-
Chương 116-120
Chương 116 Khoa chân múa tay, không đáng giá nhắc tới!
Lúc này, Lục Thiếu Khanh đi tới, dường như đã sớm quyên đi khó chịu lúc trước, trên mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, nói:
"Tô Mạn, ta thấy em trai em cũng chỉ là ham chơi nhất thời, em cũng không cần trách mắng hắn, chỉ cần có anh ở đây, cậu ấy sẽ được an toàn, em đại khái có thể yên tâm!"
Không thể không nói, Lục Thiếu Khanh chỉ biểu hiện ra miệng lưỡi được rèn luyện thường xuyên và khí chất này đến xem, đối với kiểu cô gái mới ra đời không có nhiều kinh nghiệm như Tô Mạn mà nói, đây hoàn toàn chính xác là loại hấp dẫn chí mạng.
Quả nhiên, Tô Mạn thấy Lục Thiếu Khanh chẳng những không có trách tội Diệp Trần trước đó đã vô lễ với hắn, thế mà còn suy nghĩ tới an toàn cho Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện ra vẻ cảm kích, vội vàng nói:
"Vậy thì rất cảm ơn Lục học trưởng!"
Thấy cảnh này, Diệp Trần lập tức nhíu mày,
Rất rõ ràng, Tô Mạn đối với Lục Thiếu Khanh này, đã nảy sinh ra một ít ấn tượng tốt!
Trong lòng Lục Thiếu Khanh vui mừng, sau đó liếc mắt nhìn lấy Diệp Trần, tiếp tục mềm mỏng cười nói:
"Ta thấy tiểu Trần dường như đối với loại thi đấu lôi đài này cảm thấy rất hứng thú, không bằng chúng ta cùng nhau đi vào xem có được không?"
Rất rõ ràng, Lục Thiếu Khanh là đang cố gắng lấy lòng Diệp Trần, dù sao Diệp Trần cũng là em trai của Tô Mạn, nếu như quan hệ giữa hai người có chỗ không tốt, hắn muốn nắm chắc Tô Mạn trong tay, coi như rất khó.
Trong mấy người, rất rõ ràng lấy Lục Thiếu Khanh làm đầu, một khi hắn mở miệng, mấy người khác tự nhiên sẽ không có ý kiến gì, nhất là Trương Uy kia, vừa mới thất thủ mà không hiểu ra sao cả, trong lòng đã sớm nín lại cục tức, Diệp Trần là em trai của Tô Mạn, dĩ nhiên không có cách nào lại tìm hắn gây rắc rối, lúc này nhịn không được xoa xoa tay, nói:
"Ta đang cố gắng gặp cao thủ ở đây một lần, nói không chừng thuận tiện còn có thể thắng kiếm được chút tiền thưởng, đến lúc đó mời các ngươi ăn tiệc!"
Đổng Lực và Triệu Khả Hân lập tức cũng bổ tay kêu hay. Duy chỉ có mình Tô Mạn là có chút lo lắng nói:
"Tôi nghe người ta nói, loại thi đấu lôi đài dưới mặt đất này, động một tí là sẽ có người chết, tiểu Trần hắn còn là đứa bé a! Như vậy không tốt đâu?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức xạm mặt lại,
Đứa bé...
Nếu mà để cho nhiều đại lão ở Vân Châu nghe được lời này, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào a!
Lục Thiếu Khanh cười giải thích nói:
"Tô Mạn, em suy nghĩ nhiều rồi! Loại thi đấu lôi đài cấp bậc này, mục đích là vì kiếm tiền, người tới xem đều là người bình thường, tình cảnh bên trong không có khoa trương như vậy, cũng chỉ giống như những tiết mục quyền kích trên TV mà thôi không khác nhau lắm!"
Nghe được lời này của Lục Thiếu Khanh, lúc này Tô Mạn mới thở dài một hơi,
"Nếu là như vậy, vậy thì vào xem cũng được!"
Nói xong lời này, Tô Mạn vẫn không quên quay đầu lại trức mắt với Diệp Trần,
"Đợi chút nữa đi theo chị, không cho phép chạy lung tung!"
Diệp Trần im lặng triệt để.
...
Rất nhanh, một nhóm người tiến vào bên trong, tuy rằng bên trong náo nhiệt, nhưng người cũng không phải rất nhiều, mấy người tìm tới một chỗ ngồi khá cao, còn về Trương Uy kia, thì trực tiếp chạy tới chỗ đăng ký, đi ghi tên đăng ký dự thi.
Chỉ chốc lát, trên đài đã đánh được hai ba trận, Diệp Tần tùy tiện nhìn một lúc, phát hiện ra ở đây ngay cả võ giả nội kính cũng không có, lập tức cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
Lúc này cũng đã tới lượt Trương Uy kia lên đài, đối thủ của hắn là một tên tráng hán khôi ngô.
Tô Mạn và Triệu Khả Hân dù sao cũng là con gái, thấy cảnh này, lập tức hiện ra vẻ hồi hộp, tuy rằng các cô không thích tính cách của Trương Uy, nhưng nói cho cùng dù sao cũng là bạn bè của mình.
Đổng Lực ở bên cạnh thấy thế, lập tức cười nói:
"Đừng nhìn tên kia có dáng người to con, thế nhưng chưa chắc đã chống đỡ được một cước của Trương ca, dù sao Trương ca thế nhưng là được truyền thụ Thập Nhị Lộ Đàm Thối!"
Đổng Lực vừa mới nói xong, tráng hái khôi ngô ở trên đài kia, đã bị Trương Uy đã một cước bay ra ngoài, trực tiếp ngã ngửa bay xuống dưới lôi đài.
Tô Mạn và Triệu Khả Hân lập tức nhịn không được vỗ tay bảo hay, Đổng Lực thì càng thêm đắc ý, không thể không liếc qua Diệp Trần đang ở bên cạnh Tô Mạn, thế nhưng hắn thấy lại là vẻ mặt lạnh nhạt, hắn còn tưởng rằng Diệp Trần đãn bị biểu hiện vừa rồi của Trương Uy chấn nhiếp rồi, thế là nhịn không được mở miệng nói:
"Thế nào? Anh bạn nhỏ, chân cẳng người anh em này của tôi lợi hại chứ?"
Không nghĩ tới, Diệp Thần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp thản nhiên nói:
"Khoa chân múa tay, không đáng giá nhắc tới!"
"Cậu!"
Đổng Lực nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng lên, nếu như không phải cho Tô Mạn và Lục Thiếu Khanh thể diện, vào lúc này khẳng định là hắn sẽ nổi điên.
Ngay cả Lúc Thiếu Khanh ở một bên, cũng không thể không nhíu mày, cảm thấy tiểu tử này, thực sự có chút ngông cuồng.
Phải biết, Trương Uy này tuy rằng còn chưa được tính là cao thủ gì, nhưng cũng đã được liệt kê bước vào võ giả nội kình, một mình hắn đối phó bảy tám người trưởng thành đều không đáng kể gì.
"Tiểu Trần, chẳng lẽ cậu cũng biết võ đạo?"
Trên mặt Lục Tiếu Khanh tuy rằng vẫn thể hiện ra nụ cười ấm áp như cũ, thế nhưng ở sâu trong đôi mắt này, đã bắt đầu nổi lên một hơi khí lạnh.
Còn chưa đợi Diệp Trần mở miệng, Tô Mạn ở một bên, đã đưa tay hung ác gõ ở trên đầu Diệp Trần một cái,
"Không biết cũng đừng có nói bậy nói bạ! Em có bao nhiêu cân lượng, chị của em còn không rõ ràng lắm sao?"
Sau khi dạy dỗ Diệp Trần, Tô Mạn vẫn không quên hướng về phía Lục Thiếu Khanh, vẻ mặt hiện ra nụ cười tràn ngập áy náy nói ra.
Diệp Trần lập tức im lặng lần nữa.
Mà Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực thấy như vậy, cũng càng trở nên vứng tin hơn, người em trai này của Tô Mạn, chính là ngông cuồng, hơn nữa còn thích loại hình tinh tướng ngu ngốc, khả năng đã đọc nhiều tiểu thuyết ở trên mạng đâm ra bị ngớ ngẩn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Thiếu Khanh không những không giận mà còn lấy làm mừng, ngược lại cảm thấy đối phó tiểu tử này cũng không khó, thế là cười nhạt một cái rồi hỏi:
"Thực ra thì tiểu Trần nói cũng không có sai, chân cẳng Trương Quy nhìn thì đẹp đẽ, thế nhưng ở trước mặt cao thủ võ đạo chân chính, hoàn toàn chính xác chỉ có thể coi là khoa chân múa tay!"
Triệu Khả Hân ở một bên, nghe thấy lời này của Lục Thiếu Khanh, đôi mắt đẹp không thể không trừng lớn một cái,
"Anh Trương đã lợi hại như vậy, cũng chỉ có thể coi như là khoa chân múa tay, vậy cao thủ chân chính mạnh như thế nào?"
Lục Thiếu Khanh dường như đã sớm dự liệu có người sẽ hỏi như vậy, mỉm cười, nói:
"Các ngươi đã nghe nói về đại hội võ lâm chưa?"
Đổng Lực ở một bên nói ngay:
"Cái này ta biết! Nghe nói ở thị trấn Thái Bình này, sở dĩ đột nhiên náo nhiệt như vậy, cũng bởi vì mười đại lão của mười thành phố trong tỉnh Thiên Nam chúng ta, muốn cử hành một lần đại hội võ lâm ở chỗ này, thương nghị giải quyết vấn đề phân chia địa bàn!"
Lục Thiếu Khanh nhẹ gật đầu,
"Không sai! Đại lão của mười thành phố, mỗi người đều là nhân vật kiêu hùng hùng cứ một phương, một khi xuất hiện mâu thuẫn không hóa giải được, chỉ có thể giải quyết thông qua vũ lực. Chỉ có điều chém chém giết giết ở xã hội hiện đại bây giờ chắc chắn không ổn, cho nên mới xuất hiện đại hội võ lâm này, dưới sự chủ trì của Vũ gia của thành phố Thiên Hải, thông qua luận võ tới giải quyết vấn đề, đến lúc đó toàn bộ cao thủ võ đạo của tỉnh Thiên Nam, sẽ tập trung về đây, đây mới thực sự là dịp có các cao thủ tập trung a!"
Nói đến đây, trên mặt Lục Thiếu Khan hiện ra vẻ mong đợi.
Đúng vào lúc này, sau khi Trương Uy thắng được cuộc tranh tài, cũng đã trở về, vừa lúc nghe được lời này của Lục Thiếu Khanh, lập tức tiếp lời nói:
"Lục thiếu nói không sai! Đáng tiếc võ lâm đại hội này, vẫn luôn cử hành ở trên du thuyền vạn tấn của Vũ gia, người bình thường căn bản là không có duyên quan sát a!"
Lục Thiếu Khanh cười nhạt một tiếng,
"Việc này thì đơn giản! Vũ Thế Mậu gia chủ đương thời của Vũ gia, là ông cậu của tôi, đến lúc đó, tôi có thể dẫn theo mọi người lên thuyền xem!"
Đổng Lực và Trương Uy chờ chính là câu nói này của Lục Thiếu Khanh, lập thức thi nhau cười nịnh nói:
"Cảm ơn Lục thiếu!"
"Vẫn là Lục thiếu thần thông quảng đại a!"
Vẻ mặt của Lục Thiếu Khanh tỏ ra đắc ý.
Chương 117 Ngươi nghe nói Diệp tiên sinh sao?
Diệp Trần nghe được điều này, lông màu cũng không thể không nhíu lại, không nghĩ tới Lục Thiếu Khanh này, thế mà còn có bối cảnh bực này.
Cháu trai của Vũ Thế Mậu gia chủ Vũ gia, hoàn toàn chính xác là có thể xông pha ở thành phố Thiên Hải, thậm chí là toàn bộ tỉnh Thiên Nam.
Tuy nhiên, đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, tự nhiên không có quá để ở trong lòng.
...
Trương Uy nghỉ ngơi một lúc, lần nữa tiến lên lôi đài, nhẹ nhõm chiến thắng một lần nữa.
Dưa theo quy tắc của lôi đài dưới mặt đất này, mỗi một trận chiến thắng, sẽ có tiền thưởng là hai ngàn đồng.
"Móa nó, còn tưởng rằng có cao thủ, cuối cùng không có một ai có thể đánh!"
Sau khi thắng liên tiếp năm trận, Trương Uy tỏ ra đắc ý, trực tiếp nhận một vạn đồng tiền thưởng, sau đó không còn lên đài.
Tuy rằng gia thế của Trương Uy không bằng Lục Thiếu Khanh, nhưng cũng là con em nhà giàu, tham gia võ đài không phải là vì kiếm tiền, đơn giản chỉ là chơi vui mà thôi.
Mắt thấy mọi người đều có chút không hứng thú, Lục Thiếu Khanh đề nghị:
"Không bằng chúng ta đi nơi khác dạo chơi đi!"
Mọi người tự nhiên không có ý kiến.
Sau khi ra khỏi lôi đài, lúc này trời đã chạng vạng tối, mọi người ở trên thị trấn tùy tiện đi dạo một lúc, sắc trời đã hoàn toàn mờ đi, cũng đã tới lúc đi ăn cơm.
Lúc này, Trương Uy mở miệng nói:
"Sắc trời cũng đã không còn sớm, tôi biết ở bờ sông có một nhà hàng tay nghề không tệ, hôm nay tôi làm chủ!"
Tính cách Trương Uy này tuy rằng không hề dễ chịu, nhưng làm người cũng thuộc dạng hào phóng, đương nhiên, cũng có thể là ở trước mặt Lục Thiếu Khanh, cố gắng biểu hiện ra như thế.
Rất nhanh, một nhóm người đi tới nhà hàng mà Trương Uy nói,
Nhà hàng này cũng không phải là nhà hàng cấp cao, bàn ăn được đặt bày ra rất tùy ý ở bờ sông, có chút giống với quán hàng vỉa hè, tuy nhiên ở cái thị trấn nhỏ vắng vẻ này, cũng được coi là rất tốt rồi, hơn nữa, cũng y như Trương Uy nói, đầu bếp của nhà hàng này có tay nghề coi như không tệ, ngay cả những món ăn đắt tiền như tôm hùm và bào ngư đều có, món nào cần có đều có.
Mấy người vừa ăn cơm, vừa bắt đầu tán gẫu, đầu tiên là nói về đủ các loại chuyện ở trường đại học mà có ít người biết tới, loanh quanh luẩn quẩn lại nói tới đại hội võ lâm.
Đột nhiên, Lục Thiếu Khanh nói:
"Mọi người có biết, gần đây tỉnh Thiên Nam chúng ta, nhân vật có danh tiếng lớn nhất là ai không?"
Mấy người Trương Uy lắc đầu, biểu thị không biết.
Lục Thiếu Khanh cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Tô Mạn và Diệp Trần, nói:
"Mạn Mạn, nói đến người này còn là đồng hương của hai người đó, hắn chính là Diệp tiên sinh ở Vân Châu!"
Trong lúc bất tri bất giác, Lục Thiếu Khanh đã sửa đổi cách xưng hô đối với Tô Mạn, Tô Mạn cũng không nghĩ tới chi tiết này, trên mặt hiện ra vẻ hoài nghi, nói:
"Diệp tiên sinh? Lúc em ở Vân Châu, chỉ nghe nói qua Tào Tứ Gia, là đại lão thế giới ngầm của Vân Châu bọn em, cho tới bây giờ chưa có nghe nói về Diệp tiên sinh gì đó a?"
Tô Mạn nói xong, vẫn không quên hướng về phía Diệp Trần hiện ra vẻ hỏi thăm,
"Em có từng nghe nói về người này chưa?"
Diệp Trần không thể không sờ lên cái mũi của mình, nghĩ thầm nói, Diệp tiên sinh chẳng phải đang ngồi ở trước mặt chi đây sao?
Nhưng hắn biết, coi như lúc này hắn mang lời thật nói ra, chỉ sợ cũng không có người nào tin tưởng, hơn nữa, hắn tạm thời cũng không muốn để cho Tô Mạn biết về thân phận của mình, thế là quả quyết lắc đầu,
"Chưa từng nghe thấy!"
Lục Thiếu Khanh cười nói:
"Mọi người đối với tình huống trong chốn võ lâm đều không hiểu rõ, không biết cũng là chuyện rất bình thường, huống chi vị Diệp tiên sinh kia, là nhân vật mới nổi lên ở trong một hai tháng gần đây, ta cũng là trong lúc cùng ăn cơm với mấy người anh họ của ta, nghe bọn hắn nói tới!"
Triệu Khả Hân ở một bên, thích nhất là được nghe tin đồn, vội vàng thúc giục nói:
"Lục học trưởng, vậy anh tranh thủ thời gian nói một chút cho mấy người chúng em biết đi, vị Diệp tiên sinh này đến cùng có lai lịch gì?"
Lục Thiếu Khanh cười nhạt một tiếng, đầu tiên là nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, mới chậm rãi nói:
"Nói tới vị Diệp tiên sinh này, hoàn toàn chính xác được coi là một nhân vật truyền kỳ, gần như không có ai biết tới lai lịch của hắn, thậm chí ngay cả người từng gặp mặt hắn cũng không nhiều, tuy nhiên có một chuyện có thể xác nhận, người này là một tên cao thủ võ đạo tuyệt đỉnh!"
Trương Uy ở một bên ngay đến đó, không thể không bật thốt lên:
"Không phải là tông sư Hóa Kình trong truyền thuyết đó chứ?"
Đổng Lực cũng hùa theo mở miệng nói:
"Tôi biết, tôi biết! Nghe nói tu luyện võ công tới cảnh giới nhất định, có thể ngưng tụ ra nội kình, mà tu luyện tới nội kình nhất định, có thể phóng nội kình ra ngoài, theo như trong lời kể lại tông sư Hóa Kình là có thể phóng nội kình ra ngoài, cách không đả thương người, giết người ở vô hình, đãn gần như là tiên nhân! "
Tô Mạn và Triệu Khả Hân, rất hiển nhiên là lần đầu tiên nghe thấy cái danh hiệu tông sư Hóa Kình này, vẻ mặt lập tức chấn kinh, Triệu Khả Hân nhịn không được nói:
"Cách không đả thương người? Đây không phải là cảnh tượng trong tiểu thuyết võ hiệp sao? Trong hiện thực làm sao lại có người như vậy được chứ?"
Đổng Lực lập tức ôm vai Triệu Khả Hân, cười ha ha nói:
"Em yêu, em đây là không hiểu a! Thế giới này không đơn giản như em nghĩ vậy, em cho rằng những tiểu thuyết võ hiệp kia đều là đột nhiên mà nghĩ ra được sao? Bởi vì cái gọi là, không có lửa thì làm sao có khói! Có nhiều thứ, coi như quốc gia, cũng không dám để lộ ra ngoài, bằng không sẽ gây nên khủng hoảng không đáng có!"
Đổng Lực nói xong, Trương Uy lại nói tiếp:
"Không sai! Giống như sư phụ tôi, chính là một tên cao thủ võ đạo Ám Kình đại thành, tôi đã từng tận mắt thấy một cước của hắn có thể đá gãy một tấm thép dày khoảng mười centimet! Còn về tông sư Hóa Kình trong truyền thiết kia, so với sư phụ tôi còn cường đại hơn không chỉ mười lần! Một khi đạt tới loại cảnh giới đó, có thể nói ở trong trăm vạn đại quân lấy thủ cấp của thượng tướng như là lấy đồ trong túi a!"
Nói đến đây, vẻ mặt của Trương Uy tỏ ra mê mẩn.
Tô Mạn và Triệu Khả Hân nghe được điều này, thì lập tức ngạc nhiên một lần nữa.
Rất rõ ràng, lời kể của Trương Uy, đối với các cô có lực trùng kích quá mạnh, trong thời gian ngắn để cho các cô có chút khó mà tiếp nhận.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Khanh sau đó mở miệng, làm cho ngay cả Trương Uy và Đổng Lực cũng phải sợ ngây người.
"Tông sư Hóa Kình tuy rằng lợi hại, nhưng không phải điểm cuối cùng của võ đạo, vị Diệp tiên sinh ở Vân Châu kia, rất có thể đã có sự tồn tại phía trên vượt qua tông sư Hóa Kình!"
"Cái gì!"
Trương Uy và Đổng Lực cũng hoàn toàn bị tê liệt, nhất là Trương Uy, chính bản thân hắn là người trong võ đạo, vẫn luôn coi, tông sư Hóa Kình là đỉnh cao của võ đạo, không nghĩ tới ở phía trên tông sư Hóa Kình, thế mà còn có cảnh giới càng cao hơn nữa!
"Cảnh giới vượt qua tông sư Hóa Kinh, đây chẳng phải là nói còn cường đại hơn cả lão tổ tông của Vũ gia kia sao?"
Lục Thiếu Khanh lập tức cười ha ha,
"Thế thì cũng chưa chắc! Cụ ngoại của ta, thực ra thì cũng là tồn tại phía trên tông sư Hóa Kình, chẳng qua, đối với người bình thường bên trong võ đạo tới mà nói, tông sư Hóa Kình có tồn tại giống như thần tiên, cho nên rất nhiều người cũng không biết, ở trên cảnh giới tông sư Hóa Kình còn có cảnh giới càng cao hơn, bọn họ gọi là Thánh Cảnh!"
Vũ Trường Không lão tổ của Vũ gia, chính là ông của Vũ Thế Mậu gia chủ đương thời của Vũ gia, tự nhiên cũng chín là cụ ngoại của Lục Thiếu Khanh.
Lục Thiếu Khanh nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra, rồi chậm rãi nói:
"Nhưng đây còn chưa phải chỗ lợi hại chân chính của vị Diệp tiên sinh kia, chỗ lợi hại nhất của hắn, là thiên phú của hắn, mọi người chỉ sợ đều khó mà tưởng tượng được, nghe nói tuổi của vị Diệp tiên sinh kia, so với chúng ta còn nhỏ hơn a!"
"Cái gì!"
Đổng Lực cùng Trương Uy, lập tức triệt để khiếp sợ không nói nên lời.
Chương 118 Sóng ngầm cuồn cuộn!
Qua một lúc lâu, vẻ mặt của Trương Uy vẫn khó có thể tin, nhịn không được hoài nghi nói:
"Cảnh giới ở trên tông sư Hóa Kình, hơn nữa tuổi tác còn nhỏ hơn với chúng ta sao? Trên đời này tại sao lại có thể có người biến thái tới như vậy chứ? Không phải là nghe nhầm phải tin đồn bậy chứ?"
Lục Thiếu Khanh lần nữa nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, buồn bã nói:
"Lúc đầu tôi cũng như ông là không tin, thế nhưng nghe anh họ của tôi nói, người này ở một tháng trước đã từng dùng một quyền đấm chết một cường giả Hóa Kình đại thành, hơn nữa việc này đã được chứng thực, cho nên trên cơ bản có thể kết luận, người này ít nhất cũng là nửa bước Thánh Cảnh! Coi như thực lực so ra kém với Vũ Trường Không ông ngoại của tôi, nhưng cũng không kém bao nhiêu!"
Nói đến đây, Lục Thiếu Khanh dừng lại một chút, lại nói:
"Căn cứ theo suy đoán của cậu tôi, người này có thể giống với Lý Nguyên Bá nhân vật thời cổ đại, chẳng những trời sinh thần lực, mà còn là thiên tài võ đạo tuyệt đỉnh, mới có thể ở chừng đó tuổi, đã có thực lực mạnh như thế!"
Sau khi nghe Lục Thiếu Khanh giải thích một phen, hai người Trương Uy và Đổng Lực lập tức thổn thức không thôi, Trương Uy nhịn không được thốt ra, nói:
"Còn trẻ như vậy, đã có thực lực như thế, tương lai chẳng phải là sẽ lấn át Vũ gia sao?"
Sau khi Trương Uy nói xong lời này, lập tức đã ý thức được mình nói lỡ lời, nhưng lúc này rút lại lời nói đó đã không kịp, không thể không len lén liếc mắt nhìn Lục Thiếu Khanh
Quả nhiên, khi Lục Thiếu Khanh nghe được lời này, vẻ mặt lập tức thay đổi, thế nhưng sau đó lại cười lạnh lùng nói:
"Hắn chỉ có một người mà mạnh hơn sao, muốn lấn át Vũ gia? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Không nói trước đây Vũ gia kinh doanh mấy chục năm trên tỉnh Thiên Nam, sớm đã có lực ảnh hưởng rất nặng khó có thể thay đổi, cho dù chỉ là so đấu vũ lực, vị Diệp tiên sinh kia cũng khẳng định không phải là đối thủ của cụ ngoại tôi!"
Trương Uy và Đổng Lực vội vàng gật đầu,
"Đúng thế, chính là như vậy! Ở giới võ đạo của Hoa Hạ, có người nào không biết Vũ lão gia năm đó, có hành động vĩ đại, một người độc chiến tứ đại chiến thần của Đảo quốc?"
"Vũ gia chính là gia tộc đệ nhất của tỉnh Thiên Nam chúng ta, thế lực trải rộng tới khắp mọi ngõ ngách, sức của một người làm sao có khả năng thách thức?"
Lục Thiếu Khanh khoát tay áo, lại nói:
"Cũng không thể nói như vậy! Lấy thiên phú của người này, nếu như ẩn giấu tài năng, kinh doanh mấy chục năm, nói không chừng thực sự có cơ hội tách ra vật tay với Vũ gia, đáng tiếc a! Người này quá cuồng ngạo...hừ hừ!"
Lục Tiếu Khan nói ra một nửa, lại đột nhiên cười lạnh, dường như có có ý riêng.
Hai mắt của Trương Uy và Đổng Lực lập tức sáng lên, vội vàng lấy rượu rót cho Lục Thiếu Khanh, cười làm lành nói:
"Chắc là Lục thiếu biết một chút chuyện bí mật mới nào đó hay sao?"
"Nói cho anh em nghe một chút thôi a!"
Lục Thiếu Khanh uống không ít rượu vàng, vào lúc này đã có chút tây tây, khóe miệng nhếch lên,
"Thực ra thì cũng không phải chuyện bí mật gì, nói cho các ông biết cũng không sao! Trước đây môt thời gian, Mạc Trường Vân nhị công tử của Mạc gia mất tích một cách không bình thường, việc này chắc là các ngươi đều đã từng nghe qua rồi chứ? Nghe nói chính là bị người này giết chết!"
"Còn có ở lầu Vọng Giang, một quyền của hắn giết Vu Thành Hùng cao thủ Hóa Kình ở nước ngoài, mà sư huynh của Vu Thành Hùng này tên là Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, năm đó gần như là quét ngang toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ!"
"Tên kia tuy rằng kỳ tài ngút trời, thế nhưng làm người thực sự quá cuồng ngạo bá đạo, có thể vượt qua cửa này hay không, chỉ sợ còn chưa biết được..."
Trương Uy và Đổng Lực còn đang muốn hỏi thêm, nhưng mà đúng vào lúc này,
"Ầm ~~ "
Ở trên xông phía xa, đột nhiên truyền tới một tiếng nổ vang rền,
Ngay sau đó, đã thấy một chiếc du thuyền to lớn, từ phía tây chậm rãi lao tới.
Nhìn thấy du thuyền kia xuất hiện, Lục Thiếu Khanh đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng nói:
"Đến rồi! Xem ra đại hội võ lâm năm năm một lần, lập tức chuẩn bị bắt đầu rồi!"
Mấy người Trương Uy, cũng thi nhau mừng rỡ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu như bọn họ có thể tận mắt nhìn, khẳng định chuyến đi này không tệ.
Sau một lúc, du thuyền vạn tấn này đã dừng lại ở chỗ bến cảng,
Lục Thiếu Khanh nói với mọi người:
"Tôi đi trước tới đó xem tình huống một chút, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ông cậu của tôi khẳng định ở trên thuyền, mọi người trước tiên ở đây chờ một chút, chờ sau khi tôi sắp xếp xong xuôi, lại tới đón mọi người lên thuyền!"
Nói xong lời này, Lục Thiếu Khanh trực tiếp đi về phía du thuyền kia.
Diệp Trần thừa dịp mấy người đang bị du thuyền đột nhiên mới xuất hiện này hấp dẫn, kéo Tô Mạn sang một bên, trực tiếp nói ngay vào điểm chính:
"Chị, trước đây ta vẫn luôn không có cơ hội hỏi, tại sao chị lại đi chung một chỗ với Lục Thiếu Khanh? Em cảm thấy con người của hắn không tốt, chị tốt nhất nên cách xa hắn một chút!"
Không nghĩ tới, hai mắt Tô Mạn trực tiếp trợn trừng lên, dậm chân, nói:
"Em nói cái gì đấy! Cái gì gọi là chị với hắn...cái gì mà một chỗ a? Chị là được Khả Hân rủ đi chơi, trùng hợp gặp Lục học trưởng, hơn nữa chị cảm thấy con người của Lục học trưởng cũng rất tốt mà!"
Diệp Trần không còn gì để nói,
"Ta nói bà chị của ta, chị có phải ngốc hay không? Lục Thiếu Khanh kia rõ ràng là lợi dụng quan hệ của Triệu Khả Hân, cố gắng tiếp cận chị, không phải ngay cả điểm này chị cũng không nhìn ra sao?"
Tô Mạn nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp ngược lại đỏ lên một chút, trong đôi mắt hiện ra vẻ mừng thầm, nói:
"Coi như thực sự là như vậy, vậy cũng không phải là chuyện rất bình thường sao? Huống hồ hắn chưa có làm chuyện xấu gì đối với chị..."
Diệp Trần thấy thế, lập tức âm thầm cảm thán,
Không thể không nói, loại sức mạnh của vận mệnh này hoàn toàn chính xác rất mạnh mẽ, hắn tin tưởng, theo tình huống phát triển trước mắt này, nếu như không có hắn nhúng tay vào, hai người nhất định sẽ vẫn đến với nhau.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Trần đã âm thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải tách hai người ra, thậm chí nếu như thực sự không tách được, vậy chỉ còn nước trực tiếp giết chết Lục Thiếu Khanh như vậy là được rồi!
"Bây giờ hắn không có làm chuyện gì đối với chị, cũng không có đại biểu sau này sẽ không làm! Nếu như chị lên thuyền cùng hắn, đến lúc đó coi như chị như con cá nằm trong thớt rồi! Với cả ở nơi này cũng không phải là nơi chị nên tới, chị nên tranh thủ thời gian về trường học đi thôi!"
Thực ra thì lấy lòng dạ của Lục Thiếu Khanh đến xem, chắc cũng không phải loại người hạ lưu đến mức dùng thủ đoạn lưu manh kia, nhưng Diệp Trần cố ý nói chuyện giật gân, hiển nhiên muốn Tô Mạn biết khó mà lui.
Nghe được điều này, Tô Mạn quả nhiên hiện ra vẻ do dự, tuy nhiên rất nhanh, vẻ mặt lại đột nhiên nghiêm túc lên,
"Được rồi! Chị còn chưa có để ý tới em, em ngược lại còn quản lý dậy bảo chị của em trước rồi! Vậy em nói chị nghe một chút, tại sao em lại tới chỗ này?"
Diệp Trần lập tức nghẹn lời, đang muốn thuận miệng chém gió ra một cái lý do, đúng lúc này, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, là Tào Khôn gọi tới.
Diệp Trần lập tức nhướng mày,
Bình thường mà nói, nếu không phải có chuyện khẩn cấp gì, Tào Khôn không dám tùy tiện quấy rầy hắn.
Đành phải bật nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của Tào Khôn,
"Diệp tiên sinh, xảy ra chuyện lớn!"
Diệp Trần vẫn bình tĩnh,
"Có chuyện gì?"
Tào Khôn nói:
"Tôi vừa mới nhận được tin tức, Hà Tiến ở đoạn thời gian trước biến mất không thấy dấu vết, bây giờ cũng xuất hiện ở thị trấn Thái Bình, hơn nữa bên người dường như còn có một vị tông sư Hóa Kình! Vừa rồi Hà Tiến đã để cho người của hắn tới truyền lời cho tôi, nói muốn giải quyết chuyện địa bàn với tôi, để cho tôi chuẩn bị sẵn sàng!"
Nghe xong báo cáo của Tào Khôn, Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày,
Đối phương đã biết rõ thực lực của hắn, thế mà còn dám trực tiếp nói như vậy, rất rõ ràng là đang rất có lòng tin, không phải là Bạch Thiên Hành kia, vì báo thù có sư đệ của mình, thậm chí không tiếc vi phạm lời thề, đặt cân vào bên trong cảnh nội Hoa Hạ.
P/S: Ta thích nào...
Chương 119 Lên thuyền
Tuy trong lòng hơi nghi hoặc một chút, nhưng Diệp Trần cũng không có quá để ở trong lòng, không cần biết có phải là Bạch Thiên Hành hay không, nếu dám tới cửa, giết là được rồi!
Nghĩ tới đây, Diệp Thần thản nhiên nói:
"Được rồi, tôi đã biết!"
Tào Khôn lại vội vàng nói:
"Diệp tiên sinh, du thuyền của Vũ gia đã tới bến cảng, chắc tối nay sẽ thông báo cho người của các đoàn lên thuyền, không biết bây giờ ngài ở đâu?"
Vốn Tào Khôn coi là không cần Diệp Trần ra tay, thế nhưng bây giờ xem ra, nếu như không có Diệp Trần giúp hắn, lần này hắn khẳng định thất bại thảm hại!
Diệp Trần suy nghĩ một chút, cũng không có nói ra vị trí của mình cho Tào Khôn, chỉ nói:
"Mọi người không cần quản tôi, lúc nào nên xuất hiện, tôi sẽ tự xuất hiện!"
Quảng xuống một câu nói như vậy, Diệp Trần trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Mạn đứng ở một bên nghe được Diệp Trần nói chuyện điện thoại, hiếu kỳ hỏi:
"Điện thoại của ai đó?"
"Bạn đi cùng với em!"
Tô Mạn nhếch miệng, nói:
"Để một mình em lang thang nơi này, không quan tâm tới em, đoán chừng cũng không phải là bạn bè đáng tin cậy gì!"
Vốn Diệp Trần định trực tiếp đưa Tô Mạn rời khỏi chỗ này, nhưng bây giờ nghe Tào Khôn nói về tin tức này, tự nhiên cũng không thể không quản không để ý, vì vậy nói:
"Chị, nếu chị thực sự muốn đi lên đó chơi cũng được, em phải đi theo chị, miễn cho người khác có ý đồ xấu với chị!"
Tô Mạn nghe vậy, lập tức che miệng cười nói:
"Nói tới nói lui, chị đoán em chính là muốn đi lên đó chơi chứ gì? Em yên tâm, Lục học trưởng không có nói là không dẫn theo em đi!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức đảo một cái,
"Nếu như em thực sự muốn đi lên đó, cần gì phải để hắn dẫn theo?"
Tô Mạn tự nhiên không tin.
...
Ngay vào lúc hai chị em đang trêu ngẹo nhau, Lục Thiếu Khanh đã trở lại, vẻ mặt rất là đắc ý nói:
"Ta đã nói chuyện với anh họ của ta, như vậy có thể dẫn theo các ngươi lên thuyền, du thuyền lần này chắc là phải ra biển!"
Nghe được điều này, Diệp Trần không thể không động tâm,
Ra biển, cũng mang ý nghĩa đại hội võ lâm lần này, sẽ cử hành ở trên vùng biển quốc tế, chẳng khác gì ở bên ngoài cảnh nội của Hoa Hạ quốc.
Lại nghĩ tới tin tức mà Tào Khôn vừa mới báo cáo trước đó, Diệp Trần bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy, đây là một âm mưu?
Tuy nhiên Diệp Trần cũng chẳng có gì sợ hãi, ngược lại còn khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
...
Mấy người thanh toán tiền xong, dưới sự dẫn đầu của Lục Thiếu Khanh, đi về chỗ du thuyền cập bến ở bến cảng.
Bản thân Vũ gia thường kinh doanh làm ăn trên biển, có đội thuyền của mình, chiếc du thuyền vạn tấn này, tuy rằng so với thế giới không phải là đỉnh cao, nhưng cũng tương đối to lớn, tren dưới tổng cộng có bảy tầng, dài đến mấy chục mét, gao gần tới hai mươi mét.
Theo như lời nói của Lục Thiếu Khanh, ở trên du thuyền này, ngoại trừ có ba tầng để cung cấp phòng cho du khách nghỉ ngơi ra, trên đó còn có cửa hàng, quán bar, thậm chí là cả sòng bạc ngầm, có thể nói là không khoa trương chút nào, chiếc du thuyền này chính là một cái đô thị giải trí di động!
Nhóm người vừa mới leo lên thuyền, một tên nam thanh niên có dáng người cường tráng, khí chất lạnh lùng, đi về phía bọn họ.
Lục Thiếu Khanh vội vang đi lên trước, lễ phép hô một tiếng:
"Anh!"
Hóa ra nam thanh niên này, chính là Vũ Liên Thành, thiếu chủ của Vũ gia, anh họ của Lục Thiếu Khanh.
"Em họ, chú không ở trường học tập cho tốt, vậy mà lăng xa lăng xăng chạy tới đây, sau này anh sẽ nói chuyện này với cô của anh!"
Lục Thiếu Khanh dường như đối với người anh họ này của hắn rất là kính nể, vội vàng cười theo nói:
"Đừng a! Anh, đại hội võ lâm này, cứ mỗi năm năm mới được cử hành một lần, cuối cùng em chũ chờ tới ngày, nếu như không được nhìn thấy một lần, chẳng phải thực sự đáng tiếc sao?"
Vũ Liên Thành lắc đầu,
"Chú đó! Thực sự không biết trời cao đất rộng, nếu như những lần đại hội trước đây thì không sao, nhưng lần này thì không giống, rất có thể sẽ xảy ra một trận đại chiến chấn động thế gian!"
"Đại chiên chấn động thế gian?"
Mấy người Lục Thiếu Khanh và Trương Uy, hai mắt lập tức sáng ngời.
"Anh, không phải là có quan hệ tới vị Diệp tiên sinh ở Vân Châu kia chứ?"
Vũ Liên Thành nghe được điều này, trong chớp mắt vẻ mặt thay đổi, lập tức nghiêm mặt nói:
"Không thể nói bậy!"
Lục Thiếu Khanh không nghĩ tới anh họ của mình sẽ đột nhiên nổi giận, không thể không rụt cổ một cái, không dám nói thêm gì nữa.
Vũ Liên Thành hướng về sau lưng vẫy tay một cái, một nam thanh niên dáng người gầy gò đi tới.
Sau đó, Vũ Liên Thành mở miệng lần nữa nói:
"Thiếu Khanh, anh còn có việc phải làm, để tiểu Lục dẫn theo chú và các bạn của chú dạo chơi xung quanh, đừng để cho bạn của chú chạy lung tung khắp nơi đó!"
"Vâng, anh!"
Lục Thiếu Khanh vội vàng lên tiếng.
...
Chớp mắt một cái, mọi người đã đi dạo ở trên du thuyề được hai, ba giờ,
Trên du thuyền này có các loại phương tiện giải trí, quả nhiên tương đối đầy đủ, rạp chiếu phim, KTV, phòng game, nhà tắm hơi, bể bơi, bowling...gần như có thể nói trò nào cần có đều có, chỉ có điều thuyền không có người nào, cho nên có vẻ hơi yên tĩnh.
Đột nhiên,
"Bang!"
Một ân thanh giống như tiếng chuông của một ngôi chùa cổ vang lên,
Vẻ mặt của Lục Thiếu Khanh vui mừng nói:
"Chắc là mười đại lão của mười thành phố lớn chuẩn bị lên thuyền! Chúng ta nhanh đi lên boong tàu xem một chút!"
Mọi người đi lên boong tàu, quả nhiên thấy ở phía dưới, có người của từng đoàn một đang nối đuôi theo nhau lên du thuyền.
"Mau nhìn! Đó là Ngụy Tử Thông đại lão của thành phố Bình Châu, còn có người đầu trọc kia, là Từ Báo đại lão của thành phố Hải Châu..."
Lục Thiếu Khanh dường như đới với các đại lão ở các nơi hết sức quen thuộc, bắt đầu giới thiệu cho cho mấy người.
"Còn có người kia!"
Lục Thiếu Khanh chỉ vào người của đoàn đi ở phía cuối cùng kia, quay về phía Tô Mạn nói:
"Mạn Mạn, đó chính là Tào Khôn đại lão ở thành phố Vân Châu bọn em đó!"
Mọi người nghe được điều này, tất cả đều thi nhau nhìn về hướng mà Lục Thiếu Khanh chỉ nhìn lại, Đổng Lực vuốt cằm nói:
"Chẳng lẽ người trẻ tuổi đeo kính đen ở bên cạnh Tào Khôn, vị này chính là Diệp tiên sinh có danh tiếng rất lớn kia có phải không a?"
Trương Uy lắc đầu, nói:
"Ta thấy không giống, tuy rằng người này cũng biết võ công, nhưng theo cảm giác của ta so với ta cũng không khác mấy, hơn nữa tuổi tác giống như không phù hợp..."
Trương Uy vừa nói ra lời này, mọi ngươi thi nhau gật đầu cảm thấy có lý,
"Thế nhưng mấy người khác thì càng không giống, chắc là vị Diệp tiên sinh kia không có tới?"
Mọi người bị một trận thất vọng.
Cùng lúc đó, đoàn người của Tào Khôn, chậm chạp là bởi vì không có nhìn thấy Diệp Trần ở đâu, đều đang rất lo lắng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói quỷ dị, vang lên ở trong đầu Tào Khôn,
"Tôi đã ở trên thuyền, mọi người lên đây đi!"
Tào Khôn đầu tiên là giật mình, sau đó là mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu hướng lên trên thuyền nhìn một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Trần, trong lòng âm thầm cảm thán Diệp Trần thần thông quảng đại.
Diệp Trần hướng hắn nhẹ gật đầu, lần nữa thông qua thần niệm truyền âm tới,
"Ông trước tiên không cần ra mặt găp tôi, tất cả dựa theo nguyên kế hoạch đã vạch ra mà làm, lúc cần xuất thủ, tôi sẽ tự xuất thủ!"
Tào Khôn nghe được điều này, lập tức trong lòng cốn còn đang căng thẳng bây giờ hoàn toàn được thả lỏng, lúc này mới dẫn theo nhóm thủ hạ của mình, dọc theo cầu thang lên tàu.
Sau khi mười đại lão của mười thành phố lớn trong tỉnh, theo sát sau đó còn có một số quan lại quyền quý giống với Lục Thiếu Khanh, đối với đại hội võ lâm lần này tương đối hứng thú, cũng thi nhau leo lên du thuyền.
Đương nhiên, theo lời kể của Lục Thiếu Khanh, những người này chắc chắn phải mua vé tàu, hơn nữa một cái vé tàu phải có giá mười mấy vạn, người bình thường căn bản không mua nổi.
Đợi sau khi tất cả mọi người leo lên du thuyền, vốn không khí trên thuyền rất vắng vẻ, lập tức trở nên náo nhiệt...
Chương 120 Lục Thiếu Khanh tức đến nổ phổi
Đêm khuya,
Du thuyền to lớn từ từ chạy về hướng đông, mà lúc này ở trên nơi cao nhất của du thuyền, ở trên một cái sân thượng rộng lớn như một cái sân bón, say múa hát ca, rất náo nhiệt, giống như là một tiệc rượu cỡ lớn.
Tuy rằng đại lão của mười thành phố đã đến đông đủ, nhưng dù sao đây cũng là đại hội võ lâm việc trọng đại ít có của toàn bộ tỉnh Thiên Nam, tự nhiên không có khả năng vội vàng bắt đầu như thế.
"Tô Mạn tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh mời cô đến nhảy một điệu nhảy hay không?"
Lục Thiếu Khanh thay đổi một thân lễ phục dạ hộih, trông giống như vương tử trong truyện cổ tích, từ từ đi tới trước mặt Tô Mạn, hướng cô ta xòe bàn tay ra, trên gương mặt đẹp trai, hiện ra nụ cười mê người.
Xung quanh có không ít cô gái trẻ thấy cảnh này, lập tức thi nhau quăng tới ánh mắt ước ao ghen tị.
Tô Mạn cũng không thể không cảm thấy mừng thầm, vẻ mặt thẹn thùng nhẹ gật đầu, đang muốn đứng dậy nhận lời mời nhảy của Lục Thiếu Khanh.
Diệp Trần thấy thế, không thể không khẽ nhíu mày, trực tiếp đưa ngón tay cong ngón búng ra!
Lục Thiếu Khanh lập tức cảm thấy bụng dưới của mình, đột nhiên đau đơn một trận, cũng không biết vì sao, suýt chút nữa thì không kiềm chế nổi mà phóng uế!
"Mạn Mạn, thật không tiện, bụng ta có chút..."
Lục Thiếu Khanh đã có chút không kiềm chế nổi, cũng không lo được chuyện mời Tô Mạn khiêu vũ, thậm chí còn không kịp giải thích, lập tức ôm bụng, chạy thật nhanh về hướng nhà vệ sinh.
Kịch bản đảo ngược quả thực rất nhanh, sau khi mọi người kịp phản ứng, thi nhau cười nhạo, mà Tô Mạn đứng ở nơi đó, lập tức rất là xấu hổ, trong lòng đối với hành vi vừa rồi của Lục Thiếu Khanh, ít nhiều có chút bực mình.
Ngay khi Tô Mạn cực kỳ bực mình, vào lúc đang chuẩn bị ngồi xuống lần nữa, Diệp Trần ở một bên đứng dậy, vươn tay một cái nắm chặt lấy tay ngọc thon dài của cô, trên mặt nở ra nụ cười xấu xa, nói:
"Tô Mạn tiểu thư, không bằng em đến mời chị nhảy một điệu đi!"
Nói xong, không nói thêm lời gì nữa, đã kéo Tô Mạn đi vào trong sàn nhảy.
Sau khi Tô Mạn kịp phản ứng, đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại,
"Tiểu tử xấu xa, em lại nghịch ngợm cái gì đấy! Làm sao chị không biết em còn biết khiêu vũ?"
Diệp Trần cười hắc hắc, cố ý ghé vào bên tai Tô Mạn, nói:
"Chuyện chị không biết còn nhiều lắm!"
Tuy rằng Diệp Trần chưa bao giờ từng học vũ đạo gì đó, nhưng tiêu chuẩn quốc gia cơ bản nhất vẫn còn biết một chút, hơn nữa Tô Mạn cũng giống vậy, chỉ biết một chút bề ngoài mà thôi, hai người ngược lại là ngang nhau.
"Chị giá, em cảm thấy con người Lục Thiếu Khanh này, có mưu đồ không tốt với chị!"
Đang khiêu vũ, Diệp Trần mở miệng nói.
Không nghĩ tới, Tô Mạn trực tiếp trừng mắt, tức giận nói:
"Làm thế nào mà chị cảm giác em có thành kiến đối với hắn đây? Con người của Lục học trưởng rất tốt a, không có xấu xa như em nghĩ đâu!"
Diệp Trần lúc này thấy Tô Mạn bảo vệ Lực Thiếu Khanh như thế, không thể không ngầm cười khổ, sợ nói quá nhiều, ngược lại, sẽ gây ra tâm lý nổi loạn của cô, tuy nhiên trong lòng hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng không thể để cho hai người tới gần với nhau.
Chỉ chốc lát sau, Lục Thiếu Khanh đi mà quay lại, nhìn thấy hai người có cử động thân mật như vậy, ở phía sâu trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ căm hận.
Lúc này, Đổng Lực ở một bên, dường như cũng để ý tới vẻ mặt của Lục Thiếu Khanh thay đổi, thế là lặng lẽ tiến tới,
"Lục thiếu, vừa rồi tôi mới hỏi bạn gái của tôi, hóa ra tiểu tử này và Tô Mạn căn bản không phải là chị em ruột, cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào!"
"Ừm?"
Nghe được tin tức này, Lục Thiếu Khanh lập tức càng thêm tức giận, trong đôi mắt dường như muốn phun ra lửa,
"Vừa rồi tôi nói hai chị em này làm sao lại thân mật như vậy, vốn tôi còn tưởng là tôi nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, hừ!!"
Thực ra thì Đổng Lực cũng đã sớm nhìn Diệp Trần không vừa mắt, bây giờ thấy đã thành công khơi mào lửa giận của Lục Thiếu Khanh, trong lòng lập tức vui mừng, lập tức tiếp tục châm ngòi thổi gió nói:
"Tôi phải nói, Tô Mạn này cũng không có trong sạch như bề ngoài nhìn qua như vậy, nghe Khả Hân nói, chị em bọn họ khi còn ở chung nhà, đều là ngủ chung một cái giường, nói không chừng bọn họ sớm đã..."
"Câm miệng!"
Lục Thiếu Khanh nghe được điều này, trực tiếp quát khẽ một tiếng, hai mắt đều đã có chút đỏ, tức giận đến sùi bọt mép.
Không thể không nói, những lời nói này của Đổng Lực thực sự khiến Lục Thiếu Khanh đau lòng, tuy rằng Lục Thiếu Khanh không muốn nghe Đổng Lực nói hết, trực tiếp khẽ quát câm miệng, nhưng suy nghĩ ma quỷ trong lòng của Lục Thiếu Khanh, đã được gợi lên thành công, trong ánh mắt của hắn nhìn về phía Tô Mạn và Diệp Trần, đã bắt đầu hiện ra vẻ hận thù điên rồ,
"Được một đôi cẩu nam nữ! Vốn ta còn tưởng rằng cô ta không giống như những đứa con gái khác, bây giờ xem ra, là ta đã nghĩ sai rồi!"
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đầu trọc từ bên cạnh đi ngang qua,
"Lục thiếu, đã lâu không gặp a!"
Lục Thiếu Khanh nhìn thấy người trước mắt này, vội vàng chào, "Từ lão đại khỏe chứ!"
Hóa ra người đàn ông trung niên đầu trọc này, bỗng nhiên chính là Từ Báo đại lão của thành phố Hải Châu!
Lục Thiếu Khanh là cháu trai gia chủ Vũ gia, bản thân cũng là giàu có quyền thế, hơn nữa Hải Châu và Thiên Hải ngay gần kề nhau, cho nên trước đó hai người đã gặp mặt nhau vài lần.
Từ Báo cười ha ha một tiếng, trực tiếp ôm đầu vài Lục Thiếu Khanh, phóng khoáng nói:
"Lục thiếu quá khách khí! Tôi làm sao được tính là lão đại, chẳng qua chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, nếu như Lực thiếu không chê, gọi tôi một tiếng Báo ca là được rồi!"
Nếu như hai người luận về địa vị giang hồ, Lục Thiếu Khanh tự nhiên còn kém Từ Báo rất xa, sở dĩ Từ Báo nói như vậy, thế nhưng cũng chỉ là cho Vũ gia thể diện mà thôi.
Hai người nói chuyên một lúc, Lục Thiếu Khanh nhìn qua hai người Diệp Trần và Tô Mạn còn đang không ngừng nhảu múa ở trong sàn nhảy, đột nhiên hơi suy nghĩ, đã nghĩ ra được một kế.
"Báo ca, tiểu đệ có chuyện, muốn xin ngài ra tay giúp đỡ!"
Từ Báo nghe vậy, lập tức vung tay lên,
"Thiếu Khanh cứ mở miệng, chỉ cần lão ca ta có thể giúp được, chắc chắn không chối từ!"
Lục Thiếu khanh chờ chính là câu nói này, lập tức hết sức vui mừng, chỉ vào Diệp Trần ở trong sàn nhảy, nói:
"Lão ca nhìn thấy tiểu tử kia không? Hắn ta thế mà cũng dám có ý định với bạn gái của tiểu đệ, tiểu đệ muốn lão ca giúp tiểu đệ dạy bảo hắn thật tốt một chút!"
Từ Báo nghe được điều này, lập tức sững sờ, cũng không có lập tức đáp ứng.
Dù sao, người có thể leo lên chiếc thuyền này, đều không phải người bình thường, ai không phải là người có một chút bối cảnh?
"Thiếu Khanh, tiểu tử kia có lai lịch gì?"
Không đợi Lục Thiếu Khanh mở miệng, Đổng Lực ở một bên chen lời nói:
"Hắn chẳng qua chỉ là một cái tiểu ma cà bông tới từ Vân Châu mà thôi, không có bối cảnh gì! Nhưng lá gan lại rất lớn, cũng dám đối nghịch với Lục thiếu của chúng ta, chẳng qua tiểu tử này và bạn gái của Lục thiếu quen biết, cho nên Lục thiếu không tốt ra mặt dạy bảo hắn mà thôi!"
Từ Báo nghe được lời này của Đổng Lực, không thể không quan sát ở trên người Diệp Trần một lúc, nhận ra hắn cũng chỉ là mặc quần áo loại mua ở vỉa hè, hoàn toàn chính xác không giống với người có bối cảnh gì, hơn nữa ở phía sau Lục Thiếu Khanh là Vũ gia, ở trên chiếc thuyền này, chắc là không có người nào dám đắc tội Vũ gia.
Vừa nghĩ tới đây, Từ Báo lập tức cười ha ha một tiếng, vỗ ngực, nói:
"Chuyện này rất nhỏ! Thiếu khanh muốn lão ca dạy bảo hắn như thế nào? Gãy tay gãy chân? Hay là trực tiếp..."
Nói đến đây, Từ Báo trực tiếp làm một cái động tác tay cắt cổ.
Lục Thiếu Khanh trầm ngâm một lúc, mới chậm rãi nói:
"Người này dù sao cũng là em trai của bạn gái tiểu đệ, xuất thủ quá nặng cũng không tốt lắm, để hắn nằm viện mấy tháng là được rồi!"
Từ Báo lập tức gật đầu đáp ứng.
Cùng lúc đó, đối thoại của ba người đã hoàn toàn chui vào trong tai của Diệp Trần, khóe miệng không thể không lộ ra nụ cười lạnh.
Lúc này, Lục Thiếu Khanh đi tới, dường như đã sớm quyên đi khó chịu lúc trước, trên mặt tràn đầy nụ cười ấm áp, nói:
"Tô Mạn, ta thấy em trai em cũng chỉ là ham chơi nhất thời, em cũng không cần trách mắng hắn, chỉ cần có anh ở đây, cậu ấy sẽ được an toàn, em đại khái có thể yên tâm!"
Không thể không nói, Lục Thiếu Khanh chỉ biểu hiện ra miệng lưỡi được rèn luyện thường xuyên và khí chất này đến xem, đối với kiểu cô gái mới ra đời không có nhiều kinh nghiệm như Tô Mạn mà nói, đây hoàn toàn chính xác là loại hấp dẫn chí mạng.
Quả nhiên, Tô Mạn thấy Lục Thiếu Khanh chẳng những không có trách tội Diệp Trần trước đó đã vô lễ với hắn, thế mà còn suy nghĩ tới an toàn cho Diệp Trần, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện ra vẻ cảm kích, vội vàng nói:
"Vậy thì rất cảm ơn Lục học trưởng!"
Thấy cảnh này, Diệp Trần lập tức nhíu mày,
Rất rõ ràng, Tô Mạn đối với Lục Thiếu Khanh này, đã nảy sinh ra một ít ấn tượng tốt!
Trong lòng Lục Thiếu Khanh vui mừng, sau đó liếc mắt nhìn lấy Diệp Trần, tiếp tục mềm mỏng cười nói:
"Ta thấy tiểu Trần dường như đối với loại thi đấu lôi đài này cảm thấy rất hứng thú, không bằng chúng ta cùng nhau đi vào xem có được không?"
Rất rõ ràng, Lục Thiếu Khanh là đang cố gắng lấy lòng Diệp Trần, dù sao Diệp Trần cũng là em trai của Tô Mạn, nếu như quan hệ giữa hai người có chỗ không tốt, hắn muốn nắm chắc Tô Mạn trong tay, coi như rất khó.
Trong mấy người, rất rõ ràng lấy Lục Thiếu Khanh làm đầu, một khi hắn mở miệng, mấy người khác tự nhiên sẽ không có ý kiến gì, nhất là Trương Uy kia, vừa mới thất thủ mà không hiểu ra sao cả, trong lòng đã sớm nín lại cục tức, Diệp Trần là em trai của Tô Mạn, dĩ nhiên không có cách nào lại tìm hắn gây rắc rối, lúc này nhịn không được xoa xoa tay, nói:
"Ta đang cố gắng gặp cao thủ ở đây một lần, nói không chừng thuận tiện còn có thể thắng kiếm được chút tiền thưởng, đến lúc đó mời các ngươi ăn tiệc!"
Đổng Lực và Triệu Khả Hân lập tức cũng bổ tay kêu hay. Duy chỉ có mình Tô Mạn là có chút lo lắng nói:
"Tôi nghe người ta nói, loại thi đấu lôi đài dưới mặt đất này, động một tí là sẽ có người chết, tiểu Trần hắn còn là đứa bé a! Như vậy không tốt đâu?"
Diệp Trần nghe được điều này, lập tức xạm mặt lại,
Đứa bé...
Nếu mà để cho nhiều đại lão ở Vân Châu nghe được lời này, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào a!
Lục Thiếu Khanh cười giải thích nói:
"Tô Mạn, em suy nghĩ nhiều rồi! Loại thi đấu lôi đài cấp bậc này, mục đích là vì kiếm tiền, người tới xem đều là người bình thường, tình cảnh bên trong không có khoa trương như vậy, cũng chỉ giống như những tiết mục quyền kích trên TV mà thôi không khác nhau lắm!"
Nghe được lời này của Lục Thiếu Khanh, lúc này Tô Mạn mới thở dài một hơi,
"Nếu là như vậy, vậy thì vào xem cũng được!"
Nói xong lời này, Tô Mạn vẫn không quên quay đầu lại trức mắt với Diệp Trần,
"Đợi chút nữa đi theo chị, không cho phép chạy lung tung!"
Diệp Trần im lặng triệt để.
...
Rất nhanh, một nhóm người tiến vào bên trong, tuy rằng bên trong náo nhiệt, nhưng người cũng không phải rất nhiều, mấy người tìm tới một chỗ ngồi khá cao, còn về Trương Uy kia, thì trực tiếp chạy tới chỗ đăng ký, đi ghi tên đăng ký dự thi.
Chỉ chốc lát, trên đài đã đánh được hai ba trận, Diệp Tần tùy tiện nhìn một lúc, phát hiện ra ở đây ngay cả võ giả nội kính cũng không có, lập tức cảm thấy có chút tẻ nhạt vô vị.
Lúc này cũng đã tới lượt Trương Uy kia lên đài, đối thủ của hắn là một tên tráng hán khôi ngô.
Tô Mạn và Triệu Khả Hân dù sao cũng là con gái, thấy cảnh này, lập tức hiện ra vẻ hồi hộp, tuy rằng các cô không thích tính cách của Trương Uy, nhưng nói cho cùng dù sao cũng là bạn bè của mình.
Đổng Lực ở bên cạnh thấy thế, lập tức cười nói:
"Đừng nhìn tên kia có dáng người to con, thế nhưng chưa chắc đã chống đỡ được một cước của Trương ca, dù sao Trương ca thế nhưng là được truyền thụ Thập Nhị Lộ Đàm Thối!"
Đổng Lực vừa mới nói xong, tráng hái khôi ngô ở trên đài kia, đã bị Trương Uy đã một cước bay ra ngoài, trực tiếp ngã ngửa bay xuống dưới lôi đài.
Tô Mạn và Triệu Khả Hân lập tức nhịn không được vỗ tay bảo hay, Đổng Lực thì càng thêm đắc ý, không thể không liếc qua Diệp Trần đang ở bên cạnh Tô Mạn, thế nhưng hắn thấy lại là vẻ mặt lạnh nhạt, hắn còn tưởng rằng Diệp Trần đãn bị biểu hiện vừa rồi của Trương Uy chấn nhiếp rồi, thế là nhịn không được mở miệng nói:
"Thế nào? Anh bạn nhỏ, chân cẳng người anh em này của tôi lợi hại chứ?"
Không nghĩ tới, Diệp Thần ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp thản nhiên nói:
"Khoa chân múa tay, không đáng giá nhắc tới!"
"Cậu!"
Đổng Lực nghe được điều này, hai mắt lập tức trừng lên, nếu như không phải cho Tô Mạn và Lục Thiếu Khanh thể diện, vào lúc này khẳng định là hắn sẽ nổi điên.
Ngay cả Lúc Thiếu Khanh ở một bên, cũng không thể không nhíu mày, cảm thấy tiểu tử này, thực sự có chút ngông cuồng.
Phải biết, Trương Uy này tuy rằng còn chưa được tính là cao thủ gì, nhưng cũng đã được liệt kê bước vào võ giả nội kình, một mình hắn đối phó bảy tám người trưởng thành đều không đáng kể gì.
"Tiểu Trần, chẳng lẽ cậu cũng biết võ đạo?"
Trên mặt Lục Tiếu Khanh tuy rằng vẫn thể hiện ra nụ cười ấm áp như cũ, thế nhưng ở sâu trong đôi mắt này, đã bắt đầu nổi lên một hơi khí lạnh.
Còn chưa đợi Diệp Trần mở miệng, Tô Mạn ở một bên, đã đưa tay hung ác gõ ở trên đầu Diệp Trần một cái,
"Không biết cũng đừng có nói bậy nói bạ! Em có bao nhiêu cân lượng, chị của em còn không rõ ràng lắm sao?"
Sau khi dạy dỗ Diệp Trần, Tô Mạn vẫn không quên hướng về phía Lục Thiếu Khanh, vẻ mặt hiện ra nụ cười tràn ngập áy náy nói ra.
Diệp Trần lập tức im lặng lần nữa.
Mà Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực thấy như vậy, cũng càng trở nên vứng tin hơn, người em trai này của Tô Mạn, chính là ngông cuồng, hơn nữa còn thích loại hình tinh tướng ngu ngốc, khả năng đã đọc nhiều tiểu thuyết ở trên mạng đâm ra bị ngớ ngẩn rồi.
Vừa nghĩ đến đây, Lục Thiếu Khanh không những không giận mà còn lấy làm mừng, ngược lại cảm thấy đối phó tiểu tử này cũng không khó, thế là cười nhạt một cái rồi hỏi:
"Thực ra thì tiểu Trần nói cũng không có sai, chân cẳng Trương Quy nhìn thì đẹp đẽ, thế nhưng ở trước mặt cao thủ võ đạo chân chính, hoàn toàn chính xác chỉ có thể coi là khoa chân múa tay!"
Triệu Khả Hân ở một bên, nghe thấy lời này của Lục Thiếu Khanh, đôi mắt đẹp không thể không trừng lớn một cái,
"Anh Trương đã lợi hại như vậy, cũng chỉ có thể coi như là khoa chân múa tay, vậy cao thủ chân chính mạnh như thế nào?"
Lục Thiếu Khanh dường như đã sớm dự liệu có người sẽ hỏi như vậy, mỉm cười, nói:
"Các ngươi đã nghe nói về đại hội võ lâm chưa?"
Đổng Lực ở một bên nói ngay:
"Cái này ta biết! Nghe nói ở thị trấn Thái Bình này, sở dĩ đột nhiên náo nhiệt như vậy, cũng bởi vì mười đại lão của mười thành phố trong tỉnh Thiên Nam chúng ta, muốn cử hành một lần đại hội võ lâm ở chỗ này, thương nghị giải quyết vấn đề phân chia địa bàn!"
Lục Thiếu Khanh nhẹ gật đầu,
"Không sai! Đại lão của mười thành phố, mỗi người đều là nhân vật kiêu hùng hùng cứ một phương, một khi xuất hiện mâu thuẫn không hóa giải được, chỉ có thể giải quyết thông qua vũ lực. Chỉ có điều chém chém giết giết ở xã hội hiện đại bây giờ chắc chắn không ổn, cho nên mới xuất hiện đại hội võ lâm này, dưới sự chủ trì của Vũ gia của thành phố Thiên Hải, thông qua luận võ tới giải quyết vấn đề, đến lúc đó toàn bộ cao thủ võ đạo của tỉnh Thiên Nam, sẽ tập trung về đây, đây mới thực sự là dịp có các cao thủ tập trung a!"
Nói đến đây, trên mặt Lục Thiếu Khan hiện ra vẻ mong đợi.
Đúng vào lúc này, sau khi Trương Uy thắng được cuộc tranh tài, cũng đã trở về, vừa lúc nghe được lời này của Lục Thiếu Khanh, lập tức tiếp lời nói:
"Lục thiếu nói không sai! Đáng tiếc võ lâm đại hội này, vẫn luôn cử hành ở trên du thuyền vạn tấn của Vũ gia, người bình thường căn bản là không có duyên quan sát a!"
Lục Thiếu Khanh cười nhạt một tiếng,
"Việc này thì đơn giản! Vũ Thế Mậu gia chủ đương thời của Vũ gia, là ông cậu của tôi, đến lúc đó, tôi có thể dẫn theo mọi người lên thuyền xem!"
Đổng Lực và Trương Uy chờ chính là câu nói này của Lục Thiếu Khanh, lập thức thi nhau cười nịnh nói:
"Cảm ơn Lục thiếu!"
"Vẫn là Lục thiếu thần thông quảng đại a!"
Vẻ mặt của Lục Thiếu Khanh tỏ ra đắc ý.
Chương 117 Ngươi nghe nói Diệp tiên sinh sao?
Diệp Trần nghe được điều này, lông màu cũng không thể không nhíu lại, không nghĩ tới Lục Thiếu Khanh này, thế mà còn có bối cảnh bực này.
Cháu trai của Vũ Thế Mậu gia chủ Vũ gia, hoàn toàn chính xác là có thể xông pha ở thành phố Thiên Hải, thậm chí là toàn bộ tỉnh Thiên Nam.
Tuy nhiên, đối với Diệp Trần bây giờ mà nói, tự nhiên không có quá để ở trong lòng.
...
Trương Uy nghỉ ngơi một lúc, lần nữa tiến lên lôi đài, nhẹ nhõm chiến thắng một lần nữa.
Dưa theo quy tắc của lôi đài dưới mặt đất này, mỗi một trận chiến thắng, sẽ có tiền thưởng là hai ngàn đồng.
"Móa nó, còn tưởng rằng có cao thủ, cuối cùng không có một ai có thể đánh!"
Sau khi thắng liên tiếp năm trận, Trương Uy tỏ ra đắc ý, trực tiếp nhận một vạn đồng tiền thưởng, sau đó không còn lên đài.
Tuy rằng gia thế của Trương Uy không bằng Lục Thiếu Khanh, nhưng cũng là con em nhà giàu, tham gia võ đài không phải là vì kiếm tiền, đơn giản chỉ là chơi vui mà thôi.
Mắt thấy mọi người đều có chút không hứng thú, Lục Thiếu Khanh đề nghị:
"Không bằng chúng ta đi nơi khác dạo chơi đi!"
Mọi người tự nhiên không có ý kiến.
Sau khi ra khỏi lôi đài, lúc này trời đã chạng vạng tối, mọi người ở trên thị trấn tùy tiện đi dạo một lúc, sắc trời đã hoàn toàn mờ đi, cũng đã tới lúc đi ăn cơm.
Lúc này, Trương Uy mở miệng nói:
"Sắc trời cũng đã không còn sớm, tôi biết ở bờ sông có một nhà hàng tay nghề không tệ, hôm nay tôi làm chủ!"
Tính cách Trương Uy này tuy rằng không hề dễ chịu, nhưng làm người cũng thuộc dạng hào phóng, đương nhiên, cũng có thể là ở trước mặt Lục Thiếu Khanh, cố gắng biểu hiện ra như thế.
Rất nhanh, một nhóm người đi tới nhà hàng mà Trương Uy nói,
Nhà hàng này cũng không phải là nhà hàng cấp cao, bàn ăn được đặt bày ra rất tùy ý ở bờ sông, có chút giống với quán hàng vỉa hè, tuy nhiên ở cái thị trấn nhỏ vắng vẻ này, cũng được coi là rất tốt rồi, hơn nữa, cũng y như Trương Uy nói, đầu bếp của nhà hàng này có tay nghề coi như không tệ, ngay cả những món ăn đắt tiền như tôm hùm và bào ngư đều có, món nào cần có đều có.
Mấy người vừa ăn cơm, vừa bắt đầu tán gẫu, đầu tiên là nói về đủ các loại chuyện ở trường đại học mà có ít người biết tới, loanh quanh luẩn quẩn lại nói tới đại hội võ lâm.
Đột nhiên, Lục Thiếu Khanh nói:
"Mọi người có biết, gần đây tỉnh Thiên Nam chúng ta, nhân vật có danh tiếng lớn nhất là ai không?"
Mấy người Trương Uy lắc đầu, biểu thị không biết.
Lục Thiếu Khanh cười nhạt một tiếng, nhìn về phía Tô Mạn và Diệp Trần, nói:
"Mạn Mạn, nói đến người này còn là đồng hương của hai người đó, hắn chính là Diệp tiên sinh ở Vân Châu!"
Trong lúc bất tri bất giác, Lục Thiếu Khanh đã sửa đổi cách xưng hô đối với Tô Mạn, Tô Mạn cũng không nghĩ tới chi tiết này, trên mặt hiện ra vẻ hoài nghi, nói:
"Diệp tiên sinh? Lúc em ở Vân Châu, chỉ nghe nói qua Tào Tứ Gia, là đại lão thế giới ngầm của Vân Châu bọn em, cho tới bây giờ chưa có nghe nói về Diệp tiên sinh gì đó a?"
Tô Mạn nói xong, vẫn không quên hướng về phía Diệp Trần hiện ra vẻ hỏi thăm,
"Em có từng nghe nói về người này chưa?"
Diệp Trần không thể không sờ lên cái mũi của mình, nghĩ thầm nói, Diệp tiên sinh chẳng phải đang ngồi ở trước mặt chi đây sao?
Nhưng hắn biết, coi như lúc này hắn mang lời thật nói ra, chỉ sợ cũng không có người nào tin tưởng, hơn nữa, hắn tạm thời cũng không muốn để cho Tô Mạn biết về thân phận của mình, thế là quả quyết lắc đầu,
"Chưa từng nghe thấy!"
Lục Thiếu Khanh cười nói:
"Mọi người đối với tình huống trong chốn võ lâm đều không hiểu rõ, không biết cũng là chuyện rất bình thường, huống chi vị Diệp tiên sinh kia, là nhân vật mới nổi lên ở trong một hai tháng gần đây, ta cũng là trong lúc cùng ăn cơm với mấy người anh họ của ta, nghe bọn hắn nói tới!"
Triệu Khả Hân ở một bên, thích nhất là được nghe tin đồn, vội vàng thúc giục nói:
"Lục học trưởng, vậy anh tranh thủ thời gian nói một chút cho mấy người chúng em biết đi, vị Diệp tiên sinh này đến cùng có lai lịch gì?"
Lục Thiếu Khanh cười nhạt một tiếng, đầu tiên là nâng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, mới chậm rãi nói:
"Nói tới vị Diệp tiên sinh này, hoàn toàn chính xác được coi là một nhân vật truyền kỳ, gần như không có ai biết tới lai lịch của hắn, thậm chí ngay cả người từng gặp mặt hắn cũng không nhiều, tuy nhiên có một chuyện có thể xác nhận, người này là một tên cao thủ võ đạo tuyệt đỉnh!"
Trương Uy ở một bên ngay đến đó, không thể không bật thốt lên:
"Không phải là tông sư Hóa Kình trong truyền thuyết đó chứ?"
Đổng Lực cũng hùa theo mở miệng nói:
"Tôi biết, tôi biết! Nghe nói tu luyện võ công tới cảnh giới nhất định, có thể ngưng tụ ra nội kình, mà tu luyện tới nội kình nhất định, có thể phóng nội kình ra ngoài, theo như trong lời kể lại tông sư Hóa Kình là có thể phóng nội kình ra ngoài, cách không đả thương người, giết người ở vô hình, đãn gần như là tiên nhân! "
Tô Mạn và Triệu Khả Hân, rất hiển nhiên là lần đầu tiên nghe thấy cái danh hiệu tông sư Hóa Kình này, vẻ mặt lập tức chấn kinh, Triệu Khả Hân nhịn không được nói:
"Cách không đả thương người? Đây không phải là cảnh tượng trong tiểu thuyết võ hiệp sao? Trong hiện thực làm sao lại có người như vậy được chứ?"
Đổng Lực lập tức ôm vai Triệu Khả Hân, cười ha ha nói:
"Em yêu, em đây là không hiểu a! Thế giới này không đơn giản như em nghĩ vậy, em cho rằng những tiểu thuyết võ hiệp kia đều là đột nhiên mà nghĩ ra được sao? Bởi vì cái gọi là, không có lửa thì làm sao có khói! Có nhiều thứ, coi như quốc gia, cũng không dám để lộ ra ngoài, bằng không sẽ gây nên khủng hoảng không đáng có!"
Đổng Lực nói xong, Trương Uy lại nói tiếp:
"Không sai! Giống như sư phụ tôi, chính là một tên cao thủ võ đạo Ám Kình đại thành, tôi đã từng tận mắt thấy một cước của hắn có thể đá gãy một tấm thép dày khoảng mười centimet! Còn về tông sư Hóa Kình trong truyền thiết kia, so với sư phụ tôi còn cường đại hơn không chỉ mười lần! Một khi đạt tới loại cảnh giới đó, có thể nói ở trong trăm vạn đại quân lấy thủ cấp của thượng tướng như là lấy đồ trong túi a!"
Nói đến đây, vẻ mặt của Trương Uy tỏ ra mê mẩn.
Tô Mạn và Triệu Khả Hân nghe được điều này, thì lập tức ngạc nhiên một lần nữa.
Rất rõ ràng, lời kể của Trương Uy, đối với các cô có lực trùng kích quá mạnh, trong thời gian ngắn để cho các cô có chút khó mà tiếp nhận.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Khanh sau đó mở miệng, làm cho ngay cả Trương Uy và Đổng Lực cũng phải sợ ngây người.
"Tông sư Hóa Kình tuy rằng lợi hại, nhưng không phải điểm cuối cùng của võ đạo, vị Diệp tiên sinh ở Vân Châu kia, rất có thể đã có sự tồn tại phía trên vượt qua tông sư Hóa Kình!"
"Cái gì!"
Trương Uy và Đổng Lực cũng hoàn toàn bị tê liệt, nhất là Trương Uy, chính bản thân hắn là người trong võ đạo, vẫn luôn coi, tông sư Hóa Kình là đỉnh cao của võ đạo, không nghĩ tới ở phía trên tông sư Hóa Kình, thế mà còn có cảnh giới càng cao hơn nữa!
"Cảnh giới vượt qua tông sư Hóa Kinh, đây chẳng phải là nói còn cường đại hơn cả lão tổ tông của Vũ gia kia sao?"
Lục Thiếu Khanh lập tức cười ha ha,
"Thế thì cũng chưa chắc! Cụ ngoại của ta, thực ra thì cũng là tồn tại phía trên tông sư Hóa Kình, chẳng qua, đối với người bình thường bên trong võ đạo tới mà nói, tông sư Hóa Kình có tồn tại giống như thần tiên, cho nên rất nhiều người cũng không biết, ở trên cảnh giới tông sư Hóa Kình còn có cảnh giới càng cao hơn, bọn họ gọi là Thánh Cảnh!"
Vũ Trường Không lão tổ của Vũ gia, chính là ông của Vũ Thế Mậu gia chủ đương thời của Vũ gia, tự nhiên cũng chín là cụ ngoại của Lục Thiếu Khanh.
Lục Thiếu Khanh nói đến đây, dừng lại một chút, sau đó lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra, rồi chậm rãi nói:
"Nhưng đây còn chưa phải chỗ lợi hại chân chính của vị Diệp tiên sinh kia, chỗ lợi hại nhất của hắn, là thiên phú của hắn, mọi người chỉ sợ đều khó mà tưởng tượng được, nghe nói tuổi của vị Diệp tiên sinh kia, so với chúng ta còn nhỏ hơn a!"
"Cái gì!"
Đổng Lực cùng Trương Uy, lập tức triệt để khiếp sợ không nói nên lời.
Chương 118 Sóng ngầm cuồn cuộn!
Qua một lúc lâu, vẻ mặt của Trương Uy vẫn khó có thể tin, nhịn không được hoài nghi nói:
"Cảnh giới ở trên tông sư Hóa Kình, hơn nữa tuổi tác còn nhỏ hơn với chúng ta sao? Trên đời này tại sao lại có thể có người biến thái tới như vậy chứ? Không phải là nghe nhầm phải tin đồn bậy chứ?"
Lục Thiếu Khanh lần nữa nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu vang, buồn bã nói:
"Lúc đầu tôi cũng như ông là không tin, thế nhưng nghe anh họ của tôi nói, người này ở một tháng trước đã từng dùng một quyền đấm chết một cường giả Hóa Kình đại thành, hơn nữa việc này đã được chứng thực, cho nên trên cơ bản có thể kết luận, người này ít nhất cũng là nửa bước Thánh Cảnh! Coi như thực lực so ra kém với Vũ Trường Không ông ngoại của tôi, nhưng cũng không kém bao nhiêu!"
Nói đến đây, Lục Thiếu Khanh dừng lại một chút, lại nói:
"Căn cứ theo suy đoán của cậu tôi, người này có thể giống với Lý Nguyên Bá nhân vật thời cổ đại, chẳng những trời sinh thần lực, mà còn là thiên tài võ đạo tuyệt đỉnh, mới có thể ở chừng đó tuổi, đã có thực lực mạnh như thế!"
Sau khi nghe Lục Thiếu Khanh giải thích một phen, hai người Trương Uy và Đổng Lực lập tức thổn thức không thôi, Trương Uy nhịn không được thốt ra, nói:
"Còn trẻ như vậy, đã có thực lực như thế, tương lai chẳng phải là sẽ lấn át Vũ gia sao?"
Sau khi Trương Uy nói xong lời này, lập tức đã ý thức được mình nói lỡ lời, nhưng lúc này rút lại lời nói đó đã không kịp, không thể không len lén liếc mắt nhìn Lục Thiếu Khanh
Quả nhiên, khi Lục Thiếu Khanh nghe được lời này, vẻ mặt lập tức thay đổi, thế nhưng sau đó lại cười lạnh lùng nói:
"Hắn chỉ có một người mà mạnh hơn sao, muốn lấn át Vũ gia? Nào có chuyện dễ dàng như vậy! Không nói trước đây Vũ gia kinh doanh mấy chục năm trên tỉnh Thiên Nam, sớm đã có lực ảnh hưởng rất nặng khó có thể thay đổi, cho dù chỉ là so đấu vũ lực, vị Diệp tiên sinh kia cũng khẳng định không phải là đối thủ của cụ ngoại tôi!"
Trương Uy và Đổng Lực vội vàng gật đầu,
"Đúng thế, chính là như vậy! Ở giới võ đạo của Hoa Hạ, có người nào không biết Vũ lão gia năm đó, có hành động vĩ đại, một người độc chiến tứ đại chiến thần của Đảo quốc?"
"Vũ gia chính là gia tộc đệ nhất của tỉnh Thiên Nam chúng ta, thế lực trải rộng tới khắp mọi ngõ ngách, sức của một người làm sao có khả năng thách thức?"
Lục Thiếu Khanh khoát tay áo, lại nói:
"Cũng không thể nói như vậy! Lấy thiên phú của người này, nếu như ẩn giấu tài năng, kinh doanh mấy chục năm, nói không chừng thực sự có cơ hội tách ra vật tay với Vũ gia, đáng tiếc a! Người này quá cuồng ngạo...hừ hừ!"
Lục Tiếu Khan nói ra một nửa, lại đột nhiên cười lạnh, dường như có có ý riêng.
Hai mắt của Trương Uy và Đổng Lực lập tức sáng lên, vội vàng lấy rượu rót cho Lục Thiếu Khanh, cười làm lành nói:
"Chắc là Lục thiếu biết một chút chuyện bí mật mới nào đó hay sao?"
"Nói cho anh em nghe một chút thôi a!"
Lục Thiếu Khanh uống không ít rượu vàng, vào lúc này đã có chút tây tây, khóe miệng nhếch lên,
"Thực ra thì cũng không phải chuyện bí mật gì, nói cho các ông biết cũng không sao! Trước đây môt thời gian, Mạc Trường Vân nhị công tử của Mạc gia mất tích một cách không bình thường, việc này chắc là các ngươi đều đã từng nghe qua rồi chứ? Nghe nói chính là bị người này giết chết!"
"Còn có ở lầu Vọng Giang, một quyền của hắn giết Vu Thành Hùng cao thủ Hóa Kình ở nước ngoài, mà sư huynh của Vu Thành Hùng này tên là Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, năm đó gần như là quét ngang toàn bộ giới võ đạo của Hoa Hạ!"
"Tên kia tuy rằng kỳ tài ngút trời, thế nhưng làm người thực sự quá cuồng ngạo bá đạo, có thể vượt qua cửa này hay không, chỉ sợ còn chưa biết được..."
Trương Uy và Đổng Lực còn đang muốn hỏi thêm, nhưng mà đúng vào lúc này,
"Ầm ~~ "
Ở trên xông phía xa, đột nhiên truyền tới một tiếng nổ vang rền,
Ngay sau đó, đã thấy một chiếc du thuyền to lớn, từ phía tây chậm rãi lao tới.
Nhìn thấy du thuyền kia xuất hiện, Lục Thiếu Khanh đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng nói:
"Đến rồi! Xem ra đại hội võ lâm năm năm một lần, lập tức chuẩn bị bắt đầu rồi!"
Mấy người Trương Uy, cũng thi nhau mừng rỡ, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu như bọn họ có thể tận mắt nhìn, khẳng định chuyến đi này không tệ.
Sau một lúc, du thuyền vạn tấn này đã dừng lại ở chỗ bến cảng,
Lục Thiếu Khanh nói với mọi người:
"Tôi đi trước tới đó xem tình huống một chút, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, ông cậu của tôi khẳng định ở trên thuyền, mọi người trước tiên ở đây chờ một chút, chờ sau khi tôi sắp xếp xong xuôi, lại tới đón mọi người lên thuyền!"
Nói xong lời này, Lục Thiếu Khanh trực tiếp đi về phía du thuyền kia.
Diệp Trần thừa dịp mấy người đang bị du thuyền đột nhiên mới xuất hiện này hấp dẫn, kéo Tô Mạn sang một bên, trực tiếp nói ngay vào điểm chính:
"Chị, trước đây ta vẫn luôn không có cơ hội hỏi, tại sao chị lại đi chung một chỗ với Lục Thiếu Khanh? Em cảm thấy con người của hắn không tốt, chị tốt nhất nên cách xa hắn một chút!"
Không nghĩ tới, hai mắt Tô Mạn trực tiếp trợn trừng lên, dậm chân, nói:
"Em nói cái gì đấy! Cái gì gọi là chị với hắn...cái gì mà một chỗ a? Chị là được Khả Hân rủ đi chơi, trùng hợp gặp Lục học trưởng, hơn nữa chị cảm thấy con người của Lục học trưởng cũng rất tốt mà!"
Diệp Trần không còn gì để nói,
"Ta nói bà chị của ta, chị có phải ngốc hay không? Lục Thiếu Khanh kia rõ ràng là lợi dụng quan hệ của Triệu Khả Hân, cố gắng tiếp cận chị, không phải ngay cả điểm này chị cũng không nhìn ra sao?"
Tô Mạn nghe được điều này, gương mặt xinh đẹp ngược lại đỏ lên một chút, trong đôi mắt hiện ra vẻ mừng thầm, nói:
"Coi như thực sự là như vậy, vậy cũng không phải là chuyện rất bình thường sao? Huống hồ hắn chưa có làm chuyện xấu gì đối với chị..."
Diệp Trần thấy thế, lập tức âm thầm cảm thán,
Không thể không nói, loại sức mạnh của vận mệnh này hoàn toàn chính xác rất mạnh mẽ, hắn tin tưởng, theo tình huống phát triển trước mắt này, nếu như không có hắn nhúng tay vào, hai người nhất định sẽ vẫn đến với nhau.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Trần đã âm thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải tách hai người ra, thậm chí nếu như thực sự không tách được, vậy chỉ còn nước trực tiếp giết chết Lục Thiếu Khanh như vậy là được rồi!
"Bây giờ hắn không có làm chuyện gì đối với chị, cũng không có đại biểu sau này sẽ không làm! Nếu như chị lên thuyền cùng hắn, đến lúc đó coi như chị như con cá nằm trong thớt rồi! Với cả ở nơi này cũng không phải là nơi chị nên tới, chị nên tranh thủ thời gian về trường học đi thôi!"
Thực ra thì lấy lòng dạ của Lục Thiếu Khanh đến xem, chắc cũng không phải loại người hạ lưu đến mức dùng thủ đoạn lưu manh kia, nhưng Diệp Trần cố ý nói chuyện giật gân, hiển nhiên muốn Tô Mạn biết khó mà lui.
Nghe được điều này, Tô Mạn quả nhiên hiện ra vẻ do dự, tuy nhiên rất nhanh, vẻ mặt lại đột nhiên nghiêm túc lên,
"Được rồi! Chị còn chưa có để ý tới em, em ngược lại còn quản lý dậy bảo chị của em trước rồi! Vậy em nói chị nghe một chút, tại sao em lại tới chỗ này?"
Diệp Trần lập tức nghẹn lời, đang muốn thuận miệng chém gió ra một cái lý do, đúng lúc này, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, là Tào Khôn gọi tới.
Diệp Trần lập tức nhướng mày,
Bình thường mà nói, nếu không phải có chuyện khẩn cấp gì, Tào Khôn không dám tùy tiện quấy rầy hắn.
Đành phải bật nghe điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại, lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của Tào Khôn,
"Diệp tiên sinh, xảy ra chuyện lớn!"
Diệp Trần vẫn bình tĩnh,
"Có chuyện gì?"
Tào Khôn nói:
"Tôi vừa mới nhận được tin tức, Hà Tiến ở đoạn thời gian trước biến mất không thấy dấu vết, bây giờ cũng xuất hiện ở thị trấn Thái Bình, hơn nữa bên người dường như còn có một vị tông sư Hóa Kình! Vừa rồi Hà Tiến đã để cho người của hắn tới truyền lời cho tôi, nói muốn giải quyết chuyện địa bàn với tôi, để cho tôi chuẩn bị sẵn sàng!"
Nghe xong báo cáo của Tào Khôn, Diệp Trần cũng không thể không nhướng mày,
Đối phương đã biết rõ thực lực của hắn, thế mà còn dám trực tiếp nói như vậy, rất rõ ràng là đang rất có lòng tin, không phải là Bạch Thiên Hành kia, vì báo thù có sư đệ của mình, thậm chí không tiếc vi phạm lời thề, đặt cân vào bên trong cảnh nội Hoa Hạ.
P/S: Ta thích nào...
Chương 119 Lên thuyền
Tuy trong lòng hơi nghi hoặc một chút, nhưng Diệp Trần cũng không có quá để ở trong lòng, không cần biết có phải là Bạch Thiên Hành hay không, nếu dám tới cửa, giết là được rồi!
Nghĩ tới đây, Diệp Thần thản nhiên nói:
"Được rồi, tôi đã biết!"
Tào Khôn lại vội vàng nói:
"Diệp tiên sinh, du thuyền của Vũ gia đã tới bến cảng, chắc tối nay sẽ thông báo cho người của các đoàn lên thuyền, không biết bây giờ ngài ở đâu?"
Vốn Tào Khôn coi là không cần Diệp Trần ra tay, thế nhưng bây giờ xem ra, nếu như không có Diệp Trần giúp hắn, lần này hắn khẳng định thất bại thảm hại!
Diệp Trần suy nghĩ một chút, cũng không có nói ra vị trí của mình cho Tào Khôn, chỉ nói:
"Mọi người không cần quản tôi, lúc nào nên xuất hiện, tôi sẽ tự xuất hiện!"
Quảng xuống một câu nói như vậy, Diệp Trần trực tiếp cúp điện thoại.
Tô Mạn đứng ở một bên nghe được Diệp Trần nói chuyện điện thoại, hiếu kỳ hỏi:
"Điện thoại của ai đó?"
"Bạn đi cùng với em!"
Tô Mạn nhếch miệng, nói:
"Để một mình em lang thang nơi này, không quan tâm tới em, đoán chừng cũng không phải là bạn bè đáng tin cậy gì!"
Vốn Diệp Trần định trực tiếp đưa Tô Mạn rời khỏi chỗ này, nhưng bây giờ nghe Tào Khôn nói về tin tức này, tự nhiên cũng không thể không quản không để ý, vì vậy nói:
"Chị, nếu chị thực sự muốn đi lên đó chơi cũng được, em phải đi theo chị, miễn cho người khác có ý đồ xấu với chị!"
Tô Mạn nghe vậy, lập tức che miệng cười nói:
"Nói tới nói lui, chị đoán em chính là muốn đi lên đó chơi chứ gì? Em yên tâm, Lục học trưởng không có nói là không dẫn theo em đi!"
Hai mắt Diệp Trần lập tức đảo một cái,
"Nếu như em thực sự muốn đi lên đó, cần gì phải để hắn dẫn theo?"
Tô Mạn tự nhiên không tin.
...
Ngay vào lúc hai chị em đang trêu ngẹo nhau, Lục Thiếu Khanh đã trở lại, vẻ mặt rất là đắc ý nói:
"Ta đã nói chuyện với anh họ của ta, như vậy có thể dẫn theo các ngươi lên thuyền, du thuyền lần này chắc là phải ra biển!"
Nghe được điều này, Diệp Trần không thể không động tâm,
Ra biển, cũng mang ý nghĩa đại hội võ lâm lần này, sẽ cử hành ở trên vùng biển quốc tế, chẳng khác gì ở bên ngoài cảnh nội của Hoa Hạ quốc.
Lại nghĩ tới tin tức mà Tào Khôn vừa mới báo cáo trước đó, Diệp Trần bỗng nhiên mơ hồ cảm thấy, đây là một âm mưu?
Tuy nhiên Diệp Trần cũng chẳng có gì sợ hãi, ngược lại còn khơi dậy lòng hiếu kỳ của hắn.
...
Mấy người thanh toán tiền xong, dưới sự dẫn đầu của Lục Thiếu Khanh, đi về chỗ du thuyền cập bến ở bến cảng.
Bản thân Vũ gia thường kinh doanh làm ăn trên biển, có đội thuyền của mình, chiếc du thuyền vạn tấn này, tuy rằng so với thế giới không phải là đỉnh cao, nhưng cũng tương đối to lớn, tren dưới tổng cộng có bảy tầng, dài đến mấy chục mét, gao gần tới hai mươi mét.
Theo như lời nói của Lục Thiếu Khanh, ở trên du thuyền này, ngoại trừ có ba tầng để cung cấp phòng cho du khách nghỉ ngơi ra, trên đó còn có cửa hàng, quán bar, thậm chí là cả sòng bạc ngầm, có thể nói là không khoa trương chút nào, chiếc du thuyền này chính là một cái đô thị giải trí di động!
Nhóm người vừa mới leo lên thuyền, một tên nam thanh niên có dáng người cường tráng, khí chất lạnh lùng, đi về phía bọn họ.
Lục Thiếu Khanh vội vang đi lên trước, lễ phép hô một tiếng:
"Anh!"
Hóa ra nam thanh niên này, chính là Vũ Liên Thành, thiếu chủ của Vũ gia, anh họ của Lục Thiếu Khanh.
"Em họ, chú không ở trường học tập cho tốt, vậy mà lăng xa lăng xăng chạy tới đây, sau này anh sẽ nói chuyện này với cô của anh!"
Lục Thiếu Khanh dường như đối với người anh họ này của hắn rất là kính nể, vội vàng cười theo nói:
"Đừng a! Anh, đại hội võ lâm này, cứ mỗi năm năm mới được cử hành một lần, cuối cùng em chũ chờ tới ngày, nếu như không được nhìn thấy một lần, chẳng phải thực sự đáng tiếc sao?"
Vũ Liên Thành lắc đầu,
"Chú đó! Thực sự không biết trời cao đất rộng, nếu như những lần đại hội trước đây thì không sao, nhưng lần này thì không giống, rất có thể sẽ xảy ra một trận đại chiến chấn động thế gian!"
"Đại chiên chấn động thế gian?"
Mấy người Lục Thiếu Khanh và Trương Uy, hai mắt lập tức sáng ngời.
"Anh, không phải là có quan hệ tới vị Diệp tiên sinh ở Vân Châu kia chứ?"
Vũ Liên Thành nghe được điều này, trong chớp mắt vẻ mặt thay đổi, lập tức nghiêm mặt nói:
"Không thể nói bậy!"
Lục Thiếu Khanh không nghĩ tới anh họ của mình sẽ đột nhiên nổi giận, không thể không rụt cổ một cái, không dám nói thêm gì nữa.
Vũ Liên Thành hướng về sau lưng vẫy tay một cái, một nam thanh niên dáng người gầy gò đi tới.
Sau đó, Vũ Liên Thành mở miệng lần nữa nói:
"Thiếu Khanh, anh còn có việc phải làm, để tiểu Lục dẫn theo chú và các bạn của chú dạo chơi xung quanh, đừng để cho bạn của chú chạy lung tung khắp nơi đó!"
"Vâng, anh!"
Lục Thiếu Khanh vội vàng lên tiếng.
...
Chớp mắt một cái, mọi người đã đi dạo ở trên du thuyề được hai, ba giờ,
Trên du thuyền này có các loại phương tiện giải trí, quả nhiên tương đối đầy đủ, rạp chiếu phim, KTV, phòng game, nhà tắm hơi, bể bơi, bowling...gần như có thể nói trò nào cần có đều có, chỉ có điều thuyền không có người nào, cho nên có vẻ hơi yên tĩnh.
Đột nhiên,
"Bang!"
Một ân thanh giống như tiếng chuông của một ngôi chùa cổ vang lên,
Vẻ mặt của Lục Thiếu Khanh vui mừng nói:
"Chắc là mười đại lão của mười thành phố lớn chuẩn bị lên thuyền! Chúng ta nhanh đi lên boong tàu xem một chút!"
Mọi người đi lên boong tàu, quả nhiên thấy ở phía dưới, có người của từng đoàn một đang nối đuôi theo nhau lên du thuyền.
"Mau nhìn! Đó là Ngụy Tử Thông đại lão của thành phố Bình Châu, còn có người đầu trọc kia, là Từ Báo đại lão của thành phố Hải Châu..."
Lục Thiếu Khanh dường như đới với các đại lão ở các nơi hết sức quen thuộc, bắt đầu giới thiệu cho cho mấy người.
"Còn có người kia!"
Lục Thiếu Khanh chỉ vào người của đoàn đi ở phía cuối cùng kia, quay về phía Tô Mạn nói:
"Mạn Mạn, đó chính là Tào Khôn đại lão ở thành phố Vân Châu bọn em đó!"
Mọi người nghe được điều này, tất cả đều thi nhau nhìn về hướng mà Lục Thiếu Khanh chỉ nhìn lại, Đổng Lực vuốt cằm nói:
"Chẳng lẽ người trẻ tuổi đeo kính đen ở bên cạnh Tào Khôn, vị này chính là Diệp tiên sinh có danh tiếng rất lớn kia có phải không a?"
Trương Uy lắc đầu, nói:
"Ta thấy không giống, tuy rằng người này cũng biết võ công, nhưng theo cảm giác của ta so với ta cũng không khác mấy, hơn nữa tuổi tác giống như không phù hợp..."
Trương Uy vừa nói ra lời này, mọi ngươi thi nhau gật đầu cảm thấy có lý,
"Thế nhưng mấy người khác thì càng không giống, chắc là vị Diệp tiên sinh kia không có tới?"
Mọi người bị một trận thất vọng.
Cùng lúc đó, đoàn người của Tào Khôn, chậm chạp là bởi vì không có nhìn thấy Diệp Trần ở đâu, đều đang rất lo lắng.
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói quỷ dị, vang lên ở trong đầu Tào Khôn,
"Tôi đã ở trên thuyền, mọi người lên đây đi!"
Tào Khôn đầu tiên là giật mình, sau đó là mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu hướng lên trên thuyền nhìn một lúc, cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Trần, trong lòng âm thầm cảm thán Diệp Trần thần thông quảng đại.
Diệp Trần hướng hắn nhẹ gật đầu, lần nữa thông qua thần niệm truyền âm tới,
"Ông trước tiên không cần ra mặt găp tôi, tất cả dựa theo nguyên kế hoạch đã vạch ra mà làm, lúc cần xuất thủ, tôi sẽ tự xuất thủ!"
Tào Khôn nghe được điều này, lập tức trong lòng cốn còn đang căng thẳng bây giờ hoàn toàn được thả lỏng, lúc này mới dẫn theo nhóm thủ hạ của mình, dọc theo cầu thang lên tàu.
Sau khi mười đại lão của mười thành phố lớn trong tỉnh, theo sát sau đó còn có một số quan lại quyền quý giống với Lục Thiếu Khanh, đối với đại hội võ lâm lần này tương đối hứng thú, cũng thi nhau leo lên du thuyền.
Đương nhiên, theo lời kể của Lục Thiếu Khanh, những người này chắc chắn phải mua vé tàu, hơn nữa một cái vé tàu phải có giá mười mấy vạn, người bình thường căn bản không mua nổi.
Đợi sau khi tất cả mọi người leo lên du thuyền, vốn không khí trên thuyền rất vắng vẻ, lập tức trở nên náo nhiệt...
Chương 120 Lục Thiếu Khanh tức đến nổ phổi
Đêm khuya,
Du thuyền to lớn từ từ chạy về hướng đông, mà lúc này ở trên nơi cao nhất của du thuyền, ở trên một cái sân thượng rộng lớn như một cái sân bón, say múa hát ca, rất náo nhiệt, giống như là một tiệc rượu cỡ lớn.
Tuy rằng đại lão của mười thành phố đã đến đông đủ, nhưng dù sao đây cũng là đại hội võ lâm việc trọng đại ít có của toàn bộ tỉnh Thiên Nam, tự nhiên không có khả năng vội vàng bắt đầu như thế.
"Tô Mạn tiểu thư, không biết tôi có vinh hạnh mời cô đến nhảy một điệu nhảy hay không?"
Lục Thiếu Khanh thay đổi một thân lễ phục dạ hộih, trông giống như vương tử trong truyện cổ tích, từ từ đi tới trước mặt Tô Mạn, hướng cô ta xòe bàn tay ra, trên gương mặt đẹp trai, hiện ra nụ cười mê người.
Xung quanh có không ít cô gái trẻ thấy cảnh này, lập tức thi nhau quăng tới ánh mắt ước ao ghen tị.
Tô Mạn cũng không thể không cảm thấy mừng thầm, vẻ mặt thẹn thùng nhẹ gật đầu, đang muốn đứng dậy nhận lời mời nhảy của Lục Thiếu Khanh.
Diệp Trần thấy thế, không thể không khẽ nhíu mày, trực tiếp đưa ngón tay cong ngón búng ra!
Lục Thiếu Khanh lập tức cảm thấy bụng dưới của mình, đột nhiên đau đơn một trận, cũng không biết vì sao, suýt chút nữa thì không kiềm chế nổi mà phóng uế!
"Mạn Mạn, thật không tiện, bụng ta có chút..."
Lục Thiếu Khanh đã có chút không kiềm chế nổi, cũng không lo được chuyện mời Tô Mạn khiêu vũ, thậm chí còn không kịp giải thích, lập tức ôm bụng, chạy thật nhanh về hướng nhà vệ sinh.
Kịch bản đảo ngược quả thực rất nhanh, sau khi mọi người kịp phản ứng, thi nhau cười nhạo, mà Tô Mạn đứng ở nơi đó, lập tức rất là xấu hổ, trong lòng đối với hành vi vừa rồi của Lục Thiếu Khanh, ít nhiều có chút bực mình.
Ngay khi Tô Mạn cực kỳ bực mình, vào lúc đang chuẩn bị ngồi xuống lần nữa, Diệp Trần ở một bên đứng dậy, vươn tay một cái nắm chặt lấy tay ngọc thon dài của cô, trên mặt nở ra nụ cười xấu xa, nói:
"Tô Mạn tiểu thư, không bằng em đến mời chị nhảy một điệu đi!"
Nói xong, không nói thêm lời gì nữa, đã kéo Tô Mạn đi vào trong sàn nhảy.
Sau khi Tô Mạn kịp phản ứng, đôi mi thanh tú lập tức nhăn lại,
"Tiểu tử xấu xa, em lại nghịch ngợm cái gì đấy! Làm sao chị không biết em còn biết khiêu vũ?"
Diệp Trần cười hắc hắc, cố ý ghé vào bên tai Tô Mạn, nói:
"Chuyện chị không biết còn nhiều lắm!"
Tuy rằng Diệp Trần chưa bao giờ từng học vũ đạo gì đó, nhưng tiêu chuẩn quốc gia cơ bản nhất vẫn còn biết một chút, hơn nữa Tô Mạn cũng giống vậy, chỉ biết một chút bề ngoài mà thôi, hai người ngược lại là ngang nhau.
"Chị giá, em cảm thấy con người Lục Thiếu Khanh này, có mưu đồ không tốt với chị!"
Đang khiêu vũ, Diệp Trần mở miệng nói.
Không nghĩ tới, Tô Mạn trực tiếp trừng mắt, tức giận nói:
"Làm thế nào mà chị cảm giác em có thành kiến đối với hắn đây? Con người của Lục học trưởng rất tốt a, không có xấu xa như em nghĩ đâu!"
Diệp Trần lúc này thấy Tô Mạn bảo vệ Lực Thiếu Khanh như thế, không thể không ngầm cười khổ, sợ nói quá nhiều, ngược lại, sẽ gây ra tâm lý nổi loạn của cô, tuy nhiên trong lòng hắn đã âm thầm hạ quyết tâm, bất kể như thế nào cũng không thể để cho hai người tới gần với nhau.
Chỉ chốc lát sau, Lục Thiếu Khanh đi mà quay lại, nhìn thấy hai người có cử động thân mật như vậy, ở phía sâu trong đôi mắt lập tức hiện lên vẻ căm hận.
Lúc này, Đổng Lực ở một bên, dường như cũng để ý tới vẻ mặt của Lục Thiếu Khanh thay đổi, thế là lặng lẽ tiến tới,
"Lục thiếu, vừa rồi tôi mới hỏi bạn gái của tôi, hóa ra tiểu tử này và Tô Mạn căn bản không phải là chị em ruột, cũng không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào!"
"Ừm?"
Nghe được tin tức này, Lục Thiếu Khanh lập tức càng thêm tức giận, trong đôi mắt dường như muốn phun ra lửa,
"Vừa rồi tôi nói hai chị em này làm sao lại thân mật như vậy, vốn tôi còn tưởng là tôi nghĩ nhiều, bây giờ xem ra, hừ!!"
Thực ra thì Đổng Lực cũng đã sớm nhìn Diệp Trần không vừa mắt, bây giờ thấy đã thành công khơi mào lửa giận của Lục Thiếu Khanh, trong lòng lập tức vui mừng, lập tức tiếp tục châm ngòi thổi gió nói:
"Tôi phải nói, Tô Mạn này cũng không có trong sạch như bề ngoài nhìn qua như vậy, nghe Khả Hân nói, chị em bọn họ khi còn ở chung nhà, đều là ngủ chung một cái giường, nói không chừng bọn họ sớm đã..."
"Câm miệng!"
Lục Thiếu Khanh nghe được điều này, trực tiếp quát khẽ một tiếng, hai mắt đều đã có chút đỏ, tức giận đến sùi bọt mép.
Không thể không nói, những lời nói này của Đổng Lực thực sự khiến Lục Thiếu Khanh đau lòng, tuy rằng Lục Thiếu Khanh không muốn nghe Đổng Lực nói hết, trực tiếp khẽ quát câm miệng, nhưng suy nghĩ ma quỷ trong lòng của Lục Thiếu Khanh, đã được gợi lên thành công, trong ánh mắt của hắn nhìn về phía Tô Mạn và Diệp Trần, đã bắt đầu hiện ra vẻ hận thù điên rồ,
"Được một đôi cẩu nam nữ! Vốn ta còn tưởng rằng cô ta không giống như những đứa con gái khác, bây giờ xem ra, là ta đã nghĩ sai rồi!"
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đầu trọc từ bên cạnh đi ngang qua,
"Lục thiếu, đã lâu không gặp a!"
Lục Thiếu Khanh nhìn thấy người trước mắt này, vội vàng chào, "Từ lão đại khỏe chứ!"
Hóa ra người đàn ông trung niên đầu trọc này, bỗng nhiên chính là Từ Báo đại lão của thành phố Hải Châu!
Lục Thiếu Khanh là cháu trai gia chủ Vũ gia, bản thân cũng là giàu có quyền thế, hơn nữa Hải Châu và Thiên Hải ngay gần kề nhau, cho nên trước đó hai người đã gặp mặt nhau vài lần.
Từ Báo cười ha ha một tiếng, trực tiếp ôm đầu vài Lục Thiếu Khanh, phóng khoáng nói:
"Lục thiếu quá khách khí! Tôi làm sao được tính là lão đại, chẳng qua chỉ là kiếm miếng cơm ăn thôi, nếu như Lực thiếu không chê, gọi tôi một tiếng Báo ca là được rồi!"
Nếu như hai người luận về địa vị giang hồ, Lục Thiếu Khanh tự nhiên còn kém Từ Báo rất xa, sở dĩ Từ Báo nói như vậy, thế nhưng cũng chỉ là cho Vũ gia thể diện mà thôi.
Hai người nói chuyên một lúc, Lục Thiếu Khanh nhìn qua hai người Diệp Trần và Tô Mạn còn đang không ngừng nhảu múa ở trong sàn nhảy, đột nhiên hơi suy nghĩ, đã nghĩ ra được một kế.
"Báo ca, tiểu đệ có chuyện, muốn xin ngài ra tay giúp đỡ!"
Từ Báo nghe vậy, lập tức vung tay lên,
"Thiếu Khanh cứ mở miệng, chỉ cần lão ca ta có thể giúp được, chắc chắn không chối từ!"
Lục Thiếu khanh chờ chính là câu nói này, lập tức hết sức vui mừng, chỉ vào Diệp Trần ở trong sàn nhảy, nói:
"Lão ca nhìn thấy tiểu tử kia không? Hắn ta thế mà cũng dám có ý định với bạn gái của tiểu đệ, tiểu đệ muốn lão ca giúp tiểu đệ dạy bảo hắn thật tốt một chút!"
Từ Báo nghe được điều này, lập tức sững sờ, cũng không có lập tức đáp ứng.
Dù sao, người có thể leo lên chiếc thuyền này, đều không phải người bình thường, ai không phải là người có một chút bối cảnh?
"Thiếu Khanh, tiểu tử kia có lai lịch gì?"
Không đợi Lục Thiếu Khanh mở miệng, Đổng Lực ở một bên chen lời nói:
"Hắn chẳng qua chỉ là một cái tiểu ma cà bông tới từ Vân Châu mà thôi, không có bối cảnh gì! Nhưng lá gan lại rất lớn, cũng dám đối nghịch với Lục thiếu của chúng ta, chẳng qua tiểu tử này và bạn gái của Lục thiếu quen biết, cho nên Lục thiếu không tốt ra mặt dạy bảo hắn mà thôi!"
Từ Báo nghe được lời này của Đổng Lực, không thể không quan sát ở trên người Diệp Trần một lúc, nhận ra hắn cũng chỉ là mặc quần áo loại mua ở vỉa hè, hoàn toàn chính xác không giống với người có bối cảnh gì, hơn nữa ở phía sau Lục Thiếu Khanh là Vũ gia, ở trên chiếc thuyền này, chắc là không có người nào dám đắc tội Vũ gia.
Vừa nghĩ tới đây, Từ Báo lập tức cười ha ha một tiếng, vỗ ngực, nói:
"Chuyện này rất nhỏ! Thiếu khanh muốn lão ca dạy bảo hắn như thế nào? Gãy tay gãy chân? Hay là trực tiếp..."
Nói đến đây, Từ Báo trực tiếp làm một cái động tác tay cắt cổ.
Lục Thiếu Khanh trầm ngâm một lúc, mới chậm rãi nói:
"Người này dù sao cũng là em trai của bạn gái tiểu đệ, xuất thủ quá nặng cũng không tốt lắm, để hắn nằm viện mấy tháng là được rồi!"
Từ Báo lập tức gật đầu đáp ứng.
Cùng lúc đó, đối thoại của ba người đã hoàn toàn chui vào trong tai của Diệp Trần, khóe miệng không thể không lộ ra nụ cười lạnh.