-
Chương 691-695
Chương 691 Mời
"Lôi thúc" kia lại nói tiếp:
"Tứ công tử, người này có thể lấy chỉ là cảnh giới Kim Đan đối kháng với yêu thú ngũ giai, coi như ở những tinh vực cấp cao kia vậy cũng được tính toán là tồn tại cực kỳ nghịch thiên, nếu như có thể mà nói, chúng ta cần phải kết giao với người này một chút!"
Nam thanh niên kia nghe được điều này thì hai mắt lập tức sáng lên, "Lôi thúc ngài nói có lý! Không nói trước nhân vật bậc này có bối cảnh chắc chắn không đơn giản, chỉ nói về hắn có thực lực cảnh giới Hóa Thần, chỉ cần có thể làm việc cho ta thì ta nhất định có thể một lần hành động vượt trên nhị ca, đến lúc đó trở thành người kế thừa của Vạn Bảo các cũng dễ như trở bàn tay! Ha ha!"
Ngay vào lúc vị "Tứ công tử" này nói chuyện với "Lôi thúc", chiến cuộc cách đó không xa cũng tiến vào trạng thái gay cấn.
Ầm!
Thôn Thiên Mãng kia vung ra cái đuôi lớn lần nữa, Diệp Trần lập tức giơ Tử Quỳnh kiếm trong tay lên ngăn cản.
Khanh!
Xoẹt xẹt!!
Lớp da cứng rắn của Thôn Thiên Mãng kia vậy mà có thể so với Thánh khí, lấy công lực bây giờ của Diệp Trần, cho dù trong nay cầm Tử Quỳnh kiếm loại chuẩn Tiên khí này vậy mà cũng không có cách phá vỡ phòng ngự của nó!
Mà ở dưới tình huống không có thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển, Diệp Trần cũng chỉ có thể dựa vào ưu thế thân pháp chỉ thủ không công mới có thể miễn cưỡng ngăn cản thế công của con Thôn Thiên Mãng này.
"Tuy rằng còn Thôn Thiên Mãng này so với cường giả Hóa Thần chân chính vẫn là yếu hơn một chút, thế nhưng phòng ngự biến thái lại chịu đánh, vừa đúng là khắc tinh của ta, nếu như ta thi triển ra toàn bộ át chủ vài vẫn không có cách nào xử lý con súc sinh này, vậy ta coi như lành ít dữ nhiều!"
Diệp Trần vừa né tránh công kích của Thôn Thiên Mãng, trong lòng suy nghĩ bay tán loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển hay không.
Mà trong lúc Diệp Trần đang do dự thì bỗng nhiên có một đạo kiếm khí kinh thiên từ nơi xa nổ bắn mà tới!
Ầm!
Đạo kiếm khí kia nhanh như sét đánh, vậy mà thẳng đến con mắt của Thôn Thiên Mãng!
"Ngao!!"
Sau khi Thôn Thiên Mãng bị một đạo kiếm khí kia đâm trúng thì lập tức phát ra một tiếng rống giận dữ thê thảm, thân thể cao lớn đâm thằng vào một ngọn núi, ngọn núi kia lập tức sụp đổ ầm vang, tính cả khu vực gần đó cũng phải lắc lư theo một trận.
Lúc này Diệp Trần mới phát hiện, không biết khi nào, ở phía trên bầu trời xa xa kia xuất hiện một ông lã râu tóc bạc hết, hơn nữa khí tức hùng hậu, cầm trong tay một cái trường kiếm màu xanh.
Mà ông lão ở phía sau kia lại còn có vài chục tên tu chân giả có khí tức không kém thi nhau hò hét mà tới.
"Bày trận!"
Sau khi ông lão tóc trắng kia ra lệnh một tiếng, mười mấy tên cao thủ kia lập tức dựa theo một loại hàng ngũ nào đó hình thành xu thế hợp kích đối với Thôn Thiên Mãng.
Rầm rầm rầm!
Thôn Thiên Mãng kia đầu tiên là bị ông lão tóc trắng đánh lén trúng, sau đó lại bị mọi người hợp kích vây công, trong lúc nhất thời vậy mà đã rơi vào thế hạ phong.
Sau khi Diệp Trần phản ứng, không lo suy nghĩ được nhiều, tại sao những người này phải giúp hắn, cũng lập tức gia nhập vào bên trong chiến đoàn, hơn nữa đặc biệt công kích vào vị trí yếu hại của Thôn Thiên Mãng.
"Ngao ngao ngao!!"
Thôn Thiên Mãng có hình thể khổng lồ, nếu như là một đối một tự nhiên có ưu thế trên thể hình, thế nhưng bị mọi người vây công thì ưu thế của nó liền biến thành yếu thế, trên người bắt đầu liên tiếp xuất hiện vết thương, phát ra từng tiếng kêu thảm.
"Ngao!!"
Vị trí bảy tấc của Thôn Thiên Mãng lần nữa bị Diệp Trần đâm ra một cái lỗ máu, lập tức kêu rên một tiếng, đột nhiên xông ra đám người, chui vào bên trong cái hang sâu ở phía dưới, vậy mà lựa chọn chạy trốn!
"Đừng đuổi! Dựa vào mấy người chúng ta, căn bản không giết chết được con súc sinh này, đã khiến nó như vậy thì dừng đi!"
Ông lão tóc trắng ra lệnh một tiếng, mọi người đều nghe theo, thi nhau đình chỉ truy kích.
"Đa tạ các vị ra tay tương trợ!"
Đuổi Thôn Thiên Mãng đi, Diệp Trần đi lên phía trước hướng về phía ông lão tóc trắng kia chắp tay mở miệng nói.
Tuy rằng hắn mơ hồ cảm thấy, những người này sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, tuy nhiên đến cùng cũng coi là giúp mình.
Ông lão tóc trắng cười ha ha một tiếng, rất khách khí nói:
"Thật ra thì không cần đợi ta ra tay, tiểu hữu có lẽ cũng có thể toàn thân trở ra, ngược lại là chúng ta ra tay tùy tiện, mong rằng tiểu hứu chớ trách!"
Ông lão tóc trắng nói xong, Diệp Trần còn chưa có mở lời thì nam thanh niên có tướng mạo có chút anh tuấn, cùng theo đó mà mở miệng cười nói:
"Gặp được tức là có duyên! Kẻ hèn này tên Trương Lăng Vân của Vạn Bảo các, các hạ nếu như không chê, không bằng tới thuyền của ta một lần được chứ?"
Diệp Trần khẽ chau mày, "Vạn Bảo các?"
Hắn gần như có chút ấn tượng, mà dù sao thì khoảng thời gian quá mức xa xôi, trong thời gian ngắn không nghĩ ra được.
Hơn nữa hắn đang sốt ruột chạy tới Thiên Huyền thành, nơi nào có thời gian chậm trễ ở chỗ này?
"Thật có lỗi! Ta có việc gấp muốn đi Thiên Huyền thành trước, thực sự không có thời gian!"
Diệp Trần vừa mới nói xong lời này, đang chuẩn bị quay người rời đi.
Không nghĩ tới, trên không trung có một đạo tàn ảnh xẹt qua, một ông lão có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ đột nhiên ngăn ở trước người Diệp Trần, quát:
"Lớn mật! Công tử nhà ta là nhân vật bậc nào? Hạ mình mời ngươi, ngươi lại còn dám từ chối? Ngươi đây là không cho Vạn Bảo các ta thể diện sao?"
Diệp Trần thấy thếm lông mày lập tức nhíu chặt hơn, nếu không phải đối phương trước đó đã giúp chính mình thì hắn sớm đã một bàn tay đập người này thành bánh thịt rồi!
"Tránh ra!"
Diệp Trần cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp quát khẽ một tiếng, đồng thời xen lẫn tinh thần công kích.
Bạch bạch bạch!
Lão giả kia lập tức như thể bị sét đánh, liên tiếp lùi lại vài chục bước mới đứng vững thân hình, khí huyết trong cơ thể sôi sùng sục, vẻ mặt trắng bệch.
Những người còn lại thấy thế thì sắc mặt của tất cả cũng thay đổi lớn, lập tức làm ra trận thế vây Diệp Trần ở giữa.
"Dừng tay cho ta!"
Ở thời khắc mấu chốt, ông lão tóc trắng kia đứng dậy một lần nữa, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Trần, khẽ mỉm cười nói:
"Bọn thủ hạ không hiểu chuyện, tiểu hữu chớ trách!"
"Tiểu hữu đã có việc gấp, chúng ta tự nhiên không tiện ép ở lại!"
"Thế nhưng, chúng ta cũng đúng lúc muốn trở về Thiên Huyền thành, hơn nữa chúng ta có Truy Phong Xuyên Vân Chu, một ngày có thể đi năm mươi vạn dặm, không bằng tiểu hữu đi cùng với chúng ta, cũng có thể tới đó sớm hơn, không biết ý của tiểu hữu như nào?"
Cùng lúc ông lão tóc trắng nói xong lời này thì hướng chỉ về phía đằng sau.
Chỉ thấy nơi xa có một chiếc phi thuyền màu vàng kim khổng lồ, trong nháy mắt cũng đã lao vùn vụt mà tới.
Lông mày Diệp Trần không thể không hơi nhíu lại, chiếc phi thuyền trước mắt này, có lẽ là pháp bảo phi hành cấp bậc Thánh khí, so với phi thuyền Linh khí bình thường có tốc độ phải nhanh hơn không chỉ gấp mười lần, hơn nữa chỉ cần có linh thạch đầy đủ, thì có thể đi cả ngày lẫn đêm, không cần phải nghỉ, hoàn toàn chính xác nhanh chóng thuận tiện hơn so với ngồi Cửu Sí Tử Điện Thứu.
Hơn nữa, sau khi hắn đến Thiên huyền thành còn phải đi tìm kiếm loại linh thảo về thần hồn cấp cao hơn.
Những người này vừa nhìn liền biết có lai lịch không nhỏ, nói không chừng có thể giúp chút gì đó.
Đương nhiên, đối phương lấy lòng với hắn như thế thì chắc chắn có mưu đồ.
Nhưng là lấy tu vi của những người trước mắt này, thực lực cao nhất chính là ông lão tóc trắng kia chẳng qua cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi!
Chỉ cần hắn làm việc cẩn thận, thì không có vấn đề lớn nào.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần cũng không có già một lập tức gật đầu nói:
"Như vậy thì ta rất cảm kích! Đa tạ!"
Ông lão tóc trắng và nam thanh niên thấy Diệp Trần đồng ý thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ vui mừng.
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần gọi Cửu Sí Tử Điện Thứu hóa thành hình người và Bắc Sơn Vi Nhi tới, cùng nhau leo lên chiếc phi thuyền màu vàng kim kia.
Chương 692 Tâm tư của Trương Lăng Vân
"Hóa ra Diệp huynh đệ là muốn tìm thiên tài địa bảo chữa trị thần hồn, vây thì thật đúng là vừa khéo, Vạn Bảo các cái khác không có thế nhưng thiên tài địa bảo thì lại có nhiều, rất nhiều!"
Nói xong, tay áo dài của Trương Lăng Vân vung lên:
Bá bá bá!
Trên mặt bàn giữa hai người lập tức xuất hiện một loại cây có hình thù kỳ quái.
"Đây là Cửu Dương Thiên Tâm Quỳ...đây là Huyền Thiên Long Hồn Chi...còn có cái này là Thiết Hồn Lan cực phẩm!"
Trương Lăng Vân hướng Diệp Trần giới thiệu từng loại một, trên mặt cũng càng phát ra đắc ý, "Diệp huynh đệ, những thứ này đều là linh hoa linh thảo cấp địa bảo hơn nữa có hiệu quả với trị liệu thần hồn, nếu như ngươi cần cứ việc cầm đi!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, đánh giá linh hoa linh thảo trên bàn một phen mới chậm rãi nói:
"Trương công tử có ý tốt, ta cảm ơn trước! Tuy nhiên, linh vật cấp Địa bảo đối với ta không có ý nghĩa lớn, không biết bên trong quý các nhưng có linh vật chữa trị thần hồn cấp Thiên bảo không?"
"Cái gì! Cấp Thiên bảo?"
Trương Lăng Vân nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức nhướng mày, trên mặt đã hiện ra vẻ không vui.
Ở Tu Chân giới, thiên tài địa bảo mà căn cứ đẳng cấp, lại có thể chia làm cấp Nhân bảo, cấp Địa bảo, cấp Thiên bảo, cấp Đạo bảo, với Tiên Thiên Linh bảo và Hồn Độn dị bảo trong truyền thuyết kia.
Mà ở tinh vực Thiên Huyền một cái tinh vực cấp bốn như vậy, thiên tài địa bảo cấp Địa bảo đã là tồn tại cực kỳ trân quý!
Trương Lăng Vân vì muốn lôi kéo Diệp Trần thế nhưng là nhịn đau cắt thịt mới lấy ra những thiên tài địa bảo này, nhưng không có nghĩ đến, đối phương vậy mà còn không lọt mắt, há miệng ra liền muốn cấp Thiên bảo!
Phải biết, cho dù Vạn Bảo các bọn họ cũng chỉ có rải rác mấy món linh vật cấp Thiên bảo như vậy thôi.
Cái tên này nghĩ thiên tài địa bảo cấp Thiên bảo là rau cải trắng hay sao?
Trương Lăng Vân càng nghĩ càng giận, thậm chí còn lầm tưởng, Diệp Trần vì từ chối sự lôi kéo của chính mình cho nên mới cố ý nói như vậy để cho mình biết khó mà lui.
Diệp Trần thấy thế cũng biết Trương Lăng Vân suy nghĩ nhiều thế là tay phải lật một cái từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một cái bình thuốc màu tím, đặt ở trước mặt Trương Lăng Vân, nói:
"Đây là một bình Phục Long đan, là đan dược tứ phẩm lẽ đủ để trao đổi những linh thảo này của ngươi đi?"
Tuy rằng Trương Lăng Vân xuất ra những linh thảo này còn chưa đạt được yêu cầu của Diệp Trần, tuy nhiên có chút ít còn hơn không, ít nhất có lẽ có thể trì hoãn được tốc độ tiêu tán tàn hồn của Hi Nguyệt.
Trương Lăng Vân và Lôi thúc kia ở một bên, nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức tất cả đều hơi kinh ngạc, "Đan dược tứ phẩm?"
Đan dược tổng cộng chia ra làm cửu phẩm, đan dược tứ phẩm chỉ có thể coi là đan dược cấp bậc trung đẳng, tuy nhiên ở nơi xa xôi như Thiên Huyền tinh này thì Luyện Đan sư cực kỳ thưa thớt, cho nên Đan dược tứ phẩm cũng là tồn tại hiếm thấy.
Diệp Trần còn tưởng rằng hai người đối với giá cả này không hài lòng, thế là lại nói tiếp:
"Trên tay của ta chỉ có những vật này, nếu như Trương công tử ngươi cảm thấy giá cả thấp, chờ ta đến Thiên Huyền thành, có thể luyện chế một lò cho ngươi!"
Không nghĩ tới, Diệp Trần vừa mới thốt ra người này thì Trương Lăng Vân và Lôi thúc thì ngay lập tức cả hai đều trợn tròn mắt!
Trương Lăng Vân càng là bỗng nhiên ngồi ngay ngắn nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, nói:
"Diệp huynh đệ, ý của ngươi nói là, Phục Long đan này là tự tay ngươi luyện? Ngươi là Luyện Đan sư? Hơn nữa còn là Luyện Đan sư tứ phẩm?"
Nói xong lời này, giọng nói của Trương Lăng Vân đều có chút run nhè nhẹ, hiển nhiên rất kích động.
Diệp Trần nao nao, rất nhanh phản ứng lại, Luyện Đan sư, ở Tu Chân giới là một cái chức nghiệp cực kỳ được hoan nghênh, nhất là ở một số tinh vực cấp thấp, càng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cũng khó trách Trương Lăng Vân sẽ thất thố như thế.
"Coi như là vậy đi!"
Diệp Trần nhàn nhạt nhẹ gật đầu, một mặt bình tĩnh nói.
Sau khi đạt được câu trả lời khẳng định của Diệp Trần, ánh mắt của Trương Lăng Vân lập tức trở nên càng thêm nóng bỏng, tuy nhiên ở giữa nóng bỏng còn lộ ra một chút nghi ngờ.
Dù sao, Diệp Trần thực sự còn quá trẻ, lấy hắn chỉ có thực lực cảnh giới Kim Đan đã có thể đối kháng với yêu thú ngũ giai, bản thân chỉ riêng phần này đã rất nghịch thiên rồi, bây giờ lại có thêm một cái thân phận Luyện Đan sư tứ phẩm, đây quả thực để cho người ta khó có thể tin.
Ba người lại rảnh rỗi nói chuyện một lúc, Diệp Trần liền mang theo những thiên tài địa bảo kia rời đi.
Diệp Trần vừa đi, Trương Lăng Vân lập tức để cho người mời một tên Luyện Đan sư dưới tay mình tới, tới kiểm tra bình đan dược mà Diệp Trần đưa cho kia.
"Hồi Tứ công tử! Đan dược này hoàn toàn chính xác là Phục Long đan! Tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong sử dụng một viên là có thể đề cao ba thành tỉ lệ đột phá!"
Tên Luyện Đan sư kia sau khi kiểm tra một phen thì mặt mũi lập tức đầy vẻ kích động, "Hơn nữa, đan dược này có phẩm chất cực cao! Thậm chí so với Liễu đại sư của Vạn Bảo các chúng ta còn phải cao hơn một đường! Không biết đây là thủ bút xuất ra từ tay vị đại sư nào?"
Trương Lăng Vân nghe được kết quả này thì lập tức đột nhiên đứng lên, mặt mũi đầy vẻ khó tin, "Cái gì? Ý của ngươi là nói, trình độ luyện đan của người này so với Liễu Thiên Sinh còn cao hơn? Ha ha ha! Thật sự là trời cũng giúp ta! Trời cũng giúp ta!"
Hóa ra Liễu Thiên Sinh trong miệng của hắn chính là thủ tịch Luyện Đan sư của Vạn Bảo các bọn họ, ở bên trong Vạn Bảo các có địa vị vô cùng quan trọng.
Chỉ tiếc, Liễu Thiên Sinh từng công khai ủng hộ nhị ca của Trương Lăng Vân, từ trước đến nay luôn gây khó khăn với hắn, cũng là một cái chướng ngại rất lớn để hắn có thể trở thành người thừa kế của Vạn Bảo các.
Bây giờ hắn nhận được một Luyện Đan sư còn cường đại hơn so với Liễu Thiên Sinh, hơn nữa thực lực lại nghịch thiên như thế, một lần hành động vượt trên nhị ca kia của hắn, cũng ở trong tầm tay!
Lúc này, Lôi thúc ở một bên bỗng nhiên mở miệng nói:
"Tứ công tử, ngươi chớ có cao hứng quá sớm! Kẻ này đến cùng có phải Luyện đan sư tứ phẩm hay không còn cần phải tiến hành một bước xác định!"
"Huống chi, ta thấy người này mắt cao hơn đầu, hơn nữa lòng dạ rất sâu, muốn không chế người này thì chỉ sợ không quá dễ dàng a!"
Trương Lăng Vân nghe được điều này thì vẻ mặt tươi cười trong nháy mắt cứng lại, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng lại cũng không thể không thừa nhận, Lôi thúc nói rất có lý.
Thiên tài thường thường đều là kiêu ngạo, há lại có thể phục tùng dễ dàng như vậy?
"Truyền mệnh lệnh của ta xuống, chờ trở lại Thiên Huyền thành thì lập tức giúp ta điều tra thiên tài địa bảo cấp Thiên bảo loại thần hồn!"
Trương Lăng Vân ra lệnh một tiếng, mọi người lĩnh mệnh mà đi.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Lôi thúc bỗng nhiên vung lên tay áo dài, thiết hạ một đạo cấm chế xung quanh căn phòng.
Trương Lăng Vân thấy thế thì lông mày lập tức hơi nhíu, "Lôi thúc thế nhưng là còn có lời gì muốn nói sao?"
Lôi thúc hít sâu một hơi mới chậm rãi nói:
"Tứ công tử, làm người bề trên, ban ân tất nhiên quan trọng, thế nhưng là thủ đoạn cũng không thể thiếu!"
"Nếu như nói về tài nguyên, ngươi bất kể như thế nào cũng kém hơn so với nhị công tử, nếu như người này được nhị công tử lôi kéo đi qua, ngươi lại phải làm như thế nào?"
Trương Lăng Vân lập tức ngẩn ngơ, so sánh với vị nhị ca kia, hắn thật sự không có ưu thế gì, khó đảm bảm Diệp Trần sẽ không đầu nhập vào bên trong trận doanh cảu đối phương.
"Vậy Lôi thúc ý của ngươi là?"
Lôi thúc mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ âm hiểm, "Theo như ta thấy, muốn hoàn toàn thu phục người này, chỉ sợ là không thể nào, tuy nhiên chúng ta có thể lợi dụng hắn trực tiếp diệt trừ nhị công tử!"
Chương 693 Chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng?
Diệp Trần trở lại chỗ ở, sau khi thiết hạ cấm chế ở xung quanh thì lấy Thôn Thiên đỉnh ra ngoài, "Tuy những thiên tài địa bảo này có đẳng cấp không cao, tuy nhiên chung quy cũng có chút tác dụng..."
Sau khi thấp giọng lẩm bẩm một câu, Diệp Trần ném toàn bộ vài cọng linh thảo vào trong Thôn Thiên đỉnh.
"Luyện hóa!"
Ông ~~
Theo tâm niệm Diệp Trần vừa động, Thôn Thiên đỉnh lập tức bắt đầu hơi rung động, trong đỉnh đảo qua đảo lại một chút, dâng lên một đám lửa.
Xì xì xì ~~
Dưới sự luyện hóa của Tam Muội chân hỏa, những linh thảo chữa trị thần hồn kia rất nhanh đã hóa thành một đoàn năng lượng tinh thuần, sau đó được Thôn Thiên đỉnh thu nạp vào bên trong không gian đỉnh.
Chẳng mấy chốc, tàn hồn Hi Nguyệt được tẩm bổ dưới những linh lực này, rõ ràng ngưng thật hơn nhiều so với trước đó, thế nhưng cách khôi phục lại một lần nữa hiển nhiên còn có khoảng cách không nhỏ.
Tuy nhiên, ngay lúc này không biết là có nguyên nhân gì mà không gian ở xung quanh đột nhiên lắc lư kịch liệt một trận!
Ngay sau đó, ở bên trong không trung trước mặt Diệp Trần vậy mà xuất hiện một cái vòng xoáy thần bí!
Hô!
Tàn hồn Hi Nguyệt đột nhiên từ bên trong Thôn Thiên đỉnh bay ra, mắt thấy sắp bị cái vòng xoáy thần bí kia thôn phệ vào trong đó!
Diệp Trần thấy thế lập tức hoảng hốt, lập tức điều khiển Thôn Thiên đỉnh sử dụng lực lượng thôn phệ hút tàn hồn của Hi Nguyệt vào bên trong đỉnh một lần nữa, sau đó vẫn chưa yên tâm, lại thu hồi Thôn Thiên đỉnh vào bên trong cơ thể.
Mà cái vòng xoáy thần bí kia sau khi lắc lư một lúc rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa, thật giống như chưa hề xuất hiện.
"Vừa rồi đó là lực lượng quy tắc? Vì sao lực lượng quy tắc muốn thôn phệ tàn hồn của Hi Nguyệt?"
Hiểm mà lại hiểm cứu được tàn hồn của Hi Nguyệt, đằng sau lưng của Diệp Trần không thể không toát ra mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng kinh hãi không thôi.
Bỗng nhiên, Diệp Trần tới những gì Hi Nguyệt từng nói trước đó, hồn phách của nàng sở dĩ lang thang ở Trái Đất chính là ngoài ý muốn.
"Chẳng lẽ lực lượng quy tắc của thế giới này là phải đưa tàn hồn của Hi Nguyệt về nhục chỗ nhục thể của nàng..."
Diệp Trần càng nghĩ càng cảm thấy loại khả năng này, thế nhưng việc này liên quan tới sinh tử tồn vong của Hi Nguyệt, hắn tự nhiên không dám đi dò xét một cách tùy tiện.
"Xem ra phải thức tỉnh lại tàn hồn của Hi Nguyệt nhanh một chút mới có thể xác định cái suy đoán này của ta..."
Việc này tạm thời không đề cập tới, Diệp Trần một lần nữa ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu vận chuyển Thôn Thiên thần công tiến vào trạng thái tu luyện.
Nói đến, từ khi hắn bước chân vào Tu Chân giới đến nay, một mực đang chữa trị thương thế bên trong cơ thể, tu vi vẫn luôn đình trệ ở cảnh giới Kim Đan tầng một.
Nồng độ linh khí ở Tu Chân giới vượt xa Trái Đất mà trên phi thuyền này còn có Tụ Linh trận.
Hô hô hô!
Diệp Trần toàn lực vận chuyển Thôn Thiên thần thông, lượng lớn thiên địa linh khí ở xung quanh thi nhau điên cuồng bay vào trong thân thể của Diệp Trần.
Chỉ chớp mắt, thời gian một ngày một đêm đã trôi qua:
"Hô!"
Diệp Trần phun ra một ngụm khí bẩn, hai bắt bỗng nhiên mở ra, một đạo kim mang hiện lên trong mắt, khí tức trên người đột nhiên tăng lên không ít.
"Cảnh giới Kim Đan tầng hai cuối cùng đã tới!"
Nói đến, hắn nửa năm trước đã bước vào cảnh giới Kim Đan, đến hôm nay mới đột pháp tầng hai, quả lực lãng phí không ít thời gian.
Thuận tay triệt tiêu cấm chế xung quanh, mở cửa phòng ra lại phát hiện Bắc Sơn Vi Nhi và Cửu Sí Tử Điện Thứu đang đứng đợi ở ngoài cửa ra vào.
Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, Bắc Sơn Vi Nhi lập tức bước nhanh lên phía trước, "Này, sắp tới Thiên Huyền thành rồi, lúc nào ngươi mới có thể thả cho chúng ta trở về?"
Diệp Trần liếc mắt nhìn Bắc Sơn Vi Nhi, thản nhiên nói:
"Chân là của các ngươi, các ngươi muốn đi lúc nào cũng có thể đi, ta lại không ngăn cản các ngươi a!"
"Ngươi!!"
Bắc Sơn Vi Nhi lập tức tức giận đến không chịu được, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vốn là nàng ta vô cùng kiêng kỵ đối với thực lực của Diệp Trần, bây giờ biết được ngay cả đại nhân vật của Vạn Bảo các cũng rất nịnh bợ đối với Diệp Trần, tự nhiên càng thêm e ngại, bởi vậy không được sự cho phép của Diệp Trần, bọn họ nói cái gì cũng không dám tự tiện rời đi.
...
Tốc độ của Truy Phong Xuyên Vân Chu hoàn toàn chính xác là rất nhanh, lại qua khoảng thời gian nửa ngày, phía trước xuất hiện một tòa thành trì nguy nga hùng vĩ, cũng là đã đến Thiên Huyền thành.
Vượt qua ngoài dự định của Diệp Trần chính là, hai người Bắc Sơn Vi Nhi vậy mà không hề rời đi, mà là đo theo mọi người cùng nhau tiến vào Thiên Huyền thành.
Thiên Huyền thành không hổ là trung tâm của toàn bộ tinh vực Thiên Huyền, chỉ là thành trì thì đã dài tới mấy ngàn dặm.
Sau khi phi thuyền tiến vào thành trì lại chậm rãi phi hành một lúc lâu, mới hạ xuống trên một quảng trường trống trải.
"Tứ đệ, ngươi có thể coi là trở về! Vi huynh biết được tin tức ngươi về thành thì chờ đợi ở đây đã lâu! Ha ha!"
Mọi người vừa mới xuống phi thuyền thì đã có một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, cười tiến lên đón, sau lưng còn có mấy tên tùy tùng có khí tức khá không tệ đi theo.
Hóa ra người này chính là Trương Tề Vân, Nhị công tử của Vạn Bảo các, nhị ca của Trương Lăng Vân.
"Không nghĩ tới nhị ca vậy mà lại tự mình đến đón ta, tiểu đệ thật sự là được sủng ái mà lo sợ a!"
Trương Lăng Vân đi lên trước, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói.
Ánh mắt của Trương Tề Vân từ trên người của Trương Lăng Vân vòng qua, rất nhanh rơi vào trên người của Diệp Trần, Bắc Sơn Vi Nhi và Cửu Sí Tửu Điện Thứu, sau khi đánh giá ba người thì trong đôi mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
"Nghe nói Tứ đệ trên đường làm quen một vị cao thủ có thể đối kháng với yêu thú ngũ giai, không biết là vị nào, có thể để cho vi huynh mở mang kiến thúc một chút hay không a?"
Trương Lăng Vân nghe được điều này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, đối phương vậy mà nhanh như vậy đã biết được tin tức này, vậy chỉ có một loại giải thích: bên trong đám thủ hạ của hắn rõ ràng có người của đối phương!
Trương Tề Vân thấy vẻ mặt của Trương Lăng Vân thì lập tức càng phát ra vẻ đắc ý, ánh mặt lại liếc mắt đánh giá ba người Diệp Trần, không thể không lắc đầu cười nhạo nói:
"Một con yêu thú tứ giai, một tên cảnh giới Kim Đan, một tên cảnh giới Trúc Cơ, đây là cái gọi là cao nhân? Lão tứ a, xem ra ngươi thật sự là càng sống càng quay trở lại, chỉ bằng ba tên phế vật này cũng muốn tranh với ta? Đầu óc ngươi không có bị làm sao chứ! Ha ha ha!"
Trương Tề Vân nói xong lập tức cười lên như điên không kiêng kỵ chút nào.
Tuy nhiên ngay sau đó, "Ba!"
Kèm theo đó là một tiếng tát tai vang dội, trước đó Trương Tề Vân còn đang đắc ý cười điên cuồng, tiếng cười vậy mà im bặt mà dừng, hơn nữa cả người vậy mà bay ra ngoài!
Tất cả mọi người ở đây, tất cả đều thi nhau sững sờ, trọn vẹn qua một lúc lâu mới phản ứng lại.
Chỉ thấy vào lúc này Trương Tề Vân đã ngã ngược ra đằng sau mấy chục thước, gò má bên trái máu thịt be bét, cả người vô cùng thê thảm.
"A!!!"
Sau khi Trương Tề Vân hét thảm một tiếng thì lập tức từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một bình dược dịch, vội vàng thoa lên trên chỗ máu thịt be bét trên gương mặt.
"Xì xì xì ~~ "
Thuốc nước kia rõ ràng là một loại thánh dược chữa thương nào đó, chỉ sau một lát thì vết thương đã đóng vảy, sau đó rụng xuống, thương thế hơn nửa.
"Ai! Vừa rồi là ai đánh ta? Ngươi có dũng khí thì đứng ra cho ta xem!"
Sau khi Trương Tề Vân tạm chữa lành vết thương thì lập tức che gò má lại, thét lên the thé.
Mọi người ngay lập tức ngạc nhiên nhìn nhau, bởi vì gần như không có ai thấy rõ ràng, rốt cuộc vừa rồi là có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Trước khi mắng người khác là phế vật thì phải nhận rõ ràng chính mình là cái thứ gì! Ngay cả ai đánh ngươi cũng không biết, chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng?"
Chương 694 Trương Tề Vân đắc chí
Người nói chuyện này tự nhiên chính là Diệp Trần!
"Là ngươi? Không! Không có khả năng! Ngươi chỉ là một tên cảnh giới Kim Đan, làm sao có thể tổn thương được ta?"
Trương Tề Vân nhìn thấy Diệp Trần đứng dậy, đầu tiên là sững sờ, sao đó thì rống lớn.
Rất rõ ràng, con mắt mà Trương Tề Vân xếp vào bên người Trương Lăng Vân cũng không có nói tình huống cụ thể cho hắn biết.
"Là hắn! Chắc chắn là hắn đánh lén bản thiếu!"
Sau khi Trương Tề Vân rống lớn một tiếng, ánh mắt lại chuyển dời đến trên thân của Cửu Sí Tử Điện Thứu, sau đó hướng về phía ông già bên cạnh, giận dữ hét lên:
"Hạ lão, ngươi mau ra tau, bắt lại con nghiệt súc này cho ta, bản thiếu hôm nay muốn lột sống hắn!"
Sau khi Trương Tề Vân ở trong ba người trước mắt cảm thấy con yêu thú tứ giai này là có thực lực mạnh nhất, ngoại trừ hắn, hai người khác căn bản không có đủ thực lực như vậy, Cửu Sí Tử Điện Thứu nghe được điều này thì lập tức bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu khoát tay, "Không phải ta! Thật không phải là ta à!"
Trong lúc nhất thời, ngay cả Diệp Trần cũng có chút dở khóc dở cười.
Tên Hạ lão kia khẽ chau mày, tuy rằng cũng không cho rằng Cửu Sí Tử Điện Thứu có thực lực như vậy, tuy nhiên vẫn là vẫy tay một trảo:
Oanh!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng vàng óng hình bàn tay khổng lồ, một cái đã bắt giữ lại Cửu Sí Tửu Điện Thứu!
"Cửu gia gia!!"
Bắc Sơn Vi Nhi ở bên cạnh thấy thế lập tức vừa kinh lại vừa sợ, vội vàng kéo cánh tay Diệp Trần, "Van cầu ngươi, nhanh mau cứu Cửu gia gia của ta!"
Thật ra thì coi như Bắc Sơn Vi Nhi không nói, Diệp Trần cũng sẽ không ngồi yên mà không để ý tới.
Sưu!
Diệp Trần thuận tay cong ngón búng ra, một đao kiếm mang màu tím xẹt qua trên không trung, bắn thẳng tới vị Hạ lão kia!
"Cái gì!"
Hạ lão cảm nhận được khí tức khủng bố trên đạo kiếm khí kia, lập tức hai con ngươi co rụt lại cũng không lo được đi để ý tới Cửu Sí Tử Điện Thứu, vội vàng gọi ra một cái trường đao màu xanh lam, đưa lên ngăn cản.
Khanh!
Bạch bạch bạch!
Kiếm khi đụng vào trên thanh trường đao Linh khí kia, mặc dù đã được giải thể vô hình, thế nhưng Hạ lão kia lùi lại sáu bảy bước mới miễn cưỡng đứng vững lại thân hình, trên mặt lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc, "Chỉ là một tên cảnh giới Kim Đan vậy mà có thực lực như thế? Không phải là cố ý ẩn giấu khí tức đi chứ?"
Chẳng những Hạ lão kinh hãi không thôi, Trương Tề Vân và đám thủ hạ kia của hắn, mặt mũi của tất cả đều đầy vẻ khó tin.
Trương Lăng Vân thì một mặt đắc ý, từ lúc hắn và người nhị ca tranh vị đến nay, cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy thống khoái như vậy.
Vốn hắn còn lo lắng Diệp Trần sẽ bị Trương Tề Vân lôi kéo đi qua, bây giờ cục diện này, Diệp Trần rõ ràng đã làm mất lòng Trương Tề Vân và đây chính là kết quả mà hắn muốn thấy nhất.
"Tiểu tử! Ta mặc kệ ngươi có lai lịch gì? Ngươi dám đánh ta chính là địch với toàn bộ Vạn Bảo các, hôm nay ngươi không dập đầu xin lỗi thì đừng có mơ tưởng còn sống mà rời khỏi nơi này!"
Trương Tề Vân đã tức hổn hển, chỉ vào Diệp Trần hét lớn.
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Trương Lăng Vân đứng dậy, cười hắc hắc nói:
"Nhị ca, rõ ràng là chính ngươi không cẩn thận mà ngã, sao có thể trách tới trên người Diệp huynh đệ? Ta khuyên ngươi a, còn là đừng có rêu rao nữa thì tốt hơn, nhỡ đâu lan truyền ra ngoài, ngươi rớt thế nhưng là thể diện của Vạn Bảo các ta a! Ha ha!"
"Ngươi!! Phốc!"
Trương Tề Vân bị một trận chế nhạo của Trương Lăng Vân thì lập tức tức giận đan xen vậy mà trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sao đó thì nghẹo cổ ngất đi.
Đám thủ hạ của Trương Tề Vân vội vàng vịn Trương Tề Vân, vội vội vàng vàng rời đi.
Trương Tề Vân tức giận bỏ đi, Trương Lăng Vân rõ ràng rất vui vẻ đi lên phía trước vỗ vỗ đầu vai Diệp Trần, nói:
"Diệp huynh đệ, ta đã để cho người của ta chuẩn bị yến hội, để đãi ngươi là khác!"
Diệp Trần khoát tay áo, "Không cần! Mục đích ta tới Thiên Huyền thành chính là tìm kiếm loại thiên tài địa bảo thần hồn không cần phải phiền phức nhiều như vậy!"
Nói xong lời này, Diệp Trần muốn rời đi.
Trương Lăng Vân lập tức cuống lên, vội vàng nói:
"Đừng a! Diệp huynh đệ, Vạn Bảo các ta chính là thương hội đệ nhất ở tinh vực Thiên Huyền, thứ ngươi muốn, ta đã phái người đi thăm dò, tin tưởng rất nhanh thì sẽ có kết quả, ngươi không bằng trước tiên ở lại nơi này, ta cũng có thể nhận được tin báo luôn cho ngươi, ý của ngươi như nào?"
Diệp Trần suy nghĩ một chút, Trương Lăng Vân nói cũng có chút đạo lý, hắn chỉ có sức lực của một người, cuối cùng vẫn có hạn chế, thế là nhẹ gật đầu, nói:
"Cũng được, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm được thứ ta muốn ta có thể đáp ứng giúp ngươi làm một việc!"
Trương Lăng Vân chính là đang chờ câu này, lập tức hết sức vui mừng, vội vàng vỗ ngực nói:
"Diệp huynh đệ yên tâm, việc này bao trên người ta!"
...
Một bên khác, Trương Tề Vân bị Diệp Trần làm nhục trước mặt mọi người, sau khi tỉnh lại, tức giận đến nỗi hai mắt muốn nứt ra, "Hạ lão, tiểu tử kia cũng dám làm nhục ta như vậy, ta muốn hắn chết! Ta nhất định phải làm cho hắn chết!"
Hạ lão thở dài một hơi, nói:
"Nhị công tử, thực lực của kẻ này sâu không lường được, cho dù là ta cũng không nắm chắc được một chút nào! Bây giờ chính là thời điểm then chốt tranh đoạn người thừa kế Các chủ, tuyệt đối không thể có hành động thiếu suy nghĩ!"
Trương Tề Vân lại xem thường nói:
"Cùng lắm thì ta mời ông ngoại ta xuất mã, ta cũng không tin còn không đối phó được cái tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch này? Huống hồ, tiểu tử kia là lão tứ mời tới, giữ lại hắn sớm muộn gì cũng là một cái tai họa!"
Hạ lão nói:
"Thái Thượng trưởng lão nếu chịu xuất thủ thì việc này tự nhiên không đáng lo ngại, chỉ là lão nhân gia ông ta phải giữ gìn thân phận, không có khả năng trắng trợn giúp ngươi đi đối phó Tứ công tửu, việc này chỉ sợ vẫn là cần dựa vào chính chúng ta!"
Trương Tề Vân nghe được điều này, lập tức đặt mông ngã ngồi trên ghế, một mặt vẻ không cam lòng, "Chẳng lẽ thù này ta lại không báo sao?"
