Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 400: Diệt khẩu
Sau đó, Thẩm Nguyệt cứ thế ôm lấy đầu Tô Vũ, miệng phát ra những tiếng ngâm khàn khàn đứt quãng khó kìm nén.
Giọng nàng càng lúc càng lớn hòa với tiếng rung lắc của giường gỗ, lộ rõ sự mãnh liệt trong phòng.
Lúc này thị vệ ngoài cửa gần như đã tin.
Trong phòng không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ là nam nữ mải mê làm chuyện kia quá nên vô tình đạp trúng lục lạc.
Tô Vũ bình tĩnh đổi giọng, bên trong lộ rõ sự vội vàng xen lẫn sung sướng, nhái theo giọng thủ thành vừa thở dốc vừa quát: “Không thấy ta đang bận việc đây à! Cút!”
Mặc dù hắn cố ý thay đổi giọng nói, nhưng Thẩm Nguyệt biết dù có đổi thế nào thì người trước mặt cũng vẫn là Tô Vũ.
Lời hắn thốt lên vẫn đủ để khiến nàng mặt đỏ tim đập nhanh.
Tô Vũ bắt chước giọng điệu của thủ thành vô cùng chuẩn xác.
Loại đàn ông như thủ thành, ban ngày luôn thích cười ha hả nhưng tối đến cực kỳ dễ nổi trận lôi đình.
Bởi vậy, đám binh lính bên ngoài không mảy may phát hiện chút gì, lao đến vội vàng mà rời đi cũng rất nhanh.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, lực tay rung giường của Tô Vũ cũng bắt đầu chậm lại, cả tiếng rên của Thẩm Nguyệt cũng nhỏ hơn trước.
Cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Tô Vũ rũ mắt, thấy gương mặt Thẩm Nguyệt ửng đỏ, trong mắt còn lấp lánh ánh nước, hồi lâu không nói câu nào.
Vạt áo mà hồi chiều hắn tự tay khâu vào không biết đã trượt xuống từ bao giờ, để lộ một bên bả vai của nàng.
Áo ngực màu đỏ cùng với đường chỉ thêu vàng kim nổi bật làn da trắng muốt mềm mịn.
Có điều, trên xương quai xanh kia mơ hồ có cả vết đỏ do Tô Vũ để lại.
Dáng vẻ này của Thẩm Nguyệt thật sự rất câu hồn người khác.
Trong đôi mắt Thẩm Nguyệt mang theo vẻ quyến rũ mà chính bản thân nàng cũng không biết. Nàng dựa lưng vào tường, hơi ngẩng đầu nhìn Tô Vũ.
Tựa như vừa mới trải qua một trận ác chiến nên trông nàng có hơi sức cùng lực kiệt, mãi mà vẫn chưa hoàn hồn.
Một tay Tô Vũ vân vê vạt áo của nàng, sau đó kéo nó lên trên vai, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tựa màu chu sa, cuối cùng hắn vẫn hơi cúi đầu xuống, dần dần tiến sát lại.
Hắn cẩn thận, dè dặt muốn hôn lên đôi môi ấy.
Thẩm Nguyệt cũng không kìm nén nổi mà muốn ôm lấy hắn.
Thế nhưng vào lúc đôi môi Tô Vũ chạm lên môi Thẩm Nguyệt, hơi thở của hắn quẩn quanh bên tai, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Nguyệt lại dùng nốt chút sức lực còn lại đẩy nhẹ hắn ra, đồng thời cũng nghiêng đầu sang một bên.
Son đỏ trên môi bị lem ra đến khóe môi, dính cả vào phần cằm trắng nõn của nàng.
Thẩm Nguyệt cúi đầu, trong lúc đẩy Tô Vũ, tay nàng vô tình chạm phải yết hầu của hắn, bởi vậy liền nhanh chóng rụt về.
Nàng vừa giữ chặt vạt áo của mình, vừa không ngừng hít sâu, nàng há miệng hồi lâu, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn cất lời: “Bọn họ đi cả rồi. Chàng buông ta ra đã!”
Tô Vũ không ép buộc thêm nữa, chạm nhẹ bàn tay vừa nãy không hề động vào thủ thành lên cổ Thẩm Nguyệt, vuốt ve xương quai xanh của nàng cách một lớp áo, nói: “Vừa nãy hôn hơi mạnh, có lẽ lúc về nàng phải bôi thuốc”.
Thẩm Nguyệt mím môi không nói gì.
Đến bây giờ nàng vẫn còn cảm nhận được cảm giác đau nhức mà đầy mê người tại chính nơi mà Tô Vũ vừa chạm vào.
Lúc hai người họ quay đầu nhìn thủ thành thì gã đã cứng đờ nằm trên giường, trên mặt bị đắp mấy lớp vải ướt nhẹp, lớp vải dính sát bịt kín mũi miệng của gã.
Thủ thành đã chết từ nãy.
Ánh mắt không Tô Vũ hờ hững nhìn thủ thành, hắn hỏi Thẩm Nguyệt: “Tối nay có những kẻ nào biết Tĩnh Nguyệt công chúa vào phòng gã?”
Thẩm Nguyệt bỗng căng thẳng, nàng biết Tô Vũ nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc trong tình cảnh này, để vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn về sau.
Thẩm Nguyệt cũng không rõ bản thân đang muốn thuyết phục hắn hay thuyết phục chính mình: “Dù sao gã cũng đã chết, chỉ cần để lại chứng cứ chứng minh tên này không phải bị người khác giết là được rồi”.
Tô Vũ nhìn nàng, nói: “Vậy thanh danh của nàng thì sao?”
“Ta không quan tâm những thứ đó”.
“Nhưng ta thì có!”. Tô Vũ nói rõ từng câu từng chữ: “Ta không muốn người đời sau sẽ bàn tán, không muốn sử sách lưu lại bất cứ vết nhơ nào có liên quan đến nàng”.
Bàn tay Thẩm Nguyệt trong ống tay áo khẽ siết chặt, nàng nói: “Tô Vũ, như vậy là đủ rồi, thật đó! Chàng không cần suy tính sâu xa tới vậy vì ta đâu”.
Tô Vũ nói: “Ta chỉ cố hết sức làm những chuyện trong khả năng của mình thôi”.
“Thế nhưng những gì chàng làm cho ta, ta không có cách nào báo đáp được hết”.
“A Nguyệt, ta không muốn nàng báo đáp gì cả, là ta cam tâm tình nguyện”.
Trái tim Thẩm Nguyệt lại bắt đầu tác quái, đau đến mức khiến nàng muốn rơi lệ.
Tô Vũ lại nói: “Nàng không chịu nói thì ta chỉ có thể đoán”.
Tô Vũ nói ra mấy cái tên, trong đó có quản gia của phủ, binh lính canh cửa, còn có cả nha hoàn trong biệt uyển cùng gã sai vặt nâng kiệu.
Hắn dễ dàng đoán ra được, hơn nữa còn không thiếu kẻ nào.
Thẩm Nguyệt không cố gắng phản bác nữa.
Tô Vũ nheo mắt, khẽ đưa tay lên lau vết son đã lem ra bên khóe môi Thẩm Nguyệt, sau đó còn tỉ mỉ gạt thêm mấy sợi tóc trên búi tóc của nàng ra, ngụy trang thành dáng vẻ tóc tai hơi lộn xộn.
Như thế mới giống dáng vẻ vừa trải qua một đêm kịch liệt, đến lúc bước ra ngoài mới dễ dàng đánh lừa được đám binh lính canh cửa.
Tô Vũ nói: “Nàng ngồi kiệu về trước đi. Những chuyện còn lại cứ để ta giải quyết nốt”.
Thẩm Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn nhỏ giọng nói: “Đừng lo, ta sẽ không sao đâu”.
Thẩm Nguyệt không muốn để Tô Vũ ở lại nơi này một mình, thế nhưng đây lại là cách tốt nhất hiện giờ, chỉ khi nàng ngồi kiệu rời khỏi đây rồi thì hắn mới có thể dễ dàng thoát thân.
Còn nếu mang theo nàng thì trái lại nàng sẽ trở thành ràng buộc đối với hắn.
Giọng nàng càng lúc càng lớn hòa với tiếng rung lắc của giường gỗ, lộ rõ sự mãnh liệt trong phòng.
Lúc này thị vệ ngoài cửa gần như đã tin.
Trong phòng không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ là nam nữ mải mê làm chuyện kia quá nên vô tình đạp trúng lục lạc.
Tô Vũ bình tĩnh đổi giọng, bên trong lộ rõ sự vội vàng xen lẫn sung sướng, nhái theo giọng thủ thành vừa thở dốc vừa quát: “Không thấy ta đang bận việc đây à! Cút!”
Mặc dù hắn cố ý thay đổi giọng nói, nhưng Thẩm Nguyệt biết dù có đổi thế nào thì người trước mặt cũng vẫn là Tô Vũ.
Lời hắn thốt lên vẫn đủ để khiến nàng mặt đỏ tim đập nhanh.
Tô Vũ bắt chước giọng điệu của thủ thành vô cùng chuẩn xác.
Loại đàn ông như thủ thành, ban ngày luôn thích cười ha hả nhưng tối đến cực kỳ dễ nổi trận lôi đình.
Bởi vậy, đám binh lính bên ngoài không mảy may phát hiện chút gì, lao đến vội vàng mà rời đi cũng rất nhanh.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, lực tay rung giường của Tô Vũ cũng bắt đầu chậm lại, cả tiếng rên của Thẩm Nguyệt cũng nhỏ hơn trước.
Cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Tô Vũ rũ mắt, thấy gương mặt Thẩm Nguyệt ửng đỏ, trong mắt còn lấp lánh ánh nước, hồi lâu không nói câu nào.
Vạt áo mà hồi chiều hắn tự tay khâu vào không biết đã trượt xuống từ bao giờ, để lộ một bên bả vai của nàng.
Áo ngực màu đỏ cùng với đường chỉ thêu vàng kim nổi bật làn da trắng muốt mềm mịn.
Có điều, trên xương quai xanh kia mơ hồ có cả vết đỏ do Tô Vũ để lại.
Dáng vẻ này của Thẩm Nguyệt thật sự rất câu hồn người khác.
Trong đôi mắt Thẩm Nguyệt mang theo vẻ quyến rũ mà chính bản thân nàng cũng không biết. Nàng dựa lưng vào tường, hơi ngẩng đầu nhìn Tô Vũ.
Tựa như vừa mới trải qua một trận ác chiến nên trông nàng có hơi sức cùng lực kiệt, mãi mà vẫn chưa hoàn hồn.
Một tay Tô Vũ vân vê vạt áo của nàng, sau đó kéo nó lên trên vai, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tựa màu chu sa, cuối cùng hắn vẫn hơi cúi đầu xuống, dần dần tiến sát lại.
Hắn cẩn thận, dè dặt muốn hôn lên đôi môi ấy.
Thẩm Nguyệt cũng không kìm nén nổi mà muốn ôm lấy hắn.
Thế nhưng vào lúc đôi môi Tô Vũ chạm lên môi Thẩm Nguyệt, hơi thở của hắn quẩn quanh bên tai, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Nguyệt lại dùng nốt chút sức lực còn lại đẩy nhẹ hắn ra, đồng thời cũng nghiêng đầu sang một bên.
Son đỏ trên môi bị lem ra đến khóe môi, dính cả vào phần cằm trắng nõn của nàng.
Thẩm Nguyệt cúi đầu, trong lúc đẩy Tô Vũ, tay nàng vô tình chạm phải yết hầu của hắn, bởi vậy liền nhanh chóng rụt về.
Nàng vừa giữ chặt vạt áo của mình, vừa không ngừng hít sâu, nàng há miệng hồi lâu, mãi mới tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn cất lời: “Bọn họ đi cả rồi. Chàng buông ta ra đã!”
Tô Vũ không ép buộc thêm nữa, chạm nhẹ bàn tay vừa nãy không hề động vào thủ thành lên cổ Thẩm Nguyệt, vuốt ve xương quai xanh của nàng cách một lớp áo, nói: “Vừa nãy hôn hơi mạnh, có lẽ lúc về nàng phải bôi thuốc”.
Thẩm Nguyệt mím môi không nói gì.
Đến bây giờ nàng vẫn còn cảm nhận được cảm giác đau nhức mà đầy mê người tại chính nơi mà Tô Vũ vừa chạm vào.
Lúc hai người họ quay đầu nhìn thủ thành thì gã đã cứng đờ nằm trên giường, trên mặt bị đắp mấy lớp vải ướt nhẹp, lớp vải dính sát bịt kín mũi miệng của gã.
Thủ thành đã chết từ nãy.
Ánh mắt không Tô Vũ hờ hững nhìn thủ thành, hắn hỏi Thẩm Nguyệt: “Tối nay có những kẻ nào biết Tĩnh Nguyệt công chúa vào phòng gã?”
Thẩm Nguyệt bỗng căng thẳng, nàng biết Tô Vũ nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc trong tình cảnh này, để vĩnh viễn loại trừ hậu hoạn về sau.
Thẩm Nguyệt cũng không rõ bản thân đang muốn thuyết phục hắn hay thuyết phục chính mình: “Dù sao gã cũng đã chết, chỉ cần để lại chứng cứ chứng minh tên này không phải bị người khác giết là được rồi”.
Tô Vũ nhìn nàng, nói: “Vậy thanh danh của nàng thì sao?”
“Ta không quan tâm những thứ đó”.
“Nhưng ta thì có!”. Tô Vũ nói rõ từng câu từng chữ: “Ta không muốn người đời sau sẽ bàn tán, không muốn sử sách lưu lại bất cứ vết nhơ nào có liên quan đến nàng”.
Bàn tay Thẩm Nguyệt trong ống tay áo khẽ siết chặt, nàng nói: “Tô Vũ, như vậy là đủ rồi, thật đó! Chàng không cần suy tính sâu xa tới vậy vì ta đâu”.
Tô Vũ nói: “Ta chỉ cố hết sức làm những chuyện trong khả năng của mình thôi”.
“Thế nhưng những gì chàng làm cho ta, ta không có cách nào báo đáp được hết”.
“A Nguyệt, ta không muốn nàng báo đáp gì cả, là ta cam tâm tình nguyện”.
Trái tim Thẩm Nguyệt lại bắt đầu tác quái, đau đến mức khiến nàng muốn rơi lệ.
Tô Vũ lại nói: “Nàng không chịu nói thì ta chỉ có thể đoán”.
Tô Vũ nói ra mấy cái tên, trong đó có quản gia của phủ, binh lính canh cửa, còn có cả nha hoàn trong biệt uyển cùng gã sai vặt nâng kiệu.
Hắn dễ dàng đoán ra được, hơn nữa còn không thiếu kẻ nào.
Thẩm Nguyệt không cố gắng phản bác nữa.
Tô Vũ nheo mắt, khẽ đưa tay lên lau vết son đã lem ra bên khóe môi Thẩm Nguyệt, sau đó còn tỉ mỉ gạt thêm mấy sợi tóc trên búi tóc của nàng ra, ngụy trang thành dáng vẻ tóc tai hơi lộn xộn.
Như thế mới giống dáng vẻ vừa trải qua một đêm kịch liệt, đến lúc bước ra ngoài mới dễ dàng đánh lừa được đám binh lính canh cửa.
Tô Vũ nói: “Nàng ngồi kiệu về trước đi. Những chuyện còn lại cứ để ta giải quyết nốt”.
Thẩm Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn nhỏ giọng nói: “Đừng lo, ta sẽ không sao đâu”.
Thẩm Nguyệt không muốn để Tô Vũ ở lại nơi này một mình, thế nhưng đây lại là cách tốt nhất hiện giờ, chỉ khi nàng ngồi kiệu rời khỏi đây rồi thì hắn mới có thể dễ dàng thoát thân.
Còn nếu mang theo nàng thì trái lại nàng sẽ trở thành ràng buộc đối với hắn.