Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: Đâu đến phiên nàng ta há mồm ra đớp
Nắng xuân chiếu vào người, ấm áp vô cùng.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt hồi lâu, hỏi: “Ai là người nói ta quá bổ thì sẽ không tiêu?”
Triệu thị ở bên cạnh im lặng một chút rồi đáp: “Người của nhà kho nói là tướng quân nói”.
Thẩm Nguyệt khẽ cười, hỏi: “Tướng quân có đang ở trong phủ không?”
“Có ạ”.
“Vậy ngươi truyền chuyện vừa đi đến nhà kho cho hắn ta nghe được. Ta nghĩ hắn ta chẳng mấy chốc sẽ gọi đại phu tới thăm ta thôi”.
Quả thật, nàng vừa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng chân.
Đồ Liên Thanh Châu mang đến vô cùng quý giá, trong phủ tướng quân cũng hiếm thấy, xem chừng Liên Thanh Châu đã tốn không ít công sức.
Nhưng hai ngày trước Liễu Mi Vũ đòi uống huyết tổ yến, đây lại là thánh phẩm trong cung.
Triệu thị nhận ra tổ yến Liễu Mi Vũ là cực phẩm bởi vì khi lão phu nhân còn sống thì trong cung đã ban thưởng một lần, bà ta cũng được chứng kiến.
Nghe Triệu thị nói Liễu Mi Vũ sau khi dùng thuốc bổ thì khí sắc trở nên hồng hào, mặt mày rạng rỡ. Khó trách mà Tần Như Lương muốn để lại đồ tốt cho nàng ta hết.
Vật Liên Thanh Châu đưa cho nàng rơi vào tay người khác, người khác còn dám lấy một lý do đường hoàng để mặc kệ nàng, đúng là vô tâm không kể xiết.
Hiện tại, người đến chính là Hương Phiến ở bên cạnh Liễu Mi Vũ.
Dường như Hương Phiến có vẻ khá sợ Thẩm Nguyệt, không dám đến quá gần, bài bản nói: “Tướng quân nghe nói công chúa muốn đến nhà kho lấy thuốc bổ, lại nghe thái y trong cung nói thân thể công chúa quá yếu, không nên ăn nhiều đồ bổ, ngược lại sẽ phản tác dụng”.
“Tướng quân không cho công chúa lấy đồ bổ cũng là vì tốt cho công chúa, hiện tại đặc biệt gọi đại phu tới chẩn bệnh cho công chúa một phen. Nếu thể chất công chúa chuyển biến tốt đẹp thì cần bồi bổ, nhưng nếu không thì phải chờ công chúa dưỡng thân thể cho tốt hơn thì mới bồi bổ được”.
Nói xong, Hương Phiến liền gọi đại phu tiến lên bắt mạch cho Thẩm Nguyệt như thường.
Thẩm Nguyệt mặt không đổi sắc, phối hợp chìa tay ra.
Đại phu trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói: “Thân thể phu nhân vẫn quá yếu, khí huyết không tốt, thời gian này không hợp dùng đồ bổ, tránh cho việc quá bổ không tiêu, nên chờ thai nhi ổn định rồi hãy dùng tiếp”.
Thẩm Nguyệt cười nhạo hai tiếng, thân thể của nàng thế nào nàng biết rõ.
Chờ thai nhi ổn định thì đồ Liên Thanh Châu đưa tới chắc đã vào bụng Liễu Mi Vũ hết rồi.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Đại phu nói láo tốn công quá đi, có mệt lắm không? Triệu ma ma thưởng cho đại phu hớp trà nào”.
Đại phu lúng túng nói: “Không, không cần đâu ạ”.
Hương Phiến nói với vẻ cười nhạo: “Xem ra công chúa không có phúc hưởng đồ bổ rồi, để cho phu nhân nhà ta dùng hết vậy. Sau này công chúa cũng đừng đến nhà kho nữa. Người bên kho nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng công chúa nên cũng sẽ không cho đồ đâu”.
Thẩm Nguyệt híp mắt, chẳng nói gì.
Hương Phiến lại mỉa mai: “Tướng quân và phu nhân đang chờ ta quay về đáp lời đây, công chúa tiếp tục phơi nắng đi”.
Nói xong, nàng ta nghênh ngang dẫn đại phu rời đi.
Mặc dù Triệu thị lớn tuổi hơn Hương Phiến nhiều nhưng cũng tức giận vô cùng.
Ai cũng làm việc vì chủ nhân của mình, Triệu thị trước đó tuy không phải người của Thẩm Nguyệt nhưng rất suy nghĩ cho đứa bé trong bụng nàng.
Tướng quân không muốn đứa bé, bà ta sẽ làm mọi cách để giữ đứa bé trong bụng Thẩm Nguyệt.
Hương Phiến đưa đại phu rời đi, Thẩm Nguyệt tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh sáng mặt trời. Ánh sáng ấm áp phủ lên người nàng, tạo ra một lớp ánh kim.
Gió nhẹ khẽ thổi qua mấy sợi tóc của nàng, giống như nhuộm vàng sợi tóc. Nếu không phải gương mặt trắng tinh của nàng dính vết sẹo dữ tợn thì trông cũng rất mê người.
Triệu thị cho rằng, nếu công chúa không bị hủy dung thì tâm tính này của nàng nên được tướng quân sủng ái mới phải.
Chỉ trách lúc trước công chúa có chút ngốc nghếch, quá chấp nhất với tướng quân.
Haiz, chuyện cũ bỏ qua vậy.
Thẩm Nguyệt thấy Triệu thị thở dài, khẽ nở nụ cười, nói: “Nếu đã là đồ của ta, ta có cho chó ăn thì cũng đâu đến phiên nàng ta há mồm ra đớp chứ?”
Muốn chơi nàng ta thì thiếu gì cách?
Liễu Mi Vũ ăn như thế nào, Thẩm Nguyệt sẽ để nàng ta khóc chảy đến cả máu để nôn ra.
Phủ tướng quân to lớn, Thẩm Nguyệt gần như cả ngày không gặp Tần Như Lương.
Lúc Tần Như Lương ở nhà thì đa số thời gian là dính với Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt không đi quấy rầy cuộc sống nam nữ của họ, Tần Như Lương cũng mặc cho nàng tự do hành tẩu trong phủ.
Thẩm Nguyệt vẫn phải đi ra ngoài viện hít thở không khí.
Tiết trời dần ấm lên, hậu hoa viên dạt dào ý xuân, cảnh xuân tươi đẹp.
Xuân sắc trong vườn lan tỏa khắp nơi.
Hôm ấy, Thẩm Nguyệt đi dạo trong hậu hoa viên.
Nàng mặc áo dài màu be có thêu nhánh dây leo ở góc, cổ áo cao cùng hai hàng cúc lộng lẫy đi khắp đường viền cổ áo, tôn lên dáng người cao và mảnh mai của nàng.
Thân thể Thẩm Nguyệt có chút gầy gò, vẫn chưa lộ bụng.
Đây rõ là áo cũ, nhưng mặc trên người nàng lại hiện ra khí chất cổ điển và uyển chuyển, xinh đẹp tự nhiên.
Nếu nàng không bị hủy dung.
Vết thương trên mặt đã khỏi, lớp da non màu hồng phấn nhìn vô cùng chói mắt.
Trong lúc mang thai, Thẩm Nguyệt tự nhiên không thể tô son điểm phấn, mà nàng cũng không thích những thứ ấy.
Trong lúc đi lại ở phủ tướng quân, nếu lúc nào cũng có thể dùng gương mặt này để dọa Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ thì cũng là một chuyện lí thú.
Bây giờ cả hai cố gắng không gặp mặt nàng, đến thời gian dùng bữa cũng dịch đi một chút.
Trước khi ra cửa, nàng tiện tay mở hộp nữ trang ra, bên trong không phải trang sức tuyệt đẹp mà là phấn phụ tử mới mài trước đó không lâu.
Chương 17: Vật cực tất phản
Triệu thị thấy nàng lười biếng dựa vào bàn trang điểm, tiện tay lấy ngón út móc một ít bột phấn ra.
Nghe nói Liễu Mi Vũ thường đánh đàn thưởng xuân trong đình bên hồ.
Lúc Thẩm Nguyệt đi đến thì vẫn sớm lắm, Liễu Mi Vũ chưa tới.
Nàng phất tay áo ngồi xuống, bên hồ này là một rừng hoa hạnh nhỏ, hoa hạnh đang nở vô cùng xanh tươi, xinh đẹp vô ngần.
Hoa hạnh rơi xuống chất chồng thành đống như là tuyết rơi.
Cảnh trí nơi này đúng là tốt, ngồi trong đình ngắm gió xuân, xem hoa hạnh bay tán loạn như mưa cũng rất thích ý.
Thẩm Nguyệt ngồi chưa được bao lâu thì đã thấy một bóng dáng yêu kiều xuất hiện bên đường mòn.
Còn ai ngoài Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ khi ấy dẫn Hương Phiến đi về phía bên này, thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trong đình thì bước chân hơi khựng lại, nhưng vẫn dũng cảm đi tiếp.
Lý trí nói cho Liễu Mi Vũ biết nàng ta không nên va chạm chính diện với Thẩm Nguyệt.
Nhưng nơi này là địa điểm yêu thích của Liễu Mi Vũ, bây giờ bị Thẩm Nguyệt chiếm đoạt, nàng ta mà rút lui thì sau này sẽ phải nhường nhịn Thẩm Nguyệt khắp nơi sao?
Cũng may Tần Như Lương lúc nào cũng quan tâm Liễu Mi Vũ, nếu Liễu Mi Vũ gặp chuyện gì ở đây thì Thẩm Nguyệt cũng sẽ không được yên bình.
Nghĩ đến đây, Liễu Mi Vũ mới yên tâm hơn mấy phần.
Liễu Mi Vũ chậm rãi đi vào đình nghỉ mát, nói: “Công chúa cũng đến thưởng hoa hạnh sao?”
Thẩm Nguyệt híp mắt đánh giá Liễu Mi Vũ một lượt, khẽ gõ nhẹ tay lên bàn, hỏi: “Ta không được đến sao?”
Liễu Mi Vũ mới chỉ cười, chưa nói gì thì Hương Phiến ở bên cạnh đã xen vào: “Đây là nơi phu nhân hay tới, phu nhân thích hoa hạnh, mà rừng hoa hạnh này cũng là do tướng quân trồng cho phu nhân. Nếu công chúa muốn ngắm hoa hạnh thì có thể đến nơi khác, phu nhân thích yên tĩnh nên muốn ngồi một mình ở đây”.
Liễu Mi Vũ ấm giọng trách mắng: “Không được vô lễ với công chúa”.
Nói xong, nàng ta ngồi ngay trước mặt Thẩm Nguyệt: “Công chúa mà thích thì đương nhiên có thể tới rồi”.
Hương Phiến đặt đàn lên cho Liễu Mi Vũ, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn đẹp khiến người ta say mê.
Một khúc kết thúc, Liễu Mi Vũ khẽ than một hơi, trán lấm tấm mồ hôi, nói: “Công chúa chê cười”.
“Ngươi đàn hay mà, chẳng trách mà Tần Như Lương thích ngươi”.
Lúc này, có nha hoàn từ nơi khác đi tới, bưng thứ gì đó trong tay.
Hương Phiến thấy vậy thì cười: “Phu nhân, chắc là bếp đã chưng xong tổ yến rồi, để nô tỳ đi lấy ạ”.
Một bát tổ yến cùng chút điểm tâm tinh xảo được đưa lên, mùi thơm nức mũi.
Liễu Mi Vũ khuấy thìa, thấy Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta không chớp mắt thì cười nói: “Công chúa thấy có cái gì không đúng sao?”
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn tổ yến, cười như không cười nói: “Đây là đồ mà Liên Thanh Châu đưa tới à?”
Sắc mặt Liễu Mi Vũ hơi khựng lại.
Hương Phiến bèn nói: “Đại phu nói thân thể công chúa không nên ăn đồ bổ, để không cũng phí. Lần trước công chúa rót cho phu nhân mấy ngụm canh, khiến thân thể phu nhân suy nhược. Tướng quân thương phu nhân yếu đuối, đưa đồ bổ cho phu nhân dùng cũng là chuyện bình thường”.
Liễu Mi Vũ êm ái nói: “Những thứ này vốn là để cho công chúa, nhưng tướng quân cứ ép ta phải ăn, muốn dưỡng thân thể cho ta được như xưa”.
Thẩm Nguyệt nhếch môi, nói: “Ta thấy khí sắc của ngươi đúng là không tệ, coi như bồi bổ đúng chỗ”.
Liễu Mi Vũ hưởng thụ mấy miếng, nói: “Công chúa không giận ta chứ?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta giận ngươi làm gì, nóng giận hại thân. Ngươi cứ dùng đi, cẩn thận bổ quá lại thành vật cực tất phản đấy nhé”.
Thẩm Nguyệt phất tay áo đứng lên, chậm rãi đi qua người Liễu Mi Vũ, sau đó vừa thưởng thức hoa hạnh vừa quay về Trì Xuân Uyển, tâm trạng không tệ chút nào.
Tần Như Lương là tướng quân, sáng phải ra ngoài giải quyết việc công. Ba ngày liên tiếp như thế, Thẩm Nguyệt sẽ tính giờ, chọn chỗ mà Liễu Mi Vũ có thể sẽ gặp nàng.
Liễu Mi Vũ ăn hết những đồ bổ quý hiếm mà vốn Thẩm Nguyệt được dùng ngay trước mặt Thẩm Nguyệt, nàng ta không tin Thẩm Nguyệt sẽ không giận.
Lần nào Liễu Mi Vũ cũng ăn rất ngon.
Thẩm Nguyệt thấy chắc cũng đã đến lúc.
Kết quả, nghe nói viện Liễu Mi Vũ có động tĩnh không nhỏ.
Mới trưa nay còn tốt, chiều vừa ăn trà chi thảo xong, chưa được bao lâu Liễu Mi Vũ đã chảy máu mũi, hơn nữa mãi không ngừng chảy.
Tần Như Lương vừa về nhà đã bị kinh động, gọi người đi mời đại phu, rồi vội vàng đi vào viện của Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt khi ấy đang ngồi ở cửa sổ, trong tay nâng một ly trà, trên đùi là một cuốn sách.
Có thể thấy Thẩm Nguyệt rất thích ứng với cuộc sống cổ đại ở nơi đây. Hồi xưa nàng làm minh tinh, ngày nào cũng bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi an nhàn.
Nàng đang thích ý đọc sách, nghe Triệu thị kể lại, lông mày cũng không buồn nhíu.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng.
Triệu thị biết đương nhiên đây là sản phẩm của phấn phụ tử.
Phụ tử có tính nóng, lại có công hiệu lưu thông máu. Thẩm Nguyệt mấy ngày liền đều bỏ vào thuốc bổ của Liễu Mi Vũ, máu của Liễu Mi Vũ bây giờ ngừng lại được mới tài đấy!
Phụ tử đi vào bụng Liễu Mi Vũ thì cũng đã bị tiêu hóa hết, thái y có chẩn bệnh thì cùng lắm là đoán Liễu Mi Vũ bổ quá không tốt, cả người bốc hỏa thôi.
Chứ cũng chẳng đoán được gì thêm.
Triệu thị vẫn lo lắng: “Mấy ngày nay công chúa đều tiếp xúc với nhị phu nhân, nếu nhị phu nhân nói chuyện này liên quan đến công chúa thì công chúa định ứng đối thế nào ạ?”
Thẩm Nguyệt không ngẩng đầu, bình thản nói: “Đầu tiên đại tướng quân phải chịu đặt chân vào tiểu viện này của ta đã”.
Nàng tiện tay lật sang trang sau, lại nói: “Phiền Triệu ma ma tìm quản gia, bảo quản gia phái người đi mời Liên Thanh Châu lại đây”.
Lần trước khi Liên Thanh Châu rời đi thì đã để lại địa chỉ. Nếu Thẩm Nguyệt cần thì có thể phái người đến tìm hắn.
Chương 18: Cung nữ thân cận
“Vâng”, Triệu thị đồng ý, vội vàng đi ra sân trước.
Khi Liên Thanh Châu đến, hắn không đến một mình mà còn mang theo một tiểu nha đầu xinh đẹp.
Vừa bước vào tiểu viện thì tiểu nha đầu đã từ phía sau Liên Thanh Châu nhảy vọt ra khiến cho Thẩm Nguyệt giật mình.
Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Nguyệt thì đã nước mắt lưng tròng, vội vàng hành lễ rồi lại nắm lấy tay của Thẩm Nguyệt nói: "Công chúa đã phải chịu khổ rồi, không ngờ những điều công tử nói đều đúng, bọn họ lại dám biến công chúa thành bộ dạng như thế này!"
Thẩm Nguyệt nhức đầu nói: "Tiểu nha đầu khóc nhè này ở đâu ra vậy?"
Liên Thanh Châu đi tới, niềm nở nói: "Đây chính là nô tỳ hầu hạ công chúa trước đây tên Ngọc Nghiên, sau khi công chúa gả vào phủ tướng quân thì mọi người xung quanh công chúa đều bị Tần tướng quân cách chức, ta quyết định giữ lại Ngọc Nghiên vì nghĩ rằng nàng ta sẽ có ích cho công chúa, hôm nay ta mang nàng ta đến đây để lo cho cuộc sống hàng ngày của công chúa. Lẽ ra ta đã dẫn nàng ta đến từ trước nhưng lại quên mất".
Ngọc Nghiên này dường như thật sự quan tâm đến Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nói: "Rõ ràng nàng ta ở bên cạnh ngươi thì cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều, dẫn tới đây làm gì chứ?"
Liên Thanh Châu nói: "Bên cạnh công chúa cần phải có được một người mà công chúa có thể tin tưởng".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Không phải còn có Triệu mụ sao?"
Lúc này, Triệu thị đang đi sắc thuốc cho Thẩm Nguyệt.
Liên Thanh Châu tiến lên một bước nói: "Cho dù Triệu mụ có đáng tin cỡ nào thì cũng là người trong phủ tướng quân, khi quyền lợi của công chúa và tướng quân xung đột, công chúa cho rằng Triệu mụ sẽ về phe công chúa hay về phe tướng quân?"
Thẩm Nguyệt gật đầu cười nói với hắn: "Liên Thanh Châu, ngươi đúng là tinh ranh như hồ ly, về sau ta sẽ gọi ngươi là Liên hồ ly".
Liên Thanh Châu nhã nhặn cười, hai tay luồn vào ống tay áo lễ độ nói: "Công chúa đã quá khen rồi. Không biết hôm nay công chúa gọi tại hạ đến đây để dặn dò điều gì?"
Thẩm Nguyệt mỉm cười, nhướng mày nói: "Không có chuyện gì, ta chỉ muốn mời ngươi đến uống trà tán gẫu mà thôi".
Lúc này không đợi Thẩm Nguyệt hạ lệnh thì Ngọc Nghiên đã chuẩn bị pha trà.
Vừa nhìn là đã biết nàng ta là một chuyên gia vô cùng quen thuộc với chuyện này.
Chỉ trong chốc lát thì một ấm trà ngon đã được đặt trước mặt hai người. Thẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà, rất có lý do để tin tưởng Ngọc Nghiên chính là nô tỳ thân cận trước đây của mình.
Nàng ta hiểu rất rõ sở thích và khẩu vị của Thẩm Nguyệt.
Uống hết nửa tách trà, Liên Thanh Châu lấy ra một cái bình sứ từ trong tay áo đưa cho nàng rồi nói: "Thuốc mỡ trong này sẽ giúp làm mờ vết sẹo trên mặt công chúa".
Thẩm Nguyệt cảm động, nheo mắt nói: "Ta nghĩ ngươi chỉ là một thương nhân, không ngờ ngươi lại đa tài đến như vậy, chuyện gì cũng biết".
Ngọc Nghiên nhận lấy nó thay cho Thẩm Nguyệt.
Liên Thanh Châu cười nói: "Đa tạ công chúa khen ngợi".
Sau đó Liên Thanh Châu phất tay áo, đứng dậy rời đi.
Ngọc Nghiên ở lại.
Thấy Thẩm Nguyệt đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Ngọc Nghiên liền đến bên cạnh nàng rồi xoa bóp thái dương cho nàng.
Tay nghề xoa bóp của Ngọc Nghiên vô cùng tốt, khiến cho Thẩm Nguyệt nảy sinh một cảm giác quen thuộc khó lý giải.
"Ngươi đã sống trong phủ của hắn một thời gian, ngươi nói xem Liên hồ ly kia là loại người như thế nào?", Thẩm Nguyệt đột nhiên hỏi.
Ngọc Nghiên suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận sâu sắc: "Công tử ấy là một người rất tốt".
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng.
Nàng chậm rãi nói: "Ngươi không phải là gián điệp mà hắn phái đến theo dõi ta đó chứ?"
Ngọc Nghiên im lặng một lúc lâu khiến cho Thẩm Nguyệt không khỏi liếc nhìn nàng ta một cái.
Không ngờ Ngọc Nghiên lại đang rơm rớm nước mắt nhìn nàng chằm chằm.
Khuôn mặt của Thẩm Nguyệt đông cứng lại, không ngờ tiểu nha đầu này lại đột nhiên khóc rấm rứt.
Ngọc Nghiên nói: "Nô tỳ là một nha hoàn đứng đắn, ngoài công chúa ra nô tỳ sẽ không nhận bất cứ ai làm chủ. Liên công tử chỉ tạm thời thu nhận nô tỳ, nếu không thì nô tỳ đã bị đuổi về cung hoặc là lưu lạc đầu đường xó chợ, sao có thể dễ dàng quay lại bên cạnh công chúa được? Không ngờ công chúa lại hoàn toàn quên nô tỳ rồi..."
Thẩm Nguyệt nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, ngươi đừng khóc mà".
Khi Triệu thị bưng chén thuốc bước vào thì khuôn mặt của Ngọc Nghiên vẫn còn đẫm nước mắt.
Ngọc Nghiên khẽ lau nước mắt, thân thiện đi tới chào hỏi Triệu thị rồi làm quen với nhau. Kể từ bây giờ hai người sẽ cùng chung sống trong Trì Xuân Uyển này.
Ngọc Nghiên vốn là cung nữ thân cận của Thẩm Nguyệt, bây giờ nàng ta có tới phủ tướng quân hầu hạ thì cũng không ai có thể nói gì.
Sau đó, Triệu thị đã đưa Ngọc Nghiên đi làm quen với phủ tướng quân.
Vào lúc chạng vạng, ánh đèn trong tiểu viện mờ mờ.
Bên phía Liễu Mi Vũ cũng đã yên tĩnh trở lại.
Không lâu sau khi Liên Thanh Châu rời đi, Thẩm Nguyệt cảm thấy rất buồn ngủ và mệt mỏi. Khi thời tiết ấm áp, Thẩm Nguyệt thích ngủ trưa dưới tán cây trong sân.
Bất giác nàng đã ngủ thiếp đi.
Khi Tần Như Lương bước vào tiểu viện của nàng, hắn ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy một nữ nhân mặc áo cổ cao đang lặng lẽ nằm trên ghế trong sân.
Ánh hoàng hôn mờ ảo phủ lên người nàng một ánh sáng dịu dàng.
Bên ngoài tay áo của nàng có một lớp vải sa mềm mại rũ xuống, phiêu đãng trong gió chiều.
Nữ nhân tĩnh lặng đẹp như tranh vẽ. Ngoài vết sẹo trên mặt thì những vùng da còn lại đều mịn màng và căng bóng.
Đây là nữ nhân mà Tần Như Lương chán ghét nhất. Lần đầu tiên hắn ta mới nhìn Thẩm Nguyệt kỹ hơn.
Khi nhìn thấy một khung cảnh tĩnh lặng bình yên hắn ta cũng không khỏi dừng chân lại một chút.
Hắn ta đã ở bên cạnh Liễu Mi Vũ kể từ khi trở lại, không hề nghỉ ngơi một giây phút nào.
Nghĩ đến tội mà Liễu Mi Vũ phải chịu, Tần Như Lương liền mang theo cơn giận ngập trời đến tìm Thẩm Nguyệt hỏi tội.
Kết quả là khi Tần Như Lương đứng bên cạnh Thẩm Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống nàng, còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Nguyệt đã cảm thấy có người bên cạnh mình cho nên liền giật giật lông mày.
Nhưng lúc này nàng đang rất lười, không muốn nhúc nhích chút nào.
Tưởng Ngọc Nghiên đã trở lại, nàng cũng không thèm mở mắt, chỉ nhẹ nhàng nói bằng giọng ngái ngủ: "Đã làm quen với Triệu mụ xong rồi sao?"
Không đợi Ngọc Nghiên trả lời, Thẩm Nguyệt lại nói: "Cuộc sống hàng ngày của ta rất đơn giản, cơm ngày ba bữa cùng thuốc dưỡng thai, người khác không gây hấn với chúng ta thì chúng ta cũng không cần phải..."
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp nói xong thì đã đột nhiên cảm giác có điều gì đó không ổn, nàng vừa mở mắt ra thì đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Như Lương đang nhìn mình.
Tất cả những phản ứng của nàng đều hiện rõ trong ánh mắt thâm trầm của Tần Như Lương.
Ngay cả động tác nhíu mày rất nhỏ của nàng cũng bị Tần Như Lương bắt được rõ ràng.
Chương 19: Tìm cách mà bù vào
Tần Như Lương nhận ra rằng nàng đã không còn thích sự hiện diện của hắn ta như trước đây nữa.
Thậm chí bây giờ trông nàng còn có chút chán ghét.
Cơn tức giận đã dịu đi bên trong Tần Như Lương bây giờ lại đột nhiên bùng lên.
Thẩm Nguyệt ngồi dậy, nhướng mày lười biếng nói: "Ồ, đúng là hiếm thấy. Ta nghe nói Liễu Mi Vũ đang bị chảy máu mũi rất nhiều, tướng quân không bận rộn chăm sóc ả ta hay sao mà lại còn có thời gian đến đây tìm ta?"
Tần Như Lương nhìn thẳng vào nàng, sẵng giọng nói: "Chẳng lẽ cô không biết tại sao ta lại tới đây?"
Thẩm Nguyệt vén tóc bên tai, động tác bình thản, quay đầu nhìn hắn ta nói: "Nói thật thì ta không biết".
"Ta nghe nói mấy ngày nay Liễu Mi Vũ thường xuyên gặp cô".
"Cùng sống dưới một mái nhà thì sao có thể không gặp nhau mỗi ngày được?"
"Cô đã làm gì nàng?", Tần Như Lương trừng mắt hỏi.
Thẩm Nguyệt nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ ta lại có thể đánh lệch mũi ả ta hay sao?”, nàng nheo mắt rồi lại cười nói: "Nếu như ả ta bị đánh lệch mũi thật thì thảm lắm, khuôn mặt vốn xinh đẹp như thế cơ mà".
Tần Như Lương trầm giọng nói: "Chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với cô. Ta đã nói nếu như cô còn dám động vào nàng thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Lần này nàng bị chảy máu mũi, cô dám nói chuyện đó không có liên quan gì đến mình sao?"
Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Tần Như Lương, xét về chuyện lòng dạ lang sói thì ngươi đứng thứ hai sẽ không ai dám nhận đứng thứ nhất!"
Tâm trạng Tần Như Lương chùng xuống, cơn tức giận lại bùng cháy.
Nàng nhìn thẳng vào hắn ta rồi nói tiếp: "Ả ta tới đây lấy thuốc bổ của ta để bồi bổ thân thể của mình, kết quả dùng quá nhiều thuốc bổ lại đâm ra phản tác dụng, bây giờ ngươi còn chạy đến đây trách ta?"
Tần Như Lương cũng chỉ nghe Hương Phiến nói mấy ngày này Liễu Mi Vũ thường xuyên gặp Thẩm Nguyệt nhưng trên thực tế hắn ta cũng không có bằng chứng.
Bây giờ Thẩm Nguyệt lấy nhu thắng cương, ném ngược vấn đề lại cho hắn ta, chẳng khác nào đang vả mặt hắn ta một cái thật mạnh.
Sắc mặt Tần Như Lương trở nên rất khó coi, hắn ta lạnh lùng nói: "Thân thể của Mi Vũ yếu ớt còn không phải là do cô hại hay sao? Nàng dùng thuốc bổ của cô để bồi bổ thân thể mình cũng không có gì đáng nói", nói xong hắn ta liền phất tay áo xoay người rời đi: "Chuyện này tốt nhất là đừng liên quan đến cô".
Ở đây càng lâu thì hắn ta lại càng cảm thấy chán ghét.
Không ngờ lúc hắn ta xoay người rời đi thì Thẩm Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng.
Nàng lại cười nói: "Hôm nay Liên công tử đã tới đây, ngươi có biết không?"
Khi đó Tần Như Lương đang bận chăm sóc Liễu Mi Vũ, làm gì có thời gian mà để ý đến chuyện đó. Sau đó hắn ta mới nghe nói Liên Thanh Châu đã mang đến cho Thẩm Nguyệt một nha hoàn.
Tần Như Lương dừng bước.
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: "Trong lúc đang nói chuyện phiếm thì bọn ta cũng có nhắc đến chuyện thuốc bổ. Đại phu nói rằng thân thể của ta không thể nào hấp thụ được số thuốc bổ quý giá đó, cho nên hôm nay ta đã nói với hắn muốn trả lại những thứ đó, hắn cũng đã đồng ý rồi".
Tần Như Lương hít sâu một hơi, tức giận đến phát run.
Lúc hắn ta quay đầu lại thì đã thấy Thẩm Nguyệt mỉm cười nói: "Ta đã hẹn hắn ba ngày sau sẽ mang tất cả trả về phủ cho hắn".
Nói đoạn nàng lại đứng dậy, vươn vai một chút rồi lại nói: "Ngươi tính sao thì tính đi, lời ta cũng đã nói ra rồi, nếu như không thể mang trả lại cho người ta đủ vật phẩm thì có khi người ta lại nghĩ phủ tướng quân tham lam đến mức âm thầm cắt xén chút vật phẩm của người ta".
“Thẩm Nguyệt”, Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn lại hắn ta rồi mỉm cười nói: "Ta biết Liễu Mi Vũ đã dùng thuốc bổ của ta rất nhiều, nhưng không phải còn đến tận ba ngày nữa hay sao? Trong ba ngày này ngươi có thể tìm ra cách để bù lại đủ phần mà ả ta đã dùng chứ?"
Nhưng cho dù có thể bù đủ vật phẩm thì chuyện này cũng sẽ khiến cho Tần Như Lương cháy túi một lần nữa.
Tất cả thuốc bổ mà Liễu Mi Vũ đã dùng đều có giá trị rất xa xỉ.
Thẩm Nguyệt biết bản thân mình không thể dùng đống thuốc bổ đó được cho nên liền muốn trả lại.
Tần Như Lương biết nàng cố ý làm như vậy, nhưng cho dù hắn ta có biết thì cũng có thể làm gì được?
Nàng đã làm gì sai ư? Dường như nàng chẳng làm gì sai cả.
"Cô muốn phủ tướng quân tán gia bại sản hay sao?", Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Thẩm Nguyệt bình thản nói: "Nếu như ta nhớ không lầm thì trước giờ ta chẳng được lợi ích gì cả, không phải sao? Hôn lễ ba ngày ba đêm trước đó đã khiến cho Liễu Mi Vũ của ngươi nở mày nở mặt, bây giờ Liễu Mi Vũ của ngươi tham dùng thuốc bổ cho nên mới chảy máu mũi, nhưng tất cả lợi ích không phải đều dồn hết lên Liễu Mi Vũ của ngươi hay sao?"
Nàng chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, hai mắt sáng lên giống như có chứa sao trời bên trong: "Là ta đã ép ngươi nạp thiếp sao? Là ta tự tay nhét thuốc bổ vào miệng của Liễu Mi Vũ sao? Đại tướng quân của ta ơi, ngươi làm người phải có lương tâm một chút, bằng không lỡ như vừa ra đường đã bị thiên lôi đánh hoặc bị xe tông thì phải làm sao đây?"
Tần Như Lương gằn từng tiếng nói: "Thẩm Nguyệt, cô lớn gan lắm!"
Thẩm Nguyệt trợn mắt, đặt tay lên bụng mình rồi nói: "Tướng quân nói đúng, Thẩm Nguyệt ta đúng là đang có gấp đôi lá gan so với người thường!"
Lúc Triệu thị và Ngọc Nghiên quay lại thì đã nhìn thấy Tần Như Lương tức giận phất tay áo rời đi.
Mới hai ngày trước Liễu Mi Vũ vẫn còn đắc ý về chuyện mình có thể thoải mái dùng thuốc bổ trân quý của Thẩm Nguyệt.
Lần này xảy ra chuyện, sau khi biết tin thì nàng ta đã lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được, cơ thể vốn đang suy yếu nay lại thêm chứng hỏa thịnh trong người, lần này mới đúng là khó chữa trị.
Ước chừng phải mất một khoảng thời gian dài điều dưỡng thì mới có thể hồi phục lại như cũ.
Không biết Tần Như Lương đã lấy tổ huyết yến cực phẩm cùng vô số linh chi trân bảo ở đâu ra để bù vào phần mà Liễu Mi Vũ đã dùng, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn ta phải nghiến răng nghiến lợi chi tiền thì Thẩm Nguyệt liền cảm thấy sướng không tả nổi.
Thật ra Thẩm Nguyệt chưa bao giờ nói sẽ trả lại tất cả vật phẩm về cho Liên Thanh Châu.
Khi Tần Như Lương mang vật phẩm đi trả lại thì mới biết Liên Thanh Châu không hề hay biết chuyện này.
Thẩm Nguyệt chết tiệt rõ ràng đã gài bẫy hắn ta một lần nữa.
Vừa tốn tiền mua vật phẩm bù vào, vừa tức giận đến mức muốn hộc máu.
Tần Như Lương cũng chẳng có mặt mũi nào mà mang số vật phẩm này về phủ, cuối cùng chỉ đành đặt đồ xuống rồi nghiêm mặt rời đi.
Đi được mấy bước, bóng dáng cao lớn của hắn ta dừng một chút, sau đó hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Liên Thanh Châu đang đứng dựa vào khung cửa rồi lạnh lùng nói: "Liên Thanh Châu, ngươi tốt hơn hết nên nhớ kỹ thân phận của mình. Văn võ toàn triều còn không có ai dám đứng về phía của nàng, một dân thường như ngươi thì tính là thứ gì? Ngươi cho rằng thế đạo bây giờ còn giống như ngày xưa hay sao?"
Chương 20: Mất hết khí thế
Liên Thanh Châu rũ mắt xuống, nhếch miệng cười, lạnh lùng nói: "Bởi vì Tần tướng quân đã từng bảo vệ công chúa trong trận cung biến máu chảy thành sông ngày xưa cho nên công chúa liền ngây ngốc tưởng rằng sau này tướng quân có thể bảo vệ nàng cả đời, quả thật rất ngốc. Cũng may công chúa hiện giờ đã nhận ra rõ sự thật".
Tần Như Lương xoay người rời đi, nói mà không hề quay đầu nhìn lại: "Đó là bởi vì nàng ta còn ngây thơ nên không biết rằng sẽ không có ai muốn sống cùng với một người ngu ngốc như mình. Nếu như ngươi không muốn rước họa vào thân thì hãy quay về chỗ của ngươi đi, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện ở kinh thành nữa".
Phía sau lưng hắn, Liên Thanh Châu nhàn nhạt nói: "Có lẽ ta sẽ khiến cho tướng quân phải thất vọng rồi. Lần này ta đến kinh thành để làm ăn buôn bán, chưa kiếm được nhiều tiền thì sẽ không đành lòng rời khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt này".
Sau khi Tần Như Lương đích thân đến Liên phủ, Liễu Mi Vũ thật sự không thể nuốt trôi cục tức này cho nên nàng ta ngay lập tức mang theo Hương Phiến đến tiểu viện của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt không thường dậy sớm, vẫn đang ngủ trong phòng.
Liễu Mi Vũ và Hương Phiến tất nhiên đã bị Ngọc Nghiên và Triệu thị ngăn lại ở bên ngoài.
Đương nhiên Ngọc Nghiên biết Liễu Mi Vũ là ái thiếp của tướng quân, nếu không thì tướng quân cũng sẽ không vì nàng ta mà đối xử tồi tệ với công chúa. Hơn nữa dung nhan của công chúa đã bị chính tay hai người này hủy hoại, cho nên đừng hi vọng Ngọc Nghiên sẽ tỏ thái độ tốt với bọn họ.
Hương Phiến hất hàm kiêu ngạo nói: "Phu nhân có chuyện muốn hỏi công chúa, biết điều thì mau gọi công chúa ra đây".
Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn nàng ta, không chịu yếu thế nói: "Ngươi là cái thá gì mà công chúa nhà ta phải nghe lời ngươi?"
Ngọc Nghiên tuy có vóc dáng nhỏ bé nhưng ngữ khí lại rất cao ngạo.
Hương Phiến nghe vậy thì tức giận nói: "Công chúa cái gì chứ, nếu như tướng quân không tốt bụng thu nhận nàng ta thì bây giờ nàng ta chỉ là một con chó không còn nhà mà thôi!"
Ngọc Nghiên vô cùng phẫn nộ, vừa định cãi lại thì cánh cửa phòng phía sau lại bất thình lình mở ra.
Thẩm Nguyệt khoác một chiếc áo mỏng màu xanh chồi non, ngái ngủ đứng bên khung cửa.
Thẩm Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn xuống Hương Phiến rồi nói: "Ngươi nói ai là chó không nhà?"
Hương Phiến không ngờ Thẩm Nguyệt sẽ nghe thấy, trong lòng có khó chịu cũng không dám đáp lại.
Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: "Cho dù ta không còn nhà nhưng ít nhất ta vẫn là chính thất phu nhân của phủ tướng quân, Triệu mụ, những lời mà nha hoàn này nói ngươi đã nghe rõ rồi chứ?"
Triệu thị trả lời: "Nô tỳ nghe rõ".
"Vậy thì ngươi mau đưa nàng ta đến chỗ quản gia đi rồi truyền lại nguyên lời mà nàng ta nói cho quản gia nghe. Để ta xem tội bất kính với chủ nhân thì sẽ bị xử đánh bao nhiêu trượng lớn theo gia pháp của phủ tướng quân".
"Vâng".
Hương Phiến biến sắc, Triệu thị đã tiến lên muốn bắt lấy nàng ta.
Liễu Mi Vũ vội vàng nói: "Hương Phiến chỉ lỡ lời mà thôi, khi trở về ta sẽ giáo huấn nàng ta thật kỹ, công chúa không cần phải bận tâm đến chuyện này nữa".
Thẩm Nguyệt cười nói: "Ta không bận tâm đâu".
Liễu Mi Vũ quay lại rồi quát lên với Hương Phiến: "Còn không mau xin lỗi công chúa!"
Sắc mặt Hương Phiến chuyển từ trắng sang đỏ rồi tới tái, nàng ta cắn môi chật vật nói: "Là Hương Phiến đã lỡ lời, xin công chúa thứ tội!"
Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta, nhếch môi cười lạnh nói: “Thật xin lỗi, ta không nhận lời xin lỗi này đâu”, nói xong nàng còn nghiêm mặt nói thêm: “Triệu mụ, còn không mau lôi nàng ta đi!"
Hương Phiến cố chống cự nhưng trong chốc lát đã bị Triệu thị to béo tóm chặt lấy, không nhúc nhích nổi.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh cũng rất hăng hái, còn cẩn thận vào phòng lấy dây thừng trói tay Hương Phiến lại, sau đó giao một đầu dây thừng cho Triệu thị rồi nói: "Triệu mụ lôi nàng ta đến chỗ quản gia đi, lúc phạt đánh trượng Triệu mụ nhớ phải đứng canh chừng, tránh để bọn họ làm qua loa lấy lệ".
Triệu thị nhìn Ngọc Nghiên đáp: "Ta đã hiểu rồi", nói xong liền lôi Hương Phiến đang kêu la thảm thiết đi.
Ngọc Nghiên cũng vẫy tay với Triệu thị nói: "Triệu mụ đi đi, cứ yên tâm, công chúa ở đây giao cho ta".
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ trắng bệch, nàng ta muốn đuổi theo nhưng lại không dám, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.
Sau đó Thẩm Nguyệt lại thản nhiên hỏi: "Ngươi tới tìm ta làm gì?"
Liễu Mi Vũ dường như đã mất hết khí thế, giọng nói nghe có phần yếu ớt hơn bình thường: "Ta nghe nói công chúa đã bảo tướng quân đi trả lại thuốc bổ".
"Đúng vậy, thế thì sao?"
Liễu Mi Vũ lộ ra ánh mắt oán hận, tức giận nói: "Công chúa biết tướng quân cảm thấy đau lòng cho ta nên mới lấy một ít thuốc bổ để bồi dưỡng cho thân thể của ta, thế mà công chúa lại bắt tướng quân phải bù lại số lượng ban đầu. Công chúa có biết tướng quân đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc mới bù lại được hay không?"
Thẩm Nguyệt nhếch môi nói: "Ta không biết".
Liễu Mi Vũ vẫn lộ ra vẻ tức giận nói: "Công chúa dù sao cũng là phu nhân của tướng quân, tại sao còn đi giúp người ngoài? Chẳng lẽ công chúa muốn cấu kết với người ngoài đào tiền của phủ tướng quân sao?"
Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn cười liền nói: "Mi Vũ, ngươi nói hay lắm, bây giờ ngươi mới biết ta là phu nhân của tướng quân sao? Ngươi nói ta nghe thử xem ta cấu kết với người ngoài như thế nào? Những thứ thuốc bổ đó không phải là ngươi tự mình lấy dùng đó sao? Ngươi nói ta muốn đào tiền của phủ tướng quân, ta thấy ngươi mới là người đào tiền nhiều hơn ta đó. Ngươi đã hoang đàng tiêu pha mà còn đổ tội lên đầu người khác, đúng là không biết xấu hổ".
Sắc mặt Liễu Mi Vũ lại chuyển từ đỏ thành trắng bệch, nàng ta cãi lại: "Dù công chúa có hận ta đến thế nào thì cũng phải suy nghĩ cho tướng quân một chút, Công chúa làm như vậy thì mặt mũi của tướng quân biết để ở đâu?"
Thẩm Nguyệt đứng dựa vào cửa nói: "Tại sao ta phải suy nghĩ cho hắn ta? Lúc các ngươi đuổi ta ra khỏi nhà, lúc các ngươi bắt ta uống thuốc phá thai, ta nhớ các ngươi đâu có suy nghĩ cho ta chút nào đâu?"
Sau đó nàng lại đảo mắt, cười rồi nói tiếp: "Chẳng qua tất cả đều là người một nhà, những chuyện này đều là chuyện quá khứ, ta có thể không nhắc tới nữa. Cho dù Tần Như Lương đã trả lại thuốc bổ thì ta cũng có thể nói với Liên Thanh Châu một tiếng, ta và hắn dù sao cũng là bạn bè, chỉ cần ta ra mặt thì Liên Thanh Châu sẽ gửi thuốc bổ về đây ngay".
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ dịu đi một chút, nàng ta nói: "Nếu như công chúa có thể không nhắc đến những chuyện trước đây mà ra mặt thay phủ tướng quân nói một lời thì đó chính là một đại ân".
Thẩm Nguyệt nói: "Mi Vũ, chỉ vì vài món thuốc bổ mà ngay cả thể diện của phủ tướng quân ngươi cũng không cần nữa sao? Ngươi luôn miệng nói rằng phải suy nghĩ cho Tần Như Lương, ta thật sự rất muốn hỏi ngươi, ngươi làm như vậy thì mặt mũi của Tần Như Lương biết để ở chỗ nào?"
Liễu Mi Vũ lúc này mới biết Thẩm Nguyệt cố ý trêu đùa mình, nàng ta lại biến sắc, liền nói: "Ta chỉ muốn công chúa ra mặt nói vài lời, chuyện này có liên quan gì đến tướng quân chứ? Công chúa không chịu khắc phục tổn thất cho phủ tướng quân thì cũng thôi đi, cần gì phải gây sự với ta như thế?"
"Ngươi không cần đi xem thử Hương Phiến đã ra sao rồi sao? Nha đầu đó mảnh khảnh ốm yếu, hy vọng là không bị đánh chết, như vậy thì chẳng còn gì thú vị".
Nói xong, Thẩm Nguyệt liền xoay người đi vào phòng.
Thân thể Liễu Mi Vũ run lên, hai tay nắm chặt, những đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay, vừa giận vừa hận.
Cuối cùng nàng ta vẫn lo lắng cho tình hình của Hương Phiến cho nên không chần chờ nữa mà liền quay đầu loạng choạng đi ra ngoài.
Khi Liễu Mi Vũ chạy ra sân trước, Hương Phiến đã khóc rú lên, không biết đã bị đánh bao nhiêu trượng lớn.
Nhìn thấy Liễu Mi Vũ đến, Hương Phiến chảy nước mắt giàn giụa, kêu rên thảm thiết: "Phu nhân cứu nô tỳ! Cứu... cứu nô tỳ!"
Thân thể Liễu Mi Vũ run lên, nàng ta liền quát lên the thé: "Tất cả dừng lại cho ta!"
Nắng xuân chiếu vào người, ấm áp vô cùng.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt hồi lâu, hỏi: “Ai là người nói ta quá bổ thì sẽ không tiêu?”
Triệu thị ở bên cạnh im lặng một chút rồi đáp: “Người của nhà kho nói là tướng quân nói”.
Thẩm Nguyệt khẽ cười, hỏi: “Tướng quân có đang ở trong phủ không?”
“Có ạ”.
“Vậy ngươi truyền chuyện vừa đi đến nhà kho cho hắn ta nghe được. Ta nghĩ hắn ta chẳng mấy chốc sẽ gọi đại phu tới thăm ta thôi”.
Quả thật, nàng vừa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng chân.
Đồ Liên Thanh Châu mang đến vô cùng quý giá, trong phủ tướng quân cũng hiếm thấy, xem chừng Liên Thanh Châu đã tốn không ít công sức.
Nhưng hai ngày trước Liễu Mi Vũ đòi uống huyết tổ yến, đây lại là thánh phẩm trong cung.
Triệu thị nhận ra tổ yến Liễu Mi Vũ là cực phẩm bởi vì khi lão phu nhân còn sống thì trong cung đã ban thưởng một lần, bà ta cũng được chứng kiến.
Nghe Triệu thị nói Liễu Mi Vũ sau khi dùng thuốc bổ thì khí sắc trở nên hồng hào, mặt mày rạng rỡ. Khó trách mà Tần Như Lương muốn để lại đồ tốt cho nàng ta hết.
Vật Liên Thanh Châu đưa cho nàng rơi vào tay người khác, người khác còn dám lấy một lý do đường hoàng để mặc kệ nàng, đúng là vô tâm không kể xiết.
Hiện tại, người đến chính là Hương Phiến ở bên cạnh Liễu Mi Vũ.
Dường như Hương Phiến có vẻ khá sợ Thẩm Nguyệt, không dám đến quá gần, bài bản nói: “Tướng quân nghe nói công chúa muốn đến nhà kho lấy thuốc bổ, lại nghe thái y trong cung nói thân thể công chúa quá yếu, không nên ăn nhiều đồ bổ, ngược lại sẽ phản tác dụng”.
“Tướng quân không cho công chúa lấy đồ bổ cũng là vì tốt cho công chúa, hiện tại đặc biệt gọi đại phu tới chẩn bệnh cho công chúa một phen. Nếu thể chất công chúa chuyển biến tốt đẹp thì cần bồi bổ, nhưng nếu không thì phải chờ công chúa dưỡng thân thể cho tốt hơn thì mới bồi bổ được”.
Nói xong, Hương Phiến liền gọi đại phu tiến lên bắt mạch cho Thẩm Nguyệt như thường.
Thẩm Nguyệt mặt không đổi sắc, phối hợp chìa tay ra.
Đại phu trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói: “Thân thể phu nhân vẫn quá yếu, khí huyết không tốt, thời gian này không hợp dùng đồ bổ, tránh cho việc quá bổ không tiêu, nên chờ thai nhi ổn định rồi hãy dùng tiếp”.
Thẩm Nguyệt cười nhạo hai tiếng, thân thể của nàng thế nào nàng biết rõ.
Chờ thai nhi ổn định thì đồ Liên Thanh Châu đưa tới chắc đã vào bụng Liễu Mi Vũ hết rồi.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Đại phu nói láo tốn công quá đi, có mệt lắm không? Triệu ma ma thưởng cho đại phu hớp trà nào”.
Đại phu lúng túng nói: “Không, không cần đâu ạ”.
Hương Phiến nói với vẻ cười nhạo: “Xem ra công chúa không có phúc hưởng đồ bổ rồi, để cho phu nhân nhà ta dùng hết vậy. Sau này công chúa cũng đừng đến nhà kho nữa. Người bên kho nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng công chúa nên cũng sẽ không cho đồ đâu”.
Thẩm Nguyệt híp mắt, chẳng nói gì.
Hương Phiến lại mỉa mai: “Tướng quân và phu nhân đang chờ ta quay về đáp lời đây, công chúa tiếp tục phơi nắng đi”.
Nói xong, nàng ta nghênh ngang dẫn đại phu rời đi.
Mặc dù Triệu thị lớn tuổi hơn Hương Phiến nhiều nhưng cũng tức giận vô cùng.
Ai cũng làm việc vì chủ nhân của mình, Triệu thị trước đó tuy không phải người của Thẩm Nguyệt nhưng rất suy nghĩ cho đứa bé trong bụng nàng.
Tướng quân không muốn đứa bé, bà ta sẽ làm mọi cách để giữ đứa bé trong bụng Thẩm Nguyệt.
Hương Phiến đưa đại phu rời đi, Thẩm Nguyệt tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh sáng mặt trời. Ánh sáng ấm áp phủ lên người nàng, tạo ra một lớp ánh kim.
Gió nhẹ khẽ thổi qua mấy sợi tóc của nàng, giống như nhuộm vàng sợi tóc. Nếu không phải gương mặt trắng tinh của nàng dính vết sẹo dữ tợn thì trông cũng rất mê người.
Triệu thị cho rằng, nếu công chúa không bị hủy dung thì tâm tính này của nàng nên được tướng quân sủng ái mới phải.
Chỉ trách lúc trước công chúa có chút ngốc nghếch, quá chấp nhất với tướng quân.
Haiz, chuyện cũ bỏ qua vậy.
Thẩm Nguyệt thấy Triệu thị thở dài, khẽ nở nụ cười, nói: “Nếu đã là đồ của ta, ta có cho chó ăn thì cũng đâu đến phiên nàng ta há mồm ra đớp chứ?”
Muốn chơi nàng ta thì thiếu gì cách?
Liễu Mi Vũ ăn như thế nào, Thẩm Nguyệt sẽ để nàng ta khóc chảy đến cả máu để nôn ra.
Phủ tướng quân to lớn, Thẩm Nguyệt gần như cả ngày không gặp Tần Như Lương.
Lúc Tần Như Lương ở nhà thì đa số thời gian là dính với Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt không đi quấy rầy cuộc sống nam nữ của họ, Tần Như Lương cũng mặc cho nàng tự do hành tẩu trong phủ.
Thẩm Nguyệt vẫn phải đi ra ngoài viện hít thở không khí.
Tiết trời dần ấm lên, hậu hoa viên dạt dào ý xuân, cảnh xuân tươi đẹp.
Xuân sắc trong vườn lan tỏa khắp nơi.
Hôm ấy, Thẩm Nguyệt đi dạo trong hậu hoa viên.
Nàng mặc áo dài màu be có thêu nhánh dây leo ở góc, cổ áo cao cùng hai hàng cúc lộng lẫy đi khắp đường viền cổ áo, tôn lên dáng người cao và mảnh mai của nàng.
Thân thể Thẩm Nguyệt có chút gầy gò, vẫn chưa lộ bụng.
Đây rõ là áo cũ, nhưng mặc trên người nàng lại hiện ra khí chất cổ điển và uyển chuyển, xinh đẹp tự nhiên.
Nếu nàng không bị hủy dung.
Vết thương trên mặt đã khỏi, lớp da non màu hồng phấn nhìn vô cùng chói mắt.
Trong lúc mang thai, Thẩm Nguyệt tự nhiên không thể tô son điểm phấn, mà nàng cũng không thích những thứ ấy.
Trong lúc đi lại ở phủ tướng quân, nếu lúc nào cũng có thể dùng gương mặt này để dọa Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ thì cũng là một chuyện lí thú.
Bây giờ cả hai cố gắng không gặp mặt nàng, đến thời gian dùng bữa cũng dịch đi một chút.
Trước khi ra cửa, nàng tiện tay mở hộp nữ trang ra, bên trong không phải trang sức tuyệt đẹp mà là phấn phụ tử mới mài trước đó không lâu.
Chương 17: Vật cực tất phản
Triệu thị thấy nàng lười biếng dựa vào bàn trang điểm, tiện tay lấy ngón út móc một ít bột phấn ra.
Nghe nói Liễu Mi Vũ thường đánh đàn thưởng xuân trong đình bên hồ.
Lúc Thẩm Nguyệt đi đến thì vẫn sớm lắm, Liễu Mi Vũ chưa tới.
Nàng phất tay áo ngồi xuống, bên hồ này là một rừng hoa hạnh nhỏ, hoa hạnh đang nở vô cùng xanh tươi, xinh đẹp vô ngần.
Hoa hạnh rơi xuống chất chồng thành đống như là tuyết rơi.
Cảnh trí nơi này đúng là tốt, ngồi trong đình ngắm gió xuân, xem hoa hạnh bay tán loạn như mưa cũng rất thích ý.
Thẩm Nguyệt ngồi chưa được bao lâu thì đã thấy một bóng dáng yêu kiều xuất hiện bên đường mòn.
Còn ai ngoài Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ khi ấy dẫn Hương Phiến đi về phía bên này, thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trong đình thì bước chân hơi khựng lại, nhưng vẫn dũng cảm đi tiếp.
Lý trí nói cho Liễu Mi Vũ biết nàng ta không nên va chạm chính diện với Thẩm Nguyệt.
Nhưng nơi này là địa điểm yêu thích của Liễu Mi Vũ, bây giờ bị Thẩm Nguyệt chiếm đoạt, nàng ta mà rút lui thì sau này sẽ phải nhường nhịn Thẩm Nguyệt khắp nơi sao?
Cũng may Tần Như Lương lúc nào cũng quan tâm Liễu Mi Vũ, nếu Liễu Mi Vũ gặp chuyện gì ở đây thì Thẩm Nguyệt cũng sẽ không được yên bình.
Nghĩ đến đây, Liễu Mi Vũ mới yên tâm hơn mấy phần.
Liễu Mi Vũ chậm rãi đi vào đình nghỉ mát, nói: “Công chúa cũng đến thưởng hoa hạnh sao?”
Thẩm Nguyệt híp mắt đánh giá Liễu Mi Vũ một lượt, khẽ gõ nhẹ tay lên bàn, hỏi: “Ta không được đến sao?”
Liễu Mi Vũ mới chỉ cười, chưa nói gì thì Hương Phiến ở bên cạnh đã xen vào: “Đây là nơi phu nhân hay tới, phu nhân thích hoa hạnh, mà rừng hoa hạnh này cũng là do tướng quân trồng cho phu nhân. Nếu công chúa muốn ngắm hoa hạnh thì có thể đến nơi khác, phu nhân thích yên tĩnh nên muốn ngồi một mình ở đây”.
Liễu Mi Vũ ấm giọng trách mắng: “Không được vô lễ với công chúa”.
Nói xong, nàng ta ngồi ngay trước mặt Thẩm Nguyệt: “Công chúa mà thích thì đương nhiên có thể tới rồi”.
Hương Phiến đặt đàn lên cho Liễu Mi Vũ, chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn đẹp khiến người ta say mê.
Một khúc kết thúc, Liễu Mi Vũ khẽ than một hơi, trán lấm tấm mồ hôi, nói: “Công chúa chê cười”.
“Ngươi đàn hay mà, chẳng trách mà Tần Như Lương thích ngươi”.
Lúc này, có nha hoàn từ nơi khác đi tới, bưng thứ gì đó trong tay.
Hương Phiến thấy vậy thì cười: “Phu nhân, chắc là bếp đã chưng xong tổ yến rồi, để nô tỳ đi lấy ạ”.
Một bát tổ yến cùng chút điểm tâm tinh xảo được đưa lên, mùi thơm nức mũi.
Liễu Mi Vũ khuấy thìa, thấy Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta không chớp mắt thì cười nói: “Công chúa thấy có cái gì không đúng sao?”
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn tổ yến, cười như không cười nói: “Đây là đồ mà Liên Thanh Châu đưa tới à?”
Sắc mặt Liễu Mi Vũ hơi khựng lại.
Hương Phiến bèn nói: “Đại phu nói thân thể công chúa không nên ăn đồ bổ, để không cũng phí. Lần trước công chúa rót cho phu nhân mấy ngụm canh, khiến thân thể phu nhân suy nhược. Tướng quân thương phu nhân yếu đuối, đưa đồ bổ cho phu nhân dùng cũng là chuyện bình thường”.
Liễu Mi Vũ êm ái nói: “Những thứ này vốn là để cho công chúa, nhưng tướng quân cứ ép ta phải ăn, muốn dưỡng thân thể cho ta được như xưa”.
Thẩm Nguyệt nhếch môi, nói: “Ta thấy khí sắc của ngươi đúng là không tệ, coi như bồi bổ đúng chỗ”.
Liễu Mi Vũ hưởng thụ mấy miếng, nói: “Công chúa không giận ta chứ?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta giận ngươi làm gì, nóng giận hại thân. Ngươi cứ dùng đi, cẩn thận bổ quá lại thành vật cực tất phản đấy nhé”.
Thẩm Nguyệt phất tay áo đứng lên, chậm rãi đi qua người Liễu Mi Vũ, sau đó vừa thưởng thức hoa hạnh vừa quay về Trì Xuân Uyển, tâm trạng không tệ chút nào.
Tần Như Lương là tướng quân, sáng phải ra ngoài giải quyết việc công. Ba ngày liên tiếp như thế, Thẩm Nguyệt sẽ tính giờ, chọn chỗ mà Liễu Mi Vũ có thể sẽ gặp nàng.
Liễu Mi Vũ ăn hết những đồ bổ quý hiếm mà vốn Thẩm Nguyệt được dùng ngay trước mặt Thẩm Nguyệt, nàng ta không tin Thẩm Nguyệt sẽ không giận.
Lần nào Liễu Mi Vũ cũng ăn rất ngon.
Thẩm Nguyệt thấy chắc cũng đã đến lúc.
Kết quả, nghe nói viện Liễu Mi Vũ có động tĩnh không nhỏ.
Mới trưa nay còn tốt, chiều vừa ăn trà chi thảo xong, chưa được bao lâu Liễu Mi Vũ đã chảy máu mũi, hơn nữa mãi không ngừng chảy.
Tần Như Lương vừa về nhà đã bị kinh động, gọi người đi mời đại phu, rồi vội vàng đi vào viện của Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt khi ấy đang ngồi ở cửa sổ, trong tay nâng một ly trà, trên đùi là một cuốn sách.
Có thể thấy Thẩm Nguyệt rất thích ứng với cuộc sống cổ đại ở nơi đây. Hồi xưa nàng làm minh tinh, ngày nào cũng bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi an nhàn.
Nàng đang thích ý đọc sách, nghe Triệu thị kể lại, lông mày cũng không buồn nhíu.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng.
Triệu thị biết đương nhiên đây là sản phẩm của phấn phụ tử.
Phụ tử có tính nóng, lại có công hiệu lưu thông máu. Thẩm Nguyệt mấy ngày liền đều bỏ vào thuốc bổ của Liễu Mi Vũ, máu của Liễu Mi Vũ bây giờ ngừng lại được mới tài đấy!
Phụ tử đi vào bụng Liễu Mi Vũ thì cũng đã bị tiêu hóa hết, thái y có chẩn bệnh thì cùng lắm là đoán Liễu Mi Vũ bổ quá không tốt, cả người bốc hỏa thôi.
Chứ cũng chẳng đoán được gì thêm.
Triệu thị vẫn lo lắng: “Mấy ngày nay công chúa đều tiếp xúc với nhị phu nhân, nếu nhị phu nhân nói chuyện này liên quan đến công chúa thì công chúa định ứng đối thế nào ạ?”
Thẩm Nguyệt không ngẩng đầu, bình thản nói: “Đầu tiên đại tướng quân phải chịu đặt chân vào tiểu viện này của ta đã”.
Nàng tiện tay lật sang trang sau, lại nói: “Phiền Triệu ma ma tìm quản gia, bảo quản gia phái người đi mời Liên Thanh Châu lại đây”.
Lần trước khi Liên Thanh Châu rời đi thì đã để lại địa chỉ. Nếu Thẩm Nguyệt cần thì có thể phái người đến tìm hắn.
Chương 18: Cung nữ thân cận
“Vâng”, Triệu thị đồng ý, vội vàng đi ra sân trước.
Khi Liên Thanh Châu đến, hắn không đến một mình mà còn mang theo một tiểu nha đầu xinh đẹp.
Vừa bước vào tiểu viện thì tiểu nha đầu đã từ phía sau Liên Thanh Châu nhảy vọt ra khiến cho Thẩm Nguyệt giật mình.
Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Nguyệt thì đã nước mắt lưng tròng, vội vàng hành lễ rồi lại nắm lấy tay của Thẩm Nguyệt nói: "Công chúa đã phải chịu khổ rồi, không ngờ những điều công tử nói đều đúng, bọn họ lại dám biến công chúa thành bộ dạng như thế này!"
Thẩm Nguyệt nhức đầu nói: "Tiểu nha đầu khóc nhè này ở đâu ra vậy?"
Liên Thanh Châu đi tới, niềm nở nói: "Đây chính là nô tỳ hầu hạ công chúa trước đây tên Ngọc Nghiên, sau khi công chúa gả vào phủ tướng quân thì mọi người xung quanh công chúa đều bị Tần tướng quân cách chức, ta quyết định giữ lại Ngọc Nghiên vì nghĩ rằng nàng ta sẽ có ích cho công chúa, hôm nay ta mang nàng ta đến đây để lo cho cuộc sống hàng ngày của công chúa. Lẽ ra ta đã dẫn nàng ta đến từ trước nhưng lại quên mất".
Ngọc Nghiên này dường như thật sự quan tâm đến Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nói: "Rõ ràng nàng ta ở bên cạnh ngươi thì cuộc sống sẽ tốt hơn rất nhiều, dẫn tới đây làm gì chứ?"
Liên Thanh Châu nói: "Bên cạnh công chúa cần phải có được một người mà công chúa có thể tin tưởng".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Không phải còn có Triệu mụ sao?"
Lúc này, Triệu thị đang đi sắc thuốc cho Thẩm Nguyệt.
Liên Thanh Châu tiến lên một bước nói: "Cho dù Triệu mụ có đáng tin cỡ nào thì cũng là người trong phủ tướng quân, khi quyền lợi của công chúa và tướng quân xung đột, công chúa cho rằng Triệu mụ sẽ về phe công chúa hay về phe tướng quân?"
Thẩm Nguyệt gật đầu cười nói với hắn: "Liên Thanh Châu, ngươi đúng là tinh ranh như hồ ly, về sau ta sẽ gọi ngươi là Liên hồ ly".
Liên Thanh Châu nhã nhặn cười, hai tay luồn vào ống tay áo lễ độ nói: "Công chúa đã quá khen rồi. Không biết hôm nay công chúa gọi tại hạ đến đây để dặn dò điều gì?"
Thẩm Nguyệt mỉm cười, nhướng mày nói: "Không có chuyện gì, ta chỉ muốn mời ngươi đến uống trà tán gẫu mà thôi".
Lúc này không đợi Thẩm Nguyệt hạ lệnh thì Ngọc Nghiên đã chuẩn bị pha trà.
Vừa nhìn là đã biết nàng ta là một chuyên gia vô cùng quen thuộc với chuyện này.
Chỉ trong chốc lát thì một ấm trà ngon đã được đặt trước mặt hai người. Thẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà, rất có lý do để tin tưởng Ngọc Nghiên chính là nô tỳ thân cận trước đây của mình.
Nàng ta hiểu rất rõ sở thích và khẩu vị của Thẩm Nguyệt.
Uống hết nửa tách trà, Liên Thanh Châu lấy ra một cái bình sứ từ trong tay áo đưa cho nàng rồi nói: "Thuốc mỡ trong này sẽ giúp làm mờ vết sẹo trên mặt công chúa".
Thẩm Nguyệt cảm động, nheo mắt nói: "Ta nghĩ ngươi chỉ là một thương nhân, không ngờ ngươi lại đa tài đến như vậy, chuyện gì cũng biết".
Ngọc Nghiên nhận lấy nó thay cho Thẩm Nguyệt.
Liên Thanh Châu cười nói: "Đa tạ công chúa khen ngợi".
Sau đó Liên Thanh Châu phất tay áo, đứng dậy rời đi.
Ngọc Nghiên ở lại.
Thấy Thẩm Nguyệt đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Ngọc Nghiên liền đến bên cạnh nàng rồi xoa bóp thái dương cho nàng.
Tay nghề xoa bóp của Ngọc Nghiên vô cùng tốt, khiến cho Thẩm Nguyệt nảy sinh một cảm giác quen thuộc khó lý giải.
"Ngươi đã sống trong phủ của hắn một thời gian, ngươi nói xem Liên hồ ly kia là loại người như thế nào?", Thẩm Nguyệt đột nhiên hỏi.
Ngọc Nghiên suy nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận sâu sắc: "Công tử ấy là một người rất tốt".
Thẩm Nguyệt giật giật khóe miệng.
Nàng chậm rãi nói: "Ngươi không phải là gián điệp mà hắn phái đến theo dõi ta đó chứ?"
Ngọc Nghiên im lặng một lúc lâu khiến cho Thẩm Nguyệt không khỏi liếc nhìn nàng ta một cái.
Không ngờ Ngọc Nghiên lại đang rơm rớm nước mắt nhìn nàng chằm chằm.
Khuôn mặt của Thẩm Nguyệt đông cứng lại, không ngờ tiểu nha đầu này lại đột nhiên khóc rấm rứt.
Ngọc Nghiên nói: "Nô tỳ là một nha hoàn đứng đắn, ngoài công chúa ra nô tỳ sẽ không nhận bất cứ ai làm chủ. Liên công tử chỉ tạm thời thu nhận nô tỳ, nếu không thì nô tỳ đã bị đuổi về cung hoặc là lưu lạc đầu đường xó chợ, sao có thể dễ dàng quay lại bên cạnh công chúa được? Không ngờ công chúa lại hoàn toàn quên nô tỳ rồi..."
Thẩm Nguyệt nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, ngươi đừng khóc mà".
Khi Triệu thị bưng chén thuốc bước vào thì khuôn mặt của Ngọc Nghiên vẫn còn đẫm nước mắt.
Ngọc Nghiên khẽ lau nước mắt, thân thiện đi tới chào hỏi Triệu thị rồi làm quen với nhau. Kể từ bây giờ hai người sẽ cùng chung sống trong Trì Xuân Uyển này.
Ngọc Nghiên vốn là cung nữ thân cận của Thẩm Nguyệt, bây giờ nàng ta có tới phủ tướng quân hầu hạ thì cũng không ai có thể nói gì.
Sau đó, Triệu thị đã đưa Ngọc Nghiên đi làm quen với phủ tướng quân.
Vào lúc chạng vạng, ánh đèn trong tiểu viện mờ mờ.
Bên phía Liễu Mi Vũ cũng đã yên tĩnh trở lại.
Không lâu sau khi Liên Thanh Châu rời đi, Thẩm Nguyệt cảm thấy rất buồn ngủ và mệt mỏi. Khi thời tiết ấm áp, Thẩm Nguyệt thích ngủ trưa dưới tán cây trong sân.
Bất giác nàng đã ngủ thiếp đi.
Khi Tần Như Lương bước vào tiểu viện của nàng, hắn ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy một nữ nhân mặc áo cổ cao đang lặng lẽ nằm trên ghế trong sân.
Ánh hoàng hôn mờ ảo phủ lên người nàng một ánh sáng dịu dàng.
Bên ngoài tay áo của nàng có một lớp vải sa mềm mại rũ xuống, phiêu đãng trong gió chiều.
Nữ nhân tĩnh lặng đẹp như tranh vẽ. Ngoài vết sẹo trên mặt thì những vùng da còn lại đều mịn màng và căng bóng.
Đây là nữ nhân mà Tần Như Lương chán ghét nhất. Lần đầu tiên hắn ta mới nhìn Thẩm Nguyệt kỹ hơn.
Khi nhìn thấy một khung cảnh tĩnh lặng bình yên hắn ta cũng không khỏi dừng chân lại một chút.
Hắn ta đã ở bên cạnh Liễu Mi Vũ kể từ khi trở lại, không hề nghỉ ngơi một giây phút nào.
Nghĩ đến tội mà Liễu Mi Vũ phải chịu, Tần Như Lương liền mang theo cơn giận ngập trời đến tìm Thẩm Nguyệt hỏi tội.
Kết quả là khi Tần Như Lương đứng bên cạnh Thẩm Nguyệt, từ trên cao nhìn xuống nàng, còn chưa kịp lên tiếng thì Thẩm Nguyệt đã cảm thấy có người bên cạnh mình cho nên liền giật giật lông mày.
Nhưng lúc này nàng đang rất lười, không muốn nhúc nhích chút nào.
Tưởng Ngọc Nghiên đã trở lại, nàng cũng không thèm mở mắt, chỉ nhẹ nhàng nói bằng giọng ngái ngủ: "Đã làm quen với Triệu mụ xong rồi sao?"
Không đợi Ngọc Nghiên trả lời, Thẩm Nguyệt lại nói: "Cuộc sống hàng ngày của ta rất đơn giản, cơm ngày ba bữa cùng thuốc dưỡng thai, người khác không gây hấn với chúng ta thì chúng ta cũng không cần phải..."
Thẩm Nguyệt còn chưa kịp nói xong thì đã đột nhiên cảm giác có điều gì đó không ổn, nàng vừa mở mắt ra thì đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tần Như Lương đang nhìn mình.
Tất cả những phản ứng của nàng đều hiện rõ trong ánh mắt thâm trầm của Tần Như Lương.
Ngay cả động tác nhíu mày rất nhỏ của nàng cũng bị Tần Như Lương bắt được rõ ràng.
Chương 19: Tìm cách mà bù vào
Tần Như Lương nhận ra rằng nàng đã không còn thích sự hiện diện của hắn ta như trước đây nữa.
Thậm chí bây giờ trông nàng còn có chút chán ghét.
Cơn tức giận đã dịu đi bên trong Tần Như Lương bây giờ lại đột nhiên bùng lên.
Thẩm Nguyệt ngồi dậy, nhướng mày lười biếng nói: "Ồ, đúng là hiếm thấy. Ta nghe nói Liễu Mi Vũ đang bị chảy máu mũi rất nhiều, tướng quân không bận rộn chăm sóc ả ta hay sao mà lại còn có thời gian đến đây tìm ta?"
Tần Như Lương nhìn thẳng vào nàng, sẵng giọng nói: "Chẳng lẽ cô không biết tại sao ta lại tới đây?"
Thẩm Nguyệt vén tóc bên tai, động tác bình thản, quay đầu nhìn hắn ta nói: "Nói thật thì ta không biết".
"Ta nghe nói mấy ngày nay Liễu Mi Vũ thường xuyên gặp cô".
"Cùng sống dưới một mái nhà thì sao có thể không gặp nhau mỗi ngày được?"
"Cô đã làm gì nàng?", Tần Như Lương trừng mắt hỏi.
Thẩm Nguyệt nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ ta lại có thể đánh lệch mũi ả ta hay sao?”, nàng nheo mắt rồi lại cười nói: "Nếu như ả ta bị đánh lệch mũi thật thì thảm lắm, khuôn mặt vốn xinh đẹp như thế cơ mà".
Tần Như Lương trầm giọng nói: "Chuyện lần trước ta còn chưa tính sổ với cô. Ta đã nói nếu như cô còn dám động vào nàng thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Lần này nàng bị chảy máu mũi, cô dám nói chuyện đó không có liên quan gì đến mình sao?"
Thẩm Nguyệt nhếch miệng nói: "Tần Như Lương, xét về chuyện lòng dạ lang sói thì ngươi đứng thứ hai sẽ không ai dám nhận đứng thứ nhất!"
Tâm trạng Tần Như Lương chùng xuống, cơn tức giận lại bùng cháy.
Nàng nhìn thẳng vào hắn ta rồi nói tiếp: "Ả ta tới đây lấy thuốc bổ của ta để bồi bổ thân thể của mình, kết quả dùng quá nhiều thuốc bổ lại đâm ra phản tác dụng, bây giờ ngươi còn chạy đến đây trách ta?"
Tần Như Lương cũng chỉ nghe Hương Phiến nói mấy ngày này Liễu Mi Vũ thường xuyên gặp Thẩm Nguyệt nhưng trên thực tế hắn ta cũng không có bằng chứng.
Bây giờ Thẩm Nguyệt lấy nhu thắng cương, ném ngược vấn đề lại cho hắn ta, chẳng khác nào đang vả mặt hắn ta một cái thật mạnh.
Sắc mặt Tần Như Lương trở nên rất khó coi, hắn ta lạnh lùng nói: "Thân thể của Mi Vũ yếu ớt còn không phải là do cô hại hay sao? Nàng dùng thuốc bổ của cô để bồi bổ thân thể mình cũng không có gì đáng nói", nói xong hắn ta liền phất tay áo xoay người rời đi: "Chuyện này tốt nhất là đừng liên quan đến cô".
Ở đây càng lâu thì hắn ta lại càng cảm thấy chán ghét.
Không ngờ lúc hắn ta xoay người rời đi thì Thẩm Nguyệt lại đột nhiên lên tiếng.
Nàng lại cười nói: "Hôm nay Liên công tử đã tới đây, ngươi có biết không?"
Khi đó Tần Như Lương đang bận chăm sóc Liễu Mi Vũ, làm gì có thời gian mà để ý đến chuyện đó. Sau đó hắn ta mới nghe nói Liên Thanh Châu đã mang đến cho Thẩm Nguyệt một nha hoàn.
Tần Như Lương dừng bước.
Thẩm Nguyệt lạnh nhạt nói: "Trong lúc đang nói chuyện phiếm thì bọn ta cũng có nhắc đến chuyện thuốc bổ. Đại phu nói rằng thân thể của ta không thể nào hấp thụ được số thuốc bổ quý giá đó, cho nên hôm nay ta đã nói với hắn muốn trả lại những thứ đó, hắn cũng đã đồng ý rồi".
Tần Như Lương hít sâu một hơi, tức giận đến phát run.
Lúc hắn ta quay đầu lại thì đã thấy Thẩm Nguyệt mỉm cười nói: "Ta đã hẹn hắn ba ngày sau sẽ mang tất cả trả về phủ cho hắn".
Nói đoạn nàng lại đứng dậy, vươn vai một chút rồi lại nói: "Ngươi tính sao thì tính đi, lời ta cũng đã nói ra rồi, nếu như không thể mang trả lại cho người ta đủ vật phẩm thì có khi người ta lại nghĩ phủ tướng quân tham lam đến mức âm thầm cắt xén chút vật phẩm của người ta".
“Thẩm Nguyệt”, Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn lại hắn ta rồi mỉm cười nói: "Ta biết Liễu Mi Vũ đã dùng thuốc bổ của ta rất nhiều, nhưng không phải còn đến tận ba ngày nữa hay sao? Trong ba ngày này ngươi có thể tìm ra cách để bù lại đủ phần mà ả ta đã dùng chứ?"
Nhưng cho dù có thể bù đủ vật phẩm thì chuyện này cũng sẽ khiến cho Tần Như Lương cháy túi một lần nữa.
Tất cả thuốc bổ mà Liễu Mi Vũ đã dùng đều có giá trị rất xa xỉ.
Thẩm Nguyệt biết bản thân mình không thể dùng đống thuốc bổ đó được cho nên liền muốn trả lại.
Tần Như Lương biết nàng cố ý làm như vậy, nhưng cho dù hắn ta có biết thì cũng có thể làm gì được?
Nàng đã làm gì sai ư? Dường như nàng chẳng làm gì sai cả.
"Cô muốn phủ tướng quân tán gia bại sản hay sao?", Tần Như Lương nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Thẩm Nguyệt bình thản nói: "Nếu như ta nhớ không lầm thì trước giờ ta chẳng được lợi ích gì cả, không phải sao? Hôn lễ ba ngày ba đêm trước đó đã khiến cho Liễu Mi Vũ của ngươi nở mày nở mặt, bây giờ Liễu Mi Vũ của ngươi tham dùng thuốc bổ cho nên mới chảy máu mũi, nhưng tất cả lợi ích không phải đều dồn hết lên Liễu Mi Vũ của ngươi hay sao?"
Nàng chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội, hai mắt sáng lên giống như có chứa sao trời bên trong: "Là ta đã ép ngươi nạp thiếp sao? Là ta tự tay nhét thuốc bổ vào miệng của Liễu Mi Vũ sao? Đại tướng quân của ta ơi, ngươi làm người phải có lương tâm một chút, bằng không lỡ như vừa ra đường đã bị thiên lôi đánh hoặc bị xe tông thì phải làm sao đây?"
Tần Như Lương gằn từng tiếng nói: "Thẩm Nguyệt, cô lớn gan lắm!"
Thẩm Nguyệt trợn mắt, đặt tay lên bụng mình rồi nói: "Tướng quân nói đúng, Thẩm Nguyệt ta đúng là đang có gấp đôi lá gan so với người thường!"
Lúc Triệu thị và Ngọc Nghiên quay lại thì đã nhìn thấy Tần Như Lương tức giận phất tay áo rời đi.
Mới hai ngày trước Liễu Mi Vũ vẫn còn đắc ý về chuyện mình có thể thoải mái dùng thuốc bổ trân quý của Thẩm Nguyệt.
Lần này xảy ra chuyện, sau khi biết tin thì nàng ta đã lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được, cơ thể vốn đang suy yếu nay lại thêm chứng hỏa thịnh trong người, lần này mới đúng là khó chữa trị.
Ước chừng phải mất một khoảng thời gian dài điều dưỡng thì mới có thể hồi phục lại như cũ.
Không biết Tần Như Lương đã lấy tổ huyết yến cực phẩm cùng vô số linh chi trân bảo ở đâu ra để bù vào phần mà Liễu Mi Vũ đã dùng, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn ta phải nghiến răng nghiến lợi chi tiền thì Thẩm Nguyệt liền cảm thấy sướng không tả nổi.
Thật ra Thẩm Nguyệt chưa bao giờ nói sẽ trả lại tất cả vật phẩm về cho Liên Thanh Châu.
Khi Tần Như Lương mang vật phẩm đi trả lại thì mới biết Liên Thanh Châu không hề hay biết chuyện này.
Thẩm Nguyệt chết tiệt rõ ràng đã gài bẫy hắn ta một lần nữa.
Vừa tốn tiền mua vật phẩm bù vào, vừa tức giận đến mức muốn hộc máu.
Tần Như Lương cũng chẳng có mặt mũi nào mà mang số vật phẩm này về phủ, cuối cùng chỉ đành đặt đồ xuống rồi nghiêm mặt rời đi.
Đi được mấy bước, bóng dáng cao lớn của hắn ta dừng một chút, sau đó hắn ta lại quay đầu nhìn về phía Liên Thanh Châu đang đứng dựa vào khung cửa rồi lạnh lùng nói: "Liên Thanh Châu, ngươi tốt hơn hết nên nhớ kỹ thân phận của mình. Văn võ toàn triều còn không có ai dám đứng về phía của nàng, một dân thường như ngươi thì tính là thứ gì? Ngươi cho rằng thế đạo bây giờ còn giống như ngày xưa hay sao?"
Chương 20: Mất hết khí thế
Liên Thanh Châu rũ mắt xuống, nhếch miệng cười, lạnh lùng nói: "Bởi vì Tần tướng quân đã từng bảo vệ công chúa trong trận cung biến máu chảy thành sông ngày xưa cho nên công chúa liền ngây ngốc tưởng rằng sau này tướng quân có thể bảo vệ nàng cả đời, quả thật rất ngốc. Cũng may công chúa hiện giờ đã nhận ra rõ sự thật".
Tần Như Lương xoay người rời đi, nói mà không hề quay đầu nhìn lại: "Đó là bởi vì nàng ta còn ngây thơ nên không biết rằng sẽ không có ai muốn sống cùng với một người ngu ngốc như mình. Nếu như ngươi không muốn rước họa vào thân thì hãy quay về chỗ của ngươi đi, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện ở kinh thành nữa".
Phía sau lưng hắn, Liên Thanh Châu nhàn nhạt nói: "Có lẽ ta sẽ khiến cho tướng quân phải thất vọng rồi. Lần này ta đến kinh thành để làm ăn buôn bán, chưa kiếm được nhiều tiền thì sẽ không đành lòng rời khỏi chốn phồn hoa náo nhiệt này".
Sau khi Tần Như Lương đích thân đến Liên phủ, Liễu Mi Vũ thật sự không thể nuốt trôi cục tức này cho nên nàng ta ngay lập tức mang theo Hương Phiến đến tiểu viện của Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt không thường dậy sớm, vẫn đang ngủ trong phòng.
Liễu Mi Vũ và Hương Phiến tất nhiên đã bị Ngọc Nghiên và Triệu thị ngăn lại ở bên ngoài.
Đương nhiên Ngọc Nghiên biết Liễu Mi Vũ là ái thiếp của tướng quân, nếu không thì tướng quân cũng sẽ không vì nàng ta mà đối xử tồi tệ với công chúa. Hơn nữa dung nhan của công chúa đã bị chính tay hai người này hủy hoại, cho nên đừng hi vọng Ngọc Nghiên sẽ tỏ thái độ tốt với bọn họ.
Hương Phiến hất hàm kiêu ngạo nói: "Phu nhân có chuyện muốn hỏi công chúa, biết điều thì mau gọi công chúa ra đây".
Ngọc Nghiên liếc mắt nhìn nàng ta, không chịu yếu thế nói: "Ngươi là cái thá gì mà công chúa nhà ta phải nghe lời ngươi?"
Ngọc Nghiên tuy có vóc dáng nhỏ bé nhưng ngữ khí lại rất cao ngạo.
Hương Phiến nghe vậy thì tức giận nói: "Công chúa cái gì chứ, nếu như tướng quân không tốt bụng thu nhận nàng ta thì bây giờ nàng ta chỉ là một con chó không còn nhà mà thôi!"
Ngọc Nghiên vô cùng phẫn nộ, vừa định cãi lại thì cánh cửa phòng phía sau lại bất thình lình mở ra.
Thẩm Nguyệt khoác một chiếc áo mỏng màu xanh chồi non, ngái ngủ đứng bên khung cửa.
Thẩm Nguyệt khẽ liếc mắt nhìn xuống Hương Phiến rồi nói: "Ngươi nói ai là chó không nhà?"
Hương Phiến không ngờ Thẩm Nguyệt sẽ nghe thấy, trong lòng có khó chịu cũng không dám đáp lại.
Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: "Cho dù ta không còn nhà nhưng ít nhất ta vẫn là chính thất phu nhân của phủ tướng quân, Triệu mụ, những lời mà nha hoàn này nói ngươi đã nghe rõ rồi chứ?"
Triệu thị trả lời: "Nô tỳ nghe rõ".
"Vậy thì ngươi mau đưa nàng ta đến chỗ quản gia đi rồi truyền lại nguyên lời mà nàng ta nói cho quản gia nghe. Để ta xem tội bất kính với chủ nhân thì sẽ bị xử đánh bao nhiêu trượng lớn theo gia pháp của phủ tướng quân".
"Vâng".
Hương Phiến biến sắc, Triệu thị đã tiến lên muốn bắt lấy nàng ta.
Liễu Mi Vũ vội vàng nói: "Hương Phiến chỉ lỡ lời mà thôi, khi trở về ta sẽ giáo huấn nàng ta thật kỹ, công chúa không cần phải bận tâm đến chuyện này nữa".
Thẩm Nguyệt cười nói: "Ta không bận tâm đâu".
Liễu Mi Vũ quay lại rồi quát lên với Hương Phiến: "Còn không mau xin lỗi công chúa!"
Sắc mặt Hương Phiến chuyển từ trắng sang đỏ rồi tới tái, nàng ta cắn môi chật vật nói: "Là Hương Phiến đã lỡ lời, xin công chúa thứ tội!"
Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta, nhếch môi cười lạnh nói: “Thật xin lỗi, ta không nhận lời xin lỗi này đâu”, nói xong nàng còn nghiêm mặt nói thêm: “Triệu mụ, còn không mau lôi nàng ta đi!"
Hương Phiến cố chống cự nhưng trong chốc lát đã bị Triệu thị to béo tóm chặt lấy, không nhúc nhích nổi.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh cũng rất hăng hái, còn cẩn thận vào phòng lấy dây thừng trói tay Hương Phiến lại, sau đó giao một đầu dây thừng cho Triệu thị rồi nói: "Triệu mụ lôi nàng ta đến chỗ quản gia đi, lúc phạt đánh trượng Triệu mụ nhớ phải đứng canh chừng, tránh để bọn họ làm qua loa lấy lệ".
Triệu thị nhìn Ngọc Nghiên đáp: "Ta đã hiểu rồi", nói xong liền lôi Hương Phiến đang kêu la thảm thiết đi.
Ngọc Nghiên cũng vẫy tay với Triệu thị nói: "Triệu mụ đi đi, cứ yên tâm, công chúa ở đây giao cho ta".
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ trắng bệch, nàng ta muốn đuổi theo nhưng lại không dám, chỉ có thể thấp thỏm lo lắng.
Sau đó Thẩm Nguyệt lại thản nhiên hỏi: "Ngươi tới tìm ta làm gì?"
Liễu Mi Vũ dường như đã mất hết khí thế, giọng nói nghe có phần yếu ớt hơn bình thường: "Ta nghe nói công chúa đã bảo tướng quân đi trả lại thuốc bổ".
"Đúng vậy, thế thì sao?"
Liễu Mi Vũ lộ ra ánh mắt oán hận, tức giận nói: "Công chúa biết tướng quân cảm thấy đau lòng cho ta nên mới lấy một ít thuốc bổ để bồi dưỡng cho thân thể của ta, thế mà công chúa lại bắt tướng quân phải bù lại số lượng ban đầu. Công chúa có biết tướng quân đã tốn bao nhiêu công sức và tiền bạc mới bù lại được hay không?"
Thẩm Nguyệt nhếch môi nói: "Ta không biết".
Liễu Mi Vũ vẫn lộ ra vẻ tức giận nói: "Công chúa dù sao cũng là phu nhân của tướng quân, tại sao còn đi giúp người ngoài? Chẳng lẽ công chúa muốn cấu kết với người ngoài đào tiền của phủ tướng quân sao?"
Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn cười liền nói: "Mi Vũ, ngươi nói hay lắm, bây giờ ngươi mới biết ta là phu nhân của tướng quân sao? Ngươi nói ta nghe thử xem ta cấu kết với người ngoài như thế nào? Những thứ thuốc bổ đó không phải là ngươi tự mình lấy dùng đó sao? Ngươi nói ta muốn đào tiền của phủ tướng quân, ta thấy ngươi mới là người đào tiền nhiều hơn ta đó. Ngươi đã hoang đàng tiêu pha mà còn đổ tội lên đầu người khác, đúng là không biết xấu hổ".
Sắc mặt Liễu Mi Vũ lại chuyển từ đỏ thành trắng bệch, nàng ta cãi lại: "Dù công chúa có hận ta đến thế nào thì cũng phải suy nghĩ cho tướng quân một chút, Công chúa làm như vậy thì mặt mũi của tướng quân biết để ở đâu?"
Thẩm Nguyệt đứng dựa vào cửa nói: "Tại sao ta phải suy nghĩ cho hắn ta? Lúc các ngươi đuổi ta ra khỏi nhà, lúc các ngươi bắt ta uống thuốc phá thai, ta nhớ các ngươi đâu có suy nghĩ cho ta chút nào đâu?"
Sau đó nàng lại đảo mắt, cười rồi nói tiếp: "Chẳng qua tất cả đều là người một nhà, những chuyện này đều là chuyện quá khứ, ta có thể không nhắc tới nữa. Cho dù Tần Như Lương đã trả lại thuốc bổ thì ta cũng có thể nói với Liên Thanh Châu một tiếng, ta và hắn dù sao cũng là bạn bè, chỉ cần ta ra mặt thì Liên Thanh Châu sẽ gửi thuốc bổ về đây ngay".
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ dịu đi một chút, nàng ta nói: "Nếu như công chúa có thể không nhắc đến những chuyện trước đây mà ra mặt thay phủ tướng quân nói một lời thì đó chính là một đại ân".
Thẩm Nguyệt nói: "Mi Vũ, chỉ vì vài món thuốc bổ mà ngay cả thể diện của phủ tướng quân ngươi cũng không cần nữa sao? Ngươi luôn miệng nói rằng phải suy nghĩ cho Tần Như Lương, ta thật sự rất muốn hỏi ngươi, ngươi làm như vậy thì mặt mũi của Tần Như Lương biết để ở chỗ nào?"
Liễu Mi Vũ lúc này mới biết Thẩm Nguyệt cố ý trêu đùa mình, nàng ta lại biến sắc, liền nói: "Ta chỉ muốn công chúa ra mặt nói vài lời, chuyện này có liên quan gì đến tướng quân chứ? Công chúa không chịu khắc phục tổn thất cho phủ tướng quân thì cũng thôi đi, cần gì phải gây sự với ta như thế?"
"Ngươi không cần đi xem thử Hương Phiến đã ra sao rồi sao? Nha đầu đó mảnh khảnh ốm yếu, hy vọng là không bị đánh chết, như vậy thì chẳng còn gì thú vị".
Nói xong, Thẩm Nguyệt liền xoay người đi vào phòng.
Thân thể Liễu Mi Vũ run lên, hai tay nắm chặt, những đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay, vừa giận vừa hận.
Cuối cùng nàng ta vẫn lo lắng cho tình hình của Hương Phiến cho nên không chần chờ nữa mà liền quay đầu loạng choạng đi ra ngoài.
Khi Liễu Mi Vũ chạy ra sân trước, Hương Phiến đã khóc rú lên, không biết đã bị đánh bao nhiêu trượng lớn.
Nhìn thấy Liễu Mi Vũ đến, Hương Phiến chảy nước mắt giàn giụa, kêu rên thảm thiết: "Phu nhân cứu nô tỳ! Cứu... cứu nô tỳ!"
Thân thể Liễu Mi Vũ run lên, nàng ta liền quát lên the thé: "Tất cả dừng lại cho ta!"
Bình luận facebook