Hạ lão nói:
"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Việc cần phải làm trước mắt chính là phải lấy được tư cách người thừa kế Các chủ, chỉ cần ngươi Nhị công tử trở thành Thiếu các chủ của Vạn Bảo các, vô luận là tiểu tử kia cũng được, Tứ công tử cũng được, chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi!"
Hạ lão nói xong lời này thì dừng lại một chút lại nói tiếp:
"Ta đã đạt được tin tức chính xác, lão Các chủ dự định chia phòng đấu gia Vạn Bảo các làm thành hai phần, giao cho công tử và Tứ công tử mỗi người quản lý một phần, lấy hạn định làm một tháng, ai có biểu hiện tốt, thì người đó sẽ trở thành người thừa kế đời sau của Vạn Bảo các!"
"Chuyện này là thật?"
Trương Tề Vân nghe được điều này thì lập tức hết sức vui mừng, "Nếu thật là như vậy, vậy thì quá tốt rồi! Dưới tay ta có Liễu đại sư là Luyện Đan sư tứ phẩm tọa trấn, chỉ cần mời lão nhân gia ông ta tùy tiện luyện đi ra mấy lô đan dược thì phòng đấu giá có thể một ngày thu đấu vàng, ta ngược lại muốn nhìn xem, lão tứ kia muốn tranh với ta như thế nào? Ha ha ha!"
Hạ lão cũng vuốt vuốt sợi râu hoa râm, cười tủm tỉm nói:
"Đúng vậy! Nhị công tử, lão Các chủ làm như thế rõ ràng là có ý dành cho công tử, cái gọi là khảo nghiệm, chẳng qua chỉ là một cái sân khấu đi ngang qua mà thôi!"
"Chỉ cần một tháng sau, công tử thắng được Tứ công tử, trở thành Thiếu các chủ Vạn Bảo các thì sẽ từ từu thu thập tiểu tử kia cũng không muộn!"
Trương Tề Vân nghe được điều này thì lập tức đắc chí cười ha ha, trong đôi mắt hiện lên vẻ mặt trêu tức, "Được! Bản công tử sẽ để cho tên tiểu tử kia sống thêm một tháng, một tháng sau, đợi bản công tử trở thành Thiếu các chủ Vạn Bảo các, ta chắc chắn phải chém hắn thành muôn mảnh!"
Chương 695 Thủ đoạn luyện đan của Diệp Trần
Ngày hôm sau, Diệp Trần tỉnh lại từ trong trạng thái tuy luyện, mở cửa phòng ra lại nhìn thấy Trương Lăng Vân sớm đã chờ đợi ở bên ngoài.
Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, Trương Lăng Vân lập tức tiến lên chào đón, "Diệp huynh đệ, lần này ngươi nhất định phải giúp ta a!"
Ngay sau đó, Trương Lăng Vân nói ra toàn bộ chuyện chính mình phải tỷ thí với Trương Tề Vân.
Sau khi Diệp Trần nghe xong thì khẽ chau mày, "Ý của ngươi là muốn để cho ta giúp ngươi luyện đan, duy trì làm ăn cho đấu giá hội của ngươi từ đó đến đoạt được vị trí Thiếu các chủ?"
Trương Lăng Vân thấy khuôn mặt lộ vẻ không vui của Diệp Trần thì trong lòng lập tức lốp đốp một tiếng, vội vàng nói:
"Diệp huynh đệ, ta biết chuyện mà ngươi để cho ta làm ta còn chưa làm xong, bây giờ lại tới bảo ngươi làm việc giúp ta, hoàn toàn chính xác là có chút không được tử tế, thế nhưng nếu như lần này ta thua nhị ca ta thì sẽ không có gì cả, đến lúc đó thì lại không có biện pháp làm việc giúp ngươi!"
Diệp Trần vẫn im lặng không nói.
Trương Lăng Vân lập tức sốt ruột, đành phải cắn răng một cái, lại nói tiếp:
"Ta cam đoan, chỉ cần ngươi giúp ta ngồi lên vị trí Thiếu các chủ, ta nhất định điều động toàn bộ lực lượng của Vạn Bảo các tìm kiếm linh vật cấp Thiên Bảo cho ngươi, không không! Phàm là ngươi cần cái gì, Trương Lăng Vân ta muôn lần chết không chối từ!"
Trương Lăng Vân rõ ràng cũng bị ép tới mức nóng nảy, ngay cả cách nói cung trở nên vô cùng cung kính.
Diệp Trần trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
"Hứa hẹn ở trước khi không thực hiện được thì không đáng một đồng! So với ngân phiếu khống không có chút giá trị, ta thì coi trọng lợi ích thật sự hơn!"
Trương Lăng Vân nghe được điều này, vẻ mặt lập tức hơi đổi, có chút xấu hổ, "Vậy Diệp huynh đệ, ý của ngươi là?"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Rất đơn giản, ta có thể luyện đan giúp ngươi, chỉ có điều ta có hai điều kiện!"
Trương Lăng Vân lập tức chấn động tinh thần, "Diệp huynh đệ nói đùa, đừng nói hai điều kiện, coi như hai mươi cái! Hai trăm cái! Ta cũng đáp ứng ngươi tất cả!"
Sau khi nói xong lời này, Trương Lăng Vân liền hối hận, hắn còn sợ Diệp Trần đưa ra cái điều kiện không an phận gì, không thể không xấu hổ cười một tiếng, vội vàng tăng thêm một câu, "Đương nhiên, Diệp huynh đệ chắc là cũng sẽ không đưa ra cái điều kiện gì đó không an phận a?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Yên tâm, điều kiện của ta rất đơn giản!"
"Thứ nhất, ta cần thiên tài địa bảo loại thần hồn, không hạn chế đẳng cấp, càng nhiều càng tốt!"
Trương Lăng Vân hơi sững sờ, tuy rằng hắn vẫn luôn rất hiếu kì, vì sao Diệp Trần lại si mê đối với linh vật loại thần hồn tới như thế, tuy nhiên vẫn nói ngay:
"Cái này đương nhiên không thành vấn đề! Linh vật cấp Thiên bảo chỉ có thể ngộ mà không thể cầu! Linh vật cấp Địa bảo thì ta vẫn là có thể tìm một số!"
"Rất tốt!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Về phần điều kiện thứ hai, ta có thể giúp ngươi luyện chế đan dược, thế nhưng đan dược ta luyện chế, một nửa thuộc về ta!"
"Cái này..."
Trương Lăng Vân lập tức nhướng mày, rõ ràng có chút khó khăn.
Khóe miệng Diệp Trần hơi giương lên, "Làm sao? Ngươi không bỏ được?"
Trương Lăng Vân cười khổ nói:
"Diệp huynh đệ không nên hiểu lầm! Nếu là vào ngày thường, chỉ là một chút đan dược đó thì ta đương nhiên sẽ không để ý, thế nhưng bây giờ ta muốn giao đấu với lão nhị, nếu như cho ngươi một nửa đan dược, ta sợ ta sẽ thua a!"
Diệp Trần mỉm cười, "Cái này thì ngươi cứ yên tâm đi! Chỉ là một tên Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, ta một tay đã đủ treo hắn lên đánh đít rồi!"
Trương Lăng Vân nghe được lời nói ngông cuồng như thế của Diệp Trần ngay lập tức hai mắt trừng một cái, mặt mũi đầy vẻ khó tin.
Ngay cả Luyện Đan sư tứ phẩm cũng không có để vào mắt, chẳng lẽ hắn là Luyện Đan sư ngũ phẩm, thâm chí còn cao hơn?
Phải biết, Luyện Đan sư ngũ phẩm cho dù là ở những tinh vực cấp cao kia cũng là tồn tại mà được vạn người truy phủng.
Hắn chỉ là một thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi thật có thực lực như vậy sao?
Trương Lăng Vân rất là hoài nghi, há to miệng, cuối cũng không hỏi ra miệng.
Hắn bây giờ bị buộc rơi vào đường cùng, ngoại trừ lựa chọn tin tưởng Diệp Trần đã không còn biện pháp nào khác.
Tuy nhiên, sau đó mấy ngày, biểu hiện của Diệp Trần lại làm cho Trương Lăng Vân tức giận suýt chút nữa thì chửi mẹ.
Hoá ra, ngay từ ngày đầu tiên, Diệp Trần ở trên giấy viết xuống mấy trăm vị dược tài, sau khi giao cho Trương Lăng Vân thì không có nói gì nữa.
Sau ba ngày liên tiếp, Diệp Trần ngay cả phòng luyện đan cũng không có tiến vào, vẫn luôn trốn ở trong phòng, không biết là đang bận làm thứ gì.
Mắt thấy, phòng đấu giá bên Trương Tề Vân kia bởi vì đan dược của Liễu đại sư nên làm ăn bốc lửa khác thường, mà Diệp Trần bên này thì lại một viên đan dược cũng chưa có luyện ra.
"Tiểu tử này không phải cố ý đang đùa ta chứ? Mặc kệ! Ta hôm nay nhất định phải bắt hắn tới hỏi cho rõ!"
Nhịn đến ngày thứ năm, mắt thấy thành tích của mình đã kém hơn Trương Tề Vân rất nhiều, Trương Lăng Vân thực sự không thể nhịn được nửa, nổi giận đùng đùng đi tới trước của Diệp Trần, đang muốn phá cửa mà vào.
Tuy nhiên, đúng lúc này:
Ầm ầm!
Trong phòng của Diệp Trần đột nhiên phát ra một tiếng rung mạnh!
Sau đó, lấy phòng của Diệp Trần làm trung tâm, không khí xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng!
Ngay sau đó, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người Trương Lăng Vân, một đám hỏa diễm lộ ra khí tức khủng bố từ trong phòng Diệp Trần phả ra!
Cả phòng, trong nháy mắt bị đốt cháy không còn một chút gì!
Bạch bạch bạch!
Tất cả mọi người lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
Cũng may đám hỏa diễm kinh khủng tới cực điểm kia, rất nhanh đã biến mất, cuối cùng thu nhỏ thành một đốm lửa nhỏ năm màu rơi vào trên bàn tay của Diệp Trần, nhúc nhích nhè nhẹ.
"Cái này...cái này chẳng lẽ chính là Ngũ Muội chân hỏa trong truyền thuyết...so với Tam Muội chân hỏa còn cao hơn một cấp bậc?"
Trong đám người, có người bỗng nhiên ngẹn ngào hô to.
"Cái gì! Đây chính là Ngũ Muội chân hỏa? Khó trách ta cảm thấy khủng bố tới như thế!"
Mọi người lấy làm kinh ngạc.
Hoá ra, mấy ngày nay Diệp Trần sở dĩ một mực đang bế quan chính là muốn tăng lên đẳng cấp hỏa diễm của mình.
Muốn luyện ra đan dược có phẩm chất cao hơn phân nửa công lao đều ở trên hỏa diễm.
Hỏa diễm của Diệp Trần từ Tam Muội chân hỏa tăng lên tới Ngũ Muội chân hỏa thì trình độ luyện đan tự nhiên cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên.
"Đi! Mang tới dược liệu mà trước đó ta để ngươi chuẩn bị, thuận tiên đi tìm mười cái đan lô, ta muốn băt đầu luyện đan!"
Tâm niệm Diệp Trần vừa đông đã thu hồi Ngũ Muội chân hỏa trong lòng bàn tay lại, hướng về phía Trương Lăng Vân nói ra yêu cầu của mình.
"A a, thật tốt!"
Trương Lăng Vân lúc này lửa giận sớm đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, thay vào đó lại là kinh hãi và sự rung động thật sâu, lập tức mệnh lệnh thủ hạ, dựa theo yêu cầu của Diệp Trần mà đi làm.
Rất nhanh, mười cái đan lô cấp bậc Linh khí cùng hơn ngàn cân dược liệu, toàn bộ được người mang tới đặt ở trong sân. Diệp Trần chậm rãi đi tới vị trí trung tâm của mười cái đan lô:
"Dậy!"
Sau khi Diệp Trần quát khẽ một tiếng, mười cái đan lô kia gần như cùng một lúc trôi lơ lửng, sau đó dưới sự thúc giục của chân nguyên bắt đầu phát ra từng đạo hào quang lộng lẫy chói mắt:
"Tiến đến!"
Diệp Trần lại quát khẽ một tiếng nữa, những dược liệu kia lập tức dựa theo trình tự nhất định, bắt đầu nối đuôi nhau bay vào bên trong lô đỉnh.
"Ngũ Muội chân hỏa! Mở!"
Sau khi Diệp Trần lại quát khẽ một tiếng nữa.
Hô hô hô hô!
Hỏa diễm trong lòng bàn tay Diệp Trần lập tức chia ra làm mười, hướng tới mười cái lô đỉnh kia bao bọc mà đi.
Mà mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì sớm đã kinh ngạc tới nói không nên lời.
Nhất tâm thập dụng, đồng thời điều khiển mười cái lô đỉnh mà đi luyện chế đan dược, cũng không giống nhau!
Thủ đoạn luyện đoan như thế, bọn họ quả thực chưa từng nghe nói
"Lôi thúc" kia lại nói tiếp:
"Tứ công tử, người này có thể lấy chỉ là cảnh giới Kim Đan đối kháng với yêu thú ngũ giai, coi như ở những tinh vực cấp cao kia vậy cũng được tính toán là tồn tại cực kỳ nghịch thiên, nếu như có thể mà nói, chúng ta cần phải kết giao với người này một chút!"
Nam thanh niên kia nghe được điều này thì hai mắt lập tức sáng lên, "Lôi thúc ngài nói có lý! Không nói trước nhân vật bậc này có bối cảnh chắc chắn không đơn giản, chỉ nói về hắn có thực lực cảnh giới Hóa Thần, chỉ cần có thể làm việc cho ta thì ta nhất định có thể một lần hành động vượt trên nhị ca, đến lúc đó trở thành người kế thừa của Vạn Bảo các cũng dễ như trở bàn tay! Ha ha!"
Ngay vào lúc vị "Tứ công tử" này nói chuyện với "Lôi thúc", chiến cuộc cách đó không xa cũng tiến vào trạng thái gay cấn.
Ầm!
Thôn Thiên Mãng kia vung ra cái đuôi lớn lần nữa, Diệp Trần lập tức giơ Tử Quỳnh kiếm trong tay lên ngăn cản.
Khanh!
Xoẹt xẹt!!
Lớp da cứng rắn của Thôn Thiên Mãng kia vậy mà có thể so với Thánh khí, lấy công lực bây giờ của Diệp Trần, cho dù trong nay cầm Tử Quỳnh kiếm loại chuẩn Tiên khí này vậy mà cũng không có cách phá vỡ phòng ngự của nó!
Mà ở dưới tình huống không có thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển, Diệp Trần cũng chỉ có thể dựa vào ưu thế thân pháp chỉ thủ không công mới có thể miễn cưỡng ngăn cản thế công của con Thôn Thiên Mãng này.
"Tuy rằng còn Thôn Thiên Mãng này so với cường giả Hóa Thần chân chính vẫn là yếu hơn một chút, thế nhưng phòng ngự biến thái lại chịu đánh, vừa đúng là khắc tinh của ta, nếu như ta thi triển ra toàn bộ át chủ vài vẫn không có cách nào xử lý con súc sinh này, vậy ta coi như lành ít dữ nhiều!"
Diệp Trần vừa né tránh công kích của Thôn Thiên Mãng, trong lòng suy nghĩ bay tán loạn, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển hay không.
Mà trong lúc Diệp Trần đang do dự thì bỗng nhiên có một đạo kiếm khí kinh thiên từ nơi xa nổ bắn mà tới!
Ầm!
Đạo kiếm khí kia nhanh như sét đánh, vậy mà thẳng đến con mắt của Thôn Thiên Mãng!
"Ngao!!"
Sau khi Thôn Thiên Mãng bị một đạo kiếm khí kia đâm trúng thì lập tức phát ra một tiếng rống giận dữ thê thảm, thân thể cao lớn đâm thằng vào một ngọn núi, ngọn núi kia lập tức sụp đổ ầm vang, tính cả khu vực gần đó cũng phải lắc lư theo một trận.
Lúc này Diệp Trần mới phát hiện, không biết khi nào, ở phía trên bầu trời xa xa kia xuất hiện một ông lã râu tóc bạc hết, hơn nữa khí tức hùng hậu, cầm trong tay một cái trường kiếm màu xanh.
Mà ông lão ở phía sau kia lại còn có vài chục tên tu chân giả có khí tức không kém thi nhau hò hét mà tới.
"Bày trận!"
Sau khi ông lão tóc trắng kia ra lệnh một tiếng, mười mấy tên cao thủ kia lập tức dựa theo một loại hàng ngũ nào đó hình thành xu thế hợp kích đối với Thôn Thiên Mãng.
Rầm rầm rầm!
Thôn Thiên Mãng kia đầu tiên là bị ông lão tóc trắng đánh lén trúng, sau đó lại bị mọi người hợp kích vây công, trong lúc nhất thời vậy mà đã rơi vào thế hạ phong.
Sau khi Diệp Trần phản ứng, không lo suy nghĩ được nhiều, tại sao những người này phải giúp hắn, cũng lập tức gia nhập vào bên trong chiến đoàn, hơn nữa đặc biệt công kích vào vị trí yếu hại của Thôn Thiên Mãng.
"Ngao ngao ngao!!"
Thôn Thiên Mãng có hình thể khổng lồ, nếu như là một đối một tự nhiên có ưu thế trên thể hình, thế nhưng bị mọi người vây công thì ưu thế của nó liền biến thành yếu thế, trên người bắt đầu liên tiếp xuất hiện vết thương, phát ra từng tiếng kêu thảm.
"Ngao!!"
Vị trí bảy tấc của Thôn Thiên Mãng lần nữa bị Diệp Trần đâm ra một cái lỗ máu, lập tức kêu rên một tiếng, đột nhiên xông ra đám người, chui vào bên trong cái hang sâu ở phía dưới, vậy mà lựa chọn chạy trốn!
"Đừng đuổi! Dựa vào mấy người chúng ta, căn bản không giết chết được con súc sinh này, đã khiến nó như vậy thì dừng đi!"
Ông lão tóc trắng ra lệnh một tiếng, mọi người đều nghe theo, thi nhau đình chỉ truy kích.
"Đa tạ các vị ra tay tương trợ!"
Đuổi Thôn Thiên Mãng đi, Diệp Trần đi lên phía trước hướng về phía ông lão tóc trắng kia chắp tay mở miệng nói.
Tuy rằng hắn mơ hồ cảm thấy, những người này sẽ không vô duyên vô cớ ra tay, tuy nhiên đến cùng cũng coi là giúp mình.
Ông lão tóc trắng cười ha ha một tiếng, rất khách khí nói:
"Thật ra thì không cần đợi ta ra tay, tiểu hữu có lẽ cũng có thể toàn thân trở ra, ngược lại là chúng ta ra tay tùy tiện, mong rằng tiểu hứu chớ trách!"
Ông lão tóc trắng nói xong, Diệp Trần còn chưa có mở lời thì nam thanh niên có tướng mạo có chút anh tuấn, cùng theo đó mà mở miệng cười nói:
"Gặp được tức là có duyên! Kẻ hèn này tên Trương Lăng Vân của Vạn Bảo các, các hạ nếu như không chê, không bằng tới thuyền của ta một lần được chứ?"
Diệp Trần khẽ chau mày, "Vạn Bảo các?"
Hắn gần như có chút ấn tượng, mà dù sao thì khoảng thời gian quá mức xa xôi, trong thời gian ngắn không nghĩ ra được.
Hơn nữa hắn đang sốt ruột chạy tới Thiên Huyền thành, nơi nào có thời gian chậm trễ ở chỗ này?
"Thật có lỗi! Ta có việc gấp muốn đi Thiên Huyền thành trước, thực sự không có thời gian!"
Diệp Trần vừa mới nói xong lời này, đang chuẩn bị quay người rời đi.
Không nghĩ tới, trên không trung có một đạo tàn ảnh xẹt qua, một ông lão có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ đột nhiên ngăn ở trước người Diệp Trần, quát:
"Lớn mật! Công tử nhà ta là nhân vật bậc nào? Hạ mình mời ngươi, ngươi lại còn dám từ chối? Ngươi đây là không cho Vạn Bảo các ta thể diện sao?"
Diệp Trần thấy thếm lông mày lập tức nhíu chặt hơn, nếu không phải đối phương trước đó đã giúp chính mình thì hắn sớm đã một bàn tay đập người này thành bánh thịt rồi!
"Tránh ra!"
Diệp Trần cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp quát khẽ một tiếng, đồng thời xen lẫn tinh thần công kích.
Bạch bạch bạch!
Lão giả kia lập tức như thể bị sét đánh, liên tiếp lùi lại vài chục bước mới đứng vững thân hình, khí huyết trong cơ thể sôi sùng sục, vẻ mặt trắng bệch.
Những người còn lại thấy thế thì sắc mặt của tất cả cũng thay đổi lớn, lập tức làm ra trận thế vây Diệp Trần ở giữa.
"Dừng tay cho ta!"
Ở thời khắc mấu chốt, ông lão tóc trắng kia đứng dậy một lần nữa, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Trần, khẽ mỉm cười nói:
"Bọn thủ hạ không hiểu chuyện, tiểu hữu chớ trách!"
"Tiểu hữu đã có việc gấp, chúng ta tự nhiên không tiện ép ở lại!"
"Thế nhưng, chúng ta cũng đúng lúc muốn trở về Thiên Huyền thành, hơn nữa chúng ta có Truy Phong Xuyên Vân Chu, một ngày có thể đi năm mươi vạn dặm, không bằng tiểu hữu đi cùng với chúng ta, cũng có thể tới đó sớm hơn, không biết ý của tiểu hữu như nào?"
Cùng lúc ông lão tóc trắng nói xong lời này thì hướng chỉ về phía đằng sau.
Chỉ thấy nơi xa có một chiếc phi thuyền màu vàng kim khổng lồ, trong nháy mắt cũng đã lao vùn vụt mà tới.
Lông mày Diệp Trần không thể không hơi nhíu lại, chiếc phi thuyền trước mắt này, có lẽ là pháp bảo phi hành cấp bậc Thánh khí, so với phi thuyền Linh khí bình thường có tốc độ phải nhanh hơn không chỉ gấp mười lần, hơn nữa chỉ cần có linh thạch đầy đủ, thì có thể đi cả ngày lẫn đêm, không cần phải nghỉ, hoàn toàn chính xác nhanh chóng thuận tiện hơn so với ngồi Cửu Sí Tử Điện Thứu.
Hơn nữa, sau khi hắn đến Thiên huyền thành còn phải đi tìm kiếm loại linh thảo về thần hồn cấp cao hơn.
Những người này vừa nhìn liền biết có lai lịch không nhỏ, nói không chừng có thể giúp chút gì đó.
Đương nhiên, đối phương lấy lòng với hắn như thế thì chắc chắn có mưu đồ.
Nhưng là lấy tu vi của những người trước mắt này, thực lực cao nhất chính là ông lão tóc trắng kia chẳng qua cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong mà thôi!
Chỉ cần hắn làm việc cẩn thận, thì không có vấn đề lớn nào.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần cũng không có già một lập tức gật đầu nói:
"Như vậy thì ta rất cảm kích! Đa tạ!"
Ông lão tóc trắng và nam thanh niên thấy Diệp Trần đồng ý thì lập tức thi nhau hiện ra vẻ vui mừng.
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần gọi Cửu Sí Tử Điện Thứu hóa thành hình người và Bắc Sơn Vi Nhi tới, cùng nhau leo lên chiếc phi thuyền màu vàng kim kia.
Chương 692 Tâm tư của Trương Lăng Vân
"Hóa ra Diệp huynh đệ là muốn tìm thiên tài địa bảo chữa trị thần hồn, vây thì thật đúng là vừa khéo, Vạn Bảo các cái khác không có thế nhưng thiên tài địa bảo thì lại có nhiều, rất nhiều!"
Nói xong, tay áo dài của Trương Lăng Vân vung lên:
Bá bá bá!
Trên mặt bàn giữa hai người lập tức xuất hiện một loại cây có hình thù kỳ quái.
"Đây là Cửu Dương Thiên Tâm Quỳ...đây là Huyền Thiên Long Hồn Chi...còn có cái này là Thiết Hồn Lan cực phẩm!"
Trương Lăng Vân hướng Diệp Trần giới thiệu từng loại một, trên mặt cũng càng phát ra đắc ý, "Diệp huynh đệ, những thứ này đều là linh hoa linh thảo cấp địa bảo hơn nữa có hiệu quả với trị liệu thần hồn, nếu như ngươi cần cứ việc cầm đi!"
Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, đánh giá linh hoa linh thảo trên bàn một phen mới chậm rãi nói:
"Trương công tử có ý tốt, ta cảm ơn trước! Tuy nhiên, linh vật cấp Địa bảo đối với ta không có ý nghĩa lớn, không biết bên trong quý các nhưng có linh vật chữa trị thần hồn cấp Thiên bảo không?"
"Cái gì! Cấp Thiên bảo?"
Trương Lăng Vân nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức nhướng mày, trên mặt đã hiện ra vẻ không vui.
Ở Tu Chân giới, thiên tài địa bảo mà căn cứ đẳng cấp, lại có thể chia làm cấp Nhân bảo, cấp Địa bảo, cấp Thiên bảo, cấp Đạo bảo, với Tiên Thiên Linh bảo và Hồn Độn dị bảo trong truyền thuyết kia.
Mà ở tinh vực Thiên Huyền một cái tinh vực cấp bốn như vậy, thiên tài địa bảo cấp Địa bảo đã là tồn tại cực kỳ trân quý!
Trương Lăng Vân vì muốn lôi kéo Diệp Trần thế nhưng là nhịn đau cắt thịt mới lấy ra những thiên tài địa bảo này, nhưng không có nghĩ đến, đối phương vậy mà còn không lọt mắt, há miệng ra liền muốn cấp Thiên bảo!
Phải biết, cho dù Vạn Bảo các bọn họ cũng chỉ có rải rác mấy món linh vật cấp Thiên bảo như vậy thôi.
Cái tên này nghĩ thiên tài địa bảo cấp Thiên bảo là rau cải trắng hay sao?
Trương Lăng Vân càng nghĩ càng giận, thậm chí còn lầm tưởng, Diệp Trần vì từ chối sự lôi kéo của chính mình cho nên mới cố ý nói như vậy để cho mình biết khó mà lui.
Diệp Trần thấy thế cũng biết Trương Lăng Vân suy nghĩ nhiều thế là tay phải lật một cái từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một cái bình thuốc màu tím, đặt ở trước mặt Trương Lăng Vân, nói:
"Đây là một bình Phục Long đan, là đan dược tứ phẩm lẽ đủ để trao đổi những linh thảo này của ngươi đi?"
Tuy rằng Trương Lăng Vân xuất ra những linh thảo này còn chưa đạt được yêu cầu của Diệp Trần, tuy nhiên có chút ít còn hơn không, ít nhất có lẽ có thể trì hoãn được tốc độ tiêu tán tàn hồn của Hi Nguyệt.
Trương Lăng Vân và Lôi thúc kia ở một bên, nghe được lời này của Diệp Trần thì lập tức tất cả đều hơi kinh ngạc, "Đan dược tứ phẩm?"
Đan dược tổng cộng chia ra làm cửu phẩm, đan dược tứ phẩm chỉ có thể coi là đan dược cấp bậc trung đẳng, tuy nhiên ở nơi xa xôi như Thiên Huyền tinh này thì Luyện Đan sư cực kỳ thưa thớt, cho nên Đan dược tứ phẩm cũng là tồn tại hiếm thấy.
Diệp Trần còn tưởng rằng hai người đối với giá cả này không hài lòng, thế là lại nói tiếp:
"Trên tay của ta chỉ có những vật này, nếu như Trương công tử ngươi cảm thấy giá cả thấp, chờ ta đến Thiên Huyền thành, có thể luyện chế một lò cho ngươi!"
Không nghĩ tới, Diệp Trần vừa mới thốt ra người này thì Trương Lăng Vân và Lôi thúc thì ngay lập tức cả hai đều trợn tròn mắt!
Trương Lăng Vân càng là bỗng nhiên ngồi ngay ngắn nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, nói:
"Diệp huynh đệ, ý của ngươi nói là, Phục Long đan này là tự tay ngươi luyện? Ngươi là Luyện Đan sư? Hơn nữa còn là Luyện Đan sư tứ phẩm?"
Nói xong lời này, giọng nói của Trương Lăng Vân đều có chút run nhè nhẹ, hiển nhiên rất kích động.
Diệp Trần nao nao, rất nhanh phản ứng lại, Luyện Đan sư, ở Tu Chân giới là một cái chức nghiệp cực kỳ được hoan nghênh, nhất là ở một số tinh vực cấp thấp, càng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, cũng khó trách Trương Lăng Vân sẽ thất thố như thế.
"Coi như là vậy đi!"
Diệp Trần nhàn nhạt nhẹ gật đầu, một mặt bình tĩnh nói.
Sau khi đạt được câu trả lời khẳng định của Diệp Trần, ánh mắt của Trương Lăng Vân lập tức trở nên càng thêm nóng bỏng, tuy nhiên ở giữa nóng bỏng còn lộ ra một chút nghi ngờ.
Dù sao, Diệp Trần thực sự còn quá trẻ, lấy hắn chỉ có thực lực cảnh giới Kim Đan đã có thể đối kháng với yêu thú ngũ giai, bản thân chỉ riêng phần này đã rất nghịch thiên rồi, bây giờ lại có thêm một cái thân phận Luyện Đan sư tứ phẩm, đây quả thực để cho người ta khó có thể tin.
Ba người lại rảnh rỗi nói chuyện một lúc, Diệp Trần liền mang theo những thiên tài địa bảo kia rời đi.
Diệp Trần vừa đi, Trương Lăng Vân lập tức để cho người mời một tên Luyện Đan sư dưới tay mình tới, tới kiểm tra bình đan dược mà Diệp Trần đưa cho kia.
"Hồi Tứ công tử! Đan dược này hoàn toàn chính xác là Phục Long đan! Tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong sử dụng một viên là có thể đề cao ba thành tỉ lệ đột phá!"
Tên Luyện Đan sư kia sau khi kiểm tra một phen thì mặt mũi lập tức đầy vẻ kích động, "Hơn nữa, đan dược này có phẩm chất cực cao! Thậm chí so với Liễu đại sư của Vạn Bảo các chúng ta còn phải cao hơn một đường! Không biết đây là thủ bút xuất ra từ tay vị đại sư nào?"
Trương Lăng Vân nghe được kết quả này thì lập tức đột nhiên đứng lên, mặt mũi đầy vẻ khó tin, "Cái gì? Ý của ngươi là nói, trình độ luyện đan của người này so với Liễu Thiên Sinh còn cao hơn? Ha ha ha! Thật sự là trời cũng giúp ta! Trời cũng giúp ta!"
Hóa ra Liễu Thiên Sinh trong miệng của hắn chính là thủ tịch Luyện Đan sư của Vạn Bảo các bọn họ, ở bên trong Vạn Bảo các có địa vị vô cùng quan trọng.
Chỉ tiếc, Liễu Thiên Sinh từng công khai ủng hộ nhị ca của Trương Lăng Vân, từ trước đến nay luôn gây khó khăn với hắn, cũng là một cái chướng ngại rất lớn để hắn có thể trở thành người thừa kế của Vạn Bảo các.
Bây giờ hắn nhận được một Luyện Đan sư còn cường đại hơn so với Liễu Thiên Sinh, hơn nữa thực lực lại nghịch thiên như thế, một lần hành động vượt trên nhị ca kia của hắn, cũng ở trong tầm tay!
Lúc này, Lôi thúc ở một bên bỗng nhiên mở miệng nói:
"Tứ công tử, ngươi chớ có cao hứng quá sớm! Kẻ này đến cùng có phải Luyện đan sư tứ phẩm hay không còn cần phải tiến hành một bước xác định!"
"Huống chi, ta thấy người này mắt cao hơn đầu, hơn nữa lòng dạ rất sâu, muốn không chế người này thì chỉ sợ không quá dễ dàng a!"
Trương Lăng Vân nghe được điều này thì vẻ mặt tươi cười trong nháy mắt cứng lại, tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, thế nhưng lại cũng không thể không thừa nhận, Lôi thúc nói rất có lý.
Thiên tài thường thường đều là kiêu ngạo, há lại có thể phục tùng dễ dàng như vậy?
"Truyền mệnh lệnh của ta xuống, chờ trở lại Thiên Huyền thành thì lập tức giúp ta điều tra thiên tài địa bảo cấp Thiên bảo loại thần hồn!"
Trương Lăng Vân ra lệnh một tiếng, mọi người lĩnh mệnh mà đi.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Lôi thúc bỗng nhiên vung lên tay áo dài, thiết hạ một đạo cấm chế xung quanh căn phòng.
Trương Lăng Vân thấy thế thì lông mày lập tức hơi nhíu, "Lôi thúc thế nhưng là còn có lời gì muốn nói sao?"
Lôi thúc hít sâu một hơi mới chậm rãi nói:
"Tứ công tử, làm người bề trên, ban ân tất nhiên quan trọng, thế nhưng là thủ đoạn cũng không thể thiếu!"
"Nếu như nói về tài nguyên, ngươi bất kể như thế nào cũng kém hơn so với nhị công tử, nếu như người này được nhị công tử lôi kéo đi qua, ngươi lại phải làm như thế nào?"
Trương Lăng Vân lập tức ngẩn ngơ, so sánh với vị nhị ca kia, hắn thật sự không có ưu thế gì, khó đảm bảm Diệp Trần sẽ không đầu nhập vào bên trong trận doanh cảu đối phương.
"Vậy Lôi thúc ý của ngươi là?"
Lôi thúc mỉm cười, trên mặt hiện lên vẻ âm hiểm, "Theo như ta thấy, muốn hoàn toàn thu phục người này, chỉ sợ là không thể nào, tuy nhiên chúng ta có thể lợi dụng hắn trực tiếp diệt trừ nhị công tử!"
Chương 693 Chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng?
Diệp Trần trở lại chỗ ở, sau khi thiết hạ cấm chế ở xung quanh thì lấy Thôn Thiên đỉnh ra ngoài, "Tuy những thiên tài địa bảo này có đẳng cấp không cao, tuy nhiên chung quy cũng có chút tác dụng..."
Sau khi thấp giọng lẩm bẩm một câu, Diệp Trần ném toàn bộ vài cọng linh thảo vào trong Thôn Thiên đỉnh.
"Luyện hóa!"
Ông ~~
Theo tâm niệm Diệp Trần vừa động, Thôn Thiên đỉnh lập tức bắt đầu hơi rung động, trong đỉnh đảo qua đảo lại một chút, dâng lên một đám lửa.
Xì xì xì ~~
Dưới sự luyện hóa của Tam Muội chân hỏa, những linh thảo chữa trị thần hồn kia rất nhanh đã hóa thành một đoàn năng lượng tinh thuần, sau đó được Thôn Thiên đỉnh thu nạp vào bên trong không gian đỉnh.
Chẳng mấy chốc, tàn hồn Hi Nguyệt được tẩm bổ dưới những linh lực này, rõ ràng ngưng thật hơn nhiều so với trước đó, thế nhưng cách khôi phục lại một lần nữa hiển nhiên còn có khoảng cách không nhỏ.
Tuy nhiên, ngay lúc này không biết là có nguyên nhân gì mà không gian ở xung quanh đột nhiên lắc lư kịch liệt một trận!
Ngay sau đó, ở bên trong không trung trước mặt Diệp Trần vậy mà xuất hiện một cái vòng xoáy thần bí!
Hô!
Tàn hồn Hi Nguyệt đột nhiên từ bên trong Thôn Thiên đỉnh bay ra, mắt thấy sắp bị cái vòng xoáy thần bí kia thôn phệ vào trong đó!
Diệp Trần thấy thế lập tức hoảng hốt, lập tức điều khiển Thôn Thiên đỉnh sử dụng lực lượng thôn phệ hút tàn hồn của Hi Nguyệt vào bên trong đỉnh một lần nữa, sau đó vẫn chưa yên tâm, lại thu hồi Thôn Thiên đỉnh vào bên trong cơ thể.
Mà cái vòng xoáy thần bí kia sau khi lắc lư một lúc rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa, thật giống như chưa hề xuất hiện.
"Vừa rồi đó là lực lượng quy tắc? Vì sao lực lượng quy tắc muốn thôn phệ tàn hồn của Hi Nguyệt?"
Hiểm mà lại hiểm cứu được tàn hồn của Hi Nguyệt, đằng sau lưng của Diệp Trần không thể không toát ra mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng kinh hãi không thôi.
Bỗng nhiên, Diệp Trần tới những gì Hi Nguyệt từng nói trước đó, hồn phách của nàng sở dĩ lang thang ở Trái Đất chính là ngoài ý muốn.
"Chẳng lẽ lực lượng quy tắc của thế giới này là phải đưa tàn hồn của Hi Nguyệt về nhục chỗ nhục thể của nàng..."
Diệp Trần càng nghĩ càng cảm thấy loại khả năng này, thế nhưng việc này liên quan tới sinh tử tồn vong của Hi Nguyệt, hắn tự nhiên không dám đi dò xét một cách tùy tiện.
"Xem ra phải thức tỉnh lại tàn hồn của Hi Nguyệt nhanh một chút mới có thể xác định cái suy đoán này của ta..."
Việc này tạm thời không đề cập tới, Diệp Trần một lần nữa ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu vận chuyển Thôn Thiên thần công tiến vào trạng thái tu luyện.
Nói đến, từ khi hắn bước chân vào Tu Chân giới đến nay, một mực đang chữa trị thương thế bên trong cơ thể, tu vi vẫn luôn đình trệ ở cảnh giới Kim Đan tầng một.
Nồng độ linh khí ở Tu Chân giới vượt xa Trái Đất mà trên phi thuyền này còn có Tụ Linh trận.
Hô hô hô!
Diệp Trần toàn lực vận chuyển Thôn Thiên thần thông, lượng lớn thiên địa linh khí ở xung quanh thi nhau điên cuồng bay vào trong thân thể của Diệp Trần.
Chỉ chớp mắt, thời gian một ngày một đêm đã trôi qua:
"Hô!"
Diệp Trần phun ra một ngụm khí bẩn, hai bắt bỗng nhiên mở ra, một đạo kim mang hiện lên trong mắt, khí tức trên người đột nhiên tăng lên không ít.
"Cảnh giới Kim Đan tầng hai cuối cùng đã tới!"
Nói đến, hắn nửa năm trước đã bước vào cảnh giới Kim Đan, đến hôm nay mới đột pháp tầng hai, quả lực lãng phí không ít thời gian.
Thuận tay triệt tiêu cấm chế xung quanh, mở cửa phòng ra lại phát hiện Bắc Sơn Vi Nhi và Cửu Sí Tử Điện Thứu đang đứng đợi ở ngoài cửa ra vào.
Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, Bắc Sơn Vi Nhi lập tức bước nhanh lên phía trước, "Này, sắp tới Thiên Huyền thành rồi, lúc nào ngươi mới có thể thả cho chúng ta trở về?"
Diệp Trần liếc mắt nhìn Bắc Sơn Vi Nhi, thản nhiên nói:
"Chân là của các ngươi, các ngươi muốn đi lúc nào cũng có thể đi, ta lại không ngăn cản các ngươi a!"
"Ngươi!!"
Bắc Sơn Vi Nhi lập tức tức giận đến không chịu được, nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vốn là nàng ta vô cùng kiêng kỵ đối với thực lực của Diệp Trần, bây giờ biết được ngay cả đại nhân vật của Vạn Bảo các cũng rất nịnh bợ đối với Diệp Trần, tự nhiên càng thêm e ngại, bởi vậy không được sự cho phép của Diệp Trần, bọn họ nói cái gì cũng không dám tự tiện rời đi.
...
Tốc độ của Truy Phong Xuyên Vân Chu hoàn toàn chính xác là rất nhanh, lại qua khoảng thời gian nửa ngày, phía trước xuất hiện một tòa thành trì nguy nga hùng vĩ, cũng là đã đến Thiên Huyền thành.
Vượt qua ngoài dự định của Diệp Trần chính là, hai người Bắc Sơn Vi Nhi vậy mà không hề rời đi, mà là đo theo mọi người cùng nhau tiến vào Thiên Huyền thành.
Thiên Huyền thành không hổ là trung tâm của toàn bộ tinh vực Thiên Huyền, chỉ là thành trì thì đã dài tới mấy ngàn dặm.
Sau khi phi thuyền tiến vào thành trì lại chậm rãi phi hành một lúc lâu, mới hạ xuống trên một quảng trường trống trải.
"Tứ đệ, ngươi có thể coi là trở về! Vi huynh biết được tin tức ngươi về thành thì chờ đợi ở đây đã lâu! Ha ha!"
Mọi người vừa mới xuống phi thuyền thì đã có một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi, cười tiến lên đón, sau lưng còn có mấy tên tùy tùng có khí tức khá không tệ đi theo.
Hóa ra người này chính là Trương Tề Vân, Nhị công tử của Vạn Bảo các, nhị ca của Trương Lăng Vân.
"Không nghĩ tới nhị ca vậy mà lại tự mình đến đón ta, tiểu đệ thật sự là được sủng ái mà lo sợ a!"
Trương Lăng Vân đi lên trước, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói.
Ánh mắt của Trương Tề Vân từ trên người của Trương Lăng Vân vòng qua, rất nhanh rơi vào trên người của Diệp Trần, Bắc Sơn Vi Nhi và Cửu Sí Tửu Điện Thứu, sau khi đánh giá ba người thì trong đôi mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói:
"Nghe nói Tứ đệ trên đường làm quen một vị cao thủ có thể đối kháng với yêu thú ngũ giai, không biết là vị nào, có thể để cho vi huynh mở mang kiến thúc một chút hay không a?"
Trương Lăng Vân nghe được điều này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, đối phương vậy mà nhanh như vậy đã biết được tin tức này, vậy chỉ có một loại giải thích: bên trong đám thủ hạ của hắn rõ ràng có người của đối phương!
Trương Tề Vân thấy vẻ mặt của Trương Lăng Vân thì lập tức càng phát ra vẻ đắc ý, ánh mặt lại liếc mắt đánh giá ba người Diệp Trần, không thể không lắc đầu cười nhạo nói:
"Một con yêu thú tứ giai, một tên cảnh giới Kim Đan, một tên cảnh giới Trúc Cơ, đây là cái gọi là cao nhân? Lão tứ a, xem ra ngươi thật sự là càng sống càng quay trở lại, chỉ bằng ba tên phế vật này cũng muốn tranh với ta? Đầu óc ngươi không có bị làm sao chứ! Ha ha ha!"
Trương Tề Vân nói xong lập tức cười lên như điên không kiêng kỵ chút nào.
Tuy nhiên ngay sau đó, "Ba!"
Kèm theo đó là một tiếng tát tai vang dội, trước đó Trương Tề Vân còn đang đắc ý cười điên cuồng, tiếng cười vậy mà im bặt mà dừng, hơn nữa cả người vậy mà bay ra ngoài!
Tất cả mọi người ở đây, tất cả đều thi nhau sững sờ, trọn vẹn qua một lúc lâu mới phản ứng lại.
Chỉ thấy vào lúc này Trương Tề Vân đã ngã ngược ra đằng sau mấy chục thước, gò má bên trái máu thịt be bét, cả người vô cùng thê thảm.
"A!!!"
Sau khi Trương Tề Vân hét thảm một tiếng thì lập tức từ bên trong Càn Khôn Trạc lấy ra một bình dược dịch, vội vàng thoa lên trên chỗ máu thịt be bét trên gương mặt.
"Xì xì xì ~~ "
Thuốc nước kia rõ ràng là một loại thánh dược chữa thương nào đó, chỉ sau một lát thì vết thương đã đóng vảy, sau đó rụng xuống, thương thế hơn nửa.
"Ai! Vừa rồi là ai đánh ta? Ngươi có dũng khí thì đứng ra cho ta xem!"
Sau khi Trương Tề Vân tạm chữa lành vết thương thì lập tức che gò má lại, thét lên the thé.
Mọi người ngay lập tức ngạc nhiên nhìn nhau, bởi vì gần như không có ai thấy rõ ràng, rốt cuộc vừa rồi là có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Trước khi mắng người khác là phế vật thì phải nhận rõ ràng chính mình là cái thứ gì! Ngay cả ai đánh ngươi cũng không biết, chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng?"
Chương 694 Trương Tề Vân đắc chí
Người nói chuyện này tự nhiên chính là Diệp Trần!
"Là ngươi? Không! Không có khả năng! Ngươi chỉ là một tên cảnh giới Kim Đan, làm sao có thể tổn thương được ta?"
Trương Tề Vân nhìn thấy Diệp Trần đứng dậy, đầu tiên là sững sờ, sao đó thì rống lớn.
Rất rõ ràng, con mắt mà Trương Tề Vân xếp vào bên người Trương Lăng Vân cũng không có nói tình huống cụ thể cho hắn biết.
"Là hắn! Chắc chắn là hắn đánh lén bản thiếu!"
Sau khi Trương Tề Vân rống lớn một tiếng, ánh mắt lại chuyển dời đến trên thân của Cửu Sí Tử Điện Thứu, sau đó hướng về phía ông già bên cạnh, giận dữ hét lên:
"Hạ lão, ngươi mau ra tau, bắt lại con nghiệt súc này cho ta, bản thiếu hôm nay muốn lột sống hắn!"
Sau khi Trương Tề Vân ở trong ba người trước mắt cảm thấy con yêu thú tứ giai này là có thực lực mạnh nhất, ngoại trừ hắn, hai người khác căn bản không có đủ thực lực như vậy, Cửu Sí Tử Điện Thứu nghe được điều này thì lập tức bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, vội vàng lắc đầu khoát tay, "Không phải ta! Thật không phải là ta à!"
Trong lúc nhất thời, ngay cả Diệp Trần cũng có chút dở khóc dở cười.
Tên Hạ lão kia khẽ chau mày, tuy rằng cũng không cho rằng Cửu Sí Tử Điện Thứu có thực lực như vậy, tuy nhiên vẫn là vẫy tay một trảo:
Oanh!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng vàng óng hình bàn tay khổng lồ, một cái đã bắt giữ lại Cửu Sí Tửu Điện Thứu!
"Cửu gia gia!!"
Bắc Sơn Vi Nhi ở bên cạnh thấy thế lập tức vừa kinh lại vừa sợ, vội vàng kéo cánh tay Diệp Trần, "Van cầu ngươi, nhanh mau cứu Cửu gia gia của ta!"
Thật ra thì coi như Bắc Sơn Vi Nhi không nói, Diệp Trần cũng sẽ không ngồi yên mà không để ý tới.
Sưu!
Diệp Trần thuận tay cong ngón búng ra, một đao kiếm mang màu tím xẹt qua trên không trung, bắn thẳng tới vị Hạ lão kia!
"Cái gì!"
Hạ lão cảm nhận được khí tức khủng bố trên đạo kiếm khí kia, lập tức hai con ngươi co rụt lại cũng không lo được đi để ý tới Cửu Sí Tử Điện Thứu, vội vàng gọi ra một cái trường đao màu xanh lam, đưa lên ngăn cản.
Khanh!
Bạch bạch bạch!
Kiếm khi đụng vào trên thanh trường đao Linh khí kia, mặc dù đã được giải thể vô hình, thế nhưng Hạ lão kia lùi lại sáu bảy bước mới miễn cưỡng đứng vững lại thân hình, trên mặt lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc, "Chỉ là một tên cảnh giới Kim Đan vậy mà có thực lực như thế? Không phải là cố ý ẩn giấu khí tức đi chứ?"
Chẳng những Hạ lão kinh hãi không thôi, Trương Tề Vân và đám thủ hạ kia của hắn, mặt mũi của tất cả đều đầy vẻ khó tin.
Trương Lăng Vân thì một mặt đắc ý, từ lúc hắn và người nhị ca tranh vị đến nay, cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy thống khoái như vậy.
Vốn hắn còn lo lắng Diệp Trần sẽ bị Trương Tề Vân lôi kéo đi qua, bây giờ cục diện này, Diệp Trần rõ ràng đã làm mất lòng Trương Tề Vân và đây chính là kết quả mà hắn muốn thấy nhất.
"Tiểu tử! Ta mặc kệ ngươi có lai lịch gì? Ngươi dám đánh ta chính là địch với toàn bộ Vạn Bảo các, hôm nay ngươi không dập đầu xin lỗi thì đừng có mơ tưởng còn sống mà rời khỏi nơi này!"
Trương Tề Vân đã tức hổn hển, chỉ vào Diệp Trần hét lớn.
Không đợi Diệp Trần mở miệng, Trương Lăng Vân đứng dậy, cười hắc hắc nói:
"Nhị ca, rõ ràng là chính ngươi không cẩn thận mà ngã, sao có thể trách tới trên người Diệp huynh đệ? Ta khuyên ngươi a, còn là đừng có rêu rao nữa thì tốt hơn, nhỡ đâu lan truyền ra ngoài, ngươi rớt thế nhưng là thể diện của Vạn Bảo các ta a! Ha ha!"
"Ngươi!! Phốc!"
Trương Tề Vân bị một trận chế nhạo của Trương Lăng Vân thì lập tức tức giận đan xen vậy mà trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, sao đó thì nghẹo cổ ngất đi.
Đám thủ hạ của Trương Tề Vân vội vàng vịn Trương Tề Vân, vội vội vàng vàng rời đi.
Trương Tề Vân tức giận bỏ đi, Trương Lăng Vân rõ ràng rất vui vẻ đi lên phía trước vỗ vỗ đầu vai Diệp Trần, nói:
"Diệp huynh đệ, ta đã để cho người của ta chuẩn bị yến hội, để đãi ngươi là khác!"
Diệp Trần khoát tay áo, "Không cần! Mục đích ta tới Thiên Huyền thành chính là tìm kiếm loại thiên tài địa bảo thần hồn không cần phải phiền phức nhiều như vậy!"
Nói xong lời này, Diệp Trần muốn rời đi.
Trương Lăng Vân lập tức cuống lên, vội vàng nói:
"Đừng a! Diệp huynh đệ, Vạn Bảo các ta chính là thương hội đệ nhất ở tinh vực Thiên Huyền, thứ ngươi muốn, ta đã phái người đi thăm dò, tin tưởng rất nhanh thì sẽ có kết quả, ngươi không bằng trước tiên ở lại nơi này, ta cũng có thể nhận được tin báo luôn cho ngươi, ý của ngươi như nào?"
Diệp Trần suy nghĩ một chút, Trương Lăng Vân nói cũng có chút đạo lý, hắn chỉ có sức lực của một người, cuối cùng vẫn có hạn chế, thế là nhẹ gật đầu, nói:
"Cũng được, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm được thứ ta muốn ta có thể đáp ứng giúp ngươi làm một việc!"
Trương Lăng Vân chính là đang chờ câu này, lập tức hết sức vui mừng, vội vàng vỗ ngực nói:
"Diệp huynh đệ yên tâm, việc này bao trên người ta!"
...
Một bên khác, Trương Tề Vân bị Diệp Trần làm nhục trước mặt mọi người, sau khi tỉnh lại, tức giận đến nỗi hai mắt muốn nứt ra, "Hạ lão, tiểu tử kia cũng dám làm nhục ta như vậy, ta muốn hắn chết! Ta nhất định phải làm cho hắn chết!"
Hạ lão thở dài một hơi, nói:
"Nhị công tử, thực lực của kẻ này sâu không lường được, cho dù là ta cũng không nắm chắc được một chút nào! Bây giờ chính là thời điểm then chốt tranh đoạn người thừa kế Các chủ, tuyệt đối không thể có hành động thiếu suy nghĩ!"
Trương Tề Vân lại xem thường nói:
"Cùng lắm thì ta mời ông ngoại ta xuất mã, ta cũng không tin còn không đối phó được cái tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch này? Huống hồ, tiểu tử kia là lão tứ mời tới, giữ lại hắn sớm muộn gì cũng là một cái tai họa!"
Hạ lão nói:
"Thái Thượng trưởng lão nếu chịu xuất thủ thì việc này tự nhiên không đáng lo ngại, chỉ là lão nhân gia ông ta phải giữ gìn thân phận, không có khả năng trắng trợn giúp ngươi đi đối phó Tứ công tửu, việc này chỉ sợ vẫn là cần dựa vào chính chúng ta!"
Trương Tề Vân nghe được điều này, lập tức đặt mông ngã ngồi trên ghế, một mặt vẻ không cam lòng, "Chẳng lẽ thù này ta lại không báo sao?"
Hạ lão nói:
"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Việc cần phải làm trước mắt chính là phải lấy được tư cách người thừa kế Các chủ, chỉ cần ngươi Nhị công tử trở thành Thiếu các chủ của Vạn Bảo các, vô luận là tiểu tử kia cũng được, Tứ công tử cũng được, chẳng qua chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi!"
Hạ lão nói xong lời này thì dừng lại một chút lại nói tiếp:
"Ta đã đạt được tin tức chính xác, lão Các chủ dự định chia phòng đấu gia Vạn Bảo các làm thành hai phần, giao cho công tử và Tứ công tử mỗi người quản lý một phần, lấy hạn định làm một tháng, ai có biểu hiện tốt, thì người đó sẽ trở thành người thừa kế đời sau của Vạn Bảo các!"
"Chuyện này là thật?"
Trương Tề Vân nghe được điều này thì lập tức hết sức vui mừng, "Nếu thật là như vậy, vậy thì quá tốt rồi! Dưới tay ta có Liễu đại sư là Luyện Đan sư tứ phẩm tọa trấn, chỉ cần mời lão nhân gia ông ta tùy tiện luyện đi ra mấy lô đan dược thì phòng đấu giá có thể một ngày thu đấu vàng, ta ngược lại muốn nhìn xem, lão tứ kia muốn tranh với ta như thế nào? Ha ha ha!"
Hạ lão cũng vuốt vuốt sợi râu hoa râm, cười tủm tỉm nói:
"Đúng vậy! Nhị công tử, lão Các chủ làm như thế rõ ràng là có ý dành cho công tử, cái gọi là khảo nghiệm, chẳng qua chỉ là một cái sân khấu đi ngang qua mà thôi!"
"Chỉ cần một tháng sau, công tử thắng được Tứ công tử, trở thành Thiếu các chủ Vạn Bảo các thì sẽ từ từu thu thập tiểu tử kia cũng không muộn!"
Trương Tề Vân nghe được điều này thì lập tức đắc chí cười ha ha, trong đôi mắt hiện lên vẻ mặt trêu tức, "Được! Bản công tử sẽ để cho tên tiểu tử kia sống thêm một tháng, một tháng sau, đợi bản công tử trở thành Thiếu các chủ Vạn Bảo các, ta chắc chắn phải chém hắn thành muôn mảnh!"
Chương 695 Thủ đoạn luyện đan của Diệp Trần
Ngày hôm sau, Diệp Trần tỉnh lại từ trong trạng thái tuy luyện, mở cửa phòng ra lại nhìn thấy Trương Lăng Vân sớm đã chờ đợi ở bên ngoài.
Nhìn thấy Diệp Trần xuất hiện, Trương Lăng Vân lập tức tiến lên chào đón, "Diệp huynh đệ, lần này ngươi nhất định phải giúp ta a!"
Ngay sau đó, Trương Lăng Vân nói ra toàn bộ chuyện chính mình phải tỷ thí với Trương Tề Vân.
Sau khi Diệp Trần nghe xong thì khẽ chau mày, "Ý của ngươi là muốn để cho ta giúp ngươi luyện đan, duy trì làm ăn cho đấu giá hội của ngươi từ đó đến đoạt được vị trí Thiếu các chủ?"
Trương Lăng Vân thấy khuôn mặt lộ vẻ không vui của Diệp Trần thì trong lòng lập tức lốp đốp một tiếng, vội vàng nói:
"Diệp huynh đệ, ta biết chuyện mà ngươi để cho ta làm ta còn chưa làm xong, bây giờ lại tới bảo ngươi làm việc giúp ta, hoàn toàn chính xác là có chút không được tử tế, thế nhưng nếu như lần này ta thua nhị ca ta thì sẽ không có gì cả, đến lúc đó thì lại không có biện pháp làm việc giúp ngươi!"
Diệp Trần vẫn im lặng không nói.
Trương Lăng Vân lập tức sốt ruột, đành phải cắn răng một cái, lại nói tiếp:
"Ta cam đoan, chỉ cần ngươi giúp ta ngồi lên vị trí Thiếu các chủ, ta nhất định điều động toàn bộ lực lượng của Vạn Bảo các tìm kiếm linh vật cấp Thiên Bảo cho ngươi, không không! Phàm là ngươi cần cái gì, Trương Lăng Vân ta muôn lần chết không chối từ!"
Trương Lăng Vân rõ ràng cũng bị ép tới mức nóng nảy, ngay cả cách nói cung trở nên vô cùng cung kính.
Diệp Trần trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:
"Hứa hẹn ở trước khi không thực hiện được thì không đáng một đồng! So với ngân phiếu khống không có chút giá trị, ta thì coi trọng lợi ích thật sự hơn!"
Trương Lăng Vân nghe được điều này, vẻ mặt lập tức hơi đổi, có chút xấu hổ, "Vậy Diệp huynh đệ, ý của ngươi là?"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Rất đơn giản, ta có thể luyện đan giúp ngươi, chỉ có điều ta có hai điều kiện!"
Trương Lăng Vân lập tức chấn động tinh thần, "Diệp huynh đệ nói đùa, đừng nói hai điều kiện, coi như hai mươi cái! Hai trăm cái! Ta cũng đáp ứng ngươi tất cả!"
Sau khi nói xong lời này, Trương Lăng Vân liền hối hận, hắn còn sợ Diệp Trần đưa ra cái điều kiện không an phận gì, không thể không xấu hổ cười một tiếng, vội vàng tăng thêm một câu, "Đương nhiên, Diệp huynh đệ chắc là cũng sẽ không đưa ra cái điều kiện gì đó không an phận a?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, "Yên tâm, điều kiện của ta rất đơn giản!"
"Thứ nhất, ta cần thiên tài địa bảo loại thần hồn, không hạn chế đẳng cấp, càng nhiều càng tốt!"
Trương Lăng Vân hơi sững sờ, tuy rằng hắn vẫn luôn rất hiếu kì, vì sao Diệp Trần lại si mê đối với linh vật loại thần hồn tới như thế, tuy nhiên vẫn nói ngay:
"Cái này đương nhiên không thành vấn đề! Linh vật cấp Thiên bảo chỉ có thể ngộ mà không thể cầu! Linh vật cấp Địa bảo thì ta vẫn là có thể tìm một số!"
"Rất tốt!"
Diệp Trần nhẹ gật đầu, "Về phần điều kiện thứ hai, ta có thể giúp ngươi luyện chế đan dược, thế nhưng đan dược ta luyện chế, một nửa thuộc về ta!"
"Cái này..."
Trương Lăng Vân lập tức nhướng mày, rõ ràng có chút khó khăn.
Khóe miệng Diệp Trần hơi giương lên, "Làm sao? Ngươi không bỏ được?"
Trương Lăng Vân cười khổ nói:
"Diệp huynh đệ không nên hiểu lầm! Nếu là vào ngày thường, chỉ là một chút đan dược đó thì ta đương nhiên sẽ không để ý, thế nhưng bây giờ ta muốn giao đấu với lão nhị, nếu như cho ngươi một nửa đan dược, ta sợ ta sẽ thua a!"
Diệp Trần mỉm cười, "Cái này thì ngươi cứ yên tâm đi! Chỉ là một tên Luyện Đan sư tứ phẩm mà thôi, ta một tay đã đủ treo hắn lên đánh đít rồi!"
Trương Lăng Vân nghe được lời nói ngông cuồng như thế của Diệp Trần ngay lập tức hai mắt trừng một cái, mặt mũi đầy vẻ khó tin.
Ngay cả Luyện Đan sư tứ phẩm cũng không có để vào mắt, chẳng lẽ hắn là Luyện Đan sư ngũ phẩm, thâm chí còn cao hơn?
Phải biết, Luyện Đan sư ngũ phẩm cho dù là ở những tinh vực cấp cao kia cũng là tồn tại mà được vạn người truy phủng.
Hắn chỉ là một thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi thật có thực lực như vậy sao?
Trương Lăng Vân rất là hoài nghi, há to miệng, cuối cũng không hỏi ra miệng.
Hắn bây giờ bị buộc rơi vào đường cùng, ngoại trừ lựa chọn tin tưởng Diệp Trần đã không còn biện pháp nào khác.
Tuy nhiên, sau đó mấy ngày, biểu hiện của Diệp Trần lại làm cho Trương Lăng Vân tức giận suýt chút nữa thì chửi mẹ.
Hoá ra, ngay từ ngày đầu tiên, Diệp Trần ở trên giấy viết xuống mấy trăm vị dược tài, sau khi giao cho Trương Lăng Vân thì không có nói gì nữa.
Sau ba ngày liên tiếp, Diệp Trần ngay cả phòng luyện đan cũng không có tiến vào, vẫn luôn trốn ở trong phòng, không biết là đang bận làm thứ gì.
Mắt thấy, phòng đấu giá bên Trương Tề Vân kia bởi vì đan dược của Liễu đại sư nên làm ăn bốc lửa khác thường, mà Diệp Trần bên này thì lại một viên đan dược cũng chưa có luyện ra.
"Tiểu tử này không phải cố ý đang đùa ta chứ? Mặc kệ! Ta hôm nay nhất định phải bắt hắn tới hỏi cho rõ!"
Nhịn đến ngày thứ năm, mắt thấy thành tích của mình đã kém hơn Trương Tề Vân rất nhiều, Trương Lăng Vân thực sự không thể nhịn được nửa, nổi giận đùng đùng đi tới trước của Diệp Trần, đang muốn phá cửa mà vào.
Tuy nhiên, đúng lúc này:
Ầm ầm!
Trong phòng của Diệp Trần đột nhiên phát ra một tiếng rung mạnh!
Sau đó, lấy phòng của Diệp Trần làm trung tâm, không khí xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng!
Ngay sau đó, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người Trương Lăng Vân, một đám hỏa diễm lộ ra khí tức khủng bố từ trong phòng Diệp Trần phả ra!
Cả phòng, trong nháy mắt bị đốt cháy không còn một chút gì!
Bạch bạch bạch!
Tất cả mọi người lập tức bị dọa đến thi nhau lùi lại.
Cũng may đám hỏa diễm kinh khủng tới cực điểm kia, rất nhanh đã biến mất, cuối cùng thu nhỏ thành một đốm lửa nhỏ năm màu rơi vào trên bàn tay của Diệp Trần, nhúc nhích nhè nhẹ.
"Cái này...cái này chẳng lẽ chính là Ngũ Muội chân hỏa trong truyền thuyết...so với Tam Muội chân hỏa còn cao hơn một cấp bậc?"
Trong đám người, có người bỗng nhiên ngẹn ngào hô to.
"Cái gì! Đây chính là Ngũ Muội chân hỏa? Khó trách ta cảm thấy khủng bố tới như thế!"
Mọi người lấy làm kinh ngạc.
Hoá ra, mấy ngày nay Diệp Trần sở dĩ một mực đang bế quan chính là muốn tăng lên đẳng cấp hỏa diễm của mình.
Muốn luyện ra đan dược có phẩm chất cao hơn phân nửa công lao đều ở trên hỏa diễm.
Hỏa diễm của Diệp Trần từ Tam Muội chân hỏa tăng lên tới Ngũ Muội chân hỏa thì trình độ luyện đan tự nhiên cũng theo đó mà nước lên thì thuyền lên.
"Đi! Mang tới dược liệu mà trước đó ta để ngươi chuẩn bị, thuận tiên đi tìm mười cái đan lô, ta muốn băt đầu luyện đan!"
Tâm niệm Diệp Trần vừa đông đã thu hồi Ngũ Muội chân hỏa trong lòng bàn tay lại, hướng về phía Trương Lăng Vân nói ra yêu cầu của mình.
"A a, thật tốt!"
Trương Lăng Vân lúc này lửa giận sớm đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa, thay vào đó lại là kinh hãi và sự rung động thật sâu, lập tức mệnh lệnh thủ hạ, dựa theo yêu cầu của Diệp Trần mà đi làm.
Rất nhanh, mười cái đan lô cấp bậc Linh khí cùng hơn ngàn cân dược liệu, toàn bộ được người mang tới đặt ở trong sân. Diệp Trần chậm rãi đi tới vị trí trung tâm của mười cái đan lô:
"Dậy!"
Sau khi Diệp Trần quát khẽ một tiếng, mười cái đan lô kia gần như cùng một lúc trôi lơ lửng, sau đó dưới sự thúc giục của chân nguyên bắt đầu phát ra từng đạo hào quang lộng lẫy chói mắt:
"Tiến đến!"
Diệp Trần lại quát khẽ một tiếng nữa, những dược liệu kia lập tức dựa theo trình tự nhất định, bắt đầu nối đuôi nhau bay vào bên trong lô đỉnh.
"Ngũ Muội chân hỏa! Mở!"
Sau khi Diệp Trần lại quát khẽ một tiếng nữa.
Hô hô hô hô!
Hỏa diễm trong lòng bàn tay Diệp Trần lập tức chia ra làm mười, hướng tới mười cái lô đỉnh kia bao bọc mà đi.
Mà mọi người ở xung quanh thấy cảnh này thì sớm đã kinh ngạc tới nói không nên lời.
Nhất tâm thập dụng, đồng thời điều khiển mười cái lô đỉnh mà đi luyện chế đan dược, cũng không giống nhau!
Thủ đoạn luyện đoan như thế, bọn họ quả thực chưa từng nghe nói