-
Chương 83-85
Chương 83 Công tử xin đừng tức giận (2)
La phủ.
La Hồng chỉ cảm thấy cả người mình cứng đờ, tựa như gặp phải bóng đè.
Trong trí nhớ, không ngừng tái hiện những cử chỉ tà dị sau khi hắn mang Mặt Nạ Tà Quân lên.
Cảm giác áp bách do chiếc mặt nạ kia mang đến khiến La Hồng không ngừng thở hổn hển.
Cuối cùng không biết qua bao lâu, La Hồng mở mắt ra.
Toàn thân dính đầy mồ hôi, giống như vừa tắm xong mà chưa kịp lau khô người đã mặc quần áo.
"Ca ca!"
La Hồng vừa tỉnh, liền nghe thấy một giọng nói chói tai vang lên.
La Tiểu Tiểu nhìn thấy La Hồng tỉnh lại, vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi.
"Công tử!"
Tiểu Đậu Hoa xinh đẹp mặt mũi bỗng chốc rạng rỡ.
La Hồng lau mồ hôi, nhìn thoáng qua La Tiểu Tiểu và Tiểu Đậu Hoa đang canh giữ ở đầu giường, nở nụ cười.
Cảm giác có người luôn túc trực bên cạnh thật tốt.
Tiểu Đậu Hoa lấy canh gà ra, đưa cho La Hồng.
La Hồng nhận lấy canh gà, cảm nhận được hơi ấm từ canh gà truyền ra, lòng không khỏi ấm áp, nữ nhân tốt như vậy, có lẽ, hắn nên bớt hung hăng với Tiểu Đậu Hoa.
Bụng đói kêu lên, La Hồng nuốt một ngụm canh gà, cảm thấy thân thể như dần hồi phục khí lực.
Lúc hắn tỉnh lại, tin tức cũng truyền tới tai Trần quản gia. Trần quản gia chắp hai tay sau lưng. Đưa Triệu Đông Hán vết thương đã hồi phục đi cùng mình vào thăm La Hồng.
Triệu Đông Hán nhìn thấy La Hồng, vết sẹo trên mặt hơi động, nhếch miệng cười một tiếng, có điều nụ cười này, khiến cho người khác phát hiện ra Triệu Đông Hán đã mất đi một cái răng cửa trong trận chiến trước đó.
Triệu Đông Hán là Võ tu, thể chất tốt, da dày thịt béo, lại được uống đan dược từ Trần quản gia nên hồi phục rất nhanh.
"Công tử."
Triệu Đông Hán nhìn La Hồng. Trước khi Triệu Đông Hán hôn mê, hắn còn nhớ La Hồng vì cái mạng nhỏ của hộ vệ là hắn mà đã xông vào trong màn mưa, giằng co cùng hai tên Thất phẩm.
Trong lòng Triệu Đông Hán vô cùng cảm kích, hắn quả thực là một hộ vệ không xứng chức.
Hai lần trước, hắn tới nơi công tử đã chiến đấu xong, không thể bảo vệ tốt công tử.
Lần thứ ba, Triệu Đông Hán bị đánh đến sống dở chết dở, ngược lại công tử còn phải bảo vệ hắn.
La Hồng liếc mắt nhìn Triệu Đông Hán, nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi vào Trần quản gia, trận mưa đêm qua, người mà La Hồng bắt chước chính là Trần quản gia.
Một kiếm của ông, rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi.
La Hồng bây giờ mới hiểu rõ, hóa ra... Trần quản gia là một vị đại lão!
"Công tử, an tâm dưỡng thương. Trận chiến này đã giúp kiếm khí của công tử phá rào cản tu vi, tăng lên Bát phẩm. Bây giờ nghỉ ngơi, vừa vặn có thể củng cố thêm, về phần chuyện bên ngoài, cứ để lão Trần giải quyết."
Trần quản gia ôn hòa cười nói.
Nhưng ẩn sau nụ cười là sát khí lạnh thấu xương.
Ông cũng không nói quá nhiều, dứt lời liền lập tức rời đi.
La hồng mơ màng.
Tu vi kiếm khí của ta đã lên... Bát phẩm rồi?
"Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử."
Triệu Đông Hán cùng nụ cười hở lợi, mặt sẹo nhúc nhích, xán lại chúc mừng.
"Thuộc hạ quả thật có phúc, đã tăng lên Võ tu Thất phẩm, may mắn là Trần quản gia vẫn cho phép thuộc hạ làm hộ vệ bên cạnh công tử như trước."
Triệu Đông Hán cười nói.
La Hồng vuốt vuốt mi tâm, từ trên giường đứng dậy, bước từ trong phòng ra ngoài.
Bỗng nhiên, hắn nhớ ra cái gì đó.
"Lão Triệu, Trần thúc nói chuyện bên ngoài, là chuyện gì?"
Nụ cười trên mặt Triệu Đông Hán tắt ngúm, thận trọng nhìn La Hồng, giống như đang lựa lời an ủi La Hồng.
"Công tử, chuyện cũng không có gì đâu."
"Bây giờ, trong huyện An Bình, đều nói công tử là sát nhân, đồ tể, đồ sát Triệu gia, vô số người đều đang chửi mắng công tử, thanh danh của công tử đã rớt xuống ngàn trượng rồi, bây giờ tất cả tội ác bọn họ đều đổ hết lên người công tử."
"Vô số văn nhân sĩ tử lại viết văn chương ở ven đường mắng chửi công tử.”
Triệu Đông Hán trầm giọng nói.
Trong giọng nói của hắn ta mang theo vài phần phẫn nộ.
La Tiểu Tiểu nghe xong trợn trừng mắt, tức giận đến cắn chặt răng.
"Rõ ràng là Triệu gia muốn giết chúng ta, chúng ta dựa vào đâu mà không thể giết bọn họ? Tại sao lại chửi chúng ta?"
La Hồng dừng chân trước cửa gỗ khắc hoa không khỏi sững sờ.
Sau một khắc, trong ánh mắt Triệu Đông Hán, La Tiểu Tiểu, La Hồng quay lưng về phía bọn họ, đứng lặng người, thân thể nhẹ nhàng run lên.
"Công tử, xin đừng tức giận."
"Thương thế của người vẫn chưa lành, không nên tức giận."
Triệu Đông Hán vội vàng quan tâm nói.
Hai bả vai La Hồng run lên không ngừng, giống như tức giận đến run rẩy, cũng giống như... Nén cười đến run rẩy.
"Chà... Lão Triệu, các ngươi ra ngoài hết đi, để công tử ta... Một mình cười... À không, một mình khổ sở một lát."
La Hồng phấn chấn rung vai.
Lão Triệu thở dài, công tử tức điên rồi, xem ra cần yên lặng một chút.
Đợi cho đến lúc Lão Triệu, Tiểu Đậu Hoa và La Tiểu Tiểu đã rời đi.
La Hồng không thể chờ thêm nữa, lấy từ trong ngực ra quyển sách nhỏ.
Đôi mắt như phát sáng, nhìn chằm chằm vào sổ. Hai tay run rẩy.
Hôm nay!
Bản công tử nhất định phải xóa sạch cái chữ “Tiểu” trước hai chữ “Phôi Đản” kia.
La Hồng rất chờ mong, so với lần trước hắn còn chờ mong hơn.
Lần trước, hắn gom góp đầy đủ tội ác, đổi một cái mặt nạ Tà Quân. Lúc chiến đấu ở bên trong Triệu phủ, mặt nạ Tà Quân cho hắn thấy tác dụng mang tính quyết định, để hắn có thể chém giết ba tên Thất phẩm.
Mà lần này, La Hồng có thể chắc rằng, tội ác của hắn hẳn là sẽ gom được nhiều hơn nữa.
Đó là chưa kể đến việc, hắn đã thiết lập đối tượng mình nhắm vào trước khi hành động là Triệu phủ và Ngụy Vô Nhàn.
Hai cái này sẽ cung cấp tội ác gấp bội. Chỉ tính riêng việc, bây giờ, mọi nơi trong huyện An Bình truyền tin tức La Hồng hắn là kẻ giết chết cả Triệu phủ, thì tuyệt đối có thể làm cho hắn nhận được một số lớn tội ác!
Bây giờ, ở huyện An Bình thanh danh của hắn xấu tới cực điểm, “được” người đời gọi là đồ tể, La Hồng quả thực mừng như muốn điên.
Lật quyển sách ra, hắn nhanh chóng mở đến trang giao diện
Chương 84 Cứ mắng tiếp đi, đừng có ngừng (1)
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: ﹢379
Đẳng cấp: 2 ( Đợi nhận ban thưởng )
Danh xưng: Bại Hoại
Chủng tộc: Nhân tộc ( Phàm nhân )
Công pháp tu hành: 《 Vong linh Tà Ảnh ( Tàn )》, 《 Kiếm khí quyết 》
Cảnh giới: Bát phẩm ( Sát châu ), Bát phẩm ( Bộc kiếm )
Mắt La Hồng không nhúc nhích nhìn chằm chằm trang giao diện.
Bên ngoài cửa gỗ khắc hoa, gió nhẹ thổi qua, lay động mấy sợi tóc và bộ y phục trắng trên người hắn.
Hồi lâu, khóe miệng La Hồng mới khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười đầy ấm áp.
Tội ác gia tăng không phải mấu chốt, làm cho La Hồng nhất mừng chính là...... cấp bậc tăng lên!
Cấp bậc của hắn, từ cấp 1 đã tăng lên tới cấp 2!
La Hồng cứ tưởng rằng, đời này cấp bậc của hắn cũng sẽ không tăng lên được, có khả năng mãi mãi cũng là Tiểu Phôi Đản cấp một.
Hiện tại, mọi thứ đã thay đổi.
Hồng La hắn, là Bại Hoại cấp hai!
Tội ác thu hoạch được, khiến La Hồng bắt đầu có chút niềm vui nhỏ, chỉ là phía sau vui mừng, tâm tình cũng không có dao động quá lớn.
Tội ác...... Tựa hồ cũng không nhiều như trong tưởng tượng.
Trực tiếp lật đến trang ban thưởng.
Làm hắn cảm thấy tiếc nuối chính là, trang ban thưởng vẫn đang trong quá trình đổi mới.
Lần hắn đổi thưởng trước đó cách đây khoảng bốn ngày, phải thêm một ngày nữa mới có thể đổi được phần thưởng mới.
La Hồng dạo bước ở phía trước cửa sổ, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi vào mục ban thưởng đang được làm mới kia.
Hắn nâng lên một ngón tay, nhấn vào hàng chữ “Đợi nhận lấy phần thưởng”.
Tiếp đó, La Hồng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận.
Sau khi lý trí phục hồi, phần thưởng liền đã xuất hiện ở trong tay.
Phần thưởng lần này, là một cái bình ngọc Quan m, có màu ngọc bích, La Hồng cầm lấy, từ trong bình truyền đến một cỗ ấm áp.
La Hồng lắc lắc, trong bình truyền đến tiếng vang.
Giống như là đan dược vừa được ra lò, đụng chạm vào thành bình.
Đan dược?
La Hồng lập tức cảm thấy vô cùng chán nản.
Mục ban thưởng đang được làm mới này, hình như...... Cũng không khiến người ta vui vẻ như trong tưởng tượng.
Hắn đổ bình ra. Trong đó chỉ có một viên đan dược, một màu đen nhánh, đưa đến chóp mũi hít hà, có chút hương thơm nhàn nhạt.
“Đây là đan dược gì?”
La Hồng có vài phần hiếu kì.
Bên trên quyển sách da người, lập tức hiện lên một nhóm văn tự đầm đìa máu me, đó là phần giới thiệu đan dược.
“Địa Tạng Đoạt Hồn đan ( Huyền phẩm đỉnh phong ): đoạt mệnh trong tay Diêm Vương, trùng sinh bên trong lửa Địa Ngục; uống đan này trong vòng mười hơi thở sau khi chết, có 20% tỷ lệ hồi sinh.”
Xì!
La Hồng hít vào một ngụm khí lạnh.
Không nhìn không biết, nhìn xong liền phải giật mình.
Đan dược này...... Hiệu quả nghịch thiên!
Trong vòng mười hơi thở, nuốt đan này, có 20% tỉ lệ đoạt mệnh từ trong tay Diêm Vương!
Hắn vốn còn cho đây là chỉ là loại đan dược phổ thông, nhưng không ngờ được, hiệu quả lại quỷ dị như vậy!
Nếu như vận khí tốt, đan dược này...... Tương đương với cái mạng thứ hai a!
Đương nhiên, nếu như ngươi không phải là tù...... im ngay.
La Hồng đắc ý cất đan dược vào bên trong sách da người, đối với phần thưởng, quyển sách này có năng lực trữ vật.
Thở ra một hơi.
La Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mây đen dày đặc trên trời cũng dường như trở nên quyến rũ.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, nhìn lên trời.
Bỗng nhiên, nụ cười trên khóe môi của La Hồng dần dần biến mất.
Hắn nhớ tới Trần quản gia hình như đã nói với hắn, vấn đề này để ông ấy giải quyết.
Không......
Khóe miệng La Hồng giật một cái. Lấy thực lực Trần quản gia, xử lý vấn đề này tất nhiên rất đơn giản, đến lúc đó, thanh danh của La Hồng hắn bị tẩy trắng rồi, vậy chắc chắn sẽ phải chịu thiệt rất lớn!
Cho nên, La Hồng hắn nhất định phải mau chóng ngăn cản ông ấy.
“Lão Triệu!”
La Hồng hô lên một tiếng.
Triệu Đông Hán đang canh giữ ở ngoài cửa trừng mắt, chạy nhanh đến.
“Công tử, làm sao vậy?!”
“Nhanh đi tìm Trần quản gia, nói cho ông ấy biết, chuyện người đời mắng ta...... Bản công tử sẽ tự giải quyết!”
“Thôi thôi, chúng ta cùng đi.”
La Hồng nghĩ nghĩ, khoát tay nói.
Triệu Đông Hán mặc dù không hiểu, nhưng là vẫn cảm nhận được sự nóng vội trong giọng nói của La Hồng, vẫn là đi theo La Hồng tìm Trần quản gia.
......
La phủ, trong cái đình giữa hoa viên, cạnh hồ sen.
Trần quản gia mặc một bộ thanh sam, ngồi ở trên ghế bành, cổ kiếm thanh đồng dựng cạnh chân ông, được dùng một miếng mảnh vải xanh, thận trọng quấn quanh. Ngón tay ông vuốt ve thân kiếm thanh đồng
.
Ở gần vị trí bên trên chuôi kiếm có khắc hai chữ cổ nhỏ: Địa Giao.
Tên kiếm là Địa Giao.
Bên ngoài tường cao La phủ có âm thanh ồn ào đang vang vọng, đó là đám sĩ tử đang đi ngoài phố, đám bạo dân bị người ta kích động, đang đứng ở bên ngoài La phủ cao giọng hét lên, tức giận mắng chửi, quát lớn, hủy hoại thanh danh của La Hồng.
Mắng La Hồng là kẻ tội ác tày trời.
Cách tường cao, Trần quản gia nghe âm thanh chửi mắng, nhục mạ càng ngày càng khó nghe kia, trên mặt không có một tia cảm xúc.
Để ông đến xử lý việc này, thật đơn giản, một kiếm giết sạch, còn có thể cho hai bên tai thanh tịnh.
Công tử của La gia, là người các ngươi có thể mắng sao?
Huống chi, Trần quản gia rất rõ, trong đám người này, có không ít kẻ đến từ bên ngoài huyện An Bình, phần lớn đều là hy vọng công tử cùng tiểu thư chết đi. Đối với những người này, Trần quản gia sẽ không nương tay.
Khi ông cuộn kiếm lại gọn gàng, là lúc phố dài sẽ nhuộm máu.
Hả?
Bỗng nhiên, Trần quản gia khẽ giật mình, ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài viện.
La Hồng một thân áo trắng đi theo Triệu Đông Hán, chầm chậm bước đến.
“Công tử sao không nghỉ ngơi cho tốt? Củng cố tu vi kiếm đạo vừa đột phá?”
Trần quản gia nói.
La Hồng nhìn thấy Trần quản gia đang quấn kiếm, dáng vẻ đằng đằng sát khí kia khiến hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
May mắn ngăn cản sớm, nếu không, bản công tử sẽ lại ngã về hàng ngũ Tiểu Phôi Đản mất.
Chương 85 Cứ mắng tiếp đi, đừng có ngừng (2)
Trên mặt La Hồng nở nụ cười ôn hoà, nhìn Trần quản gia, nói: “Trần thúc, việc này bắt nguồn từ ta, tất nhiên ta phải xử lý.”
“Nói rõ sự thật, giảng đạo lý, lấy lý phục người.”
“Chúng ta dùng cách nho nhã hiền hoà để giải quyết vấn đề.”
La Hồng cười xán lạn.
Dứt lời, trong sân yên tĩnh trở lại, chỉ còn hai con cá chép bên dưới tán sen lắc lư vung đuôi vang lên âm thanh bọt nước.
Hồi lâu, khóe môi Trần quản gia giật giật.
“Được.”
“Tùy người.”
......
Triệu Đông Hán đi theo sau lưng La Hồng, nhìn công tử một thân áo trắng, nho nhã hiền hòa, trong lòng không khỏi càng bội phục.
Đối mặt với sự chỉ trỏ của ngàn người cũng vẫn giữ vẻ ôn hoà, bình tĩnh, không hổ là công tử gương mẫu chính nghĩa.
La Hồng chắp tay, thở ra một hơi thật dài. Được rồi! May mà hắn đến kịp.
“Lão Triệu, chúng ta đi xem tình huống bên ngoài một chút.”
La Hồng nói.
Triệu Đông Hán nghe nói như thế, lập tức càng phục hơn.
“Vâng”.
Triệu Đông Hán đeo đao, đi theo sau lưng La Hồng.
Hai người đi tới phía dưới tường cao của La phủ, chưa ra đến ngoài, liền nghe được những tiếng chửi mắng La phủ không ngớt.
“Tên giết người La Hồng! Giết chết hơn trăm người trên dưới Triệu phủ, tội ác tày trời!”
“Phi! Đồ chó La Hồng, ngụy quân tử, làm người khác buồn nôn, giết người không gớm tay, tội không thể tha thứ!”
“La Hồng người này, tâm là tà ma, giết người thì cũng thôi đi, đã vậy còn gian dâm nữ quyến Triệu phủ, đến cả trẻ em cũng không tha, thật sự là tàn nhẫn ác độc, không có chút nhân tính nào, chẳng khác gì tà ma!”
Từng câu mắng chửi truyền đến.
Có nho sinh sĩ tử hô to, cũng có bạo dân thô bỉ tức giận mắng chửi, còn có những kẻ lẫn vào dân chúng cười trên nỗi đau khổ của người khác mà không hiểu gì nhưng vẫn liên tục gào to lên.
Dưới tường cao
La Hồng dừng bước.
Triệu Đông Hán nghe đến mức khuôn mặt méo mó, lửa giận trong lòng nộ khí mà lên: “Một đám khốn chẳng biết cái quái gì!”
La Hồng biết có người mắng hắn nhưng lại là không nghĩ tới, bọn họ lại mắng khó nghe như vậy.
Đây là có người...... Cố ý chỉnh hắn.
La Hồng chau mày.
“Công tử! Miệng của bọn thư sinh này, thực sự ác độc! Khi đó ngươi còn cứu bọn họ ra từ trong tay tà ma ở Thanh Hoa lâu. Bây giờ, bọn họ lại phản chiến, đến đây mắng chửi ngươi, còn mắng đến khó nghe như vậy! Đúng là vô tình nhất người đọc sách! Thực sự buồn nôn!”
Triệu Đông Hán tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên.
Hắn ta là người nghe cũng đã giận như vậy, thân là người bị chửi, có thể không giận sao?
La Hồng đứng ở dưới cửa tường cao của La phủ, chắp tay, áo trắng tung bay.
Một bên tường thì im lặng.
Một bên tường khác, tiếng tức giận mắng chửi ngút trời.
Một bức tường cao, ngăn cách hai thế giới.
Hồi lâu, La Hồng cười khẽ, dường như áp chế luôn cả những tiếng mắng chửi tức giận ngút trời này, lắc đầu, kéo chốt cửa lên, chậm rãi mở cánh cửa lớn đang đóng chặt của La phủ ra.
Trong chốc lát, những lời tức giận mắng chửi ngoài cửa, như dòng lũ vỡ đê, lập tức rải nhiều vô số.
m thanh mắng chửi to lớn như một trận cuồng phong, khiến bạch y trên người La Hồng cũng phải bay lên.
Nho sinh, sĩ tử, bạo dân, người tham gia náo nhiệt ......
Ở bên ngoài La phủ, như một biển người.
La Hồng một thân bạch y, ôm tay, nụ cười như hoa.
Hắn đi qua cột cửa, đến bậc thang đá bị mưa dầm ẩm ướt trước La phủ, ở bên trong ngàn vạn tiếng chửi rủa, vén vạt áo lên, yên lặng ngồi xuống, mắt nhìn thẳng, giống như đang nhìn một lũ khỉ làm trò.
Một thân bạch y ngồi trước mắt khiến cả đám người rối rít nhìn nhau, cổ họng tựa như bị bóp nghẹn, tiếng chửi rủa dần dần biến mất.
Nghe được chửi rủa dần im ắng.
Lông mày La Hồng cau lại, hất cái cầm trắng nõn trơn bóng lên, nhìn xem biển người, khóe môi tà mị nhấc lên.
Cất giọng ôn hòa
“Tiếp tục mắng, đừng có ngừng.”
Bạch y yên tĩnh ngồi trên bậc thang đá, sau cơn mưa trời lại sáng.
Những tia nắng vụn vặt, xé làn mây đen xuyên qua, rơi xuống, phủ lên người thanh niên tuấn tú mặc bạch y. Chính Dương khí bàng bạc chiếu rọi cùng với ánh nắng, giống như một con rồng uốn lượn quấn quanh người thanh niên mặc bạch y nọ.
Tất cả mọi người yên lặng đứng xem một màn này, trong đôi mắt người thanh niên mặc bạch y mang theo giễu cợt, không quan tâm, sâu trong đó là sự lạnh lùng tàn nhẫn và tức giận đến cực độ, khiến cho nhiều người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Mọi thứ im lặng như bị ngưng đọng thời gian.
Chẳng ai ngờ được rằng, đối mặt với những lời chửi rủa như nước lũ càn quét, Lạc Hồng công tử, thế mà không giống con rùa rút đầu trốn ở bên trong La phủ, lại mở cửa lớn, ngồi bệt trên đất.
Còn bảo bọn họ tiếp tục chửi mắng, đừng có dừng lại.
Khiêu khích sao?
Không có sợ sao?!
Nhìn người thanh niên mặc bạch y ngồi ngay ngắn bình tĩnh, cười tùy tiện, thờ ơ, chế giễu nhìn bọn họ, rất nhiều người không khỏi cảm thấy tức giận.
Ngươi bây giờ là đang bị hàng ngàn người chỉ trỏ, nên yên phận làm con rùa đen rút đầu mới đúng, sao lại dám phách lối như vậy?!
Phách lối mức khiến cho người ta khó chịu!
Trong đám người, dần dần có tiếng động, tiếng tức giận mắng chửi lại dần lớn lên giống như mưa nhỏ chuyển thành mưa to.
Đám bạo dân được Vương gia sắp đặt ẩn nấp trong đám người, ngoác cổ la lên: “Phách lối cái gì? Tội phạm giết người còn phách lối? Một kẻ giết chết cả Triệu phủ, có tư cách gì phách lối!”
“Người như ngươi, phải nên chém đầu ở chợ rau! Răn đe, ngăn chặn tội ác phát sinh thêm!”
“Đúng! Ngươi có tư cách gì phách lối? Giết người là phải đền mạng!”
Những tiếng la hét đòi xử trí La Hồng vang lên.
La Hồng áo trắng tung bay, vẫn ngồi ở bên trên bậc thang đá như cũ, khóe miệng hơi nhếch lên, càng thêm tà dị.
La Hồng vốn có không giận, dù sao, những người này cấp cho hắn nhiều tội ác như vậy, nhưng mà...... Nghe những người này chửi rủa, trong lòng La Hồng dần dâng trào lửa giận.
Mắng thật khó nghe, mắng thật làm người khó chịu!
Triệu phủ muốn giết huynh muội hắn, dựa vào cái gì hắn không thể giết chết cả Triệu phủ?
Nửa cái thiên hạ đều muốn giết hắn, chẳng lẽ không cho phép hắn đánh trả?
Bọn tiểu từ này các ngươi...... Biết cái gì!
La phủ.
La Hồng chỉ cảm thấy cả người mình cứng đờ, tựa như gặp phải bóng đè.
Trong trí nhớ, không ngừng tái hiện những cử chỉ tà dị sau khi hắn mang Mặt Nạ Tà Quân lên.
Cảm giác áp bách do chiếc mặt nạ kia mang đến khiến La Hồng không ngừng thở hổn hển.
Cuối cùng không biết qua bao lâu, La Hồng mở mắt ra.
Toàn thân dính đầy mồ hôi, giống như vừa tắm xong mà chưa kịp lau khô người đã mặc quần áo.
"Ca ca!"
La Hồng vừa tỉnh, liền nghe thấy một giọng nói chói tai vang lên.
La Tiểu Tiểu nhìn thấy La Hồng tỉnh lại, vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi.
"Công tử!"
Tiểu Đậu Hoa xinh đẹp mặt mũi bỗng chốc rạng rỡ.
La Hồng lau mồ hôi, nhìn thoáng qua La Tiểu Tiểu và Tiểu Đậu Hoa đang canh giữ ở đầu giường, nở nụ cười.
Cảm giác có người luôn túc trực bên cạnh thật tốt.
Tiểu Đậu Hoa lấy canh gà ra, đưa cho La Hồng.
La Hồng nhận lấy canh gà, cảm nhận được hơi ấm từ canh gà truyền ra, lòng không khỏi ấm áp, nữ nhân tốt như vậy, có lẽ, hắn nên bớt hung hăng với Tiểu Đậu Hoa.
Bụng đói kêu lên, La Hồng nuốt một ngụm canh gà, cảm thấy thân thể như dần hồi phục khí lực.
Lúc hắn tỉnh lại, tin tức cũng truyền tới tai Trần quản gia. Trần quản gia chắp hai tay sau lưng. Đưa Triệu Đông Hán vết thương đã hồi phục đi cùng mình vào thăm La Hồng.
Triệu Đông Hán nhìn thấy La Hồng, vết sẹo trên mặt hơi động, nhếch miệng cười một tiếng, có điều nụ cười này, khiến cho người khác phát hiện ra Triệu Đông Hán đã mất đi một cái răng cửa trong trận chiến trước đó.
Triệu Đông Hán là Võ tu, thể chất tốt, da dày thịt béo, lại được uống đan dược từ Trần quản gia nên hồi phục rất nhanh.
"Công tử."
Triệu Đông Hán nhìn La Hồng. Trước khi Triệu Đông Hán hôn mê, hắn còn nhớ La Hồng vì cái mạng nhỏ của hộ vệ là hắn mà đã xông vào trong màn mưa, giằng co cùng hai tên Thất phẩm.
Trong lòng Triệu Đông Hán vô cùng cảm kích, hắn quả thực là một hộ vệ không xứng chức.
Hai lần trước, hắn tới nơi công tử đã chiến đấu xong, không thể bảo vệ tốt công tử.
Lần thứ ba, Triệu Đông Hán bị đánh đến sống dở chết dở, ngược lại công tử còn phải bảo vệ hắn.
La Hồng liếc mắt nhìn Triệu Đông Hán, nhẹ gật đầu, ánh mắt rơi vào Trần quản gia, trận mưa đêm qua, người mà La Hồng bắt chước chính là Trần quản gia.
Một kiếm của ông, rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi.
La Hồng bây giờ mới hiểu rõ, hóa ra... Trần quản gia là một vị đại lão!
"Công tử, an tâm dưỡng thương. Trận chiến này đã giúp kiếm khí của công tử phá rào cản tu vi, tăng lên Bát phẩm. Bây giờ nghỉ ngơi, vừa vặn có thể củng cố thêm, về phần chuyện bên ngoài, cứ để lão Trần giải quyết."
Trần quản gia ôn hòa cười nói.
Nhưng ẩn sau nụ cười là sát khí lạnh thấu xương.
Ông cũng không nói quá nhiều, dứt lời liền lập tức rời đi.
La hồng mơ màng.
Tu vi kiếm khí của ta đã lên... Bát phẩm rồi?
"Chúc mừng công tử, chúc mừng công tử."
Triệu Đông Hán cùng nụ cười hở lợi, mặt sẹo nhúc nhích, xán lại chúc mừng.
"Thuộc hạ quả thật có phúc, đã tăng lên Võ tu Thất phẩm, may mắn là Trần quản gia vẫn cho phép thuộc hạ làm hộ vệ bên cạnh công tử như trước."
Triệu Đông Hán cười nói.
La Hồng vuốt vuốt mi tâm, từ trên giường đứng dậy, bước từ trong phòng ra ngoài.
Bỗng nhiên, hắn nhớ ra cái gì đó.
"Lão Triệu, Trần thúc nói chuyện bên ngoài, là chuyện gì?"
Nụ cười trên mặt Triệu Đông Hán tắt ngúm, thận trọng nhìn La Hồng, giống như đang lựa lời an ủi La Hồng.
"Công tử, chuyện cũng không có gì đâu."
"Bây giờ, trong huyện An Bình, đều nói công tử là sát nhân, đồ tể, đồ sát Triệu gia, vô số người đều đang chửi mắng công tử, thanh danh của công tử đã rớt xuống ngàn trượng rồi, bây giờ tất cả tội ác bọn họ đều đổ hết lên người công tử."
"Vô số văn nhân sĩ tử lại viết văn chương ở ven đường mắng chửi công tử.”
Triệu Đông Hán trầm giọng nói.
Trong giọng nói của hắn ta mang theo vài phần phẫn nộ.
La Tiểu Tiểu nghe xong trợn trừng mắt, tức giận đến cắn chặt răng.
"Rõ ràng là Triệu gia muốn giết chúng ta, chúng ta dựa vào đâu mà không thể giết bọn họ? Tại sao lại chửi chúng ta?"
La Hồng dừng chân trước cửa gỗ khắc hoa không khỏi sững sờ.
Sau một khắc, trong ánh mắt Triệu Đông Hán, La Tiểu Tiểu, La Hồng quay lưng về phía bọn họ, đứng lặng người, thân thể nhẹ nhàng run lên.
"Công tử, xin đừng tức giận."
"Thương thế của người vẫn chưa lành, không nên tức giận."
Triệu Đông Hán vội vàng quan tâm nói.
Hai bả vai La Hồng run lên không ngừng, giống như tức giận đến run rẩy, cũng giống như... Nén cười đến run rẩy.
"Chà... Lão Triệu, các ngươi ra ngoài hết đi, để công tử ta... Một mình cười... À không, một mình khổ sở một lát."
La Hồng phấn chấn rung vai.
Lão Triệu thở dài, công tử tức điên rồi, xem ra cần yên lặng một chút.
Đợi cho đến lúc Lão Triệu, Tiểu Đậu Hoa và La Tiểu Tiểu đã rời đi.
La Hồng không thể chờ thêm nữa, lấy từ trong ngực ra quyển sách nhỏ.
Đôi mắt như phát sáng, nhìn chằm chằm vào sổ. Hai tay run rẩy.
Hôm nay!
Bản công tử nhất định phải xóa sạch cái chữ “Tiểu” trước hai chữ “Phôi Đản” kia.
La Hồng rất chờ mong, so với lần trước hắn còn chờ mong hơn.
Lần trước, hắn gom góp đầy đủ tội ác, đổi một cái mặt nạ Tà Quân. Lúc chiến đấu ở bên trong Triệu phủ, mặt nạ Tà Quân cho hắn thấy tác dụng mang tính quyết định, để hắn có thể chém giết ba tên Thất phẩm.
Mà lần này, La Hồng có thể chắc rằng, tội ác của hắn hẳn là sẽ gom được nhiều hơn nữa.
Đó là chưa kể đến việc, hắn đã thiết lập đối tượng mình nhắm vào trước khi hành động là Triệu phủ và Ngụy Vô Nhàn.
Hai cái này sẽ cung cấp tội ác gấp bội. Chỉ tính riêng việc, bây giờ, mọi nơi trong huyện An Bình truyền tin tức La Hồng hắn là kẻ giết chết cả Triệu phủ, thì tuyệt đối có thể làm cho hắn nhận được một số lớn tội ác!
Bây giờ, ở huyện An Bình thanh danh của hắn xấu tới cực điểm, “được” người đời gọi là đồ tể, La Hồng quả thực mừng như muốn điên.
Lật quyển sách ra, hắn nhanh chóng mở đến trang giao diện
Chương 84 Cứ mắng tiếp đi, đừng có ngừng (1)
Nhân vật: La Hồng
Tội ác: ﹢379
Đẳng cấp: 2 ( Đợi nhận ban thưởng )
Danh xưng: Bại Hoại
Chủng tộc: Nhân tộc ( Phàm nhân )
Công pháp tu hành: 《 Vong linh Tà Ảnh ( Tàn )》, 《 Kiếm khí quyết 》
Cảnh giới: Bát phẩm ( Sát châu ), Bát phẩm ( Bộc kiếm )
Mắt La Hồng không nhúc nhích nhìn chằm chằm trang giao diện.
Bên ngoài cửa gỗ khắc hoa, gió nhẹ thổi qua, lay động mấy sợi tóc và bộ y phục trắng trên người hắn.
Hồi lâu, khóe miệng La Hồng mới khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười đầy ấm áp.
Tội ác gia tăng không phải mấu chốt, làm cho La Hồng nhất mừng chính là...... cấp bậc tăng lên!
Cấp bậc của hắn, từ cấp 1 đã tăng lên tới cấp 2!
La Hồng cứ tưởng rằng, đời này cấp bậc của hắn cũng sẽ không tăng lên được, có khả năng mãi mãi cũng là Tiểu Phôi Đản cấp một.
Hiện tại, mọi thứ đã thay đổi.
Hồng La hắn, là Bại Hoại cấp hai!
Tội ác thu hoạch được, khiến La Hồng bắt đầu có chút niềm vui nhỏ, chỉ là phía sau vui mừng, tâm tình cũng không có dao động quá lớn.
Tội ác...... Tựa hồ cũng không nhiều như trong tưởng tượng.
Trực tiếp lật đến trang ban thưởng.
Làm hắn cảm thấy tiếc nuối chính là, trang ban thưởng vẫn đang trong quá trình đổi mới.
Lần hắn đổi thưởng trước đó cách đây khoảng bốn ngày, phải thêm một ngày nữa mới có thể đổi được phần thưởng mới.
La Hồng dạo bước ở phía trước cửa sổ, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi vào mục ban thưởng đang được làm mới kia.
Hắn nâng lên một ngón tay, nhấn vào hàng chữ “Đợi nhận lấy phần thưởng”.
Tiếp đó, La Hồng chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận.
Sau khi lý trí phục hồi, phần thưởng liền đã xuất hiện ở trong tay.
Phần thưởng lần này, là một cái bình ngọc Quan m, có màu ngọc bích, La Hồng cầm lấy, từ trong bình truyền đến một cỗ ấm áp.
La Hồng lắc lắc, trong bình truyền đến tiếng vang.
Giống như là đan dược vừa được ra lò, đụng chạm vào thành bình.
Đan dược?
La Hồng lập tức cảm thấy vô cùng chán nản.
Mục ban thưởng đang được làm mới này, hình như...... Cũng không khiến người ta vui vẻ như trong tưởng tượng.
Hắn đổ bình ra. Trong đó chỉ có một viên đan dược, một màu đen nhánh, đưa đến chóp mũi hít hà, có chút hương thơm nhàn nhạt.
“Đây là đan dược gì?”
La Hồng có vài phần hiếu kì.
Bên trên quyển sách da người, lập tức hiện lên một nhóm văn tự đầm đìa máu me, đó là phần giới thiệu đan dược.
“Địa Tạng Đoạt Hồn đan ( Huyền phẩm đỉnh phong ): đoạt mệnh trong tay Diêm Vương, trùng sinh bên trong lửa Địa Ngục; uống đan này trong vòng mười hơi thở sau khi chết, có 20% tỷ lệ hồi sinh.”
Xì!
La Hồng hít vào một ngụm khí lạnh.
Không nhìn không biết, nhìn xong liền phải giật mình.
Đan dược này...... Hiệu quả nghịch thiên!
Trong vòng mười hơi thở, nuốt đan này, có 20% tỉ lệ đoạt mệnh từ trong tay Diêm Vương!
Hắn vốn còn cho đây là chỉ là loại đan dược phổ thông, nhưng không ngờ được, hiệu quả lại quỷ dị như vậy!
Nếu như vận khí tốt, đan dược này...... Tương đương với cái mạng thứ hai a!
Đương nhiên, nếu như ngươi không phải là tù...... im ngay.
La Hồng đắc ý cất đan dược vào bên trong sách da người, đối với phần thưởng, quyển sách này có năng lực trữ vật.
Thở ra một hơi.
La Hồng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mây đen dày đặc trên trời cũng dường như trở nên quyến rũ.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch, nhìn lên trời.
Bỗng nhiên, nụ cười trên khóe môi của La Hồng dần dần biến mất.
Hắn nhớ tới Trần quản gia hình như đã nói với hắn, vấn đề này để ông ấy giải quyết.
Không......
Khóe miệng La Hồng giật một cái. Lấy thực lực Trần quản gia, xử lý vấn đề này tất nhiên rất đơn giản, đến lúc đó, thanh danh của La Hồng hắn bị tẩy trắng rồi, vậy chắc chắn sẽ phải chịu thiệt rất lớn!
Cho nên, La Hồng hắn nhất định phải mau chóng ngăn cản ông ấy.
“Lão Triệu!”
La Hồng hô lên một tiếng.
Triệu Đông Hán đang canh giữ ở ngoài cửa trừng mắt, chạy nhanh đến.
“Công tử, làm sao vậy?!”
“Nhanh đi tìm Trần quản gia, nói cho ông ấy biết, chuyện người đời mắng ta...... Bản công tử sẽ tự giải quyết!”
“Thôi thôi, chúng ta cùng đi.”
La Hồng nghĩ nghĩ, khoát tay nói.
Triệu Đông Hán mặc dù không hiểu, nhưng là vẫn cảm nhận được sự nóng vội trong giọng nói của La Hồng, vẫn là đi theo La Hồng tìm Trần quản gia.
......
La phủ, trong cái đình giữa hoa viên, cạnh hồ sen.
Trần quản gia mặc một bộ thanh sam, ngồi ở trên ghế bành, cổ kiếm thanh đồng dựng cạnh chân ông, được dùng một miếng mảnh vải xanh, thận trọng quấn quanh. Ngón tay ông vuốt ve thân kiếm thanh đồng
.
Ở gần vị trí bên trên chuôi kiếm có khắc hai chữ cổ nhỏ: Địa Giao.
Tên kiếm là Địa Giao.
Bên ngoài tường cao La phủ có âm thanh ồn ào đang vang vọng, đó là đám sĩ tử đang đi ngoài phố, đám bạo dân bị người ta kích động, đang đứng ở bên ngoài La phủ cao giọng hét lên, tức giận mắng chửi, quát lớn, hủy hoại thanh danh của La Hồng.
Mắng La Hồng là kẻ tội ác tày trời.
Cách tường cao, Trần quản gia nghe âm thanh chửi mắng, nhục mạ càng ngày càng khó nghe kia, trên mặt không có một tia cảm xúc.
Để ông đến xử lý việc này, thật đơn giản, một kiếm giết sạch, còn có thể cho hai bên tai thanh tịnh.
Công tử của La gia, là người các ngươi có thể mắng sao?
Huống chi, Trần quản gia rất rõ, trong đám người này, có không ít kẻ đến từ bên ngoài huyện An Bình, phần lớn đều là hy vọng công tử cùng tiểu thư chết đi. Đối với những người này, Trần quản gia sẽ không nương tay.
Khi ông cuộn kiếm lại gọn gàng, là lúc phố dài sẽ nhuộm máu.
Hả?
Bỗng nhiên, Trần quản gia khẽ giật mình, ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài viện.
La Hồng một thân áo trắng đi theo Triệu Đông Hán, chầm chậm bước đến.
“Công tử sao không nghỉ ngơi cho tốt? Củng cố tu vi kiếm đạo vừa đột phá?”
Trần quản gia nói.
La Hồng nhìn thấy Trần quản gia đang quấn kiếm, dáng vẻ đằng đằng sát khí kia khiến hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
May mắn ngăn cản sớm, nếu không, bản công tử sẽ lại ngã về hàng ngũ Tiểu Phôi Đản mất.
Chương 85 Cứ mắng tiếp đi, đừng có ngừng (2)
Trên mặt La Hồng nở nụ cười ôn hoà, nhìn Trần quản gia, nói: “Trần thúc, việc này bắt nguồn từ ta, tất nhiên ta phải xử lý.”
“Nói rõ sự thật, giảng đạo lý, lấy lý phục người.”
“Chúng ta dùng cách nho nhã hiền hoà để giải quyết vấn đề.”
La Hồng cười xán lạn.
Dứt lời, trong sân yên tĩnh trở lại, chỉ còn hai con cá chép bên dưới tán sen lắc lư vung đuôi vang lên âm thanh bọt nước.
Hồi lâu, khóe môi Trần quản gia giật giật.
“Được.”
“Tùy người.”
......
Triệu Đông Hán đi theo sau lưng La Hồng, nhìn công tử một thân áo trắng, nho nhã hiền hòa, trong lòng không khỏi càng bội phục.
Đối mặt với sự chỉ trỏ của ngàn người cũng vẫn giữ vẻ ôn hoà, bình tĩnh, không hổ là công tử gương mẫu chính nghĩa.
La Hồng chắp tay, thở ra một hơi thật dài. Được rồi! May mà hắn đến kịp.
“Lão Triệu, chúng ta đi xem tình huống bên ngoài một chút.”
La Hồng nói.
Triệu Đông Hán nghe nói như thế, lập tức càng phục hơn.
“Vâng”.
Triệu Đông Hán đeo đao, đi theo sau lưng La Hồng.
Hai người đi tới phía dưới tường cao của La phủ, chưa ra đến ngoài, liền nghe được những tiếng chửi mắng La phủ không ngớt.
“Tên giết người La Hồng! Giết chết hơn trăm người trên dưới Triệu phủ, tội ác tày trời!”
“Phi! Đồ chó La Hồng, ngụy quân tử, làm người khác buồn nôn, giết người không gớm tay, tội không thể tha thứ!”
“La Hồng người này, tâm là tà ma, giết người thì cũng thôi đi, đã vậy còn gian dâm nữ quyến Triệu phủ, đến cả trẻ em cũng không tha, thật sự là tàn nhẫn ác độc, không có chút nhân tính nào, chẳng khác gì tà ma!”
Từng câu mắng chửi truyền đến.
Có nho sinh sĩ tử hô to, cũng có bạo dân thô bỉ tức giận mắng chửi, còn có những kẻ lẫn vào dân chúng cười trên nỗi đau khổ của người khác mà không hiểu gì nhưng vẫn liên tục gào to lên.
Dưới tường cao
La Hồng dừng bước.
Triệu Đông Hán nghe đến mức khuôn mặt méo mó, lửa giận trong lòng nộ khí mà lên: “Một đám khốn chẳng biết cái quái gì!”
La Hồng biết có người mắng hắn nhưng lại là không nghĩ tới, bọn họ lại mắng khó nghe như vậy.
Đây là có người...... Cố ý chỉnh hắn.
La Hồng chau mày.
“Công tử! Miệng của bọn thư sinh này, thực sự ác độc! Khi đó ngươi còn cứu bọn họ ra từ trong tay tà ma ở Thanh Hoa lâu. Bây giờ, bọn họ lại phản chiến, đến đây mắng chửi ngươi, còn mắng đến khó nghe như vậy! Đúng là vô tình nhất người đọc sách! Thực sự buồn nôn!”
Triệu Đông Hán tức giận đến mức mặt cũng đỏ lên.
Hắn ta là người nghe cũng đã giận như vậy, thân là người bị chửi, có thể không giận sao?
La Hồng đứng ở dưới cửa tường cao của La phủ, chắp tay, áo trắng tung bay.
Một bên tường thì im lặng.
Một bên tường khác, tiếng tức giận mắng chửi ngút trời.
Một bức tường cao, ngăn cách hai thế giới.
Hồi lâu, La Hồng cười khẽ, dường như áp chế luôn cả những tiếng mắng chửi tức giận ngút trời này, lắc đầu, kéo chốt cửa lên, chậm rãi mở cánh cửa lớn đang đóng chặt của La phủ ra.
Trong chốc lát, những lời tức giận mắng chửi ngoài cửa, như dòng lũ vỡ đê, lập tức rải nhiều vô số.
m thanh mắng chửi to lớn như một trận cuồng phong, khiến bạch y trên người La Hồng cũng phải bay lên.
Nho sinh, sĩ tử, bạo dân, người tham gia náo nhiệt ......
Ở bên ngoài La phủ, như một biển người.
La Hồng một thân bạch y, ôm tay, nụ cười như hoa.
Hắn đi qua cột cửa, đến bậc thang đá bị mưa dầm ẩm ướt trước La phủ, ở bên trong ngàn vạn tiếng chửi rủa, vén vạt áo lên, yên lặng ngồi xuống, mắt nhìn thẳng, giống như đang nhìn một lũ khỉ làm trò.
Một thân bạch y ngồi trước mắt khiến cả đám người rối rít nhìn nhau, cổ họng tựa như bị bóp nghẹn, tiếng chửi rủa dần dần biến mất.
Nghe được chửi rủa dần im ắng.
Lông mày La Hồng cau lại, hất cái cầm trắng nõn trơn bóng lên, nhìn xem biển người, khóe môi tà mị nhấc lên.
Cất giọng ôn hòa
“Tiếp tục mắng, đừng có ngừng.”
Bạch y yên tĩnh ngồi trên bậc thang đá, sau cơn mưa trời lại sáng.
Những tia nắng vụn vặt, xé làn mây đen xuyên qua, rơi xuống, phủ lên người thanh niên tuấn tú mặc bạch y. Chính Dương khí bàng bạc chiếu rọi cùng với ánh nắng, giống như một con rồng uốn lượn quấn quanh người thanh niên mặc bạch y nọ.
Tất cả mọi người yên lặng đứng xem một màn này, trong đôi mắt người thanh niên mặc bạch y mang theo giễu cợt, không quan tâm, sâu trong đó là sự lạnh lùng tàn nhẫn và tức giận đến cực độ, khiến cho nhiều người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Mọi thứ im lặng như bị ngưng đọng thời gian.
Chẳng ai ngờ được rằng, đối mặt với những lời chửi rủa như nước lũ càn quét, Lạc Hồng công tử, thế mà không giống con rùa rút đầu trốn ở bên trong La phủ, lại mở cửa lớn, ngồi bệt trên đất.
Còn bảo bọn họ tiếp tục chửi mắng, đừng có dừng lại.
Khiêu khích sao?
Không có sợ sao?!
Nhìn người thanh niên mặc bạch y ngồi ngay ngắn bình tĩnh, cười tùy tiện, thờ ơ, chế giễu nhìn bọn họ, rất nhiều người không khỏi cảm thấy tức giận.
Ngươi bây giờ là đang bị hàng ngàn người chỉ trỏ, nên yên phận làm con rùa đen rút đầu mới đúng, sao lại dám phách lối như vậy?!
Phách lối mức khiến cho người ta khó chịu!
Trong đám người, dần dần có tiếng động, tiếng tức giận mắng chửi lại dần lớn lên giống như mưa nhỏ chuyển thành mưa to.
Đám bạo dân được Vương gia sắp đặt ẩn nấp trong đám người, ngoác cổ la lên: “Phách lối cái gì? Tội phạm giết người còn phách lối? Một kẻ giết chết cả Triệu phủ, có tư cách gì phách lối!”
“Người như ngươi, phải nên chém đầu ở chợ rau! Răn đe, ngăn chặn tội ác phát sinh thêm!”
“Đúng! Ngươi có tư cách gì phách lối? Giết người là phải đền mạng!”
Những tiếng la hét đòi xử trí La Hồng vang lên.
La Hồng áo trắng tung bay, vẫn ngồi ở bên trên bậc thang đá như cũ, khóe miệng hơi nhếch lên, càng thêm tà dị.
La Hồng vốn có không giận, dù sao, những người này cấp cho hắn nhiều tội ác như vậy, nhưng mà...... Nghe những người này chửi rủa, trong lòng La Hồng dần dâng trào lửa giận.
Mắng thật khó nghe, mắng thật làm người khó chịu!
Triệu phủ muốn giết huynh muội hắn, dựa vào cái gì hắn không thể giết chết cả Triệu phủ?
Nửa cái thiên hạ đều muốn giết hắn, chẳng lẽ không cho phép hắn đánh trả?
Bọn tiểu từ này các ngươi...... Biết cái gì!