-
Chương 166-170
Chương 166 Đến Nam Hải
Một vầng mặt trời đỏ, từ trên mặt biển phía đông từ từ nhô lên.
Trải qua một đêm thời gian trôi vùn vụt trên biển, Diệp Trần và năm tên tinh anh Thần Long vệ, rốt cuộc vượt qua vùng biển Nam Hải.
Rất nhanh, đi tới căn cứ hải quân ở Nam Hải, phía trước bắt đầu xuất hiện từng, trảm kiểm soát bắt đầu xuất hiện ở phía trước.
Tuy nhiên, năm người Âu Dương Hàn vốn chỉ xuất thân binh vương, tự nhiên là quen đường dễ đi, mà sau khi Âu Dương Hàn xuất trình ra giấy tờ thông hành, càng là một đường đèn xanh mà đi, trực tiếp tới vị trí căn cứ trung tâm trên biển.
Sau một lúc, một nhóm sáu người lên đảo, một tên thanh niên là sĩ quan có dáng người khôi ngô tháo vát trên vai có hai gạch ba sao, dường như đã sớm ở trên bờ chờ đã lâu, nhìn thấy một nhóm sáu người lên bờ, lập tức bước nhanh đi tới.
"Âu Dương, các ngươi coi như là đến rồi! Ha ha ha!"
Nói xong, trực tiếp với Âu Dương Hàn ôm một cái.
Hóa ra, thanh niên sĩ quan này tên là Hứa Minh, là người quen biết cũ với Âu Dương Hàn, vậy giờ thì là đội trưởng đội cảnh vệ của thượng tướng Hải quân Lâm Chấn Nam.
Đây cũng là một trong các lý do vì sao, Dịch Sơn Hà lại phái Âu Dương Hàn tới đây phụ tá Diệp Trần.
Sau khi hai người hàn huyên với nhau vài câu, Hứa Minh nói:
"Nghe nói lần này trong Thần Long vệ các ngươi, có một vị cung phụng cấp thiếu tướng tới, không biết là vị nào?"
Hứa Minh vừa nói, ánh mắt cũng bắt đầu thăm dò trên thân mấy người còn lại.
Thần Long vệ từ trước đến nay là bộ ngành thần bí của Hoa Hạ, tin tức nội bộ của nhân vật cao tầng càng là thuộc về cơ mật hạng nhất, ngoài một số nhân vật thượng tầng biết một chút nội tình ra, người bình thường tự nhiên biết rất ít.
Mà lấy địa vị của Hứa Minh, chỉ biết Thần Long vệ muốn phái cao thủ đến bảo hộ thượng tướng Lâm Chấn Nam, nhưng cụ thể là ai, lai lịch như thế nào, hiển nhiên cũng không biết rõ.
Âu Dương Hàn đang muốn mở miệng giới thiệu, lúc này Diệp Trần thản nhiên nói:
"Lời nói nhảm không cần thiết không cần phải nói, lập tức dẫn ta đi gặp Lâm tướng quân!"
Quẳng xuống câu nói này, Diệp Trần đã trực tiếp đi qua bên người Hứa Minh, trược tiếp hướng về phía trước từ từ đi tới.
Hứa Minh nghe được điều này, lập tức đột nhiên biến sắc, suýt chút nữa không nhịn được quát to, mặc dù hắn chỉ là đội trưởng đội cảnh vệ, nhưng lại rất được Lâm Chấn Nam tin tưởng, ở trên toàn bộ Hải Nam này, cho tới bây giờ còn chưa có người nào dám nói như vậy với hắn!
Hơn nữa, hắn thấy tuổi Diệp Trần còn trẻ, còn tưởng rằng là thủ hạ của Âu Dương Hàn, tự nhiên càng thêm tức không chịu được.
Tuy nhiên còn chưa đợi Hứa Minh nổi khùng lên, Âu Dương Hàn đã tranh thủ đè hắn lại, thấp giọng nói:
"Vị này chính là Diệp thiếu tướng mới mới lên cấp cung phụng của Thần Long vệ chúng ta!"
"Cái gì?"
Hứa Minh nghe được điều này, lập tức trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc một lúc lâu, mặt mũi tràn đẩy vẻ khó mà tin nổi nói:
"Âu Dương, đây không có khả năng a? Hắn chẳng qua chỉ là một tên nhóc..."
Hứa Minh còn chư nói xong, đã bị Âu Dương Hàn lấy một tay bịt miệng lại,
"Hứa Minh, nói cẩn thận!"
Âu Dương Hàn nói còn đồng thời nghiêm nghị hướng về phía Diệp Trần nhìn một cái.
Trước mặt vị sát thần này, thế nhưng ngay cả như mấy người Lỗ Thiên Bá đều là tinh anh của Thần Long vệ, cũng dám nói giết là giết, huống chi là Hứa Minh?
Hắn cũng không muốn anh em tốt của mình, bởi vì một câu, chôn vùi tính mạng của mình.
Cũng may, Diệp Trần dương như cũng không nghe thấy lời nói bất kính của Hứa Minh, vẫn đang từ từ đi về phía trước.
Âu Dương Hàn lập tức thờ phào nhẹ nhóm, lập tức kéo Hứa Minh bước nhanh đi theo.
Còn về Hứa Minh, nhìn thấy dáng vẻ người anh em tốt của mình giữ kín như bưng, trong lòng lập tức càng thêm tò mò, tuy rằng bắt đầu thành thành thật thật đi tới phía trước dẫn đường, nhưng cũng không cảm thấy, thiếu niên tuổi trẻ trước mặt này, có loại thực lực trong truyền thuyết.
Hơn nữa, cho dù đối phương đứng hàng thiếu tướng, nhưng lại đối với hắn vô lễ như thế, cũng làm cho hắn rất khó chịu.
Dù sao, hắn cũng là đội trưởng đội cảnh vệ của một vị thượng tướng!
...
Ngay sau đó, sau khi đi qua các trạm kiểm soát, mọi người đi tới một tòa nhà tương tự như nhà máy ở phía trước.
Hứa Minh dẫn sáu người tiến vào bên trong, sau đó lại đi vào trong một cái thang máy.
Các tòa nhà trong căn cứ hải quân gần như đều có hình dáng bằng phẳng, từ bên ngoài nhìn vào, chúng trông rất đơn giản không có gì lạ, giống như một nhà máy đổ nát.
Nhưng thực ra, sức mạnh thực sự, chắc chắn ẩn ở phía dưới, dù sao phía dưới vùng đất là phòng hộ tốt nhất, không chỉ có thể bảo vệ chống lại cuộc tấn công không quân, mà còn có thể ngăn chặn kẻ thù nhìn trộm quân tình.
Quả nhiên, sau khi mọi người tiến vào thang máy, bắt đầu từ từ hạ xuống, giảm xuống ước chừng hơn mười mét, mới đột nhiên dừng lại.
"Soạt!"
Cửa thang máy vừa mở ra, bên ngoài lập tức rộng mở trong sáng, không gian thế mà so với một cán sân bóng còn rộng rãi hơn, hơn nữa, còn đặt ở đấy các loại vũ khí đạn pháo...
Dưới sự dẫn đường của Hứa Minh, đi qua một nơi tương tự như nhà máy quân sự, lại đi tiếp mấy vòng, đi tới một nơi rất bí mật và yên tĩnh.
Diệp Trần biết, chỗ này hơn phân nửa chắc là, nơi vị thượng tướng Lâm Chân Nam kia xử lý quân vụ.
Xung quanh rõ ràng đề phòng rất nghiêm ngặt, tất cả đều là những người lính có súng thật, và có khoảng chừng hơn chục người, hơn nữa tất cả đều rất uy nghiêm, vừa nhìn đã biết đều là cao thủ trong quân.
"Bạch!"
Một nhóm bảy người đi tới trước mặt, mười mấy tên binh sĩ, lập tức đồng loạt thi lễ, động tác đều nhịp
Mấy người Hứa Minh, Âu Dương Hàn, vốn là quân nhân, cũng lập tức thi nhau hoàn lễ.
Duy chỉ có Diệp Trần vẫn như cũ hai tay đúc vào trong túi quần, giống như không nhìn thấy.
Hứa Minh thấy Diệp Trần dáng vẻ quần áo ba lăng nhăng, lông mày không thể không nhíu chặt lại, trong lòng đối với hắn càng thêm không vui.
Chẳng mấy chốc, mọi người tiến vào phòng khách, Hứa Minh nói:
"Lâm Tư lệnh quân vụ bận rộn, phiền các vị trước tiên ở đây chờ một chút, ta phải đi vào trước để báo cáo xin chỉ thị!"
Nói xong, Hứa Minh vứt mấy người xuống, hướng bên trong đi tới.
...
Nhưng mà, đợi tới hẳn nửa giờ, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Hứa Minh trở về lần nữa.
Đến lúc này, coi như thằng ngu cũng hiểu được, tình huống đã có chút không đúng.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có thể có hai nguyên nhân:
Hoặc là Lâm Chấn Nam có rất nhiều quân vụ, thực sự không thể phân thân, nhưng nếu thực sự là như vậy, vậy ít nhất chắc là cũng phải phái người tới, tiếp đãi mấy người khách như bọn họ một chút mới đúng a?
Dù sao, bọn họ thế nhưng là Thần Long vệ đặc biệt phái tới để bảo vệ Lâm Chấn Nam, mà bọn họ và Lâm Chấn Nam lại không có mâu thuẫn gì, thân đường đường là thượng tướng của một nước, không thể ngạo mạn thất lễ như thế.
Nếu như lý do này nói không thông, vậy cũng chỉ có thể có một cái khả năng khác: Đó chính là Hứa Minh căn bản không có thông báo!
Còn về nguyên nhân thì cũng không khó để mà suy đoán, hơn phân nửa là muốn trả thù cử chỉ vô lễ của Diệp Trần trước đó đói với hắn.
Mấy người Âu Dương Hàn cũng không ngu, Diệp Trần đã có thể nghĩ tới mức này, bọn họ tự nhiên có thể nghĩ tới, mấy người Âm Bất Bình, Lỗ Thiên Bá, khóe miệng đã bắt đầu hiện ra nụ cười đùa cợt.
Tuy rằng bọn họ bây giờ cùng một phe cánh với Diệp Trần, thế nhưng có thể nhìn thấy Diệp Trần kinh ngạc, trong lòng thì khỏi phải nói đã có bao nhiêu sướng rồi.
Duy chỉ có Âu Dương Hàn, vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng âm thầm lo lắng.
Hắn cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy người trước mắt này, thiếu niên tướng quân so với hắn tuổi còn nhỏ hơn rất nhiều, tuyệt đối không phải là một nhân vật có thể tùy tiện trêu chọc, anh em tốt này của chính mình, không biết trời cao đất rộng, lại dám dùng loại thủ đoạn nhỏ này cố ý làm khó hắn, chỉ sợ đợi lát nữa sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Đúng lúc này, trong phòng khách lại có ba người đi tới...
Chương 167 Sát thủ đảo Khô Lâu
Ba người này, đều mặc quân trang hải quân, hơn nữa quân hàn cũng không thấp, người đàn ông trung niên đi đầu, trên vai là một bông lúa một sao, hóa ra cũng là một tên thiếu tướng!
Còn về hai người sau lưng kia, như nhau đều là quân hàm Đại tá.
Rất rõ ràng, ba người này cũng đều là nhân vật cao tầng ở quân khu Nam Hải!
Nhưng nhìn tới ba người này, Diệp Trần lập tức nhướng mày, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
Ngay sau đó, cả ba đi thẳng đến trước cửa chống đạn, ở cửa ra vào có hai người lính đứn canh gác, vội vàng cung kính chào theo kiểu quân đội.
Người đàn ông trung niên có quân hàm thiếu tướng kia trực tiếp mở miệng nói:
"Mở cửa nhanh! Ta có quân tình khẩn cấp, phải báo cáo với Lâm Tư lệnh!"
Hai người lính gác không dám kéo dài, hơn nữa đối phương vốn là cao tầng trong quân đội, là khách quen của nơi này, cho nên không do dự chút nào, lúc này điền mật mã vào, nhanh chóng mở ra cửa sắt chống đạn.
Ba người thấy thế, khóe miệng thi nhau hiện ra vẻ vui mừng, lập tức bước nhanh đi vào.
Ngay vào lúc ba người vừa đi vào cửa sắt, trong tích tắc Diệp Trần lập tức nhìn ra sơ hở trên thân ba người này, khóe miệng không thể không nhếch lên, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Thuật Súc Cốt Dịch Dung sao? Suýt chút nữa ngay cả ta đều bị lừa, xem ra chắc là người của đảo Khô Lâu đi, lá gan thật đúng là không nhỏ!"
Thấp giọng tự nói với mình một câu, ký ức liên quan tới kiếp trước, đã bắt đầu xuất hiện trong tâm trí của Diệp Trần...
Đảo Khô Lâu, là một trong mười tổ chức sát thủ của thế giới, xếp hạng thứ sáu!
Sát thủ từ trong đảo Khô Lâu đi ra, nghe nói xương cốt của mỗi người đều quái lạ, lại thêm từ nhỏ, trải qua bồi dưỡng bằng gen thuốc nước đặc thù, học tập thuật súc cốt, sau khi lớn lên, cơ bắp xương cốt có thể tùy theo ý muốn biến thiên vạn hóa, tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong, thậm chí ngay cả vân tay cũng có thể dễ dàng thay đổi, lại phối hợp thêm thuật dịch dung, gần như có thể dễ dàng giả mạo!
Diệp Trần nhớ rõ, ở kiếp trước những năm hắn làm sát thủ, đã từng tiếp xúc với sát thủ của đảo Khô Lâu.
Tuy rằng, thực lực của sát thủ đảo Khô Lâu, ở bên trong đông đảo tổ chức sát thủ của thế giới, chỉ có thể coi là ở giữa trung và thượng lưu, sức chiến đấu không thể so sánh với sát thủ của Huyết Ảnh Thiên Phạt, thế nhưng trong tất cả các tổ chức sát thủ lớn của thế giới, đảo Khô Lâu là tổ chức sát thủ có xác suất thành công cao nhất! Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn họ có thuật Súc Cốt Dịch Dung, thực sự quá lợi hại
Nghĩ lại mà xem, người thân bên cạnh ngươi, bỗng nhiên cho ngươi ăn một dao, thử hỏi ai có thể chống đỡ được?
"Diệp thiếu tướng, ngài vừa rồi nói cái gì? Đảo Khô Lâu? Nhưng đó có phải là cái tên của một tổ chức trong mười tổ chức sát thủ hàng đầu của thế giới không?
Âu Dương Hàn ở một bên, nghe được tiếng lẩm bẩm của Diệp Trần, nhịn không được mở miệng dò hỏi.
Diệp Trần đang định nói cho Âu Dương Hàn biết, tên sĩ quan cao cấp đi vào trước đó, chắc là sát thủ đảo Khô Lâu dịch dung mà thành.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cửa sắt lần nữa mở ra, Hứa Minh từ bên trong đi ra, sau đó từ từ đi tới trước mặt sáu người, hướng về phía Diệp Trần, bên ngoài thì cười nhưng trong thì không cười nói:
"Diệp thiếu tướng, thực sự xấu hổ! Lâm Tư lệnh bây giờ đang có quân vụ khẩn cấp, muốn thương nghị với thiếu tướng Dương Thành Vũ, thực sự bận quá không có thời gian tới gặp các ngươi, hay là các ngươi về trước đi?"
Hứa Minh vừa nói xong lời này, trên mặt hiện ra một bộ vẻ mặt "Ta chính là muốn chơi ngươi, ngươi có thể làm gì được ta".
Mấy người Lỗ Thiên Bá, Âm Bất Bình, càng là nhịn không được cười nhạo.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, tuy rằng biết rõ Hứa Minh đang giở trò quỷ, nhưng Diệp Trần căn bản cũng không thể làm gì.
Bởi vì cái gọi là, Diêm Vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi!
Cho dù Diệp Trần đứng hàng thiếu tướng, thế nhưng đứng ở trước mặt tư lệnh Lâm Chấn Nam trong tay nắm giữ một quyền lực quân sự của một phương, hắn cũng không dám tùy tiện lỗ mãng.
Hứa Minh rõ ràng chính là đang cố ý dây khó dễ cho Diệp Trần, không thông báo cho hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể xông vào hay sao?
Nhưng mà rất nhanh, bọn họ kinh ngạc phát hiện, Diệp Trần thật đúng là dám làm!
Chỉ thấy, Diệp Trần hoàn toàn phớt lờ những lời mà Hứa Minh nói, trực tiếp sải bước đi tới trước cửa sắt chống đạn.
Tất cả mọi người nhất thời đều sững sờ, sau khi Hứa Minh kịp phản ứng, lập tức bước nhanh xông lên trước, ngăn lại đường đi của Diệp Trần, quát lạnh nói:
"Lớn mật! Bái mật quân sự trọng địa! Ngươi dám xông vào?"
Khóe miệng Diệp Trần nhếch lên, cười lạnh,
"Tự tiện xông vào thì như thế nào?"
Nói xong, Diệp Trần trực tiếp tiện tay vung lên, một bàn tay đập Hứa Minh ở trước mặt mình bay ra ngoài!
"Cái gì!"
Năm người Âu Dương Hàn, tất cả lập tức đều choáng váng!
Tuy rằng, bọn họ trước đõ đã thấy được thực lực trâu bò của Diệp Trần, cảm thấy hắn coi trời bằng vung, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ rằng, hắn vậy mà có thể coi trời bằng vung tới tình trạng như thế này!
Thậm chí ngay cả bí mật quân sự trọng địa, cũng dám xông vào!
Đây chính là tội lớn đủ để rơi đầu!
"Tuy rằng ta rất chán ghét tiểu tử này, nhưng ta không thể không thừa nhận, tiểu tử này thực sự có gan!"
Lỗ Thiên Bá nhịn không được cảm thán một câu.
Âm Bất Bình thì u ám cười nói:
"Đây không phải là có gan, đây là óc chó! Ngay cả bí mật quân sự trọng địa cũng dám tùy tiện xông loạn, lần này cho dù là Dịch lão, cũng không giữ được hắn!"
"Không sai! Cử động lần này của hắn, dù sao cũng sẽ chọc giận Lâm Tư lệnh, ta ngược lại muốn nhìn xem cuối cùng hắn sẽ như thế nào?"
...
Diệp Trần hình như không có nghe được, tiếng nghị luận của năm người phía sau, sau khi một bàn tay đập Hứa Minh bay đi, sau đó tiếp tục hướng tới cửa chống đạn đi tới.
"Mở cửa!"
Diệp Trần đi tới trước cửa, trực tiếp ra lệnh đối với hai người lính canh gác trước cửa.
Hai tên lính kia, vào lúc này đã đờ đẫn từ lâu, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy được nhân vật hung hãn như thế, thế mà một bàn tay đánh Hứa Minh khắp Hải Nam vô địch thủ, trực tiếp đập bay ra ngoài!
Hơn nữa trước đó nghe Hứa Minh xưng hô, người thiếu niên trước mắt này, dường như còn là một tên tướng quân!
Hai tên lính kia còn đang không biết phải làm sao, Hứa Minh vừa bị Diệp Trần vỗ bay ra ngoài, sưng mặt sưng mũi, vào lúc này đã gắng gượng bò dậy, trực tiếp giận dữ hét:
"Hai người các ngươi còn lo lắng cái gì? Dám can đảm xông vào trọng địa bí mật quân sự, bắn cho ta! Giết chết ngay tại chỗ!"
Hứa Minh hiển nhiên đã bị tức giận làm choáng váng đầu óc, vậy mà đối với hai người hạ đạt ngay chỉ lệnh giết chết tại chỗ!
Diệp Trần thấy thế, không thể không lắc đầu,
"Thực sự là một đám ngu xuẩn!"
Nói xong, Diệp Trần lần nữa tiến lên một bước, trực tiếp một quyền hung hăng đánh vào cánh cửa chống đạn dày hai mét đập xuống!
...
Cùng lúc đó, phía sau cánh cửa chống đạn, ba tên sát thủ đảo Khô Lâu trước đó, đã tiến vào trong văn phòng của Lâm Chấn Nam.
"Thành Vũ, nghe nói ngươi có quân tình khẩn cấp phải báo cáo ta, có phải bên Tam Cam kia lại có động tĩnh gì hay không?"
Lâm Chấn Nam Tư lệnh hải quân Nam Hải, một bên đang phê duyệt văn kiện trong tay, không ngẩng đầu, mở miệng đối với ba người nói.
"Khặc khặc!"
Ba người thận trọng đóng lại cửa, vẻ mặt cười âm hiểm hướng Lâm Chấn Nam đi tới.
Lâm Chấn Nam lập tức ý thức được tình huống không đúng, đột nhiên anh đứng dậy,
"Ngươi không phải là Dương Thành Vũ! Các ngươi là ai?"
Ba người lần nữa cười khặc khặc một tiếng, các cơ trên khuôn mặt vặn vẹo một hồi, thân hình cũng đi theo một hồi biến hóa, sau một lúc, đã hoàn toàn biến thành một bộ mặt khác!
"Khặc Khặc! Lâm Tư lệnh, ngưỡng mộ đã lâu! Ngài chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới, ba người huynh đệ chúng ta, có thể xuyên qua cửa ải nặng nề, trực tiếp quang minh chính đại đi tới trước mặt ngài chứ?"
Chương 168 Có ta ở đây, ngươi không chết được!
Dung mạo của sát thủ này, trong nháy mắt biến thành tướng mạo của một người đàn ông Châu Á bình thường, mà còn nói được tiếng Hoa, mặc dù còn có chút cứng nhắc.
Vẻ mặt Lâm Chấn Nam lập tức biến đổi lớn, gần như bằng tốc độ nhanh nhất, rút súng lục bên hông ra,
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Liên tiếp ba phát, gần như trong nháy cùng lúc bắn ra, rất chuẩn xác bắn vào mi tâm của ba tên sát thủ!
Nhưng mà, ba tên sát thủ ở trước mặt này, cũng không có ngã xuống, ngược lại trên mặt còn hiện ra nụ cười khinh thường.
Ngay sau đó, một cảnh tượng vô cùng rung động xảy ra, chỉ thấy làn da trên khuôn mặt của ba người vặn vẹo một lúc.
"Ba!" "Ba!" "Ba!"
Đạn ở chỗ mi tâm của ba người, thế mà rõ ràng bị ép ra ngoài, hơn nữa một vết máu cũng không có xuất hiện.
Bây giờ đang ở khoảng cách gần, một súng bắn vào vị trí yếu hại như thế, ba người thé mà tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đã lấy đạn ra khỏi cơ thể rất dễ dàng.
Cho dù là tông sư Hóa Kình, cũng tuyệt đối không có trình độ biến thái như thế!
Đương nhiên, như vậy cũng không có nghĩa là, thực lực trước mắt của ba người này, đã vượt qua tông sư Hóa Kình.
Bởi vì nếu như là tông sư Hóa Kình, hoàn toàn có thể dựa theo tốc độ phản ứng kinh người để tránh né đạn, hoặc là hóa khí thành cương, trực tiếp lấy cương khí ngăn cản đạn, căn bản không cần thiết phải vẽ vời cho thêm chuyện.
Ba người trước mắt này, hiển nhiên đã sử dụng gen thuốc nước đặc thù cải tạo thân thể, xương cốt và cơ bắp trên cơ thể, đã sớm hoàn toàn khác biệt với người bình thường, cho nên mới trở nên quỷ dị như vậy.
Tuy nhiên, sau khi bắn ba phát này, Lâm Chân Nam lại biết được, súng ngắn không đủ để tạo ra uy hiếp đối với ba người này, lập tức đưa tay đặt ở trên nút màu đỏ trên bàn.
Nhưng mà, dường như cũng không có phản ứng gì...
"Lâm Tư lệnh là đang muốn báo tin cho người bên ngoài sao? Thực sự thật có lỗi, trước khi chúng ta tới đây, đã cắt đứt hệ thống báo động rồi, hơn nữa lấy trình độ cách âm của gian phòng này, bên trong coi như có xảy ra bắn nhau, bên ngoài cũng không nghe được một chút nào, khặc khặc!"
Ba tên sát thủ đảo Khô Lâu, lần nữa cười một trận đắc ý.
Lâm Chấn Nam nghe được điều này, sắc mặt lập tức trắng nhợt,
Mặc dù hắn là thượng tướng của một nước, nhưng là lấy mưu lược mà phát triển phấn đấu thành tướng, cũng không phải là loại mãnh tướng chiến đấu, tuy rằng cũng biết sơ sơ một số võ công, nhưng khẳng địch không có cách nào so sánh với sát thủ đỉnh cấp chuyên nghiệp trên thế giới này.
Tuy nhiên, Lâm Chấn Nam đến cùng vẫn là thượng tướng của một nước, sau khi trải qua hoảng hốt một lúc, rất nhanh đã trấn định lại, lần nữa khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt trước đó, lại chậm rãi ngồi xuống, nhìn ba tên sát thủ đảo Khô Lâu trước mắt, thản nhiên nói:
"Chết sống có số! Tuy nhiên trước khi chết, có thể cho ta trước khi chết được biết rõ ràng hay không, không biết đằng sau ba vị là thế lực nào muốn mua đầu của ta?"
Người cầm đầu của nhóm sát thủ đảo Khô Lâu kia, lập tức cười khặc khặc một tiếng,
"Ngươi dù sao cũng phải chết, coi như biết thế lực sau lưng chúng ta, thì có để làm gì chứ? Huống chi, lấy người cơ trí như Lâm Tư lệnh, chắc hẳn cũng có thể trong lòng đã sớm biết rõ đi?"
Lâm Chấn Nam nhẹ gật đầu,
"Nói cũng đúng! Đến tình cảnh này rồi, biết hay không biết thì cũng có gì khác nhau? Đáng tiếc a, tính mạng một người như ta chết cũng không có gì đáng tiếc, thế cục Nam Hải thật vất vả ổn định lại, lại sắp phải rơi vào trong hỗn loạn... "
Sát thủ kia lần nữa cười khặc khặc một tiếng,
"Lâm Tư lệnh ý chí thiên hạ, ta rất bội phục, đáng tiếc chúng ta đều vì chủ của mình, đắc tội rồi!"
Nói xong lời này, sát thủ kia hướng về hai tên thủ hạ sau lưng vung tay lên, lạnh giọng nói:
"Tiễn Lâm Tư lệnh lên đường!"
"Rõ!"
Hai người kia lập tức đứng dậy, muốn đi về phía Lâm Chấn Nam.
Lâm Chấn Nam cũng tự biết, căn bản không thể nào là đối thủ của ba người trước mặt này, lần nữa thở dài một tiếng, dứt khoát nắm hai mắt lại, không có ý định tiếp tục chống cự.
Nhưng mà, ngay vào lúc hai tên sát thủ chuẩn bị ra tay,
"Ầm ầm!"
Bên ngoài đột nhiên phát ra một tiếng nổ, giống như một vụ nổ bom khổng lồ!
Ngay sau đó, cả phòng đều mạnh mẽ lắ lư một cái, giống như xảy ra một trận động đất cỡ lớn!
Ba tên sát thủ lập tức thì nhau biến sắc,
"Không được rồi! Nhanh động thủ!"
Tên sát thủ cầm đầu kia lập tức hét lớn một tiếng, hai tên thủ hạ kia cũng ý thức được có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lập tức lao tới trước người Lâm Chấn Nam!
Phản ứng của Lâm Chấn Nam cũng rất nhanh, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức lại dấy lên hi vọng, dưới chân bỗng nhiên đạp một cái, cả người và ghế, lùi về sau mấy mét, sau đó xoay người đi tới bên tường.
Nhưng mà tốc độ của hai tên sát thủ kia còn nhanh hơn, thân thể gần như lóe lên, cũng đã lao tới trước mặt của hắn.
"Ai! Cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết!"
Lâm Chấn Nam thở dài một tiếng, ngay vào lúc hắn cảm thấy mình chắc chắn phải chết không thể khi ngờ, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói xa lạ,
"Có ta ở đây, ngươi không chết được!"
Sau khi giọng nói này rơi xuống, Lâm Chấn Nam cảm thấy hoa mắt, không biết từ lúc nào, trước mặt hắn, xuất hiện một dáng người thon gầy!
Đây là một người thiếu niên, cả người mặc quần áo bình thường thoải mãi, dung mạo đẹp trai, khí chất lạnh nhạt.
Tự chiên chính là Diệp Trần phá cửa mà vào, nhanh chóng chạy tới nơi này!
"Ầm!" "Ầm!"
Cùng lúc đó, hai tên sát thủ đã lao tới trước mặt, một người lại một người hung hăng đánh ra một quyền, đạp vào trên người Diệp Trần.
"Hừ!"
Hai tay Diệp Trần chắp sau lưng, vững vàng đón đỡ lấy một quền của hai người này, sau đó lạnh lùng hừ một cái.
"Bành!" "Bành!"
Hai tên sát thủ kia, lập tức giống như đạn pháo, bắn ngược trở về, sau đó xuyên thủng bức tường đá bảy hay tám phòng, cuối cùng thân thể bị mắc kẹt ở trên tường, đã sớm be bét máu thịt, hiển nhiên chắc là không sống nổi.
Một tên sát thủ cuối cùng kia, sau khi kịp phản ứng, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần,
"Ngươi...ngươi là ai? Chúng ta rõ ràng làm không hề có một chút sơ hở nào, ngươi làm sao lại phát hiện được ra chúng ta?"
Thực ra thì từ lúc hắn đang trên đường tiến vào căn phòng này, đã từng để ý tới Diệp Trần ở bên ngoài, nhưng cũng không có cảm ứng được cái gì, chỉ coi hắn là một thiếu niên bình thường, cũng không có để ở trong lòng.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, tên thiếu niên này lại là một tên cao thủ lợi hại như vậy!
Diệp Trần cười lạnh, tiện tay phủi bụi trên người một cái, thản nhiên nói:
"Ngươi tu luyện chính là thuật Súc Cốt Dịch Dung của đảo Khô Lâu phải không? Đáng tiếc, quá kém!"
"Từ lúc các ngươi vừa bước vào cửa, ta đã nhìn ra được lai lịch của các ngươi, tuy nhiên chỉ là muốn chơi với các ngươi một chút, cho nên mới không có lập tức vạch trần các ngươi thôi!"
Sát thủ kia nghe được điều này, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng, gần như rống lên,
"Không! Ngươi nói bậy! Ba tuổi ta đã bắt đầu tu luyện môn thần công này, cùng với sự hỗ trợ của gen thuốc nước, đã sớm tu luyện tới mức thành thạo, làm sao có thể bị ngươi nhìn ra sơ hở? Ta không tin!"
Diệp Trần nhẹ nhàng cười một tiếng,
"Còn mạnh miệng sao? Cảnh giới tối cao của thuật Súc Cốt Dịch Dung là thần hình hợp nhất, ngươi chẳng qua chỉ là tương tự, còn lâu mới có thể đạt được rất giống, bị ta nhìn ra lại có khó gì?"
Nghe được điều này, vẻ mặt của sát thủ kia đột nhiên đại biến,
"Ngươi ngươi...ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao lại hiểu rõ đối với đảo Khô Lâu chúng ta như vậy?"
Khóe miệng Diệp Trần nhếch lên,
"Nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Diệp Cuồng Tiên! Không bao lâu nữa, tất cả mọi người ở trên đảo các ngươi, đều sẽ xuống dưới theo ngươi!"
Nói xong lời này, không còn cho đối phương có cơ hội nói chuyện, Diệp Trần trực tiếp tiện tay vỗ ra một chưởng.
Sát thủ kia, trong nháy mắt bị chưởng lực cuồng bạo này, đập thành một đống thịt vụn...
Chương 169 Hứa Minh hối hận
Ngay vào lúc một chưởng của Diệp Trần hủy diệt tên sát thủ kia, cùng lúc đó mấy người Hứa Minh, Âu Dương Hàn, vào lúc này cũng đã lao vào.
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi thật to gan! Thậm chí ngay cả trọng địa bí mật quân sự của Lâm Tư lệnh cũng dám xông vào, còn làm hỏng nhiều đồ như vậy, ngươi phải bị tội gì? Đừng tưởng rằng ngươi là cung phụng của Thần Long vệ, là có thể coi trời bằng vung, ở đây là quân đội Nam Hải, không phải nơi mà ngươi có thể tùy ý làm bậy!"
Hứa Minh vừa lao vào, nhìn thấy Lâm Chấn Nam không có việc gì, đầu tiên là gánh nặng trong lòng được giải khai, sau đó mừng rỡ, chỉ vào mặt Diệp Trần lập tức bắt đầu chửi ầm lên.
Mà mấy người Lỗ Thiên Bá, Âm Bất Bình, tất cả đều là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần cho dù trâu bò hơn nữa, bây giờ lại dám làm bậy ở trọng địa quân sự, phạm phải tội lớn như thế, Lâm Tư lệnh chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho dù hắn là cung phong của Thần Long vệ, chỉ sợ cũng không thể cứ tính như vậy.
Duy chỉ có Âu Dương Hàn, cau mày,
Bởi vì từ lúc hắn tiến vào, chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi, sau đó để ý tới vũng máu trên mặt đất, mà ở trong vách tường phía xa, còn có hai cỗ thi thể xa lạ.
Càng quỷ dị hơn là, ba tên sĩ quan Hải Quân cao cấp trước đó đi vào, lại biến mất một cách ly kỳ!
Hắn biết, chuyện chắc chắn không có đơn giản như vậy!
Quả nhiên, đối mặt với chấn vấn hùng hổ dọa người của Hứa Minh, hai tay Diệp Trần vẫn đúc ở trong túi quần, một bộ vẻ mặt bình chân như vại, giống như không có nghe thấy.
Ngược lại Lâm Chấn Nam ở một bên, sau khi kịp phản ứng, trừng mắt nhìn về phía Hứa Minh,
"Láo xược! Diệp thiếu tướng là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi ở chỗ này nói bậy nói bạ cái gì?"
Lâm Chấn Nam vừa mới nói xong, tất cả mọi người nhất thời ngẩn tò te, Hứa Mình càng là một bộ mặt đờ đẫn,
"Cứu mạng...ân nhân?"
Lâm Chấn Nam hít sâu một hơi, chỉ vào trong vách tường ở phía xa, hai bộ thi thể của sát thủ kia, và ở trên mặt đất, tên sát thủ bị Diệp Trần đánh cho huyết nhục mơ hồ, thản nhiên nói:
"Hứa Minh, ba tên sát thủ của đảo Khô Lâu này, đều đã trà trộn vào tới đại bản doanh của chúng ta, ngươi làm đội trưởng đội cảnh về là làm như thế nào?"
Hứa Minh cho tới bây giờ mới để ý tới, ba bộ thi thể ở xung quanh kia, lại thêm lời nói của Lâm Chấn Nam, lập tức dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, suýt nữa ngã xuống đất.
Thế mà để ba tên sát thủ đảo Khô Lâu trà trộn đi vào, cũng may mắn là Lâm Chấn Nam không có chuyện gì, bằng không nếu như thực sự có chuyện gì xảy ra, hắn cái đội trưởng đội cảnh vệ này chính là phạm vào tội thất trách lớn nhất!
Hơn nữa thất trách mất chức còn là chuyện nhỏ, đến lúc đó toàn bộ thế cục của Nam Hải, đều sẽ vì chuyện này mà không ổn định, hắn sẽ là tội nhân của cả quốc gia!
Nghĩ tới đây, Hứa Minh hoảng sợ một trận, trên lưng gần như trong nháy mắt mồ hôi đã đầm đìa.
Sau khi Lâm Chấn Nam khiểu trách Hứa Minh, sau đó nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười thân thiện, chủ động đưa bàn tay ra hướng về phía Diệp Trần,
"Ngươi chính là Diệp thiếu tướng phải không? Dịch lão thường xuyên đề cập về ngươi trong điện thoại a, nói ngươi là thiếu niên anh hùng, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên thanh danh vang dội không có sai a! Vừa rồi thực sư may mà có ngươi, bằng không cái mạng già này của ta, hôm nay chắc chắn nằm ở chỗ này rồi, ha ha"
Diệp Trần bắt tay với Lâm Chấn Nam, cười nhạt một tiếng, nói:
"Lâm Tư lệnh quá khen! Việc rất nhỏ!"
Lâm Chấn Nam lại lắc đầu, nghiêm mặt nói:
"Đối với Diệp tướng quân mà nói, thì đây là việc rất nhỏ, nhưng đối với Lâm Chấn Nam ta mà nói, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta!"
Nói xong lời này, Lâm Chấn Nam lập tức nghiêm, trịnh trọng hướng Diệp Trần hơ cúi người một cái!
Mấy người còn lại thấy cảnh tượng này, lập tức hai mắt của mọi người trợn lên thật lớn, nhất là Hứa Minh, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Lâm Chấn Nam là ai? Đây chính là thượng tướng của một nước! Đại Tư lệnh hải quân trong tay nắm mấy chục vạn người!
Bây giờ thế mà khom mình hành lễ đối với một tên thiếu niên, đây là vinh quang rất lớn a!
Nhưng Diệp Trần đối với chuyện này, cũng không có khái niệm gì, đương nhiên nhận lấy cái hành lễ này của Lâm Chấn Nam.
Sau khi Lâm Chấn Nam hướng về phía Diệp Trần thi lễ một cái, sau đó lại hướng Hứa Minh ở một bên, nói:
"Đúng rồi, Diệp thiếu tướng tới từ lúc nào? Các ngươi làm sao không báo cáo cho ta biết?"
Hứa Minh nghe được điều này, trong lòng lập tức máy động, ngầm nói một tiếng không ổn, ấp úng có phần không trả lời được.
"Lâm Tư lệnh, ta...ta trước đó thấy ngài quá bận, cho nên...cho nên không dám quấy rầy..."
"Hồ nháo!"
Lâm Chấn Nam trực tiếp nghiêm sắc mặt,
"Diệp thiếu tướng có thân phận gì? Chẳng lẽ còn muốn ta phải nhắc nhở các ngươi sao? Ngươi sao có thể thất lễ như thế!"
"Vâng vâng vâng!"
Hứa Minh lúc này làm sao còn dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
Sau khi Lâm Chấn Nam răn dạy Hứa Minh xong, sau đó lại hướng về phía Diệp Trần hiện ra nụ cười tràn ngập vẻ áy này,
"Diệp tướng quân, thực sự xấu hổ, người phái dưới không hiểu chuyện, tiếp đón các vị không được chu toàn!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, cười nhạt một cái nói:
"Không có việc gì, chung ta chẳng qua mới đợi có hơn nửa tiếng mà thôi..."
Nghe được điều này, sắc mặt của Hứa Minh lập tức trắng nhợt, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Máy mấy người Âu Dương Hàn thì ý thức được, Diệp Trần đang bắt đầu phản kích!
Quả nhiên, Lâm Chấn Nam nghe được điều này, lập tức trừng hai mắt một cái, trên người bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế kinh người, rất hiển nhiên lần này đac thực sự nổi giận!
"Hứa Minh ngươi rất được! Ngươi lại dám để Diệp thiếu tướng chờ ở bên ngoài hơn nửa tiếng? Ngươi là đang cố ý cản trở sao? Là ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy!"
"Ta ta..."
Hứa Minh lập tức không phản bác được, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ, vị Lâm Tư lệnh này cơ trí bực nào, lý do của hắn không thể khiến Lâm Chấn Nam tin tưởng, căn bản không có cách nào để Lâm Chấn Nam tin tưởng, nói ra lý do còn không bằng tực tiếp thừa nhận nhận sai lầm của mình.
"Lâm Tư lệnh, ta sai rồi..."
Lâm Chấn Nam hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cơn giận còn sót lại một chút chưa tan hết,
"Hứa Minh a Hứa Minh, ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng rồi!"
Nghe được lời này của Lâm Chấn Nam, tâm tư của Hứa Minh, trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
Hắn hiểu vị Lâm Tư lệnh này hơn so với bất cứ ai, đối xử với thuộc hạ của mình luôn luôn rộng lượng, thế nhưng khi hắn thực sự nổi giận đối với người nào, vậy người này coi như hoàn toàn xong!
Quả nhiên, nghe được Lâm Chân Nam lại nói tiếp:
"Ngươi thất lễ với cấp trên, lừa trên gạt dưới, hơn nữa còn thất trách nghiêm trọng, tự mình tới bảo vệ an ninh và nhận hình phạt đi thôi!"
Nói xong lời này, Lâm Chấn Nam khong tiếp tục để ý tới Hứa Minh, ngược lại hướng về phía Diệp Trần cười nói:
"Diệp tiếng quân, ở đây quá loạn, ta để cho người của ta dọn dẹp một chút, chúng ta đi ra bên ngoài trò chuyện đi!"
Diệp Trần tự nhiên không có ý kiến, nhẹ gật đầu, đi theo Lâm Chấn Nam, đi ra bên ngoài, để lại Hứa Minh sơn đã vô cùng hối hận, vẫn còn đàn sững sờ đứng tại chỗ, giống như là choáng váng.
Ban đầu, hắn là đội trưởng bảo vệ của Lâm Tư lệnh, tiền đố của hắn có thể nói là một tương lai tươi sáng, thậm chí tương lai đứng hàng tướng quân, cũng không phải không có khả năng này.
Mà bây giờ, cũng bởi vì nhất thời tức giận nhịn không nổi, muốn cố ý ngáng chân Diệp Trần một chút, không nghĩ tới vậy mà rơi vào tình cảnh như bây giờ, tuy rằng Lâm Chấn Nam cũng không có khiển trách nặng nề, thế nhưng hắn hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, một khi để lại ấn tượng không tốt với Lâm Tư Lệnh, trong tương lai tiền đồ khẳng định hoàn toàn u ám...
Nghĩ tới đây, vào lúc này trong lòng Hứa Minh, sớm đã hối hận vô cùng, nếu như mọi chuyện đều có thể làm lại, có đánh chết hắn hắn cũng không dám đi gây sự với Diệp Trần.
Đáng tiếc, trong cuộc sống này không có nếu như...
Chương 170 Vạch ra kế hoạch điên cuồng!
Chớp mắt một cái, thời gian một ngày trôi qua.
Lâm Chấn Nam từ chối tất cả quân vụ, đặc biệt dẫn sáu người Diệp Trần, đi khảo sát một vòng tại toàn bộ vùng biển Nam Hải.
Trời gần tối, lúc quân hạm đi qua một vùng biển phía nam, Lâm Chấn Nam chỉ vào nơi xa, trên một hòn đảo rất náo nhiệt, giới thiếu với mọi người:
"Kia là đảo Vĩnh Ninh, trong lịch sử vẫn luôn thuộc lãnh thổ của Hoa Hạ chúng ta, nhưng hơn một trăm năm trước, nó đã bị chiếm đoạt bởi những kẻ xâm lược phương Tây và phát triển thành một hòn đảo, sau này, những kẻ xâm lược đã rút quân ra khỏi hòn đảo này, nhưng Cam Tam, các nước Lữ Tống, với sự ủng hộ của các cường quốc phương Tây, tất cả đều tuyên bố rằng họ có chủ quyền của đảo Vĩnh Ninh này, cho đến bây giờ, tranh chấp chưa được giải quyét và cuối cùng phát triển thành một khu vực không ai quản lý..."
Lâm Chân Nam hướng mọi người cẩn thân giới thiệu tình hình đảo Vĩnh Ninh cho mọi người một lần, sau đó nặng nề vỗ ở trên lan can của quân hạm một cái và thở dài:
"Nếu như không phải quốc gia không muốn bốc lên chiến sự, ta thật hận không thể lập tức xuất binh, đoạt lại hòn đảo này vốn thuộc về lãnh thổ của chúng ta!"
Moi người Âu Dương Hàn nghe được điều này, ngay lập tức có lòng thù địch với kẻ thù, cũng thi nhau thở dài.
Đợi đến khi mọi người đang nói về chuyện này, Diệp Trần bỗng nhiên nói:
"Lâm Tư lệnh, ngươi có muốn đi lên trên dảo nhìn một chút hay không?"
Lâm Chấn Nam trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói này của Diệp Trần, lập tức sửng sốt một chút.
Sau khi mấy người Âu Dương Hàn kịp phản ứng, lập tức thi nhau phản đối,
"Không được! Ta nghe nói trên đảo Vĩnh Ninh này rất phức tạp, thế lực khắp nơi ở đó, hơn nữa bởi vì hòn đảo này liên quan tới chính trị đặc thù, vẫn luôn trong tình trạng không có chính phủ quản lý cho nên rất hỗn loạn, đặc biệt được những tổ chức sát thủ kia coi trọng!"
"Lâm Tư lệnh chính là trụ cột của Nam Hải, làm sao có thể đặt mình vào nơi nguy hiểm?"
"Cấp trên phát chúng ta tới bảo vệ Lâm Tư lệnh, ý ngươi đây rõ ràng là muốn tự mình chui đầu vào lưới!"
Mọi người vốn đã kìm nén bực bội đối với Diệp Trần đã lâu, bây giờ thật vất vả mới bắt được cơ hội hắn nói sai, tự nhiên trách cứ không lưu tình một chút nào.
...
Diệp Trần lại cười lạnh,
"Thực sự là một đám chuột nhắt nhát gan! Có ta ở đây, không có một ai có thể gây tổn thương cho Lâm Tư lệnh, hơn nữa trước khi ta đến, Dịch lão đã từng hứa hẹn qua với ta, tất cả những sắp xếp hành động, đều phải nghe theo sự chỉ huy của ta, chẳng lẽ các ngươi quên rồi?"
Năm người bị Diệp Trần chế giễu răn dạy một trận, đột nhiên khuôn mặt của họ đỏ bừng, và phổi sắp nổ tung.
"Không sai Dịch lão hoàn toàn chính xác đã nói như vậy, thế nhưng ngươi cũng không thể lấy tính mệnh của Lâm Tư lệnh ra để nói đùa!"
"Đúng vậy! Nếu như có chuyện gì xảy ra, ngươi có đủ khả năng chịu nổi trách nhiệm này không?"
"Ngươi đây là đang hồ nháo!"
...
Mắt thấy năm người muốn tranh luận với Diệp Trần không ngứng, Lâm Chấn Nam ở một bên khoát tay áo, ra hiệu mọi người dừng lại, sau đó nhìn về phía Diệp Trần nói:
"Diệp thiếu tướng thế nhưng là có ý kiến gì phải không? Đừng ngại cứ nói thẳng đi!"
Diệp Trần cười nhạt một cái nói:
"Rất đơn giản! Đã có nhiều người muốn lấy tính mạng của Lâm Tư lệnh, vậy chúng ta dứt khoát sử dụng kế dụ rắn ra khỏi hang, sau đó một mẻ hốt gọn bọn chúng!"
"Ồ?"
Nghe được điều này, Lâm Chấn Nam rõ ràng cảm thấy hứng thú, vội vàng nói:
"Nói chi tiết hơn môt chút! Làm thế nào có thể dụ hắn ra khỏi hang?
Diệp Trần nói tiếp:
"Lâm Tư lệnh có thể để người của ta đối ngoại thả ra một ít tin tức, nói ngươi có ý định lên đảo Vĩnh Ninh, cải trang đi tìm hiểu tình hình thực tế, hơn nữa quan trọng nhất là phải để cho người ta tin tưởng, tin tức này là chính xác!"
"Đến lúc đó, sát thủ phía sau các thế lưc, nhất định sẽ chen chúc nhau mà tới, tất cả đều sẽ chạy tới đảo Vĩnh Ninh."
"Chỉ cần có thể dẫn những người lòng mang ý đồ xấu này tới trên hòn đảo này, chuyện còn lại, giao cho ta một người xử lý là được!"
Nghe được kế hoạch điên rồ mà Diệp Trần vạch ra, mấy người Âu Dương Hàn lạp tức đều cùng nhau biến sắc, thi nhau trách cứ một lần nữa,
"Hồ nháo!"
"Quả thực chính là trò đùa!"
...
Tuy niên, Lâm Chấn Nam cũng không có vội từ chối, mà là trầm ngâm một lúc, mới chậm rãi nói:
"Kế này cũng có thể được coi là một kế sách hay, nhưng nếu muốn tiến hành được thuận lợi, chỉ sợ không có dễ dang như vậy..."
"Không sai!"
Lâm Chấn Nam nói đến đây, Âu Dương Hàn cũng nói theo:
"Lâm Tư lệnh chính là thân thể vạn vàng, tuyệt đối không thể có chuyện gì, coi như kế hoạch này được thực hiện, thì cũng chỉ có thể lấy thế thân, Lâm Tư lệnh chắc chắn sẽ không được đặt mình vào tình thế nguy hiểm!"
"Rất có lý!"
"Lời này không sai!"
Bốn người còn lại cũng thi nhau đồng ý.
Lâm Chấn Nam lại khoát tay áo nói:
"Đối phương đều không phải là người ngu, nếu sử dụng thế thân, chỉ sợ chưa chắc có thể lừa được bọn chúng đến!"
Diệp Trần cười nói:
"Chính là đạo lý này! Cho nên kế này quan trọng là ở chỗ Lâm Tư lệnh, cũng không biết Lâm Tư lệnh, có dũng kho theo giúp ta chuyến này hay không?"
Mọi người nghe được điều này, tất cả lập tức đều sốt sắng.
"Tuyệt đối không thể!"
"Diệp thiếu tướng, ngươi đây là lấy tính mạng c
ủa Lâm Tư lệnh ra nói đùa!"
"Quả thực gan to bằng trời!"
...
Lâm Chấn Nam lại khoát tay lần nữa, trầm ngâm nói:
"Thật ra thì tính mạng cá nhân ta cũng không coi vào đâu, chỉ là nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chiến sự Nam Hải sẽ trở nên hết sức căng thẳng a!"
Nói tới đâu, Lâm Chân Nma nhìn thẳng vào mắt Diệp Trần, chậm rãi nói:
"Ta có thể dựa theo lời ngươi nói đi làm, nhưng không biết ngươi chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
Diệp Trần ngạo nghễ nói:
"Một trăm phần trăm! Hơn nữa ta dựa vào cái đầu trên cổ ta làm đảm bảo, chắc chắn có thể bảo vệ Lâm Tư lệnh hoàn hảo không có chuyện gì xảy ra!"
Lâm Chấn Nham nhín thấy trên người Diệp Trần, sự tự tin tràn đầy trên mặt, trong đối mắt không thể không hiện ra vẻ cực kỳ tán thưởng, lập tức cười sảng khoái một tiếng, nói:
"Được! Dù sao cái mạng này của ta, cũng là Diệp thiếu tướng ngươi cứu trở về, vậy ta cùng ngươi đi chuyến này một lần!"
Mấy người Âu Dương Hàn, thấy Lâm Chấn Nam thế mà đồng ý đi theo Diệp Trần cùng nổi điên, tất cả lập tức đều đờ đẫn,
"Lâm Tư lệnh không thể a!"
"Chuyện này quá nguy hiểm!"
...
Tuy nhiên, Lâm Chấn Nam dường như đã quyết định,
"Các vị không cần tiếp tục khuyên ta nữa, cứ quyết định như vậy đi!"
Nói thật, quyết định này, ngay cả Diệp Trần cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vốn cho rằng Lâm Chân Nam thân ở một vị trí cao, chắc chắn sẽ không dễ dàng đặt mình vào tình huống nguy hiểm như vậy, không nghĩ tới hắn thế mà đáp ứng thẳng thắn như vậy, trong lòng không thể không dâng lên sự kính trọng.
"Lâm Tư lệnh, tan cần năm ngày chuẩn bị, còn trong vòng năm ngày này, làm thế nào để truyền tin tức này ra ngoài, để những tổ chức sát thủ kia tin tưởng, vậy cần phải nhìn ngươi sắp xếp!"
Lâm Chấn Nam vui vẻ đáp ứng.
...
Vào lúc nửa đêm, ở trên một hòn đảo nhỏ vô cùng hoang vu,
Diệp Trần xếp bằng ngồi ở trên một tảng đá to, từ từ lấy hai dạng đồ vật từ trong ngực ra,
Một cái chuông nhỏ đen thui, và một cái phi kiếm màu đỏ thắm nhỏ nhắn tinh xảo!
Cái chuông nhỏ màu đen kia, rõ ràng là cái bán Linh khí lúc trước Diệp Trần đấu giá được ở tiểu trấn Vân Gian, hơn nữa trải qua một thời gian Diệp Thần dùng nguyên thần uẩn dưỡng, đã sinh ra một tia linh trí, dần dần tiến giai trở thành linh khí phòng ngự chân chính.
Còn về thanh phi kiếm màu đỏ thắm kia, thì là Linh khí phi kiếm gia truyền của Sở Phi Yên, khí tà ác trên phi kiếm, cũng đã được hắn gần như khu trừ sạch sẽ.
"Tuy rằng ta tựn tin, trên đời này không có người nào sẽ là đối thủ của ta, nhưng việc này liên quan tới tính mạng của Lâm Tư lệnh, để cho an toàn, ta nhất định phải ở trong vòng năm ngày, luyện hóa hai kiện Linh khí này, như vậy mới thực sự là tuyệt đối không có sơ hở nào!"
Một vầng mặt trời đỏ, từ trên mặt biển phía đông từ từ nhô lên.
Trải qua một đêm thời gian trôi vùn vụt trên biển, Diệp Trần và năm tên tinh anh Thần Long vệ, rốt cuộc vượt qua vùng biển Nam Hải.
Rất nhanh, đi tới căn cứ hải quân ở Nam Hải, phía trước bắt đầu xuất hiện từng, trảm kiểm soát bắt đầu xuất hiện ở phía trước.
Tuy nhiên, năm người Âu Dương Hàn vốn chỉ xuất thân binh vương, tự nhiên là quen đường dễ đi, mà sau khi Âu Dương Hàn xuất trình ra giấy tờ thông hành, càng là một đường đèn xanh mà đi, trực tiếp tới vị trí căn cứ trung tâm trên biển.
Sau một lúc, một nhóm sáu người lên đảo, một tên thanh niên là sĩ quan có dáng người khôi ngô tháo vát trên vai có hai gạch ba sao, dường như đã sớm ở trên bờ chờ đã lâu, nhìn thấy một nhóm sáu người lên bờ, lập tức bước nhanh đi tới.
"Âu Dương, các ngươi coi như là đến rồi! Ha ha ha!"
Nói xong, trực tiếp với Âu Dương Hàn ôm một cái.
Hóa ra, thanh niên sĩ quan này tên là Hứa Minh, là người quen biết cũ với Âu Dương Hàn, vậy giờ thì là đội trưởng đội cảnh vệ của thượng tướng Hải quân Lâm Chấn Nam.
Đây cũng là một trong các lý do vì sao, Dịch Sơn Hà lại phái Âu Dương Hàn tới đây phụ tá Diệp Trần.
Sau khi hai người hàn huyên với nhau vài câu, Hứa Minh nói:
"Nghe nói lần này trong Thần Long vệ các ngươi, có một vị cung phụng cấp thiếu tướng tới, không biết là vị nào?"
Hứa Minh vừa nói, ánh mắt cũng bắt đầu thăm dò trên thân mấy người còn lại.
Thần Long vệ từ trước đến nay là bộ ngành thần bí của Hoa Hạ, tin tức nội bộ của nhân vật cao tầng càng là thuộc về cơ mật hạng nhất, ngoài một số nhân vật thượng tầng biết một chút nội tình ra, người bình thường tự nhiên biết rất ít.
Mà lấy địa vị của Hứa Minh, chỉ biết Thần Long vệ muốn phái cao thủ đến bảo hộ thượng tướng Lâm Chấn Nam, nhưng cụ thể là ai, lai lịch như thế nào, hiển nhiên cũng không biết rõ.
Âu Dương Hàn đang muốn mở miệng giới thiệu, lúc này Diệp Trần thản nhiên nói:
"Lời nói nhảm không cần thiết không cần phải nói, lập tức dẫn ta đi gặp Lâm tướng quân!"
Quẳng xuống câu nói này, Diệp Trần đã trực tiếp đi qua bên người Hứa Minh, trược tiếp hướng về phía trước từ từ đi tới.
Hứa Minh nghe được điều này, lập tức đột nhiên biến sắc, suýt chút nữa không nhịn được quát to, mặc dù hắn chỉ là đội trưởng đội cảnh vệ, nhưng lại rất được Lâm Chấn Nam tin tưởng, ở trên toàn bộ Hải Nam này, cho tới bây giờ còn chưa có người nào dám nói như vậy với hắn!
Hơn nữa, hắn thấy tuổi Diệp Trần còn trẻ, còn tưởng rằng là thủ hạ của Âu Dương Hàn, tự nhiên càng thêm tức không chịu được.
Tuy nhiên còn chưa đợi Hứa Minh nổi khùng lên, Âu Dương Hàn đã tranh thủ đè hắn lại, thấp giọng nói:
"Vị này chính là Diệp thiếu tướng mới mới lên cấp cung phụng của Thần Long vệ chúng ta!"
"Cái gì?"
Hứa Minh nghe được điều này, lập tức trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc một lúc lâu, mặt mũi tràn đẩy vẻ khó mà tin nổi nói:
"Âu Dương, đây không có khả năng a? Hắn chẳng qua chỉ là một tên nhóc..."
Hứa Minh còn chư nói xong, đã bị Âu Dương Hàn lấy một tay bịt miệng lại,
"Hứa Minh, nói cẩn thận!"
Âu Dương Hàn nói còn đồng thời nghiêm nghị hướng về phía Diệp Trần nhìn một cái.
Trước mặt vị sát thần này, thế nhưng ngay cả như mấy người Lỗ Thiên Bá đều là tinh anh của Thần Long vệ, cũng dám nói giết là giết, huống chi là Hứa Minh?
Hắn cũng không muốn anh em tốt của mình, bởi vì một câu, chôn vùi tính mạng của mình.
Cũng may, Diệp Trần dương như cũng không nghe thấy lời nói bất kính của Hứa Minh, vẫn đang từ từ đi về phía trước.
Âu Dương Hàn lập tức thờ phào nhẹ nhóm, lập tức kéo Hứa Minh bước nhanh đi theo.
Còn về Hứa Minh, nhìn thấy dáng vẻ người anh em tốt của mình giữ kín như bưng, trong lòng lập tức càng thêm tò mò, tuy rằng bắt đầu thành thành thật thật đi tới phía trước dẫn đường, nhưng cũng không cảm thấy, thiếu niên tuổi trẻ trước mặt này, có loại thực lực trong truyền thuyết.
Hơn nữa, cho dù đối phương đứng hàng thiếu tướng, nhưng lại đối với hắn vô lễ như thế, cũng làm cho hắn rất khó chịu.
Dù sao, hắn cũng là đội trưởng đội cảnh vệ của một vị thượng tướng!
...
Ngay sau đó, sau khi đi qua các trạm kiểm soát, mọi người đi tới một tòa nhà tương tự như nhà máy ở phía trước.
Hứa Minh dẫn sáu người tiến vào bên trong, sau đó lại đi vào trong một cái thang máy.
Các tòa nhà trong căn cứ hải quân gần như đều có hình dáng bằng phẳng, từ bên ngoài nhìn vào, chúng trông rất đơn giản không có gì lạ, giống như một nhà máy đổ nát.
Nhưng thực ra, sức mạnh thực sự, chắc chắn ẩn ở phía dưới, dù sao phía dưới vùng đất là phòng hộ tốt nhất, không chỉ có thể bảo vệ chống lại cuộc tấn công không quân, mà còn có thể ngăn chặn kẻ thù nhìn trộm quân tình.
Quả nhiên, sau khi mọi người tiến vào thang máy, bắt đầu từ từ hạ xuống, giảm xuống ước chừng hơn mười mét, mới đột nhiên dừng lại.
"Soạt!"
Cửa thang máy vừa mở ra, bên ngoài lập tức rộng mở trong sáng, không gian thế mà so với một cán sân bóng còn rộng rãi hơn, hơn nữa, còn đặt ở đấy các loại vũ khí đạn pháo...
Dưới sự dẫn đường của Hứa Minh, đi qua một nơi tương tự như nhà máy quân sự, lại đi tiếp mấy vòng, đi tới một nơi rất bí mật và yên tĩnh.
Diệp Trần biết, chỗ này hơn phân nửa chắc là, nơi vị thượng tướng Lâm Chân Nam kia xử lý quân vụ.
Xung quanh rõ ràng đề phòng rất nghiêm ngặt, tất cả đều là những người lính có súng thật, và có khoảng chừng hơn chục người, hơn nữa tất cả đều rất uy nghiêm, vừa nhìn đã biết đều là cao thủ trong quân.
"Bạch!"
Một nhóm bảy người đi tới trước mặt, mười mấy tên binh sĩ, lập tức đồng loạt thi lễ, động tác đều nhịp
Mấy người Hứa Minh, Âu Dương Hàn, vốn là quân nhân, cũng lập tức thi nhau hoàn lễ.
Duy chỉ có Diệp Trần vẫn như cũ hai tay đúc vào trong túi quần, giống như không nhìn thấy.
Hứa Minh thấy Diệp Trần dáng vẻ quần áo ba lăng nhăng, lông mày không thể không nhíu chặt lại, trong lòng đối với hắn càng thêm không vui.
Chẳng mấy chốc, mọi người tiến vào phòng khách, Hứa Minh nói:
"Lâm Tư lệnh quân vụ bận rộn, phiền các vị trước tiên ở đây chờ một chút, ta phải đi vào trước để báo cáo xin chỉ thị!"
Nói xong, Hứa Minh vứt mấy người xuống, hướng bên trong đi tới.
...
Nhưng mà, đợi tới hẳn nửa giờ, nhưng vẫn chưa nhìn thấy Hứa Minh trở về lần nữa.
Đến lúc này, coi như thằng ngu cũng hiểu được, tình huống đã có chút không đúng.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có thể có hai nguyên nhân:
Hoặc là Lâm Chấn Nam có rất nhiều quân vụ, thực sự không thể phân thân, nhưng nếu thực sự là như vậy, vậy ít nhất chắc là cũng phải phái người tới, tiếp đãi mấy người khách như bọn họ một chút mới đúng a?
Dù sao, bọn họ thế nhưng là Thần Long vệ đặc biệt phái tới để bảo vệ Lâm Chấn Nam, mà bọn họ và Lâm Chấn Nam lại không có mâu thuẫn gì, thân đường đường là thượng tướng của một nước, không thể ngạo mạn thất lễ như thế.
Nếu như lý do này nói không thông, vậy cũng chỉ có thể có một cái khả năng khác: Đó chính là Hứa Minh căn bản không có thông báo!
Còn về nguyên nhân thì cũng không khó để mà suy đoán, hơn phân nửa là muốn trả thù cử chỉ vô lễ của Diệp Trần trước đó đói với hắn.
Mấy người Âu Dương Hàn cũng không ngu, Diệp Trần đã có thể nghĩ tới mức này, bọn họ tự nhiên có thể nghĩ tới, mấy người Âm Bất Bình, Lỗ Thiên Bá, khóe miệng đã bắt đầu hiện ra nụ cười đùa cợt.
Tuy rằng bọn họ bây giờ cùng một phe cánh với Diệp Trần, thế nhưng có thể nhìn thấy Diệp Trần kinh ngạc, trong lòng thì khỏi phải nói đã có bao nhiêu sướng rồi.
Duy chỉ có Âu Dương Hàn, vẻ mặt ngưng trọng, trong lòng âm thầm lo lắng.
Hắn cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy người trước mắt này, thiếu niên tướng quân so với hắn tuổi còn nhỏ hơn rất nhiều, tuyệt đối không phải là một nhân vật có thể tùy tiện trêu chọc, anh em tốt này của chính mình, không biết trời cao đất rộng, lại dám dùng loại thủ đoạn nhỏ này cố ý làm khó hắn, chỉ sợ đợi lát nữa sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Đúng lúc này, trong phòng khách lại có ba người đi tới...
Chương 167 Sát thủ đảo Khô Lâu
Ba người này, đều mặc quân trang hải quân, hơn nữa quân hàn cũng không thấp, người đàn ông trung niên đi đầu, trên vai là một bông lúa một sao, hóa ra cũng là một tên thiếu tướng!
Còn về hai người sau lưng kia, như nhau đều là quân hàm Đại tá.
Rất rõ ràng, ba người này cũng đều là nhân vật cao tầng ở quân khu Nam Hải!
Nhưng nhìn tới ba người này, Diệp Trần lập tức nhướng mày, mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
Ngay sau đó, cả ba đi thẳng đến trước cửa chống đạn, ở cửa ra vào có hai người lính đứn canh gác, vội vàng cung kính chào theo kiểu quân đội.
Người đàn ông trung niên có quân hàm thiếu tướng kia trực tiếp mở miệng nói:
"Mở cửa nhanh! Ta có quân tình khẩn cấp, phải báo cáo với Lâm Tư lệnh!"
Hai người lính gác không dám kéo dài, hơn nữa đối phương vốn là cao tầng trong quân đội, là khách quen của nơi này, cho nên không do dự chút nào, lúc này điền mật mã vào, nhanh chóng mở ra cửa sắt chống đạn.
Ba người thấy thế, khóe miệng thi nhau hiện ra vẻ vui mừng, lập tức bước nhanh đi vào.
Ngay vào lúc ba người vừa đi vào cửa sắt, trong tích tắc Diệp Trần lập tức nhìn ra sơ hở trên thân ba người này, khóe miệng không thể không nhếch lên, thấp giọng lẩm bẩm nói:
"Thuật Súc Cốt Dịch Dung sao? Suýt chút nữa ngay cả ta đều bị lừa, xem ra chắc là người của đảo Khô Lâu đi, lá gan thật đúng là không nhỏ!"
Thấp giọng tự nói với mình một câu, ký ức liên quan tới kiếp trước, đã bắt đầu xuất hiện trong tâm trí của Diệp Trần...
Đảo Khô Lâu, là một trong mười tổ chức sát thủ của thế giới, xếp hạng thứ sáu!
Sát thủ từ trong đảo Khô Lâu đi ra, nghe nói xương cốt của mỗi người đều quái lạ, lại thêm từ nhỏ, trải qua bồi dưỡng bằng gen thuốc nước đặc thù, học tập thuật súc cốt, sau khi lớn lên, cơ bắp xương cốt có thể tùy theo ý muốn biến thiên vạn hóa, tu luyện tới cảnh giới đỉnh phong, thậm chí ngay cả vân tay cũng có thể dễ dàng thay đổi, lại phối hợp thêm thuật dịch dung, gần như có thể dễ dàng giả mạo!
Diệp Trần nhớ rõ, ở kiếp trước những năm hắn làm sát thủ, đã từng tiếp xúc với sát thủ của đảo Khô Lâu.
Tuy rằng, thực lực của sát thủ đảo Khô Lâu, ở bên trong đông đảo tổ chức sát thủ của thế giới, chỉ có thể coi là ở giữa trung và thượng lưu, sức chiến đấu không thể so sánh với sát thủ của Huyết Ảnh Thiên Phạt, thế nhưng trong tất cả các tổ chức sát thủ lớn của thế giới, đảo Khô Lâu là tổ chức sát thủ có xác suất thành công cao nhất! Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bọn họ có thuật Súc Cốt Dịch Dung, thực sự quá lợi hại
Nghĩ lại mà xem, người thân bên cạnh ngươi, bỗng nhiên cho ngươi ăn một dao, thử hỏi ai có thể chống đỡ được?
"Diệp thiếu tướng, ngài vừa rồi nói cái gì? Đảo Khô Lâu? Nhưng đó có phải là cái tên của một tổ chức trong mười tổ chức sát thủ hàng đầu của thế giới không?
Âu Dương Hàn ở một bên, nghe được tiếng lẩm bẩm của Diệp Trần, nhịn không được mở miệng dò hỏi.
Diệp Trần đang định nói cho Âu Dương Hàn biết, tên sĩ quan cao cấp đi vào trước đó, chắc là sát thủ đảo Khô Lâu dịch dung mà thành.
Nhưng mà đúng vào lúc này, cửa sắt lần nữa mở ra, Hứa Minh từ bên trong đi ra, sau đó từ từ đi tới trước mặt sáu người, hướng về phía Diệp Trần, bên ngoài thì cười nhưng trong thì không cười nói:
"Diệp thiếu tướng, thực sự xấu hổ! Lâm Tư lệnh bây giờ đang có quân vụ khẩn cấp, muốn thương nghị với thiếu tướng Dương Thành Vũ, thực sự bận quá không có thời gian tới gặp các ngươi, hay là các ngươi về trước đi?"
Hứa Minh vừa nói xong lời này, trên mặt hiện ra một bộ vẻ mặt "Ta chính là muốn chơi ngươi, ngươi có thể làm gì được ta".
Mấy người Lỗ Thiên Bá, Âm Bất Bình, càng là nhịn không được cười nhạo.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, tuy rằng biết rõ Hứa Minh đang giở trò quỷ, nhưng Diệp Trần căn bản cũng không thể làm gì.
Bởi vì cái gọi là, Diêm Vương hiếu chiến, tiểu quỷ khó chơi!
Cho dù Diệp Trần đứng hàng thiếu tướng, thế nhưng đứng ở trước mặt tư lệnh Lâm Chấn Nam trong tay nắm giữ một quyền lực quân sự của một phương, hắn cũng không dám tùy tiện lỗ mãng.
Hứa Minh rõ ràng chính là đang cố ý dây khó dễ cho Diệp Trần, không thông báo cho hắn, chẳng lẽ hắn còn có thể xông vào hay sao?
Nhưng mà rất nhanh, bọn họ kinh ngạc phát hiện, Diệp Trần thật đúng là dám làm!
Chỉ thấy, Diệp Trần hoàn toàn phớt lờ những lời mà Hứa Minh nói, trực tiếp sải bước đi tới trước cửa sắt chống đạn.
Tất cả mọi người nhất thời đều sững sờ, sau khi Hứa Minh kịp phản ứng, lập tức bước nhanh xông lên trước, ngăn lại đường đi của Diệp Trần, quát lạnh nói:
"Lớn mật! Bái mật quân sự trọng địa! Ngươi dám xông vào?"
Khóe miệng Diệp Trần nhếch lên, cười lạnh,
"Tự tiện xông vào thì như thế nào?"
Nói xong, Diệp Trần trực tiếp tiện tay vung lên, một bàn tay đập Hứa Minh ở trước mặt mình bay ra ngoài!
"Cái gì!"
Năm người Âu Dương Hàn, tất cả lập tức đều choáng váng!
Tuy rằng, bọn họ trước đõ đã thấy được thực lực trâu bò của Diệp Trần, cảm thấy hắn coi trời bằng vung, nhưng cũng tuyệt đối không ngờ rằng, hắn vậy mà có thể coi trời bằng vung tới tình trạng như thế này!
Thậm chí ngay cả bí mật quân sự trọng địa, cũng dám xông vào!
Đây chính là tội lớn đủ để rơi đầu!
"Tuy rằng ta rất chán ghét tiểu tử này, nhưng ta không thể không thừa nhận, tiểu tử này thực sự có gan!"
Lỗ Thiên Bá nhịn không được cảm thán một câu.
Âm Bất Bình thì u ám cười nói:
"Đây không phải là có gan, đây là óc chó! Ngay cả bí mật quân sự trọng địa cũng dám tùy tiện xông loạn, lần này cho dù là Dịch lão, cũng không giữ được hắn!"
"Không sai! Cử động lần này của hắn, dù sao cũng sẽ chọc giận Lâm Tư lệnh, ta ngược lại muốn nhìn xem cuối cùng hắn sẽ như thế nào?"
...
Diệp Trần hình như không có nghe được, tiếng nghị luận của năm người phía sau, sau khi một bàn tay đập Hứa Minh bay đi, sau đó tiếp tục hướng tới cửa chống đạn đi tới.
"Mở cửa!"
Diệp Trần đi tới trước cửa, trực tiếp ra lệnh đối với hai người lính canh gác trước cửa.
Hai tên lính kia, vào lúc này đã đờ đẫn từ lâu, bọn họ vẫn là lần đầu tiên thấy được nhân vật hung hãn như thế, thế mà một bàn tay đánh Hứa Minh khắp Hải Nam vô địch thủ, trực tiếp đập bay ra ngoài!
Hơn nữa trước đó nghe Hứa Minh xưng hô, người thiếu niên trước mắt này, dường như còn là một tên tướng quân!
Hai tên lính kia còn đang không biết phải làm sao, Hứa Minh vừa bị Diệp Trần vỗ bay ra ngoài, sưng mặt sưng mũi, vào lúc này đã gắng gượng bò dậy, trực tiếp giận dữ hét:
"Hai người các ngươi còn lo lắng cái gì? Dám can đảm xông vào trọng địa bí mật quân sự, bắn cho ta! Giết chết ngay tại chỗ!"
Hứa Minh hiển nhiên đã bị tức giận làm choáng váng đầu óc, vậy mà đối với hai người hạ đạt ngay chỉ lệnh giết chết tại chỗ!
Diệp Trần thấy thế, không thể không lắc đầu,
"Thực sự là một đám ngu xuẩn!"
Nói xong, Diệp Trần lần nữa tiến lên một bước, trực tiếp một quyền hung hăng đánh vào cánh cửa chống đạn dày hai mét đập xuống!
...
Cùng lúc đó, phía sau cánh cửa chống đạn, ba tên sát thủ đảo Khô Lâu trước đó, đã tiến vào trong văn phòng của Lâm Chấn Nam.
"Thành Vũ, nghe nói ngươi có quân tình khẩn cấp phải báo cáo ta, có phải bên Tam Cam kia lại có động tĩnh gì hay không?"
Lâm Chấn Nam Tư lệnh hải quân Nam Hải, một bên đang phê duyệt văn kiện trong tay, không ngẩng đầu, mở miệng đối với ba người nói.
"Khặc khặc!"
Ba người thận trọng đóng lại cửa, vẻ mặt cười âm hiểm hướng Lâm Chấn Nam đi tới.
Lâm Chấn Nam lập tức ý thức được tình huống không đúng, đột nhiên anh đứng dậy,
"Ngươi không phải là Dương Thành Vũ! Các ngươi là ai?"
Ba người lần nữa cười khặc khặc một tiếng, các cơ trên khuôn mặt vặn vẹo một hồi, thân hình cũng đi theo một hồi biến hóa, sau một lúc, đã hoàn toàn biến thành một bộ mặt khác!
"Khặc Khặc! Lâm Tư lệnh, ngưỡng mộ đã lâu! Ngài chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ tới, ba người huynh đệ chúng ta, có thể xuyên qua cửa ải nặng nề, trực tiếp quang minh chính đại đi tới trước mặt ngài chứ?"
Chương 168 Có ta ở đây, ngươi không chết được!
Dung mạo của sát thủ này, trong nháy mắt biến thành tướng mạo của một người đàn ông Châu Á bình thường, mà còn nói được tiếng Hoa, mặc dù còn có chút cứng nhắc.
Vẻ mặt Lâm Chấn Nam lập tức biến đổi lớn, gần như bằng tốc độ nhanh nhất, rút súng lục bên hông ra,
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Liên tiếp ba phát, gần như trong nháy cùng lúc bắn ra, rất chuẩn xác bắn vào mi tâm của ba tên sát thủ!
Nhưng mà, ba tên sát thủ ở trước mặt này, cũng không có ngã xuống, ngược lại trên mặt còn hiện ra nụ cười khinh thường.
Ngay sau đó, một cảnh tượng vô cùng rung động xảy ra, chỉ thấy làn da trên khuôn mặt của ba người vặn vẹo một lúc.
"Ba!" "Ba!" "Ba!"
Đạn ở chỗ mi tâm của ba người, thế mà rõ ràng bị ép ra ngoài, hơn nữa một vết máu cũng không có xuất hiện.
Bây giờ đang ở khoảng cách gần, một súng bắn vào vị trí yếu hại như thế, ba người thé mà tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra, đã lấy đạn ra khỏi cơ thể rất dễ dàng.
Cho dù là tông sư Hóa Kình, cũng tuyệt đối không có trình độ biến thái như thế!
Đương nhiên, như vậy cũng không có nghĩa là, thực lực trước mắt của ba người này, đã vượt qua tông sư Hóa Kình.
Bởi vì nếu như là tông sư Hóa Kình, hoàn toàn có thể dựa theo tốc độ phản ứng kinh người để tránh né đạn, hoặc là hóa khí thành cương, trực tiếp lấy cương khí ngăn cản đạn, căn bản không cần thiết phải vẽ vời cho thêm chuyện.
Ba người trước mắt này, hiển nhiên đã sử dụng gen thuốc nước đặc thù cải tạo thân thể, xương cốt và cơ bắp trên cơ thể, đã sớm hoàn toàn khác biệt với người bình thường, cho nên mới trở nên quỷ dị như vậy.
Tuy nhiên, sau khi bắn ba phát này, Lâm Chân Nam lại biết được, súng ngắn không đủ để tạo ra uy hiếp đối với ba người này, lập tức đưa tay đặt ở trên nút màu đỏ trên bàn.
Nhưng mà, dường như cũng không có phản ứng gì...
"Lâm Tư lệnh là đang muốn báo tin cho người bên ngoài sao? Thực sự thật có lỗi, trước khi chúng ta tới đây, đã cắt đứt hệ thống báo động rồi, hơn nữa lấy trình độ cách âm của gian phòng này, bên trong coi như có xảy ra bắn nhau, bên ngoài cũng không nghe được một chút nào, khặc khặc!"
Ba tên sát thủ đảo Khô Lâu, lần nữa cười một trận đắc ý.
Lâm Chấn Nam nghe được điều này, sắc mặt lập tức trắng nhợt,
Mặc dù hắn là thượng tướng của một nước, nhưng là lấy mưu lược mà phát triển phấn đấu thành tướng, cũng không phải là loại mãnh tướng chiến đấu, tuy rằng cũng biết sơ sơ một số võ công, nhưng khẳng địch không có cách nào so sánh với sát thủ đỉnh cấp chuyên nghiệp trên thế giới này.
Tuy nhiên, Lâm Chấn Nam đến cùng vẫn là thượng tướng của một nước, sau khi trải qua hoảng hốt một lúc, rất nhanh đã trấn định lại, lần nữa khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt trước đó, lại chậm rãi ngồi xuống, nhìn ba tên sát thủ đảo Khô Lâu trước mắt, thản nhiên nói:
"Chết sống có số! Tuy nhiên trước khi chết, có thể cho ta trước khi chết được biết rõ ràng hay không, không biết đằng sau ba vị là thế lực nào muốn mua đầu của ta?"
Người cầm đầu của nhóm sát thủ đảo Khô Lâu kia, lập tức cười khặc khặc một tiếng,
"Ngươi dù sao cũng phải chết, coi như biết thế lực sau lưng chúng ta, thì có để làm gì chứ? Huống chi, lấy người cơ trí như Lâm Tư lệnh, chắc hẳn cũng có thể trong lòng đã sớm biết rõ đi?"
Lâm Chấn Nam nhẹ gật đầu,
"Nói cũng đúng! Đến tình cảnh này rồi, biết hay không biết thì cũng có gì khác nhau? Đáng tiếc a, tính mạng một người như ta chết cũng không có gì đáng tiếc, thế cục Nam Hải thật vất vả ổn định lại, lại sắp phải rơi vào trong hỗn loạn... "
Sát thủ kia lần nữa cười khặc khặc một tiếng,
"Lâm Tư lệnh ý chí thiên hạ, ta rất bội phục, đáng tiếc chúng ta đều vì chủ của mình, đắc tội rồi!"
Nói xong lời này, sát thủ kia hướng về hai tên thủ hạ sau lưng vung tay lên, lạnh giọng nói:
"Tiễn Lâm Tư lệnh lên đường!"
"Rõ!"
Hai người kia lập tức đứng dậy, muốn đi về phía Lâm Chấn Nam.
Lâm Chấn Nam cũng tự biết, căn bản không thể nào là đối thủ của ba người trước mặt này, lần nữa thở dài một tiếng, dứt khoát nắm hai mắt lại, không có ý định tiếp tục chống cự.
Nhưng mà, ngay vào lúc hai tên sát thủ chuẩn bị ra tay,
"Ầm ầm!"
Bên ngoài đột nhiên phát ra một tiếng nổ, giống như một vụ nổ bom khổng lồ!
Ngay sau đó, cả phòng đều mạnh mẽ lắ lư một cái, giống như xảy ra một trận động đất cỡ lớn!
Ba tên sát thủ lập tức thì nhau biến sắc,
"Không được rồi! Nhanh động thủ!"
Tên sát thủ cầm đầu kia lập tức hét lớn một tiếng, hai tên thủ hạ kia cũng ý thức được có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, lập tức lao tới trước người Lâm Chấn Nam!
Phản ứng của Lâm Chấn Nam cũng rất nhanh, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức lại dấy lên hi vọng, dưới chân bỗng nhiên đạp một cái, cả người và ghế, lùi về sau mấy mét, sau đó xoay người đi tới bên tường.
Nhưng mà tốc độ của hai tên sát thủ kia còn nhanh hơn, thân thể gần như lóe lên, cũng đã lao tới trước mặt của hắn.
"Ai! Cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết!"
Lâm Chấn Nam thở dài một tiếng, ngay vào lúc hắn cảm thấy mình chắc chắn phải chết không thể khi ngờ, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói xa lạ,
"Có ta ở đây, ngươi không chết được!"
Sau khi giọng nói này rơi xuống, Lâm Chấn Nam cảm thấy hoa mắt, không biết từ lúc nào, trước mặt hắn, xuất hiện một dáng người thon gầy!
Đây là một người thiếu niên, cả người mặc quần áo bình thường thoải mãi, dung mạo đẹp trai, khí chất lạnh nhạt.
Tự chiên chính là Diệp Trần phá cửa mà vào, nhanh chóng chạy tới nơi này!
"Ầm!" "Ầm!"
Cùng lúc đó, hai tên sát thủ đã lao tới trước mặt, một người lại một người hung hăng đánh ra một quyền, đạp vào trên người Diệp Trần.
"Hừ!"
Hai tay Diệp Trần chắp sau lưng, vững vàng đón đỡ lấy một quền của hai người này, sau đó lạnh lùng hừ một cái.
"Bành!" "Bành!"
Hai tên sát thủ kia, lập tức giống như đạn pháo, bắn ngược trở về, sau đó xuyên thủng bức tường đá bảy hay tám phòng, cuối cùng thân thể bị mắc kẹt ở trên tường, đã sớm be bét máu thịt, hiển nhiên chắc là không sống nổi.
Một tên sát thủ cuối cùng kia, sau khi kịp phản ứng, sắc mặt lập tức thay đổi lớn, hai mắt nhìn chòng chọc vào Diệp Trần,
"Ngươi...ngươi là ai? Chúng ta rõ ràng làm không hề có một chút sơ hở nào, ngươi làm sao lại phát hiện được ra chúng ta?"
Thực ra thì từ lúc hắn đang trên đường tiến vào căn phòng này, đã từng để ý tới Diệp Trần ở bên ngoài, nhưng cũng không có cảm ứng được cái gì, chỉ coi hắn là một thiếu niên bình thường, cũng không có để ở trong lòng.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, tên thiếu niên này lại là một tên cao thủ lợi hại như vậy!
Diệp Trần cười lạnh, tiện tay phủi bụi trên người một cái, thản nhiên nói:
"Ngươi tu luyện chính là thuật Súc Cốt Dịch Dung của đảo Khô Lâu phải không? Đáng tiếc, quá kém!"
"Từ lúc các ngươi vừa bước vào cửa, ta đã nhìn ra được lai lịch của các ngươi, tuy nhiên chỉ là muốn chơi với các ngươi một chút, cho nên mới không có lập tức vạch trần các ngươi thôi!"
Sát thủ kia nghe được điều này, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi vô cùng, gần như rống lên,
"Không! Ngươi nói bậy! Ba tuổi ta đã bắt đầu tu luyện môn thần công này, cùng với sự hỗ trợ của gen thuốc nước, đã sớm tu luyện tới mức thành thạo, làm sao có thể bị ngươi nhìn ra sơ hở? Ta không tin!"
Diệp Trần nhẹ nhàng cười một tiếng,
"Còn mạnh miệng sao? Cảnh giới tối cao của thuật Súc Cốt Dịch Dung là thần hình hợp nhất, ngươi chẳng qua chỉ là tương tự, còn lâu mới có thể đạt được rất giống, bị ta nhìn ra lại có khó gì?"
Nghe được điều này, vẻ mặt của sát thủ kia đột nhiên đại biến,
"Ngươi ngươi...ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao lại hiểu rõ đối với đảo Khô Lâu chúng ta như vậy?"
Khóe miệng Diệp Trần nhếch lên,
"Nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Diệp Cuồng Tiên! Không bao lâu nữa, tất cả mọi người ở trên đảo các ngươi, đều sẽ xuống dưới theo ngươi!"
Nói xong lời này, không còn cho đối phương có cơ hội nói chuyện, Diệp Trần trực tiếp tiện tay vỗ ra một chưởng.
Sát thủ kia, trong nháy mắt bị chưởng lực cuồng bạo này, đập thành một đống thịt vụn...
Chương 169 Hứa Minh hối hận
Ngay vào lúc một chưởng của Diệp Trần hủy diệt tên sát thủ kia, cùng lúc đó mấy người Hứa Minh, Âu Dương Hàn, vào lúc này cũng đã lao vào.
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi thật to gan! Thậm chí ngay cả trọng địa bí mật quân sự của Lâm Tư lệnh cũng dám xông vào, còn làm hỏng nhiều đồ như vậy, ngươi phải bị tội gì? Đừng tưởng rằng ngươi là cung phụng của Thần Long vệ, là có thể coi trời bằng vung, ở đây là quân đội Nam Hải, không phải nơi mà ngươi có thể tùy ý làm bậy!"
Hứa Minh vừa lao vào, nhìn thấy Lâm Chấn Nam không có việc gì, đầu tiên là gánh nặng trong lòng được giải khai, sau đó mừng rỡ, chỉ vào mặt Diệp Trần lập tức bắt đầu chửi ầm lên.
Mà mấy người Lỗ Thiên Bá, Âm Bất Bình, tất cả đều là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Theo suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần cho dù trâu bò hơn nữa, bây giờ lại dám làm bậy ở trọng địa quân sự, phạm phải tội lớn như thế, Lâm Tư lệnh chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho dù hắn là cung phong của Thần Long vệ, chỉ sợ cũng không thể cứ tính như vậy.
Duy chỉ có Âu Dương Hàn, cau mày,
Bởi vì từ lúc hắn tiến vào, chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi, sau đó để ý tới vũng máu trên mặt đất, mà ở trong vách tường phía xa, còn có hai cỗ thi thể xa lạ.
Càng quỷ dị hơn là, ba tên sĩ quan Hải Quân cao cấp trước đó đi vào, lại biến mất một cách ly kỳ!
Hắn biết, chuyện chắc chắn không có đơn giản như vậy!
Quả nhiên, đối mặt với chấn vấn hùng hổ dọa người của Hứa Minh, hai tay Diệp Trần vẫn đúc ở trong túi quần, một bộ vẻ mặt bình chân như vại, giống như không có nghe thấy.
Ngược lại Lâm Chấn Nam ở một bên, sau khi kịp phản ứng, trừng mắt nhìn về phía Hứa Minh,
"Láo xược! Diệp thiếu tướng là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi ở chỗ này nói bậy nói bạ cái gì?"
Lâm Chấn Nam vừa mới nói xong, tất cả mọi người nhất thời ngẩn tò te, Hứa Mình càng là một bộ mặt đờ đẫn,
"Cứu mạng...ân nhân?"
Lâm Chấn Nam hít sâu một hơi, chỉ vào trong vách tường ở phía xa, hai bộ thi thể của sát thủ kia, và ở trên mặt đất, tên sát thủ bị Diệp Trần đánh cho huyết nhục mơ hồ, thản nhiên nói:
"Hứa Minh, ba tên sát thủ của đảo Khô Lâu này, đều đã trà trộn vào tới đại bản doanh của chúng ta, ngươi làm đội trưởng đội cảnh về là làm như thế nào?"
Hứa Minh cho tới bây giờ mới để ý tới, ba bộ thi thể ở xung quanh kia, lại thêm lời nói của Lâm Chấn Nam, lập tức dọa đến toàn thân run lẩy bẩy, suýt nữa ngã xuống đất.
Thế mà để ba tên sát thủ đảo Khô Lâu trà trộn đi vào, cũng may mắn là Lâm Chấn Nam không có chuyện gì, bằng không nếu như thực sự có chuyện gì xảy ra, hắn cái đội trưởng đội cảnh vệ này chính là phạm vào tội thất trách lớn nhất!
Hơn nữa thất trách mất chức còn là chuyện nhỏ, đến lúc đó toàn bộ thế cục của Nam Hải, đều sẽ vì chuyện này mà không ổn định, hắn sẽ là tội nhân của cả quốc gia!
Nghĩ tới đây, Hứa Minh hoảng sợ một trận, trên lưng gần như trong nháy mắt mồ hôi đã đầm đìa.
Sau khi Lâm Chấn Nam khiểu trách Hứa Minh, sau đó nhìn về phía Diệp Trần, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười thân thiện, chủ động đưa bàn tay ra hướng về phía Diệp Trần,
"Ngươi chính là Diệp thiếu tướng phải không? Dịch lão thường xuyên đề cập về ngươi trong điện thoại a, nói ngươi là thiếu niên anh hùng, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên thanh danh vang dội không có sai a! Vừa rồi thực sư may mà có ngươi, bằng không cái mạng già này của ta, hôm nay chắc chắn nằm ở chỗ này rồi, ha ha"
Diệp Trần bắt tay với Lâm Chấn Nam, cười nhạt một tiếng, nói:
"Lâm Tư lệnh quá khen! Việc rất nhỏ!"
Lâm Chấn Nam lại lắc đầu, nghiêm mặt nói:
"Đối với Diệp tướng quân mà nói, thì đây là việc rất nhỏ, nhưng đối với Lâm Chấn Nam ta mà nói, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta!"
Nói xong lời này, Lâm Chấn Nam lập tức nghiêm, trịnh trọng hướng Diệp Trần hơ cúi người một cái!
Mấy người còn lại thấy cảnh tượng này, lập tức hai mắt của mọi người trợn lên thật lớn, nhất là Hứa Minh, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
Lâm Chấn Nam là ai? Đây chính là thượng tướng của một nước! Đại Tư lệnh hải quân trong tay nắm mấy chục vạn người!
Bây giờ thế mà khom mình hành lễ đối với một tên thiếu niên, đây là vinh quang rất lớn a!
Nhưng Diệp Trần đối với chuyện này, cũng không có khái niệm gì, đương nhiên nhận lấy cái hành lễ này của Lâm Chấn Nam.
Sau khi Lâm Chấn Nam hướng về phía Diệp Trần thi lễ một cái, sau đó lại hướng Hứa Minh ở một bên, nói:
"Đúng rồi, Diệp thiếu tướng tới từ lúc nào? Các ngươi làm sao không báo cáo cho ta biết?"
Hứa Minh nghe được điều này, trong lòng lập tức máy động, ngầm nói một tiếng không ổn, ấp úng có phần không trả lời được.
"Lâm Tư lệnh, ta...ta trước đó thấy ngài quá bận, cho nên...cho nên không dám quấy rầy..."
"Hồ nháo!"
Lâm Chấn Nam trực tiếp nghiêm sắc mặt,
"Diệp thiếu tướng có thân phận gì? Chẳng lẽ còn muốn ta phải nhắc nhở các ngươi sao? Ngươi sao có thể thất lễ như thế!"
"Vâng vâng vâng!"
Hứa Minh lúc này làm sao còn dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
Sau khi Lâm Chấn Nam răn dạy Hứa Minh xong, sau đó lại hướng về phía Diệp Trần hiện ra nụ cười tràn ngập vẻ áy này,
"Diệp tướng quân, thực sự xấu hổ, người phái dưới không hiểu chuyện, tiếp đón các vị không được chu toàn!"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, cười nhạt một cái nói:
"Không có việc gì, chung ta chẳng qua mới đợi có hơn nửa tiếng mà thôi..."
Nghe được điều này, sắc mặt của Hứa Minh lập tức trắng nhợt, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Máy mấy người Âu Dương Hàn thì ý thức được, Diệp Trần đang bắt đầu phản kích!
Quả nhiên, Lâm Chấn Nam nghe được điều này, lập tức trừng hai mắt một cái, trên người bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế kinh người, rất hiển nhiên lần này đac thực sự nổi giận!
"Hứa Minh ngươi rất được! Ngươi lại dám để Diệp thiếu tướng chờ ở bên ngoài hơn nửa tiếng? Ngươi là đang cố ý cản trở sao? Là ai cho ngươi cái lá gan lớn như vậy!"
"Ta ta..."
Hứa Minh lập tức không phản bác được, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ, vị Lâm Tư lệnh này cơ trí bực nào, lý do của hắn không thể khiến Lâm Chấn Nam tin tưởng, căn bản không có cách nào để Lâm Chấn Nam tin tưởng, nói ra lý do còn không bằng tực tiếp thừa nhận nhận sai lầm của mình.
"Lâm Tư lệnh, ta sai rồi..."
Lâm Chấn Nam hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cơn giận còn sót lại một chút chưa tan hết,
"Hứa Minh a Hứa Minh, ngươi thực sự làm cho ta quá thất vọng rồi!"
Nghe được lời này của Lâm Chấn Nam, tâm tư của Hứa Minh, trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
Hắn hiểu vị Lâm Tư lệnh này hơn so với bất cứ ai, đối xử với thuộc hạ của mình luôn luôn rộng lượng, thế nhưng khi hắn thực sự nổi giận đối với người nào, vậy người này coi như hoàn toàn xong!
Quả nhiên, nghe được Lâm Chân Nam lại nói tiếp:
"Ngươi thất lễ với cấp trên, lừa trên gạt dưới, hơn nữa còn thất trách nghiêm trọng, tự mình tới bảo vệ an ninh và nhận hình phạt đi thôi!"
Nói xong lời này, Lâm Chấn Nam khong tiếp tục để ý tới Hứa Minh, ngược lại hướng về phía Diệp Trần cười nói:
"Diệp tiếng quân, ở đây quá loạn, ta để cho người của ta dọn dẹp một chút, chúng ta đi ra bên ngoài trò chuyện đi!"
Diệp Trần tự nhiên không có ý kiến, nhẹ gật đầu, đi theo Lâm Chấn Nam, đi ra bên ngoài, để lại Hứa Minh sơn đã vô cùng hối hận, vẫn còn đàn sững sờ đứng tại chỗ, giống như là choáng váng.
Ban đầu, hắn là đội trưởng bảo vệ của Lâm Tư lệnh, tiền đố của hắn có thể nói là một tương lai tươi sáng, thậm chí tương lai đứng hàng tướng quân, cũng không phải không có khả năng này.
Mà bây giờ, cũng bởi vì nhất thời tức giận nhịn không nổi, muốn cố ý ngáng chân Diệp Trần một chút, không nghĩ tới vậy mà rơi vào tình cảnh như bây giờ, tuy rằng Lâm Chấn Nam cũng không có khiển trách nặng nề, thế nhưng hắn hiểu rõ hơn so với bất cứ ai, một khi để lại ấn tượng không tốt với Lâm Tư Lệnh, trong tương lai tiền đồ khẳng định hoàn toàn u ám...
Nghĩ tới đây, vào lúc này trong lòng Hứa Minh, sớm đã hối hận vô cùng, nếu như mọi chuyện đều có thể làm lại, có đánh chết hắn hắn cũng không dám đi gây sự với Diệp Trần.
Đáng tiếc, trong cuộc sống này không có nếu như...
Chương 170 Vạch ra kế hoạch điên cuồng!
Chớp mắt một cái, thời gian một ngày trôi qua.
Lâm Chấn Nam từ chối tất cả quân vụ, đặc biệt dẫn sáu người Diệp Trần, đi khảo sát một vòng tại toàn bộ vùng biển Nam Hải.
Trời gần tối, lúc quân hạm đi qua một vùng biển phía nam, Lâm Chấn Nam chỉ vào nơi xa, trên một hòn đảo rất náo nhiệt, giới thiếu với mọi người:
"Kia là đảo Vĩnh Ninh, trong lịch sử vẫn luôn thuộc lãnh thổ của Hoa Hạ chúng ta, nhưng hơn một trăm năm trước, nó đã bị chiếm đoạt bởi những kẻ xâm lược phương Tây và phát triển thành một hòn đảo, sau này, những kẻ xâm lược đã rút quân ra khỏi hòn đảo này, nhưng Cam Tam, các nước Lữ Tống, với sự ủng hộ của các cường quốc phương Tây, tất cả đều tuyên bố rằng họ có chủ quyền của đảo Vĩnh Ninh này, cho đến bây giờ, tranh chấp chưa được giải quyét và cuối cùng phát triển thành một khu vực không ai quản lý..."
Lâm Chân Nam hướng mọi người cẩn thân giới thiệu tình hình đảo Vĩnh Ninh cho mọi người một lần, sau đó nặng nề vỗ ở trên lan can của quân hạm một cái và thở dài:
"Nếu như không phải quốc gia không muốn bốc lên chiến sự, ta thật hận không thể lập tức xuất binh, đoạt lại hòn đảo này vốn thuộc về lãnh thổ của chúng ta!"
Moi người Âu Dương Hàn nghe được điều này, ngay lập tức có lòng thù địch với kẻ thù, cũng thi nhau thở dài.
Đợi đến khi mọi người đang nói về chuyện này, Diệp Trần bỗng nhiên nói:
"Lâm Tư lệnh, ngươi có muốn đi lên trên dảo nhìn một chút hay không?"
Lâm Chấn Nam trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói này của Diệp Trần, lập tức sửng sốt một chút.
Sau khi mấy người Âu Dương Hàn kịp phản ứng, lập tức thi nhau phản đối,
"Không được! Ta nghe nói trên đảo Vĩnh Ninh này rất phức tạp, thế lực khắp nơi ở đó, hơn nữa bởi vì hòn đảo này liên quan tới chính trị đặc thù, vẫn luôn trong tình trạng không có chính phủ quản lý cho nên rất hỗn loạn, đặc biệt được những tổ chức sát thủ kia coi trọng!"
"Lâm Tư lệnh chính là trụ cột của Nam Hải, làm sao có thể đặt mình vào nơi nguy hiểm?"
"Cấp trên phát chúng ta tới bảo vệ Lâm Tư lệnh, ý ngươi đây rõ ràng là muốn tự mình chui đầu vào lưới!"
Mọi người vốn đã kìm nén bực bội đối với Diệp Trần đã lâu, bây giờ thật vất vả mới bắt được cơ hội hắn nói sai, tự nhiên trách cứ không lưu tình một chút nào.
...
Diệp Trần lại cười lạnh,
"Thực sự là một đám chuột nhắt nhát gan! Có ta ở đây, không có một ai có thể gây tổn thương cho Lâm Tư lệnh, hơn nữa trước khi ta đến, Dịch lão đã từng hứa hẹn qua với ta, tất cả những sắp xếp hành động, đều phải nghe theo sự chỉ huy của ta, chẳng lẽ các ngươi quên rồi?"
Năm người bị Diệp Trần chế giễu răn dạy một trận, đột nhiên khuôn mặt của họ đỏ bừng, và phổi sắp nổ tung.
"Không sai Dịch lão hoàn toàn chính xác đã nói như vậy, thế nhưng ngươi cũng không thể lấy tính mệnh của Lâm Tư lệnh ra để nói đùa!"
"Đúng vậy! Nếu như có chuyện gì xảy ra, ngươi có đủ khả năng chịu nổi trách nhiệm này không?"
"Ngươi đây là đang hồ nháo!"
...
Mắt thấy năm người muốn tranh luận với Diệp Trần không ngứng, Lâm Chấn Nam ở một bên khoát tay áo, ra hiệu mọi người dừng lại, sau đó nhìn về phía Diệp Trần nói:
"Diệp thiếu tướng thế nhưng là có ý kiến gì phải không? Đừng ngại cứ nói thẳng đi!"
Diệp Trần cười nhạt một cái nói:
"Rất đơn giản! Đã có nhiều người muốn lấy tính mạng của Lâm Tư lệnh, vậy chúng ta dứt khoát sử dụng kế dụ rắn ra khỏi hang, sau đó một mẻ hốt gọn bọn chúng!"
"Ồ?"
Nghe được điều này, Lâm Chấn Nam rõ ràng cảm thấy hứng thú, vội vàng nói:
"Nói chi tiết hơn môt chút! Làm thế nào có thể dụ hắn ra khỏi hang?
Diệp Trần nói tiếp:
"Lâm Tư lệnh có thể để người của ta đối ngoại thả ra một ít tin tức, nói ngươi có ý định lên đảo Vĩnh Ninh, cải trang đi tìm hiểu tình hình thực tế, hơn nữa quan trọng nhất là phải để cho người ta tin tưởng, tin tức này là chính xác!"
"Đến lúc đó, sát thủ phía sau các thế lưc, nhất định sẽ chen chúc nhau mà tới, tất cả đều sẽ chạy tới đảo Vĩnh Ninh."
"Chỉ cần có thể dẫn những người lòng mang ý đồ xấu này tới trên hòn đảo này, chuyện còn lại, giao cho ta một người xử lý là được!"
Nghe được kế hoạch điên rồ mà Diệp Trần vạch ra, mấy người Âu Dương Hàn lạp tức đều cùng nhau biến sắc, thi nhau trách cứ một lần nữa,
"Hồ nháo!"
"Quả thực chính là trò đùa!"
...
Tuy niên, Lâm Chấn Nam cũng không có vội từ chối, mà là trầm ngâm một lúc, mới chậm rãi nói:
"Kế này cũng có thể được coi là một kế sách hay, nhưng nếu muốn tiến hành được thuận lợi, chỉ sợ không có dễ dang như vậy..."
"Không sai!"
Lâm Chấn Nam nói đến đây, Âu Dương Hàn cũng nói theo:
"Lâm Tư lệnh chính là thân thể vạn vàng, tuyệt đối không thể có chuyện gì, coi như kế hoạch này được thực hiện, thì cũng chỉ có thể lấy thế thân, Lâm Tư lệnh chắc chắn sẽ không được đặt mình vào tình thế nguy hiểm!"
"Rất có lý!"
"Lời này không sai!"
Bốn người còn lại cũng thi nhau đồng ý.
Lâm Chấn Nam lại khoát tay áo nói:
"Đối phương đều không phải là người ngu, nếu sử dụng thế thân, chỉ sợ chưa chắc có thể lừa được bọn chúng đến!"
Diệp Trần cười nói:
"Chính là đạo lý này! Cho nên kế này quan trọng là ở chỗ Lâm Tư lệnh, cũng không biết Lâm Tư lệnh, có dũng kho theo giúp ta chuyến này hay không?"
Mọi người nghe được điều này, tất cả lập tức đều sốt sắng.
"Tuyệt đối không thể!"
"Diệp thiếu tướng, ngươi đây là lấy tính mạng c
ủa Lâm Tư lệnh ra nói đùa!"
"Quả thực gan to bằng trời!"
...
Lâm Chấn Nam lại khoát tay lần nữa, trầm ngâm nói:
"Thật ra thì tính mạng cá nhân ta cũng không coi vào đâu, chỉ là nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chiến sự Nam Hải sẽ trở nên hết sức căng thẳng a!"
Nói tới đâu, Lâm Chân Nma nhìn thẳng vào mắt Diệp Trần, chậm rãi nói:
"Ta có thể dựa theo lời ngươi nói đi làm, nhưng không biết ngươi chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"
Diệp Trần ngạo nghễ nói:
"Một trăm phần trăm! Hơn nữa ta dựa vào cái đầu trên cổ ta làm đảm bảo, chắc chắn có thể bảo vệ Lâm Tư lệnh hoàn hảo không có chuyện gì xảy ra!"
Lâm Chấn Nham nhín thấy trên người Diệp Trần, sự tự tin tràn đầy trên mặt, trong đối mắt không thể không hiện ra vẻ cực kỳ tán thưởng, lập tức cười sảng khoái một tiếng, nói:
"Được! Dù sao cái mạng này của ta, cũng là Diệp thiếu tướng ngươi cứu trở về, vậy ta cùng ngươi đi chuyến này một lần!"
Mấy người Âu Dương Hàn, thấy Lâm Chấn Nam thế mà đồng ý đi theo Diệp Trần cùng nổi điên, tất cả lập tức đều đờ đẫn,
"Lâm Tư lệnh không thể a!"
"Chuyện này quá nguy hiểm!"
...
Tuy nhiên, Lâm Chấn Nam dường như đã quyết định,
"Các vị không cần tiếp tục khuyên ta nữa, cứ quyết định như vậy đi!"
Nói thật, quyết định này, ngay cả Diệp Trần cũng cảm thấy ngoài ý muốn, hắn vốn cho rằng Lâm Chân Nam thân ở một vị trí cao, chắc chắn sẽ không dễ dàng đặt mình vào tình huống nguy hiểm như vậy, không nghĩ tới hắn thế mà đáp ứng thẳng thắn như vậy, trong lòng không thể không dâng lên sự kính trọng.
"Lâm Tư lệnh, tan cần năm ngày chuẩn bị, còn trong vòng năm ngày này, làm thế nào để truyền tin tức này ra ngoài, để những tổ chức sát thủ kia tin tưởng, vậy cần phải nhìn ngươi sắp xếp!"
Lâm Chấn Nam vui vẻ đáp ứng.
...
Vào lúc nửa đêm, ở trên một hòn đảo nhỏ vô cùng hoang vu,
Diệp Trần xếp bằng ngồi ở trên một tảng đá to, từ từ lấy hai dạng đồ vật từ trong ngực ra,
Một cái chuông nhỏ đen thui, và một cái phi kiếm màu đỏ thắm nhỏ nhắn tinh xảo!
Cái chuông nhỏ màu đen kia, rõ ràng là cái bán Linh khí lúc trước Diệp Trần đấu giá được ở tiểu trấn Vân Gian, hơn nữa trải qua một thời gian Diệp Thần dùng nguyên thần uẩn dưỡng, đã sinh ra một tia linh trí, dần dần tiến giai trở thành linh khí phòng ngự chân chính.
Còn về thanh phi kiếm màu đỏ thắm kia, thì là Linh khí phi kiếm gia truyền của Sở Phi Yên, khí tà ác trên phi kiếm, cũng đã được hắn gần như khu trừ sạch sẽ.
"Tuy rằng ta tựn tin, trên đời này không có người nào sẽ là đối thủ của ta, nhưng việc này liên quan tới tính mạng của Lâm Tư lệnh, để cho an toàn, ta nhất định phải ở trong vòng năm ngày, luyện hóa hai kiện Linh khí này, như vậy mới thực sự là tuyệt đối không có sơ hở nào!"