-
Chương 269-273
Chương 269 Luôn nằm ngoài dự liệu
Để có thể trở thành trợ lý riêng của Lâm Vấn Thiên - Lâm lão gia tử, Từ Vân Sơn tất nhiên là một người rất có năng lực.
Những người có năng lực đều do họ có tham vọng. Từ Vân Sơn cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này, Từ Vân Sơn luôn túc trực bên cạnh Lâm Trạch Dương, muốn giúp đỡ Lâm Trạch Dương.
Hiện giờ Từ Vân Sơn vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Lâm Trạch Dương và ông Lâm là gì, nhưng ông ta chắc chắn chỉ cần mình có thể giúp đỡ Lâm Trạch Dương, để anh ta nói với ông Lâm rằng "Từ Vân Sơn là một người tốt", vậy thì Từ Vân Sơn dám chắc chắn 100% rằng mình sẽ bay lên trời.
Chỉ là thế giới này chính là vậy đó, luôn là người tính không bằng trời tính.
Sau nhiều lần tiếp xúc và quan sát, Từ Vân Sơn cuối cùng cũng phát hiện ra Lâm Trạch Dương hoàn toàn là một người không để tâm đến bất cứ điều gì. Cũng giống như lần trước, người của Kiều Lan Nữ rõ ràng là mục tiêu của Giám đốc Hoàng, nhưng Lâm Trạch Dương dường như không quan tâm chút nào.
Có lẽ đây là suy nghĩ của những người tài giỏi ngoài xã hội. Vì có cơ hội chiến thắng nên họ không phải lo nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa* nên không sợ sóng gió”.
*thay đổi như chong chóng hoặc có ý nói quen với việc chơi quyền lực.
Chắc là vậy.
Đây là lời giải thích do chính Từ Vân Sơn đưa ra, nên ông ta mới cảm thấy bình tĩnh, chuẩn bị rời khỏi thành phố, không muốn lãng phí thêm thời gian cho Lâm Trạch Dương nữa.
Lúc này, Từ Vân Sơn nhận được báo cáo từ Giám đốc Hoàng.
Bản báo cáo này nói về Lâm Trạch Dương và người của Kiều Lan Nữ đối xử với khách hàng và còn nhấn mạnh tên của Smith.
Từ Vân Sơn không khỏi trừng mắt, trong lòng trở nên lo lắng, đối phương là Smith, ngay cả ông Lâm cũng phải kính trọng Smith.
Nếu Lâm Trạch Dương với Smith thực sự có mâu thuẫn không thể hòa giải, thì mọi việc sẽ trở nên khó giải quyết.
Từ Vân Sơn suy nghĩ một lúc rồi quyết định tạm thời không báo cáo với ông Lâm mà đến nhà thi đấu để tìm hiểu tình hình cụ thể.
Lúc này, Từ Vân Sơn, người đang chuẩn bị rời đi đã lao về phía sân vận động.
Lâm Trạch Dương, xin đừng gặp bất kì rắc rối gì.
Trên đường đi, Từ Vân Sơn thực sự đã cầu nguyện các vị thần và niệm Phật, cầu xin thần tiên bảo vệ Lâm Trạch Dương.
Chung quy Smith cũng đã già rồi, uống không nổi nữa cho nên đã trở về khách sạn ngủ liên tục hai tiếng đồng hồ.
Sau khi tỉnh lại, Smith suy đi nghĩ lại, quyết định vẫn là nên đi tìm Lâm Trạch Dương, ngày mốt ông ta sẽ rời khỏi Trung Quốc. Có lẽ sau lần này sẽ không còn cơ hội gặp lại Lâm Trạch Dương ở Trung Quốc nữa.
Đây có thể coi là dấu chấm hết cho giấc mộng của bản thân, siêu anh hùng Lâm Trạch Dương mà ông ta ngưỡng mộ giờ đã trở lại thành một người bình thường, ước mơ như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ tới đây, Smith hít một hơi thật sâu, sau đó bảo thư ký chuẩn bị xe, chạy về hướng phía sân vận động.
Smith nghe nói Lâm Trạch Dương và những người khác đã tỉnh rượu, quyết định quay lại sân vận động.
Đúng rồi, Smith đã đồng ý hợp tác với Lâm Trạch Dương và người của Kiều Lan Nữ.
Nghĩ đến đây, Smith nói với thư ký của mình: "Đi chuẩn bị một hợp đồng trị giá khoảng 100 triệu, ký tên tôi, sau đó gửi cho người của Kiều Lan Nữ ."
Thư ký không hề ngạc nhiên, đối với những người khác, dự án 100 triệu tất nhiên là một con số trên trời, không thể tưởng tượng được. Nhưng đối với Smith đó chỉ là hạt cát trong sa mạc, không có gì đáng nhắc tới.
Ai mà không biết rằng Smith giỏi nhất trong việc dùng số ít tiền nhất để đạt được lợi ích lớn nhất? Nếu không, làm sao Smith có thể được mệnh danh là “Mắt thần”, khiến đống nát cũng có thể gột nên hồ*? Đây là khả năng của Smith.
*ở đây chỉ biến thứ đã hư cũ thành thứ tốt đẹp
Khu vực phía đông nam bên trong sân vận động.
Giám đốc Hoàng cảm thấy Lâm Trạch Dương buồn cười đến mức gần như có thể gọi là ngu ngốc, ông ta thật sự chưa từng gặp kẻ ngu như thế bao giờ, người không nhìn rõ tình hình hiện tại, cũng càng không hiểu tại sao trước đây bản thân lại xấu hổ trước tên nhóc này.
"Lâm Trạch Dương, bây giờ tôi chính thức tuyên bố với cậu rằng cậu đã bị trục xuất khỏi Triển lãm Bác Mỹ của chúng tôi" Giám đốc Hoàng tuyên bố trực tiếp với Lâm Trạch Dương, sau đó ông ta nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ chế nhạo.
"Ồ, biết rồi." Lâm Trạch Dương gật đầu, vẻ mặt không thay đổi.
Giám đốc Hoàng không khỏi sửng sốt, sao có thể bình tĩnh mà chẳng làm ầm ĩ lên như vậy? Trong trí tưởng tượng của Giám đốc Hoàng, lúc này Lâm Trạch Dương hẳn là đã phát điên rồi.
Người ta sợ nhất điều gì, không phải không có cách nào có được mà là sau khi có được nó sẽ mất đi. Hãy thử nghĩ xem, một người nghèo quả thực sẽ ghen tị với một triệu phú và mơ về cuộc sống như thế. Nhưng người nghèo vẫn có thể sống sót mà không trở thành triệu phú, nếu không thế giới đã diệt vong từ lâu rồi.
Nếu bỗng nhiên từ triệu phú trở thành kẻ nghèo khó, lúc trước ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị, mà bây giờ không thể đảm bảo cuộc sống một ngày ba bữa thì làm sao sống được.
Vì vậy, Lâm Trạch Dương chắc hẳn sẽ vô cùng khó chịu khi mất đi vị trí dành cho Kiều Lan Nữ.
"Cậu…cậu làm cái gì vậy?" Giám đốc Hoàng sửng sốt hồi lâu, sau đó nhịn không được hỏi Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đang di chuyển một tấm biển quảng cáo, không quay đầu lại mà nói thẳng với Giám đốc Hoàng: “Không phải ông đã nói rằng sẽ trục xuất, loại tên Kiều Lam Nữ chúng tôi không phải sao? Tất nhiên là phải rời khỏi đây rồi. Nên tôi đang thu dọn đồ đạc đây."
Giám đốc Hoàng lại sửng sốt, cho rằng mọi chuyện thật khó tin, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, hồi lâu không nói nên lời.
Những người đang xem cũng sửng sốt, vốn tưởng rằng sẽ có kịch hay để xem, nhưng bây giờ không hiểu sao Lâm Trạch Dương dường như không phải là người bị đuổi ra ngoài mà là do mất kiên nhẫn nên mới rời đi.
Lâm Trạch Dương quả thực có chút thiếu kiên nhẫn, bốn người phụ nữ kia khiến da đầu anh tê dại. Vốn dĩ Lâm Trạch Dương không thể đối mặt với Nicole và Lý Tuyết Tình, anh chịu không nổi, sao những người phụ nữ này đều điên cuồng và thất thường như thế.
Khi anh nghĩ đến việc ngày mai lại phải đến đây, bốn người phụ nữ này cũng sẽ xuất hiện, đầu Lâm Trạch Dương muốn phình ra đến nơi.
Bây giờ Lâm Trạch Dương còn muốn đích thân nói lời cảm ơn với Giám đốc Hoàng, không nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, còn muốn đợi tới bao giờ.
Mấy người bên Triệu Cẩn Du lúc này cũng trầm mặc, không hề động đậy, bọn họ không phải Lâm Trạch Dương, sẽ không cho rằng chuyện này không liên quan.
Triệu Cẩn Du trực tiếp đứng dậy và nói với Giám đốc Hoàng: "Dựa vào đâu?"
Triệu Cẩn Du tỏ ra hung hãn, ánh mắt dán chặt vào Giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng lúc này đáng lẽ phải tức giận, nhưng ông ta lại muốn khóc, ở cùng một người không bình thường như Lâm Trạch Dương thật sự khiến người ta quên mất bản thân là người bình thường.
Cuối cùng cũng có người có phản ứng bình thường.
Giám đốc Hoàng lấy lại bình tĩnh rồi trách mắng Triệu Cẩn Du.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Sau đó, người này bước ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Giám đốc Hoàng và Lâm Trạch Dương.
Chương 270 Âm mưu
Đối mặt với Lâm Phi như vậy, Giám đốc Hoàng thật sự không biết phải làm sao.
“Đó là lỗi của tôi.” Giám đốc Hoàng lớn tiếng nói.
“Là tôi sai, ông không sai.” Lâm Phi phản bác.
“Đó là lỗi của tôi, đừng giành với tôi mà.” Giám đốc Hoàng lại lớn tiếng nói, theo ý của Từ Vân Sơn, điều ông ta nên làm bây giờ có lẽ là nhận được sự tha thứ của Lâm Phi.
Lâm Phi kiềm không được nhìn chằm chằm Giám đốc Hoàng, nói: “Sao ông lại thích nhận vơ lỗi chẳng phải do mình vậy? Xin lỗi gì chứ, tôi mới là người sai.”
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt, Lâm Phi dường như không phải đang cố ý tỏ ra kiêu ngạo. Từ Vân Sơn không khỏi giật giật khóe miệng, Lâm Phi này là ai? Cậu ta muốn làm gì? Mỗi lần bất kể làm gì cậu ta đều không giống người bình thường.
Giám đốc Hoàng lúc này đang rất lo lắng, ông ta chưa từng nghĩ rằng mình thừa nhận sai lầm lại có người tranh giành.
Cuối cùng, Lâm Phi không “đấu” lại Giám đốc Hoàng, anh chỉ có thể để ông ta nhận lỗi việc đó. Điều này khiến Lâm Phi rất tức giận, trước khi rời đi, anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Giám đốc Hoàng, nói: “Nhớ lấy, người lần sau làm sai sẽ là tôi.” Lâm Phi rời đi và ăn tối cùng Smith.
Sau đó, những người còn lại ở đó ngây ra, đây là cái quái gì vậy?
Giọng điệu, biểu cảm khi nói chuyện của Lâm Phi thật khác thường.
Giám đốc Hoàng bối rối, không hiểu gì cả. Nhưng may mắn thay, sự việc lần này cũng xem như tạm kết thúc. Giám đốc Hoàng vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ bị công ty trách phạt, nhưng sẽ không nghiêm trọng, cùng lắm thì bị giáng chức, lương thấp hơn, quyền lực ít hơn thôi. Không thành vấn đề, dù sao bản thân ông ta có quan hệ rộng, có năng lực, mọi thứ sẽ sớm trở lại như cũ.
Vì vậy, Giám đốc Hoàng không những không từ bỏ việc căm thù Lâm Phi. Ngược lại, ông ta còn bị ám ảnh bởi việc muốn loại bỏ Lâm Phi, sở dĩ ông ta bị trừng phạt đều là do Lâm Phi mà ra cả.
Lâm Phi đã đưa bốn người phụ nữ đến khách sạn nơi Smith đang ở. Mặc dù cảm thấy rất khó chịu khi ở cùng bốn người phụ nữ này, nhưng đây là bữa tối miễn phí, không ăn chùa không được.
Lần này không có ai mời rượu, quan trọng nhất là bốn người phụ nữ vừa nghe đến từ “đồ uống” lập tức đứng dậy, dù muốn quên đi chuyện đã xảy ra vài giờ trước, họ cũng sẽ không thể quên nó dễ dàng như vậy.
Không uống rượu, nội dung cuộc trò chuyện cũng đàng hoàng hơn một chút.
“Anh Lâm, hợp đồng tôi đưa cho anh là hợp đồng tự do, anh có thể đưa ra một số điều kiện mà anh muốn trong đó, tôi đã ký tên rồi. Nhưng tất nhiên, tôi vẫn hy vọng anh Lâm đây đừng làm quá.” Nói đến đây, Smith dừng lại, có chút xấu hổ nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi xua tay nói: “Yên tâm, tôi không phải loại người đó.”
Nói xong, Lâm Phi lập tức nhìn Triệu Cẩn Du, nói: “Đưa hợp đồng cô mang theo đến đây, xem trong đó có gì. Cứ thử lừa Smith này đi, tên ngốc lắm tiền.”
Triệu Cẩn Du không khỏi lắc đầu, sau đó lấy hợp đồng ra, chỉ liếc nhìn mấy cái, đôi mắt của cô trợn to, thậm chí còn khó khăn nuốt khan.
Thật ra đó là một hợp đồng cho phép quyết định từ 100 triệu đến 1 tỷ, và nhiều điều khoản trong đó để trống, điều đó có nghĩa là Kiều Lan Nữ Nhân có thể tự mình điền vào.
Triệu Cẩn Du đã tiếp xúc với nhiều doanh nghiệp và ký không biết bao nhiêu hợp đồng, nhưng cô chưa bao giờ thấy hợp đồng nào như vậy, việc này cứ như là tặng không một tỷ cho Kiều Lan Nữ Nhân vậy.
Tổng giá trị của Kiều Lan Nữ Nhân thậm chí còn không đến một tỷ, nếu việc kinh doanh này hoàn thành, Kiều Lan Nữ Nhân chắc chắn sẽ tăng hai bậc liên tiếp.
Hiển nhiên, cuộc mua bán này chỉ cần Lâm Phi gật đầu sẽ thành công ngay.
Nghĩ tới đây, Triệu Cẩn Du không khỏi hít sâu một hơi, nhìn Lâm Phi. Kể từ thời điểm này, có thể nói Kiều Lan Nữ Nhân đã thành công chưa từng có, Lâm Phi thực sự đã làm được.
Triệu Cẩn Du nhớ rõ, khi Lâm Phi mới đến Kiều Lan Nữ Nhân, anh ấy trông giống như một cậu bé, và cô, Triệu Cẩn Du, đã trêu chọc anh ấy.
Cách đây không lâu, Lâm Phi đã trở thành Tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ Nhân. Khi đó, Triệu Cẩn Du cảm thấy Kiều Lan Nữ Nhân không còn tương lai nữa.
Những hành động của Lâm Phi khiến Triệu Cẩn Du càng tuyệt vọng hơn, một nửa đội ngũ quản lý của công ty đã rời khỏi Kiều Lan Nữ Nhân.
Sau đó, cơ cấu của công ty được tối ưu hóa và hiệu quả công việc được cải thiện toàn diện. Kiều Lan Nữ Nhân tiếp đó đã giành được một suất tại Triển lãm Bác Mỹ và mời ngôi sao quốc tế hàng đầu Nicole làm người phát ngôn. Giờ đây Kiều Lan Nữ Nhân hợp tác với Smith, giá trị của dự án hợp tác lần này thậm chí có thể lên đến hàng trăm triệu.
Triệu Cẩn Du nghĩ lại vẫn cảm thấy mọi chuyện thật khó tin. Lần này thật sự nhờ vào may mắn. Bên cạnh đó các mối quan hệ của Lâm Phi đóng vai trò quan trọng nhất. Nhưng cũng không thể xem thường cách làm việc của Lâm Phi.
Hết lần này đến lần khác, Lâm Phi cứ như đang đùa giỡn, vô cớ gây sự. Nhưng lần nào Lâm Phi cũng đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, nắm bắt cốt lõi của mâu thuẫn, từng bước loại bỏ triệt để. Đó là lý do vì sao có những lần sống lại sau này và cũng chính vì vậy mà con người không thể hết lần này đến lần khác tin tưởng vào một điều gì đó. Nghĩ tới đây, Triệu Cẩn Du không khỏi nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt có chút si mê.
Trong suốt thời gian còn lại của bữa ăn, không ai uống rượu nhưng không khí rất sôi nổi.
Cùng lúc đó, Lâm Phi đang ăn, Lý Hoán cũng đang ăn. Chỉ là Lý Hoán không chỉ đang ăn, mà hắn vừa ăn vừa xem thông tin do cấp dưới cung cấp.
Lý Hoán xem một hồi rồi lâm vào trầm tư, sau đó nói: “Xem ra Lâm Phi cùng với bốn cô gái này có mối quan hệ rất tốt. Nhưng nếu muốn đối phó Lâm Phi, chúng ta nên bắt đầu từ Nicole. Đúng vậy, thế thì ra tay với Nicole vì Nicole là người nổi tiếng cho nên cần có hình tượng trước công chúng. Nếu Nicole bị huỷ hoại, Kiều Lan Nữ Nhân mà Nicole làm đại diện đương nhiên cũng sẽ bị tiêu diệt. Ngôi sao quốc tế hàng đầu thực sự rất tuyệt. Nhưng phải biết rằng sức mạnh của Internet vượt xa sức tưởng tượng. Dù cho cô có là ngôi sao quốc tế thì sao chứ?”
Lý Hoán nghĩ vậy, đặt một xấp ảnh lên bàn. Những bức ảnh đó đều có liên quan đến Lâm Phi, bao gồm cuộc đối đầu giữa Lâm Phi và Giám đốc Hoàng, cũng như cảnh bốn người phụ nữ gian díu với Lâm Phi. Giả sử những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, nếu không biết rõ tình hình thực tế, có lẽ mọi người sẽ nghĩ đến điều khác.
Chương 271 Tình huống trớ trêu
Smith chính là đến cũng vội mà khi đi cũng vội, sau khi ký xong hợp đồng với Lâm Phi thì liền rời đi.
Vào ngày thứ hai, Lâm Phi cuối cùng cũng đến cuộc triển lãm Bác Mỹ, đây là ngày cuối cùng diễn ra cuộc triển lãm. Bởi vì buổi biểu diễn của Từ Hữu Chân và Smith đã diễn ra vào ngày hôm qua, cho nên hôm nay ở khu vực phía đông nam đơn giản là có quá nhiều người.
Những công ty trước đây từng có ý định hợp tác với Kiều Lan Nữ Nhân, nhưng sau đó lại vì Giám đốc Hoàng mà đã rút lui, thế là hôm nay bọn họ đều đã đến bên cạnh Kiều Lan Nữ Nhân, với hy vọng muốn tiếp tục hợp tác với Kiều Lan Nữ Nhân, lần này bọn họ đến đây với sự chân thành, và thậm chí còn đưa ra những điều kiện ưu đãi mà trước đây hoàn toàn không nhắc đến nó. Những điều kiện này ưu đãi đến mức khó có thể tin được.
Nhưng toàn bộ đều đã bị Triệu Cẩn Du từ chối một cách lịch sự, bao gồm cả những công ty trước đây, và một số công ty mới. Lý do hôm nay mà Lâm Phi đến đây thực ra là để nhờ người dọn dẹp quầy hàng, để chuẩn bị về nhà.
Chuyện đó về sau đích thực đã khiến cho ông chủ của một công ty tức giận, cho nên ông ấy liền dùng những lời nói khó nghe để nói với Triệu Cẩn Du rằng, “Kiều Lan Nữ Nhân của các người đang cố tình nâng cao giá trị của bản thân, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không hoàn thành được một cuộc giao dịch nào hết.”
Triệu Cẩn Du liền nhìn về phía ông chủ của công ty đó, nhưng cô không hề tức giận, thay vào đó cô nói với nụ cười nở trên môi rằng: “Tôi thực sự xin lỗi. Không phải công ty chúng tôi đang cố gắng nâng cao giá trị của bản thân hay gì đó, mà là chúng tôi đã nhận được một đơn đặt hàng lớn. Ngay cả khi công ty gần đây đã chú ý đến điều này nhưng trước mắt vẫn là không đáp ứng đủ cho nó.”
Nếu là trước đây, Triệu Cẩn Du có thể sẽ tức giận vì lời nói của ông chủ công ty này, hoặc có thể cô sẽ cảm thấy bất an, công ty cần có danh tiếng để hoạt động, làm ăn không thành cũng không sao, nhưng nếu danh tiếng trở nên tồi tệ hơn, đừng mong có được công việc kinh doanh nào sau này.
Nhưng hiện tại, Triệu Cẩn Du không cần phải suy nghĩ về điều này, bởi vì bây giờ Triệu Cẩn Du đang đứng trên một tòa nhà cao, và cô có thể nhìn thấy những nơi xa hơn, nhiều cảnh sắc hơn và có tầm nhìn rộng hơn.
Điều quan trọng nhất là Kiều Lan Nữ Nhân ở hiện tại đã không còn là Kiều Lan Nữ Nhân của trước đây nữa, hiện tại Kiều Lan Nữ Nhân đã có đủ thực lực, cho nên Triệu Cẩn Du đương nhiên cũng sẽ có đủ tự tin.
Ông chủ công ty sửng sốt một chút, sau đó ông ấy liền lập tức nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua, Smith đã nói rằng ông ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Kiều Lan Nữ Nhân.
Ngay tức khắc gương mặt của ông chủ công ty vừa rồi liền tỏ ra không vui, nhưng trên gương mặt đó lại xuất hiện một nụ cười, hơn nữa nụ cười đó lại mang theo sự nịnh nọt mà nói với Triệu Cẩn Du rằng: “Triệu tổng, vừa rồi tôi không có ý đó. Tôi muốn nói rằng công ty chúng tôi sẽ luôn sát cánh cùng với Kiều Lan Nữ Nhân, đợi đến khi các vị không bận rộn như thế này nữa, thì hãy gửi cho tôi một ít hàng cũng được rồi.”
Triệu Cẩn Du liền mỉm cười và gật đầu, nhưng cô lại nhìn ông chủ công ty đó rất nhiều lần. Nhớ lại trước kia khi đối mặt với lão đại này, Triệu Cẩn Du mặc dù không cần phải khom lưng khuỵu gối, nhưng cô vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, còn bây giờ.
Nghĩ tới đây, Triệu Cẩn Du không khỏi lại liếc nhìn Lâm Phi một cái.
Cô cũng đang nghĩ tới việc Kiều Lan Nữ Nhân đang dần dần đi đúng hướng, tất cả nhân viên trong công ty đều đã được động viên, cho nên bọn họ đã cố gắng hết sức, hơn nữa bọn họ cũng có thể biết được là Kiều Lan Nữ Nhân đang sắp đột phá, và khi thời cơ đến thì từ một doanh nghiệp hạng nhất trong thành phố, bọn họ sẽ trở thành doanh nghiệp hạng nhất trong tỉnh, và thậm chí là doanh nghiệp hạng nhất trên toàn Hoa Hạ (tên cũ của Trung Quốc).
Nếu họ không làm việc chăm chỉ vào thời gian này, thì họ sẽ làm gì nếu bị công ty sa thải?
Bởi vì công ty không còn bất kỳ vấn đề gì nữa, thậm chí còn đang phát triển nhanh chóng theo hướng tốt, cho nên chủ tịch Lâm Phi hoàn toàn nhàn rỗi và không có quá nhiều việc phải xử lý.
Điều này khiến Lâm Phi cảm thấy vô cùng vui mừng. Trước đây Lâm Phi vẫn phải đến công ty hàng ngày, mặc dù phần lớn thời gian là xem phim hoạt hình. Còn hiện tại Triệu Cẩn Du căn bản là bận rộn từ sáng tới tối đều không nhìn thấy người đâu, cho nên Lâm Phi chính là hoàn toàn được thả tự do, và cũng không cần phải đến công ty.
Hôm nay Lâm Phi lại trốn làm.
Lâm Phi đang suy nghĩ, cảm giác như đã mấy ngày rồi không được gặp Nicole, không biết vì lý do gì mà điện thoại lại bị tắt máy, điều này khiến Lâm Phi rất tức giận.
Nicole, cô ấy có biết ở nhà không có ai lau sàn không? Cô ấy có biết bây giờ sau khi ăn xong anh phải tự mình rửa bát? Cô ấy có biết việc dọn dẹp vụn đồ ăn vặt nếu chúng rơi xuống bàn cà phê hay dưới ghế sofa sẽ khó khăn đến thế nào không?
Nơi ăn ở của Nicole là của anh, vậy mà bây giờ ngay cả khi việc dọn dẹp chưa hề hoàn tất mà đã muốn rời đi rồi.
Ngay sau đó, Lâm Phi bèn đi tìm Nicole.
Và rất nhanh, Lâm Phi đã đến studio tạm thời của Nicole ở Hoa Hạ.
Studio của Nicole cũng không hề nhỏ, lúc này trong studio của cô ấy có rất nhiều người.
Đúng rồi, Lâm Phi chợt nhớ tới gần đây Nicole đang phỏng vấn nam chính cho cô ấy. Tất nhiên là sẽ có rất nhiều người đến đăng ký, và những người có mặt lúc này có lẽ là một trong số những người đã qua được bộ phận sàng lọc.
Lâm Phi liền trực tiếp đi vào phòng làm việc của Nicole, anh muốn đi thẳng đến phòng làm việc của Nicole nhưng bị một nhân viên ngăn lại.
“Anh đang làm gì vậy? Vẫn chưa đến lượt anh mà. Mau đi xếp hàng đi.” Nhân viên phòng làm việc tỏa ra không khách sáo với Lâm Phi, lại là một chàng trai khác muốn đạt đến đỉnh cao chỉ trong một bước.
“Tôi là bạn của Nicole, tôi đến đây để gặp Nicole.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên trước mặt Lâm Phi.
Thì ra ở phía trước cũng có người muốn đột nhập vào văn phòng của Nicole. Sau đó, người đàn ông này đã bị hai nhân viên bảo vệ trực tiếp bắt được, và dẫn đi khỏi đây.
“Thật sao, sao các người có thể để fan của Nicole lẻn vào? Mọi người hãy nghiêm túc và đừng làm xáo trộn cuộc phỏng vấn của Nicole.” Lâm Phi nghe thấy những lời này khi nhân viên bảo vệ đi ngang qua anh.
Khóe miệng Lâm Phi không tự chủ mà co giật, anh liền ngậm lại những lời vừa định nói, sau đó mỉm cười với nhân viên rồi quay về đội.
Lâm Phi không muốn bị ép ra khỏi đây như anh chàng vừa rồi.
Lâm Phi tùy ý đi vào xếp hàng, anh nhìn về phía trước, xem ra không có nhiều người chờ đợi, hẳn là rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy Nicole, cho nên anh cũng an tâm mà lưu lại để đợi tiếp.
“Anh thật dũng cảm, dám gia nhập đội ngũ của tôi.” Đột nhiên, một thanh âm khác vang lên từ phía sau của Lâm Phi.
Lâm Phi không khỏi quay đầu lại, và mỉm cười với người đàn ông đó, sau đó anh liền giải thích: “Tôi đến gặp Nicole, tôi là bạn của cô ấy, sau này tôi sẽ không đi phỏng vấn, cũng sẽ không lãng phí thời gian của anh nữa.”
Lâm Phi không phải kẻ ác bá gì, làm sai điều gì đó đương nhiên cần một lời giải thích.
Thanh niên phía sau Lâm Phi liền nhếch môi, nhìn Lâm Phi với vẻ mặt giễu cợt, mà nói: “Quả nhiên, anh không cần nhiều thời gian.”
Chàng trai trẻ này rõ ràng không tin những gì Lâm Phi vừa nói, ý anh ta là Lâm Phi sẽ sớm bị loại trong cuộc phỏng vấn.
Lâm Phi không nói gì, chỉ mỉm cười với chàng trai trẻ đó, sao đó tiếp tục đi theo đội như không có chuyện gì xảy ra.
Chương 272 Bên ngoài cuộc phỏng vấn.
“Ta nói, trước mặt chú, anh không cảm thấy xấu hổ chút nào sao, anh có biết như vậy là đang chen hàng không?” Thanh niên không nhịn được lại nói với Lâm Trạch Dương, vẻ mặt không thể khinh thường hơn.
Lâm Trạch Dương quay đầu lại nhìn thanh niên này. Chàng trai này rất đẹp trai, chắc chắn là một trong những chàng trai được yêu thích nhất hiện nay, nhưng nếu gương mặt này xuất hiện trước công chúng, đương nhiên sẽ khiến vô số cô gái phải hét lên.
Trên thực tế, chàng trai trẻ tên Chu Quang này đang là thực tập sinh của một công ty, chuẩn bị ra mắt. Chu Quang có ngoại hình nổi bật, dáng người cao ráo, giọng hát hay, anh ta là ngôi sao mà một công ty giải trí đang chuẩn bị tốn nhiều công sức để quảng bá.
Đúng lúc này, Nicole đến Trung Hoa, sau đó tuyển nam chính của cho mình, nên công ty của Chu Kiệt đã mời Chu Kiệt tới. Đương nhiên, nếu là những người nổi tiếng khác, thậm chí là những ngôi sao hàng đầu của Trung Hoa đến thử giọng, Chu Kiệt cũng sẽ bỏ qua, làm sao anh ta có thể đi thử vai diễn đó?
Tuy nhiên, nếu anh ta có thể hợp tác với Nicole, sau đó công ty sẽ quảng bá cho anh ta, sẽ từng bước có chỗ đứng trong giới giải trí này, không chỉ là ở Trung Hoa, thậm chí còn có sức ảnh hưởng trên cả thị trường quốc tế.
Đây mới chính là tham vọng của Chu Kiệt, anh ta muốn trở thành siêu sao ngay khi ra mắt, đồng thời anh ta cũng muốn có sức ảnh hưởng trên thị trường quốc tế.
Vì vậy, trước mặt của Chu Kiệt, Lâm Trạch Dương như một kẻ ngốc, anh thực sự là một tên hề thực sự. Lúc đầu Chu Kiệt cũng không thèm liếc nhìn Lâm Trạch Dương , nhưng Lâm Trạch Dương mặt dày quá, không để ý tới lời châm chọc, mỉa mai của chính mình.
Nếu là người bình thường, nếu vừa nhìn thấy chính mình, nghe chính mình nói ra những lời như vậy, nhất định sẽ cúi đầu xấu hổ và tuyệt vọng.
“Nhìn cái gì? Anh có nhận ra tôi không?” Tuy Chu Kiệt chưa ra mắt, nhưng anh ta đã có một lượng lớn người hâm mộ, cho nên anh ta cho rằng Lâm Trạch Dương đã nhận ra anh ta khi thấy anh ngơ ngác nhìn anh ta.
Thì ra là fan của mình.
Chu Kiệt càng thêm vênh váo tự đắc, nói rằng: “Mau tránh ra!”
Dù sao cũng là fan của mình, vậy thì dù anh ta có đối xử với anh như thế nào cũng không sao, những kẻ này chỉ là hạng người rẻ tiền, dù có mắng mỏ thì họ cũng chỉ cảm thấy vui mà thôi.
“Bộ dáng của anh trông thật khó coi.” Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc nhìn Chu Kiệt, sau đó anh nhường vị trí, anh không để ý đến Chu Kiệt nữa, nếu không anh đã tát chết tên này rồi.
Chu Kiệt không khỏi sửng sốt, anh ta hoàn toàn không thể phản ứng kịp, tại sao lại có người dám nói bộ dáng của anh ta trông thật khó coi chứ.
Chu Kiệt nhịn không được quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, anh ta tức giận đến mức lồng ngực sắp nổ tung, nhưng cuối cùng anh ta không đuổi theo, vì Lâm Trạch Dương cách anh ta một đoạn khá xa, trước mặt anh ta cũng không có quá nhiều người.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Kiệt vẫn cảm thấy chuyện phỏng vấn quan trọng hơn, sau khi phỏng vấn nếu có cơ hội sẽ dạy cho tên khốn kiếp đó một bài học.
Rất nhanh, Chu Kiệt đã đi vào phòng phỏng vấn, Nicole cùng trợ lý ngồi ở phía sau bàn.
Nơi này là phòng luyện tập, bên trong có các loại thiết bị đa dạng, thí sinh có thể thể hiện nhiều tài năng khác nhau của mình như ca hát, toạ đàm, nhạc cụ, khiêu vũ,… đều có thể.
Chu Kiệt đúng là một nhân tài đáng giá để một công ty giải trí bỏ ra số tiền lớn bồi dưỡng, dù là ca hát hay vũ đạo, đều không thể chê được, sau phần trình diễn, nhiều giám khảo đều gật đầu đồng ý.
“Nicole, cô xem người này thế nào tôi cảm thấy rất tốt, so với tất cả mọi người đã phỏng vấn trước đó tốt hơn rất nhiều. Hắn chẳng những có tài nghệ xuất chúng, hơn nữa hình tượng cũng rất tốt, tôi rất thích, người này rất thích hợp trở thành nam chính của cô.”Trợ lý Nicole nói với Nicole.
Nicole gật đầu, nói: “Quả nhiên là tốt, chúng ta có thể giữ anh ta trước, nếu hôm nay không có ai tốt hơn, chúng ta sẽ tuyển dụng anh ta.”
Tuy giọng nói Nicole và trợ lý đã nói rất nhỏ, nhưng Chu Kiệt vẫn nghe được, điều này khiến Chu Kiệt rất vui vẻ, trên mặt hiện lên nụ cười, xem đi anh ta chính là con người xuất chúng như vậy.
“Nicole, các vị giám khảo, các vị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, làm tốt nhất có thể.” Chu Kiệt rất tự tin nhìn ban giám khảo nói.
Ban giám khảo liên tục gật đầu, giới giải trí khác với những nơi khác, nơi này cần bộc lộ tài năng, một người không có tự tin thì làm sao có thể đối mặt với ống kính, cho nên sự tự tin của Chu Kiệt là rất cần thiết.
Nicole suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Được rồi, tôi đã quyết định chọn anh. Bây giờ anh có thể nghỉ ngơi, tiện giúp tôi xem còn có người thích hợp hay không. Thật ra phim của tôi cần hai nhân vật nam chính.”
Nụ cười trên mặt Chu Kiệt càng hiện rõ niềm vui, anh ta gật đầu, sau đó đi sang một bên ngồi xuống chiếc ghế mà nhân viên đã chuẩn bị sẵn.
Vốn là Nicole đã chuẩn bị hai vòng phỏng vấn, vòng đầu tiên là thử giọng, vòng thứ hai là sàng lọc lần nữa, nhưng Chu Kiệt thực sự rất xuất sắc nên Nicole sẵn sàng trực tiếp chọn Chu Kiệt.
Đương nhiên Chu Kiệt biết rất rõ điều này, trong lòng anh ta rối bời đến mức biến thành một người đàn ông mập mạp nặng gần 200 cân.
Tiếp theo, hơn 10 người lần lượt bước vào, nhưng về hình tượng và tài năng giữa những người này và Chu Kiệt có một khoảng cách chênh lệch rõ ràng.
Nicole và những người khác ở bàn giám khảo không khỏi lắc đầu, dường như cũng không còn hứng thú xem nữa.
"Nicole, nếu không có gì buổi thử giọng của chúng ta sẽ kết thúc ở đây.” Trợ lý của Nicole nói thẳng.
Nicole đang định gật đầu, thì đột nhiên cánh cửa đã bị đẩy thẳng ra.
Điều này là trái với quy định, theo thỏa thuận trước đó, nếu Nicole không nhờ nhân viên mời thí sinh thì thí sinh không được đẩy cửa vào.
Nhưng Lâm Trạch Dương đã làm như vậy.
Lâm Trạch Dương đã ở bên ngoài chờ rất lâu, anh đã sớm muốn trực tiếp xông vào, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Cuối cùng cũng đợi được đến lượt của mình, nhưng nhân viên lại ngăn anh lại.
Lâm Trạch Dương chỉ muốn tìm người giúp việc của mình, sao lại khó khăn như vậy, Lâm Trạch Dương không để ý tới, trực tiếp mở cửa đi vào.
Sau khi Lâm Trạch Dương tiến vào, mọi người không khỏi sửng sốt.
Sau đó, nhân viên bên ngoài nhanh chóng bước vào, một tay ôm lấy Lâm Trạch Dương, nói với Nicole: “Thật xin lỗi, là do chúng tôi sơ suất.”
Vừa nói chuyện, nhân viên vừa kéo Lâm Trạch Dương ra ngoài.
Chu Kiệt tự nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Trạch Dương, sau đó vẻ mỉa mai trên mặt càng thêm nồng nàn, tên này không phải là tên khốn nạn vừa mới xảy ra mâu thuẫn với hắn sao, dám xông vào, hắn căn bản không có cơ hội? . , hiện tại đương nhiên là tuyệt vọng.
Đương nhiên Chu Kiệt cũng nhìn thấy Lâm Trạch Dương trước tiên, sau đó vẻ mỉa mai trên mặt anh ta càng trở nên sâu đậm, tên này không phải là tên khốn vừa mới xảy ra xung đột với anh ta sao? Tên này lại dám xông vào, đương nhiên tên này không có cơ hội, cho nên bây giờ mới cảm thấy tuyệt vọng.
Anh ta thực sự không biết anh là thực tập sinh của công ty đó hay chỉ là một anh chàng quê mùa với ước mơ trở thành ngôi sao.
Nếu ai cũng có thể trở thành ngôi sao, thì trên thế giới này ai cũng đã là ngôi sao rồi.
Ngay khi Chu Kiệt nghĩ rằng Lâm Trạch Dương sẽ được mời ra ngoài mà không có gì bất ngờ.
Chương 273 Mày nghĩ mày rất quan trọng à?
“Đợi đã!” Nicole gọi một câu rồi đứng lên, trên mặt cô ấy hiện rõ sự hưng phấn.
Nicole không nghĩ đến việc Lâm Trạch Dương sẽ đến đây tìm mình, mấy ngày rồi cô ấy không gặp được Lâm Trạch Dương nên giờ rất kích động.
Nhưng lúc này trợ lý của Nicole đã kéo Nicole lại và lắc đầu với cô ấy, muốn bảo Nicole không nên kích động như vậy.
Dù việc tuyển chọn này là không công khai với truyền thông nhưng Nicole là siêu sao quốc tế đấy, mọi hành động cử chỉ của cô ấy đều sẽ bị mọi người chú ý đến , ở hiện trường có một số phóng viên được chọn đi cùng để ghi hình nội dung rồi tuyên truyền.
Vậy nên lúc này Nicole không thể quá thân thiết với Lâm Trạch Dương như vậy được, nếu không sẽ có scandal và điều này sẽ gây bất lợi với Nicole.
Trong chớp mắt Nicole cũng đã suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này nên đã ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương vẫn có vẻ rất thân thiết.
Tên nhân viên công tác vừa rồi nghe thấy tiếng của Nicole nên đã buông Lâm Trạch Dương ra.
Lâm Trạch Dương vừa đi về phía Nicole vừa nói: “Nicole, trong thời gian này cô đều ở đây à?
Ăn ở đây có hợp khẩu vị không, ngủ có bị lạ giường không?”
Lâm Trạch Dương thấy mình quả thật là người thông minh, nhìn trình độ nói chuyện này đi, rõ ràng muốn bảo Nicole trở lại dọn dẹp vệ sinh nhưng lại có cảm giác rất cao thượng.
Quả nhiên Nicole lập tức kích động, thật sự là cô ấy ăn không quen mấy món ở đây, giường trong khách sạn cũng không thoải mái bằng giường của Lâm Trạch Dương, cô chuẩn bị mở miệng trả lời Lâm Trạch Dương.
Trợ lý của Nicole lại ho khan rồi nhìn Lâm Trạch Dương: “Anh đến đây tham gia buổi phỏng vấn à? Anh chuẩn bị biểu diễn tài năng gì? Mời biểu diễn.”
Lúc nói chuyện, trợ lý của Nicole cũng đang đánh giá giá nhan sắc của Lâm Trạch Dương rồi liên tục dùng khẩu hình miệng nói với Lâm Trạch Dương không nên thể hiện quá thân thiết với Nicole, thậm chí còn duỗi tay chỉ vào camera đang ở bên cạnh.
Lâm Trạch Dương hiểu ra rồi trắng trợn nhìn trợ lý với vẻ “Tôi hiểu rồi, tôi thông minh lắm đúng không, mau khen tôi đi.”
Trợ lý của Nicole giật giật khóe miệng, giao tiếp với Lâm Trạch Dương thật sự là một việc làm người ta tổn thọ.
“Vậy thì mời anh biểu diễn.” Trợ lý của Nicole căng thẳng nói với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương ngây người tại chỗ, biểu diễn? Diễn cái gì hả? Anh có phải đến để phỏng vấn tuyển chọn đâu?
Lâm Trạch Dương đứng đó khoảng 1 phút mà không nói gì, cũng chẳng làm gì.
Có vẻ giống như một thực tập sinh tự nhiên lại được lên sân khấu lớn, vì đối diện với người quan trọng nên không biết phải làm gì.
Thậm chí còn không nhìn được nên phát ra tiếng hừ một cách lạnh lùng, thật là đồ vô dụng không làm được tích sự gì hết! Chỉ với nguời như mày mà dám đến đây tranh vai nam chính với tao?
“Có rồi!” Đôi mắt Lâm Trạch Dương đột nhiên tỏa sáng rồi nói với Nicole đang ở trên bàn ban giám khảo: “Tôi có tài năng! Tôi có thể ăn lượng thức ăn mà ba nguời ăn không hết. Tôi còn có thể suốt ngày xem phim hoạt hình mà chẳng làm gì. Tôi giỏi lắm đúng không?”
Mọi người ở đây đều ngơ ngác, vừa nãy họ nhìn thấy sự hưng phấn của anh ta thì đều nghĩ là anh ta có tài năng nổi bật lắm cơ, ai ngờ được rằng….
Để có thể trở thành trợ lý riêng của Lâm Vấn Thiên - Lâm lão gia tử, Từ Vân Sơn tất nhiên là một người rất có năng lực.
Những người có năng lực đều do họ có tham vọng. Từ Vân Sơn cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này, Từ Vân Sơn luôn túc trực bên cạnh Lâm Trạch Dương, muốn giúp đỡ Lâm Trạch Dương.
Hiện giờ Từ Vân Sơn vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Lâm Trạch Dương và ông Lâm là gì, nhưng ông ta chắc chắn chỉ cần mình có thể giúp đỡ Lâm Trạch Dương, để anh ta nói với ông Lâm rằng "Từ Vân Sơn là một người tốt", vậy thì Từ Vân Sơn dám chắc chắn 100% rằng mình sẽ bay lên trời.
Chỉ là thế giới này chính là vậy đó, luôn là người tính không bằng trời tính.
Sau nhiều lần tiếp xúc và quan sát, Từ Vân Sơn cuối cùng cũng phát hiện ra Lâm Trạch Dương hoàn toàn là một người không để tâm đến bất cứ điều gì. Cũng giống như lần trước, người của Kiều Lan Nữ rõ ràng là mục tiêu của Giám đốc Hoàng, nhưng Lâm Trạch Dương dường như không quan tâm chút nào.
Có lẽ đây là suy nghĩ của những người tài giỏi ngoài xã hội. Vì có cơ hội chiến thắng nên họ không phải lo nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa* nên không sợ sóng gió”.
*thay đổi như chong chóng hoặc có ý nói quen với việc chơi quyền lực.
Chắc là vậy.
Đây là lời giải thích do chính Từ Vân Sơn đưa ra, nên ông ta mới cảm thấy bình tĩnh, chuẩn bị rời khỏi thành phố, không muốn lãng phí thêm thời gian cho Lâm Trạch Dương nữa.
Lúc này, Từ Vân Sơn nhận được báo cáo từ Giám đốc Hoàng.
Bản báo cáo này nói về Lâm Trạch Dương và người của Kiều Lan Nữ đối xử với khách hàng và còn nhấn mạnh tên của Smith.
Từ Vân Sơn không khỏi trừng mắt, trong lòng trở nên lo lắng, đối phương là Smith, ngay cả ông Lâm cũng phải kính trọng Smith.
Nếu Lâm Trạch Dương với Smith thực sự có mâu thuẫn không thể hòa giải, thì mọi việc sẽ trở nên khó giải quyết.
Từ Vân Sơn suy nghĩ một lúc rồi quyết định tạm thời không báo cáo với ông Lâm mà đến nhà thi đấu để tìm hiểu tình hình cụ thể.
Lúc này, Từ Vân Sơn, người đang chuẩn bị rời đi đã lao về phía sân vận động.
Lâm Trạch Dương, xin đừng gặp bất kì rắc rối gì.
Trên đường đi, Từ Vân Sơn thực sự đã cầu nguyện các vị thần và niệm Phật, cầu xin thần tiên bảo vệ Lâm Trạch Dương.
Chung quy Smith cũng đã già rồi, uống không nổi nữa cho nên đã trở về khách sạn ngủ liên tục hai tiếng đồng hồ.
Sau khi tỉnh lại, Smith suy đi nghĩ lại, quyết định vẫn là nên đi tìm Lâm Trạch Dương, ngày mốt ông ta sẽ rời khỏi Trung Quốc. Có lẽ sau lần này sẽ không còn cơ hội gặp lại Lâm Trạch Dương ở Trung Quốc nữa.
Đây có thể coi là dấu chấm hết cho giấc mộng của bản thân, siêu anh hùng Lâm Trạch Dương mà ông ta ngưỡng mộ giờ đã trở lại thành một người bình thường, ước mơ như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ tới đây, Smith hít một hơi thật sâu, sau đó bảo thư ký chuẩn bị xe, chạy về hướng phía sân vận động.
Smith nghe nói Lâm Trạch Dương và những người khác đã tỉnh rượu, quyết định quay lại sân vận động.
Đúng rồi, Smith đã đồng ý hợp tác với Lâm Trạch Dương và người của Kiều Lan Nữ.
Nghĩ đến đây, Smith nói với thư ký của mình: "Đi chuẩn bị một hợp đồng trị giá khoảng 100 triệu, ký tên tôi, sau đó gửi cho người của Kiều Lan Nữ ."
Thư ký không hề ngạc nhiên, đối với những người khác, dự án 100 triệu tất nhiên là một con số trên trời, không thể tưởng tượng được. Nhưng đối với Smith đó chỉ là hạt cát trong sa mạc, không có gì đáng nhắc tới.
Ai mà không biết rằng Smith giỏi nhất trong việc dùng số ít tiền nhất để đạt được lợi ích lớn nhất? Nếu không, làm sao Smith có thể được mệnh danh là “Mắt thần”, khiến đống nát cũng có thể gột nên hồ*? Đây là khả năng của Smith.
*ở đây chỉ biến thứ đã hư cũ thành thứ tốt đẹp
Khu vực phía đông nam bên trong sân vận động.
Giám đốc Hoàng cảm thấy Lâm Trạch Dương buồn cười đến mức gần như có thể gọi là ngu ngốc, ông ta thật sự chưa từng gặp kẻ ngu như thế bao giờ, người không nhìn rõ tình hình hiện tại, cũng càng không hiểu tại sao trước đây bản thân lại xấu hổ trước tên nhóc này.
"Lâm Trạch Dương, bây giờ tôi chính thức tuyên bố với cậu rằng cậu đã bị trục xuất khỏi Triển lãm Bác Mỹ của chúng tôi" Giám đốc Hoàng tuyên bố trực tiếp với Lâm Trạch Dương, sau đó ông ta nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ chế nhạo.
"Ồ, biết rồi." Lâm Trạch Dương gật đầu, vẻ mặt không thay đổi.
Giám đốc Hoàng không khỏi sửng sốt, sao có thể bình tĩnh mà chẳng làm ầm ĩ lên như vậy? Trong trí tưởng tượng của Giám đốc Hoàng, lúc này Lâm Trạch Dương hẳn là đã phát điên rồi.
Người ta sợ nhất điều gì, không phải không có cách nào có được mà là sau khi có được nó sẽ mất đi. Hãy thử nghĩ xem, một người nghèo quả thực sẽ ghen tị với một triệu phú và mơ về cuộc sống như thế. Nhưng người nghèo vẫn có thể sống sót mà không trở thành triệu phú, nếu không thế giới đã diệt vong từ lâu rồi.
Nếu bỗng nhiên từ triệu phú trở thành kẻ nghèo khó, lúc trước ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị, mà bây giờ không thể đảm bảo cuộc sống một ngày ba bữa thì làm sao sống được.
Vì vậy, Lâm Trạch Dương chắc hẳn sẽ vô cùng khó chịu khi mất đi vị trí dành cho Kiều Lan Nữ.
"Cậu…cậu làm cái gì vậy?" Giám đốc Hoàng sửng sốt hồi lâu, sau đó nhịn không được hỏi Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đang di chuyển một tấm biển quảng cáo, không quay đầu lại mà nói thẳng với Giám đốc Hoàng: “Không phải ông đã nói rằng sẽ trục xuất, loại tên Kiều Lam Nữ chúng tôi không phải sao? Tất nhiên là phải rời khỏi đây rồi. Nên tôi đang thu dọn đồ đạc đây."
Giám đốc Hoàng lại sửng sốt, cho rằng mọi chuyện thật khó tin, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, hồi lâu không nói nên lời.
Những người đang xem cũng sửng sốt, vốn tưởng rằng sẽ có kịch hay để xem, nhưng bây giờ không hiểu sao Lâm Trạch Dương dường như không phải là người bị đuổi ra ngoài mà là do mất kiên nhẫn nên mới rời đi.
Lâm Trạch Dương quả thực có chút thiếu kiên nhẫn, bốn người phụ nữ kia khiến da đầu anh tê dại. Vốn dĩ Lâm Trạch Dương không thể đối mặt với Nicole và Lý Tuyết Tình, anh chịu không nổi, sao những người phụ nữ này đều điên cuồng và thất thường như thế.
Khi anh nghĩ đến việc ngày mai lại phải đến đây, bốn người phụ nữ này cũng sẽ xuất hiện, đầu Lâm Trạch Dương muốn phình ra đến nơi.
Bây giờ Lâm Trạch Dương còn muốn đích thân nói lời cảm ơn với Giám đốc Hoàng, không nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, còn muốn đợi tới bao giờ.
Mấy người bên Triệu Cẩn Du lúc này cũng trầm mặc, không hề động đậy, bọn họ không phải Lâm Trạch Dương, sẽ không cho rằng chuyện này không liên quan.
Triệu Cẩn Du trực tiếp đứng dậy và nói với Giám đốc Hoàng: "Dựa vào đâu?"
Triệu Cẩn Du tỏ ra hung hãn, ánh mắt dán chặt vào Giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng lúc này đáng lẽ phải tức giận, nhưng ông ta lại muốn khóc, ở cùng một người không bình thường như Lâm Trạch Dương thật sự khiến người ta quên mất bản thân là người bình thường.
Cuối cùng cũng có người có phản ứng bình thường.
Giám đốc Hoàng lấy lại bình tĩnh rồi trách mắng Triệu Cẩn Du.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Sau đó, người này bước ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Giám đốc Hoàng và Lâm Trạch Dương.
Chương 270 Âm mưu
Đối mặt với Lâm Phi như vậy, Giám đốc Hoàng thật sự không biết phải làm sao.
“Đó là lỗi của tôi.” Giám đốc Hoàng lớn tiếng nói.
“Là tôi sai, ông không sai.” Lâm Phi phản bác.
“Đó là lỗi của tôi, đừng giành với tôi mà.” Giám đốc Hoàng lại lớn tiếng nói, theo ý của Từ Vân Sơn, điều ông ta nên làm bây giờ có lẽ là nhận được sự tha thứ của Lâm Phi.
Lâm Phi kiềm không được nhìn chằm chằm Giám đốc Hoàng, nói: “Sao ông lại thích nhận vơ lỗi chẳng phải do mình vậy? Xin lỗi gì chứ, tôi mới là người sai.”
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt, Lâm Phi dường như không phải đang cố ý tỏ ra kiêu ngạo. Từ Vân Sơn không khỏi giật giật khóe miệng, Lâm Phi này là ai? Cậu ta muốn làm gì? Mỗi lần bất kể làm gì cậu ta đều không giống người bình thường.
Giám đốc Hoàng lúc này đang rất lo lắng, ông ta chưa từng nghĩ rằng mình thừa nhận sai lầm lại có người tranh giành.
Cuối cùng, Lâm Phi không “đấu” lại Giám đốc Hoàng, anh chỉ có thể để ông ta nhận lỗi việc đó. Điều này khiến Lâm Phi rất tức giận, trước khi rời đi, anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Giám đốc Hoàng, nói: “Nhớ lấy, người lần sau làm sai sẽ là tôi.” Lâm Phi rời đi và ăn tối cùng Smith.
Sau đó, những người còn lại ở đó ngây ra, đây là cái quái gì vậy?
Giọng điệu, biểu cảm khi nói chuyện của Lâm Phi thật khác thường.
Giám đốc Hoàng bối rối, không hiểu gì cả. Nhưng may mắn thay, sự việc lần này cũng xem như tạm kết thúc. Giám đốc Hoàng vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ bị công ty trách phạt, nhưng sẽ không nghiêm trọng, cùng lắm thì bị giáng chức, lương thấp hơn, quyền lực ít hơn thôi. Không thành vấn đề, dù sao bản thân ông ta có quan hệ rộng, có năng lực, mọi thứ sẽ sớm trở lại như cũ.
Vì vậy, Giám đốc Hoàng không những không từ bỏ việc căm thù Lâm Phi. Ngược lại, ông ta còn bị ám ảnh bởi việc muốn loại bỏ Lâm Phi, sở dĩ ông ta bị trừng phạt đều là do Lâm Phi mà ra cả.
Lâm Phi đã đưa bốn người phụ nữ đến khách sạn nơi Smith đang ở. Mặc dù cảm thấy rất khó chịu khi ở cùng bốn người phụ nữ này, nhưng đây là bữa tối miễn phí, không ăn chùa không được.
Lần này không có ai mời rượu, quan trọng nhất là bốn người phụ nữ vừa nghe đến từ “đồ uống” lập tức đứng dậy, dù muốn quên đi chuyện đã xảy ra vài giờ trước, họ cũng sẽ không thể quên nó dễ dàng như vậy.
Không uống rượu, nội dung cuộc trò chuyện cũng đàng hoàng hơn một chút.
“Anh Lâm, hợp đồng tôi đưa cho anh là hợp đồng tự do, anh có thể đưa ra một số điều kiện mà anh muốn trong đó, tôi đã ký tên rồi. Nhưng tất nhiên, tôi vẫn hy vọng anh Lâm đây đừng làm quá.” Nói đến đây, Smith dừng lại, có chút xấu hổ nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi xua tay nói: “Yên tâm, tôi không phải loại người đó.”
Nói xong, Lâm Phi lập tức nhìn Triệu Cẩn Du, nói: “Đưa hợp đồng cô mang theo đến đây, xem trong đó có gì. Cứ thử lừa Smith này đi, tên ngốc lắm tiền.”
Triệu Cẩn Du không khỏi lắc đầu, sau đó lấy hợp đồng ra, chỉ liếc nhìn mấy cái, đôi mắt của cô trợn to, thậm chí còn khó khăn nuốt khan.
Thật ra đó là một hợp đồng cho phép quyết định từ 100 triệu đến 1 tỷ, và nhiều điều khoản trong đó để trống, điều đó có nghĩa là Kiều Lan Nữ Nhân có thể tự mình điền vào.
Triệu Cẩn Du đã tiếp xúc với nhiều doanh nghiệp và ký không biết bao nhiêu hợp đồng, nhưng cô chưa bao giờ thấy hợp đồng nào như vậy, việc này cứ như là tặng không một tỷ cho Kiều Lan Nữ Nhân vậy.
Tổng giá trị của Kiều Lan Nữ Nhân thậm chí còn không đến một tỷ, nếu việc kinh doanh này hoàn thành, Kiều Lan Nữ Nhân chắc chắn sẽ tăng hai bậc liên tiếp.
Hiển nhiên, cuộc mua bán này chỉ cần Lâm Phi gật đầu sẽ thành công ngay.
Nghĩ tới đây, Triệu Cẩn Du không khỏi hít sâu một hơi, nhìn Lâm Phi. Kể từ thời điểm này, có thể nói Kiều Lan Nữ Nhân đã thành công chưa từng có, Lâm Phi thực sự đã làm được.
Triệu Cẩn Du nhớ rõ, khi Lâm Phi mới đến Kiều Lan Nữ Nhân, anh ấy trông giống như một cậu bé, và cô, Triệu Cẩn Du, đã trêu chọc anh ấy.
Cách đây không lâu, Lâm Phi đã trở thành Tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ Nhân. Khi đó, Triệu Cẩn Du cảm thấy Kiều Lan Nữ Nhân không còn tương lai nữa.
Những hành động của Lâm Phi khiến Triệu Cẩn Du càng tuyệt vọng hơn, một nửa đội ngũ quản lý của công ty đã rời khỏi Kiều Lan Nữ Nhân.
Sau đó, cơ cấu của công ty được tối ưu hóa và hiệu quả công việc được cải thiện toàn diện. Kiều Lan Nữ Nhân tiếp đó đã giành được một suất tại Triển lãm Bác Mỹ và mời ngôi sao quốc tế hàng đầu Nicole làm người phát ngôn. Giờ đây Kiều Lan Nữ Nhân hợp tác với Smith, giá trị của dự án hợp tác lần này thậm chí có thể lên đến hàng trăm triệu.
Triệu Cẩn Du nghĩ lại vẫn cảm thấy mọi chuyện thật khó tin. Lần này thật sự nhờ vào may mắn. Bên cạnh đó các mối quan hệ của Lâm Phi đóng vai trò quan trọng nhất. Nhưng cũng không thể xem thường cách làm việc của Lâm Phi.
Hết lần này đến lần khác, Lâm Phi cứ như đang đùa giỡn, vô cớ gây sự. Nhưng lần nào Lâm Phi cũng đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, nắm bắt cốt lõi của mâu thuẫn, từng bước loại bỏ triệt để. Đó là lý do vì sao có những lần sống lại sau này và cũng chính vì vậy mà con người không thể hết lần này đến lần khác tin tưởng vào một điều gì đó. Nghĩ tới đây, Triệu Cẩn Du không khỏi nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt có chút si mê.
Trong suốt thời gian còn lại của bữa ăn, không ai uống rượu nhưng không khí rất sôi nổi.
Cùng lúc đó, Lâm Phi đang ăn, Lý Hoán cũng đang ăn. Chỉ là Lý Hoán không chỉ đang ăn, mà hắn vừa ăn vừa xem thông tin do cấp dưới cung cấp.
Lý Hoán xem một hồi rồi lâm vào trầm tư, sau đó nói: “Xem ra Lâm Phi cùng với bốn cô gái này có mối quan hệ rất tốt. Nhưng nếu muốn đối phó Lâm Phi, chúng ta nên bắt đầu từ Nicole. Đúng vậy, thế thì ra tay với Nicole vì Nicole là người nổi tiếng cho nên cần có hình tượng trước công chúng. Nếu Nicole bị huỷ hoại, Kiều Lan Nữ Nhân mà Nicole làm đại diện đương nhiên cũng sẽ bị tiêu diệt. Ngôi sao quốc tế hàng đầu thực sự rất tuyệt. Nhưng phải biết rằng sức mạnh của Internet vượt xa sức tưởng tượng. Dù cho cô có là ngôi sao quốc tế thì sao chứ?”
Lý Hoán nghĩ vậy, đặt một xấp ảnh lên bàn. Những bức ảnh đó đều có liên quan đến Lâm Phi, bao gồm cuộc đối đầu giữa Lâm Phi và Giám đốc Hoàng, cũng như cảnh bốn người phụ nữ gian díu với Lâm Phi. Giả sử những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, nếu không biết rõ tình hình thực tế, có lẽ mọi người sẽ nghĩ đến điều khác.
Chương 271 Tình huống trớ trêu
Smith chính là đến cũng vội mà khi đi cũng vội, sau khi ký xong hợp đồng với Lâm Phi thì liền rời đi.
Vào ngày thứ hai, Lâm Phi cuối cùng cũng đến cuộc triển lãm Bác Mỹ, đây là ngày cuối cùng diễn ra cuộc triển lãm. Bởi vì buổi biểu diễn của Từ Hữu Chân và Smith đã diễn ra vào ngày hôm qua, cho nên hôm nay ở khu vực phía đông nam đơn giản là có quá nhiều người.
Những công ty trước đây từng có ý định hợp tác với Kiều Lan Nữ Nhân, nhưng sau đó lại vì Giám đốc Hoàng mà đã rút lui, thế là hôm nay bọn họ đều đã đến bên cạnh Kiều Lan Nữ Nhân, với hy vọng muốn tiếp tục hợp tác với Kiều Lan Nữ Nhân, lần này bọn họ đến đây với sự chân thành, và thậm chí còn đưa ra những điều kiện ưu đãi mà trước đây hoàn toàn không nhắc đến nó. Những điều kiện này ưu đãi đến mức khó có thể tin được.
Nhưng toàn bộ đều đã bị Triệu Cẩn Du từ chối một cách lịch sự, bao gồm cả những công ty trước đây, và một số công ty mới. Lý do hôm nay mà Lâm Phi đến đây thực ra là để nhờ người dọn dẹp quầy hàng, để chuẩn bị về nhà.
Chuyện đó về sau đích thực đã khiến cho ông chủ của một công ty tức giận, cho nên ông ấy liền dùng những lời nói khó nghe để nói với Triệu Cẩn Du rằng, “Kiều Lan Nữ Nhân của các người đang cố tình nâng cao giá trị của bản thân, nếu cứ tiếp tục như thế này thì sẽ không hoàn thành được một cuộc giao dịch nào hết.”
Triệu Cẩn Du liền nhìn về phía ông chủ của công ty đó, nhưng cô không hề tức giận, thay vào đó cô nói với nụ cười nở trên môi rằng: “Tôi thực sự xin lỗi. Không phải công ty chúng tôi đang cố gắng nâng cao giá trị của bản thân hay gì đó, mà là chúng tôi đã nhận được một đơn đặt hàng lớn. Ngay cả khi công ty gần đây đã chú ý đến điều này nhưng trước mắt vẫn là không đáp ứng đủ cho nó.”
Nếu là trước đây, Triệu Cẩn Du có thể sẽ tức giận vì lời nói của ông chủ công ty này, hoặc có thể cô sẽ cảm thấy bất an, công ty cần có danh tiếng để hoạt động, làm ăn không thành cũng không sao, nhưng nếu danh tiếng trở nên tồi tệ hơn, đừng mong có được công việc kinh doanh nào sau này.
Nhưng hiện tại, Triệu Cẩn Du không cần phải suy nghĩ về điều này, bởi vì bây giờ Triệu Cẩn Du đang đứng trên một tòa nhà cao, và cô có thể nhìn thấy những nơi xa hơn, nhiều cảnh sắc hơn và có tầm nhìn rộng hơn.
Điều quan trọng nhất là Kiều Lan Nữ Nhân ở hiện tại đã không còn là Kiều Lan Nữ Nhân của trước đây nữa, hiện tại Kiều Lan Nữ Nhân đã có đủ thực lực, cho nên Triệu Cẩn Du đương nhiên cũng sẽ có đủ tự tin.
Ông chủ công ty sửng sốt một chút, sau đó ông ấy liền lập tức nhớ đến cảnh tượng ngày hôm qua, Smith đã nói rằng ông ta đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Kiều Lan Nữ Nhân.
Ngay tức khắc gương mặt của ông chủ công ty vừa rồi liền tỏ ra không vui, nhưng trên gương mặt đó lại xuất hiện một nụ cười, hơn nữa nụ cười đó lại mang theo sự nịnh nọt mà nói với Triệu Cẩn Du rằng: “Triệu tổng, vừa rồi tôi không có ý đó. Tôi muốn nói rằng công ty chúng tôi sẽ luôn sát cánh cùng với Kiều Lan Nữ Nhân, đợi đến khi các vị không bận rộn như thế này nữa, thì hãy gửi cho tôi một ít hàng cũng được rồi.”
Triệu Cẩn Du liền mỉm cười và gật đầu, nhưng cô lại nhìn ông chủ công ty đó rất nhiều lần. Nhớ lại trước kia khi đối mặt với lão đại này, Triệu Cẩn Du mặc dù không cần phải khom lưng khuỵu gối, nhưng cô vẫn phải cẩn thận từng li từng tí, còn bây giờ.
Nghĩ tới đây, Triệu Cẩn Du không khỏi lại liếc nhìn Lâm Phi một cái.
Cô cũng đang nghĩ tới việc Kiều Lan Nữ Nhân đang dần dần đi đúng hướng, tất cả nhân viên trong công ty đều đã được động viên, cho nên bọn họ đã cố gắng hết sức, hơn nữa bọn họ cũng có thể biết được là Kiều Lan Nữ Nhân đang sắp đột phá, và khi thời cơ đến thì từ một doanh nghiệp hạng nhất trong thành phố, bọn họ sẽ trở thành doanh nghiệp hạng nhất trong tỉnh, và thậm chí là doanh nghiệp hạng nhất trên toàn Hoa Hạ (tên cũ của Trung Quốc).
Nếu họ không làm việc chăm chỉ vào thời gian này, thì họ sẽ làm gì nếu bị công ty sa thải?
Bởi vì công ty không còn bất kỳ vấn đề gì nữa, thậm chí còn đang phát triển nhanh chóng theo hướng tốt, cho nên chủ tịch Lâm Phi hoàn toàn nhàn rỗi và không có quá nhiều việc phải xử lý.
Điều này khiến Lâm Phi cảm thấy vô cùng vui mừng. Trước đây Lâm Phi vẫn phải đến công ty hàng ngày, mặc dù phần lớn thời gian là xem phim hoạt hình. Còn hiện tại Triệu Cẩn Du căn bản là bận rộn từ sáng tới tối đều không nhìn thấy người đâu, cho nên Lâm Phi chính là hoàn toàn được thả tự do, và cũng không cần phải đến công ty.
Hôm nay Lâm Phi lại trốn làm.
Lâm Phi đang suy nghĩ, cảm giác như đã mấy ngày rồi không được gặp Nicole, không biết vì lý do gì mà điện thoại lại bị tắt máy, điều này khiến Lâm Phi rất tức giận.
Nicole, cô ấy có biết ở nhà không có ai lau sàn không? Cô ấy có biết bây giờ sau khi ăn xong anh phải tự mình rửa bát? Cô ấy có biết việc dọn dẹp vụn đồ ăn vặt nếu chúng rơi xuống bàn cà phê hay dưới ghế sofa sẽ khó khăn đến thế nào không?
Nơi ăn ở của Nicole là của anh, vậy mà bây giờ ngay cả khi việc dọn dẹp chưa hề hoàn tất mà đã muốn rời đi rồi.
Ngay sau đó, Lâm Phi bèn đi tìm Nicole.
Và rất nhanh, Lâm Phi đã đến studio tạm thời của Nicole ở Hoa Hạ.
Studio của Nicole cũng không hề nhỏ, lúc này trong studio của cô ấy có rất nhiều người.
Đúng rồi, Lâm Phi chợt nhớ tới gần đây Nicole đang phỏng vấn nam chính cho cô ấy. Tất nhiên là sẽ có rất nhiều người đến đăng ký, và những người có mặt lúc này có lẽ là một trong số những người đã qua được bộ phận sàng lọc.
Lâm Phi liền trực tiếp đi vào phòng làm việc của Nicole, anh muốn đi thẳng đến phòng làm việc của Nicole nhưng bị một nhân viên ngăn lại.
“Anh đang làm gì vậy? Vẫn chưa đến lượt anh mà. Mau đi xếp hàng đi.” Nhân viên phòng làm việc tỏa ra không khách sáo với Lâm Phi, lại là một chàng trai khác muốn đạt đến đỉnh cao chỉ trong một bước.
“Tôi là bạn của Nicole, tôi đến đây để gặp Nicole.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên trước mặt Lâm Phi.
Thì ra ở phía trước cũng có người muốn đột nhập vào văn phòng của Nicole. Sau đó, người đàn ông này đã bị hai nhân viên bảo vệ trực tiếp bắt được, và dẫn đi khỏi đây.
“Thật sao, sao các người có thể để fan của Nicole lẻn vào? Mọi người hãy nghiêm túc và đừng làm xáo trộn cuộc phỏng vấn của Nicole.” Lâm Phi nghe thấy những lời này khi nhân viên bảo vệ đi ngang qua anh.
Khóe miệng Lâm Phi không tự chủ mà co giật, anh liền ngậm lại những lời vừa định nói, sau đó mỉm cười với nhân viên rồi quay về đội.
Lâm Phi không muốn bị ép ra khỏi đây như anh chàng vừa rồi.
Lâm Phi tùy ý đi vào xếp hàng, anh nhìn về phía trước, xem ra không có nhiều người chờ đợi, hẳn là rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy Nicole, cho nên anh cũng an tâm mà lưu lại để đợi tiếp.
“Anh thật dũng cảm, dám gia nhập đội ngũ của tôi.” Đột nhiên, một thanh âm khác vang lên từ phía sau của Lâm Phi.
Lâm Phi không khỏi quay đầu lại, và mỉm cười với người đàn ông đó, sau đó anh liền giải thích: “Tôi đến gặp Nicole, tôi là bạn của cô ấy, sau này tôi sẽ không đi phỏng vấn, cũng sẽ không lãng phí thời gian của anh nữa.”
Lâm Phi không phải kẻ ác bá gì, làm sai điều gì đó đương nhiên cần một lời giải thích.
Thanh niên phía sau Lâm Phi liền nhếch môi, nhìn Lâm Phi với vẻ mặt giễu cợt, mà nói: “Quả nhiên, anh không cần nhiều thời gian.”
Chàng trai trẻ này rõ ràng không tin những gì Lâm Phi vừa nói, ý anh ta là Lâm Phi sẽ sớm bị loại trong cuộc phỏng vấn.
Lâm Phi không nói gì, chỉ mỉm cười với chàng trai trẻ đó, sao đó tiếp tục đi theo đội như không có chuyện gì xảy ra.
Chương 272 Bên ngoài cuộc phỏng vấn.
“Ta nói, trước mặt chú, anh không cảm thấy xấu hổ chút nào sao, anh có biết như vậy là đang chen hàng không?” Thanh niên không nhịn được lại nói với Lâm Trạch Dương, vẻ mặt không thể khinh thường hơn.
Lâm Trạch Dương quay đầu lại nhìn thanh niên này. Chàng trai này rất đẹp trai, chắc chắn là một trong những chàng trai được yêu thích nhất hiện nay, nhưng nếu gương mặt này xuất hiện trước công chúng, đương nhiên sẽ khiến vô số cô gái phải hét lên.
Trên thực tế, chàng trai trẻ tên Chu Quang này đang là thực tập sinh của một công ty, chuẩn bị ra mắt. Chu Quang có ngoại hình nổi bật, dáng người cao ráo, giọng hát hay, anh ta là ngôi sao mà một công ty giải trí đang chuẩn bị tốn nhiều công sức để quảng bá.
Đúng lúc này, Nicole đến Trung Hoa, sau đó tuyển nam chính của cho mình, nên công ty của Chu Kiệt đã mời Chu Kiệt tới. Đương nhiên, nếu là những người nổi tiếng khác, thậm chí là những ngôi sao hàng đầu của Trung Hoa đến thử giọng, Chu Kiệt cũng sẽ bỏ qua, làm sao anh ta có thể đi thử vai diễn đó?
Tuy nhiên, nếu anh ta có thể hợp tác với Nicole, sau đó công ty sẽ quảng bá cho anh ta, sẽ từng bước có chỗ đứng trong giới giải trí này, không chỉ là ở Trung Hoa, thậm chí còn có sức ảnh hưởng trên cả thị trường quốc tế.
Đây mới chính là tham vọng của Chu Kiệt, anh ta muốn trở thành siêu sao ngay khi ra mắt, đồng thời anh ta cũng muốn có sức ảnh hưởng trên thị trường quốc tế.
Vì vậy, trước mặt của Chu Kiệt, Lâm Trạch Dương như một kẻ ngốc, anh thực sự là một tên hề thực sự. Lúc đầu Chu Kiệt cũng không thèm liếc nhìn Lâm Trạch Dương , nhưng Lâm Trạch Dương mặt dày quá, không để ý tới lời châm chọc, mỉa mai của chính mình.
Nếu là người bình thường, nếu vừa nhìn thấy chính mình, nghe chính mình nói ra những lời như vậy, nhất định sẽ cúi đầu xấu hổ và tuyệt vọng.
“Nhìn cái gì? Anh có nhận ra tôi không?” Tuy Chu Kiệt chưa ra mắt, nhưng anh ta đã có một lượng lớn người hâm mộ, cho nên anh ta cho rằng Lâm Trạch Dương đã nhận ra anh ta khi thấy anh ngơ ngác nhìn anh ta.
Thì ra là fan của mình.
Chu Kiệt càng thêm vênh váo tự đắc, nói rằng: “Mau tránh ra!”
Dù sao cũng là fan của mình, vậy thì dù anh ta có đối xử với anh như thế nào cũng không sao, những kẻ này chỉ là hạng người rẻ tiền, dù có mắng mỏ thì họ cũng chỉ cảm thấy vui mà thôi.
“Bộ dáng của anh trông thật khó coi.” Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc nhìn Chu Kiệt, sau đó anh nhường vị trí, anh không để ý đến Chu Kiệt nữa, nếu không anh đã tát chết tên này rồi.
Chu Kiệt không khỏi sửng sốt, anh ta hoàn toàn không thể phản ứng kịp, tại sao lại có người dám nói bộ dáng của anh ta trông thật khó coi chứ.
Chu Kiệt nhịn không được quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, anh ta tức giận đến mức lồng ngực sắp nổ tung, nhưng cuối cùng anh ta không đuổi theo, vì Lâm Trạch Dương cách anh ta một đoạn khá xa, trước mặt anh ta cũng không có quá nhiều người.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Kiệt vẫn cảm thấy chuyện phỏng vấn quan trọng hơn, sau khi phỏng vấn nếu có cơ hội sẽ dạy cho tên khốn kiếp đó một bài học.
Rất nhanh, Chu Kiệt đã đi vào phòng phỏng vấn, Nicole cùng trợ lý ngồi ở phía sau bàn.
Nơi này là phòng luyện tập, bên trong có các loại thiết bị đa dạng, thí sinh có thể thể hiện nhiều tài năng khác nhau của mình như ca hát, toạ đàm, nhạc cụ, khiêu vũ,… đều có thể.
Chu Kiệt đúng là một nhân tài đáng giá để một công ty giải trí bỏ ra số tiền lớn bồi dưỡng, dù là ca hát hay vũ đạo, đều không thể chê được, sau phần trình diễn, nhiều giám khảo đều gật đầu đồng ý.
“Nicole, cô xem người này thế nào tôi cảm thấy rất tốt, so với tất cả mọi người đã phỏng vấn trước đó tốt hơn rất nhiều. Hắn chẳng những có tài nghệ xuất chúng, hơn nữa hình tượng cũng rất tốt, tôi rất thích, người này rất thích hợp trở thành nam chính của cô.”Trợ lý Nicole nói với Nicole.
Nicole gật đầu, nói: “Quả nhiên là tốt, chúng ta có thể giữ anh ta trước, nếu hôm nay không có ai tốt hơn, chúng ta sẽ tuyển dụng anh ta.”
Tuy giọng nói Nicole và trợ lý đã nói rất nhỏ, nhưng Chu Kiệt vẫn nghe được, điều này khiến Chu Kiệt rất vui vẻ, trên mặt hiện lên nụ cười, xem đi anh ta chính là con người xuất chúng như vậy.
“Nicole, các vị giám khảo, các vị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, làm tốt nhất có thể.” Chu Kiệt rất tự tin nhìn ban giám khảo nói.
Ban giám khảo liên tục gật đầu, giới giải trí khác với những nơi khác, nơi này cần bộc lộ tài năng, một người không có tự tin thì làm sao có thể đối mặt với ống kính, cho nên sự tự tin của Chu Kiệt là rất cần thiết.
Nicole suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Được rồi, tôi đã quyết định chọn anh. Bây giờ anh có thể nghỉ ngơi, tiện giúp tôi xem còn có người thích hợp hay không. Thật ra phim của tôi cần hai nhân vật nam chính.”
Nụ cười trên mặt Chu Kiệt càng hiện rõ niềm vui, anh ta gật đầu, sau đó đi sang một bên ngồi xuống chiếc ghế mà nhân viên đã chuẩn bị sẵn.
Vốn là Nicole đã chuẩn bị hai vòng phỏng vấn, vòng đầu tiên là thử giọng, vòng thứ hai là sàng lọc lần nữa, nhưng Chu Kiệt thực sự rất xuất sắc nên Nicole sẵn sàng trực tiếp chọn Chu Kiệt.
Đương nhiên Chu Kiệt biết rất rõ điều này, trong lòng anh ta rối bời đến mức biến thành một người đàn ông mập mạp nặng gần 200 cân.
Tiếp theo, hơn 10 người lần lượt bước vào, nhưng về hình tượng và tài năng giữa những người này và Chu Kiệt có một khoảng cách chênh lệch rõ ràng.
Nicole và những người khác ở bàn giám khảo không khỏi lắc đầu, dường như cũng không còn hứng thú xem nữa.
"Nicole, nếu không có gì buổi thử giọng của chúng ta sẽ kết thúc ở đây.” Trợ lý của Nicole nói thẳng.
Nicole đang định gật đầu, thì đột nhiên cánh cửa đã bị đẩy thẳng ra.
Điều này là trái với quy định, theo thỏa thuận trước đó, nếu Nicole không nhờ nhân viên mời thí sinh thì thí sinh không được đẩy cửa vào.
Nhưng Lâm Trạch Dương đã làm như vậy.
Lâm Trạch Dương đã ở bên ngoài chờ rất lâu, anh đã sớm muốn trực tiếp xông vào, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Cuối cùng cũng đợi được đến lượt của mình, nhưng nhân viên lại ngăn anh lại.
Lâm Trạch Dương chỉ muốn tìm người giúp việc của mình, sao lại khó khăn như vậy, Lâm Trạch Dương không để ý tới, trực tiếp mở cửa đi vào.
Sau khi Lâm Trạch Dương tiến vào, mọi người không khỏi sửng sốt.
Sau đó, nhân viên bên ngoài nhanh chóng bước vào, một tay ôm lấy Lâm Trạch Dương, nói với Nicole: “Thật xin lỗi, là do chúng tôi sơ suất.”
Vừa nói chuyện, nhân viên vừa kéo Lâm Trạch Dương ra ngoài.
Chu Kiệt tự nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Trạch Dương, sau đó vẻ mỉa mai trên mặt càng thêm nồng nàn, tên này không phải là tên khốn nạn vừa mới xảy ra mâu thuẫn với hắn sao, dám xông vào, hắn căn bản không có cơ hội? . , hiện tại đương nhiên là tuyệt vọng.
Đương nhiên Chu Kiệt cũng nhìn thấy Lâm Trạch Dương trước tiên, sau đó vẻ mỉa mai trên mặt anh ta càng trở nên sâu đậm, tên này không phải là tên khốn vừa mới xảy ra xung đột với anh ta sao? Tên này lại dám xông vào, đương nhiên tên này không có cơ hội, cho nên bây giờ mới cảm thấy tuyệt vọng.
Anh ta thực sự không biết anh là thực tập sinh của công ty đó hay chỉ là một anh chàng quê mùa với ước mơ trở thành ngôi sao.
Nếu ai cũng có thể trở thành ngôi sao, thì trên thế giới này ai cũng đã là ngôi sao rồi.
Ngay khi Chu Kiệt nghĩ rằng Lâm Trạch Dương sẽ được mời ra ngoài mà không có gì bất ngờ.
Chương 273 Mày nghĩ mày rất quan trọng à?
“Đợi đã!” Nicole gọi một câu rồi đứng lên, trên mặt cô ấy hiện rõ sự hưng phấn.
Nicole không nghĩ đến việc Lâm Trạch Dương sẽ đến đây tìm mình, mấy ngày rồi cô ấy không gặp được Lâm Trạch Dương nên giờ rất kích động.
Nhưng lúc này trợ lý của Nicole đã kéo Nicole lại và lắc đầu với cô ấy, muốn bảo Nicole không nên kích động như vậy.
Dù việc tuyển chọn này là không công khai với truyền thông nhưng Nicole là siêu sao quốc tế đấy, mọi hành động cử chỉ của cô ấy đều sẽ bị mọi người chú ý đến , ở hiện trường có một số phóng viên được chọn đi cùng để ghi hình nội dung rồi tuyên truyền.
Vậy nên lúc này Nicole không thể quá thân thiết với Lâm Trạch Dương như vậy được, nếu không sẽ có scandal và điều này sẽ gây bất lợi với Nicole.
Trong chớp mắt Nicole cũng đã suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này nên đã ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương vẫn có vẻ rất thân thiết.
Tên nhân viên công tác vừa rồi nghe thấy tiếng của Nicole nên đã buông Lâm Trạch Dương ra.
Lâm Trạch Dương vừa đi về phía Nicole vừa nói: “Nicole, trong thời gian này cô đều ở đây à?
Ăn ở đây có hợp khẩu vị không, ngủ có bị lạ giường không?”
Lâm Trạch Dương thấy mình quả thật là người thông minh, nhìn trình độ nói chuyện này đi, rõ ràng muốn bảo Nicole trở lại dọn dẹp vệ sinh nhưng lại có cảm giác rất cao thượng.
Quả nhiên Nicole lập tức kích động, thật sự là cô ấy ăn không quen mấy món ở đây, giường trong khách sạn cũng không thoải mái bằng giường của Lâm Trạch Dương, cô chuẩn bị mở miệng trả lời Lâm Trạch Dương.
Trợ lý của Nicole lại ho khan rồi nhìn Lâm Trạch Dương: “Anh đến đây tham gia buổi phỏng vấn à? Anh chuẩn bị biểu diễn tài năng gì? Mời biểu diễn.”
Lúc nói chuyện, trợ lý của Nicole cũng đang đánh giá giá nhan sắc của Lâm Trạch Dương rồi liên tục dùng khẩu hình miệng nói với Lâm Trạch Dương không nên thể hiện quá thân thiết với Nicole, thậm chí còn duỗi tay chỉ vào camera đang ở bên cạnh.
Lâm Trạch Dương hiểu ra rồi trắng trợn nhìn trợ lý với vẻ “Tôi hiểu rồi, tôi thông minh lắm đúng không, mau khen tôi đi.”
Trợ lý của Nicole giật giật khóe miệng, giao tiếp với Lâm Trạch Dương thật sự là một việc làm người ta tổn thọ.
“Vậy thì mời anh biểu diễn.” Trợ lý của Nicole căng thẳng nói với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương ngây người tại chỗ, biểu diễn? Diễn cái gì hả? Anh có phải đến để phỏng vấn tuyển chọn đâu?
Lâm Trạch Dương đứng đó khoảng 1 phút mà không nói gì, cũng chẳng làm gì.
Có vẻ giống như một thực tập sinh tự nhiên lại được lên sân khấu lớn, vì đối diện với người quan trọng nên không biết phải làm gì.
Thậm chí còn không nhìn được nên phát ra tiếng hừ một cách lạnh lùng, thật là đồ vô dụng không làm được tích sự gì hết! Chỉ với nguời như mày mà dám đến đây tranh vai nam chính với tao?
“Có rồi!” Đôi mắt Lâm Trạch Dương đột nhiên tỏa sáng rồi nói với Nicole đang ở trên bàn ban giám khảo: “Tôi có tài năng! Tôi có thể ăn lượng thức ăn mà ba nguời ăn không hết. Tôi còn có thể suốt ngày xem phim hoạt hình mà chẳng làm gì. Tôi giỏi lắm đúng không?”
Mọi người ở đây đều ngơ ngác, vừa nãy họ nhìn thấy sự hưng phấn của anh ta thì đều nghĩ là anh ta có tài năng nổi bật lắm cơ, ai ngờ được rằng….
Bình luận facebook