-
Chương 178-180
Chương 178 Đế... Đế...?! (3)
Đột nhiên một quạt vung ra kéo theo kiếm khí đan xen tung hoành!
Khói độc bị thổi ngược về phía nữ nhân kia, nháy mắt da thịt ả bị ăn mòn, phát ra tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.
Sát châu lại biến đổi, hóa thành từng thanh phi kiếm, phi tới bốn phương tám hướng, va chạm với rất nhiều thủ đoạn công phạt của Tà tu, chặn chúng lại.
Mà La Hồng cũng không dùng một kiếm đánh chết Tà tu nữ kia, thân hình hắn xoay tròn, bạch sam bay lên, kiếm Địa Giao vung lên chặn nữ nhân kia lại, vỗ vào đỉnh đầu ả.
Khiến ả phải quỳ rạp trên đất.
Hai thanh kiếm sát châu gào thét mà ra, xuyên qua hai chưởng của ả, máu tươi rơi xuống.
Ả ta không cách nào phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng kêu la thê lương.
La Hồng bạch y tung bay, đi qua bên người nữ nhân như đi dạo giữa vườn, bàn tay vươn ra xẹt qua đầu nữ nhân, như cầm một đóa hoa.
Nữ nhân chỉ cảm thấy trước mắt hiện ra 72 viên sát châu hình thành sát châu hoàn, tà sát khí trên người bị áp chế không thể nhúc nhích, chớp mắt tiếp theo, toàn bộ đều bị La Hồng hút mất…
Khí Chính Dương trên người La Hồng càng ngày càng lộng lẫy.
Nữ nhân trừng mắt.
“Đế... Đế...?!”
Khóe miệng La Hồng hơi cứng đờ.
“Ngươi mới là đệ đệ.”
*Đế và đệ đều phát âm là [dì]
Tiếp đó, trên vai La Hồng lần thứ hai ngưng tụ một viên sát châu, hắn khẽ búng vào đó, sát châu hoá thành kiếm bay ra, quệt ngang cổ nữ nhân, khi La Hồng bước được hai bước thì mắt ả nữ nhân mờ đi, đầu cúi xuống.
Chỉ mới vài hơi thở, một Tà tu Ngũ phẩm đã tử vong.
Năng lực của La Hồng làm nhóm Tà tu chung quanh kinh hãi, nữ nhân kia chính là Tà tu Ngũ phẩm đấy, có thể dễ dàng giết cả một thị trấn chỉ trong chớp mắt!
Thế nhưng lại chết nhanh như vậy!
La Hồng kéo mặt nạ Tà Quân xuống, hơi hơi nhíu mày: “Các ngươi... còn yếu hơn cả tưởng tượng của ta.”
Dứt lời, hắn vừa cất bước, vừa vươn tay ra.
Nhắm ngay thi thể nữ Tà tu.
“Đứng lên.”
Thanh âm nhàn nhạt, quanh quẩn trong đêm đen thanh vắng…
Trong nháy mắt, những Tà tu đang lao đến chỗ La Hồng đều cứng đờ.
Bởi vì, cái bóng của nữ Tà tu kia đột nhiên run rẩy, một cái bóng đen từ từ đứng lên, tà ảnh trong vong linh không cam lòng rít gào.
Đây là năng lực gì vậy?!
Mà điều làm cho đá Tà tu chung quanh sởn tóc gáy hơn chính là…
Dưới chân bọn chúng, liên tục có bóng đen xuất hiện, dán sát vào thân thể bọn chúng.
Có sa di lưng đeo quan tài, có hồ nữ tay cầm loan đao, cũng có võ tu cơ bắp cường tráng...
Còn có rất nhiều tà ảnh Tà tu hiện lên...
“Tình báo sai! Tình báo của Thiên Đia Tà Môn sai lầm rồi!!”
“Đây không phải là Câu Thần Triệu Hồn Thuật của Đạo môn sao?! Vì sao có cảm giác tà khí như vậy!”
“Đạo môn cái rắm! Đây là Luyện Hồn bí thuật! Tà thuật vô cùng ngoan độc!”
Rất nhiều Tà tu Ngũ phẩm không thể tưởng tượng được, kinh hãi hô lên!
Cuối cùng bọn chúng cũng hiểu, La Hồng ra khỏi thành, thì ra là vì có mục đích, đó chính là dụ bọn chúng chui đầu vào lưới.
Bọn chúng cho rằng La Hồng là cá, giờ phút này mới hiểu, trong mắt La Hồng chính bản thân chúng mới là cá!
Oanh!
Có Tà tu Ngũ phẩm thực lực mạnh mẽ, không còn tâm tư chiến đấu, bộc phát khí cơ đẩy tà ảnh ra xa, dự định trốn đi.
Tà ảnh giết không chết, diệt không hết.
Tà tu chết đi, lại sẽ hóa thành tà ảnh, cuồn cuộn không ngừng!
Hơn nữa, bọn chúng phát hiện tà sát khí trong đan điền không hiểu sao lại bị áp chế.
Như thế này làm sao mà đánh lại được?
Tuyệt vọng, sợ hãi, bao phủ khắp cơ thể bọn chúng.
Nụ cười quỷ dị của mặt nạ, trong đêm đen, giống như quân chủ địa ngục đang mỉm cười!
Khi trời đất yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng giấy tiền vàng mã bị đốt cháy vang lên rất nhỏ.
Đám mây trên trời đen bị xé rách.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, chiếu rọi ra 28 thi thể Tà tu cúi đầu, thành kính quỳ sát nhưng đã mất đi sức sống.
Đám mây đen dày đặc như bị lực lượng khủng bố ở nhân gian xé rách.
Mặt trăng thẹn thùng núp sau đám mây, nỗ lực đem ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng trời đất.
28 thi thể Tà tu, toàn bộ quỳ rạp trên đất, mất đi hơi thở, thậm chí, tà sát khí trên người bọn họ, cũng như sắp khô cạn, chỉ còn lại chút ít.
Bạch y La Hồng bay bay trong gió, đứng lặng tại chỗ, chưa tháo mặt nạ tà quân xuống.
Hắn nhắm hai mắt, 28 tên Tà tu, trong đó đại đa số là Tà tu Ngũ phẩm, cung cấp cho hắn một lượng lớn tà sát khí, khiến cho 72 vòng sát châu trong đan điền hắn đã tích góp được hai phần ba, hiện giờ chỉ thiếu một phần ba liền có thể tích góp hoàn chỉnh.
Dung lượng đan điền lại được khuếch trương, mỗi lần hấp thu tà sát khí của Tà tu, dung lượng đan điền đều sẽ tự động được mở rộng, nhưng, hiện giờ sự mở rộng này đối với đan điền khá lớn lúc đầu của hắn mà nói thì không phải vấn đề lớn.
Hấp thu tà sát khiến khí Chính Dương trên người hắn càng thêm nồng đậm, từ xa nhìn lại, liền giống như một vầng trăng của nhân gian, so với trăng trên bầu trời còn kiều diễm hơn.
Toàn bộ bãi tha ma an tĩnh vô cùng.
Chỉ có tro tàn của đống giấy tiền vàng mã đã đốt, khi gió nhẹ thổi qua, lăn trên mặt đất tạo ra những âm thanh vụn vặt.
Kẽo kẹt kẽo kẹt……
Đó là âm thanh đá vụn vang lên.
Khổ Nguyệt hòa thượng một thân tăng bào màu trắng, chậm rãi bước tới, y chắp tay hành lễ, sắc mặt nghiêm túc.
Lúc trước trong không khí còn có tà sát khí nồng đậm và cả sát cơ đáng sợ cuộn trào, nhưng mà, lúc này mới qua chẳng bao lâu, sát khí đã biến mất, tà sát khí cũng bốc hơi không thấy đâu.
Khổ Nguyệt hòa thượng đi bộ tới, liền thấy được 28 cỗ thi thể quỳ sát đầy đất.
Đều là tư thế quỳ sát thành kính nhưng đã mất đi sinh mệnh.
Lúc sinh thời, mỗi một tên Tà tu này đều là tội ác ngập trời, giết người không chớp mắt, tàn sát thế nhân, là ác nhân nổi danh có tên trên rên bảng truy nã của Đại Lý Tự.
Chương 179 Công tử nhà ta là thiên hạ vô song (1)
“Bọn họ đều đã chết, La thí chủ là lấy sát ngăn sát sao?”
Khổ Nguyệt hòa thượng chắp tay hành lễ.
Từ từ nói.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên người La Hồng, mái tóc trắng bay bay. Hắn nhìn hòa thượng một cái, khóe môi treo lên nụ cười nghiền ngẫm thế tục.
“Bọn chúng muốn giết ta, ta liền giết chúng, lẽ tự nhiên mà thôi.”
La Hồng nói.
“Ngươi có thể lưu lại tánh mạng bọn họ, có lẽ, bọn họ có thể hối cải làm người tốt, buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật”
Khổ Nguyệt hòa thượng vẫn nhíu mày, nói.
La Hồng lại nhếch miệng: “Ác nhân đã làm nhiều việc ác như vậy chỉ cần buông hạ đồ đao, là có thể lập địa thành Phật, người tốt làm bao nhiêu điều lành cũng đủ chưa thành Phật, còn bị kẻ ác đuổi giết… Hòa thượng, ngươi nói xem vì sao lại vậy? Phật bất công sao?”
La Hồng nói, làm Khổ Nguyệt hòa thượng đột nhiên ngẩn ra.
Môi ngập ngừng, lại là không biết nên phản bác như thế nào.
“Đúng rồi, hòa thượng…… Bản công tử còn có một vấn đề.”
La Hồng vặn cổ, nâng tay lên, cầm cổ kiếm Địa giao.
Nháy mắt tiếp theo, gió thổi đầy đất, cát đá lăn lộn.
Áo dài màu trắng cùng tăng bào màu trắng đều bay lên.
La Hồng mang theo nửa miếng mặt nạ Tà Quân, gương mặt không biết khi nào đã dán vào gương mặt Khổ Nguyệt hòa thượng, sợi tóc màu bạc phiêu đãng, có sát cơ ẩn hiện, nổi lên bốn phía.
Khổ Nguyệt hòa thượng chắp tay trước ngực, đôi mắt hơi hơi co rụt lại.
“Ngươi mới vừa có sát khí, là muốn giết ta sao?”
La Hồng cười nói.
Ong!
Cổ kiếm Địa Giao nháy mắt xẹt qua, phát ra tiếng động run rẩy.
“A Di Đà Phật.”
Lông tơ trên người Khổ Nguyệt hòa thượng dựng ngược, cảm giác như bị bao trùm trong biển máu làm sắc mặt y cực kỳ khó coi, y không nghĩ tới, La Hồng chỉ là cảm giác được một chút sát khí, lại đột nhiên ra tay, muốn giết mình.
Phụt!
Cổ kiếm Địa Giao xẹt qua, kiếm khí vung ra xa mấy thước, xé mặt đất thành một khe rãnh.
Khổ Nguyệt hòa thượng cắn răng, lùi lại mấy bước, tăng bào màu trắng nhiễm máu, một cánh tay bị chém đứt ra, nằm trên mặt đất.
Một tay còn lại, vẫn chắp trước người như cũ.
“Chặt của ngươi một cánh tay, lần sau, thứ bị chặt sẽ là đầu của ngươi.”
“Nếu đã có sát khí với ta, vậy thì đừng trốn trốn tránh tránh nữa, trực tiếp bộc phát đi. Nếu ta bị ngươi giết chết, cũng là mệnh của ta.”
La Hồng liếc Khổ Nguyệt hòa thượng, nói.
“Huống hồ, ngươi còn là tên tu Phật gà mờ, cũng không xứng giết ta, trong lòng ta có Phật, Phật của ngươi, ở đâu?”
Khổ Nguyệt hòa thượng nghe vậy, cả người như bị sét đánh, thân hình run lên, quỳ xuống mặt đất.
Y ngơ ngẩn nhìn ánh trăng.
Bị chém một tay, lại bị tru tâm……
Khổ Nguyệt hòa thượng cảm giác thấy vô cùng mơ hồ, vấn đề của La Hồng y không đáp được, một kiếm của La Hồng y trốn không thoát, La Hồng tru tâm y cũng không phản bác được……
Y tu Phật gì?
Trong xe ngựa.
Triệu Đông Hán dần tỉnh lại, hắn ta có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mộng dài. Trong mộng có vô số Tà tu vây công, còn có quỷ hồn bóp cổ hắn ta.
Triệu Đông Hán đột nhiên mở mắt ra, vết sẹo trên mặt run rẩy.
“Công tử!”
Hắn ta hét lên một tiếng lớn cực kỳ bi ai, nhanh chóng lao ra khỏi xe ngựa, dọa con ngựa hí vang một trận.
Nhưng mà, mới ra khỏi xe ngựa, hắn ta liền chứng kiến một màn khắc sâu vào trong đầu óc, đời này kiếp này đều khó có thể quên được.
Ánh trăng rực rỡ, bạch sam sạch sẽ tinh khiết.
Công tử bạch y tung bay, tay cầm kiếm, tóc bạc phiêu tán, ánh trăng chiếu rọi trên người, khí Chính Dương cùng mặt trăng soi chiếu vào nhau.
Chung quanh, 28 thi thể Tà tu, quỳ rất thành kính, rũ đầu thuận theo, phảng phất như quỳ trước một vị tiên nhân từ trong Thiên môn đi ra, lại phảng phất như quỳ Bồ Tát độ bọn họ ra khỏi bể khổ.
Khổ Nguyệt hòa thượng bị chặt đứt một tay, lại nhìn công tử đến mức xuất thần.
Đệ tử Phật môn cũng bị khí chất của công tử thuyết phục, đệ tử Phật môn cũng bị công tử độ sao?
Triệu Đông Hán bất chấp sau cổ đau đớn, nắm chặt nắm tay, nhìn một màn này, hít một hơi thật sâu.
28 người kia, đều là Tà tu, từ bộ dáng dữ tợn của bọn họ liền có thể nhận ra được, nhưng 28 tên Tà tu cứ như vậy tất cả đều chết ở nơi này.
Công tử nhà ta tuyệt thế vô song!
Triệu Đông Hán rít gào trong lòng, kích động không thôi bò ra ngựa xe.
Mà La Hồng nhìn thoáng qua Triệu Đông Hán. Bởi vì lúc nãy hắn ta ngất đi nên đám Tà tu kia cũng không để ý đến, bây giờ trông hắn ta có vẻ khá có tinh thần.
La Hồng thở dài một hơi, có hộ vệ nhà ai như vậy không chứ.
Hắn thân là công tử, mà còn phải suy xét an toàn của hộ vệ, đúng là khổ quá mà.
La Hồng tháo Mặt nạ Tà Quân xuống, tóc bạc lại biến thành tóc đen.
Ở trong ánh mắt quan tâm của Triệu Đông Hán, La Hồng chui vào trong xe ngựa.
“Lão Triệu, tế điện kết thúc, trở về thành.”
Thanh âm nhàn nhạt từ trong xe ngựa truyền đến, mang theo vài phần mỏi mệt.
Triệu Đông Hán nghe trong thanh âm ra lệnh của công tử thấy được sự mỏi mệt, không khỏi hít sâu một hơi, nhìn lướt qua thi hài đầy đất, lại nhìn Khổ Nguyệt hòa thượng cụt tay ánh mắt mê mang, thầm nuốt nước miếng.
Trong đầu hắn ta đã tưởng tượng ra một hồi đại chiến làm kinh hãi thế nhân.
Hình ảnh 28 tên Tà tu thành kính quỳ sát, bị công tử độ.
Tiếng vó ngựa dồn dập.
Ba thân ảnh như ba đạo tia chớp màu đen, lướt qua đêm tối, chỉ chốc lát sau, liền xuất hiện ở thôn Kê Sơn, nhanh chóng phi về phía bãi tha ma.
Rất nhiều khí cơ còn dư lại của Tà tu Ngũ phẩm, tạo nên áp lực vô cùng lớn, làm sắc mặt Lạc Phong dần dần trở nên khó coi.
Trên khuôn mặt thành thật của Phương Chính hiện lên vẻ nghiêm túc.
Chuyến đi lần này, hắn ta cảm giác được nguy cơ vô cùng kinh khủng, khí cơ Tà tu khủng bố như vậy, La Hồng công tử…… Rốt cuộc đã gặp phải cái gì?!
Chương 180 Công tử nhà ta là thiên hạ vô song (2)
Mà thân thể mềm mại Tử Vi lại lạnh lẽo run rẩy.
Bỗng dưng.
Trong tầm nhìn bọn họ, thấy được 28 thi thể quỳ sát, cũng thấy được Khổ Nguyệt hòa thượng bị chặt đứt một tay ánh mắt mê man trong ánh trăng.
Trong lòng bọn họ chấn động.
Bánh xe nghiền đá vụn trên mặt đất, truyền ra tiếng vang lộc cộc.
Một cổ xe ngựa từ từ đi đến.
Triệu Đông Hán ngồi ở vị trí xa phu, điều khiển xe ngựa chậm rãi di chuyển, vừa lúc thấy được ba người Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính
Lạc Phong nhìn về phía Triệu Đông Hán, tầm mắt di chuyển, nhìn về phía thùng xe bị buông rèm che lấp.
Đã xảy ra chuyển gì?
La Hồng bình yên vô sự, mà nơi đây lại để lại 28 thi thể Tà tu ……
Nơi đây rốt cuộc phát sinh chiến đấu kiểu gì?
Bọn họ đã tới chậm, hoàn toàn không biết gì cả.
Triệu Đông Hán nhìn thấy vẻ mặt Lạc Phong như đang muốn mở miệng dò hỏi cái gì, lại nghĩ đến thanh âm mỏi mệt của công tử, không khỏi nâng tay lên, dựng thẳng một ngón trỏ để ở bên môi, ra hiệu với Lạc Phong.
“Công tử mỏi mệt, đừng vội quấy rầy.”
Triệu Đông Hán đè thấp giọng, nói.
Lạc Phong ngẩn ra, trịnh trọng gật gật đầu, cũng hạ giọng.
“Triệu tráng sĩ đợi lát nữa tới hãy tới huyện nha một chuyến.”
Triệu Đông Hán nghe vậy, tức khắc có vài phần xấu hổ, đi huyện nha làm gì, hắn ta đương nhiên biết, hắn ta khá có kinh nghiệm trong việc ghi chép vụ án.
Nhưng chủ yếu là…… Một trận chiến này, từ đầu đến cuối hắn ta đều hôn mê.
Có điều, từ kết quả chiến đấu vừa rồi, Triệu Đông Hán cảm thấy hẳn là so với tưởng tượng của hắn ta cũng không kém bao nhiêu.
Công tử chính là đệ tử của phu tử, một thân khí Chính Dương, quỷ sát không thể xâm, là khắc tinh chân chính Tà tu, giữa một rừng đao kiếm dẫn động được chính khí hùng mạnh, độ hóa những Tà tu đó!
Trong lòng Triệu Đông Hán vô cùng tiếc nuối.
Hắn ta khẽ trịnh trọng gật đầu với Lạc Phong.
Sau đó, đột nhiên vung roi ngựa, lái xe rời đi.
Trong xe ngựa, giờ phút này La Hồng đang luyện hóa tà sát khí đã hấp thu, không quan tâm gì tới đoạn đối thoại ngoài xe ngựa của Triệu Đông Hán cùng Lạc Phong.
……
Sau khi La Hồng rời đi.
Lạc Phong đi về phía Khổ Nguyệt hòa thượng, mà Khổ Nguyệt chỉ hờ hững đứng lên, đối mặt với vấn đề của Lạc Phong, không có ý định trả lời chút nào, nhặt cánh tay bị chặt đứt lên, rời đi trong ánh trăng tròn.
Lạc Phong bĩu môi, quả nhiên, vẫn là Triệu tráng sĩ tương đối bình dị gần gũi.
Đối với hòa thượng mở miệng một tiếng Phật, đóng miệng một tiếng Phật, thân là quan viên triều đình, Lạc Phong rất là khinh thường.
Không để ý đến Khổ Nguyệt hòa thượng rời đi, Lạc Phong mang theo Tử Vi cùng Phương Chính cùng xác nhận thi thể Tà tu kia.
Vừa xác nhận, vừa hít khí lạnh.
Tà tu đa số đều thuộc hàng ngũ phẩm, đều là những Tà tu phạm phải những án rất lớn, hơn nữa còn đều là Tà tu của Thiên Địa Tà Môn chưa từng đăng kí trong hồ sơ!
Quả thực là phá được đại án mà!
Lạc Phong vui sướng, giống như chỉ cần đi theo bước chân Lạc Hồng công tử là ông ta nhất định sẽ phá được một chồng lớn các vụ án lớn về Tà tu.
Không hổ là La công tử - khắc tinh của Tà tu!
Lại qua nửa ngày, bọn bộ khoái huyện nha huyện An Bình cuối cùng cũng dẫn binh đến.
Vừa lúc Lạc Phong đang an bài việc vận chuyển đám thi thể đó về huyện An Bình.
---------------------
Trong rừng rậm.
Hoàng Siêu đầy đầu mồ hôi lạnh, 28 tên Tà tu, trong đó mười tám tên Tà tu Ngũ phẩm, cư nhiên đều chết, toàn bộ bị La Hồng giết sạch.
Hắn ta tránh trong rừng, nhìn thấy rất rõ ràng, nhìn thấy màn chiến đấu khủng bố kia, chỉ cảm thấy hàn khí cả người ứa ra.
“La Hồng công tử chính là một Tà tu, nhưng là, khí Chính Dương trên người lại vô cùng nồng đậm, có tác dụng áp chế cực đại đối với Tà tu …… Thật là quá mâu thuẫn.”
“Có điều, có thể xác định chính là có một vị như vậy tồn tại, ngày sau tất nhiên một bước lên trời, con trai của La Hậu, cháu trai của Trấn Bắc vương, ít nhất cũng sẽ là bá chủ một phương. Nếu ta đã chọn đi theo hắn, vậy thì cứ đi theo thôi. Giá trị lớn nhất bây giờ của ta là nội gián bên trong Thiên Địa Tà Môn, cho nên, ta không thể bị bại lộ, thậm chí còn phải không từ thủ đoạn để trèo lên cao, trèo càng cao, giá trị càng cao!”
Đôi mắt Hoàng Siêu lập loè, hạ quyết tâm, sau đó giương cánh, hóa thành con dơi trong đêm tối, biến mất trong rừng rậm.
……
Nửa đêm, xe ngựa trở về huyện An Bình.
Về tới La Phủ.
Trong đình tạ Viên hạt tử nghe được thanh âm, không khỏi cười, nắm trượng trúc nhẹ gõ trên mặt đất, về phòng.
La Hồng xuống xe ngựa, vốn đang muốn đi tới viện La Tiểu Tiểu kể cho Tiểu Tiểu mấy đoạn chuyện xưa, nhưng mà hút quá nhiều tà sát khí, khiến đan điền hơi căng chướng, hắn hẳn là nên về phòng tiêu hóa một chút.
Mà Triệu Đông Hán an trí xe ngựa xong, cho con ngựa chút cỏ, liền rời khỏi La Phủ, dưới ánh trăng đã trở nên lạnh lẽo hơn, vội vàng đi về phía huyện nha.
Triệu Đông Hán ngựa quen đường cũ đi tới huyện nha.
Bọn bộ khoái đã chuyển 28 thi thể Tà tu về, giờ phút này đang đặt chúng trong hậu đường của nha môn.
Lưu huyện lệnh từ Đông Sơn trở về, dùng khăn vải che miệng mũi, nhíu mày, nhìn từng khối thi thể của các Tà tu đại hung đại ác.
Giờ phút này, ông ta quả thực hơi ngơ ngác, những thi thể này lúc còn sống đều là Tà tu Ngũ phẩm, Lục phẩm, mỗi một tên đều có thực lực cường đại.
Nhưng mà, 28 tên Tà tu vô cùng độc ác này, vậy mà lại đồng thời bỏ mình.
“Những Tà tu này đều tiếp nhận nhiệm vụ Địa Bảng của Thiên Địa Tà Môn, muốn đi giết Lạc Hồng công tử, nhưng đều bị Lạc Hồng công tử giết chết. Quá trình chiến đấu cụ thể ta không rõ lắm, thời điểm chúng ta đuổi tới, trận chiến đã kết thúc, chúng ta chỉ phụ trách dọn dẹp.”
Lạc Phong ngồi trên ở ghế, rót nước uống, ông ta hơi có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Đột nhiên một quạt vung ra kéo theo kiếm khí đan xen tung hoành!
Khói độc bị thổi ngược về phía nữ nhân kia, nháy mắt da thịt ả bị ăn mòn, phát ra tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.
Sát châu lại biến đổi, hóa thành từng thanh phi kiếm, phi tới bốn phương tám hướng, va chạm với rất nhiều thủ đoạn công phạt của Tà tu, chặn chúng lại.
Mà La Hồng cũng không dùng một kiếm đánh chết Tà tu nữ kia, thân hình hắn xoay tròn, bạch sam bay lên, kiếm Địa Giao vung lên chặn nữ nhân kia lại, vỗ vào đỉnh đầu ả.
Khiến ả phải quỳ rạp trên đất.
Hai thanh kiếm sát châu gào thét mà ra, xuyên qua hai chưởng của ả, máu tươi rơi xuống.
Ả ta không cách nào phản kháng, chỉ có thể phát ra tiếng kêu la thê lương.
La Hồng bạch y tung bay, đi qua bên người nữ nhân như đi dạo giữa vườn, bàn tay vươn ra xẹt qua đầu nữ nhân, như cầm một đóa hoa.
Nữ nhân chỉ cảm thấy trước mắt hiện ra 72 viên sát châu hình thành sát châu hoàn, tà sát khí trên người bị áp chế không thể nhúc nhích, chớp mắt tiếp theo, toàn bộ đều bị La Hồng hút mất…
Khí Chính Dương trên người La Hồng càng ngày càng lộng lẫy.
Nữ nhân trừng mắt.
“Đế... Đế...?!”
Khóe miệng La Hồng hơi cứng đờ.
“Ngươi mới là đệ đệ.”
*Đế và đệ đều phát âm là [dì]
Tiếp đó, trên vai La Hồng lần thứ hai ngưng tụ một viên sát châu, hắn khẽ búng vào đó, sát châu hoá thành kiếm bay ra, quệt ngang cổ nữ nhân, khi La Hồng bước được hai bước thì mắt ả nữ nhân mờ đi, đầu cúi xuống.
Chỉ mới vài hơi thở, một Tà tu Ngũ phẩm đã tử vong.
Năng lực của La Hồng làm nhóm Tà tu chung quanh kinh hãi, nữ nhân kia chính là Tà tu Ngũ phẩm đấy, có thể dễ dàng giết cả một thị trấn chỉ trong chớp mắt!
Thế nhưng lại chết nhanh như vậy!
La Hồng kéo mặt nạ Tà Quân xuống, hơi hơi nhíu mày: “Các ngươi... còn yếu hơn cả tưởng tượng của ta.”
Dứt lời, hắn vừa cất bước, vừa vươn tay ra.
Nhắm ngay thi thể nữ Tà tu.
“Đứng lên.”
Thanh âm nhàn nhạt, quanh quẩn trong đêm đen thanh vắng…
Trong nháy mắt, những Tà tu đang lao đến chỗ La Hồng đều cứng đờ.
Bởi vì, cái bóng của nữ Tà tu kia đột nhiên run rẩy, một cái bóng đen từ từ đứng lên, tà ảnh trong vong linh không cam lòng rít gào.
Đây là năng lực gì vậy?!
Mà điều làm cho đá Tà tu chung quanh sởn tóc gáy hơn chính là…
Dưới chân bọn chúng, liên tục có bóng đen xuất hiện, dán sát vào thân thể bọn chúng.
Có sa di lưng đeo quan tài, có hồ nữ tay cầm loan đao, cũng có võ tu cơ bắp cường tráng...
Còn có rất nhiều tà ảnh Tà tu hiện lên...
“Tình báo sai! Tình báo của Thiên Đia Tà Môn sai lầm rồi!!”
“Đây không phải là Câu Thần Triệu Hồn Thuật của Đạo môn sao?! Vì sao có cảm giác tà khí như vậy!”
“Đạo môn cái rắm! Đây là Luyện Hồn bí thuật! Tà thuật vô cùng ngoan độc!”
Rất nhiều Tà tu Ngũ phẩm không thể tưởng tượng được, kinh hãi hô lên!
Cuối cùng bọn chúng cũng hiểu, La Hồng ra khỏi thành, thì ra là vì có mục đích, đó chính là dụ bọn chúng chui đầu vào lưới.
Bọn chúng cho rằng La Hồng là cá, giờ phút này mới hiểu, trong mắt La Hồng chính bản thân chúng mới là cá!
Oanh!
Có Tà tu Ngũ phẩm thực lực mạnh mẽ, không còn tâm tư chiến đấu, bộc phát khí cơ đẩy tà ảnh ra xa, dự định trốn đi.
Tà ảnh giết không chết, diệt không hết.
Tà tu chết đi, lại sẽ hóa thành tà ảnh, cuồn cuộn không ngừng!
Hơn nữa, bọn chúng phát hiện tà sát khí trong đan điền không hiểu sao lại bị áp chế.
Như thế này làm sao mà đánh lại được?
Tuyệt vọng, sợ hãi, bao phủ khắp cơ thể bọn chúng.
Nụ cười quỷ dị của mặt nạ, trong đêm đen, giống như quân chủ địa ngục đang mỉm cười!
Khi trời đất yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng giấy tiền vàng mã bị đốt cháy vang lên rất nhỏ.
Đám mây trên trời đen bị xé rách.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, chiếu rọi ra 28 thi thể Tà tu cúi đầu, thành kính quỳ sát nhưng đã mất đi sức sống.
Đám mây đen dày đặc như bị lực lượng khủng bố ở nhân gian xé rách.
Mặt trăng thẹn thùng núp sau đám mây, nỗ lực đem ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng trời đất.
28 thi thể Tà tu, toàn bộ quỳ rạp trên đất, mất đi hơi thở, thậm chí, tà sát khí trên người bọn họ, cũng như sắp khô cạn, chỉ còn lại chút ít.
Bạch y La Hồng bay bay trong gió, đứng lặng tại chỗ, chưa tháo mặt nạ tà quân xuống.
Hắn nhắm hai mắt, 28 tên Tà tu, trong đó đại đa số là Tà tu Ngũ phẩm, cung cấp cho hắn một lượng lớn tà sát khí, khiến cho 72 vòng sát châu trong đan điền hắn đã tích góp được hai phần ba, hiện giờ chỉ thiếu một phần ba liền có thể tích góp hoàn chỉnh.
Dung lượng đan điền lại được khuếch trương, mỗi lần hấp thu tà sát khí của Tà tu, dung lượng đan điền đều sẽ tự động được mở rộng, nhưng, hiện giờ sự mở rộng này đối với đan điền khá lớn lúc đầu của hắn mà nói thì không phải vấn đề lớn.
Hấp thu tà sát khiến khí Chính Dương trên người hắn càng thêm nồng đậm, từ xa nhìn lại, liền giống như một vầng trăng của nhân gian, so với trăng trên bầu trời còn kiều diễm hơn.
Toàn bộ bãi tha ma an tĩnh vô cùng.
Chỉ có tro tàn của đống giấy tiền vàng mã đã đốt, khi gió nhẹ thổi qua, lăn trên mặt đất tạo ra những âm thanh vụn vặt.
Kẽo kẹt kẽo kẹt……
Đó là âm thanh đá vụn vang lên.
Khổ Nguyệt hòa thượng một thân tăng bào màu trắng, chậm rãi bước tới, y chắp tay hành lễ, sắc mặt nghiêm túc.
Lúc trước trong không khí còn có tà sát khí nồng đậm và cả sát cơ đáng sợ cuộn trào, nhưng mà, lúc này mới qua chẳng bao lâu, sát khí đã biến mất, tà sát khí cũng bốc hơi không thấy đâu.
Khổ Nguyệt hòa thượng đi bộ tới, liền thấy được 28 cỗ thi thể quỳ sát đầy đất.
Đều là tư thế quỳ sát thành kính nhưng đã mất đi sinh mệnh.
Lúc sinh thời, mỗi một tên Tà tu này đều là tội ác ngập trời, giết người không chớp mắt, tàn sát thế nhân, là ác nhân nổi danh có tên trên rên bảng truy nã của Đại Lý Tự.
Chương 179 Công tử nhà ta là thiên hạ vô song (1)
“Bọn họ đều đã chết, La thí chủ là lấy sát ngăn sát sao?”
Khổ Nguyệt hòa thượng chắp tay hành lễ.
Từ từ nói.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên người La Hồng, mái tóc trắng bay bay. Hắn nhìn hòa thượng một cái, khóe môi treo lên nụ cười nghiền ngẫm thế tục.
“Bọn chúng muốn giết ta, ta liền giết chúng, lẽ tự nhiên mà thôi.”
La Hồng nói.
“Ngươi có thể lưu lại tánh mạng bọn họ, có lẽ, bọn họ có thể hối cải làm người tốt, buông hạ đồ đao, lập địa thành Phật”
Khổ Nguyệt hòa thượng vẫn nhíu mày, nói.
La Hồng lại nhếch miệng: “Ác nhân đã làm nhiều việc ác như vậy chỉ cần buông hạ đồ đao, là có thể lập địa thành Phật, người tốt làm bao nhiêu điều lành cũng đủ chưa thành Phật, còn bị kẻ ác đuổi giết… Hòa thượng, ngươi nói xem vì sao lại vậy? Phật bất công sao?”
La Hồng nói, làm Khổ Nguyệt hòa thượng đột nhiên ngẩn ra.
Môi ngập ngừng, lại là không biết nên phản bác như thế nào.
“Đúng rồi, hòa thượng…… Bản công tử còn có một vấn đề.”
La Hồng vặn cổ, nâng tay lên, cầm cổ kiếm Địa giao.
Nháy mắt tiếp theo, gió thổi đầy đất, cát đá lăn lộn.
Áo dài màu trắng cùng tăng bào màu trắng đều bay lên.
La Hồng mang theo nửa miếng mặt nạ Tà Quân, gương mặt không biết khi nào đã dán vào gương mặt Khổ Nguyệt hòa thượng, sợi tóc màu bạc phiêu đãng, có sát cơ ẩn hiện, nổi lên bốn phía.
Khổ Nguyệt hòa thượng chắp tay trước ngực, đôi mắt hơi hơi co rụt lại.
“Ngươi mới vừa có sát khí, là muốn giết ta sao?”
La Hồng cười nói.
Ong!
Cổ kiếm Địa Giao nháy mắt xẹt qua, phát ra tiếng động run rẩy.
“A Di Đà Phật.”
Lông tơ trên người Khổ Nguyệt hòa thượng dựng ngược, cảm giác như bị bao trùm trong biển máu làm sắc mặt y cực kỳ khó coi, y không nghĩ tới, La Hồng chỉ là cảm giác được một chút sát khí, lại đột nhiên ra tay, muốn giết mình.
Phụt!
Cổ kiếm Địa Giao xẹt qua, kiếm khí vung ra xa mấy thước, xé mặt đất thành một khe rãnh.
Khổ Nguyệt hòa thượng cắn răng, lùi lại mấy bước, tăng bào màu trắng nhiễm máu, một cánh tay bị chém đứt ra, nằm trên mặt đất.
Một tay còn lại, vẫn chắp trước người như cũ.
“Chặt của ngươi một cánh tay, lần sau, thứ bị chặt sẽ là đầu của ngươi.”
“Nếu đã có sát khí với ta, vậy thì đừng trốn trốn tránh tránh nữa, trực tiếp bộc phát đi. Nếu ta bị ngươi giết chết, cũng là mệnh của ta.”
La Hồng liếc Khổ Nguyệt hòa thượng, nói.
“Huống hồ, ngươi còn là tên tu Phật gà mờ, cũng không xứng giết ta, trong lòng ta có Phật, Phật của ngươi, ở đâu?”
Khổ Nguyệt hòa thượng nghe vậy, cả người như bị sét đánh, thân hình run lên, quỳ xuống mặt đất.
Y ngơ ngẩn nhìn ánh trăng.
Bị chém một tay, lại bị tru tâm……
Khổ Nguyệt hòa thượng cảm giác thấy vô cùng mơ hồ, vấn đề của La Hồng y không đáp được, một kiếm của La Hồng y trốn không thoát, La Hồng tru tâm y cũng không phản bác được……
Y tu Phật gì?
Trong xe ngựa.
Triệu Đông Hán dần tỉnh lại, hắn ta có cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mộng dài. Trong mộng có vô số Tà tu vây công, còn có quỷ hồn bóp cổ hắn ta.
Triệu Đông Hán đột nhiên mở mắt ra, vết sẹo trên mặt run rẩy.
“Công tử!”
Hắn ta hét lên một tiếng lớn cực kỳ bi ai, nhanh chóng lao ra khỏi xe ngựa, dọa con ngựa hí vang một trận.
Nhưng mà, mới ra khỏi xe ngựa, hắn ta liền chứng kiến một màn khắc sâu vào trong đầu óc, đời này kiếp này đều khó có thể quên được.
Ánh trăng rực rỡ, bạch sam sạch sẽ tinh khiết.
Công tử bạch y tung bay, tay cầm kiếm, tóc bạc phiêu tán, ánh trăng chiếu rọi trên người, khí Chính Dương cùng mặt trăng soi chiếu vào nhau.
Chung quanh, 28 thi thể Tà tu, quỳ rất thành kính, rũ đầu thuận theo, phảng phất như quỳ trước một vị tiên nhân từ trong Thiên môn đi ra, lại phảng phất như quỳ Bồ Tát độ bọn họ ra khỏi bể khổ.
Khổ Nguyệt hòa thượng bị chặt đứt một tay, lại nhìn công tử đến mức xuất thần.
Đệ tử Phật môn cũng bị khí chất của công tử thuyết phục, đệ tử Phật môn cũng bị công tử độ sao?
Triệu Đông Hán bất chấp sau cổ đau đớn, nắm chặt nắm tay, nhìn một màn này, hít một hơi thật sâu.
28 người kia, đều là Tà tu, từ bộ dáng dữ tợn của bọn họ liền có thể nhận ra được, nhưng 28 tên Tà tu cứ như vậy tất cả đều chết ở nơi này.
Công tử nhà ta tuyệt thế vô song!
Triệu Đông Hán rít gào trong lòng, kích động không thôi bò ra ngựa xe.
Mà La Hồng nhìn thoáng qua Triệu Đông Hán. Bởi vì lúc nãy hắn ta ngất đi nên đám Tà tu kia cũng không để ý đến, bây giờ trông hắn ta có vẻ khá có tinh thần.
La Hồng thở dài một hơi, có hộ vệ nhà ai như vậy không chứ.
Hắn thân là công tử, mà còn phải suy xét an toàn của hộ vệ, đúng là khổ quá mà.
La Hồng tháo Mặt nạ Tà Quân xuống, tóc bạc lại biến thành tóc đen.
Ở trong ánh mắt quan tâm của Triệu Đông Hán, La Hồng chui vào trong xe ngựa.
“Lão Triệu, tế điện kết thúc, trở về thành.”
Thanh âm nhàn nhạt từ trong xe ngựa truyền đến, mang theo vài phần mỏi mệt.
Triệu Đông Hán nghe trong thanh âm ra lệnh của công tử thấy được sự mỏi mệt, không khỏi hít sâu một hơi, nhìn lướt qua thi hài đầy đất, lại nhìn Khổ Nguyệt hòa thượng cụt tay ánh mắt mê mang, thầm nuốt nước miếng.
Trong đầu hắn ta đã tưởng tượng ra một hồi đại chiến làm kinh hãi thế nhân.
Hình ảnh 28 tên Tà tu thành kính quỳ sát, bị công tử độ.
Tiếng vó ngựa dồn dập.
Ba thân ảnh như ba đạo tia chớp màu đen, lướt qua đêm tối, chỉ chốc lát sau, liền xuất hiện ở thôn Kê Sơn, nhanh chóng phi về phía bãi tha ma.
Rất nhiều khí cơ còn dư lại của Tà tu Ngũ phẩm, tạo nên áp lực vô cùng lớn, làm sắc mặt Lạc Phong dần dần trở nên khó coi.
Trên khuôn mặt thành thật của Phương Chính hiện lên vẻ nghiêm túc.
Chuyến đi lần này, hắn ta cảm giác được nguy cơ vô cùng kinh khủng, khí cơ Tà tu khủng bố như vậy, La Hồng công tử…… Rốt cuộc đã gặp phải cái gì?!
Chương 180 Công tử nhà ta là thiên hạ vô song (2)
Mà thân thể mềm mại Tử Vi lại lạnh lẽo run rẩy.
Bỗng dưng.
Trong tầm nhìn bọn họ, thấy được 28 thi thể quỳ sát, cũng thấy được Khổ Nguyệt hòa thượng bị chặt đứt một tay ánh mắt mê man trong ánh trăng.
Trong lòng bọn họ chấn động.
Bánh xe nghiền đá vụn trên mặt đất, truyền ra tiếng vang lộc cộc.
Một cổ xe ngựa từ từ đi đến.
Triệu Đông Hán ngồi ở vị trí xa phu, điều khiển xe ngựa chậm rãi di chuyển, vừa lúc thấy được ba người Lạc Phong, Tử Vi cùng Phương Chính
Lạc Phong nhìn về phía Triệu Đông Hán, tầm mắt di chuyển, nhìn về phía thùng xe bị buông rèm che lấp.
Đã xảy ra chuyển gì?
La Hồng bình yên vô sự, mà nơi đây lại để lại 28 thi thể Tà tu ……
Nơi đây rốt cuộc phát sinh chiến đấu kiểu gì?
Bọn họ đã tới chậm, hoàn toàn không biết gì cả.
Triệu Đông Hán nhìn thấy vẻ mặt Lạc Phong như đang muốn mở miệng dò hỏi cái gì, lại nghĩ đến thanh âm mỏi mệt của công tử, không khỏi nâng tay lên, dựng thẳng một ngón trỏ để ở bên môi, ra hiệu với Lạc Phong.
“Công tử mỏi mệt, đừng vội quấy rầy.”
Triệu Đông Hán đè thấp giọng, nói.
Lạc Phong ngẩn ra, trịnh trọng gật gật đầu, cũng hạ giọng.
“Triệu tráng sĩ đợi lát nữa tới hãy tới huyện nha một chuyến.”
Triệu Đông Hán nghe vậy, tức khắc có vài phần xấu hổ, đi huyện nha làm gì, hắn ta đương nhiên biết, hắn ta khá có kinh nghiệm trong việc ghi chép vụ án.
Nhưng chủ yếu là…… Một trận chiến này, từ đầu đến cuối hắn ta đều hôn mê.
Có điều, từ kết quả chiến đấu vừa rồi, Triệu Đông Hán cảm thấy hẳn là so với tưởng tượng của hắn ta cũng không kém bao nhiêu.
Công tử chính là đệ tử của phu tử, một thân khí Chính Dương, quỷ sát không thể xâm, là khắc tinh chân chính Tà tu, giữa một rừng đao kiếm dẫn động được chính khí hùng mạnh, độ hóa những Tà tu đó!
Trong lòng Triệu Đông Hán vô cùng tiếc nuối.
Hắn ta khẽ trịnh trọng gật đầu với Lạc Phong.
Sau đó, đột nhiên vung roi ngựa, lái xe rời đi.
Trong xe ngựa, giờ phút này La Hồng đang luyện hóa tà sát khí đã hấp thu, không quan tâm gì tới đoạn đối thoại ngoài xe ngựa của Triệu Đông Hán cùng Lạc Phong.
……
Sau khi La Hồng rời đi.
Lạc Phong đi về phía Khổ Nguyệt hòa thượng, mà Khổ Nguyệt chỉ hờ hững đứng lên, đối mặt với vấn đề của Lạc Phong, không có ý định trả lời chút nào, nhặt cánh tay bị chặt đứt lên, rời đi trong ánh trăng tròn.
Lạc Phong bĩu môi, quả nhiên, vẫn là Triệu tráng sĩ tương đối bình dị gần gũi.
Đối với hòa thượng mở miệng một tiếng Phật, đóng miệng một tiếng Phật, thân là quan viên triều đình, Lạc Phong rất là khinh thường.
Không để ý đến Khổ Nguyệt hòa thượng rời đi, Lạc Phong mang theo Tử Vi cùng Phương Chính cùng xác nhận thi thể Tà tu kia.
Vừa xác nhận, vừa hít khí lạnh.
Tà tu đa số đều thuộc hàng ngũ phẩm, đều là những Tà tu phạm phải những án rất lớn, hơn nữa còn đều là Tà tu của Thiên Địa Tà Môn chưa từng đăng kí trong hồ sơ!
Quả thực là phá được đại án mà!
Lạc Phong vui sướng, giống như chỉ cần đi theo bước chân Lạc Hồng công tử là ông ta nhất định sẽ phá được một chồng lớn các vụ án lớn về Tà tu.
Không hổ là La công tử - khắc tinh của Tà tu!
Lại qua nửa ngày, bọn bộ khoái huyện nha huyện An Bình cuối cùng cũng dẫn binh đến.
Vừa lúc Lạc Phong đang an bài việc vận chuyển đám thi thể đó về huyện An Bình.
---------------------
Trong rừng rậm.
Hoàng Siêu đầy đầu mồ hôi lạnh, 28 tên Tà tu, trong đó mười tám tên Tà tu Ngũ phẩm, cư nhiên đều chết, toàn bộ bị La Hồng giết sạch.
Hắn ta tránh trong rừng, nhìn thấy rất rõ ràng, nhìn thấy màn chiến đấu khủng bố kia, chỉ cảm thấy hàn khí cả người ứa ra.
“La Hồng công tử chính là một Tà tu, nhưng là, khí Chính Dương trên người lại vô cùng nồng đậm, có tác dụng áp chế cực đại đối với Tà tu …… Thật là quá mâu thuẫn.”
“Có điều, có thể xác định chính là có một vị như vậy tồn tại, ngày sau tất nhiên một bước lên trời, con trai của La Hậu, cháu trai của Trấn Bắc vương, ít nhất cũng sẽ là bá chủ một phương. Nếu ta đã chọn đi theo hắn, vậy thì cứ đi theo thôi. Giá trị lớn nhất bây giờ của ta là nội gián bên trong Thiên Địa Tà Môn, cho nên, ta không thể bị bại lộ, thậm chí còn phải không từ thủ đoạn để trèo lên cao, trèo càng cao, giá trị càng cao!”
Đôi mắt Hoàng Siêu lập loè, hạ quyết tâm, sau đó giương cánh, hóa thành con dơi trong đêm tối, biến mất trong rừng rậm.
……
Nửa đêm, xe ngựa trở về huyện An Bình.
Về tới La Phủ.
Trong đình tạ Viên hạt tử nghe được thanh âm, không khỏi cười, nắm trượng trúc nhẹ gõ trên mặt đất, về phòng.
La Hồng xuống xe ngựa, vốn đang muốn đi tới viện La Tiểu Tiểu kể cho Tiểu Tiểu mấy đoạn chuyện xưa, nhưng mà hút quá nhiều tà sát khí, khiến đan điền hơi căng chướng, hắn hẳn là nên về phòng tiêu hóa một chút.
Mà Triệu Đông Hán an trí xe ngựa xong, cho con ngựa chút cỏ, liền rời khỏi La Phủ, dưới ánh trăng đã trở nên lạnh lẽo hơn, vội vàng đi về phía huyện nha.
Triệu Đông Hán ngựa quen đường cũ đi tới huyện nha.
Bọn bộ khoái đã chuyển 28 thi thể Tà tu về, giờ phút này đang đặt chúng trong hậu đường của nha môn.
Lưu huyện lệnh từ Đông Sơn trở về, dùng khăn vải che miệng mũi, nhíu mày, nhìn từng khối thi thể của các Tà tu đại hung đại ác.
Giờ phút này, ông ta quả thực hơi ngơ ngác, những thi thể này lúc còn sống đều là Tà tu Ngũ phẩm, Lục phẩm, mỗi một tên đều có thực lực cường đại.
Nhưng mà, 28 tên Tà tu vô cùng độc ác này, vậy mà lại đồng thời bỏ mình.
“Những Tà tu này đều tiếp nhận nhiệm vụ Địa Bảng của Thiên Địa Tà Môn, muốn đi giết Lạc Hồng công tử, nhưng đều bị Lạc Hồng công tử giết chết. Quá trình chiến đấu cụ thể ta không rõ lắm, thời điểm chúng ta đuổi tới, trận chiến đã kết thúc, chúng ta chỉ phụ trách dọn dẹp.”
Lạc Phong ngồi trên ở ghế, rót nước uống, ông ta hơi có cảm giác miệng đắng lưỡi khô.