• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 77-79

Chương 77 Lão nhân gia tên gì? (1)

Nhưng, chỉ trong khoảnh, gã đã nhanh chóng khôi phục lại, bàn tay to đen nhánh như mực hung hăng nện trên người hai tên vẫn còn đang ngạc nhiên sững sờ, đè chặt đầu bọn chúng xuống mặt đất như đè tảng đá, khiến bọt nước văng tung tóe.

Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy ở nơi xa, âm thầm nhìn chằm chằm.

Quải trượng đột nhiên rơi xuống.

Trên mặt đất lại sinh ra một cây lại thêm một cây hắc ảnh quải trượng, như những cây giáo dài bén nhọn.

Dưới tác dụng của Mặt Nạ Tà Quân, Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy cũng trở nên mạnh mẽ!

Phụt!

Hai tên Thất phẩm bị ấn ở trên mặt đất, bị quải trượng sinh ra từ mặt đất đâm trúng.

Nhưng, thân thể bọn họ mạnh mẽ, quải trượng lại không đâm thủng thân hình bọn họ, chỉ tạo nên những lỗ sâu hoắm đầy máu.

Hai tên Thất phẩm bạo nộ, lần thứ hai đập nát Tà Ảnh Địch Sơn, trong đó một người như mãnh hổ tức giận, nhanh chóng tới gần, một chân quét qua đánh tan Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy.

Có điều, Tà Ảnh Địch Sơn cùng Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy ở nơi xa lại nhanh chóng thành hình lần nữa.

Bất tử bất diệt.

“Tà tu!”

Hai tên Võ tu Thất phẩm trên người đầy máu, nhìn chằm chằm La Hồng một thân bạch y đứng trong mưa to, thốt lên đầy khó tin.

Tấm gương tốt chính nghĩa ở huyện An Bình, con nối dõi của La tướng quân ……

Lại là một tên Tà tu!

Điều này nói ra ai dám tin?!

La Hồng mang Mặt Nạ Tà Quân, đang tự vấn kiếm chiêu, bỗng nhiên cười.

Ánh mắt khẽ động, dừng ở trên người hai tên Võ tu Thất phẩm.

Khóe miệng khẽ cong lên, độ cong đầy quỷ dị.

“Ta đã hiểu.”

Sau đó, La Hồng trở tay cầm kiếm, đối với màn mưa giăng khắp đất trời, cười to,

kiếm trong tay, chợt vứt ra!

Kiếm khí dâng lên.

Một kiếm.

Mũi kiếm chém mưa, khí bốc hơi.

Hai kiếm.

Kiếm vẽ ra một vòng cung sắc bén, lưu lại ngân quang.

Ba kiếm.

Kiếm khí vây quanh, uốn lượn như rắn.

Bốn kiếm.

Kiếm khí Trùng Tiêu, thành ma giao.

Một con hắc giao nhỏ nhỏ, cùng bộ dáng của bạch giao đang quay cuồng cả thiên địa trong huyện An Bình tuy rằng chỉ có ba bốn phân tương tự, nhưng lại làm hai vị Thất phẩm Võ tu sởn tóc gáy!

Phốc phốc!

La Hồng ném kiếm, trường kiếm trong tay gãy thành từng khúc, hắc giao bay ra ngoài, trong nháy mắt lướt qua thân thể của hai Võ tu Thất phẩm, máu trên người bọn họ dường như bị quét sạch trong tích tắc, thất hồn lạc phách.

Hắc giao nhanh chóng nổ tung, hóa thành kiếm khí tan trong thiên địa.

La Hồng mang mặt nạ bĩu môi, trong màn mưa phun ra một ngụm nước bọt.

“Hừ, chỉ có nửa miếng mặt nạ.”

“Học trộm cũng chẳng học được mấy.”

Bất quá, rất nhanh, mũi chân hắn như chuồn chuồn lướt nước, đột ngột xuất hiện trước mặt một tên Thất phẩm đang thất hồn lạc phách.

Sát châu hiện lên, trong chớp mắt đã hóa thành đoản đao màu đen.

La Hồng cho tên Võ tu Thất phẩm kia một nụ cười ôn hòa nho nhã.

Sau đó, hắn nhảy dựng lên, đột nhiên đâm mạnh về phía cổ của tên Võ tu Thất phẩm toàn thân tràn đầy khí huyết kia.

Chém vào, rút ra

Lại chém vào, lại rút ra

Một đao, một đao, lại một đao.

Từng đao chém xuống.

Phụt, phụt!

m thanh nghẹt thở của tiếng đao chém vào thịt, bị che lấp đi trong tiếng mưa đang gào thét.

Triệu phủ.

Tên Võ tu Thất phẩm kia bị La Hồng chém liên tục không biết bao nhiêu đao, cả người đã sớm lạnh lẽo, máu tươi phun ra như suối theo miệng vết thương trên cổ.

Võ tu Thất phẩm kia không thể tin được nhìn chằm chằm La Hồng đang mang mặt nạ, gương mặt nho nhã hiền hòa.

“Ngươi…… Ngươi là…… Ma……”

Phốc!

Bạch y trắng của La Hồng nhiễm máu, dưới mặt nạ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Sát châu biến hóa, hóa thành trường kiếm màu đen, chợt chém qua.

Đầu tên Võ tu Thất phẩm kia liền phóng lên cao, thân đầu tách rời.

Chỉ còn lại thân hình cường tráng, thẳng tắp mà ngã xuống, đập thẳng xuống nền đất ướt sũng, nước bắn lên 2 thước.

Trong phút chốc, trong đình trở nên vô cùng an tĩnh.

Chỉ còn lại âm thanh của màn mưa xối xả.

La Hồng một thân bạch y, tóc trắng phất phơ, nắm sát châu kiếm đen nhánh, trong miệng lại nổi lên tiếng cười nhỏ.

Tên Võ tu Thất phẩm còn lại, nhìn chằm chằm bóng dáng La Hồng, chỉ cảm thấy một trận hàn ý chạy rộn trong lòng, người này…… Thật sự quá tà dị.

Tên Thất phẩm kia đã chết, là bị La Hồng một thân một đao chém chết.

Người này là con của La Nhân Đồ, đích xác có sự hung tàn của La Nhân Đồ!

Trốn?!

Trong lòng tên Võ tu Thất phẩm này chợt lóe ra ý tưởng nọ..

Nhưng mà…… Có thể chạy trốn đi đâu?

Nếu nhiệm vụ hoàn thành còn tốt, nhưng mà giờ phút này nhiệm vụ không hoàn thành, sợ là muốn rời khỏi huyện An Bình cũng khó.

Cho nên, hắn ta cảm thấy, chỉ còn có cách tiếp tục xông lên.

La Hồng thản nhiên xoay người, bạch y trong mưa lớn đều có vài phần tiêu sái tung bay, nước mưa theo gương mặt hắn không ngừng rơi xuống, khóe miệng La Hồng cong lên một độ cong tà dị hòa hợp với nụ cười trên mặt nạ.

Nhìn ánh mắt dần hiện lên vẻ hung lệ của vị Võ tu Thất phẩm kia, không khỏi cười nhạo.

Hắn nâng tay, đặt lên trên khoảng không của cái đầu của vị Võ tu bị chém kia, giống như đang nắm lấy gì đó, từ từ túm lên.

“Đứng lên.”

La Hồng mang mặt nạ, giọng nói như được phát ra từ quỷ.

Cơ thể bị mưa lớn đánh cho lay động, trong ánh sáng mờ mịt hiện lên một bóng dáng, từ từ động đậy.

Chuyện tiếp theo sau đó, dọa cho tên Võ tu Thất phẩm vốn có ý định tiếp tục kia như rơi vào động băng.

Thi thể của đồng bạn hắn động đậy một hồi, sau đó, thân thể và bóng người chia tách, một bóng đen bò từ mặt đất lên.

Đồng bạn hắn ta, đã hóa thành tà ảnh!

Cái bóng như hóa thành lồng giam đáng sợ nhất, vong linh ở trong đó kêu khóc.

Tà ảnh Thất phẩm.

La Hồng cười khẽ.

Hắn nâng sát châu kiếm lên, chỉ thẳng vào tên Võ tu Thất phẩm vẫn còn sống sót kia.

Phanh!

Bọt nước nổ tung.

Tà ảnh Thất phẩm kia nháy mắt lao ra.
Chương 78 Lão nhân gia tên gì? (2)

Trong ánh mắt không thể tin được của tên Võ tu kia, khí huyết mênh mông cuồn cuộn trào ra, Tà ảnh đánh ra một quyền.

Nện thẳng vào người tên Võ tu Thất phẩm khiến hắn ta ngã đập đầu xuống mặt đất, bọt nước bị văng lên tung tóe.

Võ tu Thất phẩm như nỏ mạnh hết đà so với Tà ảnh Thất phẩm đang trong trạng thái sung sức.

Kết quả chiến đấu, không có gì khó đoán.

Bàn tay tà ảnh bắt lấy đầu Võ tu Thất phẩm, nhấc hắn ta lên, nước mưa cọ rửa máu loãng.

La Hồng mang mặt nạ, trong miệng hừ cười nhỏ, đùa nghịch kiếm sát châu, cà lơ phất phơ, như một tên ăn chơi trác táng đầu đường, lại như là quân chủ vong linh phóng đãng không kềm chế được.

Trong mắt tên Võ tu Thất phẩm hiện lên sợ hãi.

Trên mặt La Hồng nở nụ cười nho nhã hiền hoà, giống như một vị ca ca hiền lành cách vách.

Sự ôn hòa tươi cười kia, làm Võ tu Thất phẩm thoáng bình tĩnh lại.

Chính là, nháy mắt tiếp theo.

Sát châu kiếm trong tay La Hồng đã để trên cổ tên Võ tu Thất phẩm.

Cùng với nụ cười ôn hòa, chậm rãi cắt qua.

Máu phun đầy mặt La Hồng, dính lên cả Mặt Nạ Tà Quân yêu dị.

La Hồng vươn tay ra khẽ vẫy, lần thứ hai triệu hoán tà ảnh.

Hai tên Võ tu Thất phẩm đã chết, hoàn toàn biến hóa thành tà ảnh của La Hồng ……

“Giết nhanh quá, quên hỏi tên các ngươi, một khi đã như vậy, liền gọi các ngươi, Tà Nhất, Tà Nhị đi.”

La Hồng cười nói.

Lời nói vừa dứt.

Tà Ảnh Địch Sơn, Tà Ảnh Hồ Chỉ Thủy, Tà Nhất, Tà Nhị nhanh chóng biến mất.

La Hồng đột nhiên nâng tay lên, chạm vào mặt nạ từ từ tháo xuống.

Trong phút chốc, mỏi mệt như thủy triều, thổi quét thân hình hắn, La Hồng đặt mông ngồi ở trên mặt đất, tóc bạc một lần nữa biến thành tóc đen.

Triệu phủ, hai thi thể Võ tu Thất phẩm, tản ra khí tức nồng đậm huyết tinh.

La Hồng thở phì phò từng ngụm từng ngụm, đôi mắt trừng lớn, che kín tơ máu, cả người có chút hậm hực.

Có lẽ là di chứng của Mặt Nạ Tà Quân

……

Triệu phủ, hậu viện, sương phòng.

La Tiểu Tiểu tràn đầy hoảng sợ nhìn thi thể chất đầy mặt đất.

Ở trước người nàng, một tỳ nữ an tĩnh đứng thẳng. Người đã từng vui vẻ kệ chuyện xưa cho nàng, giờ phút này, lại là hóa thành nữ tu la, giết rất nhiều người.

Đây là một tỳ nữ, dáng người đẫy đà, khuôn mặt lạnh lùng, trong tay cầm một thanh đoản đao, hàn quang lành lạnh.

“Tiểu thư, yên tâm.”

“Địch nhân đã chết hết rồi.”

Tỳ nữ quay đầu, cho La Tiểu Tiểu một nụ cười trấn an.

Nhưng, La Tiểu Tiểu lại vẫn bị dọa như cũ, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, tuy rằng có điểm tùy hứng, nhưng chưa từng gặp qua hình ảnh tàn khốc như vậy.

Sắc mặt nàng trắng bệch, cả người nhịn không được run rẩy.

“Tiểu thư, Triệu phủ cùng người ngoài cấu kết, lợi dụng tiểu thư uy hiếp công tử, khiến cho công tử nhập Triệu phủ, muốn ám sát công tử cùng tiểu thư.”

Tỳ nữ nói.

La Tiểu Tiểu sợ hãi trong mắt khôi phục một chút ánh sáng.

“Ca ca ta?”

Sau đó, nàng như nghĩ tới cái gì, có vài phần kinh hoảng: “Mau bảo ca ta đừng tới nơi này, nơi này quá nguy hiểm!”

La Tiểu Tiểu hô.

Tỳ nữ đôi mắt càng thêm ôn hòa: “Đáng tiếc, công tử hẳn là đã tiến vào Triệu phủ.”

“Hồng Tụ , ngươi lợi hại như vậy, khẳng định có thể cứu ta ca!”

La Tiểu Tiểu giờ phút này càng thêm sợ hãi.

Cha mất tích, nếu ca chết thì ở thế giới này, La Tiểu Tiểu nàng chẳng còn thân nhân nào nữa.

Không có thân nhân bên cạnh, làm sao nàng có thể chịu đựng được đây.

Tỳ nữ gọi là Hồng Tụ gật đầu, bàn tay to nắm tay nhỏ La Tiểu Tiểu, vượt qua thây sơn biển máu, đi ra sương phòng.

……

Đại môn Triệu phủ.

Lạc Phong ăn mặc chế phục Đại Lý Tự, bị nước mưa tưới ướt dán ở trên người.

Phía sau ông ta, Tử Vi cùng Phương Chính an tĩnh đứng thẳng.

Sắc mặt bọn họ nghiêm túc, có thể ngửi được nồng đậm huyết tinh từ Triệu phủ tỏa ra khắp nơi.

Có điều, Lạc Phong không có lập tức vào phủ, mà là quay đầu nhìn về phía nơi xa.

Chỗ đó, mưa rất to.

Một vị lão nhân từ từ mà đến, một tiểu đồng bung dù, một tiểu đồng nâng tay.

Hai nhóm người gặp nhau trước cửa Triệu phủ.

Lão nhân gật đầu cười, tiếp đó, liền tiếp tục đi vào phủ.

Lạc Phong hít sâu một hơi, đôi mắt thâm thúy nhìn lão nhân, cũng đi theo vào.

Mới vừa vào Triệu phủ, liền thấy được thi thể đầy đất.

Đầu Triệu Nguyệt kia trừng mắt không cam lòng, bị nước mưa cọ rửa.

Trong đình viện, còn có 30 tên sát thủ bị giết vẫn còn đang mặc y phục dạ hành

“Đa phần là Võ tu Cửu phẩm, có cả một Bát phẩm.”

Phương Chính nhìn lướt qua, vừa đưa ra phán đoán liền hít vào một hơi.

Nhưng mà.

Lão nhân chỉ là nhìn lướt qua, nụ cười liền thu lại.

Ông ta ra lệnh cho tiểu đồng đỡ mình, tiếp tục cất bước.

Lạc Phong không nói gì, nghiêm mặt, đi theo.

Chỉ lát sau, cả nhóm người đã đi xuyên qua hoa viên Triệu phủ, đi tới sảnh chính.

Lão nhân dừng bước, nước mưa theo tán dù rơi xuống trước mặt, tựa như tấm mành bằng ngọc.

Xuyên thấu qua rèm châu, lão nhân thấy được La Hồng mặc bạch y, một tay cầm mặt nạ, ngồi bệt dưới đất trong trời mưa như trút nước.

Chung quanh La Hồng, thi thể Võ tu Thất phẩm vẫn đang phóng thích khí huyết cuồng bạo như cũ ……

Cảnh tượng như ngưng đọng lại.

Tiếng mưa to cũng như đã bị ai thu lấy, kéo đi.

Trời đất cùng màn mưa đều nhiễm màu máu.

Đôi mắt Lạc Phong co rụt lại, tràn đầy không thể tưởng tượng.

Tử Vi bưng kín miệng.

Khuôn mặt vốn không mấy biến sắc của Phương Chính cũng cứng đờ đi.

Một bên khác.

Tỳ nữ từ Triệu phủ biệt viện đi ra, lôi kéo La Tiểu Tiểu, cũng đúng lúc nhìn thấy La Hồng một thân đẫm nước mưa ngồi kia.

La Tiểu Tiểu nhìn ca ca mình cả người nhiễm huyết, mặt không có chút máu, như gà rớt vào nồi canh, đôi mắt trong phút chốc liền đỏ.

Nước mưa ầm vang mà xuống.

La Hồng từ từ quay đầu, xuyên thấu qua màn mưa mông lung, nhìn thấy La Tiểu Tiểu đỏ mắt, trên mặt toát ra nụ cười ôn hòa, sủng nịch.

Sau đó, hắn lại quay đầu, nhìn về phía lão nhân đứng lặng ở trong màn mưa.

Trầm mặc nửa ngày.

Hắn nhếch môi, lên tiếng hỏi thăm như một kẻ ghé ngang hút nhờ điếu thuốc bên đường.

“Lão bá cũng là tới giết huynh muội chúng ta?”

“Mạo muội hỏi ……”

“Lão bá họ tên là gì?”
Chương 79 Một tà áo xanh, một lưỡi kiếm có thể ngăn cản vạn quân địch (1)

Văn Thiên Hành đứng dưới tán ô do tiểu đồng cầm, từng giọt mưa lớn đổ trên tán ô vỡ tan, tạo thành từng chùm tia nước li ti trắng xóa.

Bên tai vang lên tiếng hỏi yếu ớt của La Hồng – người đang ngồi bệt trong màn mưa.

Khuôn mặt vốn mang theo nụ cười của Văn Thiên Hành dần trở nên cứng ngắc.

“Con trai của La Nhân Đồ...”

Văn Thiên Hành không trả lời, chỉ cẩn thận nhìn La Hồng thật kĩ càng.

Người như thế này... Thật sự chỉ mới đạt đến Cửu phẩm?

Tại sao ngay thời điểm này, gương mặt tươi cười như hoa kia của La Hồng lại đem đến cho ông ta một loại cảm giác tim đập luôn hồi – không rét mà run?

Trong thâm tâm Văn Thiên Hành mách bảo, cần diệt trừ ngay mầm mống hiểm họa này, nếu còn để lâu hơn nữa, sợ rằng đêm dài lắm mộng sẽ trở thành chướng ngại vật cản bước Thái tử.

Từ trên thân thể của La Hồng, ông ta tựa như thấy được bóng dáng La Nhân Đồ năm nào.

Người quê mùa như một gã nông dân kia, mang theo cây đao bổ củi dính đầy máu từng bước trở lại từ trong thi thể của năm ngàn thiết giáp người Hồ.

Lạc Phong hoảng hốt.

Nhìn khoảng sân đình lộn xộn, rách nát sau giao chiến, ông ta quả thực không biết nên nói gì.

Lạc Phong nhìn thi thể hai Võ tu Thất phẩm nằm la liệt trong sân đình, lại đưa mắt nhìn vào bên trong phòng khách, thi thể Ngụy Vô Nhàn đã nằm đấy từ lâu.

Hai Võ tu Thất phẩm cùng một Đạo tu Thất phẩm...

Cứ như thế chết trong tay La Hồng.

Nếu nói Trần Thiên Huyền hậu thuẫn phía sau La Hồng, giúp La Hồng giải quyết ba vị đạo sĩ Thất phẩm kia thì còn nghe được.

Nhưng sự thật là trong huyện An Bình, Trần Thiên Huyền cũng không giữ lại quá nhiều sự chuẩn bị phía sau. La Nhân Đồ đưa các con của mình về ở ẩn, hi vọng con cái bình an, hạnh phúc, chỉ muốn là một người phàm sống yên ổn, ngăn cách khỏi chốn giang hồ, không dính dáng tới triều chính.

Cho nên, sức mạnh bảo vệ ông ta chuẩn bị cũng không bao nhiêu, nếu không, có Hắc Giáp quân do La Nhân Đồ thống soái, ai dám đến tìm đường chết?

Trong cả huyện An Bình, chỉ có một mình Trần Thiên Huyền.

Nhưng chỉ một người như vậy cũng đã đủ.

Vô số Nhị phẩm chẳng hề dám vào thành, chỉ dám đứng bên ngoài thi triển thủ đoạn để giữ chân Trần Thiên Huyền, câu giờ giúp sát thủ trong thành diệt trừ hai huynh muội này.

Nhưng những sát thủ Thất phẩm này, bây giờ hình như… đều từ một tay La Hồng giết chết!

Về phần Triệu Đông Hán sống dở chết dở nằm rạp trên đất kia, Lạc Phong vẫn hiểu rõ, tên thị vệ như thế này hơn phân nửa là không thể trông cậy vào.

Không khí Triệu phủ dần rơi vào khoảng yên tĩnh kì lạ.

“Ca ca!”

Giữa màn mưa, một tiếng gọi thất thang vang lên, xé rách cả tiếng mưa, phần nào đó phá vỡ không khí kì lạ trong phủ.

La Tiểu Tiểu xông vào màn mưa.

Mặc dù La Tiểu Tiểu thực sự rất ghét việc La Hồng kể chuyện cổ tích cốt chỉ để làm nàng cảm động vật lý nhưng dù sao thì La Hồng vẫn là người thân duy nhất của nàng.

Mẫu thân mất sớm, phụ thân cũng mất tích bí ẩn.

Trong lòng La Tiểu Tiểu, người thân duy nhất của nàng chính là La Hồng.

Mưa nặng hạt rơi ướt đẫm người La Tiểu Tiểu, nha đầu nhỏ mắt hoen đỏ không ngừng rơi nước mắt. Nước mưa cùng nước mắt hòa vào nhau trên mặt nàng, thoáng nhìn thực sự rất thê thảm.

Tỳ nữ Hồng Tụ vội vàng bung ô chạy theo phía sau.

La Hồng chẳng buồn nhìn Văn Thiên Hành nữa, hắn quay đầu nhìn La Tiểu Tiểu đang chạy giữa làn mưa.

“Ca ca không sao cả, ca ca vẫn ổn.”

“Đừng khóc.”

La Hồng cười, vỗ nhẹ lên hai má bánh bao của cô bé.

La Tiểu Tiểu chăm chú nhìn từng vết thương lớn nhỏ ghê tợn trên người La Hồng, khóc càng lúc càng thương tâm.

Nàng thương tâm không chỉ vì La Hồng cứu mình mà bị thương, mà còn do bị phản bội vô cùng đau đớn.

Triệu Nguyệt là một trong số ít bạn bè, chơi khá thân với La Tiểu Tiểu, vậy mà chính ả ta lại là người muốn lừa nàng để giết La Hồng.

“Khóc cái gì, ca ca đâu có sao. Về đến nhà, ca ca sẽ kể cho muội nghe nhiều chuyện cổ tích hay hơn nữa nhé!”

La Hồng cười nói.

“Hơn nửa thiên hạ này đều mong huynh muội chúng ta chết, nếu đã vậy chúng ta bất tử luôn cho bọn họ tức chơi.”

La Hồng nói, càng lúc càng cười lớn hơn.

La Tiểu Tiểu nhìn La Hồng cười to, cũng không hiểu sao, nín khóc, bất giác cười theo.

Văn Thiên Hành như có điều gì nhìn đôi huynh muội chẳng khác gì hai kẻ điên trước mắt này.

Hai tay ông ta chắp sau lưng, được tiểu đồng che ô, rời khỏi Triệu phủ.

...........

Trần quản gia một thân áo xanh đứng lặng người trong màn mưa.

Lạnh lùng vô tình.

Ông ngẩng đầu, nhìn những hạt mưa đang rơi xuống từ bầu trời đen làm tiêu tán khí tức quanh thân.

Những hạt mưa rơi trên mặt ông.

Bạch giao to lớn gầm thét giữa trời, mặt đất xung quanh phảng phất như có ngàn vạn kiếm khí dày đặc như cỏ mùa xuân. Trường mâu lao đến như sấm bắt bị phá thành mảnh nhỏ, mũi tên băng như hòa vào thiên địa cũng bị gõ gãy lìa.

Trần quản gia đứng lặng ba hơi thở.

Gương mặt đang bị mưa cọ rửa bỗng chợt mở ra.

Bên trong đôi mắt tràn ngập sát khí.

Bàn tay mạnh mẽ ép xuống.

Thanh kiến đồng lơ lửng xung quanh ông lập tức phân thành bốn kiếm.

Chúng nhanh chóng lao về bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc.

Bốn kiếm đâm xuống mặt đất.

Ầm!!!

Như tiếng núi lở vang lên bên tai, bốn phía bao quanh huyện An Bình, như có ngọn núi lớn sụp đổ, ầm ầm vỡ nát.

Sau đó, đất trời dần trở về với dáng vẻ an tĩnh ban đầu.

Trần quản gia chắp tay sau lưng, áo xanh vì mưa mà bó chặt, dính sát lấy cơ thể ông.

Ông đưa chân, cổ kiếm thanh đồng lại vun vút lao tới, rơi dưới chân ông, trong thân thể có một luồng khí tức xông ra, khiến những giọt nước trên thân bốc hơi đi hết, thanh sam lại khô ráo như ban đầu, không ngừng tung bay.

Tiêu sái tựa như tiên trên trời, một kiếm tiên nhìn xuống nhân gian.

Ông ngự kiếm phá không mà đi, như sao băng đâm thủng tất cả.

Lao thẳng về phía Triệu phủ, dừng xuống trước cửa chính.

Đúng lúc gặp tiểu đồng đang che ô đưa Văn Thiên Hành đi ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom