• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần - Thẩm Nguyệt (4 Viewers)

  • Chương 437-438

Chương 437: Trở lại làm gì?

Hai mắt mỹ thiếp đỏ hoe, rưng rưng ướt át, tỏ ra đầy đau khổ nói: "Vẫn nên thôi đi. Nếu như thiếp nói ra thì chỉ khiến cho đại nhân khó xử".

"Có chuyện gì cứ nói đừng ngại".

Kết quả là hai mỹ thiếp ngay lập tức quỳ xuống trước mặt Hạ Phóng.

"Các nàng đang..."

Mỹ thiếp khóc ròng nói: "Cầu xin đại nhân mang thiếp rời đi khỏi nơi này!"

"Sao lại thế này? Chẳng lẽ Tô đại nhân đối xử với các nàng không tốt hay sao? Các nàng là người được hoàng thượng khâm ban cho hắn, nếu như hắn đối xử không tốt với các nàng thì ta sẽ bẩm tấu với hoàng thượng".

Mỹ thiếp nói: "Tô đại nhân rất tốt, chỉ có điều... Tô đại nhân không thích ca múa, cũng không thích nữ sắc, thiếp chỉ biết được những chuyện này... Tuổi trẻ của thiếp chỉ lướt qua trong chốc lát, thật sự không muốn sống uổng phí ở đây cả đời..."

Đôi mắt đẫm lệ của mỹ thiếp nhìn Hạ Phóng, nói tiếp: "Đại nhân, người hãy mang bọn thiếp đi đi... Thà đi hầu hạ chủ nhân còn hơn cả đời sống tăm tối ở đây".

Hạ Phóng nói: "Các nàng đều là người được hoàng thượng khâm ban cho Tô đại nhân, sao có thể nói ra những câu oán hận như vậy chứ?"

Thật đáng tiếc, hai nữ nhân xinh đẹp như hoa như ngọc lại phải sống lãng phí ở nơi hậu viện quạnh quẽ này.

Hạ Phóng đương nhiên biết rằng hoàng thượng khâm ban các nàng cho Tô Vũ chính là để các nàng giám sát Tô Vũ.

Hoặc là Tô Vũ không để lại bất kỳ dấu vết nào, hoặc là do hắn che giấu quá sâu thời gian đã lâu như vậy mà vẫn chưa ai phát hiện ra manh mối.

Hạ Phóng lại càng biết rằng sau này hoàng thượng chắc chắn sẽ không nhắc đến hai mỹ thiếp này nữa, cho dù hai mỹ thiếp này có đưa thư tới thì cũng sẽ không xem.

Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, cho nên khi hai mỹ thiếp này đến tìm hắn ta khóc lóc kể lể thì hắn ta đương nhiên sẽ động lòng.

Chẳng qua hắn ta vẫn phải ra vẻ.

Mỹ thiếp nói: "Thiếp không dám có nửa câu oán hận, thiếp chỉ muốn được người xem trọng, có chủ tử để hầu hạ chứ không phải sống lạnh lùng không ai quan tâm như thế này".

"Các nàng mau đứng lên đi, chuyện này ta còn phải hỏi quản gia trước".

Mỹ thiếp không chịu đứng dậy, vì vậy Hạ Phóng đã đưa tay ra giúp đỡ một chút.

Nữ nhân nũng nịu liễu yếu đào tơ nhất thời đứng không vững liền ngã vào trong lòng của hắn ta khiến cho hắn ta không khỏi mơ màng.

Sau đó hắn ta lại tìm quản gia hỏi một chút thì mới biết Tô Vũ ngày thường không hề động tới hai mỹ thiếp này. Nếu như các nàng muốn tự do thì hắn cũng không muốn ngăn cản.

Tô Vũ không hề muốn giữ bọn họ lại, cho dù bọn họ có muốn tiếp tục trở về cung làm vũ cơ thì Tô Vũ cũng đồng ý đưa bọn họ trở về hoàng cung rồi tự mình bồi tội với hoàng đế.

Hạ Phóng nghe vậy thì ra vẻ cả giận nói: "Tô đại nhân dám bỏ bê mỹ thiếp được hoàng thượng khâm ban cho hay sao?"

Quản gia đáp: "Hạ đại nhân ngàn vạn lần đừng nóng giận, thật sự đại nhân nhà ta... thân thể không được tốt".

“Ta thấy không phải là do thân thể của hắn không tốt mà là do hắn chỉ thích nam nhân!”, Hạ Phóng nói: “Hôm nay ta sẽ mang hai người này đến chỗ hoàng thượng phục mệnh, chờ hoàng thượng xử trí”.

Vì vậy, cuối cùng Hạ Phóng đã đưa hai mỹ thiếp vào xe ngựa của mình rồi đưa họ về nhà trước.

Hạ Phóng vốn dĩ cũng không định mang bọn họ đến chỗ hoàng thượng phục mệnh mà trước tiên sắp xếp cho bọn họ ở lại nhà của mình, tối hôm đó lại bước vào phòng của một trong hai mỹ thiếp để say sưa.

Ngày hôm sau, hắn ta lại tiếp tục say sưa với mỹ thiếp thứ hai.

Hai mỹ thiếp này có thân thể vừa thanh tú, vừa mịn màng, vừa đàn hồi khiến cho hạ phóng rất hài lòng.

Mấy ngày sau Hạ Phóng vẫn luyến tiếc, không muốn đem bọn họ trở về hoàng cung.

Ban đêm, mỹ thiếp ngồi trên người Hạ Phóng vặn vẹo lên xuống, kỹ xảo điêu luyện, sắp khiến Hạ Phóng lên đến đỉnh.

Nàng ta dùng đầu ngón tay mềm mại không xương vẽ những vòng tròn trên ngực Hạ Phóng, nhẹ nhàng nói: "Đại nhân đừng đưa thiếp đi có được không? Hãy để thiếp ở lại hầu hạ người như thế này mỗi ngày..."

Hạ Phóng chịu không nổi, liền nắm lấy eo của mỹ thiếp đẩy mạnh lên, thở hổn hển nói: "Tiểu yêu tinh, sao ta nỡ làm như vậy chứ?"

Sau khi ra khỏi nhà Tô Vũ rồi đi được một đoạn, Thẩm Nguyệt rốt cuộc không kìm lòng được phải khẽ vén rèm lên, nhìn qua khoảng trống trên cửa sổ về hướng nhà Tô Vũ.

Nhà của hắn tuy không cao lớn xa hoa như phủ đại tướng quân nhưng vẫn luôn là nơi mà trái tim Thẩm Nguyệt thuộc về.

Thẩm Nguyệt hỏi: "Bệnh của chàng ấy nghiêm trọng lắm sao?"

Không biết từ khi nào mà Tần Như Lương đã trở thành người đưa tin giữa hai người bọn họ, chuyện mà trước đây hắn ta ghét nhất.

Nhìn người phụ nữ mình yêu thương nhớ nhung người đàn ông khác trong lòng, thế mà hắn ta còn phải thuật lại tình huống của người đàn ông đó cho nàng biết.

Nhưng Tần Như Lương cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Thẩm Nguyệt nóng ruột nóng gan vì lo lắng cho Tô Vũ.

Tần Như Lương nói: "Đừng lo lắng, cho dù có bị bệnh thì hắn cũng chưa chết được. Bệnh như vậy ngược lại còn có thể né được rất nhiều chuyện vặt".

“Nhưng ta nghe thấy chàng ấy ho rất nhiều, thậm chí còn không có sức để nói chuyện. Chàng ấy thật sự không có việc gì chứ?”, Thẩm Nguyệt vẫn rất lo lắng.

Vừa nghe thấy hắn ho khan thì trái tim Thẩm Nguyệt đã thắt lại. Hắn không giống như là đang giả bệnh.

Tần Như Lương nói: "Nếu như cô quan tâm đến hắn như vậy thì sao không thừa dịp Hạ Phóng đã đi xa, quay lại thăm hắn đi?"

Thẩm Nguyệt nói: "Thôi, quên đi".

Nếu như làm vậy mà bị phát hiện thì chẳng phải sẽ rước vào người rất nhiều phiền toái hay sao?

Đã nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn đến cùng.

Thẩm Nguyệt đang định hạ rèm cửa xuống thì lại thấy xe ngựa của Hạ Phóng rời đi rồi quay lại, nàng không khỏi nghi ngờ quay đầu lại: "Hắn ta trở lại làm gì?"

Thẩm Nguyệt bảo người đánh xe dừng xe ở đầu ngõ, nàng và Tần Như Lương ngồi trong xe đợi xem Hạ Phóng sẽ làm gì.
Chương 438: Mong được chỉ giáo

Thẩm Nguyệt rất thấp thỏm, nàng sợ Hạ Phóng quay lại để truyền đến tin gì đó từ hoàng đế gây bất lợi cho Tô Vũ?

Tần Như Lương ở bên cạnh nói: "Đừng lo lắng, nếu như hắn ta thật sự đi đối phó Tô Vũ thì cũng chỉ có thể tự tìm đường chết. Theo ta được biết thì Hạ Phóng này ngoại trừ đầu óc linh hoạt, tâm địa gian xảo thì cũng chẳng có bản lĩnh gì".

Không lâu sau Hạ Phóng bước ra, hắn ta cũng nhét thêm hai mỹ thiếp nhà Tô Vũ vào trong xe ngựa.

Tô Vũ không thể để hắn ta đưa hai mỹ thiếp này về cung, mặc dù có rất ít người biết bộ dáng của hai mỹ thiếp lúc đầu trông như thế nào, nhưng nếu như đưa bọn họ vào cung thì bí mật vẫn sẽ dễ dàng lộ ra.

Cho nên?

Tô Vũ khiến Hạ Phóng mang các nàng đi là để đối phó với Hạ Phóng chăng?

Khó trách hai mỹ thiếp kia ngay từ đầu đã trang điểm rất tinh xảo, y phục lại mỹ lệ, hóa ra là đã nhắm vào Hạ Phóng.

Đợi cho Hạ Phóng buông lỏng cảnh giác thì các nàng hoàn toàn có thể dàn xếp mọi chuyện bên cạnh hắn ta.

Hạ Phóng chỉ nghĩ rằng hai người phụ nữ này là vũ cơ trong cung, vì vậy hắn ta không nghi ngờ danh tính của họ chút nào.

Hắn ta chắc chắn không thể nào ngờ được ngay từ đầu bọn họ đã bị thay đổi.

Nhìn thấy xe ngựa của Hạ Phóng rời đi, Thẩm Nguyệt lập tức hiểu được ý định của Tô Vũ.

Sau đó quả thật nàng không hề nghe nói Hạ Phóng đã gửi bất kì mỹ thiếp nào về cung.

Sau khi Hạ Du trở về kinh, hắn ta đã đoàn tụ với Hạ tướng, hai cha con không có gì để nói với nhau.

Hạ tướng cảm thấy rất xúc động khi đứa con trai chỉ biết ăn chơi của mình cuối cùng cũng đã có được chút thành tựu.

Hạ Du đã trưởng thành, nhưng hắn ta sẽ không bao giờ gần gũi với Hạ tướng như trước nữa.

Hạ tướng tất nhiên cũng không hề biết hắn ta ở bên ngoài đã gặp biết bao nhiêu đau khổ, phải đối mặt với biết bao nhiêu chuyện sinh tử mới có thể trưởng thành như ngày hôm nay.

Sau khi Hạ Du trở về từ hoàng cung thì chiếu chỉ cũng được đưa đến phủ thừa tướng, bổ nhiệm Hạ Du làm lễ bộ thị lang.

Khi vị trí này bị bỏ trống thì trong triệu có không biết bao nhiêu người muốn chen chân vào vị trí này. Bây giờ vị trí này đã bị Hạ Du đoạt được, lại không biết có bao nhiêu đôi mắt đang trông chờ nhìn thấy Hạ Du mắc lỗi.

Chỉ cần hắn và làm một chuyện sai thì nhất định sẽ có rất nhiều quan viên buộc tội hắn ta.

Hạ tướng đương nhiên biết rõ những lợi hại trong chuyện này, liền nói: "Hạ Du, vị trí này không phải chuyện chơi, để ta đi bẩm tấu với hoàng thượng nói rằng con không thể đảm nhiệm nổi vị trí này".

Hạ Du nói: "Ông luôn cho rằng ta sẽ không làm được. Lúc ta được phái đi Dạ Lương hòa đàm, ông cũng nói ta sẽ không làm được, nhưng không phải ta cũng đã làm được và trở về rồi hay sao? Có phải trong mắt ông chỉ có một mình Hạ Phóng mới có thể làm được hay không?"

Hạ tướng sững người nói: "Con đang đang nói cái gì vậy, ta chỉ sợ con..."

Ánh mắt của Hạ Du trở nên vô cùng lạnh lùng, điều mà trước đây Hạ tướng hiếm khi nhìn thấy.

"Khi biết Hạ Phóng giết chết bà nội, ông chỉ đuổi hắn ta ra ngoài là xong việc. Nếu như hắn ta hại chết ta thì có lẽ ông cũng sẽ chẳng làm gì hắn ta. Không sao cả, mối thù giết bà nội, mối thù Thanh Hạnh bị hắn hại chết, chính ta sẽ tự tay báo thù".

Hạ Du cầm thánh chỉ, những đốt ngón tay siết chặt đến mức trắng bệt, quay đầu lại nói: "Hắn ta lợi hại lắm sao? Nếu như ta không tự tay xé xác hắn ta ra thì ta không phải là Hạ Du".

Hạ tướng không nói nên lời, đứng chết trân tại chỗ.

Hạ Du đã đến lễ bộ nhậm chức vào ngày hôm sau.

Có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta, thậm chí còn không thèm che giấu sự căm ghét nhưng hắn ta vẫn không quan tâm.

Hắn ta muốn thăng tiến thật nhanh để báo thù, vạn sự khởi đầu nan là tất nhiên.

Không chỉ có ánh mắt của các quan viên khác mà hoàng đế ở trên cao cũng đang gắt gao theo dõi hắn ta, muốn xem hắn ta sẽ quyết tâm đến thế nào trong tình huống khó khăn này.

Ngày đầu tiên vào triều, Hạ Du mặc lễ phục đứng giữa các quan viên.

Đây là lần đầu tiên hắn ta tiếp xúc với chuyện triều chính, nhưng hắn ta không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.

Khi hạ triều thì các quan viên đều lui đi theo nhóm, chỉ có Hạ Du cô đơn một mình.

Hạ Phóng cố tình giảm tốc độ đi theo phía sau Hạ Du. Hắn ta giẫm lên vạt áo của Hạ Du sau lưng.

Kết quả Hạ Du không kịp đề phòng ngay lập tức bị té nhào trên mặt đất.

Các quan viên xung quanh dừng lại, nhìn Hạ Du với vẻ đùa cợt.

Hạ Phóng bước đến chỗ Hạ Du, tỏ ra hảo tâm nói: "Hạ đại nhân ổn chứ?"

Hạ Du nằm trên mặt đất nghỉ một lúc, hai bàn tay nắm chặt âm thầm buông lỏng, khó nhọc gượng dậy, khóe miệng đã sưng vù.

Hắn ta vịn lấy tay Hạ Phóng để đứng lên rồi trả lời: "Ta không sao, đa tạ Hạ đại nhân đã giúp đỡ".

Hai vị Hạ đại nhân này là huynh đệ, chuyện này chẳng phải là chuyện bí mật gì.

Lúc này, Hạ Du cũng đang tỏ ra rất lễ phép.

Nhưng khi Hạ Du nắm lấy tay Hạ Phóng, biểu cảm của Hạ Phóng đã có chút thay đổi.

Hạ Phóng vẫn cho rằng Hạ Du vẫn là một đưa vô công rỗi nghề yếu ớt như trước, không ngờ lực tay của Hạ Du lại mạnh đến mức khiến cho hắn ta muốn gãy xương.

Hạ Du nắm lấy tay hắn ta không buông rồi nói: "Ta là người mới, về sau mong Hạ đại nhân chỉ giáo nhiều hơn".

Sắc mặt Hạ Phóng vặn vẹo, hắn ta âm thầm giãy dụa rồi nói: "Tất nhiên rồi. Nếu ngươi làm sai, cho dù ta và ngươi là huynh đệ thì ta cũng không bao che".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom