Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 512: Đôi bên cùng có lợi
Thẩm Nguyệt khom người đỡ Hạ tướng dậy, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Lão thừa tướng yên tâm, ta sẽ không đi đối phó Hạ Phóng, ta cũng sẽ không làm gì Hạ Du. Chỉ cần lập trường của lão thừa tướng đủ kiên định thì bọn họ liền bình an vô sự, tương lai sẽ chỉ thêm quyền quý".
Hạ tướng đứng dậy nói: "Cựu thần ăn ngay nói thật, công chúa mời đại lý tự khanh tạo áp lực, không vọng động khổ hình, chỉ sợ cũng cứu không được Tô đại nhân. Hoàng đế muốn kết quả gì, công chúa hẳn là rất rõ ràng".
Thẩm Nguyệt nói: "Ta biết, ta chỉ làm vậy để khiến cho hắn miễn đi được một chút nỗi khổ da thịt. Còn lại ta sẽ tìm cách khác".
Nói đến đây thì Hạ tướng cũng không còn lý do gì để thoái thác.
Huống chi Thẩm Nguyệt nhờ ông ta chuyện này không phải bảo ông ta toàn lực cứu Tô Vũ mà chỉ nhờ ông ta giúp cho Tô Vũ miễn chịu khổ hình, chuyện này cũng không quá mạo hiểm.
Hạ tướng nói: "Ngày mai ta sẽ đi gặp đại lý tự khanh".
Thẩm Nguyệt cau mày nói: "Ta không đợi được tới ngày mai, tối hôm nay phiền lão thừa tướng đến nói với đại lý tự khanh một tiếng".
Hạ tướng dừng một chút rồi nói: "Vậy được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức. Chỉ có điều đêm đã khuya, không biết có thể gặp được đại lý tự khanh hay không".
"Nhân tiện, ông hãy nhắc nhở đại lý tự khanh một chút, hoàng đế có thể qua sông chặt cầu một lần, có thể qua sông chặt cầu lần thứ hai, nhưng nếu như Hạ Phóng quá mức càn rỡ thì ngày sau cũng chỉ có thể trở thành quân cờ bị vứt bỏ mà thôi. Hạ Phóng là một người thông minh, sẽ biết cân nhắc lợi hại, vậy nên ông cùng đại lý tự khanh có thể hoàn toàn an tâm, hắn sẽ biết chừa một đường lui cho bản thân mà không bẩm báo chuyện này lên hoàng đế".
Hạ tướng liên tục gật đầu.
Lời nói của Thẩm Nguyệt cũng đánh thức ông ta.
Ông ta làm chuyện này không chỉ để giúp Tô Vũ tránh khỏi sự tra tấn mà còn giúp cho tương lai của Hạ Phóng. Hạ tướng không hy vọng tương lai Hạ Phóng thay hoàng đế làm việc mà ngược lại còn bị ngàn vạn người dân thóa mạ.
Chuyện này có lợi cho cả đôi bên, dù thế nào ông ta cũng sẽ làm hết sức.
Hạ tướng sửa lời nói: "Công chúa yên tâm, cựu thần nửa đêm sẽ đi gặp đại lý tự khanh tức khắc".
Lời vừa dứt thì Tần Như Lương cau mày nói: "Có người đến đây".
Hạ tướng và Thẩm Nguyệt cũng đều cau này.
Nhất thời ba người trong phòng không lên tiếng nữa, cẩn thận nghe tiếng bước chân đi trong sân càng lúc càng gần, cho đến trước cửa thì mới dừng lại.
Thẩm Nguyệt nhìn Hạ tướng, Hạ tướng hỏi: "Ai, ai đang ở bên ngoài?"
Người bên ngoài dừng trong chốc lát, mới trả lời: "Ta vừa đi ngang qua viện của ông, thấy thư phòng của ông còn sáng đèn cho nên liền vào xem thử. Đã trễ thế này rồi mà ông còn chưa ngủ sao?"
Giọng nói lười biếng này rất quen thuộc với ba người họ.
Ngoài cửa chính là Hạ Du.
Đương nhiên Hạ tướng không muốn Hạ Du nhìn thấy hai người trong phòng, dù sao Hạ Du cũng đứng về phe hoàng đế, tuy người ngoài không biết nhưng Hạ tướng biết rất rõ rằng hắn ta đã hạ độc Thẩm Nguyệt, suýt chút nữa giết chết nàng. Nếu như để cho hắn ta biết thì hoàng để chắc chắn sẽ biết.
Chuyện đó sẽ vô cùng tồi tệ.
Hạ tướng giả vờ bình tĩnh nói: "Ừm, ta cũng chuẩn bị đi ngủ. Muộn rồi, ngươi cũng mau trở về ngủ đi".
Hạ Du cũng không chịu rời đi, hắn đứng ở ngoài cửa một lúc rồi đột nhiên nói: "Ông vội vàng như thế làm gì? Chẳng lẽ trong thư phòng còn có người nào mà ta không thể gặp hay sao? Trước đó ta đã nghe gã người hầu trong viện nói có bóng người lén lén lút lút lẻn vào đây, chẳng lẽ lại là đám người xấu?"
Hạ tướng trầm giọng nói: "Chẳng có bóng người lén lén lút lút nào cả, hạ nhân trong viện đã nhìn nhầm rồi, ngươi mau trở về đi".
Rõ ràng Hạ Du không phải chỉ đi ngang qua để xem ông ta đã ngủ hay chưa mà là để theo dõi ông ta. Hạ tướng chỉ cần nghĩ đến đây là liền cảm thấy tức giận.
Hạ Du không khách khí nhấc chân đạp vào cửa phòng, nói: "Mở cửa cho ta vào xem!"
"Ngươi!"
"Ta chỉ muốn tốt cho ông thôi, tránh để đến lúc dính vào tai họa thì mình chết như thế nào cũng không biết. Ông phải biết thoát ra kịp thời và vạch rõ ranh giới với những cựu thần ngày trước, như vậy thì ta còn có thể bảo vệ ông một mạng".
Hạ tướng đứng dậy nói: "Cựu thần ăn ngay nói thật, công chúa mời đại lý tự khanh tạo áp lực, không vọng động khổ hình, chỉ sợ cũng cứu không được Tô đại nhân. Hoàng đế muốn kết quả gì, công chúa hẳn là rất rõ ràng".
Thẩm Nguyệt nói: "Ta biết, ta chỉ làm vậy để khiến cho hắn miễn đi được một chút nỗi khổ da thịt. Còn lại ta sẽ tìm cách khác".
Nói đến đây thì Hạ tướng cũng không còn lý do gì để thoái thác.
Huống chi Thẩm Nguyệt nhờ ông ta chuyện này không phải bảo ông ta toàn lực cứu Tô Vũ mà chỉ nhờ ông ta giúp cho Tô Vũ miễn chịu khổ hình, chuyện này cũng không quá mạo hiểm.
Hạ tướng nói: "Ngày mai ta sẽ đi gặp đại lý tự khanh".
Thẩm Nguyệt cau mày nói: "Ta không đợi được tới ngày mai, tối hôm nay phiền lão thừa tướng đến nói với đại lý tự khanh một tiếng".
Hạ tướng dừng một chút rồi nói: "Vậy được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức. Chỉ có điều đêm đã khuya, không biết có thể gặp được đại lý tự khanh hay không".
"Nhân tiện, ông hãy nhắc nhở đại lý tự khanh một chút, hoàng đế có thể qua sông chặt cầu một lần, có thể qua sông chặt cầu lần thứ hai, nhưng nếu như Hạ Phóng quá mức càn rỡ thì ngày sau cũng chỉ có thể trở thành quân cờ bị vứt bỏ mà thôi. Hạ Phóng là một người thông minh, sẽ biết cân nhắc lợi hại, vậy nên ông cùng đại lý tự khanh có thể hoàn toàn an tâm, hắn sẽ biết chừa một đường lui cho bản thân mà không bẩm báo chuyện này lên hoàng đế".
Hạ tướng liên tục gật đầu.
Lời nói của Thẩm Nguyệt cũng đánh thức ông ta.
Ông ta làm chuyện này không chỉ để giúp Tô Vũ tránh khỏi sự tra tấn mà còn giúp cho tương lai của Hạ Phóng. Hạ tướng không hy vọng tương lai Hạ Phóng thay hoàng đế làm việc mà ngược lại còn bị ngàn vạn người dân thóa mạ.
Chuyện này có lợi cho cả đôi bên, dù thế nào ông ta cũng sẽ làm hết sức.
Hạ tướng sửa lời nói: "Công chúa yên tâm, cựu thần nửa đêm sẽ đi gặp đại lý tự khanh tức khắc".
Lời vừa dứt thì Tần Như Lương cau mày nói: "Có người đến đây".
Hạ tướng và Thẩm Nguyệt cũng đều cau này.
Nhất thời ba người trong phòng không lên tiếng nữa, cẩn thận nghe tiếng bước chân đi trong sân càng lúc càng gần, cho đến trước cửa thì mới dừng lại.
Thẩm Nguyệt nhìn Hạ tướng, Hạ tướng hỏi: "Ai, ai đang ở bên ngoài?"
Người bên ngoài dừng trong chốc lát, mới trả lời: "Ta vừa đi ngang qua viện của ông, thấy thư phòng của ông còn sáng đèn cho nên liền vào xem thử. Đã trễ thế này rồi mà ông còn chưa ngủ sao?"
Giọng nói lười biếng này rất quen thuộc với ba người họ.
Ngoài cửa chính là Hạ Du.
Đương nhiên Hạ tướng không muốn Hạ Du nhìn thấy hai người trong phòng, dù sao Hạ Du cũng đứng về phe hoàng đế, tuy người ngoài không biết nhưng Hạ tướng biết rất rõ rằng hắn ta đã hạ độc Thẩm Nguyệt, suýt chút nữa giết chết nàng. Nếu như để cho hắn ta biết thì hoàng để chắc chắn sẽ biết.
Chuyện đó sẽ vô cùng tồi tệ.
Hạ tướng giả vờ bình tĩnh nói: "Ừm, ta cũng chuẩn bị đi ngủ. Muộn rồi, ngươi cũng mau trở về ngủ đi".
Hạ Du cũng không chịu rời đi, hắn đứng ở ngoài cửa một lúc rồi đột nhiên nói: "Ông vội vàng như thế làm gì? Chẳng lẽ trong thư phòng còn có người nào mà ta không thể gặp hay sao? Trước đó ta đã nghe gã người hầu trong viện nói có bóng người lén lén lút lút lẻn vào đây, chẳng lẽ lại là đám người xấu?"
Hạ tướng trầm giọng nói: "Chẳng có bóng người lén lén lút lút nào cả, hạ nhân trong viện đã nhìn nhầm rồi, ngươi mau trở về đi".
Rõ ràng Hạ Du không phải chỉ đi ngang qua để xem ông ta đã ngủ hay chưa mà là để theo dõi ông ta. Hạ tướng chỉ cần nghĩ đến đây là liền cảm thấy tức giận.
Hạ Du không khách khí nhấc chân đạp vào cửa phòng, nói: "Mở cửa cho ta vào xem!"
"Ngươi!"
"Ta chỉ muốn tốt cho ông thôi, tránh để đến lúc dính vào tai họa thì mình chết như thế nào cũng không biết. Ông phải biết thoát ra kịp thời và vạch rõ ranh giới với những cựu thần ngày trước, như vậy thì ta còn có thể bảo vệ ông một mạng".
Bình luận facebook