Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 409-412
Chương 409: Nằm mơ
Tô Vũ bình tĩnh đáp lời: “Có lẽ đó chính là ý trời”.
Năm xưa hắn thất bại, vương triều Đại Sở mới bị đương kim hoàng thượng soán ngôi đổi triều. Nếu lúc ấy hắn không thất bại thì hiện giờ cũng sẽ không lâm vào tình cảnh thế này.
Tần Như Lương lạnh lùng liếc hắn nói: “Đại học sĩ đúng là giỏi ẩn nhẫn, bản lĩnh khá đấy. Bị người của thế tử lúc ấy truy sát cả dọc đường mà ngươi vẫn có thể sống sót”.
Tô Vũ mấp máy môi như có như không: “Vậy có lẽ cũng là ý trời”.
Thẩm Nguyệt nghe mà cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cho dù ngọn lửa đang kề sát tay mà nàng không hề cảm thấy ấm áp chút nào.
Lúc đó Tô Vũ đã phải trải qua quá trình thập cửu nhất sinh thế nào mới trốn được tới đây? Chắc chắn hắn bị thương rất nặng, chẳng biết khát vọng sống đến mức nào mới có thể vượt qua tới giờ?
Lúc đó Đại Sở hỗn loạn, hắn bôn ba khắp nơi trong thời loạn, hắn đã phải bất lực khổ sở thế nào, Thẩm Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa.
Đột nhiên đầu ngón tay nàng hơi rát.
Thẩm Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, muốn rụt tay lại. Tô Vũ đã nhanh hơn một bước kéo tay nàng ra xa khỏi đám lửa, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tô Vũ vuốt ve ngón tay nàng hỏi: “Còn nóng không?”
Thẩm Nguyệt ngơ ngác lắc đầu.
“Lúc sưởi ấm đừng nên ngẩn người”, Tô Vũ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hóa ra là Thẩm Nguyệt thất thần nên mới bị lửa bén vào ngón tay.
Tần Như Lương cũng giơ tay ra cùng lúc, muốn cầm lấy tay Thẩm Nguyệt, nhưng vì hắn ta ngồi ở bên khác nên không có ưu thế khoảng cách như Tô Vũ, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tần Như Lương cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, lẳng lặng thu về.
Ánh mắt của Hạ Du và Tần Như Lương đều nhìn chòng chọc vào bàn tay đang nắm lấy tay Thẩm Nguyệt của Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt rút tay mình ra, nói: “Ta không sao”.
“Không sao thì tốt”, Tô Vũ cũng buông lỏng tay coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng Tần Như Lương cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện năm xưa một khi bị vạch trần, hắn ta sẽ đối đầu với Tô Vũ, tính toán rõ từng chuyện đã xảy ra, từng người đã chết đi của tiền triều.
Hạ Du nghe mà sửng sốt, dù đã biết Tô Vũ là người như thế nào, hắn ta cũng không thể mường tượng nổi vị đại học sĩ thanh cao chẳng màng quyền thế này lại từng làm ra những chuyện như thế.
Thẩm Nguyệt ngồi bó gối, im lặng lắng nghe.
Tóc mai phất phơ, che đi gò má và biểu cảm trên gương mặt.
Không biết có phải vì để nàng thấu hiểu mình hơn hay không mà đối với những chuyện Tần Như Lương ép hỏi, hắn đều thản nhiên thừa nhận, chẳng hề phản bác hay ngụy biện.
Hắn để lộ sự âm hiểm và bất kham của chính mình.
Tần Như Lương vô cùng tức giận, đồng thời còn mang theo cả sự vui sướng khi bóc trần vết sẹo của người khác. Hắn ta nói với Thẩm Nguyệt: “Cô đã biết được bộ mặt thực sự của kẻ này rồi đấy”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu mới cất lời: “Ồ, rồi sao nữa?”
Tần Như Lương nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.
Biết thì đã sao, nàng vẫn chấp mê bất ngộ thế thôi
Bất kể Tô Vũ đã làm những gì, nàng đều không kiềm được mà chấp nhận tất cả, nhận lấy tất thảy sự tốt đẹp lẫn xấu xa của hắn.
Thậm chí, nếu có một ngày nào đó, hắn trở nên xấu xa đến mức hết thuốc chữa.
Trời cũng cũng không còn sớm, cả nhóm liền nằm xuống nghỉ ngơi trong căn nhà gỗ.
Tô Vũ tìm một góc sạch sẽ, trải tấm áo vải lên nền đất để Thẩm Nguyệt ngủ.
Còn ba người đàn ông thì cứ dựa bừa vào tường ngồi ngủ.
Thẩm Nguyệt nằm nghiêng, cưỡi ngựa cả một ngày trời khiến nàng vô cùng mệt mỏi, vừa nhắm mắt một lát là đã chìm vào giấc ngủ.
Ánh lửa bập bùng chiếu đến khuôn mặt nàng như phủ thêm một lớp phấn tinh xảo ấm áp.
Dường như nàng còn nghe thấy cả tiếng tuyết rơi xuống mái hiên, trừ nó ra, mọi thứ bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Sau đó nàng đã mơ một giấc mộng.
Trong giấc mơ, cửa cung đình khang trang rộng rãi, dù là lúc mở hay đóng đều phát ra tiếng vang trầm nặng.
Thiếu niên mặc áo đen đứng dưới ánh mặt trời vô cùng tỏa sáng, mi mục như họa, thẳm sâu trong đôi mắt ấy dường như còn điểm vài nét mực chưa tan.
Nhưng lúc hắn mỉm cười lại vô cùng ấm áp.
Thẩm Nguyệt đã nhận ra người kia từ trong tiềm thức, đó chính là thiếu niên Tô Vũ, lúc đó hắn chừng mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng khi còn niên thiếu, hắn đã anh tuấn phi phàm, mặt trời mới lên phản chiếu tinh thần phấn chấn ở nơi ấn đường, không hề là dáng vẻ thâm trầm và tính kế như khi ở trước mặt Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt của thời thiếu nữ không hề nhận ra làn da nhợt nhạt của thiếu niên Tô Vũ lúc hắn quay về, chỉ chìm đắm trong nụ cười ấm áp hiển lộ trên gương mặt kia.
Nàng nói: “Tô sư phụ, cuối cùng người cũng trở về rồi, ta vui lắm”.
Ý cười trong mắt Tô Vũ bị gió thổi tan bớt, hắn giơ tay vuốt tóc Thẩm Nguyệt, sau đó lấy một tượng gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo từ trong ngực ra.
Thiếu nữ Thẩm Nguyệt lại càng vui vẻ khi nhận được tượng gỗ, nàng tỉ mỉ thưởng thức nó hồi lâu, không để ý đến Tô Vũ.
Một hồi sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nói với hắn: “Sư phụ, mỗi lần người quay về đều mang cho ta đồ chơi mới mẻ, thích quá trời”.
Tô Vũ kiềm nén nỗi chua xót cũng như những khổ sở, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Nhưng cơ hội để ta ra ngoài cũng ít lắm”.
Có lẽ thiếu nữ Thẩm Nguyệt vẫn sẽ không thể biết được lúc lòng Tô Vũ canh cánh về tượng gỗ này, hắn đang ở trong tình cảnh thế nào.
Thẩm Nguyệt mơ mơ màng màng.
Lòng có chút buồn bã.
Nàng từng nghe hắn kể về chuyện dưỡng thương trong nhà sư phụ làm mộc ngoài thành.
Chắc hẳn đó là lúc hắn trốn về từ biên giới phía nam, vừa tỉnh lại sau khi bị thương nặng, thế chẳng khác nào mới dạo một vòng Quỷ Môn Quan.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Tô Vũ khoác áo, tóc dài xõa trên vai, vừa mới tỉnh lại, đang học cách khắc gỗ từ thợ mộc, vẻ mặt chuyên chú khắc từng nét đao lên khối gỗ trong tay.
Bức tượng được khắc ra ấy chính là người mà hắn nhớ mong nhất trong hồi ức.
Chương 410: Nàng ấy đi theo ta
Giọng nàng khẽ tới mức không rõ ràng, còn mang theo chút sầu não nỉ non tên hắn: “Tô Vũ…”
Tô Vũ, người đang khẽ buông mi nghỉ ngơi khựng lại cực nhỏ, hắn mở mắt yên lặng nhìn nàng.
Tần Như Lương cũng nghe được nên cũng mở to mắt nhìn, mang theo chút thương cảm.
Có lẽ Thẩm Nguyệt cảm thấy lạnh nên cơ thể bắt đầu co rúc cuộn tròn lại.
Tô Vũ cởi áo khoác của bản thân định đắp lên trên người Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương lúc này bất ngờ lên tiếng: “Dường như những chuyện này không đến lượt ngươi làm đâu".
Tô Vũ gẩy đống lửa đáp: "Vậy để ngươi làm ta cũng sẽ rất không thoải mái, cái tên nàng ấy gọi vừa rồi là ta”.
Tần Như Lương cáu giận mím môi: “Ngươi rất đắc ý vênh váo có phải không?”
“Ngươi nói đúng thì là đúng”.
Dù sao Tần Như Lương nói gì cũng sẽ không để Tô Vũ choàng áo lên cho Thẩm Nguyệt, Tô Vũ đương nhiên cũng sẽ không cho phép hắn làm vậy.
Nhưng Thẩm Nguyệt không thể cứ chịu lạnh như vậy.
Sau đó hai người đều đưa mắt nhìn về phía Hạ Du đang ngủ say sưa.
Khi Hạ Du bị xách dậy vẫn mang khuôn mặt mờ mịt ngái ngủ. Tô Vũ cùng Tần Như Lương đều nhét áo khoác của bản thân vào tay hắn, sai khiến hắn tới choàng lên cho Thẩm Nguyệt.
Chỉ là khoác áo mà thôi, đối với Hạ Du mà nói dễ như trở bàn tay, sau khi ngây ngô đắp lên trên người Thẩm Nguyệt hắn lại ngơ ngác tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Nhưng vừa nhắm lại mắt Hạ Du mới chậm chạp có chút tỉnh táo, nói: “Hả? Tại sao lại kêu ta làm, hai người không có tay hay không có chân vậy?”
Tần Như Lương đáp: “Ngươi làm cũng đã làm rồi còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì”.
Hạ Du uất ức: “Ta ghét nhất là người khác lợi dụng lúc ta không minh mẫn giật dây ta làm này làm kia”.
Ngay khi lời này vừa vang lên, một chuyển động cực kỳ nhỏ bé và không đúng lúc bỗng nhiên vang lên trong màn đêm yên tĩnh bên ngoài.
Tiếng động đó vang lên từ xa tới gần, dường như đang tiến gần về phía này.
Tô Vũ cùng Tần Như Lương sững sờ, nét mặt cả hai đều toát lên sự nghiêm trọng.
Tô Vũ nheo lại tầm mắt hẹp dài, hơi thở ôn hòa ngày thường lập tức trở nên lạnh lẽo, khi Hạ Du còn muốn oán trách hai câu thì hắn đã đưa tay lên môi, ra hiệu nhắc nhở Hạ Du đừng lên tiếng.
Mặc dù sự nhạy bén của Hạ Du không sánh được bằng Tô Vũ cùng Tần Như Lương, nhưng cũng phát giác ra được bầu không khí khác thường này.
Hắn kịp thời dừng lại, trái tim cũng như chùng xuống.
Mấy người im lặng trong chốc lát, sau đó Tần Như Lương trầm giọng nói: “Tới rồi”.
Vừa nói, Tô Vũ đã dập tắt đống lửa, nói: “Tách ra đi về sau núi”.
“Thẩm Nguyệt thì sao?”, Tần Như Lương mím môi.
Tô Vũ đáp gọn lỏn: “Thẩm Nguyệt đi theo ta”.
Trong lòng Tần Như Lương không cam tâm nhưng cũng giống như trước không làm sao được.
Hạ Du nói: “Thẩm Nguyệt đi theo đại học sĩ thôi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút”.
Khi lửa tắt Thẩm Nguyệt cũng đã tỉnh dậy, nàng ngồi trong góc, đôi mắt minh mẫn phản chiếu tia sáng rực bởi ánh sáng của tuyết bên ngoài.
Nàng không nói thêm gì nhiều.
Nàng đi theo Tô Vũ không chỉ hai người họ có thể đảm bảo an toàn hơn một chút mà Tần Như Lương cùng Hạ Du cũng vậy.
Người mà hoàng đế muốn diệt trừ nhất là nàng và Tô Vũ, nếu Tần Như Lương cùng Hạ Du hành động riêng rẽ trái lại sẽ không trở thành mục tiêu.
Vì vậy trước khi những người đó đến, Tần Như Lương cùng Hạ Du rất nhanh đã cùng nhau chạy về sau núi, mà Tô Vũ cũng nắm chặt tay Thẩm Nguyệt chạy đến đó.
Khi họ tách ra nàng vẫn có chút không yên tâm, nghiêm nghị nói: “Hạ Du, nếu đối đầu trực diện với họ, nhất định phải nhớ lấy bọc đánh vu hồi, không thể lấy cứng đối cứng, tính mạng là quan trọng nhất!”
Hạ Du và Tần Như Lương của hiện tại có thể không phải là đối thủ của chúng, bọn họ chỉ có thể trốn được liền trốn.
Hạ Du gật đầu: “Ta biết rồi”.
Tần Như Lương ngoảnh đầu nhìn nàng một cái thật sâu, mím môi nói: “Thẩm Nguyệt, mọi chuyện cẩn thận!"
“Nếu mọi người đều bình an vẫn sẽ tụ họp tại căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi”.
Nói xong, Tần Như Lương cùng Hạ Du liền chạy về một hướng, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cũng nhanh chóng chạy về hướng khác.
Khi nhóm người kia đến được căn nhà gỗ nhỏ phát hiện đống lửa bên trong đã bị dập tắt còn lưu lại độ ấm, lập tức liền truy đuổi về phía sau núi.
Có thể truy tìm tới nơi này thì đều không phải là kẻ tầm thường.
Thẩm Nguyệt không khỏi nghĩ đến lần tập kích tại Dạ Lương trước đó, nếu kẻ đến lần này giống với lần trước đều là cao thủ đại nội thì nàng và Tô Vũ sẽ rất vất vả để đối phó.
Đường lên núi không dễ đi, rừng cây thưa thớt còn đọng lại tuyết rơi từ ban ngày.
Vừa chui vào rừng, bốn phía lại bao trùm một mảnh đen kịt, căn bản không thể nhìn thấy gì cả.
Nàng chỉ có thể theo sát Tô Vũ, chạy về phía trước mà không hề có cảm giác phương hướng.
Thẩm Nguyệt tập trung lắng nghe cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng bước chân ồn ào đang đuổi theo ở sau.
Không biết đã đến nơi nào, Tô Vũ bỗng nhiên ghìm lại bước chân,
Nàng không kịp phanh lại nên cả đầu liền đập vào tấm lưng hắn.
Tô Vũ quay đầu lại nói với nàng: “A Nguyệt, nàng trốn trước, ta đi dẫn dụ bọn chúng”.
Tô Vũ đột nhiên dừng lại là vì hắn phát hiện ra một hang núi, miệng hang bị cành cây khô cùng cỏ cây bao phủ, trên cành cây chết còn vương chút tuyết đọng nên không dễ dàng tìm thấy.
Nhưng dường như hắn cũng có vài phần quen thuộc với ngọn núi này.
Trước kia Yêu Mạc cũng từng thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch mà đi vòng lại tại ngọn núi này, hiện tại thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng hang động này vẫn còn đó.
Không đợi Thẩm Nguyệt kịp phản ứng lại, Tô Vũ đã kéo nàng về phía hang động đó.
Mặc dù bên trong hang lạnh giá, nhưng xung quanh đều là những bức tường đá còn rất khô ráo và sạch sẽ.
Tô Vũ dặn dò: “Nàng ở đây đợi ta, ta xử lý xong bọn chúng liền quay trở lại tìm nàng. A Nguyệt, đừng chạy lung tung, ta rất nhanh liền trở về”.
Trong hang tối om, Thẩm Nguyệt không nhìn rõ gương mặt hắn, cũng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Nhưng giọng nói của hắn được khuếch đại, vang vọng khắp hang, trong đó tràn ngập dịu dàng cùng yên bình.
Chương 411: Chàng cũng đừng ngăn cản ta
Hắn khựng lại, bỗng nhiên cúi đầu xuống tìm được bờ môi của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trong giây lát, giống như chuồn chuồn lướt nước rồi nhanh chóng buông ra: “Đợi ta”.
Nói rồi liền muốn xoay người rời đi.
Nhưng góc áo lại nặng trĩu.
Tô Vũ quay đầu phát hiện Thẩm Nguyệt đang túm chặt lấy góc áo của mình.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Chàng cứ như vậy muốn bỏ rơi ta sao?”
“Ta trước sau cũng sẽ trở lại”.
“Ngộ lỡ chàng không trở lại được phải làm thế nào?”
“Chỉ cần biết được nàng an toàn, ta mới có thể không kiêng dè gì cả, ta sẽ không chết, ta còn chưa trải qua đủ những ngày tháng ngày qua ngày mà”.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau cùng mới từng chút buông lỏng tay: “Ta biết rồi, chàng muốn ta đợi chàng vậy ta liền đợi chàng, ta đi theo chàng ngược lại sẽ chỉ khiến chàng vướng tay vướng chân, Tô Vũ, chàng đi đi, ta sẽ ở đây và không đi đâu cả”.
Những kẻ đó đã truy lùng tới vùng lân cận, nếu trì hoãn thêm sẽ không kịp nữa, sau đó Tô Vũ liền chui ra khỏi hang đến đầu cũng không ngoảnh nhìn lại.
Hắn di dời cây héo một lần nữa che giấu lối vào miệng hang, đến bên ngoài thì dồn khí nhún người, hai chân giẫm lên thân cây rừng lay động tuyết tích tụ trên những nhánh cây rơi xuống, phủ lấp đi những dấu chân ở nơi này.
Hắn nhìn thoáng qua cửa hang, sau đó quay đầu lao vút về phía khác.
Hắn cố ý thả chậm tốc độ, thu hút những kẻ đó đuổi theo mình.
Cả người Thẩm Nguyệt lạnh như băng đứng trong hang núi, hai tay dưới ống tay áo siết chặt, nàng có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, sau đó chuyển hướng xa dần.
Tô Vũ không muốn nàng gặp nguy hiểm nhưng nàng nào muốn đẩy hắn vào nơi hiểm nguy đây.
Từ đầu tới giờ, hắn vẫn luôn không màng tới bản thân bảo vệ nàng, cho dù mình đầy thương tích, cho dù mới nhặt được cái mạng từ trong tay Diêm vương thì người đầu tiên hắn suy nghĩ tới vẫn luôn là nàng.
Nàng không biết con tim mình chôn chứa biết bao sợ hãi khi Tô Vũ không kịp nói lời từ biệt, một cái quay người này có lẽ sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa.
Vậy để lại mình nàng đợi chờ một người căn bản không có khả năng trở lại thì có ý nghĩa gì?
Hắn có thể vì sự an nguy của nàng mà tự mình để nàng lại đây, nhưng Thẩm Nguyệt không thể.
Nàng không muốn đánh mất đi Tô Vũ, không muốn lại giống như lần trước tại Dạ Lương khiến hắn phải dùng cả tính mạng của bản thân để chống đỡ một mảnh đất trời cho nàng.
Nàng muốn ở cạnh hắn, cho dù là chết cũng nên chết cùng nhau.
Thẩm Nguyệt thì thầm với chính mình trong hang động: “Nếu không có chàng, ta sống một mình dù sao cũng vô vị”.
Nàng gạt sạch những nhánh cây ở cửa hang động, lần này nàng không nghe theo lời Tô Vũ mà tự mình chạy ra ngoài.
Không xác định được rõ phương hướng trong bóng tối nàng chỉ có thể vừa dò đường vừa vểnh tai nghe ngóng.
Các giác quan được kích hoạt ở mức cao nhất, Thẩm Nguyệt tập trung tinh thần, có một sự tỉnh táo cùng sắc bén chưa từng có.
Nàng nương theo tiếng đánh nhau mà đi về phía trước, cả người giống như một con mèo tràn đầy cảnh giác với những bước chân cực kỳ nhẹ nhàng và vững vàng.
Trong không khí lạnh lẽo khuếch tán một mùi máu tanh.
Những bóng đen vút bay dao động qua lại giữa các tán cây.
Con đường dưới chân nàng đã bị chặn, Thẩm Nguyệt đá đá chân, hẳn là một cỗ thi thể, máu tươi theo vết thương len lỏi chảy ra, chẳng mấy chốc đã bị tuyết lạnh làm đông cứng.
Thẩm Nguyệt ngồi xổm xuống mò được thanh kiếm trên người thi thể đó rồi nhặt lên nắm chặt trong tay.
Tuy không nhìn thấy rõ dáng vẻ của Tô Vũ nhưng nhiều sát thủ vây giết một người như vậy nàng liền biết hắn đang ở đâu.
Đao kiếm không có mắt, trước mặt sau lưng Tô Vũ đều có địch.
Mùi máu tanh rất nồng nặc, Thẩm Nguyệt không biết Tô Vũ có bị thương hay không nhưng nàng lại thấy tại khoảnh khắc hắn không có thì giờ bận tậm tới xung quanh, có sát thủ hung tợn chém một kiếm lên lưng hắn.
Đầu óc Thẩm Nguyệt trống rỗng như đã quên sạch mọi thứ, nàng chỉ biết dựa vào bản năng cơ thể lao nhanh lên trước, trước khi thanh kiếm của tên sát thủ kịp đâm xuống người Tô Vũ thì một thanh kiếm đã xuyên qua cơ thể hắn.
Cú đánh chí mạng đó xuyên thẳng qua tim, thủ đoạn gọn gàng mà tàn nhẫn.
Khi Tô Vũ quay đầu nhìn thấy Thẩm Nguyệt rút kiếm ra liền giống như hóa điên tấn công về phía những tên sát thủ đang bao vây hắn.
Không rảnh để nói chuyện, hai người tựa lưng vào nhau, anh dũng giết địch, phối hợp vô cùng ăn ý.
Kiếm pháp của nàng không có trật tự nhưng lại biến hoá không lường, võ công của nàng do chính Tô Vũ dạy bảo, hy vọng vào thời khắc cận kề nguy hiểm có thể tự bảo vệ chính mình.
Nhưng không chỉ để bảo vệ bản thân, nàng cũng muốn mình có thể bảo vệ Tô Vũ khi hắn cần.
Khi thấy đám sát thủ đối phó với một mình Tô Vũ trái tim Thẩm Nguyệt bất giác dâng trào phẫn nộ, nàng hận không thể róc thịt cắt xương những kẻ đang muốn làm thương tổn tới hắn kia.
Dưới cơn tức giận, chém giết mang tới cho một loại khoái cảm khó diễn tả thành lời, có thể thôi thúc nàng càng đánh càng hăng, quên đi máu chảy cùng đau đớn.
Lần lượt hơn mười tên sát thủ từng kẻ ngã xuống.
Cuối cùng sát khí phảng phất khắp khu rừng cũng chậm rãi lắng xuống, trầm lắng tới mức một ngọn gió thổi cỏ lay cũng không có.
Chỉ còn sót lại một tên sát thủ cuối cùng, Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ đồng thời ra tay, một người một kiếm bịt kín cổ họng, người còn lại thì một kiếm xuyên bụng.
Đường kiếm của Tô Vũ lướt qua trực tiếp đoạt lấy đầu của tên sát thủ, còn Thẩm Nguyệt thì vung ngang chém đứt eo hắn.
Không thể không tàn nhẫn.
Tô Vũ quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt đang thở hồng hộc, trầm giọng hỏi: “Không phải đã nói là chờ ta ở trong hang động rồi sao, tại sao nàng lại chạy ra ngoài rồi”.
“Chàng có người mình muốn bảo vệ, ta cũng vậy, ta không ngăn cản chàng, chàng cũng đừng ngăn cản ta”.
Chương 412: Ta còn tưởng rằng nàng đang khóc
Nàng ngừng một chút, giọng nói có phần khàn khàn tiếp tục vang lên: “Nếu chàng không quay lại thì chàng muốn ta đợi chàng đến khi trời đất hoang tàn sao? Còn không bằng ta nối gót theo chàng xuống hoàng tuyền để tìm chàng”.
Tô Vũ ngẩn người.
Trong khu rừng rải đầy dấu vết của trận giao tranh ác liệt vừa rồi với những dấu kiếm loang lổ chém xuống thân cây tùng bách.
Tuy nhiên khi Tô Vũ còn đang choáng váng, một gốc cây thông sau lưng hắn vì nhận phải công kích quá mạnh từ đao kiếm mà bất ngờ đổ ập về phía hắn.
Thẩm Nguyệt cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một bóng đen nhe nanh múa vuốt từ trên đỉnh đầu đè xuống như một ma quỷ.
Nàng ngay lập tức bổ nhào tới, trong chớp mắt đã đẩy ngã Tô Vũ xuống đất, cùng lúc đó, bóng đen cũng hoàn toàn đè ép xuống, cùng với tuyết bắn tung tóe, tất cả đều đổ ào xuống thân thể nàng.
Trong sự trầm mặc ngắn ngủi, không gian vắng lặng tới mức dường như chỉ nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
“A Nguyệt…”
Thẩm Nguyệt lúc này cũng đã phản ứng lại, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Thì ra là cây bị đổ.
Gai thông này đúng là bén nhọn, chúng cắm trên lưng nàng khiến nàng có cảm giác như đang xuyên thủng qua lớp quần áo dày cộp vậy.
Thân cây đè lên vai nàng, cũng không phải rất nặng, nàng còn có thể chịu đựng được.
Thẩm Nguyệt có chút nhức óc, trái tim dán sát cùng hắn cũng có chút nóng bỏng, nàng vừa vùi đầu vào trong hõm cổ của Tô Vũ vừa lẩm bẩm: “Không sao, chỉ là có tuyết đột nhiên chui vào cổ ta, lạnh đến mức khiến ta rùng mình thôi”.
Nàng ôm lấy đầu hắn hỏi: “Tô Vũ, chàng vẫn ổn chứ?”
"Ta không sao”.
“Vậy thì tốt, may mắn là có ta tới. Lúc ta đến vừa rồi vừa vặn nhìn thấy có kẻ đang giơ đao sau lưng định giết chàng, dọa ta sợ chết khiếp rồi”.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Tô Vũ, nếu sau này chàng để ta lại một mình ta ở lại cũng thật vô nghĩa”.
“Ta không cưỡng cầu mình có năng lực giống chàng bảo vệ ta để tới bảo vệ chàng, ta chỉ muốn mình thể nỗ lực một chút, cũng có thể bảo vệ chàng một ít khi chàng cần nhất”.
Nàng cẩn thận nói với hắn: “Tại sao ta lại hy vọng chàng là một người tốt đẹp đây? Người tốt sống không lâu, vẫn nên xấu xa một chút mới tốt, như vậy mới có thể sống càng thọ.
Sau này không cần lo lắng ta sẽ trách chàng, sẽ chán ghét chàng nữa, chàng cứ việc xấu xa, cho dù là người độc ác gian trá nhất thế gian này thì Tô Vũ chàng vẫn mãi là người trong tim Thẩm Nguyệt ta”.
Tô Vũ vươn tay nắm lấy thân cây thông đầy lá gai gỡ khỏi bả vai của Thẩm Nguyệt.
Tiếp đó hắn có chút hoảng hốt hỏi: “A Nguyệt à, từ khi nào mà nàng học được những lời yêu thương cảm động này vậy”.
Thẩm Nguyệt ngước đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt có chút lấp lánh của hắn, lại tiến đến gần hôn lên cánh môi hắn, cười rạng rỡ: “Cảm động không, thực ra ta đã diễn luyện trong lòng rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn gò ép cự nự, không nói ra cho chàng nghe mà thôi”.
Nàng từ dưới đất bò dậy, thấy Tô Vũ còn nằm đất không động đậy liền đưa tay về phía hắn.
Tô Vũ nắm lấy tay nàng mà đứng dậy, thuận thế ôm ghì nàng vào lòng: “Cảm giác được người khác che chở thực sự rất tốt”.
Thẩm Nguyệt vỗ vỗ tuyết dính sau lưng hắn, đáp: “Cảm giác bản thân cũng có thể bảo vệ chàng cũng rất tốt”.
Trời còn chưa sáng cũng không biết bây giờ là mấy giờ, xuống núi càng gian khó hơn so với việc lên núi, cũng không biết phía sau còn có truy binh hay không, Tô Vũ và Thẩm Nguyệt liền quyết định trở về hang động trước đó.
Tô Vũ ngồi dựa vào vách hang, Thẩm Nguyệt thì di chuyển cành cây khô che lấp lại miệng hang.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ nói: “Chúng ta ở tạm lại đây trước khi bình minh lên, đợi ngày mai lại xuống núi tìm bọn họ”.
Thẩm Nguyệt đợi một hồi không thấy Tô Vũ trả lời liền thấp giọng hỏi: “Tô Vũ, chàng ngủ rồi à?”
Vừa dứt lời Thẩm Nguyệt mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Vào đến trong hang mùi máu tanh càng nồng nặc hơn so với trước kia.
Giọng nói Thẩm Nguyệt mang theo run rẩy: “Tô Vũ… chàng bị thương rồi?”
Nàng túm lấy góc áo của hắn, mò mẫm lên xuống, Tô Vũ yếu ớt tỉnh lại cười nhạt đáp: “A Nguyệt, nàng nhân lúc ta không phòng bị muốn sàm sỡ ta à?”
Thẩm Nguyệt sốt ruột: “Rốt cuộc là bị thương ở chỗ nào rồi! Tại sao chàng không nói cho ta biết!”
“Chỉ là một vài vết thương ngoài da thôi”.
Khi Thẩm Nguyệt chạm vào ống tay áo của hắn, phát hiện toàn bộ đều đã ướt đẫm, nàng đưa gần lên chóp mũi ngửi, nghiêm nghị nói: "Đều đã chảy nhiều máu như vậy rồi, chàng còn nói với ta chỉ là vết thương ngoài da?”
Nàng thuận theo viền tay áo sờ lên cánh tay hắn, miệng vết thương bên trên đã máu thịt lẫn lộn.
Cả người Thẩm Nguyệt kéo căng: “Tô Vũ, chàng đừng ngủ, đợi ta xử lý xong vết thương cho chàng hãy ngủ, chàng có nghe không”.
“Được, ta không ngủ”.
Nàng quyết đoán xé rách góc áo lót, đi tới miệng hang vốc lấy tuyết sạch bọc lại vào trong vải, sau đó dùng nhiệt độ của tay ủ tan chúng rồi lau sạch miệng vết thương cho Tô Vũ.
Nàng sợ hắn sẽ ngủ thiếp đi vì bất luận nàng có làm gì, Tô Vũ cũng không hé miệng kêu rên một lời.
Vừa thao tác nàng vừa trò chuyện với hắn: “Trên người còn chỗ nào bị thương không?”
"Có chỗ vết thương không sâu, tự mình cầm máu rồi”.
Ngón tay Thẩm Nguyệt run run, cực lực kìm nén đau lòng: “Có đau không, sao không thấy chàng kêu đau?"
Tô Vũ yên lặng cười: “Nàng có lúc này nghe thấy ta kêu qua chưa? Chỉ là hiện tại hơi đau, có lẽ là bởi vì được nàng bảo vệ nên khiến bản thân trở nên mềm yếu hơn chăng”.
“Con người đều như vậy, ta vẫn luôn được chàng bảo vệ không phải cũng sẽ trở nên yếu ớt sao”.
Nàng luống cuống dùng vải sạch băng lại vết thương cho hắn, ngón tay mát lạnh của Tô Vũ bất ngờ chạm lên gương mặt nàng, phát hiện khóe mắt nàng đã có chút ẩm ướt từ lúc nào.
Thẩm Nguyệt cười điềm nhiên như không đáp: “Vừa rồi vô tình bị tuyết dính trên mặt, chàng còn tưởng rằng ta đang rơi lệ vì mình sao?”
“Đúng vậy, ta còn tưởng rằng nàng đang khóc”.
Tô Vũ bình tĩnh đáp lời: “Có lẽ đó chính là ý trời”.
Năm xưa hắn thất bại, vương triều Đại Sở mới bị đương kim hoàng thượng soán ngôi đổi triều. Nếu lúc ấy hắn không thất bại thì hiện giờ cũng sẽ không lâm vào tình cảnh thế này.
Tần Như Lương lạnh lùng liếc hắn nói: “Đại học sĩ đúng là giỏi ẩn nhẫn, bản lĩnh khá đấy. Bị người của thế tử lúc ấy truy sát cả dọc đường mà ngươi vẫn có thể sống sót”.
Tô Vũ mấp máy môi như có như không: “Vậy có lẽ cũng là ý trời”.
Thẩm Nguyệt nghe mà cảm thấy kinh ngạc vô cùng, cho dù ngọn lửa đang kề sát tay mà nàng không hề cảm thấy ấm áp chút nào.
Lúc đó Tô Vũ đã phải trải qua quá trình thập cửu nhất sinh thế nào mới trốn được tới đây? Chắc chắn hắn bị thương rất nặng, chẳng biết khát vọng sống đến mức nào mới có thể vượt qua tới giờ?
Lúc đó Đại Sở hỗn loạn, hắn bôn ba khắp nơi trong thời loạn, hắn đã phải bất lực khổ sở thế nào, Thẩm Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa.
Đột nhiên đầu ngón tay nàng hơi rát.
Thẩm Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, muốn rụt tay lại. Tô Vũ đã nhanh hơn một bước kéo tay nàng ra xa khỏi đám lửa, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tô Vũ vuốt ve ngón tay nàng hỏi: “Còn nóng không?”
Thẩm Nguyệt ngơ ngác lắc đầu.
“Lúc sưởi ấm đừng nên ngẩn người”, Tô Vũ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hóa ra là Thẩm Nguyệt thất thần nên mới bị lửa bén vào ngón tay.
Tần Như Lương cũng giơ tay ra cùng lúc, muốn cầm lấy tay Thẩm Nguyệt, nhưng vì hắn ta ngồi ở bên khác nên không có ưu thế khoảng cách như Tô Vũ, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tần Như Lương cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, lẳng lặng thu về.
Ánh mắt của Hạ Du và Tần Như Lương đều nhìn chòng chọc vào bàn tay đang nắm lấy tay Thẩm Nguyệt của Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt rút tay mình ra, nói: “Ta không sao”.
“Không sao thì tốt”, Tô Vũ cũng buông lỏng tay coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng Tần Như Lương cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện năm xưa một khi bị vạch trần, hắn ta sẽ đối đầu với Tô Vũ, tính toán rõ từng chuyện đã xảy ra, từng người đã chết đi của tiền triều.
Hạ Du nghe mà sửng sốt, dù đã biết Tô Vũ là người như thế nào, hắn ta cũng không thể mường tượng nổi vị đại học sĩ thanh cao chẳng màng quyền thế này lại từng làm ra những chuyện như thế.
Thẩm Nguyệt ngồi bó gối, im lặng lắng nghe.
Tóc mai phất phơ, che đi gò má và biểu cảm trên gương mặt.
Không biết có phải vì để nàng thấu hiểu mình hơn hay không mà đối với những chuyện Tần Như Lương ép hỏi, hắn đều thản nhiên thừa nhận, chẳng hề phản bác hay ngụy biện.
Hắn để lộ sự âm hiểm và bất kham của chính mình.
Tần Như Lương vô cùng tức giận, đồng thời còn mang theo cả sự vui sướng khi bóc trần vết sẹo của người khác. Hắn ta nói với Thẩm Nguyệt: “Cô đã biết được bộ mặt thực sự của kẻ này rồi đấy”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu mới cất lời: “Ồ, rồi sao nữa?”
Tần Như Lương nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.
Biết thì đã sao, nàng vẫn chấp mê bất ngộ thế thôi
Bất kể Tô Vũ đã làm những gì, nàng đều không kiềm được mà chấp nhận tất cả, nhận lấy tất thảy sự tốt đẹp lẫn xấu xa của hắn.
Thậm chí, nếu có một ngày nào đó, hắn trở nên xấu xa đến mức hết thuốc chữa.
Trời cũng cũng không còn sớm, cả nhóm liền nằm xuống nghỉ ngơi trong căn nhà gỗ.
Tô Vũ tìm một góc sạch sẽ, trải tấm áo vải lên nền đất để Thẩm Nguyệt ngủ.
Còn ba người đàn ông thì cứ dựa bừa vào tường ngồi ngủ.
Thẩm Nguyệt nằm nghiêng, cưỡi ngựa cả một ngày trời khiến nàng vô cùng mệt mỏi, vừa nhắm mắt một lát là đã chìm vào giấc ngủ.
Ánh lửa bập bùng chiếu đến khuôn mặt nàng như phủ thêm một lớp phấn tinh xảo ấm áp.
Dường như nàng còn nghe thấy cả tiếng tuyết rơi xuống mái hiên, trừ nó ra, mọi thứ bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Sau đó nàng đã mơ một giấc mộng.
Trong giấc mơ, cửa cung đình khang trang rộng rãi, dù là lúc mở hay đóng đều phát ra tiếng vang trầm nặng.
Thiếu niên mặc áo đen đứng dưới ánh mặt trời vô cùng tỏa sáng, mi mục như họa, thẳm sâu trong đôi mắt ấy dường như còn điểm vài nét mực chưa tan.
Nhưng lúc hắn mỉm cười lại vô cùng ấm áp.
Thẩm Nguyệt đã nhận ra người kia từ trong tiềm thức, đó chính là thiếu niên Tô Vũ, lúc đó hắn chừng mười bảy mười tám tuổi.
Nhưng khi còn niên thiếu, hắn đã anh tuấn phi phàm, mặt trời mới lên phản chiếu tinh thần phấn chấn ở nơi ấn đường, không hề là dáng vẻ thâm trầm và tính kế như khi ở trước mặt Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt của thời thiếu nữ không hề nhận ra làn da nhợt nhạt của thiếu niên Tô Vũ lúc hắn quay về, chỉ chìm đắm trong nụ cười ấm áp hiển lộ trên gương mặt kia.
Nàng nói: “Tô sư phụ, cuối cùng người cũng trở về rồi, ta vui lắm”.
Ý cười trong mắt Tô Vũ bị gió thổi tan bớt, hắn giơ tay vuốt tóc Thẩm Nguyệt, sau đó lấy một tượng gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo từ trong ngực ra.
Thiếu nữ Thẩm Nguyệt lại càng vui vẻ khi nhận được tượng gỗ, nàng tỉ mỉ thưởng thức nó hồi lâu, không để ý đến Tô Vũ.
Một hồi sau, nàng mới ngẩng đầu lên, nói với hắn: “Sư phụ, mỗi lần người quay về đều mang cho ta đồ chơi mới mẻ, thích quá trời”.
Tô Vũ kiềm nén nỗi chua xót cũng như những khổ sở, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Nhưng cơ hội để ta ra ngoài cũng ít lắm”.
Có lẽ thiếu nữ Thẩm Nguyệt vẫn sẽ không thể biết được lúc lòng Tô Vũ canh cánh về tượng gỗ này, hắn đang ở trong tình cảnh thế nào.
Thẩm Nguyệt mơ mơ màng màng.
Lòng có chút buồn bã.
Nàng từng nghe hắn kể về chuyện dưỡng thương trong nhà sư phụ làm mộc ngoài thành.
Chắc hẳn đó là lúc hắn trốn về từ biên giới phía nam, vừa tỉnh lại sau khi bị thương nặng, thế chẳng khác nào mới dạo một vòng Quỷ Môn Quan.
Thẩm Nguyệt nhắm mắt, nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh Tô Vũ khoác áo, tóc dài xõa trên vai, vừa mới tỉnh lại, đang học cách khắc gỗ từ thợ mộc, vẻ mặt chuyên chú khắc từng nét đao lên khối gỗ trong tay.
Bức tượng được khắc ra ấy chính là người mà hắn nhớ mong nhất trong hồi ức.
Chương 410: Nàng ấy đi theo ta
Giọng nàng khẽ tới mức không rõ ràng, còn mang theo chút sầu não nỉ non tên hắn: “Tô Vũ…”
Tô Vũ, người đang khẽ buông mi nghỉ ngơi khựng lại cực nhỏ, hắn mở mắt yên lặng nhìn nàng.
Tần Như Lương cũng nghe được nên cũng mở to mắt nhìn, mang theo chút thương cảm.
Có lẽ Thẩm Nguyệt cảm thấy lạnh nên cơ thể bắt đầu co rúc cuộn tròn lại.
Tô Vũ cởi áo khoác của bản thân định đắp lên trên người Thẩm Nguyệt.
Tần Như Lương lúc này bất ngờ lên tiếng: “Dường như những chuyện này không đến lượt ngươi làm đâu".
Tô Vũ gẩy đống lửa đáp: "Vậy để ngươi làm ta cũng sẽ rất không thoải mái, cái tên nàng ấy gọi vừa rồi là ta”.
Tần Như Lương cáu giận mím môi: “Ngươi rất đắc ý vênh váo có phải không?”
“Ngươi nói đúng thì là đúng”.
Dù sao Tần Như Lương nói gì cũng sẽ không để Tô Vũ choàng áo lên cho Thẩm Nguyệt, Tô Vũ đương nhiên cũng sẽ không cho phép hắn làm vậy.
Nhưng Thẩm Nguyệt không thể cứ chịu lạnh như vậy.
Sau đó hai người đều đưa mắt nhìn về phía Hạ Du đang ngủ say sưa.
Khi Hạ Du bị xách dậy vẫn mang khuôn mặt mờ mịt ngái ngủ. Tô Vũ cùng Tần Như Lương đều nhét áo khoác của bản thân vào tay hắn, sai khiến hắn tới choàng lên cho Thẩm Nguyệt.
Chỉ là khoác áo mà thôi, đối với Hạ Du mà nói dễ như trở bàn tay, sau khi ngây ngô đắp lên trên người Thẩm Nguyệt hắn lại ngơ ngác tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Nhưng vừa nhắm lại mắt Hạ Du mới chậm chạp có chút tỉnh táo, nói: “Hả? Tại sao lại kêu ta làm, hai người không có tay hay không có chân vậy?”
Tần Như Lương đáp: “Ngươi làm cũng đã làm rồi còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì”.
Hạ Du uất ức: “Ta ghét nhất là người khác lợi dụng lúc ta không minh mẫn giật dây ta làm này làm kia”.
Ngay khi lời này vừa vang lên, một chuyển động cực kỳ nhỏ bé và không đúng lúc bỗng nhiên vang lên trong màn đêm yên tĩnh bên ngoài.
Tiếng động đó vang lên từ xa tới gần, dường như đang tiến gần về phía này.
Tô Vũ cùng Tần Như Lương sững sờ, nét mặt cả hai đều toát lên sự nghiêm trọng.
Tô Vũ nheo lại tầm mắt hẹp dài, hơi thở ôn hòa ngày thường lập tức trở nên lạnh lẽo, khi Hạ Du còn muốn oán trách hai câu thì hắn đã đưa tay lên môi, ra hiệu nhắc nhở Hạ Du đừng lên tiếng.
Mặc dù sự nhạy bén của Hạ Du không sánh được bằng Tô Vũ cùng Tần Như Lương, nhưng cũng phát giác ra được bầu không khí khác thường này.
Hắn kịp thời dừng lại, trái tim cũng như chùng xuống.
Mấy người im lặng trong chốc lát, sau đó Tần Như Lương trầm giọng nói: “Tới rồi”.
Vừa nói, Tô Vũ đã dập tắt đống lửa, nói: “Tách ra đi về sau núi”.
“Thẩm Nguyệt thì sao?”, Tần Như Lương mím môi.
Tô Vũ đáp gọn lỏn: “Thẩm Nguyệt đi theo ta”.
Trong lòng Tần Như Lương không cam tâm nhưng cũng giống như trước không làm sao được.
Hạ Du nói: “Thẩm Nguyệt đi theo đại học sĩ thôi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút”.
Khi lửa tắt Thẩm Nguyệt cũng đã tỉnh dậy, nàng ngồi trong góc, đôi mắt minh mẫn phản chiếu tia sáng rực bởi ánh sáng của tuyết bên ngoài.
Nàng không nói thêm gì nhiều.
Nàng đi theo Tô Vũ không chỉ hai người họ có thể đảm bảo an toàn hơn một chút mà Tần Như Lương cùng Hạ Du cũng vậy.
Người mà hoàng đế muốn diệt trừ nhất là nàng và Tô Vũ, nếu Tần Như Lương cùng Hạ Du hành động riêng rẽ trái lại sẽ không trở thành mục tiêu.
Vì vậy trước khi những người đó đến, Tần Như Lương cùng Hạ Du rất nhanh đã cùng nhau chạy về sau núi, mà Tô Vũ cũng nắm chặt tay Thẩm Nguyệt chạy đến đó.
Khi họ tách ra nàng vẫn có chút không yên tâm, nghiêm nghị nói: “Hạ Du, nếu đối đầu trực diện với họ, nhất định phải nhớ lấy bọc đánh vu hồi, không thể lấy cứng đối cứng, tính mạng là quan trọng nhất!”
Hạ Du và Tần Như Lương của hiện tại có thể không phải là đối thủ của chúng, bọn họ chỉ có thể trốn được liền trốn.
Hạ Du gật đầu: “Ta biết rồi”.
Tần Như Lương ngoảnh đầu nhìn nàng một cái thật sâu, mím môi nói: “Thẩm Nguyệt, mọi chuyện cẩn thận!"
“Nếu mọi người đều bình an vẫn sẽ tụ họp tại căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi”.
Nói xong, Tần Như Lương cùng Hạ Du liền chạy về một hướng, Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cũng nhanh chóng chạy về hướng khác.
Khi nhóm người kia đến được căn nhà gỗ nhỏ phát hiện đống lửa bên trong đã bị dập tắt còn lưu lại độ ấm, lập tức liền truy đuổi về phía sau núi.
Có thể truy tìm tới nơi này thì đều không phải là kẻ tầm thường.
Thẩm Nguyệt không khỏi nghĩ đến lần tập kích tại Dạ Lương trước đó, nếu kẻ đến lần này giống với lần trước đều là cao thủ đại nội thì nàng và Tô Vũ sẽ rất vất vả để đối phó.
Đường lên núi không dễ đi, rừng cây thưa thớt còn đọng lại tuyết rơi từ ban ngày.
Vừa chui vào rừng, bốn phía lại bao trùm một mảnh đen kịt, căn bản không thể nhìn thấy gì cả.
Nàng chỉ có thể theo sát Tô Vũ, chạy về phía trước mà không hề có cảm giác phương hướng.
Thẩm Nguyệt tập trung lắng nghe cũng có thể mơ hồ nghe được tiếng bước chân ồn ào đang đuổi theo ở sau.
Không biết đã đến nơi nào, Tô Vũ bỗng nhiên ghìm lại bước chân,
Nàng không kịp phanh lại nên cả đầu liền đập vào tấm lưng hắn.
Tô Vũ quay đầu lại nói với nàng: “A Nguyệt, nàng trốn trước, ta đi dẫn dụ bọn chúng”.
Tô Vũ đột nhiên dừng lại là vì hắn phát hiện ra một hang núi, miệng hang bị cành cây khô cùng cỏ cây bao phủ, trên cành cây chết còn vương chút tuyết đọng nên không dễ dàng tìm thấy.
Nhưng dường như hắn cũng có vài phần quen thuộc với ngọn núi này.
Trước kia Yêu Mạc cũng từng thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ địch mà đi vòng lại tại ngọn núi này, hiện tại thời gian đã trôi qua lâu như vậy nhưng hang động này vẫn còn đó.
Không đợi Thẩm Nguyệt kịp phản ứng lại, Tô Vũ đã kéo nàng về phía hang động đó.
Mặc dù bên trong hang lạnh giá, nhưng xung quanh đều là những bức tường đá còn rất khô ráo và sạch sẽ.
Tô Vũ dặn dò: “Nàng ở đây đợi ta, ta xử lý xong bọn chúng liền quay trở lại tìm nàng. A Nguyệt, đừng chạy lung tung, ta rất nhanh liền trở về”.
Trong hang tối om, Thẩm Nguyệt không nhìn rõ gương mặt hắn, cũng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn.
Nhưng giọng nói của hắn được khuếch đại, vang vọng khắp hang, trong đó tràn ngập dịu dàng cùng yên bình.
Chương 411: Chàng cũng đừng ngăn cản ta
Hắn khựng lại, bỗng nhiên cúi đầu xuống tìm được bờ môi của nàng, nhẹ nhàng hôn lên trong giây lát, giống như chuồn chuồn lướt nước rồi nhanh chóng buông ra: “Đợi ta”.
Nói rồi liền muốn xoay người rời đi.
Nhưng góc áo lại nặng trĩu.
Tô Vũ quay đầu phát hiện Thẩm Nguyệt đang túm chặt lấy góc áo của mình.
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Chàng cứ như vậy muốn bỏ rơi ta sao?”
“Ta trước sau cũng sẽ trở lại”.
“Ngộ lỡ chàng không trở lại được phải làm thế nào?”
“Chỉ cần biết được nàng an toàn, ta mới có thể không kiêng dè gì cả, ta sẽ không chết, ta còn chưa trải qua đủ những ngày tháng ngày qua ngày mà”.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau cùng mới từng chút buông lỏng tay: “Ta biết rồi, chàng muốn ta đợi chàng vậy ta liền đợi chàng, ta đi theo chàng ngược lại sẽ chỉ khiến chàng vướng tay vướng chân, Tô Vũ, chàng đi đi, ta sẽ ở đây và không đi đâu cả”.
Những kẻ đó đã truy lùng tới vùng lân cận, nếu trì hoãn thêm sẽ không kịp nữa, sau đó Tô Vũ liền chui ra khỏi hang đến đầu cũng không ngoảnh nhìn lại.
Hắn di dời cây héo một lần nữa che giấu lối vào miệng hang, đến bên ngoài thì dồn khí nhún người, hai chân giẫm lên thân cây rừng lay động tuyết tích tụ trên những nhánh cây rơi xuống, phủ lấp đi những dấu chân ở nơi này.
Hắn nhìn thoáng qua cửa hang, sau đó quay đầu lao vút về phía khác.
Hắn cố ý thả chậm tốc độ, thu hút những kẻ đó đuổi theo mình.
Cả người Thẩm Nguyệt lạnh như băng đứng trong hang núi, hai tay dưới ống tay áo siết chặt, nàng có thể nghe rõ ràng tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, sau đó chuyển hướng xa dần.
Tô Vũ không muốn nàng gặp nguy hiểm nhưng nàng nào muốn đẩy hắn vào nơi hiểm nguy đây.
Từ đầu tới giờ, hắn vẫn luôn không màng tới bản thân bảo vệ nàng, cho dù mình đầy thương tích, cho dù mới nhặt được cái mạng từ trong tay Diêm vương thì người đầu tiên hắn suy nghĩ tới vẫn luôn là nàng.
Nàng không biết con tim mình chôn chứa biết bao sợ hãi khi Tô Vũ không kịp nói lời từ biệt, một cái quay người này có lẽ sẽ vĩnh viễn không trở lại nữa.
Vậy để lại mình nàng đợi chờ một người căn bản không có khả năng trở lại thì có ý nghĩa gì?
Hắn có thể vì sự an nguy của nàng mà tự mình để nàng lại đây, nhưng Thẩm Nguyệt không thể.
Nàng không muốn đánh mất đi Tô Vũ, không muốn lại giống như lần trước tại Dạ Lương khiến hắn phải dùng cả tính mạng của bản thân để chống đỡ một mảnh đất trời cho nàng.
Nàng muốn ở cạnh hắn, cho dù là chết cũng nên chết cùng nhau.
Thẩm Nguyệt thì thầm với chính mình trong hang động: “Nếu không có chàng, ta sống một mình dù sao cũng vô vị”.
Nàng gạt sạch những nhánh cây ở cửa hang động, lần này nàng không nghe theo lời Tô Vũ mà tự mình chạy ra ngoài.
Không xác định được rõ phương hướng trong bóng tối nàng chỉ có thể vừa dò đường vừa vểnh tai nghe ngóng.
Các giác quan được kích hoạt ở mức cao nhất, Thẩm Nguyệt tập trung tinh thần, có một sự tỉnh táo cùng sắc bén chưa từng có.
Nàng nương theo tiếng đánh nhau mà đi về phía trước, cả người giống như một con mèo tràn đầy cảnh giác với những bước chân cực kỳ nhẹ nhàng và vững vàng.
Trong không khí lạnh lẽo khuếch tán một mùi máu tanh.
Những bóng đen vút bay dao động qua lại giữa các tán cây.
Con đường dưới chân nàng đã bị chặn, Thẩm Nguyệt đá đá chân, hẳn là một cỗ thi thể, máu tươi theo vết thương len lỏi chảy ra, chẳng mấy chốc đã bị tuyết lạnh làm đông cứng.
Thẩm Nguyệt ngồi xổm xuống mò được thanh kiếm trên người thi thể đó rồi nhặt lên nắm chặt trong tay.
Tuy không nhìn thấy rõ dáng vẻ của Tô Vũ nhưng nhiều sát thủ vây giết một người như vậy nàng liền biết hắn đang ở đâu.
Đao kiếm không có mắt, trước mặt sau lưng Tô Vũ đều có địch.
Mùi máu tanh rất nồng nặc, Thẩm Nguyệt không biết Tô Vũ có bị thương hay không nhưng nàng lại thấy tại khoảnh khắc hắn không có thì giờ bận tậm tới xung quanh, có sát thủ hung tợn chém một kiếm lên lưng hắn.
Đầu óc Thẩm Nguyệt trống rỗng như đã quên sạch mọi thứ, nàng chỉ biết dựa vào bản năng cơ thể lao nhanh lên trước, trước khi thanh kiếm của tên sát thủ kịp đâm xuống người Tô Vũ thì một thanh kiếm đã xuyên qua cơ thể hắn.
Cú đánh chí mạng đó xuyên thẳng qua tim, thủ đoạn gọn gàng mà tàn nhẫn.
Khi Tô Vũ quay đầu nhìn thấy Thẩm Nguyệt rút kiếm ra liền giống như hóa điên tấn công về phía những tên sát thủ đang bao vây hắn.
Không rảnh để nói chuyện, hai người tựa lưng vào nhau, anh dũng giết địch, phối hợp vô cùng ăn ý.
Kiếm pháp của nàng không có trật tự nhưng lại biến hoá không lường, võ công của nàng do chính Tô Vũ dạy bảo, hy vọng vào thời khắc cận kề nguy hiểm có thể tự bảo vệ chính mình.
Nhưng không chỉ để bảo vệ bản thân, nàng cũng muốn mình có thể bảo vệ Tô Vũ khi hắn cần.
Khi thấy đám sát thủ đối phó với một mình Tô Vũ trái tim Thẩm Nguyệt bất giác dâng trào phẫn nộ, nàng hận không thể róc thịt cắt xương những kẻ đang muốn làm thương tổn tới hắn kia.
Dưới cơn tức giận, chém giết mang tới cho một loại khoái cảm khó diễn tả thành lời, có thể thôi thúc nàng càng đánh càng hăng, quên đi máu chảy cùng đau đớn.
Lần lượt hơn mười tên sát thủ từng kẻ ngã xuống.
Cuối cùng sát khí phảng phất khắp khu rừng cũng chậm rãi lắng xuống, trầm lắng tới mức một ngọn gió thổi cỏ lay cũng không có.
Chỉ còn sót lại một tên sát thủ cuối cùng, Thẩm Nguyệt cùng Tô Vũ đồng thời ra tay, một người một kiếm bịt kín cổ họng, người còn lại thì một kiếm xuyên bụng.
Đường kiếm của Tô Vũ lướt qua trực tiếp đoạt lấy đầu của tên sát thủ, còn Thẩm Nguyệt thì vung ngang chém đứt eo hắn.
Không thể không tàn nhẫn.
Tô Vũ quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt đang thở hồng hộc, trầm giọng hỏi: “Không phải đã nói là chờ ta ở trong hang động rồi sao, tại sao nàng lại chạy ra ngoài rồi”.
“Chàng có người mình muốn bảo vệ, ta cũng vậy, ta không ngăn cản chàng, chàng cũng đừng ngăn cản ta”.
Chương 412: Ta còn tưởng rằng nàng đang khóc
Nàng ngừng một chút, giọng nói có phần khàn khàn tiếp tục vang lên: “Nếu chàng không quay lại thì chàng muốn ta đợi chàng đến khi trời đất hoang tàn sao? Còn không bằng ta nối gót theo chàng xuống hoàng tuyền để tìm chàng”.
Tô Vũ ngẩn người.
Trong khu rừng rải đầy dấu vết của trận giao tranh ác liệt vừa rồi với những dấu kiếm loang lổ chém xuống thân cây tùng bách.
Tuy nhiên khi Tô Vũ còn đang choáng váng, một gốc cây thông sau lưng hắn vì nhận phải công kích quá mạnh từ đao kiếm mà bất ngờ đổ ập về phía hắn.
Thẩm Nguyệt cũng không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một bóng đen nhe nanh múa vuốt từ trên đỉnh đầu đè xuống như một ma quỷ.
Nàng ngay lập tức bổ nhào tới, trong chớp mắt đã đẩy ngã Tô Vũ xuống đất, cùng lúc đó, bóng đen cũng hoàn toàn đè ép xuống, cùng với tuyết bắn tung tóe, tất cả đều đổ ào xuống thân thể nàng.
Trong sự trầm mặc ngắn ngủi, không gian vắng lặng tới mức dường như chỉ nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
“A Nguyệt…”
Thẩm Nguyệt lúc này cũng đã phản ứng lại, hít ngược một ngụm khí lạnh.
Thì ra là cây bị đổ.
Gai thông này đúng là bén nhọn, chúng cắm trên lưng nàng khiến nàng có cảm giác như đang xuyên thủng qua lớp quần áo dày cộp vậy.
Thân cây đè lên vai nàng, cũng không phải rất nặng, nàng còn có thể chịu đựng được.
Thẩm Nguyệt có chút nhức óc, trái tim dán sát cùng hắn cũng có chút nóng bỏng, nàng vừa vùi đầu vào trong hõm cổ của Tô Vũ vừa lẩm bẩm: “Không sao, chỉ là có tuyết đột nhiên chui vào cổ ta, lạnh đến mức khiến ta rùng mình thôi”.
Nàng ôm lấy đầu hắn hỏi: “Tô Vũ, chàng vẫn ổn chứ?”
"Ta không sao”.
“Vậy thì tốt, may mắn là có ta tới. Lúc ta đến vừa rồi vừa vặn nhìn thấy có kẻ đang giơ đao sau lưng định giết chàng, dọa ta sợ chết khiếp rồi”.
Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Tô Vũ, nếu sau này chàng để ta lại một mình ta ở lại cũng thật vô nghĩa”.
“Ta không cưỡng cầu mình có năng lực giống chàng bảo vệ ta để tới bảo vệ chàng, ta chỉ muốn mình thể nỗ lực một chút, cũng có thể bảo vệ chàng một ít khi chàng cần nhất”.
Nàng cẩn thận nói với hắn: “Tại sao ta lại hy vọng chàng là một người tốt đẹp đây? Người tốt sống không lâu, vẫn nên xấu xa một chút mới tốt, như vậy mới có thể sống càng thọ.
Sau này không cần lo lắng ta sẽ trách chàng, sẽ chán ghét chàng nữa, chàng cứ việc xấu xa, cho dù là người độc ác gian trá nhất thế gian này thì Tô Vũ chàng vẫn mãi là người trong tim Thẩm Nguyệt ta”.
Tô Vũ vươn tay nắm lấy thân cây thông đầy lá gai gỡ khỏi bả vai của Thẩm Nguyệt.
Tiếp đó hắn có chút hoảng hốt hỏi: “A Nguyệt à, từ khi nào mà nàng học được những lời yêu thương cảm động này vậy”.
Thẩm Nguyệt ngước đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt có chút lấp lánh của hắn, lại tiến đến gần hôn lên cánh môi hắn, cười rạng rỡ: “Cảm động không, thực ra ta đã diễn luyện trong lòng rất lâu rồi, chỉ là vẫn luôn gò ép cự nự, không nói ra cho chàng nghe mà thôi”.
Nàng từ dưới đất bò dậy, thấy Tô Vũ còn nằm đất không động đậy liền đưa tay về phía hắn.
Tô Vũ nắm lấy tay nàng mà đứng dậy, thuận thế ôm ghì nàng vào lòng: “Cảm giác được người khác che chở thực sự rất tốt”.
Thẩm Nguyệt vỗ vỗ tuyết dính sau lưng hắn, đáp: “Cảm giác bản thân cũng có thể bảo vệ chàng cũng rất tốt”.
Trời còn chưa sáng cũng không biết bây giờ là mấy giờ, xuống núi càng gian khó hơn so với việc lên núi, cũng không biết phía sau còn có truy binh hay không, Tô Vũ và Thẩm Nguyệt liền quyết định trở về hang động trước đó.
Tô Vũ ngồi dựa vào vách hang, Thẩm Nguyệt thì di chuyển cành cây khô che lấp lại miệng hang.
Nàng ngồi xuống bên cạnh Tô Vũ nói: “Chúng ta ở tạm lại đây trước khi bình minh lên, đợi ngày mai lại xuống núi tìm bọn họ”.
Thẩm Nguyệt đợi một hồi không thấy Tô Vũ trả lời liền thấp giọng hỏi: “Tô Vũ, chàng ngủ rồi à?”
Vừa dứt lời Thẩm Nguyệt mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Vào đến trong hang mùi máu tanh càng nồng nặc hơn so với trước kia.
Giọng nói Thẩm Nguyệt mang theo run rẩy: “Tô Vũ… chàng bị thương rồi?”
Nàng túm lấy góc áo của hắn, mò mẫm lên xuống, Tô Vũ yếu ớt tỉnh lại cười nhạt đáp: “A Nguyệt, nàng nhân lúc ta không phòng bị muốn sàm sỡ ta à?”
Thẩm Nguyệt sốt ruột: “Rốt cuộc là bị thương ở chỗ nào rồi! Tại sao chàng không nói cho ta biết!”
“Chỉ là một vài vết thương ngoài da thôi”.
Khi Thẩm Nguyệt chạm vào ống tay áo của hắn, phát hiện toàn bộ đều đã ướt đẫm, nàng đưa gần lên chóp mũi ngửi, nghiêm nghị nói: "Đều đã chảy nhiều máu như vậy rồi, chàng còn nói với ta chỉ là vết thương ngoài da?”
Nàng thuận theo viền tay áo sờ lên cánh tay hắn, miệng vết thương bên trên đã máu thịt lẫn lộn.
Cả người Thẩm Nguyệt kéo căng: “Tô Vũ, chàng đừng ngủ, đợi ta xử lý xong vết thương cho chàng hãy ngủ, chàng có nghe không”.
“Được, ta không ngủ”.
Nàng quyết đoán xé rách góc áo lót, đi tới miệng hang vốc lấy tuyết sạch bọc lại vào trong vải, sau đó dùng nhiệt độ của tay ủ tan chúng rồi lau sạch miệng vết thương cho Tô Vũ.
Nàng sợ hắn sẽ ngủ thiếp đi vì bất luận nàng có làm gì, Tô Vũ cũng không hé miệng kêu rên một lời.
Vừa thao tác nàng vừa trò chuyện với hắn: “Trên người còn chỗ nào bị thương không?”
"Có chỗ vết thương không sâu, tự mình cầm máu rồi”.
Ngón tay Thẩm Nguyệt run run, cực lực kìm nén đau lòng: “Có đau không, sao không thấy chàng kêu đau?"
Tô Vũ yên lặng cười: “Nàng có lúc này nghe thấy ta kêu qua chưa? Chỉ là hiện tại hơi đau, có lẽ là bởi vì được nàng bảo vệ nên khiến bản thân trở nên mềm yếu hơn chăng”.
“Con người đều như vậy, ta vẫn luôn được chàng bảo vệ không phải cũng sẽ trở nên yếu ớt sao”.
Nàng luống cuống dùng vải sạch băng lại vết thương cho hắn, ngón tay mát lạnh của Tô Vũ bất ngờ chạm lên gương mặt nàng, phát hiện khóe mắt nàng đã có chút ẩm ướt từ lúc nào.
Thẩm Nguyệt cười điềm nhiên như không đáp: “Vừa rồi vô tình bị tuyết dính trên mặt, chàng còn tưởng rằng ta đang rơi lệ vì mình sao?”
“Đúng vậy, ta còn tưởng rằng nàng đang khóc”.
Bình luận facebook