• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (8 Viewers)

  • Chương 31-35

Chương 31 Nam nhân xa nhà cũng phải tự chăm sóc bản thân (1)

"Nếu một khi đã đi, vậy thì một đi không trở lại..."

Trên khuôn mặt xinh xắn của Tử Vi có chút mê mẩn.

Khuôn mặt chất phác của Phương Chính cũng hơi hơi cảm động.

"Ngày đó Lạc đại nhân và Lạc Hồng công tử trò chuyện, biết được Lạc Hồng công tử gặp phải mã phỉ trại Hắc Vân, thủ vệ đều chết..."

"Lạc Hồng công tử đột nhiên gia nhập trại Hắc Vân, có lẽ là vì chịu khổ, tìm thời cơ báo thù."

Trong giọng Tử Vi còn xen chút phức tạp.

Phương Chính cũng gật đầu, hai người không nhiều lời nữa.

Dưới chân như sinh ra gió, nhanh chóng đuổi theo.

...

Bên ngoài trại Hắc Vân.

Thủ lĩnh Địch Sơn Hắc Vân trại ôm mỹ nhân lẳng lơ, mặt đã đỏ hết lên, xuân phong đắc ý (chỉ con đường rộng mở, gặt hái được nhiều thành công).

Gã đứng lặng yên trên trạm gác, nhìn sơn đạo xa xa.

Bên cạnh gã, các huynh đệ trong trại Hắc Vân, đứng lặng hồi lâu, cũng hiếu kỳ không thôi.

Chàng trai chính nghĩa có tiếng trong huyện An Bình, Lạc Hồng công tử lại lựa chọn vào trại Hắc Vân, đám mã phỉ cảm thấy thật bất ngờ.

"Đại vương, vẫn nên cẩn thận chút… xảy ra chuyện lạ tất có điều quái dị, không lo làm tốt nhân sĩ chính nghĩa, vì sao lại vào rừng làm cướp?"

Có thuộc hạ nói với Địch Sơn.

"Lạc Hồng công tử đó cũng không phải người tu hành hùng mạnh, lão tử sợ cái gì? Trại Hắc Vân chúng ta nhiều huynh đệ như vậy, nếu hắn muốn sinh chuyện, lão tử băm hắn cho chó ăn!"

Địch Sơn cười lạnh, thô bạo vô cùng.

Gã thật sự tự tin rằng, trại Hắc Vân của gã, dễ thủ khó công, cho dù là quan phủ trong huyện An Bình phái binh đến dẹp, gã cũng chưa phải sợ.

Chỉ là một công tử yếu đuối, cần gì phải sợ?

Trong lúc nói chuyện phiếm, trên sơn đạo xa xa, bóng của Triệu Đông Hán và La Hồng đã dần dần xuất hiện.

Rất nhanh, hai người đã đến phía dưới trạm gác.

Mỹ nhân lẳng lơ rúc vào trong ngực Địch Sơn nhìn thấy La Hồng tuấn tú như ngọc trên lưng ngựa, ánh mắt tức khắc hơi sáng lên, le lưỡi liếm liếm cánh môi trắng mịn.

Đám mã phỉ xung quanh ầm ĩ lên, huýt sáo, cười lớn, rêu rao ầm ĩ không dứt.

Cả trại Hắc Vân nổ tung lên.

Sắc mặt Triệu Đông Hán lạnh lẽo, sát khí trên người cuồn cuộn.

La Hồng cũng híp mắt lại, nhìn một đám đạo tặc hung dữ đông nghìn nghịt trên trạm gác, cũng cười lên.

Rất tốt, rất xấu.

Bổn công tử cực thích.

"Nếu đã bước vào Hắc Vân trại của ta, vậy chính là huynh đệ của Địch Sơn ta rồi!"

"Các huynh đệ, mở cửa trại, nghênh đón La huynh đệ!"

"Tối nay đãi yến, vì La huynh đệ đón gió tẩy trần, cơm no rượu say!"

(*) Ý nói chiêu đãi thịnh soạn khách từ xa tới.

Trên lầu.

Địch Sơn cười lớn, ôm mỹ nhân gợi cảm trong lòng, thanh âm hào sảng trong hơi thở đầy sự cuốn hút, cuồn cuộn sục sôi.

Đám mã phỉ xung quanh cũng hô hoán ầm ĩ.

Cót két cót két...

Cửa Hắc Vân trại từ từ hạ xuống.

Ở phía xa Triệu Đông Hán đứng im lặng một hồi, nhìn La Hồng cưỡi ngựa, đơn thương độc mã, bước chầm chậm, thân hình phong nhuận như ngọc ẩn náu ở Hắc Phong trại, trong lòng không khỏi run lên.

Một thân một mình, xông vào hang cọp.

Lần này một đi không trở lại, thì một đi không trở lại...

Triệu Đông Hán hít một hơi thật sâu, tình cảnh này, nhịn không được trong lòng chợt run lên, xoay người, biến thành một vệt sáng nhanh chóng biến mất.

Chạy một mạch mấy dặm, trong đôi mắt Triệu Đông Hán lóe lên vài phần hung ác, liền lách người, chui vào trong bụi cây ẩn nấp.

"Công tử, nếu ngài định đánh vào Hắc Vân trại, vậy lão Triệu ta đầu tiên nhất định phải nuốt viên 'Bạo Huyết Đan' rồi tiến vào trong đó!"

"Ta không thể để công tử chiến đấu một mình!"

...

Bên ngoài Hắc Vân Trại, rừng rậm,

cành khô của một cây đại thụ cao vút chọc trời.

Tử Vi và Phương Chính mặc bộ đồ sứ giả của Đại Lý Tự đứng lặng ở trên đó.

"La Hồng công tử thật sự lại đơn thương độc mã vào Hắc Vân trại..."

"Không mang theo hộ vệ bát phẩm thiết cốt cảnh sao?!"

Tử Vi hít một hơi, đôi môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, trong lòng chấn động.

"Không mang theo hộ vệ, là vì tránh sự nghi ngờ của đám mã phỉ Hắc Vân trại, có lẽ là thế, chẳng khác nào tự đi vào chỗ chết."

Trên gương mặt hiền lành của Phương Chính cũng lộ ra vẻ kính phục: "Cái loại can đảm này, ta theo cũng chẳng kịp, biết rõ núi có hổ, nhưng lại cứ khăng khăng xem hổ núi... Quả là tấm gương chính đạo huyện An Bình."

Tử Vi hít sâu "Chúng ta theo dõi đi, nếu xảy ra chuyện, có thể cứu La Hồng công tử, nhất định phải toàn lực cứu giúp..."

Gương mặt ngốc nghếch của Phương Chính hiện ra vẻ kiên định: "Đó là đương nhiên."

Không chỉ bởi vì bọn họ khâm phục tính tình của La Hồng, mà là vị kiếm tu tiền bối phía sau La Hồng, nếu có thể bán ân huệ của vị tiền bối kia, đối với họ mà nói đây chính là một cơ duyên lớn.

...

Huyện An Bình

La phủ.

Lạc Phong thay bộ trang phụ sứ giả Đại Lý Tự, mặc cẩm y đơn giản.

Hôm nay ông ta định lấy thân phận cá nhân tới thăm La phủ.

Cũng là tới thăm vị tiền bối trong La phủ kia.

Sau khi nói rõ mục đích của mình, người hầu mở cửa mời Lạc Phong vào trong phủ, loanh quanh một vòng, bước lên cây cầu đá hai bên cảnh vật quanh co, tới dòng suối uốn lượn trong hậu viện.

Trần quản gia mặc một chiếc áo xanh đơn giản, dựa vào ghế thái sư, phía trước bày một bàn cờ, trên bàn cờ những quân đen trắng xen kẽ lẫn nhau.

"Tiền bối!"

Lạc Phong chắp tay, cung kính hành lễ.

Đây là hành lễ của hậu bối, mặc dù thân phận của ông ta là quan viên của Đại Lý Tự, nhưng ông ta biết rằng, với thân phận của người trước mặt, mình nên hành cái lễ này.

Trần quản gia liếc ông ta một cái, cười châm biếm.

"Ngồi."

"Biết đánh cờ không?"

Lạc Phong chắp tay.

"Biết."

Ông ta ngồi đối diện Trần quản gia, kính cẩn.
Chương 32 Nam nhân xa nhà cũng phải tự chăm sóc bản thân (2)

Nhất thời bầu không khí hơi trùng xuống, hai người ngươi tới ta đi, trên bàn cờ thay nhau lần lượt hạ xuống, lâu sau, trên bàn cờ đã đầy.

Lạc Phong nhấc quân tướng lên rồi lại thả vào hộp, lắc đầu một cái.

"Kĩ thuật đánh cờ của tiền bối thật uyên thâm, tại hạ không đuổi kịp."

Lạc Phong nói.

Trần quản gia cười một tiếng, cũng không nói gì, chỉ nâng chén trà lên, nắp ly trà mài nhẹ vào viền ly.

Lạc Phong không nhịn được, cuối cùng cũng mở miệng: "Tiền bối..."

Nhưng, ông ta còn chưa nói hết, liền bị Trần quản gia ngắt lời.

"Ta biết mục đích lần này của ngươi, không cần nhiều lời, La gia chán ghét những mưu đồ lừa gạt, nên mới dẫn theo con cháu ẩn náu ở huyện An Bình..."

"Hôm nay La gia đi nhậm chức lại, nhưng đã đem công tử và tiểu thư giao phó cho ta, quãng đời còn lại, chỉ cần Trần mỗ ta còn sống, ta sẽ bảo vệ cho công tử và tiểu thư bình an."

Lạc Phong thần sắc hơi biến đổi.

Lời nói của Trần quản gia, có mấy phần châm chọc, tựa hồ đoán được việc ông ta đã tiết lộ tin tức với nhân vật lớn trong kinh thành.

Suy nghĩ một chút, Lạc Phong hít một hơi thật sâu, dự tính xoay chuyển chút gì đó.

"Tiền bối, ở đây tại hạ có một tin tức liên quan tới 'Trấn Bắc vương' từ kinh thành truyền tới."

Lạc Phong nói, cung kính lấy ra một phong thư đưa cho Trần quản gia.

Trần quản gia nghe được ba chữ "Trấn Bắc vương", đôi mắt hơi nheo lại, lạnh lẽo như ánh kiếm mơ hồ hiện ra.

Do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy.

...

Hắc Vân trại.

Sau khi La Hồng vào trong trại, thủ lĩnh Hắc Vân trại Địch Sơn một tay vác thanh đại khảm đao, một tay ôm mỹ nữ gợi cảm, từng bước từng bước đi tới chỗ La Hồng.

Khí huyết mạnh mẽ trên người Địch Sơn bùng nổ, tựa như dòng lũ khơi thông.

Mỗi bước đi khiến cho đá vụn trên mặt đất rung lên từng đợt không ngừng.

Ánh mắt La Hồng hơi biến đổi, kìm lại nhịp thở, liều mạng cùng Triệu Đông Hán...

Quả nhiên, Triệu Đông Hán đoán không sai, tên Địch Sơn này quả nhiên là một vị bát phẩm thiết cốt cảnh vũ tu.

Mà xung quanh, từng tên mã phỉ cũng ào ào chạy tới, tràn ngập hơi thở lạnh lẽo.

Địch Sơn từ trên cao nhìn xuống La Hồng, nhếch mép toát ra ý cười lạnh băng: "Tấm gương công lý huyện An Bình gia nhập Hắc Vân trại của ta..."

"Thật là khiến cho Hắc Vân trại của ta thụ sủng nhược kinh (bất ngờ)."

La Hồng cười nhạt, chắp tay, vừa định chuẩn bị mở miệng đáp lại.

Thế nhưng, mỹ nữ quyến rũ mà tên Địch Sơn kia ôm trong tay, ngoài dự liệu của mọi người đột nhiên trượt ra khỏi vòng tay của Địch Sơn, hóa thành một làn gió thơm, nhào lên người La Hồng.

Trong chớp mắt, la Hồng không kịp phản ứng, sắc mặt biến đổi.

Đừng loạn!

Người đàn bà này... Giả vờ đụng chạm sao?!

Địch Sơn hơi sửng sốt, một khắc sau kéo mỹ nữ xinh đẹp kia ra, mạnh mẽ vung đại khảm đao lên, chéo lưỡi đao xuống đất, trên đất tựa như rách một vệt, cuối cùng mặt đất lại bị chém thành một đường nứt nẻ.

Địch Sơn chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu mình có một mảnh xanh biếc, lửa giận bừng bừng.

Mã phỉ xung quanh thấy vậy, đều ầm ĩ quát lên.

"Buông tẩu tẩu ra!"

"Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!"

"Tên này nhìn thôi đã thấy chẳng tốt lành gì!"

Vốn định nói chuyện đàng hoàng, Địch Sơn gương mặt cũng u ám, sắc mặt chẳng mấy tốt đẹp gì.

"Một tên nho tu bề ngoài chính nghĩa như ngươi, gia nhập Hắc Vân trại của ta, xem ta là đồ ngu sao?"

"Ta cho ngươi mười huynh đệ, ngày mai ngươi đến thôn Long Hồ cướp sạch cho ta! Ta sẽ nhận người làm huynh đệ, thậm chí có thể cân nhắc ngươi lên làm Ngũ đương gia của Hắc Vân trại!"

Trên người Địch Sơn tản ra áp lực cực lớn, ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn La Hồng, điên cuồng nói.

Tên trắng trẻo này dám câu dẫn người của hắn!

La Hồng không nói.

Địch Sơn cũng chẳng nói nhiều, một lần nữa nhấc đại khảm đao lên, vung tay một cái.

"Đem hắn nhốt vào phòng chứa củi cho ta! Dám chạy trốn, thì băm nát cho chó ăn!"

Sau đó, Địch Sơn lại kéo mỹ nữ xinh đẹp vào lòng, đưa tay vỗ vào bờ mông đầy đặn của mỹ nữ với bộ dạng ngọt ngào.

"Thứ lăng loàn!"

Địch Sơn hung dữ nói.

"Ai nha, đại vương, thiếp sai rồi."

Cùng với tiếng thét chói tai của mỹ nữ, Địch Sơn cùng mỹ nữ từ từ dời đi.

La Hồng bị hai tên thổ phỉ ném vào trong phòng chứa củi tối tăm.

Rõ ràng tất cả đều ở trong kế hoạch, kết quả... Bị một con đàn bà lẳng lơ phá hỏng!

Hay là kế hoạch chưa đủ cẩn thận.

Người đàn bà kia... Là cố ý sao?

La Hồng nhíu mày.

Sự việc ngoài ý muốn lần này, khiến cho hắn hiểu một đạo lý.

Nam nhân đơn độc ở bên ngoài, cũng nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.

Mặc dù xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng, ít nhất la Hồng cũng miễn cưỡng coi như là đã gia nhập được bang mã phỉ.

Điều khiến hắn đau đầu bây giờ là cuộc bỏ phiếu ngày mai.

Địch Sơn để hắn đi cướp trong thôn, rõ ràng là muốn hắn lập lên công trạng.

Sau một hồi đau đầu, la Hồng không nghĩ ngợi nữa, lấy trong ngực ra cuốn sổ da người, trực tiếp lật tới trang nhật kí, trong đôi mắt tinh thông có vài phần mong đợi.

Trên đó, nhật kí của phần nhân vật phản diện, tự động biến thành.

"Đại Hạ, mười sáu tháng sáu, trời âm u nhiều mây. Cuối cùng ta cũng thành công gia nhập vào Hắc Vân trại, một băng mã phỉ cướp của, không chuyện ác nào không làm, trở thành một tên tiểu mã phỉ mới.

Hiếm thấy!!!

[Nhớ sự kiện hôm nay, tội ác +20]

Run rẩy!

Vô cùng xúc động

La Hồng nhìn miêu tả trong nhật kí nhân vật phản diện, dòng nước mắt vui mừng!

Ba cái chấm than kia, giống như cuốn sách này ở đây vì La Hồng mà cảm động!

Thật sự đây là lần đầu tiên hắn đạt được nhiều tội ác như vậy.

Tội ác của hắn sắp bẻ thẳng rồi!
Chương 33 Đứng lên...(1)

Nhất thời, tâm trạng la Hồng vạn phần kích động, khó mà kiềm chế.

Không có Triệu Đông Hán đầu óc cao siêu, cũng không bất thình lình có sứ giả Đại Lý Tự thanh liêm Lạc Phong...

La Hồng cảm thấy lần này, bản thân mười phần chắc chín.

Không ngừng nỗ lực, ngày mai chính là ngày mục [Khen Thưởng] được làm mới, hắn phải cố gắng thay đổi quỹ tích, bẻ chính thành tà, đổi giải thưởng đặc biệt! Trở thành nhân vật phản diện siêu cấp và bước lên đỉnh cao của cuộc sống!

Bị giam trong phòng chứa củi, những gợn sóng trong lòng La Hồng có chút cuồn cuộn.

Hắn thừa nhận, hắn có chút lung lay.

Bên ngoài phòng chứa củi, các mã phỉ của Hắc Vân trại đã bắt đầu chè chén say sưa, chủ đề của cuộc hoan lạc lần này là vì đón gió tẩy trần cho La Hồng người mà bọn chúng nhốt trong phòng chứa củi.

Dĩ nhiên, đón gió tẩy trần là giả, chỉ là mượn cớ uống rượu say sưa thôi.

Trong phòng chứa củi La Hồng nghe thấy bên ngoài, bữa tiệc linh đình, ép rượu, vung quyền âm thanh khắp nơi ồn ã không dứt.

Tâm tư kích động, cũng từ từ bình tĩnh lại.

Thời gian dần trôi đi, sắp đến nửa đêm.

Ánh trăng đổ xuống, ánh trăng lạnh lẽo xuôi theo khe hở của nóc nhà chứa củi mà hắt xuống.

la Hồng ngồi bó gối, tu "Vong Linh Tà Ảnh", thu người sát với đan điền.

Tiếng ồn ào trong Hắc Vân trại chẳng biết tại sao lại dần dần nhỏ đi, yên lặng đến đáng sợ.

Bỗng dưng.

Một cảm giác lành lạnh, bao phủ lấy toàn thân La Hồng, khiến hắn phải dừng việc tu hành lại!

Mùi máu tanh nồng quyện vào trong không khó ngập tràn mùi rượu, bay vào phòng chứa củi!

La Hồng bỗng nhiên mở mắt ra!

Loảng xoảng!

Khóa cửa của phòng chứa củi, trên mặt đất vang lên tiếng rơi rụng.

Tiếng cười vang lên sắc bén tựa như quỷ nữ u linh, âm thanh vây quanh, từ xa đến gần.

Tiếng cót két của Cửa căn phòng chứa củi cũ kỹ lâu năm.

Từ từ mở ra...

Cửa phòng chứa củi mở ra.

Một cơn gió lạnh lẽo thổi hắt vào, trong sự lạnh lẽo mang vài phần nức nở, có nụ cười sắc lạnh của nữ nhân, giống như ma nữ kêu khóc.

Mùi máu tanh nồng thoang thoảng trong không khí, đôi mắt La Hồng nhắm lại, lông tóc cả người dựng ngược cả lên.

Có chuyện rồi!

Hắn nhanh chóng cầm lấy thanh kiếm, bạch sam trên người tung bay, thận trọng bước ra khỏi phòng chứa củi.

Chân đạp lên mặt đất, nhưng lại có cảm giác dinh dính.

Một màu máu đỏ thẫm, chảy ngoằn ngoèo như một dòng suối nhỏ.

Trước phòng chứa củi, hai tên mã phỉ canh cửa... Chết rồi, cổ bị đứt lìa, máu vẫn đang chảy ào ạt, trong mắt mất đi ánh sáng vẫn còn lưu lại vài phần hoảng hốt.

Chuyện gì đã xảy ra?!

Cơn gió lạnh lại một lần nữa lướt qua, thổi bay vài sợi tóc của La Hồng, bạch sam trên người cũng không tự chủ mà tung lên.

m thanh giống như điệu cười man rợn của ma nữ, tựa như đang đánh một vòng cùng ngọn gió.

Có... có ma?!

La Hồng chợt rút cây trường kiếm trong tay ra, nắm chặt thanh kiếm lạnh như băng, mới khiến cho hắn yên tâm mấy phần.

"Yêu ma phương nào?!"

La Hồng hít sâu một cái, nhớ lại Lạc Phong của Đại Lý Tự từng nói với hắn, vụ án sơn thôn bị tàn sát ở gần huyện An Bình.

Tà ma làm loạn, lẽ nào... hắn gặp phải tà ma?!

La Hồng hít sâu một hơi, trong lòng có một sự cảm chẳng lành.

Theo như lời của Lạc Phong, tà ma chẳng qua là người làm chuyện ác, là do một vài người tu luyện tà ma mà có, đều là do con người, không cần phải sợ.

Trên đường ra ngoài, thi thể nằm la liệt.

Thi thể của những tên mã phỉ, ngổn ngang, những tên mã phỉ này đều là uống rượu say, bị chém bay đầu rồi.

"Thủ lĩnh Hắc Vân trại đâu? Gã này là tu sĩ Bát phẩm Thiết Cốt cảnh, không thể dễ chết như thế chứ?!"

La Hồng hít một hơi, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

Trên mặt đất toàn là máu tươi, mùi máu tanh nồng, khiến cho người ta buồn nôn.

Rất mau, La Hồng đã nhìn thấy rồi...

Phía xa xa, trên chiếc ghế lớn có trải tấm da hổ, Địch Sơn thân hình vạm vỡ đang ngồi trên đó, hoành đao lập mã (* một tay cầm đao, cưỡi ngựa rong ruổi), mũi đại khảm đao ở dưới đất, cúi đầu, thân thể phập phồng, tựa hồ vẫn còn có hô hấp.

Vẫn còn sống!

Nhưng, rất nhanh.

Đầu của Địch Sơn từ từ ngẩng lên, hai tròng mắt chảy máu, gầm nhẹ một tiếng.

Trên lồng ngực của gã ta, da thịt đột nhiên toác ra, một bàn tay nhuốm đầy máu tươi nắm chặt lấy lấy trái tim của gã xuyên thẳng ra trước.

Mà sau lưng Địch Sơn, vang lên âm thanh quỷ nữ kêu khóc.

Những sợi tóc đen nhánh như mạng phất phơ, hiện ra từ phía sau cổ của Địch Sơn, quấn lên cổ gã...

Cót két cót két...

Phốc!

Đầu của Địch Sơn bị sợi tóc siết đứt lìa, giống như một quả bóng da, rơi trên mặt đất.

Sau khi đầu rơi xuống, sau lưng Địch Sơn, gương mặt lẳng lơ của mỹ nhân hiện lên.

Toàn thân người đàn bà này tỏa ra một mùi ám khí, khóe miệng như toét tới tận răng hàm, không ngừng cười nhìn La Hồng.

Nụ cười này, khiến cho La Hồng tê dại cả da đầu.

"Làm... làm phiền rồi."

La Hồng nói, nói xong liền quay người định đi về phòng chứa củi, cảm thấy phòng chứa củi vẫn là an toàn hơn.

"Hahaha. Công tử... Đêm đã khuya, có lẽ thiếp phải hầu công tử đi ngủ rồi?"

Mụ đàn bà vừa móc tim Địch Sơn ra, khẽ liếm liếm máu tươi trên đôi môi căng mọng, ánh mắt yêu mị nhìn La Hồng, âm thanh đầy quyết rũ câu hồn.

Ngủ cái rắm!

Mặt La Hồng có hơi đen lại.

Sứ giả Lạc Phong của Đại Lý Tự không phải đã nói bọn mã phỉ không có quan hệ gì với tà ma sao?

Con ma nữ này sao lại xuất hiện trong bang mã phỉ?

La Hồng vội vàng xoay người bỏ chạy, hắn đánh hơi được mùi vị của cái chết, không chạy... sẽ chết.

"Hahaha."

"Công tử, đừng chạy, thiếp cô đơn, trống vắng, lạnh lẽo."

Bốn phía xung quanh đều vang lên tiếng cười kinh dị của mụ đàn bà kia, giống như tiếng vọng của quỷ.

Không biết từ bao giờ, mụ đàn bà lẳng lơ kia đã xuất hiện ở trước mặt của La Hồng, y phục lả lơi, đôi chân dài miên man trắng như tuyết không hề che giấu.

Nếu mụ đàn bà này lau máu tươi trên khóe miệng đi, La Hồng thật sự sẽ cho đây là một niềm vui thú.

Nhưng bây giờ...
Chương 34 Đứng lên... (2)

La Hồng càng hiểu được nhiều hơn rằng nam nhân ở bên ngoài một mình, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.

"Ngươi chính là tà ma sát hại mấy thôn kia sao?"

Nếu không chạy thoát được, La Hồng hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại.

"Hahaha. Công tử đoán xem."

Bước chân uyển chuyển mềm mại như mèo, từng bước từng bước tiến gần đến La Hồng, liếm liếm môi, đôi mắt toát ra vẻ tinh quái.

"Xem ra chính là ngươi rồi!"

Không nhiều lời, La Hồng giương kiếm lên.

Mụ đàn bà lẳng lơ kia thấy vậy, đột nhiên cười lớn.

"Chính dương khí bừng bừng, công tử hẳn là Nho tu..."

Mụ ta bước những bước mềm mại không nhanh không chậm, xung quanh âm khí không dứt, trong mơ hồ còn có ánh sáng màu đỏ lóe lên.

"Anh tuấn nho nhã, phong độ dịu dàng, ta thích nhất..."

"Tim của Nho tu!"

"Giết người, chiếm lấy thân xác của người, lấy cái danh chính nghĩa huyện An Bình hành tẩu... Hahaha, thiếp thật muốn đưa công tử tới chỗ chết rồi."

Mụ đàn bà vừa cười nói xong thì sắc mặt đột nhiên trở lên dữ tợn, huyết sát dâng trào, giống như hồng y lệ quỷ.

Khóe miệng La Hồng đắng ngắt.

Cái thế giới này, quả nhiên có vấn đề!

Kế hoạch phản diện của hắn lại xảy ra sự cố rồi...

Không dễ gì mới gia nhập được bang mã phỉ, tưởng là bản thân đã có thể trở thành một tên ác nhân "chân chính", kết quả... Băng mã phỉ toi rồi!

Nhưng mà, việc cấp bách, quan trọng nhất hiện nay là phải bảo vệ mạng sống của bản thân mình.

Con đàn bà ma quỷ này... Thật đáng sợ!

Ả đàn bà này giống như hồng y lệ quỷ vậy, cảm giác bị đàn áp này chẳng khác là mấy với võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh Triệu Đông Hán nhưng thủ đoạn quỷ dị hơn nhiều.

Hiển nhiên, con nữ quỷ này cũng do một kẻ tà tu Bát phẩm tạo ra.

Đột nhiên, La Hồng nghĩ đến điều gì đó.

Nhìn con nữ quỷ càng lúc càng áp sát kia, đôi mắt hắn sáng lên.

"Khoan!"

Con ma nữ lẳng lơ nghi ngờ nhìn La Hồng một cái.

"Cô nương, người nhà với nhau rồi, lật bài thôi, bổn công tử cũng là tà tu."

La Hồng vội vàng nói.

Ma nữ lẳng lơ nghe vậy, bật ra một nụ cười kiều mị, bộ ngực hùng vĩ phập phồng lên xuống.

Cả người chánh dương khí, tự nói mình là tà tu?

Tưởng ta là kẻ ngực to không não sao?

Con ma nữ lẳng lơ không nói nhiều, chiếc đùi đẹp đẽ trắng như tuyết bước dài trên mặt đất, thân hình biến thành một vệt khói.

Cả người đầy sát khí, ép sát La Hồng.

La Hồng cảm nhận được nguy hiểm, kiếm trong tay, chợt vung lên.

Oanh!

Đột nhiên, la Hồng cảm thấy kinh mạch trong cơ thể, có một luồng khí thế tuôn trào, rồi theo trường kiếm dâng lên tóe ra tứ phía, chống đỡ công kích của ma nữ.

La Hồng chỉ cảm thấy mình giống như bị xe tốc độ cao đụng trúng vậy, máu từ miệng mũi trào ra, lòng bàn chân cọ xát với mặt đất, trượt xuống chỗ thi thể mất đầu của Địch Sơn.

"Kiếm khí?! Ngươi là Kiếm tu!"

Thanh âm sắc nhọn của ma nữ vang lên, bộ ngực cao vút nhấp nhô dữ dội, kinh hãi nhìn La Hồng chằm chằm.

Hơn nữa, kiếm khí này, vô cùng mạnh mẽ, khiến ả kinh sợ!

Bề ngoài là Nho tu, miệng nhận là Tà tu, kết quả lại là Kiếm tu!

A... nam nhân!

Miệng nam nhân, đúng là chỉ biết lừa gạt, đến cả ma quỷ cũng dám lừa!

"Chỉ là kiếm tu Cửu phẩm Kiếm Khí cảnh mà lại có kiếm khí to lớn mạnh mẽ như vậy... Nhưng mà, ngươi chẳng qua cũng chỉ là Cửu phẩm vừa khai mạch thôi, có thể chém được mấy kiếm đây?!"

Ả ta lại tấn công lần nữa, cơ thể nhanh chóng biến đổi, huyết ảnh lóe lên.

La Hồng thấy kiếm khí của mình hữu dụng, không khỏi vui sướng.

Hắn giống như người sắp chết đuối nắm được chiếc phao cứu mạng cuối cùng.

La Hồng chợt vung kiếm, kinh mạch trong cơ thể một lần nữa ngưng tụ.

Kiếm khí tóe ra.

Dưới sự đe dọa của cái chết, La Hồng không ngừng vung kiếm.

Từng chiêu, từng chiêu kiếm khí, không ngừng bắn ra.

Ả ma nữ gần như muốn phát điên...

Đây là kiếm tu Cửu phẩm vừa khai mạch sao?

Cái này cũng đã chém bảy tám kiếm rồi chứ?

Bình thường kiếm tu Cửu phẩm chỉ chém ra hai ba đường kiếm đã chẳng còn lực rồi, ngươi sao lại có thể kéo dài như vậy?

Nhưng, sau khi La Hồng vung ra bảy tám đường kiếm khí, cơ thể liền trở nên suy yếu, trên người hắn đầy bết thương, máu đỏ ào ào, bộ dạng thê thảm.

Kiếm khí trong kinh mạch... cũng là cạn kiệt.

Hắn bị ép khô.

Không tung nổi ra kiếm khí nữa.

Miệng La Hồng đắng ngắt.

Trong chớp mắt kiếm khí cạn kiệt, ả ma nữ mang theo sát khí khiến cho La Hồng hít thở khó khăn, xuất hiện ở sau lưng hắn.

Sợi tóc đen nhánh rủ xuống, quấn quanh cổ La Hồng...

"Tung hết nổi rồi đúng không?"

Giọng nói nhè nhẹ của ả vang lên bên tai La Hồng.

Cơ thể hắn chợt cứng đờ, cái chết bao phủ lấy thân hình.

"Ha ha ha..."

"Công tử, thân xác này của người, thiếp... thích lắm."

Oanh!!!

Ả ta cười lên đầy man rợn, một giây sau... Sát khí điên cuồng hiện ra, nhằm thân thể La Hồng chui vào.

Ban đầu la Hồng nghĩ rằng mình toi rồi.

Nhưng, đột nhiên, đan điền bất ngờ bộc phát ra một lực hút, không ngừng hấp thu khí tức huyết sát mà ả ma nữ đang phóng xuất ra để khống chế ý chí hắn.

Ả lẳng lơ nhanh chóng nhận thấy không đúng cho lắm!

Ý niệm ả phun trào, lúc cảm nhận được khí tức âm sát tinh thuần trong đan điền của La Hồng, trong lúc nhất thời đôi mắt ả trợn to.

"Ngươi..."

La Hồng cười khổ một cái.

"Đã nói rồi bổn công tử là tà tu, là người nhà cả... Sao ngươi lại không tin chứ?"

Lời vừa nói ra, La Hồng nâng tay lên.

Năm đầu ngón tay chụm lại, nhắm tới bên người thi thể không đầu của thủ lĩnh Hắc Vân trại Địch Sơn.

Triệu hoán Tà Ảnh người đã mất!

Vong Linh Tà Ảnh... Khởi động.

La Hồng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm thi thể của Địch Sơn, âm thanh có vài phần khàn khàn, mở miệng:

"Đứng lên..."
Chương 35 La Hồng công tử chết chắc rồi! (1)

Đứng lên...

Thanh âm trầm thấp, giống như đang ngâm xướng.

La Hồng đưa tay ra, nhắm đến thi thể của thủ lĩnh Hắc Vân trại Địch Sơn, như thể đang tiến hành một nghi thức đặc biệt.

Ả lẳng lơ kia đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình.

Ả ngơ ngác nghiêng đầu nhìn về thi thể không đầu của Địch Sơn đang được ánh trăng chiếu rọi.

Bỗng...

Một trận gió lạnh thổi qua.

Ngoại trừ cái đầu như quả bóng da rơi xuống của Địch Sơn có hơi lung lay một cái thì... Không có động tĩnh gì.

La Hồng giữ nguyên động tác, bầu không khí có hơi lúng túng.

"Thất bại?!"

"Đúng là thứ công pháp “hàng chợ” mà!"

Khóe miệng La Hồng giật một cái, 《Vong Linh Tà Ảnh 》là thủ pháp gọi vong linh người đã mất, vẫn tồn tại xác suất thất bại nhất định, dù sao thì, cái La Hồng có không phải là công pháp hoàn chỉnh, hơn nữa, hồn hắn chọn gọi là của Võ tu Bát phẩm, vốn đã vượt qua phạm vi năng lực của hắn, cảnh giới càng cao, khả năng thất bại càng lớn.

Cảm giác m Sát khí trong đan điền, đột nhiên mất đi một ít, sắc mặt La Hồng hơi trắng bệch.

"Trò quái gì thế này?!"

Đôi mắt ả lẳng lơ toát ra sự hung ác, sợi tóc đen nhánh tựa như sợi thép đột nhiên bị siết chặt khiến ả ta giật mình, dẫu sao thì Địch Sơn cũng là Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh, để có thể gài bẫy giết Địch Sơn ả ta cũng đã phải hao tốn khí lực rất lớn.

Ả còn tưởng La Hồng có thể khiến Địch Sơn sống lại chứ.

Sợi tóc đen nhánh siết chặt, trên cổ La Hồng nhanh chóng hiện ra một đường đỏ như máu.

Sát khí phun trào, sắp ăn mòn ý chí của La Hồng.

"Đứng lên!"

La Hồng lại lần nữa tung chưởng, nhắm vào thi thể không đầu của Địch Sơn, gầm lên hai tiếng trầm thấp.

Toàn bộ m Sát khí trong cơ thể đã được phóng thích toàn bộ.

Đánh cược một trận, sống chết do số!

Trong đôi mắt ả ma nữ tràn đầy ý trào phúng.

Nhìn La Hồng trước mặt đang giãy giụa giữa cái chết, trong cơ thể ả ta đột nhiên dâng trào niềm hưng phán tột độ.

Trên bầu trời, ánh trăng thanh lãnh.

Vầng trăng sáng treo trên nền trời đêm toả ra ánh sáng như một tấm lụa mỏng.

Thi thể mất đầu của Địch Sơn bị ánh trăng chiếu sáng, kéo ra thành một cái bóng thật dài.

Đột nhiên!

Cái bóng này... động!

Trong lúc đang ngọ nguậy, dường như có cái gì đó ló lên từ cái bóng trên mặt đất, một cái bóng màu đen.

Đầu của Địch Sơn cũng nhanh chóng như côn trùng bò qua, hợp lại cùng với thân thể kia.

Trở thành một thể, biến thành thực thể!

Thực thể đó đứng thẳng lên!

Hóa thành Tà Ảnh chân thật!

Ầm...

Hai luồng sáng đỏ phóng ra, giống như ác ma trong vực sâu tối tăm đột nhiên mở mắt.

Cái bóng đó... Đứng lên!

Một cỗ hơi thở chèn xuống, phóng ra từ người kẻ kia.

La Hồng nghiêng đầu nhìn bóng đen này, m Sát khí trong đan điền phút chốc hoàn toàn tiêu tan.

Thành... thành công rồi!

Hai mắt La Hồng sáng lên.

Còn ả ma nữ kia ngơ ngác nhìn cơ thể của Địch Sơn từ mặt đất đột ngột bò dậy.

"Đây là... thủ đoạn gì?!"

Ả nữ nhân vốn là một Tà tu kia đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Trong số những kẻ tu luyện chung đường, ả ta chưa từng thấy kẻ nào tu luyện công pháp tương tự như vậy cả.

Ả ta cảm nhận được sự không cam lòng, sự rít gào từ cái bóng này... Đây là thủ đoạn độc ác đến mức nào chứ!

Lão nương mà được tính là Tà tu gì chứ?!

Đây mới thật sự là Tà tu!

Hóa ra... La Hồng nói đều là thật.

Cái gì mà tấm gương chính nghĩa huyện An Bình, cái gì mà La Hồng công tử hiền hậu nho nhã... Đều là giả!

Hắn thật sự là Tà tu!

Ả ma nữ cảm thấy mình phát hiện được một bí mật động trời!

La Hồng rất hài lòng với thái độ này của ả.

"Ngươi là người dầu tiên nhìn rõ bản chất của bổn công tử, bổn công tử rất thích ngươi."

La Hồng cười nhẹ.

Oanh!

Bỗng nhiên,

Cái bóng đen của Địch Sơn lay động, tốc độ nhanh đến khó nắm bắt.

Một tay nắm được tóc ả ma nữ.

Sợi tóc quấn trên cổ La Hồng bị thân ảnh của Địch Sơn ra sức xé!

Sau đó, cùi chỏ của hắn ta nhanh như chớp, đập trúng ả ma nữ, đây là một cùi chỏ toàn lực của Võ tu Bát phẩm Thiết Cốt cảnh!

Gò má của ả ta gần như sắp biến dạng, trong nháy mắt phun ra máu tươi, bắn tung tóe.

La Hồng thoát khỏi sự trói buộc của sợi tóc, thở dồn dập.

Bóng đen của Địch Sơn dường như góp nhặt tất cả những oán khí bị ả ma nữ kia bẫy chết.

Từng bước từng bước đi về phía ả ma nữ lẳng lơ, lúc này đã ngã xuống đất để lộ ra đôi chân dài trắng muốt.

Bóng đen đưa tay ra, muốn bắt lấy mắt cá chân trắng như tuyết của ả.

Nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, ả nữ nhân kia lại đột nhiên vùng lên, sợi tóc bị xé đứt đột nhiên hóa dài, như lưỡi dao sắc bén xuyên qua bóng của Địch Sơn.

Xé rồi!

Bóng của Địch Sơn bị xé nát.

Ả ta cười lạnh vỗ một cái lên bộ ngực cao vút, bắt đầu thở gấp.

Cái bóng bị xé nát của Địch Sơn, trong chớp mắt phục hồi nguyên dạng, tiếp tục đưa tay ra bắt lấy mắt cá chân trắng trẻo của ả ta.

Sau đó, ném đi như một cơn gió lớn, đập mạnh ả ta sang hai bên trong tiếng thét dài...

Binh binh binh!

La Hồng nghe thấy mà đau giùm.

Bóng của Địch Sơn đập liên tục không biết mệt mỏi, trút bỏ nỗi căm hận khi bị ả đàn bà cặn bã này lừa dối.

Lâu sau...

La hồng mới nhẹ nhàng mở miệng nói, "Dừng..."

Binh binh binh...

Cái bóng tiếp tục đập liên hồi.

La Hồng: "?"

"Đừng đập nữa!"

m thanh của La Hồng tăng thêm vài phần.

Bóng của Địch Sơn dừng lại, trong con ngươi đỏ tươi tràn đây nghi ngờ, dừng lại hai ba giây sau, lại tiếp tục đập qua đập lại ả đàn bà.

La Hồng: "..."

Cái bóng này thật là... trông có vẻ không được thông minh cho lắm.

"Dừng tay!"

La Hồng thúc giục tia sát khí vừa được ngưng tụ trong đan điền, hô lên.

Lúc này, cái bóng tựa hồ cảm nhận được, không đập nữa, mà ném ả đàn bà kia tới trước mặt La Hồng.

Máu... Không ngừng chảy, tụ lại thành một vũng.

Ả ma nữ kia nửa sống nửa chết, bị đập đến máu thịt mơ hồ.

Ả ta còn chưa chết nhưng hai tròng mắt vô thần, cả cơ thể chật vật vặn vẹo, giống như Sadako bò từ trong TV ra vậy...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom