Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 491-495
Chương 491: Chàng tới
Dù sao nàng cũng vừa mới tỉnh, chắc cũng phải lát nữa mới ngủ được. Thái y cũng tới rồi, vậy thì cứ tái khám thôi.
Thẩm Nguyệt vén góc chăn lên, thuận miệng nói: “Đêm hôm khuya khoắt mà thái y còn tới tận nơi tái khám cho ta, đúng là tận tâm!”. Sau đó nàng vén tay áo của mình lên, để lộ cổ tay nhỏ nhắn tái nhợt, đặt ở mép giường: “Cần bắt mạch trước đúng không? Thái y cứ tự nhiên”.
Nàng cũng không kiêng dè quá nhiều, chỉ muốn mọi chuyện qua thật nhanh để bản thân có được một cái nửa đêm thanh tĩnh.
Thái y bước lại gần giường, nhưng không có bất cứ hành động gì khác.
Thẩm Nguyệt ngửi thấy một mùi hương lành lạnh thoang thoảng, quen thuộc đến mức khiến lòng nàng xao động.
Là mùi trầm hương!
Nàng vô thức nhíu mày, chợt nhận ra mình không thích ngửi thấy mùi hương này trên người bất cứ ai, ngoài Tô Vũ.
Trên mặt Thẩm Nguyệt dần lộ ra vẻ ghét bỏ, khẽ liếc nhìn về phía người kia.
Mà chẳng ngờ chỉ mới liếc qua thì ánh mắt cũng liền khựng lại ở đó. Dường như thời gian nơi đây cũng ngừng trôi, trong phòng chỉ còn lại chút ánh nến le lói.
Người đàn ông mặc chiếc áo bào gấm màu xanh lam rộng rãi, trông giống với đồ của quan viên, đầu đội mũ quan, bên dưới là khuôn mặt hoàn mỹ không thể tả xiết.
Đôi mắt hắn hẹp dài, hàng lông mày khẽ nhướng lên, trong ánh mắt là vẻ hờ hững.
Thẩm Nguyệt ngây ra nhìn đối phương, rõ ràng trong ánh mắt nàng cũng dần nhuốm lên chút màu sắc.
Nàng không hề chớp mắt lấy một cái, chỉ dám hít thở thật khẽ, tựa như chỉ e nếu mình gây ra tiếng động nào đó thì sẽ làm ảnh hưởng đến bức họa trước mắt lúc này.
Đó là Tô Vũ đang đứng trước giường nàng.
Hắn đến mà không báo trước, lặng lẽ không tiếng động không ồn ào, vào đêm tối lạnh lẽo.
Tuyết trên vai vẫn chưa tan hết, cả người thoang thoảng một mùi thơm lành lạnh.
Tô Vũ bưng khay bằng một tay, trong đó có hai ba chén đồ ăn được đậy nắp.
“Tạm thời không cần bắt mạch vội”. Ngón tay sạch sẽ, tay còn lại đưa lên trán, chậm rãi kéo mũ quan trên đầu xuống.
Những sợi tóc đen như mực xõa xuống vai, hơi có vẻ hơi rối, nhưng lại nhu hòa tuyệt đẹp. Ánh đèn chiếu lên người hắn lúc sáng lúc tối, áo bào gấm màu lam, tay áo chỉnh tề, mọi thứ đều không có gì để bắt bẻ.
Nàng đúng là quá sơ suất, ngoài Tô Vũ ra, làm gì còn ai có mùi hương trầm lành lạnh này nữa chứ? Chẳng một ai thích hợp sử dụng mùi hương này như hắn.
Thẩm Nguyệt khẽ cụp mắt, tiếng cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Ta còn tưởng sau lần từ biệt trước thì phải rất rất lâu nữa mới gặp lại. Gặp nhau trong mơ cũng được, nào ngờ đây không phải là mơ”.
Rõ ràng mới một thời gian không gặp mà nàng lại cảm thấy như xa cách đã lâu, tựa như một giấc mộng.
Lần này bị bệnh nàng mơ mơ màng màng suốt, cứ như nàng đang đi một quãng đường rất xa, vừa mệt mỏi vừa vô lực.
Tô Vũ đặt khay lên bàn, cầm một chén nhỏ có nắp đậy lên, bên trong đựng cháo mới nấu xong.
Tô sứ vừa dày vừa ấm, cháo bên trong vẫn còn nóng.
Tô Vũ mở nắp ra, cầm lấy thìa chầm chậm khuất, nhẹ nhàng cất lời: “Nghe nhị nương nói, ngày nào nàng cũng chỉ uống thuốc mà không thích ăn cơm”.
“Mấy chén thuốc kia đã đủ làm ta no lắm rồi”.
Tô Vũ đút cháo đến bên môi Thẩm Nguyệt, nàng không há miệng, vừa ngửi thấy mùi thịt băm thoang thoảng trong cháo thôi mà đã cảm thấy tanh tanh.
Sau một thời gian dài không ăn đồ dầu mỡ, Thẩm Nguyệt chẳng những không thèm mà còn đâm ra kén ăn.
Cháo trong tô màu trắng ngà, trông không ngấy mỡ, có vẻ như được hầm bằng canh xương, tựu chung, mùi vị khiến nàng có phần mẫn cảm.
Thẩm Nguyệt nói: “Không ăn được không, giờ ta không muốn ăn”.
Tô Vũ nói: “Ta vẫn chưa ăn tối. Hay là ta ăn cùng nàng nhé”.
Trong lòng Thẩm Nguyệt cảm động, nhìn hắn đưa thìa đến bên miệng chính mình rồi ăn.
Thẩm Nguyệt thấy yết hầu hắn dao động, chậm rãi nuốt xuống.
Sắc mặt hắn cũng không ổn lắm, có phần mệt mỏi và tái nhợt, chắc hẳn phải ưu tư suy nghĩ mấy ngày liền.
Bởi vì sự xuất hiện của hắn mà cõi lòng vốn bình tĩnh của Thẩm Nguyệt lại gợn sóng không ngừng, chẳng khác nào thủy triều dâng lên, cảm thấy đau lòng khôn tả.
Hắn còn vất vả hơn nàng nhiều.
Những ngày qua nàng vô tri vô giác du ngoạn một chuyến bên bờ hoàng tuyền, còn hắn phải hao tâm tổn sức nghĩ đủ mọi cách để kéo nàng ra khỏi con đường kia.
Nàng ngủ mê mệt rất nhiều ngày, còn hắn, ngay cả một đêm an giấc, có lẽ cũng chẳng có.
Lúc Tô Vũ múc thêm một thìa cháo nữa đút cho nàng, nàng khàn giọng nói: “Chàng ăn thêm thìa nữa đi”.
Thế là Tô Vũ lại ăn thêm một thìa, sau đó nàng mới há miệng ăn thìa cháo mà hắn đút cho mình.
Miệng có cảm giác tanh tanh, nuốt xuống bụng thì lại thấy ấm áp.
Tô Vũ ăn hai thìa rồi đến Thẩm Nguyệt một thìa, chỉ lát sau chén cháo đã cạn đáy.
Bàn tay cầm thìa của Tô Vũ rất cân đối, sáng bóng và sạch sẽ, Thẩm Nguyệt thấy nó đẹp đến mức chỉ cần nhìn thôi nàng cũng đủ no rồi.
Chương 492: Ta cũng không xứng
Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng ăn được chút gì đó, Tô Vũ đặt cái bát xuống, đứng dậy tới bên kệ, rửa sạch tay trong chậu nước, sau đó quay lại ngồi xuống bên giường của Thẩm Nguyệt, xắn tay áo lên, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Bây giờ nàng có thể đưa tay cho ta bắt mạch rồi”.
Thẩm Nguyệt vừa mới thò tay ra đã bị hắn nắm lấy.
Bàn tay nàng lạnh như băng, Tô Vũ chẳng nói năng gì, chỉ nắm tay nàng chặt hơn, một ngón tay khác đặt ngay ngắn lên cổ tay nàng.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Tô Vũ truyền tới tay Thẩm Nguyệt, tất cả những nơi nó đi qua, huyết dịch trong kinh mạch ấm áp như xuân đến băng tan.
Qua một lúc lâu, Thẩm Nguyệt mới nói: “Thực ra ta đã không còn gì đáng lo nữa, chàng đừng lo lắng”.
Tô Vũ đáp: “Cái đám lang băm đó đúng là không thể khiến người ta yên tâm được, ta cứ phải đích thân tới một chuyên”.
Nói rồi, hắn trải cuộn da dê mang theo bên người, ngón tay trắng nõn rút lấy ngân châm trong đó.
Hắn khẽ cúi người, ngón tay gạt vạt áo của Thẩm Nguyệt ra, cắm châm thẳng đứng lên lồng ngực nàng, sau đó để hở một cánh tay, ngân châm men theo huyệt vị trên suốt cánh tay mà trải dọc xuống dưới, cuối cùng chảy tới ngón giữa, hắn chọc xuyên qua ngón giữa của nàng khiến giọt máu rỉ ra.
Thẩm Nguyệt không biết đau, ngược lại chẳng hiểu sao còn cảm thấy cay đắng, nhưng vẫn cố cười: “Thủ pháp của chàng vẫn thuần thục hơn cô nương hôm ấy”.
Tô Vũ lại cho nàng dùng thêm một viên thuốc, chăm chú nhìn nàng rồi nói: “Chẳng phải ta đã bảo, không muốn cười thì đừng cười, không cần miễn cưỡng bản thân”.
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Nguyệt như sương thu, nhanh chóng nhạt đi: “Sao chàng biết ta mỉm cười miễn cưỡng chứ”.
Sau khi trích máu xong, kinh mạch dường như đã được đả thông, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn.
Nàng nghe Tô Vũ nói: “Nói nàng buồn bực đến sinh bệnh trong lòng đâu phải nói dối”.
Căn phòng chìm vào im lặng trong chốc lát, Tô Vũ hỏi: “Có tâm sự à?”
“Không sao”, Thẩm Nguyệt buột miệng đáp.
“Nếu có vấn đề gì, chỉ cần nàng hỏi ta, ta có thể nói cho nàng hết”.
Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi thở dài một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn hắn: “Như thế chẳng phải là biết rõ mà còn hỏi sao”.
Tô Vũ khẽ cao giọng ở cuối câu: “Trước kia cho dù đã biết sẵn đáp án, nàng cũng phải đòi được câu trả lời từ chỗ ta cho bằng được, bây giờ hỏi một câu cũng cảm thấy dư thừa?”
“Đó là bởi vì ta hiểu rằng bất kể làm điều gì, chàng cũng đã vắt kiệt tâm trí và sức lực vì ta. Tại sao ta nhất định phải vạch trần chàng đã dùng những thủ đoạn gì chứ”.
Tô Vũ khựng lại, đôi mắt như đốm lửa, chăm chú ngắm nhìn nàng.
Thẩm Nguyệt nhếch khóe miệng: “Thủ đoạn như thế nào, từ lâu ta đã không còn để tâm nữa rồi”.
“Tại sao nàng không vui?”
“Chàng nhìn ra điều gì mà nói ta không vui?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Ngón tay của Tô Vũ chỉ vào nơi trái tim Thẩm Nguyệt: “Nó nói cho ta biết. Bởi vì nàng bị bệnh mà ta mãi chẳng thể đến thăm nàng? Lần trước khi gặp mặt, ta nhớ nàng sẽ nói với ta rằng nàng nhớ ta, nhưng lần này đến cả nụ cười cũng miễn cưỡng”.
Hắn hỏi: “Có phải vì ta đến không đúng lúc, lần này không nhớ ta nữa?”
Thẩm Nguyệt nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chắc hẳn vì lâu quá không gặp nên có chút xa cách”.
Tô Vũ thoáng ngập ngừng, sau đó gật đầu: “Cũng phải, lâu quá rồi không gặp, cảm giác như đã qua nửa đời người chưa thấy nhau vậy”.
Lồng ngực Thẩm Nguyệt đau đớn khôn xiết, nàng lặng lẽ nói: “Chàng không sợ rằng nếu lâu thêm chút nữa, ta sẽ xa cách đến mức quên chàng sao”.
“Không đáng lo đâu, nếu thực sự xa cách, đợi khi có thời gian, ta để nàng từ từ làm quen lại là được”.
“Tô Vũ...”, Thẩm Nguyệt cúi đầu, nhìn chấm đỏ trên ngón tay mình mà khẽ gọi tên hắn.
Tô Vũ im lặng lắng nghe.
“Chàng lại cứu mạng ta một lần, hay nói cách khác, cả khi ta biết và khi ta không biết, chàng đã cứu ta không biết bao nhiêu lần”, Thẩm Nguyệt nói.
“Gần đây ta mới phát hiện ra, lúc nào cũng là chàng cố gắng vì ta, chàng vì ta làm hết tất cả những gì chàng có thể làm, nhưng những gì ta có thể làm vì chàng, ít ỏi vô cùng”.
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn hi sinh một hồi thật oanh liệt để không uổng công ta yêu một nam nhân. Nhưng lúc này, ta thực sự không biết mình còn có thể làm gì”.
Khi nói những điều này, nàng không ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng đột nhiên mỉm cười rất dịu dàng, đó là nụ cười hé ra từ trong tim: “Trước kia ta cảm thấy Thẩm Nguyệt sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng, bây giờ cũng cảm thấy mình thực sự có phúc quá, khi được nam tử tốt đẹp nhất thế gian này yêu thương”.
“Chàng quá tốt, tốt đến mức không có một ai xứng lứa vừa đôi với chàng được”, Thẩm Nguyệt nói: “Có lẽ ta cũng không xứng”.
“Trước kia ta cảm thấy mình cũng không quá kém, ngoại trừ đôi lúc đối diện với chàng có chút xấu hổ và làm nũng, những lúc khác ta không rụt rè không nhát gan, cũng không bao giờ chùn bước. Nhưng nếu chỉ như thế, làm sao đủ để nắm tay bước đi cùng chàng chứ?”
Chương 493: Chơi chán rồi bỏ
“Nhưng thực ra ta tính tình quái gở, bồng bột tùy hứng, lỗ mãng nóng nảy, không thể tĩnh tâm suy xét chín chắn như chàng, kết quả là lúc nào cũng lôi chàng cũng rơi vào vũng bùn”.
“Tô Vũ, ta luôn gây thêm rắc rối và kéo thêm nguy hiểm cho chàng”.
Tô Vũ thoáng nhăn mày, giơ tay vuốt trán Thẩm Nguyệt, điềm nhiên đáp rất nhẹ: “Không bị sốt mà”.
Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc”.
“Nàng thấy ta không nghiêm túc à?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Cách biệt giữa hai ta còn lớn hơn những gì ta nghĩ, ta không đuổi kịp chàng”.
“Nàng không đuổi kịp thì ta đứng lại đợi. Mấy năm nay, chẳng phải ta vẫn luôn đứng lại đợi nàng sao”.
“Có lẽ ta mãi mãi cũng không thể trở thành con người mà chàng mong chờ, thì sao? Ta không có được tư duy và thái độ như chàng, ta chỉ biết rước thêm phiền phức cho chàng, không chỉ khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, mà còn khiến chàng cũng rơi vào hiểm cảnh.
Ta cũng không có học thức và khả năng bày mưu tính kế như chàng, ta chỉ có thể dựa dẫm vào chàng, đợi chàng tới giúp ta, cứu ta. Nghĩ như thế, ta quả thực chỉ khiến chàng thêm mệt mỏi. Không có ta, đáng lẽ chàng đã được tự do tự tại một mình một cõi, hoặc cũng là nhân tài hiếm có rồi”.
Tô Vũ nghe nàng nói liền tù tì nhiều chuyện như vậy mà khẽ thở dài: “Từ bao giờ mà nàng đánh giá thấp bản thân đến vậy”.
“Đó là bởi vì ta chưa từng có thời khắc nào ý thức rõ ràng về bản thân đến vậy”, Thẩm Nguyệt bình tĩnh đáp: “Khi ấy biết Bắp Chân bị đón vào trong cung, ta chẳng màng điều gì cũng phải quay về”.
Nàng cười khổ: “Nhưng sau khi quay về, ta còn làm được gì ngoài việc bị hạn chế đủ đường? Chàng nói gì ta cũng không nghe, ta càng không có nổi một kế hoạch, lỗ mãng bừa bãi, từ trước đến nay luôn để chàng dọn dẹp đống hỗn độn của ta”.
Tô Vũ nghiền ngầm: “Có lẽ, nàng lựa chọn quay về là đúng đắn”.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt ướt đẫm.
Tô Vũ nói: “Trước thời điểm đó, ta không ý thức được đầy đủ ý nghĩa của Bắp Chân đối với nàng và ta. Nếu sau cùng nàng lựa chọn không quay về, ta sẽ quyết định từ bỏ thằng bé hoàn toàn”.
Thẩm Nguyệt chấn động.
Nàng biết, trước đó nàng đã có cảm giác như vậy nên mới hoảng hốt, bất chấp dùng cách gì cũng phải chạy về kinh thành.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhưng chàng cũng theo ta quay về, chàng cũng rơi vào nguy hiểm, nếu chỉ còn một chút nữa là thành công, chàng thấy có đáng không?”
Tô Vũ mỉm cười với nàng: “Ta nghe nàng nói thằng bé biết gọi mẹ rồi, sau này có cơ hội gặp thằng bé trong cung, đúng là thằng bé không khóc không quấy, bề ngoài giống nàng phần nhiều, cực kỳ hợp ý ta, ta nghĩ dù thất bại cũng xứng đáng”.
Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt, nước mắt đã trào ra từ bao giờ.
Tô Vũ giơ tay lau nước mắt cho nàng: “Nàng nói nàng lỗ mãng tùy tiện, nàng không ổn, nhưng chính vì nàng lỗ mãng và nóng nảy mà làm ta rối bời, cũng thành toàn cho ta”.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nếu không vì nàng bất chấp mọi thứ, tùy hứng ngông cuồng chạy về kinh thành, ta sẽ vứt bỏ Bắp Chân như thế. Điều này không chỉ là tiếc nuối suốt cuộc đời nàng, có lẽ cũng sẽ là tiếc nuối suốt cuộc đời ta”.
“A Nguyệt, ta nên cảm ơn nàng vì để ta cảm nhận được phần tình cảm này thật đáng quý. Sau này, ta cũng không tùy tiện bỏ mặc thằng bé nữa. Ta lý trí và kiềm chế đã nhiều năm, thỉnh thoảng bồng bột một vài lần cũng được mà”.
Thẩm Nguyệt hít thở sâu vài lần nhưng vẫn không kiềm chế được tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.
“Nàng có tình cảm chân thành và nhiệt huyết, đó là thứ mà ta không có. Khi không có nàng, trái tim ta như một vũng nước động, không quan tâm đến điều gì, bất kỳ ai cũng có thể lọt vào bẫy rập của ta. Ta sống như thế, không chân thực như hiện giờ”.
Giọng nói của hắn như mê hoặc lòng người: “Còn về việc dáng dấp của nàng trong kỳ vọng của nàng, nếu nàng không phải dáng vẻ mà ta ưng ý nhất, làm sao ta có thể ngày càng lún sâu không thoát ra được chứ”.
Gương mặt hắn loang loáng nét cười: “Nàng có lúc quyết đoán dứt khoát, cũng có lúc dịu dàng như nước, không cần quá xuất sắc, cứ thế này là đủ. Nếu không nam tử hiếm có khó tìm xuất sắc nhất trên thế gian mà nàng nói tới, còn đất nào để dụng võ?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên phá ra cười: “Nói đến sau cùng, chàng cũng không quên tự khen mình một câu”.
“Ta chỉ trích dẫn câu gốc của nàng thôi”, Tô Vũ khẽ nói: “Nói nhiều như vậy, ta còn không biết rốt cuộc sau cùng nàng muốn biểu đạt điều gì”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu, nàng cúi đầu: “Cũng chẳng có gì, chỉ cảm thấy chàng rất tốt, tốt đến mức không chỉ khiến ta ái mộ mà còn sùng bái và ngưỡng vọng. Mà ta hơi tự ti, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai ta càng lúc càng lớn, ta không xứng với chàng”.
Thần thái của Tô Vũ trở nên ảm đạm, hắn nhướn mày: “Nếu ta cứ để mặc cho nàng nói tiếp mà không chiếm thế thượng phong kịp thời, đến sau cùng nàng còn định vứt bỏ ta phải không?”
Thẩm Nguyệt: “…”
Tô Vũ: “Nàng luôn miệng khen ta tốt, nhưng muốn chơi chán rồi bỏ, nàng như thế có khác gì kẻ bạc tình”.
Thẩm Nguyệt buồn bực nói: “Này, chàng đừng nói năng nghiêm trọng như thế, ta chỉ nhất thời nghĩ không thông thôi”.
Chương 494: Thuốc quá đắng
Tô Vũ vuốt lại lọn tóc bên mang tai nàng, thong thả nói: “A Nguyệt, người tốt đến mấy cũng không thích cô độc, huống hồ là người từng nếm thử tư vị được bầu bạn”.
Thẩm Nguyệt cụp mắt, cọ mặt vào bàn tay hắn.
“Sau này nếu còn nói những lời như thế, ta sẽ trừng phạt nàng đấy”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Nhưng ta thua xa chàng, đây là thực tế khỏi cần tranh cãi”.
“Thua xa hay không cũng không phải là điều luôn tuyệt đối. Điều gì không đủ có thể chăm chỉ học hỏi, chứ không phải thấy mình không ổn thì trầm lắng rồi lơ là. Học thức và kinh nghiệm của ai mà không được tích lũy từng ngày chứ, ta cũng vậy thôi”.
Thẩm Nguyệt ngước mắt, va vào đáy mắt của Tô Vũ, trông thấy hình bóng mình rõ ràng trong đôi mắt hắn, dịu dàng mà kiên định.
Tô Vũ nói: “Ta vẫn tin rằng nàng có thể trở nên tốt hơn, cho dù hiện giờ nàng đã rất tốt rồi”.
Bởi vì niềm tin của hắn mà suy nghĩ tiêu cực vẫn luôn bủa vây trong lòng Thẩm Nguyệt dần dần tiêu tan, nàng có cảm giác như được giác ngộ.
Nàng điềm tĩnh đáp: “Chàng nói đúng, biết bản thân chưa hoàn thiện ở chỗ nào thì phải cố gắng nâng cao và cải thiện, chứ không phải lãng phí thời gian vào ủ dột và lơ là. Rõ ràng biết bản thân không xứng với chàng, vậy thì ta càng không cam tâm từ bỏ như thế, ta nhất định sẽ cố gắng để xứng với chàng”.
Tô Vũ tủm tỉm cười: “A Nguyệt ngoan, nàng chẳng có điểm nào không xứng với ta cả”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Chàng không cần an ủi ta, ta biết mình đến đâu”.
Tô Vũ khẽ nhướn mày: “Nếu đã muốn thay đổi, vậy thì trước hết phải bắt đầu từ học thức. Nhân lúc bồi bổ cơ thể, nàng hãy đọc thêm nhiều sách. Ngày mai ta sẽ nghĩ cách đưa sách tới tiểu viện của nàng”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy thì ta nhất định sẽ không phụ lòng tốt của chàng”.
Tô Vũ đến gần nàng, ngón tay vuốt ve gò má nàng, hắn khẽ nói: “Binh pháp kế sách hành quân đánh trận, nếu có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi Tần Như Lương, nhưng đừng quá thân mật với hắn”.
Chẳng hiểu sao Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Tần Như Lương cưỡng hôn nàng, chắc hẳn Tô Vũ không biết đâu nhỉ, nàng bỗng thấy chột dạ.
Tuy việc này không nằm trong dự tính của nàng, nhưng cũng được coi là một lần thân mật.
Thẩm Nguyệt nghi hoặc: “Vậy nếu như…”
“Nếu như thế nào”.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, Thẩm Nguyệt không muốn phá hỏng bầu không khí này, hoặc có thể nàng ích kỷ không muốn hắn biết, đành đáp: “Không có gì”.
Tô Vũ nheo đáp nhưng không phản bác.
Thẩm Nguyệt không chịu nói, hắn cũng không hỏi nhiều.
Nàng chỉ nắm chặt bàn tay của Tô Vũ, tham lam áp nó sát vào gương mặt mình, cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay hắn, không nỡ buông ra.
Trước đó tay chân nàng còn lạnh ngắt, bây giờ có Tô Vũ ở đây, nàng không hề cảm thấy giá lạnh nữa.
May mà sức lực và tinh thần đã khôi phục được phần nào, đủ cho nàng và Tô Vũ lặng lẽ ở bên nhau, cảm nhận phút bình yên thoáng qua.
Nhưng đúng lúc này, Thôi thị đột nhiên mở cửa phòng, từ bên ngoài bước vào.
Thế mà ngước mắt trông thấy cảnh tượng này, tiến vào cũng không phải mà lùi ra cũng không phải.
Thẩm Nguyệt vội vàng buông tay Tô Vũ, chẳng khác nào bị bắt quả tang tại trận, hai vành tai cũng đỏ lên.
Thôi thị lúng túng: “Nô tì tưởng rằng đại nhân đang chữa bệnh cho công chúa mới mạo muội xông vào, nô tì sẽ ra ngoài ngay”.
Nhưng vừa quay đi, bà ta dừng lại rồi quay đầu nói: “Thuốc mà đại nhân dặn nô tì sắc đã sắc xong rồi, hay là nô tì cứ đặt xuống rồi hẵng đi ạ”.
Tô Vũ đáp: “Ngươi trông chừng đi, ta cũng không thể ở đây được bao lâu, lát nữa sau khi ta đi, ngươi chăm sóc cho nàng ấy”.
“Dạ”, Thôi thị vâng lời, đưa thuốc tới rồi lùi sang một bên.
Hóa ra thuốc này do Tô Vũ dặn dò Thôi thị đi sắc khi hắn tới Trì Xuân Uyển.
Hắn biết rõ tình trạng sức khỏe của Thẩm Nguyệt, tất nhiên cũng biết hiện giờ nên dùng thuốc gì.
Thuốc này khác với thuốc do thái y kê đơn, nó có màu đen, nhưng khi ngửi cũng không thấy mùi đắng.
Tô Vũ đưa bát thuốc cho nàng: “Nhân lúc còn nóng thì uống đi”.
Thẩm Nguyệt nhận lấy mà mặt không đổi sắc, đang định uống thì Tô Vũ có lòng nhắc nhở một câu: “Có lẽ sẽ đắng hơn nàng nghĩ một chút đấy”.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: “Một bát thuốc thôi mà, đắng đến mức nào được chứ”.
Thế mà nàng vừa mới uống một hớp, còn chưa kịp nuốt xuống, vị đắng kỳ lạ của thứ này đã từ các gai vị giác trên lưỡi lan ra khắp khoang miệng.
Thẩm Nguyệt lập tức nhăn nhúm mặt mày, suýt chút nữa đã ọe ra.
Thuốc này quá đắng, đắng đến mức đầu lưỡi của nàng tê dại, quan trọng nhất là mùi vị rất kỳ cục, rất tanh, rất hôi, lúc ngửi không ngửi ra được vấn đề gì, chỉ khi uống mới biết được tư vị chết người của nó.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nàng mà Thôi thị cũng xuýt xoa khuyên bảo: “Công chúa, thuốc đắng dã tật, nín thở một liền một hơi là được ngay”.
Thẩm Nguyệt chép miệng, khó khăn lắm mới nuốt được một hớp, khóe miệng giật giật: “Ta hiểu chứ, nhưng ngươi thử uống thứ thuốc này xem, ta chưa từng uống loại thuốc nào khó uống đến thế”.
Chương 495: Giúp nàng uống thuốc
Tô Vũ nói: "Lúc nãy ta đã nhắc nhở nàng chuẩn bị tâm lý, hơi đắng một chút, cố chịu đựng uống một hơi cạn sạch là được".
"Đâu phải chỉ đắng một chút", Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ nói: "Còn cái mùi kỳ lạ này nữa, chàng đã bỏ vào trong thứ gì vậy?"
Tô Vũ nhàn nhạt nói: "Uống xong ta sẽ nói cho nàng biết".
"Chàng nói đi rồi ta mới uống".
Tô Vũ nhướng mày nói: "Thuốc phải đắng một chút thì mới tốt".
"Rốt cuộc là cái gì?"
Tô Vũ nhìn bát thuốc, sau đó lại nhìn vẻ mặt chán ghét của Thẩm Nguyệt, e rằng nếu không nói thì nàng sẽ không chịu uống, nhưng khi nói ra thì có lẽ nàng lại càng không chịu uống.
Tô Vũ thở dài, nhưng vẫn nói với nàng: "Mật rắn".
Thẩm Nguyệt: "..."
Tô Vũ nói: "Vị có hơi tanh, dù sao cũng là mật sống lấy làm thuốc dẫn, ta sợ nàng không uống được mà nôn ra cho nên mới cho nàng ăn chút cháo".
Thẩm Nguyệt muốn nôn, lại nghe Tô Vũ nói: "Lúc nãy nàng cũng vừa ăn cháo thịt rắn đó".
Hóa ra cháo là do hắn nấu, trước khi đến Trì Xuân Uyển thì hắn đã chuẩn bị rồi.
Thẩm Nguyệt rốt cuộc không kìm được mà nôn khan hai lần, sau đó nói: "Tô Vũ, sao chàng không nói sớm? Thuốc này ta kiên quyết không uống!"
Nàng đẩy bát thuốc về cho Tô Vũ.
"Lúc nãy không phải nàng nói, nếu ta nói ra thì nàng sẽ uống hay sao? Nàng muốn chơi xấu sao?"
“Chơi xấu thì chơi xấu thôi, muốn uống thì chàng tự uống đi!”, Thẩm Nguyệt cự tuyệt, đúng là chơi xấu. Nếu bắt nàng uống bát thuốc này, nàng không thể nào nuốt trôi.
"Không thể không uống, đây là thuốc giải độc cho nàng. Để thuốc nguội lạnh thì sẽ làm ảnh hưởng đến dược hiệu của nó", Tô Vũ nhìn nàng, mỉm cười khó hiểu rồi nói đầy ẩn ý: "Ta thấy bây giờ tinh thần của nàng vẫn rất tốt".
Thẩm Nguyệt nói: "Tất nhiên là tinh thần của ta rất tốt, đã bịaq chọc giận đến mức khỏe lại".
Tô Vũ như có như không mỉm cười nói: "Có tinh thần là tốt rồi. Nếu như nàng đã không chịu uống thì ta chỉ có thể giúp nàng uống mà thôi".
Vừa dứt lời thì hắn đã uống một ngụm thuốc vào miệng.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, không ngờ sau đó Tô Vũ đột nhiên nghiêng người tiến về phía nàng. Nàng không hề phòng bị, bất thình lình đã bị hắn tóm lấy gáy.
Ngay sau đó đôi môi gian xảo của hắn đã tiếp cận, khéo léo mở răng của nàng ra rồi để đầu lưỡi thâm nhập vào.
Đầu óc Thẩm Nguyệt quay cuồng, trong miệng nàng tràn ngập mùi thuốc tanh tưởi hòa quyện với xúc cảm chạm mềm mại của hắn. Cảm giác đó thực sự khiến nàng không thể phản kháng.
Nàng sợ cắn hắn bị thương cho nên không thể không há miệng ra.
Thuốc từ trong miệng Tô Vũ chảy vào miệng nàng, nàng trợn to hai mắt, buộc phải nuốt xuống từng chút một.
Qua khóe mắt nàng nhìn thấy Thôi thị đang đứng bên cạnh, gương mặt nàng liền nóng lên.
Thẩm Nguyệt đặt tay lên vai Tô Vũ và cố gắng đẩy hắn ra. Tiếc rằng hắn không những không bị đẩy ra mà còn hôn càng lúc càng sâu.
Nàng một lòng muốn phân cao thấp với Tô Vũ, lại nghĩ đến chuyện Thôi thị vẫn đang ở bên cạnh nhìn thấy thì khiến cho nàng vô cùng xấu hổ, nhất thời đã quên mất vị tanh của thuốc.
Đầu lưỡi của Tô Vũ quấn lấy nàng trong chốc lát, không biết là hắn muốn cho nàng uống thuốc hay là cố ý muốn hôn nàng, nụ hôn có chút cường thế bá đạo, không cho nàng kháng cự, mà Thẩm Nguyệt cũng không thể kháng cự nổi.
Hắn chậm rãi lui đi ra nhưng bàn tay đang ôm sau gáy Thẩm Nguyệt vẫn không hề nới lỏng, mái tóc mềm mại của nàng đang chảy giữa những ngón tay hắn như những sợi lông vũ.
Hai mắt Thẩm Nguyệt mơ màng, nàng thở hổn hển, cảm thấy huyết khí toàn thân như không ngừng dồn lên đầu. Hai má ửng đỏ, nàng trừng mắt nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ nhìn đôi môi của Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt thâm trầm rồi thấp giọng nói: "Cuối cùng cũng đã xuất hiện hai phần huyết sắc rồi. Còn có mấy ngụm thuốc, ta sẽ cùng nàng chịu khổ, để cho nàng không có cảm giác thứ này khó uống nữa".
“Ta không uống!”, Thẩm Nguyệt càng phản đối: “Tác phong thổ phỉ! Hành vi lưu manh!"
Tô Vũ không để ý tới nàng, lại lạnh nhạt uống thêm một ngụm thuốc.
Thẩm Nguyệt ngả người ra sau, cố nói: "Chàng đừng làm bậy, nhị nương vẫn đang nhìn..."
Nàng chưa kịp nói xong thì Tô Vũ lại ôm gáy, tiếp tục công việc.
Lại uống xong một ngụm thuốc nữa.
Hô hấp của Thẩm Nguyệt lúc này rất dồn dập, nàng cắn môi, có chút mê đắm vào sự thân mật với hắn.
Lần này, ngay cả tự tin để kháng cự nàng cũng đã mất đi, nhìn thấy Tô Vũ uống thêm một ngụm thuốc, mùi thuốc đắng khiến đôi lông mày nàng không khỏi nhăn lại, mà trái tim lại muốn nhảy lên.
Thẩm Nguyệt không còn chỗ nào để né tránh, chỉ có thể khàn giọng nói: "Bây giờ ta là bệnh nhân, chàng không thể lợi dụng lúc người khác bị ốm mà thừa dịp... ưm..."
Tô Vũ không cho nàng cơ hội nào để nói nữa.
Dù sao nàng cũng vừa mới tỉnh, chắc cũng phải lát nữa mới ngủ được. Thái y cũng tới rồi, vậy thì cứ tái khám thôi.
Thẩm Nguyệt vén góc chăn lên, thuận miệng nói: “Đêm hôm khuya khoắt mà thái y còn tới tận nơi tái khám cho ta, đúng là tận tâm!”. Sau đó nàng vén tay áo của mình lên, để lộ cổ tay nhỏ nhắn tái nhợt, đặt ở mép giường: “Cần bắt mạch trước đúng không? Thái y cứ tự nhiên”.
Nàng cũng không kiêng dè quá nhiều, chỉ muốn mọi chuyện qua thật nhanh để bản thân có được một cái nửa đêm thanh tĩnh.
Thái y bước lại gần giường, nhưng không có bất cứ hành động gì khác.
Thẩm Nguyệt ngửi thấy một mùi hương lành lạnh thoang thoảng, quen thuộc đến mức khiến lòng nàng xao động.
Là mùi trầm hương!
Nàng vô thức nhíu mày, chợt nhận ra mình không thích ngửi thấy mùi hương này trên người bất cứ ai, ngoài Tô Vũ.
Trên mặt Thẩm Nguyệt dần lộ ra vẻ ghét bỏ, khẽ liếc nhìn về phía người kia.
Mà chẳng ngờ chỉ mới liếc qua thì ánh mắt cũng liền khựng lại ở đó. Dường như thời gian nơi đây cũng ngừng trôi, trong phòng chỉ còn lại chút ánh nến le lói.
Người đàn ông mặc chiếc áo bào gấm màu xanh lam rộng rãi, trông giống với đồ của quan viên, đầu đội mũ quan, bên dưới là khuôn mặt hoàn mỹ không thể tả xiết.
Đôi mắt hắn hẹp dài, hàng lông mày khẽ nhướng lên, trong ánh mắt là vẻ hờ hững.
Thẩm Nguyệt ngây ra nhìn đối phương, rõ ràng trong ánh mắt nàng cũng dần nhuốm lên chút màu sắc.
Nàng không hề chớp mắt lấy một cái, chỉ dám hít thở thật khẽ, tựa như chỉ e nếu mình gây ra tiếng động nào đó thì sẽ làm ảnh hưởng đến bức họa trước mắt lúc này.
Đó là Tô Vũ đang đứng trước giường nàng.
Hắn đến mà không báo trước, lặng lẽ không tiếng động không ồn ào, vào đêm tối lạnh lẽo.
Tuyết trên vai vẫn chưa tan hết, cả người thoang thoảng một mùi thơm lành lạnh.
Tô Vũ bưng khay bằng một tay, trong đó có hai ba chén đồ ăn được đậy nắp.
“Tạm thời không cần bắt mạch vội”. Ngón tay sạch sẽ, tay còn lại đưa lên trán, chậm rãi kéo mũ quan trên đầu xuống.
Những sợi tóc đen như mực xõa xuống vai, hơi có vẻ hơi rối, nhưng lại nhu hòa tuyệt đẹp. Ánh đèn chiếu lên người hắn lúc sáng lúc tối, áo bào gấm màu lam, tay áo chỉnh tề, mọi thứ đều không có gì để bắt bẻ.
Nàng đúng là quá sơ suất, ngoài Tô Vũ ra, làm gì còn ai có mùi hương trầm lành lạnh này nữa chứ? Chẳng một ai thích hợp sử dụng mùi hương này như hắn.
Thẩm Nguyệt khẽ cụp mắt, tiếng cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Ta còn tưởng sau lần từ biệt trước thì phải rất rất lâu nữa mới gặp lại. Gặp nhau trong mơ cũng được, nào ngờ đây không phải là mơ”.
Rõ ràng mới một thời gian không gặp mà nàng lại cảm thấy như xa cách đã lâu, tựa như một giấc mộng.
Lần này bị bệnh nàng mơ mơ màng màng suốt, cứ như nàng đang đi một quãng đường rất xa, vừa mệt mỏi vừa vô lực.
Tô Vũ đặt khay lên bàn, cầm một chén nhỏ có nắp đậy lên, bên trong đựng cháo mới nấu xong.
Tô sứ vừa dày vừa ấm, cháo bên trong vẫn còn nóng.
Tô Vũ mở nắp ra, cầm lấy thìa chầm chậm khuất, nhẹ nhàng cất lời: “Nghe nhị nương nói, ngày nào nàng cũng chỉ uống thuốc mà không thích ăn cơm”.
“Mấy chén thuốc kia đã đủ làm ta no lắm rồi”.
Tô Vũ đút cháo đến bên môi Thẩm Nguyệt, nàng không há miệng, vừa ngửi thấy mùi thịt băm thoang thoảng trong cháo thôi mà đã cảm thấy tanh tanh.
Sau một thời gian dài không ăn đồ dầu mỡ, Thẩm Nguyệt chẳng những không thèm mà còn đâm ra kén ăn.
Cháo trong tô màu trắng ngà, trông không ngấy mỡ, có vẻ như được hầm bằng canh xương, tựu chung, mùi vị khiến nàng có phần mẫn cảm.
Thẩm Nguyệt nói: “Không ăn được không, giờ ta không muốn ăn”.
Tô Vũ nói: “Ta vẫn chưa ăn tối. Hay là ta ăn cùng nàng nhé”.
Trong lòng Thẩm Nguyệt cảm động, nhìn hắn đưa thìa đến bên miệng chính mình rồi ăn.
Thẩm Nguyệt thấy yết hầu hắn dao động, chậm rãi nuốt xuống.
Sắc mặt hắn cũng không ổn lắm, có phần mệt mỏi và tái nhợt, chắc hẳn phải ưu tư suy nghĩ mấy ngày liền.
Bởi vì sự xuất hiện của hắn mà cõi lòng vốn bình tĩnh của Thẩm Nguyệt lại gợn sóng không ngừng, chẳng khác nào thủy triều dâng lên, cảm thấy đau lòng khôn tả.
Hắn còn vất vả hơn nàng nhiều.
Những ngày qua nàng vô tri vô giác du ngoạn một chuyến bên bờ hoàng tuyền, còn hắn phải hao tâm tổn sức nghĩ đủ mọi cách để kéo nàng ra khỏi con đường kia.
Nàng ngủ mê mệt rất nhiều ngày, còn hắn, ngay cả một đêm an giấc, có lẽ cũng chẳng có.
Lúc Tô Vũ múc thêm một thìa cháo nữa đút cho nàng, nàng khàn giọng nói: “Chàng ăn thêm thìa nữa đi”.
Thế là Tô Vũ lại ăn thêm một thìa, sau đó nàng mới há miệng ăn thìa cháo mà hắn đút cho mình.
Miệng có cảm giác tanh tanh, nuốt xuống bụng thì lại thấy ấm áp.
Tô Vũ ăn hai thìa rồi đến Thẩm Nguyệt một thìa, chỉ lát sau chén cháo đã cạn đáy.
Bàn tay cầm thìa của Tô Vũ rất cân đối, sáng bóng và sạch sẽ, Thẩm Nguyệt thấy nó đẹp đến mức chỉ cần nhìn thôi nàng cũng đủ no rồi.
Chương 492: Ta cũng không xứng
Cuối cùng Thẩm Nguyệt cũng ăn được chút gì đó, Tô Vũ đặt cái bát xuống, đứng dậy tới bên kệ, rửa sạch tay trong chậu nước, sau đó quay lại ngồi xuống bên giường của Thẩm Nguyệt, xắn tay áo lên, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Bây giờ nàng có thể đưa tay cho ta bắt mạch rồi”.
Thẩm Nguyệt vừa mới thò tay ra đã bị hắn nắm lấy.
Bàn tay nàng lạnh như băng, Tô Vũ chẳng nói năng gì, chỉ nắm tay nàng chặt hơn, một ngón tay khác đặt ngay ngắn lên cổ tay nàng.
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay Tô Vũ truyền tới tay Thẩm Nguyệt, tất cả những nơi nó đi qua, huyết dịch trong kinh mạch ấm áp như xuân đến băng tan.
Qua một lúc lâu, Thẩm Nguyệt mới nói: “Thực ra ta đã không còn gì đáng lo nữa, chàng đừng lo lắng”.
Tô Vũ đáp: “Cái đám lang băm đó đúng là không thể khiến người ta yên tâm được, ta cứ phải đích thân tới một chuyên”.
Nói rồi, hắn trải cuộn da dê mang theo bên người, ngón tay trắng nõn rút lấy ngân châm trong đó.
Hắn khẽ cúi người, ngón tay gạt vạt áo của Thẩm Nguyệt ra, cắm châm thẳng đứng lên lồng ngực nàng, sau đó để hở một cánh tay, ngân châm men theo huyệt vị trên suốt cánh tay mà trải dọc xuống dưới, cuối cùng chảy tới ngón giữa, hắn chọc xuyên qua ngón giữa của nàng khiến giọt máu rỉ ra.
Thẩm Nguyệt không biết đau, ngược lại chẳng hiểu sao còn cảm thấy cay đắng, nhưng vẫn cố cười: “Thủ pháp của chàng vẫn thuần thục hơn cô nương hôm ấy”.
Tô Vũ lại cho nàng dùng thêm một viên thuốc, chăm chú nhìn nàng rồi nói: “Chẳng phải ta đã bảo, không muốn cười thì đừng cười, không cần miễn cưỡng bản thân”.
Nụ cười trên gương mặt Thẩm Nguyệt như sương thu, nhanh chóng nhạt đi: “Sao chàng biết ta mỉm cười miễn cưỡng chứ”.
Sau khi trích máu xong, kinh mạch dường như đã được đả thông, cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn.
Nàng nghe Tô Vũ nói: “Nói nàng buồn bực đến sinh bệnh trong lòng đâu phải nói dối”.
Căn phòng chìm vào im lặng trong chốc lát, Tô Vũ hỏi: “Có tâm sự à?”
“Không sao”, Thẩm Nguyệt buột miệng đáp.
“Nếu có vấn đề gì, chỉ cần nàng hỏi ta, ta có thể nói cho nàng hết”.
Thẩm Nguyệt ngẫm nghĩ rồi thở dài một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn hắn: “Như thế chẳng phải là biết rõ mà còn hỏi sao”.
Tô Vũ khẽ cao giọng ở cuối câu: “Trước kia cho dù đã biết sẵn đáp án, nàng cũng phải đòi được câu trả lời từ chỗ ta cho bằng được, bây giờ hỏi một câu cũng cảm thấy dư thừa?”
“Đó là bởi vì ta hiểu rằng bất kể làm điều gì, chàng cũng đã vắt kiệt tâm trí và sức lực vì ta. Tại sao ta nhất định phải vạch trần chàng đã dùng những thủ đoạn gì chứ”.
Tô Vũ khựng lại, đôi mắt như đốm lửa, chăm chú ngắm nhìn nàng.
Thẩm Nguyệt nhếch khóe miệng: “Thủ đoạn như thế nào, từ lâu ta đã không còn để tâm nữa rồi”.
“Tại sao nàng không vui?”
“Chàng nhìn ra điều gì mà nói ta không vui?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Ngón tay của Tô Vũ chỉ vào nơi trái tim Thẩm Nguyệt: “Nó nói cho ta biết. Bởi vì nàng bị bệnh mà ta mãi chẳng thể đến thăm nàng? Lần trước khi gặp mặt, ta nhớ nàng sẽ nói với ta rằng nàng nhớ ta, nhưng lần này đến cả nụ cười cũng miễn cưỡng”.
Hắn hỏi: “Có phải vì ta đến không đúng lúc, lần này không nhớ ta nữa?”
Thẩm Nguyệt nghĩ một đằng nói một nẻo: “Chắc hẳn vì lâu quá không gặp nên có chút xa cách”.
Tô Vũ thoáng ngập ngừng, sau đó gật đầu: “Cũng phải, lâu quá rồi không gặp, cảm giác như đã qua nửa đời người chưa thấy nhau vậy”.
Lồng ngực Thẩm Nguyệt đau đớn khôn xiết, nàng lặng lẽ nói: “Chàng không sợ rằng nếu lâu thêm chút nữa, ta sẽ xa cách đến mức quên chàng sao”.
“Không đáng lo đâu, nếu thực sự xa cách, đợi khi có thời gian, ta để nàng từ từ làm quen lại là được”.
“Tô Vũ...”, Thẩm Nguyệt cúi đầu, nhìn chấm đỏ trên ngón tay mình mà khẽ gọi tên hắn.
Tô Vũ im lặng lắng nghe.
“Chàng lại cứu mạng ta một lần, hay nói cách khác, cả khi ta biết và khi ta không biết, chàng đã cứu ta không biết bao nhiêu lần”, Thẩm Nguyệt nói.
“Gần đây ta mới phát hiện ra, lúc nào cũng là chàng cố gắng vì ta, chàng vì ta làm hết tất cả những gì chàng có thể làm, nhưng những gì ta có thể làm vì chàng, ít ỏi vô cùng”.
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn hi sinh một hồi thật oanh liệt để không uổng công ta yêu một nam nhân. Nhưng lúc này, ta thực sự không biết mình còn có thể làm gì”.
Khi nói những điều này, nàng không ngước mắt lên nhìn hắn, nhưng đột nhiên mỉm cười rất dịu dàng, đó là nụ cười hé ra từ trong tim: “Trước kia ta cảm thấy Thẩm Nguyệt sống trong hạnh phúc mà không biết hưởng, bây giờ cũng cảm thấy mình thực sự có phúc quá, khi được nam tử tốt đẹp nhất thế gian này yêu thương”.
“Chàng quá tốt, tốt đến mức không có một ai xứng lứa vừa đôi với chàng được”, Thẩm Nguyệt nói: “Có lẽ ta cũng không xứng”.
“Trước kia ta cảm thấy mình cũng không quá kém, ngoại trừ đôi lúc đối diện với chàng có chút xấu hổ và làm nũng, những lúc khác ta không rụt rè không nhát gan, cũng không bao giờ chùn bước. Nhưng nếu chỉ như thế, làm sao đủ để nắm tay bước đi cùng chàng chứ?”
Chương 493: Chơi chán rồi bỏ
“Nhưng thực ra ta tính tình quái gở, bồng bột tùy hứng, lỗ mãng nóng nảy, không thể tĩnh tâm suy xét chín chắn như chàng, kết quả là lúc nào cũng lôi chàng cũng rơi vào vũng bùn”.
“Tô Vũ, ta luôn gây thêm rắc rối và kéo thêm nguy hiểm cho chàng”.
Tô Vũ thoáng nhăn mày, giơ tay vuốt trán Thẩm Nguyệt, điềm nhiên đáp rất nhẹ: “Không bị sốt mà”.
Khóe miệng Thẩm Nguyệt giật giật: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc”.
“Nàng thấy ta không nghiêm túc à?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Cách biệt giữa hai ta còn lớn hơn những gì ta nghĩ, ta không đuổi kịp chàng”.
“Nàng không đuổi kịp thì ta đứng lại đợi. Mấy năm nay, chẳng phải ta vẫn luôn đứng lại đợi nàng sao”.
“Có lẽ ta mãi mãi cũng không thể trở thành con người mà chàng mong chờ, thì sao? Ta không có được tư duy và thái độ như chàng, ta chỉ biết rước thêm phiền phức cho chàng, không chỉ khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, mà còn khiến chàng cũng rơi vào hiểm cảnh.
Ta cũng không có học thức và khả năng bày mưu tính kế như chàng, ta chỉ có thể dựa dẫm vào chàng, đợi chàng tới giúp ta, cứu ta. Nghĩ như thế, ta quả thực chỉ khiến chàng thêm mệt mỏi. Không có ta, đáng lẽ chàng đã được tự do tự tại một mình một cõi, hoặc cũng là nhân tài hiếm có rồi”.
Tô Vũ nghe nàng nói liền tù tì nhiều chuyện như vậy mà khẽ thở dài: “Từ bao giờ mà nàng đánh giá thấp bản thân đến vậy”.
“Đó là bởi vì ta chưa từng có thời khắc nào ý thức rõ ràng về bản thân đến vậy”, Thẩm Nguyệt bình tĩnh đáp: “Khi ấy biết Bắp Chân bị đón vào trong cung, ta chẳng màng điều gì cũng phải quay về”.
Nàng cười khổ: “Nhưng sau khi quay về, ta còn làm được gì ngoài việc bị hạn chế đủ đường? Chàng nói gì ta cũng không nghe, ta càng không có nổi một kế hoạch, lỗ mãng bừa bãi, từ trước đến nay luôn để chàng dọn dẹp đống hỗn độn của ta”.
Tô Vũ nghiền ngầm: “Có lẽ, nàng lựa chọn quay về là đúng đắn”.
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu, nhìn hắn bằng đôi mắt ướt đẫm.
Tô Vũ nói: “Trước thời điểm đó, ta không ý thức được đầy đủ ý nghĩa của Bắp Chân đối với nàng và ta. Nếu sau cùng nàng lựa chọn không quay về, ta sẽ quyết định từ bỏ thằng bé hoàn toàn”.
Thẩm Nguyệt chấn động.
Nàng biết, trước đó nàng đã có cảm giác như vậy nên mới hoảng hốt, bất chấp dùng cách gì cũng phải chạy về kinh thành.
Thẩm Nguyệt hỏi: “Nhưng chàng cũng theo ta quay về, chàng cũng rơi vào nguy hiểm, nếu chỉ còn một chút nữa là thành công, chàng thấy có đáng không?”
Tô Vũ mỉm cười với nàng: “Ta nghe nàng nói thằng bé biết gọi mẹ rồi, sau này có cơ hội gặp thằng bé trong cung, đúng là thằng bé không khóc không quấy, bề ngoài giống nàng phần nhiều, cực kỳ hợp ý ta, ta nghĩ dù thất bại cũng xứng đáng”.
Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt, nước mắt đã trào ra từ bao giờ.
Tô Vũ giơ tay lau nước mắt cho nàng: “Nàng nói nàng lỗ mãng tùy tiện, nàng không ổn, nhưng chính vì nàng lỗ mãng và nóng nảy mà làm ta rối bời, cũng thành toàn cho ta”.
Hắn nhẹ giọng nói: “Nếu không vì nàng bất chấp mọi thứ, tùy hứng ngông cuồng chạy về kinh thành, ta sẽ vứt bỏ Bắp Chân như thế. Điều này không chỉ là tiếc nuối suốt cuộc đời nàng, có lẽ cũng sẽ là tiếc nuối suốt cuộc đời ta”.
“A Nguyệt, ta nên cảm ơn nàng vì để ta cảm nhận được phần tình cảm này thật đáng quý. Sau này, ta cũng không tùy tiện bỏ mặc thằng bé nữa. Ta lý trí và kiềm chế đã nhiều năm, thỉnh thoảng bồng bột một vài lần cũng được mà”.
Thẩm Nguyệt hít thở sâu vài lần nhưng vẫn không kiềm chế được tiếng nghẹn ngào trong cổ họng.
“Nàng có tình cảm chân thành và nhiệt huyết, đó là thứ mà ta không có. Khi không có nàng, trái tim ta như một vũng nước động, không quan tâm đến điều gì, bất kỳ ai cũng có thể lọt vào bẫy rập của ta. Ta sống như thế, không chân thực như hiện giờ”.
Giọng nói của hắn như mê hoặc lòng người: “Còn về việc dáng dấp của nàng trong kỳ vọng của nàng, nếu nàng không phải dáng vẻ mà ta ưng ý nhất, làm sao ta có thể ngày càng lún sâu không thoát ra được chứ”.
Gương mặt hắn loang loáng nét cười: “Nàng có lúc quyết đoán dứt khoát, cũng có lúc dịu dàng như nước, không cần quá xuất sắc, cứ thế này là đủ. Nếu không nam tử hiếm có khó tìm xuất sắc nhất trên thế gian mà nàng nói tới, còn đất nào để dụng võ?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên phá ra cười: “Nói đến sau cùng, chàng cũng không quên tự khen mình một câu”.
“Ta chỉ trích dẫn câu gốc của nàng thôi”, Tô Vũ khẽ nói: “Nói nhiều như vậy, ta còn không biết rốt cuộc sau cùng nàng muốn biểu đạt điều gì”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu, nàng cúi đầu: “Cũng chẳng có gì, chỉ cảm thấy chàng rất tốt, tốt đến mức không chỉ khiến ta ái mộ mà còn sùng bái và ngưỡng vọng. Mà ta hơi tự ti, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai ta càng lúc càng lớn, ta không xứng với chàng”.
Thần thái của Tô Vũ trở nên ảm đạm, hắn nhướn mày: “Nếu ta cứ để mặc cho nàng nói tiếp mà không chiếm thế thượng phong kịp thời, đến sau cùng nàng còn định vứt bỏ ta phải không?”
Thẩm Nguyệt: “…”
Tô Vũ: “Nàng luôn miệng khen ta tốt, nhưng muốn chơi chán rồi bỏ, nàng như thế có khác gì kẻ bạc tình”.
Thẩm Nguyệt buồn bực nói: “Này, chàng đừng nói năng nghiêm trọng như thế, ta chỉ nhất thời nghĩ không thông thôi”.
Chương 494: Thuốc quá đắng
Tô Vũ vuốt lại lọn tóc bên mang tai nàng, thong thả nói: “A Nguyệt, người tốt đến mấy cũng không thích cô độc, huống hồ là người từng nếm thử tư vị được bầu bạn”.
Thẩm Nguyệt cụp mắt, cọ mặt vào bàn tay hắn.
“Sau này nếu còn nói những lời như thế, ta sẽ trừng phạt nàng đấy”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Nhưng ta thua xa chàng, đây là thực tế khỏi cần tranh cãi”.
“Thua xa hay không cũng không phải là điều luôn tuyệt đối. Điều gì không đủ có thể chăm chỉ học hỏi, chứ không phải thấy mình không ổn thì trầm lắng rồi lơ là. Học thức và kinh nghiệm của ai mà không được tích lũy từng ngày chứ, ta cũng vậy thôi”.
Thẩm Nguyệt ngước mắt, va vào đáy mắt của Tô Vũ, trông thấy hình bóng mình rõ ràng trong đôi mắt hắn, dịu dàng mà kiên định.
Tô Vũ nói: “Ta vẫn tin rằng nàng có thể trở nên tốt hơn, cho dù hiện giờ nàng đã rất tốt rồi”.
Bởi vì niềm tin của hắn mà suy nghĩ tiêu cực vẫn luôn bủa vây trong lòng Thẩm Nguyệt dần dần tiêu tan, nàng có cảm giác như được giác ngộ.
Nàng điềm tĩnh đáp: “Chàng nói đúng, biết bản thân chưa hoàn thiện ở chỗ nào thì phải cố gắng nâng cao và cải thiện, chứ không phải lãng phí thời gian vào ủ dột và lơ là. Rõ ràng biết bản thân không xứng với chàng, vậy thì ta càng không cam tâm từ bỏ như thế, ta nhất định sẽ cố gắng để xứng với chàng”.
Tô Vũ tủm tỉm cười: “A Nguyệt ngoan, nàng chẳng có điểm nào không xứng với ta cả”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Chàng không cần an ủi ta, ta biết mình đến đâu”.
Tô Vũ khẽ nhướn mày: “Nếu đã muốn thay đổi, vậy thì trước hết phải bắt đầu từ học thức. Nhân lúc bồi bổ cơ thể, nàng hãy đọc thêm nhiều sách. Ngày mai ta sẽ nghĩ cách đưa sách tới tiểu viện của nàng”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy thì ta nhất định sẽ không phụ lòng tốt của chàng”.
Tô Vũ đến gần nàng, ngón tay vuốt ve gò má nàng, hắn khẽ nói: “Binh pháp kế sách hành quân đánh trận, nếu có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi Tần Như Lương, nhưng đừng quá thân mật với hắn”.
Chẳng hiểu sao Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Tần Như Lương cưỡng hôn nàng, chắc hẳn Tô Vũ không biết đâu nhỉ, nàng bỗng thấy chột dạ.
Tuy việc này không nằm trong dự tính của nàng, nhưng cũng được coi là một lần thân mật.
Thẩm Nguyệt nghi hoặc: “Vậy nếu như…”
“Nếu như thế nào”.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, Thẩm Nguyệt không muốn phá hỏng bầu không khí này, hoặc có thể nàng ích kỷ không muốn hắn biết, đành đáp: “Không có gì”.
Tô Vũ nheo đáp nhưng không phản bác.
Thẩm Nguyệt không chịu nói, hắn cũng không hỏi nhiều.
Nàng chỉ nắm chặt bàn tay của Tô Vũ, tham lam áp nó sát vào gương mặt mình, cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay hắn, không nỡ buông ra.
Trước đó tay chân nàng còn lạnh ngắt, bây giờ có Tô Vũ ở đây, nàng không hề cảm thấy giá lạnh nữa.
May mà sức lực và tinh thần đã khôi phục được phần nào, đủ cho nàng và Tô Vũ lặng lẽ ở bên nhau, cảm nhận phút bình yên thoáng qua.
Nhưng đúng lúc này, Thôi thị đột nhiên mở cửa phòng, từ bên ngoài bước vào.
Thế mà ngước mắt trông thấy cảnh tượng này, tiến vào cũng không phải mà lùi ra cũng không phải.
Thẩm Nguyệt vội vàng buông tay Tô Vũ, chẳng khác nào bị bắt quả tang tại trận, hai vành tai cũng đỏ lên.
Thôi thị lúng túng: “Nô tì tưởng rằng đại nhân đang chữa bệnh cho công chúa mới mạo muội xông vào, nô tì sẽ ra ngoài ngay”.
Nhưng vừa quay đi, bà ta dừng lại rồi quay đầu nói: “Thuốc mà đại nhân dặn nô tì sắc đã sắc xong rồi, hay là nô tì cứ đặt xuống rồi hẵng đi ạ”.
Tô Vũ đáp: “Ngươi trông chừng đi, ta cũng không thể ở đây được bao lâu, lát nữa sau khi ta đi, ngươi chăm sóc cho nàng ấy”.
“Dạ”, Thôi thị vâng lời, đưa thuốc tới rồi lùi sang một bên.
Hóa ra thuốc này do Tô Vũ dặn dò Thôi thị đi sắc khi hắn tới Trì Xuân Uyển.
Hắn biết rõ tình trạng sức khỏe của Thẩm Nguyệt, tất nhiên cũng biết hiện giờ nên dùng thuốc gì.
Thuốc này khác với thuốc do thái y kê đơn, nó có màu đen, nhưng khi ngửi cũng không thấy mùi đắng.
Tô Vũ đưa bát thuốc cho nàng: “Nhân lúc còn nóng thì uống đi”.
Thẩm Nguyệt nhận lấy mà mặt không đổi sắc, đang định uống thì Tô Vũ có lòng nhắc nhở một câu: “Có lẽ sẽ đắng hơn nàng nghĩ một chút đấy”.
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn: “Một bát thuốc thôi mà, đắng đến mức nào được chứ”.
Thế mà nàng vừa mới uống một hớp, còn chưa kịp nuốt xuống, vị đắng kỳ lạ của thứ này đã từ các gai vị giác trên lưỡi lan ra khắp khoang miệng.
Thẩm Nguyệt lập tức nhăn nhúm mặt mày, suýt chút nữa đã ọe ra.
Thuốc này quá đắng, đắng đến mức đầu lưỡi của nàng tê dại, quan trọng nhất là mùi vị rất kỳ cục, rất tanh, rất hôi, lúc ngửi không ngửi ra được vấn đề gì, chỉ khi uống mới biết được tư vị chết người của nó.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nàng mà Thôi thị cũng xuýt xoa khuyên bảo: “Công chúa, thuốc đắng dã tật, nín thở một liền một hơi là được ngay”.
Thẩm Nguyệt chép miệng, khó khăn lắm mới nuốt được một hớp, khóe miệng giật giật: “Ta hiểu chứ, nhưng ngươi thử uống thứ thuốc này xem, ta chưa từng uống loại thuốc nào khó uống đến thế”.
Chương 495: Giúp nàng uống thuốc
Tô Vũ nói: "Lúc nãy ta đã nhắc nhở nàng chuẩn bị tâm lý, hơi đắng một chút, cố chịu đựng uống một hơi cạn sạch là được".
"Đâu phải chỉ đắng một chút", Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ nói: "Còn cái mùi kỳ lạ này nữa, chàng đã bỏ vào trong thứ gì vậy?"
Tô Vũ nhàn nhạt nói: "Uống xong ta sẽ nói cho nàng biết".
"Chàng nói đi rồi ta mới uống".
Tô Vũ nhướng mày nói: "Thuốc phải đắng một chút thì mới tốt".
"Rốt cuộc là cái gì?"
Tô Vũ nhìn bát thuốc, sau đó lại nhìn vẻ mặt chán ghét của Thẩm Nguyệt, e rằng nếu không nói thì nàng sẽ không chịu uống, nhưng khi nói ra thì có lẽ nàng lại càng không chịu uống.
Tô Vũ thở dài, nhưng vẫn nói với nàng: "Mật rắn".
Thẩm Nguyệt: "..."
Tô Vũ nói: "Vị có hơi tanh, dù sao cũng là mật sống lấy làm thuốc dẫn, ta sợ nàng không uống được mà nôn ra cho nên mới cho nàng ăn chút cháo".
Thẩm Nguyệt muốn nôn, lại nghe Tô Vũ nói: "Lúc nãy nàng cũng vừa ăn cháo thịt rắn đó".
Hóa ra cháo là do hắn nấu, trước khi đến Trì Xuân Uyển thì hắn đã chuẩn bị rồi.
Thẩm Nguyệt rốt cuộc không kìm được mà nôn khan hai lần, sau đó nói: "Tô Vũ, sao chàng không nói sớm? Thuốc này ta kiên quyết không uống!"
Nàng đẩy bát thuốc về cho Tô Vũ.
"Lúc nãy không phải nàng nói, nếu ta nói ra thì nàng sẽ uống hay sao? Nàng muốn chơi xấu sao?"
“Chơi xấu thì chơi xấu thôi, muốn uống thì chàng tự uống đi!”, Thẩm Nguyệt cự tuyệt, đúng là chơi xấu. Nếu bắt nàng uống bát thuốc này, nàng không thể nào nuốt trôi.
"Không thể không uống, đây là thuốc giải độc cho nàng. Để thuốc nguội lạnh thì sẽ làm ảnh hưởng đến dược hiệu của nó", Tô Vũ nhìn nàng, mỉm cười khó hiểu rồi nói đầy ẩn ý: "Ta thấy bây giờ tinh thần của nàng vẫn rất tốt".
Thẩm Nguyệt nói: "Tất nhiên là tinh thần của ta rất tốt, đã bịaq chọc giận đến mức khỏe lại".
Tô Vũ như có như không mỉm cười nói: "Có tinh thần là tốt rồi. Nếu như nàng đã không chịu uống thì ta chỉ có thể giúp nàng uống mà thôi".
Vừa dứt lời thì hắn đã uống một ngụm thuốc vào miệng.
Thẩm Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, không ngờ sau đó Tô Vũ đột nhiên nghiêng người tiến về phía nàng. Nàng không hề phòng bị, bất thình lình đã bị hắn tóm lấy gáy.
Ngay sau đó đôi môi gian xảo của hắn đã tiếp cận, khéo léo mở răng của nàng ra rồi để đầu lưỡi thâm nhập vào.
Đầu óc Thẩm Nguyệt quay cuồng, trong miệng nàng tràn ngập mùi thuốc tanh tưởi hòa quyện với xúc cảm chạm mềm mại của hắn. Cảm giác đó thực sự khiến nàng không thể phản kháng.
Nàng sợ cắn hắn bị thương cho nên không thể không há miệng ra.
Thuốc từ trong miệng Tô Vũ chảy vào miệng nàng, nàng trợn to hai mắt, buộc phải nuốt xuống từng chút một.
Qua khóe mắt nàng nhìn thấy Thôi thị đang đứng bên cạnh, gương mặt nàng liền nóng lên.
Thẩm Nguyệt đặt tay lên vai Tô Vũ và cố gắng đẩy hắn ra. Tiếc rằng hắn không những không bị đẩy ra mà còn hôn càng lúc càng sâu.
Nàng một lòng muốn phân cao thấp với Tô Vũ, lại nghĩ đến chuyện Thôi thị vẫn đang ở bên cạnh nhìn thấy thì khiến cho nàng vô cùng xấu hổ, nhất thời đã quên mất vị tanh của thuốc.
Đầu lưỡi của Tô Vũ quấn lấy nàng trong chốc lát, không biết là hắn muốn cho nàng uống thuốc hay là cố ý muốn hôn nàng, nụ hôn có chút cường thế bá đạo, không cho nàng kháng cự, mà Thẩm Nguyệt cũng không thể kháng cự nổi.
Hắn chậm rãi lui đi ra nhưng bàn tay đang ôm sau gáy Thẩm Nguyệt vẫn không hề nới lỏng, mái tóc mềm mại của nàng đang chảy giữa những ngón tay hắn như những sợi lông vũ.
Hai mắt Thẩm Nguyệt mơ màng, nàng thở hổn hển, cảm thấy huyết khí toàn thân như không ngừng dồn lên đầu. Hai má ửng đỏ, nàng trừng mắt nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ nhìn đôi môi của Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt thâm trầm rồi thấp giọng nói: "Cuối cùng cũng đã xuất hiện hai phần huyết sắc rồi. Còn có mấy ngụm thuốc, ta sẽ cùng nàng chịu khổ, để cho nàng không có cảm giác thứ này khó uống nữa".
“Ta không uống!”, Thẩm Nguyệt càng phản đối: “Tác phong thổ phỉ! Hành vi lưu manh!"
Tô Vũ không để ý tới nàng, lại lạnh nhạt uống thêm một ngụm thuốc.
Thẩm Nguyệt ngả người ra sau, cố nói: "Chàng đừng làm bậy, nhị nương vẫn đang nhìn..."
Nàng chưa kịp nói xong thì Tô Vũ lại ôm gáy, tiếp tục công việc.
Lại uống xong một ngụm thuốc nữa.
Hô hấp của Thẩm Nguyệt lúc này rất dồn dập, nàng cắn môi, có chút mê đắm vào sự thân mật với hắn.
Lần này, ngay cả tự tin để kháng cự nàng cũng đã mất đi, nhìn thấy Tô Vũ uống thêm một ngụm thuốc, mùi thuốc đắng khiến đôi lông mày nàng không khỏi nhăn lại, mà trái tim lại muốn nhảy lên.
Thẩm Nguyệt không còn chỗ nào để né tránh, chỉ có thể khàn giọng nói: "Bây giờ ta là bệnh nhân, chàng không thể lợi dụng lúc người khác bị ốm mà thừa dịp... ưm..."
Tô Vũ không cho nàng cơ hội nào để nói nữa.
Bình luận facebook