-
Chương 274-278
Chương 274 Mặc đao bổ thánh chỉ, công tử vốn là ma (2)
Nghe được lời khen ngợi của Tiểu Đậu Hoa, La Hồng cũng cười theo, ném Thuần Quân cùng với kiếm Thiên Cơ sang cho nàng cầm.
“Tiểu kiếm thị, dưỡng kiếm cho tốt vào.”
La Hồng nói.
Bây giờ La Hồng đã biết tác dụng của kiếm thị nên đương nhiên phải lợi dụng cho tốt rồi.
Vai trò của kiếm thị chính là làm vỏ kiếm, kiếm chủ chính là một thanh kiếm tốt, nếu kiếm được uẩn dưỡng thỏa đáng thì khi ra khỏi vỏ sẽ phát ra kiếm khí chấn động Cửu Châu.
“Thuần Quân cũng phải dưỡng sao?” Một tay của Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Thiên Cơ, một tay cầm Thuần Quân, tò mò hỏi: “Sở Thiên Nam có tới đây để đoạt lại nó không?”
La Hồng quay người lại, hừ một tiếng khinh thường, tức giận nói: “Đợi tên đó đoạt được rồi nói sau, thứ đã vào tay của bổn công tử, còn mong lấy lại?”
Tiểu Đậu Hoa đã hiểu, nghiêm túc gật đầu.
Ở nơi xa.
Khổ Nguyệt hòa thượng cụt một tay, bộ tăng bào màu trắng đang bay phất phới theo cơn gió, đôi giày bằng rơm giẫm lên tảng đá vụn dưới mặt đất, bước đến bên cạnh La Hồng.
La Hồng nhìn y, vị hòa thượng này lại tới đây nói giáo lý với hắn?
Dường như Khổ Nguyệt hiểu La Hồng đang nghĩ gì trong đầu, chắp tay trước ngực.
“Đạo của La thí chủ đã cho tiểu tăng lời dẫn dắt rất lớn, cũng giúp tiểu tăng hiểu ra rất nhiều điều, cũng ngộ ra Thiền của chính mình.”
“Lần này tiểu tăng tới không phải để cùng luận Thiền gì với thí chủ, mà là muốn mời thí chủ đến Vọng Xuyên Tự một chuyến.”
Hòa thượng Khổ Nguyệt lên tiếng.
Y chân thành nói tiếp: “Vọng Xuyên Tự có một tòa Phật pháp vạn năm tuổi, trong lòng của La thí chủ có Phật, nhưng tiểu tăng nhận thấy rằng thí chủ vẫn chưa hiểu hết về Phật, có lẽ khi đi tới Phật tháp một chuyến thì thí chủ có thể ngộ ra nhiều điều có thể giúp ích cho sau này hơn.”
Hòa thượng Khổ Nguyệt nói tiếp.
La Hồng ngạc nhiên, hắn hiểu ý của Khổ Nguyệt khi y nói hắn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được ý phật.
Thiên Thủ Tà Phật kia, cho dù hiện tại La Hồng có dùng mặt nà Tà Quân hỗ trợ thì cũng chỉ có thể gọi được Phật Trăm Tay, vẫn còn cách rất xa so với Phật Nghìn Tay.
Đó là sự chênh lệch về ý chí tinh thần, rất khó để cải thiện được trong một thời gian ngắn ngủi.
Nhưng những lời nói của Khổ Nguyệt đã mở một hướng đi mới cho La Hồng.
Vọng Xuyên Tự sao?
Không lẽ đi một chuyến tới Phật tháp vạn năm đó là có thể tu luyện hoàn chỉnh chiêu thức Thiên Thủ Tà Phật sao?
La Hồng nghĩ thầm trong đầu.
Nhưng mà, Tà Phật… có thể được coi là chân Phật hay không?
“Nếu có thời gian rảnh thì bổn công tử ta sẽ tới đó một chuyến.”
La Hồng nói.
Hòa thượng Khổ Nguyệt nghe thế, hai mắt sáng lên.
“Vậy thì ta sẽ đợi tin của công tử, tiểu tăng sẽ quét dọn giường chiếu nghênh đón. Xả thân trừ ma nhưng vẫn có thể giữ vững bản tâm, chỉ cần trong lòng có Phật thì dù có đặt chân lên núi thây biển máu cũng có thể tĩnh tâm như bồ đề. Công tử không biết sợ hãi thật khiến cho tiểu tăng kính nể, mong một ngày nào đó có thể cùng công tử bàn luận về Thiền của Phật, cùng ăn cơm chay.”
“Thí chủ, tiểu tăng đã hiểu.”
“A Di Đà Phật.”
“Công tử từ bi.”
Hòa thượng Khổ Nguyệt cảm giác trong người y như đã thanh thản, nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau nhiều ngày khổ cực đi tìm chân lý và thiên cơ, ngay lúc này, tất cả ý niệm trong đầu đều đã thông suốt, y nở nụ cười đầy thiện ý với La Hồng, rồi quay tăng bào trắng rời đi.
Dù rằng cánh tay của y đã bị La Hồng chém đứt, nhưng không hề oán hận nửa câu, trong lòng như có tiếng Bồ Đề thì thầm.
La Hồng ngơ ngác nhìn bóng lưng của Khổ Nguyệt dần khuất tầm mắt.
Cái gì?
Ngươi hiểu cái gì?
Sao ta không hiểu gì hết, xả thân trừ ma là có ý gì?
Ngươi đang coi thường ai đó?
Bổn công tử ta là ma đó!
Ta đã múa ma kiếm ngầu với uy nghiêm như vậy rồi, sao ngươi còn khen được thế hả?
Lời khen này của ngươi khiến bản công tử không kịp đề phòng, lạnh cả sống lưng đấy biết không hả!
La Hồng không nói nên lời.
Hắn vốn tưởng rằng, nhát kiếm cuối cùng, cho thấy phong thái hào hùng của ma kiếm A tu la kia thì ít nhất sẽ khiến cho đám học viên trong học cung kinh sợ hắn.
Với tính cách của hòa thượng Khổ Nguyệt thì không phải là nên hét một tiếng yêu quái sao?
Kết quả ngươi còn tán thưởng ta.
La Hồng thở dài, ma kiếm A tu la, tiểu tỷ tỷ áo đỏ à, ngoại trừ việc hút khô ta thì ngươi chẳng tạo nên được chút mặt mũi nào cả.
Trước lời mời của Khổ Nguyệt, La Hồng vẫn còn đang lưỡng lự, Phật tháp này hắn có nên ghé qua một chuyến hay không?
Lý Tu Viễn ôm theo La Tiểu Tiểu đi tới, nhìn La Hồng đầy ẩn ý.
“Không ngờ tiểu sư đệ có thể thành công ngưng tụ Hư tướng Thánh nhân, thật xứng đáng là tiểu sư đệ của Lý Tu Viễn ta.”
La Hồng cảnh giác nhìn Lý Tu Viễn.
“Rất khó để tập hợp được Chân Ngôn Thánh Nhân, tiểu sư đệ nên tiếp tục tới Tàng Thư Các chăm chỉ đọc sách, đọc nhiều sách thì mới tập hợp được nhiều Chân Ngôn Thánh Nhân, nếu không về sau muốn ngưng tụ đi chăng nữa thì cũng không có điều kiện tốt như vậy đâu.”
Lý Tu Viễn nói.
La Hồng nghe xong, sắc mặt liền thay đổi..
“Nhị sư huynh! Có chuyện gì thì từ từ nói.”
La Hộng vận kiếm khí trong kinh mạch, có xu hướng ngày một nhiều lên.
Chợt cánh tay của Lý Tu Viễn hạ xuống, đặt trên vai La Hồng.
La Hồng chỉ cảm thấy Kiếm khí mạnh mẽ trào ngược trong cơ thể hắn trong nháy mắt bình yên như một con sói đói bỗng hóa thành thỏ trắng.
Hít sâu một hơi, thực lực của Lý Tu Viễn rất khó lường trước.
“Tiểu sư đệ, chữa trong sách tựa như ngọc, chữ quý như vàng, sư huynh coi trọng ngươi!”
Lý Tu Viễn cười.
Nhẹ nhàng đẩy một cái.
La Hồng bị đẩy vào Tàng Thư Các.
Lại một lần nữa cánh cửa được đóng lại.
Chương 275 Mặc đao bổ thánh chỉ, công tử vốn là ma (3)
Lý Tu Viễn giơ tay vào khoảng không, Hạo NhiênChính khí đổ xuống, nhắm vào cánh cửa, lần lượt khóa chặt từng chốt một.
Phía sau cánh cửa, truyền ra tiếng kêu gào thê lương của La Hồng.
“Cho ta ra ngoài!!!”
Lý Tu Viễn tựa lưng vào cửa, một tay ôm La Tiểu Tiểu đang sững sờ, một tay che miệng, lắc đầu thở dài.
“Sư huynh cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
“Đọc nhiều sách, học được nhiều Ý Chí Thánh Nhân, làm theo lẽ phải… đó mới là Chính đạo.”
Đối tới tiểu sư đệ này, y đã tận tâm hết lòng giúp đỡ rồi.
…
Ở Tác Bắc, cát vàng phủ đầy trời.
Trên thành, dưới thành, cùng dõi theo.
Làn gió nhẹ phảng phất mang theo lớp cát mịn đang phủ trên mặt đất cùng với cẩm bào của Từ Uẩn.
Trong tay ông ta đang cầm thủ dụ, là thủ dụ của thái tử.
Kỳ thực Từ Uẩn biết rõ thái tử đang muốn làm gì, y muốn nhân cơ hội này làm suy yếu tầm ảnh hưởng của La Nhân Đồ đối với quân binh, mở đường cho Sở gia tiếp quản hắc kỵ dễ dàng hơn.
Thế nhưng, nói thì dễ chứ làm mới khó.
Nghĩ tới đây, việc nên làm Từ Uẩn vẫn phải làm, ông ta là Tự khanh của Đại Lý Tự, nguyện một lòng trung thành với Hạ Hoàng
“Mở cổng thành, thánh chỉ tới.”
“Lúc này Hạ Hoàng đang bế quan, thái tử cầm quyền, thấy thủ dụ của thái tử cũng như thấy thánh chỉ.”
Từ Uẩn vung tay, nâng cuộn thánh chỉ được làm từ tơ lụa vàng lên, nói.
Ở thành lâu, một vị chủ tướng khoác hắc giáp bình tĩnh quan sát, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có ý định mở cổng thành.
Xung quanh đều tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến mức khiến người khác nổi điên.
“Thỉnh La tướng quân ra ngoài thành tiếp thánh chỉ.” Từ Uẩn nâng thánh chỉ hồi lâu, mới chậm rãi nhắc lại, giọng nói cất lên như tiếng chuông, vang vọng khắp thành trì.
Tiếng giáp lạch cạch truyền đến.
Phía trên cổng thành, từng vị chủ tướng khoác hắc giáp từ từ bước ra ngoài.
Bọn họ lẳng lặng đứng trên thành trì, nhìn xuyên qua bức tường phòng thủ, thản nhiên nhìn xuống dưới thành lâu, thấy một mình Từ Uẩn đang đứng nâng thánh chỉ.
Không chỉ vậy, phía trên tường thành, vô số binh lính khoác hắc giáp từ từ xuất hiện, những chấm đen từ đằng xa đều cùng nhìn về hướng của Từ Uẩn thông qua lớp tường thành.
Từ Uẩn đối mặt với ngàn vạn ánh mắt dõi theo, tuy bề ngoài không lộ bất cứ cảm xúc nào nhưng trong lòng có chút hoảng loạn.
Thái độ này của hắc kỵ, còn thái độ của La Hậu… xem chừng là muốn gây sự rồi.
Nhưng La gia đã nhịn nhục nhiều năm rồi, thật sự có gan rút đao sao?
Có phải vì lần trước Trần Thiên Huyền đã đấu một trận với Gia Luật A Cổ Đóa trên thảo nguyên, dùng một kiếm mở Thiên môn, tiến vào cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên, nên mới tăng thêm sức mạnh cho La gia?
Từ Uẩn hít sâu một hơi, giữ vững tâm trí.
Ông ta mở cuộn thánh chỉ ra.
Từ tốn đọc lên: “Thủ dụ của thái tử, tướng quân La Hậu điều binh đến huyện An Bình, khiến chủ tướng Triệu Tinh Hà bỏ qua luật pháp của Đại Hạ, tự ý xuất binh, tội không thể tha, đó là phạm luật, tướng quân có tội nên phạt bổng lộc một năm, chiếu cáo toàn quân, phải tự đóng cửa ở trong thành hối lỗi, không được bước ra khỏi thành nửa bước, khâm thử.”
Vừa dứt lời.
Trên cổng thành.
Ánh mắt của từng vị chủ tướng như bùng lên ngọn lửa, đằng đằng sát khí.
Không chỉ đám chủ tướng mà vô số binh sĩ trong thành cũng vô cùng tức giận, hệt như sói hoang đang gầm gừ.
GIữa thiên địa, dường như chỉ còn lại một màu máu.
Sắc mặt của Từ Uẩn khẽ thay đổi, ông ta có cảm giác như chính mình đang đối diện với cơn sóng tử thần của biển cả.
Một màu máu mang theo khí thế áp bách mà đến.
Đây là… quân thế?
Cho dù Từ Uẩn có là cao thủ Nhất phẩm đi nữa thì trong đầu ông ta hiện giờ chỉ còn có ý nghĩ muốn thoái lui.
Két… Két…
Ngay lúc bầu không khí đang bị kéo căng đến nghẹt thở.
Cổng thành đã đóng từ lâu dần được mở ra.
Tựa như lớp bụi đã đóng mạng ở đây nhiều năm, âm thanh kéo cửa chói tai như tiếng sấm, tách lớp bụi ra từng mảng.
Kế đó ông ta nhìn thấy một bóng người khoác hắc giáp, bên hông giắt một thanh đao, tay đặt lên chuôi, đi từng bước ra khỏi thành.
“La tướng quân…”
Từ Uẩn nhìn La Hậu, cố chịu đựng cảm giác áp lực đè nén do quân binh mang lại, mở miệng nói.
Nhưng La Hậu phớt lờ, đi đến trước mặt ông ta.
Tay tháo mũ giáp trên đầu xuống, hiện lên khuôn mặt phúc hậu đang mỉm cười, tóc mai bay tán loạn theo gió.
Từ Uẩn cũng cười theo.
Tiếp theo đó, nụ cười trên mặt ông ta chợt cứng đờ.
Ông ta thấy La Hậu rút đao ra.
“Hạ Cực còn chưa phải là Hạ Hoàng, cũng xứng để hỏi tội ta sao?
Cùng lúc đó, tiếng leng keng văng vẳng khắp nơi.
Trên thành lâu, bảy chủ tướng không chút biểu cảm rút thanh đao ra, tướng sĩ trong thành cũng đồng loạt rút đao theo.
Ánh sáng phản chiếu từ thanh đao chói lóa xuyên thủng qua bầu trời đầy sao.
Một đao chém thẳng xuống.
Ngay lập tức Từ Uẩn khởi động khí tức Nhất phẩm, để lại thánh chỉ, chạy xa trăm trượng không ngoái đầu lại.
Tại vùng đất được phủ đầy cát bỗng xuất hiện vết nứt rộng hơn trăm trượng như muốn nuốt chửng cả vùng đất này.
Thánh chỉ Hoàng Kim mơ hồ bộc phát ra uy áp.
Nhưng dưới một nhát đao chém xuống, lập tức bị chẻ làm đôi, rơi thẳng xuống đất.
Một đao chém đứt thánh chỉ.
Đôi giày bằng giáp sắt của La Hậu giẫm mạnh lên, đá thánh chỉ văng xuống nền đất đầy cát, ông liếc nhìn về phía Từ Uẩn ở đằng xa, nở một nụ cười hiền hậu.
Kế đó, xoay người, phủi tay sạch sẽ.
Thu đao, về thành.
Chương 276 Thiếu niên không biết tà sát quý (1)
Sở Thiên Nam ước chiến với La Hồng, cuộc giao tranh hoành tráng như vậy cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Không một ai ngờ được rằng Sở Thiên Nam – người đứng hạng thứ hai trong Hoàng bảng lại phải ăn quả đắng trong Tắc Hạ Học Cung, bại khi áp cảnh chiến đấu với La Hồng. Cho dù sau đó, có bỏ qua thể diện khôi phục thực lực Tứ phẩm thì vẫn thảm bại, ngay cả bội kiếm của chính mình, một trong những thanh kiếm vang danh thiên hạ - Thuần Quân cũng bị đoạt đi.
Lúc mọi người biết được tin tức này, chỉ dùng một từ “thảm” để hình dung.
Nhóm khách giang hồ nhìn nhau, trong lòng vui sướng vô cùng, không bao lâu thì tụ lại thành nhóm rồi cùng trở về huyện An Bình, truyền tai kể nhau nghe, tập trung rôm rả ở tửu lâu, thậm chí có kẻ cnf may mắn được vài khách giang hồ hào hiệp tính tiền rượu cho.
Mà những học viên trong học cung cũng đều trở về học cung của mình để tu luyện, thậm chí còn càng thêm có động lực hơn trước kia.
Quả thực họ đã bị trận chiến của La Hồng và Sở Thiên Nam kích thích.
Đây chính là sức mạnh bùng phát sau khi bị kích thích.
Mà việc La Hồng đang bị nhốt trong Tàng Thư Các càng khiến cho đám học viên bị kích thích hơn. Nhìn thấy La Hồng dù tiến bộ rất nhanh những vẫn không ngừng nỗ lực, chăm chỉ, bọn họ cảm thấy áp lực ngày càng nặng nề.
Một người có thiên phú tốt hơn ngươi còn đang không ngừng cố gắng, ngươi có tư cách gì để lười biếng cơ chứ?
Tiểu Đậu Hoa đang uẩn dưỡng kiếm khí trong kiếm trì tại Kiếm Các.
Nàng nghiêm túc uẩn dưỡng kiếm Thiên Cơ và kiếm Thuần Quân mà La Hồng đã giao cho mình, công tử có thiên phú yêu nghiệt như vậy nên nàng không để thể trở thành gánh nặng cho công tử được.
Thân là kiếm thị, nàng nhất định phải cố gắng dưỡng kiếm, đuổi theo bước chân công tử, nuôi ra bội kiếm xứng với công tử.
Còn Lý Tu Viễn ôm La Tiểu Tiểu tới bên dưới gốc đào cùng đọc sách. La Tiểu Tiểu thích nghe kể truyện, Lý Tu Viễn dịu dàng trích dẫn kinh điển cho cô bé, kể đủ thể loại cho cô bé nghe.
Thân là trạng nguyên của Đại Hạ nên việc kể chuyện cổ không làm khó được y.
Quảng trường bị hư hại của học cung nay đã khôi phục lại như cũ, mọi thứ đều đâu vào đấy, dần phát triển lên.
…
Tàng Thư Các.
Sau một hồi gào thét, kêu xin mở cửa mà không được, cuối cùng La Hồng đành bỏ cuộc.
Khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tu luyện nâng cao tu vi của bản thân.
Hắn lật cuốn sách da ngừi ra.
Nhân vật: La Hồng.
Tội ác: +10286
Cấp bậc: 4
Danh hiệu: Đại Phôi Đản.
Chủng tộc: Nhân tộc (người phàm), Atula (Chưa kích hoạt)
Công pháp tu luyện: “Vong Linh Tà Ảnh (tàn)”, “Kiếm Khí Quyết”, “Uẩn Kiếm Quyết”.
Tinh thần tu pháp: “Bắc Đẩu Kinh (tàn)”
Thuật pháp: “Thiên Thủ Tà Phật”
Kiếm pháp: “Hóa Long Kiếm”
Cảnh giới: Ngũ phẩm (Nguyên Sát), Ngũ phẩm (Mệnh Kiếm), Ngũ phẩm (Luyện Cương), Lục phẩm (Tu Thân).
La Hồng lật xem trang giao diện, tất cả dữ liệu về hắn đều được hiển thị đầy đủ.
Số tội ác tăng không nhiều, chuyện này nằm ngoài dự đoán của La Hồng.
“Ở trên đường dài, ta đã giết chết khâm sai u Dương Phi, còn ra lệnh cho hắc kỵ giết hàng trăm người… Sao số tội ác lại không tăng lên dù chỉ một chút, không lẽ… ta làm người xấu còn chưa đủ sao?”
La Hồng không biết nên nói gì.
Mà tại sao đám khách giang hồ và người dân ở huyện lại không sợ hắn chút nào?
La Hồng nghiêm túc tự hỏi chính mình, có chút đau lòng, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do sự xuất hiện của cái tên người Hồ Nhị phẩm kia đã làm xáo trộn mọi thứ.
Tên người Hồ Nhị phẩm kia là cường giả của Kim Trướng Vương Đình, lúc đó gã cũng có mặt để giết chết La Hồng nên đương nhiên sẽ làm cho dân chúng tức giận.
“Không thể nào, không lẽ đám khách giang hồ và những dân chúng thực sự tin rằng đó là thánh chỉ giả sao? Cho nên mới không sợ, thậm chí còn khen ta nữa?”
La Hồng cảm thấy hắn đang tự lấy đá đập vào chân mình.
Có lẽ lúc đó hắn không nên nói bất cứ lời thừa thãi nào cả, trực tiếp một nhát chém chết u Dương Phi là được rồi.
Cứ giữ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, vậy mới khiến cho không ít người tức giận và tích được nhiều tội ác hơn.
Còn về phần số tội ác được tăng thêm tầm một trăm điểm kia, La Hồng cảm thấy đó là do hắn đã đánh Sở Thiên Nam.
“u Dương Phi… Thật ngu xuẩn!”
La Hồng nhịn không được mắng, cho dù u Dương Phi đã chết, La Hồng vẫn cứ phải mắng.
Tại vì u Dương Phi hợp tác với tên người Hồ kia nên mới khiến La Hồng bị tổn thất mất một lượng lớn tội ác!
Vậy nên khi mắng chửi u Dương Phi La Hồng chẳng hề cảm thấy có chút áp lực tâm lý nào.
“Người Hồ này… từ kinh thành tới, xem ra u Dương Phi này có liên quan đến vị trong thâm cung kia.”
La Hồng cau mày, hắn đã nghe Lạc Phong kể qua tình hình hiện giờ trong kinh thành.
Dù sao thì La Hồng cũng nhiều lần bị tập kích, nếu không hiểu rõ tình hình thực tế, không biết vì sao mình lại bị vây giết thì sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Hạ Hoàng lập nữ nhân người Hồ làm phi, Huyền Ngọc phi…”
La Hồng ngồi khoanh chân trong Tàng Thư Các, trầm mặc suy nghĩ, nhưng suy nghĩ chưa bao lâu liền lắc đầu.
Huyền Ngọc phi kia chắc chắn là kẻ địch chính của La Hồng hắn, thậm chí là toàn bộ cả La gia.
Còn về phần Hạ Hoàng, La Hồng nhớ tới ý chí thiên tử hiện ra lúc trước ở trong học cung và lần hắn cướp đoạt ý chỉ kia liền cảm thấy có chút áp lực.
Chỉ mới là ý chí thôi mà đã đáng sợ như vậy rồi, rốt cuộc Hạ Hoàng mạnh đến mức nào?
Trần quản gia hình như đã là Lục Địa Kiếm Tiên, không biết có địch nổi không?
Hơn nữa, rốt cuộc thì Trần quản gia đã đi đâu? Sao đã vào Lục Địa Kiếm Tiên rồi mà lại chẳng thèm về nhà hỏi thăm lấy một tiếng, tốt xấu gì hắn cũng đã tiêu phí đan dược hiếm có kia mà.
Suy nghĩ một lúc, La Hồng tự cảm thấy thực lực của bản thần vẫn còn quá yếu.
Chương 277 Thiếu niên không biết tà sát quý (2)
Ánh mắt rơi xuống cột cảnh giới, La Hồng không nhịn được khẽ cong khóe miệng.
Dù rằng lần tu luyện này có khó khăn và gian khổ hơn, nhưng cũng thu được kết quả tốt.
“Tà tu Ngũ phẩm… Nguyên Sát cảnh.”
“Tu vi Kiếm đạo cũng là Ngũ phẩm, còn cảnh giới Võ tu là Lục phẩm, cùng với cảnh giới Nho tu Lục phẩm Tu Thân cảnh nữa.”
“Trong Nê Hoàn Cung còn thừa ba mươi năm kết tinh pháp lực, cho thấy là thực lực tu luyện của ta cũng không hề yếu…”
Bất tri bất giác, tu vi của hắn đã trở nên… phong phú như vậy rồi.
Đúng vậy, phải dùng từ “phong phú” để hình dung.
Võ tu hay Nho tu, … từ trước tới giờ thực ra La Hồng cũng không chú ý đến nhiều lắm, Võ tu chỉ đơn giản dùng đan dược để đập ra cảnh giới. Đối với La Hồng mà nói thì chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Việc dùng nhục thân giao chiến khá hiếm gặp, lần cận chiến với Sở Thiên Nam như vừa rồi, đó là tình huống đặc biệt, sức mạnh trong cơ thể tập trung lại một chỗ quá nhiều, chỉ có cận chiến mới là phương pháp xả bớt sức mạnh.
Chủ yếu La Hồng vẫn tập trung tu luyện Tà tu, sử dụng Tà Ảnh để vây đánh địch nhân.
Tà tu mới là đạo lâu dài mà hắn nhắm đến.
Còn về phần Nho tu, tại sao có thể tu đạt tới Lục phẩm, La Hồng cũng không biết.
Có lẽ là do lĩnh hội chân ngôn thánh nhân nên đạt được đi, vậy nên cuốn sách nhỏ mới ghi nhận tu vi của hắn là Lục phẩm.
“Tuy rằng ngoài việc dùng để trấn áp Tà tu ra thì Nho tu không còn tác dụng nào khác, nhưng có còn hơn không.”
La Hồng thở dài.
Hạo nhiên chính khí của Nho tu có tác dụng rất lớn trong việc áp chế Tà tu, nhưng… để đối phó với Tà tu, La Hồng hắn nào cần đến thủ đoạn của Nho tu?
Với phương pháp tu luyện của hắn thì có bao nhiêu Tà tu, hắn hấp thụ hết bấy nhiêu!
Có thể hấp thu tà sát cho mình dùng, so ra hắn còn tà hơn cả Tà tu nữa.
Hắn mới đúng là khắc tinh của Tà tu!
Vì thế tu vi của Nho đạo đối với La Hồng mà nói có chút vô vị, ngược lại còn làm ảnh hưởng đến cảm quan của hắn trong mắt người đời, khiến hắn không thể tự do phóng thích tội ác ra ngoài được.
Cất cuốn sổ da người đi, La Hồng không tiếp tục nghiên cứu nữa.
Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của mình hiện giờ, La Hồng khoanh chân bắt đầu củng cố tu vi nhưng không phải là tu vi Tà tu.
Hắn vừa mới đột phá đến Ngũ phẩm Nguyên Sát, tà sát khí bên trong đan điền đã bị tiểu tỷ tỷ Atula hút sạch, La Hồng không biết làm gì hơn ngoài bất lực và tuyệt vọng.
Mà việc tích lũy tà sát khí là một quá trình rất dài.
Thiếu niên không biết tà sát quý, già rồi nhìn kiếm rỗng rơi lệ.
Đương nhiên, đây cũng có thể coi như là một lời nhắc nhở cho La Hồng. Nếu hắn muốn sử dụng ma kiếm Atula thì với thực lực hiện giờ vẫn là chưa đủ.
Cho nên, nếu muốn một ngày nào đó có thể múa ma kiếm tự do trên trời cao thì ít nhất tà sát khí phải nhiều gấp mấy trăm lần so với hiện giờ.
Như vậy, khi đó hắn mới có thể chém hơn mấy trăm nhát kiếm.
La Hồng không để ý đến Tà tu nữa mà chải vuốt kiếm khí trong kinh mạch một lúc lâu. Loại cảm giác như bị tê liệt kia khiến cho chóp mũi La Hồng đổ đầy mồ hôi.
Sau khi hoàn tất, La Hồng đứng dậy bắt đầu đọc sách.
Phải đọc sách, không đọc sách là không được ra ngoài, mà không được ra ngoài thì không làm chuyện xấu được.
Muốn nhị sư huynh mở chốt khóa thì phải ngưng tụ ra đủ chân ngôn Thánh Nhân.
Đương nhiên, hắn vừa ngưng tụ ra chân ngôn thánh nhân rồi nếu muốn ngưng tiếp có lẽ không dễ dàng như trước, cần phải tốn thời gian hơn nhiều.
Thư trung vô nhật nguyệt, luân chuyển bất tự tri.(*)
(*) Trong sách không có mặt trời hay mặt trăng nên không ước định được thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Theo những lần lật sách, thời gian cũng lặng yên trôi qua.
…
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Sở Thiên Nam ước chiến với La Hồng nhưng lại nhận kết cục thất bại thảm hại, ngay cả bội kiếm Thuần Quân mà Hạ Hoàng ban tặng cũng bị La Hồng tước đi.
Tin tức nóng hổi này như biến thành cơn lốc xoáy, quét qua cả nước Đại Hạ.
Ngay cả trong kinh thành cũng nhận được tin.
Một ngày này, Hoàng Bảng thay đổi.
Nó như xô nước dập tắt tin tức ôn ào trong nhiều ngày qua, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ở Tắc Hạ học cung.
Lý Tu Viễn cầm trong tay một cuốn sách vàng, đây chính là danh sách trong Hoàng bảng.
Trong học cung, nhiều học viên cũng đã có cuốn sách này.
Bọn họ đều là thiên tài từ khắp nơi trong thiên hạ, thân phận vô cùng tôn quý, có được cuốn sách này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tại quán trà ở huyện An Bình.
Các khách giang hồ đang vây quanh một vị giang hồ nghĩa hiệp cầm cuốn sách vàng trong tay, ai nấy đều nhìn không dứt mắt.
Trấn Bắc Vương phủ.
Trấn Bắc Vương đang ngồi nghỉ trong đình, không gian tĩnh lặng, lộ ra mấy phần hiu quạnh.
Một thân ảnh xuất hiện như bóng ma, lẳng lặng đến bên cạnh Trấn Bắc Vương, mở miệng nói: “Vương gia, công tử đã đánh bại Gia Luật Sách ở trong Thiên Cơ bí cảnh, ba ngày trước lại vừa đánh bại Sở Thiên Nam… Hiện giờ vị trí trong Hoàng bảng đã có sự thay đổi, công tử có lẽ là đã lọt vào một trong ba hạng đầu trong Hoàng bảng rồi ạ.”
Trấn Bắc Vương híp mắt, trên mặt mang theo nét cười vuốt chòm râu, sắc mặt hồng hào như vừa trải qua chuyện vui: “Ba người đứng đầu trong Hoàng bảng sao? Cái đó không chắc, dù sao tiểu tử La Hồng này cũng lợi dụng một ít ngoại lực từ bên ngoài, không thể nói trước được, nói chung, hẳn là có thể lọt vào năm thứ hạng đầu trong Hoàng bảng đi.”
Trấn Bắc Vương nói xong, khóe miệng cong lên cười vui vẻ.
“La Hậu năm đó à, ngay cả hai mươi hạng đầu Hoàng bảng còn không lọt vào được, về sau thì đột phá lên Tam phẩm, kết quả là vĩnh viễn không được lưu danh trong Hoàng bảng. Tên đó tệ hơn cháu ta nhiều.”
Trấn Bắc Vương cười nói.
Chương 278 Có lẽ đây là lần quật cường cuối cùng của ta (1)
Ngay khi vừa ngừng nói được một lúc thì cuốn sách vàng đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
“Bắt đầu rồi, vị trí trên Hoàng bảng thay đổi!”
Bóng đen nói.
Trấn Bắc Vương ngưng mắt, thu lại nụ cười trên mặt, đợi đến khi ánh sáng vàng nhạt kia biến mất, ông mới mở cuốn sổ ra.
Hoàng bảng được đổi mới, tự động gạch tên những thiên tài đã chết, là do các Viện trưởng của Tư Thiên Viện thay đổi, cực kỳ đáng tin cậy và quyền uy.
Lật lại danh sách sau khi Hoàng bảng thay đổi, ánh mắt của Trấn Bắc Vương dừng ở cái tên đầu tiên.
“Hạng nhất Hoàng bảng, Vân Trùng Dương.”
“Vân Trùng Dương, tuổi mười tám, là thiếu cung chủ của Côn Luân Cung, tu vi: Đạo tu Tứ phẩm, tu sĩ Đạo Anh cảnh, trời sinh thông minh, rất có thể chính là do Thượng Thanh chân tiên của Côn Luân Cung chuyển thế.”
Lướt tầm mắt xuống.
“Hạng hai Hoàng bảng, La Hồng.”
“La Hồng, tuổi mười tám, là cháu trai của Trấn Bắc Vương, từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ là năm mươi bảy ngày, tu vi: Kiếm tu Ngũ phẩm Mệnh Kiếm cảnh, rất có thể đang cất giấu “Bắc Đẩu Kinh (tàn)” của Côn Luân Cung, nhận được truyền thừa pháp thuật của tiên nhân, chiến tích: trấn áp Gia Luật Sách, đánh bại Sở Thiên Nam.”
Hạng hai trong Hoàng bảng…
Ngay tại khoảnh khắc này, thiên hạ còn đang ồn ào náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh lại.
Ngày Hoàng bảng thay đổi, cả thiên hạ như yên tĩnh trở lại.
Trấn Bắc Vương xem danh sách tên viết trên bảng, trong lòng cũng có mấy phần thổn thức.
Đám lão già ở Tư Thiên Viện kia, vậy mà thật sự cho La Hồng xếp thứ hai, vốn dĩ, trên thực tế, Trấn Bắc Vương chỉ cần La Hồng xếp vị trí thứ năm cũng đã ổn rồi.
Dù sao thì việc La Hồng đè ép Gia Luật Sách, đánh bại Sở Thiên Nam cũng phần nhiều là mượn ngoại lực để chiến thắng. Nếu không mượn được ngoại lực mà chỉ dựa vào thực lực bản thân, e rằng đến cơ hội hòa cũng không có.
"Vương gia... Đây là... nâng giết (*) sao?"
(*) Nâng 1 người lên cao để người ta trở thành đích ngắm của những người khác.
Bóng người ẩn hiện trong bóng tối, hình như có đôi chút do dự, mở miệng hỏi thăm.
"Nâng giết?"
"Khả năng này... Không phải là không có. Chỉ có điều Tư Thiên Viện vốn lệ thuộc vào Côn Luân Cung, Côn Luân Cung là tổ đình của Đạo môn, sẽ không làm ra loại chuyện như nâng giết này, có lẽ là vì thấy được thiên phú La Hồng, hoặc là thấy tiềm lực của La Hồng."
Mặt mày Trấn Bắc Vương rạng rỡ, nói.
Con số tu hành năm mươi bảy ngày kia, nhìn vào thực chói mắt, khiến người khác giật mình.
Chưa đến hai tháng đã có thể đạt tới trình độ này, rốt cuộc là yêu nghiệt đến mức nào vậy?
Có lẽ chỉ có Vân Trùng Dương, người được xem là chân tiên chuyển thế của Côn Luân Cung mới có thể trấn áp được.
"Kể từ hôm nay, danh tiếng của công tử sẽ vang xa khắp bốn phương thiên hạ."
Trong bóng tối bóng đen kia nhẹ nhàng xuýt xoa nói.
Trấn Bắc Vương khẽ nở nụ cười, vuốt râu, ánh mắt rạng rỡ.
"Tháng tới, không phải là sinh nhật của bổn vương hay sao?"
Trấn Bắc Vương đột nhiên lên tiếng.
Bóng người ẩn hiện trong đêm tối kia cũng giật mình.
"Sao vương gia lại đột nhiên lại nhắc đến việc này? Bao năm rồi, vương gia rất ít khi tổ chức sinh nhật."
Bóng đen nghi ngờ hỏi.
Trấn Bắc Vương đứng thẳng người, dạo bước dọc hành lang, nói: "Vầy thì lần này sẽ làm, hơn nữa còn phải làm thật lớn."
"La Cuồng ta cũng đến lúc rút kiếm rồi, nếu không, sợ rằng người người lại tưởng La gia hiền lành có thể tuỳ tiện bắt nạt."
Trong bóng tối, dáng người vốn dĩ nhỏ bé, hô hấp nhẹ nhàng đến nỗi khó mà nhận ra, ngay lúc lời nói của Trấn Bắc Vương vừa dứt, bỗng phát ra tiếng thở dồn dập.
...
Kim Trướng Vương Đình
Thân trên lõa lồ, mồ hôi theo từng thớ thịt lăn xuống càng làm nổi bật thân thể vô cùng cường tráng của Gia Luật Sách. Một tì nữ mang theo ánh mắt ái mộ đi vào, Gia Luật Sách nhận danh sách Hoàng bảng từ tay tì nữ, cẩn thận xem xét thứ tự, mắt như có gai đâm vào.
"La Hồng..."
Gia Luật Sách lẩm bẩm, bị một người chỉ mới Lục phẩm đánh bại, Gia Luật Sách như trở thành trò cười toàn thiên hạ, giờ đây, Hoàng bảng cũng đã có, danh sách cũng rõ tên, sự sỉ nhục của y, lại trở thành chiến tích của La Hồng, chẳng khác nào một bàn tay hung hăng tát mạnh vào mặt y.
Trên Hoàng bảng, y xếp thứ ba, thậm chí vượt trên cả Sở Thiên Nam, danh sách vẫn biểu đạt sự khen ngợi với y như cũ, nhưng đối với y bây giờ, những lời khen ngợi này chẳng khác nào những lời sỉ vả.
Y là kẻ thất bại, dựa vào gì mà được khen ngợi đây?
Ném Hoàng bảng đi, Gia Luật Sách rút thanh loan đao, tiếp tục tu luyện.
Dù là tu luyện đến kiệt sức thì sao chứ?
Không sánh bằng người khác, vậy càng phải cố gắng nhiều hơn nữa, chỉ có vậy, mới có cơ hội vượt qua mục tiêu y đặt ra.
Ánh mắt Gia Luật Sách sáng rực, đôi con ngươi tràn ngập ý chí chiến đấu.
"Hi vọng lần sau gặp lại, ta và ngươi có thể thoải mái đánh một trận!"
Gia Luật Sách gầm nhẹ một tiếng, từng tia máu trong cơ thể thêm sục sôi, y đè nén thực lực bản thân, không để bản thân đột phá Tứ phảm.
Tu hành phân làm chín bậc, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm.
Từ Thất trở xuống là hạ phẩm; Tứ, Ngũ, Lục là trung phẩm, một khi đã đạt được Tam phẩm, cũng là lúc dấn chân vào phạm vi thượng phẩm.
Đạt đến cảnh giới của thượng phẩm, sẽ được xứng danh siêu phàm, là cảnh giới mà phàm nhân không thể nào tưởng tượng được.
Vậy nên Gia Luật Sách không muốn cứ như vậy đặt trân vào Tam phẩm, y muốn tu đến cực hạn của Tứ phẩm, chân chính trở thành vô địch trong cufngc ấp!
Dù có là La Hồng, Sở Thiên Nam hay Vân Trọng Dương, y đều phải trấn áp!
Chỉ có như vậy, mới có thể xưng là vô địch trong cùng cấp!
...
Nghe được lời khen ngợi của Tiểu Đậu Hoa, La Hồng cũng cười theo, ném Thuần Quân cùng với kiếm Thiên Cơ sang cho nàng cầm.
“Tiểu kiếm thị, dưỡng kiếm cho tốt vào.”
La Hồng nói.
Bây giờ La Hồng đã biết tác dụng của kiếm thị nên đương nhiên phải lợi dụng cho tốt rồi.
Vai trò của kiếm thị chính là làm vỏ kiếm, kiếm chủ chính là một thanh kiếm tốt, nếu kiếm được uẩn dưỡng thỏa đáng thì khi ra khỏi vỏ sẽ phát ra kiếm khí chấn động Cửu Châu.
“Thuần Quân cũng phải dưỡng sao?” Một tay của Tiểu Đậu Hoa ôm kiếm Thiên Cơ, một tay cầm Thuần Quân, tò mò hỏi: “Sở Thiên Nam có tới đây để đoạt lại nó không?”
La Hồng quay người lại, hừ một tiếng khinh thường, tức giận nói: “Đợi tên đó đoạt được rồi nói sau, thứ đã vào tay của bổn công tử, còn mong lấy lại?”
Tiểu Đậu Hoa đã hiểu, nghiêm túc gật đầu.
Ở nơi xa.
Khổ Nguyệt hòa thượng cụt một tay, bộ tăng bào màu trắng đang bay phất phới theo cơn gió, đôi giày bằng rơm giẫm lên tảng đá vụn dưới mặt đất, bước đến bên cạnh La Hồng.
La Hồng nhìn y, vị hòa thượng này lại tới đây nói giáo lý với hắn?
Dường như Khổ Nguyệt hiểu La Hồng đang nghĩ gì trong đầu, chắp tay trước ngực.
“Đạo của La thí chủ đã cho tiểu tăng lời dẫn dắt rất lớn, cũng giúp tiểu tăng hiểu ra rất nhiều điều, cũng ngộ ra Thiền của chính mình.”
“Lần này tiểu tăng tới không phải để cùng luận Thiền gì với thí chủ, mà là muốn mời thí chủ đến Vọng Xuyên Tự một chuyến.”
Hòa thượng Khổ Nguyệt lên tiếng.
Y chân thành nói tiếp: “Vọng Xuyên Tự có một tòa Phật pháp vạn năm tuổi, trong lòng của La thí chủ có Phật, nhưng tiểu tăng nhận thấy rằng thí chủ vẫn chưa hiểu hết về Phật, có lẽ khi đi tới Phật tháp một chuyến thì thí chủ có thể ngộ ra nhiều điều có thể giúp ích cho sau này hơn.”
Hòa thượng Khổ Nguyệt nói tiếp.
La Hồng ngạc nhiên, hắn hiểu ý của Khổ Nguyệt khi y nói hắn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được ý phật.
Thiên Thủ Tà Phật kia, cho dù hiện tại La Hồng có dùng mặt nà Tà Quân hỗ trợ thì cũng chỉ có thể gọi được Phật Trăm Tay, vẫn còn cách rất xa so với Phật Nghìn Tay.
Đó là sự chênh lệch về ý chí tinh thần, rất khó để cải thiện được trong một thời gian ngắn ngủi.
Nhưng những lời nói của Khổ Nguyệt đã mở một hướng đi mới cho La Hồng.
Vọng Xuyên Tự sao?
Không lẽ đi một chuyến tới Phật tháp vạn năm đó là có thể tu luyện hoàn chỉnh chiêu thức Thiên Thủ Tà Phật sao?
La Hồng nghĩ thầm trong đầu.
Nhưng mà, Tà Phật… có thể được coi là chân Phật hay không?
“Nếu có thời gian rảnh thì bổn công tử ta sẽ tới đó một chuyến.”
La Hồng nói.
Hòa thượng Khổ Nguyệt nghe thế, hai mắt sáng lên.
“Vậy thì ta sẽ đợi tin của công tử, tiểu tăng sẽ quét dọn giường chiếu nghênh đón. Xả thân trừ ma nhưng vẫn có thể giữ vững bản tâm, chỉ cần trong lòng có Phật thì dù có đặt chân lên núi thây biển máu cũng có thể tĩnh tâm như bồ đề. Công tử không biết sợ hãi thật khiến cho tiểu tăng kính nể, mong một ngày nào đó có thể cùng công tử bàn luận về Thiền của Phật, cùng ăn cơm chay.”
“Thí chủ, tiểu tăng đã hiểu.”
“A Di Đà Phật.”
“Công tử từ bi.”
Hòa thượng Khổ Nguyệt cảm giác trong người y như đã thanh thản, nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau nhiều ngày khổ cực đi tìm chân lý và thiên cơ, ngay lúc này, tất cả ý niệm trong đầu đều đã thông suốt, y nở nụ cười đầy thiện ý với La Hồng, rồi quay tăng bào trắng rời đi.
Dù rằng cánh tay của y đã bị La Hồng chém đứt, nhưng không hề oán hận nửa câu, trong lòng như có tiếng Bồ Đề thì thầm.
La Hồng ngơ ngác nhìn bóng lưng của Khổ Nguyệt dần khuất tầm mắt.
Cái gì?
Ngươi hiểu cái gì?
Sao ta không hiểu gì hết, xả thân trừ ma là có ý gì?
Ngươi đang coi thường ai đó?
Bổn công tử ta là ma đó!
Ta đã múa ma kiếm ngầu với uy nghiêm như vậy rồi, sao ngươi còn khen được thế hả?
Lời khen này của ngươi khiến bản công tử không kịp đề phòng, lạnh cả sống lưng đấy biết không hả!
La Hồng không nói nên lời.
Hắn vốn tưởng rằng, nhát kiếm cuối cùng, cho thấy phong thái hào hùng của ma kiếm A tu la kia thì ít nhất sẽ khiến cho đám học viên trong học cung kinh sợ hắn.
Với tính cách của hòa thượng Khổ Nguyệt thì không phải là nên hét một tiếng yêu quái sao?
Kết quả ngươi còn tán thưởng ta.
La Hồng thở dài, ma kiếm A tu la, tiểu tỷ tỷ áo đỏ à, ngoại trừ việc hút khô ta thì ngươi chẳng tạo nên được chút mặt mũi nào cả.
Trước lời mời của Khổ Nguyệt, La Hồng vẫn còn đang lưỡng lự, Phật tháp này hắn có nên ghé qua một chuyến hay không?
Lý Tu Viễn ôm theo La Tiểu Tiểu đi tới, nhìn La Hồng đầy ẩn ý.
“Không ngờ tiểu sư đệ có thể thành công ngưng tụ Hư tướng Thánh nhân, thật xứng đáng là tiểu sư đệ của Lý Tu Viễn ta.”
La Hồng cảnh giác nhìn Lý Tu Viễn.
“Rất khó để tập hợp được Chân Ngôn Thánh Nhân, tiểu sư đệ nên tiếp tục tới Tàng Thư Các chăm chỉ đọc sách, đọc nhiều sách thì mới tập hợp được nhiều Chân Ngôn Thánh Nhân, nếu không về sau muốn ngưng tụ đi chăng nữa thì cũng không có điều kiện tốt như vậy đâu.”
Lý Tu Viễn nói.
La Hồng nghe xong, sắc mặt liền thay đổi..
“Nhị sư huynh! Có chuyện gì thì từ từ nói.”
La Hộng vận kiếm khí trong kinh mạch, có xu hướng ngày một nhiều lên.
Chợt cánh tay của Lý Tu Viễn hạ xuống, đặt trên vai La Hồng.
La Hồng chỉ cảm thấy Kiếm khí mạnh mẽ trào ngược trong cơ thể hắn trong nháy mắt bình yên như một con sói đói bỗng hóa thành thỏ trắng.
Hít sâu một hơi, thực lực của Lý Tu Viễn rất khó lường trước.
“Tiểu sư đệ, chữa trong sách tựa như ngọc, chữ quý như vàng, sư huynh coi trọng ngươi!”
Lý Tu Viễn cười.
Nhẹ nhàng đẩy một cái.
La Hồng bị đẩy vào Tàng Thư Các.
Lại một lần nữa cánh cửa được đóng lại.
Chương 275 Mặc đao bổ thánh chỉ, công tử vốn là ma (3)
Lý Tu Viễn giơ tay vào khoảng không, Hạo NhiênChính khí đổ xuống, nhắm vào cánh cửa, lần lượt khóa chặt từng chốt một.
Phía sau cánh cửa, truyền ra tiếng kêu gào thê lương của La Hồng.
“Cho ta ra ngoài!!!”
Lý Tu Viễn tựa lưng vào cửa, một tay ôm La Tiểu Tiểu đang sững sờ, một tay che miệng, lắc đầu thở dài.
“Sư huynh cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi.”
“Đọc nhiều sách, học được nhiều Ý Chí Thánh Nhân, làm theo lẽ phải… đó mới là Chính đạo.”
Đối tới tiểu sư đệ này, y đã tận tâm hết lòng giúp đỡ rồi.
…
Ở Tác Bắc, cát vàng phủ đầy trời.
Trên thành, dưới thành, cùng dõi theo.
Làn gió nhẹ phảng phất mang theo lớp cát mịn đang phủ trên mặt đất cùng với cẩm bào của Từ Uẩn.
Trong tay ông ta đang cầm thủ dụ, là thủ dụ của thái tử.
Kỳ thực Từ Uẩn biết rõ thái tử đang muốn làm gì, y muốn nhân cơ hội này làm suy yếu tầm ảnh hưởng của La Nhân Đồ đối với quân binh, mở đường cho Sở gia tiếp quản hắc kỵ dễ dàng hơn.
Thế nhưng, nói thì dễ chứ làm mới khó.
Nghĩ tới đây, việc nên làm Từ Uẩn vẫn phải làm, ông ta là Tự khanh của Đại Lý Tự, nguyện một lòng trung thành với Hạ Hoàng
“Mở cổng thành, thánh chỉ tới.”
“Lúc này Hạ Hoàng đang bế quan, thái tử cầm quyền, thấy thủ dụ của thái tử cũng như thấy thánh chỉ.”
Từ Uẩn vung tay, nâng cuộn thánh chỉ được làm từ tơ lụa vàng lên, nói.
Ở thành lâu, một vị chủ tướng khoác hắc giáp bình tĩnh quan sát, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có ý định mở cổng thành.
Xung quanh đều tĩnh lặng.
Tĩnh lặng đến mức khiến người khác nổi điên.
“Thỉnh La tướng quân ra ngoài thành tiếp thánh chỉ.” Từ Uẩn nâng thánh chỉ hồi lâu, mới chậm rãi nhắc lại, giọng nói cất lên như tiếng chuông, vang vọng khắp thành trì.
Tiếng giáp lạch cạch truyền đến.
Phía trên cổng thành, từng vị chủ tướng khoác hắc giáp từ từ bước ra ngoài.
Bọn họ lẳng lặng đứng trên thành trì, nhìn xuyên qua bức tường phòng thủ, thản nhiên nhìn xuống dưới thành lâu, thấy một mình Từ Uẩn đang đứng nâng thánh chỉ.
Không chỉ vậy, phía trên tường thành, vô số binh lính khoác hắc giáp từ từ xuất hiện, những chấm đen từ đằng xa đều cùng nhìn về hướng của Từ Uẩn thông qua lớp tường thành.
Từ Uẩn đối mặt với ngàn vạn ánh mắt dõi theo, tuy bề ngoài không lộ bất cứ cảm xúc nào nhưng trong lòng có chút hoảng loạn.
Thái độ này của hắc kỵ, còn thái độ của La Hậu… xem chừng là muốn gây sự rồi.
Nhưng La gia đã nhịn nhục nhiều năm rồi, thật sự có gan rút đao sao?
Có phải vì lần trước Trần Thiên Huyền đã đấu một trận với Gia Luật A Cổ Đóa trên thảo nguyên, dùng một kiếm mở Thiên môn, tiến vào cảnh giới Lục Địa Kiếm Tiên, nên mới tăng thêm sức mạnh cho La gia?
Từ Uẩn hít sâu một hơi, giữ vững tâm trí.
Ông ta mở cuộn thánh chỉ ra.
Từ tốn đọc lên: “Thủ dụ của thái tử, tướng quân La Hậu điều binh đến huyện An Bình, khiến chủ tướng Triệu Tinh Hà bỏ qua luật pháp của Đại Hạ, tự ý xuất binh, tội không thể tha, đó là phạm luật, tướng quân có tội nên phạt bổng lộc một năm, chiếu cáo toàn quân, phải tự đóng cửa ở trong thành hối lỗi, không được bước ra khỏi thành nửa bước, khâm thử.”
Vừa dứt lời.
Trên cổng thành.
Ánh mắt của từng vị chủ tướng như bùng lên ngọn lửa, đằng đằng sát khí.
Không chỉ đám chủ tướng mà vô số binh sĩ trong thành cũng vô cùng tức giận, hệt như sói hoang đang gầm gừ.
GIữa thiên địa, dường như chỉ còn lại một màu máu.
Sắc mặt của Từ Uẩn khẽ thay đổi, ông ta có cảm giác như chính mình đang đối diện với cơn sóng tử thần của biển cả.
Một màu máu mang theo khí thế áp bách mà đến.
Đây là… quân thế?
Cho dù Từ Uẩn có là cao thủ Nhất phẩm đi nữa thì trong đầu ông ta hiện giờ chỉ còn có ý nghĩ muốn thoái lui.
Két… Két…
Ngay lúc bầu không khí đang bị kéo căng đến nghẹt thở.
Cổng thành đã đóng từ lâu dần được mở ra.
Tựa như lớp bụi đã đóng mạng ở đây nhiều năm, âm thanh kéo cửa chói tai như tiếng sấm, tách lớp bụi ra từng mảng.
Kế đó ông ta nhìn thấy một bóng người khoác hắc giáp, bên hông giắt một thanh đao, tay đặt lên chuôi, đi từng bước ra khỏi thành.
“La tướng quân…”
Từ Uẩn nhìn La Hậu, cố chịu đựng cảm giác áp lực đè nén do quân binh mang lại, mở miệng nói.
Nhưng La Hậu phớt lờ, đi đến trước mặt ông ta.
Tay tháo mũ giáp trên đầu xuống, hiện lên khuôn mặt phúc hậu đang mỉm cười, tóc mai bay tán loạn theo gió.
Từ Uẩn cũng cười theo.
Tiếp theo đó, nụ cười trên mặt ông ta chợt cứng đờ.
Ông ta thấy La Hậu rút đao ra.
“Hạ Cực còn chưa phải là Hạ Hoàng, cũng xứng để hỏi tội ta sao?
Cùng lúc đó, tiếng leng keng văng vẳng khắp nơi.
Trên thành lâu, bảy chủ tướng không chút biểu cảm rút thanh đao ra, tướng sĩ trong thành cũng đồng loạt rút đao theo.
Ánh sáng phản chiếu từ thanh đao chói lóa xuyên thủng qua bầu trời đầy sao.
Một đao chém thẳng xuống.
Ngay lập tức Từ Uẩn khởi động khí tức Nhất phẩm, để lại thánh chỉ, chạy xa trăm trượng không ngoái đầu lại.
Tại vùng đất được phủ đầy cát bỗng xuất hiện vết nứt rộng hơn trăm trượng như muốn nuốt chửng cả vùng đất này.
Thánh chỉ Hoàng Kim mơ hồ bộc phát ra uy áp.
Nhưng dưới một nhát đao chém xuống, lập tức bị chẻ làm đôi, rơi thẳng xuống đất.
Một đao chém đứt thánh chỉ.
Đôi giày bằng giáp sắt của La Hậu giẫm mạnh lên, đá thánh chỉ văng xuống nền đất đầy cát, ông liếc nhìn về phía Từ Uẩn ở đằng xa, nở một nụ cười hiền hậu.
Kế đó, xoay người, phủi tay sạch sẽ.
Thu đao, về thành.
Chương 276 Thiếu niên không biết tà sát quý (1)
Sở Thiên Nam ước chiến với La Hồng, cuộc giao tranh hoành tráng như vậy cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Không một ai ngờ được rằng Sở Thiên Nam – người đứng hạng thứ hai trong Hoàng bảng lại phải ăn quả đắng trong Tắc Hạ Học Cung, bại khi áp cảnh chiến đấu với La Hồng. Cho dù sau đó, có bỏ qua thể diện khôi phục thực lực Tứ phẩm thì vẫn thảm bại, ngay cả bội kiếm của chính mình, một trong những thanh kiếm vang danh thiên hạ - Thuần Quân cũng bị đoạt đi.
Lúc mọi người biết được tin tức này, chỉ dùng một từ “thảm” để hình dung.
Nhóm khách giang hồ nhìn nhau, trong lòng vui sướng vô cùng, không bao lâu thì tụ lại thành nhóm rồi cùng trở về huyện An Bình, truyền tai kể nhau nghe, tập trung rôm rả ở tửu lâu, thậm chí có kẻ cnf may mắn được vài khách giang hồ hào hiệp tính tiền rượu cho.
Mà những học viên trong học cung cũng đều trở về học cung của mình để tu luyện, thậm chí còn càng thêm có động lực hơn trước kia.
Quả thực họ đã bị trận chiến của La Hồng và Sở Thiên Nam kích thích.
Đây chính là sức mạnh bùng phát sau khi bị kích thích.
Mà việc La Hồng đang bị nhốt trong Tàng Thư Các càng khiến cho đám học viên bị kích thích hơn. Nhìn thấy La Hồng dù tiến bộ rất nhanh những vẫn không ngừng nỗ lực, chăm chỉ, bọn họ cảm thấy áp lực ngày càng nặng nề.
Một người có thiên phú tốt hơn ngươi còn đang không ngừng cố gắng, ngươi có tư cách gì để lười biếng cơ chứ?
Tiểu Đậu Hoa đang uẩn dưỡng kiếm khí trong kiếm trì tại Kiếm Các.
Nàng nghiêm túc uẩn dưỡng kiếm Thiên Cơ và kiếm Thuần Quân mà La Hồng đã giao cho mình, công tử có thiên phú yêu nghiệt như vậy nên nàng không để thể trở thành gánh nặng cho công tử được.
Thân là kiếm thị, nàng nhất định phải cố gắng dưỡng kiếm, đuổi theo bước chân công tử, nuôi ra bội kiếm xứng với công tử.
Còn Lý Tu Viễn ôm La Tiểu Tiểu tới bên dưới gốc đào cùng đọc sách. La Tiểu Tiểu thích nghe kể truyện, Lý Tu Viễn dịu dàng trích dẫn kinh điển cho cô bé, kể đủ thể loại cho cô bé nghe.
Thân là trạng nguyên của Đại Hạ nên việc kể chuyện cổ không làm khó được y.
Quảng trường bị hư hại của học cung nay đã khôi phục lại như cũ, mọi thứ đều đâu vào đấy, dần phát triển lên.
…
Tàng Thư Các.
Sau một hồi gào thét, kêu xin mở cửa mà không được, cuối cùng La Hồng đành bỏ cuộc.
Khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị tu luyện nâng cao tu vi của bản thân.
Hắn lật cuốn sách da ngừi ra.
Nhân vật: La Hồng.
Tội ác: +10286
Cấp bậc: 4
Danh hiệu: Đại Phôi Đản.
Chủng tộc: Nhân tộc (người phàm), Atula (Chưa kích hoạt)
Công pháp tu luyện: “Vong Linh Tà Ảnh (tàn)”, “Kiếm Khí Quyết”, “Uẩn Kiếm Quyết”.
Tinh thần tu pháp: “Bắc Đẩu Kinh (tàn)”
Thuật pháp: “Thiên Thủ Tà Phật”
Kiếm pháp: “Hóa Long Kiếm”
Cảnh giới: Ngũ phẩm (Nguyên Sát), Ngũ phẩm (Mệnh Kiếm), Ngũ phẩm (Luyện Cương), Lục phẩm (Tu Thân).
La Hồng lật xem trang giao diện, tất cả dữ liệu về hắn đều được hiển thị đầy đủ.
Số tội ác tăng không nhiều, chuyện này nằm ngoài dự đoán của La Hồng.
“Ở trên đường dài, ta đã giết chết khâm sai u Dương Phi, còn ra lệnh cho hắc kỵ giết hàng trăm người… Sao số tội ác lại không tăng lên dù chỉ một chút, không lẽ… ta làm người xấu còn chưa đủ sao?”
La Hồng không biết nên nói gì.
Mà tại sao đám khách giang hồ và người dân ở huyện lại không sợ hắn chút nào?
La Hồng nghiêm túc tự hỏi chính mình, có chút đau lòng, không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là do sự xuất hiện của cái tên người Hồ Nhị phẩm kia đã làm xáo trộn mọi thứ.
Tên người Hồ Nhị phẩm kia là cường giả của Kim Trướng Vương Đình, lúc đó gã cũng có mặt để giết chết La Hồng nên đương nhiên sẽ làm cho dân chúng tức giận.
“Không thể nào, không lẽ đám khách giang hồ và những dân chúng thực sự tin rằng đó là thánh chỉ giả sao? Cho nên mới không sợ, thậm chí còn khen ta nữa?”
La Hồng cảm thấy hắn đang tự lấy đá đập vào chân mình.
Có lẽ lúc đó hắn không nên nói bất cứ lời thừa thãi nào cả, trực tiếp một nhát chém chết u Dương Phi là được rồi.
Cứ giữ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn, vậy mới khiến cho không ít người tức giận và tích được nhiều tội ác hơn.
Còn về phần số tội ác được tăng thêm tầm một trăm điểm kia, La Hồng cảm thấy đó là do hắn đã đánh Sở Thiên Nam.
“u Dương Phi… Thật ngu xuẩn!”
La Hồng nhịn không được mắng, cho dù u Dương Phi đã chết, La Hồng vẫn cứ phải mắng.
Tại vì u Dương Phi hợp tác với tên người Hồ kia nên mới khiến La Hồng bị tổn thất mất một lượng lớn tội ác!
Vậy nên khi mắng chửi u Dương Phi La Hồng chẳng hề cảm thấy có chút áp lực tâm lý nào.
“Người Hồ này… từ kinh thành tới, xem ra u Dương Phi này có liên quan đến vị trong thâm cung kia.”
La Hồng cau mày, hắn đã nghe Lạc Phong kể qua tình hình hiện giờ trong kinh thành.
Dù sao thì La Hồng cũng nhiều lần bị tập kích, nếu không hiểu rõ tình hình thực tế, không biết vì sao mình lại bị vây giết thì sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Hạ Hoàng lập nữ nhân người Hồ làm phi, Huyền Ngọc phi…”
La Hồng ngồi khoanh chân trong Tàng Thư Các, trầm mặc suy nghĩ, nhưng suy nghĩ chưa bao lâu liền lắc đầu.
Huyền Ngọc phi kia chắc chắn là kẻ địch chính của La Hồng hắn, thậm chí là toàn bộ cả La gia.
Còn về phần Hạ Hoàng, La Hồng nhớ tới ý chí thiên tử hiện ra lúc trước ở trong học cung và lần hắn cướp đoạt ý chỉ kia liền cảm thấy có chút áp lực.
Chỉ mới là ý chí thôi mà đã đáng sợ như vậy rồi, rốt cuộc Hạ Hoàng mạnh đến mức nào?
Trần quản gia hình như đã là Lục Địa Kiếm Tiên, không biết có địch nổi không?
Hơn nữa, rốt cuộc thì Trần quản gia đã đi đâu? Sao đã vào Lục Địa Kiếm Tiên rồi mà lại chẳng thèm về nhà hỏi thăm lấy một tiếng, tốt xấu gì hắn cũng đã tiêu phí đan dược hiếm có kia mà.
Suy nghĩ một lúc, La Hồng tự cảm thấy thực lực của bản thần vẫn còn quá yếu.
Chương 277 Thiếu niên không biết tà sát quý (2)
Ánh mắt rơi xuống cột cảnh giới, La Hồng không nhịn được khẽ cong khóe miệng.
Dù rằng lần tu luyện này có khó khăn và gian khổ hơn, nhưng cũng thu được kết quả tốt.
“Tà tu Ngũ phẩm… Nguyên Sát cảnh.”
“Tu vi Kiếm đạo cũng là Ngũ phẩm, còn cảnh giới Võ tu là Lục phẩm, cùng với cảnh giới Nho tu Lục phẩm Tu Thân cảnh nữa.”
“Trong Nê Hoàn Cung còn thừa ba mươi năm kết tinh pháp lực, cho thấy là thực lực tu luyện của ta cũng không hề yếu…”
Bất tri bất giác, tu vi của hắn đã trở nên… phong phú như vậy rồi.
Đúng vậy, phải dùng từ “phong phú” để hình dung.
Võ tu hay Nho tu, … từ trước tới giờ thực ra La Hồng cũng không chú ý đến nhiều lắm, Võ tu chỉ đơn giản dùng đan dược để đập ra cảnh giới. Đối với La Hồng mà nói thì chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi.
Việc dùng nhục thân giao chiến khá hiếm gặp, lần cận chiến với Sở Thiên Nam như vừa rồi, đó là tình huống đặc biệt, sức mạnh trong cơ thể tập trung lại một chỗ quá nhiều, chỉ có cận chiến mới là phương pháp xả bớt sức mạnh.
Chủ yếu La Hồng vẫn tập trung tu luyện Tà tu, sử dụng Tà Ảnh để vây đánh địch nhân.
Tà tu mới là đạo lâu dài mà hắn nhắm đến.
Còn về phần Nho tu, tại sao có thể tu đạt tới Lục phẩm, La Hồng cũng không biết.
Có lẽ là do lĩnh hội chân ngôn thánh nhân nên đạt được đi, vậy nên cuốn sách nhỏ mới ghi nhận tu vi của hắn là Lục phẩm.
“Tuy rằng ngoài việc dùng để trấn áp Tà tu ra thì Nho tu không còn tác dụng nào khác, nhưng có còn hơn không.”
La Hồng thở dài.
Hạo nhiên chính khí của Nho tu có tác dụng rất lớn trong việc áp chế Tà tu, nhưng… để đối phó với Tà tu, La Hồng hắn nào cần đến thủ đoạn của Nho tu?
Với phương pháp tu luyện của hắn thì có bao nhiêu Tà tu, hắn hấp thụ hết bấy nhiêu!
Có thể hấp thu tà sát cho mình dùng, so ra hắn còn tà hơn cả Tà tu nữa.
Hắn mới đúng là khắc tinh của Tà tu!
Vì thế tu vi của Nho đạo đối với La Hồng mà nói có chút vô vị, ngược lại còn làm ảnh hưởng đến cảm quan của hắn trong mắt người đời, khiến hắn không thể tự do phóng thích tội ác ra ngoài được.
Cất cuốn sổ da người đi, La Hồng không tiếp tục nghiên cứu nữa.
Sau khi hiểu rõ hoàn cảnh của mình hiện giờ, La Hồng khoanh chân bắt đầu củng cố tu vi nhưng không phải là tu vi Tà tu.
Hắn vừa mới đột phá đến Ngũ phẩm Nguyên Sát, tà sát khí bên trong đan điền đã bị tiểu tỷ tỷ Atula hút sạch, La Hồng không biết làm gì hơn ngoài bất lực và tuyệt vọng.
Mà việc tích lũy tà sát khí là một quá trình rất dài.
Thiếu niên không biết tà sát quý, già rồi nhìn kiếm rỗng rơi lệ.
Đương nhiên, đây cũng có thể coi như là một lời nhắc nhở cho La Hồng. Nếu hắn muốn sử dụng ma kiếm Atula thì với thực lực hiện giờ vẫn là chưa đủ.
Cho nên, nếu muốn một ngày nào đó có thể múa ma kiếm tự do trên trời cao thì ít nhất tà sát khí phải nhiều gấp mấy trăm lần so với hiện giờ.
Như vậy, khi đó hắn mới có thể chém hơn mấy trăm nhát kiếm.
La Hồng không để ý đến Tà tu nữa mà chải vuốt kiếm khí trong kinh mạch một lúc lâu. Loại cảm giác như bị tê liệt kia khiến cho chóp mũi La Hồng đổ đầy mồ hôi.
Sau khi hoàn tất, La Hồng đứng dậy bắt đầu đọc sách.
Phải đọc sách, không đọc sách là không được ra ngoài, mà không được ra ngoài thì không làm chuyện xấu được.
Muốn nhị sư huynh mở chốt khóa thì phải ngưng tụ ra đủ chân ngôn Thánh Nhân.
Đương nhiên, hắn vừa ngưng tụ ra chân ngôn thánh nhân rồi nếu muốn ngưng tiếp có lẽ không dễ dàng như trước, cần phải tốn thời gian hơn nhiều.
Thư trung vô nhật nguyệt, luân chuyển bất tự tri.(*)
(*) Trong sách không có mặt trời hay mặt trăng nên không ước định được thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Theo những lần lật sách, thời gian cũng lặng yên trôi qua.
…
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Sở Thiên Nam ước chiến với La Hồng nhưng lại nhận kết cục thất bại thảm hại, ngay cả bội kiếm Thuần Quân mà Hạ Hoàng ban tặng cũng bị La Hồng tước đi.
Tin tức nóng hổi này như biến thành cơn lốc xoáy, quét qua cả nước Đại Hạ.
Ngay cả trong kinh thành cũng nhận được tin.
Một ngày này, Hoàng Bảng thay đổi.
Nó như xô nước dập tắt tin tức ôn ào trong nhiều ngày qua, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ở Tắc Hạ học cung.
Lý Tu Viễn cầm trong tay một cuốn sách vàng, đây chính là danh sách trong Hoàng bảng.
Trong học cung, nhiều học viên cũng đã có cuốn sách này.
Bọn họ đều là thiên tài từ khắp nơi trong thiên hạ, thân phận vô cùng tôn quý, có được cuốn sách này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tại quán trà ở huyện An Bình.
Các khách giang hồ đang vây quanh một vị giang hồ nghĩa hiệp cầm cuốn sách vàng trong tay, ai nấy đều nhìn không dứt mắt.
Trấn Bắc Vương phủ.
Trấn Bắc Vương đang ngồi nghỉ trong đình, không gian tĩnh lặng, lộ ra mấy phần hiu quạnh.
Một thân ảnh xuất hiện như bóng ma, lẳng lặng đến bên cạnh Trấn Bắc Vương, mở miệng nói: “Vương gia, công tử đã đánh bại Gia Luật Sách ở trong Thiên Cơ bí cảnh, ba ngày trước lại vừa đánh bại Sở Thiên Nam… Hiện giờ vị trí trong Hoàng bảng đã có sự thay đổi, công tử có lẽ là đã lọt vào một trong ba hạng đầu trong Hoàng bảng rồi ạ.”
Trấn Bắc Vương híp mắt, trên mặt mang theo nét cười vuốt chòm râu, sắc mặt hồng hào như vừa trải qua chuyện vui: “Ba người đứng đầu trong Hoàng bảng sao? Cái đó không chắc, dù sao tiểu tử La Hồng này cũng lợi dụng một ít ngoại lực từ bên ngoài, không thể nói trước được, nói chung, hẳn là có thể lọt vào năm thứ hạng đầu trong Hoàng bảng đi.”
Trấn Bắc Vương nói xong, khóe miệng cong lên cười vui vẻ.
“La Hậu năm đó à, ngay cả hai mươi hạng đầu Hoàng bảng còn không lọt vào được, về sau thì đột phá lên Tam phẩm, kết quả là vĩnh viễn không được lưu danh trong Hoàng bảng. Tên đó tệ hơn cháu ta nhiều.”
Trấn Bắc Vương cười nói.
Chương 278 Có lẽ đây là lần quật cường cuối cùng của ta (1)
Ngay khi vừa ngừng nói được một lúc thì cuốn sách vàng đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt.
“Bắt đầu rồi, vị trí trên Hoàng bảng thay đổi!”
Bóng đen nói.
Trấn Bắc Vương ngưng mắt, thu lại nụ cười trên mặt, đợi đến khi ánh sáng vàng nhạt kia biến mất, ông mới mở cuốn sổ ra.
Hoàng bảng được đổi mới, tự động gạch tên những thiên tài đã chết, là do các Viện trưởng của Tư Thiên Viện thay đổi, cực kỳ đáng tin cậy và quyền uy.
Lật lại danh sách sau khi Hoàng bảng thay đổi, ánh mắt của Trấn Bắc Vương dừng ở cái tên đầu tiên.
“Hạng nhất Hoàng bảng, Vân Trùng Dương.”
“Vân Trùng Dương, tuổi mười tám, là thiếu cung chủ của Côn Luân Cung, tu vi: Đạo tu Tứ phẩm, tu sĩ Đạo Anh cảnh, trời sinh thông minh, rất có thể chính là do Thượng Thanh chân tiên của Côn Luân Cung chuyển thế.”
Lướt tầm mắt xuống.
“Hạng hai Hoàng bảng, La Hồng.”
“La Hồng, tuổi mười tám, là cháu trai của Trấn Bắc Vương, từ lúc bắt đầu tu luyện đến giờ là năm mươi bảy ngày, tu vi: Kiếm tu Ngũ phẩm Mệnh Kiếm cảnh, rất có thể đang cất giấu “Bắc Đẩu Kinh (tàn)” của Côn Luân Cung, nhận được truyền thừa pháp thuật của tiên nhân, chiến tích: trấn áp Gia Luật Sách, đánh bại Sở Thiên Nam.”
Hạng hai trong Hoàng bảng…
Ngay tại khoảnh khắc này, thiên hạ còn đang ồn ào náo nhiệt, đột nhiên yên tĩnh lại.
Ngày Hoàng bảng thay đổi, cả thiên hạ như yên tĩnh trở lại.
Trấn Bắc Vương xem danh sách tên viết trên bảng, trong lòng cũng có mấy phần thổn thức.
Đám lão già ở Tư Thiên Viện kia, vậy mà thật sự cho La Hồng xếp thứ hai, vốn dĩ, trên thực tế, Trấn Bắc Vương chỉ cần La Hồng xếp vị trí thứ năm cũng đã ổn rồi.
Dù sao thì việc La Hồng đè ép Gia Luật Sách, đánh bại Sở Thiên Nam cũng phần nhiều là mượn ngoại lực để chiến thắng. Nếu không mượn được ngoại lực mà chỉ dựa vào thực lực bản thân, e rằng đến cơ hội hòa cũng không có.
"Vương gia... Đây là... nâng giết (*) sao?"
(*) Nâng 1 người lên cao để người ta trở thành đích ngắm của những người khác.
Bóng người ẩn hiện trong bóng tối, hình như có đôi chút do dự, mở miệng hỏi thăm.
"Nâng giết?"
"Khả năng này... Không phải là không có. Chỉ có điều Tư Thiên Viện vốn lệ thuộc vào Côn Luân Cung, Côn Luân Cung là tổ đình của Đạo môn, sẽ không làm ra loại chuyện như nâng giết này, có lẽ là vì thấy được thiên phú La Hồng, hoặc là thấy tiềm lực của La Hồng."
Mặt mày Trấn Bắc Vương rạng rỡ, nói.
Con số tu hành năm mươi bảy ngày kia, nhìn vào thực chói mắt, khiến người khác giật mình.
Chưa đến hai tháng đã có thể đạt tới trình độ này, rốt cuộc là yêu nghiệt đến mức nào vậy?
Có lẽ chỉ có Vân Trùng Dương, người được xem là chân tiên chuyển thế của Côn Luân Cung mới có thể trấn áp được.
"Kể từ hôm nay, danh tiếng của công tử sẽ vang xa khắp bốn phương thiên hạ."
Trong bóng tối bóng đen kia nhẹ nhàng xuýt xoa nói.
Trấn Bắc Vương khẽ nở nụ cười, vuốt râu, ánh mắt rạng rỡ.
"Tháng tới, không phải là sinh nhật của bổn vương hay sao?"
Trấn Bắc Vương đột nhiên lên tiếng.
Bóng người ẩn hiện trong đêm tối kia cũng giật mình.
"Sao vương gia lại đột nhiên lại nhắc đến việc này? Bao năm rồi, vương gia rất ít khi tổ chức sinh nhật."
Bóng đen nghi ngờ hỏi.
Trấn Bắc Vương đứng thẳng người, dạo bước dọc hành lang, nói: "Vầy thì lần này sẽ làm, hơn nữa còn phải làm thật lớn."
"La Cuồng ta cũng đến lúc rút kiếm rồi, nếu không, sợ rằng người người lại tưởng La gia hiền lành có thể tuỳ tiện bắt nạt."
Trong bóng tối, dáng người vốn dĩ nhỏ bé, hô hấp nhẹ nhàng đến nỗi khó mà nhận ra, ngay lúc lời nói của Trấn Bắc Vương vừa dứt, bỗng phát ra tiếng thở dồn dập.
...
Kim Trướng Vương Đình
Thân trên lõa lồ, mồ hôi theo từng thớ thịt lăn xuống càng làm nổi bật thân thể vô cùng cường tráng của Gia Luật Sách. Một tì nữ mang theo ánh mắt ái mộ đi vào, Gia Luật Sách nhận danh sách Hoàng bảng từ tay tì nữ, cẩn thận xem xét thứ tự, mắt như có gai đâm vào.
"La Hồng..."
Gia Luật Sách lẩm bẩm, bị một người chỉ mới Lục phẩm đánh bại, Gia Luật Sách như trở thành trò cười toàn thiên hạ, giờ đây, Hoàng bảng cũng đã có, danh sách cũng rõ tên, sự sỉ nhục của y, lại trở thành chiến tích của La Hồng, chẳng khác nào một bàn tay hung hăng tát mạnh vào mặt y.
Trên Hoàng bảng, y xếp thứ ba, thậm chí vượt trên cả Sở Thiên Nam, danh sách vẫn biểu đạt sự khen ngợi với y như cũ, nhưng đối với y bây giờ, những lời khen ngợi này chẳng khác nào những lời sỉ vả.
Y là kẻ thất bại, dựa vào gì mà được khen ngợi đây?
Ném Hoàng bảng đi, Gia Luật Sách rút thanh loan đao, tiếp tục tu luyện.
Dù là tu luyện đến kiệt sức thì sao chứ?
Không sánh bằng người khác, vậy càng phải cố gắng nhiều hơn nữa, chỉ có vậy, mới có cơ hội vượt qua mục tiêu y đặt ra.
Ánh mắt Gia Luật Sách sáng rực, đôi con ngươi tràn ngập ý chí chiến đấu.
"Hi vọng lần sau gặp lại, ta và ngươi có thể thoải mái đánh một trận!"
Gia Luật Sách gầm nhẹ một tiếng, từng tia máu trong cơ thể thêm sục sôi, y đè nén thực lực bản thân, không để bản thân đột phá Tứ phảm.
Tu hành phân làm chín bậc, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm.
Từ Thất trở xuống là hạ phẩm; Tứ, Ngũ, Lục là trung phẩm, một khi đã đạt được Tam phẩm, cũng là lúc dấn chân vào phạm vi thượng phẩm.
Đạt đến cảnh giới của thượng phẩm, sẽ được xứng danh siêu phàm, là cảnh giới mà phàm nhân không thể nào tưởng tượng được.
Vậy nên Gia Luật Sách không muốn cứ như vậy đặt trân vào Tam phẩm, y muốn tu đến cực hạn của Tứ phẩm, chân chính trở thành vô địch trong cufngc ấp!
Dù có là La Hồng, Sở Thiên Nam hay Vân Trọng Dương, y đều phải trấn áp!
Chỉ có như vậy, mới có thể xưng là vô địch trong cùng cấp!
...