Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441-442
Chương 441: Gặp Hương Phiến
Thế nhưng không đợi Thẩm Nguyệt biện giải, Ngọc Nghiên đã tức đến mức mặt mũi trắng bệch, nàng ta hét ầm lên: “Thứ tiện nhân, mi ngậm máu phun người! Rõ ràng là chính mi! Ngông cuồng đòi rạch mặt công chúa cũng là mi! Mi biến bản thân thành bộ dạng này, bây giờ lại đòi vu oan giá họa cho công chúa! Sao mi không ra ngoài cho sét đánh chết luôn đi!”
Liễu Mi Vũ hai mắt ngân ngấn nước, run rẩy đáng thương, nàng ta ngẩng mặt lên, thần sắc như một con nai vô tội nhìn về phía Tần Như Lương: “Tướng quân biết mà, Mi Vũ sợ đau và sợ máu nhất… làm sao Mi Vũ có thể tự tổn thương bản thân được… tướng quân, chàng giúp Mi Vũ đòi lại công bằng đi mà!”
Tần Như Lương nhíu mày, qua hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Liễu Mi Vũ đau lòng và buồn bã, lồm cồm bò về phía Tần Như Lương, xòe ra hai bàn tay dính đầy máu tươi như đang giãy giụa trong tuyệt vọng: “Tướng quân… chàng phải cứu Mi Vũ… có phải tướng quân không yêu Mi Vũ, không thương Mi Vũ nữa, nên có thể ném Mi Vũ cho những người này chà đạp… thế thì, thế thì chi bằng Mi Vũ chết đi cho xong…”
Tần Như Lương mím môi, trong đôi mắt lóe lên vẻ đấu tranh nội tâm, hắn ta trầm giọng hỏi: “Nàng đang ở yên trong Phù Dung Uyển, tự dưng chạy đến Trì Xuân Uyển làm gì?”
Liễu Mi Vũ không ngờ Tần Như Lương sẽ đột nhiên hỏi vậy nên thoáng hoảng loạn, bèn đổ lên đầu Thẩm Nguyệt: “Là… là nàng ta gọi thần thiếp tới…”
“Nàng ấy gọi nàng tới làm gì?”, Tần Như Lương tiếp tục chất vấn: “Nàng nói nàng ấy muốn hại nàng, tại sao nàng còn đến?”
Liễu Mi Vũ sững sờ, ngẩng cái cằm nhọn hoắt lên, trong đôi mắt hiện vẻ xám xịt: “Tướng quân, chàng không tin ta sao?”
Tần Như Lương nhắm mắt lại rồi mở ra, giọng nói trầm thấp như đè nén: “Nàng nói Thẩm Nguyệt muốn giết nàng, cây kéo kia dính đầy vết máu, nếu nàng ấy từng động đến nó, đáng lẽ hai tay phải có máu mới đúng”.
Nói rồi Tần Như Lương hướng mặt về phía Thẩm Nguyệt: “Có thể phiền cô xòe tay ra cho ta xem không?”
Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Ta rất bằng lòng phối hợp cùng tướng quân điều tra rõ chân tướng”.
Thế nên không chỉ riêng gì nàng mà cả Ngọc Nghiên và Thôi thị cũng xòe hai bàn tay ra, ba người họ đều có bàn tay trắng muốt sạch sẽ, chưa từng dính vết máu nào.
Tần Như Lương lại nhìn về phía đôi bàn tay của Liễu Mi Vũ, gằn giọng nói: “Chỉ có bàn tay nàng dính máu của chính nàng”.
Hàng mi của Liễu Mi Vũ run rẩy, mặt mũi tái mét: “Tướng quân cho rằng, là ta tự ra tay tàn nhẫn với chính mình?”
“Rốt cuộc có phải hay không, trong lòng nàng rõ nhất, chẳng phải sao?”
Liễu Mi Vũ nghẹn họng, tới bây giờ mới thực sự đau lòng muốn chết, âm thanh nghẹn ngào tràn ra khỏi cổ họng, nàng ta nhìn Tần Như Lương bằng đôi mắt mông lung: “Bắt đầu từ khi nào, chàng đã không chịu tin ta nữa? Rõ ràng trước kia, chàng vẫn luôn đứng về phía ta”.
Liễu Mi Vũ tuyệt vọng nhìn Thẩm Nguyệt mà chất vấn Tần Như Lương: “Là bởi vì nàng ta đúng không? Chàng yêu nàng ta, nên không yêu ta nữa?”
Nàng ta gào thét ầm ĩ: “Nhưng chàng có biết không, tất cả những thứ này là do nàng ta tỉ mỉ lên kế hoạch! Tướng quân, rốt cuộc chàng có biết không! Chàng không biết nàng ta độc ác đến mức nào, tâm địa rắn rết như thế nào!”
Ánh mắt của Tần Như Lương lộ rõ vẻ tức giận, nhưng phần nhiều là thất vọng.
Hắn ta nói: “Đến hiện giờ, nàng vẫn còn trách mọi thứ lên đầu Thẩm Nguyệt, người thực sự độc ác, tâm địa rắn rết, rốt cuộc là nàng ấy hay là nàng?”
Liễu Mi Vũ không khỏi run rẩy: “Tướng quân có ý gì?”
Tần Như Lương đáp: “Nàng nói ta không chịu tin nàng nữa, đúng vậy, trước kia, hễ xảy ra chuyện gì, ta chẳng cần nghĩ ngợi cũng đứng về phía nàng, mà nàng thì luôn mặc sức lãng phí niềm tin của ta dành cho mình...”, hắn ta nhìn Liễu Mi Vũ: “Bây giờ nó đã bị nàng phung phí hết rồi”.
“Không phải… ta không hề…”
“Khi xưa, lúc hai ta thành thân, là nàng nhân lúc ta ra ngoài làm việc công, hủy hoại dung nhan của Thẩm Nguyệt, rồi đuổi nàng ấy ra khỏi cửa?”, Tần Như Lương bình tĩnh hỏi.
Liễu Mi Vũ căm hận nhìn sang Thẩm Nguyệt: “Tướng quân, chàng đừng nghe nàng ta ăn nói hàm hồ! Chàng cùng nàng ta quay về, chẳng lẽ định vứt bỏ hết tình cảm của hai ta ngày trước sao?”
Tần Như Lương nhìn thẳng vào gương mặt nàng ta: “Ta không nghe nàng ấy nói, ta nghe Hương Phiến ở Minh Nguyệt Lâu nói, kể rõ rành những chuyện xưa cũ cho ta”.
Liễu Mi Vũ run bần bật, đồng tử nở to: “Chàng tới Minh Nguyệt Lâu gặp Hương Phiến!”
Tần Như Lương đáp: “Còn cả lần đó nữa, nàng cũng dùng kéo cắt vụn chiếc váy của mình, để lại vết tích toàn thân, chính nàng đổ oan cho Thẩm Nguyệt. Lần đó thai nhi trong bụng Thẩm Nguyệt chưa ổn định, ta suýt nữa đã phạm sai lầm lớn”.
“Không… không… Hương Phiến lừa chàng đó… những việc đó là do nàng ta không cam tâm nên ghi hận, báo thù ta…”
“Sự kiện có đỉa trong hồ nước, nàng và Hương Phiến dẫn Thẩm Nguyệt qua đó, vì định đẩy nàng ấy xuống hồ, để nàng ấy bị đỉa trong hồ hút máu đến chết, đúng chứ?”, Tần Như Lương không để lộ thái độ gì: “Thế nhưng sau này người rơi xuống là nàng, nàng bèn cắn trả Thẩm Nguyệt”.
“Không phải… không phải thế đâu!”
“Những thứ này cũng đành thôi, may mà sau cùng không ai gặp vấn đề gì”, Tần Như Lương nói rồi sắc mặt bỗng chốc sa sầm: “Mi Vũ, sự việc tử hà xa, nàng vẫn còn nhớ chứ?”
Hơi thở của Liễu Mi Vũ nghẹn lại, nặng nề ngã ngồi xuống đất.
Chương 442: Không bao giờ có nữa
Tần Như Lương trầm giọng hỏi: “Khi ấy nàng trúng độc tỏa thiên hầu, chỉ còn thoi thóp, đại phu nói rằng phải dùng tử hà xa để làm thuốc dẫn, nàng mới khỏi được. Ta ở bên ngoài tìm kiếm hai ngày trời, không tìm được tử hà xa thích hợp, sau cùng đành phải hướng ma trảo về phía Thẩm Nguyệt. Liễu Mi Vũ, ngay từ đầu nàng đã tính toán ổn thỏa rồi đúng không?”
“Không hề, ta không hề!”, Liễu Mi Vũ cố gắng ngụy biện: “Là đại phu nói phải dùng tử hà xa, liên quan gì đến ta! Khi ấy độc tính phát tác, ta không biết gì hết!”
“Nhưng tỏa thiên hầu là chất kịch độc, nàng trúng độc bao nhiêu ngày, tại sao độc tính không hề phát tác đến mức tử vong?”
“Có lẽ vì ta trúng độc không quá nặng…”
“Khi giao đấu cùng Dạ Lương, ta lại tiếp xúc với chất độc tỏa thiên hầu. Nghe nói thuốc giải của nó không cần dùng đến tử hà xa gì đó để làm thuốc dẫn, mà là dùng côn trùng độc bào chế với mục đích lấy độc trị độc”.
“Nói bậy, căn bản không phải như thế…”
Tần Như Lương tiếp tục nói: “Nàng trúng độc tỏa thiên hầu không phải thực sự vì bị thích khách uy hiếp, mà là đôi bên bắt tay với nhau, dối trên gạt dưới. Khi ấy nàng lợi dụng sự xót thương và niềm tin ta dành cho nàng, không chỉ chứa chấp thích khách, sau cùng còn thả thích khách chạy mất”.
Liễu Mi Vũ túm chặt lấy góc áo của Tần Như Lương, khóc không thành tiếng: “Ta không hề... ta không hề… tướng quân chàng phải tin ta, ta thực sự bị uy hiếp mà…”
“Người mà nàng chứa chấp là ca ca ruột Liễu Thiên Hạc của nàng, cũng chính hắn ta đưa chất độc cho nàng, nàng mới trúng độc, vừa có thể nhân cơ hội đó thả Liễu Thiên Hạc đi, vừa có thể hãm hại Thẩm Nguyệt và đứa trẻ sắp ra đời trong bụng cô ấy. Ta nói có đúng không?”
Liễu Mi Vũ đáp: “Tướng quân, chàng phải tin ta, ta chưa từng nghĩ đến việc như thế! Chàng đừng nghe lời gièm pha của nàng ta, nàng ta muốn hại ta! Ta chưa từng gặp ca ca, lúc đầu ta cũng không biết dùng tử hà xa mới có thể giải được chất độc…”
Liễu Mi Vũ trợn trừng đôi mắt vằn tơ máu nhìn Thẩm Nguyệt, hét lên the thé: “Tại sao ngươi muốn hại ta, tại sao phải buông lời gièm pha vu khống cho ta! Độc ác như thế, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, sẽ không được chết yên thân!”
Liễu Mi Vũ vừa dứt lời, cái tát không mạnh không nhẹ của Tần Như Lương đã giáng xuống mặt khiến nàng ta đơ người.
Tần Như Lương nói: “Nếu ngay từ đầu nàng chịu thừa nhận lỗi lầm, có lẽ sẽ khá hơn, thế nhưng đến tận lúc này mà nàng còn chấp mê bất ngộ. Nàng nói Hương Phiến vu oan cho nàng, nàng nói Thẩm Nguyệt vu oan cho nàng, tất cả mọi người vu khống nàng, thế thì anh trai ruột thịt Liễu Thiên Hạc của nàng... chắc sẽ không vu oan giá họa cho nàng đâu nhỉ”.
“Chàng… nói gì thế…”
“Chính miệng hắn ta thừa nhận, chất độc tỏa thiên hầu là do hắn ta đưa cho nàng, hắn ta cũng đưa luôn thuốc giải cho nàng, cũng chính hắn ta thừa nhận trong thuốc giải không có vị thuốc dẫn nào là tử hà xa, tất cả dùng trùng độc mà bào chế. Nàng giữ thuốc giải trong tay nhưng giả bộ như chất độc phát tác, yêu cầu đại phu dùng tử hà xa làm thuốc dẫn. Thẩm Nguyệt sắp lâm bồn, nhưng nàng cứ nhất quyết phải dùng tử hà xa”.
Liễu Mi Vũ lắc đầu như cái sàng, vẫn không thể tin nổi: “Không thể nào, chàng không thể nào gặp ca ca ta được, ca ca ta cũng không thể nói với chàng những điều này…”
“Vì để báo thù cho Liễu gia, Liễu Thiên Hạc không từ mọi giá, gia nhập Dạ Lương với ý đồ phát động chiến tranh nhắm vào Đại Sở. Hắn ta hại chết vô số tướng sĩ Đại Sở, ta nhiều lần đối đầu cùng hắn ta trên chiến trường, tại sao không thể gặp chứ!”
“Không đâu… không thể nào…”
“Liễu Thiên Hạc là kẻ tham sống sợ chết, chỉ cần dùng tỏa thiên hầu thử hắn ta, hắn ta khai hết mọi thứ”.
“Ta không tin!”
Tần Như Lương đáp: “Nàng không tin cũng không sao, hiện giờ hắn ta bị bắt rồi, đang áp giải về kinh thành, chắc cũng sẽ về kinh trong mấy ngày này thôi. Đợi khi chính mắt nàng trông thấy hắn ta, nàng sẽ tin thôi. Với những tội danh mà hắn ta phạm phải, ta sẽ đích thân giải quyết hắn ta theo luật lệ của Đại Sở”.
“Đừng mà…”, Liễu Mi Vũ túm chặt lấy góc áo của Tần Như Lương, suy sụp nói: “Tướng quân, ta cầu xin chàng, đừng như vậy mà… trăm sai ngàn sai cũng là Mi Vũ sai…”
Tần Như Lương cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ thê lương: “Ta chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ dùng sự che chở và niềm tin của ta dành cho mình để làm những việc này. Mi Vũ, điều này chẳng khác gì vô nhân tính, cũng chẳng khác gì lòng lang dạ sói. Chỉ trách ta không tỉnh táo sớm hơn”.
Mi Vũ bật khóc thất thanh: “Tướng quân… Mi Vũ thật lòng yêu chàng mà!”
Tần Như Lương mím chặt đôi môi, gằn từng chữ: “Bởi vì ta tin tưởng nên không oán không hận, tuân thủ lời hứa bảo vệ nàng, ta biến mình thành tòng phạm của nàng, suýt chút nữa đã phạm phải lỗi lầm mà cả đời này cũng không thể bù đắp được. Là ta quá cưng chiều nàng, khiến nàng càng thêm cao ngạo. Nhưng từ nay trở đi, không bao giờ có nữa”.
Tần Như Lương dặn dò Ngọc Nghiên: “Tìm Hương Lăng tới đây, đưa nhị phu nhân về Phù Dung Uyển, mời đại phu tới viện”.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh chỉ biết đứng xem đến sững sờ bấy giờ mới hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Nguyệt và Thôi thị.
Thôi thị nói: “Công chúa ở đây có ta rồi, ngươi mau đi đi”.
Thế là Ngọc Nghiên vội vàng ra ngoài tìm Hương Lăng.
Hương Lăng đang tìm Liễu Mi Vũ khắp nơi, bấy giờ đang mon men đến gần Trì Xuân Uyển.
Thế nhưng không đợi Thẩm Nguyệt biện giải, Ngọc Nghiên đã tức đến mức mặt mũi trắng bệch, nàng ta hét ầm lên: “Thứ tiện nhân, mi ngậm máu phun người! Rõ ràng là chính mi! Ngông cuồng đòi rạch mặt công chúa cũng là mi! Mi biến bản thân thành bộ dạng này, bây giờ lại đòi vu oan giá họa cho công chúa! Sao mi không ra ngoài cho sét đánh chết luôn đi!”
Liễu Mi Vũ hai mắt ngân ngấn nước, run rẩy đáng thương, nàng ta ngẩng mặt lên, thần sắc như một con nai vô tội nhìn về phía Tần Như Lương: “Tướng quân biết mà, Mi Vũ sợ đau và sợ máu nhất… làm sao Mi Vũ có thể tự tổn thương bản thân được… tướng quân, chàng giúp Mi Vũ đòi lại công bằng đi mà!”
Tần Như Lương nhíu mày, qua hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Liễu Mi Vũ đau lòng và buồn bã, lồm cồm bò về phía Tần Như Lương, xòe ra hai bàn tay dính đầy máu tươi như đang giãy giụa trong tuyệt vọng: “Tướng quân… chàng phải cứu Mi Vũ… có phải tướng quân không yêu Mi Vũ, không thương Mi Vũ nữa, nên có thể ném Mi Vũ cho những người này chà đạp… thế thì, thế thì chi bằng Mi Vũ chết đi cho xong…”
Tần Như Lương mím môi, trong đôi mắt lóe lên vẻ đấu tranh nội tâm, hắn ta trầm giọng hỏi: “Nàng đang ở yên trong Phù Dung Uyển, tự dưng chạy đến Trì Xuân Uyển làm gì?”
Liễu Mi Vũ không ngờ Tần Như Lương sẽ đột nhiên hỏi vậy nên thoáng hoảng loạn, bèn đổ lên đầu Thẩm Nguyệt: “Là… là nàng ta gọi thần thiếp tới…”
“Nàng ấy gọi nàng tới làm gì?”, Tần Như Lương tiếp tục chất vấn: “Nàng nói nàng ấy muốn hại nàng, tại sao nàng còn đến?”
Liễu Mi Vũ sững sờ, ngẩng cái cằm nhọn hoắt lên, trong đôi mắt hiện vẻ xám xịt: “Tướng quân, chàng không tin ta sao?”
Tần Như Lương nhắm mắt lại rồi mở ra, giọng nói trầm thấp như đè nén: “Nàng nói Thẩm Nguyệt muốn giết nàng, cây kéo kia dính đầy vết máu, nếu nàng ấy từng động đến nó, đáng lẽ hai tay phải có máu mới đúng”.
Nói rồi Tần Như Lương hướng mặt về phía Thẩm Nguyệt: “Có thể phiền cô xòe tay ra cho ta xem không?”
Thẩm Nguyệt nhướn mày: “Ta rất bằng lòng phối hợp cùng tướng quân điều tra rõ chân tướng”.
Thế nên không chỉ riêng gì nàng mà cả Ngọc Nghiên và Thôi thị cũng xòe hai bàn tay ra, ba người họ đều có bàn tay trắng muốt sạch sẽ, chưa từng dính vết máu nào.
Tần Như Lương lại nhìn về phía đôi bàn tay của Liễu Mi Vũ, gằn giọng nói: “Chỉ có bàn tay nàng dính máu của chính nàng”.
Hàng mi của Liễu Mi Vũ run rẩy, mặt mũi tái mét: “Tướng quân cho rằng, là ta tự ra tay tàn nhẫn với chính mình?”
“Rốt cuộc có phải hay không, trong lòng nàng rõ nhất, chẳng phải sao?”
Liễu Mi Vũ nghẹn họng, tới bây giờ mới thực sự đau lòng muốn chết, âm thanh nghẹn ngào tràn ra khỏi cổ họng, nàng ta nhìn Tần Như Lương bằng đôi mắt mông lung: “Bắt đầu từ khi nào, chàng đã không chịu tin ta nữa? Rõ ràng trước kia, chàng vẫn luôn đứng về phía ta”.
Liễu Mi Vũ tuyệt vọng nhìn Thẩm Nguyệt mà chất vấn Tần Như Lương: “Là bởi vì nàng ta đúng không? Chàng yêu nàng ta, nên không yêu ta nữa?”
Nàng ta gào thét ầm ĩ: “Nhưng chàng có biết không, tất cả những thứ này là do nàng ta tỉ mỉ lên kế hoạch! Tướng quân, rốt cuộc chàng có biết không! Chàng không biết nàng ta độc ác đến mức nào, tâm địa rắn rết như thế nào!”
Ánh mắt của Tần Như Lương lộ rõ vẻ tức giận, nhưng phần nhiều là thất vọng.
Hắn ta nói: “Đến hiện giờ, nàng vẫn còn trách mọi thứ lên đầu Thẩm Nguyệt, người thực sự độc ác, tâm địa rắn rết, rốt cuộc là nàng ấy hay là nàng?”
Liễu Mi Vũ không khỏi run rẩy: “Tướng quân có ý gì?”
Tần Như Lương đáp: “Nàng nói ta không chịu tin nàng nữa, đúng vậy, trước kia, hễ xảy ra chuyện gì, ta chẳng cần nghĩ ngợi cũng đứng về phía nàng, mà nàng thì luôn mặc sức lãng phí niềm tin của ta dành cho mình...”, hắn ta nhìn Liễu Mi Vũ: “Bây giờ nó đã bị nàng phung phí hết rồi”.
“Không phải… ta không hề…”
“Khi xưa, lúc hai ta thành thân, là nàng nhân lúc ta ra ngoài làm việc công, hủy hoại dung nhan của Thẩm Nguyệt, rồi đuổi nàng ấy ra khỏi cửa?”, Tần Như Lương bình tĩnh hỏi.
Liễu Mi Vũ căm hận nhìn sang Thẩm Nguyệt: “Tướng quân, chàng đừng nghe nàng ta ăn nói hàm hồ! Chàng cùng nàng ta quay về, chẳng lẽ định vứt bỏ hết tình cảm của hai ta ngày trước sao?”
Tần Như Lương nhìn thẳng vào gương mặt nàng ta: “Ta không nghe nàng ấy nói, ta nghe Hương Phiến ở Minh Nguyệt Lâu nói, kể rõ rành những chuyện xưa cũ cho ta”.
Liễu Mi Vũ run bần bật, đồng tử nở to: “Chàng tới Minh Nguyệt Lâu gặp Hương Phiến!”
Tần Như Lương đáp: “Còn cả lần đó nữa, nàng cũng dùng kéo cắt vụn chiếc váy của mình, để lại vết tích toàn thân, chính nàng đổ oan cho Thẩm Nguyệt. Lần đó thai nhi trong bụng Thẩm Nguyệt chưa ổn định, ta suýt nữa đã phạm sai lầm lớn”.
“Không… không… Hương Phiến lừa chàng đó… những việc đó là do nàng ta không cam tâm nên ghi hận, báo thù ta…”
“Sự kiện có đỉa trong hồ nước, nàng và Hương Phiến dẫn Thẩm Nguyệt qua đó, vì định đẩy nàng ấy xuống hồ, để nàng ấy bị đỉa trong hồ hút máu đến chết, đúng chứ?”, Tần Như Lương không để lộ thái độ gì: “Thế nhưng sau này người rơi xuống là nàng, nàng bèn cắn trả Thẩm Nguyệt”.
“Không phải… không phải thế đâu!”
“Những thứ này cũng đành thôi, may mà sau cùng không ai gặp vấn đề gì”, Tần Như Lương nói rồi sắc mặt bỗng chốc sa sầm: “Mi Vũ, sự việc tử hà xa, nàng vẫn còn nhớ chứ?”
Hơi thở của Liễu Mi Vũ nghẹn lại, nặng nề ngã ngồi xuống đất.
Chương 442: Không bao giờ có nữa
Tần Như Lương trầm giọng hỏi: “Khi ấy nàng trúng độc tỏa thiên hầu, chỉ còn thoi thóp, đại phu nói rằng phải dùng tử hà xa để làm thuốc dẫn, nàng mới khỏi được. Ta ở bên ngoài tìm kiếm hai ngày trời, không tìm được tử hà xa thích hợp, sau cùng đành phải hướng ma trảo về phía Thẩm Nguyệt. Liễu Mi Vũ, ngay từ đầu nàng đã tính toán ổn thỏa rồi đúng không?”
“Không hề, ta không hề!”, Liễu Mi Vũ cố gắng ngụy biện: “Là đại phu nói phải dùng tử hà xa, liên quan gì đến ta! Khi ấy độc tính phát tác, ta không biết gì hết!”
“Nhưng tỏa thiên hầu là chất kịch độc, nàng trúng độc bao nhiêu ngày, tại sao độc tính không hề phát tác đến mức tử vong?”
“Có lẽ vì ta trúng độc không quá nặng…”
“Khi giao đấu cùng Dạ Lương, ta lại tiếp xúc với chất độc tỏa thiên hầu. Nghe nói thuốc giải của nó không cần dùng đến tử hà xa gì đó để làm thuốc dẫn, mà là dùng côn trùng độc bào chế với mục đích lấy độc trị độc”.
“Nói bậy, căn bản không phải như thế…”
Tần Như Lương tiếp tục nói: “Nàng trúng độc tỏa thiên hầu không phải thực sự vì bị thích khách uy hiếp, mà là đôi bên bắt tay với nhau, dối trên gạt dưới. Khi ấy nàng lợi dụng sự xót thương và niềm tin ta dành cho nàng, không chỉ chứa chấp thích khách, sau cùng còn thả thích khách chạy mất”.
Liễu Mi Vũ túm chặt lấy góc áo của Tần Như Lương, khóc không thành tiếng: “Ta không hề... ta không hề… tướng quân chàng phải tin ta, ta thực sự bị uy hiếp mà…”
“Người mà nàng chứa chấp là ca ca ruột Liễu Thiên Hạc của nàng, cũng chính hắn ta đưa chất độc cho nàng, nàng mới trúng độc, vừa có thể nhân cơ hội đó thả Liễu Thiên Hạc đi, vừa có thể hãm hại Thẩm Nguyệt và đứa trẻ sắp ra đời trong bụng cô ấy. Ta nói có đúng không?”
Liễu Mi Vũ đáp: “Tướng quân, chàng phải tin ta, ta chưa từng nghĩ đến việc như thế! Chàng đừng nghe lời gièm pha của nàng ta, nàng ta muốn hại ta! Ta chưa từng gặp ca ca, lúc đầu ta cũng không biết dùng tử hà xa mới có thể giải được chất độc…”
Liễu Mi Vũ trợn trừng đôi mắt vằn tơ máu nhìn Thẩm Nguyệt, hét lên the thé: “Tại sao ngươi muốn hại ta, tại sao phải buông lời gièm pha vu khống cho ta! Độc ác như thế, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng, sẽ không được chết yên thân!”
Liễu Mi Vũ vừa dứt lời, cái tát không mạnh không nhẹ của Tần Như Lương đã giáng xuống mặt khiến nàng ta đơ người.
Tần Như Lương nói: “Nếu ngay từ đầu nàng chịu thừa nhận lỗi lầm, có lẽ sẽ khá hơn, thế nhưng đến tận lúc này mà nàng còn chấp mê bất ngộ. Nàng nói Hương Phiến vu oan cho nàng, nàng nói Thẩm Nguyệt vu oan cho nàng, tất cả mọi người vu khống nàng, thế thì anh trai ruột thịt Liễu Thiên Hạc của nàng... chắc sẽ không vu oan giá họa cho nàng đâu nhỉ”.
“Chàng… nói gì thế…”
“Chính miệng hắn ta thừa nhận, chất độc tỏa thiên hầu là do hắn ta đưa cho nàng, hắn ta cũng đưa luôn thuốc giải cho nàng, cũng chính hắn ta thừa nhận trong thuốc giải không có vị thuốc dẫn nào là tử hà xa, tất cả dùng trùng độc mà bào chế. Nàng giữ thuốc giải trong tay nhưng giả bộ như chất độc phát tác, yêu cầu đại phu dùng tử hà xa làm thuốc dẫn. Thẩm Nguyệt sắp lâm bồn, nhưng nàng cứ nhất quyết phải dùng tử hà xa”.
Liễu Mi Vũ lắc đầu như cái sàng, vẫn không thể tin nổi: “Không thể nào, chàng không thể nào gặp ca ca ta được, ca ca ta cũng không thể nói với chàng những điều này…”
“Vì để báo thù cho Liễu gia, Liễu Thiên Hạc không từ mọi giá, gia nhập Dạ Lương với ý đồ phát động chiến tranh nhắm vào Đại Sở. Hắn ta hại chết vô số tướng sĩ Đại Sở, ta nhiều lần đối đầu cùng hắn ta trên chiến trường, tại sao không thể gặp chứ!”
“Không đâu… không thể nào…”
“Liễu Thiên Hạc là kẻ tham sống sợ chết, chỉ cần dùng tỏa thiên hầu thử hắn ta, hắn ta khai hết mọi thứ”.
“Ta không tin!”
Tần Như Lương đáp: “Nàng không tin cũng không sao, hiện giờ hắn ta bị bắt rồi, đang áp giải về kinh thành, chắc cũng sẽ về kinh trong mấy ngày này thôi. Đợi khi chính mắt nàng trông thấy hắn ta, nàng sẽ tin thôi. Với những tội danh mà hắn ta phạm phải, ta sẽ đích thân giải quyết hắn ta theo luật lệ của Đại Sở”.
“Đừng mà…”, Liễu Mi Vũ túm chặt lấy góc áo của Tần Như Lương, suy sụp nói: “Tướng quân, ta cầu xin chàng, đừng như vậy mà… trăm sai ngàn sai cũng là Mi Vũ sai…”
Tần Như Lương cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt tràn ngập vẻ thê lương: “Ta chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ dùng sự che chở và niềm tin của ta dành cho mình để làm những việc này. Mi Vũ, điều này chẳng khác gì vô nhân tính, cũng chẳng khác gì lòng lang dạ sói. Chỉ trách ta không tỉnh táo sớm hơn”.
Mi Vũ bật khóc thất thanh: “Tướng quân… Mi Vũ thật lòng yêu chàng mà!”
Tần Như Lương mím chặt đôi môi, gằn từng chữ: “Bởi vì ta tin tưởng nên không oán không hận, tuân thủ lời hứa bảo vệ nàng, ta biến mình thành tòng phạm của nàng, suýt chút nữa đã phạm phải lỗi lầm mà cả đời này cũng không thể bù đắp được. Là ta quá cưng chiều nàng, khiến nàng càng thêm cao ngạo. Nhưng từ nay trở đi, không bao giờ có nữa”.
Tần Như Lương dặn dò Ngọc Nghiên: “Tìm Hương Lăng tới đây, đưa nhị phu nhân về Phù Dung Uyển, mời đại phu tới viện”.
Ngọc Nghiên ở bên cạnh chỉ biết đứng xem đến sững sờ bấy giờ mới hoàn hồn, nhìn về phía Thẩm Nguyệt và Thôi thị.
Thôi thị nói: “Công chúa ở đây có ta rồi, ngươi mau đi đi”.
Thế là Ngọc Nghiên vội vàng ra ngoài tìm Hương Lăng.
Hương Lăng đang tìm Liễu Mi Vũ khắp nơi, bấy giờ đang mon men đến gần Trì Xuân Uyển.