Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 586-590
Chương 586: Đưa con đi báo thù
Thôi thị nói: "Ngươi đừng hỏi gì cả, giờ ra tiếp đón Tề phi kia đã”.
Thời gian đã qua mấy ngày kể từ sự kiện ngũ hoàng tự bị dọa sợ tới mức tè ra quần, hắn cuối cùng cũng từ trong ác mộng chậm rãi hồi phục lại.
Tề phi nhìn dáng vẻ sợ sệt co rúm này của con trai, trong lòng làm thế nào cũng không nuốt trôi cơn uất nghẹn này, nên nhất định muốn con trai của Thẩm Nguyệt cũng phải nếm mùi thống khổ mới có thể nguôi ngoai cơn giận.
Trước đây khi ngũ hoàng tử thường xuyên bắt nạt Bắp Chân, Tề phi vẫn một mực dung túng hắn, thậm chí còn cảnh cáo chỉ có hắn mới được cưỡi lên đầu người khác, tuyệt đối không được để kẻ khác dẫm lên đầu mình.
Bây giờ nàng ta làm sao có thể nhẫn nhịn việc Bắp Chân- thứ giống nòi ti tiện có nương sinh mà không có cha nuôi dưỡng cưỡi trên đầu con trai mình.
Thế là giữa trưa liền hùng hùng hổ hổ kéo theo ngũ hoàng tử tới cung Thái Hòa.
Ngũ hoàng tử nghe tới cung Thái Hòa lại giật mình khóc rống lên tại chỗ, sống chết cũng không chịu thò chân ra khỏi cửa.
Tề Phi bực bội nói: “Thứ đê tiện đó dọa con thành như vậy không lẽ con không muốn trút giận sao? Bây giờ mẫu phi dẫn con đi báo thù, có mẫu phi ở đó, con sợ cái gì?”
Đôi mắt ngũ hoàng tử đẫm lệ: “Nhưng cá sấu… sẽ ăn thịt người…”
Tề phi nói tiếp: “Cung Thái Hòa có nhiều người như vậy vẫn sống sờ sờ đó thôi, chúng ta tới đó chẳng lẽ sẽ bị ăn thịt sao? Cá sấu đều ở dưới hồ không bò lên được”.
“Lần trước mẫu phi cũng nói như vậy…”
"Lần này có mẫu phi đi cùng con, đám cá sấu đó cũng không dám ra tay làm ác. Con trai à, con nghĩ lại xem trước kia chỉ có con làm nhục thứ thấp hèn đó, há có thể trơ mắt để nó trèo lên đầu con!”
Ngũ hoàng tử vốn là một kẻ tranh giành thiệt hơn, Tề phi vừa nhắc tới Bắp Chân, hắn đương nhiên vô cùng phẫn hận cùng không cam lòng.
“Lần này nếu không phải vì nó, con cũng sẽ không bị phụ hoàng trách mắng. Bây giờ mẫu phi đưa con tới cung Thái Hòa, đợi gặp được thứ đê tiện kia, con liền hung hăng ức hiếp lại nó, sau khi hả dạ, con sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Đừng sợ, mọi chuyện đều có nương lo, nương sẽ bảo vệ con".
Tề phi vẫn luôn cho rằng, chỉ có bắt nạt người khác mới có thể thúc đẩy ngũ hoàng tử ngày càng dũng mãnh, mà ngũ hoàng tử bị kẻ khác ức hiếp sẽ chỉ khiến hắn ngày càng trở nên nhu nhược.
Con trai của nàng ta chỉ có thể bắt nạt người khác chứ không thể bị người khác bắt nạt.
Ngũ hoàng tử tin tưởng lời nói này của Tề phi nên mang theo tâm thế sợ hãi rụt rè cùng nàng ta tới cung Thái Hòa.
Nhưng khi đến bên cây cầu nhỏ của cung Thái Hòa, bất kể làm thế nào hắn cũng không chịu đi tiếp.
Thẩm Nguyệt đi ra và đứng trước cửa cung điện, thấy ngũ hoàng tử còn đang kì kèo với Tề phi trên cây cầu nhỏ đó, chỉ cười mỉa mai: “Xem ra ngũ hoàng tử vẫn rất e sợ cá sấu trong hồ này, ngươi yên tâm tuy rằng cá sấu ăn thịt người nhưng tạm thời chưa nhảy lên được đâu”.
Ngũ hoàng tử thét chói tai: “Ngươi nói láo! Lần trước rõ ràng chúng có bò lên được bờ”.
Thẩm Nguyệt khẽ cười: "Lần trước là ngoài ý muốn”.
Nếu đã xảy ra một lần ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ có lần bất trắc thứ hai, năng lực chịu đựng trong lòng ngũ hoàng tử không đủ, vì vậy liền khóc lóc đòi quay về ngay lập tức.
Tề phi nhất thời phẫn nộ, thực sự là cổ vũ cho chí khí của quân địch mà tự làm giảm uy phong của mình mà! Chỉ là nàng ta không biểu hiện ra mặt mà quay đầu ôm ngũ hoàng tử lên, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào vẫn ung dung bước qua cầu gỗ, đi tới bãi đất trống trải trước cung Thái Hòa.
Tề phi thả ngũ hoàng tử xuống, hắn không có gan từ trên cầu gỗ chạy trở về.
Nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt à, ngươi đừng dọa nạt con trai ta nữa, ngươi nhất định phải dọa thằng bé mới chịu ngơi tay sao?”
Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy tức cười: “Có lẽ Tề phi nương nương hiểu lầm rồi, cá sấu dưới nước quả thực rất nguy hiểm, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút, hiện tại ngươi đã tới rồi thì vào trong ngồi đi”.
Tề phi căn bản không để vào mắt một công chúa Tĩnh Nguyệt điên điên dại dại trong quá khứ, bây giờ xem ra cả người đã lấy lại tỉnh táo, nhưng nàng ta cũng vẫn như cũ không coi ra gì.
Tề phi liếc xéo đánh giá Thẩm Nguyệt một lượt, sau đó dắt tay ngũ hoàng tử đi ngang qua người nàng với dáng vẻ kênh kiệu tôn quý, giọng khách át giọng chủ bước vào đại sảnh, ngồi lên ghế trên.
Tề phi khinh bỉ quan sát Thẩm Nguyệt theo sau, mở miệng nói: “Bản cung nhớ lần trước gặp mặt là trước khi ngươi thành hôn, chớp mắt đã hơn hai năm trôi qua, thực sự là khiến con người ta phải giật mình kinh ngạc, chứng bệnh điên khùng này của ngươi cũng được chữa khỏi rồi”.
Khóe môi Thẩm Nguyệt nhếch lên nụ cười đạm mạc, nàng tao nhã nâng làn váy ngồi xuống, thuận tay dùng nắp chén gạt nhẹ bọt trà trên mặt nước, đáp: “Tề phi nương nương sao lại nghĩ tới nơi này vậy?”
Chương 587: Chơi đùa vui vẻ
Tề phi nói: "Trước kia lúc Bắp Chân vừa mới tiến cung thì đã ở trong cung của bổn cung, được bổn cung trông chừng, nó ở chung với ngũ hoàng tử rất hòa thuận. Bây giờ nó chuyển đến cung Thái Hòa, sao bổn cung lại không thể đến thăm nó chứ?"
Thẩm Nguyệt nói: "Bắp Chân chỉ là nhũ danh của nó, tên của nó không phải Bắp Chân".
Tề phi cười nói: "Nghe thế nào cũng giống như chân chó theo đuôi người khác".
Thẩm Nguyệt nhướng mày, không nói thêm gì nhiều.
Tề phi gọi ngũ hoàng tử lại nói: "Không phải con muốn chơi với Bắp Chân sao, bây giờ con đã đến đây rồi, còn nhăn nhó cái gì nữa, mau đi chơi với nó đi", bà ta vừa nói vừa vỗ vỗ lưng ngũ hoàng tử để cổ vũ nó.
Vừa mới tiến vào thì ngũ hoàng tử đã nhìn thấy Bắp Chân đang ngồi ở bên ngoài lan can. Mặc dù Bắp Chân đã lớn hơn một chút nhưng nó vẫn khiến cho ngũ hoàng tử kích động muốn bắt nạt.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình bắt nạt Bắp Chân thì ngũ hoàng tử lại bớt đi cảm giác sợ hãi!
Như lời mẫu phi của nó đã nói, nếu như lần này không có tên nhóc khốn kiếp đó thì nó đã không bị phụ hoàng mắng. Chính vì Bắp Chân dùng tay không lôi cá sấu đi cho nên ngũ hoàng tử như nó mới trở thành đứa nhát gan!
Ngũ hoàng tử sợ hãi không dám đến học đường, thế mà Bắp Chân lại không bị làm sao, chẳng những không bị phạt mà còn có thể đến học đường nghe giảng bài, ngũ hoàng tử càng nghĩ càng tức giận hơn.
Còn dám không nhớ đến ngày xưa tên nhóc khốn kiếp này đã bị chính mình ức hiếp chật vật đến thế nào!
Lần này nó nhất định phải cho Bắp Chân nếm chút lợi hại của nó!
Ngũ hoàng tử đi đến bên cạnh, nhìn thấy Bắp Chân lẳng lặng ngồi ở nơi đó, nó liền hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Bắp Chân phớt lờ nó.
Cung nhân nghe theo mệnh lệnh Tề phi, nói để cho hai đứa trẻ chơi một mình với nhau cho nên cũng không tiến lên quấy rầy, chỉ đứng từ xa quan sát.
Ngũ hoàng tử vẫn còn sợ nước, không dám nhìn xuống hồ kỹ, chỉ dám liếc mắt nhìn một chút, chỉ thấy mặt nước phẳng lặng không gợn sóng, thế là nó lại càng dũng cảm hơn, ngồi xổm xuống bên cạnh rồi vươn tay ra đẩy vào người Bắp Chân nói: "Ta hỏi ngươi đó, ngươi bị câm điếc hay sao?"
Thẩm Nguyệt và Tề phi ngồi trong đình có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hai đứa trẻ bên ngoài.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt không hề thay đổi. Trong mắt Tề phi, nàng ta cho rằng Thẩm Nguyệt không dám đắc tội với mình cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai bị ức hiếp, ngay cả một câu xin tha cũng không dám nói ra, chuyện đó khiến cho Tề phi khó tránh khỏi đắc ý.
Đồng thời trong lòng Tề phi cũng thầm nghĩ tính nàng thức thời. Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa dám mở miệng cản trở, Tề phi nhất định sẽ khiến nàng càng đẹp mặt hơn.
Dù sao địa vị của nàng ta và ngũ hoàng tử trong hậu cung chỉ đứng sau hoàng hậu và đại hoàng tử, hơn nữa còn được thái hậu cực kỳ sủng ái.
Tốt xấu gì thì nó cũng là ngũ hoàng tử, ở trong cung muốn gì được nấy, chỉ có Bắp Chân là dám không nể mặt nó!
Ngũ hoàng tử xắn tay áo, nhất định muốn Bắp Chân phải nếm đau khổ!
Cho nên ngũ hoàng tử đã bất chấp hậu quả đặt tay lên sau lưng Bắp Chân, muốn đẩy nó xuống hồ!
Nó đẩy hai lần mà Bắp Chân vẫn không nhúc nhích, khi nó nhìn xuống thì phát hiện hai chân của Bắp Chân đã khóa chặt ở giữa lan can. Vậy là ngũ hoàng tử liền cúi đầu kéo hai chân của Bắp Chân ra.
Thẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà, cuối cùng thản nhiên nói: “Nhị nương, ven hồ nguy hiểm, mang Bắp Chân trở về đi”.
Thôi thị vâng lời, đang muốn đi tới đó thì Tề phi đã cười lạnh nói: "Tĩnh Nguyệt công chúa, sao lại khẩn trương như vậy, hai đứa trẻ lâu ngày mới gặp lại, hiện tại đang chơi cùng nhau rất vui vẻ mà!"
Thôi thị bị ngăn lại, Ngọc Nghiên lợi dụng sơ hở liền vội vàng chạy đến bên hồ.
Tề phi vừa dứt lời, trong khi ngũ hoàng tử đang cố gắng đẩy Bắp Chân xuống thì mặt hồ bên dưới đột nhiên dâng cao, đầu của một con cá sấu trồi lên khỏi mặt nước, giương hai mắt nhìn chằm chằm vào ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử lập tức hoảng sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, nó hét lên một tiếng rồi vừa lăn vừa bò về phía sau.
Kết quả là Bắp Chân không ngã xuống mà chính ngũ hoàng tử phải bò về phía sau, hoảng sợ khóc lóc la hét.
Thẩm Nguyệt nhếch môi cười nói: "Xem ra hai đứa trẻ thật sự rất vui vẻ".
Chương 588: Vẫn không buông tha
Cá sấu trong nước nghe động tĩnh sẽ trồi lên mặt nước, nàng biết đây là điều mà ngũ hoàng tử sợ nhất, cho nên nàng cũng không vội vàng làm gì.
Bắp Chân quay đầu lại, bình tĩnh nhìn ngũ hoàng tử đang nước mắt lưng tròng rồi nói: "Cá đến rồi".
Ngũ hoàng tử khóc ròng nói: "Đồ quái vật! Đồ khốn kiếp!"
Tề phi thật sự không ngờ người khóc trước lại là con của chính mình, nàng ta kinh ngạc đứng dậy đi ra cửa xem chuyện gì xảy ra, tức giận hỏi: "Chuyện gì vậy? Ai đã làm con ta khóc!"
Lúc này Bắp Chân đã được Ngọc Nghiên bế qua, nàng ta cũng đang bất mãn, liền nói: “Tề phi nương nương, lúc nãy ngũ hoàng tử muốn đẩy Bắp Chân xuống hồ, rõ ràng ngài ấy biết trong hồ có cá sấu, ngài ấy đang muốn giết Bắp Chân, để Bắp Chân bị cá sấu ăn thịt, không ngờ chính ngài ấy lại bị cá sấu dọa sợ trước".
Tề phi nghiêng đầu trừng mắt nhìn Ngọc Nghiên rồi bỗng nhiên giơ tay tát Ngọc Nghiên một cái, nói: "Làm càn! Sao ngươi dám can đảm vu khống hoàng tử hại người, bổn cung thấy ngươi chắc đã chán sống rồi! Bổn cung mang ngũ hoàng tử tới đây tìm Bắp Chân chơi đùa, hai đứa trẻ chỉ chơi đùa với nhau mà ngươi lại luôn miệng nói hoàng tử muốn hại chết nó, vậy bây giờ nó đã rơi xuống hồ chưa? Con trai ta đang chịu uất ức, con tiện tì nhà ngươi lại còn dám thay đứa nhóc này kêu ca?"
Ngọc Nghiên sửng sốt, nàng ta sao có thể ngờ Tề phi sẽ cắn ngược lại một cái.
Thẩm Nguyệt bước ra ngoài, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên một cái rồi nói: "Không được vô lễ với Tề phi nương nương, lui xuống đi.”
Nàng lại nhìn thoáng qua Bắp Chân không hề hấn gì và ngũ hoàng tử đang khóc, cười nói: "Tề phi nương nương nói đúng, chẳng qua là hai đứa trẻ đang chơi với nhau mà thôi, người lớn chúng ta không thể xen vào được. Chắc là ngũ hoàng tử bị cá sấu dọa rồi, ngài ấy khóc trông thật đáng thương".
Tề phi phẫn hận nhưng cũng hiểu được con của mình không vừa gì cho nên chỉ có thể lau nước mắt cho ngũ hoàng tử.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Bên hồ quả thực nguy hiểm, bây giờ nương nương đã tận mắt nhìn thấy thì hẳn là đã tin rồi. Trong hồ có cá sấu đều đang chờ thịt để được ăn no, không nên tùy tiện chơi đùa bên hồ nước, chi bằng để ngũ hoàng tử đến thư phòng của Bắp Chân chơi đi”.
Tề phi cuối cùng cũng dỗ được ngũ hoàng tử, khiến cho nó cùng Bắp Chân vào thư phòng chơi.
Tề di nương cũng đang tạo cơ hội cho ngũ hoàng tử, đến thư phòng rồi thì chẳng lẽ ngũ hoàng tử lại không trị được tên nhóc khốn kiếp đó? Đến lúc đó nó nhất định sẽ bị ức hiếp thê thảm!
Vừa bước vào thư phòng, ngũ hoàng tử liền cảm thấy an toàn, ở đây tuyệt đối sẽ không có chuyện đáng sợ như lúc nãy xảy ra nữa.
Ngũ hoàng tử trước tiên sờ soạng chỗ này chỗ kia trong thư phòng, chưa vội động thủ.
Tề phi rất yên tâm, dưới tình huống như vậy, Bắp Chân chắc chắn không phải đối thủ của con trai nàng ta, vì vậy nàng ta đã rút hết những cung nhân mà nàng ta mang theo ra khỏi thư phòng, sau đó nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, chúng ta hãy tiếp tục đến sảnh trước uống trà đi”.
Ba người bên cạnh Thẩm Nguyệt dù thế nào cũng không yên tâm, để như vậy Bắp Chân nhất định sẽ chịu khổ.
Thẩm Nguyệt chỉ cười, nghiêng người nói: "Mời Tề phi nương nương".
Tề phi quay đầu lại nhìn ba người còn đang đứng tại chỗ, lạnh lùng nói: "Tĩnh Nguyệt công chúa, ngươi hãy để ý đến mấy con chó bên cạnh mình đi, bọn chúng đang lo lắng khi thấy ngũ hoàng tử và Bắp Chân ở cạnh nhau sao?"
Thẩm Nguyệt nói: “Trẻ con đánh nhau cũng không có gì lạ, thật sự không cần phải quá lo lắng, hơn nữa ngũ hoàng tử cũng thường xuyên chơi cùng với Bắp Chân”.
Nàng cười nói: "Ta nhắc lại cho Tề phi biết một lần nữa, Bắp Chân chỉ là nhũ danh của nó mà thôi".
Tề phi bị nụ cười của nàng làm cho sợ hãi một chút.
Thẩm Nguyệt lại nói: "Ngọc Nghiên, lại đi chuẩn bị trà nóng đi, nhị nương cùng Tiểu Hà thì đi lên tiền sảnh hầu hạ, không có lệnh của Tề phi nương nương thì không ai được đến thư phòng này".
Cuối cùng trong thư phòng chỉ còn lại ngũ hoàng tử cùng Bắp Chân, bên ngoài ngay cả một cung nhân cũng không còn.
Ngũ hoàng tử lộ nguyên hình, nó đã dốc hết sức lực để khiến cho thư phòng của Bắp Chân trở nên lộn xộn, bừa bộn.
Sách vở vương vãi dưới đất, bút mực văng tung tóe khắp nơi, ngũ hoàng tử thậm chí còn cầm sách ngồi trên thảm rồi xé từng trang một. Nó nhìn Bắp Chân nói: "Ngươi thích đọc sách lắm phải không? Bây giờ ta sẽ xé hết để xem ngươi đọc cái gì!"
Chương 589: Thư phòng cũng có?
Bắp Chân không quan tâm, ngũ hoàng tử muốn xé thì cứ để nó xé. Dù sao bây giờ Bắp Chân cũng chỉ mới biết có vài chữ thì sao mà đọc được mấy cuốn sách này chứ?
Ngũ hoàng tử xé chán chê thì bắt đầu đập phá, nó cảm thấy vô cùng buồn chán, liền ném một cuốn sách về phía Bắp Chân.
Ngũ hoàng tử tức giận nói: "Ngươi khóc đi, tại sao ngươi không khóc! Nếu như ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ, nói không chừng ta sẽ bỏ qua cho ngươi!"
Ngũ hoàng tử chạy tới tóm lấy Bắp Chân, dùng sức nhéo mặt của nó, dùng sách vỗ vào đầu nó, hung ác nói: "Tại sao ngươi không sợ cá sấu? Ta không phải kẻ nhát gan, ngươi mới là kẻ nhát gan! Mẹ ngươi là kẻ điên, cha ngươi là đồ vô dụng, ngươi là đứa thấp hèn!"
Ngũ hoàng tử hoàn toàn chìm đắm vào niềm vui bắt nạt người khác. Mẹ nó nói rất đúng, chỉ có bắt nạt người khác mới có thể khiến nó vượt qua nỗi sợ hãi, hiện tại nó một chút cũng không sợ hãi nữa.
Những lời mà ngũ hoàng tử vừa thốt ra đều là những lời mà Tề phi mấy ngày nay vẫn thì thầm bên tai nó, qua giọng điệu non nớt của nó còn mang theo một chút hung ác.
Đôi mắt Bắp Chân không lộ ra chút cảm xúc nào, cho dù mặt của nó đang bị ngũ hoàng tử nhéo mạnh đến mức hằn đỏ hết cả lên những dấu ngón tay.
Trong thế giới của Bắp Chân, mặc dù nó vẫn chưa hiểu biết nhiều, nhưng nó vẫn biết rằng cha mẹ nó nhất định là những người tốt nhất trên đời.
Mà nó cũng chẳng hiểu bây giờ ngũ hoàng tử đang nói xấu cha mẹ nó độc ác đến thế nào.
Chẳng hiểu mẹ của ngũ hoàng tử đã dạy con mình thế nào nữa?
Bắp Chân cố gắng né mặt mình ra khỏi tay của ngũ hoàng tử, không nhanh không chậm ngồi xổm xuống đất rồi vươn tay lấy một cái nghiên mực đang nằm trên mặt đất.
Ngũ hoàng tử ngẩn người, lập tức càng thêm thẹn quá hóa giận, nó đập mạnh quyển sách trong tay xuống rồi mắng: "Tên nhóc khốn kiếp! Ngươi dám phản kháng ta!"
Trên tay Bắp Chân dính đầy mực, nghiên mực hơi nặng nhưng nó vẫn cầm được.
Nó chộp lấy nghiên mực, bất ngờ vung vào chân ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử một chân bị đánh khập khiễng khuỵu xuống, ngây người mất một lúc.
Thư phòng ồn ào đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc.
Nó không ngờ rằng Bắp Chân sẽ đánh trả, thậm chí còn dùng nghiên mực đập vào chân mình.
Ngũ hoàng tử còn chưa kịp phản ứng thì Bắp Chân đã nhặt nghiên mực lên đập vào đầu nó lần nữa.
Vết mực đen che đi vết máu rỉ ra từ trán ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử đưa tay sờ sờ, thấy hai màu đỏ đen hòa lẫn vào nhau.
Trước kia cho dù nó thường xuyên đi bắt nạt người khác nhưng cũng không dám ra tay tàn nhẫn quyết đoán như vậy, thế mà Bắp Chân trước mặt nó lại khác, thái độ của Bắp Chân rất quyết liệt, nghiên mực kia cũng vô cùng cứng rắn góc cạnh!
Sự tàn nhẫn và quyết liệt của Bắp Chân hoàn toàn được thừa hưởng từ cha mẹ mình.
Ngũ hoàng tử đã quen bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình, nếu như Bắp Chân cứ tiếp tục để cho nó bắt nạt thì nó sẽ càng ngông cuồng hơn, nhưng chỉ cần Bắp Chân giáng cho nó một đòn nhẹ nhàng thì nó sẽ tự nhiên bị choáng váng và không còn sức chống trả.
Lúc này trong thư phòng truyền đến tiếng sột soạt từ phía sau lưng Bắp Chân chậm rãi tới gần. Ngũ hoàng tử cuối cùng cũng cảm thấy hoảng sợ tột độ, bắt đầu lùi lại.
Ngũ hoàng tử kinh hãi mở to mắt, nhìn thấy một con cá sấu sần sùi bò ra từ trong góc phòng đằng sau lưng Bắp Chân. Âm thanh sột soạt đó chính xác là âm thanh nó tạo ra khi cơ thể thô ráp của nó cọ vào các trang sách rơi vãi trên mặt đất!
Con cá sấu đang ngủ say trong góc giá sách, không ngờ đã bị ngũ hoàng tử làm ầm ĩ đánh thức dậy.
Nó bò đến bên cạnh Bắp Chân, nhìn chằm chằm vào ngũ hoàng tử như hổ rình mồi.
Ngũ hoàng tử run như cầy sấy, ngay cả một tiếng nói cũng không phát ra được.
Nó muốn chạy trốn nhưng lại nghe Bắp Chân nhỏ giọng nói: "Ngươi đã đánh thức nó, chỉ cần động đậy thì nó sẽ xông tới cắn ngươi ngay".
Ngũ hoàng tử lại sợ tới mức tè ra quần. Nó cố gắng lùi ra khỏi cửa từng chút một, con cá sấu cũng trườn về phía trước từng chút một.
Cuối cùng, nếu không phải có Bắp Chân ôm lấy đuôi cá sấu vuốt ve an ủi thì chỉ sợ nó đã vồ tới cắn chết ngũ hoàng tử rồi.
Ngũ hoàng tử vốn tưởng rằng trong thư phòng này sẽ không bao giờ có cá sấu, nhưng không ngờ rằng thật sự có...
Thật là đáng sợ.
Chương 590: Đừng giận cá chém thớt!
Bắp Chân vuốt ve sau lưng cá sấu, bình tĩnh nhìn ngũ hoàng tử bò ra khỏi cửa thư phòng. Do quá sợ hãi lại không nhìn thấy bậc thang trước cửa cho nên ngũ hoàng tử liền lăn xuống, trán lại bị bậc thang đập vỡ.
Ngũ hoàng tử ngẩng đầu nhìn cá sấu, sắc mặt tái nhợt, không dám kêu lên.
Bắp Chân nói với nó: "Nếu như ngươi dám nói ra thì ta sẽ để nó chui vào trong chăn của ngươi".
Ngũ hoàng tử không ngừng lắc đầu, khiếp sợ đến cực điểm, nó nói: "Ta sẽ không nói, ta sẽ không nói, đừng tới tìm ta..."
Sau khi uống trà chán chê ở tiền sảnh, Tề phi cảm thấy chắc chuyện đã xong xuôi cho nên liền muốn đến thư phòng xem trộm một chút.
Nhưng không ngờ những gì mà nàng ta nhìn thấy lại khiến cho nàng ta phải kinh hãi.
Cửa thư phòng mở toang, bên trong vô cùng hỗn độn, ngũ hoàng tử cuộn mình run rẩy ở bên ngoài thư phòng, trên trán máu đỏ mực đen lẫn vào nhau.
“Chuyện gì đã xảy ra?”, Tề phi hoảng sợ ôm mặt ngũ hoàng tử nói: “Con trai, để mẫu phi nhìn xem, chuyện gì đã xảy ra, con đã bị thương ở đâu?”
Khi đó, Bắp Chân đang ngồi trên sàn thư phòng, nói bằng giọng trẻ con non nớt: "Nó bị ngã".
Tề phi sai cung nhân chăm sóc tốt cho ngũ hoàng tử, còn bản thân mình thì hùng hổ xông vào muốn hỏi tội. Nhưng nàng ta vừa bước đến cửa thư phòng thì đã bị Thẩm Nguyệt chặn lại.
Tề phi chỉ vào Bắp Chân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định là nó khiến cho con ta thành ra như vậy! Ngươi tránh ra, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn nó!"
Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: “Con trai ta nói ngũ hoàng tử tự mình ngã xuống, Tề phi cần gì phải giận cá chém thớt. Không phải lúc nãy Tề phi đã nói trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường sao? Thư phòng của con trai ta bị đập phá thành ra thế này ta còn chưa nói đó”.
Tề phi nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, ngươi nhất định muốn chống lại ta sao?”
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng ta nói: "Chính Tề phi nương nương muốn rút hết cung nhân đi, bây giờ ngũ hoàng tử tự mình té ngã thì lại đi trách người khác. Bắp Chân mới hơn một tuổi, ngũ hoàng tử thì đã năm sáu tuổi, nương nương cảm thấy con trai ta có thể làm cho ngũ hoàng tử bị thương hay sao?"
Tề phi quát: "Thẩm Nguyệt! Ngươi có tư cách gì mà dám nói chuyện với bổn cung như vậy!"
“Ta cũng là một người mẹ, xin Tề phi nương nương phân rõ phải trái”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ của mấy đứa trẻ không nên quá coi trọng, trẻ con đánh nhau một chút cũng là chuyện bình thường, Tề phi nên bỏ qua thì tốt hơn".
Tề phi chỉ vào bộ dạng của ngũ hoàng tử lúc này rồi nói: "Ngươi xem ngũ hoàng tử thành ra thế này mà còn bảo là chuyện nhỏ?"
Thẩm Nguyệt híp mắt, nhẹ giọng nói: "Vậy lúc nãy ngũ hoàng tử muốn đẩy con trai của ta xuống hồ ta cũng có thể xem là cố ý giết người sao?"
Tề phi tức giận run lên, quát: "Con trai ta còn nhỏ không biết gì, sao có thể cố ý giết người, tiện nhân nhà ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!"
“Trẻ con không biết gì cũng không có nghĩa là nó muốn làm gì thì làm”, Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Mặc dù như thế nào thì cũng phải có người lớn dạy dỗ mà, đúng không?”
“Ý của ngươi là do bản cung xúi giục?”, Tề phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: "Cho dù không phải nương nương xúi giục thì cũng là bởi vì nương nương quản giáo không nghiêm, hơn nữa chính nương nương là người muốn để hai đứa trẻ chơi với nhau một mình không người trông coi. Ngũ hoàng tử tự té ngã không phải là lỗi của Bắp Chân mà là lỗi của nương nương đã thất trách".
“Con trai ta bị ngã mà ngươi còn dám trách ta?”, Tề phi tức giận đến mức như sắp nổ tung.
Thẩm Nguyệt nói: “Từ đầu đến giờ ta đều thuận theo ý của nương nương, nếu như ta là nương nương thì ta sẽ mau chóng dẫn ngũ hoàng tử trở về mời thái y, nếu không cứ để ngũ hoàng tử mất máu như vậy thì sẽ phiền toái lắm. Nương nương làm mẹ mà lại để cho sự tức giận của mình lấn át, không để ý đến sống chết của con trai mình hay sao?"
Tề phi lúc này mới nghĩ tới ngũ hoàng tử, nàng ta quay đầu nhìn thoáng qua ngũ hoàng tử, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia tái nhợt đến đáng sợ thì vừa tức vừa lo như lại bất lực. Cuối cùng nàng ta đành phải phất tay áo, sai cung nhân nhanh chóng mang ngũ hoàng tử trở về cung mời thái y.
Trước khi đi, Tề phi còn liếc Thẩm Nguyệt một cái, nghiến răng nói: "Ngươi chờ đó cho ta!"
Sau đó, Tề phi mang theo ngũ hoàng tử và cung nhân của mình tức giận bỏ đi. Thẩm Nguyệt đứng dưới mái hiên, nét mặt bình tĩnh nhìn bọn họ đi lên cây cầu gỗ nhỏ.
Thôi thị nói: “Xem thái độ của Tề phi thì chỉ sợ nàng ta sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng".
Thẩm Nguyệt xoay người trở lại thư phòng, nàng thấy Bắp Chân còn ngồi ở trên thảm trong thư phòng, Ngọc Nghiên thì đang quỳ ở bên cạnh dùng khăn nóng lau vết mực trên tay cho nó.
Thôi thị nói: "Ngươi đừng hỏi gì cả, giờ ra tiếp đón Tề phi kia đã”.
Thời gian đã qua mấy ngày kể từ sự kiện ngũ hoàng tự bị dọa sợ tới mức tè ra quần, hắn cuối cùng cũng từ trong ác mộng chậm rãi hồi phục lại.
Tề phi nhìn dáng vẻ sợ sệt co rúm này của con trai, trong lòng làm thế nào cũng không nuốt trôi cơn uất nghẹn này, nên nhất định muốn con trai của Thẩm Nguyệt cũng phải nếm mùi thống khổ mới có thể nguôi ngoai cơn giận.
Trước đây khi ngũ hoàng tử thường xuyên bắt nạt Bắp Chân, Tề phi vẫn một mực dung túng hắn, thậm chí còn cảnh cáo chỉ có hắn mới được cưỡi lên đầu người khác, tuyệt đối không được để kẻ khác dẫm lên đầu mình.
Bây giờ nàng ta làm sao có thể nhẫn nhịn việc Bắp Chân- thứ giống nòi ti tiện có nương sinh mà không có cha nuôi dưỡng cưỡi trên đầu con trai mình.
Thế là giữa trưa liền hùng hùng hổ hổ kéo theo ngũ hoàng tử tới cung Thái Hòa.
Ngũ hoàng tử nghe tới cung Thái Hòa lại giật mình khóc rống lên tại chỗ, sống chết cũng không chịu thò chân ra khỏi cửa.
Tề Phi bực bội nói: “Thứ đê tiện đó dọa con thành như vậy không lẽ con không muốn trút giận sao? Bây giờ mẫu phi dẫn con đi báo thù, có mẫu phi ở đó, con sợ cái gì?”
Đôi mắt ngũ hoàng tử đẫm lệ: “Nhưng cá sấu… sẽ ăn thịt người…”
Tề phi nói tiếp: “Cung Thái Hòa có nhiều người như vậy vẫn sống sờ sờ đó thôi, chúng ta tới đó chẳng lẽ sẽ bị ăn thịt sao? Cá sấu đều ở dưới hồ không bò lên được”.
“Lần trước mẫu phi cũng nói như vậy…”
"Lần này có mẫu phi đi cùng con, đám cá sấu đó cũng không dám ra tay làm ác. Con trai à, con nghĩ lại xem trước kia chỉ có con làm nhục thứ thấp hèn đó, há có thể trơ mắt để nó trèo lên đầu con!”
Ngũ hoàng tử vốn là một kẻ tranh giành thiệt hơn, Tề phi vừa nhắc tới Bắp Chân, hắn đương nhiên vô cùng phẫn hận cùng không cam lòng.
“Lần này nếu không phải vì nó, con cũng sẽ không bị phụ hoàng trách mắng. Bây giờ mẫu phi đưa con tới cung Thái Hòa, đợi gặp được thứ đê tiện kia, con liền hung hăng ức hiếp lại nó, sau khi hả dạ, con sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Đừng sợ, mọi chuyện đều có nương lo, nương sẽ bảo vệ con".
Tề phi vẫn luôn cho rằng, chỉ có bắt nạt người khác mới có thể thúc đẩy ngũ hoàng tử ngày càng dũng mãnh, mà ngũ hoàng tử bị kẻ khác ức hiếp sẽ chỉ khiến hắn ngày càng trở nên nhu nhược.
Con trai của nàng ta chỉ có thể bắt nạt người khác chứ không thể bị người khác bắt nạt.
Ngũ hoàng tử tin tưởng lời nói này của Tề phi nên mang theo tâm thế sợ hãi rụt rè cùng nàng ta tới cung Thái Hòa.
Nhưng khi đến bên cây cầu nhỏ của cung Thái Hòa, bất kể làm thế nào hắn cũng không chịu đi tiếp.
Thẩm Nguyệt đi ra và đứng trước cửa cung điện, thấy ngũ hoàng tử còn đang kì kèo với Tề phi trên cây cầu nhỏ đó, chỉ cười mỉa mai: “Xem ra ngũ hoàng tử vẫn rất e sợ cá sấu trong hồ này, ngươi yên tâm tuy rằng cá sấu ăn thịt người nhưng tạm thời chưa nhảy lên được đâu”.
Ngũ hoàng tử thét chói tai: “Ngươi nói láo! Lần trước rõ ràng chúng có bò lên được bờ”.
Thẩm Nguyệt khẽ cười: "Lần trước là ngoài ý muốn”.
Nếu đã xảy ra một lần ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ có lần bất trắc thứ hai, năng lực chịu đựng trong lòng ngũ hoàng tử không đủ, vì vậy liền khóc lóc đòi quay về ngay lập tức.
Tề phi nhất thời phẫn nộ, thực sự là cổ vũ cho chí khí của quân địch mà tự làm giảm uy phong của mình mà! Chỉ là nàng ta không biểu hiện ra mặt mà quay đầu ôm ngũ hoàng tử lên, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào vẫn ung dung bước qua cầu gỗ, đi tới bãi đất trống trải trước cung Thái Hòa.
Tề phi thả ngũ hoàng tử xuống, hắn không có gan từ trên cầu gỗ chạy trở về.
Nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt à, ngươi đừng dọa nạt con trai ta nữa, ngươi nhất định phải dọa thằng bé mới chịu ngơi tay sao?”
Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy tức cười: “Có lẽ Tề phi nương nương hiểu lầm rồi, cá sấu dưới nước quả thực rất nguy hiểm, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút, hiện tại ngươi đã tới rồi thì vào trong ngồi đi”.
Tề phi căn bản không để vào mắt một công chúa Tĩnh Nguyệt điên điên dại dại trong quá khứ, bây giờ xem ra cả người đã lấy lại tỉnh táo, nhưng nàng ta cũng vẫn như cũ không coi ra gì.
Tề phi liếc xéo đánh giá Thẩm Nguyệt một lượt, sau đó dắt tay ngũ hoàng tử đi ngang qua người nàng với dáng vẻ kênh kiệu tôn quý, giọng khách át giọng chủ bước vào đại sảnh, ngồi lên ghế trên.
Tề phi khinh bỉ quan sát Thẩm Nguyệt theo sau, mở miệng nói: “Bản cung nhớ lần trước gặp mặt là trước khi ngươi thành hôn, chớp mắt đã hơn hai năm trôi qua, thực sự là khiến con người ta phải giật mình kinh ngạc, chứng bệnh điên khùng này của ngươi cũng được chữa khỏi rồi”.
Khóe môi Thẩm Nguyệt nhếch lên nụ cười đạm mạc, nàng tao nhã nâng làn váy ngồi xuống, thuận tay dùng nắp chén gạt nhẹ bọt trà trên mặt nước, đáp: “Tề phi nương nương sao lại nghĩ tới nơi này vậy?”
Chương 587: Chơi đùa vui vẻ
Tề phi nói: "Trước kia lúc Bắp Chân vừa mới tiến cung thì đã ở trong cung của bổn cung, được bổn cung trông chừng, nó ở chung với ngũ hoàng tử rất hòa thuận. Bây giờ nó chuyển đến cung Thái Hòa, sao bổn cung lại không thể đến thăm nó chứ?"
Thẩm Nguyệt nói: "Bắp Chân chỉ là nhũ danh của nó, tên của nó không phải Bắp Chân".
Tề phi cười nói: "Nghe thế nào cũng giống như chân chó theo đuôi người khác".
Thẩm Nguyệt nhướng mày, không nói thêm gì nhiều.
Tề phi gọi ngũ hoàng tử lại nói: "Không phải con muốn chơi với Bắp Chân sao, bây giờ con đã đến đây rồi, còn nhăn nhó cái gì nữa, mau đi chơi với nó đi", bà ta vừa nói vừa vỗ vỗ lưng ngũ hoàng tử để cổ vũ nó.
Vừa mới tiến vào thì ngũ hoàng tử đã nhìn thấy Bắp Chân đang ngồi ở bên ngoài lan can. Mặc dù Bắp Chân đã lớn hơn một chút nhưng nó vẫn khiến cho ngũ hoàng tử kích động muốn bắt nạt.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh mình bắt nạt Bắp Chân thì ngũ hoàng tử lại bớt đi cảm giác sợ hãi!
Như lời mẫu phi của nó đã nói, nếu như lần này không có tên nhóc khốn kiếp đó thì nó đã không bị phụ hoàng mắng. Chính vì Bắp Chân dùng tay không lôi cá sấu đi cho nên ngũ hoàng tử như nó mới trở thành đứa nhát gan!
Ngũ hoàng tử sợ hãi không dám đến học đường, thế mà Bắp Chân lại không bị làm sao, chẳng những không bị phạt mà còn có thể đến học đường nghe giảng bài, ngũ hoàng tử càng nghĩ càng tức giận hơn.
Còn dám không nhớ đến ngày xưa tên nhóc khốn kiếp này đã bị chính mình ức hiếp chật vật đến thế nào!
Lần này nó nhất định phải cho Bắp Chân nếm chút lợi hại của nó!
Ngũ hoàng tử đi đến bên cạnh, nhìn thấy Bắp Chân lẳng lặng ngồi ở nơi đó, nó liền hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Bắp Chân phớt lờ nó.
Cung nhân nghe theo mệnh lệnh Tề phi, nói để cho hai đứa trẻ chơi một mình với nhau cho nên cũng không tiến lên quấy rầy, chỉ đứng từ xa quan sát.
Ngũ hoàng tử vẫn còn sợ nước, không dám nhìn xuống hồ kỹ, chỉ dám liếc mắt nhìn một chút, chỉ thấy mặt nước phẳng lặng không gợn sóng, thế là nó lại càng dũng cảm hơn, ngồi xổm xuống bên cạnh rồi vươn tay ra đẩy vào người Bắp Chân nói: "Ta hỏi ngươi đó, ngươi bị câm điếc hay sao?"
Thẩm Nguyệt và Tề phi ngồi trong đình có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của hai đứa trẻ bên ngoài.
Sắc mặt Thẩm Nguyệt không hề thay đổi. Trong mắt Tề phi, nàng ta cho rằng Thẩm Nguyệt không dám đắc tội với mình cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai bị ức hiếp, ngay cả một câu xin tha cũng không dám nói ra, chuyện đó khiến cho Tề phi khó tránh khỏi đắc ý.
Đồng thời trong lòng Tề phi cũng thầm nghĩ tính nàng thức thời. Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa dám mở miệng cản trở, Tề phi nhất định sẽ khiến nàng càng đẹp mặt hơn.
Dù sao địa vị của nàng ta và ngũ hoàng tử trong hậu cung chỉ đứng sau hoàng hậu và đại hoàng tử, hơn nữa còn được thái hậu cực kỳ sủng ái.
Tốt xấu gì thì nó cũng là ngũ hoàng tử, ở trong cung muốn gì được nấy, chỉ có Bắp Chân là dám không nể mặt nó!
Ngũ hoàng tử xắn tay áo, nhất định muốn Bắp Chân phải nếm đau khổ!
Cho nên ngũ hoàng tử đã bất chấp hậu quả đặt tay lên sau lưng Bắp Chân, muốn đẩy nó xuống hồ!
Nó đẩy hai lần mà Bắp Chân vẫn không nhúc nhích, khi nó nhìn xuống thì phát hiện hai chân của Bắp Chân đã khóa chặt ở giữa lan can. Vậy là ngũ hoàng tử liền cúi đầu kéo hai chân của Bắp Chân ra.
Thẩm Nguyệt nhấp một ngụm trà, cuối cùng thản nhiên nói: “Nhị nương, ven hồ nguy hiểm, mang Bắp Chân trở về đi”.
Thôi thị vâng lời, đang muốn đi tới đó thì Tề phi đã cười lạnh nói: "Tĩnh Nguyệt công chúa, sao lại khẩn trương như vậy, hai đứa trẻ lâu ngày mới gặp lại, hiện tại đang chơi cùng nhau rất vui vẻ mà!"
Thôi thị bị ngăn lại, Ngọc Nghiên lợi dụng sơ hở liền vội vàng chạy đến bên hồ.
Tề phi vừa dứt lời, trong khi ngũ hoàng tử đang cố gắng đẩy Bắp Chân xuống thì mặt hồ bên dưới đột nhiên dâng cao, đầu của một con cá sấu trồi lên khỏi mặt nước, giương hai mắt nhìn chằm chằm vào ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử lập tức hoảng sợ tới mức hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, nó hét lên một tiếng rồi vừa lăn vừa bò về phía sau.
Kết quả là Bắp Chân không ngã xuống mà chính ngũ hoàng tử phải bò về phía sau, hoảng sợ khóc lóc la hét.
Thẩm Nguyệt nhếch môi cười nói: "Xem ra hai đứa trẻ thật sự rất vui vẻ".
Chương 588: Vẫn không buông tha
Cá sấu trong nước nghe động tĩnh sẽ trồi lên mặt nước, nàng biết đây là điều mà ngũ hoàng tử sợ nhất, cho nên nàng cũng không vội vàng làm gì.
Bắp Chân quay đầu lại, bình tĩnh nhìn ngũ hoàng tử đang nước mắt lưng tròng rồi nói: "Cá đến rồi".
Ngũ hoàng tử khóc ròng nói: "Đồ quái vật! Đồ khốn kiếp!"
Tề phi thật sự không ngờ người khóc trước lại là con của chính mình, nàng ta kinh ngạc đứng dậy đi ra cửa xem chuyện gì xảy ra, tức giận hỏi: "Chuyện gì vậy? Ai đã làm con ta khóc!"
Lúc này Bắp Chân đã được Ngọc Nghiên bế qua, nàng ta cũng đang bất mãn, liền nói: “Tề phi nương nương, lúc nãy ngũ hoàng tử muốn đẩy Bắp Chân xuống hồ, rõ ràng ngài ấy biết trong hồ có cá sấu, ngài ấy đang muốn giết Bắp Chân, để Bắp Chân bị cá sấu ăn thịt, không ngờ chính ngài ấy lại bị cá sấu dọa sợ trước".
Tề phi nghiêng đầu trừng mắt nhìn Ngọc Nghiên rồi bỗng nhiên giơ tay tát Ngọc Nghiên một cái, nói: "Làm càn! Sao ngươi dám can đảm vu khống hoàng tử hại người, bổn cung thấy ngươi chắc đã chán sống rồi! Bổn cung mang ngũ hoàng tử tới đây tìm Bắp Chân chơi đùa, hai đứa trẻ chỉ chơi đùa với nhau mà ngươi lại luôn miệng nói hoàng tử muốn hại chết nó, vậy bây giờ nó đã rơi xuống hồ chưa? Con trai ta đang chịu uất ức, con tiện tì nhà ngươi lại còn dám thay đứa nhóc này kêu ca?"
Ngọc Nghiên sửng sốt, nàng ta sao có thể ngờ Tề phi sẽ cắn ngược lại một cái.
Thẩm Nguyệt bước ra ngoài, lạnh lùng liếc mắt nhìn Ngọc Nghiên một cái rồi nói: "Không được vô lễ với Tề phi nương nương, lui xuống đi.”
Nàng lại nhìn thoáng qua Bắp Chân không hề hấn gì và ngũ hoàng tử đang khóc, cười nói: "Tề phi nương nương nói đúng, chẳng qua là hai đứa trẻ đang chơi với nhau mà thôi, người lớn chúng ta không thể xen vào được. Chắc là ngũ hoàng tử bị cá sấu dọa rồi, ngài ấy khóc trông thật đáng thương".
Tề phi phẫn hận nhưng cũng hiểu được con của mình không vừa gì cho nên chỉ có thể lau nước mắt cho ngũ hoàng tử.
Thẩm Nguyệt lại nói: “Bên hồ quả thực nguy hiểm, bây giờ nương nương đã tận mắt nhìn thấy thì hẳn là đã tin rồi. Trong hồ có cá sấu đều đang chờ thịt để được ăn no, không nên tùy tiện chơi đùa bên hồ nước, chi bằng để ngũ hoàng tử đến thư phòng của Bắp Chân chơi đi”.
Tề phi cuối cùng cũng dỗ được ngũ hoàng tử, khiến cho nó cùng Bắp Chân vào thư phòng chơi.
Tề di nương cũng đang tạo cơ hội cho ngũ hoàng tử, đến thư phòng rồi thì chẳng lẽ ngũ hoàng tử lại không trị được tên nhóc khốn kiếp đó? Đến lúc đó nó nhất định sẽ bị ức hiếp thê thảm!
Vừa bước vào thư phòng, ngũ hoàng tử liền cảm thấy an toàn, ở đây tuyệt đối sẽ không có chuyện đáng sợ như lúc nãy xảy ra nữa.
Ngũ hoàng tử trước tiên sờ soạng chỗ này chỗ kia trong thư phòng, chưa vội động thủ.
Tề phi rất yên tâm, dưới tình huống như vậy, Bắp Chân chắc chắn không phải đối thủ của con trai nàng ta, vì vậy nàng ta đã rút hết những cung nhân mà nàng ta mang theo ra khỏi thư phòng, sau đó nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa Tĩnh Nguyệt, chúng ta hãy tiếp tục đến sảnh trước uống trà đi”.
Ba người bên cạnh Thẩm Nguyệt dù thế nào cũng không yên tâm, để như vậy Bắp Chân nhất định sẽ chịu khổ.
Thẩm Nguyệt chỉ cười, nghiêng người nói: "Mời Tề phi nương nương".
Tề phi quay đầu lại nhìn ba người còn đang đứng tại chỗ, lạnh lùng nói: "Tĩnh Nguyệt công chúa, ngươi hãy để ý đến mấy con chó bên cạnh mình đi, bọn chúng đang lo lắng khi thấy ngũ hoàng tử và Bắp Chân ở cạnh nhau sao?"
Thẩm Nguyệt nói: “Trẻ con đánh nhau cũng không có gì lạ, thật sự không cần phải quá lo lắng, hơn nữa ngũ hoàng tử cũng thường xuyên chơi cùng với Bắp Chân”.
Nàng cười nói: "Ta nhắc lại cho Tề phi biết một lần nữa, Bắp Chân chỉ là nhũ danh của nó mà thôi".
Tề phi bị nụ cười của nàng làm cho sợ hãi một chút.
Thẩm Nguyệt lại nói: "Ngọc Nghiên, lại đi chuẩn bị trà nóng đi, nhị nương cùng Tiểu Hà thì đi lên tiền sảnh hầu hạ, không có lệnh của Tề phi nương nương thì không ai được đến thư phòng này".
Cuối cùng trong thư phòng chỉ còn lại ngũ hoàng tử cùng Bắp Chân, bên ngoài ngay cả một cung nhân cũng không còn.
Ngũ hoàng tử lộ nguyên hình, nó đã dốc hết sức lực để khiến cho thư phòng của Bắp Chân trở nên lộn xộn, bừa bộn.
Sách vở vương vãi dưới đất, bút mực văng tung tóe khắp nơi, ngũ hoàng tử thậm chí còn cầm sách ngồi trên thảm rồi xé từng trang một. Nó nhìn Bắp Chân nói: "Ngươi thích đọc sách lắm phải không? Bây giờ ta sẽ xé hết để xem ngươi đọc cái gì!"
Chương 589: Thư phòng cũng có?
Bắp Chân không quan tâm, ngũ hoàng tử muốn xé thì cứ để nó xé. Dù sao bây giờ Bắp Chân cũng chỉ mới biết có vài chữ thì sao mà đọc được mấy cuốn sách này chứ?
Ngũ hoàng tử xé chán chê thì bắt đầu đập phá, nó cảm thấy vô cùng buồn chán, liền ném một cuốn sách về phía Bắp Chân.
Ngũ hoàng tử tức giận nói: "Ngươi khóc đi, tại sao ngươi không khóc! Nếu như ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ, nói không chừng ta sẽ bỏ qua cho ngươi!"
Ngũ hoàng tử chạy tới tóm lấy Bắp Chân, dùng sức nhéo mặt của nó, dùng sách vỗ vào đầu nó, hung ác nói: "Tại sao ngươi không sợ cá sấu? Ta không phải kẻ nhát gan, ngươi mới là kẻ nhát gan! Mẹ ngươi là kẻ điên, cha ngươi là đồ vô dụng, ngươi là đứa thấp hèn!"
Ngũ hoàng tử hoàn toàn chìm đắm vào niềm vui bắt nạt người khác. Mẹ nó nói rất đúng, chỉ có bắt nạt người khác mới có thể khiến nó vượt qua nỗi sợ hãi, hiện tại nó một chút cũng không sợ hãi nữa.
Những lời mà ngũ hoàng tử vừa thốt ra đều là những lời mà Tề phi mấy ngày nay vẫn thì thầm bên tai nó, qua giọng điệu non nớt của nó còn mang theo một chút hung ác.
Đôi mắt Bắp Chân không lộ ra chút cảm xúc nào, cho dù mặt của nó đang bị ngũ hoàng tử nhéo mạnh đến mức hằn đỏ hết cả lên những dấu ngón tay.
Trong thế giới của Bắp Chân, mặc dù nó vẫn chưa hiểu biết nhiều, nhưng nó vẫn biết rằng cha mẹ nó nhất định là những người tốt nhất trên đời.
Mà nó cũng chẳng hiểu bây giờ ngũ hoàng tử đang nói xấu cha mẹ nó độc ác đến thế nào.
Chẳng hiểu mẹ của ngũ hoàng tử đã dạy con mình thế nào nữa?
Bắp Chân cố gắng né mặt mình ra khỏi tay của ngũ hoàng tử, không nhanh không chậm ngồi xổm xuống đất rồi vươn tay lấy một cái nghiên mực đang nằm trên mặt đất.
Ngũ hoàng tử ngẩn người, lập tức càng thêm thẹn quá hóa giận, nó đập mạnh quyển sách trong tay xuống rồi mắng: "Tên nhóc khốn kiếp! Ngươi dám phản kháng ta!"
Trên tay Bắp Chân dính đầy mực, nghiên mực hơi nặng nhưng nó vẫn cầm được.
Nó chộp lấy nghiên mực, bất ngờ vung vào chân ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử một chân bị đánh khập khiễng khuỵu xuống, ngây người mất một lúc.
Thư phòng ồn ào đột nhiên rơi vào sự im lặng chết chóc.
Nó không ngờ rằng Bắp Chân sẽ đánh trả, thậm chí còn dùng nghiên mực đập vào chân mình.
Ngũ hoàng tử còn chưa kịp phản ứng thì Bắp Chân đã nhặt nghiên mực lên đập vào đầu nó lần nữa.
Vết mực đen che đi vết máu rỉ ra từ trán ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử đưa tay sờ sờ, thấy hai màu đỏ đen hòa lẫn vào nhau.
Trước kia cho dù nó thường xuyên đi bắt nạt người khác nhưng cũng không dám ra tay tàn nhẫn quyết đoán như vậy, thế mà Bắp Chân trước mặt nó lại khác, thái độ của Bắp Chân rất quyết liệt, nghiên mực kia cũng vô cùng cứng rắn góc cạnh!
Sự tàn nhẫn và quyết liệt của Bắp Chân hoàn toàn được thừa hưởng từ cha mẹ mình.
Ngũ hoàng tử đã quen bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình, nếu như Bắp Chân cứ tiếp tục để cho nó bắt nạt thì nó sẽ càng ngông cuồng hơn, nhưng chỉ cần Bắp Chân giáng cho nó một đòn nhẹ nhàng thì nó sẽ tự nhiên bị choáng váng và không còn sức chống trả.
Lúc này trong thư phòng truyền đến tiếng sột soạt từ phía sau lưng Bắp Chân chậm rãi tới gần. Ngũ hoàng tử cuối cùng cũng cảm thấy hoảng sợ tột độ, bắt đầu lùi lại.
Ngũ hoàng tử kinh hãi mở to mắt, nhìn thấy một con cá sấu sần sùi bò ra từ trong góc phòng đằng sau lưng Bắp Chân. Âm thanh sột soạt đó chính xác là âm thanh nó tạo ra khi cơ thể thô ráp của nó cọ vào các trang sách rơi vãi trên mặt đất!
Con cá sấu đang ngủ say trong góc giá sách, không ngờ đã bị ngũ hoàng tử làm ầm ĩ đánh thức dậy.
Nó bò đến bên cạnh Bắp Chân, nhìn chằm chằm vào ngũ hoàng tử như hổ rình mồi.
Ngũ hoàng tử run như cầy sấy, ngay cả một tiếng nói cũng không phát ra được.
Nó muốn chạy trốn nhưng lại nghe Bắp Chân nhỏ giọng nói: "Ngươi đã đánh thức nó, chỉ cần động đậy thì nó sẽ xông tới cắn ngươi ngay".
Ngũ hoàng tử lại sợ tới mức tè ra quần. Nó cố gắng lùi ra khỏi cửa từng chút một, con cá sấu cũng trườn về phía trước từng chút một.
Cuối cùng, nếu không phải có Bắp Chân ôm lấy đuôi cá sấu vuốt ve an ủi thì chỉ sợ nó đã vồ tới cắn chết ngũ hoàng tử rồi.
Ngũ hoàng tử vốn tưởng rằng trong thư phòng này sẽ không bao giờ có cá sấu, nhưng không ngờ rằng thật sự có...
Thật là đáng sợ.
Chương 590: Đừng giận cá chém thớt!
Bắp Chân vuốt ve sau lưng cá sấu, bình tĩnh nhìn ngũ hoàng tử bò ra khỏi cửa thư phòng. Do quá sợ hãi lại không nhìn thấy bậc thang trước cửa cho nên ngũ hoàng tử liền lăn xuống, trán lại bị bậc thang đập vỡ.
Ngũ hoàng tử ngẩng đầu nhìn cá sấu, sắc mặt tái nhợt, không dám kêu lên.
Bắp Chân nói với nó: "Nếu như ngươi dám nói ra thì ta sẽ để nó chui vào trong chăn của ngươi".
Ngũ hoàng tử không ngừng lắc đầu, khiếp sợ đến cực điểm, nó nói: "Ta sẽ không nói, ta sẽ không nói, đừng tới tìm ta..."
Sau khi uống trà chán chê ở tiền sảnh, Tề phi cảm thấy chắc chuyện đã xong xuôi cho nên liền muốn đến thư phòng xem trộm một chút.
Nhưng không ngờ những gì mà nàng ta nhìn thấy lại khiến cho nàng ta phải kinh hãi.
Cửa thư phòng mở toang, bên trong vô cùng hỗn độn, ngũ hoàng tử cuộn mình run rẩy ở bên ngoài thư phòng, trên trán máu đỏ mực đen lẫn vào nhau.
“Chuyện gì đã xảy ra?”, Tề phi hoảng sợ ôm mặt ngũ hoàng tử nói: “Con trai, để mẫu phi nhìn xem, chuyện gì đã xảy ra, con đã bị thương ở đâu?”
Khi đó, Bắp Chân đang ngồi trên sàn thư phòng, nói bằng giọng trẻ con non nớt: "Nó bị ngã".
Tề phi sai cung nhân chăm sóc tốt cho ngũ hoàng tử, còn bản thân mình thì hùng hổ xông vào muốn hỏi tội. Nhưng nàng ta vừa bước đến cửa thư phòng thì đã bị Thẩm Nguyệt chặn lại.
Tề phi chỉ vào Bắp Chân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định là nó khiến cho con ta thành ra như vậy! Ngươi tránh ra, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn nó!"
Thẩm Nguyệt chậm rãi nói: “Con trai ta nói ngũ hoàng tử tự mình ngã xuống, Tề phi cần gì phải giận cá chém thớt. Không phải lúc nãy Tề phi đã nói trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường sao? Thư phòng của con trai ta bị đập phá thành ra thế này ta còn chưa nói đó”.
Tề phi nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa, ngươi nhất định muốn chống lại ta sao?”
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng ta nói: "Chính Tề phi nương nương muốn rút hết cung nhân đi, bây giờ ngũ hoàng tử tự mình té ngã thì lại đi trách người khác. Bắp Chân mới hơn một tuổi, ngũ hoàng tử thì đã năm sáu tuổi, nương nương cảm thấy con trai ta có thể làm cho ngũ hoàng tử bị thương hay sao?"
Tề phi quát: "Thẩm Nguyệt! Ngươi có tư cách gì mà dám nói chuyện với bổn cung như vậy!"
“Ta cũng là một người mẹ, xin Tề phi nương nương phân rõ phải trái”, Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ của mấy đứa trẻ không nên quá coi trọng, trẻ con đánh nhau một chút cũng là chuyện bình thường, Tề phi nên bỏ qua thì tốt hơn".
Tề phi chỉ vào bộ dạng của ngũ hoàng tử lúc này rồi nói: "Ngươi xem ngũ hoàng tử thành ra thế này mà còn bảo là chuyện nhỏ?"
Thẩm Nguyệt híp mắt, nhẹ giọng nói: "Vậy lúc nãy ngũ hoàng tử muốn đẩy con trai của ta xuống hồ ta cũng có thể xem là cố ý giết người sao?"
Tề phi tức giận run lên, quát: "Con trai ta còn nhỏ không biết gì, sao có thể cố ý giết người, tiện nhân nhà ngươi đừng có mà ngậm máu phun người!"
“Trẻ con không biết gì cũng không có nghĩa là nó muốn làm gì thì làm”, Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Mặc dù như thế nào thì cũng phải có người lớn dạy dỗ mà, đúng không?”
“Ý của ngươi là do bản cung xúi giục?”, Tề phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: "Cho dù không phải nương nương xúi giục thì cũng là bởi vì nương nương quản giáo không nghiêm, hơn nữa chính nương nương là người muốn để hai đứa trẻ chơi với nhau một mình không người trông coi. Ngũ hoàng tử tự té ngã không phải là lỗi của Bắp Chân mà là lỗi của nương nương đã thất trách".
“Con trai ta bị ngã mà ngươi còn dám trách ta?”, Tề phi tức giận đến mức như sắp nổ tung.
Thẩm Nguyệt nói: “Từ đầu đến giờ ta đều thuận theo ý của nương nương, nếu như ta là nương nương thì ta sẽ mau chóng dẫn ngũ hoàng tử trở về mời thái y, nếu không cứ để ngũ hoàng tử mất máu như vậy thì sẽ phiền toái lắm. Nương nương làm mẹ mà lại để cho sự tức giận của mình lấn át, không để ý đến sống chết của con trai mình hay sao?"
Tề phi lúc này mới nghĩ tới ngũ hoàng tử, nàng ta quay đầu nhìn thoáng qua ngũ hoàng tử, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia tái nhợt đến đáng sợ thì vừa tức vừa lo như lại bất lực. Cuối cùng nàng ta đành phải phất tay áo, sai cung nhân nhanh chóng mang ngũ hoàng tử trở về cung mời thái y.
Trước khi đi, Tề phi còn liếc Thẩm Nguyệt một cái, nghiến răng nói: "Ngươi chờ đó cho ta!"
Sau đó, Tề phi mang theo ngũ hoàng tử và cung nhân của mình tức giận bỏ đi. Thẩm Nguyệt đứng dưới mái hiên, nét mặt bình tĩnh nhìn bọn họ đi lên cây cầu gỗ nhỏ.
Thôi thị nói: “Xem thái độ của Tề phi thì chỉ sợ nàng ta sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng".
Thẩm Nguyệt xoay người trở lại thư phòng, nàng thấy Bắp Chân còn ngồi ở trên thảm trong thư phòng, Ngọc Nghiên thì đang quỳ ở bên cạnh dùng khăn nóng lau vết mực trên tay cho nó.
Bình luận facebook