Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 395-398
Chương 395: Quỳ xuống tiếp chỉ
Nhưng cặp mắt trắng dã lóe sáng dưới ánh nến, thản nhiên nhìn quét qua đại sảnh, chăm chú nhìn theo tà váy đỏ tươi lướt qua. Thẩm Nguyệt thẳng lưng bước vào, dáng vẻ vô cùng quý phái cao ngạo.
Chiếc váy mà gã thủ thành sai người mang đến cho nàng là một chiếc váy rất hở hang dung tục, bởi vì gã muốn biết nếu như công chúa Tĩnh Nguyệt mặc một bộ y phục tầm thường thô tục như vậy trước mắt mọi người thì quang cảnh sẽ trở nên như thế nào.
Gã hoàn toàn không ngờ tới nàng lại có thể khiến cho một bộ y phục dung tục trở nên duyên dáng và tràn đầy quý khí như thế.
Đừng nhìn vào việc gã thủ thành mỉm cười giả lả chào đón Thẩm Nguyệt vào thành lúc ban ngày mà lầm tưởng, trên thực tế thì gã chẳng coi trọng công chúa Tĩnh Nguyệt này một chút nào.
Tất cả mọi người đều biết công chúa Tĩnh Nguyệt chỉ là công chúa tiền triều và không hề được hoàng đế coi trọng. Chẳng qua lúc này nàng có việc đi ngang qua Giang Nam rồi thu phục được lòng dân cho nên hoàng đế mới truyền xuống một đạo thánh chỉ thúc giục nàng mau chóng quay về kinh.
Có lẽ sau khi quay về kinh thành thì kết cục của nàng cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Nghĩ thế cho nên gã thủ thành mới dám làm chuyện lộ liễu như vậy.
Ngay cả việc mời Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến phủ đệ gã cũng không hề cảm thấy kiêng dè.
Dù sao thì bên ngoài cũng đang có thiên tai nạn đói, ngoài thành có hàng đống người tị nạn nhưng bên trong phủ đệ này vẫn có thể sống cuộc sống xa hoa.
Lúc ở biệt uyển Thẩm Nguyệt đã cảm thấy nó hoàn toàn khác biệt với với hoàn cảnh thảm khốc ở thế giới bên ngoài, kết quả là khi đến phủ đệ này thì nàng lại cảm thấy đúng là một trời một vực.
Gã thủ thành không hề quan tâm đến việc đang có bao nhiêu dân tị nạn ở bên ngoài thành, hoặc có bao nhiêu dân tị nạn đang chết ở bên ngoài thành mỗi ngày. Ngay cả chuyện đập Giang Nam bị lũ cuốn trôi gã cũng không quan tâm, chỉ cần gã chú ý chia chác cho đám quan viên khác một chút thì liền không còn gì phải quá lo lắng.
Gã thủ thành đã làm quan ở Giang Nam nhiều năm như vậy, nếu như có thể suy sụp thì đã suy sụp từ lâu rồi. Gã có người quen trong triều, hơn nữa còn không ngừng hối lộ quan trên.
Cho nên dù đập nước có sụp đổ thì gã cũng không chút lo lắng, nói không chừng sau đó gã còn dám tâu lên cấp trên rằng "đê điều lâu năm thiếu người tu sửa, không chống lại được lũ lớn". Đến lúc đó triều đình đổ xuống một đống tiền, gã và đồng bọn còn có thể tiếp tục hưởng lợi.
Lúc này không cần biết Thẩm Nguyệt ăn mặc tầm thường dung tục hay ung dung quý khí thì gã thủ thành ngồi trên ghế chủ cũng đang dán mắt vào người nàng.
Thẩm Nguyệt chậm rãi bước vào trong, những vũ nữ bên trong bị vướng bước chân của nàng cho nên không thể nhảy múa linh hoạt như lúc đầu, tay áo của những vũ công tung bay phấp phới xung quanh Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Đại nhân không mời ta ngồi sao?"
Gã thủ thành hoàn hồn, lập tức đứng dậy xởi lởi đón chào rồi nói: "Công chúa Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng đã đến rồi, hạ quan đã chờ lâu quá. Dựa theo quy củ thì công chúa Tĩnh Nguyệt phải ngồi ở vị trí này, xin mời công chúa!"
Chỉ có duy nhất một ghế chủ đặt ở vị trí cao nhất đại sảnh, đó chính là vị trí ngồi của thủ thành lúc này.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn thân hình mập mạp nhớp nháp của gã thủ thành, nếu như Thẩm Nguyệt phải ngồi vào chỗ mà gã vừa ngồi thì chắc nàng sẽ không thể ăn ngon nổi.
Thẩm Nguyệt mỉm cười từ chối: "Ta không cần ngồi ở đó, đó là chỗ ngồi của đại nhân thì sao ta có thể chiếm được? Ta ngồi bên cạnh là được rồi".
Vừa nói nàng vừa cùng Tô Vũ ngồi xuống ghế trống cách đó không xa.
Thủ thành ngượng ngùng nói: "Công chúa thật khách khí quá".
"Nơi này dù sao cũng là địa bàn của đại nhân, ta chẳng qua chỉ là khách, sao có thể không khách khí một chút chứ?", Thẩm Nguyệt liếc nhìn quan viên đang ngồi đối diện rồi lại nói: "Chỉ có điều ta không ngờ trong lúc bên ngoài tiêu điều quạnh quẽ thì trong này lại quá mức thanh bình náo nhiệt".
Gã thủ thành nói: "Bên ngoài đúng là đang có thiên tai lũ lụt, nhưng mấy ngày này vẫn chưa phải là vấn đề gì lớn! Chỉ cần người dân trong thành bình an vô sự là được rồi. Nào, ta xin kính công chúa và Tô đại nhân một ly".
Kể từ lần cuối Thẩm Nguyệt uống rượu trong làng và gây ra những chuyện không hay thì nàng đã dần tránh xa rượu. Huống chi lúc này nàng đang làm chính sự cho nên chắc chắn nàng sẽ không động tới rượu.
Gã thủ thành chỉ dám giấu thái độ lỗ mãng đối với Thẩm Nguyệt vào trong và cố gắng kiềm chế nét mặt của mình vài phần, không hề dám hống hách giống như Triệu Thiên Khải ở thành Huyền.
Vì vậy cho dù gã thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ không uống rượu thì cũng không ép buộc.
Bầu không khí trong yến tiệc dường như rất hòa hợp.
Đám quan viên do thủ thành cầm đầu sau khi uống rượu say cũng dần dần hiện nguyên hình.
Thẩm Nguyệt ngồi thẳng lưng, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Sau ba tuần rượu, gã thủ thành càng nhìn Thẩm Nguyệt lại càng cảm thấy thèm muốn, nàng chỉ ngồi ở chỗ đó yên lặng lãnh đạm nhưng so với các vũ nữ đang nhảy múa trong đại sảnh lại càng mị hoặc động lòng người hơn.
Bộ y phục màu đỏ tươi của nàng dường như là ánh sáng duy nhất làm lóa mắt tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh.
Gã thủ thành người đầy mùi rượu bưng chén rượu đi tới đứng ở trước bàn Thẩm Nguyệt rồi cười ha hả nói: "Công chúa Tĩnh Nguyệt, ta kính người một ly được không?"
Thẩm Nguyệt nói: "Xin đại nhân cứ tự nhiên, nhưng ta không uống rượu".
Thủ thành cũng không tỏ ra tức giận, gã chậm rãi đặt chén rượu lên bàn Thẩm Nguyệt rồi nở một nụ cười say mê gian xảo nói: "Vậy công chúa Tĩnh Nguyệt có thể quỳ xuống tiếp chỉ không?"
Nói xong gã lại thò tay vào trong tay áo lấy ra cuộn thánh chỉ màu vàng tươi.
Sau đó thủ thành phất tay quát lớn với đám vũ nữ: "Tất cả đều lui ra đi, công chúa Tĩnh Nguyệt quỳ xuống tiếp chỉ!"
Nhìn thấy thánh chỉ, đám quan viên trong đại sảnh đều lộ ra vẻ hiếu kỳ thích thú giống như chuẩn bị được xem một vở kịch đặc sắc.
Bọn họ dường như đều đang chờ đợi Thẩm Nguyệt quỳ xuống dưới chân thủ thành tiếp chỉ.
Chương 396: Thành ý
Thẩm Nguyệt điềm nhiên đứng dậy khỏi ghế ngồi, vòng qua chiếc bàn, đến trước mặt thủ thành, điềm tĩnh nhìn gã một cái, sắc mặt rất ung dung, không có vẻ gì là chật vật, sau đó vén váy từ từ quỳ xuống: “Tĩnh Nguyệt tiếp chỉ”.
Thủ thành tưởng rằng Thẩm Nguyệt phải quỳ trước một thủ thành địa phương như gã thì ít nhiều gì vẫn thấy xấu hổ và chật vật, không ngờ rằng nàng không những không bị sỉ nhục mà còn thản nhiên quỳ xuống, khiến cuốn thánh chỉ trong tay thủ thành có thêm vài phần uy nghiêm.
Thẩm Nguyệt không quỳ với gã mà quỳ trước thánh chỉ trong tay gã.
Thủ thành bỗng chốc cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhìn Thẩm Nguyệt thoáng cúi đầu, lộ ra một đoạn cần cổ mảnh khảnh và trắng nõn.
Tuy nàng cúi đầu mà quỳ, nhưng không hề khom lưng.
Thủ thành mở thánh chỉ ra, bắt đầu đọc to.
Nội dung của thánh chỉ vô cùng đơn giản và rõ ràng, bảo Thẩm Nguyệt nhanh chóng hồi kinh.
Thủ thành đọc xong rồi thu thánh chỉ về, nói rằng: “Nội dung trên đó chắc hẳn Tĩnh Nguyệt công chúa đã nghe rất rõ rồi, hoàng thượng có lệnh yêu cầu Tĩnh Nguyệt công chúa lập tức hồi kinh, không được chậm trễ, về phần nạn dân và nạn lụt trên đường đi, không phiền công chúa nhọc lòng nữa”.
Gã đưa thánh chỉ cho Thẩm Nguyệt rồi nói: “Công chúa lĩnh chỉ đi”.
Thẩm Nguyệt giơ hai tay đón lấy.
Thủ thành lại thấy bàn tay nàng trắng nõn và trơn bóng nên bỗng không cam tâm khi bỏ lỡ đôi tay này như vậy, thế là nảy ra ý đồ xấu xa, khi đặt thánh chỉ vào tay Thẩm Nguyệt, đôi tay dày cui của gã tiện đà chạm vào tay Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt lấy được thánh chỉ lập tức xoay cổ tay đầy nhuần nhuyễn, dùng thánh chỉ để chặn lại bàn tay của thủ thành.
Thủ thành còn chưa kịp nhìn kỹ đã cảm thấy hai tay trống không, chẳng những không sờ được tay của mỹ nhân mà thánh chỉ cũng bị nàng lấy đi luôn.
Thủ thành bỗng chốc thấy cơn giận bốc thẳng lên đầu.
Cho dù là công chúa thì đã sao, đến đất Giang Nam này, không ai dám từ chối gã như thế, huồng hồ nàng còn là một công chúa sắp gặp rắc rối.
Thủ thành cười nhạt như nước lã: “Công chúa có thủ pháp tốt quá, bàn tay này cứ như đang múa, lóa cả mắt ta”.
Thẩm Nguyệt đứng dậy như không có việc gì: “Là đại nhân vốn đã già cả hoa mắt thì đúng hơn”.
Sắc mặt gã thủ thành không hề dễ chịu: “Chẳng lẽ Tĩnh Nguyệt công chúa cứ bỏ đi như thế, không quan tâm tới Tần tướng quân và phó sứ gì đó ở bên ngoài sao?”
Thẩm Nguyệt nhướn mày đáp: “Tất nhiên là phải quan tâm rồi, ta còn đợi đại nhân mở cổng thành đón họ vào trong thành mà”.
“Nếu công chúa biết rõ vậy...”, thủ thành nói: “Thì nên thức thời một chút, nếu không ta cứ nhốt họ ở bên ngoài vậy thôi, để họ tự sinh tự diệt cùng đám nạn dân”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn thủ thành: “Ở bên ngoài đó là đại tướng quân của Đại Sở, Hạ phó sứ còn là con trai của thừa tướng đương triều, ngươi cũng dám để họ tự sinh tự diệt?”
Thủ thành cười ha hả: “Đại tướng quân không hề dẫn binh, làm sao ta biết hắn ta có phải đại tướng quân hay không? Còn Hạ phó sứ kia nữa, trên người hắn ta viết hắn ta là con trai của thừa tướng ư? Một khi dấn thân vào trong đám nạn dân, ta chỉ đành coi họ như nạn dân mà xử lý thôi”.
Có câu hổ xuống đồng bằng còn không bằng con chó, chắc hẳn là như vậy đây.
Thành Giang Nam không phải thành nhỏ, không chỉ thành trì rộng lớn trù phú mà xung quanh thành trì còn có nhiều thành nhỏ và tiểu trấn khác, hình thành nên một tòa thành Giang Nam thương lộ thông suốt.
Thủ thành này là người đứng đầu vùng Giang Nam, bề ngoài có vẻ như gã không trêu vào được mấy vị quan lớn vinh hiển ở kinh thành, trên thực tế vẫn ngấm ngầm động chân động tay, mấy thủ đoạn kia cũng không phải lần đầu gã dùng đến.
Thủ thành ưỡn cái bụng phệ, dùng ánh mắt không có ý tốt vô cùng lộ liễu nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Muốn ta mở cổng thành cũng được thôi, thậm chí ta có thể làm theo ý muốn của Tĩnh Nguyệt công chúa, thả một bộ phận nạn dân vào thành, điều này phải xem Tĩnh Nguyệt công chúa có thành ý hay không”.
Thẩm Nguyệt lãnh đạm hỏi: “Đại nhân muốn thành ý thế nào?”
Thủ thành ngà ngà say nên cười lớn: “Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa thật lòng có thành ý thì khi nào nghĩ kỹ rồi, có thời gian, hẵng bàn bạc riêng với ta”.
Thẩm Nguyệt làm sao không hiểu, chỉ nhếch môi cười chứ không phủ nhận.
Bất kể là quan trường, thương trường hay chốn ăn chơi hưởng lạc, trước giờ vẫn không thể thiếu được những quy tắc ngấm ngầm.
Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy ta phải quay về suy nghĩ thật kỹ rồi. Ta thấy bữa tiệc này cũng gần xong, thời giờ không còn sớm nữa, đại nhân cứ tự nhiên, ta đành cáo từ trước”.
Thủ thành cũng không ngăn cản, nói vọng từ phía sau: “Công chúa quay về nhất định phải nghĩ cho kỹ nhé, ta luôn cung kính chờ đợi”.
Tô Vũ điềm tĩnh phất tay áo, đứng dậy đi cùng Thẩm Nguyệt. Ở những nơi như thế này, hắn như một cái bóng yên tĩnh, không nói năng gì nhiều.
Hai người lặng lẽ đi ra khỏi đại đường, phía sau lưng, tiệc tùng ca vũ mà thủ thành vừa cho ngừng lại tiếp diễn, không hề bị ảnh hưởng vì hai người rời đi.
Khi vừa nhấc chân ra khỏi khung cửa, đôi mắt trong veo của Thẩm Nguyệt lóe lên vẻ tàn ác trong đêm tối.
Quay về biệt uyển, trong phòng có đèn, hành lang cũng sáng rõ.
Thẩm Nguyệt đứng trong viện một lúc lâu, ánh đèn trong phòng cũng tản đi nhiều, giống như nhuốm một lớp sương lạnh mỏng manh, rơi trên nền đất mà nguội đi.
Tô Vũ nói: “Bên ngoài lạnh, về phòng đi”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi”.
Tô Vũ thấy nàng vào phòng rồi mới đi về phía một gian phòng khác.
Thẩm Nguyệt ngồi trước gương, có nha hoàn tiến tới thay quần áo, gỡ trang sức cho nàng. truyện
Thế nhưng bàn tay của nha hoàn còn chưa chạm tới cây trâm bằng bạch ngọc trên tóc, đôi mắt nàng đã lóe lên hàn ý: “Lui xuống”.
Chương 397: Một đêm
Nha hoàn vội vàng lùi về sau hai bước, cúi đầu dồn hết dũng khí mà nói: “Phải chăng nô tì hầu hạ có chỗ nào không chu đáo, mong công chúa chỉ điểm. Nếu không công chúa… tại sao lại không cho chúng nô tì hầu hạ?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Bây giờ ta vẫn chưa cần thay đồ tắm rửa, đợi khi nào cần đến tất nhiên sẽ gọi các ngươi”.
“Vâng”, nha hoàn đành đáp một tiếng rồi lặng lẽ lùi ra.
Nha hoàn vừa ra đến cửa, giọng nói của Thẩm Nguyệt lại lần nữa vang lên: “Đi thông báo cho thủ thành một tiếng, đợi khi nào sênh ca bên đó kết thúc, ta còn muốn qua đó một chuyến”.
“Nô tì đã rõ”.
Nha hoàn ra khỏi viện tử, vội vàng chạy đi truyền lời.
Thẩm Nguyệt nhìn bản thân trong gương, đôi môi đỏ hồng, mi mục điềm nhiên, đêm nay không cần tẩy rửa lớp trang điểm này.
Nàng điểm thêm một ít son môi, khiến đôi môi vốn đỏ nay càng thêm rực rỡ.
Có lẽ vì ở cùng Tô Vũ lâu quá, bây giờ lòng dạ nàng chẳng có chút gợn sóng. Không còn cảm thấy khuất nhục hay chật vật, cũng không vì những ánh mắt và lời nói hạ lưu ô uế kia mà cảm thấy ghê tởm hay phẫn nộ.
Thực ra nàng cũng dần dần biến thành người giống Tô Vũ, nàng có mục đích sắp đạt được, thế nên tất cả những thứ khác không đủ nhét kẽ răng.
Cho dù bắt nàng phải quỳ xuống trước mặt gã thủ thành mập mạp dơ bẩn đó, nàng cũng quỳ một cách ung dung.
Xét từ góc độ nào đó, Tô Vũ lòng dạ quá thâm sâu, nhưng tâm tư của nàng cũng chẳng đơn giản.
Thẩm Nguyệt cảm thấy bản thân mình trong gương thật xa lạ, không biết Tô Vũ từng có thời khắc nào như nàng không, khi soi gương cũng cảm thấy bản thân xa lạ.
Thẩm Nguyệt nghĩ, chắc chắn là có.
Những người như họ, khi vui vẻ, không thể muốn cười là cười ra được, khi phẫn nộ, không thể muốn mắng là mắng chửi được, khi đau buồn, không thể muốn khóc là khóc được.
Tất cả cảm xúc đều phải nhẫn nhịn.
Nhẫn đến đau lòng vẫn phải nhìn.
Trên bàn trang điểm vẫn còn đặt cuốn thánh chỉ, nàng đã cầm nó suốt dọc đường quay về.
Khi cầm vào thánh chỉ, nàng chỉ muốn xé nát nó ngay tại chỗ, hoặc châm lửa đốt luôn cũng được.
Nhưng nàng vẫn nâng nó trở về như đang đối đãi với trân bảo, không thể xé cũng chẳng thể đốt.
Sau đó, khi đêm đã khuya, nha hoàn trở về trong đêm đen, đứng trước cửa phòng mà nói với Thẩm Nguyệt: “Hồi bẩm Tĩnh Nguyệt công chúa, yến tiệc trong phủ thủ thành đại nhân đã tan rồi, đại nhân đang chờ công chúa qua đó”.
Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh, thản nhiên đáp: “Ta biết rồi, ra cửa chuẩn bị kiệu đi”.
Nha hoàn cho người đi chuẩn bị kiệu trước, bấy giờ Thẩm Nguyệt mới đứng dậy, mở cửa chậm rãi đi ra ngoài.
Thế nhưng nàng vừa mở cửa, một cánh cửa khác trong viện cũng mở ra theo.
Thẩm Nguyệt nghe tiếng mà nhìn sang, thấy ánh sáng nhờ nhờ của hành lang soi rõ đường nét của Tô Vũ, nhưng không thể thắp sáng nổi đôi mắt thâm trầm của hắn.
Nàng không biết rằng, trong mắt Tô Vũ, nàng xinh đẹp đến mức không gì bì nổi.
Tô Vũ hỏi: “Nàng định đi qua đó với dáng vẻ này sao?”
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: “Đêm khuya thanh vắng, đêm nay có vẻ là thời cơ tốt để bàn chuyện riêng”.
Tô Vũ không ngăn cản nàng, chỉ nói rằng: “Cẩn thận chút, đừng để gã chạm vào nàng”.
“Ta biết rồi”.
Ra khỏi biệt uyển, ngồi lên kiều, Thẩm Nguyệt quay về phủ đệ của thủ thành.
Thủ vệ trong đêm có vẻ nghiêm ngặt hơn lúc ban ngày.
Quản sự trong phủ đệ biết có người sẽ đến, đợi khi xác nhận thân phận của Thẩm Nguyệt ngồi trong kiệu và chỉ có một mình nàng, quản sự cho người nâng kiệu tới thẳng chủ viện của thủ thành.
Điều này cũng là vì danh tiếng của cả thủ thành lẫn Thẩm Nguyệt.
Tên thủ thành này ham mê tửu sắc, trước kia cũng không thiếu trường hợp đưa người vào thẳng chủ viện của gã, bởi thế cho nên người trong phủ đệ dù trông thấy kiệu được nâng vào chủ viện cũng không thấy lạ, càng không biết người ngồi trong kiệu là Tĩnh Nguyệt công chúa.
Đến chủ viện, Thẩm Nguyệt xuống kiệu, trông thấy thủ vệ ở chủ viện chỉ tăng chứ không giảm.
Thủ thành mặc thường phục, biếng nhác ra khỏi phòng đón tiếp nàng. Ánh mắt gã khi trông thấy Thẩm Nguyệt như sắp lóe sáng, dường như Thẩm Nguyệt đã là người của gã rồi.
Thủ thành mời Thẩm Nguyệt vào trong: “Công chúa cứ vào trước rồi tính tiếp”.
Thẩm Nguyệt tiến vào nhưng không tỏ ra sơ suất: “Thủ vệ trong viện của đại nhân không ít nhỉ”.
“Đề phòng bất trắc mà”, thủ thành nói rồi rót cho Thẩm Nguyệt một chén trà: “Công chúa uống chén trà cho nhuận giọng”.
Thẩm Nguyệt nhìn chén trà đó nhưng không giơ tay đón lấy.
Thủ thành cười nhạt như không: “Sao thể, nửa đêm công chúa đến đây, vậy mà một chén trà cũng không chịu uống? Nếu đã đến rồi, hà tất phải giữ kẽ nữa”.
Thẩm Nguyệt nhận lấy, giả bộ nhấp một hớp, nhưng thực chất là đổ hết vào tay áo.
Thủ thành tận mắt trông thấy nàng uống nên mừng rỡ.
Căn phòng này rất rộng lớn, phòng ngủ và thư phòng nối liền với nhau, thế nhưng thủ thành liên tục muốn dẫn Thẩm Nguyệt vào phòng ngủ.
Thủ thành đáp: “Nếu ngươi đã đến đây chứng tỏ ngươi nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta làm người thẳng thừng khỏi cần vòng vo, chỉ cần đêm nay ngươi chịu cùng ta một đêm, nạn dân bên ngoài thành cũng dễ thương lượng thôi”.
Thẩm Nguyệt mỉm cười mà ý cười không chạm tới đáy mắt, nàng đặt chén trà xuống: “Trước đó nói thế nào đại nhân cũng không chịu mở cổng thành cho họ vào, bây giờ chỉ cần ta ở bên đại nhân một bên, chuyện gì cũng có thể giải quyết được sao?”
Chương 398: Đê tiện
Thủ thành càng nhìn càng cảm thấy Thẩm Nguyệt xinh đẹp rung động lòng người, nàng càng cao quý ung dung, ham muốn chinh phục thủ thành càng dâng trào.
Thủ thành vội vã không nhịn nổi nói: “Công chúa, mời vào bên trong”.
Thẩm Nguyệt nói: “Lỡ như ta cùng ngươi rồi, ngươi lại thất tín thì làm sao bây giờ?”
Thủ thành thấy dù sao nàng đã bước vào trong căn phòng này, chỉ cần gã không lên tiếng thả nàng, dù có mọc thêm cánh, nàng cũng khó mà bay khỏi được.
Thế là thủ thành cũng không khách khí nữa: “Đừng nói đến việc ta đã đồng ý với công chúa, cho dù ta không giữ lời hứa thì bây giờ công chúa đã ở đây, công chúa cho rằng mình còn có thể chạy ra được sao? Chẳng thà nghĩ xem nên hầu hạ ta thế nào để ta vui sướng”.
Thẩm Nguyệt cong môi nói: “Đương nhiên ta sẽ khiến ngươi vui vẻ, hơn nữa ta sẽ còn khiến bản thân ta vui vẻ. Chỉ là bên ngoài nhiều người như vậy, lát nữa lỡ đâu truyền ra âm thanh gì đó, để bọn họ nghe thấy thì có phải không tốt lắm hay không? Nếu không thì đại nhân cho bọn họ lui ra đi?”
Thủ thành từng bước áp sát Thẩm Nguyệt, cười dâm đãng: “Lát nữa công chúa cũng sung sướng như tiên rồi, làm gì còn tâm trạng quan tâm bọn họ có nghe thấy hay không? Công chúa yên tâm, bọn họ đều là thân tín của ta, dù nghe được cái gì cũng sẽ không truyền ra ngoài”.
Bỗng nhiên có một cơn gió mát từ khe cửa sổ thổi vào, khiến tấm rèm trong phòng phất phơ.
Sau lưng thủ thành chợt lóe lên một bóng người, nhưng gã lại hoàn toàn không phát hiện.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó là run rẩy, đối mặt với thủ thành từng bước ép sát, nàng lùi về sau hai bước, lúng túng nói: “Hay là ngươi cứ cho bọn họ lui đi, ta sẽ xấu hổ”.
Thủ thành chẳng hề khách khí nói: “Vậy sao, công chúa cho rằng ta sẽ tin lời công chúa à. Rõ ràng là một ả dâm đãng, vậy mà cứ muốn làm ra vẻ trong sạch! Chiều nay ta nghe nói, sứ thần bên cạnh người kia kéo vạt áo người rồi còn may y phục nữa, nếu hai bên trong sạch thì sao có thể làm như vậy?”
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, mắt nhìn người phía sau thủ thành tai to mặt lớn kia, lồng ngực như bị tắc nghẽn, toàn thân giống như bị hút vào trong đôi mắt hắn, nàng mở to miệng nhưng lại nói không nên lời.
Quan hệ giữa bọn họ đã đến mức người ngoài liếc một cái là có thể nhìn thấu rồi sao?
Thủ thành chậc chậc nói: “Công chúa và đại tướng quân ở ngoài thành kia mới là phu thê nhỉ, đại tướng quân không phát hiện người mờ ám gian phu kia à, quả thật là uất ức! Dù sao cũng không phải lần một, lần hai, giờ chỉ thêm một người là ta thôi”.
Nói xong, gã lại không kiềm chế nổi mà nhào về phía Thẩm Nguyệt.
Chỉ tiếc, khi mỹ nhân gần ngay trước mắt, gã gần như có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng bay ra từ trên người nàng tỏa ra, nhưng đầu ngón tay lại chẳng thể chạm đến, không biết tại sao mà bất thình lình, toàn thân tê dại mất hết cảm giác, gã không kiểm soát được cơ thể mà ngã ra đất.
Thủ thành kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc này mới phát hiện là chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng sau lưng mình!
Tô Vũ mặc áo đen xuất hiện giữa màn đêm yên tĩnh, hắn giống như một vệt ánh sáng, lại giống như một cơn gió mát, im hơi lặng tiếng như có như không.
Nếu không phải hắn xuất hiện sau lưng thủ thành, đối mặt chính diện với Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt cũng không chắc có thể phát hiện ra hắn.
Bên ngoài tầng tầng lớp lớp thủ vệ, cũng không biết hắn trà trộn vào kiểu gì.
Nếu như đêm nay Tô Vũ không đến, Thẩm Nguyệt cũng sẽ xử lý thủ thành này, chỉ là nàng không cách nào tránh thoát thủ vệ bên ngoài, vẫn phải nghĩ cách thoát thân.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Nguyệt bất giác nhận ra.
Sao Tô Vũ có thể bỏ mặc một mình nàng đi mạo hiểm.
Đường nét cơ thể hắn hiện rõ dưới ánh nến, trong mắt toát ra âm u lạnh lẽo hệt như Tu La, nhưng động tác trên tay lại dịu dàng như Phật Đà.
Toàn thân thủ thành không thể động đậy, trên xương sống còn bị Tô Vũ chuẩn xác cắm xuống một cây ngân châm.
Nhưng đầu lưỡi vẫn còn đó, vừa nhìn thấy Tô Vũ bước qua, gã lập tức há miệng muốn la to.
Tô Vũ đã chuẩn bị từ sớm, hơi khom người xuống, tiện tay vơ lấy tấm vải gấm trên ghế, vo lại rồi nhét vào trong miệng thủ thành, sau đó khe khẽ nói: “Đại nhân biết quá nhiều, xem ra gian phu ta đây chỉ còn con đường giết người diệt khẩu”.
Thẩm Nguyệt nghe thấy hai chữ “gian phu” từ trong miệng hắn nói ra, chẳng những không cảm thấy thô tục quê mùa, trái lại giọng điệu thản nhiên rõ ràng kia còn khiến lòng nàng rung động.
Trong lòng thủ thành nóng như lửa đốt, gã vừa lắc đầu vừa phát ra âm thanh ú ớ.
Tô Vũ không chần chừ quá lâu, trong tay cầm hai cây ngân châm, một cây đâm vào trong yết hầu, một cây đâm vào sau gáy thủ thành.
Thoáng chốc, thủ thành dần dần không giãy giụa nữa.
Tô Vũ lại lấy tấm vải trong miệng gã ra, bây giờ gã đã là kẻ có miệng mà không thể nói chuyện, thân thể không thể cử động, chỉ còn con ngươi có thể xoay chuyển, lỗ mũi có thể hít thở.
Tô Vũ khẽ hỏi Thẩm Nguyệt đang lúng túng đứng ở bên cạnh: “Nếu là nàng, nàng sẽ làm như thế nào?”
Thẩm Nguyệt rủ mắt nhìn thủ thành, nói: “Ta sẽ cắt đứt cổ gã”.
Thủ thành sợ hãi trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt.
Gã còn tưởng rằng đêm nay Thẩm Nguyệt tự dâng tới cửa cho gã mua vui, không ngờ nàng lại là đến để lấy mạng mình.
Tô Vũ chẳng nói chẳng rằng, hắn nhấc thủ thành lên, trông nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhưng cơ thể thủ thành to béo là thế, nếu tay không có sức lực, sao có thể nhẹ nhàng xách gã lên như vậy.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ dùng một tay để di động thủ thành này.
Tô Vũ đặt thủ thành lên giường.
Tiện tay vén rèm trướng bên giường, hắn mới nói: “A Nguyệt, mang nước ấm trên bàn qua đây”.
Trong ấm vẫn còn đầy nước, Thẩm Nguyệt đưa cho Tô Vũ, Tô Vũ hờ hững trải rèm trướng cạnh giường lên mặt thủ thành, sau đó rót nước trong ấm xuống, thấm ướt rèm trướng.
Thủ thành lập tức há to miệng, cảm thấy hít thở khó khăn, lồng ngực cũng bắt đầu trập trùng.
Loại cảm giác kề cận cái chết khiến gã sợ hãi cực độ, biết rõ người của mình đang canh giữ trong viện, nhưng gã lại không thể phát ra chút âm thanh nào.
Nhưng cặp mắt trắng dã lóe sáng dưới ánh nến, thản nhiên nhìn quét qua đại sảnh, chăm chú nhìn theo tà váy đỏ tươi lướt qua. Thẩm Nguyệt thẳng lưng bước vào, dáng vẻ vô cùng quý phái cao ngạo.
Chiếc váy mà gã thủ thành sai người mang đến cho nàng là một chiếc váy rất hở hang dung tục, bởi vì gã muốn biết nếu như công chúa Tĩnh Nguyệt mặc một bộ y phục tầm thường thô tục như vậy trước mắt mọi người thì quang cảnh sẽ trở nên như thế nào.
Gã hoàn toàn không ngờ tới nàng lại có thể khiến cho một bộ y phục dung tục trở nên duyên dáng và tràn đầy quý khí như thế.
Đừng nhìn vào việc gã thủ thành mỉm cười giả lả chào đón Thẩm Nguyệt vào thành lúc ban ngày mà lầm tưởng, trên thực tế thì gã chẳng coi trọng công chúa Tĩnh Nguyệt này một chút nào.
Tất cả mọi người đều biết công chúa Tĩnh Nguyệt chỉ là công chúa tiền triều và không hề được hoàng đế coi trọng. Chẳng qua lúc này nàng có việc đi ngang qua Giang Nam rồi thu phục được lòng dân cho nên hoàng đế mới truyền xuống một đạo thánh chỉ thúc giục nàng mau chóng quay về kinh.
Có lẽ sau khi quay về kinh thành thì kết cục của nàng cũng sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Nghĩ thế cho nên gã thủ thành mới dám làm chuyện lộ liễu như vậy.
Ngay cả việc mời Thẩm Nguyệt và Tô Vũ đến phủ đệ gã cũng không hề cảm thấy kiêng dè.
Dù sao thì bên ngoài cũng đang có thiên tai nạn đói, ngoài thành có hàng đống người tị nạn nhưng bên trong phủ đệ này vẫn có thể sống cuộc sống xa hoa.
Lúc ở biệt uyển Thẩm Nguyệt đã cảm thấy nó hoàn toàn khác biệt với với hoàn cảnh thảm khốc ở thế giới bên ngoài, kết quả là khi đến phủ đệ này thì nàng lại cảm thấy đúng là một trời một vực.
Gã thủ thành không hề quan tâm đến việc đang có bao nhiêu dân tị nạn ở bên ngoài thành, hoặc có bao nhiêu dân tị nạn đang chết ở bên ngoài thành mỗi ngày. Ngay cả chuyện đập Giang Nam bị lũ cuốn trôi gã cũng không quan tâm, chỉ cần gã chú ý chia chác cho đám quan viên khác một chút thì liền không còn gì phải quá lo lắng.
Gã thủ thành đã làm quan ở Giang Nam nhiều năm như vậy, nếu như có thể suy sụp thì đã suy sụp từ lâu rồi. Gã có người quen trong triều, hơn nữa còn không ngừng hối lộ quan trên.
Cho nên dù đập nước có sụp đổ thì gã cũng không chút lo lắng, nói không chừng sau đó gã còn dám tâu lên cấp trên rằng "đê điều lâu năm thiếu người tu sửa, không chống lại được lũ lớn". Đến lúc đó triều đình đổ xuống một đống tiền, gã và đồng bọn còn có thể tiếp tục hưởng lợi.
Lúc này không cần biết Thẩm Nguyệt ăn mặc tầm thường dung tục hay ung dung quý khí thì gã thủ thành ngồi trên ghế chủ cũng đang dán mắt vào người nàng.
Thẩm Nguyệt chậm rãi bước vào trong, những vũ nữ bên trong bị vướng bước chân của nàng cho nên không thể nhảy múa linh hoạt như lúc đầu, tay áo của những vũ công tung bay phấp phới xung quanh Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: "Đại nhân không mời ta ngồi sao?"
Gã thủ thành hoàn hồn, lập tức đứng dậy xởi lởi đón chào rồi nói: "Công chúa Tĩnh Nguyệt cuối cùng cũng đã đến rồi, hạ quan đã chờ lâu quá. Dựa theo quy củ thì công chúa Tĩnh Nguyệt phải ngồi ở vị trí này, xin mời công chúa!"
Chỉ có duy nhất một ghế chủ đặt ở vị trí cao nhất đại sảnh, đó chính là vị trí ngồi của thủ thành lúc này.
Thẩm Nguyệt liếc nhìn thân hình mập mạp nhớp nháp của gã thủ thành, nếu như Thẩm Nguyệt phải ngồi vào chỗ mà gã vừa ngồi thì chắc nàng sẽ không thể ăn ngon nổi.
Thẩm Nguyệt mỉm cười từ chối: "Ta không cần ngồi ở đó, đó là chỗ ngồi của đại nhân thì sao ta có thể chiếm được? Ta ngồi bên cạnh là được rồi".
Vừa nói nàng vừa cùng Tô Vũ ngồi xuống ghế trống cách đó không xa.
Thủ thành ngượng ngùng nói: "Công chúa thật khách khí quá".
"Nơi này dù sao cũng là địa bàn của đại nhân, ta chẳng qua chỉ là khách, sao có thể không khách khí một chút chứ?", Thẩm Nguyệt liếc nhìn quan viên đang ngồi đối diện rồi lại nói: "Chỉ có điều ta không ngờ trong lúc bên ngoài tiêu điều quạnh quẽ thì trong này lại quá mức thanh bình náo nhiệt".
Gã thủ thành nói: "Bên ngoài đúng là đang có thiên tai lũ lụt, nhưng mấy ngày này vẫn chưa phải là vấn đề gì lớn! Chỉ cần người dân trong thành bình an vô sự là được rồi. Nào, ta xin kính công chúa và Tô đại nhân một ly".
Kể từ lần cuối Thẩm Nguyệt uống rượu trong làng và gây ra những chuyện không hay thì nàng đã dần tránh xa rượu. Huống chi lúc này nàng đang làm chính sự cho nên chắc chắn nàng sẽ không động tới rượu.
Gã thủ thành chỉ dám giấu thái độ lỗ mãng đối với Thẩm Nguyệt vào trong và cố gắng kiềm chế nét mặt của mình vài phần, không hề dám hống hách giống như Triệu Thiên Khải ở thành Huyền.
Vì vậy cho dù gã thấy Thẩm Nguyệt và Tô Vũ không uống rượu thì cũng không ép buộc.
Bầu không khí trong yến tiệc dường như rất hòa hợp.
Đám quan viên do thủ thành cầm đầu sau khi uống rượu say cũng dần dần hiện nguyên hình.
Thẩm Nguyệt ngồi thẳng lưng, thỉnh thoảng còn có thể cảm nhận được những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.
Sau ba tuần rượu, gã thủ thành càng nhìn Thẩm Nguyệt lại càng cảm thấy thèm muốn, nàng chỉ ngồi ở chỗ đó yên lặng lãnh đạm nhưng so với các vũ nữ đang nhảy múa trong đại sảnh lại càng mị hoặc động lòng người hơn.
Bộ y phục màu đỏ tươi của nàng dường như là ánh sáng duy nhất làm lóa mắt tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh.
Gã thủ thành người đầy mùi rượu bưng chén rượu đi tới đứng ở trước bàn Thẩm Nguyệt rồi cười ha hả nói: "Công chúa Tĩnh Nguyệt, ta kính người một ly được không?"
Thẩm Nguyệt nói: "Xin đại nhân cứ tự nhiên, nhưng ta không uống rượu".
Thủ thành cũng không tỏ ra tức giận, gã chậm rãi đặt chén rượu lên bàn Thẩm Nguyệt rồi nở một nụ cười say mê gian xảo nói: "Vậy công chúa Tĩnh Nguyệt có thể quỳ xuống tiếp chỉ không?"
Nói xong gã lại thò tay vào trong tay áo lấy ra cuộn thánh chỉ màu vàng tươi.
Sau đó thủ thành phất tay quát lớn với đám vũ nữ: "Tất cả đều lui ra đi, công chúa Tĩnh Nguyệt quỳ xuống tiếp chỉ!"
Nhìn thấy thánh chỉ, đám quan viên trong đại sảnh đều lộ ra vẻ hiếu kỳ thích thú giống như chuẩn bị được xem một vở kịch đặc sắc.
Bọn họ dường như đều đang chờ đợi Thẩm Nguyệt quỳ xuống dưới chân thủ thành tiếp chỉ.
Chương 396: Thành ý
Thẩm Nguyệt điềm nhiên đứng dậy khỏi ghế ngồi, vòng qua chiếc bàn, đến trước mặt thủ thành, điềm tĩnh nhìn gã một cái, sắc mặt rất ung dung, không có vẻ gì là chật vật, sau đó vén váy từ từ quỳ xuống: “Tĩnh Nguyệt tiếp chỉ”.
Thủ thành tưởng rằng Thẩm Nguyệt phải quỳ trước một thủ thành địa phương như gã thì ít nhiều gì vẫn thấy xấu hổ và chật vật, không ngờ rằng nàng không những không bị sỉ nhục mà còn thản nhiên quỳ xuống, khiến cuốn thánh chỉ trong tay thủ thành có thêm vài phần uy nghiêm.
Thẩm Nguyệt không quỳ với gã mà quỳ trước thánh chỉ trong tay gã.
Thủ thành bỗng chốc cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, nhìn Thẩm Nguyệt thoáng cúi đầu, lộ ra một đoạn cần cổ mảnh khảnh và trắng nõn.
Tuy nàng cúi đầu mà quỳ, nhưng không hề khom lưng.
Thủ thành mở thánh chỉ ra, bắt đầu đọc to.
Nội dung của thánh chỉ vô cùng đơn giản và rõ ràng, bảo Thẩm Nguyệt nhanh chóng hồi kinh.
Thủ thành đọc xong rồi thu thánh chỉ về, nói rằng: “Nội dung trên đó chắc hẳn Tĩnh Nguyệt công chúa đã nghe rất rõ rồi, hoàng thượng có lệnh yêu cầu Tĩnh Nguyệt công chúa lập tức hồi kinh, không được chậm trễ, về phần nạn dân và nạn lụt trên đường đi, không phiền công chúa nhọc lòng nữa”.
Gã đưa thánh chỉ cho Thẩm Nguyệt rồi nói: “Công chúa lĩnh chỉ đi”.
Thẩm Nguyệt giơ hai tay đón lấy.
Thủ thành lại thấy bàn tay nàng trắng nõn và trơn bóng nên bỗng không cam tâm khi bỏ lỡ đôi tay này như vậy, thế là nảy ra ý đồ xấu xa, khi đặt thánh chỉ vào tay Thẩm Nguyệt, đôi tay dày cui của gã tiện đà chạm vào tay Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt lấy được thánh chỉ lập tức xoay cổ tay đầy nhuần nhuyễn, dùng thánh chỉ để chặn lại bàn tay của thủ thành.
Thủ thành còn chưa kịp nhìn kỹ đã cảm thấy hai tay trống không, chẳng những không sờ được tay của mỹ nhân mà thánh chỉ cũng bị nàng lấy đi luôn.
Thủ thành bỗng chốc thấy cơn giận bốc thẳng lên đầu.
Cho dù là công chúa thì đã sao, đến đất Giang Nam này, không ai dám từ chối gã như thế, huồng hồ nàng còn là một công chúa sắp gặp rắc rối.
Thủ thành cười nhạt như nước lã: “Công chúa có thủ pháp tốt quá, bàn tay này cứ như đang múa, lóa cả mắt ta”.
Thẩm Nguyệt đứng dậy như không có việc gì: “Là đại nhân vốn đã già cả hoa mắt thì đúng hơn”.
Sắc mặt gã thủ thành không hề dễ chịu: “Chẳng lẽ Tĩnh Nguyệt công chúa cứ bỏ đi như thế, không quan tâm tới Tần tướng quân và phó sứ gì đó ở bên ngoài sao?”
Thẩm Nguyệt nhướn mày đáp: “Tất nhiên là phải quan tâm rồi, ta còn đợi đại nhân mở cổng thành đón họ vào trong thành mà”.
“Nếu công chúa biết rõ vậy...”, thủ thành nói: “Thì nên thức thời một chút, nếu không ta cứ nhốt họ ở bên ngoài vậy thôi, để họ tự sinh tự diệt cùng đám nạn dân”.
Thẩm Nguyệt nheo mắt nhìn thủ thành: “Ở bên ngoài đó là đại tướng quân của Đại Sở, Hạ phó sứ còn là con trai của thừa tướng đương triều, ngươi cũng dám để họ tự sinh tự diệt?”
Thủ thành cười ha hả: “Đại tướng quân không hề dẫn binh, làm sao ta biết hắn ta có phải đại tướng quân hay không? Còn Hạ phó sứ kia nữa, trên người hắn ta viết hắn ta là con trai của thừa tướng ư? Một khi dấn thân vào trong đám nạn dân, ta chỉ đành coi họ như nạn dân mà xử lý thôi”.
Có câu hổ xuống đồng bằng còn không bằng con chó, chắc hẳn là như vậy đây.
Thành Giang Nam không phải thành nhỏ, không chỉ thành trì rộng lớn trù phú mà xung quanh thành trì còn có nhiều thành nhỏ và tiểu trấn khác, hình thành nên một tòa thành Giang Nam thương lộ thông suốt.
Thủ thành này là người đứng đầu vùng Giang Nam, bề ngoài có vẻ như gã không trêu vào được mấy vị quan lớn vinh hiển ở kinh thành, trên thực tế vẫn ngấm ngầm động chân động tay, mấy thủ đoạn kia cũng không phải lần đầu gã dùng đến.
Thủ thành ưỡn cái bụng phệ, dùng ánh mắt không có ý tốt vô cùng lộ liễu nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt: “Muốn ta mở cổng thành cũng được thôi, thậm chí ta có thể làm theo ý muốn của Tĩnh Nguyệt công chúa, thả một bộ phận nạn dân vào thành, điều này phải xem Tĩnh Nguyệt công chúa có thành ý hay không”.
Thẩm Nguyệt lãnh đạm hỏi: “Đại nhân muốn thành ý thế nào?”
Thủ thành ngà ngà say nên cười lớn: “Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa thật lòng có thành ý thì khi nào nghĩ kỹ rồi, có thời gian, hẵng bàn bạc riêng với ta”.
Thẩm Nguyệt làm sao không hiểu, chỉ nhếch môi cười chứ không phủ nhận.
Bất kể là quan trường, thương trường hay chốn ăn chơi hưởng lạc, trước giờ vẫn không thể thiếu được những quy tắc ngấm ngầm.
Thẩm Nguyệt đáp: “Vậy ta phải quay về suy nghĩ thật kỹ rồi. Ta thấy bữa tiệc này cũng gần xong, thời giờ không còn sớm nữa, đại nhân cứ tự nhiên, ta đành cáo từ trước”.
Thủ thành cũng không ngăn cản, nói vọng từ phía sau: “Công chúa quay về nhất định phải nghĩ cho kỹ nhé, ta luôn cung kính chờ đợi”.
Tô Vũ điềm tĩnh phất tay áo, đứng dậy đi cùng Thẩm Nguyệt. Ở những nơi như thế này, hắn như một cái bóng yên tĩnh, không nói năng gì nhiều.
Hai người lặng lẽ đi ra khỏi đại đường, phía sau lưng, tiệc tùng ca vũ mà thủ thành vừa cho ngừng lại tiếp diễn, không hề bị ảnh hưởng vì hai người rời đi.
Khi vừa nhấc chân ra khỏi khung cửa, đôi mắt trong veo của Thẩm Nguyệt lóe lên vẻ tàn ác trong đêm tối.
Quay về biệt uyển, trong phòng có đèn, hành lang cũng sáng rõ.
Thẩm Nguyệt đứng trong viện một lúc lâu, ánh đèn trong phòng cũng tản đi nhiều, giống như nhuốm một lớp sương lạnh mỏng manh, rơi trên nền đất mà nguội đi.
Tô Vũ nói: “Bên ngoài lạnh, về phòng đi”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Chàng cũng nghỉ ngơi sớm đi”.
Tô Vũ thấy nàng vào phòng rồi mới đi về phía một gian phòng khác.
Thẩm Nguyệt ngồi trước gương, có nha hoàn tiến tới thay quần áo, gỡ trang sức cho nàng. truyện
Thế nhưng bàn tay của nha hoàn còn chưa chạm tới cây trâm bằng bạch ngọc trên tóc, đôi mắt nàng đã lóe lên hàn ý: “Lui xuống”.
Chương 397: Một đêm
Nha hoàn vội vàng lùi về sau hai bước, cúi đầu dồn hết dũng khí mà nói: “Phải chăng nô tì hầu hạ có chỗ nào không chu đáo, mong công chúa chỉ điểm. Nếu không công chúa… tại sao lại không cho chúng nô tì hầu hạ?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Bây giờ ta vẫn chưa cần thay đồ tắm rửa, đợi khi nào cần đến tất nhiên sẽ gọi các ngươi”.
“Vâng”, nha hoàn đành đáp một tiếng rồi lặng lẽ lùi ra.
Nha hoàn vừa ra đến cửa, giọng nói của Thẩm Nguyệt lại lần nữa vang lên: “Đi thông báo cho thủ thành một tiếng, đợi khi nào sênh ca bên đó kết thúc, ta còn muốn qua đó một chuyến”.
“Nô tì đã rõ”.
Nha hoàn ra khỏi viện tử, vội vàng chạy đi truyền lời.
Thẩm Nguyệt nhìn bản thân trong gương, đôi môi đỏ hồng, mi mục điềm nhiên, đêm nay không cần tẩy rửa lớp trang điểm này.
Nàng điểm thêm một ít son môi, khiến đôi môi vốn đỏ nay càng thêm rực rỡ.
Có lẽ vì ở cùng Tô Vũ lâu quá, bây giờ lòng dạ nàng chẳng có chút gợn sóng. Không còn cảm thấy khuất nhục hay chật vật, cũng không vì những ánh mắt và lời nói hạ lưu ô uế kia mà cảm thấy ghê tởm hay phẫn nộ.
Thực ra nàng cũng dần dần biến thành người giống Tô Vũ, nàng có mục đích sắp đạt được, thế nên tất cả những thứ khác không đủ nhét kẽ răng.
Cho dù bắt nàng phải quỳ xuống trước mặt gã thủ thành mập mạp dơ bẩn đó, nàng cũng quỳ một cách ung dung.
Xét từ góc độ nào đó, Tô Vũ lòng dạ quá thâm sâu, nhưng tâm tư của nàng cũng chẳng đơn giản.
Thẩm Nguyệt cảm thấy bản thân mình trong gương thật xa lạ, không biết Tô Vũ từng có thời khắc nào như nàng không, khi soi gương cũng cảm thấy bản thân xa lạ.
Thẩm Nguyệt nghĩ, chắc chắn là có.
Những người như họ, khi vui vẻ, không thể muốn cười là cười ra được, khi phẫn nộ, không thể muốn mắng là mắng chửi được, khi đau buồn, không thể muốn khóc là khóc được.
Tất cả cảm xúc đều phải nhẫn nhịn.
Nhẫn đến đau lòng vẫn phải nhìn.
Trên bàn trang điểm vẫn còn đặt cuốn thánh chỉ, nàng đã cầm nó suốt dọc đường quay về.
Khi cầm vào thánh chỉ, nàng chỉ muốn xé nát nó ngay tại chỗ, hoặc châm lửa đốt luôn cũng được.
Nhưng nàng vẫn nâng nó trở về như đang đối đãi với trân bảo, không thể xé cũng chẳng thể đốt.
Sau đó, khi đêm đã khuya, nha hoàn trở về trong đêm đen, đứng trước cửa phòng mà nói với Thẩm Nguyệt: “Hồi bẩm Tĩnh Nguyệt công chúa, yến tiệc trong phủ thủ thành đại nhân đã tan rồi, đại nhân đang chờ công chúa qua đó”.
Thẩm Nguyệt rất bình tĩnh, thản nhiên đáp: “Ta biết rồi, ra cửa chuẩn bị kiệu đi”.
Nha hoàn cho người đi chuẩn bị kiệu trước, bấy giờ Thẩm Nguyệt mới đứng dậy, mở cửa chậm rãi đi ra ngoài.
Thế nhưng nàng vừa mở cửa, một cánh cửa khác trong viện cũng mở ra theo.
Thẩm Nguyệt nghe tiếng mà nhìn sang, thấy ánh sáng nhờ nhờ của hành lang soi rõ đường nét của Tô Vũ, nhưng không thể thắp sáng nổi đôi mắt thâm trầm của hắn.
Nàng không biết rằng, trong mắt Tô Vũ, nàng xinh đẹp đến mức không gì bì nổi.
Tô Vũ hỏi: “Nàng định đi qua đó với dáng vẻ này sao?”
Thẩm Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời: “Đêm khuya thanh vắng, đêm nay có vẻ là thời cơ tốt để bàn chuyện riêng”.
Tô Vũ không ngăn cản nàng, chỉ nói rằng: “Cẩn thận chút, đừng để gã chạm vào nàng”.
“Ta biết rồi”.
Ra khỏi biệt uyển, ngồi lên kiều, Thẩm Nguyệt quay về phủ đệ của thủ thành.
Thủ vệ trong đêm có vẻ nghiêm ngặt hơn lúc ban ngày.
Quản sự trong phủ đệ biết có người sẽ đến, đợi khi xác nhận thân phận của Thẩm Nguyệt ngồi trong kiệu và chỉ có một mình nàng, quản sự cho người nâng kiệu tới thẳng chủ viện của thủ thành.
Điều này cũng là vì danh tiếng của cả thủ thành lẫn Thẩm Nguyệt.
Tên thủ thành này ham mê tửu sắc, trước kia cũng không thiếu trường hợp đưa người vào thẳng chủ viện của gã, bởi thế cho nên người trong phủ đệ dù trông thấy kiệu được nâng vào chủ viện cũng không thấy lạ, càng không biết người ngồi trong kiệu là Tĩnh Nguyệt công chúa.
Đến chủ viện, Thẩm Nguyệt xuống kiệu, trông thấy thủ vệ ở chủ viện chỉ tăng chứ không giảm.
Thủ thành mặc thường phục, biếng nhác ra khỏi phòng đón tiếp nàng. Ánh mắt gã khi trông thấy Thẩm Nguyệt như sắp lóe sáng, dường như Thẩm Nguyệt đã là người của gã rồi.
Thủ thành mời Thẩm Nguyệt vào trong: “Công chúa cứ vào trước rồi tính tiếp”.
Thẩm Nguyệt tiến vào nhưng không tỏ ra sơ suất: “Thủ vệ trong viện của đại nhân không ít nhỉ”.
“Đề phòng bất trắc mà”, thủ thành nói rồi rót cho Thẩm Nguyệt một chén trà: “Công chúa uống chén trà cho nhuận giọng”.
Thẩm Nguyệt nhìn chén trà đó nhưng không giơ tay đón lấy.
Thủ thành cười nhạt như không: “Sao thể, nửa đêm công chúa đến đây, vậy mà một chén trà cũng không chịu uống? Nếu đã đến rồi, hà tất phải giữ kẽ nữa”.
Thẩm Nguyệt nhận lấy, giả bộ nhấp một hớp, nhưng thực chất là đổ hết vào tay áo.
Thủ thành tận mắt trông thấy nàng uống nên mừng rỡ.
Căn phòng này rất rộng lớn, phòng ngủ và thư phòng nối liền với nhau, thế nhưng thủ thành liên tục muốn dẫn Thẩm Nguyệt vào phòng ngủ.
Thủ thành đáp: “Nếu ngươi đã đến đây chứng tỏ ngươi nghĩ thông suốt rồi. Chúng ta làm người thẳng thừng khỏi cần vòng vo, chỉ cần đêm nay ngươi chịu cùng ta một đêm, nạn dân bên ngoài thành cũng dễ thương lượng thôi”.
Thẩm Nguyệt mỉm cười mà ý cười không chạm tới đáy mắt, nàng đặt chén trà xuống: “Trước đó nói thế nào đại nhân cũng không chịu mở cổng thành cho họ vào, bây giờ chỉ cần ta ở bên đại nhân một bên, chuyện gì cũng có thể giải quyết được sao?”
Chương 398: Đê tiện
Thủ thành càng nhìn càng cảm thấy Thẩm Nguyệt xinh đẹp rung động lòng người, nàng càng cao quý ung dung, ham muốn chinh phục thủ thành càng dâng trào.
Thủ thành vội vã không nhịn nổi nói: “Công chúa, mời vào bên trong”.
Thẩm Nguyệt nói: “Lỡ như ta cùng ngươi rồi, ngươi lại thất tín thì làm sao bây giờ?”
Thủ thành thấy dù sao nàng đã bước vào trong căn phòng này, chỉ cần gã không lên tiếng thả nàng, dù có mọc thêm cánh, nàng cũng khó mà bay khỏi được.
Thế là thủ thành cũng không khách khí nữa: “Đừng nói đến việc ta đã đồng ý với công chúa, cho dù ta không giữ lời hứa thì bây giờ công chúa đã ở đây, công chúa cho rằng mình còn có thể chạy ra được sao? Chẳng thà nghĩ xem nên hầu hạ ta thế nào để ta vui sướng”.
Thẩm Nguyệt cong môi nói: “Đương nhiên ta sẽ khiến ngươi vui vẻ, hơn nữa ta sẽ còn khiến bản thân ta vui vẻ. Chỉ là bên ngoài nhiều người như vậy, lát nữa lỡ đâu truyền ra âm thanh gì đó, để bọn họ nghe thấy thì có phải không tốt lắm hay không? Nếu không thì đại nhân cho bọn họ lui ra đi?”
Thủ thành từng bước áp sát Thẩm Nguyệt, cười dâm đãng: “Lát nữa công chúa cũng sung sướng như tiên rồi, làm gì còn tâm trạng quan tâm bọn họ có nghe thấy hay không? Công chúa yên tâm, bọn họ đều là thân tín của ta, dù nghe được cái gì cũng sẽ không truyền ra ngoài”.
Bỗng nhiên có một cơn gió mát từ khe cửa sổ thổi vào, khiến tấm rèm trong phòng phất phơ.
Sau lưng thủ thành chợt lóe lên một bóng người, nhưng gã lại hoàn toàn không phát hiện.
Ánh mắt Thẩm Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó là run rẩy, đối mặt với thủ thành từng bước ép sát, nàng lùi về sau hai bước, lúng túng nói: “Hay là ngươi cứ cho bọn họ lui đi, ta sẽ xấu hổ”.
Thủ thành chẳng hề khách khí nói: “Vậy sao, công chúa cho rằng ta sẽ tin lời công chúa à. Rõ ràng là một ả dâm đãng, vậy mà cứ muốn làm ra vẻ trong sạch! Chiều nay ta nghe nói, sứ thần bên cạnh người kia kéo vạt áo người rồi còn may y phục nữa, nếu hai bên trong sạch thì sao có thể làm như vậy?”
Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi, mắt nhìn người phía sau thủ thành tai to mặt lớn kia, lồng ngực như bị tắc nghẽn, toàn thân giống như bị hút vào trong đôi mắt hắn, nàng mở to miệng nhưng lại nói không nên lời.
Quan hệ giữa bọn họ đã đến mức người ngoài liếc một cái là có thể nhìn thấu rồi sao?
Thủ thành chậc chậc nói: “Công chúa và đại tướng quân ở ngoài thành kia mới là phu thê nhỉ, đại tướng quân không phát hiện người mờ ám gian phu kia à, quả thật là uất ức! Dù sao cũng không phải lần một, lần hai, giờ chỉ thêm một người là ta thôi”.
Nói xong, gã lại không kiềm chế nổi mà nhào về phía Thẩm Nguyệt.
Chỉ tiếc, khi mỹ nhân gần ngay trước mắt, gã gần như có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng bay ra từ trên người nàng tỏa ra, nhưng đầu ngón tay lại chẳng thể chạm đến, không biết tại sao mà bất thình lình, toàn thân tê dại mất hết cảm giác, gã không kiểm soát được cơ thể mà ngã ra đất.
Thủ thành kinh ngạc trợn to hai mắt, lúc này mới phát hiện là chẳng biết từ lúc nào đã có một người đứng sau lưng mình!
Tô Vũ mặc áo đen xuất hiện giữa màn đêm yên tĩnh, hắn giống như một vệt ánh sáng, lại giống như một cơn gió mát, im hơi lặng tiếng như có như không.
Nếu không phải hắn xuất hiện sau lưng thủ thành, đối mặt chính diện với Thẩm Nguyệt, Thẩm Nguyệt cũng không chắc có thể phát hiện ra hắn.
Bên ngoài tầng tầng lớp lớp thủ vệ, cũng không biết hắn trà trộn vào kiểu gì.
Nếu như đêm nay Tô Vũ không đến, Thẩm Nguyệt cũng sẽ xử lý thủ thành này, chỉ là nàng không cách nào tránh thoát thủ vệ bên ngoài, vẫn phải nghĩ cách thoát thân.
Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Nguyệt bất giác nhận ra.
Sao Tô Vũ có thể bỏ mặc một mình nàng đi mạo hiểm.
Đường nét cơ thể hắn hiện rõ dưới ánh nến, trong mắt toát ra âm u lạnh lẽo hệt như Tu La, nhưng động tác trên tay lại dịu dàng như Phật Đà.
Toàn thân thủ thành không thể động đậy, trên xương sống còn bị Tô Vũ chuẩn xác cắm xuống một cây ngân châm.
Nhưng đầu lưỡi vẫn còn đó, vừa nhìn thấy Tô Vũ bước qua, gã lập tức há miệng muốn la to.
Tô Vũ đã chuẩn bị từ sớm, hơi khom người xuống, tiện tay vơ lấy tấm vải gấm trên ghế, vo lại rồi nhét vào trong miệng thủ thành, sau đó khe khẽ nói: “Đại nhân biết quá nhiều, xem ra gian phu ta đây chỉ còn con đường giết người diệt khẩu”.
Thẩm Nguyệt nghe thấy hai chữ “gian phu” từ trong miệng hắn nói ra, chẳng những không cảm thấy thô tục quê mùa, trái lại giọng điệu thản nhiên rõ ràng kia còn khiến lòng nàng rung động.
Trong lòng thủ thành nóng như lửa đốt, gã vừa lắc đầu vừa phát ra âm thanh ú ớ.
Tô Vũ không chần chừ quá lâu, trong tay cầm hai cây ngân châm, một cây đâm vào trong yết hầu, một cây đâm vào sau gáy thủ thành.
Thoáng chốc, thủ thành dần dần không giãy giụa nữa.
Tô Vũ lại lấy tấm vải trong miệng gã ra, bây giờ gã đã là kẻ có miệng mà không thể nói chuyện, thân thể không thể cử động, chỉ còn con ngươi có thể xoay chuyển, lỗ mũi có thể hít thở.
Tô Vũ khẽ hỏi Thẩm Nguyệt đang lúng túng đứng ở bên cạnh: “Nếu là nàng, nàng sẽ làm như thế nào?”
Thẩm Nguyệt rủ mắt nhìn thủ thành, nói: “Ta sẽ cắt đứt cổ gã”.
Thủ thành sợ hãi trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt.
Gã còn tưởng rằng đêm nay Thẩm Nguyệt tự dâng tới cửa cho gã mua vui, không ngờ nàng lại là đến để lấy mạng mình.
Tô Vũ chẳng nói chẳng rằng, hắn nhấc thủ thành lên, trông nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nhưng cơ thể thủ thành to béo là thế, nếu tay không có sức lực, sao có thể nhẹ nhàng xách gã lên như vậy.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ dùng một tay để di động thủ thành này.
Tô Vũ đặt thủ thành lên giường.
Tiện tay vén rèm trướng bên giường, hắn mới nói: “A Nguyệt, mang nước ấm trên bàn qua đây”.
Trong ấm vẫn còn đầy nước, Thẩm Nguyệt đưa cho Tô Vũ, Tô Vũ hờ hững trải rèm trướng cạnh giường lên mặt thủ thành, sau đó rót nước trong ấm xuống, thấm ướt rèm trướng.
Thủ thành lập tức há to miệng, cảm thấy hít thở khó khăn, lồng ngực cũng bắt đầu trập trùng.
Loại cảm giác kề cận cái chết khiến gã sợ hãi cực độ, biết rõ người của mình đang canh giữ trong viện, nhưng gã lại không thể phát ra chút âm thanh nào.
Bình luận facebook