• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Tử Hoang Cổ (5 Viewers)

  • Chương 111-113

Chương 111

Trước đó Dương Bàn ra tay, tuy bị Quân Tiêu Dao đè nặng mà đánh, nhưng khí tức cường đại kia vẫn khiến lòng người run sợ.

Có thể nói, hầu như các thiên kiêu thế lực bất hữu tuyệt đối không đánh lại Dương Bàn.

Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại nói Dương Bàn trước mắt chỉ là một khối phân thân, vậy thì có chút khủng bố.

Cả phân thân mà cũng có thực lực như vậy, thế thì bản tôn của Dương Bàn sẽ cường đại đến mức nào?

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao rất bình đạm.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Dương Bàn, hắn đã biết gã chỉ là một phân thân.

Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý.

Bởi vì bản tôn cũng được, phân thân cũng thế, trong mắt hắn đều tương tự như nhau, đều có thể tùy tiện trấn áp, không có khác biệt gì quá lớn.

Nhiều nhất chỉ là khi trấn áp bản tôn cần dùng thêm mấy chiêu mà thôi.

Nơi xa, Dương Bàn giơ một tay lên lau đi máu tươi trên khóe miệng, sắc mặt âm trầm tới cực điểm.

Gã lạnh lùng nói: “Thu phục Tứ Tượng Cổ Quốc còn không cần để bản tôn ra tay, chỉ không ngờ lại gặp phải ngươi.”

Dưới đáy lòng Dương Bàn nổi lên lửa giận cuồn cuộn.

Gã thật sự chỉ là một phân thân, bản tôn Dương Bàn còn đang ở Bàn Võ Thần Triều.

Nhưng theo cái nhìn của Dương Bàn, mặc dù chỉ là một phân thân, đi thu phục Tứ Tượng Cổ Quốc cũng dư dả, không cần gã đích thân ra ngựa.

Nhưng ai có thể đoán được, sau lưng Chu Tước Cổ Quốc lại là Quân Tiêu Dao.

Đại biến số này làm trở ngại kế hoạch của Dương Bàn.

Dương Bàn hít thật sâu một hơi, sau đó lạnh nhạt nói: “Quân Tiêu Dao, ngươi biết bản hầu gia chỉ là phân thân, vậy cũng nên biết rốt cục bản tôn sẽ cường đại đến mức nào.”

“Hiện tại nếu ngươi thu tay lại thì còn giữ được đường sống.”

Trong lòng Dương Bàn biết, phân thân này của gã không có khả năng đánh bại Quân Tiêu Dao, bởi vậy chỉ có thể dùng bản tôn đè người.

“Mặc kệ ngươi là bản tôn hay là phân thân, có khác nhau đối với bản Thần Tử sao, đều chỉ cần một chưởng là trấn áp thôi.” Quân Tiêu Dao đặt tay sau lưng, vẻ mặt nhàn nhạt.

“Ngươi...” Dương Bàn trố mắt nhìn, trong mắt dâng trào lãnh lệ.

“Không hổ là Thần Tử đại nhân...” Đám người Bái Ngọc Nhi lộ ra vẻ mặt sùng bái.

Ở Hoang Thiên Tiên Vực, có mấy ai dám miệt thị Quan Quân Hầu của thần triều như vậy?

“Được, Quân Tiêu Dao, ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Dương Bàn vừa dứt lời thì bốn bóng dáng đen nhánh quanh thân gã hiện hóa ra, mang theo một luồng uy áp hùng hồn khiến người ta hít thở không thông.

“Là bốn vị Thánh Nhân kia...” Trong mắt Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ lộ ra kiêng kỵ.

Nếu không phải bốn Thánh Nhân kia thì hai nước bọn họ không có khả năng dễ dàng thần phục như vậy.

Quân Tiêu Dao đảo mắt qua một cái, khẽ lắc đầu và nói: “Bốn con rối có thể đạt tới Thánh Nhân Cảnh, Dương Bàn, vận khí của ngươi cũng không tồi.”

“Cái gì, đó là con rối?” Hai vị quốc chủ Bạch Hổ và Huyền Vũ kinh ngạc.

“Con rối thì thế nào, trấn áp các ngươi cũng đủ rồi.” Dương Bàn cười lạnh.

Gã cũng không muốn giết Quân Tiêu Dao.

Nếu gã lấy thực lực của mình giết Quân Tiêu Dao thì cho dù là Quân gia cũng không bắt được nhược điểm gì.

Dù sao thì thế hệ trẻ tranh phong, sinh tử là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng nếu Dương Bàn dùng con rối Thánh Nhân giết Quân Tiêu Dao, vậy Quân gia tuyệt đối sẽ lửa giận ngập trời.

Cho dù là Bàn Võ Thần Triều sau lưng cũng không bảo vệ được gã.

Tuy Dương Bàn cuồng vọng vô độ, nhưng cũng không phải không có đầu óc.

Gã chỉ cần dùng con rối Thánh Nhân để trấn áp đám người Quân Tiêu Dao mà thôi.

Sau đó thì trực tiếp tấn công hoàng đô của Chu Tước Cổ Quốc, lấy được bộ kiện la bàn là được.

“Quân Tiêu Dao, chỉ cần dùng con rối Thánh Nhân trấn áp ngươi, Chu Tước Cổ Quốc còn không phải vật trong tay bản hầu gia sao, cho dù là vật kia hay là Bái Ngọc Nhi này, đều sẽ thuộc về bản hầu gia.”

Dương Bàn nhìn thoáng qua Bái Ngọc Nhi, trong mắt hiện lên một tia lửa nóng tà dị.

Bái Ngọc Nhi thật sự rất đẹp, quyến rũ kiều diễm, khiến trái tim Dương Bàn cũng có chút ngứa ngáy.

Gã có thói quen thu thập mỹ nữ, mà Bái Ngọc Nhi này là trân phẩm mà gã nhất định phải có được.

“Si tâm vọng tưởng, ngươi so được với một ngón tay của Thần Tử đại nhân sao?” Bái Ngọc Nhi lành lùng mắng, trong mắt lộ ra chán ghét.

Tuy thực lực địa vị của Dương Bàn không yếu, nhưng bàn về dung mạo, phẩm tính, khí chất thì căn bản không thể so sánh với Quân Tiêu Dao.

Một người là tiên trên bầu trời.

Một kẻ là tiểu dân phố phường.

Hai người này có thể so sánh với nhau sao?

“Tiện nhân, chờ ngươi thần phục bản hầu gia thì xem ngươi còn nói như vậy không!” Dương Bàn trách mắng.

Bốn con rối Thánh Nhân cùng bùng nổ khí tức, chuẩn bị ra tay.

Lúc này, ánh mắt Quân Tiêu Dao lại quét về phía những quốc chủ kia.

“Các ngươi còn muốn đi theo Dương Bàn kia sao?”

Lời Quân Tiêu Dao nói khiến sắc mặt Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ đều biến đổi, sau đó ánh mắt biến ảo.

Nói thật, tính cách của Dương Bàn hỉ nộ vô thường, còn từng mắng bọn họ là phế vật ăn phân.

So với đi theo Quan Quân Hầu bị khinh bỉ, chi bằng lựa chọn thần phục Quân Tiêu Dao.

Thân phận địa vị của Quân Tiêu Dao chỉ cao chứ không thấp hơn Quan Quân Hầu.

Dưới sự suy tính này, hai vị quốc chủ gần như không chút do dự, thân thể họ chợt lóe, lập tức thay đổi trận doanh mà nói: “Chúng ta nguyện ý thần phục Thần Tử Quân gia!”

“Các ngươi...” Trong mắt Dương Bàn thiêu đốt lãnh diễm.

Sắc mặt Thanh Long quốc chủ hơi căng thẳng, ông ta không chọn đứng về phe Quân Tiêu Dao.

Bởi vì con của ông ta là Tiêu Trần vốn có thù oán với Quân Tiêu Dao.

Hơn nữa có thể nói Thanh Long Cổ Quốc là người chủ đạo gây nên cuộc chiến tranh lần này.

Chu Tước Cổ Quốc sẽ không dễ dàng buông tha cho Thanh Long Cổ Quốc.

Còn có một điểm quan trọng nhất, Thanh Long quốc chủ muốn trở thành chủ nhân của Tứ Tượng Cổ Quốc.

Chỉ có Dương Bàn mới có thể giúp hoàn thành dã tâm của ông ta.

Bởi vậy, Thanh Long quốc chủ quyết tâm ôm chặt đùi Dương Bàn.

Nhìn thấy Thanh Long quốc chủ thờ ơ không nhúc nhích, Quân Tiêu Dao cũng không để ý lắm.

Tương lai hắn còn muốn trừng trị Tiêu Trần, vì thế thu phụ thân của hắn ta làm dưới trướng không phải hành động sáng suốt.

“Hừ, hai ngươi muốn bị diệt quốc sao?” Dương Bàn lạnh lùng nói.

Sắc mặt hai vị quốc chủ đều không quá tự nhiên.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Có ta ở đây, ai dám diệt quốc bọn họ?”

“Quân Tiêu Dao, đừng đắc ý, ta cộng thêm Thanh Long quốc chủ, còn có năm Thánh Nhân vẫn có thể trấn áp các ngươi!”

Dương Bàn ra lệnh một tiếng, Thanh Long quốc chủ suất lĩnh bốn con rối Thánh Nhân, trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao.

Khí tức của ba vị quốc chủ Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ cũng dâng trào, chuẩn bị nghênh địch.

Nhưng lúc này, Quân Tiêu Dao lại xua xua tay, khẽ cười và nói: “Tạm thời không cần, xem cuộc vui là được.”

“Xem cuộc vui?” Ba vị quốc chủ sững sờ tại chỗ.

Mà lúc này, trên trời cao bỗng có tiếng đàn vang lên, chúng hóa thành sát nhận ngàn trượng, lao qua ngang trời.

Thậm chí tiếng đàn sát nhận khủng bố kia còn cắt nát cả không gian, nơi chúng đi qua tạo nên những cái khe không gian đen nhánh.

Hết chương 111.
Chương 112

“Hộ đạo nhân!” Vẻ mặt Dương Bàn chợt biến đổi.

Lần này gã chỉ để phân thân đến, bởi vậy không có hộ đạo nhân đi theo.

Nhưng gã không ngờ sau lưng Quân Tiêu Dao còn có một hộ đạo nhân ẩn nấp.

Hơn nữa xem uy lực ra chiêu kia thì tuyệt đối không phải Thánh Nhân có thể so sánh.

“Đáng chết!”

Trong mắt Thanh Long quốc chủ ngưng tụ ra sự hoảng sợ xưa nay chưa từng có.

Tiếng đàn sát nhận kia làm Thánh Nhân như ông ta cũng cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, cả người tràn ngập hàn ý.

“Thiên Long Hoàng Quyền!”

Thanh Long quốc chủ gầm nhẹ một tiếng, thực lực Thánh Nhân Cảnh hoàn toàn bùng nổ, một hư ảnh Thanh Long lao ra cùng với quyền phong của ông ta, làm chấn động cả vòm trời!

Nhưng kết quả lại là...

Phốc!

Sát nhận lướt ngang, đầu rơi xuống đất!

Thanh Long quốc chủ, chết!



Đường đường là Thanh Long Cổ Quốc quốc chủ đứng đầu Tứ Đại Cổ Quốc, lại bị một chiêu phong hầu, đầu lăn xuống đất.

Máu tươi bắn khắp trời cao, cực kỳ đẹp đẽ nhưng thê lương.

Tất cả mọi người ngây dại, không ngờ một Thánh Nhân lại dễ dàng bị hạ gục trong nháy mắt.

Đầu của Thanh Long quốc chủ rơi xuống đất, vẻ mặt ngưng tụ sự hoảng sợ, nghi hoặc, khó hiểu.

Cứ như đang hoang mang mình đường đường là Thánh Nhân, sao có thể bị một chiêu hạ gục trong nháy mắt?

Nhưng còn không chỉ như thế, thế tấn công của tiếng đàn sát nhận kia không giảm, tiếp tục lao về hướng bốn con rối Thánh Nhân.

Ầm vang!

Tiếng gầm rú kịch liệt vang lên.

Hai con rối Thánh Nhân trực tiếp bị phá hủy, bị cắt đứt ngang.

Hai con rối còn lại cũng bị thương nặng, dù chưa hoàn toàn giải thể, nhưng cũng đã phá thành mảnh nhỏ.

Toàn bộ chiến trường im lặng đến mức châm rơi cũng nghe được.

Đồng tử của Quan Quân Hầu hung hăng chấn động, lộ ra một tia không thể tin tưởng.

Hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao lại mạnh đến vậy sao?

Ban đầu Dương Bàn cho rằng, mặc dù Quân Tiêu Dao có hộ đạo nhân, phỏng chừng cũng chỉ là cảnh giới Thánh Nhân.

Nói chung, cường giả cảnh giới càng cao thì càng không có khả năng nguyện ý làm bảo mẫu bên người.

Hiển nhiên thực lực của hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao không chỉ ở cảnh giới Thánh Nhân.

“Chẳng lẽ là một Thánh Nhân Vương?” Sắc mặt Dương Bàn rất khó coi.

Từ khi trở thành Quan Quân Hầu tới nay, gã còn chưa bao giờ ăn lỗ nặng như vậy.

Hiện tại, chiến lực cao cấp phe gã hầu như đã mất sạch, hai con rối tổn hại còn lại cũng gần như không còn sức chiến đấu gì.

Mà bên Quân Tiêu Dao, không đề cập tới hộ đạo nhân thực lực khủng bố, chỉ tính đến Thánh Nhân cũng đã có ba vị.

Hơn nữa quân đội của Bạch Hổ Cổ Quốc và Huyền Vũ Cổ Quốc đều quay ngược mũi giáo.

Quan Quân Hầu đã mất đại thế.

Nhìn thấy cục diện này, Dương Bàn hít sâu một hơi và nói: “Quân Tiêu Dao, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đối nghịch với bản hầu gia, không bằng hiện tại chúng ta đều lui lại một bước, thế nào?”

Dương Bàn cũng không ngốc, đã đến nước này, nếu vẫn cứng rắn thì kẻ có hại chính là gã.

“A, trước đó không phải còn rất cường thế à, hiện tại lại thối lui một bước?” Quân Tiêu Dao lạnh lẽo trào phúng.

“Quân Tiêu Dao, bản hầu gia là cho ngươi mặt mũi, là địch với ta không có chỗ tốt gì!” Vẻ mặt Dương Bàn âm tình bất định mà nói.

“Bản Thần Tử muốn mặt mũi của ngươi sao, hơn nữa, kẻ địch của ta nhiều như vậy, còn thiếu một gã sai vặt nuôi ngựa như ngươi sao?” Quân Tiêu Dao hờ hững nói.

Hắn không cần nhiều lời nữa, chỉ giơ tay tìm tòi.

Khí huyết kim sắc cuồng mãnh lao lên trời, hóa thành một tượng thần kim sắc sinh động như thật, cứ như có thể trấn áp thiên hạ.

Đối mặt với phân thân của Quan Quân Hầu, Quân Tiêu Dao không cần vận dụng đại thần thông gì, chỉ trực tiếp chụp một cái qua thì có thể giải quyết cuộc chiến.

“Quân Tiêu Dao, ngươi đang tự đào mồ chôn mình!” Dương Bàn gầm lên giận dữ, cũng phát ra đại thần thông của mình.

Nhưng chỉ có một phân thân như gã, cả Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cũng không ở bên cạnh thì làm sao có thể địch lại Quân Tiêu Dao?

Phụt!

Quân Tiêu Dao ấn một chưởng xuống, trực tiếp chụp phân thân của Dương Bàn thành vụn máu, tan xương nát thịt.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại.

Phân thân của Quan Quân Hầu bị một chưởng chụp chết như vậy.

“Thần Tử Quân gia đã mạnh đến mức này sao?” Rất nhiều tướng lãnh đều giật mình.

Cảnh giới của bọn họ đều cao hơn Quân Tiêu Dao mấy cấp, nhưng giờ phút này nhìn thấy tư thái sinh mãnh của Quân Tiêu Dao thì trong lòng cũng có cảm giác tim đập nhanh.

Cũng vào lúc Quân Tiêu Dao chụp nát phân thân của Dương Bàn.

Xa ở Bàn Võ Thần Triều, trong một cung điện rộng lớn kim bích huy hoàng, mây tía bừng bừng, muôn hình vạn trạng.

Tiếng gầm lên giận dữ truyền ra từ trong đó: “Quân Tiêu Dao, Dương Bàn ta thế bất lưỡng lập với ngươi!”

Nghe giọng nói đó, sắc mặt những thị nữ tùy tùng ngoài cung điện tái nhợt, lộ ra kinh hoàng.

Nếu Dương Bàn tức giận thì còn khủng bố hơn cả ác quỷ Tu La.

“Hình như ta nghe thấy tên của Thần Tử Quân gia, hầu gia sinh ra thù hận gì với hắn vậy?” Một ít hạ nhân kinh hồn táng đảm, thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này, trong cung điện truyền đến giọng nói lạnh như băng của Dương Bàn: “Người đâu, truyền lệnh của bản hầu gia, tung ra tin tức, Quan Quân Hầu Dương Bàn ta sẽ ước chiến với Quân Tiêu Dao của Quân gia ở đỉnh Tử Cấm Thành hoàng cung thần triều!”

“Thời gian định ở ngày Võ Minh Nguyệt tuyển chọn phò mã, bản hầu gia phải hung hăng đạp Quân Tiêu Dao dưới chân trước mặt tất cả thế lực Tiên Vực!”

Nghe được lời này, tất cả tôi tớ chung quanh cả tòa cung điện đều thạch hóa, mở to hai mắt nhìn, hít hà một hơi.

Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều ước chiến với Thần Tử của Hoang Cổ Quân gia.

Đây không phải chuyện nhỏ gì, nếu truyền ra thì sẽ nhấc lên gợn sóng cực lớn!

Hơn nữa thời gian lại chọn vào ngày Võ Minh Nguyệt kén phò mã, đến lúc đó Bàn Võ Thần Triều sẽ nóng hổi đến cỡ nào.

Rồi sẽ có bao nhiêu thế lực bị hấp dẫn đến đây?

Không cách nào tưởng tượng...

“Một hồi thịnh thế thiên kiêu tranh bá sắp kéo ra mở màn, hy vọng hầu gia có thể cười đến cuối cùng.” Một lão người hầu than nhẹ mà nói.

Mà lúc đó, ở phía Chu Tước Cổ Quốc.

Quân Tiêu Dao cũng không biết Dương Bàn đã tức giận đến muốn ước chiến với hắn.

Nhưng cho dù biết, phỏng chừng Quân Tiêu Dao cũng sẽ không có gợn sóng gì.

Dám kêu gào trước mặt hắn?

Dùng một chưởng trấn áp là được.

Hết chương 112.
Chương 113

Giờ phút này, trong mắt vô số người chung quanh còn còn ý khiếp sợ.

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao lại rất lạnh nhạt.

Đối với hắn mà nói, tùy tiện chụp chết một phân thân Dương Bàn thật sự không tính là chuyện lớn gì.

Quân Tiêu Dao đưa mắt tìm tòi, trong đống máu thịt còn lại của phân thân Dương Bàn có một chiếc nhẫn đang lập loè.

Quân Tiêu Dao giơ tay bắt lấy, đã chộp nó vào trong tay.

Trên chiếc nhẫn có phong ấn một linh hồn, Quân Tiêu Dao tùy ý thúc giục chân linh trong thần cung.

Đó giống như chân linh bản thu nhỏ của Quân Tiêu Dao, phóng ra một sức mạnh thần hồn dồi dào.

Tuy thân thể Quân Tiêu Dao khủng bố tuyệt luân, nhưng cũng không lơ là chuyện tu luyện thần hồn.

Hắn vẫn luôn tu luyện Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp.

Sức mạnh thần hồn của Quân Tiêu Dao dễ như trở bàn tay mà phá tan phong ấn trên nhẫn.

Trong đó có một ít thứ luông tung rối loạn, Quân Tiêu Dao cũng không để ý.

Cái hắn quan tâm là bộ kiện Thanh Đồng La Bàn.

Quả nhiên, ba khối bộ kiện Thanh Đồng La Bàn đều nằm trong đó.

“Dương Bàn à Dương Bàn, ngươi tính toán lâu như vậy, cuối cùng còn không phải bị ta hái trước quả đào, quả thực chính là Tiêu Trần số hai rồi.” Quân Tiêu Dao cười khẽ.

Dương Bàn bỏ công chuẩn bị tính toán, cuối cùng lại thành toàn cho Quân Tiêu Dao.

Hắn biết, giờ tất nhiên phút này Dương Bàn đã tức giận đến muốn nổ mạnh tại chỗ.

Quân Tiêu Dao thu ba khối bộ kiện la bàn vào pháp khí không gian của mình.

Cứ như vậy, hắn đã gom đủ bốn khối bộ kiện la bàn.

Nhưng hiển nhiên hiện giờ không phải lúc để nghiên cứu.

Quân Tiêu Dao nhìn lướt qua phía dưới, sắc mặt mỗi người trong quân đội của Thanh Long Cổ Quốc đều trắng bệch ra.

Trong mắt những tướng lãnh đó còn loáng thoáng hiện ra một tia thù hận.

Dù sao quốc chủ của bọn họ cũng coi như gián tiếp chết trong tay Quân Tiêu Dao.

“Truyền lệnh của bản Thần Tử, giết hết tất cả những binh lính từ cấp bậc tướng lãnh trở lên của Thanh Long Cổ Quốc.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

“Tuân lênh!”

Không đợi Chu Tước quốc chủ đáp lại, Bạch Hổ quốc chủ và Huyền Vũ quốc chủ đã vội vàng cướp lời lời.

Nếu bọn họ quy phục, tất nhiên hiện tại cũng phải tỏ chút thái độ.

Rất nhanh, bọn họ đã diệt sát sạch sẽ rất nhiều tướng lãnh của Thanh Long Cổ Quốc, mà tất cả những binh lính đó đều đầu hàng.

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao tuyên bố mệnh lệnh, thống nhất chỉnh hợp Tứ Đại Cổ Quốc thành Tứ Tượng Cổ Quốc.

Mà Chu Tước quốc chủ sẽ trở thành quốc chủ của Tứ Tượng Cổ Quốc.

Mà người nối nghiệp của ông ta chính là Bái Ngọc Nhi.

Trận phong ba Tứ Đại Cổ Quốc này cũng bình ổn trở lại.

Nhưng mà sóng lớn lại vừa mới dâng lên...



Trận phong ba Tứ Đại Cổ Quốc này tuy không ồn ào đến mức khiến toàn bộ Tiên Vực đều biết.

Nhưng mấy chục Châu lân cận đều ồn ào huyên náo vì chuyện này.

Ban đầu, không ai xem trọng Chu Tước Cổ Quốc, cho rằng kết quả đã được định trước.

Chu Tước Cổ Quốc không phải thần phục thì chính là mất nước.

Nhưng cuối cùng, tin tức truyền ra lại làm chấn động thế nhân.

Thần Tử của Quân gia suất lĩnh Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn tới cứu viện, bá đạo cường thế.

Mà người sau lưng Thanh Long Cổ Quốc cũng trồi lên mặt nước, đó là Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều.

Tin tức kế tiếp còn chấn động đến mức khiến da đầu mọi người tê dại.

Thần Tử Quân gia cường thế diệt sát phân thân của Quan Quân Hầu.

Thậm chí Thanh Long quốc chủ cũng bị hộ đạo nhân của hắn tùy tiện ra tay chém giết.

Ván cờ giữa Thần Tử Quân gia và Quan Quân Hầu thần triều, cuối cùng chấm dứt với kết cục là Quân Tiêu Dao thu hoạch toàn thắng.

Nhưng cũng có rất nhiều người biết, vị Quan Quân Hầu trái tính trái nết kiêu căng ngạo mạn kia tuyệt đối không chịu đựng được mình ăn lỗ nặng như vậy.

Quả nhiên, không đến mấy ngày sau, có một tin tức truyền ra từ Bàn Võ Thần Triều.

Quan Quân Hầu Dương Bàn muốn ước chiến với Quân Tiêu Dao trên đỉnh Tử Cấm Thành.

Hơn nữa ngày được chọn đúng lúc là ngày trưởng công chúa thần triều Võ Minh Nguyệt chọn phò mã.

Tin tức này giống như đá tảng rơi vào đại dương mênh mông, nhấc lên gợn sóng ngập trời.

Rất nhiều người biết ngay Dương Bàn có dụng tâm kín đáo.

Bởi vì ngày Võ Minh Nguyệt chọn phò mã thì nhất định có vô số thế lực tiến đến Bàn Võ Thần Triều xem lễ.

Dưới tình huống như vậy, nhiệt độ và lực ảnh hưởng cuộc ước chiến của hai người sẽ đạt tới đỉnh điểm.

Nếu Dương Bàn thật sự có thể đánh bại Quân Tiêu Dao thì tin tức này tuyệt đối sẽ truyền khắp toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực trong thời gian ngắn nhất.

Đến lúc đó, thần thoại vô địch của Thần Tử Quân gia sẽ bị đánh vỡ trong nháy mắt.

Còn Quan Quân Hầu có thể dẫm lên thanh danh của Quân Tiêu Dao để leo lên.

Không thể không nói, lựa chọn này của Dương Bàn cũng có chút tâm kế.

“Quan Quân Hầu kia rất tự tin đối với chính mình à?” Rất nhiều người đều đang thảo luận.

“Cũng không thể xem thường Quan Quân Hầu, hắn được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm nhận chủ, còn có lời đồn nói hắn chính là chuyển thế của Bàn Võ Đại Đế.”

“Chắc hẳn đó là tin nhảm nhí, nhưng Quan Quân Hầu thật sự không yếu, xem như nhân vật đỉnh tầng ở thế hệ trẻ.”

“Không biết Thần Tử của Quân gia có thể tiếp nhận chiến thư hay không?”

“Rửa mắt mong chờ đi...”

Ngay khi những người trong Tiên Vực đều đang chờ mong Quân Tiêu Dao đáp lại.

Quân Tiêu Dao lại không truyền ra tin tức nào cả.

Điều này làm rất nhiều người đều cảm thấy bất ngờ.

Chẳng lẽ Thần Tử Quân gia luôn rất trương dương phách lối lại e dè sợ hãi?

Không ngờ.

Giờ phút này Quân Tiêu Dao đang nghiên cứu Thanh Đồng La Bàn ở cung điện hoàng cung Chu Tước Cổ Quốc.

Hắn đã kết hợp bốn khối bộ kiện la bàn lại với nhau, ghép thành một khối la bàn hoàn chỉnh.

La bàn hoàn chỉnh có vẻ rất cổ xưa huyền ảo, mang theo khí tức tang thương của thời gian.

Chỉ là tạm thời Quân Tiêu Dao còn chưa biết nên sử dụng thế nào.

“Chẳng lẽ thời điểm sử dụng còn chưa tới?” Quân Tiêu Dao suy đoán.

Hiện giờ toàn bộ Tiên Vực đã lâu không có tin tức Thanh Đồng Tiên Điện hiện thế.

Có thể là thời cơ còn chưa tới.

Chờ đến khi Thanh Đồng Tiên Điện lại truyền ra tin tức, khối la bàn này hẳn có thể sinh ra tác dụng lớn.

Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao lập tức thu Thanh Đồng La Bàn vào pháp khí không gian.

“Chuyến này cũng thu hoạch không nhỏ.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Tất nhiên quan trọng nhất là có được Thanh Đồng La Bàn.

Tiếp theo, hắn cũng đã đánh dấu một cổ thánh binh ở hoàng cung, là Phượng Minh Kỳ Sơn.

Ngoài ra, hắn còn chỉnh hợp Tứ Tượng Cổ Quốc.

Hiện giờ thực lực của Tứ Tượng Cổ Quốc hơn xa Tứ Đại Cổ Quốc phân tán trước đó.

Tuy rằng còn thua kém bất hủ đạo thống, nhưng cũng đã xem như thế lực đứng đầu.

“Ước chiến với ta trên đỉnh Tử Cấm Thành sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm tự nói.

Hết chương 113.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom