• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 316-320

Chương 316

Leng keng!

Quyền bộ xen lẫn Thần Ngân Tử Kim va chạm với Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn, phát ra dao động kinh người, thổi quét thiên địa.

Quân Tiêu Dao vừa ngăn cản thế công Vong Xuyên, vừa cảm nhận chân lý luân hồi kia.

Không có gì giúp hắn cảm nhận rõ chân lý luân hồi hơn so với đối kháng Luân Hồi Thánh Thể.

Trong mắt Quân Tiêu Dao sáng rọi, càng ngày càng sáng.

Trong ngực hắn bắt đầu có quang hoa hừng hực lượn lờ, có luân hồi chân ý tràn ngập.

“Quân Tiêu Dao, ngươi vọng tưởng!”

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lấy mình để mài đao, vẻ mặt Vong Xuyên thật lạnh lẽo.

Gã thao túng Lục Đạo Luân Hồi Bàn, bùng nổ cường chiêu đến cực điểm.

“Lục Đạo Luân Hồi, Thiên Địa Câu Diệt!”

Ầm ầm ầm!

Lục Đạo Luân Hồi Bàn đàn áp chư thiên, đánh tan hư không, trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao.

Không thể không nói, Vong Xuyên thật sự rất mạnh.

Thân là quái thai cổ đại, thực lực của gã cũng không yếu hơn Long Cát công chúa Tổ Long Sào bao nhiêu.

Chỉ là hiện tại, khí tức của gã còn chưa hoàn toàn tương dung với khí tức thiên địa đương đại, bởi vậy không thể phát huy thực lực hoàn chỉnh ra được.

Dù vậy, uy thế kia cũng đủ khiến người ta sợ hãi.

Nhìn thấy Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn trấn áp đến, ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật bình đạm, biểu cảm thong dong.

Hắn đấm ra một quyền, thi triển ra quyền pháp tối cao, Lục Đạo Luân Hồi Quyền.

Sáu lốc xoáy luân hồi khủng bố hiện ra, cứ như Lục Đạo chúng sinh ngồi xếp bằng.

Quyền quang kinh thế, nổ nứt cả thiên địa!

Cộng thêm bảy tỷ ba trăm triệu cân thần lực thêm vào, một quyền này quá mạnh.

Oanh!

Đi kèm với một tiếng chấn vang kịch liệt, Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn có kích thước giống như hòn đảo trên không trung trực tiếp bị đấm bay.

Vong Xuyên cũng bị lan đến, khí huyết trong ngực quay cuồng, nét mặt mang đầy giật mình.

Loại quyền pháp ẩn chứa sức mạnh Luân Hồi này làm gã chấn động, đồng thời cũng cực kỳ đỏ mắt.

Trong ngực Quân Tiêu Dao có quang hoa hừng hực hiện lên.

Hắn lại lấy ra Luân Hồi tiên chủng.

Toàn bộ Luân Hồi tiên chủng đều đang dung nhập vào Chí Tôn Cốt trong ngực Quân Tiêu Dao.

Sau đó, quang hoa hai màu hắc bạch phát ra từ ngực Quân Tiêu Dao, đan chéo với nhau, biến thành một luân bàn.

Hắc bạch luân bàn xuất hiện, hư không như muốn sôi trào.

Đại thần thông Chí Tôn Cốt thứ hai của Quân Tiêu Dao, Luân Hồi Đạo Bàn, rốt cuộc cũng hoàn toàn lột xác!

Đến bây giờ, Chí Tôn Cốt của Quân Tiêu Dao đã có được tổng cộng bốn môn thần thông.

Trong thần thông Thượng Thương có bản Thượng Thương Kiếp Quang không hoàn chỉnh, Thượng Thương chi Thủ bản hoàn chỉnh.

Trong thần thông Luân Hồi có Luân Hồi Niết Quang không hoàn chỉnh và Luân Hồi Đạo Bàn bản hoàn chỉnh.

“Vong Xuyên, xem ra bản Thần Tử còn phải đa tạ ngươi, sau đây là hồi báo của bản Thần Tử.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.

Tất nhiên hồi báo mà hắn nói không phải hồi báo thật sự.

Hiện tại Chí Tôn Cốt của hắn đã lột xác thành công, tất nhiên không cần dây dưa với Vong Xuyên nữa.

Hắn đeo găng tay Diệt Bá Thánh Vương vào để thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền.

Đồng thời Chí Tôn Cốt trong ngực cũng phóng thích Luân Hồi Đạo Bàn.

Nơi mi tâm của hắn còn có thần hoa kim sắc kích động, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm phá không mà ra.

Quân Tiêu Dao tung hết tất cả cường chiêu, muốn cưỡng chế trấn áp Vong Xuyên, cướp lấy căn nguyên thế giới!

Nếu Quân Tiêu Dao nghiêm túc đánh thì có thể mường tượng ra uy lực đó.

Quái thai cổ đại nhìn cũng sẽ sợ hãi.

Tỷ như Vong Xuyên của hiện tại, nhìn thấy Quân Tiêu Dao cường thế trấn áp đến, vô số những loại thần thông này làm sắc mặt gã lập tức thay đổi.

Gã thúc giục Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn, mạnh mẽ chống đỡ quyền phong của Lục Đạo Luân Hồi Quyền.

Nhưng thần thông của Chí Tôn Cốt, Luân Hồi Đạo Bàn lại trấn áp đến.

Sức mạnh đó lại không yếu hơn sức mạnh Luân Hồi do Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn thi triển ra bao nhiêu.

Oanh! Oanh! Oanh!

Tiếng nổ vang kịch liệt bùng nổ, Vong Xuyên bị chấn đến liên tục lui về phía sau.

Thực lực hiện giờ của gã chưa trở lại đỉnh cao, đối mặt với sự trấn áp toàn lực của Quân Tiêu Dao thì tất nhiên khó có thể hoàn toàn ngăn cản.

Trật Tự Thần Liên kim sắc phá không mà đến, hóa thành đoản kiếm kim sắc, đó là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.

Nhất kiếm tung ra, cứ như đánh nứt ra vạn trượng hư không, đâm thẳng vào đầu của Vong Xuyên.

Vong Xuyên thúc giục sức mạnh Luân Hồi, ngoài thân hiện lên rất nhiều lốc xoáy luân hồi, trấn áp đến, đánh tan Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.

Sau lưng Quân Tiêu Dao kéo dài ra Ác Ma chi Dực, hai cánh chấn động, triển khai hư không cực tộc, phá không mà lao đến chỗ Vong Xuyên.

Hắn vươn một tay chụp vào hư không, Minh Thần chi Mâu ngưng kết ra, đâm thẳng về hướng Vong Xuyên.

Vong Xuyên giơ tay vỗ mạnh một cái, sức mạnh Luân Hồi bùng nổ.

Đây là một môn thần thông chí cường của gã, tên là Luân Hồi Đại Thủ Ấn, một ấn đánh ra thì trấn áp tất cả.

Oanh!

Luân Hồi Đại Thủ Ấn và Minh Thần chi Mâu va chạm, trực tiếp chấn vỡ nó.

Quân Tiêu Dao lại thi triển ra Thôn Thần Ma Công, lốc xoáy cắn nuốt đen nhánh hiện lên, trực tiếp là cưỡng chế cắn nuốt Luân Hồi Đại Thủ Ấn.

Sau đó Quân Tiêu Dao vươn một chân, quét ngang về hướng Vong Xuyên.

Vong Xuyên giơ ngang cánh tay ngăn cản.

Phanh một tiếng.

Vong Xuyên bị đánh bay, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Có thể tiếp nhiều chiêu như vậy của ta, cũng đủ để ngươi kiêu ngạo.” Biểu cảm của Quân Tiêu Dao thật đạm nhiên, lại trấn áp đến.

Vong Xuyên bỏ lỡ mất một bước tiên cơ.

Lui một bước rồi thì cứ lui liên tục.

Một loạt liên chiêu giáng xuống, Vong Xuyên không ngừng ho ra máu, tóc đen tán loạn.

Quân Tiêu Dao giơ tay nắm một cái, Thôn Thần Ma Công bùng nổ sức hút, lại cưỡng ép kéo căn nguyên thế giới bay ra hỏi cơ thể Vong Xuyên.

Chỉ thoáng chốc, hai luồng căn nguyên thế giới bị kéo ra, tản ra sức mạnh căn nguyên cường đại.

“Đáng chết!” Mặt Vong Xuyên thật âm trầm.

Ở thời đại của gã, gã từng hoành đánh chư địch, chưa từng thua trận.

Cho dù thiên kiêu mạnh đến mấy, nhiều nhất cũng chỉ đánh ngang tay với gã mà thôi.

Có thể nói, Vong Xuyên chưa bao giờ chật vật như vậy.

Tuy trong đó cũng có nguyên nhân là gã chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.

Nhưng Vong Xuyên lại mơ hồ cảm thấy, cho dù gã khôi phục tới đỉnh cao thì cũng chưa chắc có thể trấn áp Quân Tiêu Dao.

Mà ngay vào lúc Quân Tiêu Dao vươn tay muốn bắt lấy hai luồng căn nguyên thế giới kia.

Một chưởng ấn hỗn độn đàn áp đến.

“A, ngu xuẩn!” Quân Tiêu Dao trở tay đánh ra một quyền ấn, trực tiếp đánh nát cả Hỗn Độn Chưởng Ấn.

Ánh mắt Lý Đạo Huyền mơ hồ mang theo lửa nóng, nhìn về phía hai luồng căn nguyên thế giới kia, lắc mình muốn cướp lấy.

Hết chương 316.
Chương 317

Đối với Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất như hắn ta mà nói, căn nguyên thế giới quan trọng hơn tất cả mọi thứ.

Nếu hắn ta có thể đủ gom đủ mười căn nguyên thế giới, sẽ hóa thân thành Nghịch Thiên chi Vương.

Đến lúc đó, thiên kiêu tuyệt đại cái gì cũng không sánh bằng hắn ta.

Cho nên khi nhìn thấy hai luồng căn nguyên này, Lý Đạo Huyền kìm nén không được, dù thế nào cũng phải ra tay cướp đoạt một lần.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lãnh khốc, chỉ giơ tay lên, long khí bùng nổ, một hư ảnh chân long sinh động như thật lao vút về hướng Lý Đạo Huyền, đó là Chân Long Khốn Thiên Thuật.

Lý Đạo Huyền thấy thế thì lập tức thúc giục sức mạnh căn nguyên hỗn độn đến tận cùng, đấm ra một quyền, hư không nổ ra vô số khí hỗn độn, mỗi một luồng khí hỗn độn đều có thể đè sụp núi lớn.

Oanh!

Chiêu thức va chạm, trời sụp đất nứt.

Lực phản chấn mãnh liệt kia khiến Lý Đạo Huyền liên tục lui bước.

Cả quái thai cổ đại như Vong Xuyên cũng không ngăn được thế công của Quân Tiêu Dao, càng đừng nói là Lý Đạo Huyền nội tình hơi yếu hơn.

Cho dù hắn ta có khí vận thêm thân, thiên tư bất phàm, nhưng cũng phải xem là đối mặt với ai.

Ở trước mặt thiên kiêu chí tôn tuyệt thế cũng mang đầy quải như Quân Tiêu Dao thì quải của Lý Đạo Huyền căn bản không tính là cái gì.

“Tự mình đưa tới cửa, vậy bản Thần Tử cũng không khách khí.” Quân Tiêu Dao lại thúc giục Thôn Thần Ma Công, muốn tinh luyện ra ba đoàn căn nguyên thế giới trong cơ thể Lý Đạo Huyền luôn.

“Không, Thanh Y tiên tử, giúp ta với!”

Lý Đạo Huyền cảm nhận được một sức hút khủng bố muốn hút căn nguyên thế giới trong thân thể mình ra.

Rốt cuộc trên mặt hắn ta cũng lộ ra một tia sợ hãi.

Giờ phút này, Quân Tiêu Dao giống như đế quân vô thượng làm chúa tể tất cả.

Không có bất cứ kẻ nào phản kháng được hắn.

Bên kia, Cơ Thanh Y nhìn thấy Lý Đạo Huyền chật vật như vậy, cũng cảm giác thực mệt lòng.

Thật vất vả mới mời chào được một Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất.

Kết quả lại là tên ngốc không biết tự lượng sức mình.

Cơ Thanh Y cũng thực bất đắc dĩ.

Hơn nữa Khương Lạc Ly cũng quấn lấy khiến nàng ta không rảnh tay mà giúp trợ Lý Đạo Huyền.

Bởi vậy, Cơ Thanh Y chỉ có thể thở dài một tiếng và nói: “Tiêu Dao đạo huynh, chẳng biết có thể thủ hạ lưu tình được không?”

Nghe được lời này, cả Tiểu Ma Tiên cũng cực kỳ kinh ngạc.

Nàng biết, nội tâm đối thủ sống còn này của mình thanh lãnh cao ngạo đến mức nào.

Thiên kiêu tuyệt đại bình thường mà nàng ta còn chướng mắt, càng đừng nói là buông lời yếu thế như vậy.

Chỉ sợ chỉ có trước mặt Quân Tiêu Dao thì Cơ Thanh Y mới phóng thấp tư thái thế thôi.

Nhưng Quân Tiêu Dao nghe vậy thì sắc mặt không có biến hóa gì.

Đổi lại là thiên kiêu nam tính khác, nghe Cơ Thanh Y yếu thế thỉnh cầu như vậy thì tám chín phần mười là sẽ mềm lòng, thủ hạ lưu tình.

Nhưng Quân Tiêu Dao thì khác.

Hắn nhất định phải có được mười căn nguyên thế giới,

Mặc dù bỏ qua không nói đến mười căn nguyên thế giới, chuyện Lý Đạo Huyền cướp đoạt Hắc Ám tiên chủng của Yến Thanh Ảnh đã là kết thù hận.

Loại người này không giết thì để dành ăn tết hay sao?

Bởi vậy, Quân Tiêu Dao giả vờ như không nghe thấy thỉnh cầu của Cơ Thanh Y, thậm chí lười đáp lại một câu.

Hắn đấm ra một quyền, thần năng mênh mông, tượng thần kim sắc trấn áp xuống.

Phốc!

Cốt cách cả người Lý Đạo Huyền đều vỡ vụn, miệng ói máu tươi, tròng mắt như sắp bị đè ép ra ngoài.

“Quân... Tiêu... Dao!” Lý Đạo Huyền ho ra máu, hòa lẫn với những mảnh nội tạng rách nát.

Quân Tiêu Dao không có chút thương hại nào, giơ tay nắm một cái.

Ba đoàn căn nguyên thế giới trực tiếp bị kéo ra.

“Không!” Lý Đạo Huyền gào rống, tròng mắt nổi lên tơ máu.

Cậy vào duy nhất của hắn ta chính là sức mạnh căn nguyên thế giới.

Đã không có căn nguyên thế giới thì hắn ta không phải cái gì cả, thậm chí không thể thao túng cả sức mạnh hỗn độn.

Quân Tiêu Dao đạp một chân lên ngực Lý Đạo Huyền.

Sức mạnh chấn động mãnh liệt trực tiếp chấn ngũ tạng lục phủ của Lý Đạo Huyền thành thịt băm.

Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất hạ giới, Lý Đạo Huyền, ngã xuống!

Nhìn thấy Lý Đạo Huyền bị Quân Tiêu Dao dẫm chết, tất cả thiên kiêu ở đây đều im lặng không dám nói một tiếng.

Loại ngược sát có thể nói là nghiền áp này quá chấn động lòng người, làm mọi người kinh sợ đến trợn tròn mắt.

Cơ Thanh Y hơi lắc đầu, không biết phải làm sao.

Nàng ta cũng không có khả năng liều mạng với Quân Tiêu Dao vì một Lý Đạo Huyền đã chết, điều này không hiện thực.

Quân Tiêu Dao vươn tay tung một chiêu, ba đoàn căn nguyên thế giới trong cơ thể Lý Đạo Huyền lập tức hiện ra.

Ngoài ra Hắc Ám tiên chủng cũng hiện lên, Quân Tiêu Dao trực tiếp ném cho Yến Thanh Ảnh, Yến Thanh Ảnh lộ ra ý cảm kích.

“Cuối cùng cũng gom đủ.”

Cuối cùng mười căn nguyên thế giới của thập địa hạ giới đều rơi vào tay Quân Tiêu Dao.

Trước đó Lý Đạo Huyền muốn thu thập mười căn nguyên thế giới, trở thành Nghịch Thiên chi Vương.

Mà hiện tại, mười căn nguyên thế giới đều thuộc về Quân Tiêu Dao.

Tư chất của Quân Tiêu Dao vốn là nghịch thiên, nếu lại thêm vào sức mạnh của mười căn nguyên thế giới, vậy có nghĩa là toàn bộ sức mạnh và khí vận của Nghịch Thiên chi Vương đều được gia trì lên người Quân Tiêu Dao!

Thế thì Quân Tiêu Dao sẽ biến thành tồn tại nghịch thiên mạnh cỡ nào?

Chỉ sợ sẽ trở thành dị số nghịch thiên trong thiên địa khiến trời xanh cũng không cho phép tồn tại!

Giờ phút này, năm đoàn căn nguyên thế giới trong cơ thể Quân Tiêu Dao cũng không tự chủ được mà hiện ra.

Trong nhất thời, căn nguyên của thập địa hạ giới đều vờn quanh Quân Tiêu Dao.

Phụ trợ Quân Tiêu Dao giống như thần vương vô thượng, đế quân tiên giới!

Giờ khắc này, Quân Tiêu Dao như là thần linh duy nhất trên trời dưới đất!

Cảnh tượng trước mắt cũng khắc thật sâu vào trong mắt mỗi người ở đây.

Giờ phút này, đừng nói là những thiên kiêu hạ giới giống như thạch hóa đứng thẳng bất động tại chỗ, cả hô hấp cũng giống như đình chỉ, cho dù là các Thánh Nữ đại giáo bất hủ đã quen nhìn đại trường hợp như Cơ Thanh Y, Tiểu Ma Tiên cũng có cảm giác hít thở không thông mơ hồ.

Bởi vì khí cơ giờ phút này của Quân Tiêu Dao quá siêu nhiên.

Ánh mắt Vong Xuyên trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có.

Đạo tâm vô địch của gã cũng phủ kín một bóng mờ.

Điều này thật bình thường.

Đổi lại là ai bị phong ấn vô số năm, sau khi xuất thế, vốn tưởng rằng có thể đẩy ngang tất cả thiên kiêu đương đại, kết quả mới ra ngoài không bao lâu đã bị đả kích như vậy, đổi lại là ai, đạo tâm cũng bị ảnh hưởng, không thể bình tĩnh.

Hết chương 317.
Chương 318

Ánh mắt của Quân Tiêu Dao quét về phía ba người Vong Xuyên, Cơ Thanh Y, Tiểu Ma Tiên.

Biểu cảm của Vong Xuyên cực độ đề phòng, ánh mắt ngưng trọng.

Cơ Thanh Y lại thở dài khe khẽ, không tiếp theo giao thủ với Khương Lạc Ly, biểu lộ thái độ của chính mình.

Còn Tiểu Ma Tiên cũng từ bỏ ra tay.

Quân Tiêu Dao càng cường đại hơn, yêu nghiệt hơn tưởng tượng của nàng ta.

“Tiêu Dao tiểu ca ca, người ta không có đắc tội ngươi quá đáng, đừng ra tay với ta, ta còn nhỏ, thân thể ốm yếu, chịu không nổi tàn phá đâu.” Tiểu Ma Tiên vô cùng đáng thương, chớp chớp đôi mắt, bắt đầu yếu thế.

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly trợn trừng lườm Tiểu Ma Tiên một cái.

Sao cảm thấy lời này nghe có vẻ không thích hợp?

Nhìn thấy Khương Lạc Ly trừng mắt nhìn mình, Tiểu Ma Tiên cũng lộ ra một nụ cười xấu xa bỡn cợt, trừng ngược lại Khương Lạc Ly.

Hai Loli cứ ngươi trừng ta, ta trừng ngươi như vậy, nhìn nhau không thuận mắt.

Quân Tiêu Dao không để ý đến Tiểu Ma Tiên, mà nhìn về phía Vong Xuyên.

Chỉ sợ người duy nhất ở đây có ôm địch ý với hắn cũng chỉ có Vong Xuyên.

Vong Xuyên bất giác lui về phía sau hai bước, vẻ mặt cực độ đề phòng, sắc mặt trầm trọng như nước.

Tuy gã rất muốn có được mười căn nguyên thế giới trên người Quân Tiêu Dao, nhưng cũng biết đây căn bản là không hiện thực.

Cho dù gã khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, nhưng muốn trấn áp Quân Tiêu Dao cũng tuyệt đối không phải chuyện nhẹ nhàng.

Ánh mắt của Quân Tiêu Dao chợt lóe, hắn thật muốn xử lý xong hết mọi chuyện, giải quyết luôn Vong Xuyên.

Mà đúng lúc này, hình như tế đàn anh linh ở nơi xa vì mười căn nguyên thế giới cùng hiện hóa nên bắt đầu nổi lên biến hóa nào đó.

Một khí cơ không giống bình thường hiện ra.

“Tế đàn anh linh có biến hóa.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Hắn thực quả quyết, trực tiếp lao về hướng tế đàn anh linh.

Tế đàn anh linh mới là quan trọng nhất, tính ra thì chuyện đối phó Vong Xuyên cũng không quan trọng bằng, dù sao gã cũng không gây ra được sóng gió gì.

Hơn nữa đừng quên, Quân Tiêu Dao còn có cơ hội đánh dấu ở tế đàn anh linh.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lao về hướng tế đàn anh linh, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh, Khương Lạc Ly cũng theo sát phía sau.

Cơ Thanh Y thấy thế thì hơi do dự, sau đó cũng hóa thành một quang hồng màu xanh lá rồi bay theo.

Đôi mắt của Tiểu Ma Tiên chuyển động, nàng ta đưa mắt ra hiệu với Vong Xuyên, sau đó cũng lao về hướng tế đàn anh linh.

Vong Xuyên có chút chần chờ, nhưng gã trầm miên ở hạ giới còn không phải vì cơ duyên lớn nhất này sao.

Gã căn bản không có khả năng từ bỏ.

Sau khi hạ quyết tâm, Vong Xuyên cũng lao theo sau.

bSau đó, những thiên kiêu chung quanh mới như tổ ong vay về phía tế đàn anh linh.

Mãi đến khi đến gần tế đàn anh linh, Quân Tiêu Dao mới phát hiện rốt cục tòa tế đàn này cổ xưa rộng lớn đến mức nào.

Phóng mắt nhìn lại, giống như một ngọn núi cao Thái Cổ, cao ngất mà uy nghiêm, tràn ngập khí tức Hồng Hoang Cổ xưa.

Mà điều khiến người ta cảm thấy ghê người lại là phía trên tế đàn trải rộng hài cốt trắng hếu vô tận.

Cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy, những hài cốt đó vẫn cứng rắn như thiết.

Trong những hài cốt đó, có loại ôn nhuận như ngọc, có cái tản ra quang huy như hoàng kim.

Bởi vậy có thể nhìn ra, sinh thời những hài cốt đó nhất định đều là nhân kiệt mang thể chất đặc thù, cực kỳ cường đại.

Nhưng bọn họ đều ngã xuống tế đàn anh linh này.

Có thể nhìn ra đây là một mảnh đất cơ duyên, cũng là một nơi an táng.

Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, hơi cảm thán nói: “Tuế nguyệt như đao trảm thiên kiêu, trường sinh lộ thượng thán yêu nhiêu, nếu không chứng đạo thành đế thì thành một khối xương khô.”

Bao nhiêu anh hùng cổ kim đều trở thành trò cười như vậy.

Tế đàn anh linh này chỉ là một bức ảnh thu nhỏ mà thôi.

So với nơi này, hiển nhiên trên đế lộ sẽ càng thêm tàn khốc.

Đó mới là thi cốt lót đường chân chính, chỉ có thiên kiêu tuyệt đại thật sự mới có thể đi đến cuối cùng.

Nghe Quân Tiêu Dao cảm thán như vậy, đám người Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ cũng mang đầy cảm xúc.

Quân Tiêu Dao không chần chờ mà trực tiếp bước lên tế đàn anh linh.

Trong thời khắc hắn bước lên bậc cầu thang đầu tiên, cả tòa tế đàn có gió nổi mây phun, dường như có vô số hư ảnh nhân kiệt thượng cổ hiện lên, các loại cảnh tượng đều hiện hóa ra.

Khí cơ ở nơi đây trở nên cực kỳ đặc thù, còn có vô số ma âm rót vào tai, nhiễu loạn lòng người.

Quân Tiêu Dao không chịu ảnh hưởng, bão nguyên thủ nhất (2), bắt đầu bước lên tế đàn.

Theo bước chân hắn, Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh cũng bước lên trước.

(2) Đạo gia lúc đầu tu luyện phương thuật một trong, này trọng điểm điểm không ở luyện hình mà là luyện thần, thông qua nó bài trừ trong lòng tạp niệm, bảo trì tâm thần thanh tĩnh

Bọn họ nhìn thấy Quân Tiêu Dao bước từng một bước lên, còn tưởng rằng điều này không phải chuyện khó khăn gì mấy.

Nhưng mà khi thật sự tự mình bước lên, bọn người Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ đều biến sắc.

Uy áp kinh khủng kia thiếu chút nữa đã làm bọn họ quỳ xuống mặt đất.

Đồng thời còn có vô số hư ảnh nhân kiệt thượng cổ quấy nhiễu, có ma âm rót vào tai, quấy rầy tâm thần bọn họ, làm họ khó có thể hoàn toàn ổn định nỗi lòng.

“Khủng bố như vậy sao?” Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly cũng hơi trắng ra.

Nàng vội vàng thúc giục Nguyên Linh Đạo Thể, nhờ vậy mới hơi dễ chịu một chút.

Nhưng như thế càng có thể làm nổi bật lên sự siêu nhiên tuyệt đại của Quân Tiêu Dao.

Chỉ thấy Quân Tiêu Dao bước từng một bước lên tế đàn, tuy rằng không quá nhanh, nhưng cũng không chậm, vẫn luôn duy trì tiết tấu của hắn.

“Có khoa trương như vậy không?” Nhìn thấy biểu hiện của đám người Khương Lạc Ly và Nghệ Vũ, Tiểu Ma Tiên nói thầm trong miệng.

Nàng ta không tin tà nên cũng bước lên tế đàn.

Sau khi bước lên một bước, khuôn mặt nhỏ thanh thuần quyến rũ của nàng ta cũng lập tức biến sắc.

Nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã té ngã như chó gặm phân.

Nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Ma Tiên, Cơ Thanh Y và Vong Xuyên đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng khi bước lên, họ cũng nhịn không được mà biến sắc.

Mới chỉ vừa bước lên tế đàn anh linh mà đã có uy áp khủng bố như vậy.

Khó có thể tưởng tượng, tới mặt sau thì uy áp kia sẽ mạnh đến mức nào.

Đồng nhãn của Cơ Thanh Y lại dừng lại trên người Quân Tiêu Dao đang bước đi kiên định, biểu cảm bình đạm.

Có đôi khi chênh lệch giữa người với người thể hiện ở chỗ này.

“Quân Tiêu Dao, trên đời này còn có cái gì làm khó được ngươi, làm ngươi động dung?” Cơ Thanh Y thở dài trong lòng.

Sống cùng một thời đại với thiên kiêu tuyệt đại như Quân Tiêu Dao là may mắn, và cũng là bi ai.

May mắn là, thiên kiêu thời đại này có thể chính mắt chứng kiến một truyền kỳ sống sờ sờ ra đời.

Bi ai chính là, thiên kiêu thời đại này vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới bóng ma truyền kỳ, giống như sao trời không đáng chú ý bên cạnh thái dương.

Hết chương 318.
Chương 319

Toàn bộ tế đàn anh linh có chừng một ngàn bậc thang.

Mỗi khi bước lên một bậc thì uy áp sẽ gia tăng, còn xuất hiện đủ loại quấy nhiễu.

Hiện tại, chỉ có Quân Tiêu Dao có thể duy trì tốc độ đi tới, không có một chút tạm dừng.

Mà đám người Cơ Thanh Y, Vong Xuyên, Tiểu Ma Tiên, Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh lại bước từng bước một mà hướng lên trên.

Trong lúc đó còn có khả năng phải nghỉ ngơi điều tức một chút.

Còn lại là những thiên kiêu khác, bọn họ cũng không có khả năng bỏ qua cơ duyên này.

Nhưng đám người Cơ Thanh Y, Vong Xuyên, Khương Lạc Ly, Yến Thanh Ảnh không phải Thánh Nữ đại giáo thì chính là quái thai cổ đại, không thì chính là quý nữ thế gia, Nghịch Thiên chi Tử.

So ra thì thực lực của các thiên kiêu còn lại rõ ràng yếu hơn quá nhiều.

Bọn họ bước lên tế đàn anh linh, gian nan như đang leo lên núi.

Trong đó còn có một ít thiên kiêu khống chế không được cảm xúc của mình, bắt đầu điên cuồng mà khóc lớn cười to, giống như điên cuồng.

Là những hư ảnh nhân kiệt thượng cổ và ma âm kia ảnh hưởng tới bọn họ, làm họ điên cuồng.

Thiên kiêu như vậy cũng không phải số ít.

Trừ một bộ phận ít ỏi thiên kiêu ý chí kiên định ra thì đa số thiên kiêu đều sắp kiên trì không nổi, cảm xúc bắt đầu điên cuồng.

“Ha ha ha, ta là đệ nhất nhân vô song cổ kim, ai có thể địch lại ta!” Một thiên kiêu điên cuồng cười ha hả.

Nhưng ngay sau đó, đầu của hắn trực tiếp nổ tung như quả dưa hấu, cảnh tượng huyết tinh tới cực điểm.

“Có được rồi, ta có được truyền thừa bất hủ rồi!” Một thiên kiêu khác hai mắt đỏ rực như máu, lan tràn tơ máu, lộ ra biểu cảm mừng rỡ như điên.

Nhưng kế tiếp, cả người hắn như bị sét đánh, ngã quỵ xuống mặt đất, mất đi khí tức sinh mệnh.

Điều quỷ dị này khiến rất nhiều người sởn tóc gáy.

Một ít thiên kiêu đã tái nhợt mặt mày, không nén được sợ hãi trong lòng, muốn lui ra khỏi tế đàn.

Nhưng bọn họ lại hoảng sợ phát hiện mình không thể quay đầu lại được.

Lúc này, trên đỉnh tế đàn như loáng thoáng truyền đến âm thanh cổ xưa mà mờ mịt.

“Tên đã bắn ra khỏi cung thì không thể quay đầu, con đường chứng đạo không thể lui ra...”

Nghe thấy giọng nói này, trong lòng những thiên kiêu đó hối hận đến cực độ.

Sớm biết tế đàn anh linh quỷ dị như thế thì bọn họ tuyệt đối không tùy tiện mà bước lên.

Nhưng hiện tại, bọn họ đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể căng da đầu hướng về phía trước.

Thật sự không đi lên được thì ngồi xếp bằng tại chỗ cảm ngộ, hy vọng có thể lấy được một ít thu hoạch.

Những thiên kiêu đó nhìn về phía Quân Tiêu Dao đang dẫn tiên, trong mắt cả đám đều mang theo cảm xúc hâm mộ kinh ngạc cảm thán cùng cực.

Quân Tiêu Dao đã hoàn hoàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Có lẽ hắn chính là danh từ đại diện cho sự cường đại.

Mà Vong Xuyên thấy tình cảnh này thì trong lòng thật không cam lòng.

Gã thân là quái thai cổ đại, tất nhiên có ngạo khí thuộc về chính mình.

Nếu đánh nhau tạm thời không so được, chẳng lẽ leo lên tế đàn cũng không sánh bằng sao?

Vong Xuyên thúc giục uy năng của Luân Hồi Thánh Thể, đồng thời Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn cũng hiện ra phía sau lưng.

Khí tức của gã lập tức biến hóa, giống như một con chân long dũng mãnh tinh tiến, bắt đầu gia tốc bước lên.

Hành động của Vong Xuyên cũng khiến những người khác chú ý.

Cơ Thanh Y lắc lắc đầu.

Trong mắt nàng, cách làm của Vong Xuyên chỉ là tranh khí phách nhất thời mà thôi, hiện tại căn bản không phải lúc tỏ vẻ anh hùng.

Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh thấy thế thì khóe miệng cũng lộ ra nụ cười lạnh.

Trong mắt bọn họ, Quân Tiêu Dao chính là tồn tại không thể chiến thắng.

Vong Xuyên muốn hòa nhau một lần ở điểm này, hiển nhiên có chút ngây thơ.

Nhưng lúc này, bước chân của Quân Tiêu Dao bỗng dừng lại.

Điều này khiến rất nhiều người quan sát đều lộ ra dị sắc.

Quân Tiêu Dao luôn duy trì vị trí đầu tiên, nhất kỵ tuyệt trần, ném xa những người khác.

Nhưng hiện tại, hắn lại đột nhiên dừng bước chân lại, khiến người ta khó hiểu.

“Rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi sao?” Ánh mắt Vong Xuyên chợt lóe.

Theo gã thấy, nói không chừng biểu hiện trước đó của Quân Tiêu Dao là cố chống chọi mà thôi.

Chống được tới hiện tại, rốt cuộc cũng đã không chịu nổi.

Ngay vào lúc những người khác kinh ngạc, hoặc là nghi hoặc, hoặc là lo lắng.

Trong mắt Quân Tiêu Dao lại toát ra vui sướng.

Sở dĩ hắn dừng lại, tất nhiên không phải chống đỡ không được gì đó như Vong Xuyên suy nghĩ.

Mà trong đầu hắn đột nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống.

“Ký chủ đã tới được địa điểm đánh dấu, tế đàn anh linh, có đánh dấu hay không?”

“Đánh dấu.” Quân Tiêu Dao mặc niệm trong lòng.

Không biết đánh dấu tại tế đàn anh linh này, có thể lấy được thứ tốt gì.

“Đinh, chúc mừng ký chủ, đạt được khen thưởng bảy sao, Đà Xá Cổ Đế Viêm!”

Tiếng nói của hệ thống vừa dứt thì trong cơ thể Quân Tiêu Dao lập tức xuất hiện một hỏa chủng.

Hỏa chủng này có bảy màu sặc sỡ, giống như hội tụ từ vô số thần hỏa, tản mát ra một khí tức khủng bố đốt sạch chư thiên vạn giới.

“Đà Xá Cổ Đế Viêm?” Quân Tiêu Dao đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức vui sướng.

Mức độ quan trọng của hỏa chủng đối với tu sĩ cũng không thua kém tiên chủng bao nhiêu.

Bởi vì sau Hợp Đạo Cảnh chính là Niết Bàn Cảnh.

Mà Niết Bàn Cảnh chủ yếu là tìm kiếm hỏa chủng, niết bàn thân mình khiến chân linh Thần Cung hóa thành người tí hon nguyên thần.

Đây là một sự lột xác toàn diện từ thân thể cho đến linh hồn, là bước quan trọng nhất trong tu hành.

Bởi vậy không có gì đáng bàn cãi về tầm quan trọng của hỏa chủng.

Hỏa chủng càng cường đại thì càng có thể hoàn toàn khiến tu sĩ niết bàn lột xác, dục hỏa trùng sinh.

Trước đó Nghệ Vũ từng có được một đoàn Huyền Dương Thần Hỏa hi hữu, đó đã là hỏa chủng phẩm cấp cực cao.

Nhưng Huyền Dương Thần Hỏa kia căn bản không thể so sánh với Đà Xá Cổ Đế Viêm trước mắt.

Bởi vì đó là thần hỏa, mà đây là đế hỏa!

Đà Xá Cổ Đế Viêm này cứ như đế hỏa mạnh nhất hội tụ hình thành từ vạn hỏa, có thể mang đến niết bàn chung cực cho tu sĩ.

Đương nhiên, độ khó khi niết bàn cũng sẽ gia tăng biên độ lớn.

“Thật là buồn ngủ mà gặp chiếu manh, ban đầu ta vốn chỉ muốn đột phá đến Hợp Đạo Cảnh trên tế đàn anh linh, hiện tại xem ra, nói không chừng còn có thể trực tiếp đột phá đến Niết Bàn Cảnh.”

Khóe miệng Quân Tiêu Dao nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.

Cho dù là ở Quân gia, phỏng chừng cũng không tìm ra được hỏa chủng cấp bậc càng cao hơn Đà Xá Cổ Đế Viêm.

Hỏa chủng này là thích hợp để Quân Tiêu Dao niết bàn nhất.

Hết chương 319.
Chương 320

“Tiêu Dao ca ca, chàng không sao chứ?”

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao vẫn luôn đứng tại chỗ bất động.

Cho dù là Khương Lạc Ly luôn tin tưởng hắn, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, nhịn không được mở miệng kêu lên một tiếng duyên dáng.

Quân Tiêu Dao phục hồi tinh thần, rốt cuộc cũng động.

Nhưng lần này, hắn lại không trèo lên tay không, mà vung tay lên.

Khí huyết kim sắc khủng bố của Hoang Cổ Thánh Thể thổi quét ngập trời, chống cự lại uy áp mãnh liệt của tế đàn anh linh.

Khi Quân Tiêu Dao phóng ra khí tức của mình, ba người Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh kinh ngạc phát hiện, áp lực trên người bọn họ gần như đã giảm bớt hơn phân nửa.

“Cái này...” Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó trong đôi mắt xinh đẹp nở rộ ra quang huy xưa nay chưa từng có.

Tốc độ nàng leo lên nhanh hơn, đã lập tức kéo ra chênh lệch với đám người Tiểu Ma Tiên.

Còn hai người Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng, chắp tay nói với Quân Tiêu Dao: “Đa tạ công tử!”

Nói xong thì tốc độ của bọn họ cũng nhanh lên.

Vong Xuyên nhìn thấy cảnh tượng này thì tâm thần hung hăng chấn động, cả người như biến thành khúc gỗ.

Bản thân Quân Tiêu Dao yêu nghiệt cũng thôi đi, hiện tại còn có thể dẫn người khác cùng nhau cất cánh.

Cái này còn có thiên lý hay không?

Cho dù là Tiểu Ma Tiên cũng dại cả ra.

Khương Lạc Ly vừa rồi còn chung một trục hoành với nàng ta, hiện tại đã ném xa nàng rồi.

Điều này làm Tiểu Ma Tiên không thể chấp nhận nổi, chênh lệch quá lớn.

Rõ ràng nàng ta là Thánh Nữ của Ma Tiên Giáo, thân phận địa vị và thực lực đều không yếu hơn Khương Lạc Ly.

Kết quả hiện tại, nàng ta lại tụt lại phía sau, trong lòng rất không cân bằng.

Nghĩ đến đây, Tiểu Ma Tiên mở miệng duyên dáng gọi to: “Tiêu Dao tiểu ca ca, dẫn người ta theo luôn đi mà!”

Quân Tiêu Dao trực tiếp làm lơ ma nữ yêu tinh này.

Đừng nhìn vẻ mặt nàng ta thanh thuần quyến rũ, thật ra thân là Thánh Nữ của Ma Tiên Giáo, nàng ta cũng từng hố qua không ít người.

Nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của Quân Tiêu Dao, Tiểu Ma Tiên lại buông ra những lời kinh người: “Tiêu Dao tiểu ca ca, đừng không để ý tới người ta, kỹ thuật của ta tốt lắm, tư thế gì cũng làm được!”

Nghe thấy lời nói của Tiểu Ma Tiên, cả đám người đều chảy ra mồ hôi lạnh trên trán.

Vị Thánh Nữ này của Ma Tiên Giáo thật là cái gì cũng dám nói.

Nhưng tính cách của Tiểu Ma Tiên vốn là như thế, tuy nhìn có vẻ thanh thuần tiếu lệ, nhưng lại mang theo một loại mị hoặc.

Lái xe (1) cũng không có cố kỵ gì, có thể nói là loại hình hoàn toàn bất đồng với Khương Lạc Ly.

(1) Lái xe: Ý nói bậy chuyện người lớn.

Khương Lạc Ly tuy không rõ rốt cuộc kỹ thuật tốt, tư thế là có ý gì.

Nhưng kết hợp với khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thanh thuần lại quyến rũ kia của Tiểu Ma Tiên, nàng cũng biết đây nhất định không phải lời nói gì đứng đắn.

Nàng khẽ mắng một câu: “Ma nữ ngươi đang nói cái gì quấy rầy Tiêu Dao ca ca vậy!”

“Khương Lạc Ly, ngươi cố ý giả vờ nghe không hiểu à?” Tiểu Ma Tiên không kiêng nể gì mà nở nụ cười.

“Ngươi... Hừ, ngươi đừng mơ tưởng làm gì Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly tức giận, gương mặt đều đỏ bừng.

Nàng còn chưa biết gì, hoàn toàn không rõ một ít “Tri thức” đặc thù của Tiểu Ma Tiên.

“Không thể nào, không thể nào, rõ ràng ngươi thân cận với Tiêu Dao tiểu ca ca như vậy, không phải thật sự chưa làm cái gì gì kia với Tiêu Dao tiểu ca ca đó chứ?” Tiểu Ma Tiên ra vẻ giật mình, mở miệng móc họng.

“Ngươi...” Cho dù Khương Lạc Ly không hiểu cái này, nhưng nghe câu đó cũng hơi ngộ ra được.

Sắc mặt nàng lập tức đỏ như quả táo, lại nói không nên lời một câu nào.

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất bình đạm, tiểu ma nữ này lái xe còn lụa hơn cả hắn.

Nhưng nhìn nhìn thân hình phẳng phiu của Tiểu Ma Tiên chỉ tám lạng nửa cân với Khương Lạc Ly.

“Xin lỗi, không có hứng thú.” Quân Tiêu Dao tiếp tục dẫn đám người Khương Lạc Ly trèo lên.

“Tiêu Dao tiểu ca ca, người ta biết ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể, tinh lực tràn đầy, một Khương Lạc Ly thôi không thỏa mãn được ngươi, người ta cũng có thể hầu hạ ngươi rất tốt mà.” Tiểu Ma Tiên không kiêng nể gì mà mở miệng, lời lẽ câu dẫn, muốn đả động Quân Tiêu Dao.

Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng không còn lời gì để nói.

Hắn thừa nhận, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, năng lực của thận còn mạnh đến lạ thường.

Nhưng hắn là loại người này sao?

Phải không? Phải không?

Quân Tiêu Dao không để ý đến.

Nhìn bóng dáng bọn họ dần dần trèo lên trên, Tiểu Ma Tiên tức giận đến dậm chân.

“So với dùng cách bàng môn tả đạo, còn không bằng dựa vào chính mình.” Ánh mắt Cơ Thanh Y thật lạnh nhạt, vẫn luôn yên lặng trèo lên.

“Đúng vậy nga, bạch liên hoa tiểu tỷ tỷ, ngươi thuần khiết nhất mà.” Tiểu Ma Tiên nói lời châm chọc.

Cơ Thanh Y lắc đầu, cũng không để ý đến.

Nàng biết rõ tính cách của đối thủ này, bởi vậy không cãi vã chi cho tốn miệng lưỡi.

Tâm trạng của Vong Xuyên khó có thể duy trì bình tĩnh, biểu hiện của Quân Tiêu Dao đổi mới nhận thức của gã đối với yêu nghiệt.

Có thể nói như vầy, nếu Quân Tiêu Dao sống ở thời đại của gã thì nhất định sẽ là thiên kiêu lộng lẫy nhất, không gì sánh nổi.

Nhưng Vong Xuyên chung quy là quái thai cổ đại của Luân Hồi Ma Tông, tâm tính cao hơn dạng người như Lý Đạo Huyền rất nhiều.

Rất nhanh, gã đã điều chỉnh trạng thái, bắt đầu yên lặng trèo lên.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ tế đàn anh linh cũng không xuất hiện phong ba gì.

Hiện tại, người còn có thể kiên trì trên tế đàn thượng không ngã xuống đã rất ít ỏi.

Những thiên kiêu đó không phải điên cuồng rồi tử vong, thì chính là dừng lại tại chỗ, không thể đi tới một bước.

Quân Tiêu Dao vẫn dẫn đầu đằng trước.

Không chỉ như thế, hắn còn dẫn theo ba người Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh.

Tương đương là một mình Quân Tiêu Dao gánh vác áp lực của bốn người.

Theo sau là đám người Cơ Thanh Y, Vong Xuyên và Tiểu Ma Tiên.

Cuối cùng còn lại rải rác vài thiên kiêu vẫn đang kiên trì.

Mà càng lên cao thì uy áp kia cũng càng mạnh.

Đương nhiên, loại đạo vận mơ hồ xa xăm kia cũng càng ngày càng nồng hậu.

Cuối cùng, lúc bước lên chừng hơn tám trăm bậc cầu thang, Yến Thanh Ảnh dẫn đầu mở miệng: “Công tử, Thanh Ảnh cũng chỉ đến đây là được.”

Gương mặt vốn đã trắng nõn của Yến Thanh Ảnh, giờ phút này còn mang theo một tia tái nhợt.

Hiển nhiên nàng ta đã tới cực hạn.

Hết chương 320.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom