hoa Lâu!”
Diệp Phàm trực tiếp trả lời.
“Con xem, chính cậu ta cũng thừa nhận!”
Dương Ngọc Lan nói lớn.
“Nhưng mà chỉ là có việc đi xử lý, không làm chuyện khác, hơn nữa Bách Hoa Lâu cũng không phải nơi hưởng lạc gì, con gái ở đó đều bán nghệ không bán thân, các người suy nghĩ nhiều rồi!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Tên khốn khiếp nhà cậu còn không biết vô liêm sỉ mà nói ra những lời này, cậu đúng là cặn bã từ đầu đến đuôi!”
“Mau cút đi!”
Dương Ngọc Lan quát lớn.
“Mẹ, nếu mẹ bắt anh Tiểu Phàm đi, vậy con cũng đi!”
Đường Sở Sở lạnh lùng nói.
“Mọi người đừng nóng giận đừng nóng giận, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới cùng nhau ăn một bữa cơm, đừng làm cho không vui như vậy, việc này để sau hãy nói, ngồi xuống ăn cơm cái đã!”
“Đúng vậy, em ba, đừng nóng giận, khả năng đúng là hiểu lầm, ngồi xuống ăn cơm!”
Hai bác của Đường Sở Sở vội vàng đứng dậy nói.
Hừ!
Dương Ngọc Lan hừ lạnh một tiếng, ngồi nghiêng mặt sang một bên.
“Sở Sở, Tiểu Phàm kia, hai đứa cũng ngồi đi!”
“Hai người bác nhìn Đường Sở Sở và Diệp Phàm nói.”
Đường Sở Sở và Diệp Phàm trực tiếp ngồi xuống.
“Sở Sở à, cũng lâu rồi chúng ta không gặp, hôm nay bác cả mời cháu một ly!”
Bác cả Dương Thiên Sơn của Đường Sở Sở giơ chén rượu lên nói.
“Sở Sở, bác hai cũng mời cháu một chén!”
Bác hai Dương Thiên Phong cũng vội vàng giơ chén lên.
“Hai đứa, mau mời em họ một chén!”
Hai người bác mắng con trai mình.
“Sở Sở à, lâu rồi không gặp, dì nhớ con chết đi được, nào, để chị họ con mời con một ly!”
Dương Ngọc Quyên cũng nhiệt tình với Đường Sở Sở.
Lúc này, ba nhà thân thích có thể nói là rất nhiệt tình với Đường Sở Sở.
“Bác cả, bác hai, dì út, mọi người khách khí quá!”
“Người nên kính rượu là Sở Sở mới đúng!”
Đường Sở Sở cầm chén rượu đứng dậy nói.
Mỗi người đều uống một chén rồi lần lượt ngồi xuống.
“Sở Sở, bây giờ con chính là người có tiếng tăm trong giới kinh doanh ở Long Quốc, tập đoàn Đường thị cứu ra đan Trú Nhan, hiện tại đã trở thành bảo bối mà vô số người vung số tiền lớn cũng muốn có được, không biết con có thể cho chúng ta một viên hay không?”
Dương Thiên Sơn nhìn Đường Sở Sở mỉm cười nói.
“Đương nhiên có thể, cũng chỉ là mấy viên đan Trú Nhan mà thôi, mọi người muốn bao nhiêu cũng được!”
“Không đợi Đường Sở Sở trả lời, Dương Ngọc Lan đã trực tiếp đồng ý.”
“Ngọc Lan, vẫn là chị giỏi, sinh ra một đứa con gái lợi hại như Sở Sở, giành vinh quang cho nhà họ Dương chúng ta, không giống đứa con trai nhà em, hơn hai mươi tuổi rồi cũng không có lấy công việc đàng hoàng!”
“Sở Sở, công ty cháu còn thiếu người không? Tìm cho anh họ một công việc ở Đường thị, không cần phải tốt quá, bình thường thôi là được!”
Bác hai Dương Thiên Phong của Đường Sở Sở khen Dương Ngọc Lan, sau đó nhìn Đường Sở Sở hỏi.
“Không sai, Sở Sở, nếu công ty cháu có chức vị gì thì cũng sắp xếp cho anh họ đi, hiện tại nó làm việc ở công ty kia bán sống bán chết, một tháng chỉ kiếm được mấy nghìn, chút tiền đó chẳng làm được gì!”
Dương Thiên Sơn cũng lên tiếng.
“Đúng, còn có chị họ cháu, bây giờ con bé cũng chưa tìm được công việc phù hợp, chi bằng tới công ty cháu làm đi đi, dù sao chúng ta đều là người một nhà, dùng người nhà cũng yên tâm!”
Dương Ngọc Quyên lập tức nói.
“Con người của chị không thích ở công ty cả ngày, còn phải ra ngoài hẹn hò, sắp xếp cho chị công việc mỗi ngày chỉ cần làm mấy tiếng là được, nhưng mà tiền lương mười vạn trở lên, nếu không thì quá thấp, ngay cả túi xách hàng hiệu chị cũng không mua nổi!”
Chị họ ngạo nghễ nhìn Đường Sở Sở, giống như không phải đang xin người ta công việc mà là đang chỉ đạo cho người khác!
“Yêu cầu của anh cũng không cao, làm giám đốc hay quản lý cũng được!”
“Có bộ phận nào nhiều gái xinh không, để anh trông coi bọn họ!”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở nhao nhao nói.
Đường Sở Sở nghe mấy người anh họ nói xong, vẻ mặt cô không tốt lắm.
“Chi bằng tặng luôn Đường thị cho mấy người đi, như vậy không phải là tốt hơn sao!”
Diệp Phàm khẽ cười.
“Nếu em họ đồng ý, tôi đây cũng không ngại!”
Người anh họ nhà bác cả không chút khách khí nói.
“Nói bậy bạ gì đó?”
Dương Ngọc Sơn trừng mắt nhìn con trai một cái, ông ta quay sang Đường Sở Sở ngượng ngùng cười: “Sở Sở đừng để ý, với cái đức hạnh này của anh họ cháu, cứ tùy tiện sắp xếp cho nó một công việc nhẹ nhàng, kiếm nhiều tiền là được!”
“Đúng vậy!”
“Sở Sở, chúng ta đều là người một nhà, cháu sẽ giúp đỡ chuyện này đúng không!”
Dương Thiên Phong mỉm cười nhìn Đường Sở Sở.
“Vừa muốn thoải mái lại muốn kiếm nhiều tiền, tôi đề nghị mấy người nên đi cướp ngân hàng!”
Diệp Phàm không hề khách khí.
Sau đó ánh mắt hắn nhìn về người chị họ của Đường Sở Sở: “Cô cảm thấy một tháng của mình đáng giá mười vạn sao? Muốn nằm không kiếm tiền, chi bằng tới hộp đêm làm gái thử xem!”
“Anh nói cái gì vậy?”
Lúc này người chị họ tức giận chỉ vào Diệp Phàm quát lên.
“Ranh con, mày có biết nói chuyện hay không?”
“Bọn tao đang nói chuyện với Sở Sở, mày là cái thá gì?”
Hai người anh họ của Đường Sở Sở khinh thường, trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
Vẻ mặt của hai bác và dì Đường Sở Sở cũng không tốt lắm.
“Ngọc Lan, xem ra nhà chị giàu rồi, xem thường họ hàng thân thích đúng không!”
Dương Thiên Sơn nhìn Dương Ngọc Lan hừ lạnh nói.
“Ngọc Lan, lúc trước chị chưa không gả vào nhà họ Đường, anh em chúng tôi đối xử với chị cũng không tệ.”
“Hôm nay, chẳng qua là để con gái chị tìm công việc giúp, lại bị con rể châm chọc như vậy, chẳng lẽ chị không định nói chút gì sao?”
Dương Thiên Phong cũng không vừa ý nói.
“Chị cả, em vẫn luôn rất kính trọng chị và anh rể, kết quả con rể của chị lại sỉ nhục con gái em như vậy, nếu hôm nay chị không cho em một câu trả lời, chị em chúng ta liền ân đoạn nghĩa tuyệt!”
Dương Ngọc Quyên trực tiếp hô lên.
“Anh cả, anh hai, em gái, mọi người bớt giận!”
Dương Ngọc Lan vội vàng nói, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm: “Lập tức xin lỗi anh họ , chị họ Sở Sở!
“Tôi không nói sai, xin lỗi cái gì?”
Diệp Phàm không cho là đúng.
Cậu...
Lúc này Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Diệp Phàm, vô cùng tức giận!
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
“Bác cả, bác hai, dì út, vừa rồi anh Tiểu Phàm nói năng hơi xúc động, mọi người đừng để ý!”
“Cháu sẽ cho người đi sắp xếp công việc của hai anh họ và chị họ, ngày mai có thể tới Đường thị làm việc!”
Đường Sở Sở trực tiếp nói.
“Hừ, thế còn được!”
Dương Ngọc Quyên hừ lạnh.
Cứ như vậy, cả nhà Dương Ngọc Lan vừa ăn vừa trò chuyện, ngó lơ luôn Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không để ý, tự mình dùng bữa.
Đường Sở Sở cũng nhìn ra không khí xấu hổ, ăn một lúc rồi dẫn Diệp Phàm đi trước.
“Ngọc Lan, thằng ranh này không xứng với Sở Sở, em nhất định không thể để bọn họ ở bên nhau!”
Diệp Phàm và Đường Sở Sở vừa rời đi, Dương Thiên Sơn đã quay sang nói với Dương Ngọc Lan.
“Đúng vậy, cậu ta không chỉ chơi gái ở bên ngoài, còn không xem chúng ta ra gì, người này không xứng!”
Dương Thiên Phong và Dương Ngọc Quyên đều nói xấu Diệp Phàm
“Em vốn không đồng ý để cậu ta ở cạnh Sở Sở, nếu không phải do con bé vẫn kiên trì, em đã đuổi cậu ta từ lâu rồi!”
“Ngay cả công việc đàng hoàng cậu ta cũng không có, phải dựa vào Sở Sở nhà chúng ta nuôi, giờ còn dám làm xằng bậy ở bên ngoài, đúng là thứ cặn bã vô dụng, em nhất định sẽ khiến cho người họ chia tay!”
Dương Ngọc Lan lạnh lùng nói.
“Ngọc Lan, thật ra Tiểu Phàm vẫn rất tốt, bà cũng không nên đi quấy rầy!”
Đường Chính Nhân khuyên nhủ.
“Tôi đang suy nghĩ cho hạnh phúc nửa đời sau của con gái chúng ta, ông cảm thấy cậu ta có tư cách làm con rể chúng ta sao?”
“Tôi thấy Sở Hà kia thích hợp hơn, vừa có tiền, dáng dấp cũng không tệ, ngày mai tôi đi tìm lão phu nhân xin số điện thoại của cậu ấy, liên hệ thử xem!”
Dương Ngọc Lan trừng mắt nhìn Đường Chính Nhân quát.
Bên ngoài.
Diệp Phàm lái xe đưa Đường Sở Sở về nhà.
“Anh Tiểu Phàm, ngại quá, đêm nay để anh phải oan ức rồi!”
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt áy náy nói.
“Chuyện này thì có gì mà oan ức!”
Diệp Phàm mỉm cười, nói: “Nhưng mà em thật sự muốn tuyển ba cái thức vô dụng kia vào công ty sao?”
“Em biết, nhưng dù sao cũng là anh họ, chị họ của em, hơn nữa hôm nay cả cậu và dì đều ở đây, em cũng không tiện từ chối, nếu không thì bọn họ sẽ nói em không có tình nghĩa, ngay cả mẹ em cũng sẽ bị tức chết!”
“Em bảo Tiểu Tiểu sắp xếp cho bọn họ một vị trí không quan trọng, coi như là nể mặt mẹ em đi!”
Đường Sở Sở thản nhiên nói.
“Em lương thiện quá đấy!”
Diệp Phàm đưa tay xoa đầu Đường Sở Sở, cưng chiều nói.
“Cẩn thận!”
Đột nhiên Đường Sở Sở thấy phía trước xe xuất hiện một bóng người, cô vội vàng hô lên.
Diệp Phàm đạp mạnh phanh xe, tiếng phanh gấp chói tai vang lên.
Bình luận facebook