-
Chương 961-965
Chương 961
Đối với Khương Vọng mà nói, khi nhảy ra cái “chỗ trống” kia và mang theo Vân Đỉnh Tiên Cung trở về núi Trì Sơn, thì hắn mới chính thức hiểu hắn đã thu hoạch được cái gì.
Lúc này hắn mới chính thức nhận ra, hắn thực sự đã trở thành chủ nhân của Vân Đỉnh Tiên Cung.
Bởi vì ở thời đại cận cổ, Trì Vân Sơn chính là sơn môn của Vân Đỉnh Tiên Cung!
Khi mà hắn mang theo Vân Đỉnh Tiên Cung cùng giáng lâm, thì đã hiểu rõ tất cả mọi thứ ở nơi đây, “nắm giữ” Trì Vân Sơn.
Vân Du Ông và Đấu Miễn bên kia, một người là tam cảnh Ngoại Lâu, một người là nhất phủ Thần Thông.
Nếu như ở bên ngoài thì thật sự cả hai đều không phải đối thủ dễ đối phó nếu vào lúc đỉnh điểm trận đấu.
Nhưng vào lúc này, chỗ đây là Trì Vân Sơn, mà hắn lại là chủ nhân của Trì Vân Sơn.
Vậy nên thật sự chỉ cần…
Khương Vọng chỉ mới giơ tay lên, mà vân thú khắp núi đều đã gào thét, âm vang động trời.
Trước đó, Vân Du Ông và Đấu Miễn đã sớm né tránh những vân thú hung hãn trên Trì Vân Sơn, mà lúc nãy Diệp Thanh Vũ cũng chỉ điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa để đánh đấm linh tinh mà thôi, nên bọn họ chưa từng được thể nghiệm sự lợi hại chân chính.
Chúng nó không phải một vật sống thực thụ, bởi vì vật còn sống khó có thể chịu đựng ở Trì Vân Sơn trong một thời gian dài như vậy. Chúng nó chính là Trì Vân Sơn, là một loại sức mạnh hiển hóa. Chúng chỉ trông coi các vị trí cố định, cũng không rời khỏi phạm vi, không biết đuổi cùng đánh tận. Vì thế nên mới có đủ cơ hội để cho những người tiến vào Trì Vân Sơn ung dung trót lọt.
Chủ khi nào ngọn núi này nhận được lệnh của chủ nhân thì chúng nó sẽ lập tức phô bày răng năng, để lộ một mặt hung hãn nhất, mạnh mẽ nhất.
Vân Du Ông và Đấu Miễn đều là loại người thân kinh bách chiến, khi cảm nhận được sự ăn ý của vân thú khắp núi thì y niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn họ không phải là khiếp sợ, mà là sát ý. Bọn họ muốn tốc chiến tốc thắng, thừa dịp nhưng vân thú hung hãn kia vẫn còn chưa tới, thì bọn họ sẽ giết chết Độc Cô Vô Địch trước!
Bên tay trái Vân Du Ông nắm Sơn Tự Ấn, tay phải nắm Phong Tự Ấn, xa xa hô ứng Tam tòa Thánh Lâu, trên người lập tức lấp lánh ánh sao, mới chớp mắt đã bạo phát toàn lực.
Còn Đấu Miễn thì xoay ngang đao, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, Thiên Dã Đao chém ra một đường cong khuếch đại, đao thế bỗng nhiên cao vút… Đấu Chiến Lục Thức – Thần Tính Diệt!
Khương Vọng bình tĩnh nhìn bọn họ, rồi lật bàn tay một cái và nhẹ nhàng ấn xuống.
Ầm!
Vân Du Ông và Đấu Mễn đều bị áp đảo trên mặt đất!
Hai người ngã chổng vó, dường như bị một nguồn sức mạnh vô hình nào đó gắt gao đè ở trên đỉnh núi. Toàn bộ cơ thể đều kề sát trên mặt đất, không thể động đậy được.
Tinh Quang Thánh Lâu gì gì đó chỉ thoáng chốc đã tắt ngấm. Sơn Tự Ấn, Phong Tự Ấn gì đó, tất cả đều đã tán loạn. Đấu Chiến Lục Thức gì đó còn không có cơ hội để triển khai nữa là.
Khương Vọng trực tiếp điều động sức mạnh của toàn bộ Trì Vân Sơn, tiến hành áp chết một cách trần trụi.
“Quả nhiên vẫn chậm một bước, chậm một bước.”
Đấu Miễn cười khổ một tiếng.
Hắn ta đang cười chính mình tự cao tự đại, nhưng lại liên tục thất bại ở Trì Vân Sơn. Trong một lần thăm dò ngoài ý muốn thì hắn ta đã phát hiện ra bí ẩn đằng sau Vân Đỉnh Tiên Cung, vậy nên đã lợi dụng sức mạnh của Đấu thị, sau nhiều lần trắc trở thì cũng đoán ra được bốn thế lực liên quan với Trì Vân Sơn. Cuối cùng hắn ta đã chọn Linh Không Điện, sau đó đã tập trung toàn lực vào nó rồi thu phục. Tất cả là vì chuyến đi đến Trì Vân Sơn làn này, vì truyền thừa quý giá thời cận cổ, nhưng kết quả lại là gà bay trứng vỡ (1).
(1) Gà bay trứng vỡ: mất cả chì lẫn chài.
Có điều hắn ta vẫn không hiểu. Theo như tin tức mà hắn ta thu thập được, nếu muốn tiến vào Vân Đỉnh Tiên Cung thì nhất định phải tìm được mấu chốt cửa vào cung. Ví dụ như Đình Nghênh Khách Sơn Nam, lệnh bài Văn Vân trong tay Bạch Y đạo đồng. Ví dụ như đầm nước trong Sơn Bắc, nghe nói trong đó có cất giấu ngọc giác do một vị đệ tử thân truyền của Vân Đỉnh Tiên Cung cổ đại để lại.
Nhưng hắn ta đã phí rất nhiều công sức mới tìm được những thông tin này, nên không thể nào sai được.
Vì thế nên hắn ta mới quyết đấu sinh tử với Vân Du Ông ở Đình Nghênh Khách. Vì thế nên hắn ta mới không cảm thấy cơ hội ngay ở trước mắt, nhưng hai người Lăng Tiêu Các vẫn sẽ chọn được quả thần thông.
Nhưng nếu như chỉ lấy được quả thần thông thì cũng thôi đi.
Vấn đề lớn nhất là… rõ ràng còn chưa lấy được “chìa khóa”, vậy Vân Đỉnh Tiên Cung xuất hiện như thế nào? Mà cái tên Độc Cô Vô Địch này lại làm thế nào mà có thể tiến vào Vân Đỉnh Tiên Cung?
Khác với Đấu Miễn vẫn đang suy tư về vấn đề làm sao để tìm cơ hội, thì Vân Du Ông – người cũng bị sức mạnh của Trì Vân Sơn đè trên lưng lại đang bị nỗi thất bại to lớn và sự căm giận xâm chiến đầy đầu.
Gã giãy giụa, gần như là dùng hết toàn bộ sức lực để vặn vẹo cái cổ, khiến cho người khác cũng có thể nghe được tiếng gã vặn cổ. Mà gã chịu đựng áp lực lớn như vậy, gần như tự vặn gãy cổ của mình chỉ là vì… nhìn chằm chằm Khương Vọng.
Thật là cố chấp.
Vân Du Ông đỏ mắt lên, chăm chú nhìn Khương Vọng chòng chọc: “Tại sao! Tại sao ngươi lại có được Vân Đỉnh Tiên Cung? Ngươi đã làm gì! Ngươi đã trả giá bằng cái gì!”
Nếu như không trải qua sự lựa chọn của Vân Du Ông, thì có lẽ sẽ rất khó để hiểu được sự cố chấp của gã, rất khó để hiểu được sự không cam lòng cùng sự căm ghét của gã.
Vân Du Ông như một con bạc thua đỏ cả mắt, một người đã đặt cược toàn bộ dòng dõi của mình, đặt cược ruộng đất nhà cửa thê tử con cái… thì hiển nhiên không thể nào chấp nhận được sự thất bại, đúng hơn không có chỗ cho sự thất bại.
Còn đối với Khương Vọng mà nói, hắn không cần mà cũng lười đi tìm hiểu tâm tình của Vân Du Ông.
Đối với hắn mà nói, Vân Du Ông và Đấu Miễn là hai người hoàn toàn xa lạ, cũng coi như xác định rõ lập trường là đối thủ và kẻ thù.
Điều hắn cần làm chỉ là đánh bại bọn họ, phá tan bọn họ từ thân thể cho đến ý chí.
Vì thế thậm chí Khương Vọng còn không liếc mắt nhìn hai người này lấy một cái, chỉ bay xuống đỉnh Trì Vân Sơn rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười với Diệp Thanh Vũ: “Ngươi đã vận dụng thần thông rất tốt.”
Thành thật mà nói, vừa nhìn thấy cuộc đấu giữa Diệp Thanh Vũ và hai người Đấu Miễn, Vân Du Ông thì hắn đã cảm thấy cực kỳ kinh diễm.
Hết chương 961.
Chương 962
Ở trong lòng của hắn, ký ức về năng lực chiến đấu của Diệp Thanh Vũ vẫn dừng lại ở lần kinh sợ tại Ngọc Hành Phong. Xác thực không nghĩ tới, hiện tại năng lực chiến đấu của Diệp Thanh Vũ đã lão luyện như thế.
Tuy rằng ít phải đối diện với sinh tử nên thiếu một chút quả quyết và tàn nhẫn, nhưng lại nắm giữ được chiếu thức và thời cơ vận dụng.
Chờ sau này hoàn toàn quen với thần thông Vân Triện rồi, coi như nàng cũng có thể một mình chống đỡ với cao thủ một phương.
“Cảm ơn.” Diệp Thanh Vũ mỉm cười duyên dáng, hỏi dí dỏm trả lời: “Ngươi lật tay cũng rất khí thế.”
Nàng đang trêu việc Khương Vọng vừa lật tay đã khơi gợi được vân thú khắp núi, lật tay đã áp đảo được Đấu Miễn và Vân Du Ông, đúng là rất có phong độ của cường giả.
Khương Vọng nghe vậy thì mặt già đỏ bừng.
Hắn dùng quyền lực chủ nhân của Vân Đỉnh Tiên Cung để khống chế sức mạnh của ngọn Trì Vân Sơn này, rồi điều động sức mạnh sơn môn, chỉ cần dùng suy nghĩ là có thể làm được, đúng là không cần lật tay. Sở dĩ hắn làm như vậy chỉ là vì để tăng cường khí thế mà thôi.
Nói trắng ra, nó không chỉ là để áp đảo ý chí của hai người, mà còn để thể hiện sự thần thánh trước mặt họ.
Đối với một người có tính cách trầm ổn như hắn thì đúng là hiếm khi thấy được hắn muốn khoe khoang như vậy, đơn giản là tính trời sinh ở trong xương của thiếu niên thỉnh thoảng lại bộc lộ ra mà thôi, kiểu như khi có món “đồ chơi” mới thì sẽ muốn khoe khoang một chút.
Chung quy lại da mặt của hắn vẫn chưa đủ dày, vừa bị Diệp Thanh Vũ trêu chọc một tí như thế mà đã bắt đầu ngại ngùng: “Làm sao bằng Vân Triện phiêu dật, pháp thuật tinh xảo của ngươi.”
Bọn họ ở chỗ này nói cười hi hi ha ha, bên kia Vân Du Ông đã tật hỏa công tâm (2).
(2) Tật hỏa công tâm: đố kỵ ghen ghét quá mức đến mức mất lý trí.
“Đôi nam nữ chó má! Loại người như các ngươi mà cũng có thể chiếm hết chỗ tốt?”
Lúc này văn vân trên trán Diệp Thanh Vũ đã biến mất, thần thông Vân Triện có sự hạn chế về việc kéo dài thời gian, điểm này tương tự như Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Miễn.
Khi nghe thấy mấy lời không hay của Vân Du Ông, nàng không khỏi nhăn đôi mi thanh tú lại đại biểu cho sự chán ghét. Bởi vì là nữ nhi của Diệp Lăng Tiêu, cho nên trước giờ nàng đều được tiếp xúc với những nhân vật bất phàm. Dưới góc nhìn của nàng, trong mỗi người tu hành đều có sự anh dũng tiến lên, cho du có thất bại thì cũng không nên thất lễ như thế.
Khương Vọng thì xoay người lại, nhìn Vân Du Ông như nhìn một con súc vật rồi nói: “Bọn ta là loại người thế nào?”
Vân Du Ông căm tức nhìn hắn, nhìn đến mức như muốn rách cả mí mắt: “Ngươi tự hỏi bản thân mình xem, dựa vào cái gì mà ngươi có được Vân Đỉnh Tiên Cung?”
“Ngươi đã trả giá điều gì với Trì Vân Sơn? Ngươi đã làm gì vì Vân Đỉnh Tiên Cung? Vì ngày hôm nay, ngươi đã nỗ lực như thế nào?”
“Nói chút chuyện tình yêu nam nữ, tán gẫu một chút là có thể ung dung nắm giữ tất cả những thứ này?”
Tất nhiên gã không sợ chết. Hoặc có thể nói là, bởi vì sự thất bại của chuyến đi lần này nên gã đã không thể đạt được Thần Lâm, lại bị mất tám mươi năm tuổi thọ, vốn đã không thể sống lâu được nữa.
“Ngươi dựa vào cái gì!”
Gã cất tiếng hét thê lương: “Trời xanh bất công biết bao, trời xanh bạc bẽo với ta nhường nào!”
Thực ra Khương Vọng không định nghe gã nói xong, ngươi này vốn cực đoan thất thường, không có gì cần phải câu thông cái gì hết. Vốn hắn đã muốn rút kiếm ra từ lâu, nhưng đúng lúc này Ngũ Phủ Hải trong cơ thể lại xuất hiện thay đổi. Cụ thế là, sự thay đổi đến từ đống đổ nát trong tầng mây trên chính Vân Đỉnh Tiên Cung.
Tâm thần hơi động là thần hồn đã lạc vào trong đống đổ nát của Vân Đỉnh Tiên Cung, dừng lại trước bức tường duy nhất vẫn được xem như hoàn hảo khi giáng lâm.
Hắn cảm ứng được sự thay đổi đến từ nơi đó.
Bên trên bức tường xuất hiện một đạo họa ảnh, chính là một vị Bạch Y đạo đồng.
Đầu tiên Khương Vọng tiến vào cảnh tượng từng thấy ở Đình Nghênh Khách, hắn lập tức nhận ra vị này là Bạch Y đạo đồng, chính là vị đồng tử đã cầm vật chân thực duy nhất là lệnh bài Văn Vân.
Chỉ thấy người kia cúi đầu thi lễ với Khương Vọng: “Tiên Chủ. Tiểu đồng mạo muội.”
Đúng là người này đã tác động lên bức tường để hiển hóa thân ảnh, nên mới để cho Khương Vọng động niệm đến đây.
Là người may mắn còn sống sót trong Vân Đỉnh Tiên Cung? Là tàn hồn cổ đại? Hay là người ký hồn sau này?
Khương Vọng duy trì cảnh giác, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Tiên chủ không cần lo lắng.” Bạch Y đạo đồng tôn kính nói: “Vân Đỉnh Tiên Cung đã nhận ngài làm chủ, tất cả mọi thứ ở trong tiên cung để do tiên chủ định đoạt. Bao gồm cả khối Ký Thần Bia này. Ngài chỉ dùng suy nghĩ cũng có thể khiến tiểu đồng vỡ nát ngay lập tức.”
Hóa ra đây không phải là bức tường, mà là một khối Ký Thần Bia? Ký Thần…
Lúc nãy Khương Vọng không phát hiện hiện ra, giờ phút này tinh tế cảm giác một chút, mới cảm thấy chất liệu của nó quả nhiên giống với khối Ký Thần Ngọc ở trong Sâm Hải Nguyên Giới.
Khối Ký Thần Ngọc ở trong Sâm Hải Nguyên Giới xuất thân từ Thâu Thiên Phủ của Tô Khởi Vân. Đó là trân vật mà sư tôn của nàng ta đã truyền lại cho nàng ta, chỉ là một khối nho nhỏ nhưng cực kỳ quý giá. Lúc đó nó còn có thể khiến cho Quan Diễn hiển hóa thân hình, sau này đến ký gửi thần niệm của Tiểu Ngữ, để cho Tô Khởi Vân có cơ hội hồi sinh Tiểu Ngư.
Mà khối trước mặt này lại là một khối khổng lồ! Cũng bởi vì sự to lớn của nó nên Khương Vọng mới không nghĩ đến phương diện Ký Thần Ngọc kia.
Ai nói đống đổ nát Vân Đỉnh Tiên Cung không đáng một đồng? Chỉ cần bán một khối Ký Thần Bia nhỏ này thôi cũng là giá trị phi phàm.
Khương Vọng còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc thì cái tên Bạch Y đạo đồng kia lại nói: “Vả lại cũng không cần người động niệm, bởi vì tiểu đồng đã chết từ lâu rồi. “Người” đang nói chuyện với ngài chỉ là một tàn ảnh được lưu lại từ dĩ vãng xa xôi mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ tan đi…”
Người kia lại hỏi: “Xin hỏi tiên chủ, hiện tại là năm nào?”
Đây cũng không phải bí mật gì, Khương Vọng trực tiếp trả lời: “Năm nay là năm ba nghìn chín trăm mười tám đạo lịch.”
“Đạo lịch lại bắt đầu một lần nữa?” Bạch Y đạo đồng tự lẩm bẩm: “Cuối cùng, thời đại của chúng ta cũng kết thúc rồi sao?”
Không đợi Khương Vọng đặt câu hỏi, người kia lại vội vàng nói: “Không còn thời gian nữa. Tiên chủ, tiểu đồng cầu xin ngài một chuyện.”
Hết chương 962.
Chương 963
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không trực tiếp đồng ý, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiểu đồng chính là đồng tử đón khách của Vân Đỉnh Tiên Cung, bởi vì quá nhỏ yếu nên không bị chú ý, sau đó mới có thể thoát thân từ trận tai họa lớn kia… Lúc này, người bị đè trên Trì Vân Sơn kia chính là người chuyển thế của tiểu đồng. Bao năm qua đi, hắn vẫn luôn truy tìm Vân Đỉnh Tiên Cung ở trong luân hồi. Ban đầu là để tìm về vinh quang cho Vân Đỉnh Tiên Cung, sau đó vì nhiều lần chuyển thế, ký ức ngày càng ít đi, giờ đã không nhớ rõ những cái này, chỉ là chấp niệm của hắn vẫn còn đó, một đời lại một đời đi tìm Vân Đỉnh Tiên Cung. Từ đó tích tụ không biết bao nhiêu sự không cam lòng, khiến cho hắn hoàn toàn không có cách nào đối diện với sự thất bại. Mà bản thân hắn lại không biết cái này. Vô số năm tháng qua đi, hắn đều bị chìm trong bóng mờ của Vân Đỉnh Tiên Cung, chưa từng chân chính sống cuộc đời của mình.”
Bạch Y đạo đồng nói tiếp: “Tiểu đồng không cầu ngài tha thứ cho sự mạo phạm của hắn, chỉ xin ngài để cho hắn chết trong sự tin phục. Không được để hắn mang theo sự không cam lòng đi tới kiếp sau nữa.”
Trong lòng Khương Vọng cũng có chút cảm thông, tàn ảnh mà Bạch Y đạo đồng lưu lại ở quá khứ cũng không hề biết mình đã chuyển thế luân hồi bao nhiêu kiếp. Sự phấn đấu liên tục suốt bao nhiêu năm tháng nhưng cuối cùng lại là mơ mộng hão huyền, thật sự nói lên sự tàn khốc của vận mệnh.
Chỉ là bây giờ, người là cá thị ta là dao thớt, để cho Vân Du Ông chết thì đúng là dễ dàng, nhưng để cho gã chết trong sự tin phục thì lại rất khó.
Bạch Y đạo đồng cũng không cho hắn thời gian để suy xét, lúc này bóng người trên Ký Thần Bia đã nhạt dần rồi biến mất.
Cuối cùng chỉ để câu tràn đầy hối tiếc…
“Thời cơ khôi phục Vân Đỉnh Tiên Cung ở trên người hắn…”
Loại người như Đấu Miễn, có lẽ sẽ không sợ chết, nhưng chắc chắn là không muốn chết.
Gia thế hắn ta hiển hách, tiền đồ rộng lớn, có tương lai vô cùng bao la.
Kiến nghị của Khương Vọng không phải là điều gì nhục nhã với hắn ta, vốn dĩ sự sống chết của hắn ta rất có giá trị.
Chết không phải cam đảm nhất thời, chết đi là tổn thất to lớn của Đấu gia.
Thậm chí, trong chiến tranh các quốc, bên chiến bại đưa tiền chuộc quý tộc bên mình bị bắt làm tù binh về, cũng là việc khá thường gặp.
Thiên Dã Đao hơi cong lên, Đấu Miễn nhìn Khương Vọng, trực tiếp ra giá: "Một trăm vạn viên Đạo Nguyên Thạch, mua mạng này của ta. Cái giá này đã vô cùng công bằng, đương nhiên ta đây có giá hơn, nhưng trong thời gian ngắn ta có thể kiếm được bấy nhiêu đó."
Một trăm vạn viên Đạo Nguyên Thạch, đương nhiên là khoản giá không nhỏ. Theo giá của Khai Mạch Đan bậc Giáp trên thị trường, có thể mua được đến 100 viên!
Đấu Miễn thật biết báo giá, tiền tệ của tu hành giới, 100 viên Đạo Nguyên Thạch bằng với một viên Vạn Nguyên Thạch, 100 viên Vạn Nguyên Thạch bằng với một viên Nguyên Thạch.
Nhưng hắn ta không có báo 10.000 viên Nguyên Thạch, mà dùng Đạo Nguyên Thạch, tiền tệ cơ bản nhất tu hành giới để tính, dùng số lượng cực lớn là một trăm vạn đánh vào tâm lý của Khương Vọng.
Hơn nữa giá này quá hợp lý, vừa đúng lúc khiến Đấu Miễn bị thiệt một khoảng lớn, nhưng lại không đến mức không thể gượng dậy nổi. Nếu Khương Vọng không định đắc tội Đấu Miễn quá sâu, thì cái giá này đã rất hợp lý.
Có một điểm rất rõ ràng là, Khương Vọng định thả người, biểu hiện bản thân đã không muốn quá đắc tội Đấu thị. Hắn đã quyết định thả Đấu Miễn mà lại còn khiến Đấu Miễn ôm đại hận, vậy thì quá ngu ngốc.
Khương Vọng chưa từng thấy nhiều Đạo Nguyên Thạch như vậy, đương nhiên không thể nào không chấn động, nhưng hắn chỉ lắc đầu: "Ta không muốn Đạo Nguyên Thạch."
Sắc mặt Đấu Miễn hơi khó xem: "Ta đã rất có thành ý, ngươi có thể hỏi Diệp cô nương xem giá hợp lý hay không. Nếu ngươi muốn bí truyền của Đấu thị ta, vậy thực sự không cần mở miệng. Đấu Miễn đi sai một nước cờ, nhưng không đến nỗi chút khí phách này cũng không còn."
Diệp Thanh Vũ gật nhẹ đầu, tỏ ý Đấu Miễn ra giá đúng là có lòng thành. Loại người như Đấu Miễn, đương nhiên không thiển cận đến mức đang mua mạng mà còn mặc cả, chút tiền có thể tiết kiệm đó, căn bản k so không bằng với sự nguy hiểm nhà hắn ta đang phải chịu, giá hắn ta báo ra chính là giá thị trường.
Diệp Thanh Vũ tỏ thái độ là vì sợ Khương Vọng không hiểu tình hình thị trường. Ý muốn bảo nếu hắn không muốn giết người, muốn kiếm một khoản, thì cái giá này đã gần như là cực hạn.
"Ta rất tôn trọng sự vinh vang của Đấu thị, cũng tin tưởng khí phách của ngươi. Cho nên ta chắc chắn sẽ không nói muốn bí truyền của Đấu thị các ngươi."
Khương Vọng dùng ngữ khí êm dịu đáp lại một câu trước, rồi mới nói: "Ta chỉ là không cảm thấy quá hứng thú với Đạo Nguyên Thạch."
Lời nói ra miệng, tự hắn cũng cảm thấy câu nói này hơi khoa trương, nhanh chóng vào chuyện chính: "Ta muốn Linh Không Điện."
"Ngươi biết để thu phục Linh Không Điện, ta đầu tư bao nhiêu không? Kinh doanh lên một thế lực như vậy có giá trị đến mức nào, ngươi biết rõ chứ?" Đấu Miễn cầm đao, cười khẩy: "Nếu ta thật sự cho ngươi Linh Không Điện, ngươi dám thả ta đi sao?"
Ý của hắn ta rất rõ ràng, việc nhường Linh Không Điện đối với hắn mà nói là tổn thất thương căn động cốt. Nếu thật sự làm vậy, hắn ta không thể nào không hận Khương Vọng, Khương Vọng cũng không thể yên tâm thả hắn ta đi.
"Đấu công tử đừng tức giận, ta đang rất chân thành đàm phán giao dịch này với ngươi, không phải công phu sư tử ngoạm. Ta rất rõ giá trị Linh Không Điện, người không rõ là ngươi."
Khương Vọng giải thích: "Ta có thể nói thật cho ngươi biết, sau lần này, Trì Vân Sơn sẽ đóng cửa mãi mãi, Hội Ba Mươi Ba Năm sẽ không còn nữa. Bởi vì Vân Đỉnh Tiên Cung đã thuộc về ta, đúng không nào?"
Vẻ mặt của hắn rất chân thành, cho nên Đấu Miễn cũng bớt tức giận, bằng lòng xem xét lời của hắn.
Khương Vọng lại hỏi: "Cho nên giá trị lớn nhất của Linh Không Điện đã không còn. Đấu công tử có đồng ý hay không?"
Đấu Miễn chỉ đành gật đầu, lời Khương Vọng nói là sự thật. Là tự hắn ta chưa nhận thức được ngay từ đầu, lúc trước hắn ta nắm giữ Linh Không Điện, do nhìn trúng giá trị lớn nhất là một loại tư cách truyền thừa của thời đại Cận Cổ, nhưng nó đã mất sau chuyến đi Trì Vân Sơn này.
Khương Vọng nói tiếp: "Tất nhiên Đấu công tử có thể đã đầu tư vào rất nhiều, nhưng giá trị hiện tại của nó không còn nhiều đến vậy, việc này không liên quan đến ta có muốn Linh Không Điện hay không. Là tự Đấu công tử ngươi cược sai, tự tạo tổn thất. Đúng không?"
Đấu Miễn không thể phủ nhận, nhưng không đành lòng: "Cho dù là vậy, Linh Không Điện cũng..."
Hết chương 963.
Chương 964
"Một ngày." Khương Vọng đưa ra một ngón tay, chặn lời hắn ta: "Ta có thể cho Đấu công tử thời gian một ngày, di dời vốn đầu tư của ngươi, cố giúp ngươi giảm bớt tổn thất. Đương nhiên, ngươi cũng không nên động sản nghiệp vốn có của Linh Không Điện. Tính thế này, cũng không vượt giá ngươi đã ra quá nhiều, cảm thấy thế nào?"
Đương nhiên, giá trị của Linh Không Điện không chỉ một trăm vạn viên Đạo Nguyên Thạch, dù nó đã suy yếu đến thế này. Nhưng loại sản nghiệp cố định như Linh Không Điện không dễ so với tiền tài lưu động như một trăm vạn viên Đạo Nguyên Thạch, hơn nữa Linh Không Điện nằm ở Thành quốc, việc làm ăn của Đấu Miễn vốn sẽ phải trả một ít chi phí. Nếu có thời gian bán phá giá một ngày cũng có thể thu hồi lại không ít tiền đã đầu tư lúc trước.
Tính ra thì thật sự chẳng thiếu nhiều, dù sao Linh Không Điện vốn là thế lực hắn ta đoạt. Đối với loại người có gia thế như hắn ta, thì có lẽ tổn thất lớn nhất nằm ở chỗ tinh lực đã tiêu tốn, tâm tư và thời gian.
Sau khi từng tuyến phòng ngự trong lòng bị sụp đổ.
Đấu Miễn chần chừ một lát: "Xem như ta bằng lòng cho ngươi Linh Không Điện, thì ngươi cũng không dễ tiếp nhận. Dù sao đây cũng là một tông môn có lịch sử lâu đời."
Khương Vọng trả lời rất tự tin: "Ngươi có thể thu phục Linh Không Điện, không có đạo lý ta không thể."
"Phía sau ta là Đấu thị." Đấu Miễn vừa ôn hòa vừa tự hào nói.
"Phía sau hắn có Lăng Tiêu Các." Diệp Thanh Vũ vẫn luôn đứng ngoài quan sát bọn họ đàm phán lên tiếng.
Đấu Miễn hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh Vũ, hắn ta luôn không quá rõ quan hệ giữa Độc Cô Vô Địch và Diệp Thanh Vũ, hai người quen thuộc nhưng không đủ thân thiết. Nhưng lời này vừa ra, dường như đáp án đã rất rõ ràng.
Thực lực Độc Cô Vô Địch thì không cần phải bàn, thật sự giết chết Vân Du Ông, dù Vân Du Ông không ở trạng thái mạnh nhất. Có thực lực như vậy ở độ tuổi này, thiên phú đã xem như là cao nhất.
Diệp Lăng Tiêu đã chiêu vị thiếu niên thiên tài thế này ở rể sao?
Trong lòng nghĩ đến tình hình của Tây cảnh, trên mặt thì nói: "Diệp cô nương đều đã nói thế, vậy chắc là không có vấn đề gì. Là ta đã nghĩ nhiều."
"Hơn nữa." Khương Vọng cười mỉm tiếp lời: " Bậc gia thế và nhân vật như Đấu huynh, đã quyết định giao dịch, thì lẽ nào sẽ không hợp tác với ta sao? Có sự ủng hộ của ngươi, lo gì Linh Không Điện không chịu phục?"
Đấu Miễn im lặng một hồi: "Cứ vậy đi."
Kết quả như vậy khiến mọi người ai cũng vui vẻ.
Dạng con cháu hạch tâm xuất thân từ gia tộc danh môn đỉnh cấp như Đấu Miễn, không phải không thể giết, nhưng nếu giết rồi thì sẽ có không ít rắc rối chờ ở phía sau.
Cho dù là Diệp Lăng Tiêu, có lẽ cũng không muốn làm kẻ địch của Đấu thị.
"Chúng ta tiến hành cam kết giao dịch như thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Việc này chính là bên phía Đấu Miễn phải cảm kết.
"Đao thế chấp ở chỗ ngươi, sau khi giao dịch xong thì trả lại cho ta." Đấu Miễn là người có tính cách quyết đoán, trực tiếp đảo ngược Thiên Dã đưa cho Khương Vọng, giọng cảnh cáo: "Đừng có ý định cầm nó đi, cây đao này còn quan trọng hơn tính mạng của ta."
"Yên tâm." Khương Vọng nhận lấy Thiên Dã, bỏ thẳng vào trong hộp trữ vật, giương kiếm trong tay lên: "Ta đã có binh khí của cả đời này."
Lời này Đấu Miễn cực kỳ khí thế, biểu lộ tình cảm dành cho cây đao yêu quý của hắn ta.
Nhưng lòng Khương Vọng cũng không biết sao, chợt nghĩ đến:
Vừa nãy nếu giết Đấu Miễn, vậy thì cây đao này đương nhiên thuộc về mình.
Đấu Miễn đã nói đao còn quan trọng hơn mạng.
Vậy ta có nên lại thu hắn ta tiền chuộc đao không?
Khương Vọng lắc đầu, vứt bỏ những toan tính ở trong lòng.
Nếu là trước kia, những suy nghĩ thấy tiền sáng mắt kiểu này sẽ không bao giờ xuất hiện.
"Đều do Trọng Huyền béo với Hứa trán cao!" Hắn hung hăng nghĩ ở trong lòng.
Truyền âm của Diệp Thanh Vũ vang trong tai: "Huynh thật sự muốn gầy dựng thế lực ở Thành quốc? Mấy trăm năm trước, Linh Không Điện đã bị Trang Thừa Càn đánh tan nát, truyền thừa chẳng còn lại mấy cái. Hơn nữa một nơi như Thành quốc… cũng không phải là lựa chọn tốt."
"Đương nhiên không." Khương Vọng dùng cách thức tương đồng trả lời: "Gầy dựng thế lực ở Thành quốc. Nếu phát triển không tốt, thì luôn bị triều đình Thành quốc ngấp nghé. Còn nếu quá phát triển, triều đình Thành quốc sẽ kiêng kỵ. Thế nào cũng không tốt. Ta cũng không phải Đấu Miễn, có thể kéo đại kỳ của Sở quốc."
Diệp Thanh Vũ gật đầu, không nói thêm nữa.
Khương Vọng hiểu rõ, nàng đã nghĩ đến Vân Đỉnh Tiên Cung. Nhưng rất giữ chừng mực, không dò hỏi bí mật.
Chẳng qua hắn thật cũng không tính giấu diếm gì với Diệp Thanh Vũ gì, chỉ là Đấu Miễn đang ở đây, nếu không cẩn thận bại lộ gì đó thì không hay cho lắm.
Cho nên lướt qua chủ đề này, trực tiếp lên tiếng: "Chúng ta ra ngoài trước đi, Trì Vân Sơn chống đỡ không được bao lâu nữa."
…
…
Tháng Mười Hai, gió sương gào thét.
Bầu không khí của dãy núi Kỳ Xương đang căng thẳng.
Trên núi, dã thú đã bắt đầu ngủ đông từ sớm, còn đám yêu thú có linh tính, hoạt bát hơn cũng đều ngoan ngoãn giấu mình trong ổ.
Bởi vì vào lúc này, hai bên dãy núi Kỳ Xương đều có quân đội đến đóng quân.
Trên cơ bản, Kỳ Xương đường biên giới của hai nước Ung quốc và Trang quốc, hai nước dàn quân giằng co ở đây, rất có tư thái mưa to gió lớn sắp đến. Đương nhiên, số lượng quân đội hai bên điều động cũng không nhiều, duy trì tình thế khắc chế lẫn nhau. Người có kiến thức đều nhìn ra được, hiện nay hai nước đều có ý nghĩ không khiến tình hình tiến rộng thêm một bước.
Diệp Lăng Tiêu uể oải nằm ngửa trên một đám mây trôi, làm ngơ không khí căng thẳng đang lan tràn ở trong dãy núi Kỳ Xương.
Đương nhiên, với tu vi của ông ta, sẽ không lo lắng loại biên cương chạm trán quy mô nhỏ này.
Thậm chí binh sĩ hai nước Ung, Trang muốn phát hiện ông ta cũng là chuyện không thể nào.
Diệp Lăng Tiêu xuất hiện ở đây, đương nhiên là để nghênh đón con gái bảo bối của ông ta.
Tầng mây cuồn cuộn, nặn ra một gương mặt có hình dáng kỳ lạ, chính là dị thú "A Sửu" .
"Ngay cả trận chạm trán quy mô này, cũng đáng để ngươi chạy đến một chuyến sao?" Nó gật gù đắc ý: "Một mình Thanh Vũ cũng có thể đánh bại tất cả bọn họ."
"Chỉ chút ít người này đương nhiên không quan trọng." Diệp Lăng Tiêu nhìn khung trời bao la, ngữ khí tùy ý nói: "Nhưng bọn họ dàn quân ở đây, hết sức căng thẳng. Rất có thể phát hiện Trì Vân Sơn, phát hiện Thanh Vũ rời khỏi Trì Vân Sơn và Vân Đỉnh Tiên Cung của nó. Vân Đỉnh Tiên Cung mà, không biết thì còn tốt, nếu biết được khó dám chắc sẽ không có người nảy sinh ý nghĩ khác… Ngươi nói xem, ta không tự mình đến nhìn thì sao yên tâm cho được?"
Hết chương 964.
Chương 965
Lỗ mũi A Sửu thở ra bong bóng: "Khả năng xảy ra việc này quá thấp..."
Diệp Lăng Tiêu ngắt lời nó: "Ngươi chưa từng làm phụ thân. Chỉ cần có chút khả năng thì ta cũng không thể yên tâm.""Thật ra ta nghĩ!" A Sửu liếc mắt coi thường: "Thanh Vũ còn chưa có ra đây, ngươi đừng khẳng định sớm rằng nàng đã có được Vân Đỉnh Tiên Cung như vậy. Lỡ như không được, vậy thì ngươi phải xấu hổ đến mức nào?"
"Bản Các Chủ bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm, cớ nào lại để cho cái thứ xấu xí như ngươi chất vấn?" Diệp Lăng Tiêu cười khẩy: "Toàn bộ Trì Vân Sơn, tối đa cũng chỉ hai chiếc chìa khóa mở ra tiên cung, đều không dễ dàng có được. Mà Thất Sắc Kỳ Vân Xa của ta, bản thân đã là chìa khoá cấp độ cao nhất, có thể khiến Thanh Vũ tiết kiệm phần lớn thời gian. Đây là điểm thắng thứ nhất."
"Thảo luận thì thảo luận, đừng có miệt thị ngoại hình của ta." A Sửu rất không thích.
Diệp Lăng Tiêu để ngoài tai: "Lời tiên tri bốn chữ của Vân Đỉnh Tiên Cung là “Vô tâm chi duyên”, ta phí công phu rất lớn mới biết được manh mối này, không tin mấy tông môn vô dụng kia cũng sẽ biết được. Trước đó, Thanh Vũ hoàn toàn không biết Vân Đỉnh Tiên Cung, vốn là nhắm đến Thần Thông Quả, việc này có thể nói là ứng với lời tiên tri. Chỉ điểm này, đã thắng chắc. Đây là điểm thắng thứ hai."
"Thứ ba." Ông ta giơ ba ngón tay, tràn đầy tự tin: "Thanh Vũ nhìn rất đẹp y như ta!"
A Sửu chán đến trên người phát ngứa, run lông dài: "Nhìn rất đẹp, tính là lý do gì chứ?"
Diệp Lăng Tiêu nhìn nó thương cảm, thở dài: "Ngươi không hiểu."
A Sửu tức giận: "Ngươi dựa vào đâu mà cứ nói ta không được đẹp? Ngươi đã gặp Đạp Vân Thú khác rồi sao? Nói không chừng như ta đã là đẹp rồi đó!"
"Cũng bởi vì hiện thế đã không thấy được Đạp Vân Thú khác." Diệp Lăng Tiêu chầm chậm nói: "Cho nên không có Đạp Vân Thú nào khó coi hơn ngươi, ngươi nói đúng không? Vậy ngươi chính là khó coi nhất, đúng không?"
"Không đúng." A Sửu lắc đầu.
"Không đúng chỗ nào?"
A Sửu muốn bạc lại, nhưng lại không phân tích rõ được, nhất thời nổi giận: "Dù sao cũng là không đúng!"
"Chặc."
Diệp Lăng Tiêu chặc lưỡi một cái, rồi bỗng nhiên đứng dậy. Thu sự đanh đá lại, chuyển thành đầy mặt chính khí, tràn đầy tiên phong đạo cốt.
Mặc dù A Sửu còn rất tức giận, nhưng cũng hậm hực ẩn vào trong mây.
Một loại sức mạnh chập chờn thấp thoáng tràn ra, Trì Vân Sơn lại mở ra lần nữa.
Ba người xuất hiện ở giữa không trung, nhìn thấy Diệp Lăng Tiêu phong thái trác tuyệt đều sững sờ.
Mà Diệp Lăng Tiêu chú ý đến hơi thở Nội Phủ của Diệp Thanh Vũ, nụ cười rực rỡ đến mức ngừng không được, ngay cả ánh mắt nhìn Khương Vọng cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Cha, sao cha lại đến đây?" Diệp Thanh Vũ lập tức hỏi.
Khương Vọng và Đấu Miễn đều tự mình chào hỏi một tiếng. Chẳng qua là một người gọi Diệp các chủ, còn người gọi là Diệp chân nhân.
Diệp Lăng Tiêu cũng không tính toán bọn họ ở trong Trì Vân Sơn là tình huống gì, gật đầu đáp lại, chỉ cười với con gái nhà mình: "Cha đây không phải là đến đón con hay sao?"
Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi: "Con lớn như vậy rồi, chút đường về Lăng Tiêu Các còn có thể lạc được hay sao? Lúc trước đi thí luyện ở bên ngoài, cha cũng không có như vậy."
"Không phải hai nước bên kia núi vì chút việc săn bắn, mà quân đội biên cảnh đang đối đầu nhau sao? Ta lo bọn họ làm phiền đến con, cho nên mới đến đón. Huống chi trong Trì Vân Sơn thời gian bất định, ta đã nhiều ngày chưa được gặp con..."
Nụ cười của Diệp Lăng Tiêu mang nét tuấn lãng, cười một hồi thì ngừng, hơi không hiểu: "Con gái ngoan, Vân Đỉnh Tiên Cung của con đâu?"
"Cha." Diệp Thanh Vũ lại cười còn rực rỡ hơn: "Ai cũng có duyên phận của riêng mình, may mà có Khương Vọng giúp đỡ, con đã cầm được Vân Triện rồi!"
Ở sau lưng nàng, Khương Vọng hơi ngượng ngùng chắp tay, nói nhỏ: "Diệp các chủ, ta may mắn có được sự thừa nhận của Vân Đỉnh Tiên Cung."
Chuyến đi Trì Vân Sơn này, tuy Diệp Lăng Tiêu không nói, nhưng tất nhiên đã sắp xếp suốt cuộc hành trình.
Không thì sai bọn họ có thể dễ dàng gặp được Vân Đỉnh Tiên Cung như vậy?
Cho dù ngay khi đó Khương Vọng chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi Trì Vân Sơn kết thúc cũng có thể nghĩ rõ ràng. Chuyến này vốn là hắn chỉ giúp Diệp Thanh Vũ, nhưng cuối cùng lại bất ngờ kế thừa Vân Đỉnh Tiên Cung, đi theo sự sắp xếp của Diệp Lăng Tiêu suốt cuộc hành trình, có thể nói lù lù vác cái lu chạy.
Đấu Miễn đứng yên lặng một bên. Thừa cơ hội này quan sát Diệp Lăng Tiêu, tuy mấy người này nói chuyện không rõ ràng, nhưng hắn ta đoán mò đã biết đầu đuôi ngọn ngành. Hắn ta rất hiếu kì, chỗ tốt mình trù tính cho con gái bị người khác nhặt được, đương thế chân nhân làm việc tùy tiện này sẽ là phản ứng ra sao.
Nếu như nổi trận lôi đình, tiền chuộc của mình có thể giảm bớt hay không. Ừm, nhớ phải đòi Thiên Dã Đao về...
Bên này, trong lòng Đấu Miễn nghĩ đến thật đẹp.
Bên kia, Diệp Lăng Tiêu lại chỉ hợp hai tay lại, vỗ tay nói: "Ra là vậy!"
"Ta cố tình sắp xếp, cuối cùng lại thành có ý."
Bỗng nhiên, ông ta tỉnh ngộ, nhưng cũng không có tức giận, nói không nên lời tiêu sái: "Thì ra đây mới là vô tâm chi duyên!"
Ba người ở đó đều không ai hiểu “Vô tâm chi duyên” mà Diệp Lăng Tiêu nói là cái gì.
Diệp Lăng Tiêu cũng đã tốn rất nhiều công sức mới biết được lời tiên tri “Vô tâm chi duyên” của Vân Đỉnh Tiên Cung. Vì vậy nên mới luôn có ý dẫn dắt Diệp Thanh Vũ theo hướng thích hợp đó. Như việc ông ta đã bắt đầu bồi dưỡng Diệp Thanh Vũ tiến gần hơn tới phương hướng của thần thông Vân Triện từ sớm. Tuy quả Thần Thông ba mươi ba năm mới có một miếng, nhưng không phải ai cũng ăn được Vân Triện.
Lời tiên tri “Vô tâm chi duyên” đó, có lẽ Đấu Miễn, Vân Du Ông bọn họ không hề biết đến. Thậm chí, việc Đấu Miễn chiếm được điện Linh Không hay Du Vân Ông có trăm mưu ngàn kế vốn đều là hướng đến Vân Đỉnh Tiên Cung, có thể nói là vô cùng “có tâm ý”.
Mặc dù bản thân Diệp Thanh Vũ không có tâm ý, nhưng lại hiểu được sự “có ý” của Diệp Lăng Tiêu trong suốt toàn bộ quá trình.
Chỉ có mình Khương Vọng là trước đó căn bản không biết Vân Đỉnh Tiên Cung là gì, vốn dĩ cũng chỉ định giúp Diệp Thanh Vũ lấy được quả Thần Thông. Có thể coi như là “vô tâm” chân chính, hoàn toàn phù hợp với lời tiên tri bốn chữ kia.
“Ngươi căng thẳng như vậy làm gì? Chẳng lẽ Diệp Lăng Tiêu ta còn sẽ cướp đồ của ngươi hay sao?”
Diệp Lăng Tiêu nhìn Khương Vọng: “Nếu như phúc duyên của ngươi đã tới, vậy thì cố gắng nhận nó đi. Có điều… với ngươi mà nói, nó cũng chưa hẳn là phúc.”
Hết chương 965.
Đối với Khương Vọng mà nói, khi nhảy ra cái “chỗ trống” kia và mang theo Vân Đỉnh Tiên Cung trở về núi Trì Sơn, thì hắn mới chính thức hiểu hắn đã thu hoạch được cái gì.
Lúc này hắn mới chính thức nhận ra, hắn thực sự đã trở thành chủ nhân của Vân Đỉnh Tiên Cung.
Bởi vì ở thời đại cận cổ, Trì Vân Sơn chính là sơn môn của Vân Đỉnh Tiên Cung!
Khi mà hắn mang theo Vân Đỉnh Tiên Cung cùng giáng lâm, thì đã hiểu rõ tất cả mọi thứ ở nơi đây, “nắm giữ” Trì Vân Sơn.
Vân Du Ông và Đấu Miễn bên kia, một người là tam cảnh Ngoại Lâu, một người là nhất phủ Thần Thông.
Nếu như ở bên ngoài thì thật sự cả hai đều không phải đối thủ dễ đối phó nếu vào lúc đỉnh điểm trận đấu.
Nhưng vào lúc này, chỗ đây là Trì Vân Sơn, mà hắn lại là chủ nhân của Trì Vân Sơn.
Vậy nên thật sự chỉ cần…
Khương Vọng chỉ mới giơ tay lên, mà vân thú khắp núi đều đã gào thét, âm vang động trời.
Trước đó, Vân Du Ông và Đấu Miễn đã sớm né tránh những vân thú hung hãn trên Trì Vân Sơn, mà lúc nãy Diệp Thanh Vũ cũng chỉ điều khiển Thất Sắc Kỳ Vân Xa để đánh đấm linh tinh mà thôi, nên bọn họ chưa từng được thể nghiệm sự lợi hại chân chính.
Chúng nó không phải một vật sống thực thụ, bởi vì vật còn sống khó có thể chịu đựng ở Trì Vân Sơn trong một thời gian dài như vậy. Chúng nó chính là Trì Vân Sơn, là một loại sức mạnh hiển hóa. Chúng chỉ trông coi các vị trí cố định, cũng không rời khỏi phạm vi, không biết đuổi cùng đánh tận. Vì thế nên mới có đủ cơ hội để cho những người tiến vào Trì Vân Sơn ung dung trót lọt.
Chủ khi nào ngọn núi này nhận được lệnh của chủ nhân thì chúng nó sẽ lập tức phô bày răng năng, để lộ một mặt hung hãn nhất, mạnh mẽ nhất.
Vân Du Ông và Đấu Miễn đều là loại người thân kinh bách chiến, khi cảm nhận được sự ăn ý của vân thú khắp núi thì y niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn họ không phải là khiếp sợ, mà là sát ý. Bọn họ muốn tốc chiến tốc thắng, thừa dịp nhưng vân thú hung hãn kia vẫn còn chưa tới, thì bọn họ sẽ giết chết Độc Cô Vô Địch trước!
Bên tay trái Vân Du Ông nắm Sơn Tự Ấn, tay phải nắm Phong Tự Ấn, xa xa hô ứng Tam tòa Thánh Lâu, trên người lập tức lấp lánh ánh sao, mới chớp mắt đã bạo phát toàn lực.
Còn Đấu Miễn thì xoay ngang đao, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, Thiên Dã Đao chém ra một đường cong khuếch đại, đao thế bỗng nhiên cao vút… Đấu Chiến Lục Thức – Thần Tính Diệt!
Khương Vọng bình tĩnh nhìn bọn họ, rồi lật bàn tay một cái và nhẹ nhàng ấn xuống.
Ầm!
Vân Du Ông và Đấu Mễn đều bị áp đảo trên mặt đất!
Hai người ngã chổng vó, dường như bị một nguồn sức mạnh vô hình nào đó gắt gao đè ở trên đỉnh núi. Toàn bộ cơ thể đều kề sát trên mặt đất, không thể động đậy được.
Tinh Quang Thánh Lâu gì gì đó chỉ thoáng chốc đã tắt ngấm. Sơn Tự Ấn, Phong Tự Ấn gì đó, tất cả đều đã tán loạn. Đấu Chiến Lục Thức gì đó còn không có cơ hội để triển khai nữa là.
Khương Vọng trực tiếp điều động sức mạnh của toàn bộ Trì Vân Sơn, tiến hành áp chết một cách trần trụi.
“Quả nhiên vẫn chậm một bước, chậm một bước.”
Đấu Miễn cười khổ một tiếng.
Hắn ta đang cười chính mình tự cao tự đại, nhưng lại liên tục thất bại ở Trì Vân Sơn. Trong một lần thăm dò ngoài ý muốn thì hắn ta đã phát hiện ra bí ẩn đằng sau Vân Đỉnh Tiên Cung, vậy nên đã lợi dụng sức mạnh của Đấu thị, sau nhiều lần trắc trở thì cũng đoán ra được bốn thế lực liên quan với Trì Vân Sơn. Cuối cùng hắn ta đã chọn Linh Không Điện, sau đó đã tập trung toàn lực vào nó rồi thu phục. Tất cả là vì chuyến đi đến Trì Vân Sơn làn này, vì truyền thừa quý giá thời cận cổ, nhưng kết quả lại là gà bay trứng vỡ (1).
(1) Gà bay trứng vỡ: mất cả chì lẫn chài.
Có điều hắn ta vẫn không hiểu. Theo như tin tức mà hắn ta thu thập được, nếu muốn tiến vào Vân Đỉnh Tiên Cung thì nhất định phải tìm được mấu chốt cửa vào cung. Ví dụ như Đình Nghênh Khách Sơn Nam, lệnh bài Văn Vân trong tay Bạch Y đạo đồng. Ví dụ như đầm nước trong Sơn Bắc, nghe nói trong đó có cất giấu ngọc giác do một vị đệ tử thân truyền của Vân Đỉnh Tiên Cung cổ đại để lại.
Nhưng hắn ta đã phí rất nhiều công sức mới tìm được những thông tin này, nên không thể nào sai được.
Vì thế nên hắn ta mới quyết đấu sinh tử với Vân Du Ông ở Đình Nghênh Khách. Vì thế nên hắn ta mới không cảm thấy cơ hội ngay ở trước mắt, nhưng hai người Lăng Tiêu Các vẫn sẽ chọn được quả thần thông.
Nhưng nếu như chỉ lấy được quả thần thông thì cũng thôi đi.
Vấn đề lớn nhất là… rõ ràng còn chưa lấy được “chìa khóa”, vậy Vân Đỉnh Tiên Cung xuất hiện như thế nào? Mà cái tên Độc Cô Vô Địch này lại làm thế nào mà có thể tiến vào Vân Đỉnh Tiên Cung?
Khác với Đấu Miễn vẫn đang suy tư về vấn đề làm sao để tìm cơ hội, thì Vân Du Ông – người cũng bị sức mạnh của Trì Vân Sơn đè trên lưng lại đang bị nỗi thất bại to lớn và sự căm giận xâm chiến đầy đầu.
Gã giãy giụa, gần như là dùng hết toàn bộ sức lực để vặn vẹo cái cổ, khiến cho người khác cũng có thể nghe được tiếng gã vặn cổ. Mà gã chịu đựng áp lực lớn như vậy, gần như tự vặn gãy cổ của mình chỉ là vì… nhìn chằm chằm Khương Vọng.
Thật là cố chấp.
Vân Du Ông đỏ mắt lên, chăm chú nhìn Khương Vọng chòng chọc: “Tại sao! Tại sao ngươi lại có được Vân Đỉnh Tiên Cung? Ngươi đã làm gì! Ngươi đã trả giá bằng cái gì!”
Nếu như không trải qua sự lựa chọn của Vân Du Ông, thì có lẽ sẽ rất khó để hiểu được sự cố chấp của gã, rất khó để hiểu được sự không cam lòng cùng sự căm ghét của gã.
Vân Du Ông như một con bạc thua đỏ cả mắt, một người đã đặt cược toàn bộ dòng dõi của mình, đặt cược ruộng đất nhà cửa thê tử con cái… thì hiển nhiên không thể nào chấp nhận được sự thất bại, đúng hơn không có chỗ cho sự thất bại.
Còn đối với Khương Vọng mà nói, hắn không cần mà cũng lười đi tìm hiểu tâm tình của Vân Du Ông.
Đối với hắn mà nói, Vân Du Ông và Đấu Miễn là hai người hoàn toàn xa lạ, cũng coi như xác định rõ lập trường là đối thủ và kẻ thù.
Điều hắn cần làm chỉ là đánh bại bọn họ, phá tan bọn họ từ thân thể cho đến ý chí.
Vì thế thậm chí Khương Vọng còn không liếc mắt nhìn hai người này lấy một cái, chỉ bay xuống đỉnh Trì Vân Sơn rồi nhẹ nhàng nở một nụ cười với Diệp Thanh Vũ: “Ngươi đã vận dụng thần thông rất tốt.”
Thành thật mà nói, vừa nhìn thấy cuộc đấu giữa Diệp Thanh Vũ và hai người Đấu Miễn, Vân Du Ông thì hắn đã cảm thấy cực kỳ kinh diễm.
Hết chương 961.
Chương 962
Ở trong lòng của hắn, ký ức về năng lực chiến đấu của Diệp Thanh Vũ vẫn dừng lại ở lần kinh sợ tại Ngọc Hành Phong. Xác thực không nghĩ tới, hiện tại năng lực chiến đấu của Diệp Thanh Vũ đã lão luyện như thế.
Tuy rằng ít phải đối diện với sinh tử nên thiếu một chút quả quyết và tàn nhẫn, nhưng lại nắm giữ được chiếu thức và thời cơ vận dụng.
Chờ sau này hoàn toàn quen với thần thông Vân Triện rồi, coi như nàng cũng có thể một mình chống đỡ với cao thủ một phương.
“Cảm ơn.” Diệp Thanh Vũ mỉm cười duyên dáng, hỏi dí dỏm trả lời: “Ngươi lật tay cũng rất khí thế.”
Nàng đang trêu việc Khương Vọng vừa lật tay đã khơi gợi được vân thú khắp núi, lật tay đã áp đảo được Đấu Miễn và Vân Du Ông, đúng là rất có phong độ của cường giả.
Khương Vọng nghe vậy thì mặt già đỏ bừng.
Hắn dùng quyền lực chủ nhân của Vân Đỉnh Tiên Cung để khống chế sức mạnh của ngọn Trì Vân Sơn này, rồi điều động sức mạnh sơn môn, chỉ cần dùng suy nghĩ là có thể làm được, đúng là không cần lật tay. Sở dĩ hắn làm như vậy chỉ là vì để tăng cường khí thế mà thôi.
Nói trắng ra, nó không chỉ là để áp đảo ý chí của hai người, mà còn để thể hiện sự thần thánh trước mặt họ.
Đối với một người có tính cách trầm ổn như hắn thì đúng là hiếm khi thấy được hắn muốn khoe khoang như vậy, đơn giản là tính trời sinh ở trong xương của thiếu niên thỉnh thoảng lại bộc lộ ra mà thôi, kiểu như khi có món “đồ chơi” mới thì sẽ muốn khoe khoang một chút.
Chung quy lại da mặt của hắn vẫn chưa đủ dày, vừa bị Diệp Thanh Vũ trêu chọc một tí như thế mà đã bắt đầu ngại ngùng: “Làm sao bằng Vân Triện phiêu dật, pháp thuật tinh xảo của ngươi.”
Bọn họ ở chỗ này nói cười hi hi ha ha, bên kia Vân Du Ông đã tật hỏa công tâm (2).
(2) Tật hỏa công tâm: đố kỵ ghen ghét quá mức đến mức mất lý trí.
“Đôi nam nữ chó má! Loại người như các ngươi mà cũng có thể chiếm hết chỗ tốt?”
Lúc này văn vân trên trán Diệp Thanh Vũ đã biến mất, thần thông Vân Triện có sự hạn chế về việc kéo dài thời gian, điểm này tương tự như Đấu Chiến Kim Thân của Đấu Miễn.
Khi nghe thấy mấy lời không hay của Vân Du Ông, nàng không khỏi nhăn đôi mi thanh tú lại đại biểu cho sự chán ghét. Bởi vì là nữ nhi của Diệp Lăng Tiêu, cho nên trước giờ nàng đều được tiếp xúc với những nhân vật bất phàm. Dưới góc nhìn của nàng, trong mỗi người tu hành đều có sự anh dũng tiến lên, cho du có thất bại thì cũng không nên thất lễ như thế.
Khương Vọng thì xoay người lại, nhìn Vân Du Ông như nhìn một con súc vật rồi nói: “Bọn ta là loại người thế nào?”
Vân Du Ông căm tức nhìn hắn, nhìn đến mức như muốn rách cả mí mắt: “Ngươi tự hỏi bản thân mình xem, dựa vào cái gì mà ngươi có được Vân Đỉnh Tiên Cung?”
“Ngươi đã trả giá điều gì với Trì Vân Sơn? Ngươi đã làm gì vì Vân Đỉnh Tiên Cung? Vì ngày hôm nay, ngươi đã nỗ lực như thế nào?”
“Nói chút chuyện tình yêu nam nữ, tán gẫu một chút là có thể ung dung nắm giữ tất cả những thứ này?”
Tất nhiên gã không sợ chết. Hoặc có thể nói là, bởi vì sự thất bại của chuyến đi lần này nên gã đã không thể đạt được Thần Lâm, lại bị mất tám mươi năm tuổi thọ, vốn đã không thể sống lâu được nữa.
“Ngươi dựa vào cái gì!”
Gã cất tiếng hét thê lương: “Trời xanh bất công biết bao, trời xanh bạc bẽo với ta nhường nào!”
Thực ra Khương Vọng không định nghe gã nói xong, ngươi này vốn cực đoan thất thường, không có gì cần phải câu thông cái gì hết. Vốn hắn đã muốn rút kiếm ra từ lâu, nhưng đúng lúc này Ngũ Phủ Hải trong cơ thể lại xuất hiện thay đổi. Cụ thế là, sự thay đổi đến từ đống đổ nát trong tầng mây trên chính Vân Đỉnh Tiên Cung.
Tâm thần hơi động là thần hồn đã lạc vào trong đống đổ nát của Vân Đỉnh Tiên Cung, dừng lại trước bức tường duy nhất vẫn được xem như hoàn hảo khi giáng lâm.
Hắn cảm ứng được sự thay đổi đến từ nơi đó.
Bên trên bức tường xuất hiện một đạo họa ảnh, chính là một vị Bạch Y đạo đồng.
Đầu tiên Khương Vọng tiến vào cảnh tượng từng thấy ở Đình Nghênh Khách, hắn lập tức nhận ra vị này là Bạch Y đạo đồng, chính là vị đồng tử đã cầm vật chân thực duy nhất là lệnh bài Văn Vân.
Chỉ thấy người kia cúi đầu thi lễ với Khương Vọng: “Tiên Chủ. Tiểu đồng mạo muội.”
Đúng là người này đã tác động lên bức tường để hiển hóa thân ảnh, nên mới để cho Khương Vọng động niệm đến đây.
Là người may mắn còn sống sót trong Vân Đỉnh Tiên Cung? Là tàn hồn cổ đại? Hay là người ký hồn sau này?
Khương Vọng duy trì cảnh giác, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
“Tiên chủ không cần lo lắng.” Bạch Y đạo đồng tôn kính nói: “Vân Đỉnh Tiên Cung đã nhận ngài làm chủ, tất cả mọi thứ ở trong tiên cung để do tiên chủ định đoạt. Bao gồm cả khối Ký Thần Bia này. Ngài chỉ dùng suy nghĩ cũng có thể khiến tiểu đồng vỡ nát ngay lập tức.”
Hóa ra đây không phải là bức tường, mà là một khối Ký Thần Bia? Ký Thần…
Lúc nãy Khương Vọng không phát hiện hiện ra, giờ phút này tinh tế cảm giác một chút, mới cảm thấy chất liệu của nó quả nhiên giống với khối Ký Thần Ngọc ở trong Sâm Hải Nguyên Giới.
Khối Ký Thần Ngọc ở trong Sâm Hải Nguyên Giới xuất thân từ Thâu Thiên Phủ của Tô Khởi Vân. Đó là trân vật mà sư tôn của nàng ta đã truyền lại cho nàng ta, chỉ là một khối nho nhỏ nhưng cực kỳ quý giá. Lúc đó nó còn có thể khiến cho Quan Diễn hiển hóa thân hình, sau này đến ký gửi thần niệm của Tiểu Ngữ, để cho Tô Khởi Vân có cơ hội hồi sinh Tiểu Ngư.
Mà khối trước mặt này lại là một khối khổng lồ! Cũng bởi vì sự to lớn của nó nên Khương Vọng mới không nghĩ đến phương diện Ký Thần Ngọc kia.
Ai nói đống đổ nát Vân Đỉnh Tiên Cung không đáng một đồng? Chỉ cần bán một khối Ký Thần Bia nhỏ này thôi cũng là giá trị phi phàm.
Khương Vọng còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc thì cái tên Bạch Y đạo đồng kia lại nói: “Vả lại cũng không cần người động niệm, bởi vì tiểu đồng đã chết từ lâu rồi. “Người” đang nói chuyện với ngài chỉ là một tàn ảnh được lưu lại từ dĩ vãng xa xôi mà thôi, chẳng mấy chốc sẽ tan đi…”
Người kia lại hỏi: “Xin hỏi tiên chủ, hiện tại là năm nào?”
Đây cũng không phải bí mật gì, Khương Vọng trực tiếp trả lời: “Năm nay là năm ba nghìn chín trăm mười tám đạo lịch.”
“Đạo lịch lại bắt đầu một lần nữa?” Bạch Y đạo đồng tự lẩm bẩm: “Cuối cùng, thời đại của chúng ta cũng kết thúc rồi sao?”
Không đợi Khương Vọng đặt câu hỏi, người kia lại vội vàng nói: “Không còn thời gian nữa. Tiên chủ, tiểu đồng cầu xin ngài một chuyện.”
Hết chương 962.
Chương 963
Đương nhiên Khương Vọng sẽ không trực tiếp đồng ý, chỉ hỏi: “Chuyện gì?”
“Tiểu đồng chính là đồng tử đón khách của Vân Đỉnh Tiên Cung, bởi vì quá nhỏ yếu nên không bị chú ý, sau đó mới có thể thoát thân từ trận tai họa lớn kia… Lúc này, người bị đè trên Trì Vân Sơn kia chính là người chuyển thế của tiểu đồng. Bao năm qua đi, hắn vẫn luôn truy tìm Vân Đỉnh Tiên Cung ở trong luân hồi. Ban đầu là để tìm về vinh quang cho Vân Đỉnh Tiên Cung, sau đó vì nhiều lần chuyển thế, ký ức ngày càng ít đi, giờ đã không nhớ rõ những cái này, chỉ là chấp niệm của hắn vẫn còn đó, một đời lại một đời đi tìm Vân Đỉnh Tiên Cung. Từ đó tích tụ không biết bao nhiêu sự không cam lòng, khiến cho hắn hoàn toàn không có cách nào đối diện với sự thất bại. Mà bản thân hắn lại không biết cái này. Vô số năm tháng qua đi, hắn đều bị chìm trong bóng mờ của Vân Đỉnh Tiên Cung, chưa từng chân chính sống cuộc đời của mình.”
Bạch Y đạo đồng nói tiếp: “Tiểu đồng không cầu ngài tha thứ cho sự mạo phạm của hắn, chỉ xin ngài để cho hắn chết trong sự tin phục. Không được để hắn mang theo sự không cam lòng đi tới kiếp sau nữa.”
Trong lòng Khương Vọng cũng có chút cảm thông, tàn ảnh mà Bạch Y đạo đồng lưu lại ở quá khứ cũng không hề biết mình đã chuyển thế luân hồi bao nhiêu kiếp. Sự phấn đấu liên tục suốt bao nhiêu năm tháng nhưng cuối cùng lại là mơ mộng hão huyền, thật sự nói lên sự tàn khốc của vận mệnh.
Chỉ là bây giờ, người là cá thị ta là dao thớt, để cho Vân Du Ông chết thì đúng là dễ dàng, nhưng để cho gã chết trong sự tin phục thì lại rất khó.
Bạch Y đạo đồng cũng không cho hắn thời gian để suy xét, lúc này bóng người trên Ký Thần Bia đã nhạt dần rồi biến mất.
Cuối cùng chỉ để câu tràn đầy hối tiếc…
“Thời cơ khôi phục Vân Đỉnh Tiên Cung ở trên người hắn…”
Loại người như Đấu Miễn, có lẽ sẽ không sợ chết, nhưng chắc chắn là không muốn chết.
Gia thế hắn ta hiển hách, tiền đồ rộng lớn, có tương lai vô cùng bao la.
Kiến nghị của Khương Vọng không phải là điều gì nhục nhã với hắn ta, vốn dĩ sự sống chết của hắn ta rất có giá trị.
Chết không phải cam đảm nhất thời, chết đi là tổn thất to lớn của Đấu gia.
Thậm chí, trong chiến tranh các quốc, bên chiến bại đưa tiền chuộc quý tộc bên mình bị bắt làm tù binh về, cũng là việc khá thường gặp.
Thiên Dã Đao hơi cong lên, Đấu Miễn nhìn Khương Vọng, trực tiếp ra giá: "Một trăm vạn viên Đạo Nguyên Thạch, mua mạng này của ta. Cái giá này đã vô cùng công bằng, đương nhiên ta đây có giá hơn, nhưng trong thời gian ngắn ta có thể kiếm được bấy nhiêu đó."
Một trăm vạn viên Đạo Nguyên Thạch, đương nhiên là khoản giá không nhỏ. Theo giá của Khai Mạch Đan bậc Giáp trên thị trường, có thể mua được đến 100 viên!
Đấu Miễn thật biết báo giá, tiền tệ của tu hành giới, 100 viên Đạo Nguyên Thạch bằng với một viên Vạn Nguyên Thạch, 100 viên Vạn Nguyên Thạch bằng với một viên Nguyên Thạch.
Nhưng hắn ta không có báo 10.000 viên Nguyên Thạch, mà dùng Đạo Nguyên Thạch, tiền tệ cơ bản nhất tu hành giới để tính, dùng số lượng cực lớn là một trăm vạn đánh vào tâm lý của Khương Vọng.
Hơn nữa giá này quá hợp lý, vừa đúng lúc khiến Đấu Miễn bị thiệt một khoảng lớn, nhưng lại không đến mức không thể gượng dậy nổi. Nếu Khương Vọng không định đắc tội Đấu Miễn quá sâu, thì cái giá này đã rất hợp lý.
Có một điểm rất rõ ràng là, Khương Vọng định thả người, biểu hiện bản thân đã không muốn quá đắc tội Đấu thị. Hắn đã quyết định thả Đấu Miễn mà lại còn khiến Đấu Miễn ôm đại hận, vậy thì quá ngu ngốc.
Khương Vọng chưa từng thấy nhiều Đạo Nguyên Thạch như vậy, đương nhiên không thể nào không chấn động, nhưng hắn chỉ lắc đầu: "Ta không muốn Đạo Nguyên Thạch."
Sắc mặt Đấu Miễn hơi khó xem: "Ta đã rất có thành ý, ngươi có thể hỏi Diệp cô nương xem giá hợp lý hay không. Nếu ngươi muốn bí truyền của Đấu thị ta, vậy thực sự không cần mở miệng. Đấu Miễn đi sai một nước cờ, nhưng không đến nỗi chút khí phách này cũng không còn."
Diệp Thanh Vũ gật nhẹ đầu, tỏ ý Đấu Miễn ra giá đúng là có lòng thành. Loại người như Đấu Miễn, đương nhiên không thiển cận đến mức đang mua mạng mà còn mặc cả, chút tiền có thể tiết kiệm đó, căn bản k so không bằng với sự nguy hiểm nhà hắn ta đang phải chịu, giá hắn ta báo ra chính là giá thị trường.
Diệp Thanh Vũ tỏ thái độ là vì sợ Khương Vọng không hiểu tình hình thị trường. Ý muốn bảo nếu hắn không muốn giết người, muốn kiếm một khoản, thì cái giá này đã gần như là cực hạn.
"Ta rất tôn trọng sự vinh vang của Đấu thị, cũng tin tưởng khí phách của ngươi. Cho nên ta chắc chắn sẽ không nói muốn bí truyền của Đấu thị các ngươi."
Khương Vọng dùng ngữ khí êm dịu đáp lại một câu trước, rồi mới nói: "Ta chỉ là không cảm thấy quá hứng thú với Đạo Nguyên Thạch."
Lời nói ra miệng, tự hắn cũng cảm thấy câu nói này hơi khoa trương, nhanh chóng vào chuyện chính: "Ta muốn Linh Không Điện."
"Ngươi biết để thu phục Linh Không Điện, ta đầu tư bao nhiêu không? Kinh doanh lên một thế lực như vậy có giá trị đến mức nào, ngươi biết rõ chứ?" Đấu Miễn cầm đao, cười khẩy: "Nếu ta thật sự cho ngươi Linh Không Điện, ngươi dám thả ta đi sao?"
Ý của hắn ta rất rõ ràng, việc nhường Linh Không Điện đối với hắn mà nói là tổn thất thương căn động cốt. Nếu thật sự làm vậy, hắn ta không thể nào không hận Khương Vọng, Khương Vọng cũng không thể yên tâm thả hắn ta đi.
"Đấu công tử đừng tức giận, ta đang rất chân thành đàm phán giao dịch này với ngươi, không phải công phu sư tử ngoạm. Ta rất rõ giá trị Linh Không Điện, người không rõ là ngươi."
Khương Vọng giải thích: "Ta có thể nói thật cho ngươi biết, sau lần này, Trì Vân Sơn sẽ đóng cửa mãi mãi, Hội Ba Mươi Ba Năm sẽ không còn nữa. Bởi vì Vân Đỉnh Tiên Cung đã thuộc về ta, đúng không nào?"
Vẻ mặt của hắn rất chân thành, cho nên Đấu Miễn cũng bớt tức giận, bằng lòng xem xét lời của hắn.
Khương Vọng lại hỏi: "Cho nên giá trị lớn nhất của Linh Không Điện đã không còn. Đấu công tử có đồng ý hay không?"
Đấu Miễn chỉ đành gật đầu, lời Khương Vọng nói là sự thật. Là tự hắn ta chưa nhận thức được ngay từ đầu, lúc trước hắn ta nắm giữ Linh Không Điện, do nhìn trúng giá trị lớn nhất là một loại tư cách truyền thừa của thời đại Cận Cổ, nhưng nó đã mất sau chuyến đi Trì Vân Sơn này.
Khương Vọng nói tiếp: "Tất nhiên Đấu công tử có thể đã đầu tư vào rất nhiều, nhưng giá trị hiện tại của nó không còn nhiều đến vậy, việc này không liên quan đến ta có muốn Linh Không Điện hay không. Là tự Đấu công tử ngươi cược sai, tự tạo tổn thất. Đúng không?"
Đấu Miễn không thể phủ nhận, nhưng không đành lòng: "Cho dù là vậy, Linh Không Điện cũng..."
Hết chương 963.
Chương 964
"Một ngày." Khương Vọng đưa ra một ngón tay, chặn lời hắn ta: "Ta có thể cho Đấu công tử thời gian một ngày, di dời vốn đầu tư của ngươi, cố giúp ngươi giảm bớt tổn thất. Đương nhiên, ngươi cũng không nên động sản nghiệp vốn có của Linh Không Điện. Tính thế này, cũng không vượt giá ngươi đã ra quá nhiều, cảm thấy thế nào?"
Đương nhiên, giá trị của Linh Không Điện không chỉ một trăm vạn viên Đạo Nguyên Thạch, dù nó đã suy yếu đến thế này. Nhưng loại sản nghiệp cố định như Linh Không Điện không dễ so với tiền tài lưu động như một trăm vạn viên Đạo Nguyên Thạch, hơn nữa Linh Không Điện nằm ở Thành quốc, việc làm ăn của Đấu Miễn vốn sẽ phải trả một ít chi phí. Nếu có thời gian bán phá giá một ngày cũng có thể thu hồi lại không ít tiền đã đầu tư lúc trước.
Tính ra thì thật sự chẳng thiếu nhiều, dù sao Linh Không Điện vốn là thế lực hắn ta đoạt. Đối với loại người có gia thế như hắn ta, thì có lẽ tổn thất lớn nhất nằm ở chỗ tinh lực đã tiêu tốn, tâm tư và thời gian.
Sau khi từng tuyến phòng ngự trong lòng bị sụp đổ.
Đấu Miễn chần chừ một lát: "Xem như ta bằng lòng cho ngươi Linh Không Điện, thì ngươi cũng không dễ tiếp nhận. Dù sao đây cũng là một tông môn có lịch sử lâu đời."
Khương Vọng trả lời rất tự tin: "Ngươi có thể thu phục Linh Không Điện, không có đạo lý ta không thể."
"Phía sau ta là Đấu thị." Đấu Miễn vừa ôn hòa vừa tự hào nói.
"Phía sau hắn có Lăng Tiêu Các." Diệp Thanh Vũ vẫn luôn đứng ngoài quan sát bọn họ đàm phán lên tiếng.
Đấu Miễn hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh Vũ, hắn ta luôn không quá rõ quan hệ giữa Độc Cô Vô Địch và Diệp Thanh Vũ, hai người quen thuộc nhưng không đủ thân thiết. Nhưng lời này vừa ra, dường như đáp án đã rất rõ ràng.
Thực lực Độc Cô Vô Địch thì không cần phải bàn, thật sự giết chết Vân Du Ông, dù Vân Du Ông không ở trạng thái mạnh nhất. Có thực lực như vậy ở độ tuổi này, thiên phú đã xem như là cao nhất.
Diệp Lăng Tiêu đã chiêu vị thiếu niên thiên tài thế này ở rể sao?
Trong lòng nghĩ đến tình hình của Tây cảnh, trên mặt thì nói: "Diệp cô nương đều đã nói thế, vậy chắc là không có vấn đề gì. Là ta đã nghĩ nhiều."
"Hơn nữa." Khương Vọng cười mỉm tiếp lời: " Bậc gia thế và nhân vật như Đấu huynh, đã quyết định giao dịch, thì lẽ nào sẽ không hợp tác với ta sao? Có sự ủng hộ của ngươi, lo gì Linh Không Điện không chịu phục?"
Đấu Miễn im lặng một hồi: "Cứ vậy đi."
Kết quả như vậy khiến mọi người ai cũng vui vẻ.
Dạng con cháu hạch tâm xuất thân từ gia tộc danh môn đỉnh cấp như Đấu Miễn, không phải không thể giết, nhưng nếu giết rồi thì sẽ có không ít rắc rối chờ ở phía sau.
Cho dù là Diệp Lăng Tiêu, có lẽ cũng không muốn làm kẻ địch của Đấu thị.
"Chúng ta tiến hành cam kết giao dịch như thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Việc này chính là bên phía Đấu Miễn phải cảm kết.
"Đao thế chấp ở chỗ ngươi, sau khi giao dịch xong thì trả lại cho ta." Đấu Miễn là người có tính cách quyết đoán, trực tiếp đảo ngược Thiên Dã đưa cho Khương Vọng, giọng cảnh cáo: "Đừng có ý định cầm nó đi, cây đao này còn quan trọng hơn tính mạng của ta."
"Yên tâm." Khương Vọng nhận lấy Thiên Dã, bỏ thẳng vào trong hộp trữ vật, giương kiếm trong tay lên: "Ta đã có binh khí của cả đời này."
Lời này Đấu Miễn cực kỳ khí thế, biểu lộ tình cảm dành cho cây đao yêu quý của hắn ta.
Nhưng lòng Khương Vọng cũng không biết sao, chợt nghĩ đến:
Vừa nãy nếu giết Đấu Miễn, vậy thì cây đao này đương nhiên thuộc về mình.
Đấu Miễn đã nói đao còn quan trọng hơn mạng.
Vậy ta có nên lại thu hắn ta tiền chuộc đao không?
Khương Vọng lắc đầu, vứt bỏ những toan tính ở trong lòng.
Nếu là trước kia, những suy nghĩ thấy tiền sáng mắt kiểu này sẽ không bao giờ xuất hiện.
"Đều do Trọng Huyền béo với Hứa trán cao!" Hắn hung hăng nghĩ ở trong lòng.
Truyền âm của Diệp Thanh Vũ vang trong tai: "Huynh thật sự muốn gầy dựng thế lực ở Thành quốc? Mấy trăm năm trước, Linh Không Điện đã bị Trang Thừa Càn đánh tan nát, truyền thừa chẳng còn lại mấy cái. Hơn nữa một nơi như Thành quốc… cũng không phải là lựa chọn tốt."
"Đương nhiên không." Khương Vọng dùng cách thức tương đồng trả lời: "Gầy dựng thế lực ở Thành quốc. Nếu phát triển không tốt, thì luôn bị triều đình Thành quốc ngấp nghé. Còn nếu quá phát triển, triều đình Thành quốc sẽ kiêng kỵ. Thế nào cũng không tốt. Ta cũng không phải Đấu Miễn, có thể kéo đại kỳ của Sở quốc."
Diệp Thanh Vũ gật đầu, không nói thêm nữa.
Khương Vọng hiểu rõ, nàng đã nghĩ đến Vân Đỉnh Tiên Cung. Nhưng rất giữ chừng mực, không dò hỏi bí mật.
Chẳng qua hắn thật cũng không tính giấu diếm gì với Diệp Thanh Vũ gì, chỉ là Đấu Miễn đang ở đây, nếu không cẩn thận bại lộ gì đó thì không hay cho lắm.
Cho nên lướt qua chủ đề này, trực tiếp lên tiếng: "Chúng ta ra ngoài trước đi, Trì Vân Sơn chống đỡ không được bao lâu nữa."
…
…
Tháng Mười Hai, gió sương gào thét.
Bầu không khí của dãy núi Kỳ Xương đang căng thẳng.
Trên núi, dã thú đã bắt đầu ngủ đông từ sớm, còn đám yêu thú có linh tính, hoạt bát hơn cũng đều ngoan ngoãn giấu mình trong ổ.
Bởi vì vào lúc này, hai bên dãy núi Kỳ Xương đều có quân đội đến đóng quân.
Trên cơ bản, Kỳ Xương đường biên giới của hai nước Ung quốc và Trang quốc, hai nước dàn quân giằng co ở đây, rất có tư thái mưa to gió lớn sắp đến. Đương nhiên, số lượng quân đội hai bên điều động cũng không nhiều, duy trì tình thế khắc chế lẫn nhau. Người có kiến thức đều nhìn ra được, hiện nay hai nước đều có ý nghĩ không khiến tình hình tiến rộng thêm một bước.
Diệp Lăng Tiêu uể oải nằm ngửa trên một đám mây trôi, làm ngơ không khí căng thẳng đang lan tràn ở trong dãy núi Kỳ Xương.
Đương nhiên, với tu vi của ông ta, sẽ không lo lắng loại biên cương chạm trán quy mô nhỏ này.
Thậm chí binh sĩ hai nước Ung, Trang muốn phát hiện ông ta cũng là chuyện không thể nào.
Diệp Lăng Tiêu xuất hiện ở đây, đương nhiên là để nghênh đón con gái bảo bối của ông ta.
Tầng mây cuồn cuộn, nặn ra một gương mặt có hình dáng kỳ lạ, chính là dị thú "A Sửu" .
"Ngay cả trận chạm trán quy mô này, cũng đáng để ngươi chạy đến một chuyến sao?" Nó gật gù đắc ý: "Một mình Thanh Vũ cũng có thể đánh bại tất cả bọn họ."
"Chỉ chút ít người này đương nhiên không quan trọng." Diệp Lăng Tiêu nhìn khung trời bao la, ngữ khí tùy ý nói: "Nhưng bọn họ dàn quân ở đây, hết sức căng thẳng. Rất có thể phát hiện Trì Vân Sơn, phát hiện Thanh Vũ rời khỏi Trì Vân Sơn và Vân Đỉnh Tiên Cung của nó. Vân Đỉnh Tiên Cung mà, không biết thì còn tốt, nếu biết được khó dám chắc sẽ không có người nảy sinh ý nghĩ khác… Ngươi nói xem, ta không tự mình đến nhìn thì sao yên tâm cho được?"
Hết chương 964.
Chương 965
Lỗ mũi A Sửu thở ra bong bóng: "Khả năng xảy ra việc này quá thấp..."
Diệp Lăng Tiêu ngắt lời nó: "Ngươi chưa từng làm phụ thân. Chỉ cần có chút khả năng thì ta cũng không thể yên tâm.""Thật ra ta nghĩ!" A Sửu liếc mắt coi thường: "Thanh Vũ còn chưa có ra đây, ngươi đừng khẳng định sớm rằng nàng đã có được Vân Đỉnh Tiên Cung như vậy. Lỡ như không được, vậy thì ngươi phải xấu hổ đến mức nào?"
"Bản Các Chủ bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm, cớ nào lại để cho cái thứ xấu xí như ngươi chất vấn?" Diệp Lăng Tiêu cười khẩy: "Toàn bộ Trì Vân Sơn, tối đa cũng chỉ hai chiếc chìa khóa mở ra tiên cung, đều không dễ dàng có được. Mà Thất Sắc Kỳ Vân Xa của ta, bản thân đã là chìa khoá cấp độ cao nhất, có thể khiến Thanh Vũ tiết kiệm phần lớn thời gian. Đây là điểm thắng thứ nhất."
"Thảo luận thì thảo luận, đừng có miệt thị ngoại hình của ta." A Sửu rất không thích.
Diệp Lăng Tiêu để ngoài tai: "Lời tiên tri bốn chữ của Vân Đỉnh Tiên Cung là “Vô tâm chi duyên”, ta phí công phu rất lớn mới biết được manh mối này, không tin mấy tông môn vô dụng kia cũng sẽ biết được. Trước đó, Thanh Vũ hoàn toàn không biết Vân Đỉnh Tiên Cung, vốn là nhắm đến Thần Thông Quả, việc này có thể nói là ứng với lời tiên tri. Chỉ điểm này, đã thắng chắc. Đây là điểm thắng thứ hai."
"Thứ ba." Ông ta giơ ba ngón tay, tràn đầy tự tin: "Thanh Vũ nhìn rất đẹp y như ta!"
A Sửu chán đến trên người phát ngứa, run lông dài: "Nhìn rất đẹp, tính là lý do gì chứ?"
Diệp Lăng Tiêu nhìn nó thương cảm, thở dài: "Ngươi không hiểu."
A Sửu tức giận: "Ngươi dựa vào đâu mà cứ nói ta không được đẹp? Ngươi đã gặp Đạp Vân Thú khác rồi sao? Nói không chừng như ta đã là đẹp rồi đó!"
"Cũng bởi vì hiện thế đã không thấy được Đạp Vân Thú khác." Diệp Lăng Tiêu chầm chậm nói: "Cho nên không có Đạp Vân Thú nào khó coi hơn ngươi, ngươi nói đúng không? Vậy ngươi chính là khó coi nhất, đúng không?"
"Không đúng." A Sửu lắc đầu.
"Không đúng chỗ nào?"
A Sửu muốn bạc lại, nhưng lại không phân tích rõ được, nhất thời nổi giận: "Dù sao cũng là không đúng!"
"Chặc."
Diệp Lăng Tiêu chặc lưỡi một cái, rồi bỗng nhiên đứng dậy. Thu sự đanh đá lại, chuyển thành đầy mặt chính khí, tràn đầy tiên phong đạo cốt.
Mặc dù A Sửu còn rất tức giận, nhưng cũng hậm hực ẩn vào trong mây.
Một loại sức mạnh chập chờn thấp thoáng tràn ra, Trì Vân Sơn lại mở ra lần nữa.
Ba người xuất hiện ở giữa không trung, nhìn thấy Diệp Lăng Tiêu phong thái trác tuyệt đều sững sờ.
Mà Diệp Lăng Tiêu chú ý đến hơi thở Nội Phủ của Diệp Thanh Vũ, nụ cười rực rỡ đến mức ngừng không được, ngay cả ánh mắt nhìn Khương Vọng cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Cha, sao cha lại đến đây?" Diệp Thanh Vũ lập tức hỏi.
Khương Vọng và Đấu Miễn đều tự mình chào hỏi một tiếng. Chẳng qua là một người gọi Diệp các chủ, còn người gọi là Diệp chân nhân.
Diệp Lăng Tiêu cũng không tính toán bọn họ ở trong Trì Vân Sơn là tình huống gì, gật đầu đáp lại, chỉ cười với con gái nhà mình: "Cha đây không phải là đến đón con hay sao?"
Diệp Thanh Vũ thở dài một hơi: "Con lớn như vậy rồi, chút đường về Lăng Tiêu Các còn có thể lạc được hay sao? Lúc trước đi thí luyện ở bên ngoài, cha cũng không có như vậy."
"Không phải hai nước bên kia núi vì chút việc săn bắn, mà quân đội biên cảnh đang đối đầu nhau sao? Ta lo bọn họ làm phiền đến con, cho nên mới đến đón. Huống chi trong Trì Vân Sơn thời gian bất định, ta đã nhiều ngày chưa được gặp con..."
Nụ cười của Diệp Lăng Tiêu mang nét tuấn lãng, cười một hồi thì ngừng, hơi không hiểu: "Con gái ngoan, Vân Đỉnh Tiên Cung của con đâu?"
"Cha." Diệp Thanh Vũ lại cười còn rực rỡ hơn: "Ai cũng có duyên phận của riêng mình, may mà có Khương Vọng giúp đỡ, con đã cầm được Vân Triện rồi!"
Ở sau lưng nàng, Khương Vọng hơi ngượng ngùng chắp tay, nói nhỏ: "Diệp các chủ, ta may mắn có được sự thừa nhận của Vân Đỉnh Tiên Cung."
Chuyến đi Trì Vân Sơn này, tuy Diệp Lăng Tiêu không nói, nhưng tất nhiên đã sắp xếp suốt cuộc hành trình.
Không thì sai bọn họ có thể dễ dàng gặp được Vân Đỉnh Tiên Cung như vậy?
Cho dù ngay khi đó Khương Vọng chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi Trì Vân Sơn kết thúc cũng có thể nghĩ rõ ràng. Chuyến này vốn là hắn chỉ giúp Diệp Thanh Vũ, nhưng cuối cùng lại bất ngờ kế thừa Vân Đỉnh Tiên Cung, đi theo sự sắp xếp của Diệp Lăng Tiêu suốt cuộc hành trình, có thể nói lù lù vác cái lu chạy.
Đấu Miễn đứng yên lặng một bên. Thừa cơ hội này quan sát Diệp Lăng Tiêu, tuy mấy người này nói chuyện không rõ ràng, nhưng hắn ta đoán mò đã biết đầu đuôi ngọn ngành. Hắn ta rất hiếu kì, chỗ tốt mình trù tính cho con gái bị người khác nhặt được, đương thế chân nhân làm việc tùy tiện này sẽ là phản ứng ra sao.
Nếu như nổi trận lôi đình, tiền chuộc của mình có thể giảm bớt hay không. Ừm, nhớ phải đòi Thiên Dã Đao về...
Bên này, trong lòng Đấu Miễn nghĩ đến thật đẹp.
Bên kia, Diệp Lăng Tiêu lại chỉ hợp hai tay lại, vỗ tay nói: "Ra là vậy!"
"Ta cố tình sắp xếp, cuối cùng lại thành có ý."
Bỗng nhiên, ông ta tỉnh ngộ, nhưng cũng không có tức giận, nói không nên lời tiêu sái: "Thì ra đây mới là vô tâm chi duyên!"
Ba người ở đó đều không ai hiểu “Vô tâm chi duyên” mà Diệp Lăng Tiêu nói là cái gì.
Diệp Lăng Tiêu cũng đã tốn rất nhiều công sức mới biết được lời tiên tri “Vô tâm chi duyên” của Vân Đỉnh Tiên Cung. Vì vậy nên mới luôn có ý dẫn dắt Diệp Thanh Vũ theo hướng thích hợp đó. Như việc ông ta đã bắt đầu bồi dưỡng Diệp Thanh Vũ tiến gần hơn tới phương hướng của thần thông Vân Triện từ sớm. Tuy quả Thần Thông ba mươi ba năm mới có một miếng, nhưng không phải ai cũng ăn được Vân Triện.
Lời tiên tri “Vô tâm chi duyên” đó, có lẽ Đấu Miễn, Vân Du Ông bọn họ không hề biết đến. Thậm chí, việc Đấu Miễn chiếm được điện Linh Không hay Du Vân Ông có trăm mưu ngàn kế vốn đều là hướng đến Vân Đỉnh Tiên Cung, có thể nói là vô cùng “có tâm ý”.
Mặc dù bản thân Diệp Thanh Vũ không có tâm ý, nhưng lại hiểu được sự “có ý” của Diệp Lăng Tiêu trong suốt toàn bộ quá trình.
Chỉ có mình Khương Vọng là trước đó căn bản không biết Vân Đỉnh Tiên Cung là gì, vốn dĩ cũng chỉ định giúp Diệp Thanh Vũ lấy được quả Thần Thông. Có thể coi như là “vô tâm” chân chính, hoàn toàn phù hợp với lời tiên tri bốn chữ kia.
“Ngươi căng thẳng như vậy làm gì? Chẳng lẽ Diệp Lăng Tiêu ta còn sẽ cướp đồ của ngươi hay sao?”
Diệp Lăng Tiêu nhìn Khương Vọng: “Nếu như phúc duyên của ngươi đã tới, vậy thì cố gắng nhận nó đi. Có điều… với ngươi mà nói, nó cũng chưa hẳn là phúc.”
Hết chương 965.