-
Chương 936-940
Chương 936 Trở lại Tu Chân giới
Ầm ầm!
Trong hư không bỗng nhiên rung mạnh một cái, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Sau đó:
Một đạo ánh sáng trắng chói mắt chiếu vào bóng tối bên trong hư không vô tận.
"Cuối cùng cũng thành công!"
Diệp Trần cảm nhận được thông đạo không gian chính mình tái tạo đã kết hợp hoàn mỹ với bình phong của không gian Tu Chân giới!
"Thời Không pháp tắc, Tu phục!!!"
Diệp Trần hét lớn một tiếng, từng đạo phù văn ẩn chứa Thời Không pháp tắc từ trong cơ thể của hắn nổ bắn mà ra, bắt đầu dung nhập vào trên thông đạo thời không mà hắn vừa mới tái tạo ra lần nữa.
Ầm ầm!
Trong hư không lại truyền tới một tiếng rung động dữ dội.
Sau khi Diệp Trần liên tục không ngừng nghỉ dung nhập Thời Không pháp tắc vào trên thông đạo không gian, trong đạo ánh sáng chói mắt ở phía trước kia, bắt đầu chậm rãi xuất hiện một vết nứt, sau đó thì càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, thẳng đến lúc thực sự tạo thành một cái thông đạo.
Hô hô hô hô!
Thông đạo không gian vừa mới ngưng tụ thành hình, một cỗ thiên địa linh khí mênh mông từ đầu bên kia của thông đạo tràn vào bên trong Hạo Thiên giới một cách điên cuồng.
"Đả thông!"
Diệp Trần vui không choáng ngợp, lập tức đón linh khí thiên địa giống như sóng thần kia, chậm rãi đi vào đầu bên kia của thông đạo.
Diệp Trần bước ra một bước, cả người trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên đã rời khỏi Hạo Thiên giới.
Mà vào lúc này, sau khi thiên địa linh khí của Tu Chân giới rót vào bên trong Hạo Thiên giới.
Đám người Cuồng Tiên môn một mực thủ hộ ở đỉnh núi Everest lúc này còn đang lo lắng chờ đợi.
"Chủ nhân cũng đã đi vào trong đó gần nửa năm, làm sao còn không thấy có động tĩnh gì?"
Tuyết Cơ đứng ở trên đỉnh ngọn núi Everest trên mặt đầy vẻ lo lắng, nhịn không được lại mở miệng nói.
Đường Thanh Nhã cũng mặt mũi đầy vẻ u sầu:
"Sẽ không phải là có chuyện gì xảy ra chứ?"
Chúc Minh Phi ở một bên, lại ngược lại vẻ mặt rất bình tình:
"Mọi người cũng không cần phải quá lo lắng! Trên thế giới này, đã không có bất kỳ thứ gì có thể uy hiếp được môn chủ đại nhân, theo ta thấy, môn chủ muốn đả thông thông đạo giữa Hạo Thiên giới và thế giới khác, vốn cũng không phải là chuyện dễ dàng, khẳng định cần phải có thời gian, chúng ta cứ tĩnh tâm chờ đợi là được!"
Đường Thanh Nhã và Tuyết Cơ nghe được điều này thì thần sắc lúc này mới hơi dịu đi một chút.
Đúng lúc này:
Ầm ầm!
Phía dưới bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang lớn, toàn bộ đỉnh núi Everest trong phạm vi mấy trăm dặm đều hung hăng lắc lư một cái, giống như xảy ra một cơn địa chấn cỡ lớn!
"Tình huống là như thế nào?"
Chúng đệ tử Cuồng Tiên môn, tất cả ngay lập tức đều thi nhau phi thân ra, nhanh chóng tiến vào trong tình trạng cảnh giác.
"Các ngươi mau nhìn!"
Chúc Tiểu Bạch bỗng nhiên chỉ vào tiên mộ, hô to một tiếng.
Những người còn lại thi nhau nhìn lại, tất cả lập tức đều sợ tới ngây người!
Chỉ thấy, một vật thể hình dạng sương mù màu trắng từ trong tiên mộ bắn ra ngoài, bay thẳng mây trời phía trên!
"Đây là... Linh khí hóa sương mù?"
"Linh khí thiên địa thật là nồng nặc!"
"Chẳng lẽ là...Môn chủ đại nhân đã thành công rồi?"
...
Sau khi những linh khí thiên địa vô cùng nồng đậm kia từ trong tiên mộ phun ra, nhanh chóng dung nhập vào bên trong không gian xung quanh.
Trong lúc nhất thời, những dãy núi ở mấy trăm dặm xung quanh đỉnh núi Everest, linh khí vốn đều đã khô kiệt, không còn một chút sinh cơ nào, bây giờ lại tiên khí lượn lờ, linh khí dồi dào, giống như tiên cảnh nhân gian!
"Môn chủ đại nhân thật sự đã làm được! Linh khí thiên địa nồng đậm như thế, ta có nắm chắc trong khoảng một năm tăng lên tới cảnh giới Nguyên Anh!"
"Một năm? Linh khó nồng đậm như vậy, cùng với pháp môn tu luyện nghịch thiên mà môn chủ truyền thụ cho thì ta chỉ cần nửa năm là đủ!"
"Theo cái xu thế phát triển này, linh khí trên toàn cầu được khôi phục cũng ở trong tầm tay! Chỉ sợ không cần bao nhiêu năm thì ngay cả cường giả cảnh giới Hóa Thần cũng sẽ xuất hiện rất nhiều a?"
...
Ngay vào lúc mọi người của Cuồng Tiên môn, tất cả đều đang vui mừng trong lúc linh khí được khôi phục lại thì Diệp Trần lúc này đã thông qua thông đạo không gian, thuận lợi tiến vào Tu Chân giới.
"Nơi này là...Mê La Tinh Hải?"
Diệp Trần nhìn xung quanh một vòng, lập tức hơi có chút kinh ngạc.
Nhớ rõ hắn lần trước rời khỏi Trái Đất, thông qua Thông Thiên lộ, tiến vào Tu Chân giới, là một nơi vắng vẻ có tên là tinh vực Thiên Lang.
Mà lần này, sau khi hắn tái tạo lại thông đạo không gian thì lại xuất hiện ở Mê La Tinh Hải.
"Đúng! Xem ra, Mê La Tinh Hải mới là lối vào kết nối giữa Hạo Thiên giới và Tu Chân giới, Hạo Thiên đại đế sở dĩ thiết lập điểm trận pháp truyền tống ở một cái tinh vực xa xôi vắng vẻ là để che giấu tai mắt người!"
Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm suy nghĩ:
Ầm ầm!
Toàn bộ Mê La Tinh Hải bỗng nhiên lắc lư kịch liệt một trận!
"Không tốt! Hạo Thiên đại đế bố trí cấm chế xung quanh Mê La Tinh Hải dường như đang chậm rãi tan rã, chẳng lẽ là bởi vì ta đã thông hai giới với nhau một lần nữa, hai thế giới tạo thành một hàng rào năng lượng, cho nên dẫn đến lực lượng cấm chế xung quanh Mê La Tinh Hải bị xung kích...."
Sắc mặt Diệp Trần lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, chuyện mà hắn cực kỳ lo lắng xem ra vẫn là cuối cùng sắp xảy ra!
Một khi lực lượng cấm chế của Mê La Tinh Hải biến mất thì người bên ngoài tiến vòa Mê La Tinh Hải giống như vào chỗ không người, sau đó thì lối vào Hạo Thiên giới kia sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
Nếu là tương lai, đại quân Tu Chân giới xâm lấn Hạo Thiên giới, lấy Diệp Trần trước mắt chỉ có thực lực của chưởng khống giả cấp một thì thật đúng là chưa chắc đã có thể ngăn cản.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức chuẩn bị sử dụng lực lượng của Thế Giới đi ngăn cản cấm chế vỡ vụn, thế nhưng lại thất bại!
"Tình huống như thế nào?"
Diệp Trần vừa ra tay, lúc này mới phát hiện chính mình đã không còn cách nào điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới.
Hóa ra, Diệp Trần chỉ có thể ở bên trong Hạo Thiên giới mới có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới, mà bây giờ một khi đã tiến vòa bên trong Tu Chân giới thì lực lượng thế giới đã không thể nào sử dụng.
Sắc mặt Diệp Trần lập tức càng trở nên khó coi.
Hắn ở bên trong Hạo Thiên giới không có gì là không làm được, cũng bởi vì có lực lượng thế giới chèo chống, bây giờ trở lại Tu Chân giới, tương đương với lại trở về tu chân giả bình thường như trước kia.
Hắn hôm nay, chỉ vẻn vẹn là một tu chân giả cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, tuy rằng dựa theo lực lượng pháp tắc cùng với mình có rất nhiều át chủ bài, chắc là đủ để chống lại với cường giả cảnh giới Hợp Đạo tiên quân, nhưng cùng với cường giả chân chính đứng đầu ở thế giới này vẫn như cũ có sự chênh lệch không nhỏ.
Duy nhất để Diệp Trần cảm thấy may mắn chính là, tuy cấm chế xung quanh Mê La Tinh Hải vỡ vụn, thế nhưng người bên ngoài lại không hề biết về điều đó.
Dựa theo lối tư duy như trước kia, Mê La Tinh Hải cách mỗi trăm năm mới có thể mở ra một lần, lúc một trăm năm này còn chưa có tới thì chắc là không có người nào dám tùy tiện xông loạn vào đây!
"Xem ra ta phải nhanh chống tìm tới Hi Nguyệt kiếp này, đưa nàng mang về Hạo Thiên giới!"
Sau khi trở thành chưởng khống giả cấp một của Hạo Thiên giới, Diệp Trần đã lĩnh hội được biện pháp phục sinh cho Hi Nguyệt.
Đó chính là đưa Hi Nguyệt ở kiếp này vào bên trong Hạo Thiên giới, sử dụng lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới dung hợp thân thể kiếp này với linh hồn kiếp trước của Hi Nguyệt lại với nhau.
Chỉ có điều, hắn ở bên trong Hạo Thiên giới là thần không có gì làm không được, bây giờ tiến vào Tu Chân giới, lại vẻn vẹn chỉ là một tên tu chân giả bình thường chỉ có cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, hơn nữa còn đắc tội không ít thế lực cường đại ở Tu Chân giới, muốn mang Hi Nguyệt ở kiếp này về Hạo Thiên giới thì chỉ sợ không quá dễ dàng...
Chương 937 Chấp niệm của Tuyệt Vô Địch
Cuối cùng, Diệp Trần quyết định vì để phòng ngừa đêm dài lắm mộng, ngay lập tức khởi hành tiến về Lạc Hà tông, mang Hi Nguyệt kiếp này về tới Hạo Thiên giới.
Tuy nhiên ở trước khi rời đi, Diệp Trần lại cố ý bày ra hơn trăm lần cấm chế ở xung quanh thông đạo không gian và mấy chục đạo phòng hộ trận pháp để tránh bị người phát hiện.
Thật ra thì, thông đạo giữa Hạo Thiên giới và Tu Chân giới ở trong quả tinh cầu duy nhất trên tầng tinh vực thứ tám trong Mê La Tinh Hải.
Người bình thường căn bản không dám đặt chân lên Mê La Tinh Hải cho nên khả năng bị phát hiện cực kỳ nhỏ bé.
Thế nhưng là, Diệp Trần không dám đánh cược!
Hạo Thiên giới bây giờ so với Tu Chân giới thì thực sự quá yếu đuối!
Nếu như có hắn trấn thủ ở Hạo Thiên giới thì dựa vào lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới thì có lẽ còn có thể ngăn cản thế lực Tu Chân giới xâm lấn.
Thế nhưng là hắn bây giờ nhất định phải đi Lạc Hà tông một chuyến, nếu ở thời điểm này bị người phát hiện cái thông đạo này đi về Hạo Thiên giới, ở trong Tu Chân giới tùy tiện chọn một cái tông môn trung đẳng ra, xâm lấn tới vị diện Trái Đất thì có thể quét ngang toàn bộ Trái Đất cũng như Hạo Thiên giới một cách dễ dàng!
Cho nên, hắn không thể không cẩn thận.
Sau khi bố trí xong tất cả, Diệp Trần lúc này mới vượt qua hư không, từ tầng tinh vực thứ tám đến tầng tinh vực thứ bảy sau đó là thứ sáu, sau đó là thứ năm...
Cuối cùng Diệp Trần thuận lợi đi tới tầng tinh vực thứ nhất, sau đó bay ngang qua bầu trời, trước mắt xuất hiện một quả tinh cầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tinh cầu Sơ Thủy!
"Dựa theo mốc thời gian của Tu Chân giới thì bản thân bước vào Mê La Tinh Hải đến nay đã được hơn mười năm, những người cùng ta tiến vào Mê La Tinh Hải, đoán chừng sớm đã rời đi rồi chứ?"
Diệp Trần âm thầm lẩm bẩm một câu, đồng thời theo bản năng phóng thần niệm ra ngoài, hướng phía quả tinh cầu Sơ Thủy kia quét hình mà đi, lại tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà phát hiện mấy chục đạo khí tức!
"Bên trên tinh cầu Sơ Thủy có người? Mê La Tinh Hải cũng đã tiến vào thời kỳ im lặng, những người này làm sao không có rời đi? Nếu để cho bọn họ phát hiện cấm chế bên trong Mê La Tinh Hải biến mất thì chỉ sợ không thể không tạo ra sự chấn động cho toàn bộ Tu Chân giới! Những người này, tuyệt đối không thể lưu!"
Diệp Trần vừa nghĩ đến đây, thân thể lập tức nhoáng một cái, gia tăng tốc độ lên tới cực hạn, bay thẳng về phía mấy chục đạo khí tức kia mà đi.
Lúc này:
Ở trên tinh cầu Sơ Thủy, bên cạnh cái cái tượng đài khổng lồ cao tới tám vạn mét kia bỗng nhiên có mấy đạo thân ảnh.
Nơi mà xuất hiện một trăm cái danh tự của một trăm người khiêu chiến trên tượng đài khổng lồ kia, sớm đã không còn sáng chói như trước đó, đồng thời danh tự cũng biến mất luôn ở trên đó, duy chỉ có ở dưới chân của tượng đài còn có hai chữ, lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hai chữ kia bỗng nhiên chính là "Diệp Trần!"
Hóa ra:
Trên cái tượng đài này thể hiện ra là tên của tất cả những người tham gia khiêu chiến vượt ải, những người vượt ải phàm là chết ở bên trong Mê La Tinh Hải hoặc là trở lại tinh cầu Sơ Thủy thì tên sẽ bị biến mất khỏi trên tượng đài, mà chỉ cần người còn ở bên trong Mê La Tinh Hải, tên sẽ luôn luôn tồn tại.
Diệp Trần vẫn luôn chưa từng trở về, cho nên tên của hắn, tự nhiên cũng vẫn luôn bảo lưu ở trên đó.
"Lão đại, chúng ta đến tột cùng còn phải ở trên cái nơi quỷ quái này cho tới lúc nào? Cứ tiếp tục như vậy nữa, thật sẽ ép người thành điên mất!"
Bên trong mấy cái bóng người kia, một người trong đó bỗng nhiên oán trách một câu.
Chẳng mấy chốc, người này cũng đã nhận được sự tán đồng của những người khác:
"Đúng vậy! Mê La Tinh Hải cũng đã khép lại, cái tên gọi là Diệp Trần kia coi như không chết cũng tuyệt đối không có khả năng từ bên trong chạy ra, Tuyệt sư huynh vẫn còn để chúng ta thủ tại chỗ này, cái này so với lưu vong thì có khác gì a!"
"Má nó! Chúng ta đều đã ở chỗ này được hơn một năm, đây con mẹ nó lúc nào thì mới được trở về a?"
"Tuyệt sư huynh sẽ không quên chúng ta đi rồi chứ?"
"Hay là chúng ta đi thẳng về phục mệnh, nói Diệp Trần kia đã chết ở bên trong!"
...
Mấy người bàn tán một lúc, trong đám người, một người đàn ông trung niên cầm đầu, yếu ớt thở dài một hơi nói:
"Ta làm sao lại không muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này? Nhưng Tuyệt sư huynh có tính tình như thế nào, các ngươi chẳng lẽ không rõ sao? Nếu như chúng ta cứ trở về như vậy sẽ bị hắn giết đi! Trừ khi chúng ta mãi mãi không trở về Kình Thương tông!"
Người đàn ông trung niên vừa nói ra khỏi miệng, những người còn lại lập tức thi nhau trầm mặc.
Đúng lúc này bỗng nhiên có một người chỉ vào trên tượng đài, cao giọng nói:
"Các ngươi mau nhìn! Danh tự biến mất!"
Mọi người thi nhau nhìn lại, quả nhiên dưới chân tượng đài, hai chữ "Diệp Trần vẫn luôn lóe ra ánh sáng, ánh sáng bắt đầu từ từ tối dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy."
Trên toàn bộ tinh cầu Sơ Thủy lập tức càng trở nên tối tăm hơn!
"Ha ha ha! Cuối cùng thì cũng đã đợi tới cái ngày này!"
"Tên đã biến mất cũng mang ý nghĩa, cái tên gia hỏa gọi là Diệp Trần kia đã chết ở bên trong Mê La Tinh Hải!"
"Chúng ta cuối cùng có thể đi trở về phục mệnh rồi! Ha ha ha!"
...
Mấy người lập tức hưng phấn nhảy dựng lên rất cao, mọi người đều vui như thể được mùa.
Lúc này, người đàn ông trung niên kia lại mở miệng lần nữa:
"Chờ một chút! Ta nhớ được danh tự người vượt ải biến mất ở trên tượng đài kia thì có hai loại khả năng!"
"Hoặc là nói rõ hắn đã chết ở bên trong Mê La Tinh Hải! Hoặc là đại biểu hắn về tới tinh cầu Sơ Thủy..."
Người đàn ông trung niên kia vừa mới thốt ra, mấy người trước đó còn hưng phấn không thôi, lập tức giống như bị người nào đó bóp lấy cổ như bóp cổ con vịt, nụ cười trên môi thi nhau cứng lại, trên khuôn mặt không thể không hiện ra vẻ cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.
Không nghĩ tới, người đàn ông trung niên kia lúc này lại cười ha ha một tiếng, nói:
"Đùa các ngươi thôi! Mê La Tinh Hải sớm đã khép lại, cho dù là Độ Kiếp Tiên Đế cũng đừng hòng từ trong đó mà thoát ra, huống chi là Diệp Trần này, chẳng qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, cho dù là thiên tài đi nữa, cũng không có khả năng lợi hại hơn so với Tiên Đế a? Chắc chắn là chết ở bên trong rồi a! Ha ha ha!!" Mấy người còn lại nghe vậy thì lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm:
"Lão đại, ngươi vừa rồi thật sự là sắp dọa chết ta rồi đấy!"
"Nói như vậy, chúng ta thật có thể trở về phục mệnh rồi chứ?"
"Nói nhảm! Chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn ở lại mãi nơi này hay sao?"
"Đi đi đi! Lão tử thật một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này!"
...
Mấy người vừa mắng vừa cười toe toét, thi nhau phóng lên trời cao, vượt qua hư không mà đi.
Đợi đến khi mấy người kia rời đi, một bóng người từ đằng sau tượng đài chậm rãi đi ra, bỗng nhiên chính là Diệp Trần.
Hắn vừa rồi nghe được lời đối thoại của mọi người, sau khi trải qua cân nhắc một phen, quyết định không giết mấy người này.
Mấy người này rõ ràng đều là đệ tử của Kình Thương tông, chắc là do Tuyệt Vô Địch mệnh lệnh, luôn trông coi ở trên tinh cầu Sơ Thủy, chính là vì muốn xác nhận tin tức cuối cùng của Diệp Trần.
Theo suy nghĩ của Diệp Trần thì bây giờ bọn họ như là đã nhận định mình đã chết, hơn nữa không có phát hiện biến hóa của Mê La Tinh Hải, để bọn hắn trở về truyền tin cho Tuyệt Vô Địch cũng tốt.
Phải biết, giống loại môn phát như Kình Thương tông, bình thường đều sẽ thu thập ngọc giản mệnh hồn của môn hạ đệ tử, một khi mất mạng ở bên ngoài, trong môn sẽ biết được, cho nên Diệp Trần mà giết bọn hắn, khó tránh khỏi sẽ đánh cỏ kinh xà.
"Tuyệt Vô Địch a Tuyệt Vô Địch! Xem ra chấp niệm của ngươi đối với ta thật đúng là đủ sâu a! Nếu không phải ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn đi làm thì chắc chắn sẽ tự mình đi lấy cái mạng chó của ngươi!"
Sau khi Diệp Trần thấp giọng lầm bầm một câu, thấy mấy tên đệ tử Kình Thương tông đã biên mất ở bên trong Tinh Hải, hắn cũng phóng lên trời cao hướng tinh vực Thiên Hoang cách Mê La Tinh Hải gần nhất mà đi.
Chương 938 Đột phá cảnh giới Hóa Thần
Nửa ngày sau, Diệp Trần đã đi tới khu vực biên giới của tinh vực Thiên Hoang, một quả tinh cầu quen thuộc xuất hiện ở trước mắt của hắn, đồng thời trong đầu không thể không hiện lên đạo thân ảnh của một thiếu niên.
"Cái này nhoáng một cái đã mười mấy năm, cũng không biết tiểu gia hỏa Hổ tử này bây giờ như thế nào?"
Lúc trước, Diệp Trần đi ngang qua tinh cầu Mộc Lang ở tinh vực Thiên Hoang đã từng thu một thiếu niên có huyết mạch Cuồng ma làm đồ đệ tên là Hổ tử.
Lúc Diệp Trần rời khỏi tinh cầu Mộc Lang, Hổ tử cũng đã thức tỉnh huyết mạch Cuồng Ma, hơn nữa Diệp Trần lại truyền thụ pháp môn vô thượng của Cuồng Ma nhất tộc là Cuồng Ma Thánh Tâm quyết cho tiểu gia hỏa này.
"Tu vi của ta dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong thời gian quá dài, lần này tiến về Lạc Hà tông khó đảm bảo sẽ không gặp phải phiền phức gì, không bằng ngay ở trên quả tinh cầu này tăng tu vi lên tới cảnh giới Hóa Thần, lại đi Lạc Hà tông cũng không muộn, thuận tiện còn có thể nhìn đồ đệ kia của ta một chút..."
Sau khi hạ quyết tâm, thân thể Diệp Trần lập tức nhoáng một cái, đi qua tầng khí quyển, vững vàng rơi vào phía trên bề mặt của tinh cầu Mộc Lang
Phóng xuất thần niệm ra, lấy sức mạnh thần thức của Diệp Trần đủ để trong nháy mắt bao trùm cả một quả tinh cầu nhỏ như vậy.
Tuy nhiên:
Sau khi thần niệm của Diệp Trần đảo qua một lần, cũng không có tìm được khí tức của Hổ tử.
"Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này đã rời khỏi tinh cầu Mộc Lang đi tới những tinh vự khác? Xem ra ta có chút đánh giá thấp trình độ tiến bộ của tu vi hắn!"
Bình thường mà nói, tu chân giả chỉ có sau khi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh mới có thể vượt qua hư không một cách tự nhiên.
Dựa theo những mong đợi của Diệp Trần đối với Hổ tử trước đó, có thể ở trong vòng hai mươi năm đạt tới cảnh giới Nguyên Anh thì đã rất tốt rồi.
Mà bây giờ xem ra, tiểu gia hỏa này dường như đã vượt qua khỏi đánh giá của Diệp Trần đối với hắn.
Đương nhiên cũng không bài trừ một khả năng khác, Hổ tử cũng không phải là chính mình rời khỏi tinh cầu Mộc Lang, có lẽ là được người khác mang đi.
"Thôi! Ta trước tiên đột phá đến cảnh giới Hóa Thần, sau đó lại đi tìm hiểu tung tích của tên tiểu gia hỏa này!"
Vừa nghĩ đến đây:
Diệp Trần tùy tiện tìm một chỗ, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận chuyển Thôn Thiên thần công.
Ngay sau đó:
Ầm ầm!
Trên trời cao, bắt đầu xảy ra hiện tượng khác lạ, trên dưới quanh người Diệp Trần cũng chiếu sáng rạng rỡ, trong đan điền, khí tức đã hoàn toàn sôi trào lên, dường như lúc nào cũng muốn đột phá.
Thật ra thì sớm ở mười năm trước, tu vi của Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phòng, chờ đợi ở bên trong hơn mười năm, chân nguyên trong cơ thể sớm đã tích lũy đến một cái cấp độ cực kỳ khủng bố.
Lúc đầu ở bên trong Hạo Thiên giới là có thể hoàn thành đột phá, thế nhưng Diệp Trần bây giờ quả là không muốn làm tiêu hao thiên địa linh khí trên Hạo Thiên giới, cho nên mới cố gắng chịu đựng không có tiến hành đột phá.
Bây giờ trở lại Tu Chân giới, cuối cùng không cần phải tiếp tục chịu đựng, lúc này mới vừa thôi động chân nguyên thì bầu trời cũng đã bắt đầu xuất hiện dị tượng, căn bản không cần để ý tới sự tồn tại của bích chướng, gần như một mạnh mà thành, một lần là xong!
Ầm ầm!!
Lực lượng Nguyên Anh trong cơ thể của Diệp Trần bắt đầu chậm rãi chuyển hóa thành lực lượng Hóa Thần, trên bầu trời uy lực của dị tượng lập tức càng trở nên loại hại hơn.
Trong phạm vi vạn dặm xung quanh, toàn bộ bị mây mù bao phủ, trong nháy mắt, thần lôi màu tím quay cuồng không ngừng, giống như một con Thần Long màu tím dài tới hơn một trăm mét gầm thét bay lên như thể muốn hủy diệt toàn bộ thế giới này!
Những người bình thường ở bên trên tinh cầu Mộc Lang kia nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế thì lập tức dọa đến thi nhau quỳ xuống dưới đất, run lẩy bẩy.
Cho dù là tu chân giả có tu vi không kém, cũng bị cảnh tượng trước mắt này làm cho rung động.
Phải biết, cường giả Nguyên Anh đỉnh phong bình thường đột phá đến cảnh giới Hóa Thần thì tuyệt đối không có khả năng dẫn phát ra thiên địa dị tượng dọa người như thế.
Diệp Trần đột phá tới cảnh giới Hóa Thần dẫn tới động tĩnh còn kinh khủng hơn nhiều so với cường giả đột phá đến cảnh giới Phản Hư!
Răng rắc!
Một đạo Lôi Long dài tới mấy vạn mét, mang tho khí tức hủy diệt kinh người, từ trên trời cao giáng xuống dưới, hung hăng đánh trúng thân thể của Diệp Trần!
Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không đến có chút ngạc nhiên:
"Lôi kiếp này không khỏi cũng quá mạnh đi! Nếu như Hóa Thần thiên quân bình thường thì chỉ sợ trong khoảnh khắc là có thể bị lôi kiếp này đánh thành tro cặn bã!"
Diệp Trần không khỏi âm thầm cảm khái:
Nếu không phải thân thể của hắn đã ở Hạo Thiên giới được Thế Giới Chi Tâm rèn luyện, lôi kiếp cường đại như thế, hắn cho dù không chết thì cũng phải bị thương a!
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, lúc đột phá dẫn tới lôi kiếp vẫn luôn có quan hệ trực tiếp với thực lực của người tu chân, cũng là đột phá cảnh giới Hóa Thần, thực lực càng cường đại thì sẽ dẫn tới lôi kiếp tự nhiên cũng càng mạnh.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
...
Trọn vẹn liên tiếp chín đạo thần lôi khủng khiếp đi qua, cho dù là thân thể của Diệp Trần bây giờ sớm đã cường đại tới tình trạng biến thái, cũng mơ hồ cảm thấy một chút đau.
Cũng may, chín đạo thần lôi qua đi, đạo thần lôi màu tím ở trên trời cao kia cuối cùng cũng lặng lẽ rời đi, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa, mây đen cũng theo đó mà tán đi, khôi phục trở lại bầu trời quang đãng như lúc ban đầu một lần nữa.
Ầm ầm!
Sau khi đột phá thành công tới cảnh giới Hóa Thần, khí tức của Diệp Trần cũng theo đó mà tăng vọt, lực lượng Nguyên Anh trên người của hắn cũng đã được chuyển hóa thành lực lượng cảnh giới Hóa Thần.
Hóa Thần tầng một... Hóa Thần tầng hai...Hóa Thần tầng ba...
Có lẽ là bởi vì, Diệp Trần một hơi bị đè nén hơn mười năm, lúc này sau khi đột phá thì tu vi của hắn thế mà một hơi trực tiếp tăng lên tới cảnh giới Hóa Thần tầng năm!
"Mặc dù không có lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới, tuy nhiên dựa vào tu vi bây giờ của ta, tăng thêm các loại át chủ bài, hẳn là đủ đễ dễ dàng treo Phản Hư Chân Quân lên đánh, thậm chí là Hợp Đạo Tiên Quân yếu một chút cũng có thể có lực đánh một trận, nhưng là đối với Độ Kiếp Tiên Đế cấp bậc bá chủ kia, trước mắt vẫn còn có khoảng cách không nhỏ."
Sau khi Diệp Trần âm thầm ước tính thực lực của mình bây giờ một chút, coi như tương đối hài lòng.
Lạc Hà tông của Hi Nguyệt chẳng qua chỉ là thế lực tam lưu ở Tu Chân giới, thực lực cao nhất trong môn phái chắc cũng chỉ tới cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân, không có khả năng có Độ Kiếp Tiên Đế.
Dù sao, bất kỳ một vị Độ Kiếp Tiên Đế nào vậy cũng là tồn tại đứng hàng đỉnh cao tại Tu Chân giới, bất kỳ một cái tông môn nào mà có Độ Kiếp Tiên Đế thì ngay lập tức được thăng lên làm hế lực nhất lưu.
"Trước tiên đi tìm tung tích của Hổ tử cái đã, sau đó thì khởi hành tiến về Lạc Hà tông cũng không muộn!"
Sau khi hạ quyết tâm, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, đã biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó:
Diệp Trần đã xuất hiện ở đại bản doanh Ác Lang bang:
Mặc dù hắn không có ở trên tinh cầu Mộc Lang tìm được khí tức của Hổ tử, thế nhưng lại tìm được một người quen khác, đó chính là Mã phó bang chủ của Ác Lang bang, Mã Tam Giang.
Lúc này Mã Tam Giang đang nằm nghiêng ở trên một tấm da Bạch Hổ to lớn, trong ngực một trái một phải có hai mỹ nữ yêu diễm ăn mặc quần áo mỏng manh, trên khuôn mặt hai mỹ nữ đang nở nụ cười đầy vẻ lấy lòng cầm hoa quả đút vào trong miệng của hắn, mà ở bên cạnh hai chân của Mã Tam Giang còn có hai tên bộ dáng da hoàn xinh đẹp, đang cúi đầu, đấm chân cho hắn.
Mã Tam Giang vừa đắc ý hưởng thụ lấy sự phục vụ của bốn người, một đôi bàn tay to còn thỉnh thoảng lướt qua lại trên thân thể mềm mại của hai mỹ nữ yêu diễm kia, quả nhiên thật là khoái hoạt!
"Mã phó bang chủ, thật sự là an nhàn a!"
Diệp Trần xuất hiện ở bên cạnh một cách lặng yên không tiếng động, nhàn nhạt mở miệng nói.
Chương 939 Đừng đắc tội người ngươi không nên đắc tội!
Hoắc!
Mã Tam Giang nghe được giọng nói này thì toàn thân lập tức giật mình, hiển nhiên là bị dọa cho phát sợ.
Mà sau khi hắn nhanh chóng nhìn vào nhận ra được Diệp Trần thì hai mắt trừng một cái, cả người ngay lập tức đều sợ tới choáng váng.
Như vậy thời gian qua đi hơn mười năm, Mã Tam Giang vẫn là liếc mắt thì nhận ra được Diệp Trần!
Hết cách rồi, năm đó thủ đoạn cường đại của Diệp Trần thực sự để cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, cả đời này hắn đều khó có khả năng quên.
Ngược lại là hai mỹ nữ yêu mị trong ngực của Mã Tam Giang kia hiển nhiên còn chưa ý thức được, tình huống trước mắt là như thế nào, nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện thì lập tức hướng về phía Diệp Trần quát lạnh nói:
"Ngươi là người phương nào? Lại dám xông vào tổng bộ của Ác Lang bang ta!"
"Lại dám nói như vậy với Mã bang chủ, ngươi rất to gan! Không muốn sống sao?"
Hai nữ tử yêu mị này hiển nhiên ngày bình thường được sủng ái mà làm nũng thành thói quen, hơn nữa nhìn thấy Diệp Trần còn trẻ tuổi như vậy, khí tức dường như cũng không mạnh cho lắm, hơn phân nửa là đệ tử của Ác Lang bang, thế mà cũng dám xông vào hậu viện, mở miệng nói lời bất kính với Mã Tam Giang, thế là trực tiếp quát tháo Diệp Trần.
Một mỹ nữ yêu mị trong đó sau khi quát tháo Diệp Trần xong thì dường như còn chưa hết giận, lại dựa sát vào trong ngực của Mã Tam Giang, dịu dàng nói:
"Bang chủ đại nhân, người kia là ai a? Lại dám gọi ngài là Mã phó bang chủ, toàn bộ tinh cầu Mộc Lang, ai không biết, ngài chính là trời của Ác Lang bang! Chính là hoàng của tinh cầu Mộc Lang! Hắn dám nói với ngài như vậy thì cần phải phanh thây xé xác!!"
Sau khi mỹ nữ yêu mị kia nói xong, vẫn không quên dùng thân thể mềm mại gợi cảm của nàng ta cọ xát vào trong ngực của Mã Tam Giang, hai mắt chờ đợi để nhận được lời khen ngợi của Mã Tam Giang.
Phải biết, trước kia nàng ta làm như thế, Mã Tam Giang đều vô cùng tán thưởng đối với nàng ta!
Tuy nhiên, lần này, nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng, nghênh đón nàng lại chính là một cái tát vô cùng thê thảm đau đớn!
Ba!
Sau khi Mã Tam Giang phản ứng lại, một bàn tay hung hăng tát vào trên mặt của nữ tử yêu mị kia, nữ tử yêu mị kia giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ngược ra ngoài, nửa gương mặt gần như đều bị Mã Tam Giang tát cho nát nhừ, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Lão tử nên lăng trì ngươi!!"
Sau khi Mã Tam Giang gầm thét một tiếng, ở dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của ba nữ tử còn lại, nhanh chóng từ trên giường nhảy lên một cái sau đó "Phù phù" một tiếng đã quỳ rạp xuống trước mặt người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mắt này.
"Vãn bối đáng chết! Không biết Diệp tiền bối tới, không có đón tiếp từ xa! Khẩn cầu tiền bối thứ tội!"
Mã Tam Giang quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Trần, cung kính mở miệng nói.
Thấy cảnh này, vô luận là nữ tử yêu mị bị Mã Tam Giang tát bay ra ngoài hay là ba nữ tử còn lại khác, tất cả ngay lập tức đều nhìn thấy mà choáng váng.
Phải biết, trong mắt bọn họ, Mã Tam Giang chính là tinh chủ tinh cầu Mộc Lang, là kẻ thống trị tuyệt đối của quả tinh cầu này!
Cho dù là thế lực đệ nhất tinh vực Thiên Hoang, trưởng lão Bách Luyện môn đến đây, các nàng cũng không có thấy Mã Tam Giang phải khúm núp như thế a!
Người tuổi trẻ có khí tức bình thường trước mắt này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Vậy mà có thể khiến Mã Tam Giang sợ hãi đến mức độ như vậy!
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Mã Tam Giang đang quỳ cúi trên mặt đất, cũng lười nói nhảm với hắn, thẳng đến chính đề nói:
"Hổ tử đâu?"
Ngoài Mã Tam Giang ra thì tất cả mấy người còn lại cũng vì đó mà sững sờ, hiển nhiên cũng không rõ ý tứ của Diệp Trần.
Mà Mã Tam Giang nghe được điều này thì trong nháy mắt vẻ mặt trắng bệch, toàn thân cũng nhịn không được mà run lẩy bẩy, mồ hôi đầm đìa ở trên lưng lắp bắp nói:
"Tiền, tiền bối...vãn bối vô năng! Thực sự phụ sự nhờ vả của ngài, Hổ đại nhân bị...bị người của Bách Luyện môn nhìn trúng, sau đó thì cưỡng ép mang về trong môn..."
Bốn nữ tử kia nghe được điều này, giờ mới hiểu được Hổ tử trong miệng Diệp Trần lại là nhân vật truyền kỳ kia của tinh cầu Mộc Lang bọn họ, Hổ đại nhân mà ngay cả Mã Tam Giang đều phải nhất nhất nghe theo!
"Người trẻ tuổi này, thế mà gọi Hổ đại nhân là Hổ tử? Bọn họ đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?"
Bốn nữ tử thi nhau líu lưỡi một lúc, trên mặt mũi của mọi người đầy vẻ kinh hãi, tất cả không thể không cúi đầu xuống, run lẩy bẩy, không còn dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Trần.
"Ngươi nói cái gì?"
Diệp Trần nhướng mày, trên mặt lập tức hiện ra vẻ âm trầm.
Thế mà có người dám đoạt đồ đệ của hắn!
Mã Tam Giang cũng cảm nhận được sự tức giận trên người Diệp Trần, toàn thân lập tức lại run lên, gần như dọa đến cũng muốn đi tiểu ra quần, vội vàng giải thích nói:
"Bách Luyện môn chính là đại thế lực đệ nhất của tinh vực Thiên Hoang, thực lực vượt xa Ác Lang bang, vãn bối căn bản không có sức chống lại! Hơn nữa Hổ đại nhân cũng không cho vãn bối hành động thiếu suy nghĩ!"
"Cũng may, Bách Luyện môn cũng là nhìn trúng tư chất của Hổ đại nhân, cho nên mới cưỡng éo thu Hổ đại nhân làm đồ đệ, thật ra thì cũng không có ác ý..."
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói hiện ra vẻ lạnh lùng:
"Không có ác ý? Đồ đệ của ta, chỉ là một cái Bách Luyện môn nho nhỏ cũng có thể bức bách được sao?"
Bốn nữ tử kia nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hai mắt của tất cả đều trừng lên một cái, mặt mũi cả bốn đều đầy vẻ chấn kinh, trong lòng đều hò hét không thôi:
"Hóa ra người trẻ tuổi này lại là sư phụ của Hổ đại nhân! Thảo nào mã bang chủ lại sợ hãi đối với hắn như thế!"
Nhất là nữ tử yêu mị bị Mã Tam Giang vỗ bay ra ngoài kia vào lúc này thật sự hối hận đến thối ruột thối gan, suýt chút nữa thì bị dọa cho trực tiếp ngất đi.
Nàng ta vốn nói ra lời nói kia là muốn lấy lòng Mã Tam Giang, nhưng không có nghĩ đến vậy mà đắc tội với một cái tồn tại khủng bố như thế!
Tuy nhiên, nàng ta không biết là, Diệp Trần nơi nào đi để ý loại con kiến hôi như nàng ta?
"Nói chỗ của Bách Luyện môn ra cho ta!"
Diệp Trần trực tiếp ra lệnh.
Mã Tam Giang nào dám do dự chút nào, vội vàng nói ngay:
"Bẩm tiền bối! Tông môn tổng bộ của Bách Luyện môn ở tinh cầu Thiên Hoang tinh cầu chủ của tinh vực Thiên Hoang..."
Mã Tam Giang còn chưa nói xong lời này thì không gian xung quanh bỗng nhiên hơi chao đảo một cái, Diệp Trần đã biến mất ngay tại chôc không thấy.
Ở sau khi xác nhận Diệp Trần đã thực sự rời khỏi đây, Mã Tam giang ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chậm rãi từ dưới đất bò dậy, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hết cách rồi, Mã Tam Giang đến nay vẫn còn nhớ rõ, Diệp Trần năm đó chỉ dùng thời gian ba ngày đã tiêu diệt tam đại thế lực lúc đó để cho hắn trở thành bá chủ tinh cầu Mộc Lang.
Hắn không hoài nghi chút nào, nếu như Diệp Trần muốn thu hồi mọi thứ ở đây thì quả thực quá dễ dàng!
Đúng lúc này nữ tử yêu mị vừa bị Mã Tam Giang tát gần nát khuôn mặt kia đã run lẩy bẩy bò tới, cầu khẩn nói:
"Bang chủ đại nhân, ta sai rồi! Ta thật không biết, hắn lại là sư phụ của Hổ đại nhân! Van cầu ngài tha cho ta lần này đi!"
"Hừ!"
Mã Tam Giang hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng:
"Tuy rằng Diệp tiền bối không có mở miệng, nhưng ngươi cảm thấy bản bang chủ còn có thể buông tha được ngươi sao?"
"Nhớ rõ! Kiếp sau, đừng đắc tội người mà ngươi không nên đắc tội!"
Nói xong lời này, Mã Tam Giang trực tiếp vỗ xuống một chưởng.
Bành!
Nữ tử yêu mị kia lập tức bị một chưởng của Mã Tam Giang vỗ chết tươi.
Ba nữ tử còn lại thấy cảnh này thì lập tức tất cả đều bị dọa đến mặt xám như tro, thân thể co rúm lại, run rẩy không thôi...
Chương 940 Hổ Tử nổi khùng
Sau khi Diệp Tràn rời khỏi tổng bộ Ác Lang bang, lại vượt qua hư không lần nữa, thẳng đến vị trí trung tâm của tinh vực Thiên Hoang mà đi.
Tinh cầu Thiên Hoang là tinh cầu chủ của tinh vực Thiên Hoang, cũng là căn cơ của Bách Luyện môn.
Lúc này:
Ở trên một ngọn núi trong Bach Luyện môn.
"Tiểu tử! Suy nghĩ như thế nào rồi? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra công pháp tu luyện, Bách Luyện môn chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi, chẳng những môn chủ đại nhân sẽ thu ngươi làm đồ đệ, Bách Luyện môn ta cũng sẻ vận dụng tất cả tài nguyên để toàn lực bồi dưỡng ngươi, như thế nào?"
Người nói chuyện là một ông lão có mặt mũi hiền lành, bên trong đôi mắt lại hiện ra nét nham hiểm, hơn nữa trong tiếng nói còn sử dụng một chút pháp môn mê hoặc.
Mà lúc này, đối diện với ông lão thì là một tên thanh niên có mái tóc đỏ dáng người khôi ngô, bỗng nhiên chính là Hổ tử ở hơn mười năm trước được Diệp Trần thu làm đồ đệ thứ hai, tuy rằng bộ dáng và thân hình biến hóa không nhỏ, thế nhưng mơ hồ vẫn còn có mấy phần khí tức như lúc trước, nhất là mái tóc đỏ kia thì chính là tiêu chí của Cuồng Ma nhất tộc.
Hai chân hai tay Hổ tử lúc này, tất cả đều bị xiềng xích trói khóa, hiển nhiên đã trở thành tù nhân của Bách Luyện môn.
"Hừ! Uổng ta còn tưởng rằng Bách Luyện môn các ngươi là danh môn chính phái, không nghĩ tới lấy lợi ra dụ không thành thì bắt đầu đổi thành tra tấn bức cung sao? Thật sự là hèn hạ vô sỉ!"
"Ta khuyên ngươi không cần phải uổng phí sức lực, Cuồng Hổ ta sẽ không phản bội sư phụ, cho dù đầu nhập làm môn hạ của các ngươi cũng không có khả năng giao công pháp mà sư phụ đã truyền cho ta đưa cho các ngươi!"
"Ngươi!!"
Lão giả kia nghe được điều này thì lập tức đột nhiên biến sắc, tuy nhiên sao đó thì vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi cười khặc khặc nói:
"Tiểu tử! Ngươi không phải thật sự cho là chỉ cần ngươi không nói thì chúng ta sẽ không có cách nào lấy được sao?"
"Nếu như không phải môn chủ đại nhân niệm tình ngươi là một nhân tài, một lòng muốn để ngươi gia nhập vào Bách Luyện môn thì sớm đã sử dụng thuật sưu hồn trực tiếp cưỡng ép rút trí nhớ của ngươi ra, há lại sẽ để lão phu ở chỗ này nới nhảm với ngươi?"
Vẻ mặt của Hổ tử đầu tiên là biến đổi, sau đó thì cười lạnh, nói:
"Các ngươi nếu như thật dám sử dụng thuật sưu hồn, vậy thì ta sẽ trực tiếp tự bạo nguyên thần, xong hết mọi chuyện!"
"Ngươi dám!!"
Ông lão nghe được lời này của Hổ tử thì hai mắt lập tức trừng một cái, trực tiếp quát lớn một tiếng:
Hổ tử cực kỳ khinh miệt lườm ông lão một cái, trực tiếp nhắm mắt lại, không tiếp tục để ý tới hắn.
Ông lão hung ác nham hiểm lập tức tức giận đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung lên, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì khác.
Nhiệm vụ mà môn chủ Bách Luyện môn giao cho hắn, nói đúng là thù phụ Hổ tử giao pháp môn tu luyện ra, hơn nữa không được gây tổn thương tới tính mạng của hắn.
Hắn vốn cho là, đối phương chăng rqua chỉ là một tên nhóc còn hai mươi tuổi, chính mình chỉ cần uy bức lợi dụ một phen thì chắc chắn có thể dễ như trở bàn tay, thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, cái tên này quả thực chính là cứng đầu cứng cổ, so với tảng đá còn cứng hơn!
Sau khi ông lão hung ác nham hiểm này thong thả đi tới đi lui mấy bước thì bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức lại cười khằng khặc một tiếng nữa:
"Tiểu tử, ta nghe nói, trong nhà ngươi còn có một gia gia đúng không?"
Hoắc!
Hổ tử nghe được điều này thì hai mắt lập tức đột nhiên mở to ra, bên trong đôi mắt bắn ra một đạo ánh sáng bức người, ngay cả ông lão hung ác nham hiểm kia cũng không thể không giật mình, nhịn không được mà lùi lại hai, ba bước.
"Khí thế của tiểu tử này thật mạnh! Rõ ràng mới chỉ có cảnh giới Kim Đan thế mà ngay cả lão phu cũng có phần không trấn áp được hắn!"
Tuy nhiên sau khi kinh ngạc xong, trên mặt ông lão hung ác nham hiểm lập tức hiện ra nụ cười đắc ý.
Biểu hiện lần này của Hổ tử, vừa đúng chứng minh hắn rất quan tâm tới gia gia của hắn!
"Tiểu tử, ngươi coi như không nghĩ cho mình thì cũng nên vì gia gia của ngươi mà suy nghĩ cho thật kỹ chứ?"
"Hồng hộc ~ hồng hộc ~ "
Hổ tử nghe được điều này, hô hấp lập tức trở nên dồn dập lên, bên trong đôi mắt cũng bắt đầu hơi đỏ hoe, trên thân dâng lên một cỗ sát khí kinh người!
Ngay cả ông lão hung ác nham hiểm cảnh giới Nguyên Anh kia cũng bị khí thế kinh người của Hổ tử dọa cho lại phải liên tục lùi lại, tuy nhiên sau đó, trong mắt hiện ra vẻ hưng phấn trong mắt cũng càng trở nên nồng đậm.
Ba! Ba!
Ông lão hung ác nham hiểm bỗng nhiên giơ tay cao lên vỗ một cái:
Sưu sưu!
Mấy đạo nhân ảnh từ dưới núi vọt lên, còn mang theo một ông lão tóc trắng xóa, bỗng nhiên chính là gia gia của Hổ tử.
"Gia gia!!"
Hổ tử nhìn thấy gia gia bị đối phương bắt lại thì lập tức rống lớn một tiếng, ngay lập tức từ dưới đất nhảy lên, liều mạng giằng co.
Xích sắt buộc chặt lấy tay chân hắn chính là một kiện Thánh khí, lấy tu vi của hắn chỉ có cảnh giới Kim Đan thì căn bản không có cách nào tránh thoát.
"Lão thất phu! Uổng các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, vậy mà dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như thế!!"
Hổ tử vừa tức vừa giận, thế nhưng lại từ đầu đến cuối không cách nào thoát khỏi trói buộc của xích sắt.
Ông lão hung ác nham hiểm cười lạnh, một mặt giễu cợt nói:
"Tiểu tử thật sự là ngây thơ! Từ xưa người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết!"
"Bây giờ ngươi chỏ có hai loại lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn giao ra công pháp mà ngươi tu luyện, chẳng những có thể cứu được tính mạng của gia gia ngươi, những điều kiện mà môn chủ đại nhân đã hứa hẹn trước đó, toàn bộ vẫn được áp dụng không thay đổi!" "Hoặc là lão phu trước tiên sẽ làm thịt gia gia của ngươi, sau đó lại dùng thuật sưu hồn, cưỡng ép tới đọc trí nhớ của ngươi!"
Sau khi hổ tử vùng vẫy được một lúc, dường như cũng biết căn bản là không thể nào thoát khỏi xích sắt, cảm xúc cũng theo thời gian trôi qua mà bình tĩnh lại, nhìn qua gia gia mình bị đệ tử của Bách Luyện môn áp lấy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ do dự.
"Ta..."
Ngay vào lúc Hỏ tử nhịn không được muốn thỏa hiệp thì gia gia của Hổ tử chợt quát lớn một tiếng:
"Hổ tử! Chúa cũng không thể bởi vì gia gia mà phản bội Diệp tiền bối a! Hơn nữa công pháp tổ truyền vô thượng của chúng ta, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay của người ngoài! Bằng không gia gia cho dù chết cũng sẽ không tha thứ cho cháu!"
Sau khi Hổ tử nghe xong những lời mà gia gia mình nói thì bỗng nhiên cắn răng một cái.
Sắc mặt của ông lão hung ác nham hiểm kia bỗng nhiên thay đổi, lập tức hướng về phía đệ tử Bách Luyện môn đang áp lấy gia gia của Hổ tử, quát lớn một tiếng:
"Hắn muốn tự bạo! Mau ngăn cản hắn!!"
Đáng tiếc, đã muộn mất rồi.
"Bành!"
Cả người gia gia của Hổ tử ngay lập tức vỡ tung, hóa thành một đám sương máu, ngay cả hai tên đệ tử Bách Luyện môn đang áp giải hắn cũng trực tiếp bị nổ bay ra ngoài, bị thương không nhẹ.
"Gia gia!!!"
Hổ tử thấy cảnh này thì đầu lập tức ông ông, giống như lập tức sẽ nổ tung, đôi mắt hắn trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi trông rất kinh khủng!!
"A!!!"
Hổ tử ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, huyết mạch Cuồng Ma trên người trong nháy mắt sôi trào lên, một cỗ sát khí kinh thiên xông thẳng lên trời cao, đều bao trùm phạm vi vạn dặm vào trong đó!
Bành! Bành! Bành! Bành!
Hổ tử đã hoàn toàn nổi điên, huyết mạch Cuồng Ma trong cơ thể vào thời khắc này đã hoàn toàn bộc phát ra, xích sắc có thể so với Thánh khí kia vậy mà trong nháy mắt bị tay chân của hắn rõ ràng kéo đứt! "Cái gì!!"
Ông lão hung ác nham hiểm và mấy tên đệ tử Bách Luyện môn kia ngay lập tức sắc mặt đều thay đổi lớn, hiển nhiên không nghĩ tới, Hổ tử bị kích thích thì như hoàn toàn biến trở thành một người khác, thực lực vậy mà thoáng cái tăng vọt đến mức độ kinh khủng như vậy.
"Các! Ngươi! Đều! Phải! Chết!!!"
Sau khi Hổ tử thoát khỏi sự trói buộc của xích sắt thì hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy người trước mắt, giọng nói khàn khà, tóc đỏ tung bay, như thể Ma Vương leo ra từ trong địa ngục!
Ầm ầm!
Trong hư không bỗng nhiên rung mạnh một cái, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Sau đó:
Một đạo ánh sáng trắng chói mắt chiếu vào bóng tối bên trong hư không vô tận.
"Cuối cùng cũng thành công!"
Diệp Trần cảm nhận được thông đạo không gian chính mình tái tạo đã kết hợp hoàn mỹ với bình phong của không gian Tu Chân giới!
"Thời Không pháp tắc, Tu phục!!!"
Diệp Trần hét lớn một tiếng, từng đạo phù văn ẩn chứa Thời Không pháp tắc từ trong cơ thể của hắn nổ bắn mà ra, bắt đầu dung nhập vào trên thông đạo thời không mà hắn vừa mới tái tạo ra lần nữa.
Ầm ầm!
Trong hư không lại truyền tới một tiếng rung động dữ dội.
Sau khi Diệp Trần liên tục không ngừng nghỉ dung nhập Thời Không pháp tắc vào trên thông đạo không gian, trong đạo ánh sáng chói mắt ở phía trước kia, bắt đầu chậm rãi xuất hiện một vết nứt, sau đó thì càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, thẳng đến lúc thực sự tạo thành một cái thông đạo.
Hô hô hô hô!
Thông đạo không gian vừa mới ngưng tụ thành hình, một cỗ thiên địa linh khí mênh mông từ đầu bên kia của thông đạo tràn vào bên trong Hạo Thiên giới một cách điên cuồng.
"Đả thông!"
Diệp Trần vui không choáng ngợp, lập tức đón linh khí thiên địa giống như sóng thần kia, chậm rãi đi vào đầu bên kia của thông đạo.
Diệp Trần bước ra một bước, cả người trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, hiển nhiên đã rời khỏi Hạo Thiên giới.
Mà vào lúc này, sau khi thiên địa linh khí của Tu Chân giới rót vào bên trong Hạo Thiên giới.
Đám người Cuồng Tiên môn một mực thủ hộ ở đỉnh núi Everest lúc này còn đang lo lắng chờ đợi.
"Chủ nhân cũng đã đi vào trong đó gần nửa năm, làm sao còn không thấy có động tĩnh gì?"
Tuyết Cơ đứng ở trên đỉnh ngọn núi Everest trên mặt đầy vẻ lo lắng, nhịn không được lại mở miệng nói.
Đường Thanh Nhã cũng mặt mũi đầy vẻ u sầu:
"Sẽ không phải là có chuyện gì xảy ra chứ?"
Chúc Minh Phi ở một bên, lại ngược lại vẻ mặt rất bình tình:
"Mọi người cũng không cần phải quá lo lắng! Trên thế giới này, đã không có bất kỳ thứ gì có thể uy hiếp được môn chủ đại nhân, theo ta thấy, môn chủ muốn đả thông thông đạo giữa Hạo Thiên giới và thế giới khác, vốn cũng không phải là chuyện dễ dàng, khẳng định cần phải có thời gian, chúng ta cứ tĩnh tâm chờ đợi là được!"
Đường Thanh Nhã và Tuyết Cơ nghe được điều này thì thần sắc lúc này mới hơi dịu đi một chút.
Đúng lúc này:
Ầm ầm!
Phía dưới bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang lớn, toàn bộ đỉnh núi Everest trong phạm vi mấy trăm dặm đều hung hăng lắc lư một cái, giống như xảy ra một cơn địa chấn cỡ lớn!
"Tình huống là như thế nào?"
Chúng đệ tử Cuồng Tiên môn, tất cả ngay lập tức đều thi nhau phi thân ra, nhanh chóng tiến vào trong tình trạng cảnh giác.
"Các ngươi mau nhìn!"
Chúc Tiểu Bạch bỗng nhiên chỉ vào tiên mộ, hô to một tiếng.
Những người còn lại thi nhau nhìn lại, tất cả lập tức đều sợ tới ngây người!
Chỉ thấy, một vật thể hình dạng sương mù màu trắng từ trong tiên mộ bắn ra ngoài, bay thẳng mây trời phía trên!
"Đây là... Linh khí hóa sương mù?"
"Linh khí thiên địa thật là nồng nặc!"
"Chẳng lẽ là...Môn chủ đại nhân đã thành công rồi?"
...
Sau khi những linh khí thiên địa vô cùng nồng đậm kia từ trong tiên mộ phun ra, nhanh chóng dung nhập vào bên trong không gian xung quanh.
Trong lúc nhất thời, những dãy núi ở mấy trăm dặm xung quanh đỉnh núi Everest, linh khí vốn đều đã khô kiệt, không còn một chút sinh cơ nào, bây giờ lại tiên khí lượn lờ, linh khí dồi dào, giống như tiên cảnh nhân gian!
"Môn chủ đại nhân thật sự đã làm được! Linh khí thiên địa nồng đậm như thế, ta có nắm chắc trong khoảng một năm tăng lên tới cảnh giới Nguyên Anh!"
"Một năm? Linh khó nồng đậm như vậy, cùng với pháp môn tu luyện nghịch thiên mà môn chủ truyền thụ cho thì ta chỉ cần nửa năm là đủ!"
"Theo cái xu thế phát triển này, linh khí trên toàn cầu được khôi phục cũng ở trong tầm tay! Chỉ sợ không cần bao nhiêu năm thì ngay cả cường giả cảnh giới Hóa Thần cũng sẽ xuất hiện rất nhiều a?"
...
Ngay vào lúc mọi người của Cuồng Tiên môn, tất cả đều đang vui mừng trong lúc linh khí được khôi phục lại thì Diệp Trần lúc này đã thông qua thông đạo không gian, thuận lợi tiến vào Tu Chân giới.
"Nơi này là...Mê La Tinh Hải?"
Diệp Trần nhìn xung quanh một vòng, lập tức hơi có chút kinh ngạc.
Nhớ rõ hắn lần trước rời khỏi Trái Đất, thông qua Thông Thiên lộ, tiến vào Tu Chân giới, là một nơi vắng vẻ có tên là tinh vực Thiên Lang.
Mà lần này, sau khi hắn tái tạo lại thông đạo không gian thì lại xuất hiện ở Mê La Tinh Hải.
"Đúng! Xem ra, Mê La Tinh Hải mới là lối vào kết nối giữa Hạo Thiên giới và Tu Chân giới, Hạo Thiên đại đế sở dĩ thiết lập điểm trận pháp truyền tống ở một cái tinh vực xa xôi vắng vẻ là để che giấu tai mắt người!"
Ngay vào lúc Diệp Trần đang âm thầm suy nghĩ:
Ầm ầm!
Toàn bộ Mê La Tinh Hải bỗng nhiên lắc lư kịch liệt một trận!
"Không tốt! Hạo Thiên đại đế bố trí cấm chế xung quanh Mê La Tinh Hải dường như đang chậm rãi tan rã, chẳng lẽ là bởi vì ta đã thông hai giới với nhau một lần nữa, hai thế giới tạo thành một hàng rào năng lượng, cho nên dẫn đến lực lượng cấm chế xung quanh Mê La Tinh Hải bị xung kích...."
Sắc mặt Diệp Trần lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, chuyện mà hắn cực kỳ lo lắng xem ra vẫn là cuối cùng sắp xảy ra!
Một khi lực lượng cấm chế của Mê La Tinh Hải biến mất thì người bên ngoài tiến vòa Mê La Tinh Hải giống như vào chỗ không người, sau đó thì lối vào Hạo Thiên giới kia sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
Nếu là tương lai, đại quân Tu Chân giới xâm lấn Hạo Thiên giới, lấy Diệp Trần trước mắt chỉ có thực lực của chưởng khống giả cấp một thì thật đúng là chưa chắc đã có thể ngăn cản.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức chuẩn bị sử dụng lực lượng của Thế Giới đi ngăn cản cấm chế vỡ vụn, thế nhưng lại thất bại!
"Tình huống như thế nào?"
Diệp Trần vừa ra tay, lúc này mới phát hiện chính mình đã không còn cách nào điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới.
Hóa ra, Diệp Trần chỉ có thể ở bên trong Hạo Thiên giới mới có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới, mà bây giờ một khi đã tiến vòa bên trong Tu Chân giới thì lực lượng thế giới đã không thể nào sử dụng.
Sắc mặt Diệp Trần lập tức càng trở nên khó coi.
Hắn ở bên trong Hạo Thiên giới không có gì là không làm được, cũng bởi vì có lực lượng thế giới chèo chống, bây giờ trở lại Tu Chân giới, tương đương với lại trở về tu chân giả bình thường như trước kia.
Hắn hôm nay, chỉ vẻn vẹn là một tu chân giả cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, tuy rằng dựa theo lực lượng pháp tắc cùng với mình có rất nhiều át chủ bài, chắc là đủ để chống lại với cường giả cảnh giới Hợp Đạo tiên quân, nhưng cùng với cường giả chân chính đứng đầu ở thế giới này vẫn như cũ có sự chênh lệch không nhỏ.
Duy nhất để Diệp Trần cảm thấy may mắn chính là, tuy cấm chế xung quanh Mê La Tinh Hải vỡ vụn, thế nhưng người bên ngoài lại không hề biết về điều đó.
Dựa theo lối tư duy như trước kia, Mê La Tinh Hải cách mỗi trăm năm mới có thể mở ra một lần, lúc một trăm năm này còn chưa có tới thì chắc là không có người nào dám tùy tiện xông loạn vào đây!
"Xem ra ta phải nhanh chống tìm tới Hi Nguyệt kiếp này, đưa nàng mang về Hạo Thiên giới!"
Sau khi trở thành chưởng khống giả cấp một của Hạo Thiên giới, Diệp Trần đã lĩnh hội được biện pháp phục sinh cho Hi Nguyệt.
Đó chính là đưa Hi Nguyệt ở kiếp này vào bên trong Hạo Thiên giới, sử dụng lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới dung hợp thân thể kiếp này với linh hồn kiếp trước của Hi Nguyệt lại với nhau.
Chỉ có điều, hắn ở bên trong Hạo Thiên giới là thần không có gì làm không được, bây giờ tiến vào Tu Chân giới, lại vẻn vẹn chỉ là một tên tu chân giả bình thường chỉ có cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi, hơn nữa còn đắc tội không ít thế lực cường đại ở Tu Chân giới, muốn mang Hi Nguyệt ở kiếp này về Hạo Thiên giới thì chỉ sợ không quá dễ dàng...
Chương 937 Chấp niệm của Tuyệt Vô Địch
Cuối cùng, Diệp Trần quyết định vì để phòng ngừa đêm dài lắm mộng, ngay lập tức khởi hành tiến về Lạc Hà tông, mang Hi Nguyệt kiếp này về tới Hạo Thiên giới.
Tuy nhiên ở trước khi rời đi, Diệp Trần lại cố ý bày ra hơn trăm lần cấm chế ở xung quanh thông đạo không gian và mấy chục đạo phòng hộ trận pháp để tránh bị người phát hiện.
Thật ra thì, thông đạo giữa Hạo Thiên giới và Tu Chân giới ở trong quả tinh cầu duy nhất trên tầng tinh vực thứ tám trong Mê La Tinh Hải.
Người bình thường căn bản không dám đặt chân lên Mê La Tinh Hải cho nên khả năng bị phát hiện cực kỳ nhỏ bé.
Thế nhưng là, Diệp Trần không dám đánh cược!
Hạo Thiên giới bây giờ so với Tu Chân giới thì thực sự quá yếu đuối!
Nếu như có hắn trấn thủ ở Hạo Thiên giới thì dựa vào lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới thì có lẽ còn có thể ngăn cản thế lực Tu Chân giới xâm lấn.
Thế nhưng là hắn bây giờ nhất định phải đi Lạc Hà tông một chuyến, nếu ở thời điểm này bị người phát hiện cái thông đạo này đi về Hạo Thiên giới, ở trong Tu Chân giới tùy tiện chọn một cái tông môn trung đẳng ra, xâm lấn tới vị diện Trái Đất thì có thể quét ngang toàn bộ Trái Đất cũng như Hạo Thiên giới một cách dễ dàng!
Cho nên, hắn không thể không cẩn thận.
Sau khi bố trí xong tất cả, Diệp Trần lúc này mới vượt qua hư không, từ tầng tinh vực thứ tám đến tầng tinh vực thứ bảy sau đó là thứ sáu, sau đó là thứ năm...
Cuối cùng Diệp Trần thuận lợi đi tới tầng tinh vực thứ nhất, sau đó bay ngang qua bầu trời, trước mắt xuất hiện một quả tinh cầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tinh cầu Sơ Thủy!
"Dựa theo mốc thời gian của Tu Chân giới thì bản thân bước vào Mê La Tinh Hải đến nay đã được hơn mười năm, những người cùng ta tiến vào Mê La Tinh Hải, đoán chừng sớm đã rời đi rồi chứ?"
Diệp Trần âm thầm lẩm bẩm một câu, đồng thời theo bản năng phóng thần niệm ra ngoài, hướng phía quả tinh cầu Sơ Thủy kia quét hình mà đi, lại tuyệt đối không nghĩ tới, vậy mà phát hiện mấy chục đạo khí tức!
"Bên trên tinh cầu Sơ Thủy có người? Mê La Tinh Hải cũng đã tiến vào thời kỳ im lặng, những người này làm sao không có rời đi? Nếu để cho bọn họ phát hiện cấm chế bên trong Mê La Tinh Hải biến mất thì chỉ sợ không thể không tạo ra sự chấn động cho toàn bộ Tu Chân giới! Những người này, tuyệt đối không thể lưu!"
Diệp Trần vừa nghĩ đến đây, thân thể lập tức nhoáng một cái, gia tăng tốc độ lên tới cực hạn, bay thẳng về phía mấy chục đạo khí tức kia mà đi.
Lúc này:
Ở trên tinh cầu Sơ Thủy, bên cạnh cái cái tượng đài khổng lồ cao tới tám vạn mét kia bỗng nhiên có mấy đạo thân ảnh.
Nơi mà xuất hiện một trăm cái danh tự của một trăm người khiêu chiến trên tượng đài khổng lồ kia, sớm đã không còn sáng chói như trước đó, đồng thời danh tự cũng biến mất luôn ở trên đó, duy chỉ có ở dưới chân của tượng đài còn có hai chữ, lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hai chữ kia bỗng nhiên chính là "Diệp Trần!"
Hóa ra:
Trên cái tượng đài này thể hiện ra là tên của tất cả những người tham gia khiêu chiến vượt ải, những người vượt ải phàm là chết ở bên trong Mê La Tinh Hải hoặc là trở lại tinh cầu Sơ Thủy thì tên sẽ bị biến mất khỏi trên tượng đài, mà chỉ cần người còn ở bên trong Mê La Tinh Hải, tên sẽ luôn luôn tồn tại.
Diệp Trần vẫn luôn chưa từng trở về, cho nên tên của hắn, tự nhiên cũng vẫn luôn bảo lưu ở trên đó.
"Lão đại, chúng ta đến tột cùng còn phải ở trên cái nơi quỷ quái này cho tới lúc nào? Cứ tiếp tục như vậy nữa, thật sẽ ép người thành điên mất!"
Bên trong mấy cái bóng người kia, một người trong đó bỗng nhiên oán trách một câu.
Chẳng mấy chốc, người này cũng đã nhận được sự tán đồng của những người khác:
"Đúng vậy! Mê La Tinh Hải cũng đã khép lại, cái tên gọi là Diệp Trần kia coi như không chết cũng tuyệt đối không có khả năng từ bên trong chạy ra, Tuyệt sư huynh vẫn còn để chúng ta thủ tại chỗ này, cái này so với lưu vong thì có khác gì a!"
"Má nó! Chúng ta đều đã ở chỗ này được hơn một năm, đây con mẹ nó lúc nào thì mới được trở về a?"
"Tuyệt sư huynh sẽ không quên chúng ta đi rồi chứ?"
"Hay là chúng ta đi thẳng về phục mệnh, nói Diệp Trần kia đã chết ở bên trong!"
...
Mấy người bàn tán một lúc, trong đám người, một người đàn ông trung niên cầm đầu, yếu ớt thở dài một hơi nói:
"Ta làm sao lại không muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này? Nhưng Tuyệt sư huynh có tính tình như thế nào, các ngươi chẳng lẽ không rõ sao? Nếu như chúng ta cứ trở về như vậy sẽ bị hắn giết đi! Trừ khi chúng ta mãi mãi không trở về Kình Thương tông!"
Người đàn ông trung niên vừa nói ra khỏi miệng, những người còn lại lập tức thi nhau trầm mặc.
Đúng lúc này bỗng nhiên có một người chỉ vào trên tượng đài, cao giọng nói:
"Các ngươi mau nhìn! Danh tự biến mất!"
Mọi người thi nhau nhìn lại, quả nhiên dưới chân tượng đài, hai chữ "Diệp Trần vẫn luôn lóe ra ánh sáng, ánh sáng bắt đầu từ từ tối dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy."
Trên toàn bộ tinh cầu Sơ Thủy lập tức càng trở nên tối tăm hơn!
"Ha ha ha! Cuối cùng thì cũng đã đợi tới cái ngày này!"
"Tên đã biến mất cũng mang ý nghĩa, cái tên gia hỏa gọi là Diệp Trần kia đã chết ở bên trong Mê La Tinh Hải!"
"Chúng ta cuối cùng có thể đi trở về phục mệnh rồi! Ha ha ha!"
...
Mấy người lập tức hưng phấn nhảy dựng lên rất cao, mọi người đều vui như thể được mùa.
Lúc này, người đàn ông trung niên kia lại mở miệng lần nữa:
"Chờ một chút! Ta nhớ được danh tự người vượt ải biến mất ở trên tượng đài kia thì có hai loại khả năng!"
"Hoặc là nói rõ hắn đã chết ở bên trong Mê La Tinh Hải! Hoặc là đại biểu hắn về tới tinh cầu Sơ Thủy..."
Người đàn ông trung niên kia vừa mới thốt ra, mấy người trước đó còn hưng phấn không thôi, lập tức giống như bị người nào đó bóp lấy cổ như bóp cổ con vịt, nụ cười trên môi thi nhau cứng lại, trên khuôn mặt không thể không hiện ra vẻ cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.
Không nghĩ tới, người đàn ông trung niên kia lúc này lại cười ha ha một tiếng, nói:
"Đùa các ngươi thôi! Mê La Tinh Hải sớm đã khép lại, cho dù là Độ Kiếp Tiên Đế cũng đừng hòng từ trong đó mà thoát ra, huống chi là Diệp Trần này, chẳng qua chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, cho dù là thiên tài đi nữa, cũng không có khả năng lợi hại hơn so với Tiên Đế a? Chắc chắn là chết ở bên trong rồi a! Ha ha ha!!" Mấy người còn lại nghe vậy thì lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm:
"Lão đại, ngươi vừa rồi thật sự là sắp dọa chết ta rồi đấy!"
"Nói như vậy, chúng ta thật có thể trở về phục mệnh rồi chứ?"
"Nói nhảm! Chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn ở lại mãi nơi này hay sao?"
"Đi đi đi! Lão tử thật một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này!"
...
Mấy người vừa mắng vừa cười toe toét, thi nhau phóng lên trời cao, vượt qua hư không mà đi.
Đợi đến khi mấy người kia rời đi, một bóng người từ đằng sau tượng đài chậm rãi đi ra, bỗng nhiên chính là Diệp Trần.
Hắn vừa rồi nghe được lời đối thoại của mọi người, sau khi trải qua cân nhắc một phen, quyết định không giết mấy người này.
Mấy người này rõ ràng đều là đệ tử của Kình Thương tông, chắc là do Tuyệt Vô Địch mệnh lệnh, luôn trông coi ở trên tinh cầu Sơ Thủy, chính là vì muốn xác nhận tin tức cuối cùng của Diệp Trần.
Theo suy nghĩ của Diệp Trần thì bây giờ bọn họ như là đã nhận định mình đã chết, hơn nữa không có phát hiện biến hóa của Mê La Tinh Hải, để bọn hắn trở về truyền tin cho Tuyệt Vô Địch cũng tốt.
Phải biết, giống loại môn phát như Kình Thương tông, bình thường đều sẽ thu thập ngọc giản mệnh hồn của môn hạ đệ tử, một khi mất mạng ở bên ngoài, trong môn sẽ biết được, cho nên Diệp Trần mà giết bọn hắn, khó tránh khỏi sẽ đánh cỏ kinh xà.
"Tuyệt Vô Địch a Tuyệt Vô Địch! Xem ra chấp niệm của ngươi đối với ta thật đúng là đủ sâu a! Nếu không phải ta còn có chuyện quan trọng hơn muốn đi làm thì chắc chắn sẽ tự mình đi lấy cái mạng chó của ngươi!"
Sau khi Diệp Trần thấp giọng lầm bầm một câu, thấy mấy tên đệ tử Kình Thương tông đã biên mất ở bên trong Tinh Hải, hắn cũng phóng lên trời cao hướng tinh vực Thiên Hoang cách Mê La Tinh Hải gần nhất mà đi.
Chương 938 Đột phá cảnh giới Hóa Thần
Nửa ngày sau, Diệp Trần đã đi tới khu vực biên giới của tinh vực Thiên Hoang, một quả tinh cầu quen thuộc xuất hiện ở trước mắt của hắn, đồng thời trong đầu không thể không hiện lên đạo thân ảnh của một thiếu niên.
"Cái này nhoáng một cái đã mười mấy năm, cũng không biết tiểu gia hỏa Hổ tử này bây giờ như thế nào?"
Lúc trước, Diệp Trần đi ngang qua tinh cầu Mộc Lang ở tinh vực Thiên Hoang đã từng thu một thiếu niên có huyết mạch Cuồng ma làm đồ đệ tên là Hổ tử.
Lúc Diệp Trần rời khỏi tinh cầu Mộc Lang, Hổ tử cũng đã thức tỉnh huyết mạch Cuồng Ma, hơn nữa Diệp Trần lại truyền thụ pháp môn vô thượng của Cuồng Ma nhất tộc là Cuồng Ma Thánh Tâm quyết cho tiểu gia hỏa này.
"Tu vi của ta dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong thời gian quá dài, lần này tiến về Lạc Hà tông khó đảm bảo sẽ không gặp phải phiền phức gì, không bằng ngay ở trên quả tinh cầu này tăng tu vi lên tới cảnh giới Hóa Thần, lại đi Lạc Hà tông cũng không muộn, thuận tiện còn có thể nhìn đồ đệ kia của ta một chút..."
Sau khi hạ quyết tâm, thân thể Diệp Trần lập tức nhoáng một cái, đi qua tầng khí quyển, vững vàng rơi vào phía trên bề mặt của tinh cầu Mộc Lang
Phóng xuất thần niệm ra, lấy sức mạnh thần thức của Diệp Trần đủ để trong nháy mắt bao trùm cả một quả tinh cầu nhỏ như vậy.
Tuy nhiên:
Sau khi thần niệm của Diệp Trần đảo qua một lần, cũng không có tìm được khí tức của Hổ tử.
"Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này đã rời khỏi tinh cầu Mộc Lang đi tới những tinh vự khác? Xem ra ta có chút đánh giá thấp trình độ tiến bộ của tu vi hắn!"
Bình thường mà nói, tu chân giả chỉ có sau khi đạt tới cảnh giới Nguyên Anh mới có thể vượt qua hư không một cách tự nhiên.
Dựa theo những mong đợi của Diệp Trần đối với Hổ tử trước đó, có thể ở trong vòng hai mươi năm đạt tới cảnh giới Nguyên Anh thì đã rất tốt rồi.
Mà bây giờ xem ra, tiểu gia hỏa này dường như đã vượt qua khỏi đánh giá của Diệp Trần đối với hắn.
Đương nhiên cũng không bài trừ một khả năng khác, Hổ tử cũng không phải là chính mình rời khỏi tinh cầu Mộc Lang, có lẽ là được người khác mang đi.
"Thôi! Ta trước tiên đột phá đến cảnh giới Hóa Thần, sau đó lại đi tìm hiểu tung tích của tên tiểu gia hỏa này!"
Vừa nghĩ đến đây:
Diệp Trần tùy tiện tìm một chỗ, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu vận chuyển Thôn Thiên thần công.
Ngay sau đó:
Ầm ầm!
Trên trời cao, bắt đầu xảy ra hiện tượng khác lạ, trên dưới quanh người Diệp Trần cũng chiếu sáng rạng rỡ, trong đan điền, khí tức đã hoàn toàn sôi trào lên, dường như lúc nào cũng muốn đột phá.
Thật ra thì sớm ở mười năm trước, tu vi của Diệp Trần đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phòng, chờ đợi ở bên trong hơn mười năm, chân nguyên trong cơ thể sớm đã tích lũy đến một cái cấp độ cực kỳ khủng bố.
Lúc đầu ở bên trong Hạo Thiên giới là có thể hoàn thành đột phá, thế nhưng Diệp Trần bây giờ quả là không muốn làm tiêu hao thiên địa linh khí trên Hạo Thiên giới, cho nên mới cố gắng chịu đựng không có tiến hành đột phá.
Bây giờ trở lại Tu Chân giới, cuối cùng không cần phải tiếp tục chịu đựng, lúc này mới vừa thôi động chân nguyên thì bầu trời cũng đã bắt đầu xuất hiện dị tượng, căn bản không cần để ý tới sự tồn tại của bích chướng, gần như một mạnh mà thành, một lần là xong!
Ầm ầm!!
Lực lượng Nguyên Anh trong cơ thể của Diệp Trần bắt đầu chậm rãi chuyển hóa thành lực lượng Hóa Thần, trên bầu trời uy lực của dị tượng lập tức càng trở nên loại hại hơn.
Trong phạm vi vạn dặm xung quanh, toàn bộ bị mây mù bao phủ, trong nháy mắt, thần lôi màu tím quay cuồng không ngừng, giống như một con Thần Long màu tím dài tới hơn một trăm mét gầm thét bay lên như thể muốn hủy diệt toàn bộ thế giới này!
Những người bình thường ở bên trên tinh cầu Mộc Lang kia nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế thì lập tức dọa đến thi nhau quỳ xuống dưới đất, run lẩy bẩy.
Cho dù là tu chân giả có tu vi không kém, cũng bị cảnh tượng trước mắt này làm cho rung động.
Phải biết, cường giả Nguyên Anh đỉnh phong bình thường đột phá đến cảnh giới Hóa Thần thì tuyệt đối không có khả năng dẫn phát ra thiên địa dị tượng dọa người như thế.
Diệp Trần đột phá tới cảnh giới Hóa Thần dẫn tới động tĩnh còn kinh khủng hơn nhiều so với cường giả đột phá đến cảnh giới Phản Hư!
Răng rắc!
Một đạo Lôi Long dài tới mấy vạn mét, mang tho khí tức hủy diệt kinh người, từ trên trời cao giáng xuống dưới, hung hăng đánh trúng thân thể của Diệp Trần!
Ngay cả Diệp Trần thấy cảnh này cũng không thể không đến có chút ngạc nhiên:
"Lôi kiếp này không khỏi cũng quá mạnh đi! Nếu như Hóa Thần thiên quân bình thường thì chỉ sợ trong khoảnh khắc là có thể bị lôi kiếp này đánh thành tro cặn bã!"
Diệp Trần không khỏi âm thầm cảm khái:
Nếu không phải thân thể của hắn đã ở Hạo Thiên giới được Thế Giới Chi Tâm rèn luyện, lôi kiếp cường đại như thế, hắn cho dù không chết thì cũng phải bị thương a!
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, lúc đột phá dẫn tới lôi kiếp vẫn luôn có quan hệ trực tiếp với thực lực của người tu chân, cũng là đột phá cảnh giới Hóa Thần, thực lực càng cường đại thì sẽ dẫn tới lôi kiếp tự nhiên cũng càng mạnh.
Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!
...
Trọn vẹn liên tiếp chín đạo thần lôi khủng khiếp đi qua, cho dù là thân thể của Diệp Trần bây giờ sớm đã cường đại tới tình trạng biến thái, cũng mơ hồ cảm thấy một chút đau.
Cũng may, chín đạo thần lôi qua đi, đạo thần lôi màu tím ở trên trời cao kia cuối cùng cũng lặng lẽ rời đi, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa, mây đen cũng theo đó mà tán đi, khôi phục trở lại bầu trời quang đãng như lúc ban đầu một lần nữa.
Ầm ầm!
Sau khi đột phá thành công tới cảnh giới Hóa Thần, khí tức của Diệp Trần cũng theo đó mà tăng vọt, lực lượng Nguyên Anh trên người của hắn cũng đã được chuyển hóa thành lực lượng cảnh giới Hóa Thần.
Hóa Thần tầng một... Hóa Thần tầng hai...Hóa Thần tầng ba...
Có lẽ là bởi vì, Diệp Trần một hơi bị đè nén hơn mười năm, lúc này sau khi đột phá thì tu vi của hắn thế mà một hơi trực tiếp tăng lên tới cảnh giới Hóa Thần tầng năm!
"Mặc dù không có lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới, tuy nhiên dựa vào tu vi bây giờ của ta, tăng thêm các loại át chủ bài, hẳn là đủ đễ dễ dàng treo Phản Hư Chân Quân lên đánh, thậm chí là Hợp Đạo Tiên Quân yếu một chút cũng có thể có lực đánh một trận, nhưng là đối với Độ Kiếp Tiên Đế cấp bậc bá chủ kia, trước mắt vẫn còn có khoảng cách không nhỏ."
Sau khi Diệp Trần âm thầm ước tính thực lực của mình bây giờ một chút, coi như tương đối hài lòng.
Lạc Hà tông của Hi Nguyệt chẳng qua chỉ là thế lực tam lưu ở Tu Chân giới, thực lực cao nhất trong môn phái chắc cũng chỉ tới cảnh giới Hợp Đạo Tiên Quân, không có khả năng có Độ Kiếp Tiên Đế.
Dù sao, bất kỳ một vị Độ Kiếp Tiên Đế nào vậy cũng là tồn tại đứng hàng đỉnh cao tại Tu Chân giới, bất kỳ một cái tông môn nào mà có Độ Kiếp Tiên Đế thì ngay lập tức được thăng lên làm hế lực nhất lưu.
"Trước tiên đi tìm tung tích của Hổ tử cái đã, sau đó thì khởi hành tiến về Lạc Hà tông cũng không muộn!"
Sau khi hạ quyết tâm, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái, đã biến mất ngay tại chỗ không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó:
Diệp Trần đã xuất hiện ở đại bản doanh Ác Lang bang:
Mặc dù hắn không có ở trên tinh cầu Mộc Lang tìm được khí tức của Hổ tử, thế nhưng lại tìm được một người quen khác, đó chính là Mã phó bang chủ của Ác Lang bang, Mã Tam Giang.
Lúc này Mã Tam Giang đang nằm nghiêng ở trên một tấm da Bạch Hổ to lớn, trong ngực một trái một phải có hai mỹ nữ yêu diễm ăn mặc quần áo mỏng manh, trên khuôn mặt hai mỹ nữ đang nở nụ cười đầy vẻ lấy lòng cầm hoa quả đút vào trong miệng của hắn, mà ở bên cạnh hai chân của Mã Tam Giang còn có hai tên bộ dáng da hoàn xinh đẹp, đang cúi đầu, đấm chân cho hắn.
Mã Tam Giang vừa đắc ý hưởng thụ lấy sự phục vụ của bốn người, một đôi bàn tay to còn thỉnh thoảng lướt qua lại trên thân thể mềm mại của hai mỹ nữ yêu diễm kia, quả nhiên thật là khoái hoạt!
"Mã phó bang chủ, thật sự là an nhàn a!"
Diệp Trần xuất hiện ở bên cạnh một cách lặng yên không tiếng động, nhàn nhạt mở miệng nói.
Chương 939 Đừng đắc tội người ngươi không nên đắc tội!
Hoắc!
Mã Tam Giang nghe được giọng nói này thì toàn thân lập tức giật mình, hiển nhiên là bị dọa cho phát sợ.
Mà sau khi hắn nhanh chóng nhìn vào nhận ra được Diệp Trần thì hai mắt trừng một cái, cả người ngay lập tức đều sợ tới choáng váng.
Như vậy thời gian qua đi hơn mười năm, Mã Tam Giang vẫn là liếc mắt thì nhận ra được Diệp Trần!
Hết cách rồi, năm đó thủ đoạn cường đại của Diệp Trần thực sự để cho hắn ấn tượng quá sâu sắc, cả đời này hắn đều khó có khả năng quên.
Ngược lại là hai mỹ nữ yêu mị trong ngực của Mã Tam Giang kia hiển nhiên còn chưa ý thức được, tình huống trước mắt là như thế nào, nhìn thấy Diệp Trần đột nhiên xuất hiện thì lập tức hướng về phía Diệp Trần quát lạnh nói:
"Ngươi là người phương nào? Lại dám xông vào tổng bộ của Ác Lang bang ta!"
"Lại dám nói như vậy với Mã bang chủ, ngươi rất to gan! Không muốn sống sao?"
Hai nữ tử yêu mị này hiển nhiên ngày bình thường được sủng ái mà làm nũng thành thói quen, hơn nữa nhìn thấy Diệp Trần còn trẻ tuổi như vậy, khí tức dường như cũng không mạnh cho lắm, hơn phân nửa là đệ tử của Ác Lang bang, thế mà cũng dám xông vào hậu viện, mở miệng nói lời bất kính với Mã Tam Giang, thế là trực tiếp quát tháo Diệp Trần.
Một mỹ nữ yêu mị trong đó sau khi quát tháo Diệp Trần xong thì dường như còn chưa hết giận, lại dựa sát vào trong ngực của Mã Tam Giang, dịu dàng nói:
"Bang chủ đại nhân, người kia là ai a? Lại dám gọi ngài là Mã phó bang chủ, toàn bộ tinh cầu Mộc Lang, ai không biết, ngài chính là trời của Ác Lang bang! Chính là hoàng của tinh cầu Mộc Lang! Hắn dám nói với ngài như vậy thì cần phải phanh thây xé xác!!"
Sau khi mỹ nữ yêu mị kia nói xong, vẫn không quên dùng thân thể mềm mại gợi cảm của nàng ta cọ xát vào trong ngực của Mã Tam Giang, hai mắt chờ đợi để nhận được lời khen ngợi của Mã Tam Giang.
Phải biết, trước kia nàng ta làm như thế, Mã Tam Giang đều vô cùng tán thưởng đối với nàng ta!
Tuy nhiên, lần này, nàng ta tuyệt đối không ngờ rằng, nghênh đón nàng lại chính là một cái tát vô cùng thê thảm đau đớn!
Ba!
Sau khi Mã Tam Giang phản ứng lại, một bàn tay hung hăng tát vào trên mặt của nữ tử yêu mị kia, nữ tử yêu mị kia giống như diều đứt dây, trực tiếp bay ngược ra ngoài, nửa gương mặt gần như đều bị Mã Tam Giang tát cho nát nhừ, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
"Lão tử nên lăng trì ngươi!!"
Sau khi Mã Tam Giang gầm thét một tiếng, ở dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của ba nữ tử còn lại, nhanh chóng từ trên giường nhảy lên một cái sau đó "Phù phù" một tiếng đã quỳ rạp xuống trước mặt người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mắt này.
"Vãn bối đáng chết! Không biết Diệp tiền bối tới, không có đón tiếp từ xa! Khẩn cầu tiền bối thứ tội!"
Mã Tam Giang quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Trần, cung kính mở miệng nói.
Thấy cảnh này, vô luận là nữ tử yêu mị bị Mã Tam Giang tát bay ra ngoài hay là ba nữ tử còn lại khác, tất cả ngay lập tức đều nhìn thấy mà choáng váng.
Phải biết, trong mắt bọn họ, Mã Tam Giang chính là tinh chủ tinh cầu Mộc Lang, là kẻ thống trị tuyệt đối của quả tinh cầu này!
Cho dù là thế lực đệ nhất tinh vực Thiên Hoang, trưởng lão Bách Luyện môn đến đây, các nàng cũng không có thấy Mã Tam Giang phải khúm núp như thế a!
Người tuổi trẻ có khí tức bình thường trước mắt này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Vậy mà có thể khiến Mã Tam Giang sợ hãi đến mức độ như vậy!
Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Mã Tam Giang đang quỳ cúi trên mặt đất, cũng lười nói nhảm với hắn, thẳng đến chính đề nói:
"Hổ tử đâu?"
Ngoài Mã Tam Giang ra thì tất cả mấy người còn lại cũng vì đó mà sững sờ, hiển nhiên cũng không rõ ý tứ của Diệp Trần.
Mà Mã Tam Giang nghe được điều này thì trong nháy mắt vẻ mặt trắng bệch, toàn thân cũng nhịn không được mà run lẩy bẩy, mồ hôi đầm đìa ở trên lưng lắp bắp nói:
"Tiền, tiền bối...vãn bối vô năng! Thực sự phụ sự nhờ vả của ngài, Hổ đại nhân bị...bị người của Bách Luyện môn nhìn trúng, sau đó thì cưỡng ép mang về trong môn..."
Bốn nữ tử kia nghe được điều này, giờ mới hiểu được Hổ tử trong miệng Diệp Trần lại là nhân vật truyền kỳ kia của tinh cầu Mộc Lang bọn họ, Hổ đại nhân mà ngay cả Mã Tam Giang đều phải nhất nhất nghe theo!
"Người trẻ tuổi này, thế mà gọi Hổ đại nhân là Hổ tử? Bọn họ đến tột cùng là có quan hệ như thế nào?"
Bốn nữ tử thi nhau líu lưỡi một lúc, trên mặt mũi của mọi người đầy vẻ kinh hãi, tất cả không thể không cúi đầu xuống, run lẩy bẩy, không còn dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn Diệp Trần.
"Ngươi nói cái gì?"
Diệp Trần nhướng mày, trên mặt lập tức hiện ra vẻ âm trầm.
Thế mà có người dám đoạt đồ đệ của hắn!
Mã Tam Giang cũng cảm nhận được sự tức giận trên người Diệp Trần, toàn thân lập tức lại run lên, gần như dọa đến cũng muốn đi tiểu ra quần, vội vàng giải thích nói:
"Bách Luyện môn chính là đại thế lực đệ nhất của tinh vực Thiên Hoang, thực lực vượt xa Ác Lang bang, vãn bối căn bản không có sức chống lại! Hơn nữa Hổ đại nhân cũng không cho vãn bối hành động thiếu suy nghĩ!"
"Cũng may, Bách Luyện môn cũng là nhìn trúng tư chất của Hổ đại nhân, cho nên mới cưỡng éo thu Hổ đại nhân làm đồ đệ, thật ra thì cũng không có ác ý..."
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói hiện ra vẻ lạnh lùng:
"Không có ác ý? Đồ đệ của ta, chỉ là một cái Bách Luyện môn nho nhỏ cũng có thể bức bách được sao?"
Bốn nữ tử kia nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức hai mắt của tất cả đều trừng lên một cái, mặt mũi cả bốn đều đầy vẻ chấn kinh, trong lòng đều hò hét không thôi:
"Hóa ra người trẻ tuổi này lại là sư phụ của Hổ đại nhân! Thảo nào mã bang chủ lại sợ hãi đối với hắn như thế!"
Nhất là nữ tử yêu mị bị Mã Tam Giang vỗ bay ra ngoài kia vào lúc này thật sự hối hận đến thối ruột thối gan, suýt chút nữa thì bị dọa cho trực tiếp ngất đi.
Nàng ta vốn nói ra lời nói kia là muốn lấy lòng Mã Tam Giang, nhưng không có nghĩ đến vậy mà đắc tội với một cái tồn tại khủng bố như thế!
Tuy nhiên, nàng ta không biết là, Diệp Trần nơi nào đi để ý loại con kiến hôi như nàng ta?
"Nói chỗ của Bách Luyện môn ra cho ta!"
Diệp Trần trực tiếp ra lệnh.
Mã Tam Giang nào dám do dự chút nào, vội vàng nói ngay:
"Bẩm tiền bối! Tông môn tổng bộ của Bách Luyện môn ở tinh cầu Thiên Hoang tinh cầu chủ của tinh vực Thiên Hoang..."
Mã Tam Giang còn chưa nói xong lời này thì không gian xung quanh bỗng nhiên hơi chao đảo một cái, Diệp Trần đã biến mất ngay tại chôc không thấy.
Ở sau khi xác nhận Diệp Trần đã thực sự rời khỏi đây, Mã Tam giang ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chậm rãi từ dưới đất bò dậy, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hết cách rồi, Mã Tam Giang đến nay vẫn còn nhớ rõ, Diệp Trần năm đó chỉ dùng thời gian ba ngày đã tiêu diệt tam đại thế lực lúc đó để cho hắn trở thành bá chủ tinh cầu Mộc Lang.
Hắn không hoài nghi chút nào, nếu như Diệp Trần muốn thu hồi mọi thứ ở đây thì quả thực quá dễ dàng!
Đúng lúc này nữ tử yêu mị vừa bị Mã Tam Giang tát gần nát khuôn mặt kia đã run lẩy bẩy bò tới, cầu khẩn nói:
"Bang chủ đại nhân, ta sai rồi! Ta thật không biết, hắn lại là sư phụ của Hổ đại nhân! Van cầu ngài tha cho ta lần này đi!"
"Hừ!"
Mã Tam Giang hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng:
"Tuy rằng Diệp tiền bối không có mở miệng, nhưng ngươi cảm thấy bản bang chủ còn có thể buông tha được ngươi sao?"
"Nhớ rõ! Kiếp sau, đừng đắc tội người mà ngươi không nên đắc tội!"
Nói xong lời này, Mã Tam Giang trực tiếp vỗ xuống một chưởng.
Bành!
Nữ tử yêu mị kia lập tức bị một chưởng của Mã Tam Giang vỗ chết tươi.
Ba nữ tử còn lại thấy cảnh này thì lập tức tất cả đều bị dọa đến mặt xám như tro, thân thể co rúm lại, run rẩy không thôi...
Chương 940 Hổ Tử nổi khùng
Sau khi Diệp Tràn rời khỏi tổng bộ Ác Lang bang, lại vượt qua hư không lần nữa, thẳng đến vị trí trung tâm của tinh vực Thiên Hoang mà đi.
Tinh cầu Thiên Hoang là tinh cầu chủ của tinh vực Thiên Hoang, cũng là căn cơ của Bách Luyện môn.
Lúc này:
Ở trên một ngọn núi trong Bach Luyện môn.
"Tiểu tử! Suy nghĩ như thế nào rồi? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ra công pháp tu luyện, Bách Luyện môn chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi, chẳng những môn chủ đại nhân sẽ thu ngươi làm đồ đệ, Bách Luyện môn ta cũng sẻ vận dụng tất cả tài nguyên để toàn lực bồi dưỡng ngươi, như thế nào?"
Người nói chuyện là một ông lão có mặt mũi hiền lành, bên trong đôi mắt lại hiện ra nét nham hiểm, hơn nữa trong tiếng nói còn sử dụng một chút pháp môn mê hoặc.
Mà lúc này, đối diện với ông lão thì là một tên thanh niên có mái tóc đỏ dáng người khôi ngô, bỗng nhiên chính là Hổ tử ở hơn mười năm trước được Diệp Trần thu làm đồ đệ thứ hai, tuy rằng bộ dáng và thân hình biến hóa không nhỏ, thế nhưng mơ hồ vẫn còn có mấy phần khí tức như lúc trước, nhất là mái tóc đỏ kia thì chính là tiêu chí của Cuồng Ma nhất tộc.
Hai chân hai tay Hổ tử lúc này, tất cả đều bị xiềng xích trói khóa, hiển nhiên đã trở thành tù nhân của Bách Luyện môn.
"Hừ! Uổng ta còn tưởng rằng Bách Luyện môn các ngươi là danh môn chính phái, không nghĩ tới lấy lợi ra dụ không thành thì bắt đầu đổi thành tra tấn bức cung sao? Thật sự là hèn hạ vô sỉ!"
"Ta khuyên ngươi không cần phải uổng phí sức lực, Cuồng Hổ ta sẽ không phản bội sư phụ, cho dù đầu nhập làm môn hạ của các ngươi cũng không có khả năng giao công pháp mà sư phụ đã truyền cho ta đưa cho các ngươi!"
"Ngươi!!"
Lão giả kia nghe được điều này thì lập tức đột nhiên biến sắc, tuy nhiên sao đó thì vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi cười khặc khặc nói:
"Tiểu tử! Ngươi không phải thật sự cho là chỉ cần ngươi không nói thì chúng ta sẽ không có cách nào lấy được sao?"
"Nếu như không phải môn chủ đại nhân niệm tình ngươi là một nhân tài, một lòng muốn để ngươi gia nhập vào Bách Luyện môn thì sớm đã sử dụng thuật sưu hồn trực tiếp cưỡng ép rút trí nhớ của ngươi ra, há lại sẽ để lão phu ở chỗ này nới nhảm với ngươi?"
Vẻ mặt của Hổ tử đầu tiên là biến đổi, sau đó thì cười lạnh, nói:
"Các ngươi nếu như thật dám sử dụng thuật sưu hồn, vậy thì ta sẽ trực tiếp tự bạo nguyên thần, xong hết mọi chuyện!"
"Ngươi dám!!"
Ông lão nghe được lời này của Hổ tử thì hai mắt lập tức trừng một cái, trực tiếp quát lớn một tiếng:
Hổ tử cực kỳ khinh miệt lườm ông lão một cái, trực tiếp nhắm mắt lại, không tiếp tục để ý tới hắn.
Ông lão hung ác nham hiểm lập tức tức giận đến nỗi phổi cũng muốn nổ tung lên, hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì khác.
Nhiệm vụ mà môn chủ Bách Luyện môn giao cho hắn, nói đúng là thù phụ Hổ tử giao pháp môn tu luyện ra, hơn nữa không được gây tổn thương tới tính mạng của hắn.
Hắn vốn cho là, đối phương chăng rqua chỉ là một tên nhóc còn hai mươi tuổi, chính mình chỉ cần uy bức lợi dụ một phen thì chắc chắn có thể dễ như trở bàn tay, thế nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, cái tên này quả thực chính là cứng đầu cứng cổ, so với tảng đá còn cứng hơn!
Sau khi ông lão hung ác nham hiểm này thong thả đi tới đi lui mấy bước thì bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức lại cười khằng khặc một tiếng nữa:
"Tiểu tử, ta nghe nói, trong nhà ngươi còn có một gia gia đúng không?"
Hoắc!
Hổ tử nghe được điều này thì hai mắt lập tức đột nhiên mở to ra, bên trong đôi mắt bắn ra một đạo ánh sáng bức người, ngay cả ông lão hung ác nham hiểm kia cũng không thể không giật mình, nhịn không được mà lùi lại hai, ba bước.
"Khí thế của tiểu tử này thật mạnh! Rõ ràng mới chỉ có cảnh giới Kim Đan thế mà ngay cả lão phu cũng có phần không trấn áp được hắn!"
Tuy nhiên sau khi kinh ngạc xong, trên mặt ông lão hung ác nham hiểm lập tức hiện ra nụ cười đắc ý.
Biểu hiện lần này của Hổ tử, vừa đúng chứng minh hắn rất quan tâm tới gia gia của hắn!
"Tiểu tử, ngươi coi như không nghĩ cho mình thì cũng nên vì gia gia của ngươi mà suy nghĩ cho thật kỹ chứ?"
"Hồng hộc ~ hồng hộc ~ "
Hổ tử nghe được điều này, hô hấp lập tức trở nên dồn dập lên, bên trong đôi mắt cũng bắt đầu hơi đỏ hoe, trên thân dâng lên một cỗ sát khí kinh người!
Ngay cả ông lão hung ác nham hiểm cảnh giới Nguyên Anh kia cũng bị khí thế kinh người của Hổ tử dọa cho lại phải liên tục lùi lại, tuy nhiên sau đó, trong mắt hiện ra vẻ hưng phấn trong mắt cũng càng trở nên nồng đậm.
Ba! Ba!
Ông lão hung ác nham hiểm bỗng nhiên giơ tay cao lên vỗ một cái:
Sưu sưu!
Mấy đạo nhân ảnh từ dưới núi vọt lên, còn mang theo một ông lão tóc trắng xóa, bỗng nhiên chính là gia gia của Hổ tử.
"Gia gia!!"
Hổ tử nhìn thấy gia gia bị đối phương bắt lại thì lập tức rống lớn một tiếng, ngay lập tức từ dưới đất nhảy lên, liều mạng giằng co.
Xích sắt buộc chặt lấy tay chân hắn chính là một kiện Thánh khí, lấy tu vi của hắn chỉ có cảnh giới Kim Đan thì căn bản không có cách nào tránh thoát.
"Lão thất phu! Uổng các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, vậy mà dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như thế!!"
Hổ tử vừa tức vừa giận, thế nhưng lại từ đầu đến cuối không cách nào thoát khỏi trói buộc của xích sắt.
Ông lão hung ác nham hiểm cười lạnh, một mặt giễu cợt nói:
"Tiểu tử thật sự là ngây thơ! Từ xưa người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết!"
"Bây giờ ngươi chỏ có hai loại lựa chọn, hoặc là ngoan ngoãn giao ra công pháp mà ngươi tu luyện, chẳng những có thể cứu được tính mạng của gia gia ngươi, những điều kiện mà môn chủ đại nhân đã hứa hẹn trước đó, toàn bộ vẫn được áp dụng không thay đổi!" "Hoặc là lão phu trước tiên sẽ làm thịt gia gia của ngươi, sau đó lại dùng thuật sưu hồn, cưỡng ép tới đọc trí nhớ của ngươi!"
Sau khi hổ tử vùng vẫy được một lúc, dường như cũng biết căn bản là không thể nào thoát khỏi xích sắt, cảm xúc cũng theo thời gian trôi qua mà bình tĩnh lại, nhìn qua gia gia mình bị đệ tử của Bách Luyện môn áp lấy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ do dự.
"Ta..."
Ngay vào lúc Hỏ tử nhịn không được muốn thỏa hiệp thì gia gia của Hổ tử chợt quát lớn một tiếng:
"Hổ tử! Chúa cũng không thể bởi vì gia gia mà phản bội Diệp tiền bối a! Hơn nữa công pháp tổ truyền vô thượng của chúng ta, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay của người ngoài! Bằng không gia gia cho dù chết cũng sẽ không tha thứ cho cháu!"
Sau khi Hổ tử nghe xong những lời mà gia gia mình nói thì bỗng nhiên cắn răng một cái.
Sắc mặt của ông lão hung ác nham hiểm kia bỗng nhiên thay đổi, lập tức hướng về phía đệ tử Bách Luyện môn đang áp lấy gia gia của Hổ tử, quát lớn một tiếng:
"Hắn muốn tự bạo! Mau ngăn cản hắn!!"
Đáng tiếc, đã muộn mất rồi.
"Bành!"
Cả người gia gia của Hổ tử ngay lập tức vỡ tung, hóa thành một đám sương máu, ngay cả hai tên đệ tử Bách Luyện môn đang áp giải hắn cũng trực tiếp bị nổ bay ra ngoài, bị thương không nhẹ.
"Gia gia!!!"
Hổ tử thấy cảnh này thì đầu lập tức ông ông, giống như lập tức sẽ nổ tung, đôi mắt hắn trong nháy mắt biến thành màu đỏ tươi trông rất kinh khủng!!
"A!!!"
Hổ tử ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng, huyết mạch Cuồng Ma trên người trong nháy mắt sôi trào lên, một cỗ sát khí kinh thiên xông thẳng lên trời cao, đều bao trùm phạm vi vạn dặm vào trong đó!
Bành! Bành! Bành! Bành!
Hổ tử đã hoàn toàn nổi điên, huyết mạch Cuồng Ma trong cơ thể vào thời khắc này đã hoàn toàn bộc phát ra, xích sắc có thể so với Thánh khí kia vậy mà trong nháy mắt bị tay chân của hắn rõ ràng kéo đứt! "Cái gì!!"
Ông lão hung ác nham hiểm và mấy tên đệ tử Bách Luyện môn kia ngay lập tức sắc mặt đều thay đổi lớn, hiển nhiên không nghĩ tới, Hổ tử bị kích thích thì như hoàn toàn biến trở thành một người khác, thực lực vậy mà thoáng cái tăng vọt đến mức độ kinh khủng như vậy.
"Các! Ngươi! Đều! Phải! Chết!!!"
Sau khi Hổ tử thoát khỏi sự trói buộc của xích sắt thì hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mấy người trước mắt, giọng nói khàn khà, tóc đỏ tung bay, như thể Ma Vương leo ra từ trong địa ngục!