-
Chương 321-325
Chương 321 Ngươi khẳng định giết được ta?
Mọi người trong Tiêu Dao sơn trang, ngoài Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão ra, những người khác cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Trần xuất thủ, nghe được hắn lại dám nói với Hạ Hầu Phương giống như thiên thần như thế, ngay lập tức tất cả đều vẻ mặt nhìn hắn như một thằng ngu, không biết lượng sức mình.
Cho dù là Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão kia, hai người được chứng kiến sự lợi hại của Diệp Trần, cũng không thể không âm thầm toát mồ hôi lạnh thay hắn.
Hạ Hầu Phương thế nhưng là nửa bước Kim Đan!
Mà lại là tu tiên giả có phương pháp song tu cổ võ, tuyệt đối không phải loại người tu đạo bên trong thế tục có thân thể yếu đuối có khả năng đánh đồng.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, tuy rằng Diệp Trần có thiên phú nghịch thiên, thế nhưng so với Hạ Hầu Phương cuối cùng vẫn là kém hơn không ít.
Dám can đảm nói với Hạ Hầu Phương như vậy, quả thực chính là không muốn sống nữa!
"Diệp tiền bối! Việc này không có quan hệ gì với ngài, ngài vẫn là nhanh chóng rời đi đi!"
Doãn Bách Xuyên nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Không đợi Diệp Trần mở miệng, ở trên bầu trời Hạ Hầu Phương sớm đã vô cùng tức giận, cười khặc khặc một tiếng, "Bây giờ muốn đi, đã quá muộn rồi đi! Tiểu tử! Ngươi chính là cái người nói khoác có thể phá giải được độc tính của Phệ Hồn đan sao, kẻ cầm đầu làm cho Tiêu Dao sơn trang dựa vào làm loạn sao? Phải nói là ngươi rất ngông cuồng hay là quá ngu ngốc đây!"
Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, "Không có thực lực đó mới gọi là ngông cuồng, thực lực của ta, ngươi làm sao có khả năng phỏng đoán?"
Nói xong Diệp Trần lật bàn tay một cái, lấy ra hai viên đan dược màu đen, trực tiếp ném cho hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão, "Đây chính là giải dược Phệ Hồn đan, các ngươi ăn nó vào, sau này không cần phải tiếp tục chịu nỗi khổ của Phệ Hồn đan nữa!"
Hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão vội vàng nhận lấy, nghe được lời này của Diệp Trần, ngay lập tức vô cùng vui mừng, không suy nghĩ gì hết trực tiếp một ngụm nuốt xuống.
Cho dù hai người biết rõ hôm nay có thể sẽ phải mất mạng ở đây, thế nhưng nếu như trước khi chết có thể phá giải độc tính của Phệ Hồn đan ở trong cơ thể cũng coi như là chết có ý nghĩa.
Hạ Hầu Phương ở trên trời nghe được điều này, ban đầu còn đang muốn ra tay với Diệp Trần, cũng không thể không sững sờ, sau đó là cười như điên một lúc giống như nghe được trò cười lớn nhất trên thế giới, "Dựa vào một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi, cũng muốn phá giải đan độc độc môn của tông môn ta sao? Thật sự là không biết mùi vị a!"
Sau khi cười nhạo Diệp Trần một lúc, Hạ Hầu Phương cũng không vội vàng xuất thủ, hắn ngược lại muốn xem xem hai người Doãn Bách Xuyên sau khi sử dụng giải dược của thiếu niên này, đến tột cùng sẽ có phản ứng gì.
"A!!"
Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão sau khi sử dụng giải dược, không tới một phút, bỗng nhiên cùng lúc ôm đầu của mình, phát ra một tiếng hét thảm, sau đó vậy mà co quắp lăn lộn trên mặt đất!
Lấy tu vi của hai người, thế mà đều không thể tiếp nhận, có thể thấy được loại thống khổ này khủng bố tới mức nào!
Ngay cả các đệ tử của Tiêu Dao sơn trang khác ở xung quanh, thấy cảnh này cũng lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
Hạ Hầu Phương càng là đắc ý cười ha ha, "Vừa rồi ta nói cái gì ấy nhỉ? Chỉ bằng ngươi cũng muốn phá giải Phệ Hồn đan mà trưởng lão Thanh Dương tử của tông môn chúng ta nghiên cứu ra sao? Quả thực chính là chuyện cười lớn!"
Nói xong lời này, Hạ Hầu Phương lại nhìn về phía các đệ tử Tiêu Dao sơn trang nói:
"Thấy được chưa, đây chính là kết quả cho việc dễ tin người ngoài! Ngoài Dược Vương tông ta ra, không có người có thể phá giải độc tính của Phệ Hồn đan trên người các ngươi!"
Diệp Trần vẫn bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Lời này của ngươi, nói ra có phải còn quá sớm không?"
Nói xong, Diệp Trần hướng về hai người còn đang lăn lộn cong ngón búng ra, hai đạo chân nguyên yếu ớt trực tiếp bắn vào trong mi tâm của hai người.
Hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão run lên bần bật, sau đó, "Phốc!" "Phốc!"
Hai người thế mà mỗi người cùng phun ra một ngụm máu đen!
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, sắc mặt của Hạ Hầu Phương lập tức đại biến, thất thanh nói:
"Điều này...điều này làm sao có khả năng?"
Mà hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão sau khi thở dốc một lúc, chờ khi cảm xúc bình tĩnh lại, ngay lập tức từ dưới đất nhảy cẫng lên một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ mừng như điên:
"Cổ độc trong cơ thể ta không có?"
"Ta cũng vậy! Độc tính của Phệ Hồn đan đã bị trừ bỏ hoàn toàn!"
"Chúng ta tự do rồi! Cuối cùng rốt cuộc không bị Dược Vương tông khống chế nữa! Ha ha ha!"
Hai lão già râu ria đầy mặt vào lúc này lại cao hứng giống như trẻ con, vui mừng tới phát khóc.
Mà những đệ tử Tiêu Dao sơn trang khác thì thi nhau lộ ra vẻ ước ao.
Chỉ có người trải qua Phệ Hồn đan tra tấn mới có thể trải nghiệm được loại thống khổ đến tận tủy não này có bao nhiêu đáng sợ!
Những người đầu nhập vào Hạ Hầu Phương kia, trong lòng lập tức dâng lên một chút hối hận, nếu như sớm biết người thiếu niên trước mắt này, thật sự có thể luyện chế ra được giải dược phá giải Phệ Hồn đan, bọn họ lại làm sao không dám buông tay ra đánh cược một lần?
Tuy nhiên dưới mắt còn có dâm uy của Hạ Hầu Phương đè ép, bọn họ tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Khặc khặc!"
Sau khi Hạ Hầu Phương trải qua kinh ngạc một lúc, cũng nhanh chóng phản ứng lại, không thể không âm lãnh cười một tiếng, "Tiểu tử! Bản hộ pháp thật đúng là muốn đối với ngươi vài phần kính trọng! Tuy nhiên coi như ngươi luyện chế ra được phải dược Phệ Hồn đan thì như thế nào? Hôm nay các ngươi những người này, tất cả đều phải chết! Nhất là ngươi!"
Nói xong, Hạ Hầu Phương đã xuất thủ.
Oanh!
Con rồng khổng lồ bóng mờ kia, xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương một lần nữa, mang theo uy năng kinh thiên gào thét lao về phía Diệp Trần!
"Long Hồn Biến!"
Diệp Trần thấy thế, hai mắt không thể không khẽ híp một cái "Thần Long Chi Hồn sao? Chẳng lẽ ở trên Bồng Lai tiên đảo kia còn có Thần Long tồn tại sao?"
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Trần mừng rỡ, Thất Diệp Hồi Tiên thảo, hắn chắc chắn có được mà Thần Long Chi Huyết cho tới bây giờ còn không biết ở đâu, nếu ở Bồng Lai tiên đảo thật sự tồn tại Thần Long, vậy hắn nói như thế nào cũng phải đi điều tra một chút!
Đang trong lúc suy nghĩ bay theo gió, đạo Long hồn kia đã bay nhào mà tới, Diệp Trần nhất thời thất thần vậy mà không kịp ngăn cản, lập tức bị đạo long hồn kia đụng bay ra ngoài, trực tiếp va vào phá hủy hoàn toàn đan phòng ở đằng sau!
Mà cả người Diệp Trần cũng trong nháy mắt bị vùi trong cả vùng phế tích kia...
"Ai!"
Mấy người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão, thấy cảnh này thì lập tức thi nhau thở dài một lúc, "Quả nhiên! Ngay cả vị Diệp tiền bối này, ở trước mắt cường giả nửa bước Kim Đan chỉ sợ cũng kém hơn rất nhiều!"
"Tuy rằng chúng ta hóa giải được độc tính Phệ Hồn đan trong cơ thể, nhưng hôm nay chỉ sợ cuối cùng vẫn phải bỏ mạng ở nơi này!"
"Có lẽ, đây chính là số mệnh của chúng ta đi!"
...
Một kích của Hạ Hầu Phương đánh bay Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ khinh miệt, "Còn tưởng rằng ngươi có bản lãnh gì, hóa ra chẳng qua cũng chỉ như thế!"
Nói xong, đạo Long hồn kia đã bay trở về trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương lần nữa, mà Hạ Hầu Phương đang muốn giết chết toàn bộ mấy người Doãn Bách Xuyên.
Ngay vào lúc này, ở trong khu phế tích kia, chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng, "Thật sao? Ngươi khẳng định giết được ta?"
Bành!
Giọng nói vang lên, đồng thởi ở khu phế tích trước mắt kia, trong nháy mắt nổ tung lên, toàn bộ hóa thành một mảnh bột mịn!
"Cái gì!"
Hạ Hầu Phương bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức cường hoàng không thua kém hắn một chút nào, sau đó thấy một cảnh tượng mà ngay cả hắn cũng vì cảnh tượng đó mà tim phải đập nhanh.
Chỉ thấy, sau khi mảnh phế tích kia nôt tung lên, phía dưới thế mà xuất hiện một người khổng lồ cao tới bảy tám mét, hơn nữa toàn thân có ánh sáng vàng lưu chuyển giống như Thần Phật hàng thế...
Chương 322 Chân hỏa Phần Thiên!
"Pháp Tướng Thiên Địa!"
"Không! Pháp Tương Thiên Địa là thần thông mà chỉ có Nguyên Anh lão tổ mới có thể thi triển? Ngươi là Nguyên Anh...không! Điều này không có khả năng!"
Hà Hầu Phương lập tức nhịn không được lớn tiếng gầm hét lên.
Vừa rồi, ngay lập tức khi hắn nhìn thấy Diệp Trần thi triển ra thần thông Pháp Tướng Thiên Địa, suýt chút nữa thì không nhịn được mà quay người co cẳng bỏ chạy!
Thế nhưng rất nhanh, hắn phát hiện đối phương thi triển Pháp Tướng Thiên Địa, hình như khí thế còn xa xa không bằng Nguyên Anh lão tổ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như đối phương thật sự là Nguyên Anh lão tổ, vậy còn đánh cái rắm a, hắn thậm chí cơ hội muốn chạy trốn cũng không có!
Nhưng dù cho là như thế, trong lòng Hạ Hầu Phương vẫn cực kỳ chấn động, một tiểu tử mà ngay cả cảnh giới Kim Đan còn chưa tới, thế nào mà lại thi triển ra được thủ đoạn thần thông mà chỉ có Nguyên Anh lão tổ mới có thể thi triển?
Diệp Trần hóa thành người khổng lồ, cười lạnh, từ từ đi ra trong đống phế tích, giọng nói giống như chuông đồng, du du dương dương phiêu đãng vào từng ngóc ngách trong toàn bộ sơn cốc, "Ai nói chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mới có thể thi triển Pháp Tương Thiên Địa? Ta nói rồi, thực lực của ta, ngươi làm sao có thể phỏng đoán?"
Đông! Đông! Đông!
Diệp Trần mỗi một bước chân, mặt đất thùng thùng chấn động, giống như xảy ra cơn địa chấn cỡ nhỏ!
Mà mọi người ở trong Tiêu Dao sơn trang chưa từng được chứng kiến loại chiến đấu cấp bậc này, lập tức từng người sớm đã bị dọa trốn ra ngoài tới vài trăm mét.
Hạ Hầu Phương nhìn vào thân ảnh to lớn cao ngạo này, cũng bị dọa đến hết hồn hết vía, tuy nhiên hít sâu một hơi để cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, "Tiểu tử! Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, vậy mà có thể thi triển ra thần thông Pháp Tướng Thiên Địa, thế nhưng tu vi của ngươi có lẽ chỉ là cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ phải không?"
"Ngươi cho rằng, lấy tu vi của ngươi chỉ có cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ thì sẽ là đối thủ của ta sao? Phải biết bản hộ pháp thế nhưng là nửa bước Kim Đan, cao hơn ngươi gần một cái đại cảnh giới!"
"Tuy nhiên, lão phu niệm tình một thân tu vi của ngươi có được không dễ, nếu như ngươi rời khỏi đây, chuyện lúc trước lão phu có thể coi là chuyện cũ mà bỏ qua!"
Mọi người của Tiêu Dao sơn trang nghe được điều này, lập tức xì xào bàn tán.
Đồ đần cũng có thể nghe được, Hạ Hầu Phương đã có chút sợ, thế mà chủ động hướng Diệp Trần cầu hòa.
Không nghĩ tới, Diệp Trần cười lạnh, "Nếu là như vậy, ta cũng cho ngươi một cơ hội, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi rồi nhanh chóng xéo đi, chuyện lúc trước xóa bỏ!"
"Ngươi —— nói —— cái —— gì!"
Hạ Hầu Phương nghe được điều này, lập tức phổi đều muốn nổ, "Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"
Sau khi quát lớn một tiếng, Hạ Hầu Phương xuất thủ lần nữa.
Oanh!
Long hồn màu đen kia gầm thét lần nữa, hướng Diệp Trần hung hăng nhào tới!
Đáng tiếc, Diệp Trần đột nhiên bước ra một bước, trực tiếp vung lên một quả đấm to lớn, hung hăng đập vào trên đầu con long hồn màu đen kia!
Bành!
Con long hồn màu đen bóng mờ kia thế mà bị một quyền của Diệp Trần đấm nổ!
Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Chẳng qua chỉ là một đạo long hồn mà cũng muốn làm tổn thương ta sao? Cho dù là chân thân ở đây, ta lại có sợ gì!"
Hạ Hầu Phương ở trên bầu trời, ngay lập tức bị lực lượng phản phệ kia chấn động đến mức liên tục lùi lại, rơi xuống trên nóc một căn phòng ở đằng sau, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Điều này sao có khả năng! Đạo long hồn này của ta là lão tổ Dược Vương tông năm đó phải mất rất nhiều công sức mới có thể giết chết một con Yêu Long Vương mà đạt được, danh xưng vô địch dưới cảnh giới Kim Đan, ngươi ngăn cản được như thế nào? Làm sao có khả năng!"
Hạ Hầu Phương rất rõ ràng không nghĩ tới, đối phương vậy mà tùy tiện một quyền như thế mà đã đánh bại long hồn của mình!
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức vui mừng, thầm nghĩ trong lòng:
Xem ra trên Bồng Lai tiên đảo quả nhiên có sự tồn tại của rồng!
Vốn hắn chỉ thuận tiện một kích, không nghĩ tới thế mà từ trong miệng của Hạ Hầu Phương biết được tin tức quan trọng như vậy, cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn.
Sau khi Hạ Hầu Phương điên cuồng hết lên một lúc, bỗng nhiên lật bàn tay một cái, lấy ra một viên đan dược, trực tiếp một ngụm nuốt vào, "Tiểu tử! Đây là ngươi bức ta!"
Oanh!
Sau khi Hạ Hầu Phương nuốt viên đan dược kia vào, chỉ sau một lúc, khí thế trên cả người thế mà ngay lập tức tăng vọt!
Thậm chí áo choàng trên áo bào màu đen đều bị nổ tan tành, khuôn mặt nhăn nheo, hiện ra mái tóc dài bạc trắng, từng sợi đều đang dựng ngược lên, khí thế ngập trời!
Nếu như nói, Hạ Hầu Phương trước đó vẫn chỉ là nửa bước Kim Đan, sau khi sử dụng đan dược thì bây giờ đã có cảnh giới Kim Đan chân chính!
Hơn nữa khí tức so với trước đó tăng lên hơn gấp hai lần!
"Tiểu tử! Có thể bức ta sử dụng Nhiên Linh đan, ngươi cũng đủ kiêu ngạo! Kế tiếp ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút về thực lực chân chính của ta!"
Nói xong lời này, Hạ Hầu Phương bỗng nhiên đưa tay trái ra cổ tay lộ ra một cái vòng tay màu đen.
Sau đó, Hạ Hầu Phương hướng trên vòng tay kia nhẹ nhàng vỗ cái, Oanh!.
Ở trên không trung trước người của Hạ Hầu Phương giống như rõ ràng vỡ ra, lộ ra một cái khe hở cực lớn!
Tiếp theo, từ trong khe hở trên không trung kia thế mà thoát ra một con rết khổng lồ dài đến hơn mười mét! Khói độc vờn quanh thân nó!
Diệp Trần thấy thế, lông mày lập tức nhíu lại, "Con rết này là thuật luyện thi sao?"
Còn có cái vòng trên tay hắn kia, chắc là Càn Khôn Trạc a?
Đây mới thật sự là Không Gian Pháp Khí a!
Diệp Trần không thể không âm thần cảm thán, so sánh với Tử Kim Hồ Lô kia của hắn quả thật đúng là không khác với đồ chơi của trẻ con là mấy...
Đang ở trong suy nghĩ, con rết khổng lồ kia đã bay nhào tới!
Mà cùng lúc đó ở trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương, lại hội tụ một đạo long hồn bóng mờ một lần nữa, chỉ có điều so với trước đó còn to lớn hơn, khí thế mạnh hơn, mạnh hơn!
"Long Hồn Biến! Hình thái cuối cùng! Tiểu tử, chịu chết đi!"
Phía trên là long hồn bóng mờ, phía dưới là con rết khổng lồ, lúc lên lúc xuống, một hư một thực, vây công Diệp Trần mà tới.
Mà sau khi liên tục sử xuất ra hai con át chủ bài, Hạ Hầu Phương dường như vẫn chưa yêu tâm, bỗng nhiên hướng Càn Khôn Trạc ở trên cổ tay vỗ một cái.
Bá bá bá!
Lại liên tiếp gọi ra mấy chục tấm phù màu đen!
"Đi!"
Hạ Hầu Phương quát to một tiếng, mấy chục tấm phù màu đen kia lập tức bay về phía xung quanh Diệp Trần.
"Bạo!"
Oanh! Oanh! Oanh!
Phù màu đen thi nhau nổ tung lên, lập tức xuất hiện từng đoàn từng đoàn khói đen, vây quanh Diệp Trần vào trong.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Sau khi nhanh như chớp làm xong mọi việc, cho dù là sử dụng Nhiên Linh đan, thực lực của Hạ Hầu Phương tăng vọt lên, vẻ mặt hắn vẫn còn có chút trắng bệch, tuy nhiên lại đắc ý cười ha hả.
"Long Hồn biến hình thái cuối cùng! Con rết khổng lồ! Còn có mấy chục tấm Hủ Thi Độc phù! Cho dù đối phó với cường giả Kim Đan sơ kỳ cũng thừa sức! Ta xem ngươi lần này còn không chết sao?"
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm gật đầu, đây mới thật sự là tu chân giả a!
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay phải toàn lực ứng phó, giệt cỏ tận gốc!
Lấy những võ giả ở thế tục giới kia mà so với thì quả thực không khác mấy con cừu non.
Hơi cảm thán một chút, Diệp Trần bỗng nhiên tâm niệm vừa động, thế mà thu thần thông Pháp Tướng Thiên Địa vào, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, "Đúng lúc mấy ngày nay vì luyện đan mà lại làm Tam Muội chân hỏa tăng lên, hôm nay mang ra thử uy lực một chút!"
"Thiên Địa Vi Lô! Vạn Vật Vi Đồng! Âm Dương Vi Thán! Chân Hỏa Phần Thiên!"
Ầm!
Sau khi hai chữ cuối cùng "Phần Thiên" rơi xuống từ trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra một đoàn hỏa diễm yêu dị không thuộc về thế gian này lan tràn tới bốn phương tám hướng mà đi!
Chương 323 Thật chỉ có cảnh giới Trúc Cơ sao?
Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão đã từng được chứng kiến uy lực Tam Muội chân hỏa của Diệp Trần, thế nhưng so sánh trước đó với bây giờ quả thực kém không phải một điểm hai điểm, lập tức cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Đây mới là thực lực chân chính của Diệp tiền bối sao? Nếu như hôm đó sử dụng một chiêu này chúng ta chỉ sợ sớm đã mất mạng!"
Doãn Bách Xuyên nhịn không được thở dài.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Tam Muội chân hỏa vốn là khắc tinh của mọi tà vật, lại thêm mấy ngày vừa qua Diệp Trần tu luyện Tam Muội chân hỏa đến cảnh giới cao hơn, hơn nữa lúc này dùng võ kỹ cao đẳng thi triển ra, uy lực so trước đó tăng lên không chỉ mười lần!
Ầm!
Những đám khói Hủ Thi độc ở xung quanh khẽ chạm gần vào bên cạnh Diệp Trần thì lập tức bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy, trong nháy mắt cũng đã bị phá vỡ, căn bản không có cách nào làm tổn thương hắn dù chỉ một chút.
Đạo long hồn ở trên bầu trời kia cũng bị dọa cho liên tục lùi lại, không dám tiến lên.
Con về con rết khổng lồ kia cuối cùng cũng chỉ là tử thi khôi lỗi, cũng không có ý thức gì, hơn nữa phòng ngự cực mạnh, ngay cả Tam Muội chân hỏa đốt nó cũng có chút phí sức, sau khi nhiễm phải Tam Muội chân hỏa, nhưng vẫn bổ nhào về phái Diệp Trần!
Dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái, kiếm Xích Diễm đã phá thể mà ra, "Vẫn Tinh Thức!"
Ầm!
Một đạo kiếm quang màu đỏ thắm dài hơn trăm mét xét qua trên không trung, giống như sao băng đập trúng đầu con rết khổng lồ kia!
Khanh!
Vậy mà phát ra một tiếng như kim loại va chạm vào nhau!
Một kích của kiếm Xích Diễm có uy lực cường đại cỡ nào, thế mà không có đánh bại con rết khổng lồ này, nhưng lại đánh nó bay ra ngoài.
Rất rõ ràng, con yêu thú này đã trải qua thuật luyện thi cải tạo, mức độ cứng rắn của thân thể đã có thể so với Linh Khí!
Hai mắt Diệp Trần lập tức sáng lên, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, con rết khổng lồ khôi lỗi này so với những con khôi lỗi mà trước đó hắn có được từ trong tiên mộ không biết phải mạnh hơn bao nhiêu lần, nếu như có thể biến nó trở thành của mình, cũng là một cái tay chân khiên thịt không tệ.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần tiện tay một chiêu đã thu kiếm Xích Diễm lại vào trong tay, hơn nữa cùng lúc đó con rết khôi lỗi khổng lồ kia cũng đang ngang nhiên đánh tới lần nữa.
Khanh! Khanh! Khanh!
Sau khi Diệp Trần chém ra mấy kiếm liên tiếp, bắt lấy một cái cơ hội bỗng nhiên nghiêng người, cũng đã nhảy đến trên đỉnh đầu còn rết khôi lỗi khổng lồ kia, rồi mới hai tay cầm kiếm, hung hăng đâm xuống
Khanh!
Tuy rằng kiếm Xích Diễm tinh chuẩn không sai, một kiếm đâm trúng đầu con rết khôi lỗi kia, thế nhưng cái con này quả thực quá cứng rắn, hơn nữa vốn còn là tử thi, một kiếm này đâm xuống, chỉ lõm xuống dưới hơi tấc, căn bản không làm cho nó có bất kỳ thiệt hại đáng kể nào.
"Khặc Khặc! Con khôi lỗi này của Bản hộ pháp có thể so với Linh khí trung phẩm, cho dù là cường giả Kim Đan cũng chưa chắc có thể phá vỡ được phòng ngự của nó, chỉ bằng ngươi một tên cảnh giới Trúc Cơ muốn phá nó đi quả thực khó như lên trời!"
Ở nơi xa trên nóc nhà Hạ Hầu Phương thấy cảnh này thì lập tức từ trong lúc khiếp sợ khôi phục lại, trên khuôn mặt già nua một lần nữa nở ra nụ cười tự tin.
Tuy nhiên, Diệp Trần đối mặt với sự trào phúng của Hạ Hầu Phương lại cười lạnh, "Ai nói ta muốn hủy nó? Ta tuyên bố từ nay về sau nó thuộc về ta!"
Lời nói rơi xuống đồng thời một bàn tay của Diệp Trần dùng kiếm Xích Diễm cố định ở trên đỉnh đầu con rết khôi lỗi kia, một tay khác hướng xuống nhấn một cái, trong đôi mắt bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng trắng, "Hám Thần! Đoạn!"
Oanh!
Đầu của Hạ Hầu Phương lập tức chấn động, giống như bị một tia sấm sét bổ trúng, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, mà đợi tới lúc hắn lấy lại tinh thần thì lại phát hiện thần niệm liên hệ giữa mình và con rết khôi lỗi kia vậy mà rõ ràng bị cắt đứt!
Bạch bạch bạch!
"Không! Không có khả năng! Lực lượng thần hồn của ngươi, làm sao lại cường đại như thế!"
Sau khi Hạ Hầu Phương liên tục lùi lại mấy bước lập tức rống lớn, trong đôi mắt hiện ra vẻ không cam lòng, chấn kinh, nghi hoặc, không phải trường hợp cá biệt.
Phải biết, con rết khôi lỗi trước mắt này, thế nhưng hao phí rất nhiều tâm huyết của Hạ Hầu Phương mới luyện chế thành.
Đệ tử Dược Vương tông am hiểu luyện đan chế độc, thực lực bản thân bình thường không mạnh, cho nên chỉ có thể mượn nhờ một số lực lượng bên ngoài mà trước mắt là con rết khôi lỗi này, thế nhưng thủ đoạn bảo mệnh mạnh nhất của hắn!
Bây giờ thế mà bị người thiếu niên trước mắt này dễ dàng chặn đứt liên hệ giữa hắn và con khôi lỗi này, chuyện này đối với hắn mà nói chính là đả kính khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ thấy sau khi Diệp Trần cưỡng ép chặt đứt liên hệ giữa Hạ Hầu Phương và con rết khôi lỗi này, sau đó nó lập tức giống như một bãi bùn nhão mềm nhũn nằm trên đất không động đậy được nữa...
"Ta muốn làm thịt ngươi a!!"
Khôi lỗi bị đoạt, Hạ Hầu Phương đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn hận đến hai mắt đều muốn phun ra lửa, lập tức toàn lực thao túng đạo long hồn trên không trung kia đánh về phía Diệp Trần.
Không nghĩ tới, Diệp Trần thấy thế, thì lại cười ha ha một tiếng, "Vừa đúng gần đây thiếu dinh dưỡng, lấy ngươi tới bồi bổ thân thể vậy!"
Nói xong, Diệp Trần bỗng nhiên há miệng, "Thôn Thiên thần công! Thôn phệ!"
Hô!
Trên người Diệp Trần lập tức xuất hiện một cái bóng mờ to lớn, trực tiếp há miệng ra, một ngụm nuốt long hồn bay nhào tới xuống.
"Không!!!"
Hạ Hầu Phương lập tức rống lớn một tiếng, trực tiếp phu ra một ngụm máu tươi!
Hắn tuyệt đối không nghĩ ra, mình đã ra hết át chủ bài, vốn cho rằng cho dù là cường giả cảnh giới Kim Đan trung kỳ, thậm chí là Kim Đan hậu kỳ, đều có sức đánh một trận, đối phó một tiểu tử cảnh giới Trúc Cơ thì đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, ở trong nháy mắt đối phương đầu tiên là hỏa thiêu khói độc, trong nháy mắt phá độc phù đại trận.
Sau đó dễ dàng chặt đứt đi liên hệ thần niệm giữa khôi lỗi của hắn và hắn!
Bây giờ, lại một ngụm nuốt Yêu Long Chi Hồn xuống!
Cái tên này, thật chỉ có cảnh giới Trúc Cơ sao?
"Trốn!"
Thủ đoạn đã ra hết thế nhưng Hạ Hầu Phương vẫn thảm bại ngay lập tức không còn dũng khí đánh tiếp nữa, quay người co cẳng là chạy.
"Muốn chạy sao?"
Lúc này Diệp Trần đuổi theo.
Tuy nhiên cái tên này cuối cùng cũng có tu vi nửa bước Kim Đan, nếu không phải mới bị trọng thương, tốc độ của hắn có lẽ còn nhanh hơn so với Diệp Trần một chút.
Nhưng cho dù là như thế, Diệp Trần cũng phải đuổi theo ra ngoài hơn mười dặm mới có thể dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Hạ Hầu Phương dường như cũng biết, lấy trạng thái lúc này của mình, chỉ cần bị Diệp Trần đuổi kịp thì khẳng đinh chắc phải chết không thể nghi ngờ, lập tức vội vàng rống to, "Vị đạo hữu này có chuyện gì thì hãy bình tĩnh nói! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngươi!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức suy nghĩ một chút, nếu có thể dùng Hám Thần thuật khống chế người này lại, nói không chừng có thể hỏi ra được tin tức của Thần Long Chi Huyết, thậm chí có thể để hắn trực tiếp giúp mình đi tìm vật này.
Tuy niên chẳng mấy chốc, Diệp Trần đã bỏ đi cái ý nghĩ này, đối phương dù sao cũng có cảnh giới Kim Đan, cảnh giới cao hơn so với hắn rất nhiều, hơn nữa hắn gần đây đầu tiên là vì uẩn dưỡng tàn phách của Hi Nguyệt, đã làm nguyên thần bị thương, vừa rồi lại nuốt đạo long hồn kia cũng cần phải nhanh chóng tiêu hóa.
Nếu như lúc này lại sử dụng Hám Thần thuật đi không chế một tu chân giả có cảnh giới còn cao hơn cả chính mình, nguy hiểm quá lớn!
"Thôi! Xem ra ta chỉ có thể tìm cơ hội, tự mình đi tới Bồng Lai tiên đảo kia tìm tòi hư thực!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần cũng đã đuổi kịp được bước chân của Hạ Hầu Phương, không nhìn đối phương đang liều mạng cầu xin, trực tiếp giơ kiếm Xích Diễm lên, hung hăng bổ xuống.
Chương 324 Vạn Lý Truy Hồn!
Không nghĩ tới Hạ Hầu Phương mắt thấy Diệp Trần đã có ý định giết chết mình, không để ý tới lời cầu xin tha thứ của mình chút nào, ngay lập tức cũng ý thức được, chính mình hôm nay là tai kiếp khó thoát, trong lòng không thể không xoay ngang một cái, "Ngươi đã không cho ta sống, vậy ta cũng sẽ không cho ngươi sống khá giả!"
Hạ Hầu Phương bị buộc tới tuyệt lộ, vậy mà không còn chạy trốn, ngược lại quay người hướng Diệp Trần lao nhanh tới.
"Ừm?"
Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó hiểu dụng ý của Hạ Hầu Phương, "Hắn muốn tự bạo!"
Loại chuyện này, ở Tu Chân giới giết chóc tàn khốc thế nhưng là rất phổ biến.
Một tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan nếu như không tiếc bất cứ giá nào tự bạo đủ để sánh ngang với một kích toàn lực của tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh!
Nếu như Diệp Trần thuộc loại trẻ con miệng còn hôi sữa thì khẳng định sẽ ngu ngốc mà xông đi lên, đến lúc đó cho dù không chết thì chắc chắn cũng phải trọng thương.
"Lưu Ly Kim Thân!"
Thời khắc mấu chốt, Diệp Trần gần như không do dự chút nào, trực tiếp mở võ kỹ phòng ngự ra, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi lại.
Bành!
Cùng lúc đó, cả thân thể Hạ Hầu Phương đã nổ tung lên như một quả bom bằng thịt người!
Vậy mà trong nháy mắt san thành bình địa phạm vi trong vòng trăm thước!
Tuy nhiên Diệp Trần cũng may là sớm đã có chỗ phòng bị, phương thức công kích bằng cách tự sát của Hạ Hầu Phương lại không thể làm cho hắn bị tổn thương một chút nào.
"Không!!"
Sau khi tự bạo nguyên thần của Hạ hầu Phương cũng không có bị chôn vùi ngay lập tức, thấy Diệp Trần thế mà không có trúng chiêu thì ngay lập tức không cam lòng hét lên một tiếng giận giữ, sau đó biến thành oán hận thật sâu, "Tiểu tử đáng ghét! Dược Vương tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Tiếng hét quanh quẩn mãi ở giữa sơn cố không thôi, nguyên thần của Hạ Hầu Phương cũng triệt để tiêu tán khỏi trên thế gian.
Diệp Trần không để ý tới đạo nguyền rủa ngập tràn oán niệm này, cảnh tượng như thế này hắn ở Tu Chân giới cũng đã được thấy nhiều rồi a.
Đi tới nơi Hạ Hầu Phương tự bạo, thần niệm hơi quét qua, sánh mắt rơi vào trong một bụi cỏ, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, Càn Khôn Trạc này thế nhưng là đồ tốt, không thể lãng phí a!
Nhặt Càn Khôn Trạc kia từ dưới đất lên, phá giải cấp chế ở trên dễ như trở bàn tay, sau đó thần niệm thăm dò vào trong, trên mặt Diệp Trần lại thần nữa hiện ra vẻ vui mừng, "Tuy rằng chỉ có lớn như một cái sân bóng rổ, thế nhưng so với Tử Kim Hồ Lô trước đó còn phải lớn hơn rất nhiều!"
Sau đó, thần niệm của Diệp Trần lại quét ở bên trong một vòng, phát hiện có rất nhiều dược liệu, pháp khí, phì, công pháp bí tích các loại...
Tuy nhiên, ngoài những dược liệu kia ra, những cái khác đối với Diệp Trần mà nói gần như không để làm gì, ngược lại là có một lò luyện đan màu đen khiến Diệp Trần rất là yêu thích.
"Giống như là một kiện Linh khí, rồi lại giống như không giống, về sau ta sẽ từ từ nghiên cứu xem rốt cuộc nó là như thế nào!"
...
Trở lại Tiêu Dao sơn trang, mấy người Doãn Bách Xuyên lập tức tiến lên đón, thi nhau quỳ rạp xuống đất.
Doãn Bách Xuyên cất cao giọng nói:
"Đa tạ Diệp tiền bối cứu cái mạng già này của ta! Ta và mọi người đã thương lượng xong, sau này chúng ta nguyện ý phụng tiền bối làm chủ, khẩn cầu tiền bối thu nhận giúp đỡ!"
Nói xong, mọi người thi nhau lễ bái hô to, "Khẩn cầu tiền bối thu nhận giúp đỡ!"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hơi sững sờ, những người này có lẽ thật là biết ơn cứu mạng của mình mà cảm động, nhưng chỉ sợ phần nhiều hơn là lo lắng Dược Vương tông truy sát trả thù cho nên muốn tìm một chỗ dựa.
Tuy nhiên, đối với Diệp Trần mà nói, nếu nhận lấy những người trước mắt này, cũng có rất nhiều chỗ tốt, ít ra sau này không cần phải phát sầu vì chuyện dược liệu.
Huống chi, hắn giết Hạ Hầu Phương là đã kết cừu kết oán với Dược Vương tông, bây giờ cùng với những người này coi như là ở chung một cái thuyền.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần nhẹ gật đầu, trầm ngâm nói:
"Được! Đây cũng không phải là ta ép buộc các ngươi, các ngươi đã tự nguyện phụng ta làm chủ, sau này cần phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu để cho ta biết ai trong số các ngươi dám có ý đồ gian dối thì ta sẽ không lưu tình chút nào!"
"Đương nhiên, chỉ cần các ngươi tận tâm làm việc cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi!"
Mấy người Doãn Bách Xuyên ngay lập tức mừng rỡ, thi nhau lễ bái lần nữa, "Bái kiến chủ thượng!"
Diệp Trần khoát tay áo, ra hiệu mọi người dừng lại rồi mới nhìn về phía Doãn Bách Xuyên nói:
"Doãn trang chủ, ta muốn Thất Diệp Hồi Tiên thảo, ngươi cũng nên cho ta rồi chứ?"
Doãn Bách Xuyên vội vàng khom người nói:
"Vâng vâng vâng! Chủ thượng gọi ta Bách Xuyên là được! Xin mời chủ thượng đi theo ta, ta đưa ngài đi lấy tiên thảo!"
...
Thất Diệp Hồi Tiên thảo thế mà không ở trong Tiêu Dao sơn trang mà là ở trong một chỗ thạch động sau núi của Tiêu Dao sơn trang.
Lấy Doãn Bách Xuyên mà nói, Thất Diệp Hồi Tiên thảo chính là thần thảo, nhất định phải lấy nơi có nhiều linh khí để uẩn dưỡng.
Doãn Bách Xuyên dẫn Diệp Trần theo đi lấy thuốc, mà mọi người Khương trưởng lão thì được Diệp Trần mệnh lệnh ở lại trong sơn trang để bảo vệ an nguy cho Tiêu Nhược Hi.
"Bách Xuyên, những người trước đó phản bội sơn trang các ngươi trước đó sao lại không thấy?"
Hai người đang trên đường đi tới, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Doãn Bách Xuyên lắc đầu nói:
"Chủ thượng, việc này ta cũng không rõ lắm, ngài và Hạ Hầu Phương kia giao chiến trước đó, toàn bộ sơn trang gần như bị phá hủy toàn bộ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, mấy người Tiết Trường Lưu đoán khả năng Hạ Hầu Phương không đánh lại được chủ thượng cho nên thừa dịp loạn mà chạy trốn đi!"
"Tuy rằng bọn hắn sử dụng giải dược của Hạ Hầu Phương, nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì được một năm, một năm sau nếu như không có giải dược để giải độc thì vẫn phải chết!"
Nói đến đây, trên mặt của Doãn Bách Xuyên hiện ra vẻ hả giận, rất rõ ràng hắn ta hận thấu xuong đối với những kẻ phản đồ kia.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, không nói thêm lời gì, hắn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới chỗ hang núi kia, quả thật rất bí ẩn, tuy nhiên cử động rất rộng, xung qunh thế mà ngay cả một đạo cấm chế đều không có.
Diệp Trần đang âm thầm tò mò, Doãn Bách Xuyên ở bên cạnh thì sắc mặt lại thay đổi lớn!
"Không tốt! Cấm chế bị người phá! Có người đã tới đây!"
Doãn Bách Xuyên nói ra lời này cùng lúc đó vội vàng chui vào trong sơn động.
Diệp Trần nghe được điều này, sắc mặt cũng không thể không phát lạnh, lập tức bước nhanh đi theo.
Một lát sau, quả nhiên, trong sơn động không có vật gì, Thất Diệp Hồi Tiên thảo không biết tung tích!
Diệp Trần lập tức tức giận đến sùi bọt mép, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Doãn Bách Xuyên, "Hang động này, ngoài ngươi ra còn có những ai biết?"
Doãn Bách Xuyên cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Diệp Trần, trái tim nhảy lên bang bang, sớm đã bị hù dọa cho hoang mang lo sợ, nghe được lời này của Diệp Trần vội vàng nói:
"Thưa chủ thượng! Toàn bộ Tiêu Dao sơn trang, ngoài ta ra còn biết được thì chỉ có bốn Đại trưởng lão! Khẳng định là ba người Tiết Trường Lưu bọn hắn làm!"
Diệp Trần hít sâu một hơi, áp chế tâm tình tức giận xuống, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh như băng, "Vốn ta còn không thèm để ý tới các ngươi, không nghĩ tới các ngươi thế mà ngược lại còn dám trêu chọc ta, thật đúng là không biết sống chết a!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, người đã lao ra khỏi hang động, sau đó tung người nhảy lên, đi tới trên đỉnh núi, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, "Vạn Lý Truy Hồn!"
Ông ~~~
Sau một lúc, lấy Diệp Trần làm trung tâm, từng làn sóng tinh thần hướng bốn phương tam hướng lan ra.
Sau một khắc,vốn là, hắn vừa rồi mới thôn phệ đạo long hồn kia, tinh thần đã có chút suy yếu, thi triển thêm một chiêu này tất nhiên sẽ hơi phí sức, thế nhưng là vì tìm kiếm Thất Diệp Hồi Tiên thảo, lúc này là cũng là bất chấp.
Chẳng mấy chốc, dưới sự bao phủ của tinh thần lực Diệp Trần, mỗi một ngọn cây, cọng cỏ ở xung quanh toàn bộ xuất hiện ở trong đầu Diệp Trần, hơn nữa đang nhanh chóng lan tranh đi bốn phía.
Một dặm...
Mười dặm...
Năm mươi dặm...
Một trăm dặm...
Chương 325 Hôm nay, ta sẽ để các ngươi chết không toàn thây!
Cuối cùng, lúc tinh thần niệm lực của Diệp Trần tìm kiếm tới hơn hai trăm mười dặm.
Đây gần như cũng là khoảng cách cực hạn mà Diệp Trần bây giờ thi triển một chiêu này có khả năng đạt được!
Tuy tên là Vạn Dặm Truy Tung, thế nhưng lại bị hạn chế bởi lực lượng thần hồn, lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần chỉ mới là cảnh giới Trúc Cơ, có thể vượt qua trăm dặm để truy tìm dấu vết đã rất biến thái.
"Tìm được!"
Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, thân thể vậy mà hơi chao đảo một cái, suýt chút nữa thì ngất đi.
Lúc này, hắn quả thật tiêu hao quá nhiều lực lượng thần hồn của mình, lúc đầu trạng thái đã không tốt, bây giờ lại mạnh mẽ sử dụng "Vạn Lý Truy Hồn" một chiêu này là một chiêu cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, quả thực là lấy chính mạng ra để liều!
Hít sâu một hơi, hơi điều chỉnh trạng thái lại một chút, Diệp Trần không dám trì hoãn, trực tiếp hước về phương hướng vừa mới truy tìm thấy nhanh chóng đuổi theo!
...
Cùng lúc đó, ở bên cạnh một cái hồ nhỏ cách Diệp Trần hơn hai trăm dặm có một đám người tụ tập tại đây.
Hóa ra chính là ba Đại trưởng lão và mười mấy tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang trước đó phản bội Doãn Bách Xuyên.
"Lão Tiết, ta không thể không nói, kế sách này của ngươi mặc dù không tệ nhưng thực sự có chút mạo hiểm a!"
Vẻ mặt Lưu trưởng lão lo lắng nói.
Hùa theo, Trương trưởng lão ở bên cạnh cũng nói:
"Đúng vậy! Nếu như để cho cái tên đáng sợ kia biết được, chúng ta lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo trước, chỉ sợ những người như chúng ta ai cũng đừng nghĩ còn mạng mà sống!"
Tiết Trường Lưu nghe được những điều này, lập tức cười lạnh, "Chúng ta đã bị ép tới đường cùng, ngoài đi nước cờ nguy hiểm này ra, còn có biện pháp nào tốt hơn sao?"
"Tuy kẻ này còn trẻ thế nhưng lại sát phạt quả đoán, trước đó chúng ta phản bội hắn, cho dù hắn không thèm giết chúng ta, nhưng chắc chắn sẽ không cho chúng ta giải dược!"
"Hơn nữa hắn giết Hạ Hầu Phương, con đường lấy giải dược từ Dược Vương tông, coi như cũng bị phá hỏng!"
"Doãn Bách Xuyên cũng hận chúng ta tận xương, chắc chắn sẽ không cầu tình cho chúng ta."
"Tuy rằng chúng ta vừa mới ăn giải dược vào, thế nhưng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được một năm, đợi tới một năm sau, mọi người cam tâm sẽ bị tra tấn đến chết sao?"
Sau khi mọi người nghe Tiết Trường Lưu phân tích xong, ngay lập tức mọi người im lặng một lúc.
Tiết Trường Lưu hít sâu một hơi, lại nói tiếp:
"Cho nên, chúng ta muốn sống, thì chỉ có một con đường, đó chính là lấy gốc Thất Diệp Hồi Tiên thảo này đến trao đổi giải dược với hắn!"
Cùng lúc nói ra lời này, Tiết Trường Lưu vỗ vỗ hộp ngọc ở trong ngực.
"Thế nhưng là, thực lực của người này quá cường đại! Ngay cả Hạ Hầu Phương đều bị hắn đánh bại một cách dễ dàng, chúng ta đàm phán với hắn, chẳng phải là tranh ăn với hổ sao?"
Có người nhịn không được đưa ra ý kiến bất đồng nói.
Tiết Trường Lưu cười nhạt một tiếng, "Chỉ cần trong tay chúng ta có thẻ đánh bạc, vậy thì có vốn để đàm phán! Ai nói đàm phán thì nhất định phải mặt đối mặt? Chỉ cần thẻ đánh bạc trong tay chúng ta, cuối cùng sẽ có biện pháp!"
"Được! Các vị nghỉ ngơi như vậy được rồi, tranh thủ thời gian tiếp tục lên đường, nếu để cho tiểu tử kia đuổi theo, vậy coi như việc lớn không thành!"
Tiết Trường Lưu nói xong lời này, trực tiếp đứng dậy, mọi người cũng đang chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Tuy nhiên, vào đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở phía sau, "Thật xin lỗi a, ta đã đến mất rồi!"
Mọi người ngay lập tức thi nhau khiếp sợ, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy, cái đạo thân ảnh ác ma trước đó làm bọn hắn sợ hãi đến phát run, không biết từ lúc nào đã đi chậm chậm từ đằng sau đi tới.
Tất cả mọi người ngay lập tức đều bị dọa cho đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng rõ ràng là hận không thể co cẳng chạy đi, thế nhưng cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, sững sờ ngay cả một bước cũng không bước đi được!
Màn thân ảnh như ác ma kia vẫn từ từ đi về phía bọn họ, hơn nữa mỗi bước tiến lên phía trước, sát khí trên người tăng thêm một phần nồng đậm!
Chờ tới lúc đi tới cách mọi người khoảng ba mươi mét, cỗ sát khí cường đại kia đã xông thẳng lên trời, giống như lúc này hắn không phải một người mà là cả thiên quân vạn mã! Muốn nghiền chết mấy người bọn họ!
"Ngươi ngươi...ngươi dừng lại! Nếu tiến thêm bước nữa ngươi có tin ngay lập tức ta sẽ hủy Thất Diệp Hồi Tiên thảo không?"
Tiết Trường Lưu là người đầu tiên thoát ra khỏi đạo sát khí cường hãn kia, lập tức giơ hôm ngọc Thất Diệp Hồi Tiên thảo trong tay lên làm ra vẻ muốn ném.
Tuy nhiên, Diệp Trần chỉ dừng lại một chút, không để ý tới lời đe dọa của hắn chút nào, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời thản nhiên nói:
"Ngươi cảm thấy ở trước mặt ta ngươi còn có cơ hội xuất thủ sao?"
Tiết Trường Lưu thấy Diệp Trần thế mà không thèm để ý tới sự uy hiếp của mình, hai con ngươi lập tức co rụt lại, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, "Lời này của ngươi là có ý gì? Ta..."
Tiết Trường Lưu đang chuẩn bị tiếp tục lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra để uy hiếp Diệp Trần, thế nhưng lại đột nhiên phát hiện, thân thể của mình, cả người đã không theo sự khống chế của mình, thế mà không thể động đậy!
"Ngươi ngươi...ngươi đã làm gì với ta?"
Tiết Trường Lưu chợt phát hiện, nói chuyện thôi mà cũng trở nên vô cùng phí sức, giống như ngay cả miệng của mình cũng không phải là của chính mình!
Không chỉ Tiết Trường Lưu như thế mà những người còn lại, tất cả cũng vô cùng hoảng sợ khi phát hiện mình giống như bị người làm Định Thân thuật, thân thể sững sờ không có cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút!
Cho tới bây giờ sau khi mọi người tự mình trải nghiệm, bọn họ mới có thể khắc sâu cảm nhận được sự cường đại của người thiếu niên ở trước mắt này.
Sau đó, theo đó mà tới chính là vô cùng hối hận!
Nếu như sớm biết người trước mắt này có thể luyện chế ra giải dược Phệ Hồn đan, cho dù nói như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không đầu nhập vào bên của Hạ Hầu Phương, không những phản bội lại tông môn mà còn bỏ lỡ cơ hội rất tốt đạt được giải dược.
Nếu như sớm biết thực lực của đối phương cường đại đến mức độ như thế này, nói như thế nào bọn họ cũng sẽ không đi tham gia vào kế hoạch trộm cắp Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Vốn bọn họ có thể được sống thêm ít nhất một năm, thế nhưng bây giờ ngay cả cơ hội tham sống sợ chết cũng không có...
Diệp Trần không cần biết bọn họ đang nghĩ gì, thân thể hơi chao đảo một cái, người đã đi tới trước mặt Tiết Trường Lưu, rồi mới nhẹ nhàng gỡ hộp ngọc trong tay của hắn ra cầm vào trong tay.
Từ từ mở hộp ngọc ra, chỉ thấy, nằm trong hộp ngọc là một gốc thực vật hết sức kỳ lạ, dài chưa tới ba thước, toàn thân óng ánh sáng long lanh, tổng cộng chỉ có bảy cái lá, hơn nữa theo thứ tự là đỏ, cam, hoàng, lục, thanh, lam, tử, bảy loại màu sắc khác nhau...
Hô!
Trong nháy mặt hộp ngọc mở ra, một đám khói bảy màu từ bên trong bay ra!
Diệp Trần thấy vậy, vội vàng nhanh chóng khép hộp ngọc lại, đồng thời miệng khẽ hít thật sâu một cái.
Hô!
Toàn bộ đám khói bảy màu kia lập tức bị Diệp Trần hút vào trong cơ thể.
Ông~
Ở trong nháy mắt khi khói bảy màu kia tiến vào trong cơ thể, Diệp Trần ngay lập tức cảm nhận được một cỗ cảm giác thoải mái khó mà hình dung bay thẳng lên đỉnh đầu!
Vốn là bởi vì lúc trước cưỡng ép thôi động bí thuật mà tinh thần rã rời không chịu nổi, ngay lập tức đã làm dịu đi rất nhiều, thậm chí ngay cả nguyên thần, lập tức cũng cường đại hơn chút!
"Quả nhiên là Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"
Diệp Trần đầu tiên là vui mừng, sau đó vẻ mặt lại hiện ra nét lạnh lùng, "Đáng tiếc đã có khô héo đi mấy phần, chắc là do bị cưỡng ép đào lấy mà gây nên..."
Vừa nghĩ tới đây, sát khí trên người Diệp Trần lại dâng lên lần nữa, ánh mắt đảo lên trên thân từng người mấy người Tiết Trường Lưu, lạnh giọng nói:
"Dám can đảm phá hỏng chuyện tốt của ta! Hôm nay, ta sẽ để cho các ngươi chết không toàn thây"
Mọi người trong Tiêu Dao sơn trang, ngoài Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão ra, những người khác cũng chưa từng nhìn thấy Diệp Trần xuất thủ, nghe được hắn lại dám nói với Hạ Hầu Phương giống như thiên thần như thế, ngay lập tức tất cả đều vẻ mặt nhìn hắn như một thằng ngu, không biết lượng sức mình.
Cho dù là Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão kia, hai người được chứng kiến sự lợi hại của Diệp Trần, cũng không thể không âm thầm toát mồ hôi lạnh thay hắn.
Hạ Hầu Phương thế nhưng là nửa bước Kim Đan!
Mà lại là tu tiên giả có phương pháp song tu cổ võ, tuyệt đối không phải loại người tu đạo bên trong thế tục có thân thể yếu đuối có khả năng đánh đồng.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, tuy rằng Diệp Trần có thiên phú nghịch thiên, thế nhưng so với Hạ Hầu Phương cuối cùng vẫn là kém hơn không ít.
Dám can đảm nói với Hạ Hầu Phương như vậy, quả thực chính là không muốn sống nữa!
"Diệp tiền bối! Việc này không có quan hệ gì với ngài, ngài vẫn là nhanh chóng rời đi đi!"
Doãn Bách Xuyên nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Không đợi Diệp Trần mở miệng, ở trên bầu trời Hạ Hầu Phương sớm đã vô cùng tức giận, cười khặc khặc một tiếng, "Bây giờ muốn đi, đã quá muộn rồi đi! Tiểu tử! Ngươi chính là cái người nói khoác có thể phá giải được độc tính của Phệ Hồn đan sao, kẻ cầm đầu làm cho Tiêu Dao sơn trang dựa vào làm loạn sao? Phải nói là ngươi rất ngông cuồng hay là quá ngu ngốc đây!"
Khóe miệng của Diệp Trần hơi nhếch lên, "Không có thực lực đó mới gọi là ngông cuồng, thực lực của ta, ngươi làm sao có khả năng phỏng đoán?"
Nói xong Diệp Trần lật bàn tay một cái, lấy ra hai viên đan dược màu đen, trực tiếp ném cho hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão, "Đây chính là giải dược Phệ Hồn đan, các ngươi ăn nó vào, sau này không cần phải tiếp tục chịu nỗi khổ của Phệ Hồn đan nữa!"
Hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão vội vàng nhận lấy, nghe được lời này của Diệp Trần, ngay lập tức vô cùng vui mừng, không suy nghĩ gì hết trực tiếp một ngụm nuốt xuống.
Cho dù hai người biết rõ hôm nay có thể sẽ phải mất mạng ở đây, thế nhưng nếu như trước khi chết có thể phá giải độc tính của Phệ Hồn đan ở trong cơ thể cũng coi như là chết có ý nghĩa.
Hạ Hầu Phương ở trên trời nghe được điều này, ban đầu còn đang muốn ra tay với Diệp Trần, cũng không thể không sững sờ, sau đó là cười như điên một lúc giống như nghe được trò cười lớn nhất trên thế giới, "Dựa vào một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi, cũng muốn phá giải đan độc độc môn của tông môn ta sao? Thật sự là không biết mùi vị a!"
Sau khi cười nhạo Diệp Trần một lúc, Hạ Hầu Phương cũng không vội vàng xuất thủ, hắn ngược lại muốn xem xem hai người Doãn Bách Xuyên sau khi sử dụng giải dược của thiếu niên này, đến tột cùng sẽ có phản ứng gì.
"A!!"
Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão sau khi sử dụng giải dược, không tới một phút, bỗng nhiên cùng lúc ôm đầu của mình, phát ra một tiếng hét thảm, sau đó vậy mà co quắp lăn lộn trên mặt đất!
Lấy tu vi của hai người, thế mà đều không thể tiếp nhận, có thể thấy được loại thống khổ này khủng bố tới mức nào!
Ngay cả các đệ tử của Tiêu Dao sơn trang khác ở xung quanh, thấy cảnh này cũng lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
Hạ Hầu Phương càng là đắc ý cười ha ha, "Vừa rồi ta nói cái gì ấy nhỉ? Chỉ bằng ngươi cũng muốn phá giải Phệ Hồn đan mà trưởng lão Thanh Dương tử của tông môn chúng ta nghiên cứu ra sao? Quả thực chính là chuyện cười lớn!"
Nói xong lời này, Hạ Hầu Phương lại nhìn về phía các đệ tử Tiêu Dao sơn trang nói:
"Thấy được chưa, đây chính là kết quả cho việc dễ tin người ngoài! Ngoài Dược Vương tông ta ra, không có người có thể phá giải độc tính của Phệ Hồn đan trên người các ngươi!"
Diệp Trần vẫn bình tĩnh như cũ, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Lời này của ngươi, nói ra có phải còn quá sớm không?"
Nói xong, Diệp Trần hướng về hai người còn đang lăn lộn cong ngón búng ra, hai đạo chân nguyên yếu ớt trực tiếp bắn vào trong mi tâm của hai người.
Hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão run lên bần bật, sau đó, "Phốc!" "Phốc!"
Hai người thế mà mỗi người cùng phun ra một ngụm máu đen!
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, sắc mặt của Hạ Hầu Phương lập tức đại biến, thất thanh nói:
"Điều này...điều này làm sao có khả năng?"
Mà hai người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão sau khi thở dốc một lúc, chờ khi cảm xúc bình tĩnh lại, ngay lập tức từ dưới đất nhảy cẫng lên một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ mừng như điên:
"Cổ độc trong cơ thể ta không có?"
"Ta cũng vậy! Độc tính của Phệ Hồn đan đã bị trừ bỏ hoàn toàn!"
"Chúng ta tự do rồi! Cuối cùng rốt cuộc không bị Dược Vương tông khống chế nữa! Ha ha ha!"
Hai lão già râu ria đầy mặt vào lúc này lại cao hứng giống như trẻ con, vui mừng tới phát khóc.
Mà những đệ tử Tiêu Dao sơn trang khác thì thi nhau lộ ra vẻ ước ao.
Chỉ có người trải qua Phệ Hồn đan tra tấn mới có thể trải nghiệm được loại thống khổ đến tận tủy não này có bao nhiêu đáng sợ!
Những người đầu nhập vào Hạ Hầu Phương kia, trong lòng lập tức dâng lên một chút hối hận, nếu như sớm biết người thiếu niên trước mắt này, thật sự có thể luyện chế ra được giải dược phá giải Phệ Hồn đan, bọn họ lại làm sao không dám buông tay ra đánh cược một lần?
Tuy nhiên dưới mắt còn có dâm uy của Hạ Hầu Phương đè ép, bọn họ tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Khặc khặc!"
Sau khi Hạ Hầu Phương trải qua kinh ngạc một lúc, cũng nhanh chóng phản ứng lại, không thể không âm lãnh cười một tiếng, "Tiểu tử! Bản hộ pháp thật đúng là muốn đối với ngươi vài phần kính trọng! Tuy nhiên coi như ngươi luyện chế ra được phải dược Phệ Hồn đan thì như thế nào? Hôm nay các ngươi những người này, tất cả đều phải chết! Nhất là ngươi!"
Nói xong, Hạ Hầu Phương đã xuất thủ.
Oanh!
Con rồng khổng lồ bóng mờ kia, xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương một lần nữa, mang theo uy năng kinh thiên gào thét lao về phía Diệp Trần!
"Long Hồn Biến!"
Diệp Trần thấy thế, hai mắt không thể không khẽ híp một cái "Thần Long Chi Hồn sao? Chẳng lẽ ở trên Bồng Lai tiên đảo kia còn có Thần Long tồn tại sao?"
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Trần mừng rỡ, Thất Diệp Hồi Tiên thảo, hắn chắc chắn có được mà Thần Long Chi Huyết cho tới bây giờ còn không biết ở đâu, nếu ở Bồng Lai tiên đảo thật sự tồn tại Thần Long, vậy hắn nói như thế nào cũng phải đi điều tra một chút!
Đang trong lúc suy nghĩ bay theo gió, đạo Long hồn kia đã bay nhào mà tới, Diệp Trần nhất thời thất thần vậy mà không kịp ngăn cản, lập tức bị đạo long hồn kia đụng bay ra ngoài, trực tiếp va vào phá hủy hoàn toàn đan phòng ở đằng sau!
Mà cả người Diệp Trần cũng trong nháy mắt bị vùi trong cả vùng phế tích kia...
"Ai!"
Mấy người Doãn Bách Xuyên và Khương trưởng lão, thấy cảnh này thì lập tức thi nhau thở dài một lúc, "Quả nhiên! Ngay cả vị Diệp tiền bối này, ở trước mắt cường giả nửa bước Kim Đan chỉ sợ cũng kém hơn rất nhiều!"
"Tuy rằng chúng ta hóa giải được độc tính Phệ Hồn đan trong cơ thể, nhưng hôm nay chỉ sợ cuối cùng vẫn phải bỏ mạng ở nơi này!"
"Có lẽ, đây chính là số mệnh của chúng ta đi!"
...
Một kích của Hạ Hầu Phương đánh bay Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra vẻ khinh miệt, "Còn tưởng rằng ngươi có bản lãnh gì, hóa ra chẳng qua cũng chỉ như thế!"
Nói xong, đạo Long hồn kia đã bay trở về trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương lần nữa, mà Hạ Hầu Phương đang muốn giết chết toàn bộ mấy người Doãn Bách Xuyên.
Ngay vào lúc này, ở trong khu phế tích kia, chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng, "Thật sao? Ngươi khẳng định giết được ta?"
Bành!
Giọng nói vang lên, đồng thởi ở khu phế tích trước mắt kia, trong nháy mắt nổ tung lên, toàn bộ hóa thành một mảnh bột mịn!
"Cái gì!"
Hạ Hầu Phương bỗng nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức cường hoàng không thua kém hắn một chút nào, sau đó thấy một cảnh tượng mà ngay cả hắn cũng vì cảnh tượng đó mà tim phải đập nhanh.
Chỉ thấy, sau khi mảnh phế tích kia nôt tung lên, phía dưới thế mà xuất hiện một người khổng lồ cao tới bảy tám mét, hơn nữa toàn thân có ánh sáng vàng lưu chuyển giống như Thần Phật hàng thế...
Chương 322 Chân hỏa Phần Thiên!
"Pháp Tướng Thiên Địa!"
"Không! Pháp Tương Thiên Địa là thần thông mà chỉ có Nguyên Anh lão tổ mới có thể thi triển? Ngươi là Nguyên Anh...không! Điều này không có khả năng!"
Hà Hầu Phương lập tức nhịn không được lớn tiếng gầm hét lên.
Vừa rồi, ngay lập tức khi hắn nhìn thấy Diệp Trần thi triển ra thần thông Pháp Tướng Thiên Địa, suýt chút nữa thì không nhịn được mà quay người co cẳng bỏ chạy!
Thế nhưng rất nhanh, hắn phát hiện đối phương thi triển Pháp Tướng Thiên Địa, hình như khí thế còn xa xa không bằng Nguyên Anh lão tổ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như đối phương thật sự là Nguyên Anh lão tổ, vậy còn đánh cái rắm a, hắn thậm chí cơ hội muốn chạy trốn cũng không có!
Nhưng dù cho là như thế, trong lòng Hạ Hầu Phương vẫn cực kỳ chấn động, một tiểu tử mà ngay cả cảnh giới Kim Đan còn chưa tới, thế nào mà lại thi triển ra được thủ đoạn thần thông mà chỉ có Nguyên Anh lão tổ mới có thể thi triển?
Diệp Trần hóa thành người khổng lồ, cười lạnh, từ từ đi ra trong đống phế tích, giọng nói giống như chuông đồng, du du dương dương phiêu đãng vào từng ngóc ngách trong toàn bộ sơn cốc, "Ai nói chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mới có thể thi triển Pháp Tương Thiên Địa? Ta nói rồi, thực lực của ta, ngươi làm sao có thể phỏng đoán?"
Đông! Đông! Đông!
Diệp Trần mỗi một bước chân, mặt đất thùng thùng chấn động, giống như xảy ra cơn địa chấn cỡ nhỏ!
Mà mọi người ở trong Tiêu Dao sơn trang chưa từng được chứng kiến loại chiến đấu cấp bậc này, lập tức từng người sớm đã bị dọa trốn ra ngoài tới vài trăm mét.
Hạ Hầu Phương nhìn vào thân ảnh to lớn cao ngạo này, cũng bị dọa đến hết hồn hết vía, tuy nhiên hít sâu một hơi để cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, "Tiểu tử! Ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì, vậy mà có thể thi triển ra thần thông Pháp Tướng Thiên Địa, thế nhưng tu vi của ngươi có lẽ chỉ là cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ phải không?"
"Ngươi cho rằng, lấy tu vi của ngươi chỉ có cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ thì sẽ là đối thủ của ta sao? Phải biết bản hộ pháp thế nhưng là nửa bước Kim Đan, cao hơn ngươi gần một cái đại cảnh giới!"
"Tuy nhiên, lão phu niệm tình một thân tu vi của ngươi có được không dễ, nếu như ngươi rời khỏi đây, chuyện lúc trước lão phu có thể coi là chuyện cũ mà bỏ qua!"
Mọi người của Tiêu Dao sơn trang nghe được điều này, lập tức xì xào bàn tán.
Đồ đần cũng có thể nghe được, Hạ Hầu Phương đã có chút sợ, thế mà chủ động hướng Diệp Trần cầu hòa.
Không nghĩ tới, Diệp Trần cười lạnh, "Nếu là như vậy, ta cũng cho ngươi một cơ hội, bây giờ quỳ xuống dập đầu xin lỗi rồi nhanh chóng xéo đi, chuyện lúc trước xóa bỏ!"
"Ngươi —— nói —— cái —— gì!"
Hạ Hầu Phương nghe được điều này, lập tức phổi đều muốn nổ, "Tiểu tử! Ngươi muốn chết!"
Sau khi quát lớn một tiếng, Hạ Hầu Phương xuất thủ lần nữa.
Oanh!
Long hồn màu đen kia gầm thét lần nữa, hướng Diệp Trần hung hăng nhào tới!
Đáng tiếc, Diệp Trần đột nhiên bước ra một bước, trực tiếp vung lên một quả đấm to lớn, hung hăng đập vào trên đầu con long hồn màu đen kia!
Bành!
Con long hồn màu đen bóng mờ kia thế mà bị một quyền của Diệp Trần đấm nổ!
Đồng thời, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Chẳng qua chỉ là một đạo long hồn mà cũng muốn làm tổn thương ta sao? Cho dù là chân thân ở đây, ta lại có sợ gì!"
Hạ Hầu Phương ở trên bầu trời, ngay lập tức bị lực lượng phản phệ kia chấn động đến mức liên tục lùi lại, rơi xuống trên nóc một căn phòng ở đằng sau, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Điều này sao có khả năng! Đạo long hồn này của ta là lão tổ Dược Vương tông năm đó phải mất rất nhiều công sức mới có thể giết chết một con Yêu Long Vương mà đạt được, danh xưng vô địch dưới cảnh giới Kim Đan, ngươi ngăn cản được như thế nào? Làm sao có khả năng!"
Hạ Hầu Phương rất rõ ràng không nghĩ tới, đối phương vậy mà tùy tiện một quyền như thế mà đã đánh bại long hồn của mình!
Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức vui mừng, thầm nghĩ trong lòng:
Xem ra trên Bồng Lai tiên đảo quả nhiên có sự tồn tại của rồng!
Vốn hắn chỉ thuận tiện một kích, không nghĩ tới thế mà từ trong miệng của Hạ Hầu Phương biết được tin tức quan trọng như vậy, cũng coi là niềm vui ngoài ý muốn.
Sau khi Hạ Hầu Phương điên cuồng hết lên một lúc, bỗng nhiên lật bàn tay một cái, lấy ra một viên đan dược, trực tiếp một ngụm nuốt vào, "Tiểu tử! Đây là ngươi bức ta!"
Oanh!
Sau khi Hạ Hầu Phương nuốt viên đan dược kia vào, chỉ sau một lúc, khí thế trên cả người thế mà ngay lập tức tăng vọt!
Thậm chí áo choàng trên áo bào màu đen đều bị nổ tan tành, khuôn mặt nhăn nheo, hiện ra mái tóc dài bạc trắng, từng sợi đều đang dựng ngược lên, khí thế ngập trời!
Nếu như nói, Hạ Hầu Phương trước đó vẫn chỉ là nửa bước Kim Đan, sau khi sử dụng đan dược thì bây giờ đã có cảnh giới Kim Đan chân chính!
Hơn nữa khí tức so với trước đó tăng lên hơn gấp hai lần!
"Tiểu tử! Có thể bức ta sử dụng Nhiên Linh đan, ngươi cũng đủ kiêu ngạo! Kế tiếp ta sẽ để cho ngươi mở mang kiến thức một chút về thực lực chân chính của ta!"
Nói xong lời này, Hạ Hầu Phương bỗng nhiên đưa tay trái ra cổ tay lộ ra một cái vòng tay màu đen.
Sau đó, Hạ Hầu Phương hướng trên vòng tay kia nhẹ nhàng vỗ cái, Oanh!.
Ở trên không trung trước người của Hạ Hầu Phương giống như rõ ràng vỡ ra, lộ ra một cái khe hở cực lớn!
Tiếp theo, từ trong khe hở trên không trung kia thế mà thoát ra một con rết khổng lồ dài đến hơn mười mét! Khói độc vờn quanh thân nó!
Diệp Trần thấy thế, lông mày lập tức nhíu lại, "Con rết này là thuật luyện thi sao?"
Còn có cái vòng trên tay hắn kia, chắc là Càn Khôn Trạc a?
Đây mới thật sự là Không Gian Pháp Khí a!
Diệp Trần không thể không âm thần cảm thán, so sánh với Tử Kim Hồ Lô kia của hắn quả thật đúng là không khác với đồ chơi của trẻ con là mấy...
Đang ở trong suy nghĩ, con rết khổng lồ kia đã bay nhào tới!
Mà cùng lúc đó ở trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Phương, lại hội tụ một đạo long hồn bóng mờ một lần nữa, chỉ có điều so với trước đó còn to lớn hơn, khí thế mạnh hơn, mạnh hơn!
"Long Hồn Biến! Hình thái cuối cùng! Tiểu tử, chịu chết đi!"
Phía trên là long hồn bóng mờ, phía dưới là con rết khổng lồ, lúc lên lúc xuống, một hư một thực, vây công Diệp Trần mà tới.
Mà sau khi liên tục sử xuất ra hai con át chủ bài, Hạ Hầu Phương dường như vẫn chưa yêu tâm, bỗng nhiên hướng Càn Khôn Trạc ở trên cổ tay vỗ một cái.
Bá bá bá!
Lại liên tiếp gọi ra mấy chục tấm phù màu đen!
"Đi!"
Hạ Hầu Phương quát to một tiếng, mấy chục tấm phù màu đen kia lập tức bay về phía xung quanh Diệp Trần.
"Bạo!"
Oanh! Oanh! Oanh!
Phù màu đen thi nhau nổ tung lên, lập tức xuất hiện từng đoàn từng đoàn khói đen, vây quanh Diệp Trần vào trong.
"Kiệt kiệt kiệt!"
Sau khi nhanh như chớp làm xong mọi việc, cho dù là sử dụng Nhiên Linh đan, thực lực của Hạ Hầu Phương tăng vọt lên, vẻ mặt hắn vẫn còn có chút trắng bệch, tuy nhiên lại đắc ý cười ha hả.
"Long Hồn biến hình thái cuối cùng! Con rết khổng lồ! Còn có mấy chục tấm Hủ Thi Độc phù! Cho dù đối phó với cường giả Kim Đan sơ kỳ cũng thừa sức! Ta xem ngươi lần này còn không chết sao?"
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không âm thầm gật đầu, đây mới thật sự là tu chân giả a!
Không ra tay thì thôi, vừa ra tay phải toàn lực ứng phó, giệt cỏ tận gốc!
Lấy những võ giả ở thế tục giới kia mà so với thì quả thực không khác mấy con cừu non.
Hơi cảm thán một chút, Diệp Trần bỗng nhiên tâm niệm vừa động, thế mà thu thần thông Pháp Tướng Thiên Địa vào, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, "Đúng lúc mấy ngày nay vì luyện đan mà lại làm Tam Muội chân hỏa tăng lên, hôm nay mang ra thử uy lực một chút!"
"Thiên Địa Vi Lô! Vạn Vật Vi Đồng! Âm Dương Vi Thán! Chân Hỏa Phần Thiên!"
Ầm!
Sau khi hai chữ cuối cùng "Phần Thiên" rơi xuống từ trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra một đoàn hỏa diễm yêu dị không thuộc về thế gian này lan tràn tới bốn phương tám hướng mà đi!
Chương 323 Thật chỉ có cảnh giới Trúc Cơ sao?
Doãn Bách Xuyên và bốn Đại trưởng lão đã từng được chứng kiến uy lực Tam Muội chân hỏa của Diệp Trần, thế nhưng so sánh trước đó với bây giờ quả thực kém không phải một điểm hai điểm, lập tức cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Đây mới là thực lực chân chính của Diệp tiền bối sao? Nếu như hôm đó sử dụng một chiêu này chúng ta chỉ sợ sớm đã mất mạng!"
Doãn Bách Xuyên nhịn không được thở dài.
Bọn họ lại làm sao biết được rằng, Tam Muội chân hỏa vốn là khắc tinh của mọi tà vật, lại thêm mấy ngày vừa qua Diệp Trần tu luyện Tam Muội chân hỏa đến cảnh giới cao hơn, hơn nữa lúc này dùng võ kỹ cao đẳng thi triển ra, uy lực so trước đó tăng lên không chỉ mười lần!
Ầm!
Những đám khói Hủ Thi độc ở xung quanh khẽ chạm gần vào bên cạnh Diệp Trần thì lập tức bị Tam Muội chân hỏa đốt cháy, trong nháy mắt cũng đã bị phá vỡ, căn bản không có cách nào làm tổn thương hắn dù chỉ một chút.
Đạo long hồn ở trên bầu trời kia cũng bị dọa cho liên tục lùi lại, không dám tiến lên.
Con về con rết khổng lồ kia cuối cùng cũng chỉ là tử thi khôi lỗi, cũng không có ý thức gì, hơn nữa phòng ngự cực mạnh, ngay cả Tam Muội chân hỏa đốt nó cũng có chút phí sức, sau khi nhiễm phải Tam Muội chân hỏa, nhưng vẫn bổ nhào về phái Diệp Trần!
Dưới chân Diệp Trần bỗng nhiên giẫm một cái, kiếm Xích Diễm đã phá thể mà ra, "Vẫn Tinh Thức!"
Ầm!
Một đạo kiếm quang màu đỏ thắm dài hơn trăm mét xét qua trên không trung, giống như sao băng đập trúng đầu con rết khổng lồ kia!
Khanh!
Vậy mà phát ra một tiếng như kim loại va chạm vào nhau!
Một kích của kiếm Xích Diễm có uy lực cường đại cỡ nào, thế mà không có đánh bại con rết khổng lồ này, nhưng lại đánh nó bay ra ngoài.
Rất rõ ràng, con yêu thú này đã trải qua thuật luyện thi cải tạo, mức độ cứng rắn của thân thể đã có thể so với Linh Khí!
Hai mắt Diệp Trần lập tức sáng lên, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, con rết khổng lồ khôi lỗi này so với những con khôi lỗi mà trước đó hắn có được từ trong tiên mộ không biết phải mạnh hơn bao nhiêu lần, nếu như có thể biến nó trở thành của mình, cũng là một cái tay chân khiên thịt không tệ.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần tiện tay một chiêu đã thu kiếm Xích Diễm lại vào trong tay, hơn nữa cùng lúc đó con rết khôi lỗi khổng lồ kia cũng đang ngang nhiên đánh tới lần nữa.
Khanh! Khanh! Khanh!
Sau khi Diệp Trần chém ra mấy kiếm liên tiếp, bắt lấy một cái cơ hội bỗng nhiên nghiêng người, cũng đã nhảy đến trên đỉnh đầu còn rết khôi lỗi khổng lồ kia, rồi mới hai tay cầm kiếm, hung hăng đâm xuống
Khanh!
Tuy rằng kiếm Xích Diễm tinh chuẩn không sai, một kiếm đâm trúng đầu con rết khôi lỗi kia, thế nhưng cái con này quả thực quá cứng rắn, hơn nữa vốn còn là tử thi, một kiếm này đâm xuống, chỉ lõm xuống dưới hơi tấc, căn bản không làm cho nó có bất kỳ thiệt hại đáng kể nào.
"Khặc Khặc! Con khôi lỗi này của Bản hộ pháp có thể so với Linh khí trung phẩm, cho dù là cường giả Kim Đan cũng chưa chắc có thể phá vỡ được phòng ngự của nó, chỉ bằng ngươi một tên cảnh giới Trúc Cơ muốn phá nó đi quả thực khó như lên trời!"
Ở nơi xa trên nóc nhà Hạ Hầu Phương thấy cảnh này thì lập tức từ trong lúc khiếp sợ khôi phục lại, trên khuôn mặt già nua một lần nữa nở ra nụ cười tự tin.
Tuy nhiên, Diệp Trần đối mặt với sự trào phúng của Hạ Hầu Phương lại cười lạnh, "Ai nói ta muốn hủy nó? Ta tuyên bố từ nay về sau nó thuộc về ta!"
Lời nói rơi xuống đồng thời một bàn tay của Diệp Trần dùng kiếm Xích Diễm cố định ở trên đỉnh đầu con rết khôi lỗi kia, một tay khác hướng xuống nhấn một cái, trong đôi mắt bỗng nhiên phát ra một đạo ánh sáng trắng, "Hám Thần! Đoạn!"
Oanh!
Đầu của Hạ Hầu Phương lập tức chấn động, giống như bị một tia sấm sét bổ trúng, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, mà đợi tới lúc hắn lấy lại tinh thần thì lại phát hiện thần niệm liên hệ giữa mình và con rết khôi lỗi kia vậy mà rõ ràng bị cắt đứt!
Bạch bạch bạch!
"Không! Không có khả năng! Lực lượng thần hồn của ngươi, làm sao lại cường đại như thế!"
Sau khi Hạ Hầu Phương liên tục lùi lại mấy bước lập tức rống lớn, trong đôi mắt hiện ra vẻ không cam lòng, chấn kinh, nghi hoặc, không phải trường hợp cá biệt.
Phải biết, con rết khôi lỗi trước mắt này, thế nhưng hao phí rất nhiều tâm huyết của Hạ Hầu Phương mới luyện chế thành.
Đệ tử Dược Vương tông am hiểu luyện đan chế độc, thực lực bản thân bình thường không mạnh, cho nên chỉ có thể mượn nhờ một số lực lượng bên ngoài mà trước mắt là con rết khôi lỗi này, thế nhưng thủ đoạn bảo mệnh mạnh nhất của hắn!
Bây giờ thế mà bị người thiếu niên trước mắt này dễ dàng chặn đứt liên hệ giữa hắn và con khôi lỗi này, chuyện này đối với hắn mà nói chính là đả kính khó có thể tưởng tượng được.
Chỉ thấy sau khi Diệp Trần cưỡng ép chặt đứt liên hệ giữa Hạ Hầu Phương và con rết khôi lỗi này, sau đó nó lập tức giống như một bãi bùn nhão mềm nhũn nằm trên đất không động đậy được nữa...
"Ta muốn làm thịt ngươi a!!"
Khôi lỗi bị đoạt, Hạ Hầu Phương đã rơi vào trạng thái điên cuồng, hắn hận đến hai mắt đều muốn phun ra lửa, lập tức toàn lực thao túng đạo long hồn trên không trung kia đánh về phía Diệp Trần.
Không nghĩ tới, Diệp Trần thấy thế, thì lại cười ha ha một tiếng, "Vừa đúng gần đây thiếu dinh dưỡng, lấy ngươi tới bồi bổ thân thể vậy!"
Nói xong, Diệp Trần bỗng nhiên há miệng, "Thôn Thiên thần công! Thôn phệ!"
Hô!
Trên người Diệp Trần lập tức xuất hiện một cái bóng mờ to lớn, trực tiếp há miệng ra, một ngụm nuốt long hồn bay nhào tới xuống.
"Không!!!"
Hạ Hầu Phương lập tức rống lớn một tiếng, trực tiếp phu ra một ngụm máu tươi!
Hắn tuyệt đối không nghĩ ra, mình đã ra hết át chủ bài, vốn cho rằng cho dù là cường giả cảnh giới Kim Đan trung kỳ, thậm chí là Kim Đan hậu kỳ, đều có sức đánh một trận, đối phó một tiểu tử cảnh giới Trúc Cơ thì đây không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, ở trong nháy mắt đối phương đầu tiên là hỏa thiêu khói độc, trong nháy mắt phá độc phù đại trận.
Sau đó dễ dàng chặt đứt đi liên hệ thần niệm giữa khôi lỗi của hắn và hắn!
Bây giờ, lại một ngụm nuốt Yêu Long Chi Hồn xuống!
Cái tên này, thật chỉ có cảnh giới Trúc Cơ sao?
"Trốn!"
Thủ đoạn đã ra hết thế nhưng Hạ Hầu Phương vẫn thảm bại ngay lập tức không còn dũng khí đánh tiếp nữa, quay người co cẳng là chạy.
"Muốn chạy sao?"
Lúc này Diệp Trần đuổi theo.
Tuy nhiên cái tên này cuối cùng cũng có tu vi nửa bước Kim Đan, nếu không phải mới bị trọng thương, tốc độ của hắn có lẽ còn nhanh hơn so với Diệp Trần một chút.
Nhưng cho dù là như thế, Diệp Trần cũng phải đuổi theo ra ngoài hơn mười dặm mới có thể dần dần thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
Hạ Hầu Phương dường như cũng biết, lấy trạng thái lúc này của mình, chỉ cần bị Diệp Trần đuổi kịp thì khẳng đinh chắc phải chết không thể nghi ngờ, lập tức vội vàng rống to, "Vị đạo hữu này có chuyện gì thì hãy bình tĩnh nói! Chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của ngươi!"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức suy nghĩ một chút, nếu có thể dùng Hám Thần thuật khống chế người này lại, nói không chừng có thể hỏi ra được tin tức của Thần Long Chi Huyết, thậm chí có thể để hắn trực tiếp giúp mình đi tìm vật này.
Tuy niên chẳng mấy chốc, Diệp Trần đã bỏ đi cái ý nghĩ này, đối phương dù sao cũng có cảnh giới Kim Đan, cảnh giới cao hơn so với hắn rất nhiều, hơn nữa hắn gần đây đầu tiên là vì uẩn dưỡng tàn phách của Hi Nguyệt, đã làm nguyên thần bị thương, vừa rồi lại nuốt đạo long hồn kia cũng cần phải nhanh chóng tiêu hóa.
Nếu như lúc này lại sử dụng Hám Thần thuật đi không chế một tu chân giả có cảnh giới còn cao hơn cả chính mình, nguy hiểm quá lớn!
"Thôi! Xem ra ta chỉ có thể tìm cơ hội, tự mình đi tới Bồng Lai tiên đảo kia tìm tòi hư thực!"
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần cũng đã đuổi kịp được bước chân của Hạ Hầu Phương, không nhìn đối phương đang liều mạng cầu xin, trực tiếp giơ kiếm Xích Diễm lên, hung hăng bổ xuống.
Chương 324 Vạn Lý Truy Hồn!
Không nghĩ tới Hạ Hầu Phương mắt thấy Diệp Trần đã có ý định giết chết mình, không để ý tới lời cầu xin tha thứ của mình chút nào, ngay lập tức cũng ý thức được, chính mình hôm nay là tai kiếp khó thoát, trong lòng không thể không xoay ngang một cái, "Ngươi đã không cho ta sống, vậy ta cũng sẽ không cho ngươi sống khá giả!"
Hạ Hầu Phương bị buộc tới tuyệt lộ, vậy mà không còn chạy trốn, ngược lại quay người hướng Diệp Trần lao nhanh tới.
"Ừm?"
Diệp Trần đầu tiên là sững sờ, sau đó hiểu dụng ý của Hạ Hầu Phương, "Hắn muốn tự bạo!"
Loại chuyện này, ở Tu Chân giới giết chóc tàn khốc thế nhưng là rất phổ biến.
Một tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan nếu như không tiếc bất cứ giá nào tự bạo đủ để sánh ngang với một kích toàn lực của tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh!
Nếu như Diệp Trần thuộc loại trẻ con miệng còn hôi sữa thì khẳng định sẽ ngu ngốc mà xông đi lên, đến lúc đó cho dù không chết thì chắc chắn cũng phải trọng thương.
"Lưu Ly Kim Thân!"
Thời khắc mấu chốt, Diệp Trần gần như không do dự chút nào, trực tiếp mở võ kỹ phòng ngự ra, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi lại.
Bành!
Cùng lúc đó, cả thân thể Hạ Hầu Phương đã nổ tung lên như một quả bom bằng thịt người!
Vậy mà trong nháy mắt san thành bình địa phạm vi trong vòng trăm thước!
Tuy nhiên Diệp Trần cũng may là sớm đã có chỗ phòng bị, phương thức công kích bằng cách tự sát của Hạ Hầu Phương lại không thể làm cho hắn bị tổn thương một chút nào.
"Không!!"
Sau khi tự bạo nguyên thần của Hạ hầu Phương cũng không có bị chôn vùi ngay lập tức, thấy Diệp Trần thế mà không có trúng chiêu thì ngay lập tức không cam lòng hét lên một tiếng giận giữ, sau đó biến thành oán hận thật sâu, "Tiểu tử đáng ghét! Dược Vương tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Tiếng hét quanh quẩn mãi ở giữa sơn cố không thôi, nguyên thần của Hạ Hầu Phương cũng triệt để tiêu tán khỏi trên thế gian.
Diệp Trần không để ý tới đạo nguyền rủa ngập tràn oán niệm này, cảnh tượng như thế này hắn ở Tu Chân giới cũng đã được thấy nhiều rồi a.
Đi tới nơi Hạ Hầu Phương tự bạo, thần niệm hơi quét qua, sánh mắt rơi vào trong một bụi cỏ, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, Càn Khôn Trạc này thế nhưng là đồ tốt, không thể lãng phí a!
Nhặt Càn Khôn Trạc kia từ dưới đất lên, phá giải cấp chế ở trên dễ như trở bàn tay, sau đó thần niệm thăm dò vào trong, trên mặt Diệp Trần lại thần nữa hiện ra vẻ vui mừng, "Tuy rằng chỉ có lớn như một cái sân bóng rổ, thế nhưng so với Tử Kim Hồ Lô trước đó còn phải lớn hơn rất nhiều!"
Sau đó, thần niệm của Diệp Trần lại quét ở bên trong một vòng, phát hiện có rất nhiều dược liệu, pháp khí, phì, công pháp bí tích các loại...
Tuy nhiên, ngoài những dược liệu kia ra, những cái khác đối với Diệp Trần mà nói gần như không để làm gì, ngược lại là có một lò luyện đan màu đen khiến Diệp Trần rất là yêu thích.
"Giống như là một kiện Linh khí, rồi lại giống như không giống, về sau ta sẽ từ từ nghiên cứu xem rốt cuộc nó là như thế nào!"
...
Trở lại Tiêu Dao sơn trang, mấy người Doãn Bách Xuyên lập tức tiến lên đón, thi nhau quỳ rạp xuống đất.
Doãn Bách Xuyên cất cao giọng nói:
"Đa tạ Diệp tiền bối cứu cái mạng già này của ta! Ta và mọi người đã thương lượng xong, sau này chúng ta nguyện ý phụng tiền bối làm chủ, khẩn cầu tiền bối thu nhận giúp đỡ!"
Nói xong, mọi người thi nhau lễ bái hô to, "Khẩn cầu tiền bối thu nhận giúp đỡ!"
Diệp Trần nghe được điều này, không thể không hơi sững sờ, những người này có lẽ thật là biết ơn cứu mạng của mình mà cảm động, nhưng chỉ sợ phần nhiều hơn là lo lắng Dược Vương tông truy sát trả thù cho nên muốn tìm một chỗ dựa.
Tuy nhiên, đối với Diệp Trần mà nói, nếu nhận lấy những người trước mắt này, cũng có rất nhiều chỗ tốt, ít ra sau này không cần phải phát sầu vì chuyện dược liệu.
Huống chi, hắn giết Hạ Hầu Phương là đã kết cừu kết oán với Dược Vương tông, bây giờ cùng với những người này coi như là ở chung một cái thuyền.
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần nhẹ gật đầu, trầm ngâm nói:
"Được! Đây cũng không phải là ta ép buộc các ngươi, các ngươi đã tự nguyện phụng ta làm chủ, sau này cần phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu để cho ta biết ai trong số các ngươi dám có ý đồ gian dối thì ta sẽ không lưu tình chút nào!"
"Đương nhiên, chỉ cần các ngươi tận tâm làm việc cho ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi!"
Mấy người Doãn Bách Xuyên ngay lập tức mừng rỡ, thi nhau lễ bái lần nữa, "Bái kiến chủ thượng!"
Diệp Trần khoát tay áo, ra hiệu mọi người dừng lại rồi mới nhìn về phía Doãn Bách Xuyên nói:
"Doãn trang chủ, ta muốn Thất Diệp Hồi Tiên thảo, ngươi cũng nên cho ta rồi chứ?"
Doãn Bách Xuyên vội vàng khom người nói:
"Vâng vâng vâng! Chủ thượng gọi ta Bách Xuyên là được! Xin mời chủ thượng đi theo ta, ta đưa ngài đi lấy tiên thảo!"
...
Thất Diệp Hồi Tiên thảo thế mà không ở trong Tiêu Dao sơn trang mà là ở trong một chỗ thạch động sau núi của Tiêu Dao sơn trang.
Lấy Doãn Bách Xuyên mà nói, Thất Diệp Hồi Tiên thảo chính là thần thảo, nhất định phải lấy nơi có nhiều linh khí để uẩn dưỡng.
Doãn Bách Xuyên dẫn Diệp Trần theo đi lấy thuốc, mà mọi người Khương trưởng lão thì được Diệp Trần mệnh lệnh ở lại trong sơn trang để bảo vệ an nguy cho Tiêu Nhược Hi.
"Bách Xuyên, những người trước đó phản bội sơn trang các ngươi trước đó sao lại không thấy?"
Hai người đang trên đường đi tới, Diệp Trần bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Doãn Bách Xuyên lắc đầu nói:
"Chủ thượng, việc này ta cũng không rõ lắm, ngài và Hạ Hầu Phương kia giao chiến trước đó, toàn bộ sơn trang gần như bị phá hủy toàn bộ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, mấy người Tiết Trường Lưu đoán khả năng Hạ Hầu Phương không đánh lại được chủ thượng cho nên thừa dịp loạn mà chạy trốn đi!"
"Tuy rằng bọn hắn sử dụng giải dược của Hạ Hầu Phương, nhưng nhiều nhất chỉ có thể duy trì được một năm, một năm sau nếu như không có giải dược để giải độc thì vẫn phải chết!"
Nói đến đây, trên mặt của Doãn Bách Xuyên hiện ra vẻ hả giận, rất rõ ràng hắn ta hận thấu xuong đối với những kẻ phản đồ kia.
Diệp Trần nhẹ gật đầu, không nói thêm lời gì, hắn chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới chỗ hang núi kia, quả thật rất bí ẩn, tuy nhiên cử động rất rộng, xung qunh thế mà ngay cả một đạo cấm chế đều không có.
Diệp Trần đang âm thầm tò mò, Doãn Bách Xuyên ở bên cạnh thì sắc mặt lại thay đổi lớn!
"Không tốt! Cấm chế bị người phá! Có người đã tới đây!"
Doãn Bách Xuyên nói ra lời này cùng lúc đó vội vàng chui vào trong sơn động.
Diệp Trần nghe được điều này, sắc mặt cũng không thể không phát lạnh, lập tức bước nhanh đi theo.
Một lát sau, quả nhiên, trong sơn động không có vật gì, Thất Diệp Hồi Tiên thảo không biết tung tích!
Diệp Trần lập tức tức giận đến sùi bọt mép, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Doãn Bách Xuyên, "Hang động này, ngoài ngươi ra còn có những ai biết?"
Doãn Bách Xuyên cảm nhận được khí tức khủng bố trên người Diệp Trần, trái tim nhảy lên bang bang, sớm đã bị hù dọa cho hoang mang lo sợ, nghe được lời này của Diệp Trần vội vàng nói:
"Thưa chủ thượng! Toàn bộ Tiêu Dao sơn trang, ngoài ta ra còn biết được thì chỉ có bốn Đại trưởng lão! Khẳng định là ba người Tiết Trường Lưu bọn hắn làm!"
Diệp Trần hít sâu một hơi, áp chế tâm tình tức giận xuống, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh như băng, "Vốn ta còn không thèm để ý tới các ngươi, không nghĩ tới các ngươi thế mà ngược lại còn dám trêu chọc ta, thật đúng là không biết sống chết a!"
Nói xong lời này, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, người đã lao ra khỏi hang động, sau đó tung người nhảy lên, đi tới trên đỉnh núi, rồi từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng bỗng nhiên quát khẽ một tiếng, "Vạn Lý Truy Hồn!"
Ông ~~~
Sau một lúc, lấy Diệp Trần làm trung tâm, từng làn sóng tinh thần hướng bốn phương tam hướng lan ra.
Sau một khắc,vốn là, hắn vừa rồi mới thôn phệ đạo long hồn kia, tinh thần đã có chút suy yếu, thi triển thêm một chiêu này tất nhiên sẽ hơi phí sức, thế nhưng là vì tìm kiếm Thất Diệp Hồi Tiên thảo, lúc này là cũng là bất chấp.
Chẳng mấy chốc, dưới sự bao phủ của tinh thần lực Diệp Trần, mỗi một ngọn cây, cọng cỏ ở xung quanh toàn bộ xuất hiện ở trong đầu Diệp Trần, hơn nữa đang nhanh chóng lan tranh đi bốn phía.
Một dặm...
Mười dặm...
Năm mươi dặm...
Một trăm dặm...
Chương 325 Hôm nay, ta sẽ để các ngươi chết không toàn thây!
Cuối cùng, lúc tinh thần niệm lực của Diệp Trần tìm kiếm tới hơn hai trăm mười dặm.
Đây gần như cũng là khoảng cách cực hạn mà Diệp Trần bây giờ thi triển một chiêu này có khả năng đạt được!
Tuy tên là Vạn Dặm Truy Tung, thế nhưng lại bị hạn chế bởi lực lượng thần hồn, lấy tu vi bây giờ của Diệp Trần chỉ mới là cảnh giới Trúc Cơ, có thể vượt qua trăm dặm để truy tìm dấu vết đã rất biến thái.
"Tìm được!"
Diệp Trần bỗng nhiên mở hai mắt ra, thân thể vậy mà hơi chao đảo một cái, suýt chút nữa thì ngất đi.
Lúc này, hắn quả thật tiêu hao quá nhiều lực lượng thần hồn của mình, lúc đầu trạng thái đã không tốt, bây giờ lại mạnh mẽ sử dụng "Vạn Lý Truy Hồn" một chiêu này là một chiêu cực kỳ tiêu hao tinh thần lực, quả thực là lấy chính mạng ra để liều!
Hít sâu một hơi, hơi điều chỉnh trạng thái lại một chút, Diệp Trần không dám trì hoãn, trực tiếp hước về phương hướng vừa mới truy tìm thấy nhanh chóng đuổi theo!
...
Cùng lúc đó, ở bên cạnh một cái hồ nhỏ cách Diệp Trần hơn hai trăm dặm có một đám người tụ tập tại đây.
Hóa ra chính là ba Đại trưởng lão và mười mấy tên đệ tử Tiêu Dao sơn trang trước đó phản bội Doãn Bách Xuyên.
"Lão Tiết, ta không thể không nói, kế sách này của ngươi mặc dù không tệ nhưng thực sự có chút mạo hiểm a!"
Vẻ mặt Lưu trưởng lão lo lắng nói.
Hùa theo, Trương trưởng lão ở bên cạnh cũng nói:
"Đúng vậy! Nếu như để cho cái tên đáng sợ kia biết được, chúng ta lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo trước, chỉ sợ những người như chúng ta ai cũng đừng nghĩ còn mạng mà sống!"
Tiết Trường Lưu nghe được những điều này, lập tức cười lạnh, "Chúng ta đã bị ép tới đường cùng, ngoài đi nước cờ nguy hiểm này ra, còn có biện pháp nào tốt hơn sao?"
"Tuy kẻ này còn trẻ thế nhưng lại sát phạt quả đoán, trước đó chúng ta phản bội hắn, cho dù hắn không thèm giết chúng ta, nhưng chắc chắn sẽ không cho chúng ta giải dược!"
"Hơn nữa hắn giết Hạ Hầu Phương, con đường lấy giải dược từ Dược Vương tông, coi như cũng bị phá hỏng!"
"Doãn Bách Xuyên cũng hận chúng ta tận xương, chắc chắn sẽ không cầu tình cho chúng ta."
"Tuy rằng chúng ta vừa mới ăn giải dược vào, thế nhưng nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ được một năm, đợi tới một năm sau, mọi người cam tâm sẽ bị tra tấn đến chết sao?"
Sau khi mọi người nghe Tiết Trường Lưu phân tích xong, ngay lập tức mọi người im lặng một lúc.
Tiết Trường Lưu hít sâu một hơi, lại nói tiếp:
"Cho nên, chúng ta muốn sống, thì chỉ có một con đường, đó chính là lấy gốc Thất Diệp Hồi Tiên thảo này đến trao đổi giải dược với hắn!"
Cùng lúc nói ra lời này, Tiết Trường Lưu vỗ vỗ hộp ngọc ở trong ngực.
"Thế nhưng là, thực lực của người này quá cường đại! Ngay cả Hạ Hầu Phương đều bị hắn đánh bại một cách dễ dàng, chúng ta đàm phán với hắn, chẳng phải là tranh ăn với hổ sao?"
Có người nhịn không được đưa ra ý kiến bất đồng nói.
Tiết Trường Lưu cười nhạt một tiếng, "Chỉ cần trong tay chúng ta có thẻ đánh bạc, vậy thì có vốn để đàm phán! Ai nói đàm phán thì nhất định phải mặt đối mặt? Chỉ cần thẻ đánh bạc trong tay chúng ta, cuối cùng sẽ có biện pháp!"
"Được! Các vị nghỉ ngơi như vậy được rồi, tranh thủ thời gian tiếp tục lên đường, nếu để cho tiểu tử kia đuổi theo, vậy coi như việc lớn không thành!"
Tiết Trường Lưu nói xong lời này, trực tiếp đứng dậy, mọi người cũng đang chuẩn bị tiếp tục lên đường.
Tuy nhiên, vào đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở phía sau, "Thật xin lỗi a, ta đã đến mất rồi!"
Mọi người ngay lập tức thi nhau khiếp sợ, vội vàng nhìn lại.
Chỉ thấy, cái đạo thân ảnh ác ma trước đó làm bọn hắn sợ hãi đến phát run, không biết từ lúc nào đã đi chậm chậm từ đằng sau đi tới.
Tất cả mọi người ngay lập tức đều bị dọa cho đứng chôn chân tại chỗ, trong lòng rõ ràng là hận không thể co cẳng chạy đi, thế nhưng cũng không hiểu vì sao, chỉ cảm thấy hai chân run rẩy, sững sờ ngay cả một bước cũng không bước đi được!
Màn thân ảnh như ác ma kia vẫn từ từ đi về phía bọn họ, hơn nữa mỗi bước tiến lên phía trước, sát khí trên người tăng thêm một phần nồng đậm!
Chờ tới lúc đi tới cách mọi người khoảng ba mươi mét, cỗ sát khí cường đại kia đã xông thẳng lên trời, giống như lúc này hắn không phải một người mà là cả thiên quân vạn mã! Muốn nghiền chết mấy người bọn họ!
"Ngươi ngươi...ngươi dừng lại! Nếu tiến thêm bước nữa ngươi có tin ngay lập tức ta sẽ hủy Thất Diệp Hồi Tiên thảo không?"
Tiết Trường Lưu là người đầu tiên thoát ra khỏi đạo sát khí cường hãn kia, lập tức giơ hôm ngọc Thất Diệp Hồi Tiên thảo trong tay lên làm ra vẻ muốn ném.
Tuy nhiên, Diệp Trần chỉ dừng lại một chút, không để ý tới lời đe dọa của hắn chút nào, tiếp tục đi về phía trước, đồng thời thản nhiên nói:
"Ngươi cảm thấy ở trước mặt ta ngươi còn có cơ hội xuất thủ sao?"
Tiết Trường Lưu thấy Diệp Trần thế mà không thèm để ý tới sự uy hiếp của mình, hai con ngươi lập tức co rụt lại, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, "Lời này của ngươi là có ý gì? Ta..."
Tiết Trường Lưu đang chuẩn bị tiếp tục lấy Thất Diệp Hồi Tiên thảo ra để uy hiếp Diệp Trần, thế nhưng lại đột nhiên phát hiện, thân thể của mình, cả người đã không theo sự khống chế của mình, thế mà không thể động đậy!
"Ngươi ngươi...ngươi đã làm gì với ta?"
Tiết Trường Lưu chợt phát hiện, nói chuyện thôi mà cũng trở nên vô cùng phí sức, giống như ngay cả miệng của mình cũng không phải là của chính mình!
Không chỉ Tiết Trường Lưu như thế mà những người còn lại, tất cả cũng vô cùng hoảng sợ khi phát hiện mình giống như bị người làm Định Thân thuật, thân thể sững sờ không có cách nào nhúc nhích dù chỉ một chút!
Cho tới bây giờ sau khi mọi người tự mình trải nghiệm, bọn họ mới có thể khắc sâu cảm nhận được sự cường đại của người thiếu niên ở trước mắt này.
Sau đó, theo đó mà tới chính là vô cùng hối hận!
Nếu như sớm biết người trước mắt này có thể luyện chế ra giải dược Phệ Hồn đan, cho dù nói như thế nào thì bọn họ cũng sẽ không đầu nhập vào bên của Hạ Hầu Phương, không những phản bội lại tông môn mà còn bỏ lỡ cơ hội rất tốt đạt được giải dược.
Nếu như sớm biết thực lực của đối phương cường đại đến mức độ như thế này, nói như thế nào bọn họ cũng sẽ không đi tham gia vào kế hoạch trộm cắp Thất Diệp Hồi Tiên thảo.
Vốn bọn họ có thể được sống thêm ít nhất một năm, thế nhưng bây giờ ngay cả cơ hội tham sống sợ chết cũng không có...
Diệp Trần không cần biết bọn họ đang nghĩ gì, thân thể hơi chao đảo một cái, người đã đi tới trước mặt Tiết Trường Lưu, rồi mới nhẹ nhàng gỡ hộp ngọc trong tay của hắn ra cầm vào trong tay.
Từ từ mở hộp ngọc ra, chỉ thấy, nằm trong hộp ngọc là một gốc thực vật hết sức kỳ lạ, dài chưa tới ba thước, toàn thân óng ánh sáng long lanh, tổng cộng chỉ có bảy cái lá, hơn nữa theo thứ tự là đỏ, cam, hoàng, lục, thanh, lam, tử, bảy loại màu sắc khác nhau...
Hô!
Trong nháy mặt hộp ngọc mở ra, một đám khói bảy màu từ bên trong bay ra!
Diệp Trần thấy vậy, vội vàng nhanh chóng khép hộp ngọc lại, đồng thời miệng khẽ hít thật sâu một cái.
Hô!
Toàn bộ đám khói bảy màu kia lập tức bị Diệp Trần hút vào trong cơ thể.
Ông~
Ở trong nháy mắt khi khói bảy màu kia tiến vào trong cơ thể, Diệp Trần ngay lập tức cảm nhận được một cỗ cảm giác thoải mái khó mà hình dung bay thẳng lên đỉnh đầu!
Vốn là bởi vì lúc trước cưỡng ép thôi động bí thuật mà tinh thần rã rời không chịu nổi, ngay lập tức đã làm dịu đi rất nhiều, thậm chí ngay cả nguyên thần, lập tức cũng cường đại hơn chút!
"Quả nhiên là Thất Diệp Hồi Tiên thảo!"
Diệp Trần đầu tiên là vui mừng, sau đó vẻ mặt lại hiện ra nét lạnh lùng, "Đáng tiếc đã có khô héo đi mấy phần, chắc là do bị cưỡng ép đào lấy mà gây nên..."
Vừa nghĩ tới đây, sát khí trên người Diệp Trần lại dâng lên lần nữa, ánh mắt đảo lên trên thân từng người mấy người Tiết Trường Lưu, lạnh giọng nói:
"Dám can đảm phá hỏng chuyện tốt của ta! Hôm nay, ta sẽ để cho các ngươi chết không toàn thây"