-
Chương 41-45
Chương 41
Điện thoại di động của Lý Thành lại vang lên, lão nhị của nhà họ Lý ấp a ấp úng nói: “Ba, đoàn xe của Thần chủ quay…quay về rồi, nói…”
Lý Thành cau mày, nghiêm nghị nói: “Nói!”
Lão nhị nhà họ Lý hít một hơi thật sâu, ngập ngừng nói: “Thần chủ nói người nhà họ Lý đều là một lũ heo ngu ngốc, không bằng heo chó, có mắt không tròng, không xứng cho ngài tới.”
Nghe xong lời này, Lý Thành tức giận đến mức suýt không thở nổi, ném điện thoại xuống đất: “Vương Bác Thần, thằng nghiệt chủng này, làm Thần chủ tức giận bỏ đi, hủy đi cơ hội của nhà họ Lý, tao sẽ phanh thây mày thành trăm mảnh!! ”
Đám người trong nhà họ Lý ngây như phỗng.
Sau đó phản ứng lại, Thần Chủ hẳn là đã biết chuyện Vương Bác Thần mặc đồ tang vào nhà họ Lý.
Một đại nhân vật như Thần chủ, nể mặt nhà họ Lý, nhưng lại gặp cảnh khóc tang, đây chính là sự mạo phạm to lớn!!
Cho nên, mới quay về giữa chừng.
Lý Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai là hôn lễ của Thần chủ, chuẩn bị 3000 tỷ , và bảo vật gia tộc để tạ tội với Thần chủ.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, sự trì trệ trong lòng của Vương Bác Thần đã nhẹ nhõm hơn một chút.
Vương Bác Thần ôm chặt linh vị của mẹ, giống như khi anh cùng mẹ lưu lạc trên đường phố Kinh Đô năm đó, mẹ anh cũng ôm chặt lấy anh.
Anh sáp mặt lên linh vị, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, một tháng sau, con sẽ để đám người Lý Thành quỳ trước mộ mẹ sám hối!”
Sau khi sắp xếp xong linh vị của mẹ, Vương Bác Thần trở về nhà.
Dù mẹ vợ có oán giận anh, dù mẹ vợ có muốn dùng dao làm bếp để chặt anh ra, thì anh cũng có thể hiểu!
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không rời đi.
Lúc này, cơn tức giận của mẹ vợ hẳn đã bớt đi một chút, Vương Bác Thần đứng ở cửa hít sâu một hơi, bước vào.
Dao Dao dán băng gạt trên mặt đang ngồi trên ghế sofa cũ xem “Gấu Boonie”, sau khi nhìn thấy Vương Bác Thần, trong mắt lập tức lóe lên một vầng sáng, gọi: “Bà ngoại ơi, mẹ ơi, Vương Bác Thần đến rồi.”
Trần Ngọc lao ra khỏi phòng bếp, chỉ vào mũi Vương Bác Thần mắng: “Tạp chủng, đồ vô tâm, cậu đến đây làm gì, cút ngay, cậu không được chào đón ở đây!”
“Mẹ.”
Triệu Thanh Hà buồn bã gọi một tiếng.
Trần Ngọc tức giận gào lên: “Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái không có chí khí như con chứ, con đã quên những ủy khuất mình đã chịu trong mấy năm qua rồi sao? Con còn muốn bị cậu ta làm tổn thương thêm một lần nữa sao!!”
“Mẹ, anh ấy, anh ấy cũng có nỗi khổ, con, con không trách anh ấy.”
Triệu Thanh Hà chua xót nói.
Dao Dao nhỏ tiếng nói: “Bà ngoại, đừng đuổi Vương Bác Thần đi, được không? Cháu không thích ông ấy, chỉ cảm thấy ông ấy thật đáng thương.”
Trần Ngọc tức giận nói: “Vương Bác Thần cũng là để cháu gọi sao! Cho dù cậu ta có là tên khốn, thì cũng là ba cháu, ai dạy cháu gọi thẳng tên vậy!”
Dao Dao bĩu môi không nói gì, bé rất muốn gọi ba, nhưng, bé không gọi được.
Chương 42
Khi mẹ bị bắt nạt, ông ấy cũng chả có về.
Vương Bác Thần chua xót đến mức rơi lệ, lau nước mắt nói: “Mẹ, lần này trở về, sẽ không rời đi nữa. Con muốn bù đắp cho Thanh Hà, bảo vệ mọi người thật tốt.”
Nghe vậy, cơn tức giận của Trần Ngọc mới giảm bớt một chút, nhưng miệng vẫn mắng: “Bù đắp, cậu bù đắp cái rắm gì! Khi Thanh Hà mang thai, bị đám người Triệu Hồng giễu cợt giữa phố, khi ba vợ cậu vì cứu con gái cậu mà bị xe tông chết, đến nỗi mộ tổ cũng không được vào, khi nhà chúng tôi bị người ta đè đầu cưỡi cổ, cậu đã ở đâu? Bù đắp, cậu bù đắp nổi sao? Cậu có thể bù đắp cho những nỗi khổ con gái tôi đã phải chịu đựng trong những năm qua không! !! ”
Nói rồi, Trần Ngọc bật khóc rống lên: “Cậu khổ, có khổ bằng còn gái tôi không!!”
“Mẹ, mẹ, đừng nói nữa.”
Triệu Thanh Hà ôm lấy Dao Dao, khóc không thành tiếng.
“Tại sao mẹ lại không nói!”
Trần Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn bù đắp đúng không? Được, cậu giành lại công ty của chồng tôi về đi, cậu làm chúng tôi được tham gia hôn lễ của Thần chủ đi, cho con gái tôi một hôn lễ long trọng, để con gái tôi nở mày nở mặt đi, thì tôi sẽ không nói nữa! Làm không được, thì cậu cút đi! Đừng mong làm tổn thương con gái tôi nữa!”
“Mẹ, Thanh Hà à, xin lỗi, con đã sai rồi.”
Đôi môi thương tâm của Vương Bác Thần đều đang run lên, ngữ khí kiên quyết nói: “Con sẽ lấy lại công ty của ba, về phần hôn lễ ngày mai … Thanh Hà à, em có muốn đi không?”
Vương Bác Thần vốn định ngày mai trực tiếp đến đón dâu.
Triệu Thanh Hà gật đầu nói: “Bây giờ em đã bị đuổi khỏi công ty, có nhà họ Triệu, thành phố Hà Châu sẽ không có công ty nào cần em hết, cho nên chỉ có thể tự lập nghiệp. Em muốn liên hệ với những người bạn cũ của ba em trên hôn lễ của Thần chủ ngày mai, xem xem có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của họ hay không. ”
Vương Bác Thần nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của Dao Dao, dịu giọng nói: “Mẹ, Thanh Hà, các người đừng lo, hôn lễ ngày mai, cho dù tất cả mọi người đều không được vào, thì chúng ta cũng vẫn vào được.”
Trần Ngọc lau nước mắt, hừ lạnh nói: “Ai mà không biết bốc phét, tôi phải coi thử cậu có làm được không. Làm không được thì cậu cút xéo đi, đừng làm phiền con gái tôi nữa.”
Hôn lễ của Thần Chủ đã gây ra một sự náo động lớn ở thành phố Hà Châu.
Mỗi con đường trên thành phố Hà Châu đều bị quan quân phong toả, khắp thành phố đều treo lụa hồng!
Toàn bộ khách sạn to nhỏ ở khắp thành phố đều được bao và mở cửa để đãi miễn phí cho tất cả dân ở thành phố Hà Châu!
Cho dù là một kẻ ăn mày cũng có thể tuỳ ý ra vào bất cứ khách sạn cao cấp nào để chúc mừng cho hôn lễ của Thần Chủ.
Vô số công tử của cả nước đều kéo đến nườm nượp cũng chỉ để chúc mừng Thần Chủ và tận mắt nhìn xem rốt cuộc là con gái nhà ai mà lại may mắn trở thành vợ của Thần Chủ như thế!
Phải biết rằng, với sự tôn kính của Thần Chủ, vô số công chúa quý nữ trên toàn thế giới đều muốn trở thành vợ của Thần Chủ.
Lần này, gia tộc của cô gái kia bay cao rồi, thật sự là một bước lên mây mà!
Có một cái sân khấu lộng lẫy xa hoa được người ta dựng lên suốt đêm ở trên sông Tiềm Long, hoa hồng được bày thành một biển hoa và xếp thành hình một trái tim cực lớn.
Muôn người ở thành phố Hà Châu đều đã đổ xô ra đường.
Chương 43
“Thật sự khiến cho người ta ghen tị mà, không biết là con gái nhà ai mà lại có phúc như thế nữa, đáng tiếc, nhà họ Lý ta lại không có phúc phần này.”
Lý Thành ghen ghét nói.
Lý Kiệu vô cùng phẫn nộ mà mắng: “Nếu không phải hôm qua, đứa con hoang Vương Bác Thần kia khiến cho Thần Chủ tức giận bỏ đi, nhà họ Lý chúng ta đã giao hảo với Thần Chủ rồi! Đứa con hoang kia thật là đáng chết, dù giết chết một vạn lần cũng đều không hả giận! Đợi lát nữa, tôi sẽ dâng ba nghìn tỷ lễ vật chúc mừng và những bảo vật quan trọng của gia đình chúng ta lên, nhất định Thần Chủ sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.”
Lý Trạch Hoa thù hằn nói: “Ông nội, ba, mọi người cứ yên tâm, không phải đứa con hoang kia quan tâm tiện nhân Lý Kì nhất sao? Chờ hôn lễ của Thần Chủ kết thúc rồi, con sẽ bảo người ta đến giội máu chó lên mộ phần của Lý Kì, để Lý Kì vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Bốn gia tộc lớn ở Hà Châu cũng đã sớm có mặt rồi.
Hồ Kiệt ngồi trên xe lăn, hít một hơi thật sâu, nói thầm: “May mà hôm qua tôi đã đoán được Vương Bác Thần chính là Thần Chủ mà kịp thời nói xin lỗi, Thần Chủ cũng không truy cứu nữa. Bằng không, đến cả tư cách tham gia hôn lễ, nhà họ Hồ chúng ta cũng đều không có nữa đó. Đám nhà họ Triệu ngu xuẩn kia lại còn đuổi cô Triệu Thanh Hà ra ngoài, nếu như bọn họ biết Thần Chủ chính là con rể của nhà họ Triệu họ, vậy họ sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ.”
Lúc này, Vương Bác Thần ôm Dao Dao, cùng với Triệu Thanh Hà và mẹ vợ đi đến nơi tiến hành hôn lễ.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Triệu Thanh Hà có hơi hâm mộ, nói: “Cô gái kia thật là hạnh phúc mà, được nhận ngàn vạn sủng ái của Thần Chủ.”
Vương Bác Thần cười nói: “Thanh Hà, em thích không?”
Trong lòng Triệu Thanh Hà thầm nở một nụ cười đắng chát, có cô gái nào lại không thích kiểu lãng mạn như thế này chứ? Cô bèn nói sang chuyện khác: “Cho dù thiếp mời đã bị bà nội cầm đi, nhưng em vẫn có cách đi vào. Em không thể nào để lỡ bất kỳ một cơ hội nào được, em phải lấy lại công ty Hoa Nguyên của ba em.”
Trần Ngọc thở hồng hộc nói: “Thích thì có tác dụng gì chứ, cô có bản lĩnh này sao? Đừng quên lời hứa của cô, hừ.”
Vương Bác Thần cười cười nhưng không hề nói chuyện.
Vương Bác Thần mỉm cười.
Vợ ngốc.
Đợi lát nữa cô sẽ biết nữ chủ nhân trong hôn lễ của Thần Chủ mà người nhà họ Triệu chuốt nhọn đầu muốn tham gia lại chính là cô đây.
“Quốc Chủ đã đặc biệt ra lệnh cho mười vạn quân đóng Hà Châu đây để duy trì trị an, ai dám quấy rối chính là kẻ địch của quân đội Nước R…”
“Nơi cử hành được chia thành vài khu, khu A có đẳng cấp cao nhất, phú hào quyền quý nổi danh nhất năm tỉnh Giang Nam đều ở tại khu A…
“Các gia tộc lớn đều đã tiến vào lễ đường…”
Ngoài sân, gần như tất cả đều là phóng viên, họ chen lấn nhau để phát tin.
Tiếng người huyên náo, người đông nghìn nghịt.
“Thật sự không biết là gia tộc nào lại may mắn có thể kết thành thông gia với Thần Chủ như thế. Gia tộc kia cũng thật là ngu xuẩn, nếu tôi là nhà họ Triệu thì tôi đã sớm tuyên bố, cũng sẽ lợi dụng cơ hội này để phát triển một cách trắng trợn, cũng có thể nắm trong tay việc trở thành gia tộc hạng nhất ở cả nước.”
Tuy bà cụ Triệu vô cùng hâm mộ, trên mặt lại đầy vẻ kiêu ngạo.
Chương 44
Ngoại trừ nhất chiêu tứ đại nhất hắc, lục đại hào môn Tiền Đường này, gia tộc nhỏ của thể tiến vào khu A chỉ có nhà họ Triệu, đến cả những gia tộc hạng nhất ở Hà Châu kia cũng đều phải ở tại khu B đây này, đương nhiên là bà ta có tư cách kiêu ngạo của mình rồi.
“Vất vả lắm mới đoạt được thiếp mời của Triệu Thanh Hà, bằng không, nhà chúng ta cũng không có tư cách đến khu A đâu.”
Triệu Long – con trai cả của bà cụ Triệu, mỉm cười đắc ý nói. Hôm qua gã ở công ty, sau khi trở về mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
“Nói với những công ty kia, ai dám mời Triệu Thanh Hà chính là đối địch với nhà họ Triệu chúng ta!”
Bà cụ Triệu thâm trầm nói.
Triệu Long cười nói: “Con đã dặn dò rồi, không ai dám mời Triệu Thanh Hà đâu. Cái tên kia to bằng trời, hôm qua vẫn còn dám đến nhà gây chuyện, chờ hôn lễ của Thần Chủ kết thúc rồi, xem con thu thập bọn họ như thế nào. Trước mắt, đây là một cơ hội tốt để kết giao với cái vòng tròn luẩn quẩn kia, Hồng, ba mặc kệ con dùng thủ đoạn gì, nhất định phải bắt được mấy đại thiếu gia đó.”
“Ba, ba yên tâm đi, chắc chắn con sẽ thành công mà.”
Triệu Hồng ăn mặc lẳng lơ, trong lúc lơ đãng cô ta liếc mắt nhìn ra lối vào, lập tức sững sờ.
Sau đó, cô ta dùng vẻ mặt chán ghét nói: “Bà nội, ba, thế mà con tiện nhân Triệu Thanh Hà với tên phế vật Vương Bác Thần kia cư nhiên cũng la liếm đến đây.”
Bà cụ Triệu biến sắc, oán hận nói: “Súc sinh, nhất định là không cam tâm thiếp mời bị đoạt nên cố ý tới quấy rối đây mà. Nếu như nó quấy rồi, một khi Thần Chủ trách tội, nhà họ Triệu chúng ta sẽ tan thành mây khói đó! Không thể để cho bọn nó thực hiện được!”
Vương Bác Thần dẫn theo người nhà, đi đến lối vào khu A.
Nhân viên công tác lễ phép nói: “Cô Triệu, thật sự vô cùng xin lỗi, thiếp mời dành cho gia tộc chỉ có thể cho ba người vào thôi, đã có ba người nhà họ Triệu vào rồi.”
Mặt Triệu Thanh Hà đầy vẻ mất mát.
Bà nội, đến một con đường sống bà cũng không chừa cho con sao?
“Đừng lo lắng.”
Vương Bác Thần vỗ nhẹ vào bờ vai của cô rồi nói với nhân viên công tác: “Anh gọi Tư Lam sang đây, cứ nói Triệu Thanh Hà đến.”
“Ơ, không có thiếp mời có muốn chen vào hôn lễ của Thần Chủ, thật đúng là gan to bằng trời mà.”
Giọng điệu mỉa mai quái gỡ của Triệu Hồng vang lên, ba người cô ta đứng trong khu A, dùng lời thề son sắt mà nói: “Trực tiếp đuổi chúng đi ra đi, bọn chúng đến để quấy rối đó! Thiếp mời là của nhà họ Triệu chúng tôi, mấy người này không có quan hệ gì với nhà họ Triệu của chúng tôi cả.”
Triệu Long khinh thường nói: “Dám gọi thẳng tên tục của thư ký Tư, dĩ hạ phạm thượng, rõ ràng là tới quấy rối. Các người cứ thẳng tay đuổi chúng ra đi, xảy ra chuyện gì tôi cũng chịu trách nhiệm.”
Thấy nhân viên công tác chần chờ, Triệu Hồng ác độc nói: “Lúc Triệu Thanh Hà vẫn còn là học sinh đã lén lút sinh ra một đứa con hoang với đàn ông, bị diễu phố thị chúng, mọi người ở cả thành phố Hà Châu đều biết rõ nó là một đứa không tuân theo nữ tắc, là thứ công cộng. Sau này, nó lại hại chết cả ba mình, loại phụ nữ không biết xấu hổ thế này, tới tham gia hôn lễ của Thần Chủ, không phải là vũ nhục Thần Chủ hay sao? Thư ký Tư sẽ để cho cô ta xông vào hôn lễ của Thần Chủ sao?”
Bà cụ Triệu híp hai mắt lại, đột nhiên giáng xuống mặt Triệu Thanh Hà hai bạt tay rồi mắng: “Mày không tuân theo nữ tắc, khắc chết cha mày, còn muốn đến làm bẩn hôn lễ của Thần Chủ sao? Đáng bị tội gì đây? Còn không cút cho tao!”
Vương Bác Thần giận dữ, Triệu Thanh Hà vội vàng giữ chặt anh lại.
Cô không muốn bị người khác chế giễu.
Hơn nữa, nơi đây còn là hôn lễ của Thần Chủ, nếu là đắc tội Thần Chủ thì con đường sống của cả gia đình cô cũng sẽ đứt mất.
Chương 45
Bà cụ Triệu cười mỉa nói: “Tạp chủng không biết trời cao đất dày, trước mặt nhiều người như vậy mà còn muốn đánh tao đúng không? Cút ra ngoài ngay lập tức…”
“Người phải cút chính là các người đấy.”
Lúc này, Tư Lam chạy tới, ánh mắt băng lạnh.
Ba người này thật sự muốn chết mà, dám đoạt thiếp mời của chủ!
Cô ấy tát một cái lên mặt bà cụ Triệu: “Chỉ có Triệu Thanh Hà có tư cách cầm thiếp mời vào khu A, ai cho các người là gan cướp đoạt thiếp mời chứ?”
“A? Chuyện này… Thư ký Tư, ngài…. ngài nghe tôi giải thích đã…”
Bà cụ Triệu ôm mặt, bị dọa đến hai chân run rẩy, lắp bắp nói không nên lời.
Bà già này cũng chỉ dám hoành hành trong nhà thôi.
Đối diện với Tư Lam, hồn phách cũng đều bị doạ bay cả rồi.
“Thư, thư ký Tư, đây là hiểu lầm, Triệu Thanh Hà là một đứa xui xẻo, nó đã xông vào…”
Triệu Hồng còn muốn giải thích.
Bốp bốp bốp.
Tư Lam đánh thêm hai ba cái nữa, tát đến miệng cô ta đầy máu: “Giải thích? Các người là thứ gì chứ, cũng có tư cách giải thích sao?”
Ba người mẹ con bà cháu nhà họ Triệu vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Tư Lam lạnh lùng nói: “Cút!”
Ba người bà cụ Triệu không dám đánh rắm dù chỉ một cái, bụm mặt, ỉu xìu bước ra khỏi khu A.
Triệu Thanh Hà có nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ rằng thư ký thân cận Tư Lam của Thần Chủ sẽ thay mặt cô nói chuyện, cô căng thẳng: “Thư ký Tư, cảm ơn ngài.”
Tư Lam nào dám nhận lời xin lỗi của chủ mẫu, chỉ nói: “Vương Bác Thần từng là quân nhân, là đồng hương của tôi, vũ nhục các người chính là vũ nhục quân uy của Nước R ta. Các người đi vào đi, có chuyện gì cứ gọi tôi, không ai có thể ức hiếp các người đâu.”
Trần Ngọc không ngờ thân phận tham gia quân ngũ của Vương Bác Thần sẽ mang đến lợi lộc thế này, không khỏi sinh ra một chút địch ý với anh.
Vương Bác Thần lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi hiện trường.
Bên ngoài.
Ánh mắt Triệu Long thù hằn: “Vì sao thư ký Tư lại bảo vệ Triệu Thanh Hà như thế? Nhất định phải tra rõ.”
Bà cụ Triệu bụm mặt, cắn răng nói: “Không phải thư ký Tư bảo vệ Triệu Thanh Hà, mà là chúng ta giả mạo đã phá hư quy củ, sẽ khiến người ta nói thư ký Tư không giữ lời.”
Triệu Long nhíu mày gật đầu: “Không sai, nếu như thư ký Tư bảo vệ Triệu Thanh Hà thì đã sớm ra tay rồi, không cần chờ đến bây giờ. Tiện nhân đáng chết, nếu không phải nó làm ầm lên thì thư ký Tư cũng sẽ không tới, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho nó đâu!”
Triệu Hồng thầm run sợ: “Bây giờ phải làm sao? Thư ký Tư đã tức giận rồi, chúng ta có nên rời khỏi đây không?”
Bà cụ Triệu ác độc nói: “Không thể đi, bây giờ mà đi thì nhà họ Triệu chúng ta sẽ mất hết.”
“Chờ Thần Chủ xuất hiện, mẹ sẽ cược cái mạng già này, vạch trần thân phận thật sự của Triệu Thanh Hà, chắc chắn Thần Chủ sẽ tức giận, đến lúc đó chắn chắn Triệu Thanh Hà với Vương Bác Thần sẽ chết chứ chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa cả.”
Điện thoại di động của Lý Thành lại vang lên, lão nhị của nhà họ Lý ấp a ấp úng nói: “Ba, đoàn xe của Thần chủ quay…quay về rồi, nói…”
Lý Thành cau mày, nghiêm nghị nói: “Nói!”
Lão nhị nhà họ Lý hít một hơi thật sâu, ngập ngừng nói: “Thần chủ nói người nhà họ Lý đều là một lũ heo ngu ngốc, không bằng heo chó, có mắt không tròng, không xứng cho ngài tới.”
Nghe xong lời này, Lý Thành tức giận đến mức suýt không thở nổi, ném điện thoại xuống đất: “Vương Bác Thần, thằng nghiệt chủng này, làm Thần chủ tức giận bỏ đi, hủy đi cơ hội của nhà họ Lý, tao sẽ phanh thây mày thành trăm mảnh!! ”
Đám người trong nhà họ Lý ngây như phỗng.
Sau đó phản ứng lại, Thần Chủ hẳn là đã biết chuyện Vương Bác Thần mặc đồ tang vào nhà họ Lý.
Một đại nhân vật như Thần chủ, nể mặt nhà họ Lý, nhưng lại gặp cảnh khóc tang, đây chính là sự mạo phạm to lớn!!
Cho nên, mới quay về giữa chừng.
Lý Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai là hôn lễ của Thần chủ, chuẩn bị 3000 tỷ , và bảo vật gia tộc để tạ tội với Thần chủ.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Lý, sự trì trệ trong lòng của Vương Bác Thần đã nhẹ nhõm hơn một chút.
Vương Bác Thần ôm chặt linh vị của mẹ, giống như khi anh cùng mẹ lưu lạc trên đường phố Kinh Đô năm đó, mẹ anh cũng ôm chặt lấy anh.
Anh sáp mặt lên linh vị, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, một tháng sau, con sẽ để đám người Lý Thành quỳ trước mộ mẹ sám hối!”
Sau khi sắp xếp xong linh vị của mẹ, Vương Bác Thần trở về nhà.
Dù mẹ vợ có oán giận anh, dù mẹ vợ có muốn dùng dao làm bếp để chặt anh ra, thì anh cũng có thể hiểu!
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không rời đi.
Lúc này, cơn tức giận của mẹ vợ hẳn đã bớt đi một chút, Vương Bác Thần đứng ở cửa hít sâu một hơi, bước vào.
Dao Dao dán băng gạt trên mặt đang ngồi trên ghế sofa cũ xem “Gấu Boonie”, sau khi nhìn thấy Vương Bác Thần, trong mắt lập tức lóe lên một vầng sáng, gọi: “Bà ngoại ơi, mẹ ơi, Vương Bác Thần đến rồi.”
Trần Ngọc lao ra khỏi phòng bếp, chỉ vào mũi Vương Bác Thần mắng: “Tạp chủng, đồ vô tâm, cậu đến đây làm gì, cút ngay, cậu không được chào đón ở đây!”
“Mẹ.”
Triệu Thanh Hà buồn bã gọi một tiếng.
Trần Ngọc tức giận gào lên: “Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái không có chí khí như con chứ, con đã quên những ủy khuất mình đã chịu trong mấy năm qua rồi sao? Con còn muốn bị cậu ta làm tổn thương thêm một lần nữa sao!!”
“Mẹ, anh ấy, anh ấy cũng có nỗi khổ, con, con không trách anh ấy.”
Triệu Thanh Hà chua xót nói.
Dao Dao nhỏ tiếng nói: “Bà ngoại, đừng đuổi Vương Bác Thần đi, được không? Cháu không thích ông ấy, chỉ cảm thấy ông ấy thật đáng thương.”
Trần Ngọc tức giận nói: “Vương Bác Thần cũng là để cháu gọi sao! Cho dù cậu ta có là tên khốn, thì cũng là ba cháu, ai dạy cháu gọi thẳng tên vậy!”
Dao Dao bĩu môi không nói gì, bé rất muốn gọi ba, nhưng, bé không gọi được.
Chương 42
Khi mẹ bị bắt nạt, ông ấy cũng chả có về.
Vương Bác Thần chua xót đến mức rơi lệ, lau nước mắt nói: “Mẹ, lần này trở về, sẽ không rời đi nữa. Con muốn bù đắp cho Thanh Hà, bảo vệ mọi người thật tốt.”
Nghe vậy, cơn tức giận của Trần Ngọc mới giảm bớt một chút, nhưng miệng vẫn mắng: “Bù đắp, cậu bù đắp cái rắm gì! Khi Thanh Hà mang thai, bị đám người Triệu Hồng giễu cợt giữa phố, khi ba vợ cậu vì cứu con gái cậu mà bị xe tông chết, đến nỗi mộ tổ cũng không được vào, khi nhà chúng tôi bị người ta đè đầu cưỡi cổ, cậu đã ở đâu? Bù đắp, cậu bù đắp nổi sao? Cậu có thể bù đắp cho những nỗi khổ con gái tôi đã phải chịu đựng trong những năm qua không! !! ”
Nói rồi, Trần Ngọc bật khóc rống lên: “Cậu khổ, có khổ bằng còn gái tôi không!!”
“Mẹ, mẹ, đừng nói nữa.”
Triệu Thanh Hà ôm lấy Dao Dao, khóc không thành tiếng.
“Tại sao mẹ lại không nói!”
Trần Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu muốn bù đắp đúng không? Được, cậu giành lại công ty của chồng tôi về đi, cậu làm chúng tôi được tham gia hôn lễ của Thần chủ đi, cho con gái tôi một hôn lễ long trọng, để con gái tôi nở mày nở mặt đi, thì tôi sẽ không nói nữa! Làm không được, thì cậu cút đi! Đừng mong làm tổn thương con gái tôi nữa!”
“Mẹ, Thanh Hà à, xin lỗi, con đã sai rồi.”
Đôi môi thương tâm của Vương Bác Thần đều đang run lên, ngữ khí kiên quyết nói: “Con sẽ lấy lại công ty của ba, về phần hôn lễ ngày mai … Thanh Hà à, em có muốn đi không?”
Vương Bác Thần vốn định ngày mai trực tiếp đến đón dâu.
Triệu Thanh Hà gật đầu nói: “Bây giờ em đã bị đuổi khỏi công ty, có nhà họ Triệu, thành phố Hà Châu sẽ không có công ty nào cần em hết, cho nên chỉ có thể tự lập nghiệp. Em muốn liên hệ với những người bạn cũ của ba em trên hôn lễ của Thần chủ ngày mai, xem xem có thể tìm kiếm sự giúp đỡ của họ hay không. ”
Vương Bác Thần nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của Dao Dao, dịu giọng nói: “Mẹ, Thanh Hà, các người đừng lo, hôn lễ ngày mai, cho dù tất cả mọi người đều không được vào, thì chúng ta cũng vẫn vào được.”
Trần Ngọc lau nước mắt, hừ lạnh nói: “Ai mà không biết bốc phét, tôi phải coi thử cậu có làm được không. Làm không được thì cậu cút xéo đi, đừng làm phiền con gái tôi nữa.”
Hôn lễ của Thần Chủ đã gây ra một sự náo động lớn ở thành phố Hà Châu.
Mỗi con đường trên thành phố Hà Châu đều bị quan quân phong toả, khắp thành phố đều treo lụa hồng!
Toàn bộ khách sạn to nhỏ ở khắp thành phố đều được bao và mở cửa để đãi miễn phí cho tất cả dân ở thành phố Hà Châu!
Cho dù là một kẻ ăn mày cũng có thể tuỳ ý ra vào bất cứ khách sạn cao cấp nào để chúc mừng cho hôn lễ của Thần Chủ.
Vô số công tử của cả nước đều kéo đến nườm nượp cũng chỉ để chúc mừng Thần Chủ và tận mắt nhìn xem rốt cuộc là con gái nhà ai mà lại may mắn trở thành vợ của Thần Chủ như thế!
Phải biết rằng, với sự tôn kính của Thần Chủ, vô số công chúa quý nữ trên toàn thế giới đều muốn trở thành vợ của Thần Chủ.
Lần này, gia tộc của cô gái kia bay cao rồi, thật sự là một bước lên mây mà!
Có một cái sân khấu lộng lẫy xa hoa được người ta dựng lên suốt đêm ở trên sông Tiềm Long, hoa hồng được bày thành một biển hoa và xếp thành hình một trái tim cực lớn.
Muôn người ở thành phố Hà Châu đều đã đổ xô ra đường.
Chương 43
“Thật sự khiến cho người ta ghen tị mà, không biết là con gái nhà ai mà lại có phúc như thế nữa, đáng tiếc, nhà họ Lý ta lại không có phúc phần này.”
Lý Thành ghen ghét nói.
Lý Kiệu vô cùng phẫn nộ mà mắng: “Nếu không phải hôm qua, đứa con hoang Vương Bác Thần kia khiến cho Thần Chủ tức giận bỏ đi, nhà họ Lý chúng ta đã giao hảo với Thần Chủ rồi! Đứa con hoang kia thật là đáng chết, dù giết chết một vạn lần cũng đều không hả giận! Đợi lát nữa, tôi sẽ dâng ba nghìn tỷ lễ vật chúc mừng và những bảo vật quan trọng của gia đình chúng ta lên, nhất định Thần Chủ sẽ tha thứ cho chúng ta thôi.”
Lý Trạch Hoa thù hằn nói: “Ông nội, ba, mọi người cứ yên tâm, không phải đứa con hoang kia quan tâm tiện nhân Lý Kì nhất sao? Chờ hôn lễ của Thần Chủ kết thúc rồi, con sẽ bảo người ta đến giội máu chó lên mộ phần của Lý Kì, để Lý Kì vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Bốn gia tộc lớn ở Hà Châu cũng đã sớm có mặt rồi.
Hồ Kiệt ngồi trên xe lăn, hít một hơi thật sâu, nói thầm: “May mà hôm qua tôi đã đoán được Vương Bác Thần chính là Thần Chủ mà kịp thời nói xin lỗi, Thần Chủ cũng không truy cứu nữa. Bằng không, đến cả tư cách tham gia hôn lễ, nhà họ Hồ chúng ta cũng đều không có nữa đó. Đám nhà họ Triệu ngu xuẩn kia lại còn đuổi cô Triệu Thanh Hà ra ngoài, nếu như bọn họ biết Thần Chủ chính là con rể của nhà họ Triệu họ, vậy họ sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ.”
Lúc này, Vương Bác Thần ôm Dao Dao, cùng với Triệu Thanh Hà và mẹ vợ đi đến nơi tiến hành hôn lễ.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Triệu Thanh Hà có hơi hâm mộ, nói: “Cô gái kia thật là hạnh phúc mà, được nhận ngàn vạn sủng ái của Thần Chủ.”
Vương Bác Thần cười nói: “Thanh Hà, em thích không?”
Trong lòng Triệu Thanh Hà thầm nở một nụ cười đắng chát, có cô gái nào lại không thích kiểu lãng mạn như thế này chứ? Cô bèn nói sang chuyện khác: “Cho dù thiếp mời đã bị bà nội cầm đi, nhưng em vẫn có cách đi vào. Em không thể nào để lỡ bất kỳ một cơ hội nào được, em phải lấy lại công ty Hoa Nguyên của ba em.”
Trần Ngọc thở hồng hộc nói: “Thích thì có tác dụng gì chứ, cô có bản lĩnh này sao? Đừng quên lời hứa của cô, hừ.”
Vương Bác Thần cười cười nhưng không hề nói chuyện.
Vương Bác Thần mỉm cười.
Vợ ngốc.
Đợi lát nữa cô sẽ biết nữ chủ nhân trong hôn lễ của Thần Chủ mà người nhà họ Triệu chuốt nhọn đầu muốn tham gia lại chính là cô đây.
“Quốc Chủ đã đặc biệt ra lệnh cho mười vạn quân đóng Hà Châu đây để duy trì trị an, ai dám quấy rối chính là kẻ địch của quân đội Nước R…”
“Nơi cử hành được chia thành vài khu, khu A có đẳng cấp cao nhất, phú hào quyền quý nổi danh nhất năm tỉnh Giang Nam đều ở tại khu A…
“Các gia tộc lớn đều đã tiến vào lễ đường…”
Ngoài sân, gần như tất cả đều là phóng viên, họ chen lấn nhau để phát tin.
Tiếng người huyên náo, người đông nghìn nghịt.
“Thật sự không biết là gia tộc nào lại may mắn có thể kết thành thông gia với Thần Chủ như thế. Gia tộc kia cũng thật là ngu xuẩn, nếu tôi là nhà họ Triệu thì tôi đã sớm tuyên bố, cũng sẽ lợi dụng cơ hội này để phát triển một cách trắng trợn, cũng có thể nắm trong tay việc trở thành gia tộc hạng nhất ở cả nước.”
Tuy bà cụ Triệu vô cùng hâm mộ, trên mặt lại đầy vẻ kiêu ngạo.
Chương 44
Ngoại trừ nhất chiêu tứ đại nhất hắc, lục đại hào môn Tiền Đường này, gia tộc nhỏ của thể tiến vào khu A chỉ có nhà họ Triệu, đến cả những gia tộc hạng nhất ở Hà Châu kia cũng đều phải ở tại khu B đây này, đương nhiên là bà ta có tư cách kiêu ngạo của mình rồi.
“Vất vả lắm mới đoạt được thiếp mời của Triệu Thanh Hà, bằng không, nhà chúng ta cũng không có tư cách đến khu A đâu.”
Triệu Long – con trai cả của bà cụ Triệu, mỉm cười đắc ý nói. Hôm qua gã ở công ty, sau khi trở về mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
“Nói với những công ty kia, ai dám mời Triệu Thanh Hà chính là đối địch với nhà họ Triệu chúng ta!”
Bà cụ Triệu thâm trầm nói.
Triệu Long cười nói: “Con đã dặn dò rồi, không ai dám mời Triệu Thanh Hà đâu. Cái tên kia to bằng trời, hôm qua vẫn còn dám đến nhà gây chuyện, chờ hôn lễ của Thần Chủ kết thúc rồi, xem con thu thập bọn họ như thế nào. Trước mắt, đây là một cơ hội tốt để kết giao với cái vòng tròn luẩn quẩn kia, Hồng, ba mặc kệ con dùng thủ đoạn gì, nhất định phải bắt được mấy đại thiếu gia đó.”
“Ba, ba yên tâm đi, chắc chắn con sẽ thành công mà.”
Triệu Hồng ăn mặc lẳng lơ, trong lúc lơ đãng cô ta liếc mắt nhìn ra lối vào, lập tức sững sờ.
Sau đó, cô ta dùng vẻ mặt chán ghét nói: “Bà nội, ba, thế mà con tiện nhân Triệu Thanh Hà với tên phế vật Vương Bác Thần kia cư nhiên cũng la liếm đến đây.”
Bà cụ Triệu biến sắc, oán hận nói: “Súc sinh, nhất định là không cam tâm thiếp mời bị đoạt nên cố ý tới quấy rối đây mà. Nếu như nó quấy rồi, một khi Thần Chủ trách tội, nhà họ Triệu chúng ta sẽ tan thành mây khói đó! Không thể để cho bọn nó thực hiện được!”
Vương Bác Thần dẫn theo người nhà, đi đến lối vào khu A.
Nhân viên công tác lễ phép nói: “Cô Triệu, thật sự vô cùng xin lỗi, thiếp mời dành cho gia tộc chỉ có thể cho ba người vào thôi, đã có ba người nhà họ Triệu vào rồi.”
Mặt Triệu Thanh Hà đầy vẻ mất mát.
Bà nội, đến một con đường sống bà cũng không chừa cho con sao?
“Đừng lo lắng.”
Vương Bác Thần vỗ nhẹ vào bờ vai của cô rồi nói với nhân viên công tác: “Anh gọi Tư Lam sang đây, cứ nói Triệu Thanh Hà đến.”
“Ơ, không có thiếp mời có muốn chen vào hôn lễ của Thần Chủ, thật đúng là gan to bằng trời mà.”
Giọng điệu mỉa mai quái gỡ của Triệu Hồng vang lên, ba người cô ta đứng trong khu A, dùng lời thề son sắt mà nói: “Trực tiếp đuổi chúng đi ra đi, bọn chúng đến để quấy rối đó! Thiếp mời là của nhà họ Triệu chúng tôi, mấy người này không có quan hệ gì với nhà họ Triệu của chúng tôi cả.”
Triệu Long khinh thường nói: “Dám gọi thẳng tên tục của thư ký Tư, dĩ hạ phạm thượng, rõ ràng là tới quấy rối. Các người cứ thẳng tay đuổi chúng ra đi, xảy ra chuyện gì tôi cũng chịu trách nhiệm.”
Thấy nhân viên công tác chần chờ, Triệu Hồng ác độc nói: “Lúc Triệu Thanh Hà vẫn còn là học sinh đã lén lút sinh ra một đứa con hoang với đàn ông, bị diễu phố thị chúng, mọi người ở cả thành phố Hà Châu đều biết rõ nó là một đứa không tuân theo nữ tắc, là thứ công cộng. Sau này, nó lại hại chết cả ba mình, loại phụ nữ không biết xấu hổ thế này, tới tham gia hôn lễ của Thần Chủ, không phải là vũ nhục Thần Chủ hay sao? Thư ký Tư sẽ để cho cô ta xông vào hôn lễ của Thần Chủ sao?”
Bà cụ Triệu híp hai mắt lại, đột nhiên giáng xuống mặt Triệu Thanh Hà hai bạt tay rồi mắng: “Mày không tuân theo nữ tắc, khắc chết cha mày, còn muốn đến làm bẩn hôn lễ của Thần Chủ sao? Đáng bị tội gì đây? Còn không cút cho tao!”
Vương Bác Thần giận dữ, Triệu Thanh Hà vội vàng giữ chặt anh lại.
Cô không muốn bị người khác chế giễu.
Hơn nữa, nơi đây còn là hôn lễ của Thần Chủ, nếu là đắc tội Thần Chủ thì con đường sống của cả gia đình cô cũng sẽ đứt mất.
Chương 45
Bà cụ Triệu cười mỉa nói: “Tạp chủng không biết trời cao đất dày, trước mặt nhiều người như vậy mà còn muốn đánh tao đúng không? Cút ra ngoài ngay lập tức…”
“Người phải cút chính là các người đấy.”
Lúc này, Tư Lam chạy tới, ánh mắt băng lạnh.
Ba người này thật sự muốn chết mà, dám đoạt thiếp mời của chủ!
Cô ấy tát một cái lên mặt bà cụ Triệu: “Chỉ có Triệu Thanh Hà có tư cách cầm thiếp mời vào khu A, ai cho các người là gan cướp đoạt thiếp mời chứ?”
“A? Chuyện này… Thư ký Tư, ngài…. ngài nghe tôi giải thích đã…”
Bà cụ Triệu ôm mặt, bị dọa đến hai chân run rẩy, lắp bắp nói không nên lời.
Bà già này cũng chỉ dám hoành hành trong nhà thôi.
Đối diện với Tư Lam, hồn phách cũng đều bị doạ bay cả rồi.
“Thư, thư ký Tư, đây là hiểu lầm, Triệu Thanh Hà là một đứa xui xẻo, nó đã xông vào…”
Triệu Hồng còn muốn giải thích.
Bốp bốp bốp.
Tư Lam đánh thêm hai ba cái nữa, tát đến miệng cô ta đầy máu: “Giải thích? Các người là thứ gì chứ, cũng có tư cách giải thích sao?”
Ba người mẹ con bà cháu nhà họ Triệu vội vàng quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Tư Lam lạnh lùng nói: “Cút!”
Ba người bà cụ Triệu không dám đánh rắm dù chỉ một cái, bụm mặt, ỉu xìu bước ra khỏi khu A.
Triệu Thanh Hà có nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ rằng thư ký thân cận Tư Lam của Thần Chủ sẽ thay mặt cô nói chuyện, cô căng thẳng: “Thư ký Tư, cảm ơn ngài.”
Tư Lam nào dám nhận lời xin lỗi của chủ mẫu, chỉ nói: “Vương Bác Thần từng là quân nhân, là đồng hương của tôi, vũ nhục các người chính là vũ nhục quân uy của Nước R ta. Các người đi vào đi, có chuyện gì cứ gọi tôi, không ai có thể ức hiếp các người đâu.”
Trần Ngọc không ngờ thân phận tham gia quân ngũ của Vương Bác Thần sẽ mang đến lợi lộc thế này, không khỏi sinh ra một chút địch ý với anh.
Vương Bác Thần lấy cớ đi vệ sinh để rời khỏi hiện trường.
Bên ngoài.
Ánh mắt Triệu Long thù hằn: “Vì sao thư ký Tư lại bảo vệ Triệu Thanh Hà như thế? Nhất định phải tra rõ.”
Bà cụ Triệu bụm mặt, cắn răng nói: “Không phải thư ký Tư bảo vệ Triệu Thanh Hà, mà là chúng ta giả mạo đã phá hư quy củ, sẽ khiến người ta nói thư ký Tư không giữ lời.”
Triệu Long nhíu mày gật đầu: “Không sai, nếu như thư ký Tư bảo vệ Triệu Thanh Hà thì đã sớm ra tay rồi, không cần chờ đến bây giờ. Tiện nhân đáng chết, nếu không phải nó làm ầm lên thì thư ký Tư cũng sẽ không tới, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho nó đâu!”
Triệu Hồng thầm run sợ: “Bây giờ phải làm sao? Thư ký Tư đã tức giận rồi, chúng ta có nên rời khỏi đây không?”
Bà cụ Triệu ác độc nói: “Không thể đi, bây giờ mà đi thì nhà họ Triệu chúng ta sẽ mất hết.”
“Chờ Thần Chủ xuất hiện, mẹ sẽ cược cái mạng già này, vạch trần thân phận thật sự của Triệu Thanh Hà, chắc chắn Thần Chủ sẽ tức giận, đến lúc đó chắn chắn Triệu Thanh Hà với Vương Bác Thần sẽ chết chứ chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa cả.”