• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 101-103

Chương 101 Thất Đại Bất Khả Tư Nghị của Tiên Vực, chỉ huy binh xuất chinh, liên quân nguy cấp

Quân Tiêu Dao không cho rằng chỉ dựa vào một Thanh Long Cổ Quốc là có thể chinh phục các Cổ Quốc khác.

Lúc Quân Linh Lung báo tin cho hắn cũng nói, hình như có một thế lực thần bí đang trợ giúp Thanh Long Cổ Quốc.

Vậy những chuyện trong đó đáng để nghiền ngẫm.

Quân Tiêu Dao cũng rất tò mò, người đứng sau lưng Thanh Long Cổ Quốc sẽ là ai?

Mà chẳng lẽ mục đích của người nọ chỉ đơn thuần là muốn nhất thống Tứ Tượng Cổ Quốc sao?

“Xem ra Tứ Đại Cổ Quốc này cũng không đơn giản, có lẽ sau lưng có lịch sử nào đó không muốn ai biết, đến lúc đó ta hỏi Bái Ngọc Nhi thì biết.” Quân Tiêu Dao tự nói.

Sau đó, hắn trực tiếp đi tìm Quân Chiến Thiên.

Chuyện của Chu Tước Cổ Quốc không tính là đại sự gì đối với hắn.

Cho dù không cẩn thận bị tiêu diệt, Quân Tiêu Dao cũng chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc.

Còn về Bái Ngọc Nhi, Quân Tiêu Dao căn bản không để trong lòng, chỉ là một quân cờ trong tay hắn mà thôi.

Hiện tại điều Quân Tiêu Dao muốn biết chính là tàn phiến thanh đồng trong hộp gỗ kia.

Bởi vậy hắn mới đi tìm Quân Chiến Thiên.

Nhưng mà, sau khi Quân Chiến Thiên nhìn thấy khối tàn phiến thanh đồng kia, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng trầm trọng.

“Tiêu Dao, tàn phiến này từ đâu mà đến?” Quân Chiến Thiên hỏi.

“Trong bí cảnh Nguyên Thiên, hẳn là Nguyên Thiên Chí Tôn mang về từ dị vực.” Quân Tiêu Dao nói.

Hắn cũng không có gì phải giấu giếm Quân Chiến Thiên.

“Thì ra là như thế này, tàn phiến thanh đồng này dính líu đến quá nhiều chuyện.” Quân Chiến Thiên nặng nề nói.

Đây là lần đầu tiên Quân Tiêu Dao nhìn thấy sắc mặt Quân Chiến Thiên trầm trọng như thế.

“Gia gia, rốt cục tàn phiến thanh đồng này có lai lịch gì?” Quân Tiêu Dao không khỏi càng tò mò.

“Tiêu Dao, con có từng nghe nói về Thất Đại Bất Khả Tư Nghị của Tiên Vực chưa?” Quân Chiến Thiên trầm giọng nói.

“Thất Đại Bất Khả Tư Nghị?” ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.



Quân Tiêu Dao cũng có chút hiểu biết đối với Thất Đại Bất Khả Tư Nghị.

Ở Tiên Vực, chỉ sợ không có mấy ai chưa từng nghe nói qua.

Cái gọi là Thất Đại Bất Khả Tư Nghị, chính là bảy truyền thuyết quỷ dị chỉ truyền lưu ở Tiên Vực.

Ví dụ như truyền thuyết Tinh Không Quỷ Thuyền, là ám chỉ ở cuối bầu trời trời có một con thuyền quỷ, tất cả những ai nhìn thấy con thuyền kia, dù là Thánh Nhân hay ai đi nữa, cũng sẽ bị mê hoặc, sau đó bước lên thuyền rồi đi đến cuối bờ đối diện hoàng tuyền.

Ví dụ như lời đồn về kiếm giả không đầu, có một bóng dáng không đầu, tay cầm một thanh kiếm rỉ sắt lấy máu, mơ màng hồ đồ hành tẩu ở các góc khắp nơi trong Tiên Vực, tất cả tu sĩ nhìn thấy kiếm giả không đầu đều dính phải điềm xấu, yếu thì tu sĩ bình thường, mạnh thì đến chí tôn, đều không ngoại lệ.

Cuối cùng đủ loại truyền thuyết đó hình thành Thất Đại Bất Khả Tư Nghị.

Có thể nói, mỗi một Bất Khả Tư Nghị đều đại diện cho một quỷ bí của Tiên Vực, cấm kỵ có thể nói ra.

Nói chung, không có tu sĩ nào muốn mình lây dính những điều đó, bởi vì những Bất Khả Tư Nghị đó quá bất tường, quá quỷ dị, đụng vào sẽ khiến tu sĩ thân tử đạo tiêu.

“ Ý gia gia là khối tàn phiến thanh đồng này có liên quan đến một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị sao?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chớp động, hắn hỏi.

“Không sai, trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị có một truyền thuyết về Thanh Đồng Tiên Điện, tàn phiến thanh đồng này có khả năng đến từ Thanh Đồng Tiên Điện.” Quân Chiến Thiên trầm trọng mà nói.

“Thanh Đồng Tiên Điện?” Quân Tiêu Dao hơi kinh ngạc.

Thanh Đồng Tiên Điện cũng là một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị.

Đó là một tòa tiên điện cực kỳ quỷ dị mà bất tường.

Tuy được xưng là tiên điện, nhưng trong mắt rất nhiều người, nó thật sự không khác gì mộ phần.

Cường giả tiến vào trong đó, tám chín phần mười đều ngã xuống.

Mà sở dĩ Thanh Đồng Tiên Điện hấp dẫn người khác như thế là vì nghe đồn trong đó có thứ liên quan đến Tiên.

Cái gì liên quan đến Tiên cũng đủ để tất cả tu sĩ chạy theo như vịt.

Từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu chí tôn trẻ tuổi, hùng chủ một phương, Thánh Nhân cường giả tiến vào Thanh Đồng Tiên Điện, muốn tra xét sự huyền bí của Tiên và có được cơ duyên.

Nhưng đa số đều ngã xuống.

Mặc dù có một ít tu sĩ chạy ra được, nhưng họ cũng nói năng thận trọng, ngậm miệng không nhắc đến tình huống trong tiên điện, giống như đang kiêng kỵ cái gì.

Cũng bởi vậy, Thanh Đồng Tiên Điện mới bị liệt vào một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị.

Quân Chiến Thiên nghiêm túc mà nói với Quân Tiêu Dao: “Tiêu Dao, con có thiên tư tuyệt đại, dù không đi mạo hiểm thì ngày sau cũng có thể thành Thánh làm Tổ, chứng Đế cũng không phải không có khả năng, tuyệt đối không thể vì hiếu kỳ mà để mình lâm vào nguy hiểm.”

Hiện tại Quân Tiêu Dao là tồn tại trung tâm nhất, là bảo vật của Quân gia, tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc gì.

Nếu vì một khối tàn phiến thanh đồng mà Quân Tiêu Dao muốn đi tìm tung tích của Thanh Đồng Tiên Điện, Quân Chiến Thiên sẽ không chấp nhận.

“A, gia gia đừng khẩn trương như vậy, tôn nhi cũng chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ tàn phiến này còn có lai lịch như vậy.” Quân Tiêu Dao cười nói.

Ngay khi giọng nói của hắn vừa dứt.

Trong đầu lại truyền đến âm thanh máy móc của hệ thống.

“Đinh, chúc mừng ký chủ, địa điểm đánh dấu đã được đổi mới, xin hãy đánh dấu ở Thanh Đồng Tiên Điện!”

Nghe âm thanh đó, Quân Tiêu Dao có chút câm nín.

Hệ thống đang đào hố cho hắn nhảy sao?

Mấy nơi như Thanh Đồng Tiên Điện thì ai cũng đi vào được sao?

Nhưng nói thật, lòng hiếu kỳ của Quân Tiêu Dao thật sự bị khơi gợi lên.

Hắn hơi sửa sang lại một chút, hiện tại tổng cộng có ba địa điểm đánh dấu.

Bàn Võ Lăng, hoàng cung của Chu Tước Cổ Quốc và Thanh Đồng Tiên Điện.

Hoàng cung Chu Tước Cổ Quốc là đơn giản nhất, rất nhanh có thể đánh dấu.

Bàn Võ Lăng phải phí một chút công phu, nhưng cũng không phải khó.

Mà hiện tại Thanh Đồng Tiên Điện cả cái bóng cũng không nhìn thấy được.

Cũng không ai biết tiếp theo Thanh Đồng Tiên Điện sẽ xuất hiện ở nơi nào.

Cho nên hiện tại Quân Tiêu Dao cũng không vội, hắn có đủ thời gian để tăng thực lực của mình lên.

“Đa tạ gia gia giải thích nghi hoặc, tôn nhi còn có việc phải cáo lui trước.” Quân Tiêu Dao nói.

“Tiêu Dao, nhớ kỹ, nhất định đừng một mình đi tra xét Thất Đại Bất Khả Tư Nghị, nếu không được nữa thì cũng phải nói với gia gia một tiếng.” Quân Chiến Thiên dặn dò.

“Vâng.” Quân Tiêu Dao gật đầu.

Sau đó, Quân Tiêu Dao ra khỏi sơn môn của Quân gia.

Hết chương 101.
Chương 102 Chu Tước quốc chủ xuất quan, vẫn không cách nào xoay chuyển trời đất, phải mất nước? (1)

Ở phía chân trời có bốn phương trận dày đặc.

Đó là Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn, mỗi một vệ một vạn người, tổng cộng bốn vạn người đã chờ xuất phát.

Người của Phong Ảnh Vệ mặc chiến giáp màu xanh lá, cầm loan đao trong tay.

Người của Ngự Lâm Vệ mặc chiến giáp kim sắc, nắm chặt giáo.

Người của Hỏa Kỵ Vệ mặc chiến giáp màu đỏ đậm, ngồi trên liệt diễm thần câu, cầm trường mâu trong tay.

Người của Sơn Thần Vệ mặc trọng giáp đen nhánh, nắm chặt cự thuẫn và chiến phủ.

Thần vệ tứ phương đều khí vũ hiên ngang, chiến ý sôi sục!

Quân Tiêu Dao liếc qua một cái, cảm thấy cực kỳ vừa lòng.

“Công tử, Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn có tổng cộng bốn vạn người, đã chờ xuất phát!” Quân Linh Lung dâng Thần Tử Lệnh lên và nói.

Quân Tiêu Dao thu hồi Thần Tử Lệnh, lạnh nhạt gật đầu và nói: “Rất tốt, lần này đi đến Chu Tước Cổ Quốc, phải làm phiền chư vị.”

Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn nghe vậy thì đồng thời ôm quyền với Quân Tiêu Dao, nửa quỳ xuống!

“Phong Ảnh Vệ, nguyện vì Quân gia, vì Thần Tử, vượt qua nước sôi lửa bỏng!”

“Ngự Lâm Vệ, nguyện vì Quân gia, vì Thần Tử, vượt qua nước sôi lửa bỏng!”

“Hỏa Kỵ Vệ, nguyện vì Quân gia, vì Thần Tử, vượt qua nước sôi lửa bỏng!”

“Sơn Thần Vệ, nguyện vì Quân gia, vì Thần Tử, vượt qua nước sôi lửa bỏng!”

Thần vệ tứ phương cùng rống lớn, khí thế như hổ nuốt vạn dặm!

Tiếng quát chấn động cửu tiêu, làm tan cả tầng mây trên bầu trời!

“Rất tốt, có các ngươi ở đây thì còn chuyện gì không thể thành?” Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hào hùng cười.

Nam nhân nào không có lý tưởng hào hùng là nhất thống thiên quân vạn mã, tranh bá thiên hạ?

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao đứng trên một chiến xa hoàng kim.

Cửu Đầu Sư Tử lôi kéo chiến xa hoàng kim bay lên trời.

Bốn người Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng, Quân Vạn Kiếp, Quân Linh Lung, mỗi người suất lĩnh một trong Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn, theo sát phía sau.

Một đoàn nhân mã mênh mông cuồn cuộn bay qua trời cao!

Trên đường đi, các thế lực lớn và tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt chấn động kinh nghi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Đó là Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn của Quân gia, bọn họ muốn đi đâu?”

“Không biết, đã lâu Quân gia không vận dụng quân đội, là muốn trấn áp chỗ phản loạn nào sao?”

“Không đúng, chẳng phải người kéo xe cầm đầu là đứng đầu Thái Cổ vương tộc, Cửu Đầu Sư Tử à?”

“Ồ, đứng trên chiến xa hoàng kim kia chính là Thần Tử Quân gia!”

Rất nhiều tu sĩ nhìn thấy tiên ảnh siêu nhiên khoanh tay mà đứng kia, đều hít hà một hơi, cảm thấy da đầu tê dại!

Rốt cục là chuyện gì có thể làm Thần Tử Quân gia suất lĩnh quân đội ra ngựa?

Rất nhiều tu sĩ đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra suy nghĩ trong mắt đối phương.

Phỏng chừng những kẻ địch của Thần Tử Quân gia sắp gặp xúi quẩy...

...

Ngay khi Quân Tiêu Dao suất lĩnh Tứ Vệ Phong Lâm Hỏa Sơn chạy tới Hỏa Châu.

Liên quân tam quốc lấy Thanh Long Cổ Quốc cầm đầu cũng đã thâm nhập vùng trong của Chu Tước Cổ Quốc.

Tất cả thành trì trên đường căn bản không có sức phản kháng nào, trực tiếp bị ba quân phá hủy.

Bái Ngọc Nhi cũng biết, lấy thực lực hiện giờ của Chu Tước Cổ Quốc là không có khả năng giữ được toàn bộ Cổ Quốc.

Biện pháp duy nhất là tập trung binh lực, đánh trận quyết chiến cuối cùng ở bên ngoài hoàng đô.

Qua chừng hơn mười ngày, rốt cuộc ba đại liên quân Cổ Quốc đã đến gần hoàng đô của Chu Tước Cổ Quốc.

Mà giờ phút này, bên ngoài hoàng đô Chu Tước Cổ Quốc.

Tinh kỳ phần phật, đón gió phấp phới!

Hơn mười vạn quân sĩ của Chu Tước Cổ Quốc canh giữ ở ngoài hoàng đô, giống như một bức tường thành làm bằng sắt thép!

Bái Ngọc Nhi đã thay đổi khí chất của ngày xưa, hiện giờ nàng mặc nhuyễn giáp màu đỏ đậm, phác họa ra đường cong căng chặt.

Mái tóc dài lửa đỏ được cột lên, trong vẻ quyến rũ hiển lộ ra vài phần anh tư oai hùng.

Chung quanh nàng là một vài tướng lãnh Chu Tước Cổ Quốc, bọn họ đều lộ ra ánh mắt nặng nề, mơ hồ mang theo chút bất an.

Trong bầu không khí gần như hít thở không thông này.

Mặt đất bỗng rung động.

Oanh! Oanh! Oanh!

Ở nơi xa, đám đông khủng bố đen nghìn nghịt xuất hiện.

Liếc mắt nhìn một cái, chúng như dòng nước lũ màu đen thổi quét mặt đất!

Khi nhìn thấy đội quân mênh mông cuồn cuộn, chạy dài bao la kia, sắc mặt tất cả tướng lãnh của Chu Tước Cổ Quốc đều khó coi tới cực điểm.

Trái tim những đại thần Chu Tước Cổ Quốc chìm xuống đáy cốc.

“Chu Tước Cổ Quốc sắp xong rồi...” Một lão đại thần lộ ra chút bi ai trong đôi mắt.

Mà Bái Ngọc Nhi đưa bàn tay ngọc lên nắm chặt trường kiếm, gương mặt quyến rũ tuyệt luân cũng hiện ra chút tuyệt vọng.

“Thật sự không có cách nào sao?”

Ánh mắt Bái Ngọc Nhi nhìn ra phương xa, như muốn nhìn thấy một bóng dáng xuất hiện.

Nhưng nơi đó không có cái gì cả...



Dòng lũ sắt thép mênh mông cuồn cuộn như sóng triều đen ngòm đang lao tới.

Liếc nhìn một cái, toàn bộ đường chân trời đều như bị bóng người bao phủ.

Tướng lãnh của Chu Tước Cổ Quốc không cần nhìn kỹ cũng suy đoán được.

Số lượng liên quân ba nước gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ tuyệt đối gấp mười lần Chu Tước Cổ Quốc.

Ít nhất cũng có trăm vạn đại quân.

Chỉ tính đến số lượng quân đội đã hoàn toàn nghiền áp Chu Tước Cổ Quốc vẻn vẹn có mười vạn quân đội.

Mà ở phương diện cường giả cao tầng, Chu Tước Cổ Quốc cũng bị nghiền áp gắt gao.

Đến nay Chu Tước quốc chủ còn đang bế quan.

Mà ba vị quốc chủ của liên quân tam quốc đều là Thánh Nhân.

Càng đừng nói còn có một thế lực thần bí trợ giúp Thanh Long Cổ Quốc.

Nếu thế lực kia ra tay thì Chu Tước Cổ Quốc càng nguy như chồng trứng, sẽ sụp đổ vào bất cứ lúc nào.

Cho dù Bái Ngọc Nhi muốn phản kháng, nhưng khi nhìn thấy đại quân vô tận kia, trong mắt cũng không khỏi lộ ra chút tuyệt vọng.

Hết chương 102.
Chương 103

Ầm ầm ầm!

Đường chân trời ở nơi xa, có chừng hai mươi vạn quân đội, mênh mông cuồn cuộn nghiền áp đến.

“Là quân đội của Huyền Vũ Cổ Quốc.” Phía Chu Tước Cổ Quốc, một nam tử trung niên mặc chiến giáp lửa đỏ nói, ông ta là đại tướng quân của Chu Tước Cổ Quốc, một cường giả Hư Thần.

cảnh giới sau Thần Hỏa Cảnh là Hư Thần.

Nhưng trên chiến trường này, một cường giả Hư Thần cũng khó xoay chuyển được càn khôn.

Dù sao thì đừng nói là so với Thánh Nhân, cho dù so với Chuẩn Thánh thì Hư Thần Cảnh cũng có một khoảng cách rất lớn.

“Huyền Vũ Cổ Quốc, bọn họ muốn làm gì?” Ánh mắt Bái Ngọc Nhi chợt lóe.

Trước đại quân Huyền Vũ Cổ Quốc, một tướng lãnh mở miệng nói: “Chu Tước Cổ Quốc, ta là đại tướng quân của Huyền Vũ Cổ Quốc, ta cho các ngươi một kiến nghị, tước vũ khí đầu hàng sẽ tránh được giết chóc vô ích.”

“Huyền Vũ Cổ Quốc, vì sao các ngươi lại thần phục Thanh Long Cổ Quốc?” Bái Ngọc Nhi không nhịn được mà hỏi.

Đây cũng là nghi hoặc lớn nhất của nàng.

Đường đường là Cổ Quốc, dù chiến bại thì cũng không có khả năng dễ dàng hoàn toàn thần phục như vậy.

Tướng lãnh Huyền Vũ Cổ Quốc hừ lạnh một tiếng và nói: “Chúng ta thần phục là công tử, thân phận lai lịch của ngài không phải người bình thường có thể biết được.”

“Bái Ngọc Nhi, ngươi là người do công tử khâm điểm, thúc thủ chịu trói trở thành thị thiếp của công tử, hơn nữa giao mảnh nhỏ la bàn ra thì Chu Tước Cổ Quốc của các ngươi có thể được yên ổn.” Tướng lãnh của Huyền Vũ Cổ Quốc nói.

“Cái gì?”

Bái Ngọc Nhi nghe vậy thì khiếp sợ, đồng thời cũng mang theo phẫn nộ.

Nàng khiếp sợ là, rốt cục công tử kia là thần thánh phương nào mà có thể tiện tay trấn áp ba nước.

Mà phẫn nộ là công tử kia lại muốn thu nàng làm thị thiếp.

Điều này làm gương mặt quyến rũ của Bái Ngọc Nhi hiện ra sát khí, dung nhan lạnh như băng.

Đại tướng quân Chu Tước Cổ Quốc đứng bên cạnh cũng quát lạnh một tiếng: “Làm càn, sao hoàng nữ Chu Tước Cổ Quốc ta lại tùy tiện trở thành thị thiếp của người khác!”

Tất cả người của Chu Tước Cổ Quốc đều lòng đầy căm phẫn.

Điều này quả thực là sỉ nhục Chu Tước Cổ Quốc!

“Hừ, có thể trở thành thị thiếp của công tử là phúc khí của ngươi, nếu phản kháng thì không tránh được máu chảy thành sông!” Tướng lãnh của Huyền Vũ Cổ Quốc lạnh lùng nói.

“Ta là người của Thần Tử Quân gia, chẳng lẽ các ngươi không sợ đắc tội Thần Tử, ngày sau bị Quân gia huỷ diệt!” Bái Ngọc Nhi lạnh lùng nói.

Nghe được lời này, sắc mặt tướng lãnh kia cũng nhịn không được mà biến đổi.

Dù sao thanh danh của Quân gia và Thần Tử Quân gia đều quá lớn.

Quân gia muốn huỷ diệt Huyền Vũ Cổ Quốc thì chỉ cần lật tay một cái mà thôi.

Cho dù tất cả Tứ Tượng Cổ Quốc cộng lại cũng không sánh bằng một cái đẩy ngang của Quân gia.

Nhưng nghĩ đến sự cường đại của vị công tử sau lưng, tên tướng lãnh này cũng bình tĩnh lại.

Ông ta cười lạnh một tiếng và nói: “Chu Tước hoàng nữ, đừng có khoác lác, sao Thần Tử Quân gia lại để ý một tiểu nhân vật như ngươi, nếu hắn để ý thì đã sớm tới cứu viện.”

“Hơn nữa, cho dù ngươi có quan hệ với Thần Tử Quân gia thì vị công tử kia cũng không sợ.”

Lời nói của tướng lãnh Huyền Vũ Cổ Quốc làm trái tim Bái Ngọc Nhi hơi đau đớn.

Quả thật.

Đối với Quân Tiêu Dao mà nói, nàng chỉ là một quân cờ có thể có cũng có thể không mà thôi.

Dù ngã xuống, phỏng chừng Quân Tiêu Dao cũng không để ý.

“Nhưng mà, Thần Tử không thèm để ý ta, không có nghĩa là ta không để ý Thần Tử, ta đã hứa sẽ nhất sinh nhất thế, làm nô làm tì, hầu hạ bên cạnh Thần Tử, sao có thể trở thành thị thiếp của người khác?”

Đôi mắt của Bái Ngọc Nhi lộ ra nét kiên quyết.

“Muốn ta trở thành thị thiếp của vị công tử kia, không có khả năng, muốn chiến thì chiến đi!”

Bái Ngọc Nhi chỉ trường kiếm trong tay lên trời, lộ ra mũi nhọn!

“Ai, đáng tiếc, Huyền Vũ đại quân nghe lệnh, giết!” Tướng quân của Huyền Vũ Cổ Quốc ra lệnh một tiếng.

Hai mươi vạn đại quân của Huyền Vũ Cổ Quốc cùng hành động.

“Chư tướng lãnh nghe lệnh, bảo vệ Cổ Quốc của chúng ta, giết!” Bái Ngọc Nhi cũng khẽ kêu một tiếng.

Ầm ầm ầm!

Đại quân hai nước giống như dòng nước lũ va chạm, chỉ thoáng chốc đã ập vào nhau chém giết.

Chân tay cụt văng ra, máu tươi bắn tung tóe!

Tiếng gọi ầm ĩ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng sát phạt đan chéo thành một cảnh tượng thảm thiết huyết tinh.

Hai mươi vạn đại quân Huyền Vũ cứ như mãnh thú sắt thép không thể ngăn cản.

Mười vạn quân sĩ của Chu Tước Cổ Quốc liều mạng ngăn cản, trận tuyến lại liên tục bại lui.

Những năm gần đây, Chu Tước Cổ Quốc đã trở thành nước đứng cuối Tứ Đại Cổ Quốc.

Trang bị, chiến lực quân đội của họ đều không sánh bằng Tam Đại Cổ Quốc còn lại.

Càng đừng nói ở mặt số lượng còn đang trong trạng thái nghiền áp.

Dưới tình huống như vậy, sao Chu Tước Cổ Quốc có thể thắng được?

“Các tướng lĩnh nghe lệnh, bắt sống Chu Tước hoàng nữ, Bái Ngọc Nhi!” Tướng lãnh của Huyền Vũ Cổ Quốc vung tay lên, hô lớn.

Bái Ngọc Nhi là người mà vị công tử kia khâm điểm, bọn họ không có khả năng buông tha.

“Bảo hộ hoàng nữ!” Đại tướng quân của Chu Tước Cổ Quốc quát to.

Một đám tướng lãnh xông lên, chém giết với tướng lãnh của Huyền Vũ Cổ Quốc.

Một vị tướng lãnh Chu Tước Cổ Quốc ngã xuống, bọn họ vẫn không sánh bằng Huyền Vũ Cổ Quốc ở phương diện số lượng.

“Chư vị...” Bái Ngọc Nhi thấy thế thì tim như bị đao cắt.

Những tướng lãnh đó đều chết vì nàng.

“Hừ, thật phiền toái, cả một nữ nhân cũng không bắt được sao?”

Lúc này, một tiếng hừ lạnh nổ vang trên hư không.

Một uy áp Thánh Cảnh khuếch tán ra.

Phía Chu Tước Cổ Quốc, thân thể tất cả tướng lãnh và quân sĩ đều chấn động, có cảm giác hít thở không thông.

Phía trên vòm trời, một bóng dáng mặc hoàng bào màu đen xuất hiện.

Chính là Huyền Vũ quốc chủ!

“Xong rồi...”

Khi Huyền Vũ quốc chủ hiện thân, tất cả người của Chu Tước Cổ Quốc đều lộ ra vẻ mặt tro tàn.

Cả Thánh Nhân cũng xuất hiện thì trận này còn đánh thế nào?

Trong lòng Bái Ngọc Nhi cũng tràn ngập tuyệt vọng.

Đối mặt với Thánh Nhân, thậm chí nàng không có cả cơ hội phản kháng và tự sát.

“Người mà công tử muốn, há có thể chạy trốn, lại đây đi.” Huyền Vũ quốc chủ giơ tay nắm một cái, một cự thủ pháp lực ngưng kết, chụp vào Bái Ngọc Nhi.

Ngay vào thời khắc nguy cơ đó, sâu trong hoàng đô Chu Tước Cổ Quốc bỗng truyền đến một tiếng thét dài.

Liệt diễm khủng bố bay lên tận trời, cứ như biến thành một con Chu Tước.

Một người mặc hoàng bào màu đỏ phá quan, giẫm lên ngọn lửa đầy trời mà bước đến.

“Ai dám xâm phạm Chu Tước Cổ Quốc của ta!”

Người phá quan chính là Chu Tước quốc chủ!

“Là quốc chủ bệ hạ, ngài ấy đột phá đến Thánh Nhân Cảnh rồi!”

Nhìn thấy Chu Tước quốc chủ xuất hiện, tướng sĩ Chu Tước Cổ Quốc toàn trường đều phát ra tiếng kêu la mừng đến phát khóc.

Bái Ngọc Nhi cũng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ cực độ, giống như tuyệt lộ phùng sinh.

Chu Tước quốc chủ chưởng một cái đã đánh tan cự thủ pháp lực kia.

Thấy cảnh tượng như vậy, người của Chu Tước Cổ Quốc càng kiên định Chu Tước quốc chủ là cường giả Thánh Nhân.

Cuối cùng thì Chu Tước Cổ Quốc của bọn họ cũng được cứu rồi!

Nhưng mà, còn chưa đợi Bái Ngọc Nhi và chúng tướng sĩ vui sướng.

Nơi đường chân trời, số lượng đại quân còn lại giống như hắc triều mãnh liệt lao đến.

Đồng thời, lại có hai khí tức Thánh Nhân bùng nổ.

Đó là Thanh Long quốc chủ và Bạch Hổ quốc chủ.

Giờ khắc này, cho dù là Chu Tước quốc chủ cũng thay đổi sắc mặt!

Dù ông ta đột phá tới Thánh Nhân, giờ phút này đối mặt với ba vị Thánh Nhân, cũng không có khả năng xoay chuyển trời đất.

Trong lòng Bái Ngọc Nhi vừa dâng lên chút ánh lửa hy vọng thì lại bị tưới diệt.

Trong đôi mắt nàng lộ ra bi thương.

Từ tuyệt vọng đến hy vọng, sau đó lại tuyệt vọng, có gì càng tàn khốc hơn chuyện này chứ?

“Chẳng lẽ o6g trời thật sự muốn Chu Tước Cổ Quốc ta tiêu vong?” Bái Ngọc Nhi cắn môi ngọc đến chảy ra máu tươi.

Hết chương 103.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom