• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần chủ bí ẩn (4 Viewers)

  • Chương 81-85

Chương81

CHƯƠNG 81

Một câu cũng không muốn nói cùng với bà ta.

“Vẫn còn may, nhà họ Triệu chúng ta cố gắng lắm cũng có thể chi trả chín trăm tỷ, chỉ cần hoàn thành dự án thành phố mới thì có thể có ba nghìn tỷ bồi thường hợp đồng.”

Mặc dù bà cụ Triệu tức giận, nhưng mà cũng không để ý cho lắm.

Dự án thành phố mới mới là trọng điểm.

Khi hoàn thành nó, tài sản của nhà họ Triệu đã có thể lên đến sáu nghìn tỷ.

Lúc này, Triệu Húc gọi điện thoại đến.

Triệu Húc hoảng loạn nói: “Bà nội, người ta nói là dự án thành phố mới không có liên quan gì với chúng ta, là ký với Triệu Thanh Hà chứ không phải ký với nhà họ Triệu chúng ta.”

Cho Triệu Thanh Hà hả?

Trời ơi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Triệu Thanh Hà đã bị mình đuổi khỏi gia tộc rồi.

Tại sao chỉ chấp nhận Triệu Thanh Hà?

Hi vọng duy nhất của nhà họ Triệu đã tan vỡ.

Phốc!

Bà cụ Triệu phun ra một ngụm máu đen, ngất xỉu ngã dưới đất.

Bà ta rất hối hận, tại sao lại vội vàng đuổi Triệu Thanh Hà đi như vậy chứ!

Tại sao mình lại không cố gắng nhẫn nhịn!

Vương Bác Thần.

Đều là do Vương Bác Thần chọc giận mình, mình mới không thể kiềm chế.

Nhưng mà bây giờ chỉ có Triệu Thanh Hà mới có khả năng giúp đỡ nhà họ Triệu.

Chẳng lẽ phải đi cầu xin Triệu Thanh Hà ư?

Bà cụ Triệu thật sự rất hối hận.

Đáng tiếc là trên thế giới này không có thuốc hối hận.

“Đưa đến bệnh viện, đưa đến bệnh viện nhanh đi.”

Người nhà họ Triệu hớt hải.

Sau khi bà cụ tỉnh dậy, con trai cả Triệu Long chạy đến.

Không hề kiêng kị chút nào mà nói: “Mẹ, có phải là mẹ đã già rồi nên hồ đồ không hả? Mẹ không thể kiên nhẫn thêm mấy ngày à, bây giờ bên phía nhà họ Hồ đã rút vốn rồi, kêu chúng ta bồi thường gấp ba lần, tập đoàn đã bị mẹ hại chết rồi, mẹ giống y như là sao chổi vậy đó

Bà cụ Triệu có hơi e ngại con trai cả.

Bà ta không ngờ là chỉ đuổi Triệu Thanh Hà đi mà nhà họ Triệu lại xảy ra biến cố lớn như thế.

Triệu Long không nhịn được mà nói: “Bây giờ mẹ đi đến xin lỗi Triệu Thanh Hà đi, cầu xin nó, nguy cơ của nhà họ Triệu chúng ta sẽ được giải quyết.”

Bà cụ Triệu có nỗi khổ không nói thành lời.

Bà ta thiên vị con trai cả, cùng với con trai cả bắt tay nhau hại con trai thứ hai, bây giờ đến lượt bà ta nếm quả đắng rồi.
Chương82

CHƯƠNG 82

Trước kia lúc con trai thứ hai còn sống quản lý tập đoàn, tài sản đếm không hết, bà ta chỉ cần ra vẻ uy phong là được rồi.

“Con cũng đừng có tức điên như thế, trước kia thằng hai đều tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Ý mẹ nói là con không bằng thằng hai à, đừng có quên là ai nuôi mẹ.”

Triệu Long thở hổn hển nói: “Bây giờ mẹ đi tìm Triệu Thanh Hà và cầu xin đi, Triệu Thanh Hà mềm lòng, mẹ cầu xin thì nó sẽ đồng ý ngay.”

Bà cụ Triệu cẩn thận nói: “Con đừng có nóng giận, phải chú ý sức khỏe, để mẹ gọi điện thoại.”

“Nếu như chuyện này mà không giải quyết được thì mẹ đi mà sống với gia đình Triệu Thanh Hà đi.”

Triệu Long hừ lạnh một tiếng, không thèm hỏi bệnh tình của bà cụ mà đã đi rồi.

Lần này, lớp ngụy trang trên mặt bà cụ Triệu hoàn toàn mất hết.

Một khắc trước còn diễu võ dương oai đuổi gia đình Triệu Thanh Hà đi.

Bây giờ lại muốn đi cầu xin người khác, mặt bị đánh vô cùng đau.

Đứa con trai cả mà bà ta cưng chiều nhất lại không quan tâm đến sự sống chết của bà ta, kêu bà ta mang bệnh đi cầu xin người khác, cũng là đáng đời.

Bà ta vừa bấm điện thoại gọi cho Triệu Thanh Hà, còn chưa nói hai câu thì đã bị cúp máy.

Tiếp tục gọi, lại bị tắt máy.

Tắt máy rồi?

Bà cụ Triệu hoảng hốt.

Gọi cho Trần Ngọc, cũng tắt máy như vậy.

Bà cụ Triệu bắt đầu gấp gáp, tự mình chạy đến nhà.

“Bà nội gọi điện thoại tới kêu con đến nhà họ Hồ cầu tình, đi ký dự án thành phố mới thay cho nhà họ Triệu.”

Triệu Thanh Hà tức giận không thôi.

Bọn họ xem mình là cái gì?

Giẻ lau à?

Không cần dùng thì vứt bỏ?

Trần Ngọc thở phì phò: “Đóng góp cho gia tộc nhiều như thế, chẳng những không thưởng cho, ngược lại còn đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc, làm cho chúng ta phải gánh vác một món nợ ba trăm tỷ, không có ai bắt nạt người khác như thế.”

Trần Ngọc tức giận không thể kiềm chế được, nghiến răng nói: “Tắt hết tất cả các điện thoại đi, chúng ta đi ra ngoài chơi.”

Vương Bác Thần kinh ngạc nhìn mẹ vợ, quả nhiên không có một người mẹ giữ của nào là dễ chọc.

“Gia đình chúng ta hiếm khi mới ra ngoài ăn một bữa cơm, đến Hoa Khai Phú Quý đi, để con dẫn mọi người đi ăn bữa tối, đồ ăn ở đó ngon lắm.”

Vương Bác Thần ôm Dao Dao rồi nói.

Trần Ngọc châm chọc: “Cậu tưởng mình là ai chứ, cái miệng đó của cậu xứng ăn ở Hoa Khai Phú Quý à? Một bữa cơm ở đó có giá từ mười lăm triệu, cậu không xem xem mình nghèo hèn tới cỡ nào. Tôi nói cho cậu biết, không có nhà không có xe, đừng có mơ mà kết hôn với con gái của tôi.”

Dao Dao ghé vào bên tai Vương Bác Thần, nhỏ giọng thì thầm: “Bà ngoại chỉ hù dọa người ta thôi, cháu với lại mẹ không cần xe không cần nhà đâu.”
Chương83

CHƯƠNG 83

Trần Ngọc tức muốn điên lên được, nhẫn tâm đánh Dao Dao một cái, tức giận nói: “Đứa nhỏ không có lương tâm này, cháu đừng có nói chuyện.”

Triệu Thanh Hà không khỏi nở nụ cười, nhìn dáng vẻ mạnh miệng của mẹ mình, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn nhiều.

“Vẫn là quên đi, bây giờ chúng ta phải tiêu tiền nhiều thứ, còn phải trả nợ, tiết kiệm một chút đi. Dao Dao đi học một năm đã hết mấy chục triệu rồi, bây giờ cậu lại không có công việc, chút tiền xuất ngũ đủ để kiên trì trong bao lâu chứ?”

Trong lòng Vương Bác Thần cảm thấy ấm áp, anh nói: “Mẹ, Thanh Hà, mọi người không cần phải lo lắng, không đến mức đó đâu.”

Trần Ngọc thở hồng hộc nói: “Cái tên vô dụng này, lỗ tai hay là nấm mèo, cậu nghe không hiểu hả? Xài tiền quá trớn có thể sống nổi không vậy, tôi nấu cơm là cậu có thể ăn no chết rồi, có biết một bữa ăn ở đây đủ để chúng ta ăn nửa năm không hả.”

Mẹ vợ keo kiệt làm trong lòng Vương Bác Thần cảm thấy ấm áp, thoải mái, mặc dù ngoài miệng bà ta không tha người, nhưng mà đến cuối cùng vẫn chấp nhận mình.

Vương Bác Thần còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy một chất giọng âm dương quái khí: “Ôi chao, là đám người nghèo khó các người đó à? Không có tiền thì đến đây ăn cơm mẹ gì chứ, bảo vệ Hoa Khai Phú Quý chết hết rồi hả? Lại có thể cho loại người nghèo nàn này vào đây làm cho người khác buồn nôn, cút đi, mẹ nó đừng có chặn đường.”

Trần Ngọc vốn dĩ đang tức giận, bị lời nói này đâm chọt thì trực tiếp xù lông.

“Cậu ăn nói kiểu gì đó hả, chúng tôi có tiền hay không thì có phiền gì tới cậu, trẻ tuổi như thế mà lại không có giáo dục à, ba mẹ của cậu dạy cậu như thế nào vậy.”

“Sao nào, tôi nói các người nghèo, các người không chịu hả? Cả nhà các người dựa vào việc đỡ đạn cho thần chủ mà cuồng ngạo không có giới hạn, thần chủ cho các người một hôn lễ là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, thần chủ có thể đến Hà Châu của chúng ta chính là phúc phần của chúng ta, các người lại dám lợi dụng danh nghĩa của thần chủ. Ngày hôm nay, tôi sẽ dạy dỗ các người thay cho thần chủ.”

Người châm chọc chính là Tôn Minh, cậu cả nhà họ Tôn, anh ta đã quỳ gối với Vương Bác Thần trong hôn lễ, còn bị dọa đến nỗi tiểu cả ra quần, làm sao anh ta có thể quên mối thù này được.

Anh ta đã nhìn thấy đám người Vương Bác Thần từ phía xa xa, đặc biệt đến đây để trút giận, ra lệnh nói: “Dám mạnh miệng với ông đây, được lắm, đánh nát cái miệng của bà ta cho tao.”

Vệ sĩ ở bên cạnh lập tức bước đến gần Trần Ngọc.

“Cút!”

Vương Bác Thần đứng che trước người Trần Ngọc, lạnh lùng nhìn đám người này, chỉ là một ánh mắt liền đánh ngã hai người vệ sĩ.

“Vương Bác Thần đánh cái chú xấu xa này đi, ai kêu chú ta khi dễ bà ngoại.” Dao Dao hung dữ nói.

Triệu Thanh Hà vội vàng che mắt cô bé lại: “Con nít không được xen vào chuyện của người lớn.”

“Vương Bác Thần, cái thằng con hoang này lại dám đánh người của tao.”

Tôn Minh nổi giận đùng đùng: “Tao thấy chắc mày chán sống rồi, bây giờ quỳ xuống nói xin lỗi tao thì còn kịp, nếu không…”

“Vậy thì quỳ xuống đi.”

Vương Bác Thần vừa mới nói xong thì liền đá một đá vào đầu gối của anh ta.

Tôn Minh đập đầu xuống đất, răng bị gãy hết mấy cái, miệng đầy máu tươi, chửi ầm lên.

“Con mẹ mày, tao là Tôn Minh nhà họ Tôn, dám ra tay với tao, dám đánh tao, tao chơi chết…”
Chương84

CHƯƠNG 84

Vương Bác Thần đạp vào mặt anh ta.

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà bị dọa sắc mặt thay đổi, không biết nên làm như thế nào mới tốt.

Tôn Minh là cậu cả nhà họ Tôn, là một trong tứ đại gia tộc.

Bây giờ đã dùng hết ân tình của thần chủ rồi, Vương Bác Thần lại đánh anh ta, chắc chắn là nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Mẹ nó chứ, tao giết hết cả nhà mày, mày…”

Tôn Minh còn đang uy hiếp, Vương Bác Thần lại đá vào miệng của anh ta.

“Ba của tao là…”

Bốp.

Vương Bác Thần lại đá thêm một cái nữa.

“Vương Bác Thần, đừng… đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”

Tôn Minh vậy mà khóc rồi, anh ta thật sự rất sợ.

“Mày không xứng.”

Vương Bác Thần đá một phát Tôn Minh liền bay ra ngoài.

“Nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho mày.”

Tôn Minh ngất xỉu.

“Bây giờ, bây giờ phải làm sao đây?”

Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà sắp điên lên rồi, Vương Bác Thần đánh cậu chủ nhỏ nhà họ Tôn, nhà họ Tôn sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

“Cậu Tôn, cậu Tôn, cậu, cậu không sao đó chứ?”

Đúng lúc này, quản lí sảnh dẫn theo bảo vệ chạy tới.

Nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta đã bị dọa sợ, nổi trận lôi đình chỉ vào Vương Bác Thần rồi nói: “Mẹ nó, đánh nó tàn phế cho tao.”

Tôn Minh là cậu cả nhận được sự cưng chiều của nhà họ Tôn.

Nếu như nhà họ Tôn truy cứu trách nhiệm, anh ta cũng không thể gánh vác nổi.

Anh ta quyết định nhanh chóng, trước tiên cho người phế bỏ Vương Bác Thần rồi chờ nhà họ Tôn xử lý.

“Phế tôi à? Anh chắc chứ?”

Vương Bác Thần cau mày, người này không hỏi rõ trắng đen mà đã tiếp tay cho cái ác.

Quản lí sảnh ngạo mạn nói: “Mẹ mày, mày lại dám ra tay đánh người ở đây, ông chủ của bọn tao là Canh Phong Canh đại gia, tao thấy là mẹ nó mày không muốn sống nữa. Bớt nhiều lời đi, chặt một tay một chân của mày, vậy là công bằng rồi.”

“Tiểu Canh?”

Vương Bác Thần mặt không cảm xúc: “Tốt nhất là cậu nên gọi điện thoại cho cậu ta, tôi tên là Vương Bác Thần.”

Quản lí sảnh nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hung dữ nói: “Tao mẹ nó hỏi mày là ai làm gì, chặt bỏ một chân một tay của mày thì mày sẽ trung thực hơn.”

Trong tay của mấy tên bảo vệ cầm cây ba ton, lập tức xông lên đánh đấm, lại bị Vương Bác Thần vung vài cái là giải quyết hết ngay.

Quản lí sảnh sợ đến ngây người, những người này là do Canh gia tự mình lựa chọn, bình thường năm sáu người không thể đến gần.

Bây giờ, ngay cả một hiệp cũng không thể chống đỡ được mà đã bị người ta đánh bại rồi.

“Nếu như mày có gan thì đừng đi, chờ Canh gia đến đây, mẹ nó, mày ráng mà chịu đựng đi.” Quản lí sảnh lùi về phía sau hai bước, khí thế hung hăng mắng chửi.
Chương85

CHƯƠNG 85

“Được thôi.”

Vương Bác Thần bình tĩnh nói.

Quản lí sảnh nhanh chóng gọi điện thoại.

“Dám gây chuyện ở địa bàn của chúng ta, tên là gì, kéo ra ngoài chôn đi.”

Tâm trạng của Canh Phong rất không vui.

Anh ta vốn là hộ vệ của thần chủ, nhưng mà bởi vì nhà họ Hồ cho nên không có tư cách đi cùng với thần chủ.

Vừa mới nghe thấy có người gây chuyện thì lập tức nổi giận vô cùng.

Quản lí sảnh vội vàng nói: “Canh gia, nó nói nó tên là Vương Bác Thần, còn đánh cậu chủ nhỏ nhà họ Tôn hôn mê rồi.”

“Đào cái hố đi, tôi đến đó thì… chờ đã, cậu nói người đó tên là gì chứ?”

Canh Phong đột nhiên kịp phản ứng lại.

“Vương, Vương Bác Thần.”

Canh Phong nhảy dựng lên tại chỗ, chửi ầm lên: “Con mẹ nó chứ, trong đầu của cậu đều là bả đậu hả? Cậu lập tức quỳ xuống cho ông ngay, cầu xin anh Vương tha thứ, nếu như anh Vương không tha thứ thì tôi chôn sống cậu. Cái con lợn này, mẹ nó chứ, Tôn Minh đã chết chưa vậy? Nếu như chưa chết thì tôi chơi chết cậu ta để bồi tội với anh Vương.”

Canh Phong giận dữ hét lên, thiếu chút nữa là làm lỗ tai của quản lí sảnh bị điếc.

Quản lí sảnh trợn trắng mắt nhìn.

Người có thể khiến Canh gia nổi nóng đến mức không ngừng ngại giết cậu chủ nhà họ Tôn để đền tội…

Là người mà anh ta không đắc tội nổi.

Đầu gối của quản lí sảnh mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, mùi nước tiểu khai ngay ngáy trực tiếp truyền ra từ trong đũng quần anh ta.

“Anh anh Vương, tôi, tôi có mắt không tròng, mong anh…”

Quản lí sảnh bị dọa đến nổi ngay cả nói cũng lắp ba lắp bắp.

Vương Bác Thần không thèm quan tâm tới anh ta, ôm Dao Dao rồi nói: “Mẹ, Thanh Hà, làm mọi người mất hứng rồi, chúng ta chuyển sang nơi khác đi.”

Trần Ngọc kinh ngạc nhìn Vương Bác Thần, nghĩ mãi mà không hiểu tại sao nhà họ Hồ lại sợ anh như vậy.

Triệu Thanh Hà nhỏ giọng nói: “Sau này anh đừng có đánh nhau nữa, chúng ta không thể trêu chọc những người này được đâu, may mắn đây là địa bàn của thư ký Canh, nếu không thì chúng ta đã không đi được rồi.”

Trần Ngọc kinh ngạc nói: “Nó quen với thư ký Canh hả?”

Triệu Thanh Hà đành phải kể lại một lần chuyện xảy ra ở câu lạc bộ Hồng Trần.

Trên thực tế, sau chuyện ở câu lạc bộ Hồng Trần thì Canh Phong đã bị thu hồi chức thư ký, nhưng mà Triệu Thanh Hà lại không biết.

Trần Ngọc tức giận nói không nên lời: “Tôi còn tưởng là cậu lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ là chó cậy gần nhà gà cạy gần chuồng mà thôi, cậu đừng có mà dùng ân tình của thần chủ vào việc đánh nhau. Bây giờ ân tình của thần chủ đều đã dùng hết rồi, đầu óc của cậu bị lừa đá hả?”

Trần Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng to một trận.

Lúc này, Canh Phong lo lắng chạy tới.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom