• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt (3 Viewers)

  • Chương 56-59

Chương 56: Mèo con của công chúa

"Có phải lúc nãy ngoài cổng có người hay không?"

"Không có, nhất định là công chúa đã hoa mắt, chỉ là bóng cây mà thôi".

Hôm nay Ngọc Nghiên đã thực sự được mở mang tầm mắt, cảm giác điệu múa trong khuê phòng này đúng là cực kỳ thú vị.

Ngọc Nghiên đi tới đỡ tay Thẩm Nguyệt nói: "Để nô tỳ dìu công chúa vào trong nghỉ ngơi".

Thẩm Nguyệt dựa vào giường thở hổn hển, Ngọc Nghiên cầm khăn tay ngâm trong nước ấm lau đi khuôn mặt cười trên bụng Thẩm Nguyệt, vẫn rất vui vẻ nói: "Nô tỳ phải nhanh chóng lau đi, tránh để cho Triệu mụ phát hiện ra".

Mùa hè nóng nực, Triệu mụ một mình làm việc trong bếp thật sự rất vất vả. Sau đó, Ngọc Nghiên và bà ta đã thay phiên nhau vào bếp để sắp xếp ba bữa ăn một ngày và canh thuốc tẩm bổ cho Thẩm Nguyệt.

Vài ngày sau khi Ngọc Nghiên mang đồ ăn trưa về tiểu viện thì phía sau nàng ta có một con mèo con đi theo, nó kêu meo meo suốt dọc đường.

Vừa mới bước vào cửa thì Ngọc Nghiên đã cao giọng nói: "Công chúa, con mèo đã cùng nô tỳ trở lại".

Thẩm Nguyệt nhìn con mèo con, đây chẳng phải là con mèo ở nhà bếp đêm đó hay sao?

Con mèo dường như đã nhận ra Thẩm Nguyệt, cho nên nó không hề tỏ ra sợ hãi khi bước vào sân.

Thẩm Nguyệt cười nói: "Con mèo tham ăn này, hẳn là nó đã ngửi thấy mùi canh cá rồi. Ngươi cho nó uống ít canh đi".

Ngọc Nghiên múc một ít canh cá ra đặt ở góc sân, con mèo con cúi xuống ăn một cách ngon lành.

Không ngờ sau khi nó ăn xong thì lại không đi, chỉ lượn qua lượn lại trước mắt Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt gọi con mèo đến, con mèo dễ dàng nhảy vào vòng tay nàng. Nàng ôm con mèo đi ra ngoài cửa nói: "Ngọc Nghiên, đi lấy nước tắm cho tên nhóc này đi, chúng ta sẽ nuôi nó".

Triệu thị không đồng ý, nói: "Lỡ như nó cào công chúa bị thương thì sao? Công chúa vẫn nên cách xa nó một chút đi".

Thẩm Nguyệt híp mắt, mỉm cười nói: "Đừng coi thường con mèo này, nó rất thông minh đó".

Có một con mèo ở Trì Xuân Uyển khiến cho nơi này có thêm nhiều niềm vui.

Mấy ngày nay được ăn ngon cho nên bộ lông của con mèo liền trở nên bóng bẩy và nó cũng trở nên dễ thương hơn, ngay cả Triệu thị cũng dần trở nên rất yêu thương nó.

Thỉnh thoảng Thẩm Nguyệt lại mang theo nó ra ngoài sân đi dạo, Tần Như Lương từ xa nhìn thấy tất nhiên cũng nhận ra.

Thỉnh thoảng mèo con cũng một mình ra khỏi Trì Xuân Uyển chơi đùa nhưng đúng thời gian vẫn sẽ quay về.

Có một lần Tần Như Lương vô tình đụng phải nó. Hắn ta không thích mèo con, mèo con tất nhiên cũng không thích hắn ta.

Một người một mèo gượng gạo bước qua nhau.

Sau khi đụng phải mèo con nhiều lần hơn, Tần Như Lương đã chuẩn bị sẵn, hắn ta mang theo một con cá thu nhỏ rồi trịch thượng ném ra trước mặt con mèo.

Con mèo chỉ cúi người ngửi thử, sau đó lại cao ngạo rời đi.

Tần Như Lương liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Quả nhiên chủ nào mèo nấy. Cá ta cho ngươi mà ngươi dám không ăn sao? Đứng lại đó cho ta!"

Trong thời tiết nóng bức này, ngoài việc ra đình nghỉ mát hóng mát thì đa số thời gian nàng ta đều ở trong Phù Dung Uyển.

Nàng ta nghe nhà hoàn Hương Lăng nói gần đây Tần Như Lương rất hay ra hoa viên.

Liễu Mi Vũ hỏi: "Tướng quân ra hoa viên làm gì?"

Hương Lăng nói: "Hình như là để trêu mèo con".

"Mèo con ở đâu ra?"

Hương Lăng im lặng một lúc mới nói: "Là mèo con công chúa nuôi".

Sắc mặt của Liễu Mi Vũ tối sầm lại.

Nàng ta tưởng rằng chuyện giữa mình và Thẩm Nguyệt đang yên ổn, không ngờ Thẩm Nguyệt gần đây không xuất hiện nhưng lại xuất hiện một con mèo con!

Đây là ý gì chứ? Thẩm Nguyệt đang có ý đồ thu hút sự chú ý của tướng quân bằng một con mèo sao?

Nàng ta không thể để tướng quân bị câu đi mất được!

Liễu Mi Vũ phe phẩy quạt, uể oải đứng dậy nói: "Đi, ra hoa viên".

Đã tới giờ rồi mà mèo con ra ngoài chơi vẫn chưa về.

Bình thường thì giờ này nó đã về rồi.

Thẩm Nguyệt phải ra hoa viên với Ngọc Nghiên để tìm con mèo.

Kết quả là tìm hết cả hoa viên cũng không thấy bóng dáng của con mèo đâu.

Bọn họ đột nhiên nghe thấy ở khu rừng mai truyền ra tiếng cười, Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên liền đi theo tiếng cười.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy Liễu Mi Vũ đang ngồi trong đình nghỉ mát hóng mát. Hôm nay nàng ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết cùng nụ cười quyến rũ.

Hương Lăng đứng canh giữ bên ngoài đình nghỉ mát.

Bên trong đình nghỉ mát có Liễu Mi Vũ và Tần Như Lương.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn, ngay lập tức nhìn thấy một quả cầu lông màu vàng kem đang ngồi trên đùi Liễu Mi Vũ.

Đó không phải là con mèo mà nàng đang tìm sao? Nàng còn tưởng nó bị lạc, không ngờ nó lại ở đây.

Tần Như Lương không biết đang đút cái gì vào miệng con mèo, chỉ nghe thấy tiếng kêu của con mèo khiến cho Liễu Mi Vũ cười khúc khích.

Liễu Mi Vũ nói: "Tướng quân, nó thật đáng yêu".

Trên mặt Tần Như Lương cũng hiện lên ý cười ấm áp.

Nhưng tiếng mèo kêu lọt vào trong tai của Thẩm Nguyệt cùng Ngọc Nghiên nghe vô cùng đau khổ.

Cơ thể nhỏ bé của nó ngồi trên chân Liễu Mi Vũ run rẩy.

Ngọc Nghiên tức giận nói: "Chắc chắn bọn họ đã ép buộc mèo con, nô tỳ nghe tiếng nó kêu rất là khổ sở, công chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ..."

Ngay khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng Ngọc Nghiên thì nàng ta đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đi thẳng về phía đình nghỉ mát, nhanh đến mức nàng ta không kịp ngăn cản.

Thẩm Nguyệt rất trầm lặng, không hề thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Gió bên hồ thổi tung vài sợi tóc mai của nàng nhưng không thể thổi mất sự khó đoán trên gương mặt nàng.

Liễu Mi Vũ ngước mắt lên nhìn thấy Thẩm Nguyệt liền dịu dàng chào hỏi: "Công chúa đến rồi. Tướng quân và ta đang hóng mát ở đây. Công chúa mau vào ngồi đi".

Một câu nói chứng tỏ vị thế chủ nhà của nàng ta.

Thẩm Nguyệt không quan tâm, chỉ hơi nhướng mày bước vào đình nghỉ mát ngồi xuống, nhìn con mèo trong vòng tay của Liễu Mi Vũ nói: "Ta tìm nó khắp nơi, không ngờ nó lại ở đây".

Đôi mắt ướt của mèo con nhìn về phía Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt đưa tay về phía nó nói: "Lại đây".

Mèo con dường như có thể nghe hiểu tiếng nàng, muốn đến bên cạnh Thẩm Nguyệt, không ngờ Liễu Mi vũ lại ghìm chặt hai chân của nó không cho nó đi.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn, điềm tĩnh nói: "Mi Vũ, nó còn rất nhỏ, dùng lực như vậy sẽ bóp nát xương nó".

Liễu Mi Vũ vội vàng thả lỏng động tác, còn tỏ vẻ ngây thơ hối lỗi nói: "Xin lỗi, ta không cố ý. Ta thực sự thấy nó rất đáng yêu, ta thích nó vô cùng".

Thẩm Nguyệt nhếch miệng.
Chương 57: Cướp mèo

Liễu Mi Vũ nhìn sang Tần Như Lương, sắc mặt của hắn ta đã trở nên vô cảm kể từ khi Thẩm Nguyệt bước vào, lại nhẹ nhàng nói: "Công chúa, có lẽ là ta rất có duyên với nó, vừa thấy nó ta liền muốn chăm sóc nó, yêu thương nó. Công chúa có thể để lại nó cho ta nuôi hay không?"

Thẩm Nguyệt nhìn thẳng vào Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi nói xem?"

Liễu Mi Vũ cười nói: "Vừa rồi ta còn bàn với tướng quân sau này sẽ chăm sóc nó như thế nào. Nếu như công chúa bằng lòng giao nó cho Mi Vũ nuôi thì Mi Vũ sẽ rất cảm kích".

Thẩm Nguyệt cười lạnh nói: "Liễu Mi Vũ, ta biết ngươi tâm thiện, nhưng ngay cả ngươi cũng cần có người chăm sóc, sao ngươi có thể chăm sóc nó được?"

"Nhưng ta thực sự thích..."

Tần Như Lương đã lâu không lên tiếng, lúc này mới mở miệng: "Chỉ là con súc sinh mà thôi, nếu như Mi Vũ thích cô cho nàng nuôi thì đã làm sao? Thân là công chúa đáng lý ra cô còn phải rộng lượng hơn".

Ý cười trên môi Thẩm Nguyệt vẫn không hề suy giảm, nhưng ánh mắt đã càng lúc càng lạnh lùng: "Ta không hiểu, ta có là công chúa hay không thì có liên quan chó gì tới chuyện này?"

“Thẩm Nguyệt, cô ăn nói cho đàng hoàng”, Tần Như Lương lạnh lùng nói.

Thẩm Nguyệt nói: "Còn nữa, tại sao nếu Mi Vũ thích thì ta phải nhường cho ả ta? Ngươi nói xem, nếu như ả ta thích cái bô trong phòng ta thì có phải ta cũng nên nhường cho ả ta hay không?”

Nét mặt của Liễu Mi Vũ lộ ra vẻ khó xử, nàng ta giả vờ trả lại con mèo cho Thẩm Nguyệt nhưng không chịu buông tay ra mà ấm ức nói: "Công chúa không muốn cũng không cần phải chế nhạo Mi Vũ như thế".

Thẩm Nguyệt còn chưa kịp lấy lại con mèo thì Tần Như Lương đã nhanh tay tóm lấy cổ con mèo trước.

Con mèo kêu lên một tiếng đau đớn.

Nó sợ đến mức không dám cào Tần Như Lương, có lẽ trước đó nó đã nếm qua đau khổ.

Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn vào tay của Tần Như Lương, Tần Như Lương chỉ thờ ơ nói: “Ta đã hứa sẽ tặng con mèo này cho Mi Vũ, bây giờ ta chỉ thông báo cho cô biết một tiếng, cho dù cô không muốn thì cô cũng phải đưa cho nàng".

Thẩm Nguyệt ngả ngớn hỏi: "Thú cưng của ta khi nào lại đến lượt ngươi làm chủ?"

"Hừ, đây là phủ tướng quân".

"Nếu như ta không muốn cho ả ta thì sao?"

Tần Như Lương lạnh lùng nhìn nàng nói: "Con súc sinh này nếu như đã khiến cho hậu viện không bình yên thì có chết cũng không hết tội".

Chỉ cần Tần Như Lương dùng sức một chút thì lập tức có thể bẻ gãy cái cổ mỏng manh của con mèo.

Nói trắng ra, nếu như hôm nay Liễu Mi Vũ không thể mang con mèo đi thì Tần Như Lương sẽ giết nó.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt thay đổi, nàng nói: "Tần tướng quân, ngươi so đo với một con mèo con như vậy, lương tâm của ngươi không thấy cắn rứt sao?"

Tần Như Lương cười lạnh: "Còn tốt hơn so với cô. Ta nhắm vào mèo, còn cô nhắm vào người".

Thẩm Nguyệt liếc nhìn sang nói: "Có loại người còn chẳng bằng con mèo. Ta quên mất Tần tướng quân ngươi từ lâu đã không có lương tâm, chỉ cần có được niềm vui của nữ nhân thì không từ thủ đoạn".

Nàng lại nhướng mày nói: "Đúng là gà chó xứng đôi, con mẹ nó bà đây thấy xứng đôi lắm!"

"Cô nói cái gì? Có can đảm lặp lại lần nữa không?"

Liễu Mi Vũ khuyên nhủ: "Tướng quân bình tĩnh, cẩn thận làm tổn thương con mèo".

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn con mèo, khẽ nói: "Quên đi, không phải chỉ là một con mèo thôi sao, nếu như Mi Vũ đã thích thì cứ mang nó về mà nuôi. Ta tin rằng Mi Vũ thiện lương sẽ đối xử tốt với nó, nếu như nuôi không quen thì cứ mang trả lại cho ta".

Liễu Mi Vũ cười tươi như hoa, vuốt ve bộ lông của con mèo rồi nói: "Nó cũng rất thân với ta, công chúa đừng lo lắng, ta sẽ làm quen được với tên nhóc này nhanh thôi".

Nếu như đã chiếm được rồi thì nàng ta làm sao có thể trả lại chứ!

Chỉ cần là thứ Thẩm Nguyệt thích thì Liễu Mi Vũ sẽ giành lấy tất cả!

Thẩm Nguyệt không nghĩ rằng Liễu Mi Vũ sẽ chăm sóc con mèo tốt.

Đối với Thẩm Nguyệt mà nói thì nó không chỉ là một con mèo, nhưng nàng càng tỏ ra quan tâm đến nó thì Liễu Mi Vũ sẽ càng muốn giành lấy nó. Nàng chỉ có thể giả vờ hờ hững với nó.

Nàng không thể trơ mắt nhìn Tần Như Lương giết chết con mèo.

Đúng là khốn nạn!

Thẩm Nguyệt phất tay áo bỏ đi, tay áo đập mạnh vào mặt Liễu Mi Vũ.

Liễu Mi Vũ kêu lên một tiếng, cho dù Tần Như Lương có tức giận đến thế nào thì Thẩm Nguyệt cũng không quay đầu lại.

Chỉ có gà chó mới có thể tức giận, còn nàng không thể tức giận hay sao?

"Thẩm Nguyệt, cô đứng lại đó cho ta!", Tần Như Lương rống lên: “Mau xin lỗi Mi Vũ!”

Đứng dưới ánh nắng mặt trời, Thẩm Nguyệt quay đầu lại, nheo mắt nở nụ cười khinh bỉ nói: "Mẹ kiếp Liễu gà Tần chó! Xin lỗi con mẹ các ngươi! Nhớ kỹ cho bà, nếu như con mèo này mất một sợ lông thì bà đây sẽ lột da Liễu Mi Vũ!"

Dứt lời, nàng xoay người nghênh ngang mà đi.

Liễu Mi Vũ bị khí thế của Thẩm Nguyệt làm cho nhụt chí, sắc mặt tái nhợt yếu ớt nói: "Tướng quân, Mi Vũ... lại làm sai chuyện gì rồi sao?"

Tần Như Lương cả giận nói: "Nàng không cần sợ, có ta ở đây, để ta xem ai dám động vào nàng!"

Liễu Mi Vũ cúi đầu, nhìn con mèo với nụ cười đắc ý, vẫn nhẹ nhàng nói: "Vậy Mi Vũ có thể yên tâm rồi".

Đúng, có tướng quân ở đây thì nàng ta còn phải sợ gì chứ!

Ngọc Nghiên hiếm khi thấy Thẩm Nguyệt tức giận như vậy.

Nàng ta cũng rất tức giận, liền an ủi công chúa: "Công chúa, đừng nóng giận, loại người đó không đáng để công chúa bận tâm!"

"Nô tỳ thấy Liễu thị kia chắc chắn là cố ý, ả ta biết công chúa nuôi mèo cho nên mới muốn cướp đoạt, công chúa đừng vì chuyện này mà tổn hại thân thể, ngược lại còn để cho ả ta đắc ý!"

Thẩm Nguyệt bình tĩnh lại trong thời gian ngắn, chỉ buồn buồn nói: "Thật tội nghiệp cho con mèo đó".

Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Ngọc Nghiên cũng không đành lòng.

Thường ngày con mèo ở Trì Xuân Uyển thông minh hoạt bát, vừa rồi sao có thể run rẩy thụ động như vậy?

Lúc đó, nếu như công chúa không buông tay thì con mèo đã không sống nổi rồi.

Ngọc Nghiên biết rằng Thẩm Nguyệt rất thích con mèo đó.

Thẩm Nguyệt chỉ cho nó ăn một lần trong sân nhà bếp, không ngờ nó đã quý mến nàng, còn theo Ngọc Nghiên trở lại Trì Xuân Uyển để nhận Thẩm Nguyệt làm chủ.
Chương 58: Điều chế thuốc mỡ

Có thể thấy con mèo này cực kỳ thông minh, lại hiểu được suy nghĩ của người khác.

Khi Thẩm Nguyệt ở chung với nó, tâm trạng của nàng rất vui vẻ, thỉnh thoảng cứ ngồi dưới gốc cây trêu đùa nó, gãi cằm hoặc vuốt ve.

Thẩm Nguyệt chăm sóc cho nó rất tốt, dọn dẹp cũng sạch sẽ.

Bây giờ nó bị Liễu Mi Vũ cướp đi mất, giống như thiếu một thành viên trong gia đình.

Trì Xuân Uyển bỗng chốc im ắng hơn hẳn.

Triệu thị vốn không thích mèo cũng dần dần có tình cảm với con mèo đó, nghe nói nó bị Liễu Mi Vũ bế đi mất mà thoáng thấy tiếc nuối, nhưng không làm gì được.

Triệu thị khuyên bảo: “Công chúa đừng buồn, sau này nô tì tới trù phòng xem thử còn con mèo nào không rồi bế về cho công chúa nuôi là được mà. Nếu không có, nô tì xin quản gia tới nhà người khác bế một con về đây”.

Thẩm Nguyệt vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế trước khung cửa sổ, nheo mắt nhìn hoa đỏ liễu xanh và ánh nắng rạng rỡ bên ngoài.

Nàng không nói lời nào, cũng chẳng hề phản ứng chứ nói gì tới biểu cảm đau buồn hay giận dữ.

Triệu thị ở bên ngoài nói với Ngọc Nghiên: “Ngươi vào trong khuyên bảo công chúa, ta đi bưng bát chè ngọt cho công chúa”.

Ngọc Nghiên gật gật đầu, Triệu thị quay người đi rồi, nàng ta mới khẽ khàng nhấc chân bước vào.

“Công chúa…”, Thẩm Nguyệt đã lặng người ngồi bên cửa sổ lâu lắm rồi, Ngọc Nghiên cất tiếng gọi đầy lo lắng.

Thẩm Nguyệt hoàn hồn, khẽ nhướng mày theo thói quen, quay đầu nhìn Ngọc Nghiên. Ánh nắng ngoài cửa sổ tô điểm cho đôi mắt sâu thẳm nàng, giống như một xoáy nước đang lưu chuyển, thâm sâu khó lường.

Ngọc Nghiên bị ánh mắt của nàng hút vào trong, nhưng chưa đợi nàng ta nói gì, Thẩm Nguyệt đã lên tiếng trước: “Thuốc mỡ trị sẹo lần trước còn thừa chút nào không?”

Ngọc Nghiên vội vàng đáp: “Vẫn còn một ít, nhưng không nhiều”.

Từ sau khi gương mặt của Thẩm Nguyệt khỏi hẳn, phần thuốc mỡ còn thừa lại không được dùng đến. Ngọc Nghiên nghĩ nếu sau này trên da có chút dấu vết gì có thể dùng tiếp.

Thẩm Nguyệt đứng dậy: “Mang tới đây cho ta”.

Ngọc Nghiên vừa quay sang hộp trang điểm lấy thuốc mở vừa hỏi: “Tại sao công chúa đột nhiên hỏi đến thứ này?”

Nhưng chỉ cần thu hút được sự chú ý của Thẩm Nguyệt, bây giờ Thẩm Nguyệt muốn làm gì nàng ta cũng ủng hộ.

Thẩm Nguyệt trải một trang giấy lên bàn, chuẩn bị sẵn bút và mực.

Đợi khi Ngọc Nghiên lấy thuốc mỡ quay lại, nàng ta bóp một ít lên ngón tay của Thẩm Nguyệt, để nàng vừa mân mê đầu ngón tay hít ngửi mùi vị của nó, vừa nhanh chóng viết một đống tên dược liệu lên trang giấy.

May mà trong thuốc mỡ không thêm hương liệu, màu sắc và mùi vị được giữ nguyên, có mùi thơm nồng đượm. Thẩm Nguyệt vừa ngửi đã biết bên trong có những loại dược liệu nào.

Mức độ nhạy cảm với dược liệu của nàng đã vượt quá những gì mà nàng có thể nghĩ đến.

Về phương diện phân biệt vị thuốc này, nàng hơn hẳn trình độ của phần lớn các đại phu.

Thế nhưng viết tới phần sau, tốc độ của nàng chậm đi hẳn, vẫn còn vài loại dược liệu quan trọng mà nhất thời quá khó phân biệt.

Mấy vị thuốc này được dùng rất khéo, nếu không, ai cũng có thể điều chế ra loại thuốc mỡ với công hiệu thần kỳ này rồi.

Sau cùng Thẩm Nguyệt không ngửi ra được, đành dựa vào hệ thống kiến thức y học trong đầu mà thêm vài vị thuốc để thay thế mấy vị thuốc nàng không thể phân biệt được.

Trên trang giấy viết kín tên của các loại dược liệu.

Thẩm Nguyệt đưa đơn thuốc cho Ngọc Nghiên rồi hỏi: “Có biết hết chữ trên đó không?”

Ngọc Nghiên xem qua rồi đáp: “Nô tì nhận ra được”.

“Thế thì đi lấy thuốc đi, những thứ trên đơn thuốc này, không được thiếu bất kỳ loại nào”, Thẩm Nguyệt dặn dò: “Đừng tới dược phòng trong phủ, đơn thuốc cần phải trình báo”.

“Nô tì biết rồi”.

Sau đó Thẩm Nguyệt đưa cho nàng ta một thỏi bạc, Ngọc Nghiên cầm đơn thuốc vội vàng chạy ra ngoài.

Đúng lúc Triệu thị bưng chè ngọt về, thấy Ngọc Nghiên đi ra ngoài mới hỏi: “Ngọc Nghiên đi đâu vậy?”

Thẩm Nguyệt đứng ở cửa, chắp tay sau lưng: “Ta nhớ món bánh táo đỏ và ô mai ở sạp hàng ngoài phố Đông, bảo nàng ta đi mua”.

Thế mà Ngọc Nghiên mua bánh táo đỏ và ô mai quay về còn kèm thêm một bao dược liệu rất to.

Triệu thị biết Thẩm Nguyệt hiểu chút y thuật nên cũng không hỏi nhiều, bản thân mình đề phòng hơn là được.

Chỉ cần không gây ra chuyện gì bất lợi cho tướng quân, Triệu thị có thể mắt nhắm mắt mở cho qua hết.

Thẩm Nguyệt cũng biết rõ, không phải mọi việc đều có thể phó thác cho Triệu thị, người mà nàng thực sự tin tưởng được cũng chỉ có Ngọc Nghiên thôi.

Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên bắt đầu sắp xếp những dược liệu được mua về, sau đó nghiền thành bột, thử đủ mọi tỉ lệ để làm thành thuốc mỡ.

Ngọc Nghiên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao công chúa đột nhiên muốn điều chế thuốc mỡ?”

Thẩm Nguyệt đáp: “Phần trước đó không đủ dùng nữa”.

Ngọc Nghiên lầm bầm: “Phần còn thừa không nhiều, nhưng mặt của công chúa đã khỏi rồi, cũng đâu cần dùng nữa…”

Liêu Mi Vũ đưa con mèo về Phù Dung Uyển rồi cũng không còn tâm trí nào chơi cùng nó nữa, giao cho Hương Lăng chăm sóc, mỗi ngày chỉ cần cho nó ăn đúng giờ là được.

Đối với Liễu Mi Vũ, nuôi con mèo này thế nào cũng không quan trọng lắm. Nàng ta chỉ cần biết mình đã thành công cướp được nó từ tay Thẩm Nguyệt.

Sau này Tần Như Lương muốn chơi với mèo đâu cần tới hoa viên nữa, chỉ cần tới Phù Dung Uyển của nàng ta là được.

Con mèo này thấy lạ lẫm khi ở Phù Dung Uyển, nó dựng đuôi, đi đi lại lại trong viện, đồng thời không ngừng kêu ngao ngao.

Liêu Mi Vũ ban đầu còn vuốt ve nó, nhưng chỉ nghe nó kêu thôi cũng thấy phiền.

Con mèo tràn ngập địch ý với Phù Dung Viện, thỉnh thoảng còn xòe móng vuốt, tiếng kêu cũng không có vẻ hiền lành như khi ở Trì Xuân Uyển.

Liễu Mi Vũ đâu thích mèo đến vậy, nàng ta chỉ muốn thể hiện vẻ dịu dàng trước mặt Tần Như Lương thôi.

Mỗi lần Tần Như Lương ghé qua Phù Dung Viện, Liễu Mi Vũ sẽ làm bộ làm tịch bế con mèo lên, dịu dàng vuốt ve nó.

Tần Như Lương phát hiện ra nàng ta bế con mèo này từ chỗ Thẩm Nguyệt về thì mất hết hứng thú trêu đùa, cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

Con mèo hoàn toàn không có hứng thú nhe nanh giương vuốt như lúc trước.

Ban đầu Tần Như Lương còn hỏi thăm vài câu, sau rồi cũng lười để tâm.

Thế nên Tần Như Lương vừa mới đi, Liễu Mi Vũ đã quăng con mèo xuống đất với vẻ ghét bỏ.

Mấy ngày liền không được tắm rửa, cơ thể nó bắt đầu bốc mùi.
Chương 59: Trả mèo về

Động tác của Liễu Mi Vũ hơi mạnh bạo, không đợi nàng ta thả lỏng tay, con mèo cảm nhận được nguy hiểm nên đạp chân thoát khỏi bàn tay của nàng ta trước, nhảy phắt xuống dưới.

Liễu Mi Vũ hét toáng lên, làm con mèo cào nát váy của nàng ta.

Cơn giận bốc lên trong đầu, nàng ta giơ chân đạp vào bụng con mèo, cơ thể yếu ớt của nó bị đạp ngửa ra, sau khi rên rỉ một tiếng thảm thiết, nó ngã thẳng xuống đất.

Liễu Mi Vũ nheo đôi mắt vừa dài vừa hẹp nhìn con mèo hoảng loạn bò dậy, tập tễnh trốn đi mà không nén được câu chửi mắng: “Thứ không biết tốt xấu!”

Mỗi ngày Hương Lăng chỉ hầu hạ Liễu Mi Vũ thôi cũng đủ bận rồi, không rảnh rang đi hầu hạ con mèo nữa.

Thức ăn mà Hương Lăng mang cho con mèo là thức ăn thừa mỗi bữa của Liễu Mi Vũ.

Con mèo ăn ít, mới vài ngày đã gầy hẳn đi.

Có một lần trước khi Liễu Mi Vũ dùng cơm, con mèo lượn vòng quanh chân Liễu Mi Vũ, đột nhiên nhảy lên bàn, làm đổ bát canh của Liễu Mi Vũ rồi quay đầu chạy mất.

Liễu Mi Vũ tức tối vô cùng, quơ lấy chén trà nóng vừa mới châm còn chưa kịp nguội hắt về phía nó.

Con mèo lại ré lên một tiếng thảm thiết, toàn thân ướt sũng và bốc khói.

Trên cái đầu nhỏ nhắn của nó, nơi bị nước trà nóng hắt trúng lộ ra màu đỏ tươi, lông cũng hói mất cả mảng.

Thấy dáng vẻ đau đớn của con mèo, chẳng hiểu tại sao, Liễu Mi Vũ thấy vui vẻ vô cùng.

Dường như nàng ta coi nó là Thẩm Nguyệt, có thể tùy ý hành hạ giày vò.

Thẩm Nguyệt dám cảnh cáo nàng ta không được làm con mèo đáng ghét này rụng mất cọng lông nào, nàng ta cứ làm đấy!

Nàng ta không chỉ muốn nó rụng lông mà còn muốn biến nó thành một con mèo hói, Thẩm Nguyệt làm gì được nàng ta nào?

Liễu Mi Vũ căn dặn Hương Lăng: “Nhốt con mèo bẩn thỉu này sang phòng bên cạnh, gan to bằng trời! Dám lao lên bàn, bỏ đói nó hai ngày đi!”

Tới tối, Liễu Mi Vũ luôn bị tiếng mèo kêu đánh thức, đây cũng là một trong số những nguyên nhân nàng ta ghét con mèo này.

Nhưng lúc trước ở Trì Xuyên Uyển, con mèo ăn tối xong sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, chưa từng kêu gào.

Tối nay con mèo bị nhốt trong phòng không ra được bên ngoài, toàn thân đầy vết thương nên tiếng kêu bén nhọn hơn lúc trước nhiều.

Móng vuốt của nó liên tục cào lên cửa, tràn ngập vẻ tuyệt vọng và khiếp sợ.

Liễu Mi Vũ lại bị đánh thức.

Nàng ta bảo Hương Lăng xách con mèo ra, nện mạnh xuống nền đất trong viện.

Sau cùng con mèo vốn hoạt bát đáng yêu không thể kêu rên được nữa, nằm thẳng cẳng trên nền đất, không nhúc nhích.

Hương Lăng qua đó xem thử, hoảng hốt kêu lên: “Phu nhân, nó chết rồi!”

“Lúc còn sống cứ muốn chạy ra ngoài, đây là kết cục của nó! Không phải bảo mèo có linh tinh sao, sao con này ngu quá vậy! Chỉ cần nó biết cách lấy lòng ta một chút, cũng không đến mức như vậy”.

Liễu Mi Vũ tỏ ra khinh thường, quay người đi vào phòng rồi nói: “Không phải muốn về sao, lần này ta thành toàn cho ngươi”.

Ngày hôm sau Liễu Mi Vũ ủ rũ không có tinh thần, khi nhắc đến chuyện con mèo lúc dùng ngọ thiện cùng Tần Như Lương, nàng ta cười khổ: “Hình như Mi Vũ và con mèo đó không hợp, đêm nào nó cũng kêu gào như muốn quay về Trì Xuân Uyển, Mi Vũ cũng không miễn cưỡng nên hôm qua đã đưa về Trì Xuân Uyển rồi”.

Tần Như Lương cũng chỉ gật gật đầu: “Đưa về cũng được, tránh cho nó làm phiền nàng nghỉ ngơi”.

Phù Dung Uyển cuối cùng cũng thanh tĩnh, sau này không bao giờ có tiếng mèo kêu nữa.

Thế nhưng Thẩm Nguyệt không hề nhận được con mèo mà Liễu Mi Vũ gửi về, nàng cũng không biết nó thế nào.

Ngọc Nghiên thường nhớ đến nó và nhắc: “Cái đồ vô lương tâm, chắc là vui quá quên đường về rồi, bao nhiêu ngày cũng không thấy nó quay lại thăm chúng ta”.

“Liễu Mi Vũ sẽ cho nó quay về sao?”

Ngọc Nghiên nghẹn họng: “Cho dù không trở về, nô tì cũng không thấy nó ra hoa viên vui đùa nữa… Nô tì cũng chỉ muốn biết nó sống thế nào, mấy ngày nay không trông thấy nên nhớ nó”.

Nói đến đây, khóe mắt Ngọc Nghiên ửng đỏ.

Ngọc Nghiên và Thẩm Nguyệt tự tay tắm rửa cho nó, đút cho nó ăn, nhìn nó làm nũng trên bậc thềm, gãi bụng cho nó, tất nhiên tình cảm sẽ sâu đậm.

Chỉ không ngờ, sự việc về sau biến thành thế này.

Buổi sáng, Ngọc Nghiên cùng Thẩm Nguyệt đi dạo trong hoa viên.

Hai người vào rừng cây hạnh hái vài quả hạnh, chua chua ngọt ngọt rất vừa miệng, Thẩm Nguyệt ăn mãi không ngừng được.

Ngọc Nghiên nói: “Công chúa ăn ít thôi ạ, chua quá lát nữa bụng sẽ khó chịu, nếu không ăn nổi cơm trưa thì phải làm sao”.

Sau khi quay về Trì Xuân Uyển, Triệu thị đưa ngọ thiện tới viện, thấy vậy mới nói: “Công chúa mau vào phòng nghỉ ngơi đi ạ, thời tiết nóng nực, rửa mặt rồi ăn cơm thôi”.

Triệu thị đặt đồ ăn lên bàn.

Ngọc Nghiên thì đi lấy nước cho Thẩm Nguyệt rửa mặt và tay.

Thẩm Nguyệt chê chiếc ghế nhỏ bên bàn ăn quá xấu xí nên đi thẳng tới ghế mềm, định vén lớp chăn mỏng lên ngồi vào đó.

Ghế mềm được trải chăn được rất chỉnh tề, Thẩm Nguyệt nhớ rằng trước kia Ngọc Nghiên thường gấp chăn thành một nửa khi dọn dẹp.

Thế nhưng đây cũng chỉ là một ý nghĩ xẹt qua trong đầu nàng, nàng không nghĩ nhiều.

Thẩm Nguyệt túm lấy góc chăn, giơ tay lật nó lên.

Thế nhưng ngay sau đó, mùi máu tanh đột ngột xộc thẳng vào mũi.

Sắc mặt nàng lập tức trắng bệch.

Bên dưới lớp chăn là một đống gì đó, máu thịt mơ hồ, vết máu đã thấm xuống cả nệm giường bên dưới.

Trong đống máu thịt đó còn loáng thoáng thấy màu lông vàng dính bết vào.

Mùi máu tanh nồng làm Thẩm Nguyệt hoa mắt chóng mặt, dạ dày cuộn lên từng cơn.

Nàng cố nhẫn nhịn, nhưng đồng tử vẫn không khỏi co rụt.

Ngón tay nắm góc chăn của Thẩm Nguyệt siết chặt đến mức nó tái đi, bàn chân vô thức lùi về sau.

Không ngờ nàng bước hụt vào khoảng không trước ghế mềm, cơ thể bất giác ngã ngửa về sau, sau đó ngồi phịch xuống đất.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khi Ngọc Nghiên và Triệu thị phát hiện thì không kịp đỡ Thẩm Nguyệt nữa!

“Công chúa!”

Thẩm Nguyệt tiếp xúc với mặt đất, vùng bụng đập mạnh xuống, nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thứ trên ghế.

Ngọc Nghiên bật khóc ngay lập tức, nàng ta chạy tới đỡ Thẩm Nguyệt: “Công chúa, người đừng dọa nô tì…”

Khi nàng ta lần theo ánh nhìn của Thẩm Nguyệt mà hướng về phía ghế mềm, tiếng hét thất thanh lập tức vang lên.

Ngọc Nghiên nhát gan, nào đã từng nhìn thấy thứ máu me này.

Mặt mũi Triệu thị cũng tái đi, giật mình kinh hãi: “Mau đỡ công chúa lên!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom