-
Chương 46-50
Chương 46
Triệu Long nói: “Chúng ta nhất định phải nghĩ cách xin lỗi thư ký Tư, chỉ cần thư ký Tư có thể tha thứ, phải trả giá thế nào cũng đáng, chúng ta cũng chẳng ngại dùng tiền.”
Vù vù vù…
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng máy bay trực thăng.
Ba người bà cụ Triệu vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời có mười mấy chiếc máy bay trực thăng, đang bay đến cố tình tạo hình.
Trên đầu máy bay buông xuống một tấm banner.
— Vì em, anh nguyện bỏ hết tất cả vinh quang.
“Thần Chủ đang tỏ tình với cô dâu kìa!”
Hiện trường sôi trào, tiếng hoan hô như sấm, đinh tai nhức óc.
Bỗng nhiên, hoa hồng như mưa rơi xuống từ trên bầu trời.
Cả con đường đều được phủ kín hoa hồng!
Giữa trời đất xuất hiện một giọng nói:
Trời đất làm mối.
Mặt trời mặt trăng làm gương.
Giang sơn là sính lễ.
Mười dặm hồng trang.
Lấy em làm vợ!!
“Quá lãng mạn rồi.”
Mặc kệ là phụ nữ ở tại chỗ hay là đang xem phát trực tiếp cũng đều cảm động đến phát khóc.
Ầm ầm ầm.
Có một chiếc xe tăng xuất hiện, đằng sau đều là những chiếc xe tăng cùng màu!
Đây là một hôn lễ thuộc về quân đội!
Du thuyền xe cộ sang trọng gì đó, xin lỗi nha, đều không đủ tư cách!
Giờ phút này,
Trên máy bay lại ném xuống thêm một tấm banner.
— Anh nguyện dùng sinh mệnh, bảo vệ em một đời một kiếp!
Gần như tất cả phụ nữ đều đã phát điên, nếu như có người cầu hôn mình như thế này, chắc chắn mình sẽ đồng ý ngay!
Đời này, không phải anh thì không gả!
“Đáng tiếc lại không phải là con gái nhà họ Triệu ta.”
Bà cụ Triệu chua chát nói.
“Vì sao tôi lại không có vận khí tốt như vậy chứ?”
Triệu Hồng cảm động khóc lóc, lệ rơi đầy mặt: “Vì sao không phải tôi chứ?”
Lúc này, giữa không trung xuất hiện hình chiếu 3D:
“Triệu Thanh Hà, anh nguyện đời này sống bên em đến già.”
Triệu, Triệu Thanh Hà?
Bà cụ Triệu và Triệu Long giật nảy người.
Trùng tên rồi? Nhất định là trùng tên rồi.
Sao Triệu Thanh Hà có thể là vợ của Thần Chủ được chứ.
Chương 47
Triệu Thanh Hà đứng ở khu A cũng bị doạ sợ, cũng may cô biết rằng không phải mình.
Đúng lúc này.
Chú rể tay cầm hoa tươi đứng trên xe tăng, từ trong ghế lái bước ra.
Vương Bác Thần, đi ngang qua trước mặt ba người bà cụ Triệu, Triệu Long và Triệu Hồng!
“Sao chú rể lại là Vương Bác Thần chứ?”
“Không thể nào đâu, tuyệt đối không thể nào!”
Bà cụ Triệu, Triệu Long với Triệu Hồng đều ngợn mắt ngoác mồm giống như một kẻ ngốc vậy.
Khiếp sợ, hoang mang, hoảng hốt, cùng một vài biểu cảm khác trong chốc lát xuất hiện trên gương mặt của cả ba người.
Vương Bác Thần mặc một bộ âu phục phẳng phiu, tay cầm hoa hồng, đi ngang qua ngay trước mặt bọn họ.
Nhưng anh lại chẳng thèm nhìn họ một cái.
Sao chú rể lại là Vương Bác Thần chứ!!
Điều này không thể nào đâu?
Rõ ràng đây là hôn lễ của Thần Chủ mà!
Lẽ nào…
Bà cụ Triệu bắt đầu run rẩy, lòng bà ta hiểu rõ mình đã làm gì.
Triệu Long giống như gặp phải quỷ vậy, ông ta kinh há to mồm, hơn nửa ngày cũng vẫn chưa phản ứng kịp.
Hai chân của Triệu Hồng như nhũn ra, cô ta đặt mông ngồi dưới đất.
Trong đầu cô ta hiện lên một suy nghĩ kinh khủng.
Bọn họ không thể tin được, nhưng đây chính là hiện thực.
Vương Bác Thần chính là Thần Chủ!!!
Vương Bác Thần là Thần Chủ!
Hiện thực, đã tát cho bọn họ một cái thật mạnh đến mức toát cả miệng!
Trong chớp mắt này, bọn họ hối hận đến mức rất muốn tự sát.
Vốn dĩ nhà họ Triệu bọn họ có thể lên như diều gặp gió, trở thành gia tộc cao cấp nắm cả nước R vào trong lòng bàn tay.
Thế nhưng, bọn họ đã tự tay chôn vùi đi cơ hội này.
Không chỉ như thế, họ còn năm lần bảy lượt nhục mạ Triệu Thanh Hà, còn đuổi Triệu Thanh Hà ra khỏi gia tộc nữa.
Còn làm mất lòng cả Vương Bác Thần!
Nếu như họ đối tốt với Triệu Thanh Hà một chút, dù chỉ giả vờ thôi thì bây giờ cũng sẽ không thành ra thế này đây…
Bà cụ Triệu hồn bay phách lạc nói: “Vì sao chứ… Vương Bác Thần lại là Thần Chủ? Chuyện này không thể nào đâu, tuyệt đối không thể nào đâu.”
“Con đã cho người ngược đãi Dao Dao, nhất định Vương Bác Thần sẽ giết con.”
Triệu Hồng bị doạ đến sắp điên luôn rồi, cô ta biết, chắc chắn Vương Bác Thần sẽ không bỏ qua cho cô ta vì những việc mà cô ta từng làm.
“Mẹ đúng bà già hồ đồ mà.”
Chương 48
Bà cụ Triệu đánh mạnh vào miệng của mình mấy cái.
Đáng tiếc, đã muộn rồi!
Bỗng nhiên, Triệu Long vui mừng khôn xiết nói: “Đây là chuyện tốt, cho dù như thế nào đi nữa, Triệu Thanh Hà cũng là người nhà họ Triệu chúng ta, vậy Vương Bác Thần chính là con rể của nhà họ Triệu!”
Trên mặt bà cụ Triệu đầy vẻ chua xót: “Nhưng chúng ta đã làm mất lòng Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần rồi.”
Triệu Long thản nhiên nói: “Triệu Thanh Hà có hận cũng là hận người nhà họ Triệu, mẹ, mẹ đừng có quên tâm nguyện lớn nhất trước khi em hai chết là gì, đó chính là có thể được chôn ở phần mộ tổ tiên và có thể đặt linh vị vào Từ Đường. Triệu Thanh Hà đã cầu xin tận mấy năm, nhưng mẹ vẫn luôn không đồng ý.”
Bà cụ Triệu chợt tỉnh ngộ: “May mà mẹ không đồng ý cho em hai vào phần mộ tổ tiên, đúng rồi, lợi dụng điều này để uy hiếp, không cần phải sợ Triệu Thanh Hà không nghe lời nữa.”
Triệu Long vô cùng có lòng tin: “Chỉ cần chúng ta không tiếc bất cứ giá nào bày ra thái độ khiêm nhường để chủ động xin lỗi, dư luận sẽ đứng về phía chúng ta thôi.”
Bà cụ Triệu vui vẻ nói: “Chúng ta vào lộ mặt trước, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng là nhà mẹ đẻ của Triệu Thanh Hà, còn sợ không ai nịnh bợ sao.”
Ba người lập tức đi vào.
Nhân viên công tác ngăn lại, quát: “Các người muốn làm gì, lui về.”
Triệu Hồng vênh váo mắng: “Mắt chó của cô bị mù à, chúng tôi là nhà mẹ đẻ của cô dâu đó.”
Nói rồi, cô ta vô cùng phách lối xông vào.
Nhân viên công tác đưa chân gạt ngã Triệu Hồng rồi bảo người ném ra ngoài.
Khinh thường bảo: “Cũng không xem thử đức hạnh các người thế nào, thế mà cũng dám mạo nhận là nhà mẹ đẻ của bà Thần Chủ?”
Lúc này, Vương Bác Thần quỳ một chân trên đất, anh chân tình nồng nàn nói: “Thanh Hà, hôn lễ này là điều bất ngờ anh dành tặng cho em đó, có thích không?”
Triệu Thanh Hà mông lung, sững sờ nhìn Vương Bác Thần.
Cô không thể tin được, cái hôn lễ cả thế gian đều chú ý này lại thuộc về mình!
Hoá ra mình chính là người phụ nữ khiến cho vô số cô gái hâm mộ kia.
Cô che miệng khóc.
Cô đã đợi giây phút này ròng rã bốn năm rồi!
Vương Bác Thần ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Chúng ta vào thôi, mọi người đang chờ để chúc phúc cho chúng ta đó.”
Triệu Thanh Hà lệ rơi đầy mặt, gật đầu.
Tại lễ đường lúc này.
Tất cả mọi người đều đang chờ Thần Chủ với cô dâu đến.
“Sao lại không phải con gái nhà họ Lý chúng ta chứ? Bằng không, nhà họ Lý chúng ta đã trở thành gia tộc bậc nhất cả nước rồi.”
Lý Thành tiếc nuối lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy đố kị.
Dường như có quan hệ thông gia với Thần Chủ thì chuyện có được vinh hoa phú quý cả đời dễ như trở bàn tay.
Những người khác cũng than ngắn thở dài rằng không có phúc phận đó.
Gia chủ Tôn Khôn của nhà họ Tôn nói đùa: “Lão Lý, nhà họ Lý đã trở thành gia tộc hàng đầu trong cả năm tỉnh Giang Nam, ông còn không vừa lòng ư.”
Lý Thành ngạo nghễ nói: “Không đáng để nhắc đến.”
Chương 49
“Ha ha, ai lại ngại nhiều tiền đâu chứ.”
Lý Kiệu không coi ai ra gì, cười nói.
Những gia chủ của nhà họ Ngô, nhà họ Nam Cung cũng đều nhao nhao chúc mừng.
Hồ Kiệt liếc qua, khẽ cười mỉa mai trong lòng.
Đám heo ngu xuẩn nhà họ Lý này vẫn còn dương dương tự đắc à.
Chờ đến lúc các người biết Vương Bác Thần chính là Thần Chủ, các người khóc còn không kịp nữa đó.
Năm đó, các người giết mẹ của Thần Chủ, còn muốn lấy được hảo cảm của Thần Chủ sao?
Hồ Kiệt khinh miệt nhếch môi.
Bên này, tất cả những người trẻ tuổi đều đang hưng phấn chờ đợi.
Thần Chủ là thần tượng của bọn họ.
Hồ Lãm ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, kinh hồn bạt vía chờ Vương Bác Thần xuất hiện.
Anh ta không để ý đến sự đau đớn khi tay chân đứt gãy mà đến đây, chính là muốn cầu xin sự tha thứ của Vương Bác Thần.
“Hồ Lãm, nghe nói tay chân của cậu là do Vương Bác Thần đánh gãy nhỉ? Tôi thấy dường như cột sống của cậu cũng bị đánh gãy rồi đấy? Phế vật vô dụng, một đứa con riêng cũng có thể doạ cậu thành bộ dạng như vậy sao.”
Lý Trạch Hoa khinh thường hừ một tiếng.
“Ha ha.”
Hồ Lãm thương hại nhìn thoáng qua Lý Trạch Hoa, thầm mắng anh ta ngu xuẩn.
Phách lối con mẹ mày chứ.
Sẽ có lúc nhà họ Lý bọn mày phải khóc ngất thôi.
Cậu cả Nam Cung Vũ của gia tộc Nam Cung, quái gỡ nói: “Hồ Lãm, một Vương Bác Thần đã có thể khiến cậu sợ đến mức này rồi sao? Chẳng lẽ cậu đã quên, năm đó mẹ của Vương Bác Thần gã cũng đã bị người nhà họ Lý giết chết rồi sao?”
Lý Trạch Hoa u ám nói: “Tiện nhân Lý Kì kia chết chưa hết tội, coi như đứa con hoang Vương Bác Thần kia mạng lớn, năm đó chạy trốn được, bằng không cũng đã chết từ lâu rồi. Nếu gã đã quay về, tôi sẽ hành hạ gã đến chết ở trước phần mộ của tiện nhân Lý Kì kia!”
“Các người còn không biết sao, vợ của đứa con hoang Vương Bác Thần kia chính là Triệu Thanh Hà năm đó bị diễu phố thị chúng đó.”
Cậu cả Trần Phong của nhà họ Trần đã từng là bạn học của Vương Bác Thần, thản nhiên nói: “Cậu Minh, cậu còn không biết à, năm đó chính là Triệu Thanh Hà cứu Vương Bác Thần.”
Cậu cả Ngô Tranh Vanh của nhà họ Ngô chậc lưỡi nói: “Đáng tiếc quá, Triệu Thanh Hà đúng là một người tuyệt sắc, tiếc rằng đã bị con chó nhà có tang Vương Bác Thần kia dùng qua rồi!”
Cậu cả Tôn Minh của nhà họ Tôn cười nói: “Sốt ruột chơi chết làm gì, chúng ta cứ từ từ chơi, lâu lắm rồi mới gặp được một chuyện chơi vui như vậy mà.”
Lý Trạch Hoa vung tay lên, tà ác cười nói: “Ha ha, nhà họ Lý tôi là gia tộc hàng đầu ở Hà Châu, muốn chơi chết một Vương Bác Thần, đơn giản giống như giẫm chết một con kiến vậy đó. Đợi tôi chơi chết Vương Bác Thần rồi, nếu như chúng ta chán ghét không muốn chơi kẻ công cộng Triệu Thanh Hà này, cũng có thể đưa cho người khác chơi mà.”
Đợi hôn lễ của Thần Chủ kết thúc, gã sẽ bảo người ta giội máu chó lên phần mộ của tiện nhân Lý Kì kia, ép Vương Bác Thần phải xuất đầu lộ diện để chơi chết một nhà bọn họ.
Chương 50
Một đám ngu xuẩn.
Hồ Lãm cười mỉa.
Ông đây không nói với bọn mày Thần Chủ chính là Vương Bác Thần đâu.
Để tao xem Lý Trạch Hoa mày sẽ chết như thế nào!
Còn muốn trả thù sao?
Bây giờ bọn mày đắc ý thế nào, đến lát nữa xem mày có bao nhiêu hối hận khi quỳ xuống cầu xin tha thứ đây.
“Đừng nói nữa, Thần Chủ với cô dâu vào rồi.”
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía cổng lễ đường.
Vương Bác Thần mặc một bộ vest chú rể tinh xảo, ôm ngang Triệu Thanh Hà mặc áo cưới đi đến.
Lúc này, ca khúc《 Tình yêu vĩnh hằng 》 của Trương Học Hữu cũng vừa vặn vang lên.
“Có bắt đầu nhưng chẳng kết thúc
Đã nhận trăm ngàn đớn đau
Từ lúc ta chưa từng ước hẹn
Nhưng lại vượt qua thời gian không gian
Tình yêu bất tận này anh dành tặng cho riêng em
Dù đến muôn kiếp sau
……
Ở trong lòng anh
Phần tình yêu này luôn tồn tại mãi
Cùng tồn tại với em đến tận vĩnh hằng…”
Triệu Thanh Hà nhìn gương mặt anh tuấn của Vương Bác Thần, lệ rơi đầy mặt.
Bốn năm nay, cô đợi không uổng phí.
Anh cho cô một hôn lễ khiến cho tất cả cô gái trên đời đều phải hâm mộ.
Mà lúc này.
Sau khi nhìn rõ mặt chú rể, Lý Thành nhảy dựng lên một cái, trừng lớn con mắt già nua.
“Sao lại là Vương Bác Thần chứ!!”
“Không phải chú rể là Thần Chủ sao? Sao lại là đứa con hoang Vương Bác Thần này vậy!”
Sắc mặt của bọn người Lý Kiệu thay đổi mạnh, cùng nhao nhao đứng lên.
Họ như gặp phải quỷ, hoảng sợ nhìn người mới bước vào.
Hồ Lãm cười mỉa mai, bảo: “Lý Trạch Hoa, không phải mày phách lối lắm sao? Không phải mày muốn chơi chết Vương Bác Thần sao? Mày đắc ý nữa đi, tiếp tục đắc ý đi kìa.”
Trên gương mặt già nua của Lý Thành, đủ mọi biểu cảm giờ phút này dường như đều hiện ra.
Sợ hãi, chấn kinh, tức giận, oán hận vân vân đều ngưng kết trên mặt ông ta.
Chú rể là Vương Bác Thần!
Chú rể lại là Vương Bác Thần!!
Người nhà họ Lý không thể tin vào sự thật này, họ hoảng sợ bất an.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào người mới đến kia đến mức sắp rách cả mí mắt!!
Hôn lễ là của Thần Chủ, sao chú rể lại trở thành đứa con hoang Vương Bác Thần này rồi?
Vậy cuối cùng là có ý gì đây?
Triệu Long nói: “Chúng ta nhất định phải nghĩ cách xin lỗi thư ký Tư, chỉ cần thư ký Tư có thể tha thứ, phải trả giá thế nào cũng đáng, chúng ta cũng chẳng ngại dùng tiền.”
Vù vù vù…
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng máy bay trực thăng.
Ba người bà cụ Triệu vội vàng ngẩng đầu nhìn lên.
Trên bầu trời có mười mấy chiếc máy bay trực thăng, đang bay đến cố tình tạo hình.
Trên đầu máy bay buông xuống một tấm banner.
— Vì em, anh nguyện bỏ hết tất cả vinh quang.
“Thần Chủ đang tỏ tình với cô dâu kìa!”
Hiện trường sôi trào, tiếng hoan hô như sấm, đinh tai nhức óc.
Bỗng nhiên, hoa hồng như mưa rơi xuống từ trên bầu trời.
Cả con đường đều được phủ kín hoa hồng!
Giữa trời đất xuất hiện một giọng nói:
Trời đất làm mối.
Mặt trời mặt trăng làm gương.
Giang sơn là sính lễ.
Mười dặm hồng trang.
Lấy em làm vợ!!
“Quá lãng mạn rồi.”
Mặc kệ là phụ nữ ở tại chỗ hay là đang xem phát trực tiếp cũng đều cảm động đến phát khóc.
Ầm ầm ầm.
Có một chiếc xe tăng xuất hiện, đằng sau đều là những chiếc xe tăng cùng màu!
Đây là một hôn lễ thuộc về quân đội!
Du thuyền xe cộ sang trọng gì đó, xin lỗi nha, đều không đủ tư cách!
Giờ phút này,
Trên máy bay lại ném xuống thêm một tấm banner.
— Anh nguyện dùng sinh mệnh, bảo vệ em một đời một kiếp!
Gần như tất cả phụ nữ đều đã phát điên, nếu như có người cầu hôn mình như thế này, chắc chắn mình sẽ đồng ý ngay!
Đời này, không phải anh thì không gả!
“Đáng tiếc lại không phải là con gái nhà họ Triệu ta.”
Bà cụ Triệu chua chát nói.
“Vì sao tôi lại không có vận khí tốt như vậy chứ?”
Triệu Hồng cảm động khóc lóc, lệ rơi đầy mặt: “Vì sao không phải tôi chứ?”
Lúc này, giữa không trung xuất hiện hình chiếu 3D:
“Triệu Thanh Hà, anh nguyện đời này sống bên em đến già.”
Triệu, Triệu Thanh Hà?
Bà cụ Triệu và Triệu Long giật nảy người.
Trùng tên rồi? Nhất định là trùng tên rồi.
Sao Triệu Thanh Hà có thể là vợ của Thần Chủ được chứ.
Chương 47
Triệu Thanh Hà đứng ở khu A cũng bị doạ sợ, cũng may cô biết rằng không phải mình.
Đúng lúc này.
Chú rể tay cầm hoa tươi đứng trên xe tăng, từ trong ghế lái bước ra.
Vương Bác Thần, đi ngang qua trước mặt ba người bà cụ Triệu, Triệu Long và Triệu Hồng!
“Sao chú rể lại là Vương Bác Thần chứ?”
“Không thể nào đâu, tuyệt đối không thể nào!”
Bà cụ Triệu, Triệu Long với Triệu Hồng đều ngợn mắt ngoác mồm giống như một kẻ ngốc vậy.
Khiếp sợ, hoang mang, hoảng hốt, cùng một vài biểu cảm khác trong chốc lát xuất hiện trên gương mặt của cả ba người.
Vương Bác Thần mặc một bộ âu phục phẳng phiu, tay cầm hoa hồng, đi ngang qua ngay trước mặt bọn họ.
Nhưng anh lại chẳng thèm nhìn họ một cái.
Sao chú rể lại là Vương Bác Thần chứ!!
Điều này không thể nào đâu?
Rõ ràng đây là hôn lễ của Thần Chủ mà!
Lẽ nào…
Bà cụ Triệu bắt đầu run rẩy, lòng bà ta hiểu rõ mình đã làm gì.
Triệu Long giống như gặp phải quỷ vậy, ông ta kinh há to mồm, hơn nửa ngày cũng vẫn chưa phản ứng kịp.
Hai chân của Triệu Hồng như nhũn ra, cô ta đặt mông ngồi dưới đất.
Trong đầu cô ta hiện lên một suy nghĩ kinh khủng.
Bọn họ không thể tin được, nhưng đây chính là hiện thực.
Vương Bác Thần chính là Thần Chủ!!!
Vương Bác Thần là Thần Chủ!
Hiện thực, đã tát cho bọn họ một cái thật mạnh đến mức toát cả miệng!
Trong chớp mắt này, bọn họ hối hận đến mức rất muốn tự sát.
Vốn dĩ nhà họ Triệu bọn họ có thể lên như diều gặp gió, trở thành gia tộc cao cấp nắm cả nước R vào trong lòng bàn tay.
Thế nhưng, bọn họ đã tự tay chôn vùi đi cơ hội này.
Không chỉ như thế, họ còn năm lần bảy lượt nhục mạ Triệu Thanh Hà, còn đuổi Triệu Thanh Hà ra khỏi gia tộc nữa.
Còn làm mất lòng cả Vương Bác Thần!
Nếu như họ đối tốt với Triệu Thanh Hà một chút, dù chỉ giả vờ thôi thì bây giờ cũng sẽ không thành ra thế này đây…
Bà cụ Triệu hồn bay phách lạc nói: “Vì sao chứ… Vương Bác Thần lại là Thần Chủ? Chuyện này không thể nào đâu, tuyệt đối không thể nào đâu.”
“Con đã cho người ngược đãi Dao Dao, nhất định Vương Bác Thần sẽ giết con.”
Triệu Hồng bị doạ đến sắp điên luôn rồi, cô ta biết, chắc chắn Vương Bác Thần sẽ không bỏ qua cho cô ta vì những việc mà cô ta từng làm.
“Mẹ đúng bà già hồ đồ mà.”
Chương 48
Bà cụ Triệu đánh mạnh vào miệng của mình mấy cái.
Đáng tiếc, đã muộn rồi!
Bỗng nhiên, Triệu Long vui mừng khôn xiết nói: “Đây là chuyện tốt, cho dù như thế nào đi nữa, Triệu Thanh Hà cũng là người nhà họ Triệu chúng ta, vậy Vương Bác Thần chính là con rể của nhà họ Triệu!”
Trên mặt bà cụ Triệu đầy vẻ chua xót: “Nhưng chúng ta đã làm mất lòng Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần rồi.”
Triệu Long thản nhiên nói: “Triệu Thanh Hà có hận cũng là hận người nhà họ Triệu, mẹ, mẹ đừng có quên tâm nguyện lớn nhất trước khi em hai chết là gì, đó chính là có thể được chôn ở phần mộ tổ tiên và có thể đặt linh vị vào Từ Đường. Triệu Thanh Hà đã cầu xin tận mấy năm, nhưng mẹ vẫn luôn không đồng ý.”
Bà cụ Triệu chợt tỉnh ngộ: “May mà mẹ không đồng ý cho em hai vào phần mộ tổ tiên, đúng rồi, lợi dụng điều này để uy hiếp, không cần phải sợ Triệu Thanh Hà không nghe lời nữa.”
Triệu Long vô cùng có lòng tin: “Chỉ cần chúng ta không tiếc bất cứ giá nào bày ra thái độ khiêm nhường để chủ động xin lỗi, dư luận sẽ đứng về phía chúng ta thôi.”
Bà cụ Triệu vui vẻ nói: “Chúng ta vào lộ mặt trước, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng là nhà mẹ đẻ của Triệu Thanh Hà, còn sợ không ai nịnh bợ sao.”
Ba người lập tức đi vào.
Nhân viên công tác ngăn lại, quát: “Các người muốn làm gì, lui về.”
Triệu Hồng vênh váo mắng: “Mắt chó của cô bị mù à, chúng tôi là nhà mẹ đẻ của cô dâu đó.”
Nói rồi, cô ta vô cùng phách lối xông vào.
Nhân viên công tác đưa chân gạt ngã Triệu Hồng rồi bảo người ném ra ngoài.
Khinh thường bảo: “Cũng không xem thử đức hạnh các người thế nào, thế mà cũng dám mạo nhận là nhà mẹ đẻ của bà Thần Chủ?”
Lúc này, Vương Bác Thần quỳ một chân trên đất, anh chân tình nồng nàn nói: “Thanh Hà, hôn lễ này là điều bất ngờ anh dành tặng cho em đó, có thích không?”
Triệu Thanh Hà mông lung, sững sờ nhìn Vương Bác Thần.
Cô không thể tin được, cái hôn lễ cả thế gian đều chú ý này lại thuộc về mình!
Hoá ra mình chính là người phụ nữ khiến cho vô số cô gái hâm mộ kia.
Cô che miệng khóc.
Cô đã đợi giây phút này ròng rã bốn năm rồi!
Vương Bác Thần ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Chúng ta vào thôi, mọi người đang chờ để chúc phúc cho chúng ta đó.”
Triệu Thanh Hà lệ rơi đầy mặt, gật đầu.
Tại lễ đường lúc này.
Tất cả mọi người đều đang chờ Thần Chủ với cô dâu đến.
“Sao lại không phải con gái nhà họ Lý chúng ta chứ? Bằng không, nhà họ Lý chúng ta đã trở thành gia tộc bậc nhất cả nước rồi.”
Lý Thành tiếc nuối lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy đố kị.
Dường như có quan hệ thông gia với Thần Chủ thì chuyện có được vinh hoa phú quý cả đời dễ như trở bàn tay.
Những người khác cũng than ngắn thở dài rằng không có phúc phận đó.
Gia chủ Tôn Khôn của nhà họ Tôn nói đùa: “Lão Lý, nhà họ Lý đã trở thành gia tộc hàng đầu trong cả năm tỉnh Giang Nam, ông còn không vừa lòng ư.”
Lý Thành ngạo nghễ nói: “Không đáng để nhắc đến.”
Chương 49
“Ha ha, ai lại ngại nhiều tiền đâu chứ.”
Lý Kiệu không coi ai ra gì, cười nói.
Những gia chủ của nhà họ Ngô, nhà họ Nam Cung cũng đều nhao nhao chúc mừng.
Hồ Kiệt liếc qua, khẽ cười mỉa mai trong lòng.
Đám heo ngu xuẩn nhà họ Lý này vẫn còn dương dương tự đắc à.
Chờ đến lúc các người biết Vương Bác Thần chính là Thần Chủ, các người khóc còn không kịp nữa đó.
Năm đó, các người giết mẹ của Thần Chủ, còn muốn lấy được hảo cảm của Thần Chủ sao?
Hồ Kiệt khinh miệt nhếch môi.
Bên này, tất cả những người trẻ tuổi đều đang hưng phấn chờ đợi.
Thần Chủ là thần tượng của bọn họ.
Hồ Lãm ngồi trên xe lăn, sắc mặt trắng bệch, kinh hồn bạt vía chờ Vương Bác Thần xuất hiện.
Anh ta không để ý đến sự đau đớn khi tay chân đứt gãy mà đến đây, chính là muốn cầu xin sự tha thứ của Vương Bác Thần.
“Hồ Lãm, nghe nói tay chân của cậu là do Vương Bác Thần đánh gãy nhỉ? Tôi thấy dường như cột sống của cậu cũng bị đánh gãy rồi đấy? Phế vật vô dụng, một đứa con riêng cũng có thể doạ cậu thành bộ dạng như vậy sao.”
Lý Trạch Hoa khinh thường hừ một tiếng.
“Ha ha.”
Hồ Lãm thương hại nhìn thoáng qua Lý Trạch Hoa, thầm mắng anh ta ngu xuẩn.
Phách lối con mẹ mày chứ.
Sẽ có lúc nhà họ Lý bọn mày phải khóc ngất thôi.
Cậu cả Nam Cung Vũ của gia tộc Nam Cung, quái gỡ nói: “Hồ Lãm, một Vương Bác Thần đã có thể khiến cậu sợ đến mức này rồi sao? Chẳng lẽ cậu đã quên, năm đó mẹ của Vương Bác Thần gã cũng đã bị người nhà họ Lý giết chết rồi sao?”
Lý Trạch Hoa u ám nói: “Tiện nhân Lý Kì kia chết chưa hết tội, coi như đứa con hoang Vương Bác Thần kia mạng lớn, năm đó chạy trốn được, bằng không cũng đã chết từ lâu rồi. Nếu gã đã quay về, tôi sẽ hành hạ gã đến chết ở trước phần mộ của tiện nhân Lý Kì kia!”
“Các người còn không biết sao, vợ của đứa con hoang Vương Bác Thần kia chính là Triệu Thanh Hà năm đó bị diễu phố thị chúng đó.”
Cậu cả Trần Phong của nhà họ Trần đã từng là bạn học của Vương Bác Thần, thản nhiên nói: “Cậu Minh, cậu còn không biết à, năm đó chính là Triệu Thanh Hà cứu Vương Bác Thần.”
Cậu cả Ngô Tranh Vanh của nhà họ Ngô chậc lưỡi nói: “Đáng tiếc quá, Triệu Thanh Hà đúng là một người tuyệt sắc, tiếc rằng đã bị con chó nhà có tang Vương Bác Thần kia dùng qua rồi!”
Cậu cả Tôn Minh của nhà họ Tôn cười nói: “Sốt ruột chơi chết làm gì, chúng ta cứ từ từ chơi, lâu lắm rồi mới gặp được một chuyện chơi vui như vậy mà.”
Lý Trạch Hoa vung tay lên, tà ác cười nói: “Ha ha, nhà họ Lý tôi là gia tộc hàng đầu ở Hà Châu, muốn chơi chết một Vương Bác Thần, đơn giản giống như giẫm chết một con kiến vậy đó. Đợi tôi chơi chết Vương Bác Thần rồi, nếu như chúng ta chán ghét không muốn chơi kẻ công cộng Triệu Thanh Hà này, cũng có thể đưa cho người khác chơi mà.”
Đợi hôn lễ của Thần Chủ kết thúc, gã sẽ bảo người ta giội máu chó lên phần mộ của tiện nhân Lý Kì kia, ép Vương Bác Thần phải xuất đầu lộ diện để chơi chết một nhà bọn họ.
Chương 50
Một đám ngu xuẩn.
Hồ Lãm cười mỉa.
Ông đây không nói với bọn mày Thần Chủ chính là Vương Bác Thần đâu.
Để tao xem Lý Trạch Hoa mày sẽ chết như thế nào!
Còn muốn trả thù sao?
Bây giờ bọn mày đắc ý thế nào, đến lát nữa xem mày có bao nhiêu hối hận khi quỳ xuống cầu xin tha thứ đây.
“Đừng nói nữa, Thần Chủ với cô dâu vào rồi.”
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía cổng lễ đường.
Vương Bác Thần mặc một bộ vest chú rể tinh xảo, ôm ngang Triệu Thanh Hà mặc áo cưới đi đến.
Lúc này, ca khúc《 Tình yêu vĩnh hằng 》 của Trương Học Hữu cũng vừa vặn vang lên.
“Có bắt đầu nhưng chẳng kết thúc
Đã nhận trăm ngàn đớn đau
Từ lúc ta chưa từng ước hẹn
Nhưng lại vượt qua thời gian không gian
Tình yêu bất tận này anh dành tặng cho riêng em
Dù đến muôn kiếp sau
……
Ở trong lòng anh
Phần tình yêu này luôn tồn tại mãi
Cùng tồn tại với em đến tận vĩnh hằng…”
Triệu Thanh Hà nhìn gương mặt anh tuấn của Vương Bác Thần, lệ rơi đầy mặt.
Bốn năm nay, cô đợi không uổng phí.
Anh cho cô một hôn lễ khiến cho tất cả cô gái trên đời đều phải hâm mộ.
Mà lúc này.
Sau khi nhìn rõ mặt chú rể, Lý Thành nhảy dựng lên một cái, trừng lớn con mắt già nua.
“Sao lại là Vương Bác Thần chứ!!”
“Không phải chú rể là Thần Chủ sao? Sao lại là đứa con hoang Vương Bác Thần này vậy!”
Sắc mặt của bọn người Lý Kiệu thay đổi mạnh, cùng nhao nhao đứng lên.
Họ như gặp phải quỷ, hoảng sợ nhìn người mới bước vào.
Hồ Lãm cười mỉa mai, bảo: “Lý Trạch Hoa, không phải mày phách lối lắm sao? Không phải mày muốn chơi chết Vương Bác Thần sao? Mày đắc ý nữa đi, tiếp tục đắc ý đi kìa.”
Trên gương mặt già nua của Lý Thành, đủ mọi biểu cảm giờ phút này dường như đều hiện ra.
Sợ hãi, chấn kinh, tức giận, oán hận vân vân đều ngưng kết trên mặt ông ta.
Chú rể là Vương Bác Thần!
Chú rể lại là Vương Bác Thần!!
Người nhà họ Lý không thể tin vào sự thật này, họ hoảng sợ bất an.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào người mới đến kia đến mức sắp rách cả mí mắt!!
Hôn lễ là của Thần Chủ, sao chú rể lại trở thành đứa con hoang Vương Bác Thần này rồi?
Vậy cuối cùng là có ý gì đây?
Bình luận facebook