-
Chương 871-875
Chương 871 Uy lực của Hủy Diệt pháp tắc
"Tại sao có thể như vậy?"
Hạ Hầu Bố vừa kinh vừa sợ lập tức thu hồi thủ đoạn thần thông:
Rầm rầm rầm!
Lại đánh ra liên tiếp máy chưởng, Diệp Trần lại một mặt nhẹ như mây gió, thậm chí ngay cả ngăn cản cũng không ngăn!
"Muốn chết sao?"
Hạ Hầu Bố còn tưởng rằng Diệp Trần đã từ bỏ chống cự, đầu tiên là vui mừng, nhưng không chờ hắn cao hứng trở lại, thì nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt lập tức đứng ngây ngốc tại chỗ.
Chỉ thấy, những lực lượng Hủy Diệt mà hắn đánh vào trên người Diệp Trần kia, thế mà bị Diệp Trần nhấc tay lên cái liền hút toàn bộ vào trong lòng bàn tay!
Diệp Trần chẳng những không bị hư hại chút nào, ngược lại sau khi hấp thu những lực lượng Hủy Diệt kia thì khí tức lại liên tục tăng lên lần nữa!
"Đây, đây là tà thuật gì? Hắn thế mà...có thể hấp thu công kích?"
Hạ Hầu Bố lập tức choáng váng!
Mọi thứ xảy ra trước mắt đã hoàn toàn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn!
Mà Diệp Trần sau khi hấp thu công kích hủy diệt của Hạ Hầu Bố thì tu vi đã vững bước vào cảnh giới Hậu cấp, hơn nữa trên dưới quanh người tỏa ra một đạo ánh sáng màu xám nhạt quỷ dị!
"Hóa ra, áo nghĩa chân chính của Hủy Diệt pháp tắc không phải chỉ ở chỗ phá hủy mà còn có sự chấp nhận..."
Diệp Trần giơ bàn tay lên, quan sát tỉ mỉ tình huống của thân thể mình một phen, mở miệng tự lẩm bẩm một mình.
"Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Ta không tin!!!"
Hạ Hầu Bố rống lớn một tiếng, bắt đầu điên cuồng công kích về phía Diệp Trần không còn lưu thủ một chút nào.
Hắn đường đường là Phiêu Kỵ tướng quân của Hán Thiên Vương triều, cường giả cảnh giới Vương cấp, thế mà không chế phục được một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, chuyện này nếu như bị truyền đi thì chẳng phải hắn quá mất mặt rồi sao!
Thế nhưng:
Rầm rầm rầm!
Mỗi một lần Hạ Hầu Bố điên cuồng công kích đánh xuống trên người Diệp Trần, chẳng những không thể thương tổn đến hắn một chút nào, thay vào đó lại bị những lực lượng Hủy Diệt kia, tất cả đều bị Diệp Trần đồng hóa, chuyển hóa thành lực lượng của bản thân hắn, làm tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên!
Môt cái chớp mắt, bởi vì Hạ Hầu Bố công kích liên tục đã thấm mệt thở gấp, thở gấp, mà Diệp Trần thì từ đầu đến cuối hoàn toàn như là một cái bao cát hình người, mặc cho Hạ Hầu Bố công kích điên cuồng mà không tránh cũng chẳng né.
Nhưng là ở sau khi hấp thu tất cả công kích của Hạ Hầu Bố, tu vi của hắn cũng đã tăng vọt lên tới cảnh giới Hậu cấp đỉnh phong!
"Quái vật! Cái tên này tuyệt đối là một con quái vật!"
Hạ Hầu Bố cuối cùng bắt đầu sợ, sau khi rống lớn một tiếng thì vẻ mặt trở nên trắng bệch, sau đó quay người co cẳng muốn chạy trốn.
Công kích của hắn chẳng những không có làm đối phương bị thương một chút nào, thay vào đó lại làm tu vi của đối phương tăng lên nhanh chóng, thế thì còn đánh như thế nào? Chẳng chạy ở đó mà són đái hay sao?
Tuy nhiên:
Diệp Trần nhay lập tức thuận tay một chỉ:
"Diệt!"
Sưu!
Một đạo quang mang màu xám nhạt giống như laser hướng Hạ Hầu Bố nổ bắn mà ra, trong nháy mắt đánh vào trên người hắn.
Bành!
Ngay cả tiếu kêu thảm Hạ Hầu Bố cũng không kịp phát ra, cả người giống như đồ sứ, trong nháy mắt vỡ vụn ra, hóa thành một đống bột mịn, hoàn toàn biến mất ở trên thế gian này.
Đám cai ngục ở nơi xa đang một mực quan chiến kia, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế thì ngay lập tức từng tên bị dọa đến chạy trốn tứ phía như thể vội vào toa lét vì sắp són đái ra quần, mà những tên tù khổ sai kia cũng thừa cơ hội này mà lẻn đi, toàn bộ Hoàng Lăng trở nên hỗn loạn.
Diệp Trần cũng không để ý tới những người này mà lẳng lặng đứng ở trên không trung, hai mắt khẽ nhắm lại, bắt đầu hồi tưởng lại những áo nghĩ Hủy Diệt pháp tắc mà hắn ta vừa mới lĩnh ngộ được, đồng thời lẩm bẩm với chính mình:
"Diệp Hoan, ta phải cảm tạ ngươi a, cám ơn cừu hận của ngươi đã để cho ta lĩnh ngộ được chân lý của Hủy Diệt, để báo đáp lại, để trước lúc ta rời khỏi nơi này, giúp ngươi báo thù đi!"
Diệp Trần vừa nói vừa lần theo ký ức trong đầu, bắt đầu hướng phương hướng hoàng thành của Hán Thiên Vương triều đạp không mà đi.
Hoàng Lăng cách hoàng thành cũng không quá xa, chỉ chốc lát công phu, Diệp Trần cũng đã đi tới trước mặt hoàng thành.
Diệp Trần trực tiếp vượt qua tường thành, đánh thẳng tới hoàng cung của Hán Thiên Vương triều:
"Cuồng đồ lớn mật! Hoàng thành trọng địa há lại cho ngươi tự tiện xông vào?"
Mấy người thủ vệ hoàng thành mặc khôi giáp màu bạc bỗng nhiên chạy đến ngăn ở trước mặt Diệp Trần.
Diệp Trần lại không để ý chút nào, trực tiếp đạp không hướng phía trước mà đi:
Rầm rầm rầm!
Những thủ vệ mặc áo giáp màu bạc kia thi nhau hướng Diệp Trần xuất thủ, từng đạo công kích tràn ngập lực lượng Hủy Diệt, toàn bộ rơi vào trên người Diệp Trần.
Diệp Trần lại theo đơn thu hết, hấp thu toàn bộ công kích của bọn hắn, chuyển hóa thành tu vi của mình.
Những tên thủ vệ mặc áo giáp màu bạc này, chưa từng thấy qua cảnh tượng quỷ dị như thế ngay lập tức từng tên dọa đây quay người co cẳng bỏ chạy.
Sưu!
Thân thể Diệp Trần hơi chao đảo một cái mang theo một đạo quang mang màu xám nhạt đi qua những người này.
Bành bành bành!
Cùng lúc Diệp Trần đi qua, mấy tên thủ vệ mặc áo giáp bạc kia bị ảnh hưởng bởi đạo quang mang màu xám nhạt kia trong nháy mắt biến thành bột mịn, biến mất không còn một dấu vết.
Đây chính là lực lượng của Hủy Diệt pháp tắc!
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần một đường giết tới hoàng cung của Hán Thiên Vương triều, sau khi thôn phệ công kích của không biết bao nhiêu người, tu vi sớm đã đạt tới cảnh giới Vương cấp, hơn nữa còn đang nhanh chóng tăng vọt!
"Vũ Bang! Cút ra đây nhận lấy cái chết!!"
Diệp Trần một bước bước vào trong hoàng cung, cùng lúc đó một giọng nói như lôi đình vang lên, toàn bộ hoàng thành cũng có thể nghe được rõ ràng, tất cả mọi người thi nhau ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng cung:
"Mau nhìn! Người kia dường như là Diệp Hoan, con trai của đại tướng quân Diệp Tín a?"
"Diệp gia thế mà bởi vì có ý làm phản bị chém đầu toàn tộc, chỉ có vị tiểu vương gia này là may mắn trốn qua một kiếp, hắn đây là tới báo thù sao?"
"Toàn bộ người của Hán Thiên Vương triều đều hiểu rõ, Diệp đại tướng quân là bị tên hôn quân kia giết oan, Diệp tiểu vương gia vì cha mà báo thù cũng là chuyện đương nhiên!"
"Chỉ tiếc, cử động lần này của Diệp tiểu vương gia thực sự quá lỗ mãng! Dựa vào lực lượng một người muốn tìm tên hôn quân kia để báo thù, quả thực là một cái ý nghĩ hão huyền!"
...
Ở bên trong toàn bộ tiếng bàn tán của mọi người trong hoàng thành, lúc này Diệp Trần đã đi tới chính điện của hoàng cung.
"Nghịch tặc lớn mật! Cũng dám gọi thẳng tục danh của quốc chủ, ngươi phải bị tội gì!!"
Một người đàn ông mặc áo giáp vàng đột nhiên bay lên không trung, vung trường kích trong tay hướng Diệp Trần đánh tới.
Mọi người ở phía dưới ngay lập tức thi nhau kinh hô lên:
"Đây chính là Hoàng Phủ Hòa Vũ Lâm tướng quân của hoàng cung! Nghe nói là cường giả Vương cấp!"
"Diệp tiểu vương gia lần này sợ là nguy hiểm..."
Tiếng bàn tán của mọi người vừa mới dâng lên, lập tức thấy được cảnh tượng vô cùng rung động ở trên không trung, toàn bộ hoàng thành rộng lớn như vậy mà trở thành yên tĩnh như chết.
Chỉ thấy, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên, ngay lập tức thuận tay một chỉ:
Bành!
Vị Vũ Lâm tướng quân của hoàng cung kia trong nháy mắt bị Diệp Trần oanh thành cặn bã.
"Tê ~ "
Tất cả mọi người lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả đều thấy choáng mắt.
Sưu sưu sưu!!
Chẳng mấy chốc lại có mấy tên đại tướng áo giáp vàng có thực lực không thua kém gì Hoàng Phủ Hòa thi nhau hướng Diệp Trần vây công mà tới.
Diệp Trần thuận tay vung lên:
"Diệt!"
Bành bành bành!
Những người này ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, từng tên toàn bộ thân tử đạo tiêu
Ở trước mắt người đã nắm giữ được Hủy Diệt pháp tắc như Diệp Trần thì những người này đều giống như tượng đất mà thôi, quả thực không chịu nổi một kích.
Thuận tay giết mấy tên cường giả của hoàng cung, Diệp Trần lấy tay làm đao hướng phía dưới hung hăng bổ xuống:
Ầm ầm!
Hoàng cung to lớn hùng vĩ phía dưới ở cái cổ tay của Diệp Trần chặt xuống dưới, lập tức hóa thành một đống phế tích.
"Vũ Bang! Cút ra đây!!!"
Diệp Trần lại hét lớn một tiếng nữa, giọng nói giống như cửu thiên thần lôi, cuồn cuồn truyền ra ngoài.
Chương 872 Đại chiến
Oanh!
Bên trong phế tích phía dưới, một tạo thân ảnh vàng óng nổ bắn mà ra, bảy thẳng lên tới trời cao.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong toàn bộ hoàng thành đều cảm nhận được một cỗ uy nghiêm cường đại khó mà hình dung, thậm chí một số tu vi yếu đã không tự chủ được té quỵ xuống đất mà bái lạy.
Đây là ông người đàn ông tóc hoa râm một thân áo bào màu vàng kim, cỗ uy áp cường đại trước đó chính là đến từ trên thân của người đàn ông này.
"Khấu kiến bệ hạ!"
Vô luận là tướng quân áo giáp vàng hay là thị vệ áo giáp bạc ở xung quanh kia, tất cả đều thi nhau quỳ rạp xuống đất, làm một cái đại lễ rất cung kính.
Hóa ra, người này chính là quốc chủ của Hán Thiên Vương triều, Vũ Văn Bang!
Hai mắt như thần của Vũ Văn Bang quét qua trên người Diệp Trần, hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm:
"Ngươi là Diệp Hoan? Không có khả năng! Ngươi làm sao có khả năng trong thời gian ngắn như thế mà đã có tu vi cường đại như thế này? Đây tuyệt đối là không có khả năng!"
Vũ Văn Bang cảm nhận được khí tức trên người của "Diệp Hoan", không thể không thất thanh la lên.
Trong ấn tượng của Vũ Văn Bang, "Diệp Hoan" trước mắt này mặc dù là một thiên tài hiếm có, thế nhưng dù sao tuổi vẫn còn quá trẻ, nhớ rõ hắn chỉ có tu vi cảnh giới Soái cấp, bây giờ vậy mà nhảy lên tới cảnh giới Vương cấp đỉnh phong, coi như so với hắn cũng không có chênh lệch nhiều lắm!
Chẳng những Vũ Văn Bang khó có thể hiểu được, chỉ sợ toàn bộ đại lúc Hủy Diệt này cũng không có người nào có thể hiểu rõ được chuyện này là như thế nào.
"Ngươi chính là Vũ Văn Bang?"
Diệp Trần liếc qua người đàn ông mặc áo bào màu vàng kim trước mắt này, ký ức liên quan của Diệp Hoan bắt đầu hiện lên ở trong đầu của hắn, không thể không lạnh lùng mở miệng nói:
"Ta hôm nay, vì báo thù mà đến!"
Vũ Văn Bang nghe được điều này, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì cười lên ha hả:
"Chỉ bằng ngươi? Tuy rằng trẫm không rõ là ngươi đạt được loại cơ duyên nào mà tu vi vậy mà tiến bộ nhanh như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ có cảnh giới Vương cấp mà thôi!"
"Mà trẫm, chính là cảnh giới Hoàng cấp, cao hơn ngươi tới tận hai cái đại cảnh giới! Ở trước mặt trẫm, ngươi chẳng qua chỉ là một con giun dế nho nhỏ mà thôi thế mà cũng dám nói ra lời nói ngông cuồng như vậy?"
Vũ Văn Bang nói xong lời này, trên người đột nhiên dâng lên một cỗ khí thế cường đại!
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, tuy rằng lấy tu vi bây giờ của hắn muốn đánh bại Vũ Văn Bang có cảnh giới Hoàng cấp thật đúng là không quá dễ dàng, nhưng là hắn đã lĩnh hội được Hủy Diệt pháp tắc, chẳng khác nào đứng ở thế bất bại, chỉ cần không ngừng hấp thu công kích của đối phương, tu vi của hắn tự nhiên có thể tăng lên rất nhanh!
"Đối phó chỉ là một tên tiểu bối, không cần làm phiền bệ hạ xuất thủ? Để mạt tướng tới bắt hắn!"
Mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng, bỗng nhiên từ phía dưới nhẩy ra một tên tướng quân áo giáp vàng, trực tiếp mở ra bàn tay lớn hướng Diệp Trần hung hăng vồ tới!
Tu vi của người này tuy rằng không bằng Vũ Văn Bang kia nhưng cũng vượt xa Diệp Trần, xem chừng chắc là có thực lực cảnh giới Quân Chủ cấp trở lên.
"Hủy Diệt pháp tắc, Đồng Hóa!"
Diệp Trần cũng không có vội vàng động thủ mà không hề động đậy đứng giữa không trung, mặc cho công kích của đối phương rơi vào trên người hắn.
"Cũng dám không né tránh? Muốn chết!"
Tên cường giả Quân Chủ cấp kia hiển nhiên không ngờ tới, đối phương thế mà cũng không tránh không né, hoàn toàn mộ bộ dáng vẻ muốn chết.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc thì hắn phải trợn tròn mắt lên, công kích của hắn rơi vào trên người Diệp Trần, chẳng những không có làm cho hắn bị thương một chút nào, trong công kích có chứa toàn bộ là lực lượng Hủy Diệt, sau khi được Diệp Trần đồng hóa thì khí tức ngược lại phóng đại, vậy mà một lần hành động đột phá cảnh giới Vương cấp đạt tới Quân Chủ cấp!
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Vũ Văn Bang kia cũng là hai mắt trợn thật lớn, rõ ràng không thể nào hiểu được chuyện vừa mới xảy ra trước mắt.
"Ta vẫn không tin!"
Rầm rầm rầm!
Sau khi tướng quân áo giáp vàng hơi ngây người thì ngay lập tức bắt đầu tấn công Diệp Trần một cách điên cuồng.
Tuy nhiên Diệp Trần vẫn như cũ không tránh không né, hấp thu hết công kích của hắn, đồng thời tu vi cũng vững bước tăng lên, chỉ chốc lát đã tăng lên tới cảnh giới Quân Chủ cấp trung kỳ, tốc độ tăng lên nhanh chóng đén tình trạng không thể tưởng tượng được!
"Dừng tay!"
Vũ Văn Bang là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức hướng về phía tướng quân áo giáp vàng kim kia ra lệnh một câu, thì tướng quân áo giáp vàng kim kia lập tức ngừng tấn công.
"Cuối cùng đã phản ứng?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên:
"Các ngươi đã không đánh, vậy thì giờ đến lượt ta!"
Giọng nói rơi xuống, trên người Diệp Trần đột nhiên dâng lên một đạo đao mang màu xám nhạt, hướng tên tướng quân mặc áo giáo màu vàng kim kia hung hăng đánh xuống!
Diệp Trần phát ra đạo đao mang này nhìn như bình thường, như thể không có chút uy lực gì.
"Hừ! Ngươi cũng chỉ có chút năng lực đó thôi sao?"
Tướng quân mặc áo giáp vàng kim kia hừ lạnh một tiếng, ngây lập tức vỗ ra một chưởng chống lại đạo đao mang này của Diệp Trần.
Tuy nhiên:
Oanh!
Đao mang màu xám sau khi xẹt qua ở trên không trung, trong nháy mắt xé toang chưởng của tướng quân áo giáp vàng kim, hơn nữa thế đi không giảm, hung hăng bổ xuống dưới, đi qua đỉnh đầu của hắn!
Xì xì xì ~
Một cỗ lực lượng Hủy Diệt khó mà hình dung, trong nháy mắt ăn mòn thân thể của tên tướng quân áo giáp vàng kim kia, thậm chí ngay cả một chút cặn bã cũng không còn!
Thấy cảnh này, ngay cả Vũ Văn Bang trước đó vẫn luôn tràn đầy sự tự tin, vào lúc này trong mắt cũng hiện ra vẻ chấn kinh.
"Ngươi, ngươi tuyệt không phải Diệp Hoan! Ngươi đến cùng là ai?"
Mặt mũi Vũ Văn Bang đầy vẻ ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, nhịn không được lớn tiếng quát lạnh nói.
Diệp Trần cười lạnh, "Ta đích xác không phải Diệp Hoan! Tuy nhiên ngươi lại phải chết!!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lần nữa ngưng tụ ra đao mang màu xám, hướng Vũ Văn Bang chém rụng xuống!
Vũ Văn Bang thân là chủ nhân của một nước, hơn nữa còn là cường giả có cảnh giới Hoàng cấp đỉnh phong, vào lúc này đối mặt với đao mang màu xám nhìn như không đáng chú ý kia, đấy lòng vậy mà sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt!
"Quốc sư cứu ta!"
Vũ Văn Bang vừa nhanh chóng lùi lại vừa hướng về phía dưới rống lớn.
Ầm ầm!
Mắt thấy một đao kia của Diệp Trần sắp chém xuống ở trên người Vũ Văn Bang, bỗng nhiên phía dưới có một đạo thân ảnh màu xám hiện lên, trong nháy mắt ngăn ở trước mặt Vũ Văn Bang, hơn nữa lại còn chặn lại một đao tràn ngập Hủy Diệt pháp tắc này của Diệp Trần!
"Ừm?"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, bình tĩnh xem xét, đây là một ông lão tóc trắng mặc trường bào màu xám, khó tức lại còn ở phía trên Vũ Văn Bang, hơn nữa quan trọng nhất chính là trên người ông lão này thế mà cũng bao hàm một cỗ khí tức Hủy Diệt pháp tắc!
Mà ông lão áo xám kia hiển nhiên càng thêm chấn kinh:
"Ồ! Không nghĩ tới ngươi còn trẻ tuổi như vậy thế mà đã lĩnh ngọc được lực lượng pháp tắc, khó trách có thể có được thực lực nghịch thiên như thế!"
Sau khi ông lão sợ hãi thán phục xong thì dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Đáng tiếc tu vi của ngươi quá thấp, cho dù có lực lượng pháp tắc cũng tuyệt không phải là đối thủ của lão phu, thúc thủ chịu trói đi!"
Ông lão áo xám này nói xong, ngay lập tức vỗ xuỗng một chưởng:
Ầm ầm!
Một cái bóng mờ hình bàn tay khổng lồ dài hơn ngàn mét mang theo khí tức hủy thiên diệt địa hướng Diệp Trần hung hăng giáng xuống!
Sau khi Diệp Trần hơi kinh hãi thì khóe miệng bỗng nhiên hơi nhếch lên:
"Nghĩ không ra ở trên cái đại lục Hủy Diệt này vậy mà cũng có người lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc, có ý tứ! Vậy thì để ta xem một chút, là lực lượng pháp tắc mà ngươi lĩnh ngộ được lợi hại hay là lực lượng pháp tắc mà ta lĩnh ngộ được lợi hại hơn? Mà lại nói không chừng còn có thể để cho ta đối với Hủy Diệt pháp tắc có sự hiểu biết càng sâu hơn..."
Chương 873 Dung hợp pháp tắc!
Ầm ầm!
Diệp Trần bị một cỗ khí tức Hủy Diệt cường hãn đến nghich thiên hoàng toàn bao phủ vào trong đó.
Diệp Trần lập tức cũng vận chuyển Hủy Diệt pháp tắc, sử dụng lực lượng Hủy Diệt tiến hành chống cự.
"Lực lượng pháp tắc, ăn mòn!"
Sau khi ông lão áo xám quát to một tiếng:
Xì xì xì ~~
Lực lượng Hủy Diệt cực kỳ cường hãn kia lập tức giống như axit sunfuric, vậy mà bắt đầu ăn mòn lực lượng Hủy Diệt xung quanh Diệp Trần.
"Lực lượng pháp tắc, đồng hóa!"
Diệp Trần cũng lập tức quát khẽ một tiếng, muốn chuyển hóa lực lượng Hủy Diệt của đối phương thành lực lượng của mình, nhưng mà hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Trước đó Diệp Trần dùng lực lượng pháp tắc đối với người bình thường thì cho dù là tu vi có cao hơn hắn, hắn cũng có thể hoàn toàn áp chế được đối phương.
Nhưng là bây giờ, ông lão áo xám này cũng lĩnh ngộ được lực lượng pháp tắc, hai người bây giờ hẳn là ở cùng một cái cấp độ, nhưng mà ở trên tu vi thì Diệp Trần lại kém hơn đối phương rất nhiều, cho nên đã hoàn toàn bị áp chế.
Xì xì xì ~
Mắt thấy lồng năng lượng xung quanh đã bắt đầu bị ăn mòn dần dần, thậm chí dần dần ăn mòn tới hắn ở bên trong, Diệp Trần cũng lập tức cảm nhận được nguy cơ cường đại.
"Xem ra là ta xem nhẹ con người ở trên thế giới này! Vốn cho rằng tìm hiểu lực lượng pháp tắc của thế giới này cuối cùng sẽ không có địch thủ nhưng lại không nghĩ tới, người sống ở bên trong thế giới này vậy mà cũng có người có thể lĩnh hội được lực lượng pháp tắc..."
Chẳng mấy chốc, lực lượng Hủy Diệt của đối phương bắt đầu xâm nhập vào bên trong thân thể của Diệp Trần, ăn mòn thân thể của hắn từng chút từng chút một, đồng thời bắt đầu rót vào bên trong ngũ tạng lục phủ của hắn, tình thế lập tức trở càng ngày càng trở nên nguy hiểm.
Đúng lúc này, giọng nói đạm mạc kia bỗng nhiên lại vang lên ở trong đầu của Diệp Trần:
"Người thừa kế, chúc mừng ngươi đã lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc, ngươi bây giờ có lựa chọn rời khỏi thế giới này hay không?"
Trong lòng Diệp Trần lập tức vui mừng, theo bản năng muốn đồng ý, tuy nhiên hắn suy nghĩ lại, cục diện trước mắt này cũng chính là một cái cơ hội rất khó có được, có thể nâng cao một bước đối với sự hiểu biết của ta về Hủy Diệt pháp tắc, nếu mà cứ đi như thế thì cũng không khỏi có chút đáng tiếc.
Thế là Diệp Trần lập tức dùng thần niệm truyền âm nói:
"Không vội a, chờ một chút a!"
Xì xì xì ~~
Chỉ trong chốc lát công phu, lực lượng Hủy Diệt mà ông lão kia phát ra đã hoàn toàn ăn mòn Diệp Trần, vậy mà lại bắt đầu xâm nhập vào bên trong thức hải của hắn!
"Tiểu tử, tuy rằng ngươi cũng lĩnh ngộ được lực lượng quy tắc, đáng tiếc tu vi của ngươi quá yếu, chờ ta luyện hóa lực lượng pháp tắc ở trong cơ thể của ngươi thì ta chắc chắn có thể đề cao cảnh giới thêm một tầng! Kiệt kiệt kiệt!"
Ông lão áo xám vừa tiếp tục ăn mòn thân thể của Diệp Trần vừa đắc ý cười lên một cách điên cuồng.
Diệp Trần vào lúc này, toàn thân đã hoàn toàn chết lặng, dường như không cảm nhận thấy thân thể của mình, hơn nữa ngay cả thần thức cũng đang bị lực lượng Hủy Diệt của đối phương điên cuồng ăn mòn!
"Thật chẳng lẽ phải từ bỏ như thế sao?"
Diệp Trần cảm thấy năng lực chịu đựng của chính mình đã đạt tới cực hạn, không còn chịu được bao lâu nữa, nếu như ngay cả thức hải của hắn cũng bị ăn mòn vậy thì chắc chắn sẽ phải táng thân ở nơi này!
Ngay vào lúc Diệp Trần muốn từ bỏ thì trong đầu bỗng nhiên léo lên một cái suy nghĩ.
"Áo nghĩ của Hủy Diệt pháp tắc, chẳng lẽ cứ nhất định chỉ có những mặt tối tăm như là phá hủy, ăn mòn này? Trên đời bất kỳ sự vật gì đều có hai mặt âm dương, ai nói bên trong Hủy Diệt pháp tắc không thể có sinh cơ?"
"Phá rồi lại lập, khi hủy diệt đi đến cực hạn, có lẽ chính là sự khởi đầu của Tạo Hóa..."
Oanh!
Ngay vào lúc thần thức sắp bị đối phương ăn mòn rơi vào con đường nguy hiểm thì Diệp Trần bỗng nhiên đốn ngộ đến một chút đồ vật mới.
Xì xì xì ~
Bộ thân thể này của Diệp Trần trước đó đã hoàn toàn bị lực lượng Hủy Diệt của đối phương ăn mòn, sớm đã biến thành một bộ thây khô mà vào lúc này chợt bắt đầu sinh ra một chút sinh cơ!
Đầu tiên là từ vị trí trái tim mà bắt đầu, sau đó dần dần lan tràn đến toàn thân giống như một tia lửa, chẳng mấy chốc mà quét sạch khắp toàn thân từ trên xuống dưới.
"Cái gì!"
Ông lão áo xám ở bên ngoài tưởng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, đã nhận ra được sự khác thương trên người của Diệp Trần, hai mắt hắn lập tức trợn lên thật lớn, hiện ra vẻ mặt khó có thể tin.
"Hắn thế mà...lĩnh ngộ được hai loại lực lượng pháp tắc hoàn toàn khác biệt? Mà còn dung hợp hai loại đó vào với nhau một cách hoàn mỹ? Điều này...điều này sao có khả năng!!"
Ầm ầm!
Ở bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi của ông lão tóc xám, Diệp Trần đã khu trục hoàn toàn lực lượng Hủy Diệt ăn mòn vào trong cơ thể của hắn ra bên ngoài cơ thể, nhục thân trước đó đã bị hư thối, ở dưới tác dụng của đạo sinh cơ bừng bừng kia cuối cùng cũng đã khôi phục trở lại như lúc ban đầu.
Hơn nữa, đây cũng còn chưa tính, lực lượng Hủy Diệt mà ông lão áo xám phát ra đối mặt với lực lượng sinh cơ ở trên cơ thể Diệp Trần phát tán ra, thế mà như thể gặp phải một con rắn hay bọ cạp, thi nhau chạy tứ tán, không còn dám tới gần Diệp Trần một chút nào!
"Đây là...ta hiểu được!"
Thấy cảnh này, hai mắt Diệp Trần bỗng nhiên sáng lên:
"Cái gọi là Tạo Hóa pháp tắc và Hủy Diệt pháp tắc mặc dù hoàn toàn trái ngược với nhau, hai loại pháp tắc đối lập lẫn nhau, thế nhưng ở giữa hai bên lại có sự tương hỗ bao dung lẫn nhau, vun đắp cho nhau!"
"Đằng sau của Tạo Hóa pháp tắc bao hàm khía cạnh diệt, bên trong Hủy Diệt pháp tắc củng ẩn giấu đi khía cạnh của sự sống, chỉ khi cả hai hoàn mỹ giao hòa với nhau mới có thể hình thành một cái vũ trụ thế giới hoàn chỉnh..."
Ầm ầm!
Cùng lúc những ý niệm này sinh ra ở trong đầu của Diệp Trần thì khí tức ở trên người của hắn, đột nhiên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, một cỗ trộn lẫn hủy diệt âm u lạnh lẽo đồng thời bao hàm sinh cơ ánh mặt trời, hai loại khí tức hoàn toàn mâu thuẫn với nhau cùng lúc xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn.
Mà hai cỗ khí tức hoàn toàn đối lập với nhau này thế mà chậm rãi dung hợp ở một chỗ cuối cùng chúng phẳng lặng và hoàn toàn đắm chìm trong cơ thể của Diệp Trần.
Diệp Trần lúc này dường như đã trở lại nguyên trạng, khí tức trên người bình bình đạm đạm, nhìn qua không có một chút thu hút nào.
Nhưng là, ông lão áo xám đối diện kia, sau khi chứng kiến tất cả những điều này thì trong đôi mắt lại hiện ra vẻ kiêng dè nồng đậm, bởi vì hắn mơ hồ cảm nhận được, trong cơ thể của thiếu niên nhìn qua bình thường trước mắt này, ẩn giấu đi một lực lượng cường hãn mà ngay cả hắn cũng không thể phỏng đoán.
"Ngươi... đến tột cùng là người phương nào?"
Hai mắt ông lão áo xám gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, mở miệng nói ra từng chữ.
Diệp Trần mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh như nước:
"Ta phải cảm tạ ngươi! Để cho ta lĩnh ngộ được bí ẩn đằng sau các pháp tắc, sinh là diệt mà diệt là sinh!"
"Để làm báo đáp, ta không giết ngươi, chỉ lấy đi tu vi của bản thân ngươi, làm ra trừng trị một chút đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng:
"Vạn Vật Quy Nguyên!"
Một chưởng này nhìn qua không có bất kỳ một chút lực đạo nào, thực sự nhìn không ra có gì lợi hại, nhưng ông lão áo xám kia lại như gặp phải đại địch, hai tay vội vàng giơ chưởng chặn lại:
Ầm ầm!
Sơ với một chưởng kia của Diệp Trần, chưởng lực của ông lão áo xám quả thực có thể dùng hủy thiên diệt địa để mà hình dung, một chưởng dường như muốn vỗ nát cả trời xanh.
Tuy nhiên khi chưởng lực của hai người va chạm vào nhau:
Một chưởng có khí thế mênh mông của ông lão áo xám kia thế mà trong nháy mắt vỡ vụn ra!
Ầm!
Một chưởng còn lại này thì nhẹ nhàng rơi vào trên người của ông lão áp xám, ông lão áo xám lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, mà một thân tu vi cường hãn vô song kia thế mà trong nháy mắt tán sạch sẽ!
Chương 874 Bốn mươi chín thế luân hồi!
Phù phù!
Sau khi ông lão áo xánh bị mất đi tu vi thì ngay lập tức từ trên cao rơi xuống, cũng may nhục thể của hắn không yếu, không có rơi vào kết quả giống như kiểu nhẩy lầu tự tử mà chết.
Nhưng mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức tất cả đều hoàn toàn trợn tròn cả đôi mắt.
Ông lão áo xám này thế nhưng là quốc sư của Hán Thiên Vương triều, tu vi còn cao hơn so với quốc chủ Vũ Văn Bang, ở trên toàn bộ đại lục Hủy Diệt cũng là cường giả đệ nhất!
Bây giờ thế mà lại thua như thế?
Diệp Hoan trước mắt này đến tột cùng là người hay là ma quỷ, làm sao lại có được năng lực cường đại như thế?
Mà Vũ Văn Bang kia sau khi phản ứng lại thì nơi nào còn dám ở lại lâu, vội vàng xoay người co cẳng như gấp quá muốn đi tìm nhà vệ sinh.
Diệp Trần lại chẳng lo lắng gì, thuận tay bắn ra một chỉ:
Sưu!
Một đạo khí kình vô hình bắn thẳng tới Vũ Văn Bang:
Bành!
Vũ Văn Bang vừa mới chạy ra ngoài được mấy ngàn mét, cả người đột nhiên nổ tung lên, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phọt ra thì đã hoàn toàn biến mất như thể không tồn tại ở trên thế giới này.
Rầm rầm!
Những tướng quân áo giáp hoàng kim và thị vệ áo giáp bạc ở xung quanh kia, thậm chí toàn bộ người dân ở trong hoàng thành, nhìn thấy Diệp Trần đánh bại quốc sư và giết chết Vũ Văn Bang dễ dàng như vậy thì lập tức từng người tất cả đều thi nhau quỳ xuống trên mặt đất, dọa đến ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Cũng nên rời đi!"
Diệp Trần căn bản không để ý đến, thuận tay vung lên, không gian phía trước xuất hiện một cơn lốc xoáy, hắn ngay lập tức bước vào bên trong.
"Chúc mừng ngươi, người thừa kế! Ngươi chẳng những lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc, thế mà lại có thể còn lĩnh hội được mối liên hệ giữa Hủy Diệt pháp tắc và Tạo Hóa pháp tắc, rất không tệ!"
Giọng nói vẫn luôn vô cùng thờ ơ kia lại vang lên ở trong đầu Diệp Trần một lần nữa, hơn nữa rất hiếm thấy ở chỗ là nói ra một câu nói khen ngợi từ đáy lòng đối với Diệp Trần.
"Tiếp theo, ngươi sẽ tiến vào thế giới thứ ba, trong thế giới này, ngươi phải lĩnh hội chính là Tự Nhiên pháp tắc..."
...
Diệp Trần ở thế giới thứ nhất ngây người hơn ba tháng thì lĩnh ngộ được Tạo Hóa pháp tắc.
Ở thế giới thứ hai lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc nhưng lại sử dụng thời gian rất ngắn, một ngày cũng không dùng hết.
Điều này làm cho Diệp Trần sinh ra một loại cảm giác cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi, cho nên hắn vốn cho rằng ở thế giới thứ ba chắc là cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Tuy nhiên, để cho hắn tuyệt đối không ngờ chính là ở cái thế giới này hắn chậm trễ mất tới thời gian bảy năm cố gắng lắm mới lĩnh ngộ được Tự Nhiên pháp tắc.
Ngay sau đó là thế giới thứ tư, làm Âm Dương pháp tắc, Diệp Trần lại dùng tới tận mười năm mới lĩnh ngộ thành công.
...
Chớp mắt một cái, sau khi Diệp Trần tiến vào đường luân hồi thì đã trải qua được năm tháng mấy trăm năm!
Ở bên trong thời gian mấy trăm năm này, Diệp Trần trước sau lĩnh hội được Linh Hồn pháp tắc, Lực Lượng pháp tắc, Trật Tự pháp tắc, Hỗn Loạn pháp tắc, Bản Nguyên pháp tắc, Hư Huyễn pháp tắc, Thất Tình pháp tắc, Vô Tình pháp tắc, Năng Lượng pháp tắc, Vĩnh Hằng pháp tắc...
Một lần lại một lần luân hồi, vòng đi vòng lại, ngay cả chính Diệp Trần cũng đã không nhớ rõ được thời gian cụ thể, thậm chí đều nhanh muốn quên đi sứ mệnh lúc đầu của chính mình, cảm giác giống như là đi trên một con đường mà mãi mãi cũng không thấy được điểm cuối.
Nếu không phải Diệp Trần luân hồi trải qua hai đời, có được ý chí vô cùng kiên định thì chỉ sợ sớm đã chết mê chết mệt ở bên trong một cái thế giới nào đó rồi.
Cuối cùng:
Cái giọng nói thờ ơ lạnh nhạt kia lại vang lên ở trong đầu của Diệp Trần:
"Người thừa kế, chúc mừng ngươi đi tới thế giới thứ bốn mươi chín, trong thế giới này, ngươi phải lĩnh hội chính là Thời Không pháp tắc..."
Diệp Trần nghe được giọng nói này, bên trong đôi mắt thâm thúy giống như một đầm nước đọng lại cuối cùng xuất hiện một đạo gợn sóng.
"Ròng rã hơn bốn trăm năm! Tất cả những thứ này, cuối cùng sắp kết thúc rồi sao?"
Đoạn đường này đi tới, Diệp Trần cuối cùng cũng hiểu được, tại sao nói con đường Luân Hồi này là cửu tử nhất sinh, ngoại trừ thế giới thứ nhất, thứ hai ra, Diệp Trần không có ở lại quá lâu ra, bốn mươi sáu thế giới còn lại, Diệp Trần giống như là trải nghiệm qua bốn mươi sáu cuộc đời khác nhau.
Tạm thời không nói, lĩnh hội rồng rã hơn bốn mươi đạo pháp tắc chi lực, độ khó lớn tới bao nhiêu, chỉ cái khổ tu dài đến mấy trăm năm này, không có một khỏa tâm tư kiên định thù tuyệt đối không thể kiên trì được!
"Một thế giới cuối cùng, là Thời Không pháp tắc, với ta mà nói, chắc là sẽ không quá khó khăn a?"
Diệp Trần ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu:
Rầm rầm!
Không gian xung quanh bỗng nhiên chấ động một trận, chờ đến khi Diệp Trần lại mở hai mắt ra một lần nữa, phát hiện chính mình ở trên một cái giường mềm mại, mà ở bên cạnh hắn còn có một cô gái có dung mạo vô cùng xinh đẹp.
"Cũng không biết một đời này, ta lại có thân phận gì?"
Trải qua bốn mươi tám thế luân hồi, Diệp Trần đối với cảnh tượng mới kiểu loại này cũng sớm đã tập mãi thành thói quen, chẳng mấy chốc đã thích ứng được.
Tuy nhiên, ngay vào lúc hắn chuẩn bị từ trên giường bò dậy, lại phát hiện thân thể của chính mình vào lúc này thế mà lại là một đứa bé!
"Móa! Đây là tình huống gì?"
Diệp Trần dùng đủ sức lực nhưng cũng không thể từ trên giường bò dậy, lại nặng nề ngã chổng vó xuống, lập tức làm cô gái vô cùng xinh đẹp ở bên cạnh kia giật mình tỉnh lại.
Cô gái vô cùng sinh đẹp thấy thế thì vội vàng ôm Diệp Trần vào trong ngực, nhẹ nhàng nói:
"Con trai, đừng sợ, có mẹ ở đây!"
Diệp Trần đầu tiên là dở khóc dở cười, sau đó thì lập tức sững người, hai mắt không thể không gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái vô cùng xinh đẹp trước mắt này một lát, đầu ầm vang một chút, trong nháy mắt ngớ ra.
"Mẹ?"
Hóa ra cô gái trước mắt này bỗng nhiên chính là Lâm Uyển Dung mẹ của Diệp Trần a!
Diệp Trần muốn gọi, nhưng lúc này hắn chẳng qua chỉ là một đứa bé, sau khi hô ra miệng thì trở thành tiếng khóc y y nha nha, căn bản còn chưa nói được.
Nhưng là trong lòng hắn vào lúc này sớm đã nhấc lên sóng to gió lớn.
"Chẳng lẽ một đời này, ta lại có thể xuyên quan đến trên người của mình? Hơn nữa còn là lúc ta vừa mới sinh ra?"
Sau khi ngơ ngác chỉ trong chốc lát, nhìn qua gương mặt vô cùng xinh đẹp trước mắt này, Diệp Trần nhịn không được khóc lớn lên.
Kiếp trước, ở vào năm Diệp Trần chín tuổi, mẹ Lâm Uyển Dung vì bị bệnh mà chết, đối với khuôn mặt này trong ký tức đã vô cùng xa xôi, nhưng mỗi khi nhớ về thì đều vô cùng ấm áp.
Mà bây giờ, hắn cuối cùng lại có cơ hội nhìn thấy mẹ của mình một lần nữa, mặc dù không chắc chắn thế giới trước mắt này là thật hay là giả, nhưng là loại cảm giác này, quả thực không cách nào dùng lời để mà diễn tả được.
"Két ~ "
Ngay vào lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động, một người thanh niên phong trần tuấn lãng từ bên ngoài bước nhanh đến.
"Dung Dung, có chuyện gì với con vậy? Sao mà lại khóc kinh như thế?"
Diệp Trần nghe được giọng nói này thì không thể không quay đầu nhìn lại, lập tức lại ngây người ra lần nữa, không khóc nữa.
Người trước mắt này bỗng nhiên đúng là Diệp Thiên Ca cha của hắn, chỉ có điều Diệp Thiên Ca lúc này ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa trên người tràn đầy năng lượng, cùng với Diệp Thiên Ca trong ấn tượng của Diệp Trần thì có khí chất khác nhau rất lớn.
Trong khi nói chuyện, Diệp Trần đã được Diệp Thiên Ca ôm lấy, hướng về phía hắn cười tủm tỉm nói:
"Quả nhiên là con trai ngoan của ta, vừa nhìn thấy cha thì đã nín khóc! Nhưng mà vẻ mặt có phần nghiêm túc, nếu như có thể cười một cái vậy thì càng tốt hơn!"
Lâm Uyển Dung ở một bên đưa tay vỗ ở trên người Diệp Thiên Ca một cái, cười nói:
"Con còn là một đứa trẻ sơ sinh, làm sao mà nghe hiểu được? Tay chân anh vụng về, đừng làm đau con, hãy đưa con cho em"
Diệp Thiên Ca đành phải một mặt không tình nguyện đưa Diệp Trần trở lại vòng tay của Lâm Uyển Dung.
Lâm Uyển Dung ôm Diệp Trần vào trong ngực, vừa nhẹ nhàng đung đưa, nhìn về phía Diệp Thiên Ca ở một bên nói:
"Thiên Ca, em hy vọng con của chúng ta, tương lai có thể bình thường sống qua một đời, che bớt ánh sáng, hòa đồng với những người bình thường, đừng bị ảnh hưởng tới trong tranh đấu của những gia tộc kia, không bằng đặt cho con nó tên là Diệp Trần, anh có chịu không?"
Chương 875 Huyễn cảnh?
Diệp Thiên Ca nghe được điều này, bên trong đôi mắt lập tức hiện ra vẻ lo lắng, tuy nhiên rất nhanh đã che giấu đi, mỉm cười nói:
"Em đặt tên tự nhiên là tuyệt vời!"
Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Thiên Ca đưa tay xoa xoa đầu Diệp Trần, trong mắt hiện ra vẻ vô cùng yêu thương.
Kiếp trước, từ lúc Diệp Trần hiểu được chuyện, chưa từng có được tình thương của cha, cho dù sau này biết cha của mình là Diệp Thiên Ca, đối với hắn cũng chỉ có sự thù hận, còn chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Trước mắt, gia đình ba người của bọn họ bên nhau, có thể nói là rất ấm áp, thậm chí Diệp Trần cũng hận không thể dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.
Tuy nhiên, chuyện vẫn luôn không như mong muốn.
Vào lúc gia đình ba người bọn họ ở bên nhau đang vui vẻ hòa thuận:
Ầm!
Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài một cước đá văng!
Ngay sau đó, một đám người từ bên ngoài lao vào, cầm đầu là một cô gái ở độ tuổi đôi mươi, nói về vẻ đẹp thì cũng không thua kém gì Lâm Uyển Dung, hơn nữa trên người tỏa ra một cỗ khí tức sắc bén, tuy rằng theo Diệp Trần thì căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng ở trên Trái Đất thì có lễ cũng coi như được liệt kê vào hàng ngũ cao thủ.
"Tần Nguyệt Nga?"
Diệp Trần chẳng mấy chốc thì đã nhận ra cô gái này, đây bỗng nhiên chính là mẹ của Diệp Vô Thương, là Tần Nguyệt Nga năm đó đuổi Lâm Uyển Dung mẹ của Diệp Trần ra khỏi Kinh Đô!
"Ngươi được lắm cái loại đàn bà đê tiện! Thậm chí ngay cả đứa bé cũng sinh ra!"
Sau khi Tần Nguyệt Nga xông tới, áh mắt đầu tiên là đảo qua trên người Lâm Uyển Dung, sau đó thì rơi vào trên người Diệp Trần, bên trong đôi mắt hiện ra sát ý nồng đậm.
"Người đâu! Tới giết đứa con hoang của người đàn bà đê tiện này!"
"Vâng! Tiểu thư!"
Tần Nguyệt Nga ra lệnh một tiếng, đằng sau lập tức xuất hiện một người đàn ông trung niên to cao, lao thẳng đến trên giường của Diệp Trần.
"Má nó!"
Diệp Trần không thể không âm thầm chửi tục một tiếng, người đàn ông trung niên to cao trước mắt này, trong mắt hắn quả thực chính là con kiến hôi, cũng chỉ so với người bình thượng mạnh hơn một chút mà thôi, thế nhưng là hắn bây giờ vẫn chỉ là một đứa bé, nói còn chưa nói sõi thì nơi nào có sức lực mà chống lại?
"Làm càn! Con trai của Diệp Thiên Ca ta mà ngươi cũng dám chạm vào nó!"
Không đợi người đàn ông trung niên to lớn kia xông tới, Diệp Thiên Ca ở một bên trực tiếp quát lớn một tiếng, đồng thời vỗ ra ngoài một chưởng!
Người đàn ông trung niên to lớn kia ước chừng cũng chỉ có trình độ võ giả Ám Kình mà thôi, ngay cả Tông sư Hóa Kình cũng còn chưa tới, mà Diệp Thiên Ca lúc này mặc dù võ công còn chưa đại thành, còn chưa phải là chiến thần trong quân đội có danh tiếng vang dội Hoa Hạ quốc, nhưng đối phó với người trước mắt này thì đã thừa sức.
Ầm!
Người đàn ông trung niên to lớn kia còn chưa bước tới trước giường ba mét thì bị một đao khí kình của Diệp Thiên Ca ngay lập tức đánh bay ra ngoài, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, trọn vẹn bay ra ngoài hơn mười mét mới nặng nề ngã xuống rồi mới ngẹo đầu ngất đi.
Bạch bạch bạch!
Tần Nguyệt Nga và mấy tên tùy tùng khác thấy thế thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
Tần Nguyệt Nga thì xanh cả mặt, bên trong đôi mắt hiện ra lòng đố kỵ nồng đậm:
"Diệp Thiên Ca! Anh không nên quên! Tôi mới là vợ chính thức của anh, bây giờ anh vậy mà cùng với người đàn bà khác sinh ra một đứa con hoang, còn che chở nó như thế, thật coi Tần gia tôi là dễ bị ức hiếp như thế có phải không?"
Nghe thấy Tần Nguyệt Nga lôi Tần gia đi ra, trên mặt Diệp Thiên Ca hơi đổi, giong nói trở nên lạnh lùng:
"Tần Nguyệt Nga, cô biết rõ tôi căn bản không yêu cô, tôi đời này chỉ yêu một người duy nhất chỉ có thể là Dung Dung! Vì sao cô cứ hết lần này tới lần khác phải ép buộc tôi?"
"Cô đầu tiên là bố trí để cho mình mang bầu, rồi lại dùng thế lực của Tần gia buộc Diệp gia, để cho tôi cưới cô làm vợ, bây giờ lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả đứa con của ta và Dung Dung mà cũng không buông tha, chẳng lẽ làm như vậy thì ngươi vui vẻ lắm sao?"
Tần Nguyệt Nga cười lạnh, ánh mắt chuyển dời đến trên người Lâm Uyển Dung, trong đôi mắt hiện ra vẻ ghen ghét nồng đậm, gần như sắp phun ra lửa!
"Nói về xuất thân, nói về dung mạo, nói về võ công, người đàn bà đê tiện này có điểm nào mạnh hơn so với tôi? Anh thế mà hết lần này tới lần khác mong ngóng con đàn bà đê tiện này, tôi chính là không phục! Nếu như những gì mà tôi không có thì người khác cũng đừng hòng có được!"
Tần Nguyệt Nga nói đến đây, dừng lại một chút, ánh mắt lại chuyển dời đến trên người Diệp Trần, lạnh giọng nói:
"Trước đó anh đã nói, chỉ cần tôi không tìm con đàn bà đên tiện này gây rắc rối, anh sẽ đồng ý thành thân với tôi, Tần Nguyệt Nga tôi nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không động vào người cô ta một đầu ngón tay, thế nhưng cái đứa con hoang mà con đàn bà đê tiện này sinh ra, hôm nay tôi nhất định phải giết!"
Oanh!
Cùng lúc Tần Nguyệt Nga nói xong lời này, thân thể đột nhiên nhoáng một cái, nhanh như chớp vọt tới trước giường, ngay lập tức đập xuống dưới một chưởng!
Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, tuy rằng với tầm mắt của hắn thì thực lực của đối phương căn bản không đáng giá nhắc tới, thế nhưng hắn hôm nay nơi nào có năng lực đi ngăn cản?
Cũng may Diệp Thiên Ca có phản ứng cực nhanh, không đợi một chưởng này của Tần Nguyệt Nga vỗ xuống thì đã vượt lên trước một bước ngăn lại, đồng thời bỗng nhiên rung một cái:
Bạch bạch bạch!
Tần Nguyệt Nga lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.
Sau khi Lâm Uyển Dung phản ứng lại thì lập tức kinh hô một tiếng, vội vàng một tay ôm thật chặt Diệp Trần vào trong ngực kiệt lực hét lên:
"Cô muốn giết cứ giết tôi là được, đừng động tới con của tôi!"
Vẻ mặt của Diệp Thiên Ca vô cùng âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Nguyệt Nga, bên trong đôi mắt bắt đầu hiện ra một vệt sát ý:
"Tần Nguyệt Nga! Cô đã nhiều lần thách thức giới hạn của tôi, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng tôi không dám giết cô hay sao?"
Ầm ầm!
Giọng nói của Diệp Thiên Ca rơi xuống, trên người dâng lên một cỗ sát khí cực mạnh, hiển nhiên đã nổi lên tâm tư muốn giết Tần Nguyệt Nga.
Đông! Đông! Đông!
Diệp Thiên Ca từ từ dồn Tần Nguyệt Nga vào trong góc, mỗi một bước bước ra, mặt đất liền rung động ầm ầm, giống như động đất.
Sắc mặt của Tần Nguyệt Nga lập tức thay đổi lớn, không thể không liên tục lùi lại, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi:
"Thiên Ca, anh, anh muốn làm cái gì?"
Diệp Trần nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không thể không hò hét:
"Giết cô ta! Nhanh giết cô ta đi!"
Nếu như lúc này hắn có năng lực thì chắc chắn sẽ giết chết con đàn bà đáng ghét này mà không do dự một chút nào.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói gia nua đột nhiên vang lên ở bên ngoài phòng:
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai dám động đến cháu gái của Tần Đạp Thiên ta!"
Cùng lúc giọng nói này rơi xuống, căn phòng đột nhiên xuất hiện thêm bóng dáng của một ông lão.
Chỉ thấy người này trên người mặc áo bào tím, râu tóc bạc trắng, khí thế bức người, bỗng nhiên chính là Tần Đạp Thiên gia chủ của Tần gia!
Nhìn thấy những người này ở trước mắt, Diệp Trần bỗng nhiên có chút không phân biệt rõ, thế giới trước mắt mình đến tột cùng là một thời không khác, hay là căn cứ vào ký ức của mình mà sáng tạo ra một cái huyễn cảnh vô cùng rất thật?
Tuy nhiên vào lúc này, hắn đã không có thời gian để mà nghĩ nhiều, sau khi Tần Đạp Thiên đến thì vẻ mặt của Diệp Thiên Ca thay đổi lớn, khí thế trong nháy mắt đã bị đối phương áp chế lại.
Mà mặt mũi Tần Nguyệt Nga kia thì đầy vẻ vui mừng, nhanh chóng chạy tới trước mặt Tần Đạp Thiên:
"Ông, ông phải làm chủ cho cháu a! Cái con đàn bà đê tiện này, thậm chí ngay cả đứa bé cũng sinh ra rồi, cháu thế nhưng là nuốt không trôi cái cực tức này!"
"Hừ!"
Tần Đạp Thiên hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn:
"Người đàn ông này đã không để cháu ở trong lòng, vậy ông giết tất cả bọn hắn là được, thuận tiện cũng rút cả rễ Diệp gia lên, như thế có phải sạch sẽ và sảng khoái hơn không?"
"Tại sao có thể như vậy?"
Hạ Hầu Bố vừa kinh vừa sợ lập tức thu hồi thủ đoạn thần thông:
Rầm rầm rầm!
Lại đánh ra liên tiếp máy chưởng, Diệp Trần lại một mặt nhẹ như mây gió, thậm chí ngay cả ngăn cản cũng không ngăn!
"Muốn chết sao?"
Hạ Hầu Bố còn tưởng rằng Diệp Trần đã từ bỏ chống cự, đầu tiên là vui mừng, nhưng không chờ hắn cao hứng trở lại, thì nhìn thấy cảnh tượng xảy ra trước mắt lập tức đứng ngây ngốc tại chỗ.
Chỉ thấy, những lực lượng Hủy Diệt mà hắn đánh vào trên người Diệp Trần kia, thế mà bị Diệp Trần nhấc tay lên cái liền hút toàn bộ vào trong lòng bàn tay!
Diệp Trần chẳng những không bị hư hại chút nào, ngược lại sau khi hấp thu những lực lượng Hủy Diệt kia thì khí tức lại liên tục tăng lên lần nữa!
"Đây, đây là tà thuật gì? Hắn thế mà...có thể hấp thu công kích?"
Hạ Hầu Bố lập tức choáng váng!
Mọi thứ xảy ra trước mắt đã hoàn toàn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của hắn!
Mà Diệp Trần sau khi hấp thu công kích hủy diệt của Hạ Hầu Bố thì tu vi đã vững bước vào cảnh giới Hậu cấp, hơn nữa trên dưới quanh người tỏa ra một đạo ánh sáng màu xám nhạt quỷ dị!
"Hóa ra, áo nghĩa chân chính của Hủy Diệt pháp tắc không phải chỉ ở chỗ phá hủy mà còn có sự chấp nhận..."
Diệp Trần giơ bàn tay lên, quan sát tỉ mỉ tình huống của thân thể mình một phen, mở miệng tự lẩm bẩm một mình.
"Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng! Ta không tin!!!"
Hạ Hầu Bố rống lớn một tiếng, bắt đầu điên cuồng công kích về phía Diệp Trần không còn lưu thủ một chút nào.
Hắn đường đường là Phiêu Kỵ tướng quân của Hán Thiên Vương triều, cường giả cảnh giới Vương cấp, thế mà không chế phục được một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch, chuyện này nếu như bị truyền đi thì chẳng phải hắn quá mất mặt rồi sao!
Thế nhưng:
Rầm rầm rầm!
Mỗi một lần Hạ Hầu Bố điên cuồng công kích đánh xuống trên người Diệp Trần, chẳng những không thể thương tổn đến hắn một chút nào, thay vào đó lại bị những lực lượng Hủy Diệt kia, tất cả đều bị Diệp Trần đồng hóa, chuyển hóa thành lực lượng của bản thân hắn, làm tu vi của hắn nhanh chóng tăng lên!
Môt cái chớp mắt, bởi vì Hạ Hầu Bố công kích liên tục đã thấm mệt thở gấp, thở gấp, mà Diệp Trần thì từ đầu đến cuối hoàn toàn như là một cái bao cát hình người, mặc cho Hạ Hầu Bố công kích điên cuồng mà không tránh cũng chẳng né.
Nhưng là ở sau khi hấp thu tất cả công kích của Hạ Hầu Bố, tu vi của hắn cũng đã tăng vọt lên tới cảnh giới Hậu cấp đỉnh phong!
"Quái vật! Cái tên này tuyệt đối là một con quái vật!"
Hạ Hầu Bố cuối cùng bắt đầu sợ, sau khi rống lớn một tiếng thì vẻ mặt trở nên trắng bệch, sau đó quay người co cẳng muốn chạy trốn.
Công kích của hắn chẳng những không có làm đối phương bị thương một chút nào, thay vào đó lại làm tu vi của đối phương tăng lên nhanh chóng, thế thì còn đánh như thế nào? Chẳng chạy ở đó mà són đái hay sao?
Tuy nhiên:
Diệp Trần nhay lập tức thuận tay một chỉ:
"Diệt!"
Sưu!
Một đạo quang mang màu xám nhạt giống như laser hướng Hạ Hầu Bố nổ bắn mà ra, trong nháy mắt đánh vào trên người hắn.
Bành!
Ngay cả tiếu kêu thảm Hạ Hầu Bố cũng không kịp phát ra, cả người giống như đồ sứ, trong nháy mắt vỡ vụn ra, hóa thành một đống bột mịn, hoàn toàn biến mất ở trên thế gian này.
Đám cai ngục ở nơi xa đang một mực quan chiến kia, nhìn thấy cảnh tượng khủng bố như thế thì ngay lập tức từng tên bị dọa đến chạy trốn tứ phía như thể vội vào toa lét vì sắp són đái ra quần, mà những tên tù khổ sai kia cũng thừa cơ hội này mà lẻn đi, toàn bộ Hoàng Lăng trở nên hỗn loạn.
Diệp Trần cũng không để ý tới những người này mà lẳng lặng đứng ở trên không trung, hai mắt khẽ nhắm lại, bắt đầu hồi tưởng lại những áo nghĩ Hủy Diệt pháp tắc mà hắn ta vừa mới lĩnh ngộ được, đồng thời lẩm bẩm với chính mình:
"Diệp Hoan, ta phải cảm tạ ngươi a, cám ơn cừu hận của ngươi đã để cho ta lĩnh ngộ được chân lý của Hủy Diệt, để báo đáp lại, để trước lúc ta rời khỏi nơi này, giúp ngươi báo thù đi!"
Diệp Trần vừa nói vừa lần theo ký ức trong đầu, bắt đầu hướng phương hướng hoàng thành của Hán Thiên Vương triều đạp không mà đi.
Hoàng Lăng cách hoàng thành cũng không quá xa, chỉ chốc lát công phu, Diệp Trần cũng đã đi tới trước mặt hoàng thành.
Diệp Trần trực tiếp vượt qua tường thành, đánh thẳng tới hoàng cung của Hán Thiên Vương triều:
"Cuồng đồ lớn mật! Hoàng thành trọng địa há lại cho ngươi tự tiện xông vào?"
Mấy người thủ vệ hoàng thành mặc khôi giáp màu bạc bỗng nhiên chạy đến ngăn ở trước mặt Diệp Trần.
Diệp Trần lại không để ý chút nào, trực tiếp đạp không hướng phía trước mà đi:
Rầm rầm rầm!
Những thủ vệ mặc áo giáp màu bạc kia thi nhau hướng Diệp Trần xuất thủ, từng đạo công kích tràn ngập lực lượng Hủy Diệt, toàn bộ rơi vào trên người Diệp Trần.
Diệp Trần lại theo đơn thu hết, hấp thu toàn bộ công kích của bọn hắn, chuyển hóa thành tu vi của mình.
Những tên thủ vệ mặc áo giáp màu bạc này, chưa từng thấy qua cảnh tượng quỷ dị như thế ngay lập tức từng tên dọa đây quay người co cẳng bỏ chạy.
Sưu!
Thân thể Diệp Trần hơi chao đảo một cái mang theo một đạo quang mang màu xám nhạt đi qua những người này.
Bành bành bành!
Cùng lúc Diệp Trần đi qua, mấy tên thủ vệ mặc áo giáp bạc kia bị ảnh hưởng bởi đạo quang mang màu xám nhạt kia trong nháy mắt biến thành bột mịn, biến mất không còn một dấu vết.
Đây chính là lực lượng của Hủy Diệt pháp tắc!
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần một đường giết tới hoàng cung của Hán Thiên Vương triều, sau khi thôn phệ công kích của không biết bao nhiêu người, tu vi sớm đã đạt tới cảnh giới Vương cấp, hơn nữa còn đang nhanh chóng tăng vọt!
"Vũ Bang! Cút ra đây nhận lấy cái chết!!"
Diệp Trần một bước bước vào trong hoàng cung, cùng lúc đó một giọng nói như lôi đình vang lên, toàn bộ hoàng thành cũng có thể nghe được rõ ràng, tất cả mọi người thi nhau ngẩng đầu, nhìn về phía hoàng cung:
"Mau nhìn! Người kia dường như là Diệp Hoan, con trai của đại tướng quân Diệp Tín a?"
"Diệp gia thế mà bởi vì có ý làm phản bị chém đầu toàn tộc, chỉ có vị tiểu vương gia này là may mắn trốn qua một kiếp, hắn đây là tới báo thù sao?"
"Toàn bộ người của Hán Thiên Vương triều đều hiểu rõ, Diệp đại tướng quân là bị tên hôn quân kia giết oan, Diệp tiểu vương gia vì cha mà báo thù cũng là chuyện đương nhiên!"
"Chỉ tiếc, cử động lần này của Diệp tiểu vương gia thực sự quá lỗ mãng! Dựa vào lực lượng một người muốn tìm tên hôn quân kia để báo thù, quả thực là một cái ý nghĩ hão huyền!"
...
Ở bên trong toàn bộ tiếng bàn tán của mọi người trong hoàng thành, lúc này Diệp Trần đã đi tới chính điện của hoàng cung.
"Nghịch tặc lớn mật! Cũng dám gọi thẳng tục danh của quốc chủ, ngươi phải bị tội gì!!"
Một người đàn ông mặc áo giáp vàng đột nhiên bay lên không trung, vung trường kích trong tay hướng Diệp Trần đánh tới.
Mọi người ở phía dưới ngay lập tức thi nhau kinh hô lên:
"Đây chính là Hoàng Phủ Hòa Vũ Lâm tướng quân của hoàng cung! Nghe nói là cường giả Vương cấp!"
"Diệp tiểu vương gia lần này sợ là nguy hiểm..."
Tiếng bàn tán của mọi người vừa mới dâng lên, lập tức thấy được cảnh tượng vô cùng rung động ở trên không trung, toàn bộ hoàng thành rộng lớn như vậy mà trở thành yên tĩnh như chết.
Chỉ thấy, Diệp Trần ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên, ngay lập tức thuận tay một chỉ:
Bành!
Vị Vũ Lâm tướng quân của hoàng cung kia trong nháy mắt bị Diệp Trần oanh thành cặn bã.
"Tê ~ "
Tất cả mọi người lập tức thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả đều thấy choáng mắt.
Sưu sưu sưu!!
Chẳng mấy chốc lại có mấy tên đại tướng áo giáp vàng có thực lực không thua kém gì Hoàng Phủ Hòa thi nhau hướng Diệp Trần vây công mà tới.
Diệp Trần thuận tay vung lên:
"Diệt!"
Bành bành bành!
Những người này ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, từng tên toàn bộ thân tử đạo tiêu
Ở trước mắt người đã nắm giữ được Hủy Diệt pháp tắc như Diệp Trần thì những người này đều giống như tượng đất mà thôi, quả thực không chịu nổi một kích.
Thuận tay giết mấy tên cường giả của hoàng cung, Diệp Trần lấy tay làm đao hướng phía dưới hung hăng bổ xuống:
Ầm ầm!
Hoàng cung to lớn hùng vĩ phía dưới ở cái cổ tay của Diệp Trần chặt xuống dưới, lập tức hóa thành một đống phế tích.
"Vũ Bang! Cút ra đây!!!"
Diệp Trần lại hét lớn một tiếng nữa, giọng nói giống như cửu thiên thần lôi, cuồn cuồn truyền ra ngoài.
Chương 872 Đại chiến
Oanh!
Bên trong phế tích phía dưới, một tạo thân ảnh vàng óng nổ bắn mà ra, bảy thẳng lên tới trời cao.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong toàn bộ hoàng thành đều cảm nhận được một cỗ uy nghiêm cường đại khó mà hình dung, thậm chí một số tu vi yếu đã không tự chủ được té quỵ xuống đất mà bái lạy.
Đây là ông người đàn ông tóc hoa râm một thân áo bào màu vàng kim, cỗ uy áp cường đại trước đó chính là đến từ trên thân của người đàn ông này.
"Khấu kiến bệ hạ!"
Vô luận là tướng quân áo giáp vàng hay là thị vệ áo giáp bạc ở xung quanh kia, tất cả đều thi nhau quỳ rạp xuống đất, làm một cái đại lễ rất cung kính.
Hóa ra, người này chính là quốc chủ của Hán Thiên Vương triều, Vũ Văn Bang!
Hai mắt như thần của Vũ Văn Bang quét qua trên người Diệp Trần, hiện ra vẻ chấn kinh nồng đậm:
"Ngươi là Diệp Hoan? Không có khả năng! Ngươi làm sao có khả năng trong thời gian ngắn như thế mà đã có tu vi cường đại như thế này? Đây tuyệt đối là không có khả năng!"
Vũ Văn Bang cảm nhận được khí tức trên người của "Diệp Hoan", không thể không thất thanh la lên.
Trong ấn tượng của Vũ Văn Bang, "Diệp Hoan" trước mắt này mặc dù là một thiên tài hiếm có, thế nhưng dù sao tuổi vẫn còn quá trẻ, nhớ rõ hắn chỉ có tu vi cảnh giới Soái cấp, bây giờ vậy mà nhảy lên tới cảnh giới Vương cấp đỉnh phong, coi như so với hắn cũng không có chênh lệch nhiều lắm!
Chẳng những Vũ Văn Bang khó có thể hiểu được, chỉ sợ toàn bộ đại lúc Hủy Diệt này cũng không có người nào có thể hiểu rõ được chuyện này là như thế nào.
"Ngươi chính là Vũ Văn Bang?"
Diệp Trần liếc qua người đàn ông mặc áo bào màu vàng kim trước mắt này, ký ức liên quan của Diệp Hoan bắt đầu hiện lên ở trong đầu của hắn, không thể không lạnh lùng mở miệng nói:
"Ta hôm nay, vì báo thù mà đến!"
Vũ Văn Bang nghe được điều này, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì cười lên ha hả:
"Chỉ bằng ngươi? Tuy rằng trẫm không rõ là ngươi đạt được loại cơ duyên nào mà tu vi vậy mà tiến bộ nhanh như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ có cảnh giới Vương cấp mà thôi!"
"Mà trẫm, chính là cảnh giới Hoàng cấp, cao hơn ngươi tới tận hai cái đại cảnh giới! Ở trước mặt trẫm, ngươi chẳng qua chỉ là một con giun dế nho nhỏ mà thôi thế mà cũng dám nói ra lời nói ngông cuồng như vậy?"
Vũ Văn Bang nói xong lời này, trên người đột nhiên dâng lên một cỗ khí thế cường đại!
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, tuy rằng lấy tu vi bây giờ của hắn muốn đánh bại Vũ Văn Bang có cảnh giới Hoàng cấp thật đúng là không quá dễ dàng, nhưng là hắn đã lĩnh hội được Hủy Diệt pháp tắc, chẳng khác nào đứng ở thế bất bại, chỉ cần không ngừng hấp thu công kích của đối phương, tu vi của hắn tự nhiên có thể tăng lên rất nhanh!
"Đối phó chỉ là một tên tiểu bối, không cần làm phiền bệ hạ xuất thủ? Để mạt tướng tới bắt hắn!"
Mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng, bỗng nhiên từ phía dưới nhẩy ra một tên tướng quân áo giáp vàng, trực tiếp mở ra bàn tay lớn hướng Diệp Trần hung hăng vồ tới!
Tu vi của người này tuy rằng không bằng Vũ Văn Bang kia nhưng cũng vượt xa Diệp Trần, xem chừng chắc là có thực lực cảnh giới Quân Chủ cấp trở lên.
"Hủy Diệt pháp tắc, Đồng Hóa!"
Diệp Trần cũng không có vội vàng động thủ mà không hề động đậy đứng giữa không trung, mặc cho công kích của đối phương rơi vào trên người hắn.
"Cũng dám không né tránh? Muốn chết!"
Tên cường giả Quân Chủ cấp kia hiển nhiên không ngờ tới, đối phương thế mà cũng không tránh không né, hoàn toàn mộ bộ dáng vẻ muốn chết.
Tuy nhiên, chẳng mấy chốc thì hắn phải trợn tròn mắt lên, công kích của hắn rơi vào trên người Diệp Trần, chẳng những không có làm cho hắn bị thương một chút nào, trong công kích có chứa toàn bộ là lực lượng Hủy Diệt, sau khi được Diệp Trần đồng hóa thì khí tức ngược lại phóng đại, vậy mà một lần hành động đột phá cảnh giới Vương cấp đạt tới Quân Chủ cấp!
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Vũ Văn Bang kia cũng là hai mắt trợn thật lớn, rõ ràng không thể nào hiểu được chuyện vừa mới xảy ra trước mắt.
"Ta vẫn không tin!"
Rầm rầm rầm!
Sau khi tướng quân áo giáp vàng hơi ngây người thì ngay lập tức bắt đầu tấn công Diệp Trần một cách điên cuồng.
Tuy nhiên Diệp Trần vẫn như cũ không tránh không né, hấp thu hết công kích của hắn, đồng thời tu vi cũng vững bước tăng lên, chỉ chốc lát đã tăng lên tới cảnh giới Quân Chủ cấp trung kỳ, tốc độ tăng lên nhanh chóng đén tình trạng không thể tưởng tượng được!
"Dừng tay!"
Vũ Văn Bang là người đầu tiên phản ứng lại, lập tức hướng về phía tướng quân áo giáp vàng kim kia ra lệnh một câu, thì tướng quân áo giáp vàng kim kia lập tức ngừng tấn công.
"Cuối cùng đã phản ứng?"
Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên:
"Các ngươi đã không đánh, vậy thì giờ đến lượt ta!"
Giọng nói rơi xuống, trên người Diệp Trần đột nhiên dâng lên một đạo đao mang màu xám nhạt, hướng tên tướng quân mặc áo giáo màu vàng kim kia hung hăng đánh xuống!
Diệp Trần phát ra đạo đao mang này nhìn như bình thường, như thể không có chút uy lực gì.
"Hừ! Ngươi cũng chỉ có chút năng lực đó thôi sao?"
Tướng quân mặc áo giáp vàng kim kia hừ lạnh một tiếng, ngây lập tức vỗ ra một chưởng chống lại đạo đao mang này của Diệp Trần.
Tuy nhiên:
Oanh!
Đao mang màu xám sau khi xẹt qua ở trên không trung, trong nháy mắt xé toang chưởng của tướng quân áo giáp vàng kim, hơn nữa thế đi không giảm, hung hăng bổ xuống dưới, đi qua đỉnh đầu của hắn!
Xì xì xì ~
Một cỗ lực lượng Hủy Diệt khó mà hình dung, trong nháy mắt ăn mòn thân thể của tên tướng quân áo giáp vàng kim kia, thậm chí ngay cả một chút cặn bã cũng không còn!
Thấy cảnh này, ngay cả Vũ Văn Bang trước đó vẫn luôn tràn đầy sự tự tin, vào lúc này trong mắt cũng hiện ra vẻ chấn kinh.
"Ngươi, ngươi tuyệt không phải Diệp Hoan! Ngươi đến cùng là ai?"
Mặt mũi Vũ Văn Bang đầy vẻ ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần, nhịn không được lớn tiếng quát lạnh nói.
Diệp Trần cười lạnh, "Ta đích xác không phải Diệp Hoan! Tuy nhiên ngươi lại phải chết!!"
Nói xong lời này, Diệp Trần lần nữa ngưng tụ ra đao mang màu xám, hướng Vũ Văn Bang chém rụng xuống!
Vũ Văn Bang thân là chủ nhân của một nước, hơn nữa còn là cường giả có cảnh giới Hoàng cấp đỉnh phong, vào lúc này đối mặt với đao mang màu xám nhìn như không đáng chú ý kia, đấy lòng vậy mà sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt!
"Quốc sư cứu ta!"
Vũ Văn Bang vừa nhanh chóng lùi lại vừa hướng về phía dưới rống lớn.
Ầm ầm!
Mắt thấy một đao kia của Diệp Trần sắp chém xuống ở trên người Vũ Văn Bang, bỗng nhiên phía dưới có một đạo thân ảnh màu xám hiện lên, trong nháy mắt ngăn ở trước mặt Vũ Văn Bang, hơn nữa lại còn chặn lại một đao tràn ngập Hủy Diệt pháp tắc này của Diệp Trần!
"Ừm?"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, bình tĩnh xem xét, đây là một ông lão tóc trắng mặc trường bào màu xám, khó tức lại còn ở phía trên Vũ Văn Bang, hơn nữa quan trọng nhất chính là trên người ông lão này thế mà cũng bao hàm một cỗ khí tức Hủy Diệt pháp tắc!
Mà ông lão áo xám kia hiển nhiên càng thêm chấn kinh:
"Ồ! Không nghĩ tới ngươi còn trẻ tuổi như vậy thế mà đã lĩnh ngọc được lực lượng pháp tắc, khó trách có thể có được thực lực nghịch thiên như thế!"
Sau khi ông lão sợ hãi thán phục xong thì dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Đáng tiếc tu vi của ngươi quá thấp, cho dù có lực lượng pháp tắc cũng tuyệt không phải là đối thủ của lão phu, thúc thủ chịu trói đi!"
Ông lão áo xám này nói xong, ngay lập tức vỗ xuỗng một chưởng:
Ầm ầm!
Một cái bóng mờ hình bàn tay khổng lồ dài hơn ngàn mét mang theo khí tức hủy thiên diệt địa hướng Diệp Trần hung hăng giáng xuống!
Sau khi Diệp Trần hơi kinh hãi thì khóe miệng bỗng nhiên hơi nhếch lên:
"Nghĩ không ra ở trên cái đại lục Hủy Diệt này vậy mà cũng có người lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc, có ý tứ! Vậy thì để ta xem một chút, là lực lượng pháp tắc mà ngươi lĩnh ngộ được lợi hại hay là lực lượng pháp tắc mà ta lĩnh ngộ được lợi hại hơn? Mà lại nói không chừng còn có thể để cho ta đối với Hủy Diệt pháp tắc có sự hiểu biết càng sâu hơn..."
Chương 873 Dung hợp pháp tắc!
Ầm ầm!
Diệp Trần bị một cỗ khí tức Hủy Diệt cường hãn đến nghich thiên hoàng toàn bao phủ vào trong đó.
Diệp Trần lập tức cũng vận chuyển Hủy Diệt pháp tắc, sử dụng lực lượng Hủy Diệt tiến hành chống cự.
"Lực lượng pháp tắc, ăn mòn!"
Sau khi ông lão áo xám quát to một tiếng:
Xì xì xì ~~
Lực lượng Hủy Diệt cực kỳ cường hãn kia lập tức giống như axit sunfuric, vậy mà bắt đầu ăn mòn lực lượng Hủy Diệt xung quanh Diệp Trần.
"Lực lượng pháp tắc, đồng hóa!"
Diệp Trần cũng lập tức quát khẽ một tiếng, muốn chuyển hóa lực lượng Hủy Diệt của đối phương thành lực lượng của mình, nhưng mà hiệu quả quá mức bé nhỏ.
Trước đó Diệp Trần dùng lực lượng pháp tắc đối với người bình thường thì cho dù là tu vi có cao hơn hắn, hắn cũng có thể hoàn toàn áp chế được đối phương.
Nhưng là bây giờ, ông lão áo xám này cũng lĩnh ngộ được lực lượng pháp tắc, hai người bây giờ hẳn là ở cùng một cái cấp độ, nhưng mà ở trên tu vi thì Diệp Trần lại kém hơn đối phương rất nhiều, cho nên đã hoàn toàn bị áp chế.
Xì xì xì ~
Mắt thấy lồng năng lượng xung quanh đã bắt đầu bị ăn mòn dần dần, thậm chí dần dần ăn mòn tới hắn ở bên trong, Diệp Trần cũng lập tức cảm nhận được nguy cơ cường đại.
"Xem ra là ta xem nhẹ con người ở trên thế giới này! Vốn cho rằng tìm hiểu lực lượng pháp tắc của thế giới này cuối cùng sẽ không có địch thủ nhưng lại không nghĩ tới, người sống ở bên trong thế giới này vậy mà cũng có người có thể lĩnh hội được lực lượng pháp tắc..."
Chẳng mấy chốc, lực lượng Hủy Diệt của đối phương bắt đầu xâm nhập vào bên trong thân thể của Diệp Trần, ăn mòn thân thể của hắn từng chút từng chút một, đồng thời bắt đầu rót vào bên trong ngũ tạng lục phủ của hắn, tình thế lập tức trở càng ngày càng trở nên nguy hiểm.
Đúng lúc này, giọng nói đạm mạc kia bỗng nhiên lại vang lên ở trong đầu của Diệp Trần:
"Người thừa kế, chúc mừng ngươi đã lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc, ngươi bây giờ có lựa chọn rời khỏi thế giới này hay không?"
Trong lòng Diệp Trần lập tức vui mừng, theo bản năng muốn đồng ý, tuy nhiên hắn suy nghĩ lại, cục diện trước mắt này cũng chính là một cái cơ hội rất khó có được, có thể nâng cao một bước đối với sự hiểu biết của ta về Hủy Diệt pháp tắc, nếu mà cứ đi như thế thì cũng không khỏi có chút đáng tiếc.
Thế là Diệp Trần lập tức dùng thần niệm truyền âm nói:
"Không vội a, chờ một chút a!"
Xì xì xì ~~
Chỉ trong chốc lát công phu, lực lượng Hủy Diệt mà ông lão kia phát ra đã hoàn toàn ăn mòn Diệp Trần, vậy mà lại bắt đầu xâm nhập vào bên trong thức hải của hắn!
"Tiểu tử, tuy rằng ngươi cũng lĩnh ngộ được lực lượng quy tắc, đáng tiếc tu vi của ngươi quá yếu, chờ ta luyện hóa lực lượng pháp tắc ở trong cơ thể của ngươi thì ta chắc chắn có thể đề cao cảnh giới thêm một tầng! Kiệt kiệt kiệt!"
Ông lão áo xám vừa tiếp tục ăn mòn thân thể của Diệp Trần vừa đắc ý cười lên một cách điên cuồng.
Diệp Trần vào lúc này, toàn thân đã hoàn toàn chết lặng, dường như không cảm nhận thấy thân thể của mình, hơn nữa ngay cả thần thức cũng đang bị lực lượng Hủy Diệt của đối phương điên cuồng ăn mòn!
"Thật chẳng lẽ phải từ bỏ như thế sao?"
Diệp Trần cảm thấy năng lực chịu đựng của chính mình đã đạt tới cực hạn, không còn chịu được bao lâu nữa, nếu như ngay cả thức hải của hắn cũng bị ăn mòn vậy thì chắc chắn sẽ phải táng thân ở nơi này!
Ngay vào lúc Diệp Trần muốn từ bỏ thì trong đầu bỗng nhiên léo lên một cái suy nghĩ.
"Áo nghĩ của Hủy Diệt pháp tắc, chẳng lẽ cứ nhất định chỉ có những mặt tối tăm như là phá hủy, ăn mòn này? Trên đời bất kỳ sự vật gì đều có hai mặt âm dương, ai nói bên trong Hủy Diệt pháp tắc không thể có sinh cơ?"
"Phá rồi lại lập, khi hủy diệt đi đến cực hạn, có lẽ chính là sự khởi đầu của Tạo Hóa..."
Oanh!
Ngay vào lúc thần thức sắp bị đối phương ăn mòn rơi vào con đường nguy hiểm thì Diệp Trần bỗng nhiên đốn ngộ đến một chút đồ vật mới.
Xì xì xì ~
Bộ thân thể này của Diệp Trần trước đó đã hoàn toàn bị lực lượng Hủy Diệt của đối phương ăn mòn, sớm đã biến thành một bộ thây khô mà vào lúc này chợt bắt đầu sinh ra một chút sinh cơ!
Đầu tiên là từ vị trí trái tim mà bắt đầu, sau đó dần dần lan tràn đến toàn thân giống như một tia lửa, chẳng mấy chốc mà quét sạch khắp toàn thân từ trên xuống dưới.
"Cái gì!"
Ông lão áo xám ở bên ngoài tưởng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, đã nhận ra được sự khác thương trên người của Diệp Trần, hai mắt hắn lập tức trợn lên thật lớn, hiện ra vẻ mặt khó có thể tin.
"Hắn thế mà...lĩnh ngộ được hai loại lực lượng pháp tắc hoàn toàn khác biệt? Mà còn dung hợp hai loại đó vào với nhau một cách hoàn mỹ? Điều này...điều này sao có khả năng!!"
Ầm ầm!
Ở bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi của ông lão tóc xám, Diệp Trần đã khu trục hoàn toàn lực lượng Hủy Diệt ăn mòn vào trong cơ thể của hắn ra bên ngoài cơ thể, nhục thân trước đó đã bị hư thối, ở dưới tác dụng của đạo sinh cơ bừng bừng kia cuối cùng cũng đã khôi phục trở lại như lúc ban đầu.
Hơn nữa, đây cũng còn chưa tính, lực lượng Hủy Diệt mà ông lão áo xám phát ra đối mặt với lực lượng sinh cơ ở trên cơ thể Diệp Trần phát tán ra, thế mà như thể gặp phải một con rắn hay bọ cạp, thi nhau chạy tứ tán, không còn dám tới gần Diệp Trần một chút nào!
"Đây là...ta hiểu được!"
Thấy cảnh này, hai mắt Diệp Trần bỗng nhiên sáng lên:
"Cái gọi là Tạo Hóa pháp tắc và Hủy Diệt pháp tắc mặc dù hoàn toàn trái ngược với nhau, hai loại pháp tắc đối lập lẫn nhau, thế nhưng ở giữa hai bên lại có sự tương hỗ bao dung lẫn nhau, vun đắp cho nhau!"
"Đằng sau của Tạo Hóa pháp tắc bao hàm khía cạnh diệt, bên trong Hủy Diệt pháp tắc củng ẩn giấu đi khía cạnh của sự sống, chỉ khi cả hai hoàn mỹ giao hòa với nhau mới có thể hình thành một cái vũ trụ thế giới hoàn chỉnh..."
Ầm ầm!
Cùng lúc những ý niệm này sinh ra ở trong đầu của Diệp Trần thì khí tức ở trên người của hắn, đột nhiên xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, một cỗ trộn lẫn hủy diệt âm u lạnh lẽo đồng thời bao hàm sinh cơ ánh mặt trời, hai loại khí tức hoàn toàn mâu thuẫn với nhau cùng lúc xuất hiện ở trên đỉnh đầu của hắn.
Mà hai cỗ khí tức hoàn toàn đối lập với nhau này thế mà chậm rãi dung hợp ở một chỗ cuối cùng chúng phẳng lặng và hoàn toàn đắm chìm trong cơ thể của Diệp Trần.
Diệp Trần lúc này dường như đã trở lại nguyên trạng, khí tức trên người bình bình đạm đạm, nhìn qua không có một chút thu hút nào.
Nhưng là, ông lão áo xám đối diện kia, sau khi chứng kiến tất cả những điều này thì trong đôi mắt lại hiện ra vẻ kiêng dè nồng đậm, bởi vì hắn mơ hồ cảm nhận được, trong cơ thể của thiếu niên nhìn qua bình thường trước mắt này, ẩn giấu đi một lực lượng cường hãn mà ngay cả hắn cũng không thể phỏng đoán.
"Ngươi... đến tột cùng là người phương nào?"
Hai mắt ông lão áo xám gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Trần, mở miệng nói ra từng chữ.
Diệp Trần mỉm cười, đôi mắt trầm tĩnh như nước:
"Ta phải cảm tạ ngươi! Để cho ta lĩnh ngộ được bí ẩn đằng sau các pháp tắc, sinh là diệt mà diệt là sinh!"
"Để làm báo đáp, ta không giết ngươi, chỉ lấy đi tu vi của bản thân ngươi, làm ra trừng trị một chút đi!"
Nói xong lời này, Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng:
"Vạn Vật Quy Nguyên!"
Một chưởng này nhìn qua không có bất kỳ một chút lực đạo nào, thực sự nhìn không ra có gì lợi hại, nhưng ông lão áo xám kia lại như gặp phải đại địch, hai tay vội vàng giơ chưởng chặn lại:
Ầm ầm!
Sơ với một chưởng kia của Diệp Trần, chưởng lực của ông lão áo xám quả thực có thể dùng hủy thiên diệt địa để mà hình dung, một chưởng dường như muốn vỗ nát cả trời xanh.
Tuy nhiên khi chưởng lực của hai người va chạm vào nhau:
Một chưởng có khí thế mênh mông của ông lão áo xám kia thế mà trong nháy mắt vỡ vụn ra!
Ầm!
Một chưởng còn lại này thì nhẹ nhàng rơi vào trên người của ông lão áp xám, ông lão áo xám lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, mà một thân tu vi cường hãn vô song kia thế mà trong nháy mắt tán sạch sẽ!
Chương 874 Bốn mươi chín thế luân hồi!
Phù phù!
Sau khi ông lão áo xánh bị mất đi tu vi thì ngay lập tức từ trên cao rơi xuống, cũng may nhục thể của hắn không yếu, không có rơi vào kết quả giống như kiểu nhẩy lầu tự tử mà chết.
Nhưng mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì lập tức tất cả đều hoàn toàn trợn tròn cả đôi mắt.
Ông lão áo xám này thế nhưng là quốc sư của Hán Thiên Vương triều, tu vi còn cao hơn so với quốc chủ Vũ Văn Bang, ở trên toàn bộ đại lục Hủy Diệt cũng là cường giả đệ nhất!
Bây giờ thế mà lại thua như thế?
Diệp Hoan trước mắt này đến tột cùng là người hay là ma quỷ, làm sao lại có được năng lực cường đại như thế?
Mà Vũ Văn Bang kia sau khi phản ứng lại thì nơi nào còn dám ở lại lâu, vội vàng xoay người co cẳng như gấp quá muốn đi tìm nhà vệ sinh.
Diệp Trần lại chẳng lo lắng gì, thuận tay bắn ra một chỉ:
Sưu!
Một đạo khí kình vô hình bắn thẳng tới Vũ Văn Bang:
Bành!
Vũ Văn Bang vừa mới chạy ra ngoài được mấy ngàn mét, cả người đột nhiên nổ tung lên, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phọt ra thì đã hoàn toàn biến mất như thể không tồn tại ở trên thế giới này.
Rầm rầm!
Những tướng quân áo giáp hoàng kim và thị vệ áo giáp bạc ở xung quanh kia, thậm chí toàn bộ người dân ở trong hoàng thành, nhìn thấy Diệp Trần đánh bại quốc sư và giết chết Vũ Văn Bang dễ dàng như vậy thì lập tức từng người tất cả đều thi nhau quỳ xuống trên mặt đất, dọa đến ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Cũng nên rời đi!"
Diệp Trần căn bản không để ý đến, thuận tay vung lên, không gian phía trước xuất hiện một cơn lốc xoáy, hắn ngay lập tức bước vào bên trong.
"Chúc mừng ngươi, người thừa kế! Ngươi chẳng những lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc, thế mà lại có thể còn lĩnh hội được mối liên hệ giữa Hủy Diệt pháp tắc và Tạo Hóa pháp tắc, rất không tệ!"
Giọng nói vẫn luôn vô cùng thờ ơ kia lại vang lên ở trong đầu Diệp Trần một lần nữa, hơn nữa rất hiếm thấy ở chỗ là nói ra một câu nói khen ngợi từ đáy lòng đối với Diệp Trần.
"Tiếp theo, ngươi sẽ tiến vào thế giới thứ ba, trong thế giới này, ngươi phải lĩnh hội chính là Tự Nhiên pháp tắc..."
...
Diệp Trần ở thế giới thứ nhất ngây người hơn ba tháng thì lĩnh ngộ được Tạo Hóa pháp tắc.
Ở thế giới thứ hai lĩnh ngộ được Hủy Diệt pháp tắc nhưng lại sử dụng thời gian rất ngắn, một ngày cũng không dùng hết.
Điều này làm cho Diệp Trần sinh ra một loại cảm giác cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi, cho nên hắn vốn cho rằng ở thế giới thứ ba chắc là cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian.
Tuy nhiên, để cho hắn tuyệt đối không ngờ chính là ở cái thế giới này hắn chậm trễ mất tới thời gian bảy năm cố gắng lắm mới lĩnh ngộ được Tự Nhiên pháp tắc.
Ngay sau đó là thế giới thứ tư, làm Âm Dương pháp tắc, Diệp Trần lại dùng tới tận mười năm mới lĩnh ngộ thành công.
...
Chớp mắt một cái, sau khi Diệp Trần tiến vào đường luân hồi thì đã trải qua được năm tháng mấy trăm năm!
Ở bên trong thời gian mấy trăm năm này, Diệp Trần trước sau lĩnh hội được Linh Hồn pháp tắc, Lực Lượng pháp tắc, Trật Tự pháp tắc, Hỗn Loạn pháp tắc, Bản Nguyên pháp tắc, Hư Huyễn pháp tắc, Thất Tình pháp tắc, Vô Tình pháp tắc, Năng Lượng pháp tắc, Vĩnh Hằng pháp tắc...
Một lần lại một lần luân hồi, vòng đi vòng lại, ngay cả chính Diệp Trần cũng đã không nhớ rõ được thời gian cụ thể, thậm chí đều nhanh muốn quên đi sứ mệnh lúc đầu của chính mình, cảm giác giống như là đi trên một con đường mà mãi mãi cũng không thấy được điểm cuối.
Nếu không phải Diệp Trần luân hồi trải qua hai đời, có được ý chí vô cùng kiên định thì chỉ sợ sớm đã chết mê chết mệt ở bên trong một cái thế giới nào đó rồi.
Cuối cùng:
Cái giọng nói thờ ơ lạnh nhạt kia lại vang lên ở trong đầu của Diệp Trần:
"Người thừa kế, chúc mừng ngươi đi tới thế giới thứ bốn mươi chín, trong thế giới này, ngươi phải lĩnh hội chính là Thời Không pháp tắc..."
Diệp Trần nghe được giọng nói này, bên trong đôi mắt thâm thúy giống như một đầm nước đọng lại cuối cùng xuất hiện một đạo gợn sóng.
"Ròng rã hơn bốn trăm năm! Tất cả những thứ này, cuối cùng sắp kết thúc rồi sao?"
Đoạn đường này đi tới, Diệp Trần cuối cùng cũng hiểu được, tại sao nói con đường Luân Hồi này là cửu tử nhất sinh, ngoại trừ thế giới thứ nhất, thứ hai ra, Diệp Trần không có ở lại quá lâu ra, bốn mươi sáu thế giới còn lại, Diệp Trần giống như là trải nghiệm qua bốn mươi sáu cuộc đời khác nhau.
Tạm thời không nói, lĩnh hội rồng rã hơn bốn mươi đạo pháp tắc chi lực, độ khó lớn tới bao nhiêu, chỉ cái khổ tu dài đến mấy trăm năm này, không có một khỏa tâm tư kiên định thù tuyệt đối không thể kiên trì được!
"Một thế giới cuối cùng, là Thời Không pháp tắc, với ta mà nói, chắc là sẽ không quá khó khăn a?"
Diệp Trần ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu:
Rầm rầm!
Không gian xung quanh bỗng nhiên chấ động một trận, chờ đến khi Diệp Trần lại mở hai mắt ra một lần nữa, phát hiện chính mình ở trên một cái giường mềm mại, mà ở bên cạnh hắn còn có một cô gái có dung mạo vô cùng xinh đẹp.
"Cũng không biết một đời này, ta lại có thân phận gì?"
Trải qua bốn mươi tám thế luân hồi, Diệp Trần đối với cảnh tượng mới kiểu loại này cũng sớm đã tập mãi thành thói quen, chẳng mấy chốc đã thích ứng được.
Tuy nhiên, ngay vào lúc hắn chuẩn bị từ trên giường bò dậy, lại phát hiện thân thể của chính mình vào lúc này thế mà lại là một đứa bé!
"Móa! Đây là tình huống gì?"
Diệp Trần dùng đủ sức lực nhưng cũng không thể từ trên giường bò dậy, lại nặng nề ngã chổng vó xuống, lập tức làm cô gái vô cùng xinh đẹp ở bên cạnh kia giật mình tỉnh lại.
Cô gái vô cùng sinh đẹp thấy thế thì vội vàng ôm Diệp Trần vào trong ngực, nhẹ nhàng nói:
"Con trai, đừng sợ, có mẹ ở đây!"
Diệp Trần đầu tiên là dở khóc dở cười, sau đó thì lập tức sững người, hai mắt không thể không gắt gao nhìn chằm chằm vào cô gái vô cùng xinh đẹp trước mắt này một lát, đầu ầm vang một chút, trong nháy mắt ngớ ra.
"Mẹ?"
Hóa ra cô gái trước mắt này bỗng nhiên chính là Lâm Uyển Dung mẹ của Diệp Trần a!
Diệp Trần muốn gọi, nhưng lúc này hắn chẳng qua chỉ là một đứa bé, sau khi hô ra miệng thì trở thành tiếng khóc y y nha nha, căn bản còn chưa nói được.
Nhưng là trong lòng hắn vào lúc này sớm đã nhấc lên sóng to gió lớn.
"Chẳng lẽ một đời này, ta lại có thể xuyên quan đến trên người của mình? Hơn nữa còn là lúc ta vừa mới sinh ra?"
Sau khi ngơ ngác chỉ trong chốc lát, nhìn qua gương mặt vô cùng xinh đẹp trước mắt này, Diệp Trần nhịn không được khóc lớn lên.
Kiếp trước, ở vào năm Diệp Trần chín tuổi, mẹ Lâm Uyển Dung vì bị bệnh mà chết, đối với khuôn mặt này trong ký tức đã vô cùng xa xôi, nhưng mỗi khi nhớ về thì đều vô cùng ấm áp.
Mà bây giờ, hắn cuối cùng lại có cơ hội nhìn thấy mẹ của mình một lần nữa, mặc dù không chắc chắn thế giới trước mắt này là thật hay là giả, nhưng là loại cảm giác này, quả thực không cách nào dùng lời để mà diễn tả được.
"Két ~ "
Ngay vào lúc này, cửa phòng vang lên tiếng động, một người thanh niên phong trần tuấn lãng từ bên ngoài bước nhanh đến.
"Dung Dung, có chuyện gì với con vậy? Sao mà lại khóc kinh như thế?"
Diệp Trần nghe được giọng nói này thì không thể không quay đầu nhìn lại, lập tức lại ngây người ra lần nữa, không khóc nữa.
Người trước mắt này bỗng nhiên đúng là Diệp Thiên Ca cha của hắn, chỉ có điều Diệp Thiên Ca lúc này ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn rất trẻ, hơn nữa trên người tràn đầy năng lượng, cùng với Diệp Thiên Ca trong ấn tượng của Diệp Trần thì có khí chất khác nhau rất lớn.
Trong khi nói chuyện, Diệp Trần đã được Diệp Thiên Ca ôm lấy, hướng về phía hắn cười tủm tỉm nói:
"Quả nhiên là con trai ngoan của ta, vừa nhìn thấy cha thì đã nín khóc! Nhưng mà vẻ mặt có phần nghiêm túc, nếu như có thể cười một cái vậy thì càng tốt hơn!"
Lâm Uyển Dung ở một bên đưa tay vỗ ở trên người Diệp Thiên Ca một cái, cười nói:
"Con còn là một đứa trẻ sơ sinh, làm sao mà nghe hiểu được? Tay chân anh vụng về, đừng làm đau con, hãy đưa con cho em"
Diệp Thiên Ca đành phải một mặt không tình nguyện đưa Diệp Trần trở lại vòng tay của Lâm Uyển Dung.
Lâm Uyển Dung ôm Diệp Trần vào trong ngực, vừa nhẹ nhàng đung đưa, nhìn về phía Diệp Thiên Ca ở một bên nói:
"Thiên Ca, em hy vọng con của chúng ta, tương lai có thể bình thường sống qua một đời, che bớt ánh sáng, hòa đồng với những người bình thường, đừng bị ảnh hưởng tới trong tranh đấu của những gia tộc kia, không bằng đặt cho con nó tên là Diệp Trần, anh có chịu không?"
Chương 875 Huyễn cảnh?
Diệp Thiên Ca nghe được điều này, bên trong đôi mắt lập tức hiện ra vẻ lo lắng, tuy nhiên rất nhanh đã che giấu đi, mỉm cười nói:
"Em đặt tên tự nhiên là tuyệt vời!"
Cùng lúc nói ra lời này, Diệp Thiên Ca đưa tay xoa xoa đầu Diệp Trần, trong mắt hiện ra vẻ vô cùng yêu thương.
Kiếp trước, từ lúc Diệp Trần hiểu được chuyện, chưa từng có được tình thương của cha, cho dù sau này biết cha của mình là Diệp Thiên Ca, đối với hắn cũng chỉ có sự thù hận, còn chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Trước mắt, gia đình ba người của bọn họ bên nhau, có thể nói là rất ấm áp, thậm chí Diệp Trần cũng hận không thể dừng lại ở khoảnh khắc này mãi mãi.
Tuy nhiên, chuyện vẫn luôn không như mong muốn.
Vào lúc gia đình ba người bọn họ ở bên nhau đang vui vẻ hòa thuận:
Ầm!
Cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài một cước đá văng!
Ngay sau đó, một đám người từ bên ngoài lao vào, cầm đầu là một cô gái ở độ tuổi đôi mươi, nói về vẻ đẹp thì cũng không thua kém gì Lâm Uyển Dung, hơn nữa trên người tỏa ra một cỗ khí tức sắc bén, tuy rằng theo Diệp Trần thì căn bản không đáng giá nhắc tới, nhưng ở trên Trái Đất thì có lễ cũng coi như được liệt kê vào hàng ngũ cao thủ.
"Tần Nguyệt Nga?"
Diệp Trần chẳng mấy chốc thì đã nhận ra cô gái này, đây bỗng nhiên chính là mẹ của Diệp Vô Thương, là Tần Nguyệt Nga năm đó đuổi Lâm Uyển Dung mẹ của Diệp Trần ra khỏi Kinh Đô!
"Ngươi được lắm cái loại đàn bà đê tiện! Thậm chí ngay cả đứa bé cũng sinh ra!"
Sau khi Tần Nguyệt Nga xông tới, áh mắt đầu tiên là đảo qua trên người Lâm Uyển Dung, sau đó thì rơi vào trên người Diệp Trần, bên trong đôi mắt hiện ra sát ý nồng đậm.
"Người đâu! Tới giết đứa con hoang của người đàn bà đê tiện này!"
"Vâng! Tiểu thư!"
Tần Nguyệt Nga ra lệnh một tiếng, đằng sau lập tức xuất hiện một người đàn ông trung niên to cao, lao thẳng đến trên giường của Diệp Trần.
"Má nó!"
Diệp Trần không thể không âm thầm chửi tục một tiếng, người đàn ông trung niên to cao trước mắt này, trong mắt hắn quả thực chính là con kiến hôi, cũng chỉ so với người bình thượng mạnh hơn một chút mà thôi, thế nhưng là hắn bây giờ vẫn chỉ là một đứa bé, nói còn chưa nói sõi thì nơi nào có sức lực mà chống lại?
"Làm càn! Con trai của Diệp Thiên Ca ta mà ngươi cũng dám chạm vào nó!"
Không đợi người đàn ông trung niên to lớn kia xông tới, Diệp Thiên Ca ở một bên trực tiếp quát lớn một tiếng, đồng thời vỗ ra ngoài một chưởng!
Người đàn ông trung niên to lớn kia ước chừng cũng chỉ có trình độ võ giả Ám Kình mà thôi, ngay cả Tông sư Hóa Kình cũng còn chưa tới, mà Diệp Thiên Ca lúc này mặc dù võ công còn chưa đại thành, còn chưa phải là chiến thần trong quân đội có danh tiếng vang dội Hoa Hạ quốc, nhưng đối phó với người trước mắt này thì đã thừa sức.
Ầm!
Người đàn ông trung niên to lớn kia còn chưa bước tới trước giường ba mét thì bị một đao khí kình của Diệp Thiên Ca ngay lập tức đánh bay ra ngoài, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, trọn vẹn bay ra ngoài hơn mười mét mới nặng nề ngã xuống rồi mới ngẹo đầu ngất đi.
Bạch bạch bạch!
Tần Nguyệt Nga và mấy tên tùy tùng khác thấy thế thì lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
Tần Nguyệt Nga thì xanh cả mặt, bên trong đôi mắt hiện ra lòng đố kỵ nồng đậm:
"Diệp Thiên Ca! Anh không nên quên! Tôi mới là vợ chính thức của anh, bây giờ anh vậy mà cùng với người đàn bà khác sinh ra một đứa con hoang, còn che chở nó như thế, thật coi Tần gia tôi là dễ bị ức hiếp như thế có phải không?"
Nghe thấy Tần Nguyệt Nga lôi Tần gia đi ra, trên mặt Diệp Thiên Ca hơi đổi, giong nói trở nên lạnh lùng:
"Tần Nguyệt Nga, cô biết rõ tôi căn bản không yêu cô, tôi đời này chỉ yêu một người duy nhất chỉ có thể là Dung Dung! Vì sao cô cứ hết lần này tới lần khác phải ép buộc tôi?"
"Cô đầu tiên là bố trí để cho mình mang bầu, rồi lại dùng thế lực của Tần gia buộc Diệp gia, để cho tôi cưới cô làm vợ, bây giờ lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt, ngay cả đứa con của ta và Dung Dung mà cũng không buông tha, chẳng lẽ làm như vậy thì ngươi vui vẻ lắm sao?"
Tần Nguyệt Nga cười lạnh, ánh mắt chuyển dời đến trên người Lâm Uyển Dung, trong đôi mắt hiện ra vẻ ghen ghét nồng đậm, gần như sắp phun ra lửa!
"Nói về xuất thân, nói về dung mạo, nói về võ công, người đàn bà đê tiện này có điểm nào mạnh hơn so với tôi? Anh thế mà hết lần này tới lần khác mong ngóng con đàn bà đê tiện này, tôi chính là không phục! Nếu như những gì mà tôi không có thì người khác cũng đừng hòng có được!"
Tần Nguyệt Nga nói đến đây, dừng lại một chút, ánh mắt lại chuyển dời đến trên người Diệp Trần, lạnh giọng nói:
"Trước đó anh đã nói, chỉ cần tôi không tìm con đàn bà đên tiện này gây rắc rối, anh sẽ đồng ý thành thân với tôi, Tần Nguyệt Nga tôi nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không động vào người cô ta một đầu ngón tay, thế nhưng cái đứa con hoang mà con đàn bà đê tiện này sinh ra, hôm nay tôi nhất định phải giết!"
Oanh!
Cùng lúc Tần Nguyệt Nga nói xong lời này, thân thể đột nhiên nhoáng một cái, nhanh như chớp vọt tới trước giường, ngay lập tức đập xuống dưới một chưởng!
Hai mắt Diệp Trần lập tức trừng một cái, tuy rằng với tầm mắt của hắn thì thực lực của đối phương căn bản không đáng giá nhắc tới, thế nhưng hắn hôm nay nơi nào có năng lực đi ngăn cản?
Cũng may Diệp Thiên Ca có phản ứng cực nhanh, không đợi một chưởng này của Tần Nguyệt Nga vỗ xuống thì đã vượt lên trước một bước ngăn lại, đồng thời bỗng nhiên rung một cái:
Bạch bạch bạch!
Tần Nguyệt Nga lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.
Sau khi Lâm Uyển Dung phản ứng lại thì lập tức kinh hô một tiếng, vội vàng một tay ôm thật chặt Diệp Trần vào trong ngực kiệt lực hét lên:
"Cô muốn giết cứ giết tôi là được, đừng động tới con của tôi!"
Vẻ mặt của Diệp Thiên Ca vô cùng âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tần Nguyệt Nga, bên trong đôi mắt bắt đầu hiện ra một vệt sát ý:
"Tần Nguyệt Nga! Cô đã nhiều lần thách thức giới hạn của tôi, chẳng lẽ thực sự nghĩ rằng tôi không dám giết cô hay sao?"
Ầm ầm!
Giọng nói của Diệp Thiên Ca rơi xuống, trên người dâng lên một cỗ sát khí cực mạnh, hiển nhiên đã nổi lên tâm tư muốn giết Tần Nguyệt Nga.
Đông! Đông! Đông!
Diệp Thiên Ca từ từ dồn Tần Nguyệt Nga vào trong góc, mỗi một bước bước ra, mặt đất liền rung động ầm ầm, giống như động đất.
Sắc mặt của Tần Nguyệt Nga lập tức thay đổi lớn, không thể không liên tục lùi lại, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi:
"Thiên Ca, anh, anh muốn làm cái gì?"
Diệp Trần nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng không thể không hò hét:
"Giết cô ta! Nhanh giết cô ta đi!"
Nếu như lúc này hắn có năng lực thì chắc chắn sẽ giết chết con đàn bà đáng ghét này mà không do dự một chút nào.
Nhưng mà đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói gia nua đột nhiên vang lên ở bên ngoài phòng:
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, ai dám động đến cháu gái của Tần Đạp Thiên ta!"
Cùng lúc giọng nói này rơi xuống, căn phòng đột nhiên xuất hiện thêm bóng dáng của một ông lão.
Chỉ thấy người này trên người mặc áo bào tím, râu tóc bạc trắng, khí thế bức người, bỗng nhiên chính là Tần Đạp Thiên gia chủ của Tần gia!
Nhìn thấy những người này ở trước mắt, Diệp Trần bỗng nhiên có chút không phân biệt rõ, thế giới trước mắt mình đến tột cùng là một thời không khác, hay là căn cứ vào ký ức của mình mà sáng tạo ra một cái huyễn cảnh vô cùng rất thật?
Tuy nhiên vào lúc này, hắn đã không có thời gian để mà nghĩ nhiều, sau khi Tần Đạp Thiên đến thì vẻ mặt của Diệp Thiên Ca thay đổi lớn, khí thế trong nháy mắt đã bị đối phương áp chế lại.
Mà mặt mũi Tần Nguyệt Nga kia thì đầy vẻ vui mừng, nhanh chóng chạy tới trước mặt Tần Đạp Thiên:
"Ông, ông phải làm chủ cho cháu a! Cái con đàn bà đê tiện này, thậm chí ngay cả đứa bé cũng sinh ra rồi, cháu thế nhưng là nuốt không trôi cái cực tức này!"
"Hừ!"
Tần Đạp Thiên hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ không kiên nhẫn:
"Người đàn ông này đã không để cháu ở trong lòng, vậy ông giết tất cả bọn hắn là được, thuận tiện cũng rút cả rễ Diệp gia lên, như thế có phải sạch sẽ và sảng khoái hơn không?"