-
Chương 331-335
Chương 331 Ta đến rồi!
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, người của tổ chức Sam Khẩu sẽ vội vàng như thế, thế mà lựa chọn động thủ vào hơn nửa đêm, điều này hiển nhiên là muốn đưa Tiêu gia vào chỗ chết!
Vừa nghĩ tới đây, không kịp nghĩ nhiều nữa, Diệp Trần kéo lấy Tiêu Nhược Hi mau chóng hướng về phía Tiêu gia chạy đến.
...
Mà lúc này, ở Tiêu gia, Tiêu Thiên Tá dũng cảm quên mình ngăn ở trước người Tiêu Nhược Dương con trai của mình, ngay lập tức bị thức thần hình con trăn khổng lồ kia cắn trúng!
"Tiêu lão đệ!"
Ngụy Vô Cực lập tức hét lớn một tiếng, đồng thời nhanh như chớp lao tới trước mặt Tiêu Thiên Tá, hung hăng vỗ lên một chưởng.
Ầm!
Thức thần hình con trăn khổng lồ kia không cường đại, trực tiếp bị một trưởng của Ngụy Vô Cực đánh bại.
Tuy nhiên một cánh tay của Tiêu Thiên Bá, rõ ràng bị thức thần hình con trăn khổng lồ kia cắn đứt!
"Khặc khặc!"
Thức thần bị người đánh bại, Bắc Môn Đa Do Dã không phật lòng chút nào, mở miệng lần nữa nhàn nhạt nói:
"Không hổ là Ngụy minh chủ! Công lực quả nhiên không tầm thường! Chỉ có điều, vừa rồi chỉ là món ăn khai vị mà thôi, bây giờ mới là lúc tiến vào bữa ăn chính thức a!"
Nói xong, quải trượng trong tay Bắc Môn Đa Do Dã lay động lần nữa.
Ầm!
Trong đầu rồng trên quải trượng lần này, lập tức bay ra một cái bóng mờ hình con trăn khổng lồ dài tới ba bốn mươi mét!
Hơn nữa rõ ràng quỷ dị chính là một con trăn có tới tám cái đầu!
Chỉ xét về uy thế mà nói, thức thần con trăn khổng lồ lần này, so với con trăn khổng lồ trước đó còn cường đại hơn không chỉ mười lần!
"Hừ!"
Ngụy Vô Cực hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức hóa khí thành đao lần nữa hung hăng bổ vào.
Tuy nhiên, thức thần hình con trăn khổng lồ này chỉ dừng lại một chút xíu, mà Ngụy Vô Cực lại lùi lại bốn năm bước liên tiếp!
Nhưng mà đây còn không tính, thức thần hình con trăn khổng lồ kia có tới tám cái đầu, một cái đầu trong đó bị đao khí của Ngụy Vô Cực ngăn lại, nhưng bảy cái đầu khác không bị ảnh hưởng, vẫn đánh về phía Ngụy Vô Cực.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngụy Vô Cực vội vàng ra sức vung vẩy đao khí để ngăn cản, sau khi liên tiếp chém lui bảy cái đầu kia, cái đầu rắn còn lại trước đó, thế mà ở một cái góc độ quỷ dị bỗng nhiên chui ra, hung hăng nhào về phía Ngụy Vô Cực!
"Cẩn thận!"
Ngư Hóa Long ở một bên thấy vậy, thân thể lập tức nhoáng một cái, lao về phía trước, hung hăng tung ra một quyền đấm vào phía trên đầu rắn kia!
Ầm!
Thức thần hình con trăn khổng lồ có tám đầu kia lập tức phát ra một tiếng kêu rên ngay lập tức quay trở về, thế mà không bị đánh nổ.
Mà Ngư Hóa Long cũng bị cỗ phản lực kia chấn cho liên tục lùi lại, khuôn mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, "Thức thần thật cường hãn!"
Hai vị minh chủ, đồng thời kinh hô một tiếng ở trong lòng.
Mà mọi người của Tiêu gia thấy như vậy thì lập tức càng cảm thấy tuyệt vọng.
Hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long cùng nhau hợp lực, khó khăn lắm mới đánh lui được con trăn tám đầu khổng lồ này, lại thêm cao thủ của tổ chức Sam Khẩu còn chưa có tham gia vào, thế này thì còn đánh như thế nào?
Bắc Môn Đa Do Dã cười khằng khặc lần nữa, "Giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là thức thần Bát Kỳ Đại Xà, thức thần mạnh nhất đã truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác của một mạch Âm Dương Liêu ta!"
"Ngụy minh chủ, Ngư minh chủ, hai vị còn muốn thử thêm một lần nữa hay không?"
Hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt lập tức càng ngày càng lộ ra vẻ sầu thảm.
Bọn họ vừa mới lĩnh giáo sự lợi hại của thức thần Bát Kỳ Đại Xà, cho chù hai người bọn họ phối hợp với nhau, có lẽ có thể đánh bại, thế nhưng Bắc Môn Đa Do Dã này có danh xưng là đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc, chẳng lẽ không còn át chủ bài nào khác sao?
Huống chi, cho tới bây giờ, một trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu còn chưa có ra tay!
Đó căn bản là một trận chiến đấu mà không có bất kỳ hồi hộp nào, ai cũng đoán thầm được kết quả rồi!
Đúng lúc này, Đằng Dã Nhất Lang Phó tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu ở một bên bỗng nhiên mở miệng, "Ngụy minh chủ, Ngư minh chủ, hai vị là nhân vật lãnh tụ giới võ đạo của Hoa Hạ, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta vẫn không muốn làm khó hai vị!"
"Hôm nay là việc riêng giữa chúng ta và Tiêu gia, chỉ cần hai vị đồng ý không nhúng tay vào việc này, hơn nữa thề, sau này tuyệt đối không nói với người ngoài về chuyện ngày hôm nay, hai người có thể tự nhiên rời khỏi!"
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long nghe được điều này, lập tức rất động tâm, dù sao bảo vệ mạng nhỏ mới là quan trọng, đối mặt với một trận chiến không có bất kỳ hồi hộp gì này, cho dù là hai đại minh chủ cũng nảy sinh ra ý thối lui.
Thế nhưng, hai người tốt xấu gì cũng là nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ đạo Hoa Hạ, nếu chịu thua dễ dàng như thế, thật sự là mất hết thể diện.
"Tiêu lão đệ là bạn của ta, các ngươi có ý định làm gì đối với Tiêu gia? Còn xin nói rõ!"
Ngụy Vô Cực trầm giọng hỏi, trong giọng nói đã có mấy phần buông lỏng.
Đằng Dã Nhất Lang cười nhạt một tiếng, "Ngụy minh chủ yên tâm! Thật ra thì chúng ta cũng hiểu rõ, Tiêu gia không có lá gan cũng không có năng lực kia đi làm hại Bán Tàng công tử, Nam Dã đại sư và Tùng Điền quân chủ!"
"Cho nên, hôm nay chúng ta tới đây, chỉ muốn tra ra người phía sau kia đến cùng là ai?"
Ngụy Vô Cực nghe được điều này, trong lòng lập tức hơi buông lỏng, "Vậy các ngươi muốn tra như thế nào?"
Lần này, Đằng Dã Nhất Lang không có mở miệng, nhìn về phía Bắc Môn Đa Do Dã, "Việc này đơn giản! Lão phu từng thu tập qua một loại thuật thăm dò linh hồn, có thể tìm kiếm ký ức của người..."
Bắc Môn Đa Do Dã nói tới đây, dừng lại một chút, nhìn về phía mọi người của Tiêu gia nói:
"Hôm đó ở bến tàu Việt Dương, phàm là người nhìn thấy dung mạo của người sát hại Tùng Điền quân chủ, đều đứng ra cho ta đi!"
Mọi người của Tiêu gia không biết Bắc Môn Đa Do Dã đang muốn làm cái gì, tất cả đều bị dọa cho sợ hãi, trong lúc nhất thời không có ai dám tiến lên.
Tiêu Thiên Tá lúc này thương thế ở trên tay đã ngừng chảy máu, nhưng vẻ mặt vô cùng trắng bệch, do Tiêu Nhược Dương đỡ lấy, đi lên phía trước nói:
"Bắc Môn đại sư, ta đã thấy qua dáng vẻ của người kia, ngài muốn chúng ta làm thế nào thì cứ việc nói thẳng đi, chỉ cần ngài có thể thả Tiêu gia chúng ta, bảo ta làm cái gì cũng được!"
"Rất tốt!"
Bắc Môn Đa Do Dã nhẹ gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng, "Bây giờ, lão phu muốn thông qua thăm dò linh hồn của ngươi, để nhìn rõ diện mạo của người kia! Ngươi có bằng lòng hay không?"
Mọi người nghe được điều này, ngay lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Thăm dò linh hồn!
Chỉ nghe thôi mà đã làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt gì!
Tiêu Thiên Tá cắn răng một cái, "Ta đồng ý! Đại sư cứ việc thi pháp đi!"
Tiêu Nhược Dương ở bên cạnh nghe được điều này thì lập tức cuống lên, "Cha, cha bị thương, để cho con tới đi!"
Mấy người Tiêu gia còn lại cũng thi nhau lao lên tranh trước nói:
"Gia chủ, hãy để cho chúng ta lên trước đi!"
"Ta tới!"
...
Thấy cảnh này, trên mặt của Bắc Môn Đa Do Dã, không thể không hiện ra vẻ đùa cợt, ho nhẹ một tiếng nói:
"Lão phu cũng xin nói trước, thuật này rất nguy hiểm đáng sợ, các ngươi sau khi được lão phu thi triển pháp thuật thì rất có thể sẽ biến thành ngớ ngẩn, bây giờ các ngươi còn sẵn lòng chứ?"
Xoạt!
Mọi người của Tiêu gia nhất thời vô cùng ngạc nhiên, rơi vào trong trầm mặc một lúc.
Cuổi cùng Tiêu Thiên Tá mở miệng lần nữa, "Ta là gia chủ của Tiêu gia, hơn nữa hôm đó coi như ta nhìn thấy rõ ràng nhất, đại sư xem ta đi! Chỉ hi vọng ngài có thể nói lời giữ lời, buông tha Tiêu gia ta!"
"Cha!"
"Anh!"
"Gia chủ!"
...
Mọi người của Tiêu gia ngay lập tức hô một tiếng, thế nhưng vừa nghĩ tới có thể sẽ bị ngớ ngẩn, bọn họ đều sửng sốt không có dũng khí mở miệng.
"Rất tốt!"
Bắc Môn Đa Do Dã nhẹ gật đầu lần nữa, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Thiên Tá, giơ cái bàn tay gày guộc kia lên, đang muốn bắt đầu thi pháp với hắn thì ngay vào lúc này, có một giọng nói đột nhiên vang lên, "Lão già kia, không cần phải phiền toái như thế! Ta đến rồi!"
Chương 332 Chênh lệch cực lớn
Giọng nói rơi xuống, một thiếu niên mặc quần áo bình thường ở bên ngoài sân từ từ đi vào trong sân, giống như đi dạo.
Mà ở đằng sau thiếu niên này, còn có một cô gái tuyệt đẹp đi theo.
Hai người này, hóa ra chính là Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vừa mới chạy tới!
"Các ngươi...các ngươi làm sao có thể tiến vào đây? Đây không có khả năng!"
Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện này, dù Bắc Môn Đa Do Dã vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, ngay sau đó đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc này không bình tĩnh được nữa, cả người đột nhiên kêu lên.
Thuật phong ấn không gian của hắn tuy chưa thể nói là vô địch thiên hạ, vô song trên đời, thế nhưng cũng tuyệt đối không có người nào có khả năng tới ở dưới tình huống mà hắn không cảm ứng được một chút nào mà có thể đàng hoàng đi tới a!
Chẳng lẽ trước đó bọn họ vẫn ở trong đại viện của Tiêu gia?
Thế nhưng vì sao ta không phát hiện được một chút nào?
Mà Tiêu Nhược Dương nhìn thấy Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi xuất hiện, hai mắt lập tức sáng lên, "Bắc Môn đại sư! Đằng Dã Tổ trưởng! Là hắn! Chính là hắn giết Long Nhất công tử và Nam Dã đại sư, chúng ta còn tận mắt thấy hắn giết chết Tùng Điền Long Bình! Các ngươi muốn báo thù thì đi tìm hắn đi, việc này thật sự không liên quan tới Tiêu gia chúng ta a!"
Nghe được lời này của Tiêu Nhược Dương, Diệp Trần không thể không nhướng mày, cho dù người này nói cũng không sai, thế nhưng dù sao thì Diệp Trần hắn cũng xem trên mặt mũi của Tiêu Nhược Hi mới đi tới cứu Tiêu gia, điều này làm cho hắn nhiều ít vẫn có chút khó chịu trong lòng.
"Diệp Trần, thật xin lỗi a, anh ta không biết tình hình..."
Tiêu Nhược Hi ở một bên thấy thế, sợ chọc giận Diệp Trần, vội vàng thấp giọng xin lỗi hắn.
Diệp Trần khoát tay áo, "Một thằng ngu mà thôi! Ta còn không có để ở trong lòng, nhưng là cô, phải suy nghĩ thật tốt một chút, trước đó là ai của Tiêu gia muốn đưa cô vào chỗ chết!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp sải bước đi vào trong sân, để lại Tiêu Nhược Hi đang đứng tại chỗ vẻ mặt mờ mịt rơi vào trong trầm tư một lúc.
...
"Chính là ngươi giết Long Nhất công tử, Nam Dã Trần Bát đại sư còn có Tùng Điền quân chủ phải không?"
Đằng Dã Nhất Lang nhìn qua người thiếu niên bình thường không có gì lạ, hai tay còn đang đúc vào trong túi quần ở trước mắt này, trầm giọng hỏi.
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Bắc Môn Đa Do Dã quát lần nữa:
"Tiểu tử! Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, các ngươi làm sao có thể vào nơi này? Thuật phong ấn không gian của ta không thể mất đi hiệu lực!"
Diệp Trần liếc qua Bắc Môn Đa Do Dã, vẻ mặt giễu cợt, "Ta tự nhiên là đi vào! Thuật phong ấn không gian mà ngươi gọi, chẳng qua chỉ là một cái cấm chế cực kỳ đơn giản mà thôi, ngay cả con ruồi còn chưa chắc có thể ngăn được huống chi là người?"
"Ngươi!..."
Bắc Môn Đa Do Dã nghe được điều này, suýt chút nữa thì tức đến phun ra một ngụm máu.
Hắn vẫn luôn lấy thuật phong ấn không gian của mình làm kiêu ngạo, thế mà bị đối phương nói đến không chịu được như thế, quả thực chính là làm nhục nhã hắn một cách trần trụi!
Tuy nhiên, sau khi Diệp Tràn nói xong lời này thì không để ý tới hắn nữa, lại đưa ánh mắt chuyển đến trên người Đằng Dã Nhất Lang, "Còn về ngươi vừa mới nói những chuyện kia...không sai! Ba người phế vật bọn chúng hoàn toàn chính xác đều là do ta giết, việc này không có bất cứ quan hệ nào với Tiêu gia!"
Nói đến đây, Diệp Trần dừng lại một chút, không đợi Đằng Dã Nhất Lang nổi giận lại nói tiếp:
"A, đúng rồi! Ta suýt chút nữa quên mất không nói cho ngươi, Sam Khẩu chu xã chi nhánh của tổ chức Sam Khẩu ở Hoa Hạ, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, bây giờ chắc là cũng bị chúng ta diệt sạch rồi!"
Đằng Dã Nhất Lang nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng lên một cái, không còn bình tĩnh được như trước đó, "Baka! Ngươi nói cái gì?!!"
Hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long ở một bên, lập tức hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng thi nhau thầm nghĩ, "Tiểu tử này có địa vị gì? Vừa mới tới đã để cho Đằng Dã Nhất Lang và Bắc Môn Đa Do Dã tức giận tới mức giẫm chân, hắn đây là muốn tìm cái chết hay sao?"
"Tiểu tử Hoa Hạ không biết sống chết! Nạp mạng đi!"
Đám người Đảo quốc ở phía sau Đằng Dã Nhất Lang, cũng đều đang tức giận đến không nhịn được, ngay lập tức có một người trong đó nhanh như chớp rút ra thanh đao bên hông, đồng thời cả người đã chạy tới khoảng cách ba mét trước người Diệp Trần, mạnh mẽ chém xuống một đao giống như sét đánh!
Oanh!
Nhìn một chiêu rất bình thường không cuốn hút chút nào, thế nhưng lại ẩn hàm sát cơ vô tận!
"Đao pháp tốt!"
Ngay cả hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long nhìn thấy một chiêu này của võ sĩ Đảo quốc, cũng không thể không thi nhau sợ hãi thán phục.
"Đây chính là "Rút đao thức" một chiêu cơ bản nhất cũng là cường đại nhất trong đao pháp của Đảo quốc!"
"Người này chắc là một trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu, Đao Thần Nại Lưu Xuyên sao?"
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long đều là cao thủ đỉnh cấp, ở trong nháy mắt khi tên võ sĩ của Đảo quốc kia ra tay, trong lòng đã đoán ra được thân phận của đối phương.
Đao Thần, một trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu!
Đồng thời ở trong tam đại thần là người được đánh giá thấp nhất bởi vì đao pháp của hắn truy cầu đại đạo đơn giản nhất, chiêu thức vô cùng bình thường, nhìn qua giống như một tân thủ, nhưng lại có lực sát thương kinh người, am hiểu nhất là tập kích ám sát!
Hai người tự đánh giá, nếu như bọn họ với người thiếu niên ở trước mắt này đổi chỗ cho nhau mà tính, bị Đạo Thần một trong tam đại thần của Đảo quốc đột nhiên đánh lén, chỉ sợ cũng phải chịu thiệt thòi lớn a.
Tuy nhiên, Diệp Trần đối mặt với chiêu tập kích bất ngờ của đối phường, giống như không kịp phản ứng, hoặc là hoàn toàn không có để ở trong lòng, hai tay thế mà vẫn đúc ở trong túi quần, thậm chí ngay cả bước chân cũng không nhúc nhích một chút nào.
Thấy cảnh này, Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long lập tức biến sắc, "Xong!"
"Tiểu tử này thật không may a!"
Theo suy nghĩ của bọn hắn, cho dù thiến niên thần bí trước mắt này có thực lực giết chết Tùng Điên Long Bình, thế nhưng là hắn cũng không nên khinh địch như thế!
Rất rõ ràng, hắn cũng không biết vị Đao Thần này, am hiểu nhất chính là giả heo ăn thịt hổ, ở năm đó lúc còn trẻ, dùng sát chiêu nhìn giống như một chiêu bình thường này, đã giết chết không biết bao nhiêu võ giả có tu vi cao hơn hắn.
Đao Thần Nại Lưu Xuyên cũng đang mừng rỡ trong lòng, "Rốt cuộc là tuổi còn trẻ a! Hôm nay sẽ để cho ngươi làm vong hồn dưới đao của ta!"
Ầm!
Một đao tràn đầy tự tin này của Nại Lưu Xuyên, rốt cuộc chém xuống trên đỉnh đầu của người thiếu niên trước mắt này!
Tuy nhiên, ngay tại lúc đao của hắn rơi xuống, trên người của đối phương bỗng niên nổi lên một đạo kim mang.
Khanh!
Vậy mà phát ra một tiếng như tiếng kim loại va chạm vào nhau, một đao toàn lực của Nại Lưu Xuyên chuyên giả heo ăn thịt hổ này, chẳng những không tạo ra bất cứ một chút tổn thương nào cho đối phương, ngược lại chính mình bị một cỗ phản lức chấn động tới liên tục lùi lại!
"Cái gì!!!"
Chẳng những Nại Lưu Xuyên kinh hãi không thôi, ngay cả Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long, cùng nhiều võ sĩ của Đảo quốc, cả một đám đều hiện lên vẻ mặt hoảng sợ!
Một kích toàn lực của Đao Thần Nại Lưu Xuyên thế mà ngay cả một sợi tóc của đối phương cũng chưa có động tới?
Cái này, đây là tình huống gì?
"Ngươi cũng tới tiếp thử đao của ta một chút!"
Ngay khi Nại Lưu Xuyên vẫn còn đang trong lúc vô cùng khiếp sợ, Diệp Trần đã nắm khí thành đao, bổ về phía hắn!
Đao khí màu đỏ thắm dài tới trăm mét giống như lưỡi hái của Tử thần!
Lúc này Nại Lưu Xuyên mới phát hiện sự chênh lệch giữa mình và đối phương là to lớn cỡ nào!
"Trốn!"
Nại Lưu Xuyên theo bản năng muốn trốn, thế nhưng không hiểu vì sao, thân thể giống như bị một cỗ lực lượng vô hình khóa chặt lại, không những không có cách nào nhúc nhích dù chỉ là một chút, lại ngay cả nâng thanh đao trong tay lên để ngăn cản cũng làm không được!
"Cứu ta!"
Mắt thấy sắp bị đao khí cường đại của đối phương giết chết, Nại Lưu Xuyên cuống lên không để ý tới hình tượng của mình lớn tiếng kêu cứu.
Chương 333 Giết chết ba thần nhân
Tiếng cầu cứu của Nại Lưu Xuyên vừa vang lên ngay lập tức trong đám võ sĩ Đảo quốc kia lập tức lại có một thân ảnh to con lao ra, như là một con bò tót lao về phía Diệp Trần!
Hơn nữa, khi người kia lao tới trước mặt Diệp Trần, thân hình biến hóa to lớn lên gấp đôi, từng cái kinh mạch toàn thân nổi lên, giống như một con dã thú hình người.
"Đây là Đại Lực Man Thần, Viên Phi Môn Viêm!"
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long lúc này nhận ra được thân phận của người này.
Cùng lúc đó, ngay tại lúc Viên Phi Môn Viêm lao tới trước mặt Diệp Trần, phía sau Diệp Trần bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen quỷ dị!
Hơn nữa ở trong tay cái bóng đen kia cầm một cái đoản kiếm màu đen cũng quỷ dị, mạnh mẽ đâm về phía lưng của Diệp Trần!
"Ám Ảnh Thần, Độc Biên Thiên Tầm!"
Thấy cảnh này, Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long ngay lập tức cùng lúc trợn hai mắt thật lớn.
Tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu thế mà cùng lúc xuất thủ!
"Thiếu niên này còn có thể ngăn cản được sao?"
Cũng không biết vì sao, hai người này thế mà còn căng thẳng hơn so với người trong cuộc như Diệp Trần.
Bởi vì bọn họ biết, nếu như đổi lại là hai người bọn họ, khẳng định không cách nào ngăn cản cho dù cả hai người bọn họ hợp lực tác chiến cùng nhau, chỉ sợ cũng không ngăn cản được tam đại thần vây công như hiện giờ.
Chẳng mấy chốc, đáp án được công bố, để cho Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long cùng với những người còn lại phải trợn mắt há hốc mồm thêm một lần nữa.
Chỉ thấy, đao khí trong tay Diệp Trần vẫn chém xuống, không thèm để ý tới đấu pháp vây hổ cứu gà của hai người Viêm Phi Môn Viêm và Độ Biên Thiên Tầm.
Phốc!
Đao Thần Nại Lưu Xuyên thế mà bị cái đao khí kia cường hoành, trực tiếp sống sờ sờ chém thành hai khúc!
Tuy nhiên, cùng lúc đó nắm đấm của Viên Phi Môn Viêm hung hăng rơi vào vị trí tim trên lồng ngực của Diệp Trần!
Đoàn kiếm quỷ dị của Độ Biên Thiên Tầm cũng hung hăng đâm vào sau lưng Diệp Trần!
Nhưng mà để Đại Lực Man Thần và Ám Ảnh Thần cảm thấy tuyệt vọng, một kích này của hai người kia đều có thể giết cường giả Thần Cảnh, uy lực to lớn cỡ nào thế mà lại bị đạo kim mang trên người của đối phương ngăn cản lại một lần nữa!
Một chiêu phóng ra toàn lực thế mà vẫn không thể làm đối phương bị thương một chút nào!
"Không!"
Đại Lực Man Thần Viên Phi Môn Viêm hét lớn một tiếng, muốn giơ nắm đấm to lớn kia lên hung hăng giáng xuống đầu của Diệp Trần.
Nhưng mà, Diệp Trần há lại sẽ cho hắn cơ hội thứ hai?
Nâng đao khí trong tay lên, đã chém xuống lần nữa!
Bành!
Đại Lực Man Thần Viên Phi Môn Viêm ở dưới trạng thái biến thân thế mà bị một kiếm này của Diệp Trần trực tiếp chém cho nổ tung!
Tốc độ của ba người đều nhanh vô cùng, mọi người ở đây, ngoài một vài tên cao thủ nhìn cẩn thận một chút, những người khác căn bản không hiểu rõ là đang có chuyện gì xảy ra, Diệp Trần đã nhanh như chớp chém ra hai đao, phân biệt diệt Đao Thần Nại Lưu Xuyên và Đại Lục Man Thần Viên Phi Môn Viêm.
Còn về Ám Ảnh Thần Độ Biên Thiên Tầm, sau khi sử dụng một kích không có kết quả, đã nhanh chóng trốn vào trong bóng tối, nếu không có nhãn lực đạt tới trình độ như mấy người Ngụy Vô Cực thì căn bản không có cách nào phát hiện, người này đã từng xuất hiện.
"Còn muốn chạy sao?"
Sau khi Diệp Trần liên tiếp chém chết hai người, lúc này mới chuyển sự chú ý tới trên người cái tên đánh lén từ sau lưng mình.
Độ Biên Thiên Tầm được người xưng là Ám Ảnh Thần, bản lãnh bỏ chạy tự nhiên là hạng nhất, nhất là vào buổi tối, cho dù đối mắt với loại cường giả cấp bậc như Tần Đạp Thiên cũng có thể toàn thân trở ra.
Đáng tiếc, người hắn gặp phải là Diệp Trần, hơn nữa còn là Diệp Trần sau khi lực lượng thần hồn đã thăng cấp!
Lấy thần thức của hắn hôm nay, chỉ cần tùy ý quét qua thì trong nháy mắt đã phong tỏa vị trí Độ Biên Thiên Tầm lần trốn trong bóng tối.
"Cút ra đây!"
Diệp Trần hét lớn một tiếng, trực tiếp hướng về một phương hướng nào đó, bỗng nhiên một trảo đánh vào khoảng không!
"A!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Tiếp theo, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một cái bóng mờ hình bàn tay rất lớn, mà ở trong cái bóng mờ kia, đang gắt gao nắm chặt một người đàn ông trung niên có dáng người thon gầy!
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long và những cao thủ khác, ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người lần nữa, thiếu niên thần bí trước mắt này, chính diện giết chết Nại Lưu Xuyên và Viên Phi Môn Viêm còn chưa nói, thế mà trực tiếp tóm vị chưa từng lộ diện trước mặt công chúng, được xưng là Ám Ảnh Thần Độ Biên Thiên Tầm từ trong bóng tối đi ra!
Thủ đoạn như thế, quả thực làm cho người ta hết hồn hết vía!
"Quá mạnh! Quá mạnh!..."
"Quả thực không thể tưởng tượng nổi!"
Ngư Hóa Long và Ngụy Vô Cực nhịn không được mà cảm thán từ đáy lòng nói.
Phải biết, ba người trước mắt này, mỗi một người đều có tồn tại cùng cấp bậc với bọn họ, bây giờ lại bị thiếu niên thần bí trước mắt này trong chớp mắt giết chết một cách dễ dàng!
Hay nói cách khác, hai người họ nếu như giao thủ với người thiếu niên trước mắt này, chỉ sợ cũng trong chớp mắt cũng bị giết chết một cách dễ dàng.
"Không nghĩ tới trên đời này lại còn có cao thủ như thế!"
"Người này chỉ sợ so với vị Diệp Cuồng Tiên kia còn cường đại hơn!"
Ngay tại lúc hai người đang thấp giọng nghị luận, bàn tay của Diệp Trần đột nhiên nắm một cái.
Trên bầu trời Độ Biên Thiên Tầm đang bị bóng mờ hình nắm đấm to lớn gắt gao nắm lấy, ngay lập tức sống sờ sờ bị bóp nát!
Nói thì chậm, thật ra thì từ lúc tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu bắt đầu ra tay, đến lúc bị Diệp Trần diệt cả ba, thế nhưng thời gian chỉ trong khoảng một cái nháy mắt.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, tam đại thần nhân cùng nhau ra tay, thế mà người thắng cuối cùng lại là thiếu niên thần bí kia, hơn nữa còn thắng triệt để như vậy, gọn gàng mà linh hoạt, tam đại thần nhân lại không có bất luận một chút sức chống đỡ nào!
Quả thực giống như một người lớn đang chơi một đám trẻ con...
Tuy nhiên, theo quan điểm của Diệp Trần, điều đó là đúng, ba người này có thực lực tuy không yếu, thế nhưng so với Hạ Hầu Phương đại hộ pháp của Dược Vương tông trước đó mà nói, quả thực không chỉ kém một điểm hai điểm.
Thậm chí vừa rồi, hắn chẳng qua mới chỉ dùng ba bốn thành công lực mà thôi.
Điều này nếu để cho mấy người Ngụy Vô Cực biết được, không biết lại có cảm tưởng gì?
...
Đằng Dã Nhất Lang phó tổ trưởng của tổ chức Sam Khẩu, tận mắt thấy ba bị cao thủ đỉnh cấp của tổ chức Sam Khẩu bọn hắn đều bị diệt sát, lập tức dọa đến hai chân run lẩy bẩy, không thể không nhìn về phía Bắc Môn Do Dã ở bên cạnh, thấp giọng nói:
"Bắc Môn đại sư, bây giờ nên làm gì mới tốt?"
Trong lòng của Bắc Môn Đa Do Dã cũng rung động vô cùng, tuy nhiên ngay sau đó đã trấn tĩnh lại, "Yên tâm! Võ công người này tuy rằng sâu không lường được, thế nhưng chưa chắc thông hiểu đạo pháp, lấy thủ đoạn của lão phu cũng không hẳn không thể đấu với hắn một trận!"
Nói xong lời này, Bắc Môn Đa Do Dã từ từ bước ra một bước, đôi mắt già nua gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, dùng tiếng Hoa Hạ chậm rãi nói:
"Các hạ có tu vi kinh người! Lão phu bội phục! Tuy nhiên, ngươi chớ có cho là đánh bại được ba người phế vật bọn hắn là đã vô địch thiên hạ! Thủ đoạn của lão phu, cũng không phải ngươi có khả năng tưởng tượng!"
"Hôm nay lão phu tới đây, cũng không muốn là địch của bất luận kẻ nào, chỉ muốn tìm về di vật của sư đệ ta!"
"Chỉ cần ngươi hoàn trả Hoàng Bì Hồ Lô mà sư đệ ta Nam Dã Trần Bát mang theo bên người cho ta, lão phu cam đoan lập tức rời đi, tuyệt không là địch với các hạ, như thế nào?"
Mọi người nghe được điều này lập tức xì xào bàn tán.
Bắc Môn Đa Do Dã đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc có tiếng tăm lừng lẫy vậy mà nhận sợ!
Tuy nhiên như vậy cũng khó trách, thực lực mà thiếu niên thần bí vừa mới biểu hiện ra, coi như Bắc Môn Đa Do Dã chỉ sợ cũng không nắm chắc được.
Diệp Trần nghe được điều này, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, tiện tay vỗ một cái vào Càn Khôn Trạc ở cổ tay, từ bên trong lấy ra một cái Hoàng Bì Hồ Lô.
Lúc trước, khi Diệp Trần giết chết Nam Dã Trần Bát, thuận tay thu cái Không Gian Pháp Khí này của hắn, thế nhưng sau đó hắn mới phát hiện, cái hồ lô này còn không bằng cái Tử Kim Hồ Lô lúc đầu của hắn, hơn nữa ở trong đó chẳng qua chỉ có một chút tạp vật, cho nên không có quá coi trọng.
Nhưng mà, Bắc Môn Đa Do Dã nhìn thấy Hoàng Bì Hồ Lô ở trên tay Diệp Trần, hai mắt lập tức bỗng nhiên sáng lên, giống như thấy được trân bảo hiếm thấy nào đó!
Chương 334 Trêu đùa
"Đúng! Chính là vật này! Chỉ cần các hạ trả lại vật này cho ta, ta lập tức rời đi, tuyệt đối không là địch của các hạ! Hoặc là lão phu xuất tiền mua cũng được!"
Bắc Môn Đa Do Dã lập tức hơi có chút kích động nói.
Lúc này, coi như đồ đần cũng có thể nhìn ra, Hoàng Bì Hồ Lô trong tay Diệp Trần, tuyệt đối không phải là một vật tầm thường.
Diệp Trần cũng âm thầm buồn bực, lặng lẽ sử dụng thần niệm, dò xét hồ lô này một lần nữa, vẫn không phát hiện bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.
Cho dù đối với người tu đạo ở trên Trái Đất mà nói, một cái Không Gian Pháp Khí mà nói hoàn toàn chính xác được coi là trân bảo hiếm có, nhưng đối phương là ai?
Đây chính là đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc!
Đây chẳng qua chỉ là một cái Không Gian Pháp Khí cấp thấp mà thôi, hắn chắc là không đến mức chưa từng va chạm xã hội như thế chứ?
"Chẳng lẽ bởi vì đồ bật trong hồ lô này sao?"
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, quyết định thăm dò đối phương một chút, thế là cố ý lắc lắc Hoàng Bì Hồ Lô, trầm ngâm nói:
"Cũng tốt, chẳng qua chỉ là một cái hồ lô cấp thấp, bên trong chẳng có cái gì, ngươi muốn vậy trả lại cho ngươi là được rồi!"
Cùng lúc nói xong lời này, hai mắt Diệp Trần gắt gao nhìn chằm chằm lên đối phương, quan sát phản ứng đầu tiên của hắn.
Nếu như đối phương quan tâm tới cái Hoàng Bì Hồ Lô này, vậy hắn khẳng định sẽ rất vui vẻ.
Ngược lại, nếu như đối phương quan tâm đồ vật trong hồ lô, vậy thì đối phương chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Quả nhiên, Bắc Môn Đa Do Dã nghe được điều này, lập tức biến sắc, thất thanh nói:
"Cái gì! Trống không sao?"
Tuy nhiên, Bắc Môn Đa Do Dã này đến cùng cũng là người già thành tinh, sau khi hơi thất thố lập tức ý thức được, đối phương có thể là đang thử thăm dò chính mình thì lập tức cười ha ha một tiếng nói:
"Các hạ nói không sai! Cái này xá thực không phải là bảo bối không tầm thường gì, đây chẳng qua là đồ vật tông môn ta truyền thừa, không thể lưu lạc ở bên ngoài, cho nên mới nhất định phải thu về, còn xin các hạ nhanh trả lại cho ta đi!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức nhíu lại, hắn bây giờ trên cơ bản đã xác định, trong cái Hoàng Bì Hồ Lô này, tám chín phần mười hẳn là có một đồ vật vô cùng quan trọng, mà vị đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc tự mình tới đây khẳng định chính là vì vật này mà tới!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không thể không cười lạnh, trực tiếp thu Hoàng Bì Hồ Lô vào trong Càn Khôn Trạc.
Bắc Môn Đa Do Dã thấy thế, lập tức cuống lên, tức giận nói:
"Vừa rồi ngươi rõ ràng đáp ứng ta, vì sao lại lật lọng?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta đáp ứng trả lại cho ngươi, thế nhưng không có nói bây giờ trả lại cho ngươi, hơn nữa chính ngươi vừa rồi cũng đã nói phải bỏ tiền ra mua, ta làm sao có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi đây?"
Bắc Môn Đa Do Dã lập tức tức giận đến vẻ mặt nhanh trở nên tái mét, nếu như không phải hắn cố kỵ thực lực quá mạnh của đối phương, hắn làm sao còn phải nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp giết chết đối phương đoạt đồ vật tới tay cho rồi.
"Vậy thì tốt, ngươi nói cái giá đi!"
Bắc Môn Đa Do Dã cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng xuống, lạnh giọng nói.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, ung dung mở miệng nói:
"Không Gian Pháp Khí trên Trái Đất nhưng là vật hiếm thấy, thu ngươi mười tỷ, cũng không tính là lừa ngươi chứ?"
"Được rồi! Vậy mười tỷ!"
Bắc Môn Đa Do Dã ngược lại rất sảng khoái, trực tiếp đáp ứng, "Ngươi trước tiên trả hồ lô cho ta, ta cam đoan mười tỷ này, ba ngày, không, hai ngày! Trong vòng hai ngày, chuyển tới trong tài khoản của ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Không nghĩ tới, trên mặt Diệp Trần lại nở ra nụ cười trêu tức, "Khó mà làm được! Ta làm sao biết được ngươi có lật lọng hay không? Một tay giao tiền, một tay giao hàng!"
Lông mày của Bắc Môn Đa Do Dã ngay lập tức nhíu lại, sau đó ruốt cuộc mới phản ứng lại, trên người không thể không dâng lên một vệt sát khí, lạnh giọng nói:
"Tiểu tử, ngươi đang cố ý trên đùa lão phu sao?"
Diệp Trần cười lạnh vẻ mặt câng câng, "Ta chính là đang trêu đùa ngươi đó, ngươi có thể làm gì được ta nào?"
Bắc Môn Đa Do Dã lập tức triệt để nổi giận, "Ngươi muốn chết!!"
Nói xong, quải trượng trong tay Bắc Môn Đa Do Dã đột nhiên đâm xuống mặt đất.
Ầm!
Một cái bóng mờ khổng lồ từ trong đầu rồng của quải trượng chui ra, gào thét lao thẳng tới Diệp Trần mà đi.
Hóa ra chính là thức thần hình con Bát Kỳ Đại Xà tám đầu!
Thức thần Bát Kỳ Đại Xà bổ nhào tới trước mặt Diệp Trần, tám cái đầu cùng lúc hướng Diệp Trần nhào cắn tới!
"Ừm?"
Thức thần trước mắt này, thế mà mạnh hơn so với thức thần hình Yêu Hồ trước đó của Nam Dã Trần Bát nhiều!
Vốn, Diệp Trần hoàn toàn có thể giống như trước đó trực tiếp một ngụm nuốt nó vào.
Tuy nhiên, Diệp Trần trước đó đầu tiên là nuốt linh hồn của Yêu Hồ, sau đó lại nuốt Long hồn của Hạ Hầu Phương, bây giờ còn chưa có tiêu hóa hết, lúc này nếu lại nuốt thức thần cường đại trước mắt này, coi như hắn chỉ sợ cũng có chút không chịu nổi.
"Thôi! Xem ra chỉ có thể diệt nó đi!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần nhanh như chớp đánh ra mấy quyền!
Thức thần hình Bát Kỳ Đại Xà tám đầu kia trong nháy mắt toàn bộ bị Diệp Trần đánh bại!
Lúc mọi người ở đây đều cho rằng, thức thần này đã Diệp Trần diệt đi, không nghĩ tới thức thần tám cái đầu của Bát Ký Đại Xà kia, vừa bị nổ chết, lại mọc ra một lần nữa, hơn nữa thừa dịp Diệp Trần chưa kịp phản ứng, cái đuôi cuốn một cái, đã siết chặt lấy hắn!
"Rống!"
Cái đầu lớn nhất trong tám cái đầu của Bát Kỳ Đại Xà bỗng nhiên ngửa lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, rồi mới mở miệng to như chậu máu ra, hướng Diệp Trần ở phía dưới đã bị cuốn lấy tay chân nuốt vào!
"Cẩn thận a!"
Tiêu Nhược Hi thấy cảnh này, lập tức vội vàng hô to một tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng và khẩn trương.
"Hừ!"
Diệp Trần không thể không hừ lạnh một tiếng, "Ta không nuốt ngươi thì thôi, ngươi còn muốn nuốt ta sao? Vậy chúng ta nhìn xem khẩu vị của ai lớn hơn!"
Lúc này, miệng to như chậu máu đã rơi xuống, một ngụm nuốt Diệp Trần xuống!
Chỉ có điều, thức thần này chỉ là trạng thái hồn thể, sau khi nuốt Diệp Trần, mọi người có thể thấy rõ ràng dáng vẻ người ở trong cơ thể của con trăn khổng lồ.
"Kiệt kiệt kiệt! Hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!"
Bắc Môn Đa Do Dã vừa thao túng thức thần Bát Kỳ Đại Xà, vừa nở ra nụ cười đắc ý.
Mấy người Ngụy Vô Cực thì thi nhau lắc đầu thở dài một lúc.
"Thiếu niên này quả thật là kỳ tài ngút trời, đáng tiếng ngông cuồng tự đại quá mức, bằng không..."
Ngụy Vô Cực còn chưa nói xong, đột nhiên trừng lớn hai mắt, câu sau như thế nào cũng không nói ra được nữa.
Chỉ thấy, thức thần hình con Bát Kỳ Đại Xà kia sau khi nuốt Diệp Trần vào trong bụng, bắt đầu vùng vãy dữ dội, hơn nữa giống như đang liều mạng nhổ Diệp Trần từ trong bụng nó ra!
Bắc Môn Đa Do Dã linh hồn tương thông với thức thần của mình, sắc mặt cũng thay đổi lớn, "Làm sao có thể như vậy? Thức thần Bát Kỳ Địa Xà am hiểu nhất là lực lượng thôn phệ, thế nào mà bây giờ, hồn lực của nó đang bị xói mòn?"
Sau khi Bắc Môn Đa Do Dã ý thức được tình huống không đúng, vội vàng thao túng thức thần của Bát Kỳ Đại Xà, muốn nhổ Diệp Trần từ trong bụng ra.
Nhưng mà, đối phương giống như dính ở bên trong, vô luận là cố gắng như thế nào, vậy mà hắn đều không có cách nào nhổ đối phương ra, hơn nữa hồn lực của thức thần Bát Kỳ Đại Xà vẫn đang nhanh chóng xói mòn!
"Ngươi đến cùng là dùng yêu pháp gì?"
Bắc Môn Đa Do Dã nhịn không được hét lớn.
Mà lúc này, Diệp Trần còn đang ở trong bụng của thức thần thì âm thầm cười lanh, "Chơi thôn phệ với ta sao? Ta thế nhưng là tổ tiên a!"
Chương 335 Nhớ kỹ, ta gọi Diệp Cuồng Tiên!
Chẳng mấy chốc, mọi người nhìn thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị, chỉ thấy, thức thần hình con Bát Kỳ Đại Xà khổng lồ kia, sau khi nuốt Diệp Trần, nhưng lại bắ đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, trước đó to tới ba bốn mươi mét, dần dần biến thành khoảng hai mươi mét...mười mấy mét, bảy mét....
Cuối cùng thế mà...
Hoàn toàn biến mất không thấy!
Mà sau khi con Bát Kỳ Đại Xà kia biến mất không thấy đâu nữa, Diệp Trần tự nhiên cũng thoát khỏi bên trong bụng nó, chẳng những lông tóc không hư hại, ngược lại vẻ mặt sáng láng.
"Không! Điều này sao có khả năng! Ngươi đến cùng là người nào?"
Thức thần bị Diệp Trần thôn phệ, Bắc Môn Đa Do Dã cũng bị rơi vào trạng thái phản phệ, lập tức hét lớn một tiếng, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, giống như lập tức lại già yếu đi mười mấy tuổi, giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
"Ngươi còn chưa xứng biết tên của ta!"
Diệp Trần tiện tay vỗ vỗ ống tay áo, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Nói một chút đi, trong Hoàng Bì Hồ Lô đến cùng là cất giấu cái bí mật gì? Nói ra, ta có lẽ có thể nể tình tuổi tác của ngươi, tha cho ngươi một cái mạng già!"
Vẻ mặt của Bắc Môn Đa Do Dã đầu tiên là hơi đổi, hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà nhanh như thế đã phát hiện được mục đích của hắn.
Tuy nhiên rất nhanh, Bắc Môn Đa Do Dã bình tĩnh lại một lần nữa, "Tiểu tử! Ta thừa nhận ta coi thường ngươi! Tuy nhiên, ngươi muốn giết ta cũng không có dễ dàng như vậy!"
Bắc Môn Đa Do Dã nói xong lời này, quải trượng nặng nề trọc xuống đất lần nữa!
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Bắc Môn Đa Do Dã thế mà hóa thành một đoán khói đen, trong nháy mắt chui xuống dưới đất, một người sống sờ sờ đang ở trước mắt thế mà đột nhiên biến mất không còn tăm hơi!
"Đây chính là pháp thuật Âm Dương sao? Quả nhiên lợi hại!" "Người tu đạo Âm Dương sư của Đảo quốc không hổ là khó dây dưa nhất, vô tung vô ảnh, ngay cả đuổi theo cũng không biết nên đuổi theo như thế nào!"
"Thiếu niên này coi như lợi hại hơn nữa, chỉ sợ lần này cũng bó tay toàn tập!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần lại cười lạnh, "Ngũ Hành Độn thuật sao? Đáng tiếc a, ngay cả da lông đều không có học được cũng dám lôi ra để mất mặt xấu hổ!"
Nói xong, Diệp Trần bỗng nhiên đưa tay nhấn xuống mặt đất một cái, "Ngũ Hành Tỏa Thiên Trận! Khóa!"
Theo tiếng quát khẽ của Diệp Trần, xung quanh toàn bộ Tiêu gia lập tức dâng lên một màn sáng nhàn nhạt!
Một lát sau, "A!"
Trên bầu trời truyền tới một tiếng kêu thảm thiết!
Sao đó mọi người nhìn thấy, Bắc Môn Đa Do Dã vốn đã biến mất tại chỗ, xuất hiện ở phía xa trên không trung, hơn nữa dường như vừa đâm vào màn ánh sáng xung quanh Tiêu gia ngay lập tức bị bắn ngược trở về.
"Chết đi!"
Diệp Trần vẫy tay một trảo, trực tiếp bắt bắt lấy đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc này, rồi mới đột nhiên bóp một cái.
Bành!
Nhục thân của Bắc Môn Đa Do Dã, trong nháy mắt bị Diệp Trần bóp nát.
Tuy nhiên, Bắc Môn Đa Do Dã này dù sao cũng là đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc, sớm đã tu luyện ra nguyên thần.
Sau khi nhục thân bị diệt, trong nháy mắt nguyên thần thoát ly khỏi thân thể, muốn tiếp tục chạy đi, nhưng lại bị Diệp Trần bắt lấy lần nữa, kéo tới trước mặt.
Bóng người của Bắc Môn Đa Do Dã ở trong nguyên thần ngay lập tức lớn tiếng cầu khẩn, "Không được! Đừng để hồn vía của ta hồn phi phách tán! Cầu tiền bối tha cho ta đi! Ta nguyện ý trở thành thức thần của tiền bối!"
Trong Âm Dương sư của Đảo quốc, cũng có rất nhiều người lấy hồn phách của người ra để luyện chế thức thần.
Chỉ có điều, thức thần được luyện chế từ hồn phách của người, còn kém rất xa so với thức thần được luyện chế từ yêu thú, chỉ có thể xử lý một số việc vặt mà thôi.
Tay Diệp Trần cầm nguyên thần Bắc Môn Đa Do Dã, lạnh lùng cười một tiếng, "Ngươi cảm thấy ta cần loại người phế vật như ngươi sao? Trả lời vấn đề trước đó của ta, ta có thể cân nhắc không tiêu diệt nguyên thần của ngươi!"
"Vâng vâng vâng!"
Bắc Môn Đa Do Dã nghe được điều này, vội vàng gật đầu nói vâng, lúc này mới nói ra tình huống cho Diệp Trần.
Tuy nhiên, hai người là thông qua giao lưu thần hồn, những người khác căn bản không nghe được.
Hóa ra, Nam Dã Trần Bát sư đệ của Bắc Môn Đa Do Dã, sở dĩ tới Hoa Hạ lần này, thật ra là nghe theo lệnh của người sư huynh của hắn này, đến tìm kiếm một đồ vật vô cùng quan trọng!
Mà vật này, nghe nói ghi lại phương pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo!
Bắc Môn Đa Do Dã thân là đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc, tu vi đã đạt tới bình cảnh, hơn nữa sống hơn một trăm tuổi, thọ nguyên cũng đã còn không nhiều, cho nên muốn tìm biện pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo để đánh cược một lần cuối cùng...
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, trong lòng Diệp Trần cũng mừng rỡ, đây có thể coi là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn mấy công sức, hắn vừa mới buồn ngủ đã có người đưa cho gối đầu.
Bây giờ hắn đã tìm được Thất Diệp Hồi Tiên thảo, sao đó cần phải tìm Thần Long Chi Huyết, mà nơi có khả năng có Thần Long Chi Huyết nhất chính là Bồng Lai tiêu đảo kia!
Hơn nữa, từ trong miệng của Hạ Hầu Phương trước đó, Diệp Trần có thể suy đoán ra, người sống ở trên Bồng Lai tiên đảo, có thể là tu tiên giả thượng cổ còn lưu lại trên Trái Đất!
Thậm chí hơn, Diệp Trần còn mơ hồ có một loại dự cảm, tu tiên giả thượng cổ ở trên Bồng Lai tiên đảo, chắc phải biết bí mật chân chính của tiên mộ kia, thậm chí biết phương pháp tiến về Tu Chân giới!
Cho nên, Bồng Lai tiên đảo này, không phải hắn không thích đi thì thôi mà là buộc phải đi!
...
Sau khi nghe xong lời của Bắc Môn Đa Do Dã, tuy Diệp Trần hận không thể lập tức mở cái Hoàng Bì Hồ Lô kia ra, tìm vật mà lão quỷ này nói lấy ra xem xét rốt cuộc là như thế nào, thế nhưng ở trước mắt bây giờ còn có nhiều người như vậy, dù sao cũng không tiện lắm.
Thế là tiện tay lấy ra khay ngọc phệ hồn, trực tiếp nhét nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã vào trong đó.
A!
Trong khay ngọc lập tức phát ra tiếng kêu thê thảm.
Trong cái khay ngọc phệ hồn này, còn nuôi dưỡng một số ác quỷ, hơn nữa Diệp Trần đối với con đường luyện hồn không có hứng thú, cho nên những con ác quỷ này vẫn luôn ở trong trạng thái đói bụng, bây giờ nhét nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã vào, những con ác quỷ kia đương nhiên sẽ không buông tha một tảng mỡ dày như thế.
Tuy nhiên, lấy nguyên thần cường đại của người này, chắc là không đến mức sẽ bị những thứ ác quỷ này thôn phệ, cho nên Diệp Trần cũng không lo lắng chút nào.
...
Sau khi làm xong tất cả, mọi người ở bên trong sân tất cả lập tức đều rùng mình một lúc, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần đầy vẻ sợ hãi nồng đậm.
"Hắn thế mà... còn tinh thông đạo pháp?"
"Vừa rồi ta không có bị hoa mắt chứ? Đó là...linh hồn....của Bắc Môn địa sư sao?"
"Ngay cả linh hồn đều không thể chạy thoát, đây chẳng phải là nói ngay cả cơ hội làm quỷ cũng không có sao?"
"Quá kinh khủng!"
...
"Phù phù!"
Đằng Dã Nhất Lang phó tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu ngay lập tức bị dọa tới tè cả ra quần, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, suýt chút nữa thì ngất đi.
Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, chuyện thế mà lại phát triển tới nước này!
Tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu, cùng với đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc, đây là đội hình cường đại cỡ nào!
Thậm chí có lúc hắn còn cho rằng, bằng vào đội hình lần này của bọn họ, đủ để quét ngang giới võ đạo Hoa Hạ.
Nhưng bây giờ, vào lúc này mới chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, thế mà tất cả đều chết ở trong tay thiếu niên thần bí trước mắt này!
Đằng Dã Nhất Lang biết, tai kiếp ngày hôm nay của hắn khẳng định khó thoát, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, ngược lại sẽ bôi nhọ thanh danh của tổ chức Sam Khẩu bọn họ.
Vừa nghĩ tới đây, Đằng Dã Nhất Lang đột nhiên đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trần, chậm rãi nói:
"Tu vi của các hạ để cho người ta phải thán phục! Có thể chết trong tay cường giả như ngài, ta chết cũng coi như có ý nghĩa, tuy nhiên ở trước khi chết có thể để cho ta biết tên của các hạ được hay không?"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không hơi nhíu lại, đối với Đằng Dã Nhất Lang này có phần nhìn với cặp mặt khác xưa.
Tuy nhiên, kẻ đáng giết vẫn phải giết!
"Được rồi! Giống như ngươi mong muốn, nhớ kỹ, ta gọi Diệp Cuồng Tiên!"
Cùng lúc nói chuyện, Diệp Trần đã nắm khí thành đao một lần nữa, chém về phía mấy người Đằng Dã Nhất Lang...
Diệp Trần cũng không nghĩ tới, người của tổ chức Sam Khẩu sẽ vội vàng như thế, thế mà lựa chọn động thủ vào hơn nửa đêm, điều này hiển nhiên là muốn đưa Tiêu gia vào chỗ chết!
Vừa nghĩ tới đây, không kịp nghĩ nhiều nữa, Diệp Trần kéo lấy Tiêu Nhược Hi mau chóng hướng về phía Tiêu gia chạy đến.
...
Mà lúc này, ở Tiêu gia, Tiêu Thiên Tá dũng cảm quên mình ngăn ở trước người Tiêu Nhược Dương con trai của mình, ngay lập tức bị thức thần hình con trăn khổng lồ kia cắn trúng!
"Tiêu lão đệ!"
Ngụy Vô Cực lập tức hét lớn một tiếng, đồng thời nhanh như chớp lao tới trước mặt Tiêu Thiên Tá, hung hăng vỗ lên một chưởng.
Ầm!
Thức thần hình con trăn khổng lồ kia không cường đại, trực tiếp bị một trưởng của Ngụy Vô Cực đánh bại.
Tuy nhiên một cánh tay của Tiêu Thiên Bá, rõ ràng bị thức thần hình con trăn khổng lồ kia cắn đứt!
"Khặc khặc!"
Thức thần bị người đánh bại, Bắc Môn Đa Do Dã không phật lòng chút nào, mở miệng lần nữa nhàn nhạt nói:
"Không hổ là Ngụy minh chủ! Công lực quả nhiên không tầm thường! Chỉ có điều, vừa rồi chỉ là món ăn khai vị mà thôi, bây giờ mới là lúc tiến vào bữa ăn chính thức a!"
Nói xong, quải trượng trong tay Bắc Môn Đa Do Dã lay động lần nữa.
Ầm!
Trong đầu rồng trên quải trượng lần này, lập tức bay ra một cái bóng mờ hình con trăn khổng lồ dài tới ba bốn mươi mét!
Hơn nữa rõ ràng quỷ dị chính là một con trăn có tới tám cái đầu!
Chỉ xét về uy thế mà nói, thức thần con trăn khổng lồ lần này, so với con trăn khổng lồ trước đó còn cường đại hơn không chỉ mười lần!
"Hừ!"
Ngụy Vô Cực hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức hóa khí thành đao lần nữa hung hăng bổ vào.
Tuy nhiên, thức thần hình con trăn khổng lồ này chỉ dừng lại một chút xíu, mà Ngụy Vô Cực lại lùi lại bốn năm bước liên tiếp!
Nhưng mà đây còn không tính, thức thần hình con trăn khổng lồ kia có tới tám cái đầu, một cái đầu trong đó bị đao khí của Ngụy Vô Cực ngăn lại, nhưng bảy cái đầu khác không bị ảnh hưởng, vẫn đánh về phía Ngụy Vô Cực.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ngụy Vô Cực vội vàng ra sức vung vẩy đao khí để ngăn cản, sau khi liên tiếp chém lui bảy cái đầu kia, cái đầu rắn còn lại trước đó, thế mà ở một cái góc độ quỷ dị bỗng nhiên chui ra, hung hăng nhào về phía Ngụy Vô Cực!
"Cẩn thận!"
Ngư Hóa Long ở một bên thấy vậy, thân thể lập tức nhoáng một cái, lao về phía trước, hung hăng tung ra một quyền đấm vào phía trên đầu rắn kia!
Ầm!
Thức thần hình con trăn khổng lồ có tám đầu kia lập tức phát ra một tiếng kêu rên ngay lập tức quay trở về, thế mà không bị đánh nổ.
Mà Ngư Hóa Long cũng bị cỗ phản lực kia chấn cho liên tục lùi lại, khuôn mặt hiện ra vẻ kinh ngạc, "Thức thần thật cường hãn!"
Hai vị minh chủ, đồng thời kinh hô một tiếng ở trong lòng.
Mà mọi người của Tiêu gia thấy như vậy thì lập tức càng cảm thấy tuyệt vọng.
Hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long cùng nhau hợp lực, khó khăn lắm mới đánh lui được con trăn tám đầu khổng lồ này, lại thêm cao thủ của tổ chức Sam Khẩu còn chưa có tham gia vào, thế này thì còn đánh như thế nào?
Bắc Môn Đa Do Dã cười khằng khặc lần nữa, "Giới thiệu cho các ngươi một chút, đây là thức thần Bát Kỳ Đại Xà, thức thần mạnh nhất đã truyền lại từ thế hệ này sang thế hệ khác của một mạch Âm Dương Liêu ta!"
"Ngụy minh chủ, Ngư minh chủ, hai vị còn muốn thử thêm một lần nữa hay không?"
Hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt lập tức càng ngày càng lộ ra vẻ sầu thảm.
Bọn họ vừa mới lĩnh giáo sự lợi hại của thức thần Bát Kỳ Đại Xà, cho chù hai người bọn họ phối hợp với nhau, có lẽ có thể đánh bại, thế nhưng Bắc Môn Đa Do Dã này có danh xưng là đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc, chẳng lẽ không còn át chủ bài nào khác sao?
Huống chi, cho tới bây giờ, một trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu còn chưa có ra tay!
Đó căn bản là một trận chiến đấu mà không có bất kỳ hồi hộp nào, ai cũng đoán thầm được kết quả rồi!
Đúng lúc này, Đằng Dã Nhất Lang Phó tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu ở một bên bỗng nhiên mở miệng, "Ngụy minh chủ, Ngư minh chủ, hai vị là nhân vật lãnh tụ giới võ đạo của Hoa Hạ, không phải vạn bất đắc dĩ, chúng ta vẫn không muốn làm khó hai vị!"
"Hôm nay là việc riêng giữa chúng ta và Tiêu gia, chỉ cần hai vị đồng ý không nhúng tay vào việc này, hơn nữa thề, sau này tuyệt đối không nói với người ngoài về chuyện ngày hôm nay, hai người có thể tự nhiên rời khỏi!"
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long nghe được điều này, lập tức rất động tâm, dù sao bảo vệ mạng nhỏ mới là quan trọng, đối mặt với một trận chiến không có bất kỳ hồi hộp gì này, cho dù là hai đại minh chủ cũng nảy sinh ra ý thối lui.
Thế nhưng, hai người tốt xấu gì cũng là nhân vật cấp Thái Sơn Bắc Đẩu của giới võ đạo Hoa Hạ, nếu chịu thua dễ dàng như thế, thật sự là mất hết thể diện.
"Tiêu lão đệ là bạn của ta, các ngươi có ý định làm gì đối với Tiêu gia? Còn xin nói rõ!"
Ngụy Vô Cực trầm giọng hỏi, trong giọng nói đã có mấy phần buông lỏng.
Đằng Dã Nhất Lang cười nhạt một tiếng, "Ngụy minh chủ yên tâm! Thật ra thì chúng ta cũng hiểu rõ, Tiêu gia không có lá gan cũng không có năng lực kia đi làm hại Bán Tàng công tử, Nam Dã đại sư và Tùng Điền quân chủ!"
"Cho nên, hôm nay chúng ta tới đây, chỉ muốn tra ra người phía sau kia đến cùng là ai?"
Ngụy Vô Cực nghe được điều này, trong lòng lập tức hơi buông lỏng, "Vậy các ngươi muốn tra như thế nào?"
Lần này, Đằng Dã Nhất Lang không có mở miệng, nhìn về phía Bắc Môn Đa Do Dã, "Việc này đơn giản! Lão phu từng thu tập qua một loại thuật thăm dò linh hồn, có thể tìm kiếm ký ức của người..."
Bắc Môn Đa Do Dã nói tới đây, dừng lại một chút, nhìn về phía mọi người của Tiêu gia nói:
"Hôm đó ở bến tàu Việt Dương, phàm là người nhìn thấy dung mạo của người sát hại Tùng Điền quân chủ, đều đứng ra cho ta đi!"
Mọi người của Tiêu gia không biết Bắc Môn Đa Do Dã đang muốn làm cái gì, tất cả đều bị dọa cho sợ hãi, trong lúc nhất thời không có ai dám tiến lên.
Tiêu Thiên Tá lúc này thương thế ở trên tay đã ngừng chảy máu, nhưng vẻ mặt vô cùng trắng bệch, do Tiêu Nhược Dương đỡ lấy, đi lên phía trước nói:
"Bắc Môn đại sư, ta đã thấy qua dáng vẻ của người kia, ngài muốn chúng ta làm thế nào thì cứ việc nói thẳng đi, chỉ cần ngài có thể thả Tiêu gia chúng ta, bảo ta làm cái gì cũng được!"
"Rất tốt!"
Bắc Môn Đa Do Dã nhẹ gật đầu, lộ ra nụ cười hài lòng, "Bây giờ, lão phu muốn thông qua thăm dò linh hồn của ngươi, để nhìn rõ diện mạo của người kia! Ngươi có bằng lòng hay không?"
Mọi người nghe được điều này, ngay lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.
Thăm dò linh hồn!
Chỉ nghe thôi mà đã làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt gì!
Tiêu Thiên Tá cắn răng một cái, "Ta đồng ý! Đại sư cứ việc thi pháp đi!"
Tiêu Nhược Dương ở bên cạnh nghe được điều này thì lập tức cuống lên, "Cha, cha bị thương, để cho con tới đi!"
Mấy người Tiêu gia còn lại cũng thi nhau lao lên tranh trước nói:
"Gia chủ, hãy để cho chúng ta lên trước đi!"
"Ta tới!"
...
Thấy cảnh này, trên mặt của Bắc Môn Đa Do Dã, không thể không hiện ra vẻ đùa cợt, ho nhẹ một tiếng nói:
"Lão phu cũng xin nói trước, thuật này rất nguy hiểm đáng sợ, các ngươi sau khi được lão phu thi triển pháp thuật thì rất có thể sẽ biến thành ngớ ngẩn, bây giờ các ngươi còn sẵn lòng chứ?"
Xoạt!
Mọi người của Tiêu gia nhất thời vô cùng ngạc nhiên, rơi vào trong trầm mặc một lúc.
Cuổi cùng Tiêu Thiên Tá mở miệng lần nữa, "Ta là gia chủ của Tiêu gia, hơn nữa hôm đó coi như ta nhìn thấy rõ ràng nhất, đại sư xem ta đi! Chỉ hi vọng ngài có thể nói lời giữ lời, buông tha Tiêu gia ta!"
"Cha!"
"Anh!"
"Gia chủ!"
...
Mọi người của Tiêu gia ngay lập tức hô một tiếng, thế nhưng vừa nghĩ tới có thể sẽ bị ngớ ngẩn, bọn họ đều sửng sốt không có dũng khí mở miệng.
"Rất tốt!"
Bắc Môn Đa Do Dã nhẹ gật đầu lần nữa, chậm rãi đi tới trước mặt Tiêu Thiên Tá, giơ cái bàn tay gày guộc kia lên, đang muốn bắt đầu thi pháp với hắn thì ngay vào lúc này, có một giọng nói đột nhiên vang lên, "Lão già kia, không cần phải phiền toái như thế! Ta đến rồi!"
Chương 332 Chênh lệch cực lớn
Giọng nói rơi xuống, một thiếu niên mặc quần áo bình thường ở bên ngoài sân từ từ đi vào trong sân, giống như đi dạo.
Mà ở đằng sau thiếu niên này, còn có một cô gái tuyệt đẹp đi theo.
Hai người này, hóa ra chính là Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi vừa mới chạy tới!
"Các ngươi...các ngươi làm sao có thể tiến vào đây? Đây không có khả năng!"
Nhìn thấy hai người đột nhiên xuất hiện này, dù Bắc Môn Đa Do Dã vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, ngay sau đó đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc này không bình tĩnh được nữa, cả người đột nhiên kêu lên.
Thuật phong ấn không gian của hắn tuy chưa thể nói là vô địch thiên hạ, vô song trên đời, thế nhưng cũng tuyệt đối không có người nào có khả năng tới ở dưới tình huống mà hắn không cảm ứng được một chút nào mà có thể đàng hoàng đi tới a!
Chẳng lẽ trước đó bọn họ vẫn ở trong đại viện của Tiêu gia?
Thế nhưng vì sao ta không phát hiện được một chút nào?
Mà Tiêu Nhược Dương nhìn thấy Diệp Trần và Tiêu Nhược Hi xuất hiện, hai mắt lập tức sáng lên, "Bắc Môn đại sư! Đằng Dã Tổ trưởng! Là hắn! Chính là hắn giết Long Nhất công tử và Nam Dã đại sư, chúng ta còn tận mắt thấy hắn giết chết Tùng Điền Long Bình! Các ngươi muốn báo thù thì đi tìm hắn đi, việc này thật sự không liên quan tới Tiêu gia chúng ta a!"
Nghe được lời này của Tiêu Nhược Dương, Diệp Trần không thể không nhướng mày, cho dù người này nói cũng không sai, thế nhưng dù sao thì Diệp Trần hắn cũng xem trên mặt mũi của Tiêu Nhược Hi mới đi tới cứu Tiêu gia, điều này làm cho hắn nhiều ít vẫn có chút khó chịu trong lòng.
"Diệp Trần, thật xin lỗi a, anh ta không biết tình hình..."
Tiêu Nhược Hi ở một bên thấy thế, sợ chọc giận Diệp Trần, vội vàng thấp giọng xin lỗi hắn.
Diệp Trần khoát tay áo, "Một thằng ngu mà thôi! Ta còn không có để ở trong lòng, nhưng là cô, phải suy nghĩ thật tốt một chút, trước đó là ai của Tiêu gia muốn đưa cô vào chỗ chết!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp sải bước đi vào trong sân, để lại Tiêu Nhược Hi đang đứng tại chỗ vẻ mặt mờ mịt rơi vào trong trầm tư một lúc.
...
"Chính là ngươi giết Long Nhất công tử, Nam Dã Trần Bát đại sư còn có Tùng Điền quân chủ phải không?"
Đằng Dã Nhất Lang nhìn qua người thiếu niên bình thường không có gì lạ, hai tay còn đang đúc vào trong túi quần ở trước mắt này, trầm giọng hỏi.
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Bắc Môn Đa Do Dã quát lần nữa:
"Tiểu tử! Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, các ngươi làm sao có thể vào nơi này? Thuật phong ấn không gian của ta không thể mất đi hiệu lực!"
Diệp Trần liếc qua Bắc Môn Đa Do Dã, vẻ mặt giễu cợt, "Ta tự nhiên là đi vào! Thuật phong ấn không gian mà ngươi gọi, chẳng qua chỉ là một cái cấm chế cực kỳ đơn giản mà thôi, ngay cả con ruồi còn chưa chắc có thể ngăn được huống chi là người?"
"Ngươi!..."
Bắc Môn Đa Do Dã nghe được điều này, suýt chút nữa thì tức đến phun ra một ngụm máu.
Hắn vẫn luôn lấy thuật phong ấn không gian của mình làm kiêu ngạo, thế mà bị đối phương nói đến không chịu được như thế, quả thực chính là làm nhục nhã hắn một cách trần trụi!
Tuy nhiên, sau khi Diệp Tràn nói xong lời này thì không để ý tới hắn nữa, lại đưa ánh mắt chuyển đến trên người Đằng Dã Nhất Lang, "Còn về ngươi vừa mới nói những chuyện kia...không sai! Ba người phế vật bọn chúng hoàn toàn chính xác đều là do ta giết, việc này không có bất cứ quan hệ nào với Tiêu gia!"
Nói đến đây, Diệp Trần dừng lại một chút, không đợi Đằng Dã Nhất Lang nổi giận lại nói tiếp:
"A, đúng rồi! Ta suýt chút nữa quên mất không nói cho ngươi, Sam Khẩu chu xã chi nhánh của tổ chức Sam Khẩu ở Hoa Hạ, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, bây giờ chắc là cũng bị chúng ta diệt sạch rồi!"
Đằng Dã Nhất Lang nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng lên một cái, không còn bình tĩnh được như trước đó, "Baka! Ngươi nói cái gì?!!"
Hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long ở một bên, lập tức hiện ra vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng thi nhau thầm nghĩ, "Tiểu tử này có địa vị gì? Vừa mới tới đã để cho Đằng Dã Nhất Lang và Bắc Môn Đa Do Dã tức giận tới mức giẫm chân, hắn đây là muốn tìm cái chết hay sao?"
"Tiểu tử Hoa Hạ không biết sống chết! Nạp mạng đi!"
Đám người Đảo quốc ở phía sau Đằng Dã Nhất Lang, cũng đều đang tức giận đến không nhịn được, ngay lập tức có một người trong đó nhanh như chớp rút ra thanh đao bên hông, đồng thời cả người đã chạy tới khoảng cách ba mét trước người Diệp Trần, mạnh mẽ chém xuống một đao giống như sét đánh!
Oanh!
Nhìn một chiêu rất bình thường không cuốn hút chút nào, thế nhưng lại ẩn hàm sát cơ vô tận!
"Đao pháp tốt!"
Ngay cả hai người Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long nhìn thấy một chiêu này của võ sĩ Đảo quốc, cũng không thể không thi nhau sợ hãi thán phục.
"Đây chính là "Rút đao thức" một chiêu cơ bản nhất cũng là cường đại nhất trong đao pháp của Đảo quốc!"
"Người này chắc là một trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu, Đao Thần Nại Lưu Xuyên sao?"
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long đều là cao thủ đỉnh cấp, ở trong nháy mắt khi tên võ sĩ của Đảo quốc kia ra tay, trong lòng đã đoán ra được thân phận của đối phương.
Đao Thần, một trong tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu!
Đồng thời ở trong tam đại thần là người được đánh giá thấp nhất bởi vì đao pháp của hắn truy cầu đại đạo đơn giản nhất, chiêu thức vô cùng bình thường, nhìn qua giống như một tân thủ, nhưng lại có lực sát thương kinh người, am hiểu nhất là tập kích ám sát!
Hai người tự đánh giá, nếu như bọn họ với người thiếu niên ở trước mắt này đổi chỗ cho nhau mà tính, bị Đạo Thần một trong tam đại thần của Đảo quốc đột nhiên đánh lén, chỉ sợ cũng phải chịu thiệt thòi lớn a.
Tuy nhiên, Diệp Trần đối mặt với chiêu tập kích bất ngờ của đối phường, giống như không kịp phản ứng, hoặc là hoàn toàn không có để ở trong lòng, hai tay thế mà vẫn đúc ở trong túi quần, thậm chí ngay cả bước chân cũng không nhúc nhích một chút nào.
Thấy cảnh này, Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long lập tức biến sắc, "Xong!"
"Tiểu tử này thật không may a!"
Theo suy nghĩ của bọn hắn, cho dù thiến niên thần bí trước mắt này có thực lực giết chết Tùng Điên Long Bình, thế nhưng là hắn cũng không nên khinh địch như thế!
Rất rõ ràng, hắn cũng không biết vị Đao Thần này, am hiểu nhất chính là giả heo ăn thịt hổ, ở năm đó lúc còn trẻ, dùng sát chiêu nhìn giống như một chiêu bình thường này, đã giết chết không biết bao nhiêu võ giả có tu vi cao hơn hắn.
Đao Thần Nại Lưu Xuyên cũng đang mừng rỡ trong lòng, "Rốt cuộc là tuổi còn trẻ a! Hôm nay sẽ để cho ngươi làm vong hồn dưới đao của ta!"
Ầm!
Một đao tràn đầy tự tin này của Nại Lưu Xuyên, rốt cuộc chém xuống trên đỉnh đầu của người thiếu niên trước mắt này!
Tuy nhiên, ngay tại lúc đao của hắn rơi xuống, trên người của đối phương bỗng niên nổi lên một đạo kim mang.
Khanh!
Vậy mà phát ra một tiếng như tiếng kim loại va chạm vào nhau, một đao toàn lực của Nại Lưu Xuyên chuyên giả heo ăn thịt hổ này, chẳng những không tạo ra bất cứ một chút tổn thương nào cho đối phương, ngược lại chính mình bị một cỗ phản lức chấn động tới liên tục lùi lại!
"Cái gì!!!"
Chẳng những Nại Lưu Xuyên kinh hãi không thôi, ngay cả Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long, cùng nhiều võ sĩ của Đảo quốc, cả một đám đều hiện lên vẻ mặt hoảng sợ!
Một kích toàn lực của Đao Thần Nại Lưu Xuyên thế mà ngay cả một sợi tóc của đối phương cũng chưa có động tới?
Cái này, đây là tình huống gì?
"Ngươi cũng tới tiếp thử đao của ta một chút!"
Ngay khi Nại Lưu Xuyên vẫn còn đang trong lúc vô cùng khiếp sợ, Diệp Trần đã nắm khí thành đao, bổ về phía hắn!
Đao khí màu đỏ thắm dài tới trăm mét giống như lưỡi hái của Tử thần!
Lúc này Nại Lưu Xuyên mới phát hiện sự chênh lệch giữa mình và đối phương là to lớn cỡ nào!
"Trốn!"
Nại Lưu Xuyên theo bản năng muốn trốn, thế nhưng không hiểu vì sao, thân thể giống như bị một cỗ lực lượng vô hình khóa chặt lại, không những không có cách nào nhúc nhích dù chỉ là một chút, lại ngay cả nâng thanh đao trong tay lên để ngăn cản cũng làm không được!
"Cứu ta!"
Mắt thấy sắp bị đao khí cường đại của đối phương giết chết, Nại Lưu Xuyên cuống lên không để ý tới hình tượng của mình lớn tiếng kêu cứu.
Chương 333 Giết chết ba thần nhân
Tiếng cầu cứu của Nại Lưu Xuyên vừa vang lên ngay lập tức trong đám võ sĩ Đảo quốc kia lập tức lại có một thân ảnh to con lao ra, như là một con bò tót lao về phía Diệp Trần!
Hơn nữa, khi người kia lao tới trước mặt Diệp Trần, thân hình biến hóa to lớn lên gấp đôi, từng cái kinh mạch toàn thân nổi lên, giống như một con dã thú hình người.
"Đây là Đại Lực Man Thần, Viên Phi Môn Viêm!"
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long lúc này nhận ra được thân phận của người này.
Cùng lúc đó, ngay tại lúc Viên Phi Môn Viêm lao tới trước mặt Diệp Trần, phía sau Diệp Trần bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen quỷ dị!
Hơn nữa ở trong tay cái bóng đen kia cầm một cái đoản kiếm màu đen cũng quỷ dị, mạnh mẽ đâm về phía lưng của Diệp Trần!
"Ám Ảnh Thần, Độc Biên Thiên Tầm!"
Thấy cảnh này, Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long ngay lập tức cùng lúc trợn hai mắt thật lớn.
Tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu thế mà cùng lúc xuất thủ!
"Thiếu niên này còn có thể ngăn cản được sao?"
Cũng không biết vì sao, hai người này thế mà còn căng thẳng hơn so với người trong cuộc như Diệp Trần.
Bởi vì bọn họ biết, nếu như đổi lại là hai người bọn họ, khẳng định không cách nào ngăn cản cho dù cả hai người bọn họ hợp lực tác chiến cùng nhau, chỉ sợ cũng không ngăn cản được tam đại thần vây công như hiện giờ.
Chẳng mấy chốc, đáp án được công bố, để cho Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long cùng với những người còn lại phải trợn mắt há hốc mồm thêm một lần nữa.
Chỉ thấy, đao khí trong tay Diệp Trần vẫn chém xuống, không thèm để ý tới đấu pháp vây hổ cứu gà của hai người Viêm Phi Môn Viêm và Độ Biên Thiên Tầm.
Phốc!
Đao Thần Nại Lưu Xuyên thế mà bị cái đao khí kia cường hoành, trực tiếp sống sờ sờ chém thành hai khúc!
Tuy nhiên, cùng lúc đó nắm đấm của Viên Phi Môn Viêm hung hăng rơi vào vị trí tim trên lồng ngực của Diệp Trần!
Đoàn kiếm quỷ dị của Độ Biên Thiên Tầm cũng hung hăng đâm vào sau lưng Diệp Trần!
Nhưng mà để Đại Lực Man Thần và Ám Ảnh Thần cảm thấy tuyệt vọng, một kích này của hai người kia đều có thể giết cường giả Thần Cảnh, uy lực to lớn cỡ nào thế mà lại bị đạo kim mang trên người của đối phương ngăn cản lại một lần nữa!
Một chiêu phóng ra toàn lực thế mà vẫn không thể làm đối phương bị thương một chút nào!
"Không!"
Đại Lực Man Thần Viên Phi Môn Viêm hét lớn một tiếng, muốn giơ nắm đấm to lớn kia lên hung hăng giáng xuống đầu của Diệp Trần.
Nhưng mà, Diệp Trần há lại sẽ cho hắn cơ hội thứ hai?
Nâng đao khí trong tay lên, đã chém xuống lần nữa!
Bành!
Đại Lực Man Thần Viên Phi Môn Viêm ở dưới trạng thái biến thân thế mà bị một kiếm này của Diệp Trần trực tiếp chém cho nổ tung!
Tốc độ của ba người đều nhanh vô cùng, mọi người ở đây, ngoài một vài tên cao thủ nhìn cẩn thận một chút, những người khác căn bản không hiểu rõ là đang có chuyện gì xảy ra, Diệp Trần đã nhanh như chớp chém ra hai đao, phân biệt diệt Đao Thần Nại Lưu Xuyên và Đại Lục Man Thần Viên Phi Môn Viêm.
Còn về Ám Ảnh Thần Độ Biên Thiên Tầm, sau khi sử dụng một kích không có kết quả, đã nhanh chóng trốn vào trong bóng tối, nếu không có nhãn lực đạt tới trình độ như mấy người Ngụy Vô Cực thì căn bản không có cách nào phát hiện, người này đã từng xuất hiện.
"Còn muốn chạy sao?"
Sau khi Diệp Trần liên tiếp chém chết hai người, lúc này mới chuyển sự chú ý tới trên người cái tên đánh lén từ sau lưng mình.
Độ Biên Thiên Tầm được người xưng là Ám Ảnh Thần, bản lãnh bỏ chạy tự nhiên là hạng nhất, nhất là vào buổi tối, cho dù đối mắt với loại cường giả cấp bậc như Tần Đạp Thiên cũng có thể toàn thân trở ra.
Đáng tiếc, người hắn gặp phải là Diệp Trần, hơn nữa còn là Diệp Trần sau khi lực lượng thần hồn đã thăng cấp!
Lấy thần thức của hắn hôm nay, chỉ cần tùy ý quét qua thì trong nháy mắt đã phong tỏa vị trí Độ Biên Thiên Tầm lần trốn trong bóng tối.
"Cút ra đây!"
Diệp Trần hét lớn một tiếng, trực tiếp hướng về một phương hướng nào đó, bỗng nhiên một trảo đánh vào khoảng không!
"A!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Tiếp theo, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một cái bóng mờ hình bàn tay rất lớn, mà ở trong cái bóng mờ kia, đang gắt gao nắm chặt một người đàn ông trung niên có dáng người thon gầy!
Ngụy Vô Cực và Ngư Hóa Long và những cao thủ khác, ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người lần nữa, thiếu niên thần bí trước mắt này, chính diện giết chết Nại Lưu Xuyên và Viên Phi Môn Viêm còn chưa nói, thế mà trực tiếp tóm vị chưa từng lộ diện trước mặt công chúng, được xưng là Ám Ảnh Thần Độ Biên Thiên Tầm từ trong bóng tối đi ra!
Thủ đoạn như thế, quả thực làm cho người ta hết hồn hết vía!
"Quá mạnh! Quá mạnh!..."
"Quả thực không thể tưởng tượng nổi!"
Ngư Hóa Long và Ngụy Vô Cực nhịn không được mà cảm thán từ đáy lòng nói.
Phải biết, ba người trước mắt này, mỗi một người đều có tồn tại cùng cấp bậc với bọn họ, bây giờ lại bị thiếu niên thần bí trước mắt này trong chớp mắt giết chết một cách dễ dàng!
Hay nói cách khác, hai người họ nếu như giao thủ với người thiếu niên trước mắt này, chỉ sợ cũng trong chớp mắt cũng bị giết chết một cách dễ dàng.
"Không nghĩ tới trên đời này lại còn có cao thủ như thế!"
"Người này chỉ sợ so với vị Diệp Cuồng Tiên kia còn cường đại hơn!"
Ngay tại lúc hai người đang thấp giọng nghị luận, bàn tay của Diệp Trần đột nhiên nắm một cái.
Trên bầu trời Độ Biên Thiên Tầm đang bị bóng mờ hình nắm đấm to lớn gắt gao nắm lấy, ngay lập tức sống sờ sờ bị bóp nát!
Nói thì chậm, thật ra thì từ lúc tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu bắt đầu ra tay, đến lúc bị Diệp Trần diệt cả ba, thế nhưng thời gian chỉ trong khoảng một cái nháy mắt.
Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, tam đại thần nhân cùng nhau ra tay, thế mà người thắng cuối cùng lại là thiếu niên thần bí kia, hơn nữa còn thắng triệt để như vậy, gọn gàng mà linh hoạt, tam đại thần nhân lại không có bất luận một chút sức chống đỡ nào!
Quả thực giống như một người lớn đang chơi một đám trẻ con...
Tuy nhiên, theo quan điểm của Diệp Trần, điều đó là đúng, ba người này có thực lực tuy không yếu, thế nhưng so với Hạ Hầu Phương đại hộ pháp của Dược Vương tông trước đó mà nói, quả thực không chỉ kém một điểm hai điểm.
Thậm chí vừa rồi, hắn chẳng qua mới chỉ dùng ba bốn thành công lực mà thôi.
Điều này nếu để cho mấy người Ngụy Vô Cực biết được, không biết lại có cảm tưởng gì?
...
Đằng Dã Nhất Lang phó tổ trưởng của tổ chức Sam Khẩu, tận mắt thấy ba bị cao thủ đỉnh cấp của tổ chức Sam Khẩu bọn hắn đều bị diệt sát, lập tức dọa đến hai chân run lẩy bẩy, không thể không nhìn về phía Bắc Môn Do Dã ở bên cạnh, thấp giọng nói:
"Bắc Môn đại sư, bây giờ nên làm gì mới tốt?"
Trong lòng của Bắc Môn Đa Do Dã cũng rung động vô cùng, tuy nhiên ngay sau đó đã trấn tĩnh lại, "Yên tâm! Võ công người này tuy rằng sâu không lường được, thế nhưng chưa chắc thông hiểu đạo pháp, lấy thủ đoạn của lão phu cũng không hẳn không thể đấu với hắn một trận!"
Nói xong lời này, Bắc Môn Đa Do Dã từ từ bước ra một bước, đôi mắt già nua gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, dùng tiếng Hoa Hạ chậm rãi nói:
"Các hạ có tu vi kinh người! Lão phu bội phục! Tuy nhiên, ngươi chớ có cho là đánh bại được ba người phế vật bọn hắn là đã vô địch thiên hạ! Thủ đoạn của lão phu, cũng không phải ngươi có khả năng tưởng tượng!"
"Hôm nay lão phu tới đây, cũng không muốn là địch của bất luận kẻ nào, chỉ muốn tìm về di vật của sư đệ ta!"
"Chỉ cần ngươi hoàn trả Hoàng Bì Hồ Lô mà sư đệ ta Nam Dã Trần Bát mang theo bên người cho ta, lão phu cam đoan lập tức rời đi, tuyệt không là địch với các hạ, như thế nào?"
Mọi người nghe được điều này lập tức xì xào bàn tán.
Bắc Môn Đa Do Dã đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc có tiếng tăm lừng lẫy vậy mà nhận sợ!
Tuy nhiên như vậy cũng khó trách, thực lực mà thiếu niên thần bí vừa mới biểu hiện ra, coi như Bắc Môn Đa Do Dã chỉ sợ cũng không nắm chắc được.
Diệp Trần nghe được điều này, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, tiện tay vỗ một cái vào Càn Khôn Trạc ở cổ tay, từ bên trong lấy ra một cái Hoàng Bì Hồ Lô.
Lúc trước, khi Diệp Trần giết chết Nam Dã Trần Bát, thuận tay thu cái Không Gian Pháp Khí này của hắn, thế nhưng sau đó hắn mới phát hiện, cái hồ lô này còn không bằng cái Tử Kim Hồ Lô lúc đầu của hắn, hơn nữa ở trong đó chẳng qua chỉ có một chút tạp vật, cho nên không có quá coi trọng.
Nhưng mà, Bắc Môn Đa Do Dã nhìn thấy Hoàng Bì Hồ Lô ở trên tay Diệp Trần, hai mắt lập tức bỗng nhiên sáng lên, giống như thấy được trân bảo hiếm thấy nào đó!
Chương 334 Trêu đùa
"Đúng! Chính là vật này! Chỉ cần các hạ trả lại vật này cho ta, ta lập tức rời đi, tuyệt đối không là địch của các hạ! Hoặc là lão phu xuất tiền mua cũng được!"
Bắc Môn Đa Do Dã lập tức hơi có chút kích động nói.
Lúc này, coi như đồ đần cũng có thể nhìn ra, Hoàng Bì Hồ Lô trong tay Diệp Trần, tuyệt đối không phải là một vật tầm thường.
Diệp Trần cũng âm thầm buồn bực, lặng lẽ sử dụng thần niệm, dò xét hồ lô này một lần nữa, vẫn không phát hiện bất kỳ chỗ kỳ lạ nào.
Cho dù đối với người tu đạo ở trên Trái Đất mà nói, một cái Không Gian Pháp Khí mà nói hoàn toàn chính xác được coi là trân bảo hiếm có, nhưng đối phương là ai?
Đây chính là đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc!
Đây chẳng qua chỉ là một cái Không Gian Pháp Khí cấp thấp mà thôi, hắn chắc là không đến mức chưa từng va chạm xã hội như thế chứ?
"Chẳng lẽ bởi vì đồ bật trong hồ lô này sao?"
Tâm niệm Diệp Trần vừa động, quyết định thăm dò đối phương một chút, thế là cố ý lắc lắc Hoàng Bì Hồ Lô, trầm ngâm nói:
"Cũng tốt, chẳng qua chỉ là một cái hồ lô cấp thấp, bên trong chẳng có cái gì, ngươi muốn vậy trả lại cho ngươi là được rồi!"
Cùng lúc nói xong lời này, hai mắt Diệp Trần gắt gao nhìn chằm chằm lên đối phương, quan sát phản ứng đầu tiên của hắn.
Nếu như đối phương quan tâm tới cái Hoàng Bì Hồ Lô này, vậy hắn khẳng định sẽ rất vui vẻ.
Ngược lại, nếu như đối phương quan tâm đồ vật trong hồ lô, vậy thì đối phương chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Quả nhiên, Bắc Môn Đa Do Dã nghe được điều này, lập tức biến sắc, thất thanh nói:
"Cái gì! Trống không sao?"
Tuy nhiên, Bắc Môn Đa Do Dã này đến cùng cũng là người già thành tinh, sau khi hơi thất thố lập tức ý thức được, đối phương có thể là đang thử thăm dò chính mình thì lập tức cười ha ha một tiếng nói:
"Các hạ nói không sai! Cái này xá thực không phải là bảo bối không tầm thường gì, đây chẳng qua là đồ vật tông môn ta truyền thừa, không thể lưu lạc ở bên ngoài, cho nên mới nhất định phải thu về, còn xin các hạ nhanh trả lại cho ta đi!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức nhíu lại, hắn bây giờ trên cơ bản đã xác định, trong cái Hoàng Bì Hồ Lô này, tám chín phần mười hẳn là có một đồ vật vô cùng quan trọng, mà vị đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc tự mình tới đây khẳng định chính là vì vật này mà tới!
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần không thể không cười lạnh, trực tiếp thu Hoàng Bì Hồ Lô vào trong Càn Khôn Trạc.
Bắc Môn Đa Do Dã thấy thế, lập tức cuống lên, tức giận nói:
"Vừa rồi ngươi rõ ràng đáp ứng ta, vì sao lại lật lọng?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Ta đáp ứng trả lại cho ngươi, thế nhưng không có nói bây giờ trả lại cho ngươi, hơn nữa chính ngươi vừa rồi cũng đã nói phải bỏ tiền ra mua, ta làm sao có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi đây?"
Bắc Môn Đa Do Dã lập tức tức giận đến vẻ mặt nhanh trở nên tái mét, nếu như không phải hắn cố kỵ thực lực quá mạnh của đối phương, hắn làm sao còn phải nói nhảm nhiều như vậy, trực tiếp giết chết đối phương đoạt đồ vật tới tay cho rồi.
"Vậy thì tốt, ngươi nói cái giá đi!"
Bắc Môn Đa Do Dã cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng xuống, lạnh giọng nói.
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, ung dung mở miệng nói:
"Không Gian Pháp Khí trên Trái Đất nhưng là vật hiếm thấy, thu ngươi mười tỷ, cũng không tính là lừa ngươi chứ?"
"Được rồi! Vậy mười tỷ!"
Bắc Môn Đa Do Dã ngược lại rất sảng khoái, trực tiếp đáp ứng, "Ngươi trước tiên trả hồ lô cho ta, ta cam đoan mười tỷ này, ba ngày, không, hai ngày! Trong vòng hai ngày, chuyển tới trong tài khoản của ngươi, ngươi thấy thế nào?"
Không nghĩ tới, trên mặt Diệp Trần lại nở ra nụ cười trêu tức, "Khó mà làm được! Ta làm sao biết được ngươi có lật lọng hay không? Một tay giao tiền, một tay giao hàng!"
Lông mày của Bắc Môn Đa Do Dã ngay lập tức nhíu lại, sau đó ruốt cuộc mới phản ứng lại, trên người không thể không dâng lên một vệt sát khí, lạnh giọng nói:
"Tiểu tử, ngươi đang cố ý trên đùa lão phu sao?"
Diệp Trần cười lạnh vẻ mặt câng câng, "Ta chính là đang trêu đùa ngươi đó, ngươi có thể làm gì được ta nào?"
Bắc Môn Đa Do Dã lập tức triệt để nổi giận, "Ngươi muốn chết!!"
Nói xong, quải trượng trong tay Bắc Môn Đa Do Dã đột nhiên đâm xuống mặt đất.
Ầm!
Một cái bóng mờ khổng lồ từ trong đầu rồng của quải trượng chui ra, gào thét lao thẳng tới Diệp Trần mà đi.
Hóa ra chính là thức thần hình con Bát Kỳ Đại Xà tám đầu!
Thức thần Bát Kỳ Đại Xà bổ nhào tới trước mặt Diệp Trần, tám cái đầu cùng lúc hướng Diệp Trần nhào cắn tới!
"Ừm?"
Thức thần trước mắt này, thế mà mạnh hơn so với thức thần hình Yêu Hồ trước đó của Nam Dã Trần Bát nhiều!
Vốn, Diệp Trần hoàn toàn có thể giống như trước đó trực tiếp một ngụm nuốt nó vào.
Tuy nhiên, Diệp Trần trước đó đầu tiên là nuốt linh hồn của Yêu Hồ, sau đó lại nuốt Long hồn của Hạ Hầu Phương, bây giờ còn chưa có tiêu hóa hết, lúc này nếu lại nuốt thức thần cường đại trước mắt này, coi như hắn chỉ sợ cũng có chút không chịu nổi.
"Thôi! Xem ra chỉ có thể diệt nó đi!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần nhanh như chớp đánh ra mấy quyền!
Thức thần hình Bát Kỳ Đại Xà tám đầu kia trong nháy mắt toàn bộ bị Diệp Trần đánh bại!
Lúc mọi người ở đây đều cho rằng, thức thần này đã Diệp Trần diệt đi, không nghĩ tới thức thần tám cái đầu của Bát Ký Đại Xà kia, vừa bị nổ chết, lại mọc ra một lần nữa, hơn nữa thừa dịp Diệp Trần chưa kịp phản ứng, cái đuôi cuốn một cái, đã siết chặt lấy hắn!
"Rống!"
Cái đầu lớn nhất trong tám cái đầu của Bát Kỳ Đại Xà bỗng nhiên ngửa lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, rồi mới mở miệng to như chậu máu ra, hướng Diệp Trần ở phía dưới đã bị cuốn lấy tay chân nuốt vào!
"Cẩn thận a!"
Tiêu Nhược Hi thấy cảnh này, lập tức vội vàng hô to một tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng và khẩn trương.
"Hừ!"
Diệp Trần không thể không hừ lạnh một tiếng, "Ta không nuốt ngươi thì thôi, ngươi còn muốn nuốt ta sao? Vậy chúng ta nhìn xem khẩu vị của ai lớn hơn!"
Lúc này, miệng to như chậu máu đã rơi xuống, một ngụm nuốt Diệp Trần xuống!
Chỉ có điều, thức thần này chỉ là trạng thái hồn thể, sau khi nuốt Diệp Trần, mọi người có thể thấy rõ ràng dáng vẻ người ở trong cơ thể của con trăn khổng lồ.
"Kiệt kiệt kiệt! Hóa ra ngươi chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi!"
Bắc Môn Đa Do Dã vừa thao túng thức thần Bát Kỳ Đại Xà, vừa nở ra nụ cười đắc ý.
Mấy người Ngụy Vô Cực thì thi nhau lắc đầu thở dài một lúc.
"Thiếu niên này quả thật là kỳ tài ngút trời, đáng tiếng ngông cuồng tự đại quá mức, bằng không..."
Ngụy Vô Cực còn chưa nói xong, đột nhiên trừng lớn hai mắt, câu sau như thế nào cũng không nói ra được nữa.
Chỉ thấy, thức thần hình con Bát Kỳ Đại Xà kia sau khi nuốt Diệp Trần vào trong bụng, bắt đầu vùng vãy dữ dội, hơn nữa giống như đang liều mạng nhổ Diệp Trần từ trong bụng nó ra!
Bắc Môn Đa Do Dã linh hồn tương thông với thức thần của mình, sắc mặt cũng thay đổi lớn, "Làm sao có thể như vậy? Thức thần Bát Kỳ Địa Xà am hiểu nhất là lực lượng thôn phệ, thế nào mà bây giờ, hồn lực của nó đang bị xói mòn?"
Sau khi Bắc Môn Đa Do Dã ý thức được tình huống không đúng, vội vàng thao túng thức thần của Bát Kỳ Đại Xà, muốn nhổ Diệp Trần từ trong bụng ra.
Nhưng mà, đối phương giống như dính ở bên trong, vô luận là cố gắng như thế nào, vậy mà hắn đều không có cách nào nhổ đối phương ra, hơn nữa hồn lực của thức thần Bát Kỳ Đại Xà vẫn đang nhanh chóng xói mòn!
"Ngươi đến cùng là dùng yêu pháp gì?"
Bắc Môn Đa Do Dã nhịn không được hét lớn.
Mà lúc này, Diệp Trần còn đang ở trong bụng của thức thần thì âm thầm cười lanh, "Chơi thôn phệ với ta sao? Ta thế nhưng là tổ tiên a!"
Chương 335 Nhớ kỹ, ta gọi Diệp Cuồng Tiên!
Chẳng mấy chốc, mọi người nhìn thấy được cảnh tượng vô cùng quỷ dị, chỉ thấy, thức thần hình con Bát Kỳ Đại Xà khổng lồ kia, sau khi nuốt Diệp Trần, nhưng lại bắ đầu nhanh chóng thu nhỏ lại, trước đó to tới ba bốn mươi mét, dần dần biến thành khoảng hai mươi mét...mười mấy mét, bảy mét....
Cuối cùng thế mà...
Hoàn toàn biến mất không thấy!
Mà sau khi con Bát Kỳ Đại Xà kia biến mất không thấy đâu nữa, Diệp Trần tự nhiên cũng thoát khỏi bên trong bụng nó, chẳng những lông tóc không hư hại, ngược lại vẻ mặt sáng láng.
"Không! Điều này sao có khả năng! Ngươi đến cùng là người nào?"
Thức thần bị Diệp Trần thôn phệ, Bắc Môn Đa Do Dã cũng bị rơi vào trạng thái phản phệ, lập tức hét lớn một tiếng, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, giống như lập tức lại già yếu đi mười mấy tuổi, giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào.
"Ngươi còn chưa xứng biết tên của ta!"
Diệp Trần tiện tay vỗ vỗ ống tay áo, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Nói một chút đi, trong Hoàng Bì Hồ Lô đến cùng là cất giấu cái bí mật gì? Nói ra, ta có lẽ có thể nể tình tuổi tác của ngươi, tha cho ngươi một cái mạng già!"
Vẻ mặt của Bắc Môn Đa Do Dã đầu tiên là hơi đổi, hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà nhanh như thế đã phát hiện được mục đích của hắn.
Tuy nhiên rất nhanh, Bắc Môn Đa Do Dã bình tĩnh lại một lần nữa, "Tiểu tử! Ta thừa nhận ta coi thường ngươi! Tuy nhiên, ngươi muốn giết ta cũng không có dễ dàng như vậy!"
Bắc Môn Đa Do Dã nói xong lời này, quải trượng nặng nề trọc xuống đất lần nữa!
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Bắc Môn Đa Do Dã thế mà hóa thành một đoán khói đen, trong nháy mắt chui xuống dưới đất, một người sống sờ sờ đang ở trước mắt thế mà đột nhiên biến mất không còn tăm hơi!
"Đây chính là pháp thuật Âm Dương sao? Quả nhiên lợi hại!" "Người tu đạo Âm Dương sư của Đảo quốc không hổ là khó dây dưa nhất, vô tung vô ảnh, ngay cả đuổi theo cũng không biết nên đuổi theo như thế nào!"
"Thiếu niên này coi như lợi hại hơn nữa, chỉ sợ lần này cũng bó tay toàn tập!"
...
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Diệp Trần lại cười lạnh, "Ngũ Hành Độn thuật sao? Đáng tiếc a, ngay cả da lông đều không có học được cũng dám lôi ra để mất mặt xấu hổ!"
Nói xong, Diệp Trần bỗng nhiên đưa tay nhấn xuống mặt đất một cái, "Ngũ Hành Tỏa Thiên Trận! Khóa!"
Theo tiếng quát khẽ của Diệp Trần, xung quanh toàn bộ Tiêu gia lập tức dâng lên một màn sáng nhàn nhạt!
Một lát sau, "A!"
Trên bầu trời truyền tới một tiếng kêu thảm thiết!
Sao đó mọi người nhìn thấy, Bắc Môn Đa Do Dã vốn đã biến mất tại chỗ, xuất hiện ở phía xa trên không trung, hơn nữa dường như vừa đâm vào màn ánh sáng xung quanh Tiêu gia ngay lập tức bị bắn ngược trở về.
"Chết đi!"
Diệp Trần vẫy tay một trảo, trực tiếp bắt bắt lấy đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc này, rồi mới đột nhiên bóp một cái.
Bành!
Nhục thân của Bắc Môn Đa Do Dã, trong nháy mắt bị Diệp Trần bóp nát.
Tuy nhiên, Bắc Môn Đa Do Dã này dù sao cũng là đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc, sớm đã tu luyện ra nguyên thần.
Sau khi nhục thân bị diệt, trong nháy mắt nguyên thần thoát ly khỏi thân thể, muốn tiếp tục chạy đi, nhưng lại bị Diệp Trần bắt lấy lần nữa, kéo tới trước mặt.
Bóng người của Bắc Môn Đa Do Dã ở trong nguyên thần ngay lập tức lớn tiếng cầu khẩn, "Không được! Đừng để hồn vía của ta hồn phi phách tán! Cầu tiền bối tha cho ta đi! Ta nguyện ý trở thành thức thần của tiền bối!"
Trong Âm Dương sư của Đảo quốc, cũng có rất nhiều người lấy hồn phách của người ra để luyện chế thức thần.
Chỉ có điều, thức thần được luyện chế từ hồn phách của người, còn kém rất xa so với thức thần được luyện chế từ yêu thú, chỉ có thể xử lý một số việc vặt mà thôi.
Tay Diệp Trần cầm nguyên thần Bắc Môn Đa Do Dã, lạnh lùng cười một tiếng, "Ngươi cảm thấy ta cần loại người phế vật như ngươi sao? Trả lời vấn đề trước đó của ta, ta có thể cân nhắc không tiêu diệt nguyên thần của ngươi!"
"Vâng vâng vâng!"
Bắc Môn Đa Do Dã nghe được điều này, vội vàng gật đầu nói vâng, lúc này mới nói ra tình huống cho Diệp Trần.
Tuy nhiên, hai người là thông qua giao lưu thần hồn, những người khác căn bản không nghe được.
Hóa ra, Nam Dã Trần Bát sư đệ của Bắc Môn Đa Do Dã, sở dĩ tới Hoa Hạ lần này, thật ra là nghe theo lệnh của người sư huynh của hắn này, đến tìm kiếm một đồ vật vô cùng quan trọng!
Mà vật này, nghe nói ghi lại phương pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo!
Bắc Môn Đa Do Dã thân là đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc, tu vi đã đạt tới bình cảnh, hơn nữa sống hơn một trăm tuổi, thọ nguyên cũng đã còn không nhiều, cho nên muốn tìm biện pháp tiến vào Bồng Lai tiên đảo để đánh cược một lần cuối cùng...
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, trong lòng Diệp Trần cũng mừng rỡ, đây có thể coi là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn mấy công sức, hắn vừa mới buồn ngủ đã có người đưa cho gối đầu.
Bây giờ hắn đã tìm được Thất Diệp Hồi Tiên thảo, sao đó cần phải tìm Thần Long Chi Huyết, mà nơi có khả năng có Thần Long Chi Huyết nhất chính là Bồng Lai tiêu đảo kia!
Hơn nữa, từ trong miệng của Hạ Hầu Phương trước đó, Diệp Trần có thể suy đoán ra, người sống ở trên Bồng Lai tiên đảo, có thể là tu tiên giả thượng cổ còn lưu lại trên Trái Đất!
Thậm chí hơn, Diệp Trần còn mơ hồ có một loại dự cảm, tu tiên giả thượng cổ ở trên Bồng Lai tiên đảo, chắc phải biết bí mật chân chính của tiên mộ kia, thậm chí biết phương pháp tiến về Tu Chân giới!
Cho nên, Bồng Lai tiên đảo này, không phải hắn không thích đi thì thôi mà là buộc phải đi!
...
Sau khi nghe xong lời của Bắc Môn Đa Do Dã, tuy Diệp Trần hận không thể lập tức mở cái Hoàng Bì Hồ Lô kia ra, tìm vật mà lão quỷ này nói lấy ra xem xét rốt cuộc là như thế nào, thế nhưng ở trước mắt bây giờ còn có nhiều người như vậy, dù sao cũng không tiện lắm.
Thế là tiện tay lấy ra khay ngọc phệ hồn, trực tiếp nhét nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã vào trong đó.
A!
Trong khay ngọc lập tức phát ra tiếng kêu thê thảm.
Trong cái khay ngọc phệ hồn này, còn nuôi dưỡng một số ác quỷ, hơn nữa Diệp Trần đối với con đường luyện hồn không có hứng thú, cho nên những con ác quỷ này vẫn luôn ở trong trạng thái đói bụng, bây giờ nhét nguyên thần của Bắc Môn Đa Do Dã vào, những con ác quỷ kia đương nhiên sẽ không buông tha một tảng mỡ dày như thế.
Tuy nhiên, lấy nguyên thần cường đại của người này, chắc là không đến mức sẽ bị những thứ ác quỷ này thôn phệ, cho nên Diệp Trần cũng không lo lắng chút nào.
...
Sau khi làm xong tất cả, mọi người ở bên trong sân tất cả lập tức đều rùng mình một lúc, ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần đầy vẻ sợ hãi nồng đậm.
"Hắn thế mà... còn tinh thông đạo pháp?"
"Vừa rồi ta không có bị hoa mắt chứ? Đó là...linh hồn....của Bắc Môn địa sư sao?"
"Ngay cả linh hồn đều không thể chạy thoát, đây chẳng phải là nói ngay cả cơ hội làm quỷ cũng không có sao?"
"Quá kinh khủng!"
...
"Phù phù!"
Đằng Dã Nhất Lang phó tổ trưởng tổ chức Sam Khẩu ngay lập tức bị dọa tới tè cả ra quần, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, suýt chút nữa thì ngất đi.
Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới, chuyện thế mà lại phát triển tới nước này!
Tam đại thần của tổ chức Sam Khẩu, cùng với đệ nhất Âm Dương sư của Đảo quốc, đây là đội hình cường đại cỡ nào!
Thậm chí có lúc hắn còn cho rằng, bằng vào đội hình lần này của bọn họ, đủ để quét ngang giới võ đạo Hoa Hạ.
Nhưng bây giờ, vào lúc này mới chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, thế mà tất cả đều chết ở trong tay thiếu niên thần bí trước mắt này!
Đằng Dã Nhất Lang biết, tai kiếp ngày hôm nay của hắn khẳng định khó thoát, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, ngược lại sẽ bôi nhọ thanh danh của tổ chức Sam Khẩu bọn họ.
Vừa nghĩ tới đây, Đằng Dã Nhất Lang đột nhiên đứng dậy, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trần, chậm rãi nói:
"Tu vi của các hạ để cho người ta phải thán phục! Có thể chết trong tay cường giả như ngài, ta chết cũng coi như có ý nghĩa, tuy nhiên ở trước khi chết có thể để cho ta biết tên của các hạ được hay không?"
Diệp Trần nghe được điều này, lông mày không thể không hơi nhíu lại, đối với Đằng Dã Nhất Lang này có phần nhìn với cặp mặt khác xưa.
Tuy nhiên, kẻ đáng giết vẫn phải giết!
"Được rồi! Giống như ngươi mong muốn, nhớ kỹ, ta gọi Diệp Cuồng Tiên!"
Cùng lúc nói chuyện, Diệp Trần đã nắm khí thành đao một lần nữa, chém về phía mấy người Đằng Dã Nhất Lang...