Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71-74
Chương 71: Chuyện nào quan trọng hơn?
Khi đi ngang qua Hương Lăng, Thẩm Nguyệt dừng lại đá nhẹ vào Hương Lăng rồi thản nhiên nói: "Ta có thể bỏ qua cho ngươi về việc ngươi đột nhập Trì Xuân Uyển, ta cũng có lý do để tin rằng ngươi chỉ đang tuân lệnh mà làm việc. Nhưng ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, ta đã có thể khiến Mi Vũ và Hương Phiến trở mặt thì ta cũng có thể khiến Mi Vũ trở mặt với ngươi".
Nói xong, góc váy mềm mại của nàng lướt qua khuôn mặt của Hương Lăng. Thẩm Nguyệt đã rời khỏi Phù Dung Uyển mà không quay đầu lại.
Hương Lăng giật giật ngón tay rồi mở to mắt, hoảng sợ không yên.
Hóa ra Thẩm Nguyệt biết nàng ta đã tỉnh.
Nàng ta vội vàng đứng dậy kiểm tra vết thương của Liễu Mi Vũ. Bây giờ phía trước có lang sói phía sau có hổ báo, một nha hoàn như nàng ta phải làm như thế nào mới đúng đây?
Trên đường trở về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên ủ rũ nói: "Bả vai Liễu thị bị trật, chờ tới sáng cánh tay đó bị phế đi cũng là sự trừng phạt đích đáng, sao công chúa lại giúp ả ta chữa nó chứ?"
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: “Mâu thuẫn hiện tại đang đổ lên đầu của Tần Như Lương và Hương Phiến, nếu như sáng mai cánh tay của Liễu Mi Vũ bị phế thì chẳng phải mâu thuẫn lại đổ lên đầu của ta và Liễu Mi Vũ hay sao?"
"Chuyện của Hương Phiến và Tần Như Lương không phải chuyện nhỏ. Để trốn tránh trách nhiệm cũng như giảm bớt áy náy thì Tần Như Lương nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này".
"Cho nên mới nói, một cánh tay của ả ta không đáng gì, để lại cũng không sao".
Ngọc Nghiên lúc này mới bừng tỉnh: "Thì ra là vậy. Nhưng nếu ngày mai Liễu thị đi gặp tướng quân tố giác thì sao?"
"Thứ nhất, Mi Vũ còn đang tức giận Tần Như Lương cho nên không thể mở miệng. Thứ hai, không phải ta đã nói chuyện với Hương Lăng rồi sao? Nếu nàng ta đã giả vờ ngất đi thì tức là nàng ta không muốn tự rước lấy họa, cho nên nàng ta chắc chắn sẽ khuyên nhủ Mi Vũ. Thứ ba,...", Thẩm Nguyệt nhướng mày mỉm cười nói: "Mi Vũ biết rõ muốn tố giác thì phải có chứng cớ, nếu như không có chứng cớ thì sao ta có thể thừa nhận được?"
Ngọc Nghiên ngưỡng mộ nói: "Công chúa thật sự quá lợi hại. Nếu như có ai hỏi đến thì nô tỳ sẽ nói đêm nay công chúa và nô tỳ đều ở Trì Xuân Uyển chưa từng ra ngoài".
Trong Phù Dung Uyển, Hương Lăng vất vả đưa Liễu Mi Vũ vào phòng nằm, sau đó lấy nước lau mặt và bôi thuốc cho nàng ta.
Cơn đau rát khiến cho Liễu Mi Vũ trằn trọc không thể ngủ, nàng ta lờ mờ mở mắt ra thì thấy Hương Lăng đang hầu hạ ở bên giường, hai mắt sưng đỏ.
Hương Lăng vui mừng nói: "Phu nhân, cuối cùng phu nhân cũng tỉnh rồi, phu nhân có thấy đỡ hơn chút nào không?"
Vai của Liễu Mi Vũ không còn đau nhiều nữa nhưng gương mặt của nàng ta thì đang rất đau rát.
Nàng ta bảo Hương Lăng mang gương đến cho mình xem, nhưng khi nàng ta nhìn thấy gương mặt của người trong gương sưng lên như bánh hấp thì liền tức giận đến mức ném chiếc gương xuống đất vỡ tan.
Liễu Mi Vũ đau lòng nằm trên giường, nước mắt chảy dài trên gương mặt, tất cả những gì nàng ta hồi tưởng trong đầu chính là cảnh tượng không thể chịu nổi trong đình nghỉ mát và cảnh tượng Thẩm Nguyệt đang làm nhục nàng ta.
Nàng ta căm hận nắm chặt khăn trải giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Nguyệt, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá!"
Hương Lăng nức nở nói: "Phu nhân định làm như thế nào?"
Liễu Mi Vũ liếc mắt nhìn nàng ta nói: "Chờ ngày mai khi tướng quân đến ngươi phải kể lại hết những chuyện mà Thẩm Nguyệt đã làm ở đây đêm nay. Ngươi đã biết nói như thế nào rồi chứ?"
Hương Lăng cúi đầu nói: "Nô tỳ có một lời, không biết có nên nói hay không?"
"Nói".
“Phu nhân nghĩ tướng quân quan trọng hơn hay đối phó với công chúa quan trọng hơn?”, Hương Lăng hỏi.
Liễu Mi Vũ trừng mắt, đương nhiên Tần Như Lương đối với nàng ta càng quan trọng hơn! Nhưng từ nay về sau, nàng ta phải đối mặt với hắn ta như thế nào? Nàng ta không nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ nàng ta chỉ muốn đối phó với Thẩm Nguyệt.
Nhưng Hương Lăng lại nói: "Thưa phu nhân, ngày mai nô tỳ có thể kể lại cho tướng quân biết chuyện xảy ra đêm nay, nhưng nếu như công chúa phủ nhận giống như lần trước phu nhân rơi xuống ao thì nô tỳ cùng phu nhân cũng không có chứng cứ..."
Liễu Mi Vũ trừng mắt nhìn Hương Lăng nói: "Chẳng lẽ vết thương trên khắp người ta không phải là chứng cứ?"
Hương Lăng lại nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ngày mai phu nhân có tranh chấp với công chúa thì người được hưởng lợi chỉ có một mình Hương Phiến. Chẳng lẽ phu nhân muốn trong lúc mình đối phó với công chúa thì Hương Phiến lại có chỗ trống để nhảy vào bên cạnh tướng quân sao?"
Lời nói này đã khiến cho Liễu Mi Vũ tỉnh ngộ đến sửng sốt.
Hương Lăng nói: "Cho nên nô tỳ mới cả gan hỏi phu nhân, chuyện đối phó với công chúa quan trọng hơn hay chuyện cướp tướng quân về quan trọng hơn?"
Liễu Mi Vũ sau đó mới nhận ra, liền nói: "Đúng vậy, ngươi nói đúng, tiện nhân Hương Phiến đã bị hủy dung mà còn dám dây dưa với tướng quân, ta tuyệt đối không thể để ả ta đắc ý!"
Hương Phiến là cái thá gì! Một con chim sẻ mà còn muốn bay cao thành phượng hoàng hay sao!
Liễu Mi Vũ cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau sắc mặt phờ phạc, đến gần sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
Tần Như Lương sau một đêm lăn lộn, khi bình tĩnh lại thì trong lòng mới cảm thấy có chút hối hận.
Tất cả đều là vì điệu múa đêm qua.
Nhưng Hương Phiến còn trẻ, tối hôm qua còn bị hắn dày vò rất nhiều. Lần trước Tần Như Lương cũng không tỉnh táo mà dày vò nàng ta, lần này mặc dù biết rõ là Hương Phiến nhưng hắn ta vẫn... cho nên Tần Như Lương có tức giận đến bao nhiêu thì cũng không thể nổi giận với Hương Phiến.
Đến nửa đêm thì Tần Như Lương đã đuổi Hương Phiến trở về, một mình ngồi trong đình nghỉ mát trấn tĩnh lại bản thân.
Khi trời gần sáng thì hắn ta mới quay trở về chính viện để chợp mắt, sau đó thay quần áo và chuẩn bị đi lo chuyện công vụ.
Khi đi ngang qua Phù Dung Uyển, Tần Như Lương dừng lại, cuối cùng vẫn quyết định đi vào xem xét.
Hương Lăng đang canh gác bên ngoài, chuẩn bị giúp Liễu Mi Vũ tắm rửa vào buổi sáng. Nhìn thấy Tần Như Lương, nàng ta vội vàng hành lễ nói: "Nô tỳ bái kiến tướng quân".
"Phu nhân đâu?"
“Phu nhân vẫn đang ngủ”, Hương Lăng nói: “Tối hôm qua phu nhân ngủ muộn vì muốn chờ tướng quân trở về, thậm chí còn chưa dùng bữa tối”.
Tần Như Lương càng lúc càng cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngồi một lúc.
Liễu Mi Vũ dường như vẫn chưa thức, nàng ta đang nằm nghiêng quay lưng về phía hắn ta, tấm lưng mỏng manh yêu kiều.
Trong lòng Tần Như Lương cảm thấy xót xa, cũng không ở lại lâu vì sợ đánh thức nàng ta. Hắn ta đứng dậy rồi cúi đầu hôn lên vành tai nàng ta, nhẹ nhàng nói: "Mi Vũ, đợi qua thời gian bận rộn này thì ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng nhiều hơn, trả lại cho nàng một ngày sinh nhật mà nàng đáng có".
Liễu Mi Vũ khẽ cử động nhưng vẫn chưa tỉnh.
Sau đó Tần Như Lương xoay người đi ra ngoài.
Khi Hương Lăng vào hầu hạ, nàng ta nói: "Phu nhân, tướng quân đã đi rồi".
Liễu Mi Vũ lúc này mới ngồi dậy, nước mắt đã rơi lã chã.
Chương 72: Xử lý Hương Phiến
Liễu Mi Vũ cùng Hương Lăng không hề đề cập đến chuyện tối hôm qua, cho dù trong lòng tức đến mắc nghẹn cũng không hé răng một lời. Chỉ có như vậy thì mới không để cho Hương Phiến có cơ hội ngư ông đắc lợi, trừ khi Tần Như Lương chủ động nói chuyện này với Liễu Mi Vũ.
Nhưng Tần Như Lương làm sao có thể mở miệng được?
Cho nên dù hôm qua Hương Phiến cùng Tần Như Lương có một đêm phong lưu thì Tần Như Lương cũng sẽ không cho Hương Phiến bất kỳ danh phận nào trong thời gian này.
Trong thời gian này Hương Phiến vẫn là một nha hoàn xấu xí ở hậu viện.
Chỉ cần Liễu Mi Vũ không vạch trần sự thật thì nàng ta hoàn toàn có thể biến nó thành lý do để ra hậu viện xử lý nha hoàn xấu xí Hương Phiến.
Trước khi Tần Như Lương lại nghĩ đến Hương Phiến thì Liễu Mi Vũ muốn khiến cho nàng ta không thể nào trèo lên giường của Tần Như Lương một lần nữa!
Sáng nay, phủ tướng quân vẫn yên tĩnh như thường ngày.
Thẩm Nguyệt đã ngủ dậy, nghe nói Tần Như Lương đã ra ngoài từ sáng sớm. Như vậy có nghĩa là không có ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Ngọc Nghiên tỉ mỉ chải tóc cho Thẩm Nguyệt, nàng ta nói: "Công chúa tính toán rất chính xác, Liễu thị không hề tố giác công chúa, ngay cả chuyện của Hương Phiến ả ta cũng không đề cập đến".
Thẩm Nguyệt vẫn còn buồn ngủ, hai mắt lem nhem, miệng uể oải nói: "Xem ra Hương Lăng đã thuyết phục được ả ta, như vậy mới thông minh chứ".
Ngọc Nghiên nói: "Sau này công chúa đã có thể yên tâm để cho Liễu thị cùng Hương Phiến đấu đá nhau rồi".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Hôm nay ta còn chưa thể rảnh rỗi".
Ngọc Nghiên hỏi: "Tại sao?"
"Nếu như ta đoán không nhầm thì Mi Vũ không nhắc đến chuyện giữa Hương Phiến và Tần Như Lương không chỉ vì ả ta sợ khiến Tần Như Lương khó xử mà ả ta còn sợ Tần Như Lương sẽ cho Hương Phiến một danh phận rõ ràng..."
Liễu Mi Vũ bôi thuốc lên mặt hai lần, lại chườm thêm đá vào buổi sáng, cuối cùng vết sưng đã giảm gần hết tuy vẫn còn đỏ.
Mang khăn che mặt, nàng ta nóng lòng đưa Hương Lăng đến chỗ Hương Phiến đang làm việc ở hậu viện.
Hương Phiến đã hối lộ cho bà tử để bà tử chuyển giờ làm của nàng ta sang buổi chiều, cho nên buổi sáng Hương Phiến vẫn còn ở trong phòng ngủ bù.
Rạng sáng hôm nay khi Hương Phiến trở về, bà tử thấy Hương Phiến tràn đầy ý xuân, bước đi không vững cho nên cũng đã lờ mờ đoán được chuyện gì đó.
Nếu Hương Phiến đi hẹn hò với gia đinh trong phủ tướng quân thì cũng không cần phải ăn mặc như vậy, từ đó suy ra nàng ta đang muốn quyến rũ một người có địa vị cao.
Không phải bà tử không biết chuyện Hương Phiến và Tần Như Lương.
Nếu như tương lai Hương Phiến trở mình thành chủ nhân, bà tử bây giờ còn làm khó dễ nàng ta thì chẳng phải đang tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Cho nên bà tử cũng không hỏi gì mà để cho nàng ta trở về phòng nghỉ ngơi.
Không ngờ Liễu Mi Vũ mới sáng sớm đã đưa nha hoàn của mình tới, chuyện này càng khiến cho bà tử khẳng định được phán đoán của mình.
Đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài khăn che mặt của Liễu Mi Vũ có chút ảm đạm, nàng ta hỏi: "Hương Phiến đâu rồi? Mau gọi tiện nhân đó ra đây ra cho ta".
Bà tử không muốn rước họa vào thân cho nên liền chạy nhanh vào nhà, ngay lập tức lôi Hương Phiến còn đang ngái ngủ ra ngoài.
Hương Phiến quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Mi Vũ đứng trước mặt đang liếc nhìn xuống, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt cùng y phục của nàng ta đang rất xộc xệch, không thể che giấu được dấu vết trên thân thể, lúc này trông vô cùng chói mắt trong mắt Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ gằn từng chữ hỏi: "Hương Phiến, ngươi có biết tội của mình chưa?"
Hương Phiến quỳ rạp xuống, vội vàng run rẩy nói: "Phu nhân minh giám, nô tỳ không biết mình đã làm sai chuyện gì".
Chỉ cần Tần Như Lương không có ở đây thì Hương Phiến có chết cũng sẽ không thừa nhận, nếu như dám thừa nhận chuyện gì trước mặt Liễu Mi Vũ thì chắc chắn nàng ta sẽ không có kết cục tốt.
Liễu Mi Vũ nghiến răng thầm oán hận, biết Hương Phiến chỉ đang giả vờ bối rối nhưng nàng ta cũng không thể trừng phạt Hương Phiến vì chuyện đó!
Lúc đầu chính Liễu Mi Vũ chủ động để Hương Phiến làm nha hoàn thông phòng của Tần Như Lương, nếu bây giờ nàng ta tức giận về chuyện giữa Hương Phiến và Tần Như Lương thì những người hầu khác sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như làm vậy thì chẳng phải đã thông báo cho mọi người biết nàng ta đã biết chuyện đêm qua hay sao?
Nhưng chẳng lẽ nàng ta không thể làm được gì Hương Phiến hay sao?
Liễu Mi Vũ hất cằm lên, để Hương Lăng nói: "Tiện tỳ, y phục lúc trước phu nhân mặc đều là do ngươi giặt đúng không?"
Chuyện này không sai, tất cả đều là do Hương Phiến giặt.
"Phu nhân mặc y phục mà ngươi giặt, không biết ngươi đã động tay động chân gì mà khiến cho toàn thân phu nhân ngứa ngáy, ngay cả gương mặt cũng sưng phù, tiện tì nhà ngươi còn không biết mình sai chỗ nào hay sao?"
Hương Phiến sửng sốt ngẩng đầu lên. Thảo nào hôm nay Liễu Mi Vũ đeo mạng che mặt đến.
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ thay đổi khi nhìn thấy khuôn mặt của Hương Phiến gần như đã được chữa lành, ai đã chữa lành mặt cho nàng ta?
Cho dù là ai đi chăng nữa thì hôm nay Hương Phiến cũng không thể sống được!
Liễu Mi Vũ chậm rãi tháo mạng che mặt xuống, nói với bà tử: "Từ sau khi mặc y phục Hương Phiến giặt thì ta liền có những triệu chứng này. Chuyện này nếu như để tướng quân truy cứu thì tất cả những người hầu ở đây đều sẽ bị trừng phạt. Nhưng ta không muốn chuyện này liên lụy đến người khác, chuyện này do Hương Phiến làm thì hãy để ả ta bị phạt một mình".
Vết thương mà Thẩm Nguyệt gây ra cho nàng ta đêm qua vừa hay có thể lợi dụng được.
Bà tử sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói này chứ?
Chuyện này một là để Hương Phiến một mình chịu phạt, hai là chờ tướng quân trở về thì tất cả mọi người đều chịu liên lụy.
Bà tử cùng các nha hoàn khác đương nhiên sẽ chọn cái đầu tiên.
Bà tử lập tức đi tới, tát mấy cái vào mặt Hương Phiến rồi mắng: "Tiện nhân đáng chết nhà ngươi, dám giở trò trên y phục hại phu nhân! Ngươi muốn hại chết tất cả bọn ta thì sao?"
Hương Phiến bị đánh đến choáng váng đầu óc, bà tử lại nói với Liễu Mi Vũ: "Phu nhân, tiện chân này thật nham hiểm, nô tỳ thỉnh cầu phu nhân nhất định phải nghiêm trị không tha!"
Liễu Mi Vũ nhìn thấy Hương Phiến chật vật thì khinh thường nói: "Gọi quản gia thỉnh gia pháp tới đây, phạt một trăm trượng lớn sau đó ném ra khỏi phủ, sống chết mặc kệ!"
Trước đó ba mươi trượng lớn đã khiến cho nàng ta mất đi nửa cái mạng, bây giờ muốn phạt nàng ta một trăm trượng lớn chẳng phải là muốn lấy mạng nàng ta luôn hay sao?
Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt, nàng ta giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị bà tử kìm lại, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi không thể..."
Chương 73: Cả đêm qua chàng ấy đều ở lại Phù Dung Uyển !
Liễu Mi Vũ dịu dàng đáp: “Lúc đầu Vân Nga vì nấu nhầm một bát canh mà cứ sống sờ sờ như vậy bị tướng quân dùng phạt gậy đánh chết, hiện giờ mặt của ta vì ngươi mà trở thành thế này, nếu để tướng quân biết chuyện không phải sẽ đánh chết ngươi sao? Bây giờ ta chỉ trừng phạt ngươi một trăm trượng, nếu ngươi chịu đựng nổi ta liền cho ngươi một con đường sống, nếu không cũng chỉ trách do mệnh của ngươi thôi”.
Hai nha hoàn khác trong viện vội vàng chạy ra ngoài mời quản gia tới chủ trì gia pháp.
Chẳng ngờ còn chưa chạy tới cửa viện bỗng thình lình dừng lại, bất giác lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy Ngọc Nghiên đang dìu Thẩm Nguyệt chậm rãi đi vào tiểu viện này, nàng ưỡn thẳng chiếc bụng lớn, hai nha hoàn kia dù lỗ mãng cũng làm sao dám dễ dàng va đụng tới.
Hôm nay hai vị chủ tử của phủ đều tụ tập ở nơi này, đám người hầu không biết đã xảy ra chuyện gì, đều túm năm tụm ba lại xem náo nhiệt.
Gương mặt Thẩm Nguyệt treo nụ cười thản nhiên, hoàn toàn là dáng vẻ ‘ta đến xem kịch’, nàng nheo mắt liếc Hương Phiến một cái: “Đây là đang làm gì vậy?”
Hương Phiến thấy nàng tới, quả thực giống như tóm được sợi rơm cứu mạng, trong đôi mắt chan chứa khẩn cầu và đáng thương thay lời muốn nói.
Sắc mặt Liễu Mi Vũ vô cùng khó coi, cứng ngắc đáp: “Công chúa đi lại không tiện, sao còn tới đây?”
“Ta đang đi dạo xung quanh vừa hay nghe được động tĩnh nên tới nhìn một chút, Mi Vũ, ngươi đang làm gì vậy?”
“Chỉ là xử lý một ả tiện tì mà thôi”.
“Tiện tì?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Ngươi đang nói Hương Phiến sao? Nàng ấy đã làm gì sai để bị trừng phạt như vậy?”
Hương Lăng vội lên tiếng: "Hương Phiến rắp tâm quấy rối, nàng ta muốn giở trò lên trang phục nhằm hãm hại phu nhân".
"Nhưng ta nhớ rõ là cách đây không lâu, Hương Phiến cùng Mi Vũ vẫn chủ tớ tình thâm cảm động đất trời, Hương Phiến vì Mi Vũ ngươi mà bị phạt gậy, sau đó bị tướng quân đoạt thân, vì suy nghĩ tới Mi Vũ ngươi còn tự hủy đi dung mạo đến nơi này làm nha hoàn không cấp bậc, loại tình cảm chủ tớ này thật sự rất hiếm gặp, Hương Phiến làm sao có thể động tay động chân khi giặt trang phục làm hại tới Mi Vũ đây?"
Là người thông minh liền có thể nghe ra thâm ý trong lời này.
Trừ khi cái gọi là chủ tớ tình thâm chỉ là biểu hiện mặt ngoài, trên thực tế Hương Phiến cùng Liễu Mi Vũ đã sớm tích tụ oán hận với nhau.
Vậy thì sự khoan dung rộng lượng trước đó của Liễu Mi Vũ thực sự đáng để đi sâu nghiên cứu.
Thẩm Nguyệt câu lên khóe môi nói: "Trước kia, Mi Vũ còn vì Hương Phiến mà khóc tới ruột gan đứt đoạn, hôm nay trong nháy mắt lại ban thưởng cho nàng ta một trăm gậy, Mi Vũ, ngươi đây là muốn tiễn nàng ta tới Tây Thiên à”.
Gương mặt dưới lớp mạng che của Liễu Mi Vũ lộ ra chút hung tợn, đáp rằng: “Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quản!”
“Tính mạng của nha hoàn có rẻ mạt tới đâu cũng vẫn là một mạng người. Nếu đã muốn kêu quản gia tới thực thi gia pháp, đương nhiên phải tìm hiểu rõ sự việc. Nếu Hương Phiến thực sự có mưu đồ hại ngươi, đừng nói tới một trăm gậy mà dù trực tiếp đánh chết tại chỗ ta cũng sẽ không ngăn cản”.
Thẩm Nguyệt thoáng ngừng rồi nói tiếp: “Ngươi nói Hương Phiến hại ngươi, vậy đã hại tới chỗ nào của ngươi rồi?”
Liễu Mi Vũ tức giận đến mức không nói nên lời.
Vẫn là Hương Lăng mặt không đổi sắc tim đập không loạn đáp: “Khuôn mặt của phu nhân đã sưng tấy khó hết sau khi mặc qua quần áo mà Hương Phiến giặt”.
Liễu Mi Vũ nghe vậy không kìm được mà cười khúc khích thành tiếng.
Trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ lý do trong này.
Thẩm Nguyệt nhướng mày hỏi: “Tại sao trước đây vẫn ổn nhưng khăng khăng lúc này mới xảy ra chuyện?”
Hương Lăng nhanh nhảu: “Chắc hẳn nàng ta đang đợi cơ hội, hôm qua là sinh nhật của phu nhân ắt phải trang điểm tỉ mỉ một phen nên nàng ta mới động tay động chân vào lúc đó”.
“Tướng quân đã biết chuyện này hay chưa?”
Liễu Mi Vũ và Hương Lăng liếc mắt nhìn nhau một cái, Hương Lăng đáp: “Tướng quân biết”.
“Vậy tướng quân chắc chắn phải vô cùng tức giận, tại sao không hạ lệnh xử lý nàng ta đây?”
“Mấy ngày nay tướng quân công việc bộn bề, việc này liền toàn quyền giao lại cho phu nhân tới giải quyết”.
Vẻ mặt của Thẩm Nguyệt khẽ lạnh, nhưng miệng vẫn duy trì nụ cười nói: “Hương Lăng à, ngươi thực sự là có tài năng trợn mắt nói dối đấy, tướng quân cưng chiều Mi Vũ như vậy, nếu thực sự biết được việc này há không phải sẽ hạ lệnh xử lý Hương Phiến ngay lập tức hay sao? Tối qua tướng quân căn bản không trở lại Phù Dung Uyển, do đó hắn có lẽ cũng chưa biết đi?”
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ thay đổi liên tục, âm độc trừng mắt với Thẩm Nguyệt nói: “Công chúa đừng nói xằng bậy, tuy rằng đêm qua khi tướng quân trở lại đã là rất muộn, nhưng chàng ấy có ở lại Phù Dung Uyển và sáng nay mặt trời vừa mọc liền rời đi rồi”.
Thẩm Nguyệt xoa cằm nói: "Nhưng đêm qua thật trùng hợp, ta vì không ngủ được nên đã cùng Ngọc Nghiên đi dạo trong vườn hoa, tình cờ đến bên hồ có nhìn thấy tướng quân đang cùng Hương Phiến này dây dưa với nhau”.
Lời này vừa vang lên, gương mặt của Liễu Mi Vũ liền trở nên tái mét.
Nàng ta vốn còn muốn che đậy vụ việc này, chỉ cần xử chết Hương Phiến thì sẽ không có gì có thể phá hoại tình cảm giữa nàng ta và Tần Như Lương nữa. Chẳng ngờ lại bị đôi ba câu nói của Thẩm Nguyệt vạch trần!
Hương Phiến vẫn còn đang nức nở, buồn thảm không thôi.
Đám người hầu trong và ngoài viện đều ngẩn ra.
Hương Phiến và tướng quân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngón tay búp măng chỉ vào Thẩm Nguyệt của Liễu Mi Vũ mang theo chút run rẩy: “Công chúa chớ bôi nhọ tướng quân, chàng ấy sao có thể ở cùng loại phụ nữ ti tiện này cơ chứ? Đêm qua tướng quân ở lại Phù Dung Uyển của ta!”
Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Mi Vũ đừng nôn nóng, có thể là do ta nhìn nhầm, nhưng nhìn dáng vẻ của Hương Phiến xem, rõ ràng là đã bị người khác ‘ăn’ tới sạch sẽ, những vết tích trên thân thể nàng ta không thể lừa gạt mọi người, điều này chứng minh người phụ nữ bên trong đình bên hồ tối qua đích xác là nàng ta.
Chỉ cần đợi tướng quân trở lại hỏi xem liệu đêm qua hắn có phải cũng có mặt trong đình nghỉ mát đó hay không chẳng phải sự thật liền được sáng tỏ sao? Ta tin Tần tướng quân là người dám làm dám chịu, nếu người đàn ông tằng tịu với Hương Phiến là tướng quân, hắn nhất định sẽ thừa nhận, nếu không phải tướng quân cũng sẽ không gánh tội giúp người khác một cách lung tung. Đến lúc đó lại xử lý cũng không muộn, Mi Vũ ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ đầu đến cuối, Hương Phiến chưa từng phản bác nửa câu cho bản thân, nàng ta hoàn toàn bày ra dáng vẻ đáng thương, thu nhận đồng tình của mọi người.
Liễu Mi Vũ muốn ‘dao sắc chặt đay rối’, trong thời gian ngắn nhất diệt gọn Hương Phiến, nhưng điều đáng hận là Thẩm Nguyệt lại kịp thời chen vào một chân, ngược lại khiến nàng ta biến khéo thành vụng!
Liễu Mi Vũ không thể tùy tiện tìm một lý do để xử lý Hương Phiến nữa, nàng ta chỉ có thể đợi Tần Như Lương trở lại phủ rồi nói.
Với tính cách tự cho mình là người quang minh lỗi lạc của Tần Như Lương cũng sẽ không phủ nhận những chuyện bản thân đã làm.
Chương 74: Công chúa ngày ngày ra ngoài dạo chơi
Kết quả là khi trời nhá nhem tối, Tần Như Lương vừa trở về phủ liền phải giằng co với chuyện của Hương Phiến.
Lúc này không ai còn quan tâm tới việc Hương Phiến có thực sự giở trò lên trang phục của Liễu Mi Vũ hay không, hiển nhiên họ càng hiếu kỳ rốt cuộc đêm qua giữa tướng quân và nàng ta đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Liễu Mi Vũ- người luôn xoay quanh Tần Như Lương rốt cuộc cuối cùng cũng phải thừa nhận.
Cái kết quá rõ ràng.
Tần Như Lương cảm thấy có lỗi với Liễu Mi Vũ nhưng vẫn quyết định giữ Hương Phiến lại.
Bởi hắn quả thực đã làm việc đó.
Việc tướng quân sủng ái một nha hoàn là chuyện không có gì để bới móc, đây là chuyện riêng của tướng quân, vì vậy Hương Phiến cũng thoát được một kiếp bị dùng gậy đánh chết.
Liễu Mi Vũ hung hăng đến gây phiền phức với Hương Phiến nhưng cuối cùng lại biến thành một trò hề, sự kiện này giúp đám người hầu trong phủ có chủ đề tán gẫu hăng say suốt một thời gian dài.
Tầng giấy mỏng này bị chọc thủng khiến Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ nhất thời không biết phải đối mặt với nhau như thế nào.
Hai người im lặng trong vài ngày.
Nếu nói lần trước là do bát canh gây hại thì lần này chính là do Tần Như Lương không kiềm chế được chính mình.
Mặc dù chủ tử vẫn chưa quyết định phải xử lý Hương Phiến thế nào nhưng vô hình chung địa vị của nàng ta cũng được nâng cao, những kẻ ngày thường vẫn luôn coi thường nàng ta nay lại gấp không chờ nổi mà nối gót nhau đến nịnh nọt.
Hương Phiến sống trong phòng của người hầu nhưng không ai dám sắp xếp công việc của tôi tớ cho nàng ta, nàng ta có thể tự do đi lại trong phủ tướng quân.
Sau khi nhận được tất cả những đặc quyền này, nàng ta liền nhanh chóng tới Trì Xuân Uyển.
"Lần này xin cảm ơn công chúa đã kịp thời ra tay cứu giúp".
Thẩm Nguyệt nằm ở dưới bóng cây hóng mát, nghe được lời này thì híp mắt đánh giá Hương Phiến: "Là chuyện đương nhiên thôi, ta đã đầu tư tiền vốn lên người ngươi rồi".
"Nô tì có một chuyện không rõ", Hương Phiến thẹn thùng: "Lần trước tướng quân đối với nô tì như… sói như hổ, nhưng nô tì biết xưa nay tướng quân vẫn luôn là một người có khả năng tự chủ rất mạnh, nô tì sợ sẽ xảy ra chuyện giống như cửa đông đó…"
"Ngươi sợ?", Thẩm Nguyệt bật cười liếc xéo nàng ta: "Ta thấy ngươi không giống như đang sợ hãi mà nếm được vị ngọt ngào thì đúng hơn, ngươi muốn biết ta đã thêm thứ gì vào hộp cao thơm đó của ngươi?"
Hương Phiến dứt khoát cũng không lòng vòng nữa, đáp: "Vâng, nô tì muốn biết. Lần trước tướng quân có nói trên người nô tì rất thơm, hiển nhiên chính mùi hương đó đã khiến ngài ấy đánh mất lý trí, mà đêm đó nô tì cũng chỉ thoa cao thơm mà công chúa cho đó".
Ngón tay Thẩm Nguyệt theo tiết tấu gõ vào tay cầm ghế, suy tính đáp: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết công thức bí mật đó?”
Hương Phiến giật mình.
Thẩm Nguyệt vươn thẳng lưng, hai chân buông thõng trên mặt đất, như cười như không nói tiếp: “Hộp thứ nhất này là ta đầu tư, ta có thể tặng miễn phí cho ngươi, nhưng hộp thứ hai thứ ba thì không”.
Hương Phiến ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyệt dò hỏi: “Công chúa muốn giao dịch dài lâu với nô tỳ?”
Ngón tay Thẩm Nguyệt nhón lấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng ta, thong dong đáp: “Vậy còn phải xem ngươi có tiền vốn đó hay không. Thay vì lãng phí thời gian ở nơi này của ta còn không bằng trở về nghĩ cách trở thành tam phu nhân, đợi khi ngươi trở thành tam phu nhân, còn thiếu vài hộp cao thơm sao?”
Hương Phiến đương nhiên muốn ngồi lên chiếc ghế tam phu nhân, nàng ta có nằm mơ cũng nghĩ đến điều đó.
Nhưng vài ngày nay Tần Như Lương vẫn chậm chạp không xử lý, cứ tiếp diễn như vậy chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
“Kể từ lần trước, nô tì rất khó gặp mặt tướng quân, còn mong công chúa chỉ dẫn cho”.
“Ngươi muốn làm thế nào đó là chuyện của ngươi, ta có thể vươn tay giúp ngươi vào thời khắc mấu chốt, nhưng nếu ngươi ném hậu quả không thể tượng tượng được lên những người khác thì trong tương lai thiếu nợ quá nhiều sẽ phải hoàn trả lại đó”.
“Nô tì biết”.
Bước chân rời khỏi Trì Xuân Viện, Hương Phiến không hề đạt được điều mình mong muốn.
Hộp cao thơm kia đã dùng hết, nàng ta không thể lại dựa vào nó để quyến rũ Tần Như Lương nữa, mà Thẩm Nguyệt lại ngay cả chỉ lối dẫn đường cho nàng ta một chút cũng không nguyện ý làm.
Chỉ khi trở thành tam phu nhân, nàng ta mới có cơ hội chiếm đoạt Tần Như Lương một lần nữa.
Nếu đã như vậy, nàng ta chỉ có thể sử dụng phương pháp của riêng mình.
Thẩm Nguyệt hiện tại không đứng trên thế đối địch với nàng ta nhưng tuyệt đối cũng không muốn làm bạn bè, giữa hai người họ chỉ có quan hệ lợi ích.
Nếu không phải rơi vào đường cùng, Hương Phiến cũng không bao giờ muốn nhiều thêm một kẻ địch như Thẩm Nguyệt.
Nàng ta trở về cẩn thận cân nhắc một hồi, nhớ tới chiếc bụng lớn kia của Thẩm Nguyệt, trong lòng không khỏi hạ quyết tâm, dự định đánh liều.
Nếu nàng ta cũng mang thai đứa trẻ của tướng quân thì sao?
Hương Phiến lúc này nhớ tới tên người hầu thành thực ở chuồng ngựa kia.
Vào đêm khuya nàng ta hẹn gặp tên đầy tớ đó tới khu rừng tối đen sau vườn hoa, kể từ lần chia tay trước đó, tên đầy tớ này vẫn luôn nhớ thương không dứt Hương Phiến.
Không biết làm thế nào hắn biết được nàng ta đã trở thành người của tướng quân nên liền chặt đứt phần tình ý này.
Nhưng hôm nay Hương Phiến nói nàng ta muốn có một đứa con.
Tên đầy tớ đó vừa hoảng vừa sợ, hắn kinh hãi nếu gây ra tai họa nhưng lại bị Hương Phiến hấp dẫn tới trên cơ thể của nàng ta.
Cuối cùng hắn vẫn ‘nộp vũ khí đầu hàng’, hai người cứ như vậy quấn quýt một chỗ ở trong khu rừng nhỏ.
Tên đầy tớ như ‘nếm tủy biết mùi’, hằng đêm đều đến đây gặp Hương Phiến theo giờ đã định, không ai hay biết.
Thẩm Nguyệt bên này cứ ba năm ngày lại chạy đến nhà của Liên Thanh Châu.
Cuộc đấu đá giữa Liễu Mi Vũ cùng Hương Phiến vẫn chưa chính thức vén màn, màn dạo đầu này cũng được ấp ủ quá lâu rồi.
Không có kịch hay xem cũng chẳng có chuyện ồn ào để nghe ngóng, cả ngày ngẩn người ở Trì Xuân Uyển khiến Thẩm Nguyệt nhàn rỗi tới mốc meo, chỉ có nơi đó của Liên Thanh Châu là thích hợp.
Liên Thanh Châu cũng không kiêng kị, vậy mà cách năm ba hôm lại cử kiệu tới đón Thẩm Nguyệt.
Đợi Tần Như Lương có thời gian rảnh rỗi thế nhưng vẫn còn có thể nhớ tới Thẩm Nguyệt- người mình đã thường xuyên không chạm mặt, sau khi thăm hỏi quản gia mới đáp: “Công chúa… lại tới nhà Liên công tử rồi”.
Chuyện ở hậu viện gần như sắp bức Tần Như Lương phiền muốn chết rồi.
Hương Phiến còn chưa biết xử lý thế nào, Liễu Mi Vũ sợ rằng trong lòng sớm đã nhận định hắn là một tên đàn ông tham lam, còn Thẩm Nguyệt này lại vác chiếc bụng lớn như vậy ngày ngày chạy ra ngoài chơi đùa!
Nếu chuyện này bị lan truyền, người ngoài còn tưởng rằng Thẩm Nguyệt cùng Liên Thanh Châu có gì đó với nhau, vậy không phải trên đầu Tần Như Lương hắn sẽ mọc một chiếc sừng lớn sao?
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến hắn bừng bừng lửa giận.
Khi đi ngang qua Hương Lăng, Thẩm Nguyệt dừng lại đá nhẹ vào Hương Lăng rồi thản nhiên nói: "Ta có thể bỏ qua cho ngươi về việc ngươi đột nhập Trì Xuân Uyển, ta cũng có lý do để tin rằng ngươi chỉ đang tuân lệnh mà làm việc. Nhưng ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, ta đã có thể khiến Mi Vũ và Hương Phiến trở mặt thì ta cũng có thể khiến Mi Vũ trở mặt với ngươi".
Nói xong, góc váy mềm mại của nàng lướt qua khuôn mặt của Hương Lăng. Thẩm Nguyệt đã rời khỏi Phù Dung Uyển mà không quay đầu lại.
Hương Lăng giật giật ngón tay rồi mở to mắt, hoảng sợ không yên.
Hóa ra Thẩm Nguyệt biết nàng ta đã tỉnh.
Nàng ta vội vàng đứng dậy kiểm tra vết thương của Liễu Mi Vũ. Bây giờ phía trước có lang sói phía sau có hổ báo, một nha hoàn như nàng ta phải làm như thế nào mới đúng đây?
Trên đường trở về Trì Xuân Uyển, Ngọc Nghiên ủ rũ nói: "Bả vai Liễu thị bị trật, chờ tới sáng cánh tay đó bị phế đi cũng là sự trừng phạt đích đáng, sao công chúa lại giúp ả ta chữa nó chứ?"
Thẩm Nguyệt nhếch miệng cười nói: “Mâu thuẫn hiện tại đang đổ lên đầu của Tần Như Lương và Hương Phiến, nếu như sáng mai cánh tay của Liễu Mi Vũ bị phế thì chẳng phải mâu thuẫn lại đổ lên đầu của ta và Liễu Mi Vũ hay sao?"
"Chuyện của Hương Phiến và Tần Như Lương không phải chuyện nhỏ. Để trốn tránh trách nhiệm cũng như giảm bớt áy náy thì Tần Như Lương nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này".
"Cho nên mới nói, một cánh tay của ả ta không đáng gì, để lại cũng không sao".
Ngọc Nghiên lúc này mới bừng tỉnh: "Thì ra là vậy. Nhưng nếu ngày mai Liễu thị đi gặp tướng quân tố giác thì sao?"
"Thứ nhất, Mi Vũ còn đang tức giận Tần Như Lương cho nên không thể mở miệng. Thứ hai, không phải ta đã nói chuyện với Hương Lăng rồi sao? Nếu nàng ta đã giả vờ ngất đi thì tức là nàng ta không muốn tự rước lấy họa, cho nên nàng ta chắc chắn sẽ khuyên nhủ Mi Vũ. Thứ ba,...", Thẩm Nguyệt nhướng mày mỉm cười nói: "Mi Vũ biết rõ muốn tố giác thì phải có chứng cớ, nếu như không có chứng cớ thì sao ta có thể thừa nhận được?"
Ngọc Nghiên ngưỡng mộ nói: "Công chúa thật sự quá lợi hại. Nếu như có ai hỏi đến thì nô tỳ sẽ nói đêm nay công chúa và nô tỳ đều ở Trì Xuân Uyển chưa từng ra ngoài".
Trong Phù Dung Uyển, Hương Lăng vất vả đưa Liễu Mi Vũ vào phòng nằm, sau đó lấy nước lau mặt và bôi thuốc cho nàng ta.
Cơn đau rát khiến cho Liễu Mi Vũ trằn trọc không thể ngủ, nàng ta lờ mờ mở mắt ra thì thấy Hương Lăng đang hầu hạ ở bên giường, hai mắt sưng đỏ.
Hương Lăng vui mừng nói: "Phu nhân, cuối cùng phu nhân cũng tỉnh rồi, phu nhân có thấy đỡ hơn chút nào không?"
Vai của Liễu Mi Vũ không còn đau nhiều nữa nhưng gương mặt của nàng ta thì đang rất đau rát.
Nàng ta bảo Hương Lăng mang gương đến cho mình xem, nhưng khi nàng ta nhìn thấy gương mặt của người trong gương sưng lên như bánh hấp thì liền tức giận đến mức ném chiếc gương xuống đất vỡ tan.
Liễu Mi Vũ đau lòng nằm trên giường, nước mắt chảy dài trên gương mặt, tất cả những gì nàng ta hồi tưởng trong đầu chính là cảnh tượng không thể chịu nổi trong đình nghỉ mát và cảnh tượng Thẩm Nguyệt đang làm nhục nàng ta.
Nàng ta căm hận nắm chặt khăn trải giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thẩm Nguyệt, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá!"
Hương Lăng nức nở nói: "Phu nhân định làm như thế nào?"
Liễu Mi Vũ liếc mắt nhìn nàng ta nói: "Chờ ngày mai khi tướng quân đến ngươi phải kể lại hết những chuyện mà Thẩm Nguyệt đã làm ở đây đêm nay. Ngươi đã biết nói như thế nào rồi chứ?"
Hương Lăng cúi đầu nói: "Nô tỳ có một lời, không biết có nên nói hay không?"
"Nói".
“Phu nhân nghĩ tướng quân quan trọng hơn hay đối phó với công chúa quan trọng hơn?”, Hương Lăng hỏi.
Liễu Mi Vũ trừng mắt, đương nhiên Tần Như Lương đối với nàng ta càng quan trọng hơn! Nhưng từ nay về sau, nàng ta phải đối mặt với hắn ta như thế nào? Nàng ta không nghĩ được nhiều như vậy, bây giờ nàng ta chỉ muốn đối phó với Thẩm Nguyệt.
Nhưng Hương Lăng lại nói: "Thưa phu nhân, ngày mai nô tỳ có thể kể lại cho tướng quân biết chuyện xảy ra đêm nay, nhưng nếu như công chúa phủ nhận giống như lần trước phu nhân rơi xuống ao thì nô tỳ cùng phu nhân cũng không có chứng cứ..."
Liễu Mi Vũ trừng mắt nhìn Hương Lăng nói: "Chẳng lẽ vết thương trên khắp người ta không phải là chứng cứ?"
Hương Lăng lại nhỏ giọng nói: "Phu nhân, ngày mai phu nhân có tranh chấp với công chúa thì người được hưởng lợi chỉ có một mình Hương Phiến. Chẳng lẽ phu nhân muốn trong lúc mình đối phó với công chúa thì Hương Phiến lại có chỗ trống để nhảy vào bên cạnh tướng quân sao?"
Lời nói này đã khiến cho Liễu Mi Vũ tỉnh ngộ đến sửng sốt.
Hương Lăng nói: "Cho nên nô tỳ mới cả gan hỏi phu nhân, chuyện đối phó với công chúa quan trọng hơn hay chuyện cướp tướng quân về quan trọng hơn?"
Liễu Mi Vũ sau đó mới nhận ra, liền nói: "Đúng vậy, ngươi nói đúng, tiện nhân Hương Phiến đã bị hủy dung mà còn dám dây dưa với tướng quân, ta tuyệt đối không thể để ả ta đắc ý!"
Hương Phiến là cái thá gì! Một con chim sẻ mà còn muốn bay cao thành phượng hoàng hay sao!
Liễu Mi Vũ cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau sắc mặt phờ phạc, đến gần sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
Tần Như Lương sau một đêm lăn lộn, khi bình tĩnh lại thì trong lòng mới cảm thấy có chút hối hận.
Tất cả đều là vì điệu múa đêm qua.
Nhưng Hương Phiến còn trẻ, tối hôm qua còn bị hắn dày vò rất nhiều. Lần trước Tần Như Lương cũng không tỉnh táo mà dày vò nàng ta, lần này mặc dù biết rõ là Hương Phiến nhưng hắn ta vẫn... cho nên Tần Như Lương có tức giận đến bao nhiêu thì cũng không thể nổi giận với Hương Phiến.
Đến nửa đêm thì Tần Như Lương đã đuổi Hương Phiến trở về, một mình ngồi trong đình nghỉ mát trấn tĩnh lại bản thân.
Khi trời gần sáng thì hắn ta mới quay trở về chính viện để chợp mắt, sau đó thay quần áo và chuẩn bị đi lo chuyện công vụ.
Khi đi ngang qua Phù Dung Uyển, Tần Như Lương dừng lại, cuối cùng vẫn quyết định đi vào xem xét.
Hương Lăng đang canh gác bên ngoài, chuẩn bị giúp Liễu Mi Vũ tắm rửa vào buổi sáng. Nhìn thấy Tần Như Lương, nàng ta vội vàng hành lễ nói: "Nô tỳ bái kiến tướng quân".
"Phu nhân đâu?"
“Phu nhân vẫn đang ngủ”, Hương Lăng nói: “Tối hôm qua phu nhân ngủ muộn vì muốn chờ tướng quân trở về, thậm chí còn chưa dùng bữa tối”.
Tần Như Lương càng lúc càng cảm thấy có lỗi, nhẹ nhàng đi vào trong phòng ngồi một lúc.
Liễu Mi Vũ dường như vẫn chưa thức, nàng ta đang nằm nghiêng quay lưng về phía hắn ta, tấm lưng mỏng manh yêu kiều.
Trong lòng Tần Như Lương cảm thấy xót xa, cũng không ở lại lâu vì sợ đánh thức nàng ta. Hắn ta đứng dậy rồi cúi đầu hôn lên vành tai nàng ta, nhẹ nhàng nói: "Mi Vũ, đợi qua thời gian bận rộn này thì ta nhất định sẽ ở bên cạnh nàng nhiều hơn, trả lại cho nàng một ngày sinh nhật mà nàng đáng có".
Liễu Mi Vũ khẽ cử động nhưng vẫn chưa tỉnh.
Sau đó Tần Như Lương xoay người đi ra ngoài.
Khi Hương Lăng vào hầu hạ, nàng ta nói: "Phu nhân, tướng quân đã đi rồi".
Liễu Mi Vũ lúc này mới ngồi dậy, nước mắt đã rơi lã chã.
Chương 72: Xử lý Hương Phiến
Liễu Mi Vũ cùng Hương Lăng không hề đề cập đến chuyện tối hôm qua, cho dù trong lòng tức đến mắc nghẹn cũng không hé răng một lời. Chỉ có như vậy thì mới không để cho Hương Phiến có cơ hội ngư ông đắc lợi, trừ khi Tần Như Lương chủ động nói chuyện này với Liễu Mi Vũ.
Nhưng Tần Như Lương làm sao có thể mở miệng được?
Cho nên dù hôm qua Hương Phiến cùng Tần Như Lương có một đêm phong lưu thì Tần Như Lương cũng sẽ không cho Hương Phiến bất kỳ danh phận nào trong thời gian này.
Trong thời gian này Hương Phiến vẫn là một nha hoàn xấu xí ở hậu viện.
Chỉ cần Liễu Mi Vũ không vạch trần sự thật thì nàng ta hoàn toàn có thể biến nó thành lý do để ra hậu viện xử lý nha hoàn xấu xí Hương Phiến.
Trước khi Tần Như Lương lại nghĩ đến Hương Phiến thì Liễu Mi Vũ muốn khiến cho nàng ta không thể nào trèo lên giường của Tần Như Lương một lần nữa!
Sáng nay, phủ tướng quân vẫn yên tĩnh như thường ngày.
Thẩm Nguyệt đã ngủ dậy, nghe nói Tần Như Lương đã ra ngoài từ sáng sớm. Như vậy có nghĩa là không có ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Ngọc Nghiên tỉ mỉ chải tóc cho Thẩm Nguyệt, nàng ta nói: "Công chúa tính toán rất chính xác, Liễu thị không hề tố giác công chúa, ngay cả chuyện của Hương Phiến ả ta cũng không đề cập đến".
Thẩm Nguyệt vẫn còn buồn ngủ, hai mắt lem nhem, miệng uể oải nói: "Xem ra Hương Lăng đã thuyết phục được ả ta, như vậy mới thông minh chứ".
Ngọc Nghiên nói: "Sau này công chúa đã có thể yên tâm để cho Liễu thị cùng Hương Phiến đấu đá nhau rồi".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Hôm nay ta còn chưa thể rảnh rỗi".
Ngọc Nghiên hỏi: "Tại sao?"
"Nếu như ta đoán không nhầm thì Mi Vũ không nhắc đến chuyện giữa Hương Phiến và Tần Như Lương không chỉ vì ả ta sợ khiến Tần Như Lương khó xử mà ả ta còn sợ Tần Như Lương sẽ cho Hương Phiến một danh phận rõ ràng..."
Liễu Mi Vũ bôi thuốc lên mặt hai lần, lại chườm thêm đá vào buổi sáng, cuối cùng vết sưng đã giảm gần hết tuy vẫn còn đỏ.
Mang khăn che mặt, nàng ta nóng lòng đưa Hương Lăng đến chỗ Hương Phiến đang làm việc ở hậu viện.
Hương Phiến đã hối lộ cho bà tử để bà tử chuyển giờ làm của nàng ta sang buổi chiều, cho nên buổi sáng Hương Phiến vẫn còn ở trong phòng ngủ bù.
Rạng sáng hôm nay khi Hương Phiến trở về, bà tử thấy Hương Phiến tràn đầy ý xuân, bước đi không vững cho nên cũng đã lờ mờ đoán được chuyện gì đó.
Nếu Hương Phiến đi hẹn hò với gia đinh trong phủ tướng quân thì cũng không cần phải ăn mặc như vậy, từ đó suy ra nàng ta đang muốn quyến rũ một người có địa vị cao.
Không phải bà tử không biết chuyện Hương Phiến và Tần Như Lương.
Nếu như tương lai Hương Phiến trở mình thành chủ nhân, bà tử bây giờ còn làm khó dễ nàng ta thì chẳng phải đang tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Cho nên bà tử cũng không hỏi gì mà để cho nàng ta trở về phòng nghỉ ngơi.
Không ngờ Liễu Mi Vũ mới sáng sớm đã đưa nha hoàn của mình tới, chuyện này càng khiến cho bà tử khẳng định được phán đoán của mình.
Đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài khăn che mặt của Liễu Mi Vũ có chút ảm đạm, nàng ta hỏi: "Hương Phiến đâu rồi? Mau gọi tiện nhân đó ra đây ra cho ta".
Bà tử không muốn rước họa vào thân cho nên liền chạy nhanh vào nhà, ngay lập tức lôi Hương Phiến còn đang ngái ngủ ra ngoài.
Hương Phiến quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn thấy Liễu Mi Vũ đứng trước mặt đang liếc nhìn xuống, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt cùng y phục của nàng ta đang rất xộc xệch, không thể che giấu được dấu vết trên thân thể, lúc này trông vô cùng chói mắt trong mắt Liễu Mi Vũ.
Liễu Mi Vũ gằn từng chữ hỏi: "Hương Phiến, ngươi có biết tội của mình chưa?"
Hương Phiến quỳ rạp xuống, vội vàng run rẩy nói: "Phu nhân minh giám, nô tỳ không biết mình đã làm sai chuyện gì".
Chỉ cần Tần Như Lương không có ở đây thì Hương Phiến có chết cũng sẽ không thừa nhận, nếu như dám thừa nhận chuyện gì trước mặt Liễu Mi Vũ thì chắc chắn nàng ta sẽ không có kết cục tốt.
Liễu Mi Vũ nghiến răng thầm oán hận, biết Hương Phiến chỉ đang giả vờ bối rối nhưng nàng ta cũng không thể trừng phạt Hương Phiến vì chuyện đó!
Lúc đầu chính Liễu Mi Vũ chủ động để Hương Phiến làm nha hoàn thông phòng của Tần Như Lương, nếu bây giờ nàng ta tức giận về chuyện giữa Hương Phiến và Tần Như Lương thì những người hầu khác sẽ nghĩ như thế nào? Nếu như làm vậy thì chẳng phải đã thông báo cho mọi người biết nàng ta đã biết chuyện đêm qua hay sao?
Nhưng chẳng lẽ nàng ta không thể làm được gì Hương Phiến hay sao?
Liễu Mi Vũ hất cằm lên, để Hương Lăng nói: "Tiện tỳ, y phục lúc trước phu nhân mặc đều là do ngươi giặt đúng không?"
Chuyện này không sai, tất cả đều là do Hương Phiến giặt.
"Phu nhân mặc y phục mà ngươi giặt, không biết ngươi đã động tay động chân gì mà khiến cho toàn thân phu nhân ngứa ngáy, ngay cả gương mặt cũng sưng phù, tiện tì nhà ngươi còn không biết mình sai chỗ nào hay sao?"
Hương Phiến sửng sốt ngẩng đầu lên. Thảo nào hôm nay Liễu Mi Vũ đeo mạng che mặt đến.
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ thay đổi khi nhìn thấy khuôn mặt của Hương Phiến gần như đã được chữa lành, ai đã chữa lành mặt cho nàng ta?
Cho dù là ai đi chăng nữa thì hôm nay Hương Phiến cũng không thể sống được!
Liễu Mi Vũ chậm rãi tháo mạng che mặt xuống, nói với bà tử: "Từ sau khi mặc y phục Hương Phiến giặt thì ta liền có những triệu chứng này. Chuyện này nếu như để tướng quân truy cứu thì tất cả những người hầu ở đây đều sẽ bị trừng phạt. Nhưng ta không muốn chuyện này liên lụy đến người khác, chuyện này do Hương Phiến làm thì hãy để ả ta bị phạt một mình".
Vết thương mà Thẩm Nguyệt gây ra cho nàng ta đêm qua vừa hay có thể lợi dụng được.
Bà tử sao có thể không hiểu được ý tứ trong lời nói này chứ?
Chuyện này một là để Hương Phiến một mình chịu phạt, hai là chờ tướng quân trở về thì tất cả mọi người đều chịu liên lụy.
Bà tử cùng các nha hoàn khác đương nhiên sẽ chọn cái đầu tiên.
Bà tử lập tức đi tới, tát mấy cái vào mặt Hương Phiến rồi mắng: "Tiện nhân đáng chết nhà ngươi, dám giở trò trên y phục hại phu nhân! Ngươi muốn hại chết tất cả bọn ta thì sao?"
Hương Phiến bị đánh đến choáng váng đầu óc, bà tử lại nói với Liễu Mi Vũ: "Phu nhân, tiện chân này thật nham hiểm, nô tỳ thỉnh cầu phu nhân nhất định phải nghiêm trị không tha!"
Liễu Mi Vũ nhìn thấy Hương Phiến chật vật thì khinh thường nói: "Gọi quản gia thỉnh gia pháp tới đây, phạt một trăm trượng lớn sau đó ném ra khỏi phủ, sống chết mặc kệ!"
Trước đó ba mươi trượng lớn đã khiến cho nàng ta mất đi nửa cái mạng, bây giờ muốn phạt nàng ta một trăm trượng lớn chẳng phải là muốn lấy mạng nàng ta luôn hay sao?
Sắc mặt Hương Phiến tái nhợt, nàng ta giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị bà tử kìm lại, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi không thể..."
Chương 73: Cả đêm qua chàng ấy đều ở lại Phù Dung Uyển !
Liễu Mi Vũ dịu dàng đáp: “Lúc đầu Vân Nga vì nấu nhầm một bát canh mà cứ sống sờ sờ như vậy bị tướng quân dùng phạt gậy đánh chết, hiện giờ mặt của ta vì ngươi mà trở thành thế này, nếu để tướng quân biết chuyện không phải sẽ đánh chết ngươi sao? Bây giờ ta chỉ trừng phạt ngươi một trăm trượng, nếu ngươi chịu đựng nổi ta liền cho ngươi một con đường sống, nếu không cũng chỉ trách do mệnh của ngươi thôi”.
Hai nha hoàn khác trong viện vội vàng chạy ra ngoài mời quản gia tới chủ trì gia pháp.
Chẳng ngờ còn chưa chạy tới cửa viện bỗng thình lình dừng lại, bất giác lùi lại mấy bước.
Chỉ thấy Ngọc Nghiên đang dìu Thẩm Nguyệt chậm rãi đi vào tiểu viện này, nàng ưỡn thẳng chiếc bụng lớn, hai nha hoàn kia dù lỗ mãng cũng làm sao dám dễ dàng va đụng tới.
Hôm nay hai vị chủ tử của phủ đều tụ tập ở nơi này, đám người hầu không biết đã xảy ra chuyện gì, đều túm năm tụm ba lại xem náo nhiệt.
Gương mặt Thẩm Nguyệt treo nụ cười thản nhiên, hoàn toàn là dáng vẻ ‘ta đến xem kịch’, nàng nheo mắt liếc Hương Phiến một cái: “Đây là đang làm gì vậy?”
Hương Phiến thấy nàng tới, quả thực giống như tóm được sợi rơm cứu mạng, trong đôi mắt chan chứa khẩn cầu và đáng thương thay lời muốn nói.
Sắc mặt Liễu Mi Vũ vô cùng khó coi, cứng ngắc đáp: “Công chúa đi lại không tiện, sao còn tới đây?”
“Ta đang đi dạo xung quanh vừa hay nghe được động tĩnh nên tới nhìn một chút, Mi Vũ, ngươi đang làm gì vậy?”
“Chỉ là xử lý một ả tiện tì mà thôi”.
“Tiện tì?”, Thẩm Nguyệt nheo mắt: “Ngươi đang nói Hương Phiến sao? Nàng ấy đã làm gì sai để bị trừng phạt như vậy?”
Hương Lăng vội lên tiếng: "Hương Phiến rắp tâm quấy rối, nàng ta muốn giở trò lên trang phục nhằm hãm hại phu nhân".
"Nhưng ta nhớ rõ là cách đây không lâu, Hương Phiến cùng Mi Vũ vẫn chủ tớ tình thâm cảm động đất trời, Hương Phiến vì Mi Vũ ngươi mà bị phạt gậy, sau đó bị tướng quân đoạt thân, vì suy nghĩ tới Mi Vũ ngươi còn tự hủy đi dung mạo đến nơi này làm nha hoàn không cấp bậc, loại tình cảm chủ tớ này thật sự rất hiếm gặp, Hương Phiến làm sao có thể động tay động chân khi giặt trang phục làm hại tới Mi Vũ đây?"
Là người thông minh liền có thể nghe ra thâm ý trong lời này.
Trừ khi cái gọi là chủ tớ tình thâm chỉ là biểu hiện mặt ngoài, trên thực tế Hương Phiến cùng Liễu Mi Vũ đã sớm tích tụ oán hận với nhau.
Vậy thì sự khoan dung rộng lượng trước đó của Liễu Mi Vũ thực sự đáng để đi sâu nghiên cứu.
Thẩm Nguyệt câu lên khóe môi nói: "Trước kia, Mi Vũ còn vì Hương Phiến mà khóc tới ruột gan đứt đoạn, hôm nay trong nháy mắt lại ban thưởng cho nàng ta một trăm gậy, Mi Vũ, ngươi đây là muốn tiễn nàng ta tới Tây Thiên à”.
Gương mặt dưới lớp mạng che của Liễu Mi Vũ lộ ra chút hung tợn, đáp rằng: “Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quản!”
“Tính mạng của nha hoàn có rẻ mạt tới đâu cũng vẫn là một mạng người. Nếu đã muốn kêu quản gia tới thực thi gia pháp, đương nhiên phải tìm hiểu rõ sự việc. Nếu Hương Phiến thực sự có mưu đồ hại ngươi, đừng nói tới một trăm gậy mà dù trực tiếp đánh chết tại chỗ ta cũng sẽ không ngăn cản”.
Thẩm Nguyệt thoáng ngừng rồi nói tiếp: “Ngươi nói Hương Phiến hại ngươi, vậy đã hại tới chỗ nào của ngươi rồi?”
Liễu Mi Vũ tức giận đến mức không nói nên lời.
Vẫn là Hương Lăng mặt không đổi sắc tim đập không loạn đáp: “Khuôn mặt của phu nhân đã sưng tấy khó hết sau khi mặc qua quần áo mà Hương Phiến giặt”.
Liễu Mi Vũ nghe vậy không kìm được mà cười khúc khích thành tiếng.
Trong lòng mọi người đều tự hiểu rõ lý do trong này.
Thẩm Nguyệt nhướng mày hỏi: “Tại sao trước đây vẫn ổn nhưng khăng khăng lúc này mới xảy ra chuyện?”
Hương Lăng nhanh nhảu: “Chắc hẳn nàng ta đang đợi cơ hội, hôm qua là sinh nhật của phu nhân ắt phải trang điểm tỉ mỉ một phen nên nàng ta mới động tay động chân vào lúc đó”.
“Tướng quân đã biết chuyện này hay chưa?”
Liễu Mi Vũ và Hương Lăng liếc mắt nhìn nhau một cái, Hương Lăng đáp: “Tướng quân biết”.
“Vậy tướng quân chắc chắn phải vô cùng tức giận, tại sao không hạ lệnh xử lý nàng ta đây?”
“Mấy ngày nay tướng quân công việc bộn bề, việc này liền toàn quyền giao lại cho phu nhân tới giải quyết”.
Vẻ mặt của Thẩm Nguyệt khẽ lạnh, nhưng miệng vẫn duy trì nụ cười nói: “Hương Lăng à, ngươi thực sự là có tài năng trợn mắt nói dối đấy, tướng quân cưng chiều Mi Vũ như vậy, nếu thực sự biết được việc này há không phải sẽ hạ lệnh xử lý Hương Phiến ngay lập tức hay sao? Tối qua tướng quân căn bản không trở lại Phù Dung Uyển, do đó hắn có lẽ cũng chưa biết đi?”
Sắc mặt của Liễu Mi Vũ thay đổi liên tục, âm độc trừng mắt với Thẩm Nguyệt nói: “Công chúa đừng nói xằng bậy, tuy rằng đêm qua khi tướng quân trở lại đã là rất muộn, nhưng chàng ấy có ở lại Phù Dung Uyển và sáng nay mặt trời vừa mọc liền rời đi rồi”.
Thẩm Nguyệt xoa cằm nói: "Nhưng đêm qua thật trùng hợp, ta vì không ngủ được nên đã cùng Ngọc Nghiên đi dạo trong vườn hoa, tình cờ đến bên hồ có nhìn thấy tướng quân đang cùng Hương Phiến này dây dưa với nhau”.
Lời này vừa vang lên, gương mặt của Liễu Mi Vũ liền trở nên tái mét.
Nàng ta vốn còn muốn che đậy vụ việc này, chỉ cần xử chết Hương Phiến thì sẽ không có gì có thể phá hoại tình cảm giữa nàng ta và Tần Như Lương nữa. Chẳng ngờ lại bị đôi ba câu nói của Thẩm Nguyệt vạch trần!
Hương Phiến vẫn còn đang nức nở, buồn thảm không thôi.
Đám người hầu trong và ngoài viện đều ngẩn ra.
Hương Phiến và tướng quân? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngón tay búp măng chỉ vào Thẩm Nguyệt của Liễu Mi Vũ mang theo chút run rẩy: “Công chúa chớ bôi nhọ tướng quân, chàng ấy sao có thể ở cùng loại phụ nữ ti tiện này cơ chứ? Đêm qua tướng quân ở lại Phù Dung Uyển của ta!”
Thẩm Nguyệt mỉm cười: “Mi Vũ đừng nôn nóng, có thể là do ta nhìn nhầm, nhưng nhìn dáng vẻ của Hương Phiến xem, rõ ràng là đã bị người khác ‘ăn’ tới sạch sẽ, những vết tích trên thân thể nàng ta không thể lừa gạt mọi người, điều này chứng minh người phụ nữ bên trong đình bên hồ tối qua đích xác là nàng ta.
Chỉ cần đợi tướng quân trở lại hỏi xem liệu đêm qua hắn có phải cũng có mặt trong đình nghỉ mát đó hay không chẳng phải sự thật liền được sáng tỏ sao? Ta tin Tần tướng quân là người dám làm dám chịu, nếu người đàn ông tằng tịu với Hương Phiến là tướng quân, hắn nhất định sẽ thừa nhận, nếu không phải tướng quân cũng sẽ không gánh tội giúp người khác một cách lung tung. Đến lúc đó lại xử lý cũng không muộn, Mi Vũ ngươi cảm thấy thế nào?”
Từ đầu đến cuối, Hương Phiến chưa từng phản bác nửa câu cho bản thân, nàng ta hoàn toàn bày ra dáng vẻ đáng thương, thu nhận đồng tình của mọi người.
Liễu Mi Vũ muốn ‘dao sắc chặt đay rối’, trong thời gian ngắn nhất diệt gọn Hương Phiến, nhưng điều đáng hận là Thẩm Nguyệt lại kịp thời chen vào một chân, ngược lại khiến nàng ta biến khéo thành vụng!
Liễu Mi Vũ không thể tùy tiện tìm một lý do để xử lý Hương Phiến nữa, nàng ta chỉ có thể đợi Tần Như Lương trở lại phủ rồi nói.
Với tính cách tự cho mình là người quang minh lỗi lạc của Tần Như Lương cũng sẽ không phủ nhận những chuyện bản thân đã làm.
Chương 74: Công chúa ngày ngày ra ngoài dạo chơi
Kết quả là khi trời nhá nhem tối, Tần Như Lương vừa trở về phủ liền phải giằng co với chuyện của Hương Phiến.
Lúc này không ai còn quan tâm tới việc Hương Phiến có thực sự giở trò lên trang phục của Liễu Mi Vũ hay không, hiển nhiên họ càng hiếu kỳ rốt cuộc đêm qua giữa tướng quân và nàng ta đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Liễu Mi Vũ- người luôn xoay quanh Tần Như Lương rốt cuộc cuối cùng cũng phải thừa nhận.
Cái kết quá rõ ràng.
Tần Như Lương cảm thấy có lỗi với Liễu Mi Vũ nhưng vẫn quyết định giữ Hương Phiến lại.
Bởi hắn quả thực đã làm việc đó.
Việc tướng quân sủng ái một nha hoàn là chuyện không có gì để bới móc, đây là chuyện riêng của tướng quân, vì vậy Hương Phiến cũng thoát được một kiếp bị dùng gậy đánh chết.
Liễu Mi Vũ hung hăng đến gây phiền phức với Hương Phiến nhưng cuối cùng lại biến thành một trò hề, sự kiện này giúp đám người hầu trong phủ có chủ đề tán gẫu hăng say suốt một thời gian dài.
Tầng giấy mỏng này bị chọc thủng khiến Tần Như Lương và Liễu Mi Vũ nhất thời không biết phải đối mặt với nhau như thế nào.
Hai người im lặng trong vài ngày.
Nếu nói lần trước là do bát canh gây hại thì lần này chính là do Tần Như Lương không kiềm chế được chính mình.
Mặc dù chủ tử vẫn chưa quyết định phải xử lý Hương Phiến thế nào nhưng vô hình chung địa vị của nàng ta cũng được nâng cao, những kẻ ngày thường vẫn luôn coi thường nàng ta nay lại gấp không chờ nổi mà nối gót nhau đến nịnh nọt.
Hương Phiến sống trong phòng của người hầu nhưng không ai dám sắp xếp công việc của tôi tớ cho nàng ta, nàng ta có thể tự do đi lại trong phủ tướng quân.
Sau khi nhận được tất cả những đặc quyền này, nàng ta liền nhanh chóng tới Trì Xuân Uyển.
"Lần này xin cảm ơn công chúa đã kịp thời ra tay cứu giúp".
Thẩm Nguyệt nằm ở dưới bóng cây hóng mát, nghe được lời này thì híp mắt đánh giá Hương Phiến: "Là chuyện đương nhiên thôi, ta đã đầu tư tiền vốn lên người ngươi rồi".
"Nô tì có một chuyện không rõ", Hương Phiến thẹn thùng: "Lần trước tướng quân đối với nô tì như… sói như hổ, nhưng nô tì biết xưa nay tướng quân vẫn luôn là một người có khả năng tự chủ rất mạnh, nô tì sợ sẽ xảy ra chuyện giống như cửa đông đó…"
"Ngươi sợ?", Thẩm Nguyệt bật cười liếc xéo nàng ta: "Ta thấy ngươi không giống như đang sợ hãi mà nếm được vị ngọt ngào thì đúng hơn, ngươi muốn biết ta đã thêm thứ gì vào hộp cao thơm đó của ngươi?"
Hương Phiến dứt khoát cũng không lòng vòng nữa, đáp: "Vâng, nô tì muốn biết. Lần trước tướng quân có nói trên người nô tì rất thơm, hiển nhiên chính mùi hương đó đã khiến ngài ấy đánh mất lý trí, mà đêm đó nô tì cũng chỉ thoa cao thơm mà công chúa cho đó".
Ngón tay Thẩm Nguyệt theo tiết tấu gõ vào tay cầm ghế, suy tính đáp: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết công thức bí mật đó?”
Hương Phiến giật mình.
Thẩm Nguyệt vươn thẳng lưng, hai chân buông thõng trên mặt đất, như cười như không nói tiếp: “Hộp thứ nhất này là ta đầu tư, ta có thể tặng miễn phí cho ngươi, nhưng hộp thứ hai thứ ba thì không”.
Hương Phiến ngẩng đầu nhìn Thẩm Nguyệt dò hỏi: “Công chúa muốn giao dịch dài lâu với nô tỳ?”
Ngón tay Thẩm Nguyệt nhón lấy chiếc cằm nhỏ xinh của nàng ta, thong dong đáp: “Vậy còn phải xem ngươi có tiền vốn đó hay không. Thay vì lãng phí thời gian ở nơi này của ta còn không bằng trở về nghĩ cách trở thành tam phu nhân, đợi khi ngươi trở thành tam phu nhân, còn thiếu vài hộp cao thơm sao?”
Hương Phiến đương nhiên muốn ngồi lên chiếc ghế tam phu nhân, nàng ta có nằm mơ cũng nghĩ đến điều đó.
Nhưng vài ngày nay Tần Như Lương vẫn chậm chạp không xử lý, cứ tiếp diễn như vậy chỉ sợ đêm dài lắm mộng.
“Kể từ lần trước, nô tì rất khó gặp mặt tướng quân, còn mong công chúa chỉ dẫn cho”.
“Ngươi muốn làm thế nào đó là chuyện của ngươi, ta có thể vươn tay giúp ngươi vào thời khắc mấu chốt, nhưng nếu ngươi ném hậu quả không thể tượng tượng được lên những người khác thì trong tương lai thiếu nợ quá nhiều sẽ phải hoàn trả lại đó”.
“Nô tì biết”.
Bước chân rời khỏi Trì Xuân Viện, Hương Phiến không hề đạt được điều mình mong muốn.
Hộp cao thơm kia đã dùng hết, nàng ta không thể lại dựa vào nó để quyến rũ Tần Như Lương nữa, mà Thẩm Nguyệt lại ngay cả chỉ lối dẫn đường cho nàng ta một chút cũng không nguyện ý làm.
Chỉ khi trở thành tam phu nhân, nàng ta mới có cơ hội chiếm đoạt Tần Như Lương một lần nữa.
Nếu đã như vậy, nàng ta chỉ có thể sử dụng phương pháp của riêng mình.
Thẩm Nguyệt hiện tại không đứng trên thế đối địch với nàng ta nhưng tuyệt đối cũng không muốn làm bạn bè, giữa hai người họ chỉ có quan hệ lợi ích.
Nếu không phải rơi vào đường cùng, Hương Phiến cũng không bao giờ muốn nhiều thêm một kẻ địch như Thẩm Nguyệt.
Nàng ta trở về cẩn thận cân nhắc một hồi, nhớ tới chiếc bụng lớn kia của Thẩm Nguyệt, trong lòng không khỏi hạ quyết tâm, dự định đánh liều.
Nếu nàng ta cũng mang thai đứa trẻ của tướng quân thì sao?
Hương Phiến lúc này nhớ tới tên người hầu thành thực ở chuồng ngựa kia.
Vào đêm khuya nàng ta hẹn gặp tên đầy tớ đó tới khu rừng tối đen sau vườn hoa, kể từ lần chia tay trước đó, tên đầy tớ này vẫn luôn nhớ thương không dứt Hương Phiến.
Không biết làm thế nào hắn biết được nàng ta đã trở thành người của tướng quân nên liền chặt đứt phần tình ý này.
Nhưng hôm nay Hương Phiến nói nàng ta muốn có một đứa con.
Tên đầy tớ đó vừa hoảng vừa sợ, hắn kinh hãi nếu gây ra tai họa nhưng lại bị Hương Phiến hấp dẫn tới trên cơ thể của nàng ta.
Cuối cùng hắn vẫn ‘nộp vũ khí đầu hàng’, hai người cứ như vậy quấn quýt một chỗ ở trong khu rừng nhỏ.
Tên đầy tớ như ‘nếm tủy biết mùi’, hằng đêm đều đến đây gặp Hương Phiến theo giờ đã định, không ai hay biết.
Thẩm Nguyệt bên này cứ ba năm ngày lại chạy đến nhà của Liên Thanh Châu.
Cuộc đấu đá giữa Liễu Mi Vũ cùng Hương Phiến vẫn chưa chính thức vén màn, màn dạo đầu này cũng được ấp ủ quá lâu rồi.
Không có kịch hay xem cũng chẳng có chuyện ồn ào để nghe ngóng, cả ngày ngẩn người ở Trì Xuân Uyển khiến Thẩm Nguyệt nhàn rỗi tới mốc meo, chỉ có nơi đó của Liên Thanh Châu là thích hợp.
Liên Thanh Châu cũng không kiêng kị, vậy mà cách năm ba hôm lại cử kiệu tới đón Thẩm Nguyệt.
Đợi Tần Như Lương có thời gian rảnh rỗi thế nhưng vẫn còn có thể nhớ tới Thẩm Nguyệt- người mình đã thường xuyên không chạm mặt, sau khi thăm hỏi quản gia mới đáp: “Công chúa… lại tới nhà Liên công tử rồi”.
Chuyện ở hậu viện gần như sắp bức Tần Như Lương phiền muốn chết rồi.
Hương Phiến còn chưa biết xử lý thế nào, Liễu Mi Vũ sợ rằng trong lòng sớm đã nhận định hắn là một tên đàn ông tham lam, còn Thẩm Nguyệt này lại vác chiếc bụng lớn như vậy ngày ngày chạy ra ngoài chơi đùa!
Nếu chuyện này bị lan truyền, người ngoài còn tưởng rằng Thẩm Nguyệt cùng Liên Thanh Châu có gì đó với nhau, vậy không phải trên đầu Tần Như Lương hắn sẽ mọc một chiếc sừng lớn sao?
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến hắn bừng bừng lửa giận.
Bình luận facebook