• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 65-67

Chương 65 Hơn nửa cái thiên hạ này đều muốn huynh muội bọn họ chết (2)

Mặc dù vậy, La gia vẫn là gia tộc thương nhân giàu có bậc nhất ở huyện An Bình, nắm trong tay thị trường buôn bán tấp nập. Trừ khi ba gia tộc kia hợp tác, nếu không chỉ so về khối tài sản thì một nhà không phải là đối thủ của La gia.

Trong những ngày này, La Hồng đều không bước chân ra khỏi La phủ, hắn ở trong phủ dưỡng thương, tiện thể bắt nạt Tiểu Đậu Hoa, kể cho La Tiểu Tiểu nghe một số chuyện xưa để thu thập tội ác.

Tạm thời, hắn chưa lập kế hoạch mới cho chức nghiệp nhân vật phản diện này.

Sau nhiều lần thất bại, La Hồng cảm thấy hắn nên tạm thời dừng kế hoạch phản diện để điều dưỡng và chỉnh đốn lại bản thân hắn.

La Hồng khoác áo ngoài màu trắng, dắt theo Tiểu Đậu Hoa đang cúi đầu không dám nhìn hắn vì vừa bị bắt nạt, định vào sân kể chuyện cho La Tiểu Tiểu nghe, để cô muội muội bé nhỏ của hắn cảm động phát khóc.

Chưa vào đến sân, hắn đã nhìn thấy một bóng người cao gầy bước ra khỏi cửa đang dẫn theo La Tiểu Tiểu.

“Lão huynh xấu xa kia!”

La Tiểu Tiểu nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn La Hồng, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, sao huynh ấy lại tới đây?

Nàng không muốn nghe kể chuyện nữa đâu!

Nàng đã nhận thức được sự xấu xa của cái thế giới này rồi.

“Triệu Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta đi thôi!”

La Tiểu Tiểu kéo tay nữ nhân có dáng người cao gầy, vội vàng nói.

Nữ nhân đó mỉm cười, làm yên lòng La Tiểu Tiểu, ngước mắt nhìn La Hồng.

“Tham kiến La công tử.” Nữ nhân có dáng người thanh mảnh, trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo không quá diễm lệ, nhưng lại có chút mạnh mẽ, sắc bén.

“Triệu Nguyệt?”

La Hồng nhướn mày, nhanh chóng nhớ ra nữ nhân này là ai, cô nương này là trưởng nữ của Triệu gia – một trong tam đại gia tộc ở huyện An Bình.

Nghe nói, đây là một nữ nhân khá có thủ đoạn, chưởng quản mấy cửa hàng của Triệu gia, sinh ý khá tốt. Nữ nhân này có quan hệ tốt với La Tiểu Tiểu, thường xuyên đến tìm La Tiểu Tiểu để trò chuyện.

Triệu Nguyệt muốn đưa La Tiểu Tiểu về phủ của nàng ta chơi, La Hồng cũng không ngăn cản, mỉm cười đồng ý.

La Tiểu Tiểu thấy La Hồng đồng ý liền cảm thấy đã thoát khỏi bàn tay của ca ca mình, trước khi đi ra khỏi phủ, nàng không quên làm mặt xấu với La Hồng.

La Hồng quay đầu, vừa lúc thấy muội muội nhà mình nghịch ngợm, liền nở nụ cười nham hiểm, giả vờ hung dữ khiến La Tiểu Tiểu sợ hãi hét lên một tiếng, vội vã kéo Triệu Nguyệt chạy ra khỏi La phủ.

La Hồng khoác áo bào, ngẩng đầu nhìn trời thấy mây đen dày đặc như sắp có mưa lớn.

Chán nản và buồn tẻ.

Ban đêm.

La Hồng khoanh chân ngồi trên giường gỗ lê khắc hoa tu luyện Kiếm Khí Quyết và Vong Linh Tà Ảnh.

Nguyên khí thiên địa mờ nhạt bao xung quanh hắn.

Đột nhiên…

Trong sân, có tiếng bước chân hốt hoảng của tỳ nữ La Tiểu Tiểu vang lên.

Lông mày của La Hồng nhíu lại, chầm chậm mở mắt ra.

Hắn đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy gương mặt đầy vẻ hoảng sợ của nàng ta.

“Công tử… Sáng nay tiểu thư đi cùng với Triệu Nguyệt tiểu thư của Triệu gia nhưng tới giờ vẫn chưa trở về, nô tỳ lo lắng nên chạy tới Triệu phủ tìm nguời, nhưng Triệu gia lại nói rằng nếu muốn tìm tiểu thư thì công tử phải tự mình tới Triệu gia tìm ạ.”

Tỳ nữ hoảng sợ, nàng ta cảm thấy có điều gì đó không đúng, trong lòng rất lo lắng nên cũng không dám giấu giếm điều gì.

La Hồng giật mình.

Nghĩ đến vẻ mặt mạnh mẽ và sắc bén của Triệu Nguyệt vào buổi sáng.

Sắc mặt hắn dần trở nên ngưng trọng, lạnh lùng.

Triệu phủ… đang có ý đồ gì?

Triệu Nguyệt thường xuyên đến La phủ và hay mang La Tiểu Tiểu đến Triệu phủ chơi. Vì thế nên La Hồng không quá quan tâm đến chuyện này, nhưng lần này thì khác, hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Triệu gia không cho La Tiểu Tiểu quay về, mà còn muốn hắn phải tự mình đến đó một chuyến.

Không cần suy nghĩ cũng biết là có điều gì đó không bình thường trong chuyện này.

La Hồng khẽ cau mày đi giày vào.

Hắn không biết người của Triệu gia đang muốn làm cái gì.

“Lão Triệu.” La Hồng nhẹ giọng gọi.

Triệu Đông Hán đang canh gác bên ngoài thư phòng của La Hồng đột nhiên xuất hiện.

“Công tử.”

Vẻ mặt của Triệu Đông Hán nghiêm túc, vết sẹo trên mặt trở nên méo mó.

Lời của tỳ nữ nói lúc nãy hắn ta cũng đã nghe thấy.

Triệu Đông Hán biết trong khoảng thời gian này, huyện An Bình xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ, nhiều thương nhân người Hồ và thương nhân buôn muối từ khắp nơi đổ về đây đã khiến cho huyện An Bình nhỏ bé này không còn bình yên như xưa nữa. Bởi vì La Hồng mấy ngày hôm nay chỉ ở trong phủ nên hắn không biết đến sự thay đổi ở bên ngoài.

Dù Triệu Đông Hán không biết chi tiết cụ thể, nhưng với trực giác của một Võ tu, hắn ta đã nhận thấy điều gì đó bất thường.

Triệu gia muốn làm gì đây…

Triệu Đông Hán như nghĩ ra gì đó...

“Đi thôi, chúng ta tới Triệu gia.” La Hồng nói.

“Vâng.” Triệu Đông Hán cúi đầu, khuôn mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng trong lòng lại cực kì tức giận.

Công tử nhà hắn là một người tốt, không bao giờ làm chuyện xấu, nhưng lúc nào cũng bị kẻ ác nhắm tới.

Hiện giờ, tam đại gia tộc ở huyện An Bình này đã bắt đầu muốn ra tay với công tử rồi sao?

La Hồng rất bình tĩnh, nhưng căn cứ vào nguyên tắc cẩn thận vẫn hơn, hắn mang theo một thanh kiếm, cùng với Triệu Đông Hán rời khỏi La phủ.

Sau khi La Hồng và Triệu Đông Hán rời đi.

Trên nóc nhà của La phủ, Trần tổng quản mặc y phục xanh lam lặng lẽ đứng nhìn, sắc mặt không đổi.

Ông biết điều gì đang xảy ra với La Tiểu Tiểu.

Thị vệ mà ông bí mật sắp xếp để bảo vệ La Tiểu Tiểu vẫn chưa báo tin về.

Điều này cho thấy La Tiểu Tiểu vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì lớn.

Vì thế nên Trần tổng quản cũng không vội ra tay, tam đại gia tộc này không là gì với La phủ, nhưng ông muốn thả lưới bắt cá, muốn bắt được con cá lớn đứng sau tam đại gia tộc đó.

Hai tay của ông bắt chéo ra sau lưng, tà áo xanh bay phấp phới trong gió, ánh mắt lại tỏa ra sát khí.
Chương 66 Chàng có thể cứu cả thiên hạ này, tại sao lại không cứu ta?

Ầm ầm.

Bầu trời vang lên từng tiếng sấm chớp, màn đêm âm u tăm tối như báo hiệu sắp có một trận bão lớn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Màn đêm buông xuống.

Lạc Hoa viện.

Một ông lão ngồi trên xích đu, tựa vào cửa sổ, nhìn lá chuối nghiêng ngả ngoài sân, trên mặt nhăn nheo, chợt nở nụ cười.

“Trò hay, bắt đầu rồi.”



La Hồng mặc một bộ y phục màu trắng, tay cầm thanh kiếm, Triệu Đông Hán im lặng đi theo La Hồng, hông đeo một thanh đao.

Vào ban đêm, con đường mà hai người bọn họ đi được đặt lệnh giới nghiêm nên cả con đường im ắng tới nỗi bọn họ có thể nghe được tiếng bước chân của nhau.

La phủ cách Triệu phủ không xa lắm, đi được một đoạn, La Hồng nhìn thấy cánh cửa của Triệu phủ thấp thoáng ở đằng xa.

Triệu Đông Hán nhìn chằm chằm La Hồng và cất tiếng gọi hắn: “Công tử...”.

“Hay là công tử trở về đi, lão Triệu ta có thể đi đón tiểu thư trở về.”

La Hồng thản nhiên cười: “Ngươi nói gì vậy?”

“La Tiểu Tiểu là muội muội của ta, ta phải tự mình đưa muội ấy trở về.”

Hai người tiếp tục đi mà không nói lời nào.

Phía trên bầu trời đêm đã có những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống lòng bàn tay đang mở của La Hồng, những hạt khác thì rơi lộp bộp xuống đất.

“Trời sắp mưa rồi.” La Hồng ngẩng đầu lên nói.

“Trời mưa cũng tốt” Triệu Đông Hán trầm giọng nói.

La Hồng ngạc nhiên nhìn Triệu Đông Hán, không ngờ tên đàn ông to lớn này lại có tâm hồn thơ mộng như vậy.

“Nếu trời mưa thì mùi máu tanh sẽ bị xua đi bớt.” Triệu Đông Hán đáp.

La Hồng trợn mắt khinh thường, biết vậy hắn đã không khen hắn ta rồi.

Hai người vừa dứt lời thì đã đến trước cửa của Triệu phủ.

Triệu Nguyệt dáng người cao gầy, cầm ô giấy, trên mặt hiện lên nụ cười sáng lạn, mặc một bộ y phục xinh đẹp cố ý đứng chờ La Hồng ở trước cửa.

Triệu Nguyệt nhìn người đàn ông mặc áo trắng, mặt sáng như quan ngọc không nhiễm chút bụi trần dù đứng trong đêm tối cũng không bị lu mờ, trong mắt hiện lên vài phần mê đắm.

“La công tử, mời vào bên trong.”

Triệu Nguyệt hơi nghiêng người, nhẹ giọng nói.

La Hồng không nhúc nhích, hắn đứng dưới bậc thang đá, hai tay khoanh lại vỏ kiếm chạm đất, bình tĩnh nhìn Triệu Nguyệt.



Sảnh chính của Triệu phủ.

Một bàn đầy rượu và thịt.

Triệu gia, Chu gia, Vương gia lần lượt ngồi trên ghế, bên cạnh ba vị gia chủ, còn có một người kỳ quái.

“Gia sản của La gia nhiều gấp mười lần Hồ gia, nếu có thể chia rẽ La gia, chắc chắn thực lực của tam đại gia tộc chúng ta sẽ tăng lên ba phần.”

Gia chủ của Triệu gia mặc y phục bằng gấm, trên ngón tay cái là một chiếc nhẫn phỉ thuý, sắc mặt đỏ bừng.

“Đương nhiên, nếu muốn hạ bệ La gia, vẫn phải nhờ đến sự hỗ trợ của các vị gia chủ rồi.”

Gia chủ Triệu gia nâng ly, nhìn những người lạ kia.

Đó chính là những thương nhân buôn muối đến từ bên ngoài huyện An Bình, hình như là từ kinh thành tới, hắn ta tự nhận mình là kẻ thù của La gia, có mối hận khó xoá với La gia.

“Tam đại gia tộc chúng ta đã cắm rễ ở huyện An Bình này nhiều thế hệ. La gia mới chỉ đến huyện An Bình này vào mười năm trước mà đã càn quét phần lớn sản nghiệp của bọn ta rồi trở thành gia tộc giàu có bậc nhất huyện này… Đã thế La gia còn không ngừng chèn ép bọn ta, làm sao bọn ta có thể nhẫn nhịn được?” Gia chủ Chu gia nâng ly, trong mắt lóe lên tia sáng.

Trên thực tế, bọn họ đều lựa chọn chia rẽ La gia bởi vì khi Hồ gia thất thế lợi ích mà bọn họ nhận được quá lớn.

Một Hồ gia nhỏ bé mà có thể mang tới món lợi khổng lồ như vậy, nếu là La gia thì còn lớn đến chừng nào nữa?

La gia là người từ nơi khác chuyển đến, tuy rằng không đơn giản, nhưng mà hiện tại… kẻ thù của La gia đã tìm đến tận cửa, nói muốn hợp tác với bọn họ, đây là một cơ hội lớn.

“Hiện giờ, La gia chủ vẫn không rõ tung tích, chỉ còn lại có đứa con trai và người tổng quản là Trần Thiên Huyền.”

“Chúng ta đã bắt được đứa con gái duy nhất của La gia để uy hiếp La Hồng, thì chỉ còn lại một tên tổng quản trên danh nghĩa mà thôi.”

Vương gia chủ tự rót rượu cho mình, đặt ly rượu trắng ngà voi màu xanh xuống bàn, lạnh lùng nói.

“Anh họ Vương Long của ta bị tên La Hồng kia tính kế mà mất đi vị trí chủ bộ… Mối hận này, ta sẽ tính sổ cùng một lượt với hắn.”

Ngay lúc này.

Một người hầu nhanh chóng vào sảnh chính.

“Gia chủ, La công tử đã tới còn mang theo một tên thị vệ.” Người hầu đó nói.

“Ha ha, can đảm lắm, với sự giúp đỡ của các vị, một khi La Hồng bước chân vào phủ thì đừng mơ có thể trở ra.”

Triệu gia chủ cười ha hả. Với sự trợ giúp từ đám thị vệ Võ tu do những thương nhân buôn muối từ kinh thành này mang tới, dù La Hồng có uy danh đơn thương độc mã bình diệt được Hắc Vân Trại thì ông ta cũng dám động tới thử.

Những thương nhân làm ăn như bọn họ, phú quý, vốn là được mưu cầu từ trong nguy hiểm.

….

Màn đêm bao trùm, ngọn lửa lóe sáng trong lồng đèn của Triệu gia toát lên vẻ quái dị.

La Hồng bình tĩnh nhìn Triệu Nguyệt.

Triệu Nguyệt cũng nhìn La Hồng với ánh mắt si mê, nhưng ngay sau đó, vẻ si mê ấy đã biến thành oán hận.

Lúc trước, Triệu Nguyệt đã từng xin Triệu gia chủ cầu thân với La gia nhưng lại bị La Hồng thẳng thừng từ chối. Dù cho Triệu Nguyệt có cầu xin thế nào hắn cũng không đồng ý, còn nói rằng hắn chỉ xem nàng ta như muội muội.

Ai mà muốn trở thành muội muội của hắn?!

Triệu Nguyệt rất oán hận, nàng ta thích La Hồng, nhưng La Hồng lại không thích nàng ta , khiến cho nàng ta phải thành thân với đứa con trai ngờ nghệch của Vương gia chủ.

Vì thế, nàng ta lại càng phẫn uất.

Một Lạc Hồng công tử nho nhã, hiền hoà, tâm như Bồ Tát, có thể cứu giúp nhiều văn nhân mặc khách, tiện nữ thanh lâu từ trong tay tà ma như vậy, vì sao không thể cứu nàng ta thoát khỏi bể khổ?

Chàng có thể cứu cả thiên hạ này, tại sao lại không cứu ta?
Chương 67 Bổn công tử ta, không phải là người tốt (1)

Nhìn thấy La Hồng khoác y phục màu trắng, mày rậm mắt sáng, ôn nhuận như ngọc, đôi mắt chứa đầy sự oán hận của Triệu Nguyệt dần dần trở nên dịu dàng.

Một người tốt như vậy không biết sau này sẽ thuộc về nữ nhân nào.

Trong lòng Triệu Nguyệt oán hận mà thầm nghĩ.

Nếu nàng ta đã không chiếm được…

Chi bằng phá hủy nó đi!

Ánh mắt Triệu Nguyệt lóe lên, nở nụ cười dịu dàng: “La công tử, đêm xuống trời trở lạnh, cũng sắp mưa rồi, chàng mau vào trong phủ đi.”

“Ta không có ý định vào phủ của ngươi, ta muốn đón La Tiểu Tiểu về La gia, muội ấy đâu?” La Hồng thản nhiên nói.

“Tiểu Tiểu đang ở trong phủ vừa ăn vừa đợi chàng đó, nếu La công tử không vào phủ, e là La Tiểu Tiểu sẽ không ra được.” Triệu Nguyệt mím môi cười khẽ.

La Hồng nheo mắt nhìn chằm chằm Triệu Nguyệt.

Hạt mưa nặng nề rơi xuống liên tục khiến màn đêm đang tĩnh mịch, bỗng trở nền ồn ào không ngừng.

“Được.” La Hồng đáp.

Hắn cầm theo thanh kiếm, bước vào Triệu phủ.

Triệu Nguyệt nghiêng người nhường đường, nhìn La Hồng cùng với Triệu Đông Hán từng bước tiến vào Triệu phủ như từng bước từng bước tiến vào vực thẳm, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.

La Hồng và Triệu Đông Hán tiến vào trong phủ.

Triệu Nguyệt quay người, nhẹ nhàng nâng tay ra hiệu.

Rầm!

Cánh cửa chính màu đỏ son của Triệu phủ đột nhiên đóng lại, chốt cửa rơi xuống, đóng kín cửa, hoàn toàn cô lập Triệu phủ với bên ngoài.

Một nhóm người mặc y phục màu đen, khí huyết Võ tu hiển hiện thình lình xuất hiện trong màn đêm.

Kéttttt…

Tiếng dây cung phát ra âm thanh chói tai trong đêm tối.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi nặng hạt.

Rơi xuống đất, bắn tung tóe khắp nơi.

Hơi nước bốc lên, cùng với sát khí nồng đậm.

Tại công đường.

Lạc Phong cầm đao đứng thẳng, áo choàng đỏ phấp phới trong gió không ngừng.

Ánh mắt của ông ta sâu thẳm.

Một nhân vật tai to mặt lớn từ kinh thành đến đây, nhưng sau khi vào Lạc Hoa viện lại không có động tĩnh gì, mới đầu ông ta còn tưởng rằng người này tới đây để đối phó với La gia.

Nhưng ông ta không ngờ rằng người đó lại không làm gì cả mà chỉ ngồi trên xích đu và ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ từ ngày này sang ngày khác.

Càng ngày càng có nhiều gương mặt lạ xuất hiện ở huyện An Bình, trong số đó có không ít những tên Võ tu, Đạo tu… khiến cho Lạc Phong có cảm giác có một áp lực vô hình đang lưu chuyển quanh nơi nhỏ bé này.

Có thể là vì có vị tiền bối của La phủ ở đây nên các tu sĩ cao cường không dám tiến vào, thế nhưng… bên ngoài huyện An Bình, ở trên các đỉnh núi Đông Nam, Tây Bắc lại thỉnh thoảng toát lên khí cơ cường đại.

Sắc mặt Lạc Phong ảm đạm, trong lòng thở dài một tiếng.

Sự xuất hiện của những cao thủ này đều là vì tới để lấy mạng đôi huynh muội La gia kia.

Lạc Phong cảm thấy có chút buồn bực, bởi vì, qua khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Lạc Phong biết rằng đôi huynh muội La Hồng và La Tiểu Tiểu kia cũng không thực sự biết rõ thân thế của chính họ.

La tướng quân chỉ muốn cho huynh muội bọn họ trải qua một cuộc sống bình yên của phàm nhân nhưng lại không ngờ, vì Trấn Bắc vương mà hai người họ lại gặp phải một mối phiền phức lớn như vậy.

Hiện giờ, cả thiên hạ này đều muốn lấy mạng huynh muội bọn họ, chỉ có cách này mới làm cho La tướng quân phát điên từ đó chia rẽ quan hệ của La tướng quân và Trấn Bắc vương cũng như khiến choTrấn Bắc vương và thái tử triệt để trở mặt.

“Bọn họ không hề biết chuyện gì cả, mà lại bị vướng vào tranh chấp quyền lực như vậy.”

“Là con nhà quan thì làm sao có thể dễ dàng có cuộc sống yên ổn được đây?”

“Đáng thương, đáng buồn, cũng thật đáng tiếc....” Lạc Phong lắc đầu.

Tử Vi và Phương Chính im lặng đứng phía sau ông ta, trên mặt họ không nhìn ra được cảm xúc gì.

"Các người tối nay hãy phấn chấn lên, nếu có gì bất thường thì lập tức đi ngay.”

“Nếu có thể cứu được thì hãy cứu bọn họ.” Lạc Phong nói.



Triệu phủ.

Sát khí nồng đậm như hạt mưa trên bầu trời, từng hạt từng hạt nặng nề đập xuống mặt đất, bắn ra tung toé, chia năm xẻ bảy.

Giống như một cơn sóng thần đang gào thét tiến đến, khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.

Sát khí lạnh lẽo khiến cho người khác thấy lạnh sống lưng.

La Hồng dừng bước, tà áo trắng bị gió hất lên, mưa rơi lộp bộp thấm ướt tà áo, nhưng cũng không thể ngăn được nó phấp phới trong gió.

Triệu Đông Hán bỗng dưng cảm thấy lạnh gáy, lông mày nhướng lên, hắn ta rất nhạy cảm với sát khí, trong nháy mắt cảm nhận được có một luồng sát khí bao quanh thân mình.

Máu trong người hắn ta trở nên sôi trào, khí tức của Võ tu “Thiết Cốt cảnh” Bát phẩm như thủy triều dâng lên ồ ạt, điên cuồng lan ra tứ phía, những hạt mưa rơi cũng bị khí tức của hắn làm cho ngưng trệ.

“Ngươi dám!!!”

Triệu Đông Hán gầm lên như hổ dữ.

m thanh của hắn ta vang lên đánh vỡ sự tĩnh lặng của nơi này.

Ào… ào…

Trong màn đêm, từng giọt mưa rơi dày đặc như trút nước.

Hạt mưa rơi tí tách xuống đất, khiến cho cả thiên địa như bị một tấm lụa trắng bịt kín.

Triệu Nguyệt cầm ô giấy, dù nước mưa chảy xuống tán ô biến thành dải lụa che mặt che khuất tầm nhìn của ả ta, nhưng Triệu Nguyệt lại nhìn thấy rõ ràng một bóng trắng đứng dưới mưa

Dù bầu trời đầy mưa gió, hắn vẫn như tiên nhân không nhiễm bụi trần.

Một nụ cười hoài niệm đọng trên môi ả.

Dưới cơn mưa.

La Hồng lặng lẽ đứng ở đó, hắn không thể ngờ rằng Triệu gia lại bột phát sát cơ lớn như vậy.

Hắn chỉ vừa bước chân vào phủ mà bọn họ đã nóng lòng muốn giết hắn rồi.

Tại sao? Động cơ của Triệu phủ là gì?

Hắn có thể cảm nhận được khí tức của đám người này, tất cả đều là cường giả Võ tu Cửu phẩm Đồng Bì cảnh.

Triệu gia có thể tập hợp nhiều Võ tu như vậy sao? Triệu gia chỉ là một gia tộc làm ăn buôn bán, vì sao lại có thể chiêu mộ nhiều người như vậy?

Triệu gia muốn tạo phản sao? Chiêu mộ nhiều tu sĩ như vậy, là đã vi phạm vào luật lệ của Đại Hạ.

Hiện tại La Hồng không còn sức quan tâm tới chuyện này nữa, sát khí đã hoàn toàn dung nhập vào màn mưa, như một toà cao ốc sụp đổ, đang nặng nề trút xuống.

Triệu Đông Hán ở bên cạnh hắn chợt hô lên.

“Công tử cẩn thận!” Triệu Đông Hán gầm thét.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom