-
Chương 356-360
Chương 356 Liên tục tiêu diệt sáu phân bộ
Sau khi giết Sơn Thôn Phú Giang, chủ lực của phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu trên cơ bản đã bị Diệp Trần chém giết hầu như không còn, còn về những tiểu lâu la kia, căn bản không đáng để Diệp Trần ra tay.
Nắm lấy cổ tay của Lâm Vũ Y, sau khi nhảy vọt liên tiếp mấy cái, hai người cũng đã đi ra bên ngoài mấy dặm.
Từ lúc hai người bước chân vào cứ điểm đến lúc rời khỏi, trước sau chẳng qua cũng chỉ có năm tới sáu phút mà thôi.
Lâm Vũ Y được Diệp Trần mang theo nhảy vọt ở trên không trung giống như cưỡi mây đạp gió, không thể không quay đầu nhìn về phía gương mặt đẹp trai kia của Diệp Trần, trong lúc nhất thời có chút ngây dại, "Sư phụ đúng là tiên nhân a! Không biết lúc nào ta cũng có thể lợi hại được giống như sư phụ a..."
...
Sau khi diệt phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu, Diệp Trần mang theo Lâm Vũ Y đi tới sân bay trực tiếp chạy tới mục tiêu tiếp theo: phân bộ vùng Đông Bắc của tổ chức Sam Khẩu!
Sau hai tiếng, cứ điểm phân bộ vùng Đông Bắc của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
Sau năm tiếng, cứ điểm phân bộ vùng Trung Bộ của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
Sau tám tiếng, cứ điểm phân bộ vùng ngoại ô của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
Sau chín tiếng rưỡi, cứ điểm phân bộ vùng trung tâm của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
...
Chớp mắt một cái, thời gian chỉ trong một đêm vậy mà vội vàng mà qua, đối với tuyệt đại đa số người của Đảo quốc mà nói, đây chẳng qua chỉ là một buổi tối bình thường như bao ngày.
Thế nhưng đối với tổ chức Sam Khẩu, thế lực lớn đệ nhất Đảo quốc này mà nói, trong một đêm này, đã định sẵn là một cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi!
Ai có thể nghĩ tới, tổ chức Sam Khẩu thế lực lớn nhất của Đảo quốc, chỉ trong một đêm ngắn ngủi này, gần như sắp bị người hốt sạch!
Ngoại trừ tổng bộ ở đảo Thần Châu và phân bộ ở xa xa ngoài đảo trên biển kia ra, sáu đại phân bộ còn lại tính cả phân bộ Quan Đông hôm qua bị diệt mất, tất cả cứ điểm phân bộ đều toàn quân bị diệt!
...
Ở trong một khách sạn năm sao trong tỉnh Hương Xuyên của Đảo quốc, Lâm Vũ Y theo Diệp Trần bôn ba một đêm, thực sự quá mệt mỏi, lúc này đang ngủ ở trong phòng.
Diệp Trần thì ngồi trên ghế salon ở bên ngoài phòng khách, dùng máy tính trong phòng tổng thống, tùy ý lật xem mấy trang website.
Chỉ thấy đầu đề của mỗi một trang web tin tức lớn đều có một dải chữ rất bắt mắt:
"Sau khi cứ điểm phân bộ Quan Đông của tổ chức Sam Khẩu bị tiêu diệt tiếp đó trong một đêm sáu cứ điểm phân bộ lớn của tổ chức Sam Khẩu bị tàn sát hầu như không còn!"
"Theo như tin đã đưa, cứ điểm sáu phân bộ lớn của tổ chức Sam Khẩu cùng với phân bộ Quan Đông bị tán sát vào tối hôm trước, tổng cộng có hơn nghìn người, toàn bộ đều chết một cách không bình thường, đến nay cảnh sát còn chưa có điều tra ra hung thủ sử dụng loại vũ khí nào!"
"Theo như tin đồn, ở trong cứ điểm phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu, phát hiện dấu của một cái bàn tay rất lớn mà Sơn Thôn Phú Giang trưởng khu vực phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu dường như là chết dưới cái bàn tay khổng lồ này!"
"Từ vụ án vừa mới xảy ra, cảnh sát vẫn luôn giữ kín tình tiết của vụ án như bưng, dường như ở trong đó còn liên quan tới một cỗ lực lượng thần bí nào đó!"
...
Diệp Trần một mặt thản nhiên tùy ý lướt nhìn một lúc và thấy rằng vấn đề này không chỉ được đưa lên trên các trang web tin tức lớn, mà ngay cả mỗi một loại diễn đàn và thậm chí giao tiếp xã hội dựa trên phần mềm, tất cả cũng đề hoàn toàn bùng nổ đã trở thành chủ đề nóng của toàn dân.
Đối với chuyện này, Diệp Trần không cảm thấy có gì là lạ, dù sao, tổ chức Sam Khẩu là thế lực lớn nhất của Đảo quốc, ở trong mắt dân chúng của Đảo quốc tuyệt đối thuộc về tồn tại chỉ có thể ngưỡng vọng, thậm chí ở một mức độ nào đó, lực uy hiếp còn hơn cả chính phủ quốc gia!
Thế nhưng bây giờ, lại dễ dàng bị người diệt đi liên tiếp bảy phân bộ lớn, tiêu diệt hơn nghìn người, đã vậy còn bị tiêu diệt một cách bí ẩn, không ai truy ra được nguyên nhân rốt cuộc là sao.
Phải biết rằng tất cả thành viên của tổ chức Sam Khẩu gộp chung lại một chỗ thì số lượng người phải lên đến mấy vạn người, nhưng hơn một nghìn người này của bảy đại phân bộ lớn tuyệt đối đều là lực lượng trung kiên của tổ chức Sam Khẩu!
Những người này toàn bộ đều bị chém giết, toàn bộ tổ chức Sam Khẩu cũng đã bị hủy diệt hơn nửa.
Đối với toàn bộ Đảo quốc mà nói, trong mấy chục năm trở lại đây là sự kiện gây chấn động dư luận lớn nhất.
Mà đối với tổ chức Sam Khẩu mà nói thì từ lúc thành lập cho tới nay thì chưa bao giờ phải chịu đựng chuyện lớn kinh thiên như vậy!
Thậm chí tổn thất bậc này đã vượt qua thời điểm năm xưa Mỹ quốc chiếm lĩnh Đảo quốc.
Tuy nhiên, điều Diệp Trần không có nghĩ tới, phản ứng của dân chúng bình thường của Đảo quốc đối với chuyện này, ban đầu là hết sức kinh hãi và nghi ngờ, chờ sau khi biết đây là tin tức chính xác thế mà cả một bộ phận lớn đều vỗ tay bảo hay!
"Ác giả ác báo! Thấy được chưa, đây chính là kết quả của những phần tử xấu!"
"Theo ta nói thì đây chính là thần linh trừng phạt!"
"Có lẽ bởi vì tội ác của tổ chức Sam Khẩu, ngay cả Thiên Chiếu đại thần cũng không nhìn nổi đi!"
"Thần linh không có gì là không làm được a! Van cầu ngươi, nhanh giải cứu nốt đảo Thần Châu của chúng ta đi!"
...
Sau khi Diệp Trần nhìn thấy một số người dân mạng nhắn lại, không thể không cảm thấy buồn cười, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, mình giết nhiều người như vậy, chẳng những không có bị người coi là ác ma, thế mà ngược lại trở thành anh hùng trong lòng những người dân của Đảo quốc kia!
Thậm chí còn có rất nhiều người ở trên mạng internet còn cầu hắn nhanh đi diệt tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu ở đảo Thần Châu.
Nhìn thấy kết quả này, thật đúng là khiến Diệp Trần có chút dở khóc dở cười, "Xem ra cái tổ chức Sam Khẩu này, ngày thường làm quá nhiều chuyện ác, tiêu diệt bọn chúng đúng là tiện tay làm chuyện tốt cho dân chúng của Đảo quốc!"
"Cái con mẹ nhà nó, kịch bản như này hình như không đúng cho lắm a!"
...
Mà lúc này, ở tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu trên đảo Thần Châu!
"Chết tiệt!!"
Hai mắt của Bán Tàng Hùng Nhất tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu đã đỏ ngầu, gần như đều nhanh muốn phun ra lửa!
"Rốt cuộc là do ai làm? Điều này sao có thể! Ta muốn phanh thây xé xác hắn!"
Bán Tàng Hùng Nhất đã gầm thét ròng rã hơn một giờ, vẫn tức đến toàn thân như phát run.
Mà vẻ mặt của đám cao tầng khác của tổ chức Sam Khẩu cũng đều đang tái mét mặt, như thể chết cha chết mẹ.
Không, chuẩn xác mà nói, đối với bọn họ mức độ nghiêm trọng của chuyện này đã hơn cả cha mẹ chết!
Hôm qua cứ điểm phân bộ Quan Đông bị người đồ diệt là đã để cho tổ chức Sam Khẩu bị tổn thất nặng nề, nguyên khí đại thương, trong vòng mấy năm đều khó có thể khôi phục được.
Không nghĩ tới, lúc này vậy mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi, không chỉ trong một đêm, toàn bộ sáu cứ điểm phân bộ lớn, thế mà bị người đồ sát toàn bộ hầu như không còn!
Cho dù là tìm được hung thủ phía sau thì cơ nghiệp mấy chục năm của tổ chức Sam Khẩu bọn họ, trên cơ bản cũng đã bị hủy đi hơn phân nửa!
Ở mười năm sau thậm chí là mấy chục năm sau đều chỉ sợ là khó mà khôi phục được như hiện giờ.
Nói đây là tai họa ngập đầu cũng không quá đáng chút nào!
Bán Tàng Hùng Nhất lại gầm thét một lúc, cảm xúc cuối cùng cũng tạm thời ổn định lại, lúc này mới nhìn về phía Ma Sinh Thác Chân, "Ma Sinh thúc thúc, việc này ngài thấy thế nào?"
Ma Sinh Thác Chân trầm mặc một lát, mới từ từ mở miệng nói:
"Xem ra dự đoán trước đó của chúng ta đã sai lầm, thực lực của người này đã vượt qua khỏi tưởng tượng của chúng ta! Có lẽ, ta đã đoán ra được hắn là ai!"
Mọi người nghe được điều này thì tất cả lập tức đều gật mình, Bán Tàng Hùng Nhất thì hai mắt trừng một cái, "Ma Sinh thúc thúc, ý của ngài là nói, chuyện này là do một người gây nên? Ở Đảo quốc chúng ta người có thực lực như thế, chỉ sợ cũng chỉ có hai người a? Hơn nữa tuyệt đối không phải là hai người này!"
Ma Sinh Thác Chân hít sâu một hơi nói:
"Nếu như người này là từ bên ngoài Đảo quốc thì sao đây?"
Bán Tàng Hùng Nhất nghe được điều này thì vẻ mặt đột nhiên biến đổi, dường như đã nghĩ tới điều gì đó, gần như cùng lúc mở miệng với Ma Sinh Thác Chân nói:
"Diệp Cuồng Tiên!"
Chương 357 Vạch ra kế hoạch vây bắt!
Sau khi kinh ngạc thốt lên Bán Tàng Hùng Nhất lại lắc đầu nói:
"Hắn thật sự dám một mình tới Đảo quốc sao? Chuyện này ta nghĩ khả năng không cao. Hắn thân là tướng quân của Hoa Hạ, bây giờ càng là nhân vật quan trọng của quân đội Hoa Hạ. Hoa Hạ làm sao dám để hắn một mình nguy hiểm đến Đảo quốc chứ? Chẳng lẽ không sợ hắn một đến mà không trở về sao?"
Cũng khó trách Bán Tàng Hùng Nhất trước đó không có nghĩ tới Diệp Trần.
Dù sao, thân phận của Diệp Trần không giống với người bình thường, bản thân là trụ cột của Hoa Hạ mà lại dám chạy tới Đảo quốc để gây sự giết người, một khi bị chính phủ của Đảo quốc điều tra được hành tung, sau đó sẽ phái bộ đội tới bao vây, sử dụng vũ khí cỡ lớn, cho dù là tiên nhân cũng phải chết!
Theo suy nghĩ của hắn thì quân đội Hoa Hạ tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm chuyện mạo hiểm như vậy!
Ma Sinh Thác Chân thì chầm chậm nói:
"Quân đội Hoa Hạ đương nhiên sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm như vậy, thế nhưng dựa vào những gì ta hiểu rõ về người này thì người này vô cùng cuống ngạo, làm việc từ trước tới nay đều tùy hứng mà làm, chỉ sợ quân đội Hoa Hạ cũng không có cách sai khiến hắn phải làm này làm nọ!"
"Hơn nữa người này hung tàn hiếu sát, có thù tất báo, trước đó xảy ra xung đột với tổ chức Sam Khẩu chúng ta, bây giờ làm ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ!"
Ma Sinh Thác Chân nói tới đây, không thể không thở dài một hơi nói:
"Hùng Nhất, lúc trước ta đã sớm khuyên qua ngươi, ngươi không nên trêu chọc người này, ngươi không những không nghe còn ban bố treo giải thưởng 10 tỷ trên thế giới ngầm, chỉ sợ hành động này của ngươi đã hoàn toàn chọc giận hắn rồi."
Bán Tàng Hùng Nhất nghe được bên trong lời nói này của Ma Sinh Thác Chân có ý trách cứ, vẻ mặt lập tức càng hiện rõ vẻ khó coi.
Nếu như người trước mắt này không phải bởi vì có bối phận là thúc thúc của hắn, hơn nữa ở tổ chức Sam Khẩu có địa vị không tầm thường, dám can đảm quở trách hắn như thế thì vào lúc này hắn cũng đã sớm trở mặt rồi.
"Ma Sinh thúc thúc, lời này của ngài không đúng rồi! Mấy người Long Nhất, Long Bình, Nại Lưu Xuyên bọn hắn, tất cả mấy người đều chết ở trong tay hắn, như vậy nếu như chúng ta phải nuốt giận vào bụng, vậy tổ chức Sam Khẩu chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại? Còn đặt chân ở Đảo quốc như thế nào?"
Tuy rằng ngoài miệng của Bán Tàng Hùng nhất nói như vậy, nhưng thật ra thì trong lòng hắn mơ hồ đã có chút hối hận, nếu sớm biết đối phương khủng bố như vậy thì hắn thật đúng là không muốn dây dưa với cái tên Diệp Trần này làm gì chứ đừng nói đến chuyện ban bố cái lệnh treo giải đặc biệt kia.
Tính mạng của con trai và thủ hạ mặc dù quan trọng, thế nhưng mà đi so với cơ nghiệp trăm năm của tổ chức Sam Khẩu, cũng không đáng giá nhắc tới, hắn lúc đó cũng là nuốt không trôi cục tức này, hành động không suy tính thiệt hơn cho nên mới ban bố treo trải 10 tỷ trên thế giới ngầm toàn cầu.
Đáng tiếc, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn!
"Ai! Chuyện đã xảy ra rồi, việc cần làm bây giờ là chỉ có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết mới là tốt nhất." Ma Sinh Tác Chân mở miệng lần nữa nói ra.
Trong đám người có người khó hiểu nói:
"Hắn đã tiêu diệt bảy phân bộ lớn của chúng ta, các thành viên phân bộ còn sót lại kia bây giờ cũng đã được tổ trưởng triệu hồi về tổng bộ, chẳng lẽ Diệp Cuồng Tiên kia thật sự còn có gan dám tới tổng bộ của chúng ta hay sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người ngay lập tức thi nhau hùa theo:
"Không sai! Tổng bộ chúng ta tiếp giáp với căn cứ quân sự ở Thần Châu, Cung bản tướng quân là Tổng tư lệnh quân đội ở Thần Châu còn là bạn chí giao của tổ trưởng đại nhân, lại thêm thế lực của tổ chức Sam Khẩu chúng ta ở quốc hội, đủ sức để ngay lập tức điều động lực lượng ra phòng vệ!"
"Diệp Cuồng Tiên hắn cho dù có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể chống lại quân đội hay sao?"
"Không sai! Theo ta thấy, sở dĩ hắn tập kích bảy phân bộ lớn, hơn phân nửa cũng là bởi vì không dám tới tổng bộ của chúng ta giương oai!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên đều nhận định Diệp Cuồng Tiên không dám tới tổng bộ của bọn họ ở đảo Thần Châu.
Không nghĩ tới, Ma Sinh Thác Chân khoát tay áo nói:
"Ta thấy chưa chắc! Các ngươi đều quá coi thường đảm lượng của Diệp Cuồng Tiên này!"
"Ta cẩn thận nghiên cứu qua tư liệu của người này, dựa theo tính cách trước kia của Diệp Cuồng Tiên này, hắn đã không ra tay thì thôi mà đã ra tay thì chắc chắn diệt cỏ tận gốc, không chừa đường sống cho bất kỳ kẻ nào dám khiêu khích hắn."
"Nghe nói, người này lúc trước thế nhưng ngay cả Diệp Thiên Ca cha ruột của hắn đều bị hắn ép tới phải tự tử!"
"Cho nên ta cảm thấy, hắn chắc chắn sẽ tới!"
Nói đến đây, Ma Sinh Thác Chân dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Hơn nữa, dựa vào tình huống từ lúc trước hắn xuất thủ diệt đi bảy phân bộ lớn này tới xem, trước sau đều không nhiều hơn mười phút!"
"Nếu như người này bây giờ xông tới, giết sạch toàn bộ những người như chúng ta đây, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, cho dù là quân đội, cũng không kịp nghĩ cách ra tay cứu viện!"
Mọi người nghe được lời này của Ma Sinh Thác Chân thì ngay lập tức thi nhau biến sắc.
Không thể không nói, thật đúng là như thế!
Bỗng nhiên!
Bán Tàng Hùng Nhất vẫn luôn một mực im lặng, đột nhiên đứng dậy, hít một hơi thật sâu nói:
"Bây giờ xem ra, chỉ có thể mời ông nội ta ra tay?"
Ma Sinh Thác Chân gật đầu nói:
"Không những như thế! Hơn nữa còn phải qua chào hỏi với Cung Bản tướng quân một tiếng, tốt nhất có thể lặng lẽ bố trí thiên la địa võng ở xung quanh tổng bộ chúng ta, một khi Diệp Cuồng Tiên kia thật dám can đảm tới đây thì sẽ để cho hắn có đi mà không có về!"
Bán Tàng Hùng Nhất nghe được điều này, trong đôi mắt ngay lập tức hiện ra sát ý, "Không sai! Chỉ cần hắn dám đến, chắc chắn phải giải quyết triệt để người này, bằng không chỉ cần hắn còn sống một ngày, đối với tổ chức Sam Khẩu chúng ta mà nói, giốn như là một quả bom nổ chậm lúc nào cũng có thể phát nổ!"
"Chuyện này ta sẽ tự mình đi ra sau núi mời ông nội xuất thủ! Ma Sinh thúc thúc, về phần bên Cung Bản tướng quân thì làm phiền ngài đi một chuyến!"
Ma Sinh Thác Chân mỉm cười, gật đầu nói:
"Không có vấn đề! Ta chắc chắn sẽ cùng với Cung Bản tướng quân vạch ra một cái kế hoạch vây bắt hoàn hảo!"
"Sự tồn tại của người kia, đối với Đảo quốc cũng là một cái uy hiếp rất lớn, ta tin tưởng quốc hội Đảo quốc chắc chắn sẽ không cự tuyệt!"
...
Diệp Trần cũng không biết, một tấm lưới vô hình lớn đang được từ từ trải rộng ra để nhằm vào hắn.
Buổi chiều, sau khi Lâm Vũ Y tỉnh lại, gần như lập tức nhảy từ trên giường xuống, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy đạo thân ảnh để cô ta cảm thấy vô cùng an toàn kia, tiểu nha đầu lúc này mới thở dài một hơi, vỗ lên bộ ngực nhỏ của mình, sau đó nói khẽ:
"Sư phụ, sau đó chúng ta phải đi chỗ nào?"
Mí mắt Diệp Trần đều không nhấc lên mà thản nhiên nói:
"Tổng bộ tổ chức Sam Khẩu ở đảo Thần Châu!"
Lâm Vũ Y lập tức ngoan ngoãn gật đầu, "Để ta đi đặt vé trước!"
Nói xong, đang muốn đi gọi điện thoại cho phục vụ của khách sạn.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại khoát tay áo nói:
"Không cần! Ta trực tiếp đi sân bay, lần này ngươi cũng không cần đi, ngoan ngoãn ở trong khách sạn chờ lấy ta, chờ sau khi ta xử lý xong chuyện này, tự nhiên sẽ trở về đón ngươi!"
Diệp Trần vốn định thừa dịp lúc Lâm Vũ Y đang ngủ mà lặng lẽ rời đi, thế nhưng lại lo lắng tiểu nha đầu này lại nghĩ lung tung, cho là mình không cần cô bé, cho nên vẫn một mực chờ đến khi cô bé tỉnh ngủ, lúc này mới ở trước mặt nói ra cho cô ta biết.
Dù sao, tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu đã tồn tại gần trăm năm, lại có lực lượng phòng vệ trên biển của Đảo quốc làm hậu thuẫn, thực lực tuyệt đối không phải bảy phân bộ lớn có khả năng đánh đồng.
Một mình Diệp Trần thì tự nhiên không có gì lo sợ, nhưng nếu mang theo Lâm Vũ Y thì chỉ sợ sẽ không có cách nào bảo vệ an toàn cho cô bé, cho nên chỉ có thể để cho nàng ở lại trong khách sạn.
"Sư phụ, ta có thể..."
Lâm Vỹ Y còn đang khăng khăng muốn đi theo thì lại bị Diệp Trần trực tiếp cắt lời nàng, "Đây là mệnh lệnh!"
Lâm Vũ Y nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Trần, đành phải chu miệng nhỏ lên, ngoan ngoãn trả lời, "Vâng! Sư phụ!"
Chương 358 Giết tới tổng bộ tổ chức Sam Khẩu!
Sau khi rời khỏi khách sạn, Diệp Trần đi tới sân bay, dự định bay thẳng tới đảo Thần Châu, thế nhưng sau đó lại phát hiện, trong sân bay dường như có rất nhiều cảnh sát, có vẻ như đang lặng lẽ điều tra gì đó.
"Hay là tổ chức Sam Khẩu đã đoán ra được thân phận của ta? May mà trước đó ta ở khách sạn dùng giấy chứng nhận giả mà Thần Long vệ cung cấp, cũng sẽ không tra ra được tiểu nha đầu..."
Tuy rằng, những cảnh sát trước mắt này căn bản không làm được gì Diệp Trần, thế nhưng một khi bị tra ra sẽ gây ảnh hưởng tới kế hoạch hành động mà hắn đã vạch sẵn trước đó.
Tuy nhiên, cũng may là Diệp Trần sớm đã có chuẩn bị, đi thẳng tới một nơi vắng vẻ ít người, thuận tay một chiêu từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra một cái giấy chứng nhận, hóa ra chính là giấy chứng nhận của Liễu Sinh Chính Long hôm đó ở thành phố Nam Châu hắn thuận tay nhặt về.
Diệp Trần nhìn vào ảnh trên giấy chứng nhận của Liễu Sinh Chính Long, cơ bắp trên mặt hắn bắt đầu nhúc nhích một lúc, chỉ chốc lát sau, đã giống với Liễu Sinh Chính Long tới bảy tám phần.
Sau đó, trực tiếp cầm giấy chứng nhận của Liễu Sinh Chính Long nghênh ngang đi tới chỗ mua vé.
...
Sau khi thay hình đổi dáng, mọi chuyện đều thuận lợi và hơn một giờ sau Diệp Trần đã tới đảo Thần Châu.
Lần theo ký ức của Tỉnh Thượng Hòa Ngạn, Diệp Trần rất nhanh đã tìm tới chỗ của tổng bộ tổ chức Sam Khẩu.
Mà lúc này thì trời cũng đã chạng vạng tối. Diệp Trần dừng chân tại sườn núi, phóng mắt ra xa hướng về phía ngôi biệt thự đồ sộ phía trước.
Đây là trang viên biệt thự vô cùng xa hoa, chiếm diện tích khoảng gần trăm mẫu, hơn nữa vị trí xây dựng được coi là một nơi có phong cảnh tương đối tươi đẹp. Phóng tầm mắt ra biển có thể nhìn thấy ở phía xa xa bên ngoài mấy chục km, ở trên mặt biển có một chiếc quân hạm lui tới.
Rất rõ ràng, chính như trên tư liệu đã nói, tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu gần với căn cứ quân sự trên biển của Đảo quốc.
...
Chờ lúc Diệp Trần đang hướng đi tới cửa chính của trang viên khổng lồ này thì lại phát hiện ở xung quanh thế mà không có một ai, hơn nữa bên trong lại rất yên tĩnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Diệp Trần không thể không khẽ híp lại một cái trực tiếp phóng thần niệm ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã nhìn thấy rõ ràng tình huống xung quanh ở trong phạm vi trăm dặm.
"Xem ra tổ chức Sam Khẩu quả nhiên đã đoán được thân phận của ta, hơn nữa ở còn bày ra một cái hố, vào lúc này còn đang đợi ta nhảy vào bên trong đây!"
"Đáng tiếc a! Các ngươi làm sao biết được rằng, sở dĩ Diệp Cuồng Tiên ta diệt bảy phân bộ lớn trước, mà không có trước tiên tới đạp diệt tổng bộ của các ngươi chính là muốn để các ngươi có chỗ phòng bị, sau đó ta lại quang minh chính đại hung hăng nghiền nát các ngươi!"
Sau khi tự kỷ một lúc, Diệp Trần hít sâu một hơi, thân thể trực tiếp nhoáng một cái đã đi tới cửa chính của trang viên, sau đó cất bước đi vào trong, đồng thời mở miệng cao giọng, giọng nói phát ra thanh âm giống như một làn sóng dữ dội, hướng sâu trong trang viên phía xa xa mà đi!
"Hoa Hạ Diệp Cuồng Tiên, đến đây tiếp kiến tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc!"
...
Mà cùng lúc đó, ở chính giữa trong đại sảnh của tổ chức Sam Khẩu, các cao tầng của tổ chức Sam Khẩu cùng với tất cả cao thủ trong ổ chức, toàn bộ đều tập trung ở đây.
Lúc này, ngồi ở phía trên cao nhất là một ông lão có khuôn mặt hồng hào với mái tóc bạc trắng, làn da bóng loáng như độ tuổi trung niên có khí thế hào hùng.
Người này hóa ra chính là ông nội của Bán Tàng Hùng Nhất, Thất Đại Mục của tổ chức Sam Khẩu, Bán Tàng Chân Nhất!
"Hùng Nhất, Thác Chân, các ngươi khẳng định tiểu tử Hoa Hạ kia đêm nay chắc chắn sẽ tới sao?"
Bán Tàng Chân Nhất bỗng nhiên từ từ mở hai mắt ra, mở miệng nhàn nhạt nói, giọng nói trầm thấp vang dội giống như tiếng chuông.
Bán Tàng Hùng Nhất cười ha ha một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý nói:
"Ông nội, theo như cháu đoán, tiểu tử kia hơn phân nửa chắc không dám tới! Không nói đến ở đây chúng ta có ông nội tự mình tọa trấn, xung quanh còn có một sư đoàn của Cung Bản tướng quân mai phục, nếu như hắn dám tới, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Hắn chắc là không có ngu như vậy chứ?"
Bán Tàng Chân Nhất nhẹ gật đầu, biểu thị tán đồng nói:
"Lời này rất có lý! Cho dù là lão phu năm đó còn trẻ, cao nhân võ đạo xuất hiện rất nhiều, thực lực phổ biến mạnh hơn bây giờ, còn không dám đối cứng với quân đội, cho dù là tiên nhân thì cũng khó mà tránh khỏi bị đạn pháo gây thương tích, chứ đừng nói nói bây giờ quân sự đã hiện đại hóa, so với thực lực quân đội ngày đó thì không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần! Dám can đảm chống lại quân đội thì không khác nào lấy trứng chọi đá."
Ma Sinh Thác Chân nghe được điều này thì không thể không há to miệng, muốn phản bác, tuy nhiên đến bây giờ, mọi người cũng như trận địa sẵn sàng đón quân định, đã chờ được hơn nửa ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Cuồng Tiên đâu, ngay cả hắn cũng không dám chắc, thế là lời đến khóe miệng lại đành nuốt trở về.
Lúc này, Bán Tàng Chân Nhất mở miệng lần nữa nói:
"Đúng rồi, hành tung của Diệp Cuồng Tiên kia các ngươi điều tra như thế nào? Cho dù tiểu tử này không dám tới đây, chúng ta với người này cũng đã là tình trạng một mất một còn, không chết không thôi, nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ hắn đi, tốt nhất đừng để hắn còn sống mà rời khỏi Đảo quốc!"
Bán Tàng Hùng Nhất vội vàng nói:
"Việc này cháu đã điều động tất cả lực lượng có thể điều động tới lục soát ở trên tất cả nhà ga, sân bay, khách sạn trên toàn quốc, một khi phát hiện được ra hành tung của Diệp Cuồng Tiên sẽ trước tiên báo cáo về đây cho cháu!"
Nói tới chỗ này, Bán Tàng Hùng Nhất dừng lại một chút, nói:
"Nhưng đến bây giờ còn chưa có tin tức gì, nói không chừng người này đã rời khỏi Đảo quốc hoặc là đang núp ở trong một góc nào đó run lẩy bẩy đi!"
Mọi người nhất thời thi nhau cười vang một lúc, bóng ma to lớn trong lòng trước đó cũng theo đó mà quét sạch sành sanh, "Diệp Cuồng Tiên là cái gì? Cao thủ đệ nhất Hoa Hạ là cái gì! Xem ra cũng chỉ là hư danh thôi!"
"Chẳng qua chỉ là một tên thích hành động lén lén lút lút mà thôi, hơn phân nửa cũng không có cái bản lĩnh thật sự nào!"
"Ta đã nói rồi mà! Một thằng con nít còn chưa tới hai mươi tuổi, lông còn chưa mọc đủ, cho dù mạnh hơn nữa thì có thể mạnh tới mức nào? Xem ra võ đạo Hoa Hạ quả nhiên không còn người nối nghiệp a!"
...
Tuy nhiên sau khi mọi người trong tổ chức chế nhạo Diệp Trần không kiêng kỵ chút nào thì bỗng nhiên có một giọng nói giống như thiên lôi cuồn cuộn đột nhiên từ trên chín tầng trời truyền tới, làm rung chuyển toàn bộ đại sảnh!
"Hoa Hạ Diệp Cuồng Tiên, đến đây tiếp kiến tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc!"
Ngay lập tức toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt im lặng như tờ, tất cả mọi người vào lúc này đều đang trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Bán Tàng Chân Nhất luôn ngồi ngay ngắn ở trên vị trí cao cũng không thể không đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt hiện ra vẻ giật mình nồng đậm, "Được, cái tên Diệp Cuồng Tiên này! Hắn thế mà dám cả gan tới đây?!!"
...
Giây tiếp theo sau khi giọng nói giống như tiếng thiên lôi kia rơi xuống, Diệp Trần đã bước vào trong trang viên, trực tiếp hướng tới đại sảnh từ từ đi tới.
"Nổ súng!"
Ở xung quanh đại sảnh sớm đã bố trí lực lượng hùng hậu, nào là súng tiểu liên, súng tự động...thậm chí còn có cả súng máy hặng nặng, súng bắn tỉa.
Hơn nữa tất cả đều là vũ khí tân tiến nhất trên thế giới. Các loại vũ khí hiện đại đó đều đã lên đạn sẵn chỉ chờ mục tiêu xuất hiện là sẽ khai hỏa ngay.
Phanh phanh phanh!
Theo tiếng ra lệnh của thủ lĩnh bọn họ, tất cả mọi người đồng thời nổ súng, hàng trăm viên đạn khác nhau giống như cơn mưa to nổ bắn ra thi nhau hướng về phía Diệp Trần mà phóng tới.
Diệp Trần thấy thế, không thể không nhẹ nhàng lắc đầu, "Cho dù là đạn pháo cũng không làm tổn thược được ta một chút nào, đạn bình thường thế này thì có thể làm được gì ta?"
Nói xong lời này, đồng thời Diệp Trần tiện tay vung lên, một cỗ khí kình cường đại, từ trong cơ thể Diệp Trần đột nhiên bắn ra, những viên đạn bay tới trước mặt lại thi nhau bắn ngược trở về.
"A a a!"
Theo đó thì liên tiếp từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người tham gia mai mục ở xung quanh, toàn bộ đều chết ở dưới đạn của mình, hay có thể nói chính là tự tay bóp dái
Chương 359 Ngươi cho rằng ngươi giết được ta?
"Bán Tàng Hùng Nhất! Đây chính là đạo đãi khách của tổ chức Sam Khẩu các ngươi sao?"
Diệp Trần thuận tay nháy mắt giết chết những người trong bóng tối kia, một tay thả lỏng phía sau, một tay nắm khí thành một đạo kiếm quang kinh thiên màu đỏ dài hơn trăm mét, đã phóng lên tận trời, sau đó trực tiếp hung hăng chém xuống phía dưới!
Ầm ầm!
Tòa cao ốc sang trọng khí phái kia của tổ chức Sam Khẩu đã bị đạo kiếm khí này của Diệp Trần nhắm vào giữa mạnh mẽ bổ ra làm hai nửa!
Phần phật!
Cao ốc cao tới mấy chục mét, trong nháy mắt sụp đổ xuống.
Tuy nhiên, một lát sau, bành một tiếng!
Trong cao ốc sụp đổ xuống kia, có vẻ như có thứ gì đó thoát ra, trong nháy mắt một luồng khí kình cực mạnh hất văng đống gạch vụn xung quanh ra!
Các vị cao tầng hạch tâm của tổ chức Sam Khẩu ở phía dưới vậy mà không tổn thất một ai.
Hai mắt Diệp Trần không thể không híp lại một cái, ánh mắt khóa chặt ở trên người một ông lão tóc bạc trắng.
Rất rõ ràng, ở lúc cao ốc sụp đổ xuống là do người này đã dùng khí kình cường đại để ngăn cản, phá tan tòa cao ốc sụp đổ xuống lúc này mới bảo đảm được an toàn của mọi người.
Thực lực của người này, ít nhất là ở trên Thần Cảnh.
"Diệp Cuồng Tiên! Lão phu thật đúng là xem thường ngươi!"
Diệp Trần để ý tới Bán Tàng Chân Nhất, người kia cũng nhìn hắn ta từ trên xuống, và từ từ mở miệng, "Tuy nhiên! Hành động ngày hôm nay của ngươi chẳng qua chỉ là mãng phu thôi! Ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội sống sót rời khỏi nơi này sao?"
Lời nói của Bán Tàng Chân Nhất rơi xuống, thân thể hơi chao đảo một cái, người đã bước ra khoảng cách mấy chục mét, trong nháy mắt từ trong khu phế tích kia nhảy ra ngoài.
Diệp Trần cười lạnh, "Nếu như ta muốn đi, không có ai có thể ngăn được ta! Ngươi không được! Quân đội sau lưng ngươi cũng như vậy đều không được!"
Bán Tàng Chân Nhất nghe được điều này, hai mắt không thể không ngưng tụ, "Ngươi biết rõ xung quanh có quân đội mai phục mà còn dám hiện thân sao?"
Hai tay Diệp Trần thả lỏng phía sau, thản nhiên nói:
"Có gì mà không dám? Chẳng qua chỉ là một đàn kiến hôi mà thôi!"
"Tốt tốt tốt!"
Bán Tàng Chân Nhất giận quá thành cười, "Ngươi quả nhiên giống như tin đồn, ngông cuồng không ai bì nổi! Lão phu hôm nay ngược lại muốn xem xem, ngươi có vốn liếng gì để ngông cuồng như vậy!"
Cùng lúc nói xong lời này, Bán Tàng Chân Nhất cũng đã xuất thủ, chỉ thấy hai tay của hắn nắm lại, giống như cầm một thanh bảo kiếm.
Oanh!
Giống như vậy một đạo kiếm quang mờ mờ dài hơn trăm mét đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Bán Tàng Chân Nhất, "Tiểu tử Hoa Hạ! Trước tiên thử nhận một chiêu này của lão phu!"
"Chân Long Thiên Trảm!!"
Lời nói rơi xuống, đạo kiếm quang kinh thiên kia cũng theo đó mà rơi xuống, nó dường như rất chậm, và đồng thời nó dường như nhanh như chớp!
Hai loại cảm giác này rõ ràng tràn đầy mâu thuẫn lại dung hợp với nhau một cách quỷ dị!
"Ừm?"
Ngay cả lông mày Diệp Trần cũng không thể không nhíu lại, "Người này vậy mà lĩnh ngộ được một chút Thời không Pháp tắc? Hơn nữa còn dung nhập vào trong kiếm pháp!"
"Tuy rằng căn bản không đáng giá nhắc tới, thế nhưng ở trên Trái Đất nho nhỏ này cũng được coi là kỳ tài ngút trời!"
"Người này chỉ sợ có thực lực cao hơn một chút so với Tần Đạp Thiên!"
Bỗng nhiên, Diệp Trần nhận ra rằng, khó trách thời đại chủ nghĩa tư bản võ đạo Hoa Hạ bị võ đạo của Đảo quốc có chỗ áp chế, nghĩ tới Tần Đạp Thiên kia trước đó ở lúc Diệp Trần không có đột nhiên xuất hiện, mơ hồ đã là đệ nhất cao thủ của Hoa Hạ, vẫn như trước so với Bán Tàng Chân Nhất này phải kém nửa bậc, vị Vũ Hạc đại tiên kia có danh xưng là đệ nhất nhân của Đảo quốc, chẳng phải còn càng mạnh hơn sao?
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ, đạo kiếm quang kinh thiên kia đã nặng nề rơi xuống!
Bá bá bá!!!
Ngay vào lúc kiếm quang kia rơi xuống, mức độ dường như tăng lên không chỉ hàng nghìn lần!
Thế mà trong nháy mắt đã chém ra hơn ngàn lần công kích!
Oanh!
Lấy đôi mắt của những người bình thường xung quanh căn bản đã không có cách nào bắt được kiếm quang, chỉ thấy thân ảnh thiếu niên phía trước kia, đã hoàn toàn bị rất nhiều đạo kiếm quang nuốt hết vào trong đó!
Ầm ầm!
Sau đó là núi rừng chấn động, giống như sinh ra một cơn địa chấn lớn vậy!
Đám người đứng vững lại, rất nhiều đạo kiếm quang kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Phía trước thì xuất hiện một cái hào rộng gần mười mét dài hơn trăm mét, sâu tới hai ba mươi mét!
Tê ~
Mọi người của tổ chức Sam Khẩu đang thi nhau hít sâu một hời đồng thời trong lòng cuồng hỉ không thôi.
"Uy lực một kiếm này của Lão tổ trưởng, chỉ sợ đã không kém một một quả bom nguyên tử cỡ nhỏ đi!"
"Tiểu tử kia cho dù thân thể cứng như kim cương đi nữa thì có lẽ cũng đã thành tro bụi!"
"Quả nhiên lão tổ trưởng vừa ra tay, đánh đanh thắng đó a!"
...
Sự rung động của mọi người trong tổ chức Sam Khẩu qua đi thì đã bắt đầu thi nhau hoan hô lên.
Duy chỉ có Bán Tàng Chân Nhất chau mày,
"Cứ như vậy chết rồi sao?"
Chờ một lát, chỗ hào sâu kia vẫn không thấy có động tĩnh gì, cũng không cảm ứng được bất kỳ khí tức gì, Bán Tàng Chân Nhất lúc này mới vững tin, đối phương đã chết dưới một kích cường đại của chính mình, không thể không cười ha ha, "Cao thủ đệ nhất Hoa Hạ sao, hóa ra cũng chỉ như vậy mà thôi!"
Tuy nhiên, hắn vừa mới nói câu này xong, ở chỗ cái hào sâu kia đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng lạnh nhạt, "Thật sao? Ngươi thực sự cho rằng ngươi đã giết được ta sao?"
Giọng nói vừa rơi xuống đồng thời ở chỗ hào sâu kia hiện ra ánh vàng, sau đó một bóng người từ trong hố sâu chậm rãi đi ra, giống như bước lên một cái bậc thang vô hình, chỉ chốc lát cũng đã từ hào sâu trở về trên mặt đất một lần nữa.
"Cái gì!"
Bán Tàng Chân Nhất nhìn thấy Diệp Trần từ hào sâu đi ra, hơn nữa khắp toàn thân từ trên xuống dưới dường như không có dấu hiệu bị thương tổn gì, sắc mặt lập tức đại biến.
Mọi người còn lại của tổ chức Sam Khẩu cũng đều có vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Có thể một kích có thể so với bom nguyên tử cỡ nhỏ, thế mà bị đối phương mạnh mẽ đỡ được!
Đây là người sao?
Bọn họ làm sao biết được rằng, Diệp Trần vừa rồi nhất thời hứng khởi muốn thử một kiếm uy lực này của đối phương một chút, cho nên không có trốn tránh, cũng không có sử dụng Lưu Ly Kim Thân, trực tiếp lấy nhục thân chống đỡ.
Không thể không nói, một kiếm uy lực này của đối phương hoàn toàn chính xác không tầm thường!
Cho dù lấy nhục thân của Diệp Trần bây giờ đã có thể so với Linh khí thì vẫn bị một kiếm này của đối phương phá vỡ da thịt. Tuy nhiên chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, sau khi vận chuyển chân nguyên trong cơ thể chữa trị, đảo mắt đã khỏi hẳn, cho nên chậm trễ một chút thời gian.
Nếu để cho Bán Tàng Chân Nhân biết được chuyện này, đối phương lấy nhục thân chống đỡ một kiếm của chính mình, hơn nữa còn không có thi triển võ kỹ phòng ngự, đoán chừng sẽ suy sụp mất.
"Trúng một kiếm của lão phu, ta cũng không tin ngươi mảnh may không có một chút thương tổn nào, đón thêm một kích mạnh nhất của ta thử một chút!"
Sau khi khiếp sợ Bán Tàng Chân Nhất cho rằng đối phương chẳng qua là đang cố gắng chống đỡ, lập tức lấy về mấy phần tự tin một lần nữa, thế là rốt cuộc rút ra trường kiếm có phong cách cổ xưa ra.
Ông ~
Trường kiếm có phong cách cổ xưa được rút ra, dường như ngay cả không gian ở xung quanh đều phải hung hăng lắc lư một cái!
"Tiểu tử Hoa Hạ! Kiếm này tên là Thập Quyền kiếm! Chính là Thần khí thượng cổ của Đảo quốc ta, ngươi có thể chết ở dưới kiếm này cũng coi là vinh hạnh của ngươi!"
Bán Tàng Chân Nhất vuốt ve thân kiếm từ từ mở miệng nói.
Mà thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa kia dường như đã cảm ứng được chiến ý của chủ nhân, lập tức ông ông tác hưởng, sau đó phát ra ánh sáng chói mắt, xông thẳng lên trời!
"Đây chính là Thập Quyền Kiếm danh xưng kiếm thần sao?"
"Hoá ra ở trong tay lão tổ trưởng!"
"Ha ha! Lão tổ trường có Thần kiếm trong tay, xem ra tiểu tử này chết chắc!"
...
Mọi người của tổ chức Sam Khẩu lập tức lấy lại sự tự tin.
Chương 360 Làm sao lại mạnh như vậy?
"Lại là một thanh kiếm Thánh khí?"
Diệp Trần cũng hơi ngoài ý muốn một chút.
Trước đó Liễu Sinh Chính Long đã từng lấy ra một thanh kiếm Thánh khí, không nghĩ tới Bán Tàng Chân Nhất này, thế mà cũng có một thanh.
Chỉ có điều, Bán Tàng Chân Nhất này từ năm mươi, sáu mươi năm trước đã danh chấn thiên hạ, được người người tung hô và đệ nhất đại kiếm sư của Đảo quốc, bây giờ lại lĩnh ngộ được một chút Thời Không Pháp Tắc, thực lực quả nhiên mạnh hơn Liễu Sinh Chính Long rất nhiều. Hơn nữa, thanh Thánh Khí này ở trong tay Bán Tàng Chân Nhất, hẳn sẽ phát huy được uy lực mạnh mẽ, không giống như Liễu Sinh Chính Long.
Chỉ thấy, Bán Tàng Chân Nhất cầm thần kiếm trong tay, cả người đang đắm chìm dưới kiếm quang kinh thiên, giống như thượng giới hạ phàm, lần nữa chậm rãi mở miệng ra nói:
"Diệp Cuồng Tiên! Lão phu nghe nói tới trận chiến giữa ngươi và Tần Đạp Thiên kia, vốn ta còn tưởng là ngươi may mắn mà thắng được lão già nua hoa mắt ù tai Tần Đạp Thiên kia, thực lực căn bản không đáng để ca ngợi. Không nghĩ tới, ngươi vậy mà có thể tiếp được một chiêu Chân Long Thiên Trảm của ta, bức ta sử dụng Thập Quyền Kiếm, hoàn toàn có thể nói ngươi đã đủ tư cách làm đối thủ của ta!"
Nói đến đây, Bán Tàng Chân Nhất dừng lại một chút, khí thế trên người trong nháy mắt bắt đầu dâng lên, đồng thời lại mở miệng nói:
"Lão phu bắt đầu luyện kiếm vào lúc sáu tuổi, năm nay một trăm linh sáu tuổi vừa đúng một trăm năm!"
"Trong trăm năm vừa qua, trong những kẻ cùng thế hệ với ta chưa có ai ta có thể coi là đối thủ chân chính. Một đời lão phu kẻ địch lớn nhỏ gì cũng đã từng gặp, giao chiến cũng phải hơn ba trăm trận, thế mà suýt nữa thì thua một lần."
"Ta thừa nhận, nếu như ta ở lúc bằng tuổi của ngươi, khẳng định còn lâu mới là đối thủ của ngươi!"
"Có thể với chừng ấy tuổi đạt cảnh giới như thế, ngươi thật sự được xưng tụng là một kỳ tài có một không hai!"
"Đáng tiếc a, ngươi quá tự phụ! Lấy thiên phú của ngươi, qua hai mươi năm nữa, phóng tầm mắt toàn cầu thì không có một ai có thể là đối thủ của ngươi! Nhưng ngươi lại không biết thu liễm tài năng, cũng dám tự tìm đường chết thì không nên trách lão phu ta!"
Bán Tàng Chân Nhất mỗi một câu nói ra, khí thế trên người tăng cao lên một phần, ánh sáng trên Thập Quyền kiếm cũng sẽ theo đó mà sáng tỏ một phần!
Đợi đến hắn nói xong những lời này, khí thế trên người cũng đã nhảy lên tới đỉnh phong, kiếm quang lập lòe như mặt trời trong đêm tối, thắp sáng xung quanh trong phạm vi vài dặm!
Mà mọi người của tổ chức Sam Khẩu đang vây xem kia thì cũng bị cỗ khí thế cường hãn này dọa, chèn ép mà liên tục lùi lại, trọn vẹn lùi tới hơn trăm mét, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Quá cường đại!"
"Lão tổ trưởng không hổ là người đứng sau Vũ Hạc đại tiên của Đảo quốc chúng ta!"
"Lão tổ trưởng tất thắng!"
"Tiểu tử Hoa Hạ chắc chắn phải chết!"
...
Vào lúc này, chẳng những tất cả mọi người của tổ chức Sam Khẩu đều vô cùng phấn chấn, ngay cả ở xa ngoài mấy chục dặm tại Bộ Tổng chỉ huy hải quân lục chiến của Đảo quốc, Thượng tướng hải quân Cung Bản Ngũ Thập Nhị và cả một đám quan tướng của Đảo quốc, tất cả cũng đang tỉ mỉ nhìn chăm chú lên hình ảnh trên màn hình được truyền tới, thi nhau sợ hãi thán phục:
"Vị Thất Đại Mục tổ trưởng của tổ chức Sam Khẩu này, bây giờ đã hơn một trăm tuổi rồi phải không? Không nghĩ tới lại còn có thực lực đáng sợ như thế!"
"Người tu võ như bọn họ đều không giống như người bình thường, Bán Tàng tiên sinh cách đây năm mươi năm về trước đã là đệ nhất Đại Kiếm sư của Đảo quốc, tu vi bây giờ tự nhiên càng khủng bố hơn!"
"Thủ đoạn thần tiên như thế, chỗ nào còn cần quân đội chúng ta phải giúp một tay?"
"Chém Diệp Cuồng Tiên! Giương cao quốc uy của Đảo quốc chúng ta, xem sau này quân đội Hoa Hạ còn lấy cái gì ra để rêu rao!"
...
Ở dưới sự chờ mong chú ý quan sát của tất cả mọi người, Bán Tàng Chân Nhất rốt cuộc xuất thủ!
Chỉ thấy, Thập Quyền kiếm này mang theo uy năng kinh thiên, từ từ rơi xuống, nhìn giống như là một chiêu bình thường không có gì lạ, một chiêu bình thường không thể bình thường hơn, thế nhưng giống như ẩn chứa mọi thứ chân lý bên trong kiếm pháp, rút, kéo, nâng, kích, đâm, điểm, băng, quấy, ép, bổ, đoạn, trảm....
Một chiêu kiếm pháp thường thường không có gì lạ này vậy mà bao gồm tất cả kiếm pháp trong đó!
"Diệp Cuồng Tiên! Đây là ta khổ tâm nghiên cứu trong ba mươi năm mới sáng lập ra một chiêu tên là Kiếm Nhị Thập Nhị!"
"Hôm nay dùng một chiêu này để lấy tính mạng của ngươi, cũng coi là vinh hạnh của ngươi!"
Oanh!
Một chiêu sáng chói như một ngôi sao chổi, đánh thẳng tới Diệp Trần, ngay lập tức phong bế tất cả đường lui của hắn căn bản là không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể lựa chọn nghênh chiến chính diện.
Ngay cả Diệp Trần nhìn thấy một chiêu này, cũng không thể không lau mắt mà nhìn đối với Bán Tàng Chân Nhất, "Người này lấy trình độ võ đạo ở trên Địa Cầu, có thể sáng chế ra kiếm pháp không kém hơn võ kỹ cao cấp của Tu Chân giới, cũng tính được là một đời thiên kiêu!"
"Đáng tiếc a! Mặc cho kiếm pháp của ngươi tinh diệu hơn nữa thì ở trước thực lực tuyệt đối vẫn không chịu nổi một kích!"
Nói xong, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái, đồng thời trong miệng quát to một tiếng, "Lưu Ly Kim Thân! Mở!"
Ầm ầm!
Dưới ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của tất cả mọi người Đảo quốc, cái đạo thân ảnh gầy yếu của thiếu niên kia đột nhiên biến thành một người màu vàng kim to lớn cao hơn hai mét!
Ầm!
Cùng lúc đó, chiêu Kiếm Nhị Thập Nhị của Bán Tàng Chân Nhất đã hung hăng chém xuống ở trên thân người to lớn màu vàng kim kia, sau đó trong nháy mắt người to lớn màu vàng kim kia bị kiếm quang đầy trời nuốt hết vào trong đó... Kiếm quang và người hòa vào nhau, không thể phân biệt được đâu là ranh giới giữa Diệp Trần và kiếm quang của Bán Tàng Chân Nhất.
Toàn bộ cả một vùng đất lắc lư một lần nữa, các công trình kiến trúc trong phạm vi trăm mét, toàn bộ ở trong nháy mắt bị san thành bình địa!
Uy thế của một kiếm này thế mà thực sự mạnh hơn một chiêu trước đó của Bán Tàng Chân Nhất đâu chỉ hơn gấp năm lần!
"Lần này, tiểu tử Hoa Hạ kia dù sao cũng nên chết đi a?"
Đợi đến lúc kiếm quang tiêu tán, tất cả mọi người đều trợn lớn hai mắt ra mà nhìn lại.
Thế nhưng, "Cái gì!"
Mọi người trợn mắt há hốc mồm thêm một lần nữa.
Chỉ thấy, đạo thân ảnh vàng óng kia vẫn như cũ đứng vững vàng ở nơi đó, không có bất kỳ biến hóa một chút nào!
"Không! Đây không có khả năng! Phốc!"
Bán Tàng Chân Nhất lập tức hét lớn một tiếng, bởi vì chiêu thức vừa rồi thực sự quá tiêu hao công lực, cùng với việc bị đánh vào mặt tư tưởng, lập tức trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!
"Ta nói rồi, mặc cho kiếm pháp của ngươi có tinh diệu hơn nữa thì ở trước thực lực của ta chẳng qua cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi!"
Giọng nói vừa rơi xuống, đồng thời Diệp Trần hóa thân thành người khổng lồ màu vàng kim trực tiếp bước ra một bước đã lao tới trước mặt của Bán Tàng Chân Nhất, "Ngươi cũng tới nếm thử một quyền của ta xem thế nào!"
Diệp Trần trực tiếp tung ra một quyền không có chút màu sắc nào, hung hăng đấm tới phía Bán Tàng Chân Nhất!
Bán Tàng Chân Nhất thấy thế, hai con ngươi lập tức co rụt lại, ngay sau đó lấy kiếm ngăn cản, "Chân Long Thiên Trầm!"
Tuy nhiên, một kiếm nhìn như vô cùng uy mãnh này, sau khi va chạm vào quyền khổng lồ của Diệp Trần lại mong manh giống như một tờ giấy, trong nháy mắt đã bị trực tiếp phá vỡ, không có chút sức uy hiếp nào!
Bán Tàng Chân Nhất cảm giác được chính mình như đụng vào một tòa núi lớn, Thập Quyền Kiếm trực tiếp rời khỏi tay, cả người cũng theo đó mà bay ngược ra ngoài!
"Quyền thứ hai!"
Người Bán Tàng Chân Nhất còn chưa rơi xuống đất, bên tai đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng giống như Tử Thần!
Bán Tàng Chân Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, ngay lập tức đầu tiên vận khởi hộ thể cương khí.
Đáng tiếc, căn bản không có bất kỳ chỗ dùng nào, một quyền của đối phương đập tới, hộ thể cương khí trong nháy mắt đã vỡ vụn, cả người còn ở trên không trung, điên cuồng phun ra máu tươi bay ra ngoài thêm lần nữa!
Mà ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên.
"Quyền thứ ba!"
Bán Tàng Chân Nhất trơ mắt nhìn qua quả đấm to lớn đang giáng xuống kia, đã không còn có bất luận sức phản kháng gì, lập tức gào thét ra một tiếng không cam lòng, "Không! Điều đó không có khả năng!"
Giọng nói rơi xuống, đồng thời Bán Tàng Chân Nhất trong nháy mắt bị đấm thành một đống thịt vụn!
Bán Tàng Chân Nhất đến chết cũng không thể tin được, sự cố gắng cả đời của chính mình mới nghiên cứu ra Kiếm Nhị Thập Nhị, thế mà một quyền của đối thủ cũng không đỡ nổi, hắn rõ ràng mới chỉ mười mấy tuổi thôi a! Làm sao lại mạnh như vậy?
Sau khi giết Sơn Thôn Phú Giang, chủ lực của phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu trên cơ bản đã bị Diệp Trần chém giết hầu như không còn, còn về những tiểu lâu la kia, căn bản không đáng để Diệp Trần ra tay.
Nắm lấy cổ tay của Lâm Vũ Y, sau khi nhảy vọt liên tiếp mấy cái, hai người cũng đã đi ra bên ngoài mấy dặm.
Từ lúc hai người bước chân vào cứ điểm đến lúc rời khỏi, trước sau chẳng qua cũng chỉ có năm tới sáu phút mà thôi.
Lâm Vũ Y được Diệp Trần mang theo nhảy vọt ở trên không trung giống như cưỡi mây đạp gió, không thể không quay đầu nhìn về phía gương mặt đẹp trai kia của Diệp Trần, trong lúc nhất thời có chút ngây dại, "Sư phụ đúng là tiên nhân a! Không biết lúc nào ta cũng có thể lợi hại được giống như sư phụ a..."
...
Sau khi diệt phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu, Diệp Trần mang theo Lâm Vũ Y đi tới sân bay trực tiếp chạy tới mục tiêu tiếp theo: phân bộ vùng Đông Bắc của tổ chức Sam Khẩu!
Sau hai tiếng, cứ điểm phân bộ vùng Đông Bắc của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
Sau năm tiếng, cứ điểm phân bộ vùng Trung Bộ của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
Sau tám tiếng, cứ điểm phân bộ vùng ngoại ô của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
Sau chín tiếng rưỡi, cứ điểm phân bộ vùng trung tâm của tổ chức Sam Khẩu, toàn quân bị diệt!
...
Chớp mắt một cái, thời gian chỉ trong một đêm vậy mà vội vàng mà qua, đối với tuyệt đại đa số người của Đảo quốc mà nói, đây chẳng qua chỉ là một buổi tối bình thường như bao ngày.
Thế nhưng đối với tổ chức Sam Khẩu, thế lực lớn đệ nhất Đảo quốc này mà nói, trong một đêm này, đã định sẵn là một cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi!
Ai có thể nghĩ tới, tổ chức Sam Khẩu thế lực lớn nhất của Đảo quốc, chỉ trong một đêm ngắn ngủi này, gần như sắp bị người hốt sạch!
Ngoại trừ tổng bộ ở đảo Thần Châu và phân bộ ở xa xa ngoài đảo trên biển kia ra, sáu đại phân bộ còn lại tính cả phân bộ Quan Đông hôm qua bị diệt mất, tất cả cứ điểm phân bộ đều toàn quân bị diệt!
...
Ở trong một khách sạn năm sao trong tỉnh Hương Xuyên của Đảo quốc, Lâm Vũ Y theo Diệp Trần bôn ba một đêm, thực sự quá mệt mỏi, lúc này đang ngủ ở trong phòng.
Diệp Trần thì ngồi trên ghế salon ở bên ngoài phòng khách, dùng máy tính trong phòng tổng thống, tùy ý lật xem mấy trang website.
Chỉ thấy đầu đề của mỗi một trang web tin tức lớn đều có một dải chữ rất bắt mắt:
"Sau khi cứ điểm phân bộ Quan Đông của tổ chức Sam Khẩu bị tiêu diệt tiếp đó trong một đêm sáu cứ điểm phân bộ lớn của tổ chức Sam Khẩu bị tàn sát hầu như không còn!"
"Theo như tin đã đưa, cứ điểm sáu phân bộ lớn của tổ chức Sam Khẩu cùng với phân bộ Quan Đông bị tán sát vào tối hôm trước, tổng cộng có hơn nghìn người, toàn bộ đều chết một cách không bình thường, đến nay cảnh sát còn chưa có điều tra ra hung thủ sử dụng loại vũ khí nào!"
"Theo như tin đồn, ở trong cứ điểm phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu, phát hiện dấu của một cái bàn tay rất lớn mà Sơn Thôn Phú Giang trưởng khu vực phân bộ Bắc Hải của tổ chức Sam Khẩu dường như là chết dưới cái bàn tay khổng lồ này!"
"Từ vụ án vừa mới xảy ra, cảnh sát vẫn luôn giữ kín tình tiết của vụ án như bưng, dường như ở trong đó còn liên quan tới một cỗ lực lượng thần bí nào đó!"
...
Diệp Trần một mặt thản nhiên tùy ý lướt nhìn một lúc và thấy rằng vấn đề này không chỉ được đưa lên trên các trang web tin tức lớn, mà ngay cả mỗi một loại diễn đàn và thậm chí giao tiếp xã hội dựa trên phần mềm, tất cả cũng đề hoàn toàn bùng nổ đã trở thành chủ đề nóng của toàn dân.
Đối với chuyện này, Diệp Trần không cảm thấy có gì là lạ, dù sao, tổ chức Sam Khẩu là thế lực lớn nhất của Đảo quốc, ở trong mắt dân chúng của Đảo quốc tuyệt đối thuộc về tồn tại chỉ có thể ngưỡng vọng, thậm chí ở một mức độ nào đó, lực uy hiếp còn hơn cả chính phủ quốc gia!
Thế nhưng bây giờ, lại dễ dàng bị người diệt đi liên tiếp bảy phân bộ lớn, tiêu diệt hơn nghìn người, đã vậy còn bị tiêu diệt một cách bí ẩn, không ai truy ra được nguyên nhân rốt cuộc là sao.
Phải biết rằng tất cả thành viên của tổ chức Sam Khẩu gộp chung lại một chỗ thì số lượng người phải lên đến mấy vạn người, nhưng hơn một nghìn người này của bảy đại phân bộ lớn tuyệt đối đều là lực lượng trung kiên của tổ chức Sam Khẩu!
Những người này toàn bộ đều bị chém giết, toàn bộ tổ chức Sam Khẩu cũng đã bị hủy diệt hơn nửa.
Đối với toàn bộ Đảo quốc mà nói, trong mấy chục năm trở lại đây là sự kiện gây chấn động dư luận lớn nhất.
Mà đối với tổ chức Sam Khẩu mà nói thì từ lúc thành lập cho tới nay thì chưa bao giờ phải chịu đựng chuyện lớn kinh thiên như vậy!
Thậm chí tổn thất bậc này đã vượt qua thời điểm năm xưa Mỹ quốc chiếm lĩnh Đảo quốc.
Tuy nhiên, điều Diệp Trần không có nghĩ tới, phản ứng của dân chúng bình thường của Đảo quốc đối với chuyện này, ban đầu là hết sức kinh hãi và nghi ngờ, chờ sau khi biết đây là tin tức chính xác thế mà cả một bộ phận lớn đều vỗ tay bảo hay!
"Ác giả ác báo! Thấy được chưa, đây chính là kết quả của những phần tử xấu!"
"Theo ta nói thì đây chính là thần linh trừng phạt!"
"Có lẽ bởi vì tội ác của tổ chức Sam Khẩu, ngay cả Thiên Chiếu đại thần cũng không nhìn nổi đi!"
"Thần linh không có gì là không làm được a! Van cầu ngươi, nhanh giải cứu nốt đảo Thần Châu của chúng ta đi!"
...
Sau khi Diệp Trần nhìn thấy một số người dân mạng nhắn lại, không thể không cảm thấy buồn cười, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, mình giết nhiều người như vậy, chẳng những không có bị người coi là ác ma, thế mà ngược lại trở thành anh hùng trong lòng những người dân của Đảo quốc kia!
Thậm chí còn có rất nhiều người ở trên mạng internet còn cầu hắn nhanh đi diệt tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu ở đảo Thần Châu.
Nhìn thấy kết quả này, thật đúng là khiến Diệp Trần có chút dở khóc dở cười, "Xem ra cái tổ chức Sam Khẩu này, ngày thường làm quá nhiều chuyện ác, tiêu diệt bọn chúng đúng là tiện tay làm chuyện tốt cho dân chúng của Đảo quốc!"
"Cái con mẹ nhà nó, kịch bản như này hình như không đúng cho lắm a!"
...
Mà lúc này, ở tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu trên đảo Thần Châu!
"Chết tiệt!!"
Hai mắt của Bán Tàng Hùng Nhất tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu đã đỏ ngầu, gần như đều nhanh muốn phun ra lửa!
"Rốt cuộc là do ai làm? Điều này sao có thể! Ta muốn phanh thây xé xác hắn!"
Bán Tàng Hùng Nhất đã gầm thét ròng rã hơn một giờ, vẫn tức đến toàn thân như phát run.
Mà vẻ mặt của đám cao tầng khác của tổ chức Sam Khẩu cũng đều đang tái mét mặt, như thể chết cha chết mẹ.
Không, chuẩn xác mà nói, đối với bọn họ mức độ nghiêm trọng của chuyện này đã hơn cả cha mẹ chết!
Hôm qua cứ điểm phân bộ Quan Đông bị người đồ diệt là đã để cho tổ chức Sam Khẩu bị tổn thất nặng nề, nguyên khí đại thương, trong vòng mấy năm đều khó có thể khôi phục được.
Không nghĩ tới, lúc này vậy mà chỉ trong một ngày ngắn ngủi, không chỉ trong một đêm, toàn bộ sáu cứ điểm phân bộ lớn, thế mà bị người đồ sát toàn bộ hầu như không còn!
Cho dù là tìm được hung thủ phía sau thì cơ nghiệp mấy chục năm của tổ chức Sam Khẩu bọn họ, trên cơ bản cũng đã bị hủy đi hơn phân nửa!
Ở mười năm sau thậm chí là mấy chục năm sau đều chỉ sợ là khó mà khôi phục được như hiện giờ.
Nói đây là tai họa ngập đầu cũng không quá đáng chút nào!
Bán Tàng Hùng Nhất lại gầm thét một lúc, cảm xúc cuối cùng cũng tạm thời ổn định lại, lúc này mới nhìn về phía Ma Sinh Thác Chân, "Ma Sinh thúc thúc, việc này ngài thấy thế nào?"
Ma Sinh Thác Chân trầm mặc một lát, mới từ từ mở miệng nói:
"Xem ra dự đoán trước đó của chúng ta đã sai lầm, thực lực của người này đã vượt qua khỏi tưởng tượng của chúng ta! Có lẽ, ta đã đoán ra được hắn là ai!"
Mọi người nghe được điều này thì tất cả lập tức đều gật mình, Bán Tàng Hùng Nhất thì hai mắt trừng một cái, "Ma Sinh thúc thúc, ý của ngài là nói, chuyện này là do một người gây nên? Ở Đảo quốc chúng ta người có thực lực như thế, chỉ sợ cũng chỉ có hai người a? Hơn nữa tuyệt đối không phải là hai người này!"
Ma Sinh Thác Chân hít sâu một hơi nói:
"Nếu như người này là từ bên ngoài Đảo quốc thì sao đây?"
Bán Tàng Hùng Nhất nghe được điều này thì vẻ mặt đột nhiên biến đổi, dường như đã nghĩ tới điều gì đó, gần như cùng lúc mở miệng với Ma Sinh Thác Chân nói:
"Diệp Cuồng Tiên!"
Chương 357 Vạch ra kế hoạch vây bắt!
Sau khi kinh ngạc thốt lên Bán Tàng Hùng Nhất lại lắc đầu nói:
"Hắn thật sự dám một mình tới Đảo quốc sao? Chuyện này ta nghĩ khả năng không cao. Hắn thân là tướng quân của Hoa Hạ, bây giờ càng là nhân vật quan trọng của quân đội Hoa Hạ. Hoa Hạ làm sao dám để hắn một mình nguy hiểm đến Đảo quốc chứ? Chẳng lẽ không sợ hắn một đến mà không trở về sao?"
Cũng khó trách Bán Tàng Hùng Nhất trước đó không có nghĩ tới Diệp Trần.
Dù sao, thân phận của Diệp Trần không giống với người bình thường, bản thân là trụ cột của Hoa Hạ mà lại dám chạy tới Đảo quốc để gây sự giết người, một khi bị chính phủ của Đảo quốc điều tra được hành tung, sau đó sẽ phái bộ đội tới bao vây, sử dụng vũ khí cỡ lớn, cho dù là tiên nhân cũng phải chết!
Theo suy nghĩ của hắn thì quân đội Hoa Hạ tuyệt đối sẽ không cho phép hắn làm chuyện mạo hiểm như vậy!
Ma Sinh Thác Chân thì chầm chậm nói:
"Quân đội Hoa Hạ đương nhiên sẽ không làm ra chuyện mạo hiểm như vậy, thế nhưng dựa vào những gì ta hiểu rõ về người này thì người này vô cùng cuống ngạo, làm việc từ trước tới nay đều tùy hứng mà làm, chỉ sợ quân đội Hoa Hạ cũng không có cách sai khiến hắn phải làm này làm nọ!"
"Hơn nữa người này hung tàn hiếu sát, có thù tất báo, trước đó xảy ra xung đột với tổ chức Sam Khẩu chúng ta, bây giờ làm ra chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ!"
Ma Sinh Thác Chân nói tới đây, không thể không thở dài một hơi nói:
"Hùng Nhất, lúc trước ta đã sớm khuyên qua ngươi, ngươi không nên trêu chọc người này, ngươi không những không nghe còn ban bố treo giải thưởng 10 tỷ trên thế giới ngầm, chỉ sợ hành động này của ngươi đã hoàn toàn chọc giận hắn rồi."
Bán Tàng Hùng Nhất nghe được bên trong lời nói này của Ma Sinh Thác Chân có ý trách cứ, vẻ mặt lập tức càng hiện rõ vẻ khó coi.
Nếu như người trước mắt này không phải bởi vì có bối phận là thúc thúc của hắn, hơn nữa ở tổ chức Sam Khẩu có địa vị không tầm thường, dám can đảm quở trách hắn như thế thì vào lúc này hắn cũng đã sớm trở mặt rồi.
"Ma Sinh thúc thúc, lời này của ngài không đúng rồi! Mấy người Long Nhất, Long Bình, Nại Lưu Xuyên bọn hắn, tất cả mấy người đều chết ở trong tay hắn, như vậy nếu như chúng ta phải nuốt giận vào bụng, vậy tổ chức Sam Khẩu chúng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại? Còn đặt chân ở Đảo quốc như thế nào?"
Tuy rằng ngoài miệng của Bán Tàng Hùng nhất nói như vậy, nhưng thật ra thì trong lòng hắn mơ hồ đã có chút hối hận, nếu sớm biết đối phương khủng bố như vậy thì hắn thật đúng là không muốn dây dưa với cái tên Diệp Trần này làm gì chứ đừng nói đến chuyện ban bố cái lệnh treo giải đặc biệt kia.
Tính mạng của con trai và thủ hạ mặc dù quan trọng, thế nhưng mà đi so với cơ nghiệp trăm năm của tổ chức Sam Khẩu, cũng không đáng giá nhắc tới, hắn lúc đó cũng là nuốt không trôi cục tức này, hành động không suy tính thiệt hơn cho nên mới ban bố treo trải 10 tỷ trên thế giới ngầm toàn cầu.
Đáng tiếc, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn!
"Ai! Chuyện đã xảy ra rồi, việc cần làm bây giờ là chỉ có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết mới là tốt nhất." Ma Sinh Tác Chân mở miệng lần nữa nói ra.
Trong đám người có người khó hiểu nói:
"Hắn đã tiêu diệt bảy phân bộ lớn của chúng ta, các thành viên phân bộ còn sót lại kia bây giờ cũng đã được tổ trưởng triệu hồi về tổng bộ, chẳng lẽ Diệp Cuồng Tiên kia thật sự còn có gan dám tới tổng bộ của chúng ta hay sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người ngay lập tức thi nhau hùa theo:
"Không sai! Tổng bộ chúng ta tiếp giáp với căn cứ quân sự ở Thần Châu, Cung bản tướng quân là Tổng tư lệnh quân đội ở Thần Châu còn là bạn chí giao của tổ trưởng đại nhân, lại thêm thế lực của tổ chức Sam Khẩu chúng ta ở quốc hội, đủ sức để ngay lập tức điều động lực lượng ra phòng vệ!"
"Diệp Cuồng Tiên hắn cho dù có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể chống lại quân đội hay sao?"
"Không sai! Theo ta thấy, sở dĩ hắn tập kích bảy phân bộ lớn, hơn phân nửa cũng là bởi vì không dám tới tổng bộ của chúng ta giương oai!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, hiển nhiên đều nhận định Diệp Cuồng Tiên không dám tới tổng bộ của bọn họ ở đảo Thần Châu.
Không nghĩ tới, Ma Sinh Thác Chân khoát tay áo nói:
"Ta thấy chưa chắc! Các ngươi đều quá coi thường đảm lượng của Diệp Cuồng Tiên này!"
"Ta cẩn thận nghiên cứu qua tư liệu của người này, dựa theo tính cách trước kia của Diệp Cuồng Tiên này, hắn đã không ra tay thì thôi mà đã ra tay thì chắc chắn diệt cỏ tận gốc, không chừa đường sống cho bất kỳ kẻ nào dám khiêu khích hắn."
"Nghe nói, người này lúc trước thế nhưng ngay cả Diệp Thiên Ca cha ruột của hắn đều bị hắn ép tới phải tự tử!"
"Cho nên ta cảm thấy, hắn chắc chắn sẽ tới!"
Nói đến đây, Ma Sinh Thác Chân dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Hơn nữa, dựa vào tình huống từ lúc trước hắn xuất thủ diệt đi bảy phân bộ lớn này tới xem, trước sau đều không nhiều hơn mười phút!"
"Nếu như người này bây giờ xông tới, giết sạch toàn bộ những người như chúng ta đây, sau đó nhanh chóng bỏ chạy, cho dù là quân đội, cũng không kịp nghĩ cách ra tay cứu viện!"
Mọi người nghe được lời này của Ma Sinh Thác Chân thì ngay lập tức thi nhau biến sắc.
Không thể không nói, thật đúng là như thế!
Bỗng nhiên!
Bán Tàng Hùng Nhất vẫn luôn một mực im lặng, đột nhiên đứng dậy, hít một hơi thật sâu nói:
"Bây giờ xem ra, chỉ có thể mời ông nội ta ra tay?"
Ma Sinh Thác Chân gật đầu nói:
"Không những như thế! Hơn nữa còn phải qua chào hỏi với Cung Bản tướng quân một tiếng, tốt nhất có thể lặng lẽ bố trí thiên la địa võng ở xung quanh tổng bộ chúng ta, một khi Diệp Cuồng Tiên kia thật dám can đảm tới đây thì sẽ để cho hắn có đi mà không có về!"
Bán Tàng Hùng Nhất nghe được điều này, trong đôi mắt ngay lập tức hiện ra sát ý, "Không sai! Chỉ cần hắn dám đến, chắc chắn phải giải quyết triệt để người này, bằng không chỉ cần hắn còn sống một ngày, đối với tổ chức Sam Khẩu chúng ta mà nói, giốn như là một quả bom nổ chậm lúc nào cũng có thể phát nổ!"
"Chuyện này ta sẽ tự mình đi ra sau núi mời ông nội xuất thủ! Ma Sinh thúc thúc, về phần bên Cung Bản tướng quân thì làm phiền ngài đi một chuyến!"
Ma Sinh Thác Chân mỉm cười, gật đầu nói:
"Không có vấn đề! Ta chắc chắn sẽ cùng với Cung Bản tướng quân vạch ra một cái kế hoạch vây bắt hoàn hảo!"
"Sự tồn tại của người kia, đối với Đảo quốc cũng là một cái uy hiếp rất lớn, ta tin tưởng quốc hội Đảo quốc chắc chắn sẽ không cự tuyệt!"
...
Diệp Trần cũng không biết, một tấm lưới vô hình lớn đang được từ từ trải rộng ra để nhằm vào hắn.
Buổi chiều, sau khi Lâm Vũ Y tỉnh lại, gần như lập tức nhảy từ trên giường xuống, sau đó nhanh chóng lao ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy đạo thân ảnh để cô ta cảm thấy vô cùng an toàn kia, tiểu nha đầu lúc này mới thở dài một hơi, vỗ lên bộ ngực nhỏ của mình, sau đó nói khẽ:
"Sư phụ, sau đó chúng ta phải đi chỗ nào?"
Mí mắt Diệp Trần đều không nhấc lên mà thản nhiên nói:
"Tổng bộ tổ chức Sam Khẩu ở đảo Thần Châu!"
Lâm Vũ Y lập tức ngoan ngoãn gật đầu, "Để ta đi đặt vé trước!"
Nói xong, đang muốn đi gọi điện thoại cho phục vụ của khách sạn.
Không nghĩ tới, Diệp Trần lại khoát tay áo nói:
"Không cần! Ta trực tiếp đi sân bay, lần này ngươi cũng không cần đi, ngoan ngoãn ở trong khách sạn chờ lấy ta, chờ sau khi ta xử lý xong chuyện này, tự nhiên sẽ trở về đón ngươi!"
Diệp Trần vốn định thừa dịp lúc Lâm Vũ Y đang ngủ mà lặng lẽ rời đi, thế nhưng lại lo lắng tiểu nha đầu này lại nghĩ lung tung, cho là mình không cần cô bé, cho nên vẫn một mực chờ đến khi cô bé tỉnh ngủ, lúc này mới ở trước mặt nói ra cho cô ta biết.
Dù sao, tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu đã tồn tại gần trăm năm, lại có lực lượng phòng vệ trên biển của Đảo quốc làm hậu thuẫn, thực lực tuyệt đối không phải bảy phân bộ lớn có khả năng đánh đồng.
Một mình Diệp Trần thì tự nhiên không có gì lo sợ, nhưng nếu mang theo Lâm Vũ Y thì chỉ sợ sẽ không có cách nào bảo vệ an toàn cho cô bé, cho nên chỉ có thể để cho nàng ở lại trong khách sạn.
"Sư phụ, ta có thể..."
Lâm Vỹ Y còn đang khăng khăng muốn đi theo thì lại bị Diệp Trần trực tiếp cắt lời nàng, "Đây là mệnh lệnh!"
Lâm Vũ Y nhìn qua vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Trần, đành phải chu miệng nhỏ lên, ngoan ngoãn trả lời, "Vâng! Sư phụ!"
Chương 358 Giết tới tổng bộ tổ chức Sam Khẩu!
Sau khi rời khỏi khách sạn, Diệp Trần đi tới sân bay, dự định bay thẳng tới đảo Thần Châu, thế nhưng sau đó lại phát hiện, trong sân bay dường như có rất nhiều cảnh sát, có vẻ như đang lặng lẽ điều tra gì đó.
"Hay là tổ chức Sam Khẩu đã đoán ra được thân phận của ta? May mà trước đó ta ở khách sạn dùng giấy chứng nhận giả mà Thần Long vệ cung cấp, cũng sẽ không tra ra được tiểu nha đầu..."
Tuy rằng, những cảnh sát trước mắt này căn bản không làm được gì Diệp Trần, thế nhưng một khi bị tra ra sẽ gây ảnh hưởng tới kế hoạch hành động mà hắn đã vạch sẵn trước đó.
Tuy nhiên, cũng may là Diệp Trần sớm đã có chuẩn bị, đi thẳng tới một nơi vắng vẻ ít người, thuận tay một chiêu từ trong Càn Khôn Trạc lấy ra một cái giấy chứng nhận, hóa ra chính là giấy chứng nhận của Liễu Sinh Chính Long hôm đó ở thành phố Nam Châu hắn thuận tay nhặt về.
Diệp Trần nhìn vào ảnh trên giấy chứng nhận của Liễu Sinh Chính Long, cơ bắp trên mặt hắn bắt đầu nhúc nhích một lúc, chỉ chốc lát sau, đã giống với Liễu Sinh Chính Long tới bảy tám phần.
Sau đó, trực tiếp cầm giấy chứng nhận của Liễu Sinh Chính Long nghênh ngang đi tới chỗ mua vé.
...
Sau khi thay hình đổi dáng, mọi chuyện đều thuận lợi và hơn một giờ sau Diệp Trần đã tới đảo Thần Châu.
Lần theo ký ức của Tỉnh Thượng Hòa Ngạn, Diệp Trần rất nhanh đã tìm tới chỗ của tổng bộ tổ chức Sam Khẩu.
Mà lúc này thì trời cũng đã chạng vạng tối. Diệp Trần dừng chân tại sườn núi, phóng mắt ra xa hướng về phía ngôi biệt thự đồ sộ phía trước.
Đây là trang viên biệt thự vô cùng xa hoa, chiếm diện tích khoảng gần trăm mẫu, hơn nữa vị trí xây dựng được coi là một nơi có phong cảnh tương đối tươi đẹp. Phóng tầm mắt ra biển có thể nhìn thấy ở phía xa xa bên ngoài mấy chục km, ở trên mặt biển có một chiếc quân hạm lui tới.
Rất rõ ràng, chính như trên tư liệu đã nói, tổng bộ của tổ chức Sam Khẩu gần với căn cứ quân sự trên biển của Đảo quốc.
...
Chờ lúc Diệp Trần đang hướng đi tới cửa chính của trang viên khổng lồ này thì lại phát hiện ở xung quanh thế mà không có một ai, hơn nữa bên trong lại rất yên tĩnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Diệp Trần không thể không khẽ híp lại một cái trực tiếp phóng thần niệm ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã nhìn thấy rõ ràng tình huống xung quanh ở trong phạm vi trăm dặm.
"Xem ra tổ chức Sam Khẩu quả nhiên đã đoán được thân phận của ta, hơn nữa ở còn bày ra một cái hố, vào lúc này còn đang đợi ta nhảy vào bên trong đây!"
"Đáng tiếc a! Các ngươi làm sao biết được rằng, sở dĩ Diệp Cuồng Tiên ta diệt bảy phân bộ lớn trước, mà không có trước tiên tới đạp diệt tổng bộ của các ngươi chính là muốn để các ngươi có chỗ phòng bị, sau đó ta lại quang minh chính đại hung hăng nghiền nát các ngươi!"
Sau khi tự kỷ một lúc, Diệp Trần hít sâu một hơi, thân thể trực tiếp nhoáng một cái đã đi tới cửa chính của trang viên, sau đó cất bước đi vào trong, đồng thời mở miệng cao giọng, giọng nói phát ra thanh âm giống như một làn sóng dữ dội, hướng sâu trong trang viên phía xa xa mà đi!
"Hoa Hạ Diệp Cuồng Tiên, đến đây tiếp kiến tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc!"
...
Mà cùng lúc đó, ở chính giữa trong đại sảnh của tổ chức Sam Khẩu, các cao tầng của tổ chức Sam Khẩu cùng với tất cả cao thủ trong ổ chức, toàn bộ đều tập trung ở đây.
Lúc này, ngồi ở phía trên cao nhất là một ông lão có khuôn mặt hồng hào với mái tóc bạc trắng, làn da bóng loáng như độ tuổi trung niên có khí thế hào hùng.
Người này hóa ra chính là ông nội của Bán Tàng Hùng Nhất, Thất Đại Mục của tổ chức Sam Khẩu, Bán Tàng Chân Nhất!
"Hùng Nhất, Thác Chân, các ngươi khẳng định tiểu tử Hoa Hạ kia đêm nay chắc chắn sẽ tới sao?"
Bán Tàng Chân Nhất bỗng nhiên từ từ mở hai mắt ra, mở miệng nhàn nhạt nói, giọng nói trầm thấp vang dội giống như tiếng chuông.
Bán Tàng Hùng Nhất cười ha ha một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý nói:
"Ông nội, theo như cháu đoán, tiểu tử kia hơn phân nửa chắc không dám tới! Không nói đến ở đây chúng ta có ông nội tự mình tọa trấn, xung quanh còn có một sư đoàn của Cung Bản tướng quân mai phục, nếu như hắn dám tới, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Hắn chắc là không có ngu như vậy chứ?"
Bán Tàng Chân Nhất nhẹ gật đầu, biểu thị tán đồng nói:
"Lời này rất có lý! Cho dù là lão phu năm đó còn trẻ, cao nhân võ đạo xuất hiện rất nhiều, thực lực phổ biến mạnh hơn bây giờ, còn không dám đối cứng với quân đội, cho dù là tiên nhân thì cũng khó mà tránh khỏi bị đạn pháo gây thương tích, chứ đừng nói nói bây giờ quân sự đã hiện đại hóa, so với thực lực quân đội ngày đó thì không biết đã mạnh hơn bao nhiêu lần! Dám can đảm chống lại quân đội thì không khác nào lấy trứng chọi đá."
Ma Sinh Thác Chân nghe được điều này thì không thể không há to miệng, muốn phản bác, tuy nhiên đến bây giờ, mọi người cũng như trận địa sẵn sàng đón quân định, đã chờ được hơn nửa ngày nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Cuồng Tiên đâu, ngay cả hắn cũng không dám chắc, thế là lời đến khóe miệng lại đành nuốt trở về.
Lúc này, Bán Tàng Chân Nhất mở miệng lần nữa nói:
"Đúng rồi, hành tung của Diệp Cuồng Tiên kia các ngươi điều tra như thế nào? Cho dù tiểu tử này không dám tới đây, chúng ta với người này cũng đã là tình trạng một mất một còn, không chết không thôi, nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ hắn đi, tốt nhất đừng để hắn còn sống mà rời khỏi Đảo quốc!"
Bán Tàng Hùng Nhất vội vàng nói:
"Việc này cháu đã điều động tất cả lực lượng có thể điều động tới lục soát ở trên tất cả nhà ga, sân bay, khách sạn trên toàn quốc, một khi phát hiện được ra hành tung của Diệp Cuồng Tiên sẽ trước tiên báo cáo về đây cho cháu!"
Nói tới chỗ này, Bán Tàng Hùng Nhất dừng lại một chút, nói:
"Nhưng đến bây giờ còn chưa có tin tức gì, nói không chừng người này đã rời khỏi Đảo quốc hoặc là đang núp ở trong một góc nào đó run lẩy bẩy đi!"
Mọi người nhất thời thi nhau cười vang một lúc, bóng ma to lớn trong lòng trước đó cũng theo đó mà quét sạch sành sanh, "Diệp Cuồng Tiên là cái gì? Cao thủ đệ nhất Hoa Hạ là cái gì! Xem ra cũng chỉ là hư danh thôi!"
"Chẳng qua chỉ là một tên thích hành động lén lén lút lút mà thôi, hơn phân nửa cũng không có cái bản lĩnh thật sự nào!"
"Ta đã nói rồi mà! Một thằng con nít còn chưa tới hai mươi tuổi, lông còn chưa mọc đủ, cho dù mạnh hơn nữa thì có thể mạnh tới mức nào? Xem ra võ đạo Hoa Hạ quả nhiên không còn người nối nghiệp a!"
...
Tuy nhiên sau khi mọi người trong tổ chức chế nhạo Diệp Trần không kiêng kỵ chút nào thì bỗng nhiên có một giọng nói giống như thiên lôi cuồn cuộn đột nhiên từ trên chín tầng trời truyền tới, làm rung chuyển toàn bộ đại sảnh!
"Hoa Hạ Diệp Cuồng Tiên, đến đây tiếp kiến tổ chức Sam Khẩu của Đảo quốc!"
Ngay lập tức toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt im lặng như tờ, tất cả mọi người vào lúc này đều đang trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Bán Tàng Chân Nhất luôn ngồi ngay ngắn ở trên vị trí cao cũng không thể không đột nhiên đứng dậy, trong đôi mắt hiện ra vẻ giật mình nồng đậm, "Được, cái tên Diệp Cuồng Tiên này! Hắn thế mà dám cả gan tới đây?!!"
...
Giây tiếp theo sau khi giọng nói giống như tiếng thiên lôi kia rơi xuống, Diệp Trần đã bước vào trong trang viên, trực tiếp hướng tới đại sảnh từ từ đi tới.
"Nổ súng!"
Ở xung quanh đại sảnh sớm đã bố trí lực lượng hùng hậu, nào là súng tiểu liên, súng tự động...thậm chí còn có cả súng máy hặng nặng, súng bắn tỉa.
Hơn nữa tất cả đều là vũ khí tân tiến nhất trên thế giới. Các loại vũ khí hiện đại đó đều đã lên đạn sẵn chỉ chờ mục tiêu xuất hiện là sẽ khai hỏa ngay.
Phanh phanh phanh!
Theo tiếng ra lệnh của thủ lĩnh bọn họ, tất cả mọi người đồng thời nổ súng, hàng trăm viên đạn khác nhau giống như cơn mưa to nổ bắn ra thi nhau hướng về phía Diệp Trần mà phóng tới.
Diệp Trần thấy thế, không thể không nhẹ nhàng lắc đầu, "Cho dù là đạn pháo cũng không làm tổn thược được ta một chút nào, đạn bình thường thế này thì có thể làm được gì ta?"
Nói xong lời này, đồng thời Diệp Trần tiện tay vung lên, một cỗ khí kình cường đại, từ trong cơ thể Diệp Trần đột nhiên bắn ra, những viên đạn bay tới trước mặt lại thi nhau bắn ngược trở về.
"A a a!"
Theo đó thì liên tiếp từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, những người tham gia mai mục ở xung quanh, toàn bộ đều chết ở dưới đạn của mình, hay có thể nói chính là tự tay bóp dái
Chương 359 Ngươi cho rằng ngươi giết được ta?
"Bán Tàng Hùng Nhất! Đây chính là đạo đãi khách của tổ chức Sam Khẩu các ngươi sao?"
Diệp Trần thuận tay nháy mắt giết chết những người trong bóng tối kia, một tay thả lỏng phía sau, một tay nắm khí thành một đạo kiếm quang kinh thiên màu đỏ dài hơn trăm mét, đã phóng lên tận trời, sau đó trực tiếp hung hăng chém xuống phía dưới!
Ầm ầm!
Tòa cao ốc sang trọng khí phái kia của tổ chức Sam Khẩu đã bị đạo kiếm khí này của Diệp Trần nhắm vào giữa mạnh mẽ bổ ra làm hai nửa!
Phần phật!
Cao ốc cao tới mấy chục mét, trong nháy mắt sụp đổ xuống.
Tuy nhiên, một lát sau, bành một tiếng!
Trong cao ốc sụp đổ xuống kia, có vẻ như có thứ gì đó thoát ra, trong nháy mắt một luồng khí kình cực mạnh hất văng đống gạch vụn xung quanh ra!
Các vị cao tầng hạch tâm của tổ chức Sam Khẩu ở phía dưới vậy mà không tổn thất một ai.
Hai mắt Diệp Trần không thể không híp lại một cái, ánh mắt khóa chặt ở trên người một ông lão tóc bạc trắng.
Rất rõ ràng, ở lúc cao ốc sụp đổ xuống là do người này đã dùng khí kình cường đại để ngăn cản, phá tan tòa cao ốc sụp đổ xuống lúc này mới bảo đảm được an toàn của mọi người.
Thực lực của người này, ít nhất là ở trên Thần Cảnh.
"Diệp Cuồng Tiên! Lão phu thật đúng là xem thường ngươi!"
Diệp Trần để ý tới Bán Tàng Chân Nhất, người kia cũng nhìn hắn ta từ trên xuống, và từ từ mở miệng, "Tuy nhiên! Hành động ngày hôm nay của ngươi chẳng qua chỉ là mãng phu thôi! Ngươi cho rằng ngươi còn có cơ hội sống sót rời khỏi nơi này sao?"
Lời nói của Bán Tàng Chân Nhất rơi xuống, thân thể hơi chao đảo một cái, người đã bước ra khoảng cách mấy chục mét, trong nháy mắt từ trong khu phế tích kia nhảy ra ngoài.
Diệp Trần cười lạnh, "Nếu như ta muốn đi, không có ai có thể ngăn được ta! Ngươi không được! Quân đội sau lưng ngươi cũng như vậy đều không được!"
Bán Tàng Chân Nhất nghe được điều này, hai mắt không thể không ngưng tụ, "Ngươi biết rõ xung quanh có quân đội mai phục mà còn dám hiện thân sao?"
Hai tay Diệp Trần thả lỏng phía sau, thản nhiên nói:
"Có gì mà không dám? Chẳng qua chỉ là một đàn kiến hôi mà thôi!"
"Tốt tốt tốt!"
Bán Tàng Chân Nhất giận quá thành cười, "Ngươi quả nhiên giống như tin đồn, ngông cuồng không ai bì nổi! Lão phu hôm nay ngược lại muốn xem xem, ngươi có vốn liếng gì để ngông cuồng như vậy!"
Cùng lúc nói xong lời này, Bán Tàng Chân Nhất cũng đã xuất thủ, chỉ thấy hai tay của hắn nắm lại, giống như cầm một thanh bảo kiếm.
Oanh!
Giống như vậy một đạo kiếm quang mờ mờ dài hơn trăm mét đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Bán Tàng Chân Nhất, "Tiểu tử Hoa Hạ! Trước tiên thử nhận một chiêu này của lão phu!"
"Chân Long Thiên Trảm!!"
Lời nói rơi xuống, đạo kiếm quang kinh thiên kia cũng theo đó mà rơi xuống, nó dường như rất chậm, và đồng thời nó dường như nhanh như chớp!
Hai loại cảm giác này rõ ràng tràn đầy mâu thuẫn lại dung hợp với nhau một cách quỷ dị!
"Ừm?"
Ngay cả lông mày Diệp Trần cũng không thể không nhíu lại, "Người này vậy mà lĩnh ngộ được một chút Thời không Pháp tắc? Hơn nữa còn dung nhập vào trong kiếm pháp!"
"Tuy rằng căn bản không đáng giá nhắc tới, thế nhưng ở trên Trái Đất nho nhỏ này cũng được coi là kỳ tài ngút trời!"
"Người này chỉ sợ có thực lực cao hơn một chút so với Tần Đạp Thiên!"
Bỗng nhiên, Diệp Trần nhận ra rằng, khó trách thời đại chủ nghĩa tư bản võ đạo Hoa Hạ bị võ đạo của Đảo quốc có chỗ áp chế, nghĩ tới Tần Đạp Thiên kia trước đó ở lúc Diệp Trần không có đột nhiên xuất hiện, mơ hồ đã là đệ nhất cao thủ của Hoa Hạ, vẫn như trước so với Bán Tàng Chân Nhất này phải kém nửa bậc, vị Vũ Hạc đại tiên kia có danh xưng là đệ nhất nhân của Đảo quốc, chẳng phải còn càng mạnh hơn sao?
Ngay vào lúc Diệp Trần đang suy nghĩ, đạo kiếm quang kinh thiên kia đã nặng nề rơi xuống!
Bá bá bá!!!
Ngay vào lúc kiếm quang kia rơi xuống, mức độ dường như tăng lên không chỉ hàng nghìn lần!
Thế mà trong nháy mắt đã chém ra hơn ngàn lần công kích!
Oanh!
Lấy đôi mắt của những người bình thường xung quanh căn bản đã không có cách nào bắt được kiếm quang, chỉ thấy thân ảnh thiếu niên phía trước kia, đã hoàn toàn bị rất nhiều đạo kiếm quang nuốt hết vào trong đó!
Ầm ầm!
Sau đó là núi rừng chấn động, giống như sinh ra một cơn địa chấn lớn vậy!
Đám người đứng vững lại, rất nhiều đạo kiếm quang kia cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Phía trước thì xuất hiện một cái hào rộng gần mười mét dài hơn trăm mét, sâu tới hai ba mươi mét!
Tê ~
Mọi người của tổ chức Sam Khẩu đang thi nhau hít sâu một hời đồng thời trong lòng cuồng hỉ không thôi.
"Uy lực một kiếm này của Lão tổ trưởng, chỉ sợ đã không kém một một quả bom nguyên tử cỡ nhỏ đi!"
"Tiểu tử kia cho dù thân thể cứng như kim cương đi nữa thì có lẽ cũng đã thành tro bụi!"
"Quả nhiên lão tổ trưởng vừa ra tay, đánh đanh thắng đó a!"
...
Sự rung động của mọi người trong tổ chức Sam Khẩu qua đi thì đã bắt đầu thi nhau hoan hô lên.
Duy chỉ có Bán Tàng Chân Nhất chau mày,
"Cứ như vậy chết rồi sao?"
Chờ một lát, chỗ hào sâu kia vẫn không thấy có động tĩnh gì, cũng không cảm ứng được bất kỳ khí tức gì, Bán Tàng Chân Nhất lúc này mới vững tin, đối phương đã chết dưới một kích cường đại của chính mình, không thể không cười ha ha, "Cao thủ đệ nhất Hoa Hạ sao, hóa ra cũng chỉ như vậy mà thôi!"
Tuy nhiên, hắn vừa mới nói câu này xong, ở chỗ cái hào sâu kia đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng lạnh nhạt, "Thật sao? Ngươi thực sự cho rằng ngươi đã giết được ta sao?"
Giọng nói vừa rơi xuống đồng thời ở chỗ hào sâu kia hiện ra ánh vàng, sau đó một bóng người từ trong hố sâu chậm rãi đi ra, giống như bước lên một cái bậc thang vô hình, chỉ chốc lát cũng đã từ hào sâu trở về trên mặt đất một lần nữa.
"Cái gì!"
Bán Tàng Chân Nhất nhìn thấy Diệp Trần từ hào sâu đi ra, hơn nữa khắp toàn thân từ trên xuống dưới dường như không có dấu hiệu bị thương tổn gì, sắc mặt lập tức đại biến.
Mọi người còn lại của tổ chức Sam Khẩu cũng đều có vẻ mặt tràn đầy khó tin.
Có thể một kích có thể so với bom nguyên tử cỡ nhỏ, thế mà bị đối phương mạnh mẽ đỡ được!
Đây là người sao?
Bọn họ làm sao biết được rằng, Diệp Trần vừa rồi nhất thời hứng khởi muốn thử một kiếm uy lực này của đối phương một chút, cho nên không có trốn tránh, cũng không có sử dụng Lưu Ly Kim Thân, trực tiếp lấy nhục thân chống đỡ.
Không thể không nói, một kiếm uy lực này của đối phương hoàn toàn chính xác không tầm thường!
Cho dù lấy nhục thân của Diệp Trần bây giờ đã có thể so với Linh khí thì vẫn bị một kiếm này của đối phương phá vỡ da thịt. Tuy nhiên chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, sau khi vận chuyển chân nguyên trong cơ thể chữa trị, đảo mắt đã khỏi hẳn, cho nên chậm trễ một chút thời gian.
Nếu để cho Bán Tàng Chân Nhân biết được chuyện này, đối phương lấy nhục thân chống đỡ một kiếm của chính mình, hơn nữa còn không có thi triển võ kỹ phòng ngự, đoán chừng sẽ suy sụp mất.
"Trúng một kiếm của lão phu, ta cũng không tin ngươi mảnh may không có một chút thương tổn nào, đón thêm một kích mạnh nhất của ta thử một chút!"
Sau khi khiếp sợ Bán Tàng Chân Nhất cho rằng đối phương chẳng qua là đang cố gắng chống đỡ, lập tức lấy về mấy phần tự tin một lần nữa, thế là rốt cuộc rút ra trường kiếm có phong cách cổ xưa ra.
Ông ~
Trường kiếm có phong cách cổ xưa được rút ra, dường như ngay cả không gian ở xung quanh đều phải hung hăng lắc lư một cái!
"Tiểu tử Hoa Hạ! Kiếm này tên là Thập Quyền kiếm! Chính là Thần khí thượng cổ của Đảo quốc ta, ngươi có thể chết ở dưới kiếm này cũng coi là vinh hạnh của ngươi!"
Bán Tàng Chân Nhất vuốt ve thân kiếm từ từ mở miệng nói.
Mà thanh trường kiếm có phong cách cổ xưa kia dường như đã cảm ứng được chiến ý của chủ nhân, lập tức ông ông tác hưởng, sau đó phát ra ánh sáng chói mắt, xông thẳng lên trời!
"Đây chính là Thập Quyền Kiếm danh xưng kiếm thần sao?"
"Hoá ra ở trong tay lão tổ trưởng!"
"Ha ha! Lão tổ trường có Thần kiếm trong tay, xem ra tiểu tử này chết chắc!"
...
Mọi người của tổ chức Sam Khẩu lập tức lấy lại sự tự tin.
Chương 360 Làm sao lại mạnh như vậy?
"Lại là một thanh kiếm Thánh khí?"
Diệp Trần cũng hơi ngoài ý muốn một chút.
Trước đó Liễu Sinh Chính Long đã từng lấy ra một thanh kiếm Thánh khí, không nghĩ tới Bán Tàng Chân Nhất này, thế mà cũng có một thanh.
Chỉ có điều, Bán Tàng Chân Nhất này từ năm mươi, sáu mươi năm trước đã danh chấn thiên hạ, được người người tung hô và đệ nhất đại kiếm sư của Đảo quốc, bây giờ lại lĩnh ngộ được một chút Thời Không Pháp Tắc, thực lực quả nhiên mạnh hơn Liễu Sinh Chính Long rất nhiều. Hơn nữa, thanh Thánh Khí này ở trong tay Bán Tàng Chân Nhất, hẳn sẽ phát huy được uy lực mạnh mẽ, không giống như Liễu Sinh Chính Long.
Chỉ thấy, Bán Tàng Chân Nhất cầm thần kiếm trong tay, cả người đang đắm chìm dưới kiếm quang kinh thiên, giống như thượng giới hạ phàm, lần nữa chậm rãi mở miệng ra nói:
"Diệp Cuồng Tiên! Lão phu nghe nói tới trận chiến giữa ngươi và Tần Đạp Thiên kia, vốn ta còn tưởng là ngươi may mắn mà thắng được lão già nua hoa mắt ù tai Tần Đạp Thiên kia, thực lực căn bản không đáng để ca ngợi. Không nghĩ tới, ngươi vậy mà có thể tiếp được một chiêu Chân Long Thiên Trảm của ta, bức ta sử dụng Thập Quyền Kiếm, hoàn toàn có thể nói ngươi đã đủ tư cách làm đối thủ của ta!"
Nói đến đây, Bán Tàng Chân Nhất dừng lại một chút, khí thế trên người trong nháy mắt bắt đầu dâng lên, đồng thời lại mở miệng nói:
"Lão phu bắt đầu luyện kiếm vào lúc sáu tuổi, năm nay một trăm linh sáu tuổi vừa đúng một trăm năm!"
"Trong trăm năm vừa qua, trong những kẻ cùng thế hệ với ta chưa có ai ta có thể coi là đối thủ chân chính. Một đời lão phu kẻ địch lớn nhỏ gì cũng đã từng gặp, giao chiến cũng phải hơn ba trăm trận, thế mà suýt nữa thì thua một lần."
"Ta thừa nhận, nếu như ta ở lúc bằng tuổi của ngươi, khẳng định còn lâu mới là đối thủ của ngươi!"
"Có thể với chừng ấy tuổi đạt cảnh giới như thế, ngươi thật sự được xưng tụng là một kỳ tài có một không hai!"
"Đáng tiếc a, ngươi quá tự phụ! Lấy thiên phú của ngươi, qua hai mươi năm nữa, phóng tầm mắt toàn cầu thì không có một ai có thể là đối thủ của ngươi! Nhưng ngươi lại không biết thu liễm tài năng, cũng dám tự tìm đường chết thì không nên trách lão phu ta!"
Bán Tàng Chân Nhất mỗi một câu nói ra, khí thế trên người tăng cao lên một phần, ánh sáng trên Thập Quyền kiếm cũng sẽ theo đó mà sáng tỏ một phần!
Đợi đến hắn nói xong những lời này, khí thế trên người cũng đã nhảy lên tới đỉnh phong, kiếm quang lập lòe như mặt trời trong đêm tối, thắp sáng xung quanh trong phạm vi vài dặm!
Mà mọi người của tổ chức Sam Khẩu đang vây xem kia thì cũng bị cỗ khí thế cường hãn này dọa, chèn ép mà liên tục lùi lại, trọn vẹn lùi tới hơn trăm mét, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
"Quá cường đại!"
"Lão tổ trưởng không hổ là người đứng sau Vũ Hạc đại tiên của Đảo quốc chúng ta!"
"Lão tổ trưởng tất thắng!"
"Tiểu tử Hoa Hạ chắc chắn phải chết!"
...
Vào lúc này, chẳng những tất cả mọi người của tổ chức Sam Khẩu đều vô cùng phấn chấn, ngay cả ở xa ngoài mấy chục dặm tại Bộ Tổng chỉ huy hải quân lục chiến của Đảo quốc, Thượng tướng hải quân Cung Bản Ngũ Thập Nhị và cả một đám quan tướng của Đảo quốc, tất cả cũng đang tỉ mỉ nhìn chăm chú lên hình ảnh trên màn hình được truyền tới, thi nhau sợ hãi thán phục:
"Vị Thất Đại Mục tổ trưởng của tổ chức Sam Khẩu này, bây giờ đã hơn một trăm tuổi rồi phải không? Không nghĩ tới lại còn có thực lực đáng sợ như thế!"
"Người tu võ như bọn họ đều không giống như người bình thường, Bán Tàng tiên sinh cách đây năm mươi năm về trước đã là đệ nhất Đại Kiếm sư của Đảo quốc, tu vi bây giờ tự nhiên càng khủng bố hơn!"
"Thủ đoạn thần tiên như thế, chỗ nào còn cần quân đội chúng ta phải giúp một tay?"
"Chém Diệp Cuồng Tiên! Giương cao quốc uy của Đảo quốc chúng ta, xem sau này quân đội Hoa Hạ còn lấy cái gì ra để rêu rao!"
...
Ở dưới sự chờ mong chú ý quan sát của tất cả mọi người, Bán Tàng Chân Nhất rốt cuộc xuất thủ!
Chỉ thấy, Thập Quyền kiếm này mang theo uy năng kinh thiên, từ từ rơi xuống, nhìn giống như là một chiêu bình thường không có gì lạ, một chiêu bình thường không thể bình thường hơn, thế nhưng giống như ẩn chứa mọi thứ chân lý bên trong kiếm pháp, rút, kéo, nâng, kích, đâm, điểm, băng, quấy, ép, bổ, đoạn, trảm....
Một chiêu kiếm pháp thường thường không có gì lạ này vậy mà bao gồm tất cả kiếm pháp trong đó!
"Diệp Cuồng Tiên! Đây là ta khổ tâm nghiên cứu trong ba mươi năm mới sáng lập ra một chiêu tên là Kiếm Nhị Thập Nhị!"
"Hôm nay dùng một chiêu này để lấy tính mạng của ngươi, cũng coi là vinh hạnh của ngươi!"
Oanh!
Một chiêu sáng chói như một ngôi sao chổi, đánh thẳng tới Diệp Trần, ngay lập tức phong bế tất cả đường lui của hắn căn bản là không thể trốn đi đâu được, chỉ có thể lựa chọn nghênh chiến chính diện.
Ngay cả Diệp Trần nhìn thấy một chiêu này, cũng không thể không lau mắt mà nhìn đối với Bán Tàng Chân Nhất, "Người này lấy trình độ võ đạo ở trên Địa Cầu, có thể sáng chế ra kiếm pháp không kém hơn võ kỹ cao cấp của Tu Chân giới, cũng tính được là một đời thiên kiêu!"
"Đáng tiếc a! Mặc cho kiếm pháp của ngươi tinh diệu hơn nữa thì ở trước thực lực tuyệt đối vẫn không chịu nổi một kích!"
Nói xong, dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái, đồng thời trong miệng quát to một tiếng, "Lưu Ly Kim Thân! Mở!"
Ầm ầm!
Dưới ánh mắt chấn động không gì sánh nổi của tất cả mọi người Đảo quốc, cái đạo thân ảnh gầy yếu của thiếu niên kia đột nhiên biến thành một người màu vàng kim to lớn cao hơn hai mét!
Ầm!
Cùng lúc đó, chiêu Kiếm Nhị Thập Nhị của Bán Tàng Chân Nhất đã hung hăng chém xuống ở trên thân người to lớn màu vàng kim kia, sau đó trong nháy mắt người to lớn màu vàng kim kia bị kiếm quang đầy trời nuốt hết vào trong đó... Kiếm quang và người hòa vào nhau, không thể phân biệt được đâu là ranh giới giữa Diệp Trần và kiếm quang của Bán Tàng Chân Nhất.
Toàn bộ cả một vùng đất lắc lư một lần nữa, các công trình kiến trúc trong phạm vi trăm mét, toàn bộ ở trong nháy mắt bị san thành bình địa!
Uy thế của một kiếm này thế mà thực sự mạnh hơn một chiêu trước đó của Bán Tàng Chân Nhất đâu chỉ hơn gấp năm lần!
"Lần này, tiểu tử Hoa Hạ kia dù sao cũng nên chết đi a?"
Đợi đến lúc kiếm quang tiêu tán, tất cả mọi người đều trợn lớn hai mắt ra mà nhìn lại.
Thế nhưng, "Cái gì!"
Mọi người trợn mắt há hốc mồm thêm một lần nữa.
Chỉ thấy, đạo thân ảnh vàng óng kia vẫn như cũ đứng vững vàng ở nơi đó, không có bất kỳ biến hóa một chút nào!
"Không! Đây không có khả năng! Phốc!"
Bán Tàng Chân Nhất lập tức hét lớn một tiếng, bởi vì chiêu thức vừa rồi thực sự quá tiêu hao công lực, cùng với việc bị đánh vào mặt tư tưởng, lập tức trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi!
"Ta nói rồi, mặc cho kiếm pháp của ngươi có tinh diệu hơn nữa thì ở trước thực lực của ta chẳng qua cũng chỉ là một chuyện cười mà thôi!"
Giọng nói vừa rơi xuống, đồng thời Diệp Trần hóa thân thành người khổng lồ màu vàng kim trực tiếp bước ra một bước đã lao tới trước mặt của Bán Tàng Chân Nhất, "Ngươi cũng tới nếm thử một quyền của ta xem thế nào!"
Diệp Trần trực tiếp tung ra một quyền không có chút màu sắc nào, hung hăng đấm tới phía Bán Tàng Chân Nhất!
Bán Tàng Chân Nhất thấy thế, hai con ngươi lập tức co rụt lại, ngay sau đó lấy kiếm ngăn cản, "Chân Long Thiên Trầm!"
Tuy nhiên, một kiếm nhìn như vô cùng uy mãnh này, sau khi va chạm vào quyền khổng lồ của Diệp Trần lại mong manh giống như một tờ giấy, trong nháy mắt đã bị trực tiếp phá vỡ, không có chút sức uy hiếp nào!
Bán Tàng Chân Nhất cảm giác được chính mình như đụng vào một tòa núi lớn, Thập Quyền Kiếm trực tiếp rời khỏi tay, cả người cũng theo đó mà bay ngược ra ngoài!
"Quyền thứ hai!"
Người Bán Tàng Chân Nhất còn chưa rơi xuống đất, bên tai đã truyền đến một giọng nói lạnh lùng giống như Tử Thần!
Bán Tàng Chân Nhất không kịp suy nghĩ nhiều, ngay lập tức đầu tiên vận khởi hộ thể cương khí.
Đáng tiếc, căn bản không có bất kỳ chỗ dùng nào, một quyền của đối phương đập tới, hộ thể cương khí trong nháy mắt đã vỡ vụn, cả người còn ở trên không trung, điên cuồng phun ra máu tươi bay ra ngoài thêm lần nữa!
Mà ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên.
"Quyền thứ ba!"
Bán Tàng Chân Nhất trơ mắt nhìn qua quả đấm to lớn đang giáng xuống kia, đã không còn có bất luận sức phản kháng gì, lập tức gào thét ra một tiếng không cam lòng, "Không! Điều đó không có khả năng!"
Giọng nói rơi xuống, đồng thời Bán Tàng Chân Nhất trong nháy mắt bị đấm thành một đống thịt vụn!
Bán Tàng Chân Nhất đến chết cũng không thể tin được, sự cố gắng cả đời của chính mình mới nghiên cứu ra Kiếm Nhị Thập Nhị, thế mà một quyền của đối thủ cũng không đỡ nổi, hắn rõ ràng mới chỉ mười mấy tuổi thôi a! Làm sao lại mạnh như vậy?