• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (4 Viewers)

  • Chương 172-174

Chương 172 Gã chỉ đến để đưa phần thưởng (1)

Tuy rằng đêm khuya tĩnh lặng, bí mật ra khỏi thành, nhưng là…… Sao có thể giấu diếm được Thiên Địa Tà Môn có tai mắt ở khắp nơi.

Hô hô hô!

Trong ánh mắt của đám Tà tu lộ ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng lao đi.

Những tên Tà tu đã tiếp nhận nhiệm vụ trên Địa Bảng này giống như đã ngầm ước định với nhau, không tính động động thủ ở bên ngoài huyện An Bình. Dù sao, chỉ mới ra khỏi huyện, một khi xảy ra chuyện chỉ cần La Hồng cầu viện, có lẽ Lý Tu Viễn cùng Trần Thiên Huyền vẫn có thể kịp đến.

Rất nhiều Tà tu cảm thấy, nếu La Hồng đã định đi thôn Kê Sơn, thì đó chính là địa điểm tốt nhất để ra tay.

---------------------

Huyện An Bình, Huyện nha.

Đèn đuốc sáng trưng.

Một thủ vệ vội vàng chạy đến, giáp trụ bị hất lên xốc xếch, sắc mặt có vài phần hoảng loạn.

Lưu huyện lệnh đang uống trà, xem xét mấy đươn kiện.

Lúc tên thủ vệ ở cửa thành này tiến vào, trong lòng Lưu huyện lệnh không khỏi đánh thót, đã hơn nửa đêm mà thủ vệ còn vội vàng đến đây thế này, chắc chắn không phải chuyện gì tốt.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu huyện lệnh trấn định lại, hỏi.

Thủ vệ kia khom người nói: “Lưu đại nhân, vừa rồi La Hồng công tử và thủ vệ của ngài ấy, đánh xe ra khỏi thành, thuộc hạ cảm thấy việc này kỳ quặc, đặc biệt tới bẩm báo……”

“Cái gì? La Hồng ra khỏi thành?!” Lưu huyện lệnh nghe vậy, da mặt run lên.

“Hắn có nói ra ngoài làm gì không?”

“Lúc này ra khỏi thành làm gì? Ở trong huyện An Bình, tánh mạng La Hồng là an toàn nhất, một khi ra khỏi thành, đã không có Kiếm Hóa Long, lại không có Lý Trạng Nguyên, không có Tắc Hạ Học Cung…… Rất nguy hiểm.”

“Nghe nói Thiên Địa Tà Môn đã treo thưởng cho người có thể lấy mạng hắn trên Địa Bảng. Trước giờ, chỉ có mệnh quan triều đình tứ phẩm trở lên mới có tư cách ấy.”

Mặt Lưu huyện lệnh đen như đít nồi.

Cứ luôn cảm thấy đêm nay chắc chắn se không yên bình.

Ngoài cửa, có bóng người bay nhanh vào, Lạc Phong khoác áo choàng đỏ đen, thần sắc nghiêm túc.

“La Hồng ra khỏi thành?”

Sắc mặt của Tử Vi cùng Phương Chính theo sau Lạc Phong, cũng vô cùng nghiêm túc.

Lúc này ra khỏi thành…… vô cùng nguy hiểm.

“Tiểu tử La Hồng này thật quá lỗ mãng, hắn không biết hiện giờ có bao nhiêu Tà tu muốn giết mình sao!”

Lạc Phong lắc đầu.

Thủ vệ thủ thành kia hít sâu một hơi, nói: “Ngay từ đầu, tiểu nhân cũng không cho, nhưng là, La Hồng công tử nói cha ngài ấy chính là La Hậu ở Tắc Bắc, tiểu nhân cũng không dám ngăn cản……”

“Nhưng mà La Hồng công tử cũng nói, ngài ấy biết thân phận bản thân đặc thù, cho nên mới cố ý chọn thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, bí mật ra khỏi thành, ngài ấy đi tới thôn Kê Sơn, chỉ là để tế điện cho hai thủ vệ đã chết.”

Trong huyện nha hoàn toàn yên tĩnh.

Hồi lâu, tiếng thở dài bùi ngùi vang vọng cả không gian.

Lạc Phong vác đao bên hông, đi ra khỏi huyện nha, nhìn bầu trời đêm không có chút ánh trăng nào.

Lưu huyện lệnh cũng buông chén trà xuống, vẻ mặt hiện lên vài phần nghiêm nghị.

“La Hồng công tử không hổ là gương tốt chính nghĩa của huyện An Bình ta, nhân nghĩa khiến cho người khác phải đau lòng.”

Lạc Phong không nói thêm gì, mang Tử Vi, Phương Chính theo cùng, tìm ngựa, ba người chạy suốt đêm ra khỏi thành, đuổi theo xe ngựa của La Hồng.

Hy vọng có thể đuổi kịp.

---------------------

Đèn dầu sáng le lói, bấc đèn phập phồng.

Chiếu rọi hai thân ảnh trong phòng khách điếm.

Khổ Nguyệt hòa thượng chấp tay hành lễ, khoanh chân ngồi, trên mặt hắn mang theo vài phần mê mang, cùng bàng hoàng.

Bên cạnh hắn cách không xa, là một vị lão hòa thượng.

“Viên Thượng sư thúc, ta thật sự sai rồi sao? Ta rõ ràng thành tâm hướng Phật, vì sao trong lòng lại không cách nào sinh ra Phật, mà La Hồng kia, sát tâm nồng đậm, sát tính nổi lên bốn phía, sát thiên, sát địa, sát nhân nhưng trong lòng có Phật……”

“Đề bài phu tử phát cháo, rõ ràng là đang luận về thiền của Phật gia, có phương pháp xử lý thích đáng hơn, độ hóa chúng sinh, nhưng vì sao …… La Hồng chỉ nói một câu “Đáp không được thì giết thôi” lại có thể khiến phu tử tán thưởng?”

Trong lòng Khổ Nguyệt vô cùng mờ mịt.

Đèn dầu chiếu rọi bóng dáng y, lập lòe mơ hồ.

Lão hòa thượng kia gõ mõ, âm thanh mõ thanh thúy quanh quẩn ở trong phòng.

“Khổ Nguyệt, ngươi nên suy nghĩ lại đi.”

“Muốn cầu Phật trong lòng thì không nên để cho những vật bên ngoài quấy nhiễu, chỉ có chuyên tâm hướng Phật, trong lòng mới có Phật.”

“Về phần trả lời câu hỏi, vì sao phu tử thưởng thức tên La Hồng sát tâm nổi lên bốn phía kia, sư thúc không trả lời ngươi được, bởi vì sư thúc không phải phu tử, không hiểu được suy nghĩ của phu tử.”

Lão hòa thượng nói.

Khổ Nguyệt nhấp miệng lắc đầu, rất không vừa lòng đối với câu trả lời của lão hòa thượng: “Phật nói, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật.”

“Vì sao La Hồng cầm đồ đao, trong lòng vẫn có Phật?”

Động tác gõ mõ của Lão hòa thượng cứng lại.

Dù cho bây giờ ông ta là cao tăng cảnh giới Đại Kim Cang Nhất phẩm cũng bị vấn đề của Khổ Nguyệt làm cho ngơ ngẩn.

Đúng vậy, La Hồng kia sát khí nhiều như vậy, vì sao trong lòng có thể sinh ra Phật?

Suy nghĩ hồi lâu, trong ánh mắt chờ mong của Khổ Nguyệt, lão hòa thượng tiếp tục gõ mõ, nói: “Có lẽ, La thí chủ là Phật Đà chuyển thế, trời sinh có Phật.”

Khổ Nguyệt nghe thấy đáp án này, mong đợi trong mắt tức khắc mất đi.

Đây không phải là đáp án mà y mong đợi

Tìm Phật, tìm Phật, tìm đến nỗi cô độc.

Khổ Nguyệt cảm thấy rất mờ mịt, không cam lòng.

Đèn dầu tắt, bóng dáng rung động rối rắm Khổ Nguyệt hòa thượng, giống như đang vùng vẫy trong bể khổ.

Khổ Nguyệt đứng dậy, đi ra khỏi khách điếm, đứng trên nóc nhà cảm thụ gió lạnh đêm khuya thổi qua, như vậy có thể làm y cảm giác được một chút nhẹ nhàng.

Bỗng nhiên, Khổ Nguyệt thấy một chiếc xe ngựa chạy trên đường, ra khỏi thành.

Phu xe chính là thủ vệ của La Hồng, vậy trong xe ngựa kia, chính là La Hồng.
Chương 173 Gã chỉ đến để đưa phần thưởng (2)

Trong lòng Khổ Nguyệt hòa thượng thầm nghĩ nghĩ, nhảy xuống, đi theo xe ngựa.

Trong khách điếm.

Động tác gõ mõ của Lão hòa thượng ngừng lại.

Không quên liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chắp tay trước ngực.

“A di đà phật.”

---------------------

Trong rừng.

Một thân ảnh toàn thân được bọc trong áo choàng đen, giống như một con con dơi treo ngược ở phía trên thân cây.

Áo bào đen kia lại không tuân theo quy luật của tự nhiên, chưa từng rủ xuống.

Thân ảnh mặc áo bào đen lấy ra một khối Thanh Đồng tà lệnh, có điều, thứ này khác với Thanh Đồng tà lệnh bình thường chính là, bên trên có ánh sáng lập loè.

“La Hồng quả thực đã ra khỏi thành, hơn nữa còn là đi về hướng thôn Kê Sơn…… Giống với đáp án đã được viết trong Hoàng Bảng.”

“【 Huyết linh cơ 】 đang ở phụ cận, cũng đi về hướng thôn Kê Sơn…..có lẽ, đối phương cũng định tập sát La Hồng.”

“Nếu có cơ hội, có lẽ có thể tranh lấy một phần! Huống hồ nếu lấy được đầu La Hồng! Một trăm sợi Bảng Nguyên Sát Quang đủ để cho ta bước vào Tứ phẩm!”

“Nhưng mà, trước đó, chứ đưa cho nàng ta phần thưởng nhiệm vụ Hoàng Bảng đi vậy.”

“Phần thưởng nhiệm vụ của Thiên Địa Tà Môn chưa bao giờ trả lâu, khẩu hiệu của chúng ta là, sứ mệnh tất đạt.”

Thân ảnh mặc áo bào đen đột nhiên hoạt động, vừa nhìn chằm chằm điểm sáng bên trên Thanh Đồng Tà lệnh vừa bay vụt đi trong đêm tối.

---------------------

Xe ngựa chậm rãi đi trên đường dẫn về hướng thôn Kê Sơn.

Sắc mặt Triệu Đông Hán nghiêm túc, tâm thần trịnh trọng trước nay chưa từng có, hắn ta không dám thả lỏng dù chỉ là một khắc.

Bánh xe nhanh chóng chuyển động, nghiền nát những viên đá nhỏ trên mặt đất, phát ra thanh âm chói tai.

Võ tu Thất phẩm, khả năng nhìn trong đêm cực mạnh, cho dù hiện giờ ánh trăng tối tăm, hắn ta vẫn có thể nhìn rõ con đường ở phía trước, không đến mức đi nhầm đường.

Bỗng dưng, lông tơ trên người Triệu Đông Hán dựng ngược.

Cảm giác có một cổ khí lạnh băng từ bốn phương tám hướng thổi đến.

Phảng phất có thanh âm dơi đâp cánh, quạ đen đập cánh ồn ào trong bóng đêm.

Bên trong xe ngựa.

La Hồng đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở mắt ra, lông mày khẽ cau lại.

Trong đan điền hắn, có 3 thanh Sát Châu kiếm, ẩn chứa kiếm khí đáng sợ, mỗi một thanh đều chứa 99 đạo kiếm khí xếp chồng lên nhau.

---------------------

Suốt dọc đường, hắn không ngừng vận chuyển kiếm khí, tiêu hao rồi lại sản sinh, liên tục chồng chúng lên ba thanh Sát Châu kiếm, một khi bùng nổ, uy lực vô song.

“Nhanh như vậy đã có Tà tu xuất hiện?”

La Hồng lấy Thanh Đồng tà lệnh ra, phát hiện Thanh Đồng tà lệnh đang không ngừng rung lên, điều này nghĩa là có Tà tu Thiên Địa Tà Môn đang liên tục tới gần.

“Lão Triệu, dừng xe.”

La Hồng nói.

Thanh âm phiêu đãng từ trong thùng xe xe ngựa truyền ra.

Triệu Đông Hán đột nhiên kéo dây cương, ngựa giơ móng trước lên cao, trong miệng mũi phụt ra hơi nóng, hí vang

Chung quanh lập tức an tĩnh lại.

La Hồng xốc mành xe lên, từ trong xe đi ra, khí Chính Dương trên người ở trong đêm đen như ánh trăng chiếu rọi.

La Hồng quay đầu, dựa vào cảm giác Thanh Đồng tà lệnh truyền đến, đưa mắt nhìn về phía bên phải rừng rậm.

Với thị lực hiện giờ, chỉ chốc lát sau La Hồng đã nhìn thấy trên một thân cây trong rừng rậm, có một thân ảnh đang treo ngược

Thân ảnh ấy cũng thấy được La Hồng và Thanh Đồng tà lệnh La Hồng nắm trong tay.

Phảng phất tại đây một khắc này, không khí trở nên vô cùng xấu hổ cùng an tĩnh.

“Trong tay La Hồng cư nhiên nắm giữ Thanh Đồng tà lệnh?! Vậy【 Huyết Linh Cơ 】trên nhiệm vụ Hoàng Bảng kia là La Hồng?!”

Tên Tà tu như con dơi trong đêm tối sởn tóc gáy!

Gã là Tà tu chịu trách nhiệm về Hoàng Bảng của phân đà Thiên Địa Tà Môn ở phủ Giang Lăng, chuyên phụ trách phân phát phần thưởng của Hoàng Bảng.

Nhưng bây giờ, dường như gã đã phát hiện được một bí mật lớn.

Hiện tại, còn phát thưởng cái rắm gì nữa!

Chạy!

La Hồng nắm giữ Thanh Đồng tà lệnh, vậy rất có thể mọi chuyện tối nay…… chính là một âm mưu?!

Một cái bẫy lớn do La Hồng thiết kế!

Sắc mặt của tên Tà tu phụ trách Hoàng Bảng của Thiên Địa Tà Môn này vô cùng sợ hãi, tuy rằng gã có tu vi Lục phẩm, nhưng là, giờ phút này trong đầu gã chỉ nghĩ đến một chuyện, trốn!

Nhưng mà…

Gã mới vừa xoay người, liền phát giác thân hình mình cứng lại, phảng phất như bị dây thừng trói chặt.

Từ dưới bóng của gã, có một bóng đen thô to cường tráng giống như quỷ chui từ hồ nước, từ từ hiện lên, túm chặt lấy mắt cá chân của gã.

Mà bốn phía, lại liên tục có thêm những cái bóng, lần lượt hiện lên trong rừng cây.

Vây chặt gã lại.

Có âm thanh như tiếng nổ vang lên.

Một thanh Sát Châu kiếm đen tuyền bao bọc lấy sức mạnh đáng sợ, treo trước mặt gã, năng lượng kiếm khí có thể giết chết gã ngay lập tức.

Tà thuật!

Tà kiếm!

Tên Tà tu phụ trách Hoàng Bảng của Thiên Địa Tà Môn này xác nhận với vẻ khó tin.

Gã hình như lại phát hiện một bí mật thật khó lường!

La Hồng, một kẻ được xưng là ánh sáng của chính đạo, vậy mà lại là một tên Tà tu!

Suy nghĩ này vừa nhảy ra, tên Tà tu kia liền quỳ mạnh xuống mặt đất.

Không biết La Hồng có tin hay không.

Gã thật sự chỉ là tới đưa phần thưởng của Hoàng Bảng mà thôi!

Kiếm khí bị áp chế liên tục được nén lại trong Sát Châu kiếm, chỉ cần thoáng nới lỏng một chút, sức mạnh có thể khuấy động mưa gió sẽ bùng phát hoàn toàn, giết chết sự sống của kẻ trước mặt.

Tên Tà tu phụ trách Hoàng Bảng kia quỳ rạp trên đất, im lặng không nói, không dám lộn xộn.

Nội tâm gã chưa bao giờ hoảng loạn như thế, gã chưa bao giờ nghĩ rằng, người mang ánh sáng chính đạo trong truyền thuyết của huyện An Bình, lại chính là một Tà tu, hơn nữa còn là Tà tu thủ đoạn thông thiên.

Nhìn trong rừng một đạo lại một đạo tà ảnh, tư thế khác nhau, tản ra ánh mắt tươi cười nhìn chằm chằm mình, giống như ác quỷ trong địa ngục, khiến cho một kẻ Tà tu như gã cũng cảm nhận được mấy phần hàn ý cùng sợ hãi.

Tà thuật bậc này, trước đây chưa từng gặp.

Gã đột nhiên hiểu ra……

Bản thân mình đã biết quá nhiều.
Chương 174 Nên kết thúc rồi (1)

Thanh kiếm đang kề sát mặt gã kia, mỗi thời mỗi khắc đều đang phóng thích sát khí ngập trời.

La Hồng để Triệu Đông Hán thủ trên xe ngựa, mà hắn một thân bạch y phiêu dật cất bước vào trong rừng, chung quanh tiếng ve không dứt bên tai, có vài phần u tĩnh, lại vài phần quỷ dị.

Nguyệt hắc phong cao, là thời điểm thuận lợi để giết người

La Hồng bình tĩnh nhìn Tà tu đang quỳ rạp trên đất.

Một Tà tu Lục phẩm, trong mắt La Hồng, tất nhiên là không đáng để hắn bận tâm.

Có điều, việc tên Tà tu này trực tiếp quỳ rạp trên đất xin tha, quả thực La Hồng không nghĩ tới.

“Tại hạ chỉ là tới đưa phần thưởng nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ Hoàng bảng…… Tụ sát đan.”

Tà tu nói.

“Đưa phần thưởng?”

La Hồng sửng sốt.

Lúc sau, hắn nheo mắt, như nghĩ tới cái gì. Lúc đầu La Hồng còn tò mò, phần thưởng nhiệm vụ trong Thiên Địa Tà Môn được đưa như thế nào, hiện tại xem ra…… Là phương thức chuyển phát nhanh.

Nhưng mà, tên Tà tu này biết vị trí của mình, là vì Thanh Đồng tà lệnh có tác dụng định vị sao?

Trong lúc nhất thời, La Hồng rất hứng thú nhìn tên Tà tu này, dù sao, đây cũng có thể xem như lần đầu tiên hắn tiếp xúc với nhân viên công tác của Thiên Địa Tà Môn, không chừng có thể nhân cơ hội này đào ra ra được con quái vật khổng lồ Thiên Địa Tà Môn kia.

“Tại hạ là Tà tu, làm việc cho Hoàng bảng thuộc phân đà Giang Lăng, họ Hoàng tên Siêu, phụ trách nhiệm vụ Hoàng bảng, chuyên môn đưa phần thưởng nhiệm vụ, tại hạ cái gì cũng không nhìn thấy……”

Hoàng Siêu nói.

Gã hạ người xuống rất thấp, La Hồng chính là dạng tồn tại có thể giết chết cả thiên kiêu Ngũ phẩm Hoàng Nhan Liệt Hoả, với tu vi Lục phẩm của gã, sợ là chẳng đủ cho người đứng trước mặt này chém.

“Phân đà phủ Giang Lăng…… Thiên Địa Tà Môn còn có phân đà?”

Lông mày La Hồng nhíu chặt thành một đường.

Hoàng Siêu nói: “Không chỉ có phủ Giang Lăng, mà ở tất cả các phủ lớn của Đại Hạ, Đại Chu, Đại Sở đều có phân đà của Thiên Địa Tà Môn.”

La Hồng cũng không vội giết Hoàng Siêu, hắn có cảm giác, rất có thể đây chính là cơ hội để mình có thể biết rõ hơn về Thiên Địa Tà Môn.

“Thực lực của các phân đà trong Thiên Địa Tà Môn như thế nào?”

Hoàng Siêu nghe vậy, ngẩng đầu liếc La Hồng một cái, La Hồng này, không phải đang có ý định tiêu diệt luôn cả phân đà phủ Giang Lăng của Thiên Địa Tà Môn đấy chứ?

Trong lúc nhất thời, Hoàng Siêu có chút do dự.

La Hồng cười cười, nâng lên hai ngón tay chầm chạm tạo thành một chiêu.

Tà Ảnh Địch Sơn đột nhiên phun khí ra từ cánh mũi, cơ bắp trên cánh tay run lên, nhẹ nhàng nhấc Hoàng Siêu lên.

Hồ Chỉ Thủy cười “khặc khặc” không ngừng, nâng quải trượng lên, từ trong không khí mọc ra vô số gai nhọn, xuyên qua cơ thể Hoàng Siêu.

“Trong phân đà Thiên Địa Tà Môn, có một vị phân đà chủ, đà chủ này có thực lực Nhị phẩm, việc phát phần thưởng nhiệm vụ Địa Bảng đều do hắn ta quản lý.”

“Ngoài đà chủ ra, những người còn lại thì như thế nào?” La Hồng tiếp tục hỏi.

“Dưới Đà chủ, còn có Tà tu Huyền bảng và Tà tu Hoàng bảng ……”

“Tà tu Huyền bảng có thực lực từ Ngũ phẩm đến Tam phẩm, nhân số khoảng bảy tám người, Tà tu Hoàng bảng thì đều có thực lực từ Ngũ phẩm trở xuống, nhân số cụ thể thì ta không rõ……”

Hoàng Siêu không muốn chết, cho nên khai ra hết thông tin về Thiên Địa Tà Môn mà mình biết.

Nhưng mà, mấy tin tức này đối với một số thế lực mà nói, đều không phải bí mật gì. Nhưng, muốn biết vị trí phân đà thì rất khó.

Vị trí phân đà của Thiên Địa Tà Môn, cho dù là các thế lực lớn cũng khó xác định rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân Thiên Địa Tà Môn có thể đứng vững trong ba đại vương triều.

Câu trả lời của Hoàng Siêu, làm La Hồng hơi hơi nhíu mày, thực lực của phân đà Thiên Địa Tà Môn …… cũng không tồi, nếu bàn đến thực lực của tông môn, có khi còn vượt qua một vài tông môn nhị lưu.

Mà đây mới chỉ là một tiểu phân đà trong Thiên Địa Tà Môn thôi.

Nhìn tổng thể mà xem xét thì thực lực Thiên Địa Tà Môn này, so với một số tông môn hàng đầu có khả năng còn cường hãn hơn.

Khó trách Thiên Địa Tà Môn có thể tồn tại ở ba đại vương triều mà không bị diệt.

Tiếp đó, La Hồng lại hỏi thêm một vài vấn đề, Hoàng Siêu đều thành thật nói hết những gì gã biết.

Dù sao, Hoàng Siêu cũng có chút hiểu biết về La Hồng, đây là một kẻ tàn nhẫn, giết người không chớp mắt, đặc biệt là đối Tà tu, tàn nhẫn vô cùng. Nếu gã trả lời không tốt, chỉ sợ La Hồng sẽ dùng một kiếm chém chết gã.

La Hồng nhìn Hoàng Siêu, đang do dự có nên giết gã không.

Hoàng Siêu vô cùng sợ hãi: “Công tử, tại hạ nguyện ý thần phục công tử, chỉ cầu công tử tha tại hạ một mạng. Ta vừa trở thành Tà tu Hoàng bảng không lâu, khả năng thăng chức rất lớn, trong tương lai trở thành Tà tu Huyền bảng cũng không phải không có khả năng…… Ta có thể trở thành nội ứng của công tử!”

Hoàng Siêu quỳ rạp trên đất, vội vàng nói.

La Hồng bị những lời người này nói làm cho sửng sốt, ánh mắt nhíu lại, lâm vào trầm tư.

Hoàng Siêu thấp thỏm nhìn La Hồng một thân khí Chính Dương như lửa, đến cả thở cũng không dám, rất sợ tiếng hít thở của chính mình, quấy nhiễu, chọc tức La Hồng, khiến La Hồng quyết định giết gã.

Hoàng Siêu nghĩ nghĩ, vì tăng thêm lợi thế cùng khả năng sống sót của mình, liền nói: “Công tử, Thiên Địa Tà Môn chính là tổ chức tình báo đẳng cấp nhất hiện nay, tại hạ lại còn là Tà tu Hoàng bảng, biết được rất nhiều tin tình báo, về sau nếu công tử muốn biết tin tình báo gì, cứ việc tìm tại hạ……”

Tình báo?

Đôi mắt La Hồng hơi sáng ngời.

Một Tà tu lục phẩm thôi, giết hay không chẳng phải là vấn đề lớn, nếu thật sự có thể khống chế, tất nhiên là lợi nhiều hơn hại.

Nhìn Hoàng Siêu, khóe miệng La Hồng khẽ giương lên.

Hắn nâng tay lên, trong lòng bàn tay, một viên Sát Châu thành hình. Viên Sát Châu to bằng nấm đấm không ngừng xoay quanh, chi chốc lát sau, một viên sát châu to bằng móng tay út được tách rời ra.

“Há mồm.”

La Hồng nói.

Sắc mặt Hoàng Siêu khẽ biến, nhưng cảm thụ được những đôi mắt đỏ rực từ đám Tà Ảnh chung quanh, và cả Hồ Chỉ Thủy đang không ngừng cười “khặc khặc”, đành bất đắc dĩ mở miệng ra.

La Hồng khẽ búng tay, sát châu màu đen kia liền chui vào trong miệng gã.

“Nhớ ẩn núp trong phân đà cho tốt, nhớ che giấu, không được để bại lộ, cũng đừng có ý định giở trò, nếu không… Bùm!

La Hồng cười nói.

Hoàng Siêu rùng mình, La Hồng một thân khí Chính Dương, giờ phút này trong mắt gã, giống như ma quỷ.

“Đúng rồi, Bản Nguyên Sát Quang trong phần thưởng Địa Bảng kia là cái gì?”

La Hồng thu hồi sát châu kiếm, hỏi.

“Bản Nguyên Sát Quang, là một loại bảo vật tự nhiên do thiên địa hình thành, cực kỳ khó có được, chỉ có ở nơi sát khí cực đậm, hoặc là đan dược do Tà Vương đã vẫn lạc để lại mới có. Nó có thể cung cấp sát lực thuần khiết, trợ giúp Tà tu hành, nếu so sánh với Tiên Thiên Tử Khí của Đạo môn, Tu Di Huyền Quang của Phật gia, Chính Khí Thánh Nhân của Nho gia thì chỉ thấp hơn một bậc.”

Hoàng Siêu cung kính đứng ở bên người La Hồng, nói.

La Hồng nghe vậy, đôi mắt không khỏi sáng ngời, đúng là thứ tốt mà!

72 Địa Sát Hoàn của hắn, phải cần có rất nhiều âm sát mới có thể tích góp hoàn chỉnh, nếu có Bản Nguyên Sát Quang, tốc độ tu hành tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.

Có điều, đáng tiếc, phần thưởng Địa Bảng là do Đà chủ tự đích thân đưa tới. Là phần thưởng do một tên Nhị phẩm vận chuyển, nếu La Hồng muốn lập bẫy xử lý đối phương thì cũng không phải là việc dễ.

Thực lực không đủ, thiết kế lung tung chỉ có tìm chết.

“Công tử, ngài định giết hết đám Tà tu có Thanh Đồng tà lệnh sao.” Hoàng Siêu hỏi.

La Hồng liếc mắt nhìn gã, không trả lời, nhưng bày tỏ biểu tình ý vị thâm trường.

Hoàng Siêu không khỏi rùng mình, đồ điên này!

Đám Tà tu kia có trêu chọc ngươi sao.

Có điều, trên mặt gã vẫn miễn cưỡng để lộ nụ cười nịnh nọt: “Công tử phải cẩn thận một chút mới được… Những Tà tu đó đều là người tàn nhẫn, đều là ma đầu giết người không chớp mắt.”

“Nếu không, phần lớn Tà tu kia đều đã gia nhập tông môn Tà tu được chứng nhận, chứ không chen lấn trong Thiên Địa Tà Môn.”

La Hồng gật gật đầu, “Điều này ta biết.”

Tiếp đó, hắn liếc tà ảnh Hồ Chỉ Thủy một cái, tâm thần vừa động, tà ảnh Hồ Chỉ Thủy mang theo tiếng cười “khặc khặc”, dung nhập vào trong bóng dáng Hoàng Siêu

Hoàng Siêu chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom