• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Tử Hoang Cổ (8 Viewers)

  • Chương 129-133

Chương 129

Mấy ánh lưu quang rơi xuống từ cổ thú phi hành.

Ánh mắt mọi người cùng nhìn lại, cầm đầu là một thiếu niên dáng người đĩnh bạt, mặt mày mang theo kiệt ngạo.

Nhìn thấy người này, tu sĩ chung quanh đều hơi thất vọng.

“Không phải là Vương gia Thiếu Đế, mà là đệ đệ của Vương Đằng - Vương Cương.” Một thiên kiêu khẽ lắc đầu, mang theo vài phần thất vọng.

Bọn họ còn muốn chiêm ngưỡng chút phong thái của Thiếu Đế.

“Hừ, sao ca ca ta có thể đến nơi này tranh đoạt vị trí phò mã với một đám người?” Vương Cương đưa mắt nhìn chung quanh, lạnh lùng cười.

Gã cũng cực kỳ tôn kính Vương Đằng.

Trong suy nghĩ của gã, nếu Võ Minh Nguyệt kia chủ động cho không, nói không chừng Vương Đằng còn có thể chấp nhận.

Bảo Vương Đằng chủ động đến tranh đoạt vị trí phò mã, quả thực là làm mất thân phận Thiếu Đế.

Toàn bộ bắc địa Vương gia đều lấy Vương Đằng làm vinh.

Lúc này, trên trời cao lại có liễn xa nổ vang.

“Rốt cuộc Quân gia cũng tới rồi!”

Các tu sĩ rất nhiều thế lực ở đây đều là không khỏi đứng lên nhìn ra xa, muốn nhìn Quân Tiêu Dao có xuất hiện không.

Nhưng làm cho bọn họ thất vọng là, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Cửu Đầu Sư Tử.

Cửu Đầu Sư Tử là tọa kỵ ngự dụng của Quân Tiêu Dao.

Quân Chiến Thiên dẫn theo đám người Quân Trượng Kiếm xuất hiện.

Khi nhìn thấy thật sự không có bóng dáng Quân Tiêu Dao xuất hiện, đủ loại cách nói đều truyền ra.

Đương nhiên, đa số vẫn tin tưởng, mặc dù Quân Tiêu Dao không thể đánh bại Quan Quân Hầu, nhưng tuyệt đối cũng không sợ hãi.

Cũng có một số người cho rằng, Quân Tiêu Dao đang chột dạ, không dám tiến đến.

“Thật là một đám ánh mắt thiển cận, há người bình thường có thể suy đoán thực lực của công tử?” Quân Linh Lung lạnh nhạt nói.

Cả những người thân cận nhất như các nàng cũng không biết thực lực thật sự của Quân Tiêu Dao.

Những kẻ bên ngoài đó thì biết cái gì chứ?

“Không cần để ý tới, ta tin Tiêu Dao sẽ đến.” Quân Chiến Thiên cười, mang theo tự tin.

Mà không bao lâu sau, Khương gia cũng tới.

Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly - hai vị mỹ nhân một lớn một nhỏ hiện thân như khiến cho thiên địa cũng tăng thêm sáng chói.

Vô số ánh mắt bị hai bóng hình xinh đẹp này đoạt đi.

“Ai cũng nói trưởng công chúa thần triều là tuyệt sắc, nhưng song mỹ Khương gia chỉ có hơn chứ không kém.” Một thiên kiêu trẻ tuổi tán thưởng.

“Nếu được lọt vào mắt xanh của một trong hai vị mỹ nhân này thì ta chết cũng không tiếc!” Có nam tu sĩ ngơ ngác nói.

“Ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày, ngươi cho rằng mình là Thần Tử của Quân gia sao?” Một đám người trợn trắng mắt.

Phía Diệp gia, đồng tử Diệp Tinh Vân khẽ run lên.

Bóng hình xinh đẹp thướt tha làm hắn ta ngày đêm tơ tưởng đã xuất hiện.

Tuy tính cách hắn ta đã ngấm ngầm xảy ra biến hóa, nhưng tình cảm vẫn không thay đổi.

Ngay khi Diệp Tinh Vân muốn tiến lên chào hỏi.

Khương Lạc Ly lại trực tiếp nhảy tới chỗ Quân gia.

“Tiêu Dao ca ca đâu, Tiêu Dao ca ca đâu, hắn ở nơi nào?” Khương Lạc Ly thò đầu thò cổ, quét tới quét lui trong đám người Quân gia.

Nhưng ngó trái ngó phải vẫn không nhìn thấy bóng dáng làm nàng ngày đêm nhớ mong kia.

“Tiêu Dao còn chưa tới.” Quân Chiến Thiên nói.

“Cô nàng này, gấp như vậy làm gì?” Khương Thánh Y đi tới, tuyết y vô trần, tiên nhan mỹ lệ tựa như ảo mộng, khiến người ta trầm luân.

“Hừ...” Khương Lạc Ly phồng má lên, nhăn cái mũi xinh đẹp lại.

Nàng có chút không vui.

Bởi vì không nhìn thấy người mà mình muốn gặp.

Mà không biết trùng hợp hay thế nào, lúc này Diệp Tinh Vân lại xông tới.

“Lạc Ly, đã lâu không gặp.” Diệp Tinh Vân lộ ra một nụ cười thong dong khéo léo.

“Ngươi là ai?” Khương Lạc Ly đang buồn bực trong lòng nên bực bội nói.

“Ta là Diệp Tinh Vân.” Gương mặt Diệp Tinh Vân lại cứng đờ.

“À, người ta nhớ ra rồi...” Khương Lạc Ly gật gật cái đầu nhỏ.

Nhưng mà, còn không đợi Diệp Tinh Vân mừng thầm trong lòng thì đã nghe thấy.

“Ngươi chính là cái người nào đó bị Tiêu Dao ca ca đánh đến ngất xỉu đúng không.”

Dù tính cách Diệp Tinh Vân trầm ổn đến mấy, giờ phút này thiếu chút nữa cũng phun ra một ngụm máu.

Khương Lạc Ly mở miệng là Tiêu Dao ca ca, ngậm miệng là Tiêu Dao ca ca.

Quả thực giống như ma chú, khiến Diệp Tinh Vân phát điên trong lòng, hận không thể trực tiếp tiêu diệt Quân Tiêu Dao.

Hắn ta miễn cưỡng lộ ra một nụ cười cứng đờ, sau đó xoay người rời đi.

Khương Lạc Ly cũng không thèm để ý, trong lòng nàng chỉ có Quân Tiêu Dao.

“Cô nàng này, yên tâm đi, ta cảm thấy hắn sẽ đến.” Khương Thánh Y cười khẽ an ủi.

Tuy nàng không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng...

Thật ra cũng có hơi muốn gặp Quân Tiêu Dao.

Không... Là rất muốn gặp.

Theo thời gian chuyển dời, các đại thế lực bất hữu cũng đã đến gần hết.

Nhưng mà, không ai chú ý tới có một bóng dáng đầu đội mũ choàng đang ngồi trên chiếc ghế ở góc sau cùng.

Đó là Tiêu Trần.

Hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Quân gia.

Ai cũng nói yêu ai yêu cả đường đi, hận cũng vậy.

“Ngày sau nếu Tiêu Trần ta có thể hoàn toàn quật khởi, nhất định sẽ diệt sạch Quân gia, nhổ cỏ tận gốc!” Tiêu Trần thầm thề trong lòng.

Mà ngay vào giờ phút này, chung quanh vang lên rất nhiều tiếng ồn ào kinh hô.

Trên trời cao, một bóng dáng cả người bao phủ trong thần quang đạp không mà đến.

“Là Quan Quân Hầu!” Rất nhiều tu sĩ hô lên.

Không thể trách bọn họ chú ý như vậy, bởi vì Quan Quân Hầu vốn là tồn tại đứng trong mắt bão.

Gã là người có khả năng được chọn làm phò mã của Võ Minh Nguyệt nhất.

Hơn nữa gã còn ước chiến với Quân Tiêu Dao.

Tất cả chuyện này đều đẩy Quan Quân Hầu về nơi đầu sóng ngọn gió.

Quan Quân Hầu giờ phút này rất khác với Quan Quân Hầu ở Chu Tước Cổ Quốc.

Quan Quân Hầu kia chỉ là phân thân.

Mà đây là bản tôn.

Quan Quân Hầu chân chính mặc một bộ thần khải Thiên Mang Giác đen nhánh dữ tợn, cầm Thương Mang Thần Thương sắc nhọn lãnh lệ trong tay.

Ở trong thân thể gã còn mơ hồ có một kiếm ý hạo nhiên đang không ngừng sinh sôi tràn ngập, đó chính là Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

“Đây là Quan Quân Hầu của thần triều sao, khí tức quả nhiên cường đại!”

“Đúng vậy, trăm nghe không bằng một thấy, tuy thanh danh của Quan Quân Hầu này không tốt mấy, nhưng thực lực thật sự rất mạnh!”

Nhìn thấy Quan Quân Hầu chân chính hiện thân, sắc mặt rất nhiều thiên kiêu các thế lực bất hữu đều có chút trầm trọng.

Khí tức của Quan Quân Hầu quá mạnh.

Hơn nữa còn may mắn nhặt được thần trang.

Cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp các thế lực bất hữu đều phải kiêng kỵ.

Trong một góc, Tiêu Trần nhìn thấy Quan Quân Hầu thì sắc mặt lập tức bao trùm một lớp sương lạnh.

“Người này chính là tên cặn bã vọng tưởng có được Minh Nguyệt kia à, thật sự không thể khinh thường.” Trong lòng Tiêu Trần tràn ngập lạnh lẽo.

Phía chân trời, ánh mắt Dương Bàn dừng lại ở chỗ Quân gia.

“A, quả nhiên không xuất hiện, xem ra là ta quá xem trọng Quân Tiêu Dao.” Trên mặt Dương Bàn mang theo một ý cười lạnh.

Quân Tiêu Dao chặn ngang một tay giữa chừng, đoạt lấy cơ duyên, còn giết phân thân và con rối Thánh Nhân của gã.

Dương Bàn thật sự muốn giết quách Quân Tiêu Dao cho xong.

Nhưng ở trước công chúng, hung hăng chà đạp thanh danh của Quân Tiêu Dao cũng coi như một loại trả thù.

Nhưng gã vừa dứt lời, một giọng nói mềm mại giòn tan mang theo phẫn nộ lập tức vang lên.

“Ngươi có tư cách gì đánh giá Tiêu Dao ca ca, đồ con bọ cánh cứng to tướng đen xì xấu xí!”

Người lên tiếng là Khương Lạc Ly.

Lời nói của nàng khiến toàn trường ngạc nhiên.

Sau đó không ít ánh mắt nhìn về phía Quan Quân Hầu.

Quan Quân Hầu mặc thần khải Thiên Mang Giác đen nhánh, trên đầu còn có hai cái sừng cong cong màu đen.

Từ xa nhìn lại, thật sự có hơi giống con bọ cánh cứng to tướng màu đen.

Rất nhiều tu sĩ phốc một tiếng, đưa đôi tay che miệng, dùng sức nghẹn cười, sắc mặt đỏ bừng.

Sắc mặt Dương Bàn trầm xuống, vẻ mặt trở nên lãnh lệ.

Hết chương 129.
Chương 130

Nhưng khi ánh mắt gã dừng lại trên người Khương Lạc Ly, vẻ mặt âm trầm hơi dịu lại, đáy mắt cũng mơ hồ lộ ra một tia kinh diễm.

Bản thân Dương Bàn có ham mê mở hậu cung thu thập mỹ nhân.

Khương Lạc Ly trông có vẻ đáng yêu trong trẻo, nhỏ xinh động lòng người, đổi lại là ai, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng cũng sẽ bị kinh diễm.

Thậm chí còn mơ hồ sinh ra cảm giác muốn khi dễ.

Cảm nhận được tầm mắt dâm tà của Dương Bàn, trên da thịt tuyết trắng của Khương Lạc Ly nổi đầy da gà, có cảm giác thật ghê tởm.

“Con bọ cánh cứng nhà ngươi nhìn cái gì mà nhìn!” Khương Lạc Ly lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Dương Bàn cũng không ngại, còn khẽ cười và nói: “Hhòn ngọc quý trên tay Khương gia, quả nhiên có dung nhan phi phàm.”

Dục vọng trong lòng gã bắt đầu dâng trào.

Nếu không phải hôm nay tới tranh đoạt vị trí phò mã thì Dương Bàn thật sự muốn thu phục Khương Lạc Ly.

Hình như đã nhận ra ý đồ của Dương Bàn, đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly trừng to, khuôn mặt nhỏ trong trẻo tức giận đến đỏ lên.

“Con bọ cánh cứng ghê tởm, nhận lấy cái chết!”

Khương Lạc Ly không màn hậu quả mà trực tiếp ra tay.

Nàng phất bàn tay nhỏ ra, linh khí trong thiên địa như hội tụ lại rồi hóa thành một chưởng ấn linh khí cuồn cuộn, trấn áp về hướng Dương Bàn.

“Không hổ là Nguyên Linh Đạo Thể, giơ tay nhấc chân thôi đã dẫn động đại thế thiên địa.”

Rất nhiều người đều tán thưởng.

Dương Bàn thấy thế thì sắc mặt cực kỳ nhẹ nhàng mà tùy ý dựng tay lên, Thương Mang Thần Thương bay ra, thương mang khủng bố cắt qua trời cao, đâm về hướng chưởng ấn linh khí kia.

Dương Bàn vừa ra tay thì đã để lộ tu vi.

Gã cũng đạt tới Quy Nhất Cảnh đại viên mãn.

Mà sở dĩ nhiều thiên kiêu mắc kẹt ở cảnh giới này, không phải là vì họ không thể đột phá.

Mà là cảnh giới Hợp Đạo tiếp theo cần tìm được linh loại, tiên loại phù hợp với bản thân.

Linh loại tiên loại cấp bậc bất đồng sẽ mang đến ảnh hưởng rất quan trọng đối với tốc độ tu luyện và thực lực sau đó.

Một ít tiên loại hi hữu, như cây non Thế Giới Thụ, Hồng Mông tử khí chủng..v…v, có thể mang đến gia trì khủng bố cho thiên kiêu.

Bởi vậy, không có thiên kiêu nào sẽ tùy tùy tiện đột phá đến Hợp Đạo Cảnh.

Ầm vang!

Thương mang va chạm vào chưởng ấn linh khí, sau đó trực tiếp xuyên thủng nó.

Nguyên Linh Đạo Thể của Khương Lạc Ly có sức chiến đấu không yếu, nhưng am hiểu nhất lại nằm ở phương diện tu luyện.

Mà Dương Bàn mặc thần trang, cảnh giới tu vi cũng đứng đầu.

Cho nên Khương Lạc Ly muốn đối phó với Dương Bàn, hiển nhiên không phải chuyện đơn giản.

Ánh mắt Dương Bàn chợt lóe, tiếp tục ra tay, Thương Mang Thần Thương trong tay vẽ ra từng thương mang đen nhánh đáng sợ.

Cường chiêu, Thiên Ma loạn vũ!

Hư không như sôi trào, thương mang làm bạo loạn cả thiên địa, đánh về hướng Khương Lạc Ly.

Dưới đáy lòng Dương Bàn sinh ra một tia tà niệm quái ác.

Khương Lạc Ly đáng yêu như vậy, đánh một quyền hẳn sẽ khóc thật lâu đúng không?

Đôi mắt xinh đẹp ngập nước của Khương Lạc Ly cũng lộ ra chút trầm trọng.

Nàng nói muốn thay thế Quân Tiêu Dao dạy cho Dương Bàn một bài học, nhưng hiện tại xem ra, thực lực của Dương Bàn thật sự không phải tầm thường.

“Quá đáng rồi.” Khương Thánh Y nhíu đôi mày đẹp lại.

Ngay vào lúc nàng muốn ra tay.

Bỗng có một chưởng ấn kim sắc vô cùng to lớn mãnh liệttừ trên trời giáng xuống, ầm ầm nện vào Dương Bàn!

“Là ai!”

Sắc mặt Dương Bàn đột nhiên thay đổi, đồng tử co rút kịch liệt lại, một áp lực khủng bố trút xuống, cả thương mang gã phóng ra cũng bị nghiền nát.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Dương Bàn bị đánh trở tay không kịp, chỉ có thể lấy thần khải Thiên Mang Giác phòng ngự, đồng thời giơ ngang thương chắn lại.

Oanh!

Chưởng ấn ẩn chứa sức mạnh cuồn cuộn trực tiếp đập cả người Dương Bàn lún xuống mặt đất, mặt đất chung quanh lan tràn những khe nứt thô to.

Vào giờ phút này, toàn bộ Tử Cấm Thành ầm ĩ giống như bị đóng băng.

Vẻ mặt của vô số người đều đọng lại.

Quan Quân Hầu vừa rồi còn vô cùng trương dương, mang theo uy thế vô địch, giờ phút này đã bị đập lún vào trong đất.

Tương phản này quá lớn, khiến rất nhiều người một lúc lâu sau cũng không phục hồi tinh thần lại.

Mà lúc này, một giọng nói lạnh nhạt mang theo thong dong mới chậm rãi truyền đến: “Đây là thứ gọi là Quan Quân Hầu sao? Chỉ thường thôi.”

Nghe giọng nói này, ánh mắt mọi người đều đột nhiên nhìn lên trời cao.

Một con Cửu Đầu Sư Tử như tòa thành hoàng kim chở hai bóng dáng xuất hiện.

Bóng dáng bạch y đứng phía trước đắm chìm trong tiên huy, siêu nhiên tuyệt đại, giọng nói lạnh nhạt mà nghiền ngẫm kia truyền ra từ miệng hắn.

“Là Thần Tử Quân gia, rốt cuộc hắn cũng tới!”

Nơi nơi sôi trào, cả trường ồ lên!

Bắt đầu từ lúc Dương Bàn đưa ra tin ước chiến, mọi người đều chờ mong Quân Tiêu Dao sẽ đáp lại thế nào.

Nhưng Quân Tiêu Dao trước sau vẫn chưa từng trả lời.

Điều này làm một ít thế lực đối địch bắt được nhược điểm, dùng sức bôi đen Quân Tiêu Dao.

Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao xuất hiện.

Vẫn cường thế trước sau như một!

Vừa rồi Quan Quân Hầu còn kiêu căng kiệt ngạo, không ngừng nhảy nhót, giờ phút này lại mặt xám mày tro, đứng lên từ cái khe trên mặt đất.

Gã cũng không bị thương nặng, chỉ là thực sự có chút mất thể diện.

“Quân Tiêu Dao, ngươi dám đánh lén!” Sắc mặt Dương Bàn lạnh lẽo đến đáng sợ, xấu hổ buồn bực vô cùng.

Nếu không phải đột nhiên không kịp phòng bị, gã sẽ không chật vật như vậy.

“Ngươi chụp một con ruồi bọ, chẳng lẽ còn muốn hỏi trước ruồi bọ có đồng ý hay không à?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn thoáng qua Dương Bàn.

Giọng điệu của hắn hết sức miệt thị.

Hành động này không phải kiêu ngạo, mà là vô địch chi thế bẩm sinh đã có.

Dương Bàn nghe vậy thì mặt đều tái đi, gã thân là thổ hoàng đế của Bàn Võ Thần Triều, chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy.

Mà bên kia, khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó hoan hô một tiếng, chạy còn nhanh hơn thỏ, trực tiếp lắc mình tới bên cạnh Quân Tiêu Dao, giống như bạch tuộc treo trên người hắn.

Như là một vật trang sức đáng yêu.

“Tiêu Dao ca ca, Lạc Ly biết ngươi sẽ đến mà!” Khương Lạc Ly cười tươi đến mức mắt cong thành ánh trăng non.

“Đi xuống.” Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ.

“Không, người ta đã hai năm lẻ bốn tháng mười sáu ngày ba canh giờ ba mươi phút chưa gặp được Tiêu Dao ca ca.” Khương Lạc Ly chu mỏ nói, có chút tủi thân.

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì càng xấu hổ.

Sao hắn cảm thấy Khương Lạc Ly có tiềm chất bệnh kiều(1).

(1) Bệnh kiều: là kiểu tinh thần tật bệnh, người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, thương tổn người khác...

“Ngươi không xuống thì làm sao ta trút giận cho ngươi?” Quân Tiêu Dao than một tiếng rồi nói.

“À, Tiêu Dao ca ca, nhất định phải nghiền áp con bọ cánh cứng to tướng kia.” lúc này Khương Lạc Ly mới lưu luyến không rời mà buông lỏng tay chân ra.

Hết chương 130.
Chương 131

Nhìn Khương Lạc Ly điên cuồng cho không kia, rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi chung quanh ghen ghét đến phát cuồng trong lòng.

Người với người thật là không thể so, so một cái là tức chết người.

Vẻ mặt Diệp Tinh Vân lạnh tới cực điểm, nếu không phải tính cách hắn ta chuyển biến, giờ phút này sợ là đã lại nhịn không được muốn khiêu chiến Quân Tiêu Dao.

Phía Vạn Hoàng Linh Sơn, đồng tử Phượng Thanh Linh hơi co rụt lại, nàng nói: “Thì ra thật sự là hắn.”

Lúc này, Phượng Thanh Linh hoàn toàn xác định, thiên kiêu thần bí nghiền áp mình chính là Quân Tiêu Dao.

“Thật sự rất mạnh, không thể khinh thường.” Vẻ mặt Hoàng Huyền Nhất cũng trở nên trầm trọng một cách hiếm thấy.

Bắc địa Vương gia, vị thiếu niên Vương Cương kiệt ngạo kia đánh giá Quân Tiêu Dao một hồi, sau đó khẽ lắc đầu và nói: “Cũng được, nhưng không thể so với đại ca ta.”

Trong mắt gã, Thần Tử Quân gia không sánh bằng Vương gia Thiếu Đế.

Mà trong góc, Tiêu Trần vừa thấy Quân Tiêu Dao xuất hiện thì nhịn không được phát ra một luồng sát ý mãnh liệt.

Nhưng lại bị hắn ta đè nén xuống.

Hắn ta biết, hiện tại còn chưa phải lúc.

Chỉ khi chờ đến hắn ta thật sự trở thành phò mã của Bàn Võ Thần Triều thì mới có tư cách đối đầu với Quân Tiêu Dao.



Toàn bộ Tử Cấm Thành đều ồn ào nhốn nháo lên vì sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao nhìn kia sắc mặt xanh mét của Dương Bàn, lạnh nhạt nói: “Không ứng chiến là vì cảm thấy không cần thiết, chụp chết ngươi không phiền toái hơn chụp chết một con ruồi bọ bao nhiêu.”

“Quân Tiêu Dao, đừng nói bốc nói phét ở đây, ngươi cho rằng đánh chết được một phân thân của ta thì thật sự vô địch sao?” Dương Bàn lạnh lùng nói.

Gã cho rằng, sở dĩ Quân Tiêu Dao tự tin như vậy là vì từng dễ dàng diệt sát phân thân của mình.

“A...” Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng, cũng không nói cái gì.

Làm sao Dương Bàn biết được năng lực của hắn.

Trong mắt Dương Bàn dâng trào lạnh lẽo.

Lấy tính cách táo bạo của gã, thiếu chút nữa đã nhịn không được trực tiếp triển khai đại chiến.

Nhưng nghĩ đến mình còn phải tranh đoạt vị trí phò mã, Dương Bàn tạm thời nhịn cơn tức xuống.

Chờ sau khi tranh đoạt được vị trí phò mã, gã sẽ lại khiêu chiến Quân Tiêu Dao, quyết phân cao thấp với hắn trên đỉnh Tử Cấm thành.

Hiển nhiên Quân Tiêu Dao cũng biết suy nghĩ của Dương Bàn.

Hắn cũng không để bụng chuyện đánh sớm hay đánh trễ, dù sao kết quả sẽ không có thay đổi gì.

Nhìn thấy chiến hỏa giữa hai người tạm tắt, tu sĩ chung quanh vẫn đang cảm thán.

Quân Tiêu Dao lên sân khấu quá cường thế, trực tiếp đánh tắt khí phách vô địch của Quan Quân Hầu.

Nhưng bọn họ cũng rất tò mò, Quân Tiêu Dao có tham dự tranh đoạt phò mã hay không?

Quân Tiêu Dao đi tới chỗ Quân gia.

“Thần Tử!” Đám người Quân Trượng Kiếm đều chắp tay, trong mắt cũng hiện lên vui sướng.

Gần đây bọn họ cũng bị những lời đồn đãi đó làm phiền không thể phiền hơn.

Mà Quân Tiêu Dao vừa hiện thân thì tất cả những tin đồn bôi đen đều tự động sụp đổ.

“Tiêu Dao, biết ngay ngươi sẽ không tránh né.” Khương Thánh Y đi tới, mỉm cười nói.

“Thánh Y tỷ.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

Khương Lạc Ly đứng bên cạnh nhìn hai người, đôi mắt to chuyển động.

Nàng cũng không nghĩ nhiều cái gì.

“Thần Tử đại nhân, lại gặp mặt, lần trước cả đêm đánh đàn như rõ ràng trước mắt, khiến người ta khó có thể quên.”

Lúc này, một giai nhân tuyệt lệ đi tới, đó là Thiên Cầm Nữ.

Giọng nói của nàng mang theo một tia hoài niệm, đáy mắt mơ hồ lộ ra khát khao.

Sau khi biết được thân phận thật sự của Quân Tiêu Dao, nàng có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Nhưng Thiên Cầm Nữ lại không biết, Quân Tiêu Dao chỉ lợi dụng nàng một lần mà thôi.

“Cái... Cái... Cái gì? Trắng đêm nói tình?”

Khương Lạc Ly nghe vậy thì như bị sét đánh, cả người thạch hóa.

“Rõ ràng là ta trước...” Khương Lạc Ly bĩu miệng nhỏ, ghen tuông nồng đậm tràn lan.

“Khương cô nương hiểu lầm, là đánh đàn không phải nói tình.” Thiên Cầm Nữ giải thích.

Khương Lạc Ly vẫn có chút khúc mắc, đó là cả đêm, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì không phù hợp với trẻ em kia chứ.

“Nha đầu ngươi nghĩ bậy cái gì vậy?” Quân Tiêu Dao gõ cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly một cái.

Nhìn Quân Tiêu Dao hãm sâu trong Tu La tràng giữa các mỹ nhân, đừng nói là người ngoài, cả Quân Trượng Kiếm cũng cực kỳ hâm mộ mà nói: “Nếu ta có một phần mười mị lực của Thần Tử đại nhân thì tốt rồi.”

“Ngươi muốn ăn quả đào?” Quân Tuyết Hoàng đả kích.

Mà lúc này, một giọng nói to lớn truyền đến từ sâu trong hoàng cung.

Một cầu hình vòm kim sắc kéo dài đến từ trời xa, có một đám người chậm rãi đi tới.

Cầm đầu là một nam tử trung niên mặc hoàng bào, bộ mặt uy nghi, có đại uy thế cầm quyền thiên hạ.

Nam tử này là hoàng đế của Bàn Võ Thần Triều, Bàn Võ Thần Chủ.

Mà phía sau ông ta còn có một đám hoàng tử hoàng nữ đi theo.

Võ Minh Nguyệt và Tam hoàng tử đều ở trong đó.

Tam hoàng tử kia lập tức chú ý tới Quân Tiêu Dao, trong lòng đột nhiên phát lạnh, trái tim chìm xuống đáy cốc.

“Xong rồi, quả nhiên là hắn, Thần Tử của Quân gia...”

Trước đó trong lòng Tam hoàng tử mơ hồ có một tia dự đoán.

Không ngờ hiện tại lại trở thành sự thật.

Mua U Minh Thiên thích khách, ám sát Thần Tử Quân gia.

Nếu chuyện này bại lộ thì Tam hoàng tử thật sự không dám tưởng tượng sẽ sinh ra hậu quả gì.

“Không sao, phải trấn định, thích khách U Minh Thiên có chết cũng không để lộ thân phận của ta.” Tam hoàng tử nghĩ vậy trong lòng.

Mà ngặt nổi lúc này, ánh mắt Quân Tiêu Dao vừa vặn dừng lại trên người Tam hoàng tử.

Cả người Tam hoàng tử cứng đờ.

Quân Tiêu Dao lộ ra một ý cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu.

Tam hoàng tử thấy thế thì trên mặt cũng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng.

Nhưng hắn ta cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Xem ra Quân Tiêu Dao cũng không biết là ta sai sử sau lưng.” Tam hoàng tử thầm nói.

Nói đi thì phải nói lại, dù Quân Tiêu Dao suy đoán là hắn ta, nhưng không có chứng cứ thì cũng không thể thành lập.

Cùng lắm thì Tam hoàng tử chết cũng không chịu nhận, giả ngu giả ngơ là được.

Đáng tiếc Tam hoàng tử không biết, nụ cười kia của Quân Tiêu Dao là nụ cười ác ma.

Võ Minh Nguyệt cũng thấy được Quân Tiêu Dao, sắc mặt nàng lập tức trở nên mất tự nhiên.

“Quả nhiên vẫn tới.” Võ Minh Nguyệt thở dài, hiếm thấy mà có chút khẩn trương.

Dù sao mạch máu của nàng còn bị Quân Tiêu Dao nắm giữ trong tay.

“Vị kia chính là trưởng công chúa của thần triều sao, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên là tuyệt sắc!”

“Đúng vậy, cuối cùng ta cũng đã hiểu vì sao nhiều thiên kiêu tranh giành thân phận phò mã này, không những có thể một bước lên trời, còn có được giai nhân như thế.”

Rất nhiều tu sĩ nhìn về phía Võ Minh Nguyệt, trong mắt đều xuất hiện kinh diễm.

Võ Minh Nguyệt mặc váy bào đỏ thẫm, quyến rũ mà kiều diễm, tuyệt lệ vô song.

“Minh Nguyệt...”

Tiêu Trần Ngồi trong góc cảm xúc mênh mông, vẻ mặt mơ hồ mang theo kích động và tưởng niệm.

Võ Minh Nguyệt là nữ nhân của hắn ta, hôm nay hắn ta sẽ không nhường Võ Minh Nguyệt cho bất cứ kẻ nào!

“Cảm tạ chư vị đã đến tham gia yến hội lần này, hôm nay cũng là ngày tiểu nữ Minh Nguyệt chọn phò mã, chỉ có thiên kiêu trổ hết tài năng mới có thể trở thành phò mã của Bàn Võ Thần Triều ta.” Bàn Võ Thần Chủ mở miệng, giọng nói truyền khắp tứ phương.

“Kế tiếp, yến hội bắt đầu, chư vị tuấn kiệt tuổi trẻ cũng có thể tranh phong luận bàn.”

Hết chương 131.
Chương 132

Giọng nói Bàn Võ Thần Chủ vừa dứt, yến hội cũng chính thức bắt đầu.

“Ha ha, vậy để ta tới bêu xấu trước, tại hạ đã khuynh mộ Minh Nguyệt công chúa từ lâu.” Một thanh niên anh tuấn trên lưng vác trường kiếm nhảy lên đài cao đã sớm chuẩn bị sẵn, mở miệng cười nói.

“Là đệ tử chân truyền của Thiên Nam Kiếm Phái, một thiên kiêu thực lực khá mạnh.” Một ít tu sĩ nói.

Thiên Nam Kiếm Phái cũng là thế lực kiếm đạo đỉnh cấp một phương.

Nhưng Võ Minh Nguyệt không liếc nhìn thiên kiêu đó cái nào.

“A...” Một tiếng cười lạnh truyền đến, là Dương Bàn phát ra.

Gã trực tiếp đánh ra một thương, thương mang khủng bố làm hư không nhấc lên gợn sóng.

Đệ tử chân truyền của Thiên Nam Kiếm Phái thấy thế thì vẻ mặt đột nhiên biến đổi, trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, ra chiêu chống cự.

Nhưng chỉ một chiêu, đệ tử chân truyền đã hộc máu bay ngược, đầu vai xuất hiện một lỗ thủng đầy máu.

Càng nghiêm trọng chính là, cốt cách toàn thân đệ tử chân truyền đều bị vỡ nát.

Vài vị trưởng lão của Thiên Nam Kiếm Phái tiến lên xem xét, sắc mặt trở nên khó coi tới cực điểm.

Nhưng ngại với thân phận của Dương Bàn và Bàn Võ Thần Chủ ở đây, bọn họ cũng giận mà không dám nói gì.

“Hừ, bản hầu gia muốn vị trí phò mã này, tên nào không có mắt muốn tranh đoạt, có thể đi lên đánh một trận!”

Dương Bàn đứng sừng sững trên đài cao, người mặc thần khải Thiên Mang Giác, cầm Thương Mang Thần Thương trong tay, nhất thời khí thế vô song.

Oanh!

Ngay khi câu nói của Dương Bàn vừa dứt, vị trí phía sau yến hội bỗng truyền ra một khí tức hùng hậu.

Đồng thời truyền ra còn có một tiếng quát lạnh mang theo kiên định: “Chỉ có Tiêu Trần ta mới có thể làm phò mã của Minh Nguyệt, còn về Dương Bàn ngươi, cút được bao xa thì cút đi!”



Khí tức khủng bố giống như núi lửa bùng nổ.

Tiêu Trần đứng dậy, tháo mũ choàng xuống, để lộ ra khuôn mặt mang theo ý chí quyết tuyệt.

Hắn ta tu luyện hồi lâu còn không phải là vì hôm nay sao?

Mà muốn đối phó với Quân Tiêu Dao, hắn ta nhất định phải trở thành phò mã của Bàn Võ Thần Triều.

“Người nọ là ai, sao ta chưa từng gặp qua, hẳn không phải thiên kiêu của thế lực lớn đúng không?”

“Trời ạ, hình như là Đại hoàng tử Tiêu Trần của Thanh Long Cổ Quốc!”

“Đại hoàng tử của Thanh Long Cổ Quốc, không phải Thanh Long Cổ Quốc đã bị huỷ diệt rồi sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa hình như thực lực của Tiêu Trần này cũng không phải đặc biệt nổi bật?”

Rất nhiều ánh mắt kinh nghi tập trung đến từ bốn phương tám hướng.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn lại.

Hắn lại không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Tiêu Trần không xuất hiện thì hắn mới thấy ngoài ý muốn.

Khi tầm mắt Quân Tiêu Dao nhìn lại, Tiêu Trần cũng nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao.

Trong ánh mắt kia là thù hận khắc cốt, mãnh liệt đến mức dùng hết nước của tứ hải cũng không thể cọ rửa được.

Nhưng Tiêu Trần cũng không mất đi lý trí, hiện tại điều hắn ta phải làm không phải đối phó Quân Tiêu Dao, mà là Dương Bàn.

“Hạng người vô danh từ đâu tới mà dám khiêu chiến bản hầu gia?” Dương Bàn trố mắt nhìn.

Gã đường đường là Quan Quân Hầu thần triều, từ khi nào mà con chó con mèo cũng dám khiêu khích.

“Tiêu Trần!?”

Võ Minh Nguyệt nhìn thấy Tiêu Trần thì thân thể mềm mại khẽ run lên.

Tuy trong lòng nàng không hy vọng Tiêu Trần đến, nhưng giờ phút này khi thật sự nhìn thấy Tiêu Trần xuất hiện, trong lòng vẫn có chút cảm động.

“Minh Nguyệt, con quen biết người nọ sao?” Bàn Võ Thần Chủ nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Võ Minh Nguyệt thì hỏi.

“Vâng, một bằng hữu.” Võ Minh Nguyệt do dự nói.

Nàng biết, Bàn Võ Thần Chủ nhất định không muốn để Tiêu Trần trở thành phò mã.

Giữa sân, Tiêu Trần giẫm một bước bay lên không, trực tiếp đáp xuống đài cao, đứng đối mặt với Dương Bàn.

“Dương Bàn, tên hoang dâm vô độ, cặn bã táng tận thiên lương nhà ngươi có tư cách gì trở thành phò mã của Minh Nguyệt?” Giọng nói của Tiêu Trần lạnh lẽo như sương.

“Hừ, bản hầu gia không xứng thì ngươi xứng à?” Dương Bàn cười lạnh và nói.

“Hôm nay, Tiêu Trần ta sẽ tự mình đánh bại ngươi ngay trước mặt vô số thế lực!”

Tiêu Trần vừa dứt câu thì ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, thực lực Quy Nhất Cảnh đại viên mãn bùng nổ.

Hàng ngàn hàng vạn quang văn Thanh Long chi chít lượn lờ quanh thân hắn ta.

Giờ phút này Tiêu Trần tựa như một chiến thần Thanh Long.

“Hả? Công pháp của Tổ Long Sào?” Vẻ mặt Dương Bàn hơi đanh lại.

Giờ phút này cảnh giới của Tiêu Trần đã không kém gì gã.

Quân Tiêu Dao nhìn, ánh mắt thâm thúy, hắn nói: “Quả nhiên, sau lưng Tiêu Trần còn có bí mật, xem ra đến lúc đó phải điều tra một phen.”

“Cho dù ngươi là long, hôm nay bản hầu gia cũng muốn đồ long!”

Dương Bàn ra tay, Thương Mang Thần Thương chấn động hư không, tỏa ra pháp lực hùng hồn, như một góc vòm trời nghiêng xuống.

“Thanh Long Trảo!”

Tiêu Trần thò tay ra, thanh quang hội tụ, hóa thành một long trảo màu xanh lá chừng mấy chục trượng, chụp vào Quan Quân Hầu.

Chiêu thức của hai người va chạm, gợn sóng nổi lên bốn phía!

Bàn Võ Thần Chủ thấy thế thì vung một tay lên, hư không hóa thành nhà giam, hạn chế dao động chiến đấu của hai người vào trong đó.

“Sao Tiêu Trần lại trở nên mạnh như vậy, có thể tranh phong với cả Quan Quân Hầu nữa?”

“Đúng vậy, ta vốn tưởng chỉ mấy chiêu thôi thì hắn sẽ thua.” Rất nhiều tiếng kinh nghi vang lên.

Quân Tiêu Dao cực kỳ thản nhiên, nhìn Tiêu Trần và Dương Bàn chiến đấu, hắn tọa sơn quan hổ đấu.

Hắn như thấy được hai cây rau hẹ đang quất nhau.

“Đáng chết, tiểu tử này!” Trong mắt Dương Bàn dâng trào lửa giận.

Trước đó bị Quân Tiêu Dao chụp một cái đánh lún xuống đất đã làm gã mất thể diện.

Mà hiện giờ, tùy tùy tiện tiện nhảy ra một con cá tạp cũng khó chơi như thế.

“Tịch Diệt Thương Quyết!”

Dương Bàn thúc đẩy cực chiêu, pháp lực được rót vào Thương Mang Thần Thương.

Từng thương mang đen nhánh mang theo khí tức hủy diệt được bắn ra, nơi chúng đi qua, cả hư không như bị mai một.

“Bất Động Thanh Long Chung!”

Hết chương 132.
Chương 133

Tiêu Trần tung ra tuyệt học phòng ngự, một cự chung có Thanh Long quay quanh bảo vệ thân thể hắn ta.

Sau đó hắn ta lại đánh ra một quyền, hơn một ngàn quang văn Thanh Long cùng tỏa ra, uy thế cuồn cuộn.

Nhìn cuộc chiến giữa hai người này, vẻ mặt rất nhiều tu sĩ đều chấn động.

Quan Quân Hầu mạnh thì bọn họ cũng không kinh ngạc.

Nhưng Tiêu Trần không khỏi có mạnh quá hay không?

“Tiêu Trần...” Trong mắt Võ Minh Nguyệt lộ ra một tia cảm động.

Nàng biết, Tiêu Trần là vì nàng mới đi đến nơi này.

Dao động trong sân cực kỳ kinh người, đại chiến giữa hai người đến hồi gay cấn.

Đến cuối cùng, trên người Tiêu Trần xuất hiện từng vết máu.

Mà khóe miệng Dương Bàn cũng ứa ra một vệt máu.

“Tiểu tử này...” Dương Bàn có chút không kiên nhẫn, trực tiếp thúc giục Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong cơ thể.

Một kiếm ý kinh người xông thẳng lên tận trời.

Một bóng kiếm cổ xưa mà tang thương lúc ẩn lúc hiện phía sau Dương Bàn.

Gã vẫn chưa hoàn toàn tung ra Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, nhưng chỉ một bóng kiếm đã đủ để khiến tứ phương chấn động.

“Bàn Hoàng Kiếm...” Đáy mắt Bàn Võ Thần Chủ hiện lên ánh sao.

Ông ta nâng đỡ Dương Bàn còn không phải vì ngày sau gã lại tìm được hai thanh kiếm còn lại sao.

Nói trắng ra là, cũng là một loại lợi dụng.

Mà vì để Dương Bàn an tâm bị ông ta lợi dụng, Bàn Võ Thần Chủ cũng chỉ có thể gả Võ Minh Nguyệt cho gã.

Thật ra cũng đã tương đương là điều động nội bộ.

Bởi vì Bàn Võ Thần Chủ biết, Dương Bàn có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, trời sinh đã đứng ở bất bại chi địa.

Không ai có thể đánh bại Dương Bàn có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, cho dù là thiên kiêu đỉnh cấp của bất hủ đạo thống cũng không có khả năng.

Tuy biểu hiện của Tiêu Trần nằm ngoài đoán trước của Bàn Võ Thần Chủ.

Nhưng kết quả sẽ không thay đổi.

Quả nhiên, khi Dương Bàn tung ra sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

Trong đầu Tiêu Trần truyền đến giọng nói của Thanh Long Thượng Nhân: “Tiêu Trần, không ổn, thực lực hiện tại của ngươi không thể ngăn trở Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, tạm lui một bước đi.”

Thanh Long Thượng Nhân hữu tâm vô lực, cũng không thể trợ giúp Tiêu Trần.

Nếu lão ra tay thì có nghĩa là can thiệp vào chiến trường, tất nhiên Bàn Võ Thần Chủ sẽ không ngồi xem.

Đều là ngoại quải, rõ ràng Thanh Long Thượng Nhân không tốt bằng Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

Tùy tiện xuất hiện thì sẽ bị cường giả phát hiện.

“Làm sao ta lui được, nếu ta lui thì Minh Nguyệt sẽ bị hắn cướp đi!” Khóe mắt Tiêu Trần như muốn nứt ra, bùng nổ ý chí cuối cùng.

“Thương Long Tại Thiên!”

Cả người Tiêu Trần bùng lên vạn quang văn Thanh Long, ngưng tụ thành một Thanh Long ánh sáng cực lớn, trùng kích về hướng Dương Bàn.

Dương Bàn cũng thúc giục sức mạnh của Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.

Kiếm quang này hội tụ trên mũi kiếm một chút, sau đó chém xuống hạ.

Một điểm kiếm quang như có thể phá hủy vạn vật trên thế gian!

Ầm ầm ầm!

Quang chi Thanh Long trực tiếp bị kiếm quang cắt thành hai mảnh, Tiêu Trần cũng hộc ra một ngụm máu tươi, bay ngược ra ngoài.

“Tiêu Trần!” Kiều nhan của Võ Minh Nguyệt thất sắc.

“Ha ha, chỉ là một con kiến mà cũng mơ tưởng phiên thiên, Minh Nguyệt, ngươi là của bản hầu gia, không ai đoạt được!” Dương Bàn cười thật càn rỡ.

“Ngươi...” Kiều nhan của Võ Minh Nguyệt xanh mét.

Nhìn Dương Bàn, nàng bỗng cảm thấy, cho dù là Quân Tiêu Dao làm phò mã cũng còn đỡ hơn Dương Bàn.

“Ta suy nghĩ cái gì vậy, Quân Tiêu Dao kia cũng là một tên đáng giận.” Võ Minh Nguyệt phản ứng lại, cảm thấy suy nghĩ này thật vớ vẩn.

Nàng không có khả năng thích Quân Tiêu Dao.

Tuyệt đối không!



Trong hố đất nứt nẻ, Tiêu Trần đứng lên, thân thể run rẩy, cằm chảy đầy máu tươi.

Hai mắt hắn ta đỏ rực như máu, không thể tin được.

Không thể tin mình lại thua.

Trước đó hắn ta năm lần bảy lượt bại bởi Quân Tiêu Dao.

Hiện tại, cả Quan Quân Hầu mà hắn ta cũng đánh không lại.

Tuy tính cách Tiêu Trần kiên nghị, nhưng giờ phút này cũng có cảm thấy đạo tâm sắp tan vỡ.

Nói thật, thực lực của Tiêu Trần thật sự không yếu.

Nếu Dương Bàn không có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, ai thắng ai bại còn chưa biết trước được.

Nhưng đáng tiếc, Dương Bàn có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm, bẩm sinh đã đứng trên bất bại chi địa.

Đây là nguyên nhân tại sao Bàn Võ Thần Chủ tự tin đến thế.

Chung quy vị trí phò mã vẫn thuộc về Dương Bàn.

Giờ phút này, rất nhiều tu sĩ chung quanh đều có chút thổn thức.

Tất nhiên bọn họ cũng nhìn ra, sợ là Tiêu Trần và Võ Minh Nguyệt có chút quan hệ.

Giống như diễn biến câu chuyện tiểu tử bình dân nghịch tập cưới công chúa trong lời kể của thuyết thư tiên sinh.

Nhưng hiện thực chung quy là hiện thực, không có khả năng hoàn mỹ như chuyện xưa truyền kỳ.

Chung quy Tiêu Trần vẫn không thể nghịch tập thành công.

“Ha ha, bản hầu gia chỉ hỏi một câu, còn có ai?” Dương Bàn dâng trào khí thế ngang nhiên.

Trên nét mặt những thiên kiêu các thế lực lớn đều mang theo chút kiêng kỵ.

Hoang Cổ Diệp gia Diệp Tinh Vân, bắc địa Vương gia Vương Cương và đám người Hoàng Huyền Nhất của Vạn Hoàng Linh Sơn đều tiến đến xem lễ, không phải để tranh đoạt vị trí phò mã.

Cho nên bọn họ cũng không ra tay.

Nhìn thấy khắp nơi không ai lên tiếng, Dương Bàn đột nhiên sinh ra một cảm giác ưu việt cao cao tại thượng.

Vô địch thật tịch mịch...

Gã quay đầu, nhìn Võ Minh Nguyệt đã tái nhợt mặt mày, khóe miệng nhếch lên một ý cười và nói: “Minh Nguyệt, chung quy ngươi vẫn là của bản hầu gia.”

Sắc mặt Võ Minh Nguyệt càng khó xem, nắm chặt bàn tay ngọc lại.

Nàng phản cảm Dương Bàn tới cực điểm.

Tính cách ác liệt, tướng mạo tầm thường.

Cho dù Võ Minh Nguyệt cũng rất chán ghét Quân Tiêu Dao, nhưng nàng không thể không thừa nhận, dung mạo của Quân Tiêu Dao thật sự rất đẹp mắt.

Ít nhất mỗi ngày nhìn sẽ không phiền chán, ngược lại là một loại hưởng thụ chí cao vô thượng.

Nhưng nếu bảo nàng đối mặt với Dương Bàn mỗi ngày, nàng sẽ ghê tởm mà muốn phun ra.

Hết chương 133.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom