Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 606-610
Chương 606: Nhắc lại chuyện cũ
Thẩm Nguyệt híp híp mắt nhìn ta, hàm ý cảnh cáo hiện rõ trong mắt: “Ngươi tốt nhất đừng có nói năng lung tung”.
Lục hoàng tử quay đầu nhìn Tô Vũ ở bên cạnh, hắn ta nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa và Tô đại nhân sứ thần Đại Sở, ta có ấn tượng rất rõ”.
Bởi vì Tô Vũ từng đến Dạ Lương, lần này Dạ Lương đến cũng là vì Tô Vũ, Lục hoàng tử này chỉ đích danh muốn Tô Vũ đi cùng, cho nên giờ này Tô Vũ với ngồi bên cạnh Lục hoàng tử.
Hoàng đế rất có hứng thú nói: “Nếu có thể Lục hoàng tử nói ta nghe xem”.
Thẩm Nguyệt mím môi, hai tay dưới gầm bàn nắm chặt thành nắm đấm. Nàng không ngờ lần này sứ thần Dạ Lương lại là Lục hoàng tử.
Trước đây khi hành cung ở Dạ Lương, tình cảm của Thẩm Nguyệt dành cho Tô Vũ bộc lộ rõ ràng, nếu như Lục hoàng tử này có mưu đồ phá đám, chỉ cần hắn ta nói lung tung một câu, có thể khiến Tô Vũ và Thẩm Nguyệt lâm vào vũng bùn sâu.
Thẩm Nguyệt không thể hiểu tại sao Dạ Lương lại cử một kẻ đê tiện như vậy làm đại sứ!
Thẩm Nguyệt vừa ngồi xuống liền thấy hôm nay Tô Vũ cũng đến, hắn mặc quan phục, lẳng lặng ngồi ở phía đối diện nàng.
Từ lúc vào đại điện đến giờ, Thẩm Nguyệt cố gắng khắc chế ánh mắt của mình, không thể nhìn hắn một cách quá lộ liễu mà chỉ có thể quét nhìn thân ảnh của hắn lúc lơ đãng.
Khi Tô Vũ nghe thấy Lục hoàng tử nói như vậy, thần sắc của hắn rất bình thản, tựa hồ cũng không có phản ứng gì quá lớn, tay phải đặt bên cạnh chén trà, hơi cong ngón tay bưng lấy chén.
Nói ra thì cả Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều không quá thân quen với vị Lục hoàng tử Dạ Lương này, trước đây cũng chỉ có duyên gặp qua mấy lần, vì vậy không ai có thể đảm bảo hắn ta sẽ nói ra những gì.
Tục ngữ có câu, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, nếu Lục hoàng tử này thật sự nói ra, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền phức.
Tô Vũ lãnh đạm nhướng mày, buông lỏng tay đang cầm chén trà.
Ngẫm lại, hắn và Thẩm Nguyệt không hiểu rõ con người của Lục hoàng tử này, nhưng hoàng đế Dạ Lương thì biết rõ. Nếu hoàng đế Dạ Lương đã phái Lục hoàng tử đến, nếu không phải là hoàng đế Dạ Lương mê muội thì chứng tỏ vị Lục hoàng tử cũng có điểm hơn người.
Lúc này Lục hoàng tử đảo tròng mắt nhìn Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, nói: “Tô đại nhân tài hoa hơn người, một mình khẩu chiến với quần thần Dạ Lương ta, cuối cùng giành được khế ước hòa bình. Còn về phần Tĩnh Nguyệt công chúa, khi bị ám sát ở hành cung Dạ Lương, sống chết có nhau với người trong lòng của nàng ấy mà suýt nữa bị mất mạng, kiên trung bền chặt như vậy, sao có thể khiến ta không ấn tượng cơ chứ”.
Tim Thẩm Nguyệt đập lỡ một nhịp.
Lòng bàn tay Thẩm Nguyệt có chút phát lạnh, tên Lục hoàng tử đáng ghét này, rõ ràng là cố ý. Mặc dù hắn ta nói đến người trong lòng của nàng, nhưng không nói ra người trong lòng là Tô Vũ.
Hoàng đế và quần thần điều biết, khi đó ở Dạ Lương còn có Tần Như Lương chồng của Thẩm Nguyệt, vì vậy mọi người đều cho rằng đó là Tần Như Lương.
Lục hoàng tử dùng ánh mắt chứa ý cười nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Ta nghe nói, Tĩnh Nguyệt công chúa đã hòa ly với đại tướng quân? Ồ, chắc bây giờ hắn ta không phải là đại tướng quân nữa rồi”.
*Hòa ly: ngày nay gọi là ly hôn
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta, ánh mắt âm u, nói: “Đây là chuyện riêng của Tĩnh Nguyệt, không liên quan tới việc quốc gia đại sự, mong Lục hoàng tử tự trọng”.
Lục hoàng tử nói: “Ừ, vậy thật đáng tiếc”, nhìn vẻ mặt hả hê của hắn ta trông không có tia đáng tiếc nào.
Nhắc tới chuyện cũ, không khỏi khiến người ta thở dài. Dù có kiên trung bền chặt đến đâu thì đến nay cũng vẫn là cô nhi quả phụ, ly tán chồng cũ mỗi người một nơi.
Lục hoàng tử lại nói tiếp: “Nói đến lần hành thích trong hành cung Dạ Lương ta lần đó công nhận nguy hiểm thật. May mà đến cuối cùng, Tĩnh Nguyệt công chúa và Tô đại nhân không sao, nếu không Dạ Lương ta gặp rắc rối lớn rồi”.
Vẻ mặt hoàng đế hiển nghiên có chút ngưng trọng, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì.
Lục hoàng tử lại cứ không biết nhìn sắc mặt người khác, khuếch trương nói: “Ban đầu Đại Sở còn cho rằng là người Dạ Lương bọn ta làm, sau đó bắt được một nhân chứng sống cặn kẽ hỏi lại thì mới giật mình, hóa ra lại do chính người Đại Sở làm”.
Vẻ quần thần trong điện cũng theo đó mà thay đổi.
Chương 607: Nói nhiều
Duy chỉ có vương gia của Bắc Hạ khẽ cười mỉm, tỏ vẻ đứng ngoài quan sát, ánh mắt ông ta nhìn Lục hoàng tử kia mang đầy ý tứ sâu xa, tựa như đang muốn nói: Tuổi trẻ thật là tốt, thật không biết trời cao đất rộng là gì.
Lục hoàng tử ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, không kiêu căng cũng không sợ sệt, trịnh trọng cúi mình nói: “Kính xin bệ hạ thứ cho ta đường đột, khi khởi hành từ Dạ Lương đến Đại Sở, phụ hoàng ta đặc biệt dặn dò, lệnh ta thay mặt người hỏi bệ hạ một câu, không biết bệ hạ có cảm nghĩ gì về những trò tự biên tự diễn này?”
Thẩm Nguyệt nhìn Lục hoàng tử, xem ra thằng nhãi này không chỉ khiến nàng căm hận, mà hắn ta còn muốn khiến tất cả mọi người ở đây căm hận.
Loại người này, đại khái là thích thú loại cảm giác đắc ý khi thấy tất cả mọi người căm hận mình mà lại không thể làm gì mình. Tuy nhiên, một khi hắn ta té ngã, e rằng cũng sẽ bị ngàn người giẫm, vạn người đạp.
Nhưng trò hay trước mắt cũng không liên quan đến mình, nàng vẫn khá là thích xem.
Sắc mặt hoàng đế đã rất khó coi, nhưng ông ta lại không thể so đo với sứ thần nước khác, hơn nữa còn là hậu bối như Lục hoàng tử, làm như vậy sẽ khiến ông ta mất đi phong độ của một người chủ nhà.
Hoàng đế lập tức nói: “Chuyện Tĩnh Nguyệt và đại học sĩ bị ám sát, trẫm cảm thấy vô cùng đau đớn. Nhưng chuyện này cũng không cần hoàng tử Dạ Lương nhọc lòng lo lắng, tự trẫm sẽ truy xét đến cùng”.
Lục hoàng tử mỉm cười, ung dung nói: “Dạ Lương thật lòng muốn giúp bệ hạ một tay, có thể cung cấp một vài chứng cứ. Trên cánh tay thích khách kia có một ký hiệu đồ đằng, đoán chừng là thuộc một tổ chức đặc thù nào đó. Ta đã sao chép lại ấn ký đồ đằng kia, nếu bệ hạ hứng thú, ta có thể trình lên cho bệ hạ xem”.
Hoàng đế nói: “Hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần cho sứ thần hai nước, trong tiệc không nói những chuyện khác, không bằng vui vẻ thưởng thức rượu thịt, vẹn tròn tình nghĩa chủ nhà của trẫm. Những chuyện kia, về sau trẫm sẽ thỉnh giáo Lục hoàng tử”.
Lục hoàng tử trả lời: “Được, đúng lúc hôm nay ta cũng không mang theo bản sao chép ấn ký đồ đằng kia, tạm thời vẫn ở trong biệt cung, chỉ là nói trước một tiếng với bệ hạ mà thôi”.
Tên này đang trêu cợt ai vậy, sắc mặt hoàng đế âm u hơn rất nhiều.
Sau đó tiệc bắt đầu, cung nữ thướt tha nối đuôi đi vào, dâng lên cao lương mỹ thực, sơn hào hải vị, đặt ở trước mặt mọi người.
Mọi người nâng ly cạn chén, lúc này bầu không khí căng thẳng trì trệ trước đó mới dần được xoa dịu.
Sáo trúc du dương, ca múa say lòng, quả thật an lành thoải mái.
Lục hoàng tử chủ động kính vương gia Bắc Hạ một chén rượu, miệng nói: “Vương gia là sứ thần của Bắc Hạ, vừa rồi ta và bệ hạ nói những gì, vương gia đều nghe rõ ràng. Chuyện Tĩnh Nguyệt công chúa bị ám sát thật sự không liên quan đến Dạ Lương bọn ta”.
Vương gia Bắc Hạ mỉm cười, nhận chén rượu kia: “Lục hoàng tử quả thật dũng cảm hơn người”.
Một khúc nhạc kết thúc, Lục hoàng tử lại là người đầu tiên vỗ tay khen hay: “Kinh Đô của Đại Sở này quả thật không tầm thường, ngay cả ca múa cũng hay như vậy, rồi cả sơn hào hải vị, món ngon rượu thơm này, càng khiến người ta say mê vô hạn. Trái ngược với nạn đói nạn tuyết của Đại Sở, so với những nơi có vô số lê dân bách tính chết đói chết cóng hệt như địa ngục kia, nơi này quả thật có thể coi là thiên đường trong nhân gian”.
Nói xong Lục hoàng tử tỏ vẻ thổn thức: “Ta đi từ phía nam Đại Sở đến đây, tai nghe mắt thấy, người chết đói chết cóng ở dọc đường nhiều vô số kể, thật sự thảm không nỡ nhìn”.
Thẩm Nguyệt thầm giật giật khóe miệng, thằng nhãi này đúng là đến để gây thù chuốc oán.
Trên điện cũng có thần tử đứng ra tranh luận với Lục hoàng tử, nói tới đỏ mặt tía tai, quyết liệt không thôi.
Sự chú ý của quần thần và hoàng đế đều bị hắn ta hấp dẫn, Thẩm Nguyệt vui vẻ thoải mái dễ chịu. Nàng có thể vụng trộm nhìn Tô Vũ ở đối diện vài lần, hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, động tác nhàn nhã thảnh thơi.
Nàng liếc qua một cái rồi lập tức cụp mắt xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, làm không biết chán.
Dường như chỉ cần ngồi đối diện với hắn, chuyến đi ngày hôm nay của nàng đã không uổng phí rồi.
Nàng cảm thấy mình tựa như không cam lòng chỉ uống vài chén rượu, lẽ ra nên trở về cung Thái Hòa từ sớm. Nhưng mặc cho món ngon rượu thơm bày đầy trên bàn, cũng không sánh bằng bóng hình thản nhiên nhãn nhặn phía đối diện.
Cho dù chỉ là ngồi đối diện, cách một khoảng giữa trong điện, cách những vũ cơ váy áo xinh đẹp thường xuyên ca múa, nàng cũng không lỡ rời đi.
Về sau là cảnh một lời không hợp thì rót rượu, Lục hoàng tử kia nói quá nhiều, thế nên thần tử Đại Sở dứt khoát ra sức rót rượu cho hắn ta. Chỉ cần hắn ta không mở miệng nói lung tung, bầu không khí trong điện sẽ hòa hợp hơn nhiều.
Lục hoàng tử ngồi ở chỗ ngồi của mình, không ngừng nấc cục. Giờ phút này, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc đã đỏ bừng.
Vương gia Bắc Hạ cũng đứng dậy kính hoàng đế Đại Sở mấy chén rượu, quần thần cũng không dám cản rượu này, hoàng đế chỉ có thể tự mình uống cạn.
Chương 608: Bánh trôi ngày được thả
Liên tiếp uống vài chén không có thời gian dùng thức ăn hòa dịu khiến hoàng đế hơi chếnh choáng.
Công công bên cạnh kịp thời nhắc nhở mới giúp hắn nhớ tới việc đại xá cho Hạ Phóng. Hiện tại nhân chuyến ghé thăm của sứ thân hai nước và năm mới sắp đến là một chuyện vui mừng, hoàng đế liền hạ lệnh đại xá toàn kinh đô cùng ba quận mười thành kết nối với kinh đô.
Mệnh lệnh này được truyền xuống, một nửa số quan viên đều lựa chọn trầm mặc, nửa còn lại thì phụ họa tung hô.
Sau đó hoàng đế nói với công công bên cạnh: “Đi đem Hạ Phóng ra khỏi đại lao của Hình bộ, để hắn đợi trong ngự thư phòng, trẫm xong việc ở đây sẽ tiếp kiến hắn”.
Hoàng đế đương nhiên nóng lòng muốn gặp Hạ Phóng, cung yến tối nay thực sự khiến hắn cảm thấy tích tụ phiền lòng, hắn cần Hạ Phóng trở lại tiếp tục ở bên cạnh giúp mình bày mưu tính kế.
Công công bên cạnh hoàng đế không thể rời thân, cần phải hầu hạ bất cứ lúc nào, vì vậy hắn liền kêu một thái giám đến Hình bộ truyền lời.
Bởi vì hoàng đế đã sớm có ý định này nên đã phái người đến Hình bộ thông báo một tiếng, bây giờ lại cử người tới Hình bộ thì chỉ cần thả Hạ Phóng ra ngoài đưa tới ngự thư phòng là được.
Hoàng đế nhớ tới ngày đông chí lần trước tới nhà lao gặp Hạ Phóng, chỉ một bát bánh trôi nguội lạnh cũng đủ để hắn ăn ngấu nghiến, trên bàn trước mắt lại bày một bát bánh trôi khác, hoàng đế liền kêu tên thái giám kia bưng tới nhà lao cho Hạ Phóng.
Thái giám bê bát canh nhanh nhẹn nhận lệnh mà đi.
Đợi thái giám chuyển được bánh trôi tới nhà lao thì bánh đã đông cứng lại.
Đêm nay Hình bộ Thượng thư và Thị lang đều tham gia cung yến, cho nên thái giám vừa đến đại lao chỉ có Lang trung của Hình ngục ti tiếp đãi hắn, vừa kêu chủ quản đem bánh trôi cho Hạ Phóng, vừa dâng trà nóng cho thái giám tán gẫu vài câu.
Hình bộ Lang trung này là quan viên dưới ngũ phẩm, không có tư cách tham gia buổi cung yến như hôm nay nên chỉ có thể nghe ngóng một hai từ thái giám.
Tên thái giám này ngày thường trong cung chưa hề ra mặt làm việc nên nhìn thấy quan viên nịnh nọt mình như vậy cũng sẽ vui vẻ cùng hắn nói vài câu.
Bị nhốt ở đại lao trong một khoảng thời gian dài khiến bề ngoài Hạ Phóng dơ dáy lếch thếch, chắc chắn không thể cứ như vậy mà vào ngự thư phòng, Hình bộ liền tạm thời chuẩn bị cho hắn một bộ trang phục sạch sẽ, đơn giản chải cho hắn một búi tóc, sau đó mới được thái giám truyền chỉ đưa về phục lệnh.
Hình bộ Lang trung đích thân đưa họ ra ngoài, đợi người đã cách khỏi đại lao rất xa, hắn mới quay lại và thấy dưới ánh lửa lờ mờ, bát bánh trôi mà thái giám đem tới trong phòng giam đã bị Hạ Phóng ăn sạch, đến một ngụm canh cũng không còn.
Lan trung liếc mắt nhìn chủ quản bên cạnh, chủ quản hiểu ý gật đầu.
Lang trung nhét hai tay dưới ống tay áo, cảm khái nói: “Bát bánh trôi này đưa tới thực đúng lúc, dù sao cũng là hoàng thượng đưa tới, không có quan hệ gì với chúng ta. Nếu không có bát bánh trôi này, nói không chừng còn phải cho Hạ Phóng một chén trà nóng để làm ấm người. Đến lúc đó xảy ra bất trắc gì, còn phải chấp nhận rủi ro nữa”.
Chủ quản đáp: “Đại nhân nói chí phải”.
"Tối nay trong cung chắc náo nhiệt lắm, trời đông rét buốt, chúng ta cũng đừng canh gác ở chỗ này mà chịu lạnh nữa, trở về đi thôi”.
Hạ Phóng chỉ khoác bộ quần áo mỏng manh, vừa bước ra khỏi Hình bộ, tuyết rơi lạnh lẽo bên ngoài liền khiến hắn rét run cầm cập. Nhưng dù lạnh đến đâu cũng nào sánh được với đêm dài đằng đẵng trong nhà lao.
Hắn thoải mái hít một hơi thật sâu, là không khí của sự tự do trong lành. Thoát khỏi nơi này chính là dấu chấm hết cho những ngày gian khổ kia, cũng là lúc hắn trở lại thời xưa.
Hoàng đế cuối cùng vẫn không vứt bỏ hắn, hắn biết rõ đó là vì đầu óc của mình vẫn có ích đối với hoàng đế.
Sau khi ra ngoài, cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ quay lại đại lao lạnh giá của Hình bộ này nữa! Hắn phải khiến những kẻ thâm hiểm khó lường hãm hại hắn vào ngục kia hối hận!
Run rẩy qua đi, Hạ Phóng đứng thẳng lưng, nâng cao tinh thần sải bước về phía trước.
Chương 609: Bất ngờ tại ngự thư phòng
Đi từ Hình bộ vào trong cung vẫn còn một đoạn đường dài. Sau khi tiến cung, dáng vẻ và thân phận lúc này của Hạ Phóng không thích hợp xuất hiện trong cung yến bên này, do đó thái giám liền cố ý dẫn hắn vòng qua ngự hoa viên, đi tới ngự thư phòng.
Lúc vừa rời khỏi đại lao của Hình bộ, Hạ Phóng cảm thấy rất lạnh, đi được nửa đường thì bắt đầu ấm nóng hơn, sau đó càng lúc càng nóng bức. Hắn tưởng rằng là do mình đang vận động, đồng thời cũng vì dư âm kích động trong lòng.
Thẳng cho đến ngự thư phòng, nhịp thở của Hạ Phóng đã mang theo phần dồn dập, trên người cũng bắt đầu toát mồ hôi, hắn còn bất giác giơ tay nới lỏng cổ áo.
Thái giám dẫn đường là nhận lệnh hoàng thượng làm việc nên thị vệ canh gác không thể ngăn cản, hắn đưa Hạ Phóng tới bên ngoài ngự thư phòng thì dừng lại rồi lui xuống.
Hạ Phóng đứng trước cửa ngự thự phòng, ánh lửa sáng rực bên trong hắt ra ngoài chiếu lên người khiến hắn có chút choáng váng.
Miệng lưỡi hắn khô khốc, tim đập như trống dồn, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực vậy.
Hạ Phóng đẩy cửa liền tiến vào.
Đột nhiên một làn gió lạnh thơm ngát bất ngờ ập tới khiến tâm trí vốn không phòng bị của hắn nháy mắt trào dâng.
Ngọn lửa trong lồng ngực lập tức hội tụ xuống bụng dưới, hắn ngay tức khắc có phản ứng.
Khi ngẩng đầu lên liền thấy trong ngự phòng vẫn còn một người khác, hơn nữa còn là một mỹ nhân với dung mạo tuyệt sắc.
Mỹ nhân đó lúc này đang xụi người ngồi trên ghế với hai gò má ửng hồng cùng áo quần xộc xệch, nàng ta cởi bỏ áo khoác choàng và áo khoác ngoài mặc lúc tới, từng chiếc một rơi vãi trên mặt đất, nhưng lại không hề hay biết cả người đã mướt mát mồ hôi, khô nóng không chịu nổi.
Trên gương mặt tinh tế ấy tràn đầy dục vọng.
Có một sự thật không thể chối cãi là Hạ Phóng ham mê sắc đẹp. Bị tống vào ngục hai tháng, đừng nói tới việc chạm vào phụ nữ, ngay cả liếc qua hắn cũng chưa từng thấy.
Ngay bây giờ một phản ứng mạnh mẽ như vậy lấp đầy não hắn, và chút lý trí cuối cùng còn lại khiến hắn ý thức được nơi này là ngự thư phòng.
Nhưng Hạ Phóng vẫn không khống chế được bước chân mà từng bước đi về phía mỹ nhân kia.
“Hỗn xược… lớn, lớn mật… bản cung chính là Tề Phi, là mẫu phi của ngũ hoàng tử…”
"Tề phi…”
Thì ra người phụ nữ trong ngự thư phòng này chính là Tề phi.
Không lâu trước đó trong cung yến diễn ra được một nửa, sau khi cơm no rượu say mọi người còn thích chí dạo chơi ngự hoa viên, ngắm nhìn tuyết trắng dưới ánh đèn cũng là một chuyện tao nhã.
Và lúc này người căm phẫn khó nén nhất trong hậu cung đương nhiên thuộc về Tề phi- người đang bị cấm túc.
Nàng ta không thể tham gia cung yến, tất nhiên cũng không đoạt được nổi bật, vô số của ngon vật lạ được bày la liệt tại đại điện bên kia nhưng nàng ta chỉ có thể đơn giản tự mình ứng phó trong cung của mình.
Tề phi khẳng định lần này chính là do hoàng hậu ở phía sau quấy rối, hại nàng ta phải rơi vào cảnh thê lương như hiện tại. Chỉ cần nghĩ tới hoàng hậu giờ phút này đang cùng hoàng đế tay trong tay ngồi trên đại điện kia, nàng ta liền tức giận đùng đùng.
Sau đó có một thái giám nhân lúc trời nhá nhem tối xách theo một hộp thức ăn tới cung của Tề phi.
Tuy rằng bị cấm túc nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng là phi tần cao quý số một số hai của hậu cung, do đó hoàng đế cũng không phái thêm người canh gác cửa cung mà chỉ ngăn cấm nàng ta ra vào.
Việc đóng cửa suy ngẫm toàn bộ đều dựa vào tự giác, nhưng nàng ta lại không thể ngang nhiên bước ra khỏi cửa cung, trong hậu cung không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm như hổ đói, chỉ cần nàng ta nhấc gót, chắc chắn sẽ có phi tần dựa vào đó kiếm chuyện.
Bởi vậy mấy ngày nay Tề phi cũng thành thực không đi đâu cả.
Trên eo thái giám mang đồ đến có đeo thẻ bài có thể đi qua mà không gặp trở ngại. Cung nhân vừa nghe là thái giám được hoàng đế cử tới liền vô cùng mừng rỡ, vội vàng dẫn hắn đến tẩm cung của Tề phi.
Thái giám tháp tùng bên cạnh hoàng đế là tổng quản trong cung, tổng quản lại có rất nhiều hoạn quan trực tiếp dưới quyền, vì vậy không phải là người nào Tề phi cũng từng gặp qua, chỉ cần có thẻ bài thì ai còn quan tâm thái giám đó trông như thế nào.
Hơn nữa trời đã vào đêm, dưới ánh đèn mơ hồ thái giám đó còn một mực cung kính cúi đầu, nhất thời cũng không nhìn rõ bộ dáng của hắn.
Thái giám nói là hoàng thượng lệnh cho hắn mang chút đồ ăn này tới cho Tề phi.
Thức ăn trong hộp vẫn còn ấm nóng, Tề phi liếc mắt thấy đều là đồ ăn yêu thích thường ngày của mình liền tin tưởng hoàng đế vẫn nhớ nhung tới nàng ta, khúc mắc nặng trĩu treo trong lòng cũng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm vui vẻ hơn.
Chương 610: Thuận lợi lạ thường
Mặc dù đã dùng bữa tối nhưng nàng ta vẫn cầm lòng chẳng đặng nếm thử vài miếng.
Tên thái giám kia vẫn đứng ở một bên chờ đợi, nói: “Đợi nương nương ăn xong, nô tài lại trở về bẩm báo với hoàng thượng”.
Tề phi tùy ý hỏi: "Ngự hoa viên bên kia tiến triển thế nào rồi?"
“Bữa tiệc hoàng thượng chiêu đãi sứ thần diễn ra rất thuận lợi, chỉ là hoàng thượng vẫn bận tâm nương nương ăn không ngon miệng do đó lệnh cho nô tài đem những thứ này tới”.
Tề phi cười khổ một tiếng: “Bên cạnh người chắc hẳn có hoàng hậu cận kề, còn có thể nhớ tới bản cung đúng là hiếm có”.
“Tuy có hoàng hậu kề bên nhưng trong lòng hoàng thượng vẫn luôn nghĩ tới nương nương người”.
Tề phi lúc này mới lộ ra nỗi ai oán thuộc về nữ nhân chốn hậu cung: “Bản cung đã bị hoàng thượng cấm túc, người cũng chưa hề đặt chân tới đây, trong lòng người nào có chỗ của bản cung cơ chứ”.
“Hai ngày nay hoàng thượng cũng mong muốn tới nhưng đáng tiếc chuyện chính sự quấn thân, vẫn chưa từng nghỉ ngơi qua. Đợi một lát sau khi cung yến kết thúc, hoàng thượng còn phải trở về ngự thự phong xử lý chính sự nữa đấy ạ”.
Tề phi có chút mềm lòng.
Thái giám dừng một chút lại nói tiếp: “Xin nương nương đừng trách nô tài nhiều chuyện, đêm nay cung yến trời đã vào khuya, đường cũng tối đen, có ai biết nương nương có rời khỏi cung hay không. Nếu nương nương có thể tới ngự thư phòng bầu bạn cùng hoàng thượng, có lẽ liền có thể hóa giải sự cách biệt với người rồi”.
Thái giám đúng là một câu nói thức tỉnh người trong mộng.
Tề phi vẫn luôn khổ não vì chuyện bị cấm túc, cộng thêm Ngũ hoàng tử quấn quýt không rời người khiến nàng ta căn bản không có cơ hội thị tẩm. Nếu nàng ta có cơ hội thổi gió bên tai hoàng đế cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
Đêm nay ngược lại là một thời cơ tốt, hoàng đế không tới tìm nàng ta, nàng ta có thể đi tìm hoàng đế.
Nếu có thể dỗ dành hắn vui vẻ, đêm nay không biết chừng còn có thể đạt được cơ hội thị tẩm.
Nghĩ đến đây, Tề phi vội vàng đặt đũa xuống, gọi cung nữ vào chải đầu và thay trang phục cho mình.
Thái giám nhìn tới thức ăn trên bàn như vô tình hỏi: “Nương nương người không uống món canh trân châu ngọc này sao ạ? Đây là món ăn hoàng thượng đặc biệt căn dặn bưng tới cho người, nương nương nếu người dùng xong rồi thì nô tài đem xuống đây ạ”.
Tề phi vừa nghe tới là đặc biệt chuẩn bị liền kêu hắn bê tới, ăn liền mấy ngụm mới coi như không có gì.
Đợi nàng ta thay đồ xong, thái giám đã cẩn thận tỉ mỉ bỏ thức ăn trở lại hộp thức ăn. Lúc rời đi hai người họ đồng hành cùng nhau rồi tiến về phía ngự thư phòng.
Để tránh nhiều người dòm ngó, nàng ta lại đang trong thời kỳ bị cấm cửa, hơn nữa còn ôm theo mục đích đặc biệt mà tới nên cũng không mang theo cung nhân bên người.
Khi đi đến bên ngoài ngự thư phòng, thái giám mới dừng bước chân nói: “Phía trước chính là đất cấm ngự thư phòng, nô tài chỉ có thể tiễn nương nương đến đây thôi”.
Tề phi cũng không xa lạ gì với ngự thư phòng này, lúc trước khi ngũ hoàng vẫn được hoàng đế cưng chiều, nàng ta không chỉ một lần dẫn hắn tới ngự thư phòng chơi đùa.
Hoàng đế lúc này vẫn đang ở yến hội bên kia, còn chưa tới ngự thư phòng nên nơi đây lộ ra vắng vẻ lạ thường, ngoại trừ thị vệ canh giữ ở ngoài cửa, bên trong không có một bóng cung nhân.
Cung nhân của hoàng đế đương nhiên đều đã đi theo tới yến hội bên kia.
Tề phi muốn tiến vào ngự thư phòng không khó bởi thị vệ nơi này đều là người quen mặt, quy củ cũng không nghiêm khắc.
Hơn nữa chỉ cần nàng ta cứng miệng khẳng định là hoàng đế hạ lệnh cho mình tới ngự thư phòng chờ hầu hạ thì những thị vệ này cũng không dám ngăn cản nàng ta.
Bên trong ngự thư phòng không có người nhưng ánh đèn vẫn sáng rực.
Không biết có phải là vì phòng kín hay không mà Tề phi tiến vào ngồi một hồi liền cảm thấy cả người một trận khô nóng.
Nơi này chỉ có một mình nàng ta nên cũng không kiêng dè gì, đầu tiên là cởi bỏ áo choàng, tiếp đó là tới áo khoác nhưng vẫn thấy mát mẻ hơn
Sau đó nàng ta bất giác rơi vào mê man, đợi nàng ta ý thức được có người tới ngự thư phòng thì đã là tình cảnh này.
Người đến không phải là hoàng đế mà là một kẻ toàn thân hôi hám.
Ngự thư phòng trong chốc lát yên tĩnh chỉ còn sót lại tiếng thở gấp của Tề phi.
Thẩm Nguyệt híp híp mắt nhìn ta, hàm ý cảnh cáo hiện rõ trong mắt: “Ngươi tốt nhất đừng có nói năng lung tung”.
Lục hoàng tử quay đầu nhìn Tô Vũ ở bên cạnh, hắn ta nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa và Tô đại nhân sứ thần Đại Sở, ta có ấn tượng rất rõ”.
Bởi vì Tô Vũ từng đến Dạ Lương, lần này Dạ Lương đến cũng là vì Tô Vũ, Lục hoàng tử này chỉ đích danh muốn Tô Vũ đi cùng, cho nên giờ này Tô Vũ với ngồi bên cạnh Lục hoàng tử.
Hoàng đế rất có hứng thú nói: “Nếu có thể Lục hoàng tử nói ta nghe xem”.
Thẩm Nguyệt mím môi, hai tay dưới gầm bàn nắm chặt thành nắm đấm. Nàng không ngờ lần này sứ thần Dạ Lương lại là Lục hoàng tử.
Trước đây khi hành cung ở Dạ Lương, tình cảm của Thẩm Nguyệt dành cho Tô Vũ bộc lộ rõ ràng, nếu như Lục hoàng tử này có mưu đồ phá đám, chỉ cần hắn ta nói lung tung một câu, có thể khiến Tô Vũ và Thẩm Nguyệt lâm vào vũng bùn sâu.
Thẩm Nguyệt không thể hiểu tại sao Dạ Lương lại cử một kẻ đê tiện như vậy làm đại sứ!
Thẩm Nguyệt vừa ngồi xuống liền thấy hôm nay Tô Vũ cũng đến, hắn mặc quan phục, lẳng lặng ngồi ở phía đối diện nàng.
Từ lúc vào đại điện đến giờ, Thẩm Nguyệt cố gắng khắc chế ánh mắt của mình, không thể nhìn hắn một cách quá lộ liễu mà chỉ có thể quét nhìn thân ảnh của hắn lúc lơ đãng.
Khi Tô Vũ nghe thấy Lục hoàng tử nói như vậy, thần sắc của hắn rất bình thản, tựa hồ cũng không có phản ứng gì quá lớn, tay phải đặt bên cạnh chén trà, hơi cong ngón tay bưng lấy chén.
Nói ra thì cả Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đều không quá thân quen với vị Lục hoàng tử Dạ Lương này, trước đây cũng chỉ có duyên gặp qua mấy lần, vì vậy không ai có thể đảm bảo hắn ta sẽ nói ra những gì.
Tục ngữ có câu, không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, nếu Lục hoàng tử này thật sự nói ra, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền phức.
Tô Vũ lãnh đạm nhướng mày, buông lỏng tay đang cầm chén trà.
Ngẫm lại, hắn và Thẩm Nguyệt không hiểu rõ con người của Lục hoàng tử này, nhưng hoàng đế Dạ Lương thì biết rõ. Nếu hoàng đế Dạ Lương đã phái Lục hoàng tử đến, nếu không phải là hoàng đế Dạ Lương mê muội thì chứng tỏ vị Lục hoàng tử cũng có điểm hơn người.
Lúc này Lục hoàng tử đảo tròng mắt nhìn Thẩm Nguyệt và Tô Vũ, nói: “Tô đại nhân tài hoa hơn người, một mình khẩu chiến với quần thần Dạ Lương ta, cuối cùng giành được khế ước hòa bình. Còn về phần Tĩnh Nguyệt công chúa, khi bị ám sát ở hành cung Dạ Lương, sống chết có nhau với người trong lòng của nàng ấy mà suýt nữa bị mất mạng, kiên trung bền chặt như vậy, sao có thể khiến ta không ấn tượng cơ chứ”.
Tim Thẩm Nguyệt đập lỡ một nhịp.
Lòng bàn tay Thẩm Nguyệt có chút phát lạnh, tên Lục hoàng tử đáng ghét này, rõ ràng là cố ý. Mặc dù hắn ta nói đến người trong lòng của nàng, nhưng không nói ra người trong lòng là Tô Vũ.
Hoàng đế và quần thần điều biết, khi đó ở Dạ Lương còn có Tần Như Lương chồng của Thẩm Nguyệt, vì vậy mọi người đều cho rằng đó là Tần Như Lương.
Lục hoàng tử dùng ánh mắt chứa ý cười nhìn Thẩm Nguyệt, nói: “Ta nghe nói, Tĩnh Nguyệt công chúa đã hòa ly với đại tướng quân? Ồ, chắc bây giờ hắn ta không phải là đại tướng quân nữa rồi”.
*Hòa ly: ngày nay gọi là ly hôn
Thẩm Nguyệt liếc nhìn hắn ta, ánh mắt âm u, nói: “Đây là chuyện riêng của Tĩnh Nguyệt, không liên quan tới việc quốc gia đại sự, mong Lục hoàng tử tự trọng”.
Lục hoàng tử nói: “Ừ, vậy thật đáng tiếc”, nhìn vẻ mặt hả hê của hắn ta trông không có tia đáng tiếc nào.
Nhắc tới chuyện cũ, không khỏi khiến người ta thở dài. Dù có kiên trung bền chặt đến đâu thì đến nay cũng vẫn là cô nhi quả phụ, ly tán chồng cũ mỗi người một nơi.
Lục hoàng tử lại nói tiếp: “Nói đến lần hành thích trong hành cung Dạ Lương ta lần đó công nhận nguy hiểm thật. May mà đến cuối cùng, Tĩnh Nguyệt công chúa và Tô đại nhân không sao, nếu không Dạ Lương ta gặp rắc rối lớn rồi”.
Vẻ mặt hoàng đế hiển nghiên có chút ngưng trọng, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì.
Lục hoàng tử lại cứ không biết nhìn sắc mặt người khác, khuếch trương nói: “Ban đầu Đại Sở còn cho rằng là người Dạ Lương bọn ta làm, sau đó bắt được một nhân chứng sống cặn kẽ hỏi lại thì mới giật mình, hóa ra lại do chính người Đại Sở làm”.
Vẻ quần thần trong điện cũng theo đó mà thay đổi.
Chương 607: Nói nhiều
Duy chỉ có vương gia của Bắc Hạ khẽ cười mỉm, tỏ vẻ đứng ngoài quan sát, ánh mắt ông ta nhìn Lục hoàng tử kia mang đầy ý tứ sâu xa, tựa như đang muốn nói: Tuổi trẻ thật là tốt, thật không biết trời cao đất rộng là gì.
Lục hoàng tử ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, không kiêu căng cũng không sợ sệt, trịnh trọng cúi mình nói: “Kính xin bệ hạ thứ cho ta đường đột, khi khởi hành từ Dạ Lương đến Đại Sở, phụ hoàng ta đặc biệt dặn dò, lệnh ta thay mặt người hỏi bệ hạ một câu, không biết bệ hạ có cảm nghĩ gì về những trò tự biên tự diễn này?”
Thẩm Nguyệt nhìn Lục hoàng tử, xem ra thằng nhãi này không chỉ khiến nàng căm hận, mà hắn ta còn muốn khiến tất cả mọi người ở đây căm hận.
Loại người này, đại khái là thích thú loại cảm giác đắc ý khi thấy tất cả mọi người căm hận mình mà lại không thể làm gì mình. Tuy nhiên, một khi hắn ta té ngã, e rằng cũng sẽ bị ngàn người giẫm, vạn người đạp.
Nhưng trò hay trước mắt cũng không liên quan đến mình, nàng vẫn khá là thích xem.
Sắc mặt hoàng đế đã rất khó coi, nhưng ông ta lại không thể so đo với sứ thần nước khác, hơn nữa còn là hậu bối như Lục hoàng tử, làm như vậy sẽ khiến ông ta mất đi phong độ của một người chủ nhà.
Hoàng đế lập tức nói: “Chuyện Tĩnh Nguyệt và đại học sĩ bị ám sát, trẫm cảm thấy vô cùng đau đớn. Nhưng chuyện này cũng không cần hoàng tử Dạ Lương nhọc lòng lo lắng, tự trẫm sẽ truy xét đến cùng”.
Lục hoàng tử mỉm cười, ung dung nói: “Dạ Lương thật lòng muốn giúp bệ hạ một tay, có thể cung cấp một vài chứng cứ. Trên cánh tay thích khách kia có một ký hiệu đồ đằng, đoán chừng là thuộc một tổ chức đặc thù nào đó. Ta đã sao chép lại ấn ký đồ đằng kia, nếu bệ hạ hứng thú, ta có thể trình lên cho bệ hạ xem”.
Hoàng đế nói: “Hôm nay là tiệc đón gió tẩy trần cho sứ thần hai nước, trong tiệc không nói những chuyện khác, không bằng vui vẻ thưởng thức rượu thịt, vẹn tròn tình nghĩa chủ nhà của trẫm. Những chuyện kia, về sau trẫm sẽ thỉnh giáo Lục hoàng tử”.
Lục hoàng tử trả lời: “Được, đúng lúc hôm nay ta cũng không mang theo bản sao chép ấn ký đồ đằng kia, tạm thời vẫn ở trong biệt cung, chỉ là nói trước một tiếng với bệ hạ mà thôi”.
Tên này đang trêu cợt ai vậy, sắc mặt hoàng đế âm u hơn rất nhiều.
Sau đó tiệc bắt đầu, cung nữ thướt tha nối đuôi đi vào, dâng lên cao lương mỹ thực, sơn hào hải vị, đặt ở trước mặt mọi người.
Mọi người nâng ly cạn chén, lúc này bầu không khí căng thẳng trì trệ trước đó mới dần được xoa dịu.
Sáo trúc du dương, ca múa say lòng, quả thật an lành thoải mái.
Lục hoàng tử chủ động kính vương gia Bắc Hạ một chén rượu, miệng nói: “Vương gia là sứ thần của Bắc Hạ, vừa rồi ta và bệ hạ nói những gì, vương gia đều nghe rõ ràng. Chuyện Tĩnh Nguyệt công chúa bị ám sát thật sự không liên quan đến Dạ Lương bọn ta”.
Vương gia Bắc Hạ mỉm cười, nhận chén rượu kia: “Lục hoàng tử quả thật dũng cảm hơn người”.
Một khúc nhạc kết thúc, Lục hoàng tử lại là người đầu tiên vỗ tay khen hay: “Kinh Đô của Đại Sở này quả thật không tầm thường, ngay cả ca múa cũng hay như vậy, rồi cả sơn hào hải vị, món ngon rượu thơm này, càng khiến người ta say mê vô hạn. Trái ngược với nạn đói nạn tuyết của Đại Sở, so với những nơi có vô số lê dân bách tính chết đói chết cóng hệt như địa ngục kia, nơi này quả thật có thể coi là thiên đường trong nhân gian”.
Nói xong Lục hoàng tử tỏ vẻ thổn thức: “Ta đi từ phía nam Đại Sở đến đây, tai nghe mắt thấy, người chết đói chết cóng ở dọc đường nhiều vô số kể, thật sự thảm không nỡ nhìn”.
Thẩm Nguyệt thầm giật giật khóe miệng, thằng nhãi này đúng là đến để gây thù chuốc oán.
Trên điện cũng có thần tử đứng ra tranh luận với Lục hoàng tử, nói tới đỏ mặt tía tai, quyết liệt không thôi.
Sự chú ý của quần thần và hoàng đế đều bị hắn ta hấp dẫn, Thẩm Nguyệt vui vẻ thoải mái dễ chịu. Nàng có thể vụng trộm nhìn Tô Vũ ở đối diện vài lần, hắn cầm chén trà lên uống một ngụm, động tác nhàn nhã thảnh thơi.
Nàng liếc qua một cái rồi lập tức cụp mắt xuống, cứ lặp đi lặp lại như vậy, làm không biết chán.
Dường như chỉ cần ngồi đối diện với hắn, chuyến đi ngày hôm nay của nàng đã không uổng phí rồi.
Nàng cảm thấy mình tựa như không cam lòng chỉ uống vài chén rượu, lẽ ra nên trở về cung Thái Hòa từ sớm. Nhưng mặc cho món ngon rượu thơm bày đầy trên bàn, cũng không sánh bằng bóng hình thản nhiên nhãn nhặn phía đối diện.
Cho dù chỉ là ngồi đối diện, cách một khoảng giữa trong điện, cách những vũ cơ váy áo xinh đẹp thường xuyên ca múa, nàng cũng không lỡ rời đi.
Về sau là cảnh một lời không hợp thì rót rượu, Lục hoàng tử kia nói quá nhiều, thế nên thần tử Đại Sở dứt khoát ra sức rót rượu cho hắn ta. Chỉ cần hắn ta không mở miệng nói lung tung, bầu không khí trong điện sẽ hòa hợp hơn nhiều.
Lục hoàng tử ngồi ở chỗ ngồi của mình, không ngừng nấc cục. Giờ phút này, khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc đã đỏ bừng.
Vương gia Bắc Hạ cũng đứng dậy kính hoàng đế Đại Sở mấy chén rượu, quần thần cũng không dám cản rượu này, hoàng đế chỉ có thể tự mình uống cạn.
Chương 608: Bánh trôi ngày được thả
Liên tiếp uống vài chén không có thời gian dùng thức ăn hòa dịu khiến hoàng đế hơi chếnh choáng.
Công công bên cạnh kịp thời nhắc nhở mới giúp hắn nhớ tới việc đại xá cho Hạ Phóng. Hiện tại nhân chuyến ghé thăm của sứ thân hai nước và năm mới sắp đến là một chuyện vui mừng, hoàng đế liền hạ lệnh đại xá toàn kinh đô cùng ba quận mười thành kết nối với kinh đô.
Mệnh lệnh này được truyền xuống, một nửa số quan viên đều lựa chọn trầm mặc, nửa còn lại thì phụ họa tung hô.
Sau đó hoàng đế nói với công công bên cạnh: “Đi đem Hạ Phóng ra khỏi đại lao của Hình bộ, để hắn đợi trong ngự thư phòng, trẫm xong việc ở đây sẽ tiếp kiến hắn”.
Hoàng đế đương nhiên nóng lòng muốn gặp Hạ Phóng, cung yến tối nay thực sự khiến hắn cảm thấy tích tụ phiền lòng, hắn cần Hạ Phóng trở lại tiếp tục ở bên cạnh giúp mình bày mưu tính kế.
Công công bên cạnh hoàng đế không thể rời thân, cần phải hầu hạ bất cứ lúc nào, vì vậy hắn liền kêu một thái giám đến Hình bộ truyền lời.
Bởi vì hoàng đế đã sớm có ý định này nên đã phái người đến Hình bộ thông báo một tiếng, bây giờ lại cử người tới Hình bộ thì chỉ cần thả Hạ Phóng ra ngoài đưa tới ngự thư phòng là được.
Hoàng đế nhớ tới ngày đông chí lần trước tới nhà lao gặp Hạ Phóng, chỉ một bát bánh trôi nguội lạnh cũng đủ để hắn ăn ngấu nghiến, trên bàn trước mắt lại bày một bát bánh trôi khác, hoàng đế liền kêu tên thái giám kia bưng tới nhà lao cho Hạ Phóng.
Thái giám bê bát canh nhanh nhẹn nhận lệnh mà đi.
Đợi thái giám chuyển được bánh trôi tới nhà lao thì bánh đã đông cứng lại.
Đêm nay Hình bộ Thượng thư và Thị lang đều tham gia cung yến, cho nên thái giám vừa đến đại lao chỉ có Lang trung của Hình ngục ti tiếp đãi hắn, vừa kêu chủ quản đem bánh trôi cho Hạ Phóng, vừa dâng trà nóng cho thái giám tán gẫu vài câu.
Hình bộ Lang trung này là quan viên dưới ngũ phẩm, không có tư cách tham gia buổi cung yến như hôm nay nên chỉ có thể nghe ngóng một hai từ thái giám.
Tên thái giám này ngày thường trong cung chưa hề ra mặt làm việc nên nhìn thấy quan viên nịnh nọt mình như vậy cũng sẽ vui vẻ cùng hắn nói vài câu.
Bị nhốt ở đại lao trong một khoảng thời gian dài khiến bề ngoài Hạ Phóng dơ dáy lếch thếch, chắc chắn không thể cứ như vậy mà vào ngự thư phòng, Hình bộ liền tạm thời chuẩn bị cho hắn một bộ trang phục sạch sẽ, đơn giản chải cho hắn một búi tóc, sau đó mới được thái giám truyền chỉ đưa về phục lệnh.
Hình bộ Lang trung đích thân đưa họ ra ngoài, đợi người đã cách khỏi đại lao rất xa, hắn mới quay lại và thấy dưới ánh lửa lờ mờ, bát bánh trôi mà thái giám đem tới trong phòng giam đã bị Hạ Phóng ăn sạch, đến một ngụm canh cũng không còn.
Lan trung liếc mắt nhìn chủ quản bên cạnh, chủ quản hiểu ý gật đầu.
Lang trung nhét hai tay dưới ống tay áo, cảm khái nói: “Bát bánh trôi này đưa tới thực đúng lúc, dù sao cũng là hoàng thượng đưa tới, không có quan hệ gì với chúng ta. Nếu không có bát bánh trôi này, nói không chừng còn phải cho Hạ Phóng một chén trà nóng để làm ấm người. Đến lúc đó xảy ra bất trắc gì, còn phải chấp nhận rủi ro nữa”.
Chủ quản đáp: “Đại nhân nói chí phải”.
"Tối nay trong cung chắc náo nhiệt lắm, trời đông rét buốt, chúng ta cũng đừng canh gác ở chỗ này mà chịu lạnh nữa, trở về đi thôi”.
Hạ Phóng chỉ khoác bộ quần áo mỏng manh, vừa bước ra khỏi Hình bộ, tuyết rơi lạnh lẽo bên ngoài liền khiến hắn rét run cầm cập. Nhưng dù lạnh đến đâu cũng nào sánh được với đêm dài đằng đẵng trong nhà lao.
Hắn thoải mái hít một hơi thật sâu, là không khí của sự tự do trong lành. Thoát khỏi nơi này chính là dấu chấm hết cho những ngày gian khổ kia, cũng là lúc hắn trở lại thời xưa.
Hoàng đế cuối cùng vẫn không vứt bỏ hắn, hắn biết rõ đó là vì đầu óc của mình vẫn có ích đối với hoàng đế.
Sau khi ra ngoài, cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ quay lại đại lao lạnh giá của Hình bộ này nữa! Hắn phải khiến những kẻ thâm hiểm khó lường hãm hại hắn vào ngục kia hối hận!
Run rẩy qua đi, Hạ Phóng đứng thẳng lưng, nâng cao tinh thần sải bước về phía trước.
Chương 609: Bất ngờ tại ngự thư phòng
Đi từ Hình bộ vào trong cung vẫn còn một đoạn đường dài. Sau khi tiến cung, dáng vẻ và thân phận lúc này của Hạ Phóng không thích hợp xuất hiện trong cung yến bên này, do đó thái giám liền cố ý dẫn hắn vòng qua ngự hoa viên, đi tới ngự thư phòng.
Lúc vừa rời khỏi đại lao của Hình bộ, Hạ Phóng cảm thấy rất lạnh, đi được nửa đường thì bắt đầu ấm nóng hơn, sau đó càng lúc càng nóng bức. Hắn tưởng rằng là do mình đang vận động, đồng thời cũng vì dư âm kích động trong lòng.
Thẳng cho đến ngự thư phòng, nhịp thở của Hạ Phóng đã mang theo phần dồn dập, trên người cũng bắt đầu toát mồ hôi, hắn còn bất giác giơ tay nới lỏng cổ áo.
Thái giám dẫn đường là nhận lệnh hoàng thượng làm việc nên thị vệ canh gác không thể ngăn cản, hắn đưa Hạ Phóng tới bên ngoài ngự thư phòng thì dừng lại rồi lui xuống.
Hạ Phóng đứng trước cửa ngự thự phòng, ánh lửa sáng rực bên trong hắt ra ngoài chiếu lên người khiến hắn có chút choáng váng.
Miệng lưỡi hắn khô khốc, tim đập như trống dồn, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực vậy.
Hạ Phóng đẩy cửa liền tiến vào.
Đột nhiên một làn gió lạnh thơm ngát bất ngờ ập tới khiến tâm trí vốn không phòng bị của hắn nháy mắt trào dâng.
Ngọn lửa trong lồng ngực lập tức hội tụ xuống bụng dưới, hắn ngay tức khắc có phản ứng.
Khi ngẩng đầu lên liền thấy trong ngự phòng vẫn còn một người khác, hơn nữa còn là một mỹ nhân với dung mạo tuyệt sắc.
Mỹ nhân đó lúc này đang xụi người ngồi trên ghế với hai gò má ửng hồng cùng áo quần xộc xệch, nàng ta cởi bỏ áo khoác choàng và áo khoác ngoài mặc lúc tới, từng chiếc một rơi vãi trên mặt đất, nhưng lại không hề hay biết cả người đã mướt mát mồ hôi, khô nóng không chịu nổi.
Trên gương mặt tinh tế ấy tràn đầy dục vọng.
Có một sự thật không thể chối cãi là Hạ Phóng ham mê sắc đẹp. Bị tống vào ngục hai tháng, đừng nói tới việc chạm vào phụ nữ, ngay cả liếc qua hắn cũng chưa từng thấy.
Ngay bây giờ một phản ứng mạnh mẽ như vậy lấp đầy não hắn, và chút lý trí cuối cùng còn lại khiến hắn ý thức được nơi này là ngự thư phòng.
Nhưng Hạ Phóng vẫn không khống chế được bước chân mà từng bước đi về phía mỹ nhân kia.
“Hỗn xược… lớn, lớn mật… bản cung chính là Tề Phi, là mẫu phi của ngũ hoàng tử…”
"Tề phi…”
Thì ra người phụ nữ trong ngự thư phòng này chính là Tề phi.
Không lâu trước đó trong cung yến diễn ra được một nửa, sau khi cơm no rượu say mọi người còn thích chí dạo chơi ngự hoa viên, ngắm nhìn tuyết trắng dưới ánh đèn cũng là một chuyện tao nhã.
Và lúc này người căm phẫn khó nén nhất trong hậu cung đương nhiên thuộc về Tề phi- người đang bị cấm túc.
Nàng ta không thể tham gia cung yến, tất nhiên cũng không đoạt được nổi bật, vô số của ngon vật lạ được bày la liệt tại đại điện bên kia nhưng nàng ta chỉ có thể đơn giản tự mình ứng phó trong cung của mình.
Tề phi khẳng định lần này chính là do hoàng hậu ở phía sau quấy rối, hại nàng ta phải rơi vào cảnh thê lương như hiện tại. Chỉ cần nghĩ tới hoàng hậu giờ phút này đang cùng hoàng đế tay trong tay ngồi trên đại điện kia, nàng ta liền tức giận đùng đùng.
Sau đó có một thái giám nhân lúc trời nhá nhem tối xách theo một hộp thức ăn tới cung của Tề phi.
Tuy rằng bị cấm túc nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng là phi tần cao quý số một số hai của hậu cung, do đó hoàng đế cũng không phái thêm người canh gác cửa cung mà chỉ ngăn cấm nàng ta ra vào.
Việc đóng cửa suy ngẫm toàn bộ đều dựa vào tự giác, nhưng nàng ta lại không thể ngang nhiên bước ra khỏi cửa cung, trong hậu cung không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm như hổ đói, chỉ cần nàng ta nhấc gót, chắc chắn sẽ có phi tần dựa vào đó kiếm chuyện.
Bởi vậy mấy ngày nay Tề phi cũng thành thực không đi đâu cả.
Trên eo thái giám mang đồ đến có đeo thẻ bài có thể đi qua mà không gặp trở ngại. Cung nhân vừa nghe là thái giám được hoàng đế cử tới liền vô cùng mừng rỡ, vội vàng dẫn hắn đến tẩm cung của Tề phi.
Thái giám tháp tùng bên cạnh hoàng đế là tổng quản trong cung, tổng quản lại có rất nhiều hoạn quan trực tiếp dưới quyền, vì vậy không phải là người nào Tề phi cũng từng gặp qua, chỉ cần có thẻ bài thì ai còn quan tâm thái giám đó trông như thế nào.
Hơn nữa trời đã vào đêm, dưới ánh đèn mơ hồ thái giám đó còn một mực cung kính cúi đầu, nhất thời cũng không nhìn rõ bộ dáng của hắn.
Thái giám nói là hoàng thượng lệnh cho hắn mang chút đồ ăn này tới cho Tề phi.
Thức ăn trong hộp vẫn còn ấm nóng, Tề phi liếc mắt thấy đều là đồ ăn yêu thích thường ngày của mình liền tin tưởng hoàng đế vẫn nhớ nhung tới nàng ta, khúc mắc nặng trĩu treo trong lòng cũng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm vui vẻ hơn.
Chương 610: Thuận lợi lạ thường
Mặc dù đã dùng bữa tối nhưng nàng ta vẫn cầm lòng chẳng đặng nếm thử vài miếng.
Tên thái giám kia vẫn đứng ở một bên chờ đợi, nói: “Đợi nương nương ăn xong, nô tài lại trở về bẩm báo với hoàng thượng”.
Tề phi tùy ý hỏi: "Ngự hoa viên bên kia tiến triển thế nào rồi?"
“Bữa tiệc hoàng thượng chiêu đãi sứ thần diễn ra rất thuận lợi, chỉ là hoàng thượng vẫn bận tâm nương nương ăn không ngon miệng do đó lệnh cho nô tài đem những thứ này tới”.
Tề phi cười khổ một tiếng: “Bên cạnh người chắc hẳn có hoàng hậu cận kề, còn có thể nhớ tới bản cung đúng là hiếm có”.
“Tuy có hoàng hậu kề bên nhưng trong lòng hoàng thượng vẫn luôn nghĩ tới nương nương người”.
Tề phi lúc này mới lộ ra nỗi ai oán thuộc về nữ nhân chốn hậu cung: “Bản cung đã bị hoàng thượng cấm túc, người cũng chưa hề đặt chân tới đây, trong lòng người nào có chỗ của bản cung cơ chứ”.
“Hai ngày nay hoàng thượng cũng mong muốn tới nhưng đáng tiếc chuyện chính sự quấn thân, vẫn chưa từng nghỉ ngơi qua. Đợi một lát sau khi cung yến kết thúc, hoàng thượng còn phải trở về ngự thự phong xử lý chính sự nữa đấy ạ”.
Tề phi có chút mềm lòng.
Thái giám dừng một chút lại nói tiếp: “Xin nương nương đừng trách nô tài nhiều chuyện, đêm nay cung yến trời đã vào khuya, đường cũng tối đen, có ai biết nương nương có rời khỏi cung hay không. Nếu nương nương có thể tới ngự thư phòng bầu bạn cùng hoàng thượng, có lẽ liền có thể hóa giải sự cách biệt với người rồi”.
Thái giám đúng là một câu nói thức tỉnh người trong mộng.
Tề phi vẫn luôn khổ não vì chuyện bị cấm túc, cộng thêm Ngũ hoàng tử quấn quýt không rời người khiến nàng ta căn bản không có cơ hội thị tẩm. Nếu nàng ta có cơ hội thổi gió bên tai hoàng đế cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.
Đêm nay ngược lại là một thời cơ tốt, hoàng đế không tới tìm nàng ta, nàng ta có thể đi tìm hoàng đế.
Nếu có thể dỗ dành hắn vui vẻ, đêm nay không biết chừng còn có thể đạt được cơ hội thị tẩm.
Nghĩ đến đây, Tề phi vội vàng đặt đũa xuống, gọi cung nữ vào chải đầu và thay trang phục cho mình.
Thái giám nhìn tới thức ăn trên bàn như vô tình hỏi: “Nương nương người không uống món canh trân châu ngọc này sao ạ? Đây là món ăn hoàng thượng đặc biệt căn dặn bưng tới cho người, nương nương nếu người dùng xong rồi thì nô tài đem xuống đây ạ”.
Tề phi vừa nghe tới là đặc biệt chuẩn bị liền kêu hắn bê tới, ăn liền mấy ngụm mới coi như không có gì.
Đợi nàng ta thay đồ xong, thái giám đã cẩn thận tỉ mỉ bỏ thức ăn trở lại hộp thức ăn. Lúc rời đi hai người họ đồng hành cùng nhau rồi tiến về phía ngự thư phòng.
Để tránh nhiều người dòm ngó, nàng ta lại đang trong thời kỳ bị cấm cửa, hơn nữa còn ôm theo mục đích đặc biệt mà tới nên cũng không mang theo cung nhân bên người.
Khi đi đến bên ngoài ngự thư phòng, thái giám mới dừng bước chân nói: “Phía trước chính là đất cấm ngự thư phòng, nô tài chỉ có thể tiễn nương nương đến đây thôi”.
Tề phi cũng không xa lạ gì với ngự thư phòng này, lúc trước khi ngũ hoàng vẫn được hoàng đế cưng chiều, nàng ta không chỉ một lần dẫn hắn tới ngự thư phòng chơi đùa.
Hoàng đế lúc này vẫn đang ở yến hội bên kia, còn chưa tới ngự thư phòng nên nơi đây lộ ra vắng vẻ lạ thường, ngoại trừ thị vệ canh giữ ở ngoài cửa, bên trong không có một bóng cung nhân.
Cung nhân của hoàng đế đương nhiên đều đã đi theo tới yến hội bên kia.
Tề phi muốn tiến vào ngự thư phòng không khó bởi thị vệ nơi này đều là người quen mặt, quy củ cũng không nghiêm khắc.
Hơn nữa chỉ cần nàng ta cứng miệng khẳng định là hoàng đế hạ lệnh cho mình tới ngự thư phòng chờ hầu hạ thì những thị vệ này cũng không dám ngăn cản nàng ta.
Bên trong ngự thư phòng không có người nhưng ánh đèn vẫn sáng rực.
Không biết có phải là vì phòng kín hay không mà Tề phi tiến vào ngồi một hồi liền cảm thấy cả người một trận khô nóng.
Nơi này chỉ có một mình nàng ta nên cũng không kiêng dè gì, đầu tiên là cởi bỏ áo choàng, tiếp đó là tới áo khoác nhưng vẫn thấy mát mẻ hơn
Sau đó nàng ta bất giác rơi vào mê man, đợi nàng ta ý thức được có người tới ngự thư phòng thì đã là tình cảnh này.
Người đến không phải là hoàng đế mà là một kẻ toàn thân hôi hám.
Ngự thư phòng trong chốc lát yên tĩnh chỉ còn sót lại tiếng thở gấp của Tề phi.
Bình luận facebook