-
Chương 117-119
Chương 117
“Công tử, ta nói cho ngài một chút tin tức gần đây, chỉ mấy ngày nữa là trưởng công chúa của thần triều sẽ tổ chức yến hội chọn phò mã.”
“Còn nữa, Quan Quân Hầu sẽ ước chiến Thần Tử của Quân gia trên đỉnh Tử Cấm Thành.”
“Nghe nói Thần Tử Quân gia kia là nhân vật thần tiên, có vô địch chi tư trong cùng thế hệ.”
Khi Tần Huyên nói đến Quân Tiêu Dao thì đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khát khao.
Dù sao Quân Tiêu Dao đã trở thành ước mộng trong lòng hàng tỉ thiếu nữ Tiên Vực.
Mà trong mắt Cửu Đầu Sư Tử đi theo bên cạnh lộ ra nét cổ quái.
Nếu cô nương này biết người bên cạnh chính là Thần Tử Quân gia mà nàng sùng bái và khát khao, sợ là sẽ hưng phấn đến ngất xỉu mất.
Nhưng kế tiếp, khi nhắc tới Quan Quân Hầu, cảm xúc của nàng rõ ràng không đúng, sinh ra dao động.
Dường như có một loại thù hận ẩn chứa bên trong.
Quân Tiêu Dao cũng nhận ra, thuận miệng hỏi: “Nếu Thần Tử Quân gia thật sự ứng ước, ngươi hy vọng ai sẽ chiến thắng?”
Tần Huyên nghe vậy, trong mắt hiện lên hận ý khắc cốt, không chút do dự mà nói: “Tần Huyên hy vọng Thần Tử Quân gia chiến thắng, thậm chí, giết Quan Quân Hầu kia!”
Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên dị sắc, hắn nói: “Lấy tuổi tác của ngươi mà đã có tu vi Thần Kiều đại viên mãn, hẳn xuất thân cũng không đơn giản, sao lại lưu lạc làm người dẫn đường?”
Tần Huyên siết năm ngón tay thành quyền, tiếng nói hơi trầm xuống: “Ta vốn là người của Tần Thiên hầu phủ, phụ thân ta là Tần Thiên Hậu của thần triều.”
“Mà mẫu thân ta là một mỹ nhân rất có danh khí ở thần triều, sau đó bị Quan Quân Hầu nhìn trúng, muốn nạp vào hậu cung của hắn, phụ thân ta không chịu thì bị hắn giết, mẫu thân cũng tuẫn tình.”
“Toàn bộ hầu phủ cũng sa sút từ đây, ta chỉ có thể lưu lạc bên ngoài.” Tần Huyên nói khẽ, hận ý trong mắt lại sâu sắc đến không thể hóa giải.
“Thì ra là thế.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hắn cũng không đồng tình mấy, dù sao trên đời này có quá nhiều người đáng để đồng cảm.
Quân Tiêu Dao cũng không phải loại thánh mẫu nhìn thấy người bi thảm thì thương hại.
“Xin lỗi, nói nhiều việc tư như vậy ra nhất định làm công tử không vui đúng không.” Tần Huyên khôi phục cảm xúc, miễn cưỡng cười nói.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Báo thù? Quan Quân Hầu chính là thổ hoàng đế ở Bàn Võ Thần Triều, ai có thể trả thù được hắn?” Tần Huyên chua xót nói, trông có vẻ rất bất lực.
“Phía trên Hoàng thành, đỉnh Tử Cấm, đến lúc đó có lẽ ngươi có thể chờ mong một chút.” Quân Tiêu Dao khẽ nói một tiếng, sau đó chấp tay ra sau lưng, thản nhiên đi ở phía trước.
Nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao, Tần Huyên nhất thời có chút ngây ngẩn cả người.
Nàng không hiểu lời nói của Quân Tiêu Dao là có ý gì.
…
Dưới sự giới thiệu của Tần Huyên, Quân Tiêu Dao cũng coi như có một chút nhận thức đối với Hoàng thành.
“Đúng rồi, trong Hoàng thành này có nơi nào kiếm được nguyên thạch không?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Nguyên thạch?” Tần Huyên liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái.
Hàm ý hiển nhiên là nói, một người có thể tùy tiện lấy ra thần nguyên tuyệt phẩm thì còn thiếu nguyên thạch sao?
“Ý ta nói là tiên nguyên.” Quân Tiêu Dao nói.
“Tiên nguyên?” Tần Huyên hơi kinh hãi.
Đối với người giai cấp như nàng thì thần nguyên tuyệt phẩm đã là cơ duyên khả ngộ bất khả cầu.
Còn về tiên nguyên, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, mấy ngày sau tại Tiên Quỳnh Lâu, thiên chi kiêu nữ của Tiên Vũ Cầm Tông là Thiên Cầm Nữ sẽ tổ chức hội đấu cầm.”
“Nếu có người chiến thắng được Thiên Cầm Nữ ở phương diện cầm đạo thì có thể lấy được khen thưởng là ba trăm khối tiên nguyên.” Tần Huyên bỗng nói.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Hắn biết Tiên Vũ Cầm Tông, đó là một đạo thống đỉnh cấp tiếng tăm lừng lẫy, lấy cầm nhập đạo.
Tiên Vũ Cầm Tông chi chủ đã từng lấy tiếng đàn hàng phục bốn vị cường giả Thánh Nhân Vương, lập tức khiến thanh danh của Tiên Vũ Cầm Tông vang dội.
Mà Thiên Cầm Nữ cũng coi như một tuyệt đại mỹ nhân mỹ danh truyền xa, cũng là kiêu nữ đỉnh cấp của Tiên Vũ Cầm Tông.
“Tuy Tiên Vũ Cầm Tông là đạo thống đỉnh cấp, nhưng có thể lấy ra ba trăm khối tiên nguyên sao?” Quân Tiêu Dao có chút khó hiểu.
“Công tử có điều không biết, những tiên nguyên đó là do nhóm người theo đuổi của Thiên Cầm Nữ gom đủ, ví dụ như thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội, Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều..v…v.”
“Chờ chút, ngươi nói Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều là người theo đuổi Thiên Cầm Nữ sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi lập loè.
“Không sai, chỉ là Thiên Cầm Nữ này là mỹ nhân băng sơn, tính cách cao ngạo, dù là Tam hoàng tử thì cũng đau khổ theo đuổi nàng mà không được.” Tần Huyên nói.
Đây cũng không phải bí mật lớn gì, rất nhiều người đều biết.
Quân Tiêu Dao thầm suy nghĩ, một kế hoạch dần dần hiện lên trong đầu hắn.
“Cầm nghệ của ta bình thường không có gì nổi bật, nhưng ứng phó với hội đấu cầm cũng coi như đơn giản.”
“Nếu tất cả mọi chuyện đều diễn ra dựa theo kế hoạch của ta thì sự kiện Bàn Võ Lăng sẽ ổn thỏa cả thôi.” Khóe miệng Quân Tiêu Dao nhếch lên một ý cười, đã định liệu sẵn trong lòng.
Tính kế một thế lực bất hữu cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, chuyện này cũng không khó đến mức không thể hoàn thành.
“Võ Minh Nguyệt kia là quân cờ đầu tiên, Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều này coi như quân cờ thứ hai đi.” Quân Tiêu Dao nói nhỏ trong lòng.
Theo dòng thời gian chuyển dời.
Toàn bộ hoàng đô thần triều cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều tuấn kiệt tuổi trẻ các đạo thống đỉnh cấp tiến đến.
Mà trước ngày Võ Minh Nguyệt tuyển chọn phò mã và Quan Quân Hầu ước chiến, còn có một việc tạo nên oanh động trong phạm vi nhỏ.
Đó chính là thiên chi kiêu nữ của Tiên Vũ Cầm Tông, Thiên Cầm Nữ sẽ tổ chức hội đấu cầm ở Tiên Quỳnh Lâu.
Thiên Cầm Nữ này cũng là một mỹ nhân mỹ danh truyền xa ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Nhưng nàng lại là một mỹ nhân băng sơn, không có hứng thú đối với bất cứ tuấn kiệt tuổi trẻ theo đuổi nào.
Chỉ có cầm đạo mới khiến Thiên Cầm Nữ thích thú.
Nhưng cầm đạo là loại đạo rất tiểu chúng, trên toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực có bao nhiêu tuấn kiệt tuổi trẻ tinh thông cầm đạo kia chứ?
Cũng bởi vậy, đến nay không có một nam tử nào có thể lọt vào mắt xanh của Thiên Cầm Nữ.
Thậm chí bởi vậy có người bịa ra một câu truyện cười.
Nếu có nam tử nào chinh phục được Thiên Cầm Nữ.
Vậy nam tử kia nhất định là cầm đạo chi thần.
Đương nhiên, mặc dù tính cách Thiên Cầm Nữ như thế, nhưng người theo đuổi nàng vẫn như cá diếc qua sông.
Ba trăm tiên nguyên trong hội đấu cầm lần này là những liếm cẩu của Thiên Cầm Nữ tài trợ.
...
Hết chương 117.
Chương 118
Tiên Quỳnh Lâu được xem như một trong những lầu các xa xỉ đẹp đẽ nhất trong hoàng đô thần triều.
Chỉ phí vào cửa Tiên Quỳnh Lâu thôi đã là mười viên thần nguyên hạ phẩm.
Có thể nói, nơi này là xa xỉ nhất, chỉ có đệ tử đạo thống đỉnh cấp, vương công quý tộc thần triều, thiên kiêu thế lực bất hữu mới có khả năng tiến vào.
Mà hôm nay, ở tầng cao nhất của Tiên Quỳnh Lâu có mưa hoa rơi rụng, có ráng màu bao phủ.
Rất nhiều tuấn kiệt tuổi trẻ đều hội tụ tại đây.
Có thể nói ngoài yến hội chọn rể sau đó của trưởng công chúa thì hội đấu cầm này xem như long trọng nhất.
Trong những thiên kiêu đan xen bốn phía, có rất nhiều khí tức kinh người, đều là tuấn kiệt của những thế lực đỉnh cấp khắp nơi.
Trên một ghế khách quý, một thanh niên mặc trường bào hoa lệ quý giá màu vàng ròng đang ngồi ngay ngắn.
Hắn ta có dung nhan anh tuấn, khí chất thong dong, mang theo khí tức của người thượng vị, đó là Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều.
Giờ phút này, hắn ta dùng ánh mắt mang theo si mê, quyến luyến mà nhìn lên đài cao.
Trên đài cao, mây khói mù mịt.
Một nữ tử mặc một chiếc váy bào hoa nhí màu đỏ rực, dung mạo lãnh diễm ung dung đang ngồi ngay ngắn trên đó.
Da thịt nàng rất trắng, dung mạo cực đẹp, ngón tay như cọng hành, miệng như ngậm chu đan.
Một cây cầm mộc mạc được đặt trước người, nàng khẽ vuốt dây đàn, từ xa nhìn lại tựa như cảnh sắc tuyệt lệ trong họa quyển.
Nàng chính là thiên chi kiêu nữ của Tiên Vũ Cầm Tông, Thiên Cầm Nữ.
Một nữ tử lấy cầm nhập đạo, băng thanh ngọc khiết.
Giờ phút này, bàn tay mảnh khảnh tuyết trắng như dương chi ngọc của nàng đang nhẹ nhàng khảy dây đàn, tiếng đàn róc rách như nước chảy, hấp dẫn cả linh điểu bay tới, vờn quanh Tiên Quỳnh Lâu.
“Khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được vài lần nghe...” Tam hoàng tử nghe như si như say, khen không dứt miệng.
Sức hấp dẫn của Thiên Cầm Nữ không chỉ nằm ở dung mạo của nàng, còn là khí chất tỏa ra từ trong xương cốt.
“Nghe một khúc của tiên tử, tẩy sạch hồng trần nhân gian...” Bên kia, một thanh niên dung mạo tuấn tú, mang theo khí chất quý công tử cũng cảm thán.
Hắn chính là thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội.
Vạn Bảo thương hội là một thương hội rất nổi danh của Hoang Thiên Tiên Vực, thực lực hùng hậu, có giao dịch với rất nhiều bất hủ đạo thống.
Mà ba trăm khối tiên nguyên lần này trong hội đấu cầm, một phần rất lớn trong đó đều là thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội bỏ ra.
Đương nhiên, bọn họ ra tiên nguyên này tuy đau mình, nhưng cũng vì nụ cười của giai nhân.
Chỉ là, làm Thiên Cầm Nữ cười rất khó.
Muốn nàng nhìn bằng con mắt khác càng khó như lên trời.
Mà đúng lúc này, phía chân trời xa xa có một con hoàng điểu ánh vàng rực rỡ lôi kéo một chiếc liễn xa, bay về hướng Tiên Quỳnh Lâu.
Khi nhìn thấy con hoàng điểu kia, rất nhiều thiên kiêu trên tầng cao nhất của Tiên Quỳnh Lâu đều kinh ngạc.
“Đó là... hoàng điểu của Vạn Hoàng Linh Sơn, hay là Vạn Hoàng Linh Sơn có truyền nhân xuất thế?”
Mọi người ở đây kinh nghi đến cực điểm.
Hoàng điểu ngừng lại trên hư không, một bóng hình xinh đẹp yểu điệu quanh người có thần hà màu đỏ đậm bao phủ đi ra từ liễn xa.
Sau lưng nàng có một đôi cánh phượng, dung nhan tuyệt đẹp có thần hà lượn lờ, làm người ta nhìn không rõ mặt.
Đó là Phượng Thanh Linh.
Sau khi nàng và Hoàng Huyền Nhất tới hoàng đô thần triều thì nghe nói đến hội đấu cầm.
Vừa vặn Phượng Thanh Linh cũng giỏi về cầm khúc, trong lòng nổi lên lòng tranh cường đấu thắng nên một mình tiến đến gặp mặt.
Thiên Cầm Nữ nhìn thoáng qua Phượng Thanh Linh, chưa nói cái gì.
So thực lực, có lẽ nàng không bằng vị truyền nhân của Thái Cổ Hoàng tộc này.
Nhưng so về cầm nghệ, nàng tự nhận không thua thiên kiêu nào của bất hủ đạo thống.
Theo thời gian chuyển dời, các tuấn kiệt đều tới đông đủ, hội đấu cầm cũng sắp bắt đầu.
Mà cũng đúng lúc này, một bóng dáng bạch y siêu nhiên bước vào Tiên Quỳnh Lâu...
…
“Công tử, chúng ta thật sự phải vào đó sao?”
Tần Huyên Đi đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao, ánh mắt nhìn quét qua Tiên Quỳnh Lâu xa xỉ đẹp đẽ, trên mặt mang theo chút lo sợ bất an.
Nàng chưa bao giờ tiến vào nơi xa hoa như vậy.
“Không tiến vào thì làm sao tham gia hội đấu cầm?” Quân Tiêu Dao cười cười.
Hắn tiện tay đã lấy ra một viên thần nguyên tuyệt phẩm, ném cho gã sai vặt của Tiên Quỳnh Lâu.
Gã sai vặt kia nhìn ngây người, căn bản không dám ngăn trở Quân Tiêu Dao tiến vào.
Tần Huyên hơi gật đầu.
Nàng cũng nghĩ Quân Tiêu Dao là người theo đuổi thưởng thức ngưỡng mộ Thiên Cầm Nữ.
Còn về đấu cầm?
Tần Huyên căn bản không nghĩ tới.
Rất nhanh, Quân Tiêu Dao và Tần Huyên cùng bước lên đỉnh tầng Tiên Quỳnh Lâu.
Khi Quân Tiêu Dao vừa xuất hiện thì ánh mắt toàn trường đều không khỏi tụ về hướng hắn.
Loại ý vị này quá đặc thù, làm người ta muốn không chú ý cũng khó.
“Hả, đó là người nào, sao lại có khí tượng kinh người như vậy?”
“Sao ta cảm thấy như một tiên nhân xuống phàm trần?”
Trong mắt rất nhiều tuấn kiệt thế lực lớn đều lộ ra dị sắc.
Tam hoàng tử và thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội cũng là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đặc biệt là Tam hoàng tử, trong kinh ngạc dưới đáy mắt còn mơ hồ hiện ra chút đề phòng.
Trong mắt hắn ta, nam tính tiến đến tham gia hội đấu cầm, phần lớn đều là vì chiêm ngưỡng tiên tư của Thiên Cầm Nữ.
Mà Tam hoàng tử đã sớm xem Thiên Cầm Nữ trở thành cấm luyến.
Công tử thần bí được tiên quang bao phủ trước mặt làm Tam hoàng tử sinh ra một cảm giác uy hiếp mơ hồ.
Bởi vì trước mặt bạch y công tử này, cả hoàng tử như hắn ta mà cũng loáng thoáng sinh ra tự ti.
Cứ như một phàm nhân hèn mọn đối mặt với một tiên nhân.
Loại cảm giác này làm Tam hoàng tử cực kỳ khó chịu trong lòng.
Mà càng làm hắn ta khó chịu là, ánh mắt Thiên Cầm Nữ cũng bị vị bạch y công tử này hấp dẫn.
“Ý vị thật kinh người...”
Cả Thiên Cầm Nữ có tính cách lạnh như băng sương, giờ phút này trong lòng cũng sinh ra kinh ngạc.
Nàng cũng mơ hồ có cảm giác tự biết xấu hổ khi đứng trước mặt vị bạch y công tử này.
Quân Tiêu Dao cũng không để ý ánh mắt toàn trường, tùy ý tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Mà cả Tần Huyên bên cạnh cũng bị nhiều người nhìn chăm chú, nàng có vài phần hoảng hốt thấp thỏm.
“Hả... Hắn...”
Hết chương 118.
Chương 119
Bên kia, Phượng Thanh Linh cũng chú ý tới Quân Tiêu Dao.
Trong mắt nàng ngưng tụ xích hà, muốn nhìn thấu sương mù tiên huy trên mặt Quân Tiêu Dao.
“Hừm?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng đuôi lông mày, chân linh thần cung trong đầu phóng thích hồn lực.
Chỉ thoáng chốc, Phượng Thanh Linh nhăn mày lại, cảm thấy đầu óc đau đớn.
“Người này cũng có chút bản lĩnh.” Phượng Thanh Linh nhíu mày, từ bỏ nhìn trộm.
Dù sao lần này nàng đến chủ yếu là muốn gặp Thiên Cầm Nữ - Người được coi là đệ nhất cầm nghệ một lần.
Quân Tiêu Dao thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm: “Người của Vạn Hoàng Linh Sơn, xem ra nhất mạch này cũng bắt đầu hành động.”
Trước đó đều là Tổ Long Sào gây chuyện.
Hiện tại truyền nhân của Vạn Hoàng Linh Sơn cũng xuất hiện.
Mà trùng hợp là hai mạch này có quan hệ không tồi và đều nhằm vào Quân gia.
Cho nên tất nhiên Quân Tiêu Dao không có hảo cảm gì đối với Phượng Thanh Linh.
“Chư vị, thời gian cũng đã đến, vậy hội đấu cầm sẽ lập tức bắt đầu.” Trên đài cao, một bà lão Tiên Vũ Cầm Tông lên tiếng.
Bà ta là hộ đạo nhân của Thiên Cầm Nữ.
“Ha ha, một khi đã vậy, tại hạ đành bêu xấu trước, xin Thiên Cầm Nữ vui lòng chỉ giáo.” Một thanh niên đi ra, lộ ra ý cười rồi lấy cổ cầm của mình ra.
“Mời.” Thiên Cầm Nữ chỉ phun ra một chữ, tiếng nói thanh thanh lãnh lãnh.
Thanh niên đánh đàn tấu nhạc, tiếng đàn như nước chảy.
Mà gương mặt lãnh diễm của Thiên Cầm Nữ trước sau vẫn thản nhiên không gợn sóng.
Nghe xong một khúc của thanh niên, Thiên Cầm Nữ mới dùng ngón tay tinh tế như ngọc khảy lên dây đàn.
Chỉ thoáng chốc, tiếng đàn như tiếng trời vang lên.
Chung quanh có ráng màu thánh khiết đang lượn lờ, có mây khói dâng lên, trong hư không mơ hồ có thần hoa lập loè, làm cho Thiên Cầm Nữ càng giống tiên tử đánh đàn.
Hầu như mọi người ở đây đều nghe đến mức say mê, cảm giác khuynh mộ trong lòng đám người Tam hoàng tử và thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội càng dày đặc.
Thiên Cầm Nữ vừa tấu xong một khúc, dư âm còn văng vẳng bên tai không dứt.
“Đây là tiên khúc, xuất sắc, xuất sắc!”
“Nghe xong tiếng đàn của Thiên Cầm Nữ, ta cảm thấy mình như thăng hoa.” Rất nhiều tuấn kiệt đều cảm thán.
“Thật là rất êm tai.” Tần Huyên cũng nghe đến mê say.
Cả người không hiểu cầm đạo như nàng cũng có chút như si như say.
“Cũng được.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hắn không chuyên tu cầm đạo, cũng không luyện cầm gì nhiều.
Nhưng lấy thiên tư yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao, hơn nữa kiếp trước biết đến một ít danh khúc cổ cầm.
Hai yếu tố này dung hợp khiến cầm nghệ của Quân Tiêu Dao trong bất tri bất giác đã đạt tới đỉnh cao.
Mà tiếng đàn của Thiên Cầm Nữ nghe vào lỗ tai hắn thật sự chỉ có thể xem như không tệ lắm, thuộc về phạm trù có thể thưởng thức.
Thanh niên khiêu chiến Thiên Cầm Nữ ki, chắp tay và nói với Thiên Cầm Nữ: “Không hổ là Thiên Cầm Nữ cầm đạo đệ nhất trẻ tuổi trên Tiên Vực, tại hạ cam bái hạ phong.”
“Đa tạ.” Ngọc dung của Thiên Cầm Nữ nhàn nhạt, không vì thắng lợi mà có vui sướng gì.
Kế tiếp, lục tục có vài thiên kiêu tiến lên khiêu chiến, đều bị thua.
Thấy cảnh tượng này, khóe miệng đám người Tam hoàng tử và thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội đều mang theo ý cười.
Không ai có thể chiến thắng Thiên Cầm Nữ ở phương diện cầm nghệ, cũng không ai có thể khiến Thiên Cầm Nữ cảm thấy hứng thú.
Mà lúc này, một giọng nữ mang theo kiêu căng nhàn nhạt truyền đến: “Để Thanh Linh tới gặp đệ nhất nhân cầm đạo trẻ tuổi của Tiên Vực một lần đi.”
Phượng Thanh Linh đứng dậy, nàng mặc váy dài lửa đỏ, phác họa ra dáng người cao gầy yểu điệu.
Tuy dung nhan được bao phủ trong thần hà, nhưng kinh hồng thoáng nhìn(1) mơ hồ đã khiến người ta kinh diễm.
(1) Ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai
Nàng lấy ra một cổ cầm lửa đỏ, dây đàn như ngọn lửa lượn lờ.
Đó là một binh khí vương hầu mạnh đến cực điểm.
“Không dám nhận là đệ nhất nhân cầm đạo, nếu Phượng tiểu thư muốn khiêu chiến, vậy thì mời.” Thiên Cầm Nữ lạnh nhạt nói, nhưng cũng ngầm có ý đối chọi gay gắt.
Hai người nhìn nhau, lại cùng bắt đầu đánh đàn.
“Nghe một khúc của ta, Phượng Cầu Hoàng!” Bàn tay ngọc của Phượng Thanh Linh gảy lên dây đàn, lập tức có vô số phù văn màu đỏ đậm lạc ấn trong hư không.
Sau đó, có tiếng hoàng kêu phượng hót vang lên.
Một con phượng, một con hoàng, hai thần cầm sinh động như thật đang lượn lờ chung quanh Phượng Thanh Linh.
Dị tượng như vậy khiến rất nhiều người giật mình.
Thiên Cầm Nữ cũng bắt đầu đàn tấu khúc nhạc thành danh của nàng, Nghê Thường Vũ Y Khúc.
Chỉ thoáng chốc, mọi người như nhìn thấy tiên cung giáng thế, tiên nga bay múa, vạn hoa rơi xuống, đất nở sen vàng.
Người người như say mê trong đó, không biết đêm nay là năm nào.
Hai cầm khúc đan chéo, va chạm nhau.
Cuối cùng, băng một tiếng.
Một dây đàn của Phượng Thanh Linh đã đứt.
Sắc mặt nàng mơ hồ hiện ra chút xanh xao, vẻ mặt biến ảo.
Cuối cùng nàng vẫn ngừng đánh đàn.
“Không hổ là đệ nhất nhân cầm đạo trẻ tuổi của Tiên Vực, nếu cả ta cũng không chiến thắng nổi ngươi thì hẳn cũng không còn ai thắng được.” Phượng Thanh Linh khẽ lắc đầu.
Nàng đến từ Vạn Hoàng Linh Sơn, có sự kiêu căng cao quý tỏa ra từ xương cốt.
Nhưng hiện tại, nàng cũng không thể không thừa nhận mình thua.
Đương nhiên, đây chỉ là thua ở phương diện cầm đạo, nếu so thực lực chân chính thì Thiên Cầm Nữ tuyệt đối không bằng nàng.
Hơn nữa, Phượng Thanh Linh cũng thực kiêu ngạo.
Nàng cho rằng, mình không chiến thắng được Thiên Cầm Nữ thì toàn bộ thế hệ trẻ tuổi trên Hoang Thiên Tiên Vực cũng không ai có thể chiến thắng Thiên Cầm Nữ ở phương diện cầm đạo.
Hết chương 119.
“Công tử, ta nói cho ngài một chút tin tức gần đây, chỉ mấy ngày nữa là trưởng công chúa của thần triều sẽ tổ chức yến hội chọn phò mã.”
“Còn nữa, Quan Quân Hầu sẽ ước chiến Thần Tử của Quân gia trên đỉnh Tử Cấm Thành.”
“Nghe nói Thần Tử Quân gia kia là nhân vật thần tiên, có vô địch chi tư trong cùng thế hệ.”
Khi Tần Huyên nói đến Quân Tiêu Dao thì đôi mắt xinh đẹp tràn đầy khát khao.
Dù sao Quân Tiêu Dao đã trở thành ước mộng trong lòng hàng tỉ thiếu nữ Tiên Vực.
Mà trong mắt Cửu Đầu Sư Tử đi theo bên cạnh lộ ra nét cổ quái.
Nếu cô nương này biết người bên cạnh chính là Thần Tử Quân gia mà nàng sùng bái và khát khao, sợ là sẽ hưng phấn đến ngất xỉu mất.
Nhưng kế tiếp, khi nhắc tới Quan Quân Hầu, cảm xúc của nàng rõ ràng không đúng, sinh ra dao động.
Dường như có một loại thù hận ẩn chứa bên trong.
Quân Tiêu Dao cũng nhận ra, thuận miệng hỏi: “Nếu Thần Tử Quân gia thật sự ứng ước, ngươi hy vọng ai sẽ chiến thắng?”
Tần Huyên nghe vậy, trong mắt hiện lên hận ý khắc cốt, không chút do dự mà nói: “Tần Huyên hy vọng Thần Tử Quân gia chiến thắng, thậm chí, giết Quan Quân Hầu kia!”
Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên dị sắc, hắn nói: “Lấy tuổi tác của ngươi mà đã có tu vi Thần Kiều đại viên mãn, hẳn xuất thân cũng không đơn giản, sao lại lưu lạc làm người dẫn đường?”
Tần Huyên siết năm ngón tay thành quyền, tiếng nói hơi trầm xuống: “Ta vốn là người của Tần Thiên hầu phủ, phụ thân ta là Tần Thiên Hậu của thần triều.”
“Mà mẫu thân ta là một mỹ nhân rất có danh khí ở thần triều, sau đó bị Quan Quân Hầu nhìn trúng, muốn nạp vào hậu cung của hắn, phụ thân ta không chịu thì bị hắn giết, mẫu thân cũng tuẫn tình.”
“Toàn bộ hầu phủ cũng sa sút từ đây, ta chỉ có thể lưu lạc bên ngoài.” Tần Huyên nói khẽ, hận ý trong mắt lại sâu sắc đến không thể hóa giải.
“Thì ra là thế.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hắn cũng không đồng tình mấy, dù sao trên đời này có quá nhiều người đáng để đồng cảm.
Quân Tiêu Dao cũng không phải loại thánh mẫu nhìn thấy người bi thảm thì thương hại.
“Xin lỗi, nói nhiều việc tư như vậy ra nhất định làm công tử không vui đúng không.” Tần Huyên khôi phục cảm xúc, miễn cưỡng cười nói.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Báo thù? Quan Quân Hầu chính là thổ hoàng đế ở Bàn Võ Thần Triều, ai có thể trả thù được hắn?” Tần Huyên chua xót nói, trông có vẻ rất bất lực.
“Phía trên Hoàng thành, đỉnh Tử Cấm, đến lúc đó có lẽ ngươi có thể chờ mong một chút.” Quân Tiêu Dao khẽ nói một tiếng, sau đó chấp tay ra sau lưng, thản nhiên đi ở phía trước.
Nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao, Tần Huyên nhất thời có chút ngây ngẩn cả người.
Nàng không hiểu lời nói của Quân Tiêu Dao là có ý gì.
…
Dưới sự giới thiệu của Tần Huyên, Quân Tiêu Dao cũng coi như có một chút nhận thức đối với Hoàng thành.
“Đúng rồi, trong Hoàng thành này có nơi nào kiếm được nguyên thạch không?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Nguyên thạch?” Tần Huyên liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái.
Hàm ý hiển nhiên là nói, một người có thể tùy tiện lấy ra thần nguyên tuyệt phẩm thì còn thiếu nguyên thạch sao?
“Ý ta nói là tiên nguyên.” Quân Tiêu Dao nói.
“Tiên nguyên?” Tần Huyên hơi kinh hãi.
Đối với người giai cấp như nàng thì thần nguyên tuyệt phẩm đã là cơ duyên khả ngộ bất khả cầu.
Còn về tiên nguyên, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
“Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, mấy ngày sau tại Tiên Quỳnh Lâu, thiên chi kiêu nữ của Tiên Vũ Cầm Tông là Thiên Cầm Nữ sẽ tổ chức hội đấu cầm.”
“Nếu có người chiến thắng được Thiên Cầm Nữ ở phương diện cầm đạo thì có thể lấy được khen thưởng là ba trăm khối tiên nguyên.” Tần Huyên bỗng nói.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
Hắn biết Tiên Vũ Cầm Tông, đó là một đạo thống đỉnh cấp tiếng tăm lừng lẫy, lấy cầm nhập đạo.
Tiên Vũ Cầm Tông chi chủ đã từng lấy tiếng đàn hàng phục bốn vị cường giả Thánh Nhân Vương, lập tức khiến thanh danh của Tiên Vũ Cầm Tông vang dội.
Mà Thiên Cầm Nữ cũng coi như một tuyệt đại mỹ nhân mỹ danh truyền xa, cũng là kiêu nữ đỉnh cấp của Tiên Vũ Cầm Tông.
“Tuy Tiên Vũ Cầm Tông là đạo thống đỉnh cấp, nhưng có thể lấy ra ba trăm khối tiên nguyên sao?” Quân Tiêu Dao có chút khó hiểu.
“Công tử có điều không biết, những tiên nguyên đó là do nhóm người theo đuổi của Thiên Cầm Nữ gom đủ, ví dụ như thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội, Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều..v…v.”
“Chờ chút, ngươi nói Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều là người theo đuổi Thiên Cầm Nữ sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi lập loè.
“Không sai, chỉ là Thiên Cầm Nữ này là mỹ nhân băng sơn, tính cách cao ngạo, dù là Tam hoàng tử thì cũng đau khổ theo đuổi nàng mà không được.” Tần Huyên nói.
Đây cũng không phải bí mật lớn gì, rất nhiều người đều biết.
Quân Tiêu Dao thầm suy nghĩ, một kế hoạch dần dần hiện lên trong đầu hắn.
“Cầm nghệ của ta bình thường không có gì nổi bật, nhưng ứng phó với hội đấu cầm cũng coi như đơn giản.”
“Nếu tất cả mọi chuyện đều diễn ra dựa theo kế hoạch của ta thì sự kiện Bàn Võ Lăng sẽ ổn thỏa cả thôi.” Khóe miệng Quân Tiêu Dao nhếch lên một ý cười, đã định liệu sẵn trong lòng.
Tính kế một thế lực bất hữu cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, chuyện này cũng không khó đến mức không thể hoàn thành.
“Võ Minh Nguyệt kia là quân cờ đầu tiên, Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều này coi như quân cờ thứ hai đi.” Quân Tiêu Dao nói nhỏ trong lòng.
Theo dòng thời gian chuyển dời.
Toàn bộ hoàng đô thần triều cũng càng ngày càng náo nhiệt.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều tuấn kiệt tuổi trẻ các đạo thống đỉnh cấp tiến đến.
Mà trước ngày Võ Minh Nguyệt tuyển chọn phò mã và Quan Quân Hầu ước chiến, còn có một việc tạo nên oanh động trong phạm vi nhỏ.
Đó chính là thiên chi kiêu nữ của Tiên Vũ Cầm Tông, Thiên Cầm Nữ sẽ tổ chức hội đấu cầm ở Tiên Quỳnh Lâu.
Thiên Cầm Nữ này cũng là một mỹ nhân mỹ danh truyền xa ở Hoang Thiên Tiên Vực.
Nhưng nàng lại là một mỹ nhân băng sơn, không có hứng thú đối với bất cứ tuấn kiệt tuổi trẻ theo đuổi nào.
Chỉ có cầm đạo mới khiến Thiên Cầm Nữ thích thú.
Nhưng cầm đạo là loại đạo rất tiểu chúng, trên toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực có bao nhiêu tuấn kiệt tuổi trẻ tinh thông cầm đạo kia chứ?
Cũng bởi vậy, đến nay không có một nam tử nào có thể lọt vào mắt xanh của Thiên Cầm Nữ.
Thậm chí bởi vậy có người bịa ra một câu truyện cười.
Nếu có nam tử nào chinh phục được Thiên Cầm Nữ.
Vậy nam tử kia nhất định là cầm đạo chi thần.
Đương nhiên, mặc dù tính cách Thiên Cầm Nữ như thế, nhưng người theo đuổi nàng vẫn như cá diếc qua sông.
Ba trăm tiên nguyên trong hội đấu cầm lần này là những liếm cẩu của Thiên Cầm Nữ tài trợ.
...
Hết chương 117.
Chương 118
Tiên Quỳnh Lâu được xem như một trong những lầu các xa xỉ đẹp đẽ nhất trong hoàng đô thần triều.
Chỉ phí vào cửa Tiên Quỳnh Lâu thôi đã là mười viên thần nguyên hạ phẩm.
Có thể nói, nơi này là xa xỉ nhất, chỉ có đệ tử đạo thống đỉnh cấp, vương công quý tộc thần triều, thiên kiêu thế lực bất hữu mới có khả năng tiến vào.
Mà hôm nay, ở tầng cao nhất của Tiên Quỳnh Lâu có mưa hoa rơi rụng, có ráng màu bao phủ.
Rất nhiều tuấn kiệt tuổi trẻ đều hội tụ tại đây.
Có thể nói ngoài yến hội chọn rể sau đó của trưởng công chúa thì hội đấu cầm này xem như long trọng nhất.
Trong những thiên kiêu đan xen bốn phía, có rất nhiều khí tức kinh người, đều là tuấn kiệt của những thế lực đỉnh cấp khắp nơi.
Trên một ghế khách quý, một thanh niên mặc trường bào hoa lệ quý giá màu vàng ròng đang ngồi ngay ngắn.
Hắn ta có dung nhan anh tuấn, khí chất thong dong, mang theo khí tức của người thượng vị, đó là Tam hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều.
Giờ phút này, hắn ta dùng ánh mắt mang theo si mê, quyến luyến mà nhìn lên đài cao.
Trên đài cao, mây khói mù mịt.
Một nữ tử mặc một chiếc váy bào hoa nhí màu đỏ rực, dung mạo lãnh diễm ung dung đang ngồi ngay ngắn trên đó.
Da thịt nàng rất trắng, dung mạo cực đẹp, ngón tay như cọng hành, miệng như ngậm chu đan.
Một cây cầm mộc mạc được đặt trước người, nàng khẽ vuốt dây đàn, từ xa nhìn lại tựa như cảnh sắc tuyệt lệ trong họa quyển.
Nàng chính là thiên chi kiêu nữ của Tiên Vũ Cầm Tông, Thiên Cầm Nữ.
Một nữ tử lấy cầm nhập đạo, băng thanh ngọc khiết.
Giờ phút này, bàn tay mảnh khảnh tuyết trắng như dương chi ngọc của nàng đang nhẹ nhàng khảy dây đàn, tiếng đàn róc rách như nước chảy, hấp dẫn cả linh điểu bay tới, vờn quanh Tiên Quỳnh Lâu.
“Khúc này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó được vài lần nghe...” Tam hoàng tử nghe như si như say, khen không dứt miệng.
Sức hấp dẫn của Thiên Cầm Nữ không chỉ nằm ở dung mạo của nàng, còn là khí chất tỏa ra từ trong xương cốt.
“Nghe một khúc của tiên tử, tẩy sạch hồng trần nhân gian...” Bên kia, một thanh niên dung mạo tuấn tú, mang theo khí chất quý công tử cũng cảm thán.
Hắn chính là thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội.
Vạn Bảo thương hội là một thương hội rất nổi danh của Hoang Thiên Tiên Vực, thực lực hùng hậu, có giao dịch với rất nhiều bất hủ đạo thống.
Mà ba trăm khối tiên nguyên lần này trong hội đấu cầm, một phần rất lớn trong đó đều là thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội bỏ ra.
Đương nhiên, bọn họ ra tiên nguyên này tuy đau mình, nhưng cũng vì nụ cười của giai nhân.
Chỉ là, làm Thiên Cầm Nữ cười rất khó.
Muốn nàng nhìn bằng con mắt khác càng khó như lên trời.
Mà đúng lúc này, phía chân trời xa xa có một con hoàng điểu ánh vàng rực rỡ lôi kéo một chiếc liễn xa, bay về hướng Tiên Quỳnh Lâu.
Khi nhìn thấy con hoàng điểu kia, rất nhiều thiên kiêu trên tầng cao nhất của Tiên Quỳnh Lâu đều kinh ngạc.
“Đó là... hoàng điểu của Vạn Hoàng Linh Sơn, hay là Vạn Hoàng Linh Sơn có truyền nhân xuất thế?”
Mọi người ở đây kinh nghi đến cực điểm.
Hoàng điểu ngừng lại trên hư không, một bóng hình xinh đẹp yểu điệu quanh người có thần hà màu đỏ đậm bao phủ đi ra từ liễn xa.
Sau lưng nàng có một đôi cánh phượng, dung nhan tuyệt đẹp có thần hà lượn lờ, làm người ta nhìn không rõ mặt.
Đó là Phượng Thanh Linh.
Sau khi nàng và Hoàng Huyền Nhất tới hoàng đô thần triều thì nghe nói đến hội đấu cầm.
Vừa vặn Phượng Thanh Linh cũng giỏi về cầm khúc, trong lòng nổi lên lòng tranh cường đấu thắng nên một mình tiến đến gặp mặt.
Thiên Cầm Nữ nhìn thoáng qua Phượng Thanh Linh, chưa nói cái gì.
So thực lực, có lẽ nàng không bằng vị truyền nhân của Thái Cổ Hoàng tộc này.
Nhưng so về cầm nghệ, nàng tự nhận không thua thiên kiêu nào của bất hủ đạo thống.
Theo thời gian chuyển dời, các tuấn kiệt đều tới đông đủ, hội đấu cầm cũng sắp bắt đầu.
Mà cũng đúng lúc này, một bóng dáng bạch y siêu nhiên bước vào Tiên Quỳnh Lâu...
…
“Công tử, chúng ta thật sự phải vào đó sao?”
Tần Huyên Đi đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao, ánh mắt nhìn quét qua Tiên Quỳnh Lâu xa xỉ đẹp đẽ, trên mặt mang theo chút lo sợ bất an.
Nàng chưa bao giờ tiến vào nơi xa hoa như vậy.
“Không tiến vào thì làm sao tham gia hội đấu cầm?” Quân Tiêu Dao cười cười.
Hắn tiện tay đã lấy ra một viên thần nguyên tuyệt phẩm, ném cho gã sai vặt của Tiên Quỳnh Lâu.
Gã sai vặt kia nhìn ngây người, căn bản không dám ngăn trở Quân Tiêu Dao tiến vào.
Tần Huyên hơi gật đầu.
Nàng cũng nghĩ Quân Tiêu Dao là người theo đuổi thưởng thức ngưỡng mộ Thiên Cầm Nữ.
Còn về đấu cầm?
Tần Huyên căn bản không nghĩ tới.
Rất nhanh, Quân Tiêu Dao và Tần Huyên cùng bước lên đỉnh tầng Tiên Quỳnh Lâu.
Khi Quân Tiêu Dao vừa xuất hiện thì ánh mắt toàn trường đều không khỏi tụ về hướng hắn.
Loại ý vị này quá đặc thù, làm người ta muốn không chú ý cũng khó.
“Hả, đó là người nào, sao lại có khí tượng kinh người như vậy?”
“Sao ta cảm thấy như một tiên nhân xuống phàm trần?”
Trong mắt rất nhiều tuấn kiệt thế lực lớn đều lộ ra dị sắc.
Tam hoàng tử và thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội cũng là lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đặc biệt là Tam hoàng tử, trong kinh ngạc dưới đáy mắt còn mơ hồ hiện ra chút đề phòng.
Trong mắt hắn ta, nam tính tiến đến tham gia hội đấu cầm, phần lớn đều là vì chiêm ngưỡng tiên tư của Thiên Cầm Nữ.
Mà Tam hoàng tử đã sớm xem Thiên Cầm Nữ trở thành cấm luyến.
Công tử thần bí được tiên quang bao phủ trước mặt làm Tam hoàng tử sinh ra một cảm giác uy hiếp mơ hồ.
Bởi vì trước mặt bạch y công tử này, cả hoàng tử như hắn ta mà cũng loáng thoáng sinh ra tự ti.
Cứ như một phàm nhân hèn mọn đối mặt với một tiên nhân.
Loại cảm giác này làm Tam hoàng tử cực kỳ khó chịu trong lòng.
Mà càng làm hắn ta khó chịu là, ánh mắt Thiên Cầm Nữ cũng bị vị bạch y công tử này hấp dẫn.
“Ý vị thật kinh người...”
Cả Thiên Cầm Nữ có tính cách lạnh như băng sương, giờ phút này trong lòng cũng sinh ra kinh ngạc.
Nàng cũng mơ hồ có cảm giác tự biết xấu hổ khi đứng trước mặt vị bạch y công tử này.
Quân Tiêu Dao cũng không để ý ánh mắt toàn trường, tùy ý tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Mà cả Tần Huyên bên cạnh cũng bị nhiều người nhìn chăm chú, nàng có vài phần hoảng hốt thấp thỏm.
“Hả... Hắn...”
Hết chương 118.
Chương 119
Bên kia, Phượng Thanh Linh cũng chú ý tới Quân Tiêu Dao.
Trong mắt nàng ngưng tụ xích hà, muốn nhìn thấu sương mù tiên huy trên mặt Quân Tiêu Dao.
“Hừm?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng đuôi lông mày, chân linh thần cung trong đầu phóng thích hồn lực.
Chỉ thoáng chốc, Phượng Thanh Linh nhăn mày lại, cảm thấy đầu óc đau đớn.
“Người này cũng có chút bản lĩnh.” Phượng Thanh Linh nhíu mày, từ bỏ nhìn trộm.
Dù sao lần này nàng đến chủ yếu là muốn gặp Thiên Cầm Nữ - Người được coi là đệ nhất cầm nghệ một lần.
Quân Tiêu Dao thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm: “Người của Vạn Hoàng Linh Sơn, xem ra nhất mạch này cũng bắt đầu hành động.”
Trước đó đều là Tổ Long Sào gây chuyện.
Hiện tại truyền nhân của Vạn Hoàng Linh Sơn cũng xuất hiện.
Mà trùng hợp là hai mạch này có quan hệ không tồi và đều nhằm vào Quân gia.
Cho nên tất nhiên Quân Tiêu Dao không có hảo cảm gì đối với Phượng Thanh Linh.
“Chư vị, thời gian cũng đã đến, vậy hội đấu cầm sẽ lập tức bắt đầu.” Trên đài cao, một bà lão Tiên Vũ Cầm Tông lên tiếng.
Bà ta là hộ đạo nhân của Thiên Cầm Nữ.
“Ha ha, một khi đã vậy, tại hạ đành bêu xấu trước, xin Thiên Cầm Nữ vui lòng chỉ giáo.” Một thanh niên đi ra, lộ ra ý cười rồi lấy cổ cầm của mình ra.
“Mời.” Thiên Cầm Nữ chỉ phun ra một chữ, tiếng nói thanh thanh lãnh lãnh.
Thanh niên đánh đàn tấu nhạc, tiếng đàn như nước chảy.
Mà gương mặt lãnh diễm của Thiên Cầm Nữ trước sau vẫn thản nhiên không gợn sóng.
Nghe xong một khúc của thanh niên, Thiên Cầm Nữ mới dùng ngón tay tinh tế như ngọc khảy lên dây đàn.
Chỉ thoáng chốc, tiếng đàn như tiếng trời vang lên.
Chung quanh có ráng màu thánh khiết đang lượn lờ, có mây khói dâng lên, trong hư không mơ hồ có thần hoa lập loè, làm cho Thiên Cầm Nữ càng giống tiên tử đánh đàn.
Hầu như mọi người ở đây đều nghe đến mức say mê, cảm giác khuynh mộ trong lòng đám người Tam hoàng tử và thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội càng dày đặc.
Thiên Cầm Nữ vừa tấu xong một khúc, dư âm còn văng vẳng bên tai không dứt.
“Đây là tiên khúc, xuất sắc, xuất sắc!”
“Nghe xong tiếng đàn của Thiên Cầm Nữ, ta cảm thấy mình như thăng hoa.” Rất nhiều tuấn kiệt đều cảm thán.
“Thật là rất êm tai.” Tần Huyên cũng nghe đến mê say.
Cả người không hiểu cầm đạo như nàng cũng có chút như si như say.
“Cũng được.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hắn không chuyên tu cầm đạo, cũng không luyện cầm gì nhiều.
Nhưng lấy thiên tư yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao, hơn nữa kiếp trước biết đến một ít danh khúc cổ cầm.
Hai yếu tố này dung hợp khiến cầm nghệ của Quân Tiêu Dao trong bất tri bất giác đã đạt tới đỉnh cao.
Mà tiếng đàn của Thiên Cầm Nữ nghe vào lỗ tai hắn thật sự chỉ có thể xem như không tệ lắm, thuộc về phạm trù có thể thưởng thức.
Thanh niên khiêu chiến Thiên Cầm Nữ ki, chắp tay và nói với Thiên Cầm Nữ: “Không hổ là Thiên Cầm Nữ cầm đạo đệ nhất trẻ tuổi trên Tiên Vực, tại hạ cam bái hạ phong.”
“Đa tạ.” Ngọc dung của Thiên Cầm Nữ nhàn nhạt, không vì thắng lợi mà có vui sướng gì.
Kế tiếp, lục tục có vài thiên kiêu tiến lên khiêu chiến, đều bị thua.
Thấy cảnh tượng này, khóe miệng đám người Tam hoàng tử và thiếu chủ của Vạn Bảo thương hội đều mang theo ý cười.
Không ai có thể chiến thắng Thiên Cầm Nữ ở phương diện cầm nghệ, cũng không ai có thể khiến Thiên Cầm Nữ cảm thấy hứng thú.
Mà lúc này, một giọng nữ mang theo kiêu căng nhàn nhạt truyền đến: “Để Thanh Linh tới gặp đệ nhất nhân cầm đạo trẻ tuổi của Tiên Vực một lần đi.”
Phượng Thanh Linh đứng dậy, nàng mặc váy dài lửa đỏ, phác họa ra dáng người cao gầy yểu điệu.
Tuy dung nhan được bao phủ trong thần hà, nhưng kinh hồng thoáng nhìn(1) mơ hồ đã khiến người ta kinh diễm.
(1) Ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai
Nàng lấy ra một cổ cầm lửa đỏ, dây đàn như ngọn lửa lượn lờ.
Đó là một binh khí vương hầu mạnh đến cực điểm.
“Không dám nhận là đệ nhất nhân cầm đạo, nếu Phượng tiểu thư muốn khiêu chiến, vậy thì mời.” Thiên Cầm Nữ lạnh nhạt nói, nhưng cũng ngầm có ý đối chọi gay gắt.
Hai người nhìn nhau, lại cùng bắt đầu đánh đàn.
“Nghe một khúc của ta, Phượng Cầu Hoàng!” Bàn tay ngọc của Phượng Thanh Linh gảy lên dây đàn, lập tức có vô số phù văn màu đỏ đậm lạc ấn trong hư không.
Sau đó, có tiếng hoàng kêu phượng hót vang lên.
Một con phượng, một con hoàng, hai thần cầm sinh động như thật đang lượn lờ chung quanh Phượng Thanh Linh.
Dị tượng như vậy khiến rất nhiều người giật mình.
Thiên Cầm Nữ cũng bắt đầu đàn tấu khúc nhạc thành danh của nàng, Nghê Thường Vũ Y Khúc.
Chỉ thoáng chốc, mọi người như nhìn thấy tiên cung giáng thế, tiên nga bay múa, vạn hoa rơi xuống, đất nở sen vàng.
Người người như say mê trong đó, không biết đêm nay là năm nào.
Hai cầm khúc đan chéo, va chạm nhau.
Cuối cùng, băng một tiếng.
Một dây đàn của Phượng Thanh Linh đã đứt.
Sắc mặt nàng mơ hồ hiện ra chút xanh xao, vẻ mặt biến ảo.
Cuối cùng nàng vẫn ngừng đánh đàn.
“Không hổ là đệ nhất nhân cầm đạo trẻ tuổi của Tiên Vực, nếu cả ta cũng không chiến thắng nổi ngươi thì hẳn cũng không còn ai thắng được.” Phượng Thanh Linh khẽ lắc đầu.
Nàng đến từ Vạn Hoàng Linh Sơn, có sự kiêu căng cao quý tỏa ra từ xương cốt.
Nhưng hiện tại, nàng cũng không thể không thừa nhận mình thua.
Đương nhiên, đây chỉ là thua ở phương diện cầm đạo, nếu so thực lực chân chính thì Thiên Cầm Nữ tuyệt đối không bằng nàng.
Hơn nữa, Phượng Thanh Linh cũng thực kiêu ngạo.
Nàng cho rằng, mình không chiến thắng được Thiên Cầm Nữ thì toàn bộ thế hệ trẻ tuổi trên Hoang Thiên Tiên Vực cũng không ai có thể chiến thắng Thiên Cầm Nữ ở phương diện cầm đạo.
Hết chương 119.