• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 306-310

Chương 306

Quân Tiêu Dao cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, thi triển ra Quân gia Lục Tiên Kiếm quyết.

Hiện giờ, Quân Tiêu Dao đã thông hiểu tất cả ba chiêu của Lục Tiên Kiếm quyết bao gồm Tiên Vẫn, Tiên Diệt, Lục Tiên.

Hắn chém ngang một chiêu Lục Tiên qua, kiếm quang cuồn cuộn phát ra, cứ như chiếu ra cảnh tượng đàn tiên ngã xuống.

Những hư không chi linh đó sôi nổi nổ tung dưới một kiếm này, hóa thành năng lượng hư không tinh thuần nhất.

Quân Tiêu Dao không ngừng bước đi, sau lưng vươn ra Ác Ma chi Dực.

Thân thể hắn như mũi tên mà lao vút vào bên trong.

Không bao lâu sau, hắn bỗng nhìn thấy hư không phía trước vặn vẹo, có một lốc xoáy hư không khổng lồ hiện ra.

Ở trong đó có một thanh cổ kiếm lúc ẩn lúc hiện, lơ lửng trôi nổi ở giữa lốc xoáy.

“Bàn Hoàng Hư Không Kiếm!” Trong mắt Quân Tiêu Dao bùng lên ánh sao.

Chuôi cổ kiếm này có tạo hình không khác gì Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm và Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

Chỉ là toàn thân tràn ngập sức mạnh hư không, lúc ẩn lúc hiện trên hư không.

Toàn bộ lốc xoáy hư không khổng lồ đều lấy Bàn Hoàng Hư Không Kiếm làm nguyên điểm mà xoay tròn.

Bất cứ tồn tại nào tới gần Bàn Hoàng Hư Không Kiếm cũng sẽ trực tiếp bị cắt thành mảnh vỡ.

Cho dù là Dương Bàn cũng không nghĩ tới, Bàn Hoàng Hư Không Kiếm mà gã tâm tâm niệm niệm muốn có được cũng không có ở cổ điện hư không, mà nằm trong cơ thể của con Cổ Hư Côn này.

“Ta có Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trên người, cộng thêm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm trước mắt, sau đó lại đánh chết Dương Bàn, đoạt Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm tới tay, ba thanh kiếm hợp nhất, đế binh Bàn Hoàng Kiếm sẽ tái hiện trong tay ta!” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật sáng ngời.

Đế binh là binh khí của đại đế, uy năng mạnh mẽ tuyệt đối.

Lực chấn nhiếp có thể so với vũ khí hạt nhân.

Chỉ sợ đám người Bàn Võ thần chủ của Bàn Võ Thần Triều cũng không thể ngờ, người thật sự thu thập đủ đế binh Bàn Hoàng Kiếm không phải Dương Bàn, mà là Quân Tiêu Dao hắn.

Quân Tiêu Dao lập tức lao vút về hướng Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.

Hình như Bàn Hoàng Hư Không Kiếm cũng đã nhận ra nguy hiểm nào đó theo bản năng.

Hư không chung quanh nhấc lên gió lốc.

Quân Tiêu Dao lại thúc giục sức mạnh của Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.

Khi sức mạnh này khuếch tán ra, Bàn Hoàng Hư Không Kiếm đã nhận ra khí tức đồng nguyên, bắt đầu chậm rãi ổn định lại.

Quân Tiêu Dao vươn tay, phát ra pháp lực, trực tiếp chộp Bàn Hoàng Hư Không Kiếm vào trong tay.

Oanh!

Ngay vào thời khắc Quân Tiêu Dao nắm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.

Hắn như cảm nhận được sức mạnh không gian vô tận chung quanh.

Không gian vốn hư vô mờ mịt, giờ phút này giống như biến thành vô số tầng tầng lớp lớp không gian trong mắt Quân Tiêu Dao.

Thậm chí hắn cảm thấy mình tùy tiện vung kiếm cũng có thể xé rách cả hư không.

“Cũng đã đến lúc đi ra ngoài, không biết sắc mặt Dương Bàn bọn chúng sẽ như thế nào?” Quân Tiêu Dao lắc đầu và cười khẽ.

Hắn một tay cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, một tay cầm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.

Hai thanh kiếm cùng chém vào sâu trong hư không.

Cứ như Bàn Cổ khai thiên lập địa.

Cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể Cổ Hư Côn.

Ở cổng của cổ điện hư không, thân thể hai người Dương Bàn và Pháp Hải thoáng hiện.

Sắc mặt Dương Bàn không quá đẹp.

Trong cổ điện hư không này thật sự cũng có không ít bảo bối, nhưng ngặt nổi lại không có Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.

“Không đúng, cộng minh trước đó sẽ không sai lầm, nhưng vì sao trong cổ điện không có chứ?” Dương Bàn nghĩ trăm lần cũng không ra.

Pháp Hải bên cạnh lại giữ vẻ mặt bình đạm thong dong.

Hắn ta cảm thấy không có gì đáng tiếc, hơn nữa chủ yếu là Quân Tiêu Dao đã chết.

Khúc mắc của hắn ta cũng được giải trừ.

Dương Bàn cũng nghĩ tới điểm này, lập tức thở dài và nói: “Nhưng cũng được, tuy rằng không tìm được Bàn Hoàng Hư Không Kiếm, nhưng ít ra Quân Tiêu Dao đã chết.”

Trong mắt Dương Bàn, giết chết Quân Tiêu Dao càng quan trọng hơn có được Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.

“Khương Lạc Ly ta sẽ không buông tha cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không, chết cũng không!”

Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly mang theo hàn ý thấu xương, cứ như trở thành loli hắc hóa.

Một hàn ý khiến lòng người giật mình phát ra từ trên người nàng.

Linh khí trong thiên địa như bắt đầu sôi trào, rơi vào trạng thái cuồng bạo.

“Không hổ là Nguyên Linh Đạo Thể xếp thứ một trăm trong ba ngàn thể chất, chỉ dùng cảm xúc cũng có thể ảnh hưởng đến sự vận chuyển của linh khí thiên địa.”

Thấy tình cảnh như vậy, Dương Bàn tấm tắc thở dài.

Mà Pháp Hải nhìn khuôn mặt tuyết trắng đáng yêu của Khương Lạc Ly, trong mắt có tà quang kích động.

Hắn ta vốn là Phật Thân Ma Tâm, hành sự cũng bị ma tâm ảnh hưởng nên thiên hướng tà dị.

“Dương huynh, tiểu tăng cảm thấy thả ả rời đi giống như thả hổ về rừng, không bằng chúng ta...” Pháp Hải lộ ra một nụ cười có vẻ vô cùng tà dị.

Dương Bàn nghe vậy thì ánh mắt lập loè.

Đã đắc tội Quân gia rồi mà còn đắc tội thêm Khương gia thì sẽ tạo áp lực rất lớn đối với Bàn Võ Thần Triều.

Nhưng nghĩ đến việc dù thả Khương Lạc Ly ra thì nàng cũng sẽ trả thù.

Nếu đã vậy, còn không bằng dứt khoát mà giải quyết cho xong.

“Được.” Dương Bàn gật đầu.

Dù sao ở kẽ nứt thập địa này cũng không có hộ đạo nhân giám thị.

Bọn họ từ từ đi đến vị trí Khương Lạc Ly bị trói, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo tà dị.

Khương Lạc Ly cắn môi, nhưng khi nàng muốn cá chết lưới rách, con Cổ Hư Côn kia bỗng bắt đầu quay cuồng trên hư không, không ngừng phát ra tiếng rít gào.

“Sao lại thế này?”

Đám người Dương Bàn, Pháp Hải, Phương Hàn đều thất kinh trong lòng.

Mà thân thể mềm mại của Khương Lạc Ly run lên, cứ như nghĩ tới cái gì, kích động đến nước mắt chảy tràn.

“Quả nhiên không sai, Tiêu Dao ca ca không có khả năng dễ dàng chết như vậy.” Khương Lạc Ly vui sướng cực độ.

Quả nhiên, ngay sau đó.

Trong ánh mắt chấn động của đám người Dương Bàn, một kiếm quang trực tiếp cắt qua thân thể Cổ Hư Côn, sức mạnh hư không bùng nổ.

Một bóng người bạch y tuyệt thế không nhanh không chậm bước ra từ trong đó!

Đó là Quân Tiêu Dao!

“Cái này...”

Ba người Dương Bàn trợn mắt há hốc mồm, cứng họng, tư duy như đông lại trong nháy mắt, không phục hồi tinh thần lại kịp!

Con mẹ nó cái này là gặp quỷ sao?

Dương Bàn thật sự không cách nào tưởng tượng được, Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt rồi mà cũng không chết.

Ngược lại còn cắt đứt thân thể Cổ Hư Côn rồi chậm rãi đi ra ngoài.

Chuyện này quả thực làm điên đảo suy nghĩ của mọi người.

Những thiên kiêu vẫn luôn đứng cách đó không xa quan sát thế cục cũng hóa thạch, cứng lại tại chỗ.

Nếu nói họ vẫn có thể mườn tượng ra được sự cường đại của đám người Dương Bàn, vậy Quân Tiêu Dao đã mạnh đến mức vượt xa khả năng tưởng tượng của bọn họ.

Thậm chí bọn họ cảm thấy, có phải Quân Tiêu Dao là một lão quái vật phản lão hoàn đồng hay không?

Nếu không thì làm sao lại mạnh đến mức này?

Hết chương 306.
Chương 307

“Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly mừng đến phát khóc.

Cảm giác mất mà tìm lại được này khiến cảm xúc con người phập phồng kịch liệt.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu với Khương Lạc Ly, sau đó nhìn về phía đám người Dương Bàn.

Trái tim ba người Dương Bàn, Pháp Hải, Phương Hàn đều hơi trầm xuống.

“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Dương Bàn mở miệng, lại không nói ra được lời nào.

Hắn ta còn có thể nói gì, cả Cổ Hư Côn cũng không giết chết được Quân Tiêu Dao.

Trừ phi Quân Tiêu Dao tự sát, bằng không bọn họ không có khả năng đánh thắng được Quân Tiêu Dao.

Phương Hàn cũng nghĩ tới điểm này, mở miệng quát: “Quân Tiêu Dao, nếu ngươi dám ra tay thì chắc chắn ả phải chết!”

Lời Phương Hàn nói khiến trong mắt Quân Tiêu Dao hội tụ hàn ý.

Hắn không thích nhất là bị người khác uy hiếp.

“Phương Hàn, ngươi phải chết!” Quân Tiêu Dao nói.

Phương Hàn thúc giục tế thần phù chiếu, tới gần Khương Lạc Ly.

“Ngươi có giỏi thì thử xem!” Trong mắt Phương Hàn phủ kín tơ máu.

Mà hắn ta cũng không phát hiện là hư không phía sau mình đã lặng lẽ hiện ra một thanh cổ kiếm.

Đó là Bàn Hoàng Hư Không Kiếm!

Bàn Hoàng Hư Không Kiếm có được sức mạnh hư không, có thể vô thần vô tức mà hòa vào hư không, Phương Hàn hoàn toàn không phát hiện được.

“Không tốt!”

Ánh mắt Dương Bàn rơi xuống trên người Phương Hàn, sắc mặt lập tức biến đổi.

“Chết!”

Mà lúc này, Quân Tiêu Dao buông ra một chữ.

Bàn Hoàng Hư Không Kiếm lập tức đâm vào đầu Phương Hàn, kiếm khí tuôn ra.

Sức mạnh hư không hỗn loạn, chỉ trong một giây đã cắt thân thể và cả nguyên thần của Phương Hàn vỡ thành hư vô.

Nghịch Thiên chi Tử Phương Hàn ngã xuống!

Dương Bàn và Pháp Hải thấy tình cảnh này thì trái tim trở nên thật lạnh thật lạnh.

Đặc biệt là Dương Bàn, nhìn thấy Bàn Hoàng Hư Không Kiếm thì đôi mắt cũng trừng to, đồng tử đang run rẩy.

Rốt cuộc gã cũng hiểu, vì sao ban đầu Quân Tiêu Dao lại ngoan ngoãn như vậy.

Bởi vì hắn đã sớm liệu trước được Bàn Hoàng Hư Không Kiếm có khả năng ở trong cơ thể Cổ Hư Côn.

Mưu đồ quá sâu, nhìn như là gã và Phương Hàn tính kế Quân Tiêu Dao, nhưng thật ra là Quân Tiêu Dao tương kế tựu kế, trái lại gài bẫy bọn họ.

Tâm cơ và lòng dạ của Quân Tiêu Dao thật là đáng sợ.

Quân Tiêu Dao chỉ cần giơ tay thì Bàn Hoàng Hư Không Kiếm đã rơi vào trong tay.

Bàn tay còn lại của hắn nắm lấy Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.

“Nghĩ ra di ngôn chưa?” Mỗi tay của Quân Tiêu Dao đều đang cầm một thanh kiếm, đứng sừng sững trên hư không, ánh mắt hàm chứa sát ý đạm mạc, giống như đế quân vô thượng quyết định sinh tử!

Giờ khắc này, Dương Bàn và Pháp Hải chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô tận bao phủ cả trái tim bọn họ.

Tất cả, đều xong rồi.

Cái giá phải trả khi chọc giận Quân Tiêu Dao chỉ có một.

Đó là... Chết!

Rất khó tưởng tượng, giờ phút này thân thể vị Quan Quân Hầu tiếng tăm lừng lẫy này của Bàn Võ Thần Triều lại run rẩy lên như đang sợ hãi.

Khi gã nhìn thấy Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm và Bàn Hoàng Hư Không Kiếm nằm trong tay Quân Tiêu Dao thì lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Thật ra Quân Tiêu Dao này vẫn luôn tính kế gã.

Thậm chí có khả năng, Quân Tiêu Dao đã bắt đầu lập mưu tính nhắm vào Bàn Hoàng Kiếm ngay từ khi còn ở Bàn Võ Thần Triều.

Dương Bàn gã bị hoàn toàn xem thành rau hẹ.

Chờ tới bây giờ, thời cơ cũng đã đến thì Quân Tiêu Dao bắt đầu thu hoạch.

Không thể không nói, Quân Tiêu Dao tính kế quá sâu!

“Quân Tiêu Dao, thì ra từ đầu đến cuối, mục tiêu của ngươi luôn là Bàn Hoàng Kiếm!” Dương Bàn cắn chặt hàm răng.

Gã căn bản không biết Quân Tiêu Dao có được Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm từ khi nào.

Quân Tiêu Dao cũng chưa bao giờ công khai lộ ra ở Tiên Vực.

“Xem ra ngươi còn chưa ngốc đến tột cùng.” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia trào phúng lạnh lẽo.

Dương Bàn nhận ra quá muộn, đã mất đi tất cả cơ hội.

“Bàn Hoàng Kiếm này là thuộc về Bàn Võ Thần Triều, ngươi không sợ sau khi có được sẽ làm Bàn Võ Thần Triều tức giận sao?” Dương Bàn bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo Bàn Võ Thần Triều ra làm bia đỡ.

“Bản Thần Tử sẽ để ý sao?”

Quân Tiêu Dao cảm thấy thực buồn cười.

Dương Bàn nghe thấy lời này thì trái tim đã chìm xuống đáy cốc.

Quả thật, trước đó ở đại hội tuyển phò mã của Võ Minh Nguyệt, hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao đã trực tiếp ra tay giết chết hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều.

Cuối cùng Bàn Võ Thần Triều không phải đánh nát răng mà nuốt ngược vào bụng hay sao?

Bàn Võ Thần Triều căn bản không có tự tin đối nghịch với Quân gia.

Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Bàn cảm thấy thật vô lực.

Kẻ có cảm xúc tương tự như gã còn có Pháp Hải.

Hắn ta mang theo hùng tâm tráng chí mà đi ra khỏi Tiểu Tây Thiên.

Kết quả đã lật xe ngay trạm đầu tiên là Thiên Đạo Lâu, bị Quân Tiêu Dao ngược đãi điên cuồng.

Hiện giờ cơ duyên có được ở hạ giới giúp Phật Thân Ma Tâm của hắn ta hoàn toàn thức tỉnh, không ngờ vẫn không phải là đối thủ của Quân Tiêu Dao.

Đối thủ này thật quá đáng sợ, quả thực không thể địch lại.

Quân Tiêu Dao không nói lời vô nghĩa mà lập tức cầm kiếm ra tay.

Tu vi của hắn vốn nghịch thiên, hơn nữa có Bàn Hoàng song kiếm gia trì nên càng như hổ thêm cánh, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối.

Bàn Hoàng Hư Không Kiếm tùy ý chém một cái, lập tức đánh rách cả hư không vạn dặm.

Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm chém ngang qua một kiếm, sức mạnh thời gian tràn ngập, làm tan biến tất cả mọi thứ.

Dưới thế công như vậy của Quân Tiêu Dao, Dương Bàn và Pháp Hải căn bản chỉ đang hấp hối giãy giụa.

Mặc dù bọn họ phóng thích tất cả thực lực, toàn lực chống cự, cũng hoàn toàn không phản kháng được Quân Tiêu Dao.

Trên người bọn họ thật sự có vài bảo vật hộ thân.

Nhưng những bảo vật hộ thân đó đều tan thành mây khói dưới thế công cuồng mãnh của Quân Tiêu Dao.

Cuối cùng, Dương Bàn gào rống một tiếng, thúc giục Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm đến tận cùng, muốn cá chết lưới rách.

Nhưng lại trực tiếp bị một kiếm của Quân Tiêu Dao bêu đầu, máu bắn lên trời cao!

Đầu của Dương Bàn bay lên cao cao, trên gương mặt vặn vẹo vẫn còn mang theo phẫn nộ, không cam lòng và tuyệt vọng.

Gã bắt đầu từ một gã sai vặt nuôi ngựa, khí vận tăng vọt, một đường quật khởi, trở thành Quan Quân Hầu của bất hủ thần triều.

Ban đầu một đường thuận buồm xuôi gió, thẳng đến gặp Quân Tiêu Dao ở Chu Tước Cổ Quốc.

Vận mệnh của gã cũng vì thế mà biến chuyển.

Gã chịu thiệt một lần rồi lại một lần, chật vật bại trận trong tay Quân Tiêu Dao.

Hiện giờ, rốt cuộc cả tánh mạng cũng bị Quân Tiêu Dao lấy mất.

Mà Pháp Hải thấy tình cảnh này thì ma tâm cũng hỏng mất, chiến ý hoàn toàn tan biến, xoay người muốn rời đi.

Hết chương 307.
Chương 308

Quân Tiêu Dao tung ra Lục Tiên Kiếm Quyết, kiếm khí chém ngang qua trời xanh vạn dặm.

Pháp Hải thi triển hết thủ đoạn, nhưng trước một kiếm này thì thân thể giống như tờ giấy, bị xé rách tan nát, máu tươi bắn vọt!

Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều!

Phật Tử của Tiểu Tây Thiên!

Đều ngã xuống!

Có thể đoán ra, nếu tin tức này truyền về Tiên Vực sẽ gây nên chấn động thiên đại cỡ nào.

Bởi vì Bàn Võ Thần Triều chính là bất hủ thần triều, mà Tiểu Tây Thiên cũng là đạo thống bất hủ.

Trước đó Đọa Thần Tử của Đọa Thần Cung cũng gián tiếp chết trong tay Quân Tiêu Dao.

Cộng thêm Tiểu Tây Thiên, Bàn Võ Thần Triều và Yêu Thần Cung trước đó.

Chuyến hạ giới này của Quân Tiêu Dao đã một lần trêu chọc tứ đại thế lực bất hủ.

Đây là chưa tính đến các Thái Cổ hoàng tộc, bằng không thế lực hắn trêu chọc sẽ càng nhiều.

Có thể nói, đổi lại là bất cứ truyền nhân của một thế lực bất hủ nào khác, cũng không dám làm như vậy, sẽ tâm hoảng ý loạn.

Nhưng sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất bình đạm.

Giết hai người này giống như giết hai con chó, không có dao động gì quá lớn.

Quân Tiêu Dao có tự tin giết người!

Trong Ngự Tam Gia của Hoang Cổ, có hai nhà đều là bối cảnh chỗ dựa của hắn.

Còn có một Thánh Linh Thư Viện có môn đồ trải rộng khắp Hoang Thiên Tiên Vực đứng phía sau hắn.

Quân Tiêu Dao, không sợ gì cả!

Khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao dứt khoát lưu loát mà giải quyết hai người này, một ít thiên kiêu chung quanh vội vàng bỏ chạy như đàn thú, sợ bị giận chó đánh mèo.

Quân Tiêu Dao thi triển ra Thôn Thần Ma Công, biến toàn bộ huyết nhục tinh khí của Pháp Hải thành năng lượng thuần túy.

Dù sao năng lượng của Phật Thân Ma Tâm cũng rất hùng hồn.

Hắn vẫy tay một cái, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm lập tức phá không mà đến, rơi vào trong tay hắn.

Đến lúc này, Quân Tiêu Dao xem như hoàn toàn gom đủ Bàn Hoàng tam kiếm.

Hắn cũng có thể cảm giác được, giữa ba thanh kiếm này có một liên hệ chặt chẽ.

Sau đó Quân Tiêu Dao vươn tay chộp lấy tế thần phù chiếu.

Hắn thi triển thần lực, hung hăng bóp một cái!

Chí bảo thiên mệnh của Tiềm Long đại lục này răng rắc một tiếng, trực tiếp bị Quân Tiêu Dao bóp nát!

Sau đó sức mạnh căn nguyên thế giới như giếng phun vô tận khuếch tán ra.

Cuối cùng nó biến thành một căn nguyên thế giới kim sắc mơ hồ có long khí hoàng đạo lượn lờ.

Đó là căn nguyên thế giới của Tiềm Long đại lục.

Quân Tiêu Dao mỉm cười nhận lấy.

Đến lúc này, Quân Tiêu Dao đã thu thập được năm khối căn nguyên thế giới của Thiên Huyền, Tinh Thần, Sâm La, Vạn Tượng, Tiềm Long đại lục.

Trong mười căn nguyên của thập địa hạ giới, Quân Tiêu Dao một mình độc chiếm một nửa!

“Gom đủ mười căn nguyên thế giới lại gần thêm một bước.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.

Lần này hắn thu hoạch được quá nhiều, có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm và Bàn Hoàng Hư Không Kiếm, ngoài ra còn có căn nguyên thế giới của Tiềm Long đại lục.

Còn giải quyết được hai phiền phức nhỏ là Dương Bàn và Pháp Hải.

Cảm giác thu hoạch rau hẹ này quá sung sướng, quả thực sẽ khiến người ta nghiện.

Mà lúc này, Khương Lạc Ly như yến non về tổ mà nhào về hướng Quân Tiêu Dao, hung hăng ôm lấy hắn, cánh tay ngó sen siết thật chặt.

“Ô ô, Tiêu Dao ca ca, đều là Lạc Ly quá ngu ngốc, liên lụy chàng...”

“Lần sau đừng hy sinh vì Lạc Ly nữa, Lạc Ly không đáng cho Tiêu Dao ca ca làm như vậy!”

Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly chôn vào lòng Quân Tiêu Dao, nước mắt rơi như mưa.

Nhìn thái độ Khương Lạc Ly như vậy, Quân Tiêu Dao có chút ngây ngẩn cả người.

Sở dĩ hắn đi vào trong cơ thể Cổ Hư Côn là vì tra xét tung tích của Bàn Hoàng Hư Không Kiếm mà thôi.

Cũng không có quan hệ quá lớn gì đến Khương Lạc Ly.

Nhìn dáng vẻ cảm động đến rối tinh rối mù này của Khương Lạc Ly, Quân Tiêu Dao nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Cái này xem như vô tình liêu muội (Tán gái) sao?

Nhưng Quân Tiêu Dao thật sự không có suy nghĩ này.

Chỉ có thể xem như vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.

“Được rồi, đừng khóc, việc nhỏ mà thôi, không cần để ý.” Quân Tiêu Dao sờ sờ cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly.

Hành động sờ đầu ấm áp sờ này càng làm cô gái nhỏ Khương Lạc Ly oa oa khóc rống lên, rất áy náy và tự trách, trên lông mi thật dài dính đầy nước mắt.

Chỉ khi nào cảm nhận được mất đi thì mới biết càng quý trọng.

Thời khắc Quân Tiêu Dao bị cắn nuốt, Khương Lạc Ly thật sự cho rằng sẽ không còn gặp lại Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao thở dài trong lòng, có chút không biết làm sao cho phải.

Vũ khí tốt nhất để đối phó thẳng nam sắt thép chính là nước mắt thiếu nữ.

Quân Tiêu Dao khuyên can mãi, cuối cùng cũng làm cảm xúc của Khương Lạc Ly ổn định lại, nàng không khóc thút thít nữa.

Đồng thời nghĩ đến Quân Tiêu Dao nguyện ý xông vào nguy hiểm vì mình, trong lòng nàng thật ngọt ngào, vô cùng hạnh phúc.

“Tiêu Dao ca ca, cái kia...” Khương Lạc Ly vặn vẹo ngón tay.

“Cái gì?” Quân Tiêu Dao hỏi.

“Lần này sau khi trở về Tiên Vực, có cần nói với nương, làm tiệc đính hôn trước hay không.” Khương Lạc Ly xấu hổ cười nói.

“Khụ...” Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng.

Bát tự còn chưa có một phẩy (1) mà đã gọi là nương rồi.

(1) Nét thứ nhất trong chữ “Bát” là nét phẩy, câu này có nghĩa là chữ “Bát” còn chưa có nét phẩy, ý nói sự việc vẫn chưa diễn ra, còn chưa đâu đến đâu, chưa rõ ràng.

Hơn nữa ngươi là nữ hài tử, sao lại chủ động như vậy hả?

“Chúng ta đi thôi, cơ duyên lớn nhất ở sâu trong kẽ nứt thập địa.”

Quân Tiêu Dao xem như sợ cô nàng này, quá chủ động, làm người ta chịu không nổi.

Nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao lao đi, Khương Lạc Ly chu chu miệng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, yêu kiều hừ một tiếng và nói: “Không nghĩ tới Tiêu Dao ca ca còn có một mặt ngạo kiều như vậy, nhưng không sao, Lạc Ly đã ăn chắc chàng rồi!” Khương Lạc Ly mài răng nanh trong miệng, hắc hắc cười nói.

Nếu Quân Tiêu Dao nghe thấy lời này thì tám phần lại muốn phun tào.

Răng nanh dễ làm bị thương chim nhỏ lắm.

Quân Tiêu Dao lập tức lao vào sâu trong kẽ nứt thập địa.

Bởi vì hắn không quên, mình còn có cơ hội đánh dấu ở tế đàn anh linh.

Tế đàn anh linh là cơ duyên lột xác mà hắn coi trọng nhất.

Lần lột xác này có khả năng giúp cảnh giới của hắn tăng mạnh, ném xa những người cùng lứa tuổi kia.

Còn về năm đoàn căn nguyên thế giới còn lại, Quân Tiêu Dao cũng không lo lắng lắm.

Hắn đã mơ hồ cảm ứng được, năm đoàn căn nguyên thế giới còn lại đều ở kẽ nứt thập địa này, nằm trên người thiên kiêu nào đó.

Hết chương 308.
Chương 309

Cuối cùng là quyển hạ của Thể Thư, Quân Tiêu Dao cảm thấy ở hạ giới này thì chỉ có kẽ nứt thập địa là có khả năng cất chứa quyển hạ của Thể Thư.

Bởi vì nếu xuất hiện trên mười khối đại lục thì hẳn đã sớm bị người ta phát hiện.

Mà kẽ nứt thập địa là nơi bí ẩn nhất, từ xưa đến nay không có nhiều người tiến vào được.

Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao cũng tiếp tục thăm dò.

Ở bên kia, hai người theo đuổi của Quân Tiêu Dao là Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh cũng đang tìm kiếm cơ duyên.

Yến Thanh Ảnh đi tới một tuyệt địa tĩnh mịch.

Mảnh đất này có một màu đen nhánh, các loại cỏ cây sinh linh đều như khô héo, sinh cơ đều bị hấp thu.

Liếc một cái nhìn lại, nơi đây không giống một chỗ có bảo bối.

Những thiên kiêu may mắn tiến vào kẽ nứt thập địa cũng sẽ không lãng phí thời gian ở nơi này.

Nhưng Yến Thanh Ảnh lại ma xui quỷ khiến mà đến đây.

Cả bản thân nàng cũng không rõ lắm, chỉ là trong tiềm thức, giống như có một lực hấp dẫn đang lôi kéo nàng đi tới.

Yến Thanh Ảnh đi thẳng một mạch về phía trước, đằng trước là một thung lũng rạn nứt thâm thúy, từng luồng triều tịch năng lượng hắc ám không ngừng thổi quét trong đó.

Tất cả linh khí thiên địa chung quanh đều như trôi theo triều tịch, bị cuốn vào trong đó.

Đôi mắt xinh đẹp của Yến Thanh Ảnh chợt lóe, thân thể mềm mại uốn éo, lắc mình lao vào bên trong.

Trung tâm sâu trong thung lũng có nguồn năng lượng tối đen như mực, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy trong nguồn năng lượng đó có một hạt giống đen nhánh.

Hạt giống đen nhánh kia có màu ám trầm thâm thúy, cứ như một vệt đen thuần túy.

Hình như năng lượng hắc ám trong thiên địa đều hội tụ với nhau, áp súc thành một hạt giống như vậy.

“Đó là... Hắc Ám tiên chủng!” Đôi mắt xinh đẹp đen nhánh như đêm sao của Yến Thanh Ảnh nở rộ ra ánh sáng xưa nay chưa từng có.

Khi nàng ta kế thừa Thôn Thần Ma Công, cũng thuận tiện có được một ít tư liệu, trong đó cũng có ghi lại, tiên chủng thích hợp nhất cho truyền nhân của Thôn Thần Ma Công là cái gì.

Mà Hắc Ám tiên chủng chính là tiên chủng thích hợp nhất cho truyền nhân của Thôn Thần Ma Công.

Yến Thanh Ảnh không nghĩ tới, trong kẽ nứt thập địa này mà cũng tồn tại tiên chủng.

Nàng càng không ngờ còn trùng hợp là Hắc Ám tiên chủng thích hợp với nàng ta nhất.

“Quả nhiên công tử nói không sai, ta có cơ duyên thuộc về chính mình.” Đôi mắt xinh đẹp của Yến Thanh Ảnh thực sáng ngời.

Giờ khắc này, nàng ta càng bội phục Quân Tiêu Dao, quả thực chính là thần toán, như đã tính toán trước được mọi chuyện.

Đi theo một vị chủ nhân như vậy thì ngày sau muốn không quân lâm thiên hạ cũng khó.

Nhưng mà, ngay vào lúc Yến Thanh Ảnh muốn thu lấy Hắc Ám tiên chủng.

Trong giây lát, trong hư không có sương mù hỗn độn tràn ngập, một chưởng ấn lượn lờ khí hỗn độn từ trời cao ép xuống.

Yến Thanh Ảnh đột nhiên không kịp phòng bị, chỉ có thể tạm thời né tránh.

Hắc Ám tiên chủng kia lại trực tiếp bị chưởng ấn kia nắm lấy.

“Là ai!”

Ngọc nhan tuyết trắng của Yến Thanh Ảnh lạnh như băng, ngọc dung mang theo sát khí.

Chỉ có ở trước mặt Quân Tiêu Dao, nàng ta mới là tiểu nữ tử và muội tử mềm mại.

Đối mặt với người khác thì không có sắc mặt đẹp gì.

Phía chân trời, hai bóng người một nam một nữ hiện lên.

Nam tử kia diện quan như ngọc, người mặc trường bào màu xích kim, khí hỗn độn quanh thân lượn lờ, tràn ngập khí tức cường đại.

Mà nữ tử kia ngồi xếp bằng trên thanh liên, tiên quang lượn lờ, siêu nhiên tuyệt tục, mặt phủ lụa mỏng, khiến người ta nhìn không rõ, giống như nữ tiên ngăn cách với trần thế.

Hai người này chính là Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất Lý Đạo Huyền và Cơ Thanh Y.

“Vận khí của ta quả nhiên không tồi, còn có được một hạt tiên chủng.” Lý Đạo Huyền thưởng thức Hắc Ám tiên chủng trong tay, trên gương mặt anh tuấn hiện ra ý cười thản nhiên.

Lời này khiến ngọc nhan của Yến Thanh Ảnh trở nên lãnh khốc.

Hắc Ám tiên chủng này rõ ràng là cơ duyên thuộc về nàng ta.

Nam tử trước mặt lại hoành đao cướp đoạt.

Nhưng nàng ta cũng có thể cảm nhận được Lý Đạo Huyền không bình thường.

Hơn nữa khí tức trên người hắn ta mơ hồ mang đến cảm giác áp bách cho Yến Thanh Ảnh.

Nhưng người làm Yến Thanh Ảnh kiêng kỵ vẫn là Cơ Thanh Y.

Khí chất của nàng ta, quá tiên.

Thậm chí còn mang theo một tia khí chất tương tự với Quân Tiêu Dao, đều là siêu nhiên trên cao như vậy.

Nhưng cũng may, Yến Thanh Ảnh có thể cảm giác được, Cơ Thanh Y không có ý động thủ với nàng ta, chỉ đơn thuần là đứng xem mà thôi.

“Các ngươi là người phương nào?” Đôi mắt xinh đẹp đen nhánh của Yến Thanh Ảnh thâm thúy như hắc động, tản mát ra một lực cắn nuốt khiến lòng người run sợ.

Lý Đạo Huyền thấy thế thì lạnh nhạt nói: “Ta có thể cảm nhạn được, ngươi là một trong những Nghịch Thiên Thập Tử, cho ngươi một cơ hội, giao căn nguyên thế giới ra, thần phục ta thì có thể tha chết cho ngươi.”

Nghe Lý Đạo Huyền nói thế, cuối cùng Yến Thanh Ảnh cũng biết.

Nàng biết vì sao Lý Đạo Huyền có thể mơ hồ mang đến cho mình một cảm giác áp bách.

Bởi vì rất có khả năng hắn ta chính là tồn tại mạnh nhất trong Nghịch Thiên Thập Tử.

Cũng tức là cái gọi là “Cổ vương”!

“Thế nào, không có phản ứng sao, ta đã giết hai tên trong Nghịch Thiên Thập Tử, không ngại lại giết thêm một.” Sắc mặt Lý Đạo Huyền chậm rãi âm trầm.

Giữa các Nghịch Thiên Thập Tử đều có một loại cảm ứng mơ hồ với nhau.

Đúng là Lý Đạo Huyền vừa vặn cảm ứng được khí tức của Yến Thanh Ảnh nên mới truy tung thẳng một mạch đến đây.

Nghe Lý Đạo Huyền buông lời uy hiếp, Yến Thanh Ảnh lộ ra một nụ cười lạnh.

Hắn ta cho rằng giết hai Nghịch Thiên chi Tử thì ghê gớm lắm sao?

Chủ nhân nàng Quân Tiêu Dao còn giết chết nhiều Nghịch Thiên chi Tử hơn Lý Đạo Huyền.

“Ngươi bỏ cuộc đi, ta đã hiến căn nguyên thế giới của mình cho chủ nhân, hơn nữa vĩnh sinh vĩnh thế cũng chỉ trung thành với một mình ngài ấy.” Yến Thanh Ảnh lạnh nhạt nói.

“Cái gì?”

Lý Đạo Huyền nghe thấy lời này thì mặt mày lập tức âm trầm như nước.

Hắn ta không nghĩ tới đã có người thu phục Yến Thanh Ảnh trước.

Hơn nữa Yến Thanh Ảnh còn chủ động đưa căn nguyên thế giới ra.

“Ngươi đáng chết!”

Lý Đạo Huyền đấm ra một chưởng, khí hỗn độn làm nổ nứt cả hư không!

Hết chương 309.
Chương 310

Lý Đạo Huyền có chút xấu hổ buồn bực.

Trong cảm nhận của hắn ta, họ đều là Nghịch Thiên Thập Tử thì làm sao có thể dễ dàng thần phục người khác như vậy.

Hành động của Yến Thanh Ảnh là một loại sỉ nhục đối với Lý Đạo Huyền cũng mang thân phận là Nghịch Thiên Thập Tử.

Càng đừng nói nàng dâng lên cả căn nguyên thế giới, đây là điều Lý Đạo Huyền không thể chấp nhận được.

Căn nguyên thế giới chính là thứ hắn ta nhất định phải có được.

“Chủ nhân của ngươi là ai?” Lý Đạo Huyền vừa ra tay, vừa lạnh lùng nói.

Hắn ta cũng muốn biết là ai có thể thu phục Nghịch Thiên chi Tử vẫn luôn kiệt ngạo.

Yến Thanh Ảnh không trả lời, nàng phất bàn tay ngọc ra, hóa thành một lốc xoáy cắn nuốt khủng bố, va chạm với chiêu thức của Lý Đạo Huyền.

Nhìn Yến Thanh Ảnh ra chiêu, đồng nhãn trong trẻo của Cơ Thanh Y bỗng hiện lên một tia sáng.

“Chiêu thức này, chẳng lẽ là...” Cơ Thanh Y lẩm bẩm dưới đáy lòng.

Thần thông của Yến Thanh Ảnh khiến nàng nhớ tới một môn ma công rất nổi danh trên Tiên Vực.

Người sáng lập ma công kia mang tiếng xấu rõ ràng, cắn nuốt luyện hóa người khác khắp nơi, cuối cùng chọc cho nhiều người tức giận, bị vây công rồi bị thương nặng, cuối cùng biến mất tăm hơi.

Người trên Tiên Vực đều cho rằng người sáng lập ma công kia đã chết.

Nhưng Cơ Thanh Y không ngờ, ở hạ giới này còn có thể nhìn thấy loại ma công hung danh hiển hách này.

Nếu tin tức này truyền về Tiên Vực thì không biết lại nhấc lên bao nhiêu gợn sóng.

Dù sao lúc trước, số lượng thế lực bị người sáng lập ma công làm hại cũng không ít.

Nhưng Cơ Thanh Y cũng không hành động thiếu suy nghĩ, nàng ta cẩn thận quan sát để xác định.

Bên này, Lý Đạo Huyền ra tay không lưu tình chút nào.

Hắn ta quyết định phải cưỡng chế trấn áp Yến Thanh Ảnh trước, sau đó ép nàng đi tìm chủ nhân của mình, cuối cùng đoạt lại căn nguyên thế giới.

Nhưng làm Lý Đạo Huyền bất ngờ chính là, thực lực của Yến Thanh Ảnh vượt xa dự đoán của hắn ta.

Lấy thân phận Nghịch Thiên chi Tử mạnh nhất, nói một câu không dễ nghe thì khi đối phó với những Nghịch Thiên chi Tử khác, hắn ta không khác gì đang cắt dưa xắt rau.

Nhưng đối mặt với Yến Thanh Ảnh, hắn ta lại không thể chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Tất nhiên hắn ta không rõ, đầu tiên là Yến Thanh Ảnh đã cắn nuốt Đọa Thần Tử, sau đó lại cắn nuốt Thiên Yêu Thái Tử có huyết mạch Yêu Thần.

Có thể nói, bàn về thiên phú tiềm lực thì Yến Thanh Ảnh tuyệt đối không yếu hơn những thiên kiêu đứng đầu trên Tiên Vực.

Tốc độ tiến bộ của truyền nhân Thôn Thần Ma Công vốn đã cực nhanh.

Nếu không có loại tiềm lực này thì Quân Tiêu Dao sẽ không đi đối phó Đọa Thần Tử vì nàng ta.

Lý Đạo Huyền một tay kết ấn, một pháp ấn lượn lờ khí hỗn độn hiện ra, nơi nó đi qua, không gian bị đánh rách tả tơi, nó trấn áp về hướng Yến Thanh Ảnh.

Đọa Thiên Chi Dực hai màu hắc bạch phía sau Yến Thanh Ảnh chấn động, âm dương nhị khí lưu chuyển, hóa thành hai thần quang rồi lao vút tới, va chạm với pháp ấn hỗn độn.

Nàng ta dịch chuyển đôi tay, lại hiện hóa ra một lốc xoáy cắn nuốt, đồng thời sau lưng còn mơ hồ có một ma ảnh hiện lên.

Đó là huyết mạch Yêu Thần đang phát huy tác dụng.

Thể chất của Yến Thanh Ảnh vốn không có bất cứ đặc thù gì.

Đặc thù duy nhất của nàng ta chính là có thể cất chứa mọi sức mạnh.

Sức mạnh Đọa Thần Tử, sức mạnh huyết mạch Yêu Thần đều bị nàng ta hấp thu rồi luyện hóa hoàn mỹ.

“Đáng chết!”

Nhìn thấy mình khó có thể dễ dàng trấn áp Yến Thanh Ảnh, sắc mặt Lý Đạo Huyền thật khó coi.

Đương nhiên thực lực của hắn ta không chỉ có vậy, hắn còn chưa vận dụng cả sức mạnh căn nguyên thế giới.

Chẳng qua, cảm giác không thể tùy tiện trấn áp này làm hắn ta thực khó chịu, hơi mất mặt với Cơ Thanh Y một chút.

Nhưng Cơ Thanh Y luôn đứng một bên quan sát cuộc chiến lại hoàn toàn xác định, Yến Thanh Ảnh chính là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công.

“Nếu Thôn Thần Ma Công tái hiện thế gian, nếu không bị khống chế thì cũng không phải chuyện tốt gì.” Cơ Thanh Y động chút tâm tư.

Nàng ta bắt đầu suy xét, muốn mời chào Yến Thanh Ảnh.

Bàn về giá trị, Yến Thanh Ảnh tuyệt không kém hơn Lý Đạo Huyền.

Hơn nữa cho dù là Cơ gia sau lưng Cơ Thanh Y, hay là Nhân Tiên Giáo, đều có năng lực bồi dưỡng truyền nhân của Thôn Thần Ma Công.

Nghĩ đến đây, Cơ Thanh Y mở miệng nói: “Ngươi là truyền nhân của Thôn Thần Ma Công, có bằng lòng gia nhập Cơ gia ta hoặc là Nhân Tiên Giáo hay không?”

Nghe Cơ Thanh Y nói thế, trong mắt Lý Đạo Huyền cất giấu một tia lạnh lẽo.

Theo lý thuyết, thiên kiêu hạ giới được thế lực trên Tiên Vực mời chào là một chuyện đủ để kiêu ngạo.

Nhưng trên mặt Yến Thanh Ảnh lại hiện ra một tia trào phúng lạnh lẽo, nàng ta nói: “Ta nói rồi, ta vĩnh sinh vĩnh thế, chỉ trung thành với chủ nhân.”

“Có lẽ ngươi không biết, Cơ gia và Nhân Tiên Giáo có ý nghĩa gì là gì, nếu chủ nhân sau lưng ngươi nghe thấy tên hai thế lực thì tuyệt đối cũng sẽ sợ hãi.” Tiếng nói của Cơ Thanh Y thanh lãnh như dòng suối, nàng ta lạnh nhạt nói.

Cơ gia và Nhân Tiên Giáo, một bên là Hoang Cổ thế gia, một bên là đạo thống bất hủ.

Mà trong mắt nàng, vị chủ nhân sau lưng Yến Thanh Ảnh mạnh đến mấy cũng chỉ là thiên kiêu của một thế lực lớn trên Tiên Vực mà thôi.

Cho dù là truyền nhân của thế lực bất hủ, cũng sẽ kiêng kỵ Cơ gia và Nhân Tiên Giáo.

Nhưng trên mặt Yến Thanh Ảnh vẫn là biểu cảm không sợ gì cả.

Trong lòng nàng ta biết rõ, bối cảnh chủ nhân Quân Tiêu Dao nhà mình rốt cục là nghịch thiên đến cỡ nào.

“Chủ nhân nhà ngươi là ai, bảo hắn tới gặp ta.” Ánh mắt Cơ Thanh Y thật nhàn nhạt, tiên tư tuyệt thế, ngữ khí siêu nhiên như đứng trên cao.

“Hừ, thật là ếch ngồi đáy giếng, có thể được Thanh Y tiên tử nhìn trúng là phúc phận ngươi tu mười đời cũng không được, chủ nhân của người đã là thứ gì nếu so sánh với Thanh Y tiên tử?” Lý Đạo Huyền cười lạnh và nói.

“Chủ nhân nhà ta là Thần Tử của Quân Gia, Quân Tiêu Dao!”

Yến Thanh Ảnh nói với giọng điệu chắc chắn, nhìn chằm chằm vào Cơ Thanh Y.

Lời này vừa ra khỏi miệng, thiên địa như tĩnh lặng trong một chớp mắt.

Sự lạnh nhạt trong đồng nhãn của Cơ Thanh Y lập tức bị đánh vỡ!

Vẻ mặt nàng ta lập tức nổi lên gợn sóng kịch liệt.

Đây là thần thái mà Lý Đạo Huyền chưa bao giờ nhìn thấy.

“Ngươi nói cái gì, Quân Tiêu Dao?” Cơ Thanh Y hít sâu một hơi, ngực phập phồng.

Nàng ta đã liệu trước được Quân Tiêu Dao có khả năng sẽ tiến vào kẽ nứt thập địa.

Nhưng nàng không dự đoán được, chủ nhân sau lưng truyền nhân của Thôn Thần Ma Công trước mặt lại chính là Quân Tiêu Dao.

Hết chương 310.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom