• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt (1 Viewer)

  • Chương 96-100

Chương 96: Chúng ta đâu có thân thiết đến vậy

“Ăn chút gì trước đi, lát nữa còn phải uống thuốc đấy”, Tô Vũ nhìn không giống người sẽ chăm sóc người khác, nhưng tình hình bây giờ khác biệt, tay của Thẩm Nguyệt không tiện.

Thẩm Nguyệt bị thương ở đúng tay phải.

Thẩm Nguyệt đoạt lấy thìa trên tay hắn, nói: “Để ta tự làm”.

“Nếu thế thì cô phải tự làm hết đấy, tự bưng bát luôn nhé”.

“Tự bưng thì tự bưng”, Thẩm Nguyệt tự cho là bản thân không yếu đến mức đó, đặt thìa ở một bên, tay trái bưng cháo lên húp luôn.

Cũng may là Tô Vũ đã làm mát cháo, nhiệt độ vừa phải.

Nhìn bát cháo có vẻ rất bình thường, nhưng vừa nếm thì đã cảm nhận được mùi thuốc thơm, tan ngay trong miệng, không biết đã phải ninh bao nhiêu lâu mới được.

Tô Vũ rót thêm nước vào trong cốc, nói: “Ăn xong thì súc miệng đi, ta lấy thuốc cho cô”.

Chờ Tô Vũ bưng thuốc vào thì Thẩm Nguyệt đã súc miệng xong.

Thuốc này vừa nấu xong, vẫn hơi bỏng, Tô Vũ cầm thìa đảo quanh.

Thẩm Nguyệt nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không thể mời một đại phu nghiêm chỉnh đến bắt mạch bốc thuốc cho ta à?”

Tô Vũ nâng cao âm cuối: “Cô cảm thấy ta chưa đủ nghiêm chỉnh à?”

Thẩm Nguyệt nhéo thái dương: “Ta đang bảo ngươi mời đại phu, ngươi rốt cuộc có nắm được trọng điểm không thế?”

“Ta hiểu sơ về y thuật mà”.

“Hiểu sơ là hiểu được mấy phần?”

Tô Vũ suy nghĩ, nói: “Khiêm tốn mà nói thì là chín phần”.

Thẩm Nguyệt muốn thổ huyết: “Tô công tử, ngươi khiêm tốn thật đấy! Vậy ngươi chẩn bệnh cho ta xem đi, rốt cuộc là ta không khỏe ở đâu?”

Tô Vũ nói: “Lúc cô ngủ thì ta đã khám rồi, yên tâm, tối nay hữu kinh vô hiểm, chỉ là vết thương ngoài da thôi”, Tô Vũ ngừng một chút rồi nhìn nàng: “Đứa bé vẫn ổn, nhưng khó tránh khỏi chút sợ hãi, uống thuốc để ổn định là được”.

Hiếm khi nghe được một vài câu nghiêm túc của hắn như thế, Thẩm Nguyệt cuối cùng cũng được yên lòng.

Nàng cúi đầu sờ bụng, đứa bé không sao là tốt rồi.

Tô Vũ nhìn thần thái dịu dàng của nàng, ánh mắt như cháy lên.

Thẩm Nguyệt ngửi thử thuốc mà Tô Vũ chuẩn bị, đúng là phương thuốc bổ để củng cố thai khí, nên không ngại ngần mà uống sạch.

Tô Vũ không biết lấy dược cao ở đâu ra, bôi vào đầu ngón tay rồi nói: “Trong miệng cô có vết sưng, có muốn thoa một chút cho nó xẹp lại không?”

Thẩm Nguyệt lắc đầu: “Ngủ một giấc là khỏe ấy mà”.

Thẩm Nguyệt khẽ nhướng mày, nói: “Cũng đúng”.

Nói xong, hắn khom người xuống trước mặt Thẩm Nguyệt, duỗi ra ngón trỏ dính dược cao, đặt trước miệng Thẩm Nguyệt: “Há ra nào”.

Thẩm Nguyệt như gặp phải đại địch, nhíu mày nói: “Làm cái gì đấy?”

Tô Vũ: “Vết sưng trong miệng cô bị rách, ta bôi thuốc cho cô”.

Thẩm Nguyệt khẽ co quắp khóe miệng, nhìn dược cao trên ngón tay Tô Vũ, âm trầm nói: “Đừng bảo là ngươi định cho tay vào miệng ta để bôi thuốc nhé?”

Tô Vũ nói với vẻ đương nhiên: “Sao lại không?”

Thẩm Nguyệt cảm thấy nàng tuyệt đối không hợp bát tự với cái người này.

Thẩm Nguyệt chính nghĩa nói: “Bà đây không bôi”.

Tô Vũ cũng không giận, nói: “Ừ, không bôi thì thôi”.

Hắn ngồi dậy, dừng một chút rồi tốt bụng nhắc nhở: “Cô có biết là nếu vết thương trong miệng không khép lại thì sẽ khiến miệng bị loét không?”

Thẩm Nguyệt: “…”

“Nếu miệng bị loét thì sẽ khó khỏi lắm đấy, ăn gì cũng không ngon, chỉ khẽ đụng tới là đau nhức vô cùng”.

Thẩm Nguyệt không khỏi le đầu lưỡi ra chạm vào vết sưng trong miệng, nơi đó đúng là đã toét ra, khẽ chạm vào là đau.

Tô Vũ giảo hoạt nói: “Nhất là đầu lưỡi vô tình chạm vào thì sẽ càng thêm nghiêm trọng”.

“Ngươi thôi đi”, Thẩm Nguyệt nói: “Ta tự bôi được chưa?”

Tô Vũ hỏi: “Thế cô đã rửa tay chưa?”

Thẩm Nguyệt: “…”

Cho nên cuối cùng, Tô Vũ vẫn cúi người trước mặt nàng, bàn tay khẽ nâng cằm nàng lên, bảo nàng há miệng.

Thẩm Nguyệt có chút sững sờ, rốt cuộc nàng sao thế này?

Có thể là vì… bị loét miệng đúng là không tốt, mà nàng thì chưa rửa tay thật…

Môi nàng khẽ nhếch, Tô Vũ vươn ngón tay vào miệng nàng, chạm vào vết thương trong miệng. Dược cao bôi lên miệng vết thương, vừa nhẹ vừa nhột.

Đầu ngón tay của hắn xen lẫn mùi thuốc, thông qua vị giác truyền tới lỗ mũi.

Thẩm Nguyệt duy trì tư thế này với bộ dáng cả đời này không còn gì luyến tiếc, ngước lên nhìn mặt của Tô Vũ.

Hắn cúi đầu xuống, hai người chỉ cách nhau vài gang tấc, hắn thở vào góc mặt nàng, nhẹ nhàng như lông vũ, mang theo một mùi riêng đặc trưng.

Sự thanh nhàn này nhìn vô cùng phù hợp với vẻ thong dong và ưu nhã của hắn.

Tô Vũ bỗng nhiên hỏi: “A Nguyệt, có thấy ta đẹp trai hơn Tần Như Lương không?”

Thẩm Nguyệt thuận miệng nói: “Ngươi lấy bản thân so với Tần cẩu, không thấy tự hạ thấp thân phận à?”

Tô Vũ sửng sốt, sau đó bật cười, cả căn phòng như sáng lên.

“Sau này đừng có gọi ta là A Nguyệt nữa, chúng ta đâu có thân thiết đến vậy”.

Tô Vũ yếu ớt nhìn Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt bị ánh mắt thâm thúy như bầu trời của hắn làm cho tim đập thình thịch.

Tầm mắt hắn chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại trước làn môi đỏ thắm của nàng, rồi nói: “Hóa ra là chúng ta không thân, không sao, sau này sẽ từ từ thân thôi mà”.

Hắn rút ngón tay, đứng dậy, lau đi nước bọt trong tay, động tác vẫn ưu nhã như vậy.

Thẩm Nguyệt lập tức có cảm giác lông tơ cả người dựng ngược lên, giống như một con mồi bị theo dõi vậy.

“Cô nghỉ đi, sắc trời cũng muộn rồi”.

Lúc Tô Vũ đi ra ngoài thì Thẩm Nguyệt hỏi: “Ta đang ở đâu đây?”

Tô Vũ quay người lại, cười nhạt một tiếng: “Ở nhà ta”.

Thẩm Nguyệt tỏ ra vô cùng nghiêm túc: “Ta muốn gặp Liên Thanh Châu”.

“Chắc giờ hắn đang ngủ rồi”.

“Ngủ ở nhà ngươi ta không quen, giờ ta muốn đến nhà của Liên Thanh Châu”.

Tô Vũ: “Ban nãy cô ngủ say lắm mà? Có mất ngủ hay không thì chờ qua đêm nay đã, sáng mai nói tiếp”.

Sau khi Tô Vũ đi, Thẩm Nguyệt bực bội nằm xuống giường suy nghĩ, hình như tối nay khí thế của nàng không được ổn, sao cứ luôn bị Tô Vũ áp chế nhỉ?

Không được, ngày mai nàng phải gỡ gạc lại!

Thẩm Nguyệt nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Nhưng sự thực đã chứng minh, nàng thật sự ngủ rất say khi ở nhà của Tô Vũ!
Chương 97: Ngươi thích ta à

Sáng hôm sau, lúc dùng điểm tâm, Thẩm Nguyệt vẫn còn đang ngái ngủ. Điểm tâm ở nhà Tô Vũ rất thanh đạm, nhưng đều được điều phối tỉ mỉ, vô cùng thích hợp cho phụ nữ có thai như nàng.

Thẩm Nguyệt và Tô Vũ ngồi trước bàn ăn, nàng ăn được vài miếng thì nói luôn câu đầu tiên trong ngày: “Tối qua ta ngủ không được ngon”.

Tô Vũ ngẩng đầu lên nhìn nàng: “Vậy hả? Ban nãy lúc đi vào viện của cô để gọi cô dậy ăn cơm thì ta còn nghe thấy tiếng ngáy của cô đấy”.

“…”

Thẩm Nguyệt quyết định không vòng vo với hắn nữa, đi ngay vào điểm chính: “Ta muốn gặp Liên Thanh Châu, bây giờ chắc hắn đã tỉnh rồi, ngươi gọi hắn đến đây ăn điểm tâm cùng đi”.

Tô Vũ bình thản nói: “Hắn chắc không rảnh đâu, từ đêm qua đến sáng nay, Tần Như Lương đã lùng sục cô khắp kinh thành, đoán chừng hôm nay sẽ đến đạp cửa nhà Liên Thanh Châu đấy”.

Thẩm Nguyệt nhíu mày nói: “Tần Như Lương tìm ta á? Cũng phải, ta đây tự nhiên mất tích không duyên cớ, hắn ta cũng phải làm bộ đi tìm chứ”.

Tô Vũ không nói gì.

Nhưng lần này không giống ngày xưa, Tần Như Lương lần này có vẻ lo lắng hơn bình thường.

Thẩm Nguyệt lại nói: “Vậy sao ngươi không đưa ta quay về?”

“Không vội, chờ dưỡng cho cô ổn định thêm đã rồi quay về sau”.

Nhà Tô Vũ không lớn, đi dạo nửa ngày là hết. Mấy cái viện và sân đình đều rất yên tĩnh, chắc là vì chủ nhân nó như vậy, nên không giống những nơi khác.

Nhưng đi dạo mãi cũng chán chứ.

Thẩm Nguyệt đã ở đây hai ngày rồi, có vẻ Tô Vũ không có dự định đưa nàng về hay sao ấy! Liên Thanh Châu cũng không thấy bóng dáng đâu!

Thẩm Nguyệt hoài nghi là nàng vẫn đang bị bắt cóc, chẳng qua là đổi địa điểm thôi.

Nàng không thể nhịn được nữa, đi tìm Tô Vũ nói cho ra nhẽ.

“Có phải ngươi định cứ giam giữ ta mãi thế này không?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

“Sao cô lại nói thế?”

“Vậy sao ngươi không cho ta về?”

“Đại khái là chưa đến lúc”.

Trong buổi chầu sáng nay, chuyện công chúa Tĩnh Nguyệt mất tích cũng không thể che giấu được, Tần Như Lương bị hoàng đế mắng cho mướt mặt. Hoàng đế yêu cầu Tần Như Lương nhất định phải tìm được tung tích của công chúa.

Sống hay chết thì cũng phải đưa ra được một câu trả lời.

Nếu không cứ không rõ tung tích thế này thì sao hoàng đế có thể yên tâm.

Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên cần phải bố trí thủ vệ trong kinh một lần nữa.

Thẩm Nguyệt nhếch môi, híp mắt dò xét Tô Vũ: “Ngươi thừa nhận đi, ngươi có ý khác nữa đúng không”.

Hai người đứng trong đình viện, rừng trúc xào xạc sau lưng, khẽ tạo ra tiếng gió. Tô Vũ chắp tay sau lưng, nhìn người phụ nữ bụng bự trước mặt.

Thẩm Nguyệt nhích về phía hắn, khẽ ngửi mùi của hắn, lại tự tin tràn đầy: “Ngươi coi ta là kẻ ngu à. Đây là mùi trầm hương, không thể thay đổi, nhưng nếu xịt vào thân thể mỗi người thì khí tức sẽ khác biệt, không phải cùng một mùi trầm hương nữa. Mùi trầm hương mà ta ngửi được đêm đó chính là mùi trên người ngươi!”

Nàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tô Vũ: “Lần trước ngươi không trả lời ta, nhưng lần này có giỏi thì trả lời đi, đúng hay không?”

Tô Vũ nhìn nàng thật lâu rồi cười nói: “Ngay cả mùi trên người ta thế nào mà cô cũng nhớ rõ, có phải là cô luôn nhung nhớ ta, có ý với ta đúng không?”

Thẩm Nguyệt cười khẩy: “Tô Vũ, nói lại cho rõ, là ngươi đi vào phòng ta, bắt ta ở nhà của ngươi, ta nên hỏi ngươi câu này mới đúng”.

Tô Vũ híp mắt.

Thẩm Nguyệt liếc hắn, không tim không phổi hỏi: “Có phải ngươi thích ta không?”

Tô Vũ buồn cười nói: “Nếu thế thật thì cô định làm gì?”

Thẩm Nguyệt bật cười: “Hừ, nói như thật ấy nhỉ, chưa nói đến ta đang là phụ nữ có thai, nếu dáng vẻ ta xinh đẹp thì còn được, nhưng giờ dung mạo ta đang bị hủy, đầu óc ngươi có phải… Ui cha, đau quá, con mẹ nó chứ!”

Thẩm Nguyệt còn chưa nói xong thì đã phẫn nộ giơ tay che mặt. Lúc nhìn Tô Vũ thì hắn đã cầm vết sẹo giả của nàng trên tay.

Tô Vũ tràn đầy ý cười, thừa dịp nàng không chú ý thì xé hết số sẹo giả còn lại.

Gương mặt hoàn hảo của nàng đã lộ ra trước mắt Tô Vũ.

Tô Vũ hỏi: “Xấu chỗ nào? Ta thấy cô nhìn rất được mà”.

“Mẹ nó, sao ngươi lại biết?”

Tô Vũ chậm rãi nói: “Bởi vì dược cao mà Liên Thanh Châu đưa cho cô là do ta phối. Sẹo này làm không thật chút nào, để lần sau ta làm cho cô mấy cái”.

Thẩm Nguyệt kinh ngạc vô cùng, nói vậy thì y thuật của người này đúng là hơn hẳn trình độ của đại phu bình thường.

Thẩm Nguyệt lấy lại sẹo giả, thuần thục dán lại lên mặt, hừ một tiếng: “Người vừa đẹp trai lại giỏi y thuật như ngươi mà thật sự thích ta thì chẳng phải ta rất lời hay sao? Đừng vội, chờ ta đẻ con xong thì sẽ bao nuôi ngươi nhé”.

“Ta đắt lắm đấy”.

“Không sợ, ta sẽ cố gắng kiếm tiền.

“Ta cũng rất dễ ghen tuông”.

“Không sợ, ta sẽ mưa móc rải đều”.

Tô Vũ không coi là thật, chỉ mỉm cười không đáp, hắn biết Thẩm Nguyệt chỉ trêu vậy thôi.

Thẩm Nguyệt cũng không nói thật mà chỉ nói đùa. Nàng biết Tô Vũ sẽ không thật sự thích mình.

Nhưng Thẩm Nguyệt lại thấy rất thư thái, cuối cùng nàng cũng báo được mối thù tối hôm qua Tô Vũ chế nhạo mình.

Chưa hết một ngày, Liên Thanh Châu cuối cùng cũng xuất hiện.

Vừa xuất hiện, hắn đã bất đắc dĩ nói: “May là công chúa không ở trong nhà tại hạ, hai ngày nay tướng quân đều đến làm phiền tại hạ đây này”.

Thẩm Nguyệt đang uống canh ngọt thì hơi run chân: “Hắn không uống thuốc trước khi ra ngoài à?”

“Ai mà biết chứ”.

Nghe nói Tần Như Lương lục soát cả nhà Liên Thanh Châu nhưng vẫn không tìm được ai, đến lúc ấy mới chịu thôi.

Liên Thanh Châu nhìn Tô Vũ, lại nhìn Thẩm Nguyệt, cười hỏi: “Công chúa ở đây đã quen chưa?”

Tô Vũ uống trà như không có việc gì.

Thẩm Nguyệt nói: “Người bạn này của ngươi bình thường nói chuyện không gợi đòn thì ta cũng thấy quen đấy”.

Mọi chuyện ăn, ở mà Tô Vũ chuẩn bị cho nàng đều vô cùng chu đáo, cái này Thẩm Nguyệt không chê được.
Chương 98: Tra xét

Tô Vũ thả chén trà trong tay xuống, nói: “Cô ăn nhà ta, ở nhà ta, lại còn khó chịu với những gì ta nói à?”

“Liên hồ ly, ngươi xem, hắn bắt đầu rồi đấy!”

Liên Thanh Châu ho khan mấy tiếng, nghĩ thầm sư phụ thế này đã là khách khí lắm rồi. Cũng may là công chúa mất trí nhớ, chứ nếu là trước kia thì nàng đâu có nói chuyện với sư phụ như thế này.

Tô Vũ nói: “Thanh Châu, chuẩn bị đi, chiều tối nay đưa công chúa về”.

Thẩm Nguyệt thấy Liên Thanh Châu muốn đi chuẩn bị, bèn hỏi: “Ngọc Nghiên sao rồi?”

Liên Thanh Châu đáp: “Công chúa yên tâm, nàng ta không sao. Hôm ấy nàng ta bị kiệu đẩy ngã nên ngất luôn, thành ra tránh được một kiếp.

“Không sao thì tốt rồi”, Thẩm Nguyệt yên lòng.

“Chẳng qua là sau khi biết công chúa xảy ra chuyện thì Ngọc Nghiên rất kích động, còn mặc kệ tất cả mà về phủ tướng quân, muốn Tần tướng quân ra ngoài cứu công chúa về”.

Đêm hôm đó, nhóm người đi lên núi đúng là do Tần Như Lương dẫn đầu.

Thẩm Nguyệt nói: “Ngươi đã nói cho Ngọc Nghiên biết là ta vẫn ổn chưa?”

“Ta đã thông báo rồi, nàng đang ngày đêm trông ngóng đón công chúa về đây”.

Thẩm Nguyệt cảm thấy ấm áp, nhất thời cũng muốn nhanh đi về. Tiểu nha đầu kia không biết đã khóc đến mức nào rồi.

Mọi người nhất trí nói lời khai giống hệt nhau theo sự sắp xếp của Liên Thanh Châu và Tô Vũ.

Không thể để lộ ra việc Thẩm Nguyệt ở bên ngoài hai ngày, bèn nói là đêm đó có một nhóm giang hồ du hiệp xông tới, giết chết hang ổ sơn tặc rồi cứu Thẩm Nguyệt xuống núi.

Nhưng khi ấy Thẩm Nguyệt hôn mê bất tỉnh, nên được đưa đến một trấn bên ngoài kinh nghỉ ngơi hai ngày, rồi hôm nay mới bình yên quay về.

Lúc chạng vạng, một cỗ xe ngựa dừng ở cửa sau, Thẩm Nguyệt sẽ được những người Tô Vũ tin tưởng lựa chọn đưa về phủ tướng quân.

Thẩm Nguyệt quay người lên xe ngựa, nàng và Tô Vũ mới tiếp xúc được hai ngày, nên cũng chẳng có lưu luyến gì.

Sau khi chào tạm biệt, nàng cũng không thèm quay lại nhìn.

Tô Vũ mặc áo xanh, sợi tóc như mực kéo dài sau ót, khoan thai đứng trong khung cửa, ngõ đá xanh phía sau làm nổi bật lên dáng vẻ của hắn, tĩnh mịch vô cùng.

Tô Vũ nhìn nàng lên xe ngựa rồi buông rèm xuống.

Cách lớp rèm, Tô Vũ khẽ nói với Thẩm Nguyệt: “Đi đường cẩn thận”.

Rõ ràng hai ngày trước có thể đưa nàng về nhà, nhưng vẫn muốn giữ nàng thêm hai ngày. Nhưng dù thế thì nàng cũng không thể ở đây mãi được, cuối cùng nàng vẫn sẽ rời đi.

Đợi đến khi Thẩm Nguyệt đi xa, Tô Vũ mới quay người vào cửa, hỏi Liên Thanh Châu: “Nói xem, về chuyện A Nguyệt bị bắt, ngươi đã tra được những gì?”

Hai ngày này, Liên Thanh Châu cũng không nhàn rỗi, hắn tận lực đi điều tra tiền căn hậu quả của việc này.

Liên Thanh Châu nói: “Là học trò sơ ý nên mới khiến chúng thừa dịp, quả thật là có người đã mua chuộc đám sơn tặc ngoài thành, muốn đưa công chúa vào chỗ chết”.

Tô Vũ chưa nói vội, chờ Liên Thanh Châu tỉ mỉ kể.

“Hôm đó có người từ phủ tướng quân đến truyền lời, nói công chúa có việc cần gặp học trò, cho học trò phái kiệu đến đón, nhưng sau đó học trò hỏi Ngọc Nghiên thì mới biết là công chúa không hề cho ai đi đến truyền lời, cứ tưởng là học trò có chuyện cần hỏi”.

“Người kia không phải người trong phủ tướng quân mà là giả mạo”.

Tô Vũ bình tĩnh nói: “Tìm được hắn ta chưa?”

“Đã tìm được ạ, hắn ta bị người chỉ điểm. Học trò đã cho họa sĩ đi vẽ lại người mà hắn ta miêu tả”, nói rồi, Liên Thanh Châu đưa ra một xấp tranh.

Tô Vũ đứng yên trong viện, khẽ dừng chân, ngón tay mở giấy vẽ ra, thấy một người trong bức tranh, im lặng không nói gì.

Bức họa này vẽ ra từ miêu tả của người khác, nét vẽ thô sơ, lại thêm ký ức của người miêu tả không được rõ ràng, nên rất nhiều điểm đều hơi mơ hồ.

Tô Vũ nheo mắt, bên trong con ngươi an tĩnh là mấy phần thâm sâu.

“Sư phụ có nhận ra hắn ta không ạ?”

Tô Vũ xếp lại tranh theo thứ tự ban đầu như không có gì, rồi quay người vào phòng.

Hắn không nói lời nào, tiện tay trải một tờ giấy trên bàn, khẽ cầm bút nhuốm mực, rồi phác họa ra một hình dáng.

Liên Thanh Châu đứng bên cạnh yên lặng quan sát, Tô Vũ vẽ vô cùng tinh tế, có thể thấy được từng cảm xúc tinh tế của người trong bức họa kia.

Tô Vũ đặt bút xuống, để cho gió thổi khô vết mực.

Hắn nói: “Mang tranh này đi hỏi kẻ giả mạo kia xem, rốt cuộc có phải kẻ này không. Nếu hắn ta xác định thì cũng không cần giữ lại nữa, phòng trường hợp có người tra hỏi hắn ta.

“Học trò hiểu rồi ạ”.

Kết quả kẻ giả mạo kia thấy bức tranh kia thì xác nhận kẻ sai bảo hắn ta chính là người trong bức họa.

Sau đó, Tô Vũ chỉ cho Liên Thanh Châu mấy phủ trạch, bảo hắn đến chào hỏi, thuận tiện lôi kéo quan hệ.

Liên Thanh Châu là thương nhân, để đứng vững gót chân ở kinh thành thì việc thiết lập quan hệ là chuyện quá bình thường.

Nếu như không phải mang theo thư tiến cử mà Tô Vũ viết thì hắn cũng đã bị rất nhiều quan viên chính trực từ chối ở ngoài cửa rồi.

Những quan viên mà Tô Vũ bảo Liên Thanh Châu đến tìm, đọc được thư tiến cử của Liên Thanh Châu thì thái độ lập tức thay đổi.

Đó là vì Tô Vũ trước giờ không hề đích thân qua lại với bất kỳ quan viên nào.

Trong triều nhìn thì sóng yên gió lặng, nhưng không biết có bao nhiêu người đang ẩn núp chờ thời cơ.

Tô Vũ bây giờ phất áo ngồi bên rừng trúc, bốn phía một mảnh xanh tươi, góc áo trắng nhạt của hắn khẽ đung đưa trong rừng trúc xào xạc tiếng gió.

Lá trúc chập chờn không ngừng, công tử như ngọc, thế gian vô song.

Tô Vũ bình tĩnh ngồi, tóc dài không buộc, sợi tóc đen như mực đổ xuống vạt áo trắng nhạt.

Hắn hơi cúi đầu, buông thõng mi mắt, bàn tay với khớp xương rõ ràng cầm một đoạn lóng trúc vừa mới bẻ, một tay cầm đao tỉ mỉ khắc, tạo ra một cây sáo trúc tinh xảo.

Áo trắng trải thành tầng trên lá trúc, hắn cong một chân, ung dung thổi sáo.

Lúc Liên Thanh Châu đi vào rừng trúc thì đã gặp cảnh tượng này, nhìn còn đẹp hơn cả trong tranh, nhất thời không dám đi lên quấy rầy.

Tiếng sáo vừa dứt, Tô Vũ giương mắt hỏi: “Có kết quả gì chưa?”

Liên Thanh Châu gật đầu nói: “Sư phụ dự liệu như thần, học trò thăm viếng mấy vị đại nhân từng quen biết với Liễu tướng của tiền triều. Người mà sư phụ vẽ cũng đã đến nhà họ chào hỏi, nên họ vừa nhìn đã nhận ra đây chính là trưởng tử của Liễu tướng, Liễu Thiên Hạc”.

Tô Vũ không hề bất ngờ, nói: “Mục đích của hắn ta là gì?”

“Sắp đến thọ đản của thái hậu nên Liễu Thiên Hạc muốn vào cung”.
Chương 99: Băm thành trăm mảnh vẫn là nhẹ

Tô Vũ cười nhạt, nói: “Cho dù là bạn cũ tiền triều thì chắc chắn là bọn họ sẽ không đồng ý với hắn ta rồi”.

“Đúng vậy ạ”.

Tô Vũ nhớ lại chuyện trước kia, chậm rãi nói: “Năm đó Liễu Văn Hạo bò lên vị trí thừa tướng, chưa được bao lâu thì chủ cũ thay chủ mới, tự cho là bản thân không có gì đáng lo, không ngờ lại bị xử trảm vì tội thông đồng với địch, phản quốc. Sau khi tân hoàng đăng cơ không lâu, ân xá thiên hạ thì mới miễn tội tru di cửu tộc cho Liễu gia. Già trẻ lớn bé nhà họ Liễu đều bị đem đi sung quân, đến vùng nghèo khổ ở biên cảnh”.

Tô Vũ ngừng một chút rồi lại nói với vẻ thâm sâu: “Đường đi gian khổ xa xôi, đa số đều đã chết vì mệt ở ven đường, bây giờ Liễu Thiên Hạc lại về kinh”.

Biểu cảm của Tô Vũ bình thản, đuôi lông mày nhướng lên, xẹt qua một tia sát khí mờ mịt: “Hắn ta vừa quay về mà đã muốn giết A Nguyệt”.

Liên Thanh Châu cảm nhận được khí tức ôn hòa trong rừng trúc đột nhiên trở nên lạnh hơn, bèn nói: “Sư phụ, bây giờ nên làm gì ạ? Nếu để hắn ta bại lộ hành tung, trình lên hoàng thượng thì hắn ta chỉ có một con đường chết”.

Tô Vũ hơi ngưng mi, nói: “Hắn ta muốn vào cung thì cho hắn ta vào”.

Hoàng đế hiện nay có thù với cả nhà họ Liễu, Liễu Thiên Hạc chọn về kinh vào lúc này, hơn nữa nghĩ trăm phương ngàn kế để trà trộn vào kinh thì đương nhiên không phải là để chúc thọ thái hậu.

Tô Vũ khẽ nói: “Nếu hắn ta có cử chỉ hành thích, bị bắt tại chỗ thì chém thành muôn mảnh vẫn còn nhẹ. Tần Như Lương phụ trách thủ vệ trong cung, tự nhiên xuất hiện một thích khách, hắn ta cũng không thoát được hiềm nghi”.

Có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.

Đã vậy thì cứ để Liễu Thiên Hạc cải trang thành gia quyến của một vị đại nhân nào đó vào cung, trốn vào giữa vô số thủ vệ trong cung thì không có gì là khó.

Nhưng kết quả ra sao thì Liễu Thiên Hạc sẽ phải tự mình gánh vác.

Sau khi Liên Thanh Châu rời đi, Tô Vũ lại cầm sáo trúc lên, vẫn thổi những khúc xa xăm trong rừng trúc.

Khoảng hai, ba ngày sau khi Thẩm Nguyệt mất tích, nàng cuối cùng đã quay trở lại tầm mắt của mọi người.

Không biết từ khi nào mà Thẩm Nguyệt đã được lòng hạ nhân trong phủ tướng quân, khi nàng biến mất thì cả phủ tướng quân đều mê man.

Nàng vừa quay về thì đám gia nô đều vô cùng vui vẻ.

Ngọc Nghiên xông ra cửa lớn đầu tiên, nước mắt đầm đìa ôm Thẩm Nguyệt khóc không ngừng.

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy thân thiết giống như về nhà, đương nhiên nếu không tính Tần Như Lương vào.

Tần Như Lương nghe nói Thẩm Nguyệt đã quay về thì lập tức đánh ngựa hồi phủ.

Tiếng vó ngựa vang lên trong ngõ hẹp, gấp rút mà lộn xộn.

Thẩm Nguyệt còn chưa đi vào cửa thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa, quay lại nhìn thì thấy Tần Như Lương ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng đẹp trai.

Ánh sáng mặt trời chói mắt cũng không ngăn được vẻ tiều tụy của hắn ta.

Nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt phai nhạt đi, nhưng nghĩ đến việc Tần Như Lương mấy ngày nay hối hả xuôi ngược, không thể không tuân theo lệnh của hoàng thượng mà đi tìm tung tích của mình thì lập tức vui vẻ.

Lo chưa? Vội chưa? Sợ nàng đi một mạch thì hắn ta sẽ không biết báo cáo thế nào?

Sớm biết vậy thì nàng liền ở thêm hai ngày không về, cho Tần cẩu mệt chết đi!

Tần Như Lương tận mắt nhìn thấy Thẩm Nguyệt vẫn bình yên vô sự, nâng bụng đứng đó, trái tim lo lắng mấy ngày qua bỗng nhiên được thả lỏng.

Tần Như Lương tung người xuống ngựa, động tác lưu loát, sải bước đến trước mặt Thẩm Nguyệt. Hắn ta đứng áp đảo Thẩm Nguyệt, ánh sáng chiếu vào lưng hắn ta, vừa vặn che cho Thẩm Nguyệt một chút râm mát.

Sắc mặt Tần Như Lương khó coi, ngữ khí cũng rất ác liệt, cắn răng hỏi: “Những ngày qua cô đi đâu?”

Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Ta bị sơn tặc bắt đi đó còn gì, sau đó được giang hồ du hiệp cứu, ai ngờ đi nhầm hướng nên đến thành khách”.

“Cô không biết nhà mình ở kinh thành à? Không biết chỉ đường cho bọn họ về kinh à?”, Tần Như Lương thực sự rất tức giận.

Thẩm Nguyệt nhún vai: “Con mẹ nó chứ, vừa ra khỏi ngoài thành đã là đường núi mười tám ngã rẽ, làm sao ta biết được nên đi hướng nào? Ngươi cho rằng giang hồ du hiệp đều lợi hại và biết đường à? Người ta cũng mù đường chứ!”

Tần Như Lương vừa định cãi lại thì Thẩm Nguyệt đã nói: “Ngươi bớt nói lại! Ta trèo non lội suối mới về được, ngươi không vui thì thôi đi, ta là người bị bắt đấy, chẳng lẽ cần ta chết ở ngoài kia thì ngươi mới vui đúng không?”

Nàng nhướng mày khiêu khích nói: “Ta cứ không cho ngươi được toại nguyện đấy! Chưa từng nghe nói đến câu tai họa ngàn năm à, ngươi chưa chết thì ta còn lâu mới chết trước”.

Tần Như Lương đen mặt, hít sâu một hơi.

Đang định phát tác thì quản gia và một đám gia đinh vội vàng tới khuyên nhủ: “Tướng quân bớt giận, cũng may công chúa đã bình an quay về!”

Thẩm Nguyệt quay người nói: “Ngọc Nghiên, dìu ta về Trì Xuân Uyển nghỉ ngơi”.

Ngọc Nghiên đáp lại một câu cực kỳ vang dội.

Lần này Thẩm Nguyệt quay về, tinh thần và khí sắc cũng không tệ, chắc hẳn là chưa chịu thiệt gì đâu. Nếu không bị sơn tặc bắt đi đến mức nguy hiểm tính mạng mà nàng còn có thể không chút thương tổn thế này sao?

Quản gia vội vàng đi mời đại phu đến khám cho Thẩm Nguyệt, thấy hai mẹ con đều khỏe mạnh thì mới yên tâm hẳn.

Đám gia nô đều cảm thán là công chúa có phúc, lần này đúng là hữu kinh vô hiểm.

Tần Như Lương đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh trên núi hôm đó, nhưng đến nay vẫn không tra được là người phương nào tiêu diệt ổ sơn tặc này. Thẩm Nguyệt nói là giang hồ du hiệp làm, Tần Như Lương cũng bán tín bán nghi.

Cho nên hắn ta đích thân đến Trì Xuân Uyển hỏi thăm mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Chương 100: Khiến kẻ đó nếm thử mùi vị này

Thẩm Nguyệt đại khái tả lại mọi việc, giống như kể chuyện của người khác chứ không phải của mình.

Tần Như Lương hỏi: “Giang hồ du hiệp có hình dáng thế nào?”

Thẩm Nguyệt: “Không biết, đeo mặt nạ, mắt ta không phải mắt thần nhìn xuyên tường”.

“Tổng cộng có mấy người?”

“Ba hay năm gì đó”.

“Ba hay là năm?”

Thẩm Nguyệt nằm trên giường, đưa tay nâng trán, mệt mỏi nói: “Tần tướng quân, ngươi đang quan tâm ta à?”

Tần Như Lương biến đổi sắc mặt, phiền chán nói: “Ta quan tâm cô? Bớt mơ hão lại!”

Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: “Vậy không quan tâm ta thì còn chủ động đến Trì Xuân Uyển ta hỏi chuyện này kia làm gì? Tần tướng quân, ngươi bị bệnh à?”

“Ta chỉ đang làm đúng chức trách mà thôi”, Tần Như Lương xanh mặt nói.

“Ngươi thực hiện cái chức trách mẹ gì thì cũng đâu liên quan đến ta?”, Thẩm Nguyệt lười phải nhìn hắn ta, thản nhiên nói: “Đường đường là đại tướng quân mà không có năng lực đi điều tra à? Không biết là ngươi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng ngươi được hoan nghênh ở chỗ này của ta thế?”

Không đợi Tần Như Lương nói chuyện, Thẩm Nguyệt đã nói: “Ngọc Nghiên, tiễn khách cho ta, từ sau đừng có tùy tiện mời người đi vào”.

Ngọc Nghiên cẩn thận nói: “Mời tướng quân quay về, công chúa nhà ta cần nghỉ ngơi”.

Cuối cùng, Tần Như Lương không có thu hoạch gì, lúc gần đi thì nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Sau này đừng có chạy linh tinh bên ngoài, lần sau chưa chắc cô đã may mắn như thế đâu”.

Thẩm Nguyệt cười nhạo thành tiếng: “Đúng là thế thật, nếu trông cậy vào Tần tướng quân thực hiện chức trách thì chắc ta đã bị chém thành tám mảnh rồi”.

Sau khi Tần Như Lương đi, Triệu thị đi vào nói: “Những ngày công chúa vắng mặt, tướng quân ngày nào cũng đi tra hỏi tung tích của công chúa, công chúa việc gì phải...”

“Triệu mụ, tướng quân chỉ đang sợ không gánh nổi trách nhiệm thôi”.

Trong cung cũng nhanh chóng hay tin, bèn phái thái y đến chẩn mạch cho Thẩm Nguyệt, thấy Thẩm Nguyệt vô sự thì mới về cung phục mệnh.

Không ngờ rằng khi Thẩm Nguyệt tản bộ sau bữa cơm chiều thì đã gặp lại Liễu Mi Vũ trong hoa viên.

Hoa viên tràn ngập ánh hoàng hôn, bám vào thân thể duyên dáng yêu kiều của Liễu Mi Vũ, nhìn còn xinh đẹp hơn cả phù dung.

Thẩm Nguyệt híp mắt nhìn nàng ta, cười mà không cười nói: “Sắc mặt của Mi Vũ có vẻ không được tốt”.

Sắc mặt Liễu Mi Vũ trắng nhợt, nói: “Cảm ơn công chúa quan tâm, Mi Vũ đi nhiều nên hơi mệt, giờ Mi Vũ quay về, không quấy rẫy nhã hứng của công chúa nữa”.

Liễu Mi Vũ đi dọc theo con đường nhỏ bên hồ, không ngờ Thẩm Nguyệt cũng đi theo đường này.

Thẩm Nguyệt bỗng nhiên nói: “Thấy ta hoàn hảo quay về, chắc ngươi thất vọng lắm”.

“Mi Vũ không hiểu công chúa đang nói gì”.

Thẩm Nguyệt đi bộ nhàn nhã bên người nàng, ngẩng đầu nhìn mặt hồ bình tĩnh, ánh mắt cũng thản nhiên đung đưa theo, nói: “Không hiểu cũng không sao, lần này ta đúng là cửu tử nhất sinh, nếu ta mà biết ai muốn mua mạng ta, còn muốn phanh ngực mổ bụng ta thì ta cũng không ngại để cho kẻ đó nếm thử mùi vị này”.

Liễu Mi Vũ cúi thấp đầu, ngón tay bóp chặt lòng bàn tay, vừa sợ vừa hận.

Thẩm Nguyệt đột nhiên cao giọng nói: “Ôi, Mi Vũ, góc váy ngươi có cái gì kia? Hình như là rắn”.

Liễu Mi Vũ lập tức kêu lên, giậm chân vuốt mép váy.

Kết quả Hương Lăng không cản kịp, Liễu Mi Vũ trượt chân, ngã vào hồ cái tõm.

Liễu Mi Vũ sặc nước, giãy giụa trong hồ, Hương Lăng vội la lên cứu mạng, gọi những người khác.

Thẩm Nguyệt thản nhiên đứng bên bờ, mỉm cười nhìn nàng ta: “Xem dáng vẻ sợ hãi của ngươi kìa, ta chỉ hoa mắt nhìn lầm thôi mà”.

Nói xong, nàng dẫn Ngọc Nghiên nghênh ngang rời đi.

Gương mặt ngập nước của Liễu Mi Vũ không che nổi hận thù, đạp nước gào lên: “Thẩm Nguyệt!”

Nàng ta cứ tưởng Thẩm Nguyệt chắc chắn phải chết, nhưng không ngờ tiện nhân này lại quay về!

Mấy ngày nay, Tần Như Lương đi kiếm tìm khắp nơi, không thèm để ý nàng ta.

Tần Như Lương chưa từng lo lắng cho Thẩm Nguyệt như vậy! Chàng ấy chẳng phải luôn chán ghét Thẩm Nguyệt, không thèm hỏi thăm nàng ta bao giờ hay sao, thế mà bây giờ lại bôn ba khắp nơi vì nàng ta!

Mà lúc này, nàng ta lại đường hoàng muốn bản thân chết đuối trong hồ!

Trong lúc mọi người đang vội vàng cứu Liễu Mi Vũ ra khỏi hồ thì Thẩm Nguyệt vẫn đi dạo trong hoa viên như cũ.

Sau khi Tần Như Lương quay về và biết chuyện thì đến tìm Thẩm Nguyệt hỏi tội: “Cô vừa về đã muốn làm loạn rồi đúng không?”

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Ta có đẩy nàng ta không? Là nàng ta tự trượt chân ngã xuống! Ta đã tốt bụng nhắc nhở, muốn trách thì cũng đừng có trách ta, hay trách hai cái chân của Mi Vũ không biết đi đường, làm nàng ta trẹo chân té ngã chứ. Ngươi nên xử lý hai cái chân của Mi Vũ, để xem lần sau có còn như thế hay không chứ!”

Tần Như Lương: “Cô đừng có cưỡng từ đoạt lý!”

Thẩm Nguyệt chống nạnh đứng trong Trì Xuân Uyển bày ra thế trận cãi nhau với Tần Như Lương, dùng hành động thực tế chứng minh cái gì gọi là cưỡng từ đoạt lý!

Không ngờ đến hôm sau, trong cung truyền thánh chỉ đến, muốn tuyên Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt vào cung yết kiến. Tần Như Lương ở tiền viện tiếp chỉ.

Lúc đó Thẩm Nguyệt còn đang ăn điểm tâm, liền mắc luôn ngụm cháo ở cổ họng.

Gọi nàng vào cung yết kiến? Lại còn bảo nàng đi cùng Tần Như Lương?

Thẩm Nguyệt chưa kịp ăn sáng xong thì Tần Như Lương đã lạnh lùng xuất hiện ở Trì Xuân Uyển trong bộ áo trắng. Thấy Thẩm Nguyệt không trang điểm chút gì, bèn phiền chán nói: “Ta đã phải người đến báo tin cho cô là hôm nay phải vào cung rồi mà, sao cô còn lề mề thế?”

“Ta không muốn vào cung, thân thể ta khó chịu”, Thẩm Nguyệt từ chối.

Nàng còn chưa có chuẩn bị gì trong chuyện này. Hoàng đế muốn gọi nàng đến chắc chắn là còn nghi ngờ về nàng.

Tần Như Lương lạnh lẽo nói: “Thánh chỉ đã hạ, ai cho phép cô làm trái? Hôm qua thái y cũng đã tới, nói cơ thể cô rất khỏe mạnh, cô định kháng chỉ à?”

Thẩm Nguyệt bực bội, nào còn tâm trạng ăn điểm tâm.

Tần Như Lương lại cười khẩy: “Thẩm Nguyệt, cô sợ à?”

Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Sợ cái đếch, ta chỉ không muốn đi cùng ngươi thôi, nhìn cái mặt ngươi là ta đã mất hết khẩu vị rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom