-
Chương 169-171
Chương 169 Ngươi? Tân Nho thánh chuyển thế (1)
Trong lòng La Hồng âm thầm mắng chửi một trận, có điều, hắn cũng thu hoạch được không ít. Trong đan điền hắn có 72 vòng Địa Sát, cùng với âm sát tích lũy, hiện giờ đã điền trống được hơn phân nửa.
Điều này làm La Hồng cảm thấy khá an ủi, ít nhất, những khí huyết thiếu hụt kia, cũng không phải đổ sông đổ biển.
La Hồng một thân bạch y, sắc mặt có chút tái nhợt, đi tới trước gương đồng. Nhìn khí Chính Dương sáng rực chói mắt trong gương đồng, còn rực rỡ hơn lúc trước, gương mặt đang mỉm cười mãn nguyện của hắn bỗng chốc cứng lại.
“Sao lại càng ngày càng đậm thế này?!”
La Hồng quả thực vô cùng bất lực. Có điều, nghĩ kỹ thì, khí m Sát bị rút đi vậy thì số khí Chính Dương còn dư kia chắc chắn sẽ tràn ra ngoài rồi.
Khí Chính Dương trên người hắn càng ngày càng nồng đậm cũng là có nguyên do.
Chỉ là, biết nguyên nhân rồi, hắn lại bất lực không biết sửa đổi như thế nào.
Dù sao thì, muốn sung sướng hút hết khí âm sát để dồn vào đan điền thì phải bỏ ra nỗ lực cùng trả giá thôi.
Không để ý đến những thứ vớ vẩn này nữa. Nếu đã không thay đổi được, vậy thì cứ mặc kệ nó thôi.
Không bận tâm đến khí Chính Dương lộng lẫy bắt mắt quanh thân kia, trong lòng La Hồng liền dễ chịu hẳn. Hắn vẫn là Bại Hoại được chính thức công nhận như trước kia.
Cố gắng từng bước trên con đường trở thành Đại Bại Hoại!
Lấy quyển sách da người ra, La Hồng mở tới trang giao diện.
Vừa nhìn thấy, đôi mắt hắn lập tức ngơ ngẩn.
Tội ác chỉ còn lại có ﹢2010, so với lúc trước ước chừng thiếu 100, điều này làm cho La Hồng như bị sét đánh trong phút chốc, hóa đá tại chỗ.
Chuyện gì đã xảy ra ?
Tại sao lại như vậy?
La Hồng không dám tin, vì sao hắn chẳng hề làm gì, mà tội ác đã mất 100 điểm rồi?
Không, không phải hắn không làm gì, hắn đã giết u Dương Chiêu ở Tắc Hạ Học Cung.
Hắn giết người, mà tội ác ngược lại còn ít đi?!
Là ai giúp hắn rửa sạch tội ác!
Môi La Hồng đều đang run rẩy, không hiểu sao có chút đau lòng, để tích góp từng ấy tội ác, hắn phải lấy mạng ra để liều đấy.
Hắn chiến đấu hết mình, khiêu khích cao thủ bốn phương, mới thu về được từng đó điểm tội ác.
Hiện giờ…… Cư nhiên bị trừ100!
Quá thảm!
La Hồng khóc không ra nước mắt, nằm bẹp trên giường, đến ham muốn tu hành cũng chẳng còn.
Một lúc lâu sau, La Hồng mới xoay người đứng lên, suy tư nửa ngày, lấy ra khối Thanh Đồng tà lệnh kia.
Hắn muốn mạnh lên, trừ bỏ dựa vào tội ác đổi lấy khen thưởng ra, còn có thể tìm vài tên Tà tu mượn một ít tà sát khí.
Dùng đan dược sẽ có tác dụng phụ, đến bây giờ chân La Hồng vẫn còn nhũn ra, cho nên, hắn cảm thấy cần thay đổi một chút sách lược tăng tu vi.
Tìm Tà tu mượn một ít tà sát khí, hẳn là lựa chọn không tồi.
Lúc trước La Hồng đã có quyết định này, hiện giờ xem ra đã đến lúc thực hiện rồi.
Nâng Thanh Đồng tà lệnh trên tay lên cao, tâm thần hắn dần chìm vào trong đó.
Chốc lát sau, La Hồng đã xuất hiện ở trong không gian của Thiên Địa Tà Môn
Đây là lần đầu tiên La Hồng tiến vào không gian Thiên Địa Tà Môn trong Thanh Đồng tà lệnh, tuy trước đó La Hồng đã từng đến nơi này thông qua Hắc Thiết tà lệnh, hai thứ này vẫn có chút khác biệt.
Điểm đầu tiên là số lượng người ở đây đã giảm đi.
Nhân số trong Thanh Đồng tà lệnh… ít hơn một nửa so với Hắc thiết tà lệnh.
Hơn nữa, La Hồng còn có thể thấy được phía trên Thiên Địa Tà Môn, có treo một bảng cáo thị, trong bảng cáo thị là đủ loại nhiệm vụ tà ác.
La Hồng nhìn chằm chằm bảng cáo thị trong chốc lát, sắc mặt có chút cổ quái.
“Nhiệm vụ Địa Bảng: Đánh chết La Hồng – tấm gương chính nghĩa trong huyện An Bình ( khen thưởng nhiệm vụ: Thưởng một trăm sợi Bản Nguyên Sát Quang, thăng cấp lên tư cách Bạch Ngân tà lệnh).”
“La Hồng: Con trai Tắc Bắc đại tướng quân La Hậu của vương triều Đại hạ, cháu của Trấn Bắc Vương La Cuồng, tấm gương tốt về chính nghĩa trong huyện An Bình, thiên phú yêu nghiệt, là Thất phẩm nhưng có thể giết Ngũ phẩm, có năng lực tác chiến vượt cấp, gõ chuông Thánh Nhân 360 lần, được ý chí của Thánh Nhân tẩy rửa, Khí Chính Dương trên người nồng đậm, nghi ngờ là Nho thánh chuyển thế, nên đặc biệt, treo thưởng trên Địa Bảng.”
La Hồng thấy nhiệm vụ giết chết chính mình, sau lại thấy được giới thiệu về chính mình, mặt tức khắc đen như đít nồi.
“Nho thánh chuyển thế? Ngươi mới là Nho thánh chuyển thế, cả nhà ngươi đều là Nho thánh chuyển thế!”
“Bản công tử chính là Bại Hoại được chứng nhận đàng hoàng đấy có biết khong hả?!”
“Thiên Địa Tà Môn có mắt không tròng này, tà môn rác rưởi này sớm hay muộn cũng có ngày xong đời!”
La Hồng tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.
Dưới Thiên Địa Tà Môn, có không cái tên phía trên đỉnh đầu của mấy bóng người sáng lên, rất hiển nhiên, đó đều là những Tà tu nắm giữ Thanh Đồng tà lệnh, ở không xa huyện An Bình.
Bình tĩnh lại, La Hồng nhìn lướt qua, phân tích tình hình. Về cơ bản, hắn cũng hiểu được, nhiều người nắm giữ Thanh Đồng tà lệnh như vậy, cũng đều nhìn thấy nhiệm vụ trên Địa Bảng, muốn tới giết hắn hẳn.
Nếu không, chỉ với việc hiện giờ Tắc Hạ Học Cung tồn tại ở huyện An Bình, thì đám Tà tu của Thiên Địa Tà Môn này muốn tới gần hắn cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Phu tử nắm giữ Tắc Hạ Học Cung dù sao cũng là Nho tu, Lý Tu Viễn còn là Trạng nguyên đương triều, hội tụ chính khí trường hà, có thể nói là khắc tinh của Tà tu.
“Đúng thật là không muốn sống……”
“Khoảng thời gian này đã chết nhiều Tà tu như vậy rồi, nhưng vẫn có Tà tu như tre già măng mọc muốn giết ta……”
La Hồng nheo lại mắt.
Trong lòng nổi lên tính toán, tầm mắt dừng ở phần thưởng kia, 100 sợi Bản Nguyên Sát Quang.
Có lẽ, là do phần khen thưởng này đã hấp dẫn đám Tà tu đó?
La Hồng xoa xoa đầu, cảm giác mình thật không xứng với cái danh Tà tu, Sát quang này là thứ gì vậy?
Chương 170 Ngươi? Tân Nho thánh chuyển thế (2)
So với đám Tà tu Đồ Tam Đa, Hồ Chỉ Thủy của Hắc Thiết tà lệnh, thì Tà tu của Thanh Đồng tà lệnh cẩn thận hơn rất nhiều, chẳng thấy ai giao lưu với nhau.
La Hồng muốn hỏi cũng không có chỗ hỏi.
“Nhưng mà, có thể xác định được, “Sát quang” hẳn là bảo vật có trợ giúp rất lớn đối với việc tu hành của Tà tu!”
Nghĩ vậy, La Hồng trở tay nhận lấy nhiệm vụ giết chính mình.
Ngay sau khi nhận nhiệm vụ, thân phận [Huyết Linh Cơ] bên trong Thanh Đồng tà lệnh của hắn liền hiện lên bảng cáo thị.
“Nếu lúc này ta ra khỏi thành, có phải sẽ có một đống lớn Tà tu vây giết ta không?”
La Hồng nheo mắt lại.
Có thể nắm giữ Thanh Đồng tà lệnh, tu vi hẳn là đều không yếu, ít nhất đều là từ Thất phẩm trở lên.
Mà những kẻ đã biết La Hồng có thể giết được Tà tu Ngũ phẩm, vẫn còn dám ra tay, tu vi hẳn là đều thuộc hàng Ngũ phẩm hoặc Ngũ phẩm trở lên.
Nguy hiểm… Hẳn là vẫn có chút nguy hiểm.
“Có điều, chỉ có thể cầu phú quý trong nguy hiểm thôi.”
Ánh mắt La Hồng lập loè như ánh sao.
Hắn tiếp tục nhìn lướt qua bảng cáo thị, nhanh chóng tìm được một nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ Hoàng Bảng: Báo hành tung của La Hồng ở huyện An Bình ( khen thưởng nhiệm vụ: năm viên Tụ sát đan)”
Nhìn đến nhiệm vụ này, La Hồng cười.
Sau một lúc suy tư, hắn tiếp nhận nhiệm vụ, đồng thời thông qua Thanh Đồng tà lệnh, viết hồi đáp xuống, hồi đáp này có khiến Tà tu nào tin tưởng hay không, La Hồng không biết.
“Tối nay, La Hồng sẽ ra khỏi thành đi về phía thôn Kê Sơn, viếng tế hai hộ vệ đã chết của hắn.”
-----------------------
Trong trà lâu.
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán liên tục động đậy do tâm tình kích động. Hắn ta căm phẫn gạt người kể chuyện sang một bên, cất giọng trầm bổng kể về hành vi nhân nghĩa của công tử nhà mình.
Hắn ta kể lại việc u Dương Chiêu ra tay đùa giỡn Tiểu Đậu Hoa, rồi đến ân oán giữa hai người, tiếp đó là hành vi hãm hại trung ương chấn động của u Dương gia vô cùng rành mạch.
Cuối cùng, đưa ra kết luận, công tử giết u Dương Chiêu hoàn toàn là vì báo thù cho Diêu gia đã chết vì hàm oan!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quán trà lặng im không tiếng động.
Trên khuôn mặt của rất nhiều khách giang hồ khó nén được sự phẫn nộ.
Chẳng ai ngờ được, giữa chuyện này còn có ẩn tình như vậy, quả nhiên, là tấm gương tốt chính nghĩa của huyện An Bình, sao Lạc Hồng công tử lại có thể sẽ vô duyên vô cớ giết người?
“Công tử nhà ta, làm việc quang minh lỗi lạc, tâm địa thiện lương, lòng dạ ngay thẳng, những người công tử đã giết trước giờ vốn đều đáng chết! Công tử nhà ta lạm sát kẻ vô tội khi nào?!”
Đôi mắt của Triệu Đông Hán rưng rưng, nói.
Toàn bộ trà lâu đều bị hắn ta thuyết phục, trong lúc nhất thời, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt.
Cuối cùng Triệu Đông Hán cũng đã làm được một điều mà bản thân hắn ta cảm thấy vui sướng, cảm nhận được sự vui sướng đến từ giá trị nhân sinh của chính mình
Nếu không có cách nào bảo hộ thân thể công tử, vậy hắn liền bảo hộ thanh danh cho công tử vậy!
-------------------------------
Đế kinh.
Lúc Ngự sử Tam phẩm u Dương Phi biết được tin tức, cả người xụi lơ ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt.
Con của ông ta - u Dương Chiêu, tiền đồ rộng mở, lại chết thảm ở huyện An Bình.
Rõ ràng là tới Tắc Hạ Học Cung tu hành, lại bị người giết chết ở trong học cung, hơn nữa hung thủ đến nay còn ung dung ngoài vòng pháp luật, không người khiển trách!
Điều này làm cho u Dương Phi vạn phần đau lòng!
Thời điểm Quận chúa mang tin tức này về, có bảo ông ta nén bi thương, nhưng mà, bi thương như vậy ông ta sao có thể nén được?
u Dương gia của ông ta đời này chỉ có một đứa con trai duy nhất!
“La Hồng của La gia!”
Đôi mắt u Dương Phi đỏ bừng, nghe tiếng thê tử khóc rống, rơi lệ bên cạnh, lại càng tức giận đến run rẩy cả người.
Ông ta thức suốt đêm viết 3 bản tấu chương.
Buộc tội La Hậu!
Buộc tội Lý Tu Viễn!
Buộc tội phu tử!
Hơn nữa còn cho người chuẩn bị xe ngựa, tiến cung, đi về hướng Huyền Ngọc cung.
Thâm cung.
Trường Bình quận chúa được tiểu thái giám dẫn tới, gặp được Thái Tử một thân mãng bào thêu tứ trảo đang xử lý tấu chương
Thái tử Hạ Cực nhìn tấu chương của u Dương Phi, nghe Trường Bình quận chúa tự thuật cùng kiến nghị, cười xoa xoa đầu nàng, ánh mắt có chút thâm thúy.
“Thái Tử gia gia, có thể chuyển “Thiên Cơ Bí Cảnh” đến bên ngoài huyện An Bình được không?”
“Nếu không dời đến huyện An Bình, thì với bản tính không muốn đi xa của La Hồng kia…… Dọn đến bên ngoài huyện An Bình, hẳn là liền có thể hấp dẫn La Hồng đến.”
Trường Bình quận chúa nói.
“Ta nhớ rõ, quan hệ giữa thái tử gia gia và La gia rất không tốt, Trường Bình nguyện ý giúp Thái Tử gia gia!”
Ánh mắt của Trường Bình quận chúa lấp lánh.
Thái Tử cười cười, không nói chuyện. Y mang theo Trường Bình quận chúa thanh thản bước đi trên hành lang dài, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Chỉ chốc lát sau, phía cuối hành lang dài, có vài tên thái giám thần sắc vội vàng bước tới.
“Điện hạ, Huyền Ngọc phi có hồi âm tới.”
Tiểu thái giám khom người nói.
Thái Tử tiếp nhận thư, mở ra nhìn lướt qua, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Tay y hơi run lên, chỉ trong nháy mắt, cả trang giấy liền bị bóp nát thành tro bụi.
Thái Tử xoay người, ôn nhu xoa xoa đầu Trường Bình quận chúa, ánh mắt nhu hòa, như một trưởng bối hiền từ.
“Trường Bình thật là ngoan quá, gia gia đáp ứng con, sẽ hạ lệnh cho Tư thiên viện đưa “Thiên Cơ Bí Cảnh” chuyển đến bên ngoài huyện An Bình, có điều, nếu La Hồng đã là kẻ tàn nhẫn độc ác, giết người không chớp mắt, Trường Bình phảo nhớ tự bảo vệ mình thật tốt.”
-------------------------
Tối nay, Đế kinh vẫn bình lặng.
Tin tức u Dương Chiêu chết trong Tắc Hạ Học Cung, giống như một khối đá lớn, ném vào mặt biển, tạo lên sóng gió động trời.
Chương 171 Ngươi? Tân Nho thánh chuyển thế (3)
Trấn Bắc vương phủ.
Một bóng người cung kính đứng bên cạnh Trấn Bắc vương.
Trấn Bắc vương La Cuồng, phụ thân La Hậu, râu tóc bạc trắng, nhìn bóng đêm, đôi mắt có vài phần thâm thúy.
“Lý Thiên Hà xui khiến Trường Bình quận chúa đi tìm Thái Tử đưa “Thiên Cơ Bí Cảnh” đến an trí đến bên ngoài huyện An Bình, đây là kế sách do lão phu an bài. La Hậu tạo ra Tắc Hạ Học Cung cho con trai mình, thì lão tử cũng có thể đưa một cái bí cảnh cho cháu trai!”
“Có điều, hẳn là thái tử cũng nhìn ra được nên mới chơi trò mượn đao giết người, báo tin tức cho Huyền Ngọc phi, lần này, chuyện về “Thiên Cơ Bí Cảnh” có thể nói là sẽ rất náo nhiệt đây.”
Trấn Bắc vương nói.
Bóng người kia nghe vậy tức khắc do dự: “Vương gia, chúng ta có nên báo cho công tử một tiếng hay không, bảo ngài ấy đừng tiến vào Thiên Cơ Bí Cảnh?”
Trấn Bắc vương nghe vậy, chắp tay, trong đôi mắt đột nhiên nhớ lại hình ảnh trên đường đá Bách Luyện. La Hồng mang nửa tấm mặt nạ, nở nụ cười, tóc bạc áo trắng, một kiếm giết chết Hoàn Nhan Liệt Hỏa.
“Vàng cần luyện qua lửa! Thiên phú của tiểu tử La Hồng kia vượt xa người thường, nhưng thiên phú là một chuyện, có kinh nghiệm thực tế lại là một chuyện khác.”
Trấn Bắc vương nói.
Bóng người kia khom người, không nói câu nào.
Mà ánh mắt Trấn Bắc vương lập loè, nhớ tới lời phu tử nói, tức khắc nở nụ cười.
Có lẽ, sau Thiên Cơ Bí Cảnh, ông nên chuẩn bị cho tiểu tử La Hồng thử tiếp xúc với các bộ hạ cũ mới được.
La Hậu kia quá khờ, không trông cậy được, chỉ có thể trông cậy vào đứa cháu này mà thôi.
----------------------------
Vào đêm.
Huyện An Bình.
Triệu Đông Hán đầy mặt hồng quang trở lại La Phủ, vừa lúc gặp La Hồng lưng đeo kiếm, chuẩn bị ra cửa.
“Lão Triệu, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta ra khỏi thành một chút?”
Ra khỏi thành?
Triệu Đông Hán đầy mặt hồng quang tức khắc bị gió lạnh thổi bay, nháy mắt tan thành mây khói.
Công tử lại muốn xuất môn?
Mỗi lần công tử xuất môn đều gặp phải tà ma, chỉ có tới Tắc Hạ Học Cung mới có thể yên tĩnh.
Hiện giờ công tử lại muốn ra khỏi thành?
“Công tử ra khỏi thành làm chi?” Triệu Đông Hán do dự trong chốc lát, hỏi.
La Hồng nhìn Triệu Đông Hán, quyết định chọn lời nói dối thiện ý, dù sao hắn cũng không thể nói là mình đi câu cá, câu Tà tu tới giết chính mình được?
Triệu Đông Hán kia sợ là sẽ một phen nước mắt nước mũi ròng ròng ôm lấy chân hắn, không cho hắn ra khỏi thành.
Cho nên, sắc mặt La Hồng có thêm mấy phần u buồn, nhìn phía trăng tròn vừa mới leo lên bầu trời đêm, thật sự có vài phần cảm xúc ngổn ngang, nói: “Ra khỏi thành tới thôn Kê Sơn, viếng tế hai người hộ vệ đã vì ta mà chết, những hộ vệ thay đổi quỹ tích sinh mệnh của ta.”
Triệu Đông Hán nghe vậy, tức khắc cảm động bưng kín miệng.
Đêm dài, ánh trăng mờ ảo.
Trăng tròn như ẩn như hiện trong mây, khiến cho toàn bộ mặt đất không nhận được chút ánh sáng nào.
Một chiếc xe ngựa đi ra từ La phủ, chậm rãi chạy trong đêm tối, vó ngựa lộc cộc đạp trên nền đá xanh tạo nên thanh âm thập phần chói tai trong đêm.
Triệu Đông Hán điều khiển xe ngựa, hướng về phía ngoài thành.
Sắc mặt hắn ta có chút phức tạp, cảm xúc liên tục lên xuống, sự nhân nghĩa của công tử làm hắn ta vô cùng cảm động.
Sau khi gặp phải đám mã phỉ ở thôn Kê Sơn, hai hộ vệ của công tử bỏ mình, có lẽ đã mạnh mẽ kích thích công tử, từ đó về sau, công tử liền bắt đầu tu hành, đặt chân lên con đường kiếm đạo, cho tới hôm nay, đã trở thành đệ tử của phu tử trong Tắc Hạ Học Cung.
Quả thực, hai thủ vệ kia đã thay đổi công tử rất nhiều.
Nhưng đó cũng chỉ là hai thủ vệ không tên không tuổi, vậy mà bây giờ công tử còn có thể nhớ rõ bọn họ, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Triệu Đông Hán cảm động
Bên trong xe ngựa, La Hồng ngồi xếp bằng, cổ kiếm Địa Giao đặt ở trên đùi.
Đối với việc Triệu Đông Hán cảm động, La Hồng không hiểu lắm, nhưng, hắn cảm thấy, nếu Triệu Đông Hán biết mình ra khỏi thành là vì hấp dẫn tà tu đến giết, có lẽ sẽ rơi nước mắt luôn mất. Có điều, đó không phải là nước mắt cảm động, mà là vì quá sợ hãi.
Bởi vậy, La Hồng không nói cho Triệu Đông Hán mục đích thật sự khiến hắn ra khỏi thành.
La Hồng nhắm mắt lại, vận chuyển kiếm khí trong cơ thể, đau đớn như xé rách trong kinh mạch truyền đến khiến hắn hơi nhíu mày.
Thiên phú kiếm đạo của hắn, quả nhiên vẫn tệ hại như trước
Nhưng mà, tệ thì cứ tệ đi, La Hồng vận chuyển kiếm khí, chồng chất kiếm khí lên những sát châu kiếm đã được hình thành trong đan điền.
Tinh thần toàn thân đều được điều động để nghênh đón trận chiến tiếp theo.
------------
Bởi vì Tắc Hạ Học Cung tọa lạc ở huyện An Bình nên ở bốn phía xung quanh huyện An Bình, tà ma không dám xâm nhập. Dù sao, phu tử của Tắc Hạ Học Cung là người có thể khống chế thiên địa, tà tu Thiên Địa Tà Môn một khi tới gần, sợ là sẽ chết không có chỗ chôn.
Trừ phi là tà tu được chính thức công nhận, như vậy Tắc Hạ Học Cung sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, hơn nữa còn tạo cơ hội được học tập kinh điển của Tà tu trong Tắc Hạ Học Cung.
Có điều, hiện giờ ở bên ngoài huyện An Bình, từng bóng đen phi thân lên từ phía bên trong rừng rậm, càng ngày càng đi xa khỏi huyện.
Thân cây lay động, lá bay xào xạc.
Phương hướng những thân ảnh đó lao xuống …… Là thôn Kê Sơn.
Tin tức tối nay La Hồng bí mật ra khỏi thành, đi về thôn Kê Sơn cúng tế thủ vệ đã chết vì hắn nhanh chóng lan truyền trong đám tà tu.
Khi những tên tà tu nhìn thấy một cổ xe ngựa bí mật ra khỏi thành, trong mắt họ tức khắc bộc phát ra sát khí ngập trời.
Nhũng Tà tu này, trước đó vốn không quá tin tưởng tin tức được hồi đáp trên bảng nhiệm vụ kia.
Dù sao, bây giờ có rất nhiều người muốn giết La Hồng, nếu La Hồng vẫn tiếp tục ở lại trong huyện An Bình, có Tắc Hạ Học Cung, có Trần Thiên Huyền bảo hộ, an nguy của La Hồng tự nhiên là không có gì đáng ngại.
Nhưng, hắn lại bí mật ra khỏi thành.
Trong lòng La Hồng âm thầm mắng chửi một trận, có điều, hắn cũng thu hoạch được không ít. Trong đan điền hắn có 72 vòng Địa Sát, cùng với âm sát tích lũy, hiện giờ đã điền trống được hơn phân nửa.
Điều này làm La Hồng cảm thấy khá an ủi, ít nhất, những khí huyết thiếu hụt kia, cũng không phải đổ sông đổ biển.
La Hồng một thân bạch y, sắc mặt có chút tái nhợt, đi tới trước gương đồng. Nhìn khí Chính Dương sáng rực chói mắt trong gương đồng, còn rực rỡ hơn lúc trước, gương mặt đang mỉm cười mãn nguyện của hắn bỗng chốc cứng lại.
“Sao lại càng ngày càng đậm thế này?!”
La Hồng quả thực vô cùng bất lực. Có điều, nghĩ kỹ thì, khí m Sát bị rút đi vậy thì số khí Chính Dương còn dư kia chắc chắn sẽ tràn ra ngoài rồi.
Khí Chính Dương trên người hắn càng ngày càng nồng đậm cũng là có nguyên do.
Chỉ là, biết nguyên nhân rồi, hắn lại bất lực không biết sửa đổi như thế nào.
Dù sao thì, muốn sung sướng hút hết khí âm sát để dồn vào đan điền thì phải bỏ ra nỗ lực cùng trả giá thôi.
Không để ý đến những thứ vớ vẩn này nữa. Nếu đã không thay đổi được, vậy thì cứ mặc kệ nó thôi.
Không bận tâm đến khí Chính Dương lộng lẫy bắt mắt quanh thân kia, trong lòng La Hồng liền dễ chịu hẳn. Hắn vẫn là Bại Hoại được chính thức công nhận như trước kia.
Cố gắng từng bước trên con đường trở thành Đại Bại Hoại!
Lấy quyển sách da người ra, La Hồng mở tới trang giao diện.
Vừa nhìn thấy, đôi mắt hắn lập tức ngơ ngẩn.
Tội ác chỉ còn lại có ﹢2010, so với lúc trước ước chừng thiếu 100, điều này làm cho La Hồng như bị sét đánh trong phút chốc, hóa đá tại chỗ.
Chuyện gì đã xảy ra ?
Tại sao lại như vậy?
La Hồng không dám tin, vì sao hắn chẳng hề làm gì, mà tội ác đã mất 100 điểm rồi?
Không, không phải hắn không làm gì, hắn đã giết u Dương Chiêu ở Tắc Hạ Học Cung.
Hắn giết người, mà tội ác ngược lại còn ít đi?!
Là ai giúp hắn rửa sạch tội ác!
Môi La Hồng đều đang run rẩy, không hiểu sao có chút đau lòng, để tích góp từng ấy tội ác, hắn phải lấy mạng ra để liều đấy.
Hắn chiến đấu hết mình, khiêu khích cao thủ bốn phương, mới thu về được từng đó điểm tội ác.
Hiện giờ…… Cư nhiên bị trừ100!
Quá thảm!
La Hồng khóc không ra nước mắt, nằm bẹp trên giường, đến ham muốn tu hành cũng chẳng còn.
Một lúc lâu sau, La Hồng mới xoay người đứng lên, suy tư nửa ngày, lấy ra khối Thanh Đồng tà lệnh kia.
Hắn muốn mạnh lên, trừ bỏ dựa vào tội ác đổi lấy khen thưởng ra, còn có thể tìm vài tên Tà tu mượn một ít tà sát khí.
Dùng đan dược sẽ có tác dụng phụ, đến bây giờ chân La Hồng vẫn còn nhũn ra, cho nên, hắn cảm thấy cần thay đổi một chút sách lược tăng tu vi.
Tìm Tà tu mượn một ít tà sát khí, hẳn là lựa chọn không tồi.
Lúc trước La Hồng đã có quyết định này, hiện giờ xem ra đã đến lúc thực hiện rồi.
Nâng Thanh Đồng tà lệnh trên tay lên cao, tâm thần hắn dần chìm vào trong đó.
Chốc lát sau, La Hồng đã xuất hiện ở trong không gian của Thiên Địa Tà Môn
Đây là lần đầu tiên La Hồng tiến vào không gian Thiên Địa Tà Môn trong Thanh Đồng tà lệnh, tuy trước đó La Hồng đã từng đến nơi này thông qua Hắc Thiết tà lệnh, hai thứ này vẫn có chút khác biệt.
Điểm đầu tiên là số lượng người ở đây đã giảm đi.
Nhân số trong Thanh Đồng tà lệnh… ít hơn một nửa so với Hắc thiết tà lệnh.
Hơn nữa, La Hồng còn có thể thấy được phía trên Thiên Địa Tà Môn, có treo một bảng cáo thị, trong bảng cáo thị là đủ loại nhiệm vụ tà ác.
La Hồng nhìn chằm chằm bảng cáo thị trong chốc lát, sắc mặt có chút cổ quái.
“Nhiệm vụ Địa Bảng: Đánh chết La Hồng – tấm gương chính nghĩa trong huyện An Bình ( khen thưởng nhiệm vụ: Thưởng một trăm sợi Bản Nguyên Sát Quang, thăng cấp lên tư cách Bạch Ngân tà lệnh).”
“La Hồng: Con trai Tắc Bắc đại tướng quân La Hậu của vương triều Đại hạ, cháu của Trấn Bắc Vương La Cuồng, tấm gương tốt về chính nghĩa trong huyện An Bình, thiên phú yêu nghiệt, là Thất phẩm nhưng có thể giết Ngũ phẩm, có năng lực tác chiến vượt cấp, gõ chuông Thánh Nhân 360 lần, được ý chí của Thánh Nhân tẩy rửa, Khí Chính Dương trên người nồng đậm, nghi ngờ là Nho thánh chuyển thế, nên đặc biệt, treo thưởng trên Địa Bảng.”
La Hồng thấy nhiệm vụ giết chết chính mình, sau lại thấy được giới thiệu về chính mình, mặt tức khắc đen như đít nồi.
“Nho thánh chuyển thế? Ngươi mới là Nho thánh chuyển thế, cả nhà ngươi đều là Nho thánh chuyển thế!”
“Bản công tử chính là Bại Hoại được chứng nhận đàng hoàng đấy có biết khong hả?!”
“Thiên Địa Tà Môn có mắt không tròng này, tà môn rác rưởi này sớm hay muộn cũng có ngày xong đời!”
La Hồng tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.
Dưới Thiên Địa Tà Môn, có không cái tên phía trên đỉnh đầu của mấy bóng người sáng lên, rất hiển nhiên, đó đều là những Tà tu nắm giữ Thanh Đồng tà lệnh, ở không xa huyện An Bình.
Bình tĩnh lại, La Hồng nhìn lướt qua, phân tích tình hình. Về cơ bản, hắn cũng hiểu được, nhiều người nắm giữ Thanh Đồng tà lệnh như vậy, cũng đều nhìn thấy nhiệm vụ trên Địa Bảng, muốn tới giết hắn hẳn.
Nếu không, chỉ với việc hiện giờ Tắc Hạ Học Cung tồn tại ở huyện An Bình, thì đám Tà tu của Thiên Địa Tà Môn này muốn tới gần hắn cũng là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Phu tử nắm giữ Tắc Hạ Học Cung dù sao cũng là Nho tu, Lý Tu Viễn còn là Trạng nguyên đương triều, hội tụ chính khí trường hà, có thể nói là khắc tinh của Tà tu.
“Đúng thật là không muốn sống……”
“Khoảng thời gian này đã chết nhiều Tà tu như vậy rồi, nhưng vẫn có Tà tu như tre già măng mọc muốn giết ta……”
La Hồng nheo lại mắt.
Trong lòng nổi lên tính toán, tầm mắt dừng ở phần thưởng kia, 100 sợi Bản Nguyên Sát Quang.
Có lẽ, là do phần khen thưởng này đã hấp dẫn đám Tà tu đó?
La Hồng xoa xoa đầu, cảm giác mình thật không xứng với cái danh Tà tu, Sát quang này là thứ gì vậy?
Chương 170 Ngươi? Tân Nho thánh chuyển thế (2)
So với đám Tà tu Đồ Tam Đa, Hồ Chỉ Thủy của Hắc Thiết tà lệnh, thì Tà tu của Thanh Đồng tà lệnh cẩn thận hơn rất nhiều, chẳng thấy ai giao lưu với nhau.
La Hồng muốn hỏi cũng không có chỗ hỏi.
“Nhưng mà, có thể xác định được, “Sát quang” hẳn là bảo vật có trợ giúp rất lớn đối với việc tu hành của Tà tu!”
Nghĩ vậy, La Hồng trở tay nhận lấy nhiệm vụ giết chính mình.
Ngay sau khi nhận nhiệm vụ, thân phận [Huyết Linh Cơ] bên trong Thanh Đồng tà lệnh của hắn liền hiện lên bảng cáo thị.
“Nếu lúc này ta ra khỏi thành, có phải sẽ có một đống lớn Tà tu vây giết ta không?”
La Hồng nheo mắt lại.
Có thể nắm giữ Thanh Đồng tà lệnh, tu vi hẳn là đều không yếu, ít nhất đều là từ Thất phẩm trở lên.
Mà những kẻ đã biết La Hồng có thể giết được Tà tu Ngũ phẩm, vẫn còn dám ra tay, tu vi hẳn là đều thuộc hàng Ngũ phẩm hoặc Ngũ phẩm trở lên.
Nguy hiểm… Hẳn là vẫn có chút nguy hiểm.
“Có điều, chỉ có thể cầu phú quý trong nguy hiểm thôi.”
Ánh mắt La Hồng lập loè như ánh sao.
Hắn tiếp tục nhìn lướt qua bảng cáo thị, nhanh chóng tìm được một nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ Hoàng Bảng: Báo hành tung của La Hồng ở huyện An Bình ( khen thưởng nhiệm vụ: năm viên Tụ sát đan)”
Nhìn đến nhiệm vụ này, La Hồng cười.
Sau một lúc suy tư, hắn tiếp nhận nhiệm vụ, đồng thời thông qua Thanh Đồng tà lệnh, viết hồi đáp xuống, hồi đáp này có khiến Tà tu nào tin tưởng hay không, La Hồng không biết.
“Tối nay, La Hồng sẽ ra khỏi thành đi về phía thôn Kê Sơn, viếng tế hai hộ vệ đã chết của hắn.”
-----------------------
Trong trà lâu.
Vết sẹo trên mặt Triệu Đông Hán liên tục động đậy do tâm tình kích động. Hắn ta căm phẫn gạt người kể chuyện sang một bên, cất giọng trầm bổng kể về hành vi nhân nghĩa của công tử nhà mình.
Hắn ta kể lại việc u Dương Chiêu ra tay đùa giỡn Tiểu Đậu Hoa, rồi đến ân oán giữa hai người, tiếp đó là hành vi hãm hại trung ương chấn động của u Dương gia vô cùng rành mạch.
Cuối cùng, đưa ra kết luận, công tử giết u Dương Chiêu hoàn toàn là vì báo thù cho Diêu gia đã chết vì hàm oan!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ quán trà lặng im không tiếng động.
Trên khuôn mặt của rất nhiều khách giang hồ khó nén được sự phẫn nộ.
Chẳng ai ngờ được, giữa chuyện này còn có ẩn tình như vậy, quả nhiên, là tấm gương tốt chính nghĩa của huyện An Bình, sao Lạc Hồng công tử lại có thể sẽ vô duyên vô cớ giết người?
“Công tử nhà ta, làm việc quang minh lỗi lạc, tâm địa thiện lương, lòng dạ ngay thẳng, những người công tử đã giết trước giờ vốn đều đáng chết! Công tử nhà ta lạm sát kẻ vô tội khi nào?!”
Đôi mắt của Triệu Đông Hán rưng rưng, nói.
Toàn bộ trà lâu đều bị hắn ta thuyết phục, trong lúc nhất thời, tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt.
Cuối cùng Triệu Đông Hán cũng đã làm được một điều mà bản thân hắn ta cảm thấy vui sướng, cảm nhận được sự vui sướng đến từ giá trị nhân sinh của chính mình
Nếu không có cách nào bảo hộ thân thể công tử, vậy hắn liền bảo hộ thanh danh cho công tử vậy!
-------------------------------
Đế kinh.
Lúc Ngự sử Tam phẩm u Dương Phi biết được tin tức, cả người xụi lơ ở trên ghế, sắc mặt tái nhợt.
Con của ông ta - u Dương Chiêu, tiền đồ rộng mở, lại chết thảm ở huyện An Bình.
Rõ ràng là tới Tắc Hạ Học Cung tu hành, lại bị người giết chết ở trong học cung, hơn nữa hung thủ đến nay còn ung dung ngoài vòng pháp luật, không người khiển trách!
Điều này làm cho u Dương Phi vạn phần đau lòng!
Thời điểm Quận chúa mang tin tức này về, có bảo ông ta nén bi thương, nhưng mà, bi thương như vậy ông ta sao có thể nén được?
u Dương gia của ông ta đời này chỉ có một đứa con trai duy nhất!
“La Hồng của La gia!”
Đôi mắt u Dương Phi đỏ bừng, nghe tiếng thê tử khóc rống, rơi lệ bên cạnh, lại càng tức giận đến run rẩy cả người.
Ông ta thức suốt đêm viết 3 bản tấu chương.
Buộc tội La Hậu!
Buộc tội Lý Tu Viễn!
Buộc tội phu tử!
Hơn nữa còn cho người chuẩn bị xe ngựa, tiến cung, đi về hướng Huyền Ngọc cung.
Thâm cung.
Trường Bình quận chúa được tiểu thái giám dẫn tới, gặp được Thái Tử một thân mãng bào thêu tứ trảo đang xử lý tấu chương
Thái tử Hạ Cực nhìn tấu chương của u Dương Phi, nghe Trường Bình quận chúa tự thuật cùng kiến nghị, cười xoa xoa đầu nàng, ánh mắt có chút thâm thúy.
“Thái Tử gia gia, có thể chuyển “Thiên Cơ Bí Cảnh” đến bên ngoài huyện An Bình được không?”
“Nếu không dời đến huyện An Bình, thì với bản tính không muốn đi xa của La Hồng kia…… Dọn đến bên ngoài huyện An Bình, hẳn là liền có thể hấp dẫn La Hồng đến.”
Trường Bình quận chúa nói.
“Ta nhớ rõ, quan hệ giữa thái tử gia gia và La gia rất không tốt, Trường Bình nguyện ý giúp Thái Tử gia gia!”
Ánh mắt của Trường Bình quận chúa lấp lánh.
Thái Tử cười cười, không nói chuyện. Y mang theo Trường Bình quận chúa thanh thản bước đi trên hành lang dài, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Chỉ chốc lát sau, phía cuối hành lang dài, có vài tên thái giám thần sắc vội vàng bước tới.
“Điện hạ, Huyền Ngọc phi có hồi âm tới.”
Tiểu thái giám khom người nói.
Thái Tử tiếp nhận thư, mở ra nhìn lướt qua, khóe miệng khẽ nở nụ cười.
Tay y hơi run lên, chỉ trong nháy mắt, cả trang giấy liền bị bóp nát thành tro bụi.
Thái Tử xoay người, ôn nhu xoa xoa đầu Trường Bình quận chúa, ánh mắt nhu hòa, như một trưởng bối hiền từ.
“Trường Bình thật là ngoan quá, gia gia đáp ứng con, sẽ hạ lệnh cho Tư thiên viện đưa “Thiên Cơ Bí Cảnh” chuyển đến bên ngoài huyện An Bình, có điều, nếu La Hồng đã là kẻ tàn nhẫn độc ác, giết người không chớp mắt, Trường Bình phảo nhớ tự bảo vệ mình thật tốt.”
-------------------------
Tối nay, Đế kinh vẫn bình lặng.
Tin tức u Dương Chiêu chết trong Tắc Hạ Học Cung, giống như một khối đá lớn, ném vào mặt biển, tạo lên sóng gió động trời.
Chương 171 Ngươi? Tân Nho thánh chuyển thế (3)
Trấn Bắc vương phủ.
Một bóng người cung kính đứng bên cạnh Trấn Bắc vương.
Trấn Bắc vương La Cuồng, phụ thân La Hậu, râu tóc bạc trắng, nhìn bóng đêm, đôi mắt có vài phần thâm thúy.
“Lý Thiên Hà xui khiến Trường Bình quận chúa đi tìm Thái Tử đưa “Thiên Cơ Bí Cảnh” đến an trí đến bên ngoài huyện An Bình, đây là kế sách do lão phu an bài. La Hậu tạo ra Tắc Hạ Học Cung cho con trai mình, thì lão tử cũng có thể đưa một cái bí cảnh cho cháu trai!”
“Có điều, hẳn là thái tử cũng nhìn ra được nên mới chơi trò mượn đao giết người, báo tin tức cho Huyền Ngọc phi, lần này, chuyện về “Thiên Cơ Bí Cảnh” có thể nói là sẽ rất náo nhiệt đây.”
Trấn Bắc vương nói.
Bóng người kia nghe vậy tức khắc do dự: “Vương gia, chúng ta có nên báo cho công tử một tiếng hay không, bảo ngài ấy đừng tiến vào Thiên Cơ Bí Cảnh?”
Trấn Bắc vương nghe vậy, chắp tay, trong đôi mắt đột nhiên nhớ lại hình ảnh trên đường đá Bách Luyện. La Hồng mang nửa tấm mặt nạ, nở nụ cười, tóc bạc áo trắng, một kiếm giết chết Hoàn Nhan Liệt Hỏa.
“Vàng cần luyện qua lửa! Thiên phú của tiểu tử La Hồng kia vượt xa người thường, nhưng thiên phú là một chuyện, có kinh nghiệm thực tế lại là một chuyện khác.”
Trấn Bắc vương nói.
Bóng người kia khom người, không nói câu nào.
Mà ánh mắt Trấn Bắc vương lập loè, nhớ tới lời phu tử nói, tức khắc nở nụ cười.
Có lẽ, sau Thiên Cơ Bí Cảnh, ông nên chuẩn bị cho tiểu tử La Hồng thử tiếp xúc với các bộ hạ cũ mới được.
La Hậu kia quá khờ, không trông cậy được, chỉ có thể trông cậy vào đứa cháu này mà thôi.
----------------------------
Vào đêm.
Huyện An Bình.
Triệu Đông Hán đầy mặt hồng quang trở lại La Phủ, vừa lúc gặp La Hồng lưng đeo kiếm, chuẩn bị ra cửa.
“Lão Triệu, chuẩn bị xe ngựa, chúng ta ra khỏi thành một chút?”
Ra khỏi thành?
Triệu Đông Hán đầy mặt hồng quang tức khắc bị gió lạnh thổi bay, nháy mắt tan thành mây khói.
Công tử lại muốn xuất môn?
Mỗi lần công tử xuất môn đều gặp phải tà ma, chỉ có tới Tắc Hạ Học Cung mới có thể yên tĩnh.
Hiện giờ công tử lại muốn ra khỏi thành?
“Công tử ra khỏi thành làm chi?” Triệu Đông Hán do dự trong chốc lát, hỏi.
La Hồng nhìn Triệu Đông Hán, quyết định chọn lời nói dối thiện ý, dù sao hắn cũng không thể nói là mình đi câu cá, câu Tà tu tới giết chính mình được?
Triệu Đông Hán kia sợ là sẽ một phen nước mắt nước mũi ròng ròng ôm lấy chân hắn, không cho hắn ra khỏi thành.
Cho nên, sắc mặt La Hồng có thêm mấy phần u buồn, nhìn phía trăng tròn vừa mới leo lên bầu trời đêm, thật sự có vài phần cảm xúc ngổn ngang, nói: “Ra khỏi thành tới thôn Kê Sơn, viếng tế hai người hộ vệ đã vì ta mà chết, những hộ vệ thay đổi quỹ tích sinh mệnh của ta.”
Triệu Đông Hán nghe vậy, tức khắc cảm động bưng kín miệng.
Đêm dài, ánh trăng mờ ảo.
Trăng tròn như ẩn như hiện trong mây, khiến cho toàn bộ mặt đất không nhận được chút ánh sáng nào.
Một chiếc xe ngựa đi ra từ La phủ, chậm rãi chạy trong đêm tối, vó ngựa lộc cộc đạp trên nền đá xanh tạo nên thanh âm thập phần chói tai trong đêm.
Triệu Đông Hán điều khiển xe ngựa, hướng về phía ngoài thành.
Sắc mặt hắn ta có chút phức tạp, cảm xúc liên tục lên xuống, sự nhân nghĩa của công tử làm hắn ta vô cùng cảm động.
Sau khi gặp phải đám mã phỉ ở thôn Kê Sơn, hai hộ vệ của công tử bỏ mình, có lẽ đã mạnh mẽ kích thích công tử, từ đó về sau, công tử liền bắt đầu tu hành, đặt chân lên con đường kiếm đạo, cho tới hôm nay, đã trở thành đệ tử của phu tử trong Tắc Hạ Học Cung.
Quả thực, hai thủ vệ kia đã thay đổi công tử rất nhiều.
Nhưng đó cũng chỉ là hai thủ vệ không tên không tuổi, vậy mà bây giờ công tử còn có thể nhớ rõ bọn họ, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến Triệu Đông Hán cảm động
Bên trong xe ngựa, La Hồng ngồi xếp bằng, cổ kiếm Địa Giao đặt ở trên đùi.
Đối với việc Triệu Đông Hán cảm động, La Hồng không hiểu lắm, nhưng, hắn cảm thấy, nếu Triệu Đông Hán biết mình ra khỏi thành là vì hấp dẫn tà tu đến giết, có lẽ sẽ rơi nước mắt luôn mất. Có điều, đó không phải là nước mắt cảm động, mà là vì quá sợ hãi.
Bởi vậy, La Hồng không nói cho Triệu Đông Hán mục đích thật sự khiến hắn ra khỏi thành.
La Hồng nhắm mắt lại, vận chuyển kiếm khí trong cơ thể, đau đớn như xé rách trong kinh mạch truyền đến khiến hắn hơi nhíu mày.
Thiên phú kiếm đạo của hắn, quả nhiên vẫn tệ hại như trước
Nhưng mà, tệ thì cứ tệ đi, La Hồng vận chuyển kiếm khí, chồng chất kiếm khí lên những sát châu kiếm đã được hình thành trong đan điền.
Tinh thần toàn thân đều được điều động để nghênh đón trận chiến tiếp theo.
------------
Bởi vì Tắc Hạ Học Cung tọa lạc ở huyện An Bình nên ở bốn phía xung quanh huyện An Bình, tà ma không dám xâm nhập. Dù sao, phu tử của Tắc Hạ Học Cung là người có thể khống chế thiên địa, tà tu Thiên Địa Tà Môn một khi tới gần, sợ là sẽ chết không có chỗ chôn.
Trừ phi là tà tu được chính thức công nhận, như vậy Tắc Hạ Học Cung sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, hơn nữa còn tạo cơ hội được học tập kinh điển của Tà tu trong Tắc Hạ Học Cung.
Có điều, hiện giờ ở bên ngoài huyện An Bình, từng bóng đen phi thân lên từ phía bên trong rừng rậm, càng ngày càng đi xa khỏi huyện.
Thân cây lay động, lá bay xào xạc.
Phương hướng những thân ảnh đó lao xuống …… Là thôn Kê Sơn.
Tin tức tối nay La Hồng bí mật ra khỏi thành, đi về thôn Kê Sơn cúng tế thủ vệ đã chết vì hắn nhanh chóng lan truyền trong đám tà tu.
Khi những tên tà tu nhìn thấy một cổ xe ngựa bí mật ra khỏi thành, trong mắt họ tức khắc bộc phát ra sát khí ngập trời.
Nhũng Tà tu này, trước đó vốn không quá tin tưởng tin tức được hồi đáp trên bảng nhiệm vụ kia.
Dù sao, bây giờ có rất nhiều người muốn giết La Hồng, nếu La Hồng vẫn tiếp tục ở lại trong huyện An Bình, có Tắc Hạ Học Cung, có Trần Thiên Huyền bảo hộ, an nguy của La Hồng tự nhiên là không có gì đáng ngại.
Nhưng, hắn lại bí mật ra khỏi thành.