-
Chương 11-15
Chương 11 May mắn?
"Một lời đã định!"
Diệp Trần không do dự một chút nào, trực tiếp cởi áo khoác ra, ném sang một bên.
"Diệp tử, đừng bốc đồng! khụ khụ khụ..."
Ngô Lỗi vội vàng, muốn ngăn cản, đột nhiên ảnh hưởng đến thương tích bên trong, lại ho khan một trận.
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã nhíu chặt lại, nói:
"Diệp Trần, anh muốn làm vẻ vang cho lớp tôi không ngăn cản, nhưng cũng không cần phải đánh loại cược này a?"
Diệp Trần vươn tay ra đỡ lấy Ngô Lỗi, trong lúc đó mỉm cười với Đường Thanh Nhã.
"Lớp trưởng đại nhân cứ yên tâm! Không có nắm chắc, tôi cũng không dám đánh loại cược này, cả lớp ở đây chờ, nhìn tôi đánh bại lớp 12a6 như thế nào đi!"
Sau khi nói xong điều này Diệp Thần đi thẳng đến sân bóng rổ. Đường Thanh Nhã và Ngô Lỗi còn muốn ngăn cản, tiếng còi của trọng tài đã vang lên thêm một lần nữa, cuộc tranh tài tiếp tục được tiến hành.
"Đội trưởng, đợi lát nữa thật phải cho hắn ta tất cả quyền ném bóng sao?"
Hậu vệ khống chế bóng của lớp 12a3, ở sau lưng Trần Húc Dương, nhịn không được nhỏ giọng hỏi. Trần Húc Dương mỉm cười lạnh lùng.
"Cho! Tại sao không cho? Tôi ngược lại muốn xem, đợi chút nữa kết thúc trận đấu tên này sẽ như thế nào!"
...
Rất nhanh thành viên của hai đội đã vào sân lần nữa,
Mấy người Vu Cương nhìn thấy người thay thế vị trí của Ngô Lỗi, lại là Diệp Trần, nhịn không được đột nhiên cười lên ha hả.
"Lại là thằng Diệp Trần vô dụng này! Xem ra lớp 12a3 thật sự chịu thua rồi sao, ta đang lo không tìm thấy cơ hội giúp Diễm Diễm hả giận, vậy mà chính ngươi tự mình đưa tới của a!"
Ba tên đội viên còn lại cũng thi nhau cười nhạo.
"Xem ra thằng này thực sự không nhớ lâu a! Quên lần trước đã bị đội trưởng làm nhục như thế nào rồi, thực sự liều lĩnh a!"
"Thằng này không phải là người có khuynh hướng thích bị người khác làm nhục đó chứ?"
"Lần này không cần đội trưởng phải ra tay, xem tôi có thể làm cho hắn tức điên lên hay không!"
...
Bốn người nở ra nụ cười nhạo báng mỉa mai, duy chỉ có mình Hướng Hải, trong mắt hắn lóe lên một cái nhìn phức tạp, luôn cảm thấy lời nói Diệp Trần vô dụng của bốn người kia, dường như không có đơn giản như vậy. Bởi vì lúc trước Hướng Hải tấn công phạm quy, sau khi trận đấu bắt đầu lại, quả bóng đã được trả về lớp 12a3, người phát bóng đã trực tiếp chuyền bóng cho Diệp Trần theo chỉ dẫn của Trần Húc Dương.
Mấy người Vu Cương thấy vậy, đột nhiên cười nhiều hơn.
"Có vẻ như Trần Húc Dương đang thực sự lên kế hoạch vò đã mẻ không sợ sứt, thực sự để cho thằng này đi kiểm soát bóng!"
"Ngay cả khi không ai phòng thủ, thằng này có thể vào được không?"
"Tôi thực sự không hiểu!"
...
Ngay cả xung quanh khán đài, cũng đang thi nhau bình luận, chỉ trỏ về Diệp Trần. Hết cách rồi, nhìn những người khác trên sân, tất cả bọn họ đều là đồng phục bóng rổ, giày bóng rổ, trang bị đầy đủ, chỉ có Diệp Trần mặc bộ đồng phục học sinh bị tẩy tới trắng bạch, cách ăn mặc không phù hợp với một trận đấu bóng rổ và không giống với những đồng đội còn lại.
"Thằng này là ai? Chẳng lẽ là cao thủ lớp 12a3 mời tới?"
"Phốc! Cao thủ gì? Tôi nhớ được thằng này! Lần trước lúc lớp 12a3 và lớp 12a6 quyết đấu, nó là đội viên dự bị vào sân thay người, vào sân chưa tới mười phút, liên tiếp được ăn hành tới bốn năm lần, đến hết trận mới thôi!"
"Trần Húc Dương vậy mà còn dám để cho nó ra sân, thật sự không biết nghĩ như thế nào nữa!"
"Đi! đi! Trận tranh tài này chắc không cần phải tiếp tục xem nữa!"
...
Dưới cái nhìn nhạo báng, chế giễu, hoài nghi, khinh bỉ của mọi người, Diệp Trần đã nhàn nhã dẫn bóng đến giữa sân.
Bỗng nhiên!
Hai tay của hắn ôm lấy bóng rổ, và dừng lại ở vị trí giữa sân.
"Tại sao dừng lại? Hắn muốn làm gì?"
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu.
Tại thời điểm này cho dù là năm người lớp 12a6 kia, hay là bốn người còn lại của lớp 12a3, tất cả mọi người đều đã bài binh bố trận ở phía trước, và không có ai tới phòng thủ. Theo lý thuyết mà nói, người chơi bóng rổ vô luận là chuẩn bị chuyền bóng hay là ném bóng vào rổ, đều phải nhìn trước nhìn sau lại tiến lên một chút, đứng ở giữa sân là có ý gì? Dù sao một khi giữ bóng bằng hai tay, không thể nhồi bóng thêm lần nữa, đây là luật bóng rổ cơ bản nhất a.
Nhưng mà, vào lúc tất cả mọi người ở đây đều đang nghi hoặc không hiểu, Diệp Trần rất nhanh đã làm ra đáp án của mình, chỉ thấy hai tay giơ bóng lên cao, hướng về sau, mặt ngửa lên một chút, sau đó ném bóng ra ngoài.
"Hắn thực sự muốn ném bóng vào rổ!"
"Giữa sân lấy ba điểm?"
"Thằng này không phải đang làm trò cười a?"
...
Tất cả mọi người đầu tiên là giật mình, chờ sau khi kịp phản ứng, đó là một loạt tiếng cười nhạo vang lên dường như không kiêng kỵ điều gì.
"Chỉ dựa vào trình độ của hắn mà cũng dám ném bóng giữa sân kiếm ba điểm sao? Quả bóng này nếu có thể vào rổ, con mẹ nó ta sẽ ăn bóng..."
Vu Cương còn chưa nói xong, hai mắt của hắn lập tức trợn lên thật lớn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, lời nói tiếp theo của câu nói rốt cuộc không nói ra được.
Hóa ra, sau khi bóng rổ bay vèo trên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, vậy mà vô cùng chính xác bay vào trong vòng rổ, hơn nữa còn là rỗng ruột không chạm vào cạnh rổ!
"Diệp tử! Khá lắm!"
Ngô Lỗi ở bên ngoài sân thấy cảnh này, đột nhiên trở nên kích động lớn tiếng hô lên, sau đó là toàn bộ lớp 12a3, cũng vì đó mà trở nên sôi nổi, thi nhau khen hay.
"Làm thế nào có thể làm được như vậy?"
Vẻ mặt của Vu Cương khó có thể tin, hai mồm há hốc, trán nhăn lại như đít khỉ, sau đó như bị táo bón khó chịu. Hắn thực sự nghĩ mãi mà không ra, vài ngày trước Diệp Trần ngay cả dẫn bóng cũng không tốt, tại sao hôm nay lại có trình độ còn hơn cả người chơi bóng rổ chuyên nghiệp như vậy.
...
Sau khi Diệp Trần ném bóng giữ sân lấy được ba điểm, điểm số hai bên đã thay đổi thành 30 - 21, chỉ còn kém 9 điểm.
Ngay sau đó, đến phiên lớp 12a6 phát bóng,
Hâu vệ lớp 12a6 khống chế bóng, là một thiếu niên chân ngắn, nghe nói xuất thân từ luyện bóng rổ đường phố, kỹ thuật lừa bóng rất tốt, sau khi nhận được bóng rổ, trong chớp mắt cũng đã đưa bóng tới giữa sân.
Sau khi Diệp Trần ném rổ trúng đích, cũng không giống những người khác nhanh chóng trở về phòng thủ, mà như là đang đi dạo ở công viên, thay vào đó hắn vẫn đang ở giữa sân, nhìn thấy hậu vệ đối phương khống chế dẫn bóng tới, hắn ta từ từ bước lên phía trước.
Thiếu niên chân ngắn kia thấy vậy, trên khuôn mặt đột nhiên nở một nụ cười khinh bỉ,.
"Đồ vô dụng! Mày thực sự cho rằng trùng hợp ném được bóng vào rổ, đã cảm thấy chính mình là cao thủ rồi sao? Chỉ bằng mày mà cũng đòi ngăn cản tao sao?"
Thiều niên chân ngắn mở miệng khiêu khích, cùng lúc đó đột nhiên thay đổi một cái hướng khác tăng tốc, ý đồ vượt qua Diệp Trần.
Diệp Trần lại giống như là hoàn toàn không biết cách phòng thủ, đứng ở đó ngay cả động cũng không hề động một chút, nhưng khóe miệng lai nở ra một nụ cười ý vị sâu xa.
"Phù phù!"
Thiếu niên chân ngắn kia chạy tới trước mặt Diệp Trần muốn dẫn bóng qua người Diệp Trần, nhưng lại không biết vì sao, hai chân của hắn đột nhiên tê rần, vậy mà thẳng tắp quỳ rạp xuống đất!
Mà bóng rổ, theo một cách tự nhiên cũng rời khỏi tay hắn, vừa vặn khéo léo lăn đến dưới chân Diệp Trần...
"Cái này..."
Tất cả mọi người đều tròn xoe mắt.
Bọn họ làm sao biết được, mặc dù Diệp Trần bây giờ mới chỉ có Luyện Khí tầng ba, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm tu luyện tám trăm năm, đối với việc sử dụng chân nguyên đã sớm tới tình trạng xuất thần nhập hóa, đủ để chân nguyên có thể phóng ra ngoài, cách không đả thương người!
Chỉ thấy, Diệp Trần từ từ nhặt bóng rổ dưới đất lên, sau đó hai tay giơ lên nâng qua đỉnh đầu, lần nữa ra tay,
"Phốc!"
Bóng rổ lần nữa bay lên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, như vi diệu lần nữa rơi vào vòng rổ. Trên sân, bọn người Vu Cương tận mắt thấy toàn bộ quá trình, từng cái vẻ mặt, đột nhiên trở nên giống như chó.
"Con mẹ nó cái này! Thằng này sao mà nhiều may mắn như vậy a?"
Chỉ có Hướng Hải yếu ớt nói một câu,
"Chỉ sợ không phải đơn giản là may mắn như vậy..."
Chương 12 Sát ý
Diệp Trần trong trận liên tiếp hai lần lấy được ba điểm, trực tiếp làm điểm số chênh lệch giữa hai đội giảm xuống còn 6 điểm, mà cũng chỉ mất có một phút mà thôi.
Cho dù Diệp Trần là thực lực hay là may mắn, Vu Cương và những người khác đã phản ứng vào lúc này, tuyệt đối không thể để hắn ta tiếp tục lấy điểm dễ dàng như vậy.
"Tự mình ta phòng thủ thằng này, các ông tất cả đều xốc lại tinh thần cho tôi, không thể phạm phải sai lầm lần nữa!"
Vu Cương ra lệnh một tiếng, sau đó hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Diệp Trần, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn,
"Đồ vô dụng! Tao vốn còn muốn chừa cho mày chút thể diện, chính mày đã muốn chết, vậy cũng đừng trách tao! Hãy nhớ khoảng khắc tiếp theo, tao cam đoan với mày, tao nhất định sẽ khiến cho mày cả đời đều khó mà quên được!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng.
"Câu nói như vậy tao cũng muốn nói với mày!"
...
Lớp 12a6 phát bóng lên lần nữa, lần này bọn họ liên tiếp truyền hơn mấy lần, bóng rổ rất nhanh đã được truyền tới giữa sân.
"Cho ta!"
Vu Cương giơ một tay lên, chủ động lấy quả bóng.
Khóe miệng Diệp Trần khẽ nhếch lên, cũng chủ động đi lên phòng thủ.
Vu Cương thấy vậy, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, khi đối mặt với Diệp Trần, trêu chọc, nói:
"Đồ vô dụng! Tao đang ở trước mặt mày đây này, có ngon thì tới đây mà ngăn cản ta a!"
Nói xong, Vu Cương đã tăng tốc, chạy vào đường giới hạn cuối sân, hai tay ôm lấy quả bóng, một bước, hai bước, ba bước, sau đó nhảy lên thật cao, hai tay giữ chặt quả bóng, hướng vòng rổ hung hăng đập tới!
Mà Diệp Trần dường như không kịp phản ứng, một mực chờ Vu Cương chạy tới dưới vòng rổ, tỏ vẻ mãi sau mới phát hiện ra và chạy theo.
"Rác rưởi chính là rác rưởi! Chỉ bằng mày mà cũng đòi ngăn cản tao sao?"
Mắt thấy vòng rổ đang ở trước mắt, Vu Cương đắc chí hài lòng, giống như đã thấy cảnh tượng mọi người reo hò vì hắn.
Nhưng mà vào đúng lúc này, thân thể của Vu Cương đang ở trên không trung, đột nhiên cảm thấy mình như bị một cái bóng ma bao phủ, dọa hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy, trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay!
"Cái gì? Điều này sao có thể!"
Nhìn toàn bộ các thành viên trong đội bóng rổ của lớp 12a3, có thể ngăn chặn Vu Cương hắn, cũng chỉ có một người là Trần Húc Dương mà thôi, hơn nữa hắn nhớ rõ ràng, Trần Húc Dương vẫn đang lang thang bên ngoài vạch ba điểm, chắc chắn không có khả năng tới kịp để chặn lại hắn, như vậy người này là ai?
Ngay vào lúc Vu Cương đang kinh ngạc khó hiểu, bàn tay đột nhiên xuất hiện kia, không lưu tình một chút nào đập vào phía trên của bóng rổ.
Ba!
Sau khi bóng rổ từ trong tay Vu Cương được đập xuống, cũng vừa khéo tàn nhẫn đập vào trên gò má của Vu Cương.
Đúng như thế đánh vào mặt! Đau rát!
Tuy nhiên vào lúc này Vu Cương cũng bất chấp việc bị đập vào mặt, sau khi hắn rơi xuống đất, trước tiên là xoay đầu lại, muốn nhìn một chút xem là ai từ đằng sau lưng chặn bóng của hắn, nhưng kết quả lại khiến hắn phải tròn xoe mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy người đứng sau hắn, hóa ra chính là Diệp Trần vô dụng mà trong miệng hắn vừa nói!
"Không! Tôi không tin!"
Phải biết, chiều cao của Vu Cương thế nhưng là cao tới gần 1m9, mà Diệp Trần cao chưa tới 1m8.
Một người muốn từ sau lưng nhảy lên chặn lại một người có cái đầu cao hơn rất nhiều người, cho dù là lực bật lên hay là nắm chắc thời cơ, thì nhất định cũng phải có thực lực rất mạnh mới đúng.
Có đánh chết Vu Cương cũng không tin, Diệp Trần có thực lực như vậy.
"Hãy đưa bóng cho tôi! Tôi không tin!"
Sau khi bóng rổ được Diệp Trần đập chặn, bay ra ngoài, lại được đội viên ở ngoại tuyến của lớp 12a6 cướp được, Vu Cương muốn bóng một lần nữa.
Vu Cương có cả thẹn và giận đan xen, một lần nữa ôm lấy bóng rổ, trực tiếp tại chỗ nhảy lên, nâng cơ thể lên cao gần một mét, hay tay và thân thể bỗng nhiên ngửa ra sau, cả người tạo thành hình một cái cung, sau đó hung hăng đập xuống.
Lực lớn úp rổ!
Bình thường mà nói, loại phương thức ném bóng vào rổ này, cho dù là lực đạo hay là tốc độ đều quá mạnh, rất khó để có thể ngăn chặn thành công.
Thế nhưng thật không may, mắt thấy bóng trong tay sắp úp vào vòng rổ, phía trên lại xuất hiện một cái bóng ma lần nữa...
Ba!
Bóng rổ lại thoát khỏi sự khống chế của Vu Cương một lần nữa, nhưng lần này chỉ khác là thuận tay nện vào trên mũi của hắn.
Phốc!
Máu mũi bay ra!
Toàn bộ sân bóng rổ ngay lập tức xì xào bàn tán,
"Ta không có nhìn lầm chứ? Vu Cương làm thế nào mà lại bị thằng kia chặn lại hai lần liên tiếp!"
"Hơn nữa cả hai lần đều là ở phía sau chặn lại, hoàn toàn không có bất kỳ động tác phạm quy nào!"
"Lực bật lên thật khủng khiếp!"
"không nghĩ tới thằng này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ!"
...
Ngô Lỗi ở chỗ nghỉ ngơi thấy cảnh này, hai mắt đã sớm tròn xoe, không thể tin được những gì đang xảy ra ở trước mắt,
"Cái tên này lúc nào trở nên mạnh như vậy? Chẳng lẽ uống thuốc phép!"
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã cau lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
...
Bởi vì Mũi của Vu Cương chảy máu, lớp 12a6 xin trọng tài tạm dừng trận đấu.
Sau khi hết thời gian tạm dừng trận đấu, vẫn là lớp 12a6 được quyền kiểm soát bóng, ngoài dự đoán, Vu Cương không được thay thế, hơn nữa còn ở bên ngoài tuyến ba điểm, chủ động yêu cầu khống chế bóng một lần nữa.
"Ta cũng không tin, như vậy ngươi còn có thể ngăn cả ta lấy điểm!"
Sau khi Vu Cương lấy được bóng rổ, cũng không xông vào nội tuyến, mà trực tiếp nhảy lên ném rổ.
Sau khi ném bóng rổ, trên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng.
"Có!"
"Không nghĩ tới Vu Cương có thể ném được bóng vào rổ để lấy được ba điểm, cũng không kém a!"
"Lần này không khéo điểm số của hai đội lại phải nới rộng khoảng cách!"
...
Mọi người đều nghĩ lần ném bóng vào rổ này, chắc chắn bóng sẽ bay vào rổ lấy được ba điểm, ai cũng không chú ý đến, Diệp Trần đột nhiên giơ tay lên và cong ngón tay búng một cái. Bóng rổ trên không đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo ban đầu một chút, sau đó đập ầm ầm ở phía trên vòng rổ, bật ra ngoài, hơn nữa vừa vặn khéo léo rơi vào vị trí của Diệp Trần. Diệp Trần vươn tay ra, dễ dàng lấy được bóng.
"Cái này..."
Tất cả mọi người tròn xoe mắt thêm một lần nữa, gần như trong lòng mỗi người đều hiện ra một cái ý tưởng giống nhau,
"Cái thằng này may mắn cũng quá nhiều đi a? Làm sao mỗi lần bóng rơi xuống đều chủ động rơi vào trong ngực hắn?"
"Nhanh! Phòng thủ chống lại hắn cho tôi! Không thể để cho hắn tới giữa sân!"
Sau khi Vu Cương kịp phản ứng, lập tức hét lớn một tiếng, muôn lao trở về phòng thủ Diệp Trần, nhưng lại bị Hướng Hải đứng ở một bên cản lại,
"Chú phòng thủ Trần Húc Dương, anh đi chiếu cố thằng này cho!"
Lúc này Vu Cương đột nhiên nhớ tới, bên mình còn có Hướng Hải, một đòn sát thủ như vậy mà lại quên, sau đó xuống giọng, vẻ mặt dữ tợn nói:
"Anh Hải thằng này là kẻ thù của em, anh giúp em phế nó đi, nếu xảy ra chuyện gì em sẽ chịu trách nhiệm!"
Hướng hải gật đầu, thân thể nhoáng một cái, cũng đã ngăn cản đường đi của Diệp Trần.
"Ê cu! Tao không quan tâm vừa rồi mày dùng thủ đoạn gì, nhưng gặp được tao, may mắn của mày phải dừng ở đây rồi!"
Thật ra thì vừa rồi Hướng Hải vẫn luôn quan sát Diệp Trần, thế nhưng từ đầu đến cuối, hắn cũng không có nhìn thấy trên người Diệp Thần tồn tại nội kình. Vì vậy, hắn cơ bản có thể đánh giá được, thiếu niên kỳ lạ trước mắt này, cùng lắm chỉ có lực bật lên mạnh hơn một chút và may mắn hơn một chút mà thôi, căn bản không đáng để lo ngại. Mắt thấy Diệp Trần dẫn bóng sắp đi tới giữa sân, Hướng Hải theo sát người, mặt ngoài nhìn như là đang theo sát để phòng thủ, trong đôi mắt lóe lên một tia tàn khốc, đột nhiên bàn tay lật một cái, vậy mà hướng huyệt đại chuy của Diệp Trần vỗ vào. Huyệt đại chuy, chính là một cái huyệt vị quan trọng nhất trong cơ thể người, nếu bị cao thủ nội kình đánh trúng, đủ để phá hủy cột sống, nhẹ thì tàn phế tê liệt, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ. Diệp Trần dĩ nhiên nhận ra ác ý của Hướng Hải, vẻ mặt phát lạnh, trong đôi mắt hiện lên sát ý.
"Vốn ta chỉ muốn cho ngươi một bài học, không nghĩ tới ngươi cũng dám đối với ta ra tay tàn nhẫn như thế, ta có thể tha cho ngươi không?" Diệp Trần nói thầm.
Chương 13 Một chuyện xa xỉ
Người ngoài tự nhiên không nhận ra, nhìn như là phòng thủ rất bình thường, thật ra thì sát cơ khắp nơi.
"Phịch!"
Bàn tay của Hướng Hải, nhẹ chạm vào trên huyệt đại chuy của Diệp Trần, đồng thời nội kình cũng đã truyền tới.
"Tiểu tử! Muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi đắc tội với Vu đại thiếu, nửa đời sau ngươi sống trên xe lăn đi!" Hướng Hải nghĩ thầm, chiêu này của hắn, là theo sự phụ học được một loại chiêu thâm độc nhất, lấy nội kình đánh vào huyệt đại chuy trong cơ thể người, phá hỏng dây thần kinh cột sống, sau khi đối phương bị trúng chiêu, bề ngoài không nhìn ra là bị thương thế gì, nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian, dây thần kinh của xương trên toàn bộ cơ thể sẽ bị hoại tử, đến lúc đó coi như là phương pháp y học tiên tiến nhất cũng không cứu chữa được.
Tuy nhiên, bàn tay của Hướng Hải vừa chạm vào huyệt đại chuy của Diệp Trần, lập tức giống như bị trúng một đạo lôi điện lớn, toàn thân vì đó mà rung động!
Ơ! Này! Cánh tay của Hướng Hải tê dại không thể chịu nổi, cả người lùi lại ba bước liên tiếp, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
"Tại sao có thể như vậy!"
Hướng Hải nhớ rõ, sư phụ của hắn đã từng nói với hắn, chiêu này của hắn vừa mới thi triển rất thâm độc, một khi đánh trúng huyệt đại chuy của đối phương, coi như võ giả cảnh giới Ám Kình, trong thời gian ngắn cũng khó có thể hóa giải.
Nhưng bây giờ, Diệp Trần lại tự nhiên như không có chuyện gì, ngược lại là hắn, dường như có một lực lượng lạ lùng trong cơ thể, mơ hồ có một loại cảm giác không ổn.
Chỉ trong khoảnh khắc Hướng Hải ngây người, Diệp Trần đã dẫn bóng đi qua bên cạnh hắn, đồng thời nói một câu không hiểu ra sao.
"Ngươi còn có khoảng thời gian là ba ngày, chuẩn bị hậu sự cẩn thận đi thôi!"
Hoá ra, Diệp Trần biết Hướng Hải muốn ám toán mình, cũng không có tránh né mà ngay vào lúc bàn tay của Hướng Hải chạm vào huyệt đại chuy của hắn, Diệp Trần chẳng những dễ dàng hóa giải công kích bằng nội kình, ngược lại đánh một đạo chân nguyên vào trong cơ thể của đối phương...
Đối với người muốn hại mình, xưa nay Diệp Trần sẽ không nhân từ nương tay, sẽ chỉ lấy răng trả răng, lấy máu trả máu!
Bề ngoài Hướng Hải không có thương tích gì, nhưng sức sống trong cơ thể đã bị Diệp Trần phá hỏng toàn bộ, trừ khi có cao nhân xuất thủ tương trợ, bằng không sau ba ngày, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Tao không biết ý của mày là gì!"
Đối với lời nói của Diệp Trần, Hướng Hải tự nhiên không tin, cảm thấy đối phương chỉ ăn nói bậy bạ. Tuy nhiên, sau khi trải qua giao thủ một lần, Hướng Hải không còn dám xem nhẹ Diệp Trần, trong thời gian ngắn cũng không dám dễ dàng tới gần hắn. Chuyện tiếp theo, sẽ đơn giản hơn nhiều.
Một số khán giả cẩn thận đã phát hiện ra rằng, từ sau khi lớp 12a3 thay người, may mắn tốt không tưởng nổi, đặc biệt là thiếu niên gầy yếu tên Diệp Trần, không hiểu ra sao cả khi luôn luôn nhặt được bóng bật ra, hơn nữa hắn chỉ ném ở vị trí ba điểm, ném phát nào trúng phát đó, chưa từng thất bại.
Ngược lại, năm người trong lớp 12a6, giống như cơ thể suy sụp, không những phạm phải nhiều sai lầm, hơn nữa ném phát nào trượt phát đó, từng người như đá phải tấm sắt. Rất nhanh, hiệp thứ hai của trận tranh tài đã kết thúc. Điểm số của hai đội, ban đầu từ 30 - 18 biến thành 30 - 38!
Nói cách khác, từ sau khi lớp 12a3 thay người, trong năm phút ngắn ngủi, lớp 12a6 một điểm cũng không đạt được, mà lớp 12a3 điên cuồng ghi tới 20 điểm! Mà càng lạ lùng hơn, 20 điểm này toàn bộ là do một mình Diệp Trần lấy được, bản thân Trần Húc Dương là nòng cốt của lớp 12a3, thậm chí ngay cả bóng cũng chỉ sờ được mấy lần...
Thời gian nghỉ ngơi giữa các hiệp, Diệp Trần vừa mới trở lại khu nghỉ ngơi, Ngô Lỗi trực tiếp lao tới, đập một quyền trên ngực của hắn.
"Diệp tử! Ông được lắm đấy! làm sao mà trước đó tôi không hề hay biết, ông vậy mà lại lợi hại đến như vậy! "
Diệp Trần mỉm cười, không nói thêm gì. Hắn không muốn lừa gạt bạn bè tốt của mình, nhưng trong lúc nhất thời không có biện pháp nào đi giải thích với hắn, cho nên chỉ có thể ngậm miệng không nói. Lúc này, Trần Húc Dương cũng từ trên sân trở lại, tuy rằng lớp 12a3 so điểm đã vượt lên, nhưng hắn làm thế nào cũng không vui vẻ hơn được.
"Có chơi có chịu! Diệp Trần, lát nữa ông gửi cho tôi số thẻ ngân hàng, tôi sẽ chuyển cho ông 20 vạn không thiếu một đồng! Nhưng, tôi cũng không cho rằng ông mạnh hơn tôi, cùng lắm ông may mắn hơn so với tôi mà thôi!"
Cũng khó trách Trần Húc Dương không phục, cho dù là kỹ thuật dẫn bóng, hay làm tư thế ném bóng vào rổ, Diệp Trần rõ ràng đều rất nghiệp dư, tuy rằng lực bật lên có chút kinh hãi, nhưng cũng chưa chắc mạnh hơn so với Trần Húc Dương hắn. Trong mọi khía cạnh, trình độ chơi bóng rổ của Diệp Trần, đều xa xa không có cách nào so với hắn, vì vậy hắn ta nghĩ, chỉ có thể quy tất cả về việc Diệp Trần quá may mắn. Những người khác gần như cũng có cách nhìn giống nhau. Đối với vấn đề này, Diệp Trần cũng lười giải thích, nếu không phải vì trút giận thay cho Ngô Lỗi, hắn cũng không hứng thú cùng một đám con nít lãng phí thời gian như vậy, bây giờ xem như là đã dạy dỗ cho Vu Cương và Hướng Hải một bài học, hơn nữa còn ngoài định mức thắng được của Trần Húc Dương 20 vạn đồng, cũng không cần tiếp tục vào sân thi đấu tiếp.
"Có lẽ vậy!"
Diệp Trần từ chối cho ý kiến, trực tiếp cầm lấy áo khoác của mình mặc vào.
"Tôi còn có việc, tôi đi trước đây! Hiệp tiếp theo Hướng Hải sẽ không thể lên trận, Trần Húc Dương, tranh tài còn lại giao lại cho ông!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp nghênh ngang rời khỏi. Mọi người lớp 12a3, lập tức đứng chôn chân tại chỗ, họ không bao giờ nghĩ rằng, Diệp Trần sẽ thực sự rời đi vào thời điểm quan trọng này. Sau khi Đường Thanh Nhã phản ứng kịp, vội vàng lớn tiếng la lên.
"Diệp Trần! Anh trở lại cho tôi! Tranh tài còn chưa có kết thúc, anh vội chạy đi đâu, có cảm giác vinh dự nào cho lớp trong mắt anh hay không?"
Đáng tiếc xung quanh sân bóng rổ thực sự có quá nhiều người, sau khi Diệp Trần đi vào bên trong đám người, trong nháy mắt biến mát không còn tăm hơi, không còn hình bóng, Đường Thanh Nhã tức giận dậm chân xuống đất. Trần Húc Dương thì nở ra nụ cười lạnh lùng:
"Hãy để tôi nói! Tên này chẳng qua là gặp may mắn nhất thời mà thôi, cho nên hắn ta sợ là không thể tiếp tục đấu được nữa?"
...
Rất nhanh, hiệp thi đấu tranh tài thứ ba đã bắt đầu, Hướng Hải mà lớp 12a6 mời đến, quả nhiên như Diệp Trần nói, không có ra sân, hơn nữa đã không nhìn thấy hắn ở đâu. Không có những đối thủ khó khăn này, Trần Húc Dương lập tức khôi phục lại tự tin, dẫn đầu đội bóng liên tục lấy được điểm, hiệp thứ ba kết thúc, đã dẫn trước đối thủ gần 20 điểm, sớm chiến thắng trước thời hạn.
Diệp Trần ra sân thi đấu chỉ 5 phút, mặc dù màn trình diễn rất tuyệt vời, nhưng sau tất cả, nó chỉ là một cái nhìn thoáng qua khi trận đấu tiếp tục, mọi người tập trung vào trên người Trần Húc Dương một lần nữa. Riêng chỉ có Đường Thanh Nhã, trong đầu tràn ngập đều là bóng dáng của Diệp Trần, ngay cả chính cô cũng không nói được ra nguyên nhân là gì, ngày bình thường luôn cảm thấy người bạn học này quái gở hướng nội tâm, trên người khắp nơi đều hiện ra vẻ thần bí, để cho người ta nhìn không thấu.
...
Sau khi Diệp Trần rời khỏi nơi sân bóng rổ ồn áo náo nhiệt, trực tiếp rời khỏi trường trung học số một Vân Châu. Ở trong ấn tượng của hắn, ở gần trường trung học số một Vân Châu, có một cửa hàng nhà thuốc Đông Y quy mô thật lớn, hắn dự định tới xem xem có thể mua được một số dược liệu cần để luyện chế đan dược hay không. Hiện tại tu vi của hắn đang kẹt lại ở Luyện Khí tầng ba, trước khi chưa xây dựng được đạo tràng để tu luyện, mượn nhờ đan dược để đột phá là biện pháp tốt nhất bây giờ hắn có thể nghĩ tới.
Ví dụ như Bồi Nguyên đan, Tụ Linh đan, Dưỡng Khí đan... ở là những loại đan dược ở Tu Chân giới thường thấy nhất, đối với việc đề cao tu vi có hỗ trợ rất lớn, vì vậy để luyện chế ra được những đan dược này bước đầu tiên phải cần có dược liệu, cũng chưa biết là những dược liệu đó quý giá như thế nào, cho dù linh khí ở trên trái đất rất thiếu thốn, nhưng chắc là cũng không khó tìm a. Tuy nhiên, Diệp Trần chạy tới cửa hàng nhà thuốc Đông Y kia, sau khi hướng ông chủ báo ra những dược liệu mà mình cần, ông chủ đưa ra câu trả lời thuyết phục, lại làm cho Diệp Trần phải sầu não một hồi.
Ví dụ như, luyện chế những loại đan dược cấp thấp thường dùng nhất này, đến một vị dược tài như nhân sâm, mà một gốc nhân sâm 50 năm, ông chủ cửa hàng nhà thuốc Đông Y bá ra giá cả lại cao tới 60 vạn! Hơn nữa còn không có hàng tồn!
Cuối cùng, Diệp Trần từ trong tiệm thuốc đi ra vẻ mặt hậm hực.
"Không nghĩ tới đồ vật ở Tu Chân giới chỗ nào cũng có thể thấy được, ở trên trái đất vậy mà lại đắt đỏ như vậy, xem ra tu chân ở cái thế giới này, quả nhiên chính là một chuyện xa xỉ!"
Chương 14 Kim Sa Ngu Nhạc thành
"Xem ra coi như 20 vạn đồng đánh cược với Trần Húc Dương tới tay, đối với ta mà nói, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi..."
Tiền tài thiếu nghiêm trọng, kế hoạch mua dược liệu luyện đan đã vạch ra có khi phải ngâm trong nước nóng, Diệp Trần đành phải buồn bực trở về trường học.
Trở lại lớp 12a3, đã gần tới lớp, tất cả mọi người trong lớp đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Trần.
Mặc dù Diệp Trần đã rất khiêm tốn, nhưng biểu hiện trên sân bóng rổ ngày hôm nay, vẫn còn làm không ít người rung động.
Thằng này ngày bình thường ngoại trừ thành tích học tập không tệ ra, thì không có bất luận một cái sở trường nào khác, hôm nay bỗng nhiên hót lên một tiếng làm kinh động lòng người, khó tránh khỏi khiến cho người khác phải tò mò.
Đối với ánh mắt khác thường của mọi người, Diệp Trần không thèm để ý, hắn bây giờ chỉ có một lòng muốn tăng cao tu vi, nếu không phải tu luyện gặp bình cảnh, căn bản sẽ không thèm ở chỗ này lãng phí thời gian.
Trở lại chỗ ngồi, Ngô Lỗi đau lòng nhức óc nói:
"Tôi nói Diệp tử, ông có phải ngốc hay không? Sao lại lãng phí cơ hội thể hiện trước mặt mỹ nữ toàn trường một cách vô ích như vậy?"
Diệp Trần mỉm cười, nói:
"Tôi có việc gấp, đi ra ngoài một chuyến, làm sao? Lớp chúng ta không có thua chứ?"
Ngô Lỗi nói:
"Thắng, ngược lại là thắng, anh em cảm thấy đáng tiếc a! Lúc đầu lấy biểu hiện của ông, hoàn toàn có thể đè Trần Húc Dương xuống! Hơn nữa, lớp trưởng đại nhân của chúng ta cũng bị ngươi chọc tức không nhẹ a!"
Nói đến đây, Ngô Lỗi hướng tới Đường Thanh Nhã chép miệng, Diệp Trần thuận theo nhìn sang, quả nhiên thấy nét mặt của Đường Thanh Nhã đang đầy vẻ tức giận nhìn qua hắn.
Nếu là những cô gái khác, Diệp Trần không thèm để ý tới, nhưng đối với Đường Thanh Nhã thì khác, hắn luôn có cảm giác mắc nợ trong lòng với cô ta, đành phải hướng cô ta mỉm cười đáp lại, đáng tiếc cô ta không thèm chịu nể mặt mũi, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Đối với vấn đề này, Diệp Trần cũng bất lực, đành phải khẽ thở dài một tiếng, cầm lấy đề thi thử tuyển sinh đại học trên bàn tùy ý lật xem.
...
Một buổi chiều, vội vã đi qua.
Mắt thấy sắp tan học, giáo viên cũng đã sớm rời khỏi, đột nhiên có một tờ giấy nhỏ truyền tới từ đằng trước, ký tên lại là Đường Thanh Nhã.
"Diệp Trần, hôm nay anh lâm trận bỏ chạy, chẳng lẽ không cần giải thích với tôi một chút sao?"
Diệp Trần âm thầm cười khổ, không nghĩ tới Đường Thanh Nhã chăm chỉ như vậy, vậy mà vẫn còn nhớ đến chuyện này, đành phải viết lại một câu, theo đường cũ chuyển về "Lớp trưởng đại nhân, tôi thực sự có lỗi! Lúc đó tôi có việc gấp, không thể không rời khỏi, với cả tôi chỉ là một người dự bị, có tôi hay không có tôi đều như thế."
Sau khi Đường Thanh Nhã nhìn thấy Diệp Thần viết lời xin lỗi, rõ ràng tâm trạng tốt hơn rất nhiều, khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉm, sao đó lại viết vào một tờ giấy nhỏ, lại nhờ người ta chuyển tới.
" Dù sao thì, thắng lợi của ngày hôm nay anh cũng có đóng góp không hề nhỏ, tôi đã đặt xong phòng ở nhà hàng Diễm Dương tối nay để các anh ăn mừng, địa chỉ cụ thể Ngô Lôi biết..."
Diệp Trần nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, lập tức cau mày. Ngô Lỗi quả thực đã nói về chuyện này với hắn, nhưng hắn cũng không có ý định tham gia.
"Xin lỗi, buổi tối tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, e rằng tôi không thể đi được..."
Sau khi Đường Thanh Nhã nhìn thấy nội dung trả lời của Diệp Trần, ngay sau đó tức giận đến không chịu được, lập tức viết một câu ở phía dưới, lần nữa gửi trở về. "Không được! Đêm nay là tổ chức ăn mừng cho đội bóng rổ các anh, cũng là buổi mà cả lớp liên hoan, tất cả mọi người đều sẽ tham gia, anh không thể vắng mặt được!"
Diệp Trần nhìn thấy nội dung trả lời của Đường Thanh Nhã, không thể không lắc đầu, ném tờ giấy sang một bên, không tiếp tục trả lời.
Do dù ở kiếp trước hắn mắc nợ với Đường Thanh Nhã, nhưng đối với hắn tầm quan trọng của Đường Thanh Nhã cũng chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút thôi, còn chưa quan trọng đến mức vì vài lời nói của cô ta mà dễ dàng thay đổi kế hoạch của mình.
Đúng lúc này "Đinh đinh đinh ~ "
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Trần đeo ô màu đen của chính mình lên vai, dứt khoát đi ra từ cửa sau của lớp học.
Đường Thanh Nhã nhìn thấy Diệp Trần rõ ràng cứ như thế mà đi, liền giậm chân. Khi Đường Thanh Nhã tức giận, trông còn xinh đẹp hơn lúc bình thường, khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu của nàng càng trở nên có sức hút hơn.
...
Đi tới ngoài cửa lớn trường trung học số một Vân Châu, mấy người Hồ Bưu lái một chiếc xe Jeep cũ nát, đã ở trước cửa trường chờ đợi đã lâu.
Diệp Trần trực tiếp mở cửa xe, lên xem, cũng không nói nhảm với bọn hắn, hướng về phía Hồ Bưu khoát tay áo "Đi thôi!"
Hồ Bưu nhìn thấy Diệp Trần ăn mặc một thân quần áo học sinh, còn có thân thể gầy yếu kia, luôn cảm thấy rằng bầu không khí này thật cổ quái, nhưng lại không tiện mở miệng nói ra.
Tốt xấu gì hắn cũng coi là địa đầu xà của một phương, lại bị một tên học sinh trung học ra lệnh, nghĩ lại thấy sai sai sao á.
Tuy nhiên khi hắn ta nghĩ tới thân thủ kinh khủng của Diệp Trần vào ngày hôm qua, những bất bình trong lòng hắn ta biến mất mà không có dấu vết nào, trên khuôn mặt nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Anh bạn nhỏ Diệp tuổi còn trẻ, võ công lại cao cường như vậy, không biết sư phụ là vị cao nhân nào? Sư thừa môn phái nào?"
Tuy rằng Hồ Bưu đối với võ giả nội kình hiểu rõ không nhiều, nhưng cũng biết, phàm là người có thể tu luyện ra nội kình, nhất định đều phải có sư thừa của chính mình, loại hình nội kình này cũng không phải tự mình là có thể dễ dàng tu luyện ra được.
"Ta không có sư phụ!"
Diệp Trần thản nhiên nói.
Hắn nói ra lời này quả đúng là lời thật.
Nhớ tới kiếp trước, sau khi hắn bị Diệp Vô Thương hãm hại, chạy trốn ra nước ngoài, vì báo thù, gia nhập vào một cái tổ chức sát thủ thần bí, mà truyền thụ cho hắn một thân võ không vị kia chính là thủ lĩnh của tổ chức, nhưng chẳng qua là nhìn thấy thiên phú hơn người của hắn, muốn bồi dưỡng hắn thành một cỗ máy giết người mà thôi, căn bản không tính là sư phụ của hắn.
Về sau, hắn xuyên qua thời không tới Tu Chân giới, cũng giống như vậy không có chính thức bái sư.
Cho nên thật sự là hắn không có sư phụ!
Hồ Bưu làm sao biết được những chuyện này, còn tưởng rằng Diệp Trần không muốn nói ra sư thừa của mình, vấn đề này trong võ lâm cũng không hiếm lạ, không ít cao thủ võ đạo, đều đối với sư thừa môn phái của mình giữ kín như bưng, cho nên hắn cũng không dám tiếp tục hỏi nữa.
Hơn mười phút sau, xe jeep dừng lại trước một tòa nhà lộng lẫy.
Lúc này bầu trời cũng đã tối dần, phía trên tòa nhà đang lấp lánh đèn LED, rõ ràng là năm chữ to: Kim Sa Ngu Nhạc thành!
Kiếp trước lúc Diệp Trần ở Vân Châu, rất ít tới những chỗ như thế này, cho nên hắn đối với nơi này cũng không quen thuộc, tuy nhiên chỉ xem khung cảnh này, khẳng định cũng có thể đoán được, đây là một nơi ngư long hỗn tạp.
Quả đúng như vậy, khi tiến vào trong Kim Sa Ngu Nhạc thành này, trong đó tất cả đều là quán bar, quán ăn đêm, các loại hình KTV.
Dưới sự dẫn đường của Hồ Bưu, nhóm người đến một tầng tương đối tách biệt, lại còn có bốn tên đàn ông to khỏe vạm vỡ trông coi, xem qua đều là người luyện võ, thân thủ cực kỳ khỏe mạnh.
Hồ Bưu chắc là khách quen ở nơi này, sau khi tiến lên thấp giọng nói chuyện cùng với bốn tên đàn ông to khỏe vạm vỡ kia vài câu, rồi dẫn Diệp Trần đi vào.
Sau khi đi vào cổng, đầu tiên là đi qua một cái hành lang không ngắn, sau đó đằng trước bỗng nhiên trở nên rộng rãi.
Không gian bên trong rất lớn, dài khoảng chừng trăm mét, rộng bốn mươi, năm mươi mét, mà còn có hai tầng trên dưới.
Nhìn xung quanh, khắp nơi đều có các loại bao cát, cọc gỗ thiết bị loại hình luyện võ, ở vị trí trung tâm còn có ba khu lôi đài.
Lúc này tất cả mọi người đang ra sức tập luyện, hơn nữa không thiếu cao thủ võ đạo, thậm chí còn có võ giả nội kình!
Chương 15 Sàn đấm bốc dưới lòng đất
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp đeo gọng kính vàng, đi về phía hai người.
Hồ Bưu vội vàng sải bước tiến lên trước, kêu một tiếng "Lư chủ quản", sau đó ghé vào tai nói nhỏ chỉ trong chốc lát.
Lư chủ quản ưỡn ra cái bụng lớn, vẻ mặt tự hào, sau khi ừm hai tiếng nhàn nhạt, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn vào trên người Diệp Trần, ngay sau đó lông mày lập tức nhíu lại.
"Hồ Bưu, đây chính là quyền thủ muốn dự thi mà anh nói đó sao? Mẹ nó, anh không phải là đang trêu đùa ta? Nhìn dáng vẻ này của hắn, lông cũng còn chưa dài đủ, có lẽ còn đang là học sinh a?"
Giọng nói của Lư chủ quản rất lớn, những người vốn còn đang vùi đầu vào luyện tập kia, nghe thấy có quyền thủ mới đến đây, cũng thi nhau tới vây xem.
"Thật đúng là một học sinh a, ngay cả đồng phục cũng chưa có thay!"
"Này! Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, có nghĩ rằng chơi hắc quền đâu có dễ dàng như vậy không?"
"Anh bạn nhỏ, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở về nhà đọc sách đi thôi! Ở đây không phải là nơi anh bạn nhỏ có thể tới!"
...
Nghe được giọng nói của mọi người, Diệp Trần hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên từ từ đưa mắt nhìn một vòng, đồng thời hơi thả ra khí thế.
"Oanh!"
Những người ở xung quanh vốn đang chế giễu Diệp Trần, bị ánh mắt Diệp Trần đảo qua, trong lòng không hiểu phát lạnh rùng mình, tất cả từng người đều ngậm miệng lại, không còn ai dám tiếp tục mở miệng ra chế giễu nữa.
Cho đến lúc này, mọi người đột nhiên phát hiện ra rằng, thiếu niên nhìn như yếu đuối này dường như không có yếu ớt như bọn họ nghĩ, thậm chí còn mang đến cho họ một cảm giác vô cùng nguy hiểm!
"Bây giờ, đã có thể bắt đầu chưa?"
Sau khi Diệp Trần đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lư chủ quan kia, lạnh như băng mở miệng nói.
Giờ phút này, vẻ coi thường trên mặt Lư chủ quản đã sớm biến mất mà không hề có dấu vết nào, thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc và gật đầu theo bản năng.
...
Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy đến một chỗ trên lôi đài.
Vị Lư chủ quan kia ở dưới đài, ho nhẹ một tiếng nói:
"Diệp tiên sinh, tôi sẽ lặp lại các quy tắc cho ngài một lần nữa, trước tiên ngài phải giành chiến thắng trước bất kỳ một người nào, mới có tư cách đi lên tầng hai, chính thức tham gia tranh tài. Và với tư cách là người mới ra mắt, miễn là ngài không có ngã xuống ở trên lôi đài, có thể liên tục phát động thách đấu, thẳng tới nếu như thắng được mười trận liên tiếp, có thể thu hoạch được 500 vạn đồng tiền thường, ngài đã hiểu chưa?"
Diệp Trần khẽ vuốt cằm, đầu gật gật nhè nhẹ, biểu thị là đã hiểu rồi.
Lư chủ quản lại chỉ vào những người ở dưới đài kia, mở miệng lần nữa, nói:
"Đã như vậy, người người ở dưới đây ngài có thể tùy ý tuyển chọn một người tiến hành thách đấu!"
Diệp Trần thần niệm khẽ động, chỉ vào một người đàn ông trung niên có khí tức mạnh nhất trong đám người, thản nhiên nói:
"Ta chọn ngươi thách đấu!"
Mọi người ở xung quanh đột nhiên xì xào bàn tán.
Hoá ra, Diệp Trần tiện tay lựa chọn người đàn ông trung niên kia, tên là Từ Bảo Sơn, là một vị quyền thủ duy nhất có cấp Bạch Ngân, hơn nữa còn là một võ giả nội kình!
Phải biết, võ giả nội kình cũng không phải là rau cải trắng, so sánh với võ giả bình thường, là có một cái ranh giới rõ ràng, cho dù là một võ giả vừa mới ngưng luyện ra nội kình, cũng đủ để treo lên đánh một đám quyền thủ bình thường.
Diệp Trần vừa đến đã chọn trúng một vị mạnh nhất trong bọn họ, thật không biết là vận may của hắn quá kém, hay là cố ý làm như vậy.
Từ Bảo Sơn hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần rõ ràng chọn trúng hắn, sờ lên cái mũi của mình, cười lạnh nói:
"Người trẻ tuổi! Mặc dù chỉ là thử nghiệm, lão phu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu như ngươi không muốn cái tay cái chân của ngươi bị gãy, hay là mất đi cái mạng nhỏ, lão phu khuyên ngươi vẫn là tuyển chọn lại một lần nữa đi!"
Không nghĩ tới, Diệp Trần liếc mắt nhìn qua Từ Bảo Sơn, thản nhiên nói:
"Nói nhảm nhiều quá!"
Từ Bảo Sơn lập tức giận dữ "Người trẻ tuổi, khá lắm! Ngươi đã không muốn sống nữa, vậy hôm nay lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!"
Nói xong lời này, dưới chân Từ Bảo Sơn bống nhiên dừng lại, người đột ngột nhẩy lên, bay thẳng nhảy lên trên lôi đài, sau đó còn chưa đợi thân hình đứng vững, một chưởng mạnh mẽ đập về phía Diệp Trần!
Hô!
Một chưởng này của Từ Bảo Sơn đánh tới, toàn bộ trên lôi đài giống như có một cơn gó lớn thổi vào, hơn nữa vô cùng nóng!
Điều mà càng khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên là, bàn tay của Từ Bảo Sơn, đột nhiên lớn hơn gấp đôi, rõ ràng giống như một cái quạt mo, mạnh mẽ đập vào trên đầu Diệp Trần.
"Thiết Sa Chưởng?"
Diệp Trần đối với võ học trên trái đất cũng không lạ gì, liếc mắt là có thể nhận ra chưởng pháp mà Từ Bảo Sơn sử dụng, là Thiết Sa Chưởng có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm của Hoa Hạ.
Loại chưởng pháp này nghe nói cực kỳ khó luyện, người tu luyện hàng ngày phải lấy tay cắm vào hạt sát, hơn nữa còn phải phối hợp thêm với dược liệu quý báu, rõ ràng luyện được một tầng vết chai thật dày trên hai bàn tay, lại sử dụng thêm nội kình, bàn tay nhìn qua so với bàn tay người bình thường phải lớn hơn rất nhiều!
Mà sau khi luyện Thiết Sa Chương tới cảnh giới cực cao, chẳng những đao thương bất nhập, nghe nói có thể đập nát kim loại phá vỡ đá, uy lực cực mạnh!
"Thiết Sa Chưởng của ngươi luyện được đúng là có chút hỏa hầu, đáng tiếc chung quy vẫn là bàng môn tà đạo, không có tiền đồ gì!"
Đối mặt với một chưởng rất mạnh này của Từ Bảo Sơn, Diệp Trần không lùi mà tiến, vung ra một quyền đánh thẳng vào nghênh đón tiếp lấy, đồng thời thản nhiên mở miệng bình luận.
"Ngông cuồng!"
Từ Bảo Sơn vốn còn muốn giữ lại mấy phần lực, không có ý định hạ tử thủ, nghe được lời nói của Diệp Trần, lập tức tức giận đến phổi cũng muốn nổ, sau đó không còn lưu thủ, toàn lực phát ra nội kình.
"Chết đi!"
So sánh với bàn tay to lớn kia của Từ Bảo Sơn, nắm đấm của Diệp Trần, quả thực giống như nắm tay của trẻ con.
Mọi người ở dưới đài thấy thế, thi nhau lắc đầu. "Thiết Sa Chưởng của Từ sư phó, đã sớm luyện được lô hỏa thuần thanh, coi như quyền thủ cấp Hoàng Kim, cũng không dám tùy tiện đối chưởng cùng với Từ sư phó, người trẻ tuổi này thực sự là không biết sống chết!"
"Vốn còn cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản, hiện tại xem ra cùng lắm cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch không biết trời cao đất rộng là cái gì mà thôi!"
"Chọc giận Từ sư phó, một chưởng vỗ xuống này, hắn làm sao còn mạng để sống?"
"Tưởng thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ vậy thôi, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!"
...
Ầm!
Ngay trong tiếng nói chuyện của mọi người, một chưởng một quyền mạnh mẽ đập vào nhau và tạo ra một tiếng động lớn, tính cả lôi đài dưới chân hai người cũng đều mạnh mẽ lắc lư một cái!
Nhưng ngay lập tức, mọi người bị cảnh tưởng trước mắt nhất thời làm cho sợ hãi ngây cả người.
Chỉ thấy, trên lôi đài người thiếu niên không được mọi người xem trọng kia, rõ ràng không hề động một chút nào, thậm chí lắc lư một cái cũng không có, ngược lại là Từ Bảo Sơn, người mà được bọn họ công nhận là người mạnh nhất, vậy mà như diều đứt dây, bay ngược ra đằng sau, nặng nề ngã ngửa vào dưới lôi đài, sau đó cái tay còn lại cầm lấy cánh tay đẫm máu kia mà kêu rên lên.
Haizzz!
Tất cả mọi người nhìn cánh tay đẫm máu kia thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó tất cả đều không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía thiếu niên kia, từ đầu đến cuối vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường.
"Một lời đã định!"
Diệp Trần không do dự một chút nào, trực tiếp cởi áo khoác ra, ném sang một bên.
"Diệp tử, đừng bốc đồng! khụ khụ khụ..."
Ngô Lỗi vội vàng, muốn ngăn cản, đột nhiên ảnh hưởng đến thương tích bên trong, lại ho khan một trận.
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã nhíu chặt lại, nói:
"Diệp Trần, anh muốn làm vẻ vang cho lớp tôi không ngăn cản, nhưng cũng không cần phải đánh loại cược này a?"
Diệp Trần vươn tay ra đỡ lấy Ngô Lỗi, trong lúc đó mỉm cười với Đường Thanh Nhã.
"Lớp trưởng đại nhân cứ yên tâm! Không có nắm chắc, tôi cũng không dám đánh loại cược này, cả lớp ở đây chờ, nhìn tôi đánh bại lớp 12a6 như thế nào đi!"
Sau khi nói xong điều này Diệp Thần đi thẳng đến sân bóng rổ. Đường Thanh Nhã và Ngô Lỗi còn muốn ngăn cản, tiếng còi của trọng tài đã vang lên thêm một lần nữa, cuộc tranh tài tiếp tục được tiến hành.
"Đội trưởng, đợi lát nữa thật phải cho hắn ta tất cả quyền ném bóng sao?"
Hậu vệ khống chế bóng của lớp 12a3, ở sau lưng Trần Húc Dương, nhịn không được nhỏ giọng hỏi. Trần Húc Dương mỉm cười lạnh lùng.
"Cho! Tại sao không cho? Tôi ngược lại muốn xem, đợi chút nữa kết thúc trận đấu tên này sẽ như thế nào!"
...
Rất nhanh thành viên của hai đội đã vào sân lần nữa,
Mấy người Vu Cương nhìn thấy người thay thế vị trí của Ngô Lỗi, lại là Diệp Trần, nhịn không được đột nhiên cười lên ha hả.
"Lại là thằng Diệp Trần vô dụng này! Xem ra lớp 12a3 thật sự chịu thua rồi sao, ta đang lo không tìm thấy cơ hội giúp Diễm Diễm hả giận, vậy mà chính ngươi tự mình đưa tới của a!"
Ba tên đội viên còn lại cũng thi nhau cười nhạo.
"Xem ra thằng này thực sự không nhớ lâu a! Quên lần trước đã bị đội trưởng làm nhục như thế nào rồi, thực sự liều lĩnh a!"
"Thằng này không phải là người có khuynh hướng thích bị người khác làm nhục đó chứ?"
"Lần này không cần đội trưởng phải ra tay, xem tôi có thể làm cho hắn tức điên lên hay không!"
...
Bốn người nở ra nụ cười nhạo báng mỉa mai, duy chỉ có mình Hướng Hải, trong mắt hắn lóe lên một cái nhìn phức tạp, luôn cảm thấy lời nói Diệp Trần vô dụng của bốn người kia, dường như không có đơn giản như vậy. Bởi vì lúc trước Hướng Hải tấn công phạm quy, sau khi trận đấu bắt đầu lại, quả bóng đã được trả về lớp 12a3, người phát bóng đã trực tiếp chuyền bóng cho Diệp Trần theo chỉ dẫn của Trần Húc Dương.
Mấy người Vu Cương thấy vậy, đột nhiên cười nhiều hơn.
"Có vẻ như Trần Húc Dương đang thực sự lên kế hoạch vò đã mẻ không sợ sứt, thực sự để cho thằng này đi kiểm soát bóng!"
"Ngay cả khi không ai phòng thủ, thằng này có thể vào được không?"
"Tôi thực sự không hiểu!"
...
Ngay cả xung quanh khán đài, cũng đang thi nhau bình luận, chỉ trỏ về Diệp Trần. Hết cách rồi, nhìn những người khác trên sân, tất cả bọn họ đều là đồng phục bóng rổ, giày bóng rổ, trang bị đầy đủ, chỉ có Diệp Trần mặc bộ đồng phục học sinh bị tẩy tới trắng bạch, cách ăn mặc không phù hợp với một trận đấu bóng rổ và không giống với những đồng đội còn lại.
"Thằng này là ai? Chẳng lẽ là cao thủ lớp 12a3 mời tới?"
"Phốc! Cao thủ gì? Tôi nhớ được thằng này! Lần trước lúc lớp 12a3 và lớp 12a6 quyết đấu, nó là đội viên dự bị vào sân thay người, vào sân chưa tới mười phút, liên tiếp được ăn hành tới bốn năm lần, đến hết trận mới thôi!"
"Trần Húc Dương vậy mà còn dám để cho nó ra sân, thật sự không biết nghĩ như thế nào nữa!"
"Đi! đi! Trận tranh tài này chắc không cần phải tiếp tục xem nữa!"
...
Dưới cái nhìn nhạo báng, chế giễu, hoài nghi, khinh bỉ của mọi người, Diệp Trần đã nhàn nhã dẫn bóng đến giữa sân.
Bỗng nhiên!
Hai tay của hắn ôm lấy bóng rổ, và dừng lại ở vị trí giữa sân.
"Tại sao dừng lại? Hắn muốn làm gì?"
Tất cả mọi người đều nghi hoặc không hiểu.
Tại thời điểm này cho dù là năm người lớp 12a6 kia, hay là bốn người còn lại của lớp 12a3, tất cả mọi người đều đã bài binh bố trận ở phía trước, và không có ai tới phòng thủ. Theo lý thuyết mà nói, người chơi bóng rổ vô luận là chuẩn bị chuyền bóng hay là ném bóng vào rổ, đều phải nhìn trước nhìn sau lại tiến lên một chút, đứng ở giữa sân là có ý gì? Dù sao một khi giữ bóng bằng hai tay, không thể nhồi bóng thêm lần nữa, đây là luật bóng rổ cơ bản nhất a.
Nhưng mà, vào lúc tất cả mọi người ở đây đều đang nghi hoặc không hiểu, Diệp Trần rất nhanh đã làm ra đáp án của mình, chỉ thấy hai tay giơ bóng lên cao, hướng về sau, mặt ngửa lên một chút, sau đó ném bóng ra ngoài.
"Hắn thực sự muốn ném bóng vào rổ!"
"Giữa sân lấy ba điểm?"
"Thằng này không phải đang làm trò cười a?"
...
Tất cả mọi người đầu tiên là giật mình, chờ sau khi kịp phản ứng, đó là một loạt tiếng cười nhạo vang lên dường như không kiêng kỵ điều gì.
"Chỉ dựa vào trình độ của hắn mà cũng dám ném bóng giữa sân kiếm ba điểm sao? Quả bóng này nếu có thể vào rổ, con mẹ nó ta sẽ ăn bóng..."
Vu Cương còn chưa nói xong, hai mắt của hắn lập tức trợn lên thật lớn, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi, lời nói tiếp theo của câu nói rốt cuộc không nói ra được.
Hóa ra, sau khi bóng rổ bay vèo trên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, vậy mà vô cùng chính xác bay vào trong vòng rổ, hơn nữa còn là rỗng ruột không chạm vào cạnh rổ!
"Diệp tử! Khá lắm!"
Ngô Lỗi ở bên ngoài sân thấy cảnh này, đột nhiên trở nên kích động lớn tiếng hô lên, sau đó là toàn bộ lớp 12a3, cũng vì đó mà trở nên sôi nổi, thi nhau khen hay.
"Làm thế nào có thể làm được như vậy?"
Vẻ mặt của Vu Cương khó có thể tin, hai mồm há hốc, trán nhăn lại như đít khỉ, sau đó như bị táo bón khó chịu. Hắn thực sự nghĩ mãi mà không ra, vài ngày trước Diệp Trần ngay cả dẫn bóng cũng không tốt, tại sao hôm nay lại có trình độ còn hơn cả người chơi bóng rổ chuyên nghiệp như vậy.
...
Sau khi Diệp Trần ném bóng giữ sân lấy được ba điểm, điểm số hai bên đã thay đổi thành 30 - 21, chỉ còn kém 9 điểm.
Ngay sau đó, đến phiên lớp 12a6 phát bóng,
Hâu vệ lớp 12a6 khống chế bóng, là một thiếu niên chân ngắn, nghe nói xuất thân từ luyện bóng rổ đường phố, kỹ thuật lừa bóng rất tốt, sau khi nhận được bóng rổ, trong chớp mắt cũng đã đưa bóng tới giữa sân.
Sau khi Diệp Trần ném rổ trúng đích, cũng không giống những người khác nhanh chóng trở về phòng thủ, mà như là đang đi dạo ở công viên, thay vào đó hắn vẫn đang ở giữa sân, nhìn thấy hậu vệ đối phương khống chế dẫn bóng tới, hắn ta từ từ bước lên phía trước.
Thiếu niên chân ngắn kia thấy vậy, trên khuôn mặt đột nhiên nở một nụ cười khinh bỉ,.
"Đồ vô dụng! Mày thực sự cho rằng trùng hợp ném được bóng vào rổ, đã cảm thấy chính mình là cao thủ rồi sao? Chỉ bằng mày mà cũng đòi ngăn cản tao sao?"
Thiều niên chân ngắn mở miệng khiêu khích, cùng lúc đó đột nhiên thay đổi một cái hướng khác tăng tốc, ý đồ vượt qua Diệp Trần.
Diệp Trần lại giống như là hoàn toàn không biết cách phòng thủ, đứng ở đó ngay cả động cũng không hề động một chút, nhưng khóe miệng lai nở ra một nụ cười ý vị sâu xa.
"Phù phù!"
Thiếu niên chân ngắn kia chạy tới trước mặt Diệp Trần muốn dẫn bóng qua người Diệp Trần, nhưng lại không biết vì sao, hai chân của hắn đột nhiên tê rần, vậy mà thẳng tắp quỳ rạp xuống đất!
Mà bóng rổ, theo một cách tự nhiên cũng rời khỏi tay hắn, vừa vặn khéo léo lăn đến dưới chân Diệp Trần...
"Cái này..."
Tất cả mọi người đều tròn xoe mắt.
Bọn họ làm sao biết được, mặc dù Diệp Trần bây giờ mới chỉ có Luyện Khí tầng ba, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm tu luyện tám trăm năm, đối với việc sử dụng chân nguyên đã sớm tới tình trạng xuất thần nhập hóa, đủ để chân nguyên có thể phóng ra ngoài, cách không đả thương người!
Chỉ thấy, Diệp Trần từ từ nhặt bóng rổ dưới đất lên, sau đó hai tay giơ lên nâng qua đỉnh đầu, lần nữa ra tay,
"Phốc!"
Bóng rổ lần nữa bay lên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng, như vi diệu lần nữa rơi vào vòng rổ. Trên sân, bọn người Vu Cương tận mắt thấy toàn bộ quá trình, từng cái vẻ mặt, đột nhiên trở nên giống như chó.
"Con mẹ nó cái này! Thằng này sao mà nhiều may mắn như vậy a?"
Chỉ có Hướng Hải yếu ớt nói một câu,
"Chỉ sợ không phải đơn giản là may mắn như vậy..."
Chương 12 Sát ý
Diệp Trần trong trận liên tiếp hai lần lấy được ba điểm, trực tiếp làm điểm số chênh lệch giữa hai đội giảm xuống còn 6 điểm, mà cũng chỉ mất có một phút mà thôi.
Cho dù Diệp Trần là thực lực hay là may mắn, Vu Cương và những người khác đã phản ứng vào lúc này, tuyệt đối không thể để hắn ta tiếp tục lấy điểm dễ dàng như vậy.
"Tự mình ta phòng thủ thằng này, các ông tất cả đều xốc lại tinh thần cho tôi, không thể phạm phải sai lầm lần nữa!"
Vu Cương ra lệnh một tiếng, sau đó hùng hùng hổ hổ đi tới trước mặt Diệp Trần, trên mặt hiện ra nụ cười tàn nhẫn,
"Đồ vô dụng! Tao vốn còn muốn chừa cho mày chút thể diện, chính mày đã muốn chết, vậy cũng đừng trách tao! Hãy nhớ khoảng khắc tiếp theo, tao cam đoan với mày, tao nhất định sẽ khiến cho mày cả đời đều khó mà quên được!"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng.
"Câu nói như vậy tao cũng muốn nói với mày!"
...
Lớp 12a6 phát bóng lên lần nữa, lần này bọn họ liên tiếp truyền hơn mấy lần, bóng rổ rất nhanh đã được truyền tới giữa sân.
"Cho ta!"
Vu Cương giơ một tay lên, chủ động lấy quả bóng.
Khóe miệng Diệp Trần khẽ nhếch lên, cũng chủ động đi lên phòng thủ.
Vu Cương thấy vậy, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, khi đối mặt với Diệp Trần, trêu chọc, nói:
"Đồ vô dụng! Tao đang ở trước mặt mày đây này, có ngon thì tới đây mà ngăn cản ta a!"
Nói xong, Vu Cương đã tăng tốc, chạy vào đường giới hạn cuối sân, hai tay ôm lấy quả bóng, một bước, hai bước, ba bước, sau đó nhảy lên thật cao, hai tay giữ chặt quả bóng, hướng vòng rổ hung hăng đập tới!
Mà Diệp Trần dường như không kịp phản ứng, một mực chờ Vu Cương chạy tới dưới vòng rổ, tỏ vẻ mãi sau mới phát hiện ra và chạy theo.
"Rác rưởi chính là rác rưởi! Chỉ bằng mày mà cũng đòi ngăn cản tao sao?"
Mắt thấy vòng rổ đang ở trước mắt, Vu Cương đắc chí hài lòng, giống như đã thấy cảnh tượng mọi người reo hò vì hắn.
Nhưng mà vào đúng lúc này, thân thể của Vu Cương đang ở trên không trung, đột nhiên cảm thấy mình như bị một cái bóng ma bao phủ, dọa hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy, trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay!
"Cái gì? Điều này sao có thể!"
Nhìn toàn bộ các thành viên trong đội bóng rổ của lớp 12a3, có thể ngăn chặn Vu Cương hắn, cũng chỉ có một người là Trần Húc Dương mà thôi, hơn nữa hắn nhớ rõ ràng, Trần Húc Dương vẫn đang lang thang bên ngoài vạch ba điểm, chắc chắn không có khả năng tới kịp để chặn lại hắn, như vậy người này là ai?
Ngay vào lúc Vu Cương đang kinh ngạc khó hiểu, bàn tay đột nhiên xuất hiện kia, không lưu tình một chút nào đập vào phía trên của bóng rổ.
Ba!
Sau khi bóng rổ từ trong tay Vu Cương được đập xuống, cũng vừa khéo tàn nhẫn đập vào trên gò má của Vu Cương.
Đúng như thế đánh vào mặt! Đau rát!
Tuy nhiên vào lúc này Vu Cương cũng bất chấp việc bị đập vào mặt, sau khi hắn rơi xuống đất, trước tiên là xoay đầu lại, muốn nhìn một chút xem là ai từ đằng sau lưng chặn bóng của hắn, nhưng kết quả lại khiến hắn phải tròn xoe mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy người đứng sau hắn, hóa ra chính là Diệp Trần vô dụng mà trong miệng hắn vừa nói!
"Không! Tôi không tin!"
Phải biết, chiều cao của Vu Cương thế nhưng là cao tới gần 1m9, mà Diệp Trần cao chưa tới 1m8.
Một người muốn từ sau lưng nhảy lên chặn lại một người có cái đầu cao hơn rất nhiều người, cho dù là lực bật lên hay là nắm chắc thời cơ, thì nhất định cũng phải có thực lực rất mạnh mới đúng.
Có đánh chết Vu Cương cũng không tin, Diệp Trần có thực lực như vậy.
"Hãy đưa bóng cho tôi! Tôi không tin!"
Sau khi bóng rổ được Diệp Trần đập chặn, bay ra ngoài, lại được đội viên ở ngoại tuyến của lớp 12a6 cướp được, Vu Cương muốn bóng một lần nữa.
Vu Cương có cả thẹn và giận đan xen, một lần nữa ôm lấy bóng rổ, trực tiếp tại chỗ nhảy lên, nâng cơ thể lên cao gần một mét, hay tay và thân thể bỗng nhiên ngửa ra sau, cả người tạo thành hình một cái cung, sau đó hung hăng đập xuống.
Lực lớn úp rổ!
Bình thường mà nói, loại phương thức ném bóng vào rổ này, cho dù là lực đạo hay là tốc độ đều quá mạnh, rất khó để có thể ngăn chặn thành công.
Thế nhưng thật không may, mắt thấy bóng trong tay sắp úp vào vòng rổ, phía trên lại xuất hiện một cái bóng ma lần nữa...
Ba!
Bóng rổ lại thoát khỏi sự khống chế của Vu Cương một lần nữa, nhưng lần này chỉ khác là thuận tay nện vào trên mũi của hắn.
Phốc!
Máu mũi bay ra!
Toàn bộ sân bóng rổ ngay lập tức xì xào bàn tán,
"Ta không có nhìn lầm chứ? Vu Cương làm thế nào mà lại bị thằng kia chặn lại hai lần liên tiếp!"
"Hơn nữa cả hai lần đều là ở phía sau chặn lại, hoàn toàn không có bất kỳ động tác phạm quy nào!"
"Lực bật lên thật khủng khiếp!"
"không nghĩ tới thằng này lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ!"
...
Ngô Lỗi ở chỗ nghỉ ngơi thấy cảnh này, hai mắt đã sớm tròn xoe, không thể tin được những gì đang xảy ra ở trước mắt,
"Cái tên này lúc nào trở nên mạnh như vậy? Chẳng lẽ uống thuốc phép!"
Đôi mi thanh tú của Đường Thanh Nhã cau lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
...
Bởi vì Mũi của Vu Cương chảy máu, lớp 12a6 xin trọng tài tạm dừng trận đấu.
Sau khi hết thời gian tạm dừng trận đấu, vẫn là lớp 12a6 được quyền kiểm soát bóng, ngoài dự đoán, Vu Cương không được thay thế, hơn nữa còn ở bên ngoài tuyến ba điểm, chủ động yêu cầu khống chế bóng một lần nữa.
"Ta cũng không tin, như vậy ngươi còn có thể ngăn cả ta lấy điểm!"
Sau khi Vu Cương lấy được bóng rổ, cũng không xông vào nội tuyến, mà trực tiếp nhảy lên ném rổ.
Sau khi ném bóng rổ, trên không trung tạo thành một đường vòng cung duyên dáng.
"Có!"
"Không nghĩ tới Vu Cương có thể ném được bóng vào rổ để lấy được ba điểm, cũng không kém a!"
"Lần này không khéo điểm số của hai đội lại phải nới rộng khoảng cách!"
...
Mọi người đều nghĩ lần ném bóng vào rổ này, chắc chắn bóng sẽ bay vào rổ lấy được ba điểm, ai cũng không chú ý đến, Diệp Trần đột nhiên giơ tay lên và cong ngón tay búng một cái. Bóng rổ trên không đột nhiên lệch khỏi quỹ đạo ban đầu một chút, sau đó đập ầm ầm ở phía trên vòng rổ, bật ra ngoài, hơn nữa vừa vặn khéo léo rơi vào vị trí của Diệp Trần. Diệp Trần vươn tay ra, dễ dàng lấy được bóng.
"Cái này..."
Tất cả mọi người tròn xoe mắt thêm một lần nữa, gần như trong lòng mỗi người đều hiện ra một cái ý tưởng giống nhau,
"Cái thằng này may mắn cũng quá nhiều đi a? Làm sao mỗi lần bóng rơi xuống đều chủ động rơi vào trong ngực hắn?"
"Nhanh! Phòng thủ chống lại hắn cho tôi! Không thể để cho hắn tới giữa sân!"
Sau khi Vu Cương kịp phản ứng, lập tức hét lớn một tiếng, muôn lao trở về phòng thủ Diệp Trần, nhưng lại bị Hướng Hải đứng ở một bên cản lại,
"Chú phòng thủ Trần Húc Dương, anh đi chiếu cố thằng này cho!"
Lúc này Vu Cương đột nhiên nhớ tới, bên mình còn có Hướng Hải, một đòn sát thủ như vậy mà lại quên, sau đó xuống giọng, vẻ mặt dữ tợn nói:
"Anh Hải thằng này là kẻ thù của em, anh giúp em phế nó đi, nếu xảy ra chuyện gì em sẽ chịu trách nhiệm!"
Hướng hải gật đầu, thân thể nhoáng một cái, cũng đã ngăn cản đường đi của Diệp Trần.
"Ê cu! Tao không quan tâm vừa rồi mày dùng thủ đoạn gì, nhưng gặp được tao, may mắn của mày phải dừng ở đây rồi!"
Thật ra thì vừa rồi Hướng Hải vẫn luôn quan sát Diệp Trần, thế nhưng từ đầu đến cuối, hắn cũng không có nhìn thấy trên người Diệp Thần tồn tại nội kình. Vì vậy, hắn cơ bản có thể đánh giá được, thiếu niên kỳ lạ trước mắt này, cùng lắm chỉ có lực bật lên mạnh hơn một chút và may mắn hơn một chút mà thôi, căn bản không đáng để lo ngại. Mắt thấy Diệp Trần dẫn bóng sắp đi tới giữa sân, Hướng Hải theo sát người, mặt ngoài nhìn như là đang theo sát để phòng thủ, trong đôi mắt lóe lên một tia tàn khốc, đột nhiên bàn tay lật một cái, vậy mà hướng huyệt đại chuy của Diệp Trần vỗ vào. Huyệt đại chuy, chính là một cái huyệt vị quan trọng nhất trong cơ thể người, nếu bị cao thủ nội kình đánh trúng, đủ để phá hủy cột sống, nhẹ thì tàn phế tê liệt, nặng thì mất mạng ngay tại chỗ. Diệp Trần dĩ nhiên nhận ra ác ý của Hướng Hải, vẻ mặt phát lạnh, trong đôi mắt hiện lên sát ý.
"Vốn ta chỉ muốn cho ngươi một bài học, không nghĩ tới ngươi cũng dám đối với ta ra tay tàn nhẫn như thế, ta có thể tha cho ngươi không?" Diệp Trần nói thầm.
Chương 13 Một chuyện xa xỉ
Người ngoài tự nhiên không nhận ra, nhìn như là phòng thủ rất bình thường, thật ra thì sát cơ khắp nơi.
"Phịch!"
Bàn tay của Hướng Hải, nhẹ chạm vào trên huyệt đại chuy của Diệp Trần, đồng thời nội kình cũng đã truyền tới.
"Tiểu tử! Muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi đắc tội với Vu đại thiếu, nửa đời sau ngươi sống trên xe lăn đi!" Hướng Hải nghĩ thầm, chiêu này của hắn, là theo sự phụ học được một loại chiêu thâm độc nhất, lấy nội kình đánh vào huyệt đại chuy trong cơ thể người, phá hỏng dây thần kinh cột sống, sau khi đối phương bị trúng chiêu, bề ngoài không nhìn ra là bị thương thế gì, nhưng sau khi trải qua một khoảng thời gian, dây thần kinh của xương trên toàn bộ cơ thể sẽ bị hoại tử, đến lúc đó coi như là phương pháp y học tiên tiến nhất cũng không cứu chữa được.
Tuy nhiên, bàn tay của Hướng Hải vừa chạm vào huyệt đại chuy của Diệp Trần, lập tức giống như bị trúng một đạo lôi điện lớn, toàn thân vì đó mà rung động!
Ơ! Này! Cánh tay của Hướng Hải tê dại không thể chịu nổi, cả người lùi lại ba bước liên tiếp, vẻ mặt trắng bệch vô cùng, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
"Tại sao có thể như vậy!"
Hướng Hải nhớ rõ, sư phụ của hắn đã từng nói với hắn, chiêu này của hắn vừa mới thi triển rất thâm độc, một khi đánh trúng huyệt đại chuy của đối phương, coi như võ giả cảnh giới Ám Kình, trong thời gian ngắn cũng khó có thể hóa giải.
Nhưng bây giờ, Diệp Trần lại tự nhiên như không có chuyện gì, ngược lại là hắn, dường như có một lực lượng lạ lùng trong cơ thể, mơ hồ có một loại cảm giác không ổn.
Chỉ trong khoảnh khắc Hướng Hải ngây người, Diệp Trần đã dẫn bóng đi qua bên cạnh hắn, đồng thời nói một câu không hiểu ra sao.
"Ngươi còn có khoảng thời gian là ba ngày, chuẩn bị hậu sự cẩn thận đi thôi!"
Hoá ra, Diệp Trần biết Hướng Hải muốn ám toán mình, cũng không có tránh né mà ngay vào lúc bàn tay của Hướng Hải chạm vào huyệt đại chuy của hắn, Diệp Trần chẳng những dễ dàng hóa giải công kích bằng nội kình, ngược lại đánh một đạo chân nguyên vào trong cơ thể của đối phương...
Đối với người muốn hại mình, xưa nay Diệp Trần sẽ không nhân từ nương tay, sẽ chỉ lấy răng trả răng, lấy máu trả máu!
Bề ngoài Hướng Hải không có thương tích gì, nhưng sức sống trong cơ thể đã bị Diệp Trần phá hỏng toàn bộ, trừ khi có cao nhân xuất thủ tương trợ, bằng không sau ba ngày, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Tao không biết ý của mày là gì!"
Đối với lời nói của Diệp Trần, Hướng Hải tự nhiên không tin, cảm thấy đối phương chỉ ăn nói bậy bạ. Tuy nhiên, sau khi trải qua giao thủ một lần, Hướng Hải không còn dám xem nhẹ Diệp Trần, trong thời gian ngắn cũng không dám dễ dàng tới gần hắn. Chuyện tiếp theo, sẽ đơn giản hơn nhiều.
Một số khán giả cẩn thận đã phát hiện ra rằng, từ sau khi lớp 12a3 thay người, may mắn tốt không tưởng nổi, đặc biệt là thiếu niên gầy yếu tên Diệp Trần, không hiểu ra sao cả khi luôn luôn nhặt được bóng bật ra, hơn nữa hắn chỉ ném ở vị trí ba điểm, ném phát nào trúng phát đó, chưa từng thất bại.
Ngược lại, năm người trong lớp 12a6, giống như cơ thể suy sụp, không những phạm phải nhiều sai lầm, hơn nữa ném phát nào trượt phát đó, từng người như đá phải tấm sắt. Rất nhanh, hiệp thứ hai của trận tranh tài đã kết thúc. Điểm số của hai đội, ban đầu từ 30 - 18 biến thành 30 - 38!
Nói cách khác, từ sau khi lớp 12a3 thay người, trong năm phút ngắn ngủi, lớp 12a6 một điểm cũng không đạt được, mà lớp 12a3 điên cuồng ghi tới 20 điểm! Mà càng lạ lùng hơn, 20 điểm này toàn bộ là do một mình Diệp Trần lấy được, bản thân Trần Húc Dương là nòng cốt của lớp 12a3, thậm chí ngay cả bóng cũng chỉ sờ được mấy lần...
Thời gian nghỉ ngơi giữa các hiệp, Diệp Trần vừa mới trở lại khu nghỉ ngơi, Ngô Lỗi trực tiếp lao tới, đập một quyền trên ngực của hắn.
"Diệp tử! Ông được lắm đấy! làm sao mà trước đó tôi không hề hay biết, ông vậy mà lại lợi hại đến như vậy! "
Diệp Trần mỉm cười, không nói thêm gì. Hắn không muốn lừa gạt bạn bè tốt của mình, nhưng trong lúc nhất thời không có biện pháp nào đi giải thích với hắn, cho nên chỉ có thể ngậm miệng không nói. Lúc này, Trần Húc Dương cũng từ trên sân trở lại, tuy rằng lớp 12a3 so điểm đã vượt lên, nhưng hắn làm thế nào cũng không vui vẻ hơn được.
"Có chơi có chịu! Diệp Trần, lát nữa ông gửi cho tôi số thẻ ngân hàng, tôi sẽ chuyển cho ông 20 vạn không thiếu một đồng! Nhưng, tôi cũng không cho rằng ông mạnh hơn tôi, cùng lắm ông may mắn hơn so với tôi mà thôi!"
Cũng khó trách Trần Húc Dương không phục, cho dù là kỹ thuật dẫn bóng, hay làm tư thế ném bóng vào rổ, Diệp Trần rõ ràng đều rất nghiệp dư, tuy rằng lực bật lên có chút kinh hãi, nhưng cũng chưa chắc mạnh hơn so với Trần Húc Dương hắn. Trong mọi khía cạnh, trình độ chơi bóng rổ của Diệp Trần, đều xa xa không có cách nào so với hắn, vì vậy hắn ta nghĩ, chỉ có thể quy tất cả về việc Diệp Trần quá may mắn. Những người khác gần như cũng có cách nhìn giống nhau. Đối với vấn đề này, Diệp Trần cũng lười giải thích, nếu không phải vì trút giận thay cho Ngô Lỗi, hắn cũng không hứng thú cùng một đám con nít lãng phí thời gian như vậy, bây giờ xem như là đã dạy dỗ cho Vu Cương và Hướng Hải một bài học, hơn nữa còn ngoài định mức thắng được của Trần Húc Dương 20 vạn đồng, cũng không cần tiếp tục vào sân thi đấu tiếp.
"Có lẽ vậy!"
Diệp Trần từ chối cho ý kiến, trực tiếp cầm lấy áo khoác của mình mặc vào.
"Tôi còn có việc, tôi đi trước đây! Hiệp tiếp theo Hướng Hải sẽ không thể lên trận, Trần Húc Dương, tranh tài còn lại giao lại cho ông!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp nghênh ngang rời khỏi. Mọi người lớp 12a3, lập tức đứng chôn chân tại chỗ, họ không bao giờ nghĩ rằng, Diệp Trần sẽ thực sự rời đi vào thời điểm quan trọng này. Sau khi Đường Thanh Nhã phản ứng kịp, vội vàng lớn tiếng la lên.
"Diệp Trần! Anh trở lại cho tôi! Tranh tài còn chưa có kết thúc, anh vội chạy đi đâu, có cảm giác vinh dự nào cho lớp trong mắt anh hay không?"
Đáng tiếc xung quanh sân bóng rổ thực sự có quá nhiều người, sau khi Diệp Trần đi vào bên trong đám người, trong nháy mắt biến mát không còn tăm hơi, không còn hình bóng, Đường Thanh Nhã tức giận dậm chân xuống đất. Trần Húc Dương thì nở ra nụ cười lạnh lùng:
"Hãy để tôi nói! Tên này chẳng qua là gặp may mắn nhất thời mà thôi, cho nên hắn ta sợ là không thể tiếp tục đấu được nữa?"
...
Rất nhanh, hiệp thi đấu tranh tài thứ ba đã bắt đầu, Hướng Hải mà lớp 12a6 mời đến, quả nhiên như Diệp Trần nói, không có ra sân, hơn nữa đã không nhìn thấy hắn ở đâu. Không có những đối thủ khó khăn này, Trần Húc Dương lập tức khôi phục lại tự tin, dẫn đầu đội bóng liên tục lấy được điểm, hiệp thứ ba kết thúc, đã dẫn trước đối thủ gần 20 điểm, sớm chiến thắng trước thời hạn.
Diệp Trần ra sân thi đấu chỉ 5 phút, mặc dù màn trình diễn rất tuyệt vời, nhưng sau tất cả, nó chỉ là một cái nhìn thoáng qua khi trận đấu tiếp tục, mọi người tập trung vào trên người Trần Húc Dương một lần nữa. Riêng chỉ có Đường Thanh Nhã, trong đầu tràn ngập đều là bóng dáng của Diệp Trần, ngay cả chính cô cũng không nói được ra nguyên nhân là gì, ngày bình thường luôn cảm thấy người bạn học này quái gở hướng nội tâm, trên người khắp nơi đều hiện ra vẻ thần bí, để cho người ta nhìn không thấu.
...
Sau khi Diệp Trần rời khỏi nơi sân bóng rổ ồn áo náo nhiệt, trực tiếp rời khỏi trường trung học số một Vân Châu. Ở trong ấn tượng của hắn, ở gần trường trung học số một Vân Châu, có một cửa hàng nhà thuốc Đông Y quy mô thật lớn, hắn dự định tới xem xem có thể mua được một số dược liệu cần để luyện chế đan dược hay không. Hiện tại tu vi của hắn đang kẹt lại ở Luyện Khí tầng ba, trước khi chưa xây dựng được đạo tràng để tu luyện, mượn nhờ đan dược để đột phá là biện pháp tốt nhất bây giờ hắn có thể nghĩ tới.
Ví dụ như Bồi Nguyên đan, Tụ Linh đan, Dưỡng Khí đan... ở là những loại đan dược ở Tu Chân giới thường thấy nhất, đối với việc đề cao tu vi có hỗ trợ rất lớn, vì vậy để luyện chế ra được những đan dược này bước đầu tiên phải cần có dược liệu, cũng chưa biết là những dược liệu đó quý giá như thế nào, cho dù linh khí ở trên trái đất rất thiếu thốn, nhưng chắc là cũng không khó tìm a. Tuy nhiên, Diệp Trần chạy tới cửa hàng nhà thuốc Đông Y kia, sau khi hướng ông chủ báo ra những dược liệu mà mình cần, ông chủ đưa ra câu trả lời thuyết phục, lại làm cho Diệp Trần phải sầu não một hồi.
Ví dụ như, luyện chế những loại đan dược cấp thấp thường dùng nhất này, đến một vị dược tài như nhân sâm, mà một gốc nhân sâm 50 năm, ông chủ cửa hàng nhà thuốc Đông Y bá ra giá cả lại cao tới 60 vạn! Hơn nữa còn không có hàng tồn!
Cuối cùng, Diệp Trần từ trong tiệm thuốc đi ra vẻ mặt hậm hực.
"Không nghĩ tới đồ vật ở Tu Chân giới chỗ nào cũng có thể thấy được, ở trên trái đất vậy mà lại đắt đỏ như vậy, xem ra tu chân ở cái thế giới này, quả nhiên chính là một chuyện xa xỉ!"
Chương 14 Kim Sa Ngu Nhạc thành
"Xem ra coi như 20 vạn đồng đánh cược với Trần Húc Dương tới tay, đối với ta mà nói, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi..."
Tiền tài thiếu nghiêm trọng, kế hoạch mua dược liệu luyện đan đã vạch ra có khi phải ngâm trong nước nóng, Diệp Trần đành phải buồn bực trở về trường học.
Trở lại lớp 12a3, đã gần tới lớp, tất cả mọi người trong lớp đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Trần.
Mặc dù Diệp Trần đã rất khiêm tốn, nhưng biểu hiện trên sân bóng rổ ngày hôm nay, vẫn còn làm không ít người rung động.
Thằng này ngày bình thường ngoại trừ thành tích học tập không tệ ra, thì không có bất luận một cái sở trường nào khác, hôm nay bỗng nhiên hót lên một tiếng làm kinh động lòng người, khó tránh khỏi khiến cho người khác phải tò mò.
Đối với ánh mắt khác thường của mọi người, Diệp Trần không thèm để ý, hắn bây giờ chỉ có một lòng muốn tăng cao tu vi, nếu không phải tu luyện gặp bình cảnh, căn bản sẽ không thèm ở chỗ này lãng phí thời gian.
Trở lại chỗ ngồi, Ngô Lỗi đau lòng nhức óc nói:
"Tôi nói Diệp tử, ông có phải ngốc hay không? Sao lại lãng phí cơ hội thể hiện trước mặt mỹ nữ toàn trường một cách vô ích như vậy?"
Diệp Trần mỉm cười, nói:
"Tôi có việc gấp, đi ra ngoài một chuyến, làm sao? Lớp chúng ta không có thua chứ?"
Ngô Lỗi nói:
"Thắng, ngược lại là thắng, anh em cảm thấy đáng tiếc a! Lúc đầu lấy biểu hiện của ông, hoàn toàn có thể đè Trần Húc Dương xuống! Hơn nữa, lớp trưởng đại nhân của chúng ta cũng bị ngươi chọc tức không nhẹ a!"
Nói đến đây, Ngô Lỗi hướng tới Đường Thanh Nhã chép miệng, Diệp Trần thuận theo nhìn sang, quả nhiên thấy nét mặt của Đường Thanh Nhã đang đầy vẻ tức giận nhìn qua hắn.
Nếu là những cô gái khác, Diệp Trần không thèm để ý tới, nhưng đối với Đường Thanh Nhã thì khác, hắn luôn có cảm giác mắc nợ trong lòng với cô ta, đành phải hướng cô ta mỉm cười đáp lại, đáng tiếc cô ta không thèm chịu nể mặt mũi, trực tiếp hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác.
Đối với vấn đề này, Diệp Trần cũng bất lực, đành phải khẽ thở dài một tiếng, cầm lấy đề thi thử tuyển sinh đại học trên bàn tùy ý lật xem.
...
Một buổi chiều, vội vã đi qua.
Mắt thấy sắp tan học, giáo viên cũng đã sớm rời khỏi, đột nhiên có một tờ giấy nhỏ truyền tới từ đằng trước, ký tên lại là Đường Thanh Nhã.
"Diệp Trần, hôm nay anh lâm trận bỏ chạy, chẳng lẽ không cần giải thích với tôi một chút sao?"
Diệp Trần âm thầm cười khổ, không nghĩ tới Đường Thanh Nhã chăm chỉ như vậy, vậy mà vẫn còn nhớ đến chuyện này, đành phải viết lại một câu, theo đường cũ chuyển về "Lớp trưởng đại nhân, tôi thực sự có lỗi! Lúc đó tôi có việc gấp, không thể không rời khỏi, với cả tôi chỉ là một người dự bị, có tôi hay không có tôi đều như thế."
Sau khi Đường Thanh Nhã nhìn thấy Diệp Thần viết lời xin lỗi, rõ ràng tâm trạng tốt hơn rất nhiều, khóe miệng hiện ra một nụ cười mỉm, sao đó lại viết vào một tờ giấy nhỏ, lại nhờ người ta chuyển tới.
" Dù sao thì, thắng lợi của ngày hôm nay anh cũng có đóng góp không hề nhỏ, tôi đã đặt xong phòng ở nhà hàng Diễm Dương tối nay để các anh ăn mừng, địa chỉ cụ thể Ngô Lôi biết..."
Diệp Trần nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, lập tức cau mày. Ngô Lỗi quả thực đã nói về chuyện này với hắn, nhưng hắn cũng không có ý định tham gia.
"Xin lỗi, buổi tối tôi còn có chuyện quan trọng phải làm, e rằng tôi không thể đi được..."
Sau khi Đường Thanh Nhã nhìn thấy nội dung trả lời của Diệp Trần, ngay sau đó tức giận đến không chịu được, lập tức viết một câu ở phía dưới, lần nữa gửi trở về. "Không được! Đêm nay là tổ chức ăn mừng cho đội bóng rổ các anh, cũng là buổi mà cả lớp liên hoan, tất cả mọi người đều sẽ tham gia, anh không thể vắng mặt được!"
Diệp Trần nhìn thấy nội dung trả lời của Đường Thanh Nhã, không thể không lắc đầu, ném tờ giấy sang một bên, không tiếp tục trả lời.
Do dù ở kiếp trước hắn mắc nợ với Đường Thanh Nhã, nhưng đối với hắn tầm quan trọng của Đường Thanh Nhã cũng chỉ nhỉnh hơn người bình thường một chút thôi, còn chưa quan trọng đến mức vì vài lời nói của cô ta mà dễ dàng thay đổi kế hoạch của mình.
Đúng lúc này "Đinh đinh đinh ~ "
Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Trần đeo ô màu đen của chính mình lên vai, dứt khoát đi ra từ cửa sau của lớp học.
Đường Thanh Nhã nhìn thấy Diệp Trần rõ ràng cứ như thế mà đi, liền giậm chân. Khi Đường Thanh Nhã tức giận, trông còn xinh đẹp hơn lúc bình thường, khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu của nàng càng trở nên có sức hút hơn.
...
Đi tới ngoài cửa lớn trường trung học số một Vân Châu, mấy người Hồ Bưu lái một chiếc xe Jeep cũ nát, đã ở trước cửa trường chờ đợi đã lâu.
Diệp Trần trực tiếp mở cửa xe, lên xem, cũng không nói nhảm với bọn hắn, hướng về phía Hồ Bưu khoát tay áo "Đi thôi!"
Hồ Bưu nhìn thấy Diệp Trần ăn mặc một thân quần áo học sinh, còn có thân thể gầy yếu kia, luôn cảm thấy rằng bầu không khí này thật cổ quái, nhưng lại không tiện mở miệng nói ra.
Tốt xấu gì hắn cũng coi là địa đầu xà của một phương, lại bị một tên học sinh trung học ra lệnh, nghĩ lại thấy sai sai sao á.
Tuy nhiên khi hắn ta nghĩ tới thân thủ kinh khủng của Diệp Trần vào ngày hôm qua, những bất bình trong lòng hắn ta biến mất mà không có dấu vết nào, trên khuôn mặt nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Anh bạn nhỏ Diệp tuổi còn trẻ, võ công lại cao cường như vậy, không biết sư phụ là vị cao nhân nào? Sư thừa môn phái nào?"
Tuy rằng Hồ Bưu đối với võ giả nội kình hiểu rõ không nhiều, nhưng cũng biết, phàm là người có thể tu luyện ra nội kình, nhất định đều phải có sư thừa của chính mình, loại hình nội kình này cũng không phải tự mình là có thể dễ dàng tu luyện ra được.
"Ta không có sư phụ!"
Diệp Trần thản nhiên nói.
Hắn nói ra lời này quả đúng là lời thật.
Nhớ tới kiếp trước, sau khi hắn bị Diệp Vô Thương hãm hại, chạy trốn ra nước ngoài, vì báo thù, gia nhập vào một cái tổ chức sát thủ thần bí, mà truyền thụ cho hắn một thân võ không vị kia chính là thủ lĩnh của tổ chức, nhưng chẳng qua là nhìn thấy thiên phú hơn người của hắn, muốn bồi dưỡng hắn thành một cỗ máy giết người mà thôi, căn bản không tính là sư phụ của hắn.
Về sau, hắn xuyên qua thời không tới Tu Chân giới, cũng giống như vậy không có chính thức bái sư.
Cho nên thật sự là hắn không có sư phụ!
Hồ Bưu làm sao biết được những chuyện này, còn tưởng rằng Diệp Trần không muốn nói ra sư thừa của mình, vấn đề này trong võ lâm cũng không hiếm lạ, không ít cao thủ võ đạo, đều đối với sư thừa môn phái của mình giữ kín như bưng, cho nên hắn cũng không dám tiếp tục hỏi nữa.
Hơn mười phút sau, xe jeep dừng lại trước một tòa nhà lộng lẫy.
Lúc này bầu trời cũng đã tối dần, phía trên tòa nhà đang lấp lánh đèn LED, rõ ràng là năm chữ to: Kim Sa Ngu Nhạc thành!
Kiếp trước lúc Diệp Trần ở Vân Châu, rất ít tới những chỗ như thế này, cho nên hắn đối với nơi này cũng không quen thuộc, tuy nhiên chỉ xem khung cảnh này, khẳng định cũng có thể đoán được, đây là một nơi ngư long hỗn tạp.
Quả đúng như vậy, khi tiến vào trong Kim Sa Ngu Nhạc thành này, trong đó tất cả đều là quán bar, quán ăn đêm, các loại hình KTV.
Dưới sự dẫn đường của Hồ Bưu, nhóm người đến một tầng tương đối tách biệt, lại còn có bốn tên đàn ông to khỏe vạm vỡ trông coi, xem qua đều là người luyện võ, thân thủ cực kỳ khỏe mạnh.
Hồ Bưu chắc là khách quen ở nơi này, sau khi tiến lên thấp giọng nói chuyện cùng với bốn tên đàn ông to khỏe vạm vỡ kia vài câu, rồi dẫn Diệp Trần đi vào.
Sau khi đi vào cổng, đầu tiên là đi qua một cái hành lang không ngắn, sau đó đằng trước bỗng nhiên trở nên rộng rãi.
Không gian bên trong rất lớn, dài khoảng chừng trăm mét, rộng bốn mươi, năm mươi mét, mà còn có hai tầng trên dưới.
Nhìn xung quanh, khắp nơi đều có các loại bao cát, cọc gỗ thiết bị loại hình luyện võ, ở vị trí trung tâm còn có ba khu lôi đài.
Lúc này tất cả mọi người đang ra sức tập luyện, hơn nữa không thiếu cao thủ võ đạo, thậm chí còn có võ giả nội kình!
Chương 15 Sàn đấm bốc dưới lòng đất
Đột nhiên, một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp đeo gọng kính vàng, đi về phía hai người.
Hồ Bưu vội vàng sải bước tiến lên trước, kêu một tiếng "Lư chủ quản", sau đó ghé vào tai nói nhỏ chỉ trong chốc lát.
Lư chủ quản ưỡn ra cái bụng lớn, vẻ mặt tự hào, sau khi ừm hai tiếng nhàn nhạt, lúc này mới đưa ánh mắt nhìn vào trên người Diệp Trần, ngay sau đó lông mày lập tức nhíu lại.
"Hồ Bưu, đây chính là quyền thủ muốn dự thi mà anh nói đó sao? Mẹ nó, anh không phải là đang trêu đùa ta? Nhìn dáng vẻ này của hắn, lông cũng còn chưa dài đủ, có lẽ còn đang là học sinh a?"
Giọng nói của Lư chủ quản rất lớn, những người vốn còn đang vùi đầu vào luyện tập kia, nghe thấy có quyền thủ mới đến đây, cũng thi nhau tới vây xem.
"Thật đúng là một học sinh a, ngay cả đồng phục cũng chưa có thay!"
"Này! Người trẻ tuổi bây giờ thực sự là càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, có nghĩ rằng chơi hắc quền đâu có dễ dàng như vậy không?"
"Anh bạn nhỏ, ta khuyên ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở về nhà đọc sách đi thôi! Ở đây không phải là nơi anh bạn nhỏ có thể tới!"
...
Nghe được giọng nói của mọi người, Diệp Trần hơi nhíu mày, ngẩng đầu lên từ từ đưa mắt nhìn một vòng, đồng thời hơi thả ra khí thế.
"Oanh!"
Những người ở xung quanh vốn đang chế giễu Diệp Trần, bị ánh mắt Diệp Trần đảo qua, trong lòng không hiểu phát lạnh rùng mình, tất cả từng người đều ngậm miệng lại, không còn ai dám tiếp tục mở miệng ra chế giễu nữa.
Cho đến lúc này, mọi người đột nhiên phát hiện ra rằng, thiếu niên nhìn như yếu đuối này dường như không có yếu ớt như bọn họ nghĩ, thậm chí còn mang đến cho họ một cảm giác vô cùng nguy hiểm!
"Bây giờ, đã có thể bắt đầu chưa?"
Sau khi Diệp Trần đảo mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lư chủ quan kia, lạnh như băng mở miệng nói.
Giờ phút này, vẻ coi thường trên mặt Lư chủ quản đã sớm biến mất mà không hề có dấu vết nào, thay vào đó là vẻ mặt kinh ngạc và gật đầu theo bản năng.
...
Diệp Trần nhẹ nhàng nhảy lên, nhảy đến một chỗ trên lôi đài.
Vị Lư chủ quan kia ở dưới đài, ho nhẹ một tiếng nói:
"Diệp tiên sinh, tôi sẽ lặp lại các quy tắc cho ngài một lần nữa, trước tiên ngài phải giành chiến thắng trước bất kỳ một người nào, mới có tư cách đi lên tầng hai, chính thức tham gia tranh tài. Và với tư cách là người mới ra mắt, miễn là ngài không có ngã xuống ở trên lôi đài, có thể liên tục phát động thách đấu, thẳng tới nếu như thắng được mười trận liên tiếp, có thể thu hoạch được 500 vạn đồng tiền thường, ngài đã hiểu chưa?"
Diệp Trần khẽ vuốt cằm, đầu gật gật nhè nhẹ, biểu thị là đã hiểu rồi.
Lư chủ quản lại chỉ vào những người ở dưới đài kia, mở miệng lần nữa, nói:
"Đã như vậy, người người ở dưới đây ngài có thể tùy ý tuyển chọn một người tiến hành thách đấu!"
Diệp Trần thần niệm khẽ động, chỉ vào một người đàn ông trung niên có khí tức mạnh nhất trong đám người, thản nhiên nói:
"Ta chọn ngươi thách đấu!"
Mọi người ở xung quanh đột nhiên xì xào bàn tán.
Hoá ra, Diệp Trần tiện tay lựa chọn người đàn ông trung niên kia, tên là Từ Bảo Sơn, là một vị quyền thủ duy nhất có cấp Bạch Ngân, hơn nữa còn là một võ giả nội kình!
Phải biết, võ giả nội kình cũng không phải là rau cải trắng, so sánh với võ giả bình thường, là có một cái ranh giới rõ ràng, cho dù là một võ giả vừa mới ngưng luyện ra nội kình, cũng đủ để treo lên đánh một đám quyền thủ bình thường.
Diệp Trần vừa đến đã chọn trúng một vị mạnh nhất trong bọn họ, thật không biết là vận may của hắn quá kém, hay là cố ý làm như vậy.
Từ Bảo Sơn hiển nhiên cũng không nghĩ tới, Diệp Trần rõ ràng chọn trúng hắn, sờ lên cái mũi của mình, cười lạnh nói:
"Người trẻ tuổi! Mặc dù chỉ là thử nghiệm, lão phu cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu như ngươi không muốn cái tay cái chân của ngươi bị gãy, hay là mất đi cái mạng nhỏ, lão phu khuyên ngươi vẫn là tuyển chọn lại một lần nữa đi!"
Không nghĩ tới, Diệp Trần liếc mắt nhìn qua Từ Bảo Sơn, thản nhiên nói:
"Nói nhảm nhiều quá!"
Từ Bảo Sơn lập tức giận dữ "Người trẻ tuổi, khá lắm! Ngươi đã không muốn sống nữa, vậy hôm nay lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!"
Nói xong lời này, dưới chân Từ Bảo Sơn bống nhiên dừng lại, người đột ngột nhẩy lên, bay thẳng nhảy lên trên lôi đài, sau đó còn chưa đợi thân hình đứng vững, một chưởng mạnh mẽ đập về phía Diệp Trần!
Hô!
Một chưởng này của Từ Bảo Sơn đánh tới, toàn bộ trên lôi đài giống như có một cơn gó lớn thổi vào, hơn nữa vô cùng nóng!
Điều mà càng khiến cho người ta cảm thấy ngạc nhiên là, bàn tay của Từ Bảo Sơn, đột nhiên lớn hơn gấp đôi, rõ ràng giống như một cái quạt mo, mạnh mẽ đập vào trên đầu Diệp Trần.
"Thiết Sa Chưởng?"
Diệp Trần đối với võ học trên trái đất cũng không lạ gì, liếc mắt là có thể nhận ra chưởng pháp mà Từ Bảo Sơn sử dụng, là Thiết Sa Chưởng có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm của Hoa Hạ.
Loại chưởng pháp này nghe nói cực kỳ khó luyện, người tu luyện hàng ngày phải lấy tay cắm vào hạt sát, hơn nữa còn phải phối hợp thêm với dược liệu quý báu, rõ ràng luyện được một tầng vết chai thật dày trên hai bàn tay, lại sử dụng thêm nội kình, bàn tay nhìn qua so với bàn tay người bình thường phải lớn hơn rất nhiều!
Mà sau khi luyện Thiết Sa Chương tới cảnh giới cực cao, chẳng những đao thương bất nhập, nghe nói có thể đập nát kim loại phá vỡ đá, uy lực cực mạnh!
"Thiết Sa Chưởng của ngươi luyện được đúng là có chút hỏa hầu, đáng tiếc chung quy vẫn là bàng môn tà đạo, không có tiền đồ gì!"
Đối mặt với một chưởng rất mạnh này của Từ Bảo Sơn, Diệp Trần không lùi mà tiến, vung ra một quyền đánh thẳng vào nghênh đón tiếp lấy, đồng thời thản nhiên mở miệng bình luận.
"Ngông cuồng!"
Từ Bảo Sơn vốn còn muốn giữ lại mấy phần lực, không có ý định hạ tử thủ, nghe được lời nói của Diệp Trần, lập tức tức giận đến phổi cũng muốn nổ, sau đó không còn lưu thủ, toàn lực phát ra nội kình.
"Chết đi!"
So sánh với bàn tay to lớn kia của Từ Bảo Sơn, nắm đấm của Diệp Trần, quả thực giống như nắm tay của trẻ con.
Mọi người ở dưới đài thấy thế, thi nhau lắc đầu. "Thiết Sa Chưởng của Từ sư phó, đã sớm luyện được lô hỏa thuần thanh, coi như quyền thủ cấp Hoàng Kim, cũng không dám tùy tiện đối chưởng cùng với Từ sư phó, người trẻ tuổi này thực sự là không biết sống chết!"
"Vốn còn cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản, hiện tại xem ra cùng lắm cũng chỉ là một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch không biết trời cao đất rộng là cái gì mà thôi!"
"Chọc giận Từ sư phó, một chưởng vỗ xuống này, hắn làm sao còn mạng để sống?"
"Tưởng thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ vậy thôi, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng!"
...
Ầm!
Ngay trong tiếng nói chuyện của mọi người, một chưởng một quyền mạnh mẽ đập vào nhau và tạo ra một tiếng động lớn, tính cả lôi đài dưới chân hai người cũng đều mạnh mẽ lắc lư một cái!
Nhưng ngay lập tức, mọi người bị cảnh tưởng trước mắt nhất thời làm cho sợ hãi ngây cả người.
Chỉ thấy, trên lôi đài người thiếu niên không được mọi người xem trọng kia, rõ ràng không hề động một chút nào, thậm chí lắc lư một cái cũng không có, ngược lại là Từ Bảo Sơn, người mà được bọn họ công nhận là người mạnh nhất, vậy mà như diều đứt dây, bay ngược ra đằng sau, nặng nề ngã ngửa vào dưới lôi đài, sau đó cái tay còn lại cầm lấy cánh tay đẫm máu kia mà kêu rên lên.
Haizzz!
Tất cả mọi người nhìn cánh tay đẫm máu kia thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó tất cả đều không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía thiếu niên kia, từ đầu đến cuối vẻ mặt hắn vẫn bình thản như thường.