-
Chương 6-10
Chương 6
Triệu Thanh Hà vừa tỉnh lại, áo bên ngoài đã bị Hồ Hách xé rách, quần áo rác dưới không thôi.
Cô cuốn người trên đất, trên người phủ kín những vết roi đỏ. Trên gương mặt trắng bệch, còn có một vết tát rõ ràng.
Khóe miệng, tụ máu tươi đỏ chói.
Bốp!
Roi da trong tay Hồ Hách lần nữa quất lên người Triệu Thanh Hà, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, cười u ám nói: “Triệu Thanh Hà, nghĩ kỹ rồi chứ? Bây giờ chỉ có nhà họ Lý và nhà họ Hồ tôi có thể lấy được thiệp mời của đám cưới thần chủ.”
“Nhà họ Triệu phái cô đến không phải là để tôi chơi hay sao? Chỉ cần hầu hạ tôi thoải mái, thiệp mời của đám cưới thần chủ, đương nhiên sẽ cho cô.”
“Đây là một vụ mua bán rất hời, cô có thể mua được với giá này, cũng coi như phá vỡ kỷ lục của thế giới rồi, đứng đầu thiên hạ!”
Hồ Hách cười cực kỳ nham hiểm, xem ra phương thức liên lạc mà lão Ngô cho là đúng, không ngờ thật sự có thể gọi được.
Có điều nghĩ tới những thủ đoạn quỷ thần khó đoán đó của lão Ngô thì Hồ Hách không dám nghĩ nhiều nữa.
Người phụ nữ già đó, quá đáng sợ, cực kỳ thần bí, đến bây giờ anh ta cũng không rõ thân phận của đối phương.
Triệu Thanh Hà tuyệt vọng ôm ngực, cô không biết mình còn có thể xin giúp đỡ từ ai.
Mấy đại gia tộc trâu bò nhất thành phố Hà Châu, từ mạnh đến yếu, chia thành một siêu, bốn lớn, một đen.
Một siêu chính là nhà họ Lý gia tộc tuyến đầu của Hà Châu, bốn lớn là bốn gia tộc lớn gồm nhà họ Hồ kinh doanh bất động sản, nhà Nam Cung kinh doanh mạng, nhà họ Ngô kinh doanh ngành giải trí phim ảnh, nhà họ Tôn thì kinh doanh những nhu cầu thiết yếu.
Mà đen là nhà họ Trần khởi nghiệp bằng nghề hôi của!
Hồ Hách là cậu hai của nhà họ Hồ, từ khi gia tộc của cô từ chỗ nhà họ Hồ lấy được thiệp mời đám cưới của thần chủ, lừa cô tới, không ngờ lại là tới bồi ngủ!
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Súc sinh, Hồ Hách, anh là đồ súc sinh, anh sẽ không được chết tử tế!”
“Hừ, tiện nhân, nể mặt cô rồi mà không biết điều phải không? Xem ông đây xử chết cô thế nào?”
Hồ Hách liếm môi, một tay túm tóc của Triệu Thanh Hà, cười gằn, đưa tay xé quần áo của Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà liều mạng giãy giụa, vô tình đạp một cái vào đũng quần của Hồ Hách, Hồ Hách đau tới mức ôm thân dưới, khuỵu người lăn lộn trên đất.
“Súc sinh, tôi chết cũng sẽ không để anh được như ý!”
Trên mặt Triệu Thanh Hà vụt qua một tia quyết tuyệt, trong lòng có ý chết, lao về phía cửa sổ!
Cô ngồi ở cửa sổ, bỗng nhìn về phương bắc, nước mắt từ trong đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng bỗng rơi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Bác Thần, xin lỗi, xin lỗi, em không đợi được lúc anh trở về rồi.”
“Bác Thần, em không để anh ta làm nhục em, em trong sạch.”
“Bác Thần, nếu có kiếp sau, em lại làm vợ của anh.”
“Bác Thần, anh phải chăm sóc cẩn thận cho con gái của chúng ta…”
Chương 7
Một người phụ nữ trung niên, liếc nhìn câu lạc bộ Hồng Trần, lộ ra một nụ cười thần bí.
Tự nói với chính mình: “Thủ đoạn của cô Thu Anh cũng quá ác rồi, cũng không biết Vương Bác Thần có thể chống đỡ được không.”
“Chỉ là không biết, sau này Vương Bác Thần nếu phát hiện tất cả chuyện này, cô chủ làm sao khiến Vương Bác Thần tiếp nhận mình được.”
“Có điều, nhà họ Dạ là một trong cổ tộc ẩn thế, Vương Bác Thần cũng chỉ là vật thí nghiệm của Thiên Đình, cậu ta nếu biết những thứ này, muốn phá vỡ cục diện, tất nhiên phải liên hợp với nhà họ Dạ…”
…
Lúc này.
Một chiếc máy bay chiến đấu, dùng tốc độ siêu cao bay về phía nam, ngay lập tức thu hút sự chú ý của chuỗi phòng thủ thứ hai của Nước R.
Tiếng cảnh báo chói tai bỗng vang lên.
“Mau, mau, lập tức chặn đường, lập tức chặn đường, chuẩn bị bắn hạ!”
Chỉ huy hai mắt nhìn chằm chằm cỗ máy bay chiến đấu đang bay từ biên giới tới, lập tức hạ lệnh.
Ngay lập tức, một số tên lửa đã khóa chặt chiếc máy bay chiến đấu đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn hạ!
Nơi này là nội địa, bất kỳ động thái lạ đều có thể bắn hạ trước!
Nhưng chỉ huy vẫn thận trọng chưng cầu ý kiến của cấp trên.
“Cái gì? Vận tốc âm thanh siêu cao sao? Tới từ phía Tây Bắc? Mẹ con nó cậu nói vớ vẩn gì với ông đây thế hả, máy bay chiến đấu của nước nào có thể đạt tới vận tốc âm thanh siêu cao?”
“Thống soái, là… là thật, ngài mau nhìn video.”
Chỉ huy nuốt nước bọt, lắp bắp nói.
Chuyện này thật sự quá dọa người rồi, máy bay chiến đấu bay với vận tốc âm thanh siêu cao, trong lịch sử chưa từng có!
Không có quốc gia nào có thể đạt tới kỹ thuật này!
Xem xong video, thống soái cũng bị dọa, mắng một câu đồ điên, tức giận nói: “Lôi Hiển, ông đây lệnh cho cậu, nếu đối phương không chịu dừng, trực tiếp bắn hạ! Mẹ nó chứ, dám đến đâu diễu võ giương oai, xem Nước R chúng ta không có ai sao?”
Cùng lúc đó.
Kinh thành của Nước R.
Thư ký trưởng sau khi nhận được tin tức của Chiến thần Chấn Thiên – Lâm Chấn Thiên thì vội đi vào phòng làm việc của quốc chủ, sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói: “Quốc chủ, Vương thần chủ tự ý ngồi máy bay chiến đấu trở về Hà Châu.”
“Bác Thần trực tiếp tới Hà Châu rồi sao? Không phải là ba ngày sau mới tới nhậm chức thống đốc của Hà Châu hay sao? Cậu ta muốn tổ chức bù đám cưới cho vợ đã chuẩn bị như thế nào rồi? Thiệp mời đều phát đi rồi chứ?”
Quốc chủ hơi nhíu mày, hành động này của Vương Bác Thần sẽ gây nên rất nhiều rắc rối.
Hơn nữa, không có điều lệnh, trực tiếp trở về, đây là tự ý rời khỏi vị trí làm việc. Đặt vào thời cổ đại, đây là xem thường hoàng quyền!
Chính là tạo phản!
Thư ký trưởng vội vàng nói với quốc chủ thông tin của video.
Chương 8
“Cái gì!!”
Quốc chủ Hàn Đỉnh đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Ai to gan như vậy, dám ra tay với người nhà của Bác Thần! Lập tức điều tra cho ta! Bây giờ phát lệnh, Bác Thần ngày mai nhậm chức thống đốc của Hà Châu, quản lý tất cả quân chính của năm tỉnh Giang Nam Đạo!”
“Đồng thời, nói với Tư Lam, đám cưới cũng đẩy tới ngày mai.”
“Ngoài ra, lập tức gọi điện cho tất cả thống soái của khu phòng thủ, không được ngăn cản Bác Thần!”
“Vâng!”
Thư ký trưởng thở phào, vội vàng rời đi.
Quốc chủ Hàn Đỉnh thầm thở dài, Vương Bác Thần lần này trở về, sợ là sẽ gây lên vô số gió tanh mưa máu.
Một vài điều, tới lúc nói cho cậu ta rồi, chỉ là không biết cậu ta có bản lĩnh phá vỡ cục diện hay không.
Ông ta đi tới cửa sổ, nhìn bầu trời, tự nói với chính mình: “Mảnh trời này, quá đè nén rồi, Bác Thần, cậu đừng để tôi thất vọng, đợi cậu thật sự biết được tất cả những chuyện đó, tôi hy vọng cậu còn có thể có can đảm phản kháng.”
Vào lúc này, thống soái của chuỗi phòng thủ thứ hai vừa hạ lệnh bắn hạ, điện thoại còn chưa tắt thì nhận được điện thoại của tổng thư ký trưởng.
Ông ta sững người hai giây, vội vàng gào lên với Lôi Hiển ở đầu bên kia: “Lôi Hiển, bỏ bắn hạ, bỏ bắn hạ, không được ngăn cản! Đó là thần chủ! Đó là thần chủ!”
Bên kia, Lôi Hiển vừa muốn hạ lệnh bắn hạ đã run rẩy toàn thân.
Thần chủ!
Đó là thần chủ!
Tín ngưỡng của tất cả tướng sĩ của Nước R!
Là thần của bọn họ!
Lôi Hiển gầm lên: “Hạ vũ khí, hạ vũ khí cho ông! Đó là thần chủ, là thần chủ của chúng ta! Ai dám ngăn cản, ông đây giết kẻ đó!”
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây dại!
Thần chủ tại sao lại vội vàng từ biên giới trở về như vậy?
Còn dùng máy bay chiến đấu bay tới vận tốc âm thanh siêu cao nữa!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến thần chủ vội vàng như vậy!
Nhưng tất cả mọi người, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ!
Trời sập rồi!
…
Cùng lúc đó.
Hà Châu, câu lạc bộ Hồng Trần, tầng 12, phòng tổng thống!
Triệu Thanh Hà đã đứng ở trên bệ cửa, nhìn về phương bắc.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, sự nhớ nhung, hận ý, tuyệt vọng, các loại cảm xúc đan xen trong lòng.
4 năm rồi, chồng của cô, đã tòng quân 4 năm.
Không có lấy một tin tức!
Là chết hay sống cũng không biết!
Còn sống không?
Tại sao ngay cả một bức thư cũng không có.
Chương 9
Chiến tử rồi sao?
Tại sao cũng không có tin tức? Lẽ nào đã chôn xác ở nơi khác, ngay cả tên cũng không để lại sao?
Chồng, anh rốt cuộc còn sống hay đã chết?
Anh nếu còn sống, tại sao 4 năm nay không liên lạc với em?
Anh nếu đã chết, tại sao không báo mộng cho em?
Bác Thần, nếu anh đã chôn xác nơi xứ người, vậy em bây giờ nhảy xuống thì có thể gặp mặt với anh rồi.
Nếu anh còn sống, xin anh chăm sóc thật tốt cho con gái của chúng ta, chăm sóc tốt cho mẹ em.
Em thật sự không kiên trì được nữa rồi. Em đã nhẫn nhục chịu đựng 4 năm rồi, nỗi nhục hôm nay, em thật sự không chịu đựng được.
Cô ngây ngốc nhìn về phương bắc.
Nếu sống, mong anh quay về!
Nếu chiến tử, mong hồn quay về!
Cô hối hận rồi!
Hối hận cho chồng đi tìm kiếm công danh!
Đáng thương khi chôn xác nơi xứ người!
Vẫn là khuê các, người trong mộng!
Tầng 12, thật sự rất cao.
Gió thổi khiến cho cơ thể của Triệu Thanh Hà hơi lung lay, cô nhắm mắt lại, một chân đưa ra.
“Triệu Thanh Hà, muốn chết sao? Ha ha ha ha… cô nhảy đi, trước khi nhảy xuống cho xem chút đồ hay!”
Vào lúc Triệu Thanh Hà nhắm mắt, một chân đã đưa ra, giọng nói âm trầm của Hồ Hách lại vang lên.
Triệu Thanh Hà cả người chợt run rẩy.
Hồ Hách ôm hạ bộ, mở video trong điện thoại, hằn học nói: “Nhìn xem, đây là con gái bảo bối của cô nhỉ? Thật là đáng thương, khóc cũng thật thảm.”
Trong video, một cô bé hơn 3 tuổi, chân trần đứng trong nước tuyết, sắc mặt tím tái vì lạnh.
Khóe miệng còn đang chảy máu, một người phụ nữ đang dùng móng tay sắc nhọn cáu mặt của cô bé, cáu xong còn chưa hết nghiện, lại dùng kim đâm vào cánh tay của cô bé, dùng kìm kẹp đùi của cô bé.
“Aaaaa… dì ơi, đừng đánh Dao Dao, đừng đánh Dao Dao, Dao Dao nghe lời, Dao Dao không khóc, dì đừng đánh…”
Cô bé khóc tới mức cả người run rẩy, lại dùng hai tay liều mạng bịt miệng, không dám khóc.
Sau đó, cô bé bị Triệu Phương một cước đá bay, đập mặt vào trong nước tuyết, khóc: “Mẹ, mẹ đang ở đâu, mẹ, con nhớ mẹ. Mẹ không cần Dao Dao rồi sao?”
“Mẹ, mẹ cũng chê Dao Dao là một người phiền toái phải không?”
“Mẹ, Dao Dao đau quá lạnh quá…”
Nhìn thấy những hình ảnh này, nghe thấy tiếng khóc rấm rứt đó của con gái, Triệu Thanh Hà lập tức lao về phía Hồ Hách, đau lòng hét lên: “Súc sinh, anh là đồ súc sinh! Tôi liều mạng với anh, súc sinh!”
Triệu Thanh Hà lao qua giống như bị điên, nhưng bị Hồ Hách tát một cái ngã ra đất.
“Tiện nhân, nhảy đi, mẹ nó mày nhảy đi!”
Hồ Hách lôi tóc của Triệu Thanh Hà, lại tát một cái vào mặt Triệu Thanh Hà, hằn học mắng chửi: “Mẹ kiếp còn dám đánh tao, trước khi ông đây chưa chơi mày, khiến mày chết cũng không chết được!”
Chương 10
Triệu Thanh Hà quỳ trên đất, túm chân của Hồ Hách, khóc lóc cầu xin: “Cầu xin anh tha cho con gái của tôi! Nó mới ba tuổi, nó mới ba tuổi! Các người nhằm vào tôi, tha cho con gái của tôi, tôi cầu xin anh, đừng làm tổn thương con gái của tôi. Tôi đồng ý với anh, tôi cái gì cũng đồng ý với anh.”
Con gái là cọng rơm cuối cùng của đè ngã Triệu Thanh Hà.
Nếu con gái không sao, cô bây giờ đã nhảy từ tầng 12 xuống rồi.
Nhưng Hồ Hách đã bắt con gái của cô. Người mẹ nào lại có thể nhẫn tâm nhìn con gái của mình bị người ta hành hạ thành bộ dáng đó chứ.
Hồ Hách hất đầu của cô ra, ngồi trên sô pha, cười lạnh nói: “Triệu Thanh Hà, tao đây là đang cứu mày thoát khỏi khổ ải, biết không? Tao là đang cứu mày, mày cho rằng là tao bắt con gái của mày sao? Ha ha, ông đây kinh thường làm chuyện đó. Biết người nhà họ Triệu bọn mày vì để đưa mày lên giường của tao mà mất trí như nào không?”
“Em họ Triệu Phương của mày, xung phong nhận việc, bắt con gái mày, vì sao? Chính là vì để ép mày hầu hạ tao! Nào, cởi đi, hầu hạ ông đây thoải mái, ông đây kêu bọn họ tha cho con gái của mày!”
Triệu Thanh Hà cả người run rẩy kịch liệt, không phải vì đau đớn, mà đau lòng! Là sỉ nhục! Là phẫn nộ! Là không cam lòng!
Cô không ngờ, đến bước tuyệt vọng như vậy, cô muốn chết cũng không chết được!
“Tôi cởi, tôi cởi, tha cho con gái của tôi, tha cho con gái của tôi, tôi đồng ý với anh mọi chuyện, anh tha cho con gái của tôi trước.”
Triệu Thanh Hà nhắm mắt, nước mắt lăn đầy mặt.
Vì con gái, cô khuất phục.
“Như này không phải là đúng rồi hay sao?”
Hồ Hách nghe xong cuộc điện thoại, nâng cằm của Triệu Thanh Hà lên, cười mỉa nói: “Sớm như vậy không phải tốt rồi sao? Có điều mày càng giãy giụa, ông đây càng thích. Liệt nữ trinh tiết mới có hương vị, nếu không thì thật nhàm chán.”
“Biết không? Nghi thức nhậm chức và đám cưới của thần chủ đổi thành ngày mai. Bây giờ, ngoài nhà họ Lý ra, chỉ có nhà họ Hồ tôi có thể lấy được thiệp mời!”
Triệu Thanh Hà hất tay của Hồ Hách ra, hai tay run rẩy, cởi từng chiếc cúc.
Một cúc.
Hai cúc.
Ba cúc.
Cái cởi bỏ, không phải là cúc áo, là sự kiên trì của Triệu Thanh Hà.
Là phòng tuyến tâm lý của Triệu Thanh Hà.
Nhìn cơ thể đầy đặn của Triệu Thanh Hà, dục vọng khiến hai mắt Hồ Hách bắt đầu đỏ lên, nhìn chằm chằm Triệu Thanh Hà, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nuốt nước bọt.
Không hổ là hoa khôi trường lúc học đại học, tuy đã làm mẹ, nhưng vóc dáng này lại càng mê người hơn, giống như một trái đào mật mọng nước vừa chín tới, để lâu hơn thì chín quá, để ngắn hơn thì quá chát.
Chỉ dựa vào phong vận thiếu phụ có chút trưởng thành này thì đã khiến hô hấp của Hồ Hách trở lên gấp gáp.
Hồ Hách vô cùng nôn nóng, không nhịn được rồi, trực tiếp túm lấy áo sơ mi của Triệu Thanh Hà, “xoẹt” một tiếng xé ra, hai chiếc cúc còn lại trực tiếp bị đứt, rơi xuống đất.
Rầm!
Vào lúc này, cửa sổ thủy tinh đột nhiên bị người ta đập tan!
Triệu Thanh Hà vừa tỉnh lại, áo bên ngoài đã bị Hồ Hách xé rách, quần áo rác dưới không thôi.
Cô cuốn người trên đất, trên người phủ kín những vết roi đỏ. Trên gương mặt trắng bệch, còn có một vết tát rõ ràng.
Khóe miệng, tụ máu tươi đỏ chói.
Bốp!
Roi da trong tay Hồ Hách lần nữa quất lên người Triệu Thanh Hà, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, cười u ám nói: “Triệu Thanh Hà, nghĩ kỹ rồi chứ? Bây giờ chỉ có nhà họ Lý và nhà họ Hồ tôi có thể lấy được thiệp mời của đám cưới thần chủ.”
“Nhà họ Triệu phái cô đến không phải là để tôi chơi hay sao? Chỉ cần hầu hạ tôi thoải mái, thiệp mời của đám cưới thần chủ, đương nhiên sẽ cho cô.”
“Đây là một vụ mua bán rất hời, cô có thể mua được với giá này, cũng coi như phá vỡ kỷ lục của thế giới rồi, đứng đầu thiên hạ!”
Hồ Hách cười cực kỳ nham hiểm, xem ra phương thức liên lạc mà lão Ngô cho là đúng, không ngờ thật sự có thể gọi được.
Có điều nghĩ tới những thủ đoạn quỷ thần khó đoán đó của lão Ngô thì Hồ Hách không dám nghĩ nhiều nữa.
Người phụ nữ già đó, quá đáng sợ, cực kỳ thần bí, đến bây giờ anh ta cũng không rõ thân phận của đối phương.
Triệu Thanh Hà tuyệt vọng ôm ngực, cô không biết mình còn có thể xin giúp đỡ từ ai.
Mấy đại gia tộc trâu bò nhất thành phố Hà Châu, từ mạnh đến yếu, chia thành một siêu, bốn lớn, một đen.
Một siêu chính là nhà họ Lý gia tộc tuyến đầu của Hà Châu, bốn lớn là bốn gia tộc lớn gồm nhà họ Hồ kinh doanh bất động sản, nhà Nam Cung kinh doanh mạng, nhà họ Ngô kinh doanh ngành giải trí phim ảnh, nhà họ Tôn thì kinh doanh những nhu cầu thiết yếu.
Mà đen là nhà họ Trần khởi nghiệp bằng nghề hôi của!
Hồ Hách là cậu hai của nhà họ Hồ, từ khi gia tộc của cô từ chỗ nhà họ Hồ lấy được thiệp mời đám cưới của thần chủ, lừa cô tới, không ngờ lại là tới bồi ngủ!
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Súc sinh, Hồ Hách, anh là đồ súc sinh, anh sẽ không được chết tử tế!”
“Hừ, tiện nhân, nể mặt cô rồi mà không biết điều phải không? Xem ông đây xử chết cô thế nào?”
Hồ Hách liếm môi, một tay túm tóc của Triệu Thanh Hà, cười gằn, đưa tay xé quần áo của Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà liều mạng giãy giụa, vô tình đạp một cái vào đũng quần của Hồ Hách, Hồ Hách đau tới mức ôm thân dưới, khuỵu người lăn lộn trên đất.
“Súc sinh, tôi chết cũng sẽ không để anh được như ý!”
Trên mặt Triệu Thanh Hà vụt qua một tia quyết tuyệt, trong lòng có ý chết, lao về phía cửa sổ!
Cô ngồi ở cửa sổ, bỗng nhìn về phương bắc, nước mắt từ trong đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng bỗng rơi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Bác Thần, xin lỗi, xin lỗi, em không đợi được lúc anh trở về rồi.”
“Bác Thần, em không để anh ta làm nhục em, em trong sạch.”
“Bác Thần, nếu có kiếp sau, em lại làm vợ của anh.”
“Bác Thần, anh phải chăm sóc cẩn thận cho con gái của chúng ta…”
Chương 7
Một người phụ nữ trung niên, liếc nhìn câu lạc bộ Hồng Trần, lộ ra một nụ cười thần bí.
Tự nói với chính mình: “Thủ đoạn của cô Thu Anh cũng quá ác rồi, cũng không biết Vương Bác Thần có thể chống đỡ được không.”
“Chỉ là không biết, sau này Vương Bác Thần nếu phát hiện tất cả chuyện này, cô chủ làm sao khiến Vương Bác Thần tiếp nhận mình được.”
“Có điều, nhà họ Dạ là một trong cổ tộc ẩn thế, Vương Bác Thần cũng chỉ là vật thí nghiệm của Thiên Đình, cậu ta nếu biết những thứ này, muốn phá vỡ cục diện, tất nhiên phải liên hợp với nhà họ Dạ…”
…
Lúc này.
Một chiếc máy bay chiến đấu, dùng tốc độ siêu cao bay về phía nam, ngay lập tức thu hút sự chú ý của chuỗi phòng thủ thứ hai của Nước R.
Tiếng cảnh báo chói tai bỗng vang lên.
“Mau, mau, lập tức chặn đường, lập tức chặn đường, chuẩn bị bắn hạ!”
Chỉ huy hai mắt nhìn chằm chằm cỗ máy bay chiến đấu đang bay từ biên giới tới, lập tức hạ lệnh.
Ngay lập tức, một số tên lửa đã khóa chặt chiếc máy bay chiến đấu đó, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn hạ!
Nơi này là nội địa, bất kỳ động thái lạ đều có thể bắn hạ trước!
Nhưng chỉ huy vẫn thận trọng chưng cầu ý kiến của cấp trên.
“Cái gì? Vận tốc âm thanh siêu cao sao? Tới từ phía Tây Bắc? Mẹ con nó cậu nói vớ vẩn gì với ông đây thế hả, máy bay chiến đấu của nước nào có thể đạt tới vận tốc âm thanh siêu cao?”
“Thống soái, là… là thật, ngài mau nhìn video.”
Chỉ huy nuốt nước bọt, lắp bắp nói.
Chuyện này thật sự quá dọa người rồi, máy bay chiến đấu bay với vận tốc âm thanh siêu cao, trong lịch sử chưa từng có!
Không có quốc gia nào có thể đạt tới kỹ thuật này!
Xem xong video, thống soái cũng bị dọa, mắng một câu đồ điên, tức giận nói: “Lôi Hiển, ông đây lệnh cho cậu, nếu đối phương không chịu dừng, trực tiếp bắn hạ! Mẹ nó chứ, dám đến đâu diễu võ giương oai, xem Nước R chúng ta không có ai sao?”
Cùng lúc đó.
Kinh thành của Nước R.
Thư ký trưởng sau khi nhận được tin tức của Chiến thần Chấn Thiên – Lâm Chấn Thiên thì vội đi vào phòng làm việc của quốc chủ, sắc mặt trắng bệch, thấp giọng nói: “Quốc chủ, Vương thần chủ tự ý ngồi máy bay chiến đấu trở về Hà Châu.”
“Bác Thần trực tiếp tới Hà Châu rồi sao? Không phải là ba ngày sau mới tới nhậm chức thống đốc của Hà Châu hay sao? Cậu ta muốn tổ chức bù đám cưới cho vợ đã chuẩn bị như thế nào rồi? Thiệp mời đều phát đi rồi chứ?”
Quốc chủ hơi nhíu mày, hành động này của Vương Bác Thần sẽ gây nên rất nhiều rắc rối.
Hơn nữa, không có điều lệnh, trực tiếp trở về, đây là tự ý rời khỏi vị trí làm việc. Đặt vào thời cổ đại, đây là xem thường hoàng quyền!
Chính là tạo phản!
Thư ký trưởng vội vàng nói với quốc chủ thông tin của video.
Chương 8
“Cái gì!!”
Quốc chủ Hàn Đỉnh đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Ai to gan như vậy, dám ra tay với người nhà của Bác Thần! Lập tức điều tra cho ta! Bây giờ phát lệnh, Bác Thần ngày mai nhậm chức thống đốc của Hà Châu, quản lý tất cả quân chính của năm tỉnh Giang Nam Đạo!”
“Đồng thời, nói với Tư Lam, đám cưới cũng đẩy tới ngày mai.”
“Ngoài ra, lập tức gọi điện cho tất cả thống soái của khu phòng thủ, không được ngăn cản Bác Thần!”
“Vâng!”
Thư ký trưởng thở phào, vội vàng rời đi.
Quốc chủ Hàn Đỉnh thầm thở dài, Vương Bác Thần lần này trở về, sợ là sẽ gây lên vô số gió tanh mưa máu.
Một vài điều, tới lúc nói cho cậu ta rồi, chỉ là không biết cậu ta có bản lĩnh phá vỡ cục diện hay không.
Ông ta đi tới cửa sổ, nhìn bầu trời, tự nói với chính mình: “Mảnh trời này, quá đè nén rồi, Bác Thần, cậu đừng để tôi thất vọng, đợi cậu thật sự biết được tất cả những chuyện đó, tôi hy vọng cậu còn có thể có can đảm phản kháng.”
Vào lúc này, thống soái của chuỗi phòng thủ thứ hai vừa hạ lệnh bắn hạ, điện thoại còn chưa tắt thì nhận được điện thoại của tổng thư ký trưởng.
Ông ta sững người hai giây, vội vàng gào lên với Lôi Hiển ở đầu bên kia: “Lôi Hiển, bỏ bắn hạ, bỏ bắn hạ, không được ngăn cản! Đó là thần chủ! Đó là thần chủ!”
Bên kia, Lôi Hiển vừa muốn hạ lệnh bắn hạ đã run rẩy toàn thân.
Thần chủ!
Đó là thần chủ!
Tín ngưỡng của tất cả tướng sĩ của Nước R!
Là thần của bọn họ!
Lôi Hiển gầm lên: “Hạ vũ khí, hạ vũ khí cho ông! Đó là thần chủ, là thần chủ của chúng ta! Ai dám ngăn cản, ông đây giết kẻ đó!”
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây dại!
Thần chủ tại sao lại vội vàng từ biên giới trở về như vậy?
Còn dùng máy bay chiến đấu bay tới vận tốc âm thanh siêu cao nữa!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến thần chủ vội vàng như vậy!
Nhưng tất cả mọi người, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ!
Trời sập rồi!
…
Cùng lúc đó.
Hà Châu, câu lạc bộ Hồng Trần, tầng 12, phòng tổng thống!
Triệu Thanh Hà đã đứng ở trên bệ cửa, nhìn về phương bắc.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, sự nhớ nhung, hận ý, tuyệt vọng, các loại cảm xúc đan xen trong lòng.
4 năm rồi, chồng của cô, đã tòng quân 4 năm.
Không có lấy một tin tức!
Là chết hay sống cũng không biết!
Còn sống không?
Tại sao ngay cả một bức thư cũng không có.
Chương 9
Chiến tử rồi sao?
Tại sao cũng không có tin tức? Lẽ nào đã chôn xác ở nơi khác, ngay cả tên cũng không để lại sao?
Chồng, anh rốt cuộc còn sống hay đã chết?
Anh nếu còn sống, tại sao 4 năm nay không liên lạc với em?
Anh nếu đã chết, tại sao không báo mộng cho em?
Bác Thần, nếu anh đã chôn xác nơi xứ người, vậy em bây giờ nhảy xuống thì có thể gặp mặt với anh rồi.
Nếu anh còn sống, xin anh chăm sóc thật tốt cho con gái của chúng ta, chăm sóc tốt cho mẹ em.
Em thật sự không kiên trì được nữa rồi. Em đã nhẫn nhục chịu đựng 4 năm rồi, nỗi nhục hôm nay, em thật sự không chịu đựng được.
Cô ngây ngốc nhìn về phương bắc.
Nếu sống, mong anh quay về!
Nếu chiến tử, mong hồn quay về!
Cô hối hận rồi!
Hối hận cho chồng đi tìm kiếm công danh!
Đáng thương khi chôn xác nơi xứ người!
Vẫn là khuê các, người trong mộng!
Tầng 12, thật sự rất cao.
Gió thổi khiến cho cơ thể của Triệu Thanh Hà hơi lung lay, cô nhắm mắt lại, một chân đưa ra.
“Triệu Thanh Hà, muốn chết sao? Ha ha ha ha… cô nhảy đi, trước khi nhảy xuống cho xem chút đồ hay!”
Vào lúc Triệu Thanh Hà nhắm mắt, một chân đã đưa ra, giọng nói âm trầm của Hồ Hách lại vang lên.
Triệu Thanh Hà cả người chợt run rẩy.
Hồ Hách ôm hạ bộ, mở video trong điện thoại, hằn học nói: “Nhìn xem, đây là con gái bảo bối của cô nhỉ? Thật là đáng thương, khóc cũng thật thảm.”
Trong video, một cô bé hơn 3 tuổi, chân trần đứng trong nước tuyết, sắc mặt tím tái vì lạnh.
Khóe miệng còn đang chảy máu, một người phụ nữ đang dùng móng tay sắc nhọn cáu mặt của cô bé, cáu xong còn chưa hết nghiện, lại dùng kim đâm vào cánh tay của cô bé, dùng kìm kẹp đùi của cô bé.
“Aaaaa… dì ơi, đừng đánh Dao Dao, đừng đánh Dao Dao, Dao Dao nghe lời, Dao Dao không khóc, dì đừng đánh…”
Cô bé khóc tới mức cả người run rẩy, lại dùng hai tay liều mạng bịt miệng, không dám khóc.
Sau đó, cô bé bị Triệu Phương một cước đá bay, đập mặt vào trong nước tuyết, khóc: “Mẹ, mẹ đang ở đâu, mẹ, con nhớ mẹ. Mẹ không cần Dao Dao rồi sao?”
“Mẹ, mẹ cũng chê Dao Dao là một người phiền toái phải không?”
“Mẹ, Dao Dao đau quá lạnh quá…”
Nhìn thấy những hình ảnh này, nghe thấy tiếng khóc rấm rứt đó của con gái, Triệu Thanh Hà lập tức lao về phía Hồ Hách, đau lòng hét lên: “Súc sinh, anh là đồ súc sinh! Tôi liều mạng với anh, súc sinh!”
Triệu Thanh Hà lao qua giống như bị điên, nhưng bị Hồ Hách tát một cái ngã ra đất.
“Tiện nhân, nhảy đi, mẹ nó mày nhảy đi!”
Hồ Hách lôi tóc của Triệu Thanh Hà, lại tát một cái vào mặt Triệu Thanh Hà, hằn học mắng chửi: “Mẹ kiếp còn dám đánh tao, trước khi ông đây chưa chơi mày, khiến mày chết cũng không chết được!”
Chương 10
Triệu Thanh Hà quỳ trên đất, túm chân của Hồ Hách, khóc lóc cầu xin: “Cầu xin anh tha cho con gái của tôi! Nó mới ba tuổi, nó mới ba tuổi! Các người nhằm vào tôi, tha cho con gái của tôi, tôi cầu xin anh, đừng làm tổn thương con gái của tôi. Tôi đồng ý với anh, tôi cái gì cũng đồng ý với anh.”
Con gái là cọng rơm cuối cùng của đè ngã Triệu Thanh Hà.
Nếu con gái không sao, cô bây giờ đã nhảy từ tầng 12 xuống rồi.
Nhưng Hồ Hách đã bắt con gái của cô. Người mẹ nào lại có thể nhẫn tâm nhìn con gái của mình bị người ta hành hạ thành bộ dáng đó chứ.
Hồ Hách hất đầu của cô ra, ngồi trên sô pha, cười lạnh nói: “Triệu Thanh Hà, tao đây là đang cứu mày thoát khỏi khổ ải, biết không? Tao là đang cứu mày, mày cho rằng là tao bắt con gái của mày sao? Ha ha, ông đây kinh thường làm chuyện đó. Biết người nhà họ Triệu bọn mày vì để đưa mày lên giường của tao mà mất trí như nào không?”
“Em họ Triệu Phương của mày, xung phong nhận việc, bắt con gái mày, vì sao? Chính là vì để ép mày hầu hạ tao! Nào, cởi đi, hầu hạ ông đây thoải mái, ông đây kêu bọn họ tha cho con gái của mày!”
Triệu Thanh Hà cả người run rẩy kịch liệt, không phải vì đau đớn, mà đau lòng! Là sỉ nhục! Là phẫn nộ! Là không cam lòng!
Cô không ngờ, đến bước tuyệt vọng như vậy, cô muốn chết cũng không chết được!
“Tôi cởi, tôi cởi, tha cho con gái của tôi, tha cho con gái của tôi, tôi đồng ý với anh mọi chuyện, anh tha cho con gái của tôi trước.”
Triệu Thanh Hà nhắm mắt, nước mắt lăn đầy mặt.
Vì con gái, cô khuất phục.
“Như này không phải là đúng rồi hay sao?”
Hồ Hách nghe xong cuộc điện thoại, nâng cằm của Triệu Thanh Hà lên, cười mỉa nói: “Sớm như vậy không phải tốt rồi sao? Có điều mày càng giãy giụa, ông đây càng thích. Liệt nữ trinh tiết mới có hương vị, nếu không thì thật nhàm chán.”
“Biết không? Nghi thức nhậm chức và đám cưới của thần chủ đổi thành ngày mai. Bây giờ, ngoài nhà họ Lý ra, chỉ có nhà họ Hồ tôi có thể lấy được thiệp mời!”
Triệu Thanh Hà hất tay của Hồ Hách ra, hai tay run rẩy, cởi từng chiếc cúc.
Một cúc.
Hai cúc.
Ba cúc.
Cái cởi bỏ, không phải là cúc áo, là sự kiên trì của Triệu Thanh Hà.
Là phòng tuyến tâm lý của Triệu Thanh Hà.
Nhìn cơ thể đầy đặn của Triệu Thanh Hà, dục vọng khiến hai mắt Hồ Hách bắt đầu đỏ lên, nhìn chằm chằm Triệu Thanh Hà, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nuốt nước bọt.
Không hổ là hoa khôi trường lúc học đại học, tuy đã làm mẹ, nhưng vóc dáng này lại càng mê người hơn, giống như một trái đào mật mọng nước vừa chín tới, để lâu hơn thì chín quá, để ngắn hơn thì quá chát.
Chỉ dựa vào phong vận thiếu phụ có chút trưởng thành này thì đã khiến hô hấp của Hồ Hách trở lên gấp gáp.
Hồ Hách vô cùng nôn nóng, không nhịn được rồi, trực tiếp túm lấy áo sơ mi của Triệu Thanh Hà, “xoẹt” một tiếng xé ra, hai chiếc cúc còn lại trực tiếp bị đứt, rơi xuống đất.
Rầm!
Vào lúc này, cửa sổ thủy tinh đột nhiên bị người ta đập tan